Ngự thư phòng, thanh âm của đồ sứ bị đập vỡ phá tan sự tĩnh lặng buổi ban mai.
Sử Minh Phi tay nắm thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, tấu chương trên thư án không cái nào may mắn thoát khỏi kiếp bị hất văng xuống đất.
Cung nữ thái giám hầu hạ xung quanh đều khúm núm cúi đầu đến ngực, không dám chọc giận Long nhan.
"Cửu Vương gia thật khinh người quá đáng! Coi nơi đây là Phong Yến quốc đấy à, bổn Vương không có giá trị gì sao!" Sử Minh Phi cố nén nỗi tức giận bừng bừng.
Hôm nay lâm triều, toàn bộ đại thần toàn thượng tấu việc Hoa Liễu Nhai bị phóng hỏa. Cả một con phố cháy sạch chỉ còn than, một nơi vốn náo nhiệt ồn ào như Hoa Liễu Nhai chỉ trong một đêm hóa thành tường đổ vách xiêu, chỉ để lại một mảnh đất đầy tro than khói bụi. Mà cái làm người ta tức giận nhất là, trong Hoa Liễu Nhai không có một người nào chạy ra khỏi.
Tấu chương chất cao như núi, trong đó không thiếu tên các vị đại thần chức cao đã chết cháy, xin Hoàng Thượng định đoạt.
Đã sắp tới lễ đăng cơ, hắn làm sao mà có thời gian an bài nhân thủ một lần nữa để bổ sung vào những chức vị còn trống này.
Hoa Liễu Nhai mặc dù không tôn trọng luật pháp, nhưng lại là nguồn kinh tế quan trọng nhất của Nam Trụ quốc. Thế nhưng chỉ trong một đêm mà hóa thành hư không, chỉ có thể dùng từ tổn thất nghiêm trọng để hình dung.
Sử Minh Phi tức tối đập mấy cái lên trán, tê liệt ngã xuống trên Long ỷ. Cửu Vương gia quả nhiên không muốn chịu một chút thua thiệt nào. Hắn chẳng qua chỉ dùng ít thủ đoạn nhỏ để đánh vỡ lần thương nghị này, ấy thế mà Cửu Vương gia lại có thù tất báo, một cây đuốc, đem địa bàn của hắn đốt sạch sẽ.
Dưới bậc, một tiểu thái giám mặc quần áo màu xanh lá cây đặc trưng cho thái giám, gương mặt tuấn tú, chính là thiếu niên hôm đó đến đưa bạc cho Mạn Duẫn. Thiếu niên cầm một ly trà đưa tận tay Sử Minh Phi, "Hoàng Thượng, cho dù Hoa Liễu Nhai bị đốt, chúng ta cũng không thua thiệt."
Sử Minh Phi nghĩ sâu xa một hồi, gật đầu.
Mạn Duẫn duỗi lưng, mở mắt đá chăn ra, đã thấy Tịch Mân Sầm đang ngồi trên ghế thư án. Trên bàn bày một ly trà Long Tĩnh nhưng không có khí nóng bốc ra, hiển nhiên là đã lạnh.
Nhìn dáng vẻ Phụ Vương thế này hẳn là đợi nàng đã lâu. Dụi dụi đôi mắt buồn ngủ mông lung, Mạn Duẫn chỉ mặc áo đơn chui ra khỏi chăn bông.
"Phụ Vương, chào buổi sáng."
Tịch Mân Sầm mặc hoa bào màu đen, chế tác tinh tế, cho dù ngồi rất tự nhiên nhưng trên áo cũng không có lấy một nếp nhăn nào.
Nghe thanh âm của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm khẽ gật đầu. "Duẫn nhi, đọc toàn bộ nội dung trên giấy ra."
Tịch Mân Sầm nhấc tờ giấy Tuyên Thành đặt trên bàn lên. Vết mực trên giấy còn chưa khô hẳn, rõ ràng mới vừa viết xong không lâu.
Bên trong tẩm cung được đốt ấm lò nên nhiệt độ ấm áp, còn thoang thảng mùi đàn hương. Mạn Duẫn mang giầy, đến trước thư án nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành.
Trên giấy Tuyên Thành dày đặc chữ, toàn bộ là một số quy định được viết ra. Trong đầu suy nghĩ không biết Phụ Vương lại có ý định gì, Mạn Duẫn đọc theo từng chữ trên giấy: "Thứ nhất, không cho phép bước vào nơi bướm ong, cờ bạc. Thứ hai, không cho phép giấu giếm Phụ Vương bất kỳ bí mật nào. Thứ ba, phàm là chuyện gì mang tính nguy hiểm, phải xin phép Phụ Vương mới được quyết định."
Mạn Duẫn vẫn còn nhỏ nên thanh âm vừa ngây thơ vừa trong trẻo, tựa như chim Hoàng Oanh cất tiếng hót buổi sớm mai.
Tịch Mân Sầm còn đang hưởng thụ giọng nói của Mạn Duẫn thì Mạn Duẫn đã đọc xong toàn bộ nội dung trên giấy.
"Biết nên làm sao chưa?" Nâng chén trà, Tịch Mân Sầm làm bộ muốn uống.
Mạn Duẫn đoạt lại ly trà, đặt ở trên bàn, "Phụ Vương, trà lạnh rồi."
Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn đặt lên trên đùi, "Nhớ kỹ quy định trên giấy chưa?"
"Mạn Duẫn chắc chắn sẽ ghi nhớ, làm theo những gì Phụ Vương viết." Mạn Duẫn hoàn toàn ngoan ngoãn, cái miệng nhỏ nhắn hồng mềm đóng đóng mở mở.
