• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Dưỡng Nữ Thành Phi (1 Viewer)

  • Chương 36

Hậu quả nghiêm trọng đến thế à? Đôi mắt to chưa khô nước mắt của Mạn Duẫn nhìn sang Chu Dương, "Phụ Vương, chuyện này không liên quan đến Chu Dương."
Trong lòng, Mạn Duẫn đã xem Chu Dương như bằng hữu từ lâu. Vì mình mà Chu Dương phải trả giá bằng mạng sống, Mạn Duẫn tuyệt đối không đồng ý.
"Cái gì gọi là không liên quan đến hắn?" Ngón tay của Tịch Mân Sầm đang xoa tóc Mạn Duẫn dừng lại, nhìn về phía Chu Dương, "Chẳng lẽ hắn không có biết chuyện không báo, chẳng lẽ hắn không có cùng đi Hoa Liễu Nhai với Duẫn nhi sao?"
"Tại Duẫn nhi uy hiếp hắn, toàn bộ đều do Duẫn nhi gài bẫy." Mạn Duẫn dám làm dám chịu, lắc lắc cánh tay Tịch Mân Sầm.
Tịch Mân Sầm đứng lên, quay đầu liếc Mạn Duẫn một cái. Mới chung đụng với Chu Dương có mấy ngày mà đã biết xin tha giúp người ta? (Nhan: Hắc, có ngửi được mùi giấm chua chưa bà con???)
"Chẳng lẽ Duẫn nhi có gì đó có thể uy hiếp được Chu Dương?" Chu Dương giống như một đứa bé to xác, toàn thân cao thấp không có một chút bí mật nào, có gì đáng giá để cho người khác uy hiếp.
Khóe miệng Chu Dương như bị rút gân, mặt nhăn nhó. Câu nói này cũng khơi dậy hứng thú của Chu Phi, hắn rất rõ đệ đệ của mình, toàn thân như tờ giấy trắng. Trừ việc đi theo Vương Gia để xử lý một ít chuyện vặt thì hoàn toàn chẳng có chuyện gì khác chớ đừng nói chi là có bí mật gì có thể uy hiếp được hắn.
"Phụ Vương, người thật sự muốn ta nói ra à?" Ngại Chu Phi có mặt ở đây, Mạn Duẫn chần chừ.
Tịch Mân Sầm gật đầu, chỉ cần Mạn Duẫn mở miệng, tha cho Chu Dương được sống chẳng qua chỉ là một câu nói.
Mạn Duẫn do dự hết nhìn Chu Phi rồi lại nhìn Chu Dương, "Ta uy hiếp Chu Dương là nếu hắn dám nói cho Phụ Vương chuyện ta đi Hoa Liễu Nhai, ta liền tuyên cáo thiên hạ - Huynh đệ Chu Dương Chu Phi thích nhau."
Chu Phi ngây người như phỗng, "Làm gì có chuyện đó!"
Mặt Chu Dương lập tức nhăn như bị, Tiểu Quận chúa chính chính xác xác là dùng cái này để uy hiếp hắn, thế mà ca ca ruột của mình lại vẫn không tin. Lầm bầm lầu bầu một câu, "Người ta nói 'miệng đời đáng sợ' đó thôi." Đỏ mặt.
Nỗi bực tức của Tịch Mân Sầm lập tức biến mất, khóe miệng khẽ cong lên nét cười. Cũng đúng, đối với Chu Dương thì biện pháp càng đơn giản càng khiến hắn dễ mắc mưu.
Một tay ôm lấy Mạn Duẫn, tay kia khoát khoát hướng Chu Phi Chu Dương, "Các ngươi có thể lui xuống, chuyện này bỏ qua, chớ tái phạm."
Vừa thối lui khỏi cửa phòng, Chu Phi liếc mắt nhìn Chu Dương thở dài một hơi, "Đồ ngu, thể diện tổ tông đều bị ngươi vứt sạch."
Chu Dương rất muốn đánh một trận với Chu Phi nhưng vừa giơ tay thì xương sườn liền nhói một cái làm hắn đau đến không còn dùng được chút hơi sức nào. Chẳng phải vì hắn muốn giữ thể diện tổ tông nên mới bị Tiểu Quận chúa uy hiếp đó sao!