Tịch Mân Sầm nhớ tới nụ hôn đêm qua, đôi môi khẽ nhếch ý cười, véo véo gương mặt của Mạn Duẫn.
"Lời nói gió bay, lần trước Duẫn nhi cũng nói một đàng làm một nẻo đó thôi. Phụ Vương không tin." Tịch Mân Sầm lắc đầu.
Mạn Duẫn nhìn thấy trên bàn đã để sẵn mực đóng dấu, trong lòng biết ngay Phụ Vương đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ mình ký tên đồng ý nữa là xong. Xem ra mức độ đáng tin của bản thân mình đã sứt mẻ trong lòng Phụ Vương.
Nhưng điều này cũng không thể trách Mạn Duẫn, lần nào cũng luôn có chuyện xảy đến đột ngột, hoàn toàn không phải do nàng điều khiển mà. Nhấc bút lông lên, quét chút mực nước, Mạn Duẫn ký tên lên góc trái tờ giấy. Sau đó ngón cái chấm vào mực đóng dấu, ấn xuống phía trên chữ ký một cái. Dấu ngón cái nho nhỏ ấn trên mặt giấy, mạch lạc rõ ràng.
Tịch Mân Sầm hài lòng thu hồi tờ giấy, vỗ vỗ gương mặt của Mạn Duẫn, "Coi theo đó mà làm, nếu Duẫn nhi tái phạm, cũng không chỉ hôn nhẹ má Phụ Vương giống lần này là có thể xong việc đâu."
Mạn Duẫn nào dám oán than một lời, trong lòng lại nghĩ, ngộ nhỡ thật sự phạm sai lầm, không biết Phụ Vương sẽ trừng phạt mình cách nào?
Bốn ngày đảo mắt đã qua, Mạn Duẫn thay dạng quần áo khác, chờ Phụ Vương vừa ra khỏi tẩm cung thì liền dẫn theo Chu Dương ra khỏi Hoàng cung Nam Trụ. Tịch Mân Sầm không phản đối Mạn Duẫn xuất cung, cũng không hạn chế tự do của Mạn Duẫn. Phàm là chuyện gì không nguy hiểm thì hầu như Tịch Mân Sầm đều gật đầu đồng ý.
Tư Mã Triều đã hẹn bốn ngày sau đến sòng bạc gặp mặt. Mạn Duẫn cầm trong tay bản đồ Kiền thành, quẹo ngang rẽ dọc trong phố lớn ngõ nhỏ.
Lần này Chu Dương so ra đã khôn ngoan hơn lần trước một chút, kiên quyết không tìm hiểu đường đi trước, để mặc Tiểu Quận chúa tự mình mò tìm đường ở Kiền thành. Mà cho dù Tiểu Quận chúa có tìm được chỗ đó thật đi nữa, hắn cũng sẽ tuân theo phân phó của Vương Gia mà trực tiếp bắt người đem về Hoàng cung.
Lần trước thiếu chút nữa thì mất toi cái mạng, Chu Dương thật sự hận Mạn Duẫn đến nghiến răng nghiến lợi. Dù gì hắn cũng là một người đàn ông lưng dài vai rộng, thế mà lại bị một tiểu nha đầu chưa ráo cứt mũi lừa cho khốn khổ!
"Đây rồi!" Cái đầu nhỏ đang cúi nhìn bản đồ, ngửng đầu lên nhìn ngay phía trước mặt. Bảng hiệu của Di đổ phường lớn hơn rất nhiều so với những sòng bạc khác. Đứng ở bên ngoài mà Mạn Duẫn còn nghe được tiếng quát tháo của dân cờ bạc bên trong.
Tiểu Quận chúa thật sự tìm được rồi sao? Chu Dương duỗi đôi tay, chuẩn bị bắt Mạn Duẫn ôm trở về.
Mạn Duẫn đã sớm nhìn thấu tâm tư của Chu Dương, chạy vụt sang bên kia, khiến hai tay của Chu Dương tóm vào khoảng không.
Thấy Chu Dương còn muốn tiếp tục dây dưa, Mạn Duẫn nói: "Ta có nói là đi vào đâu, ngươi đi tìm cho ta một chậu than đi."
Phụ Vương quy định những gì, Mạn Duẫn đều ghi tạc trong lòng, Chu Dương còn lo vớ lo vẩn cái gì! Ai nói tìm người thì nhất định phải vào sòng bạc? Nàng không muốn bị Phụ Vương trừng phạt lần nữa đâu nhé.
"Không đi vào?" Chu Dương nghi hoặc, đôi tay dừng giữa không trung.
Mạn Duẫn gật đầu, "Lời của Phụ Vương ta đã nhớ kỹ, chắc chắn sẽ một mực tuân theo."
"Tìm chậu than để làm gì?" Nghe Mạn Duẫn nói không đi vào, Chu Dương mới thả lỏng, khom lưng dí sát mặt lại gần Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn đột nhiên nhìn thấy một cái mặt phóng đại, đưa tay đẩy phắt gương mặt đó ra. "Ngươi cứ lấy tới đi thì biết liền."
Mạn Duẫn không muốn giải thích thêm, cười cười nhìn tấm vải trên viết một chữ "Cược" thật to treo bên ngoài sòng bạc.
Chu Dương nhìn thấy nụ cười này thì trong bụng lập tức run lên bần bật, tự nhủ, xem ra lại có người xui xẻo rồi. Lần trước hắn bị lừa, Tiểu Quận chúa cũng cười y như vậy!
Bình luận facebook