Thấy Chu Dương còn ra vẻ ta đây xả thân vì đại nghĩa, Chu Phi lại lắc đầu nói: "Cây ngay không sợ chết đứng, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng một câu nói của Tiểu Quận chúa là có thể phá hủy thanh danh của chúng ta sao?"
Mặc dù là thị vệ hạ đẳng, nhưng từ theo Cửu Vương gia rong ruổi sa trường thì hai huynh đệ họ cũng coi như có chút danh tiếng ở Phong Yến quốc, một vài đại tướng quân khi nhìn thấy hai người cũng phải khách khí. Nếu Vương Gia không đồng ý, lời đồn sao có thể truyền đi? Cho nên nói, ngu ngốc chính là ngu ngốc.
Chu Phi thấy Chu Dương vì bị thương nên đi đứng xịch đụi nhìn phát ghét, dùng một tay nhấc bổng hắn lên, đi thẳng ra khỏi tẩm cung Tịch Mân Sầm.
Chu Dương nghiến răng trèo trẹo, kèn kẹt ken két. Tiểu Quận chúa à! Lần này thiếu chút nữa bị ngươi quăng một cái mạng!
Chu Dương phạm sai lầm có thể được bỏ qua, nhưng Mạn Duẫn phạm lỗi thì chắc chắc không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
"Úp mông xuống." Tịch Mân Sầm vỗ vỗ bắp đùi của mình, nói với Mạn Duẫn.
"Phụ Vương..." Mạn Duẫn từ trên giường đứng lên, bước về phía Tịch Mân Sầm.
Đánh đòn sẽ không quá đau, nhưng Mạn Duẫn vẫn cảm thấy rất khó chịu, đảo tròng mắt vài vòng, nói bằng giọng thương lượng: "Phụ Vương, chúng ta có thể đổi biện pháp trừng phạt không?" Tỷ như khẻ tay, đứng trung bình tấn gì gì cũng còn tốt hơn đánh đòn nhiều.
Lần trước bị đánh, Tịch Mân Sầm chỉ có thể nhìn thấy sau lưng của Mạn Duẫn, mà giờ khắc này, Tịch Mân Sầm nhìn thấy mặt đứa trẻ hồng thấu lên, liền lập tức hiểu thì ra nàng xấu hổ. Nuôi cô gái nhỏ này đã hai tháng rồi, Tịch Mân Sầm còn chưa có thu về được chút phúc lợi nào. Mạn Duẫn vừa đề xuất, Tịch Mân Sầm cảm thấy thời cơ đã đến.
"Có thể, ngươi tới đây đã." Nghe thấy có hy vọng, Tịch Mạn Duẫn nhanh chóng bước tới, ngồi ở bên cạnh Tịch Mân Sầm.
"Nếu như Duẫn nhi hôn nhẹ Phụ Vương, Phụ Vương có thể miễn cho ngươi lần trừng phạt này." Ngón tay gõ gõ mép giường, Tịch Mân Sầm cau mày. Dáng vẻ làm cho người ta cảm thấy ra quyết định như thế là đã rất thua thiệt cho hắn rồi...
Trừ những lúc phải sử dụng mỹ nhân kế, Mạn Duẫn chưa từng chủ động hôn qua bất luận kẻ nào. Khi Phụ Vương nhắc tới yêu cầu này, trong lòng nàng sinh ra mâu thuẫn. Vậy so với bị đánh còn thẹn thùng hơn. Lắc lắc đầu, "Phụ Vương, đổi lại cái khác đi."
Thấy Mạn Duẫn không chút nghĩ ngợi mà liền lắc đầu cự tuyệt, Tịch Mân Sầm nghiêm mặt, nói: "Duẫn nhi, đứa bé nhà khác đều từng hôn cha mẹ. Ngươi không thể cho Phụ Vương cũng hưởng thụ được niềm vui của bậc làm cha mẹ trên đời à?"
Tịch Mân Sầm cực ít cùng người khác thân cận, từ lúc Mạn Duẫn xuyên qua tới giờ cũng không nhìn thấy hắn cười được mấy lần. Khi hắn nhắc tới yêu cầu này, Mạn Duẫn xấu hổ trong lòng, cảm thấy thân là con gái thì phải có nghĩa vụ làm cho cha mẹ vui vẻ. Nghĩ như vậy, mâu thuẫn nho nhỏ trong lòng về điểm này đều bị ép xuống đến tầng thấp nhất.
"Chỉ một chút thôi?" Mạn Duẫn đỏ mặt.
Dục tốc bất đạt, Tịch Mân Sầm đương nhiên biết. Hơn nữa loại chuyện như vậy không thể nóng vội, suy nghĩ một lát, gật đầu.
Sợ Phụ Vương đổi ý, Mạn Duẫn rướn mình lên, nhẹ nhàng chạm môi trên gương mặt Phụ Vương. Lần này không chỉ đỏ mặt, kể cả hai bên tai Mạn Duẫn cũng cảm thấy nóng hừng hực.
Tịch Mân Sầm chỉ cảm thấy cánh môi kia như lông hồng nhẹ rơi xuống nước, tạo nên sóng nước xao động nhè nhẹ. Mềm mại đến nỗi khiến hắn muốn lập tức ôm lấy Mạn Duẫn mà hôn mạnh xuống. Nhưng cuối cùng Tịch Mân Sầm nhịn xuống.
Đứa bé này còn chưa có nuôi lớn. Hơn nữa mấy chuyện này nên thuận theo tự nhiên thì mới tốt. Đã gần đến canh ba, sợ Mạn Duẫn thiếu ngủ, Tịch Mân Sầm kéo chăn bông lên, cuốn bé con vào chăn.
"Duẫn nhi, trời sắp sáng rồi, mau ngủ một lát đi. Phụ Vương còn có chút chuyện phải phân phó Chu Phi." Vuốt vuốt trán Mạn Duẫn, đặt nàng nằm xuống. Tịch Mân Sầm gỡ áo choàng xuống từ trên bình phong, đi ra tẩm cung.
Mạn Duẫn nhìn bóng lưng Phụ Vương, ngáp một cái. Buồn ngủ thật, trẻ con phải ăn ngon ngủ tốt mới có thể mau lớn. Mà mấy năm qua luôn sống trong căn phòng nhỏ kia, thân thể Mạn Duẫn so với mấy đứa trẻ bình thường sinh cùng năm còn kém một chút. Nhìn bóng đêm mờ mịt, Mạn Duẫn lật người, ngủ.
Tịch Mân Sầm vừa ra khỏi tẩm cung, Chu Phi kéo theo Chu Dương đã sớm chờ ở trước một hòn non bộ. Nhìn thấy Vương Gia ra ngoài, Chu Phi tay chắp kiếm, hướng Tịch Mân Sầm hành lễ.
Không hổ danh là tay chân đắc lực của Tịch Mân Sầm. Tịch Mân Sầm không có phân phó hắn lưu lại, nhưng Chu Phi đã tự giác bắt Chu Dương chờ ở chỗ này rồi.
Tịch Mân Sầm hướng Chu Dương ngoắc ngoắc ngón tay, Chu Dương lập tức đi đến. "Đem chuyện các ngươi đi Hoa Liễu Nhai, đầu đuôi gốc ngọn, nói cho bổn Vương nghe."
Mạn Duẫn vào Kiền thành chỉ mới mấy ngày, làm sao có thể biết được nơi bướm hoa đó. Hơn nữa hắn không quên lúc bắt được Mạn Duẫn, trong tay Mạn Duẫn còn nắm một xấp dầy ngân phiếu.
Chu Dương không dám quanh co, lập tức đem toàn bộ chuyện từ lúc Sử Minh Phi tới Cung nói cho Tịch Mân Sầm. Khi nghe thấy Chu Dương lòng đầy căm phẫn nói đến thời điểm hai người ở Hoa Liễu Nhai, ngôn ngữ mà nhiều nam nhân háo sắc lỗ mãng thốt ra khỏi miệng, thì khóe miệng Tịch Mân Sầm liền hé ra một tia cười lạnh.
"Mang một số nhân mã đi Hoa Liễu Nhai..."
Trên bầu trời đêm không có bất kỳ ánh sao nào, bóng tối đen đặc như muốn bao trọn cả đất trời. Con ngươi của Tịch Mân Sầm so với trời đêm còn đen hơn, thâm u và băng hàn hơn. Nữ nhi của bổn Vương, các ngươi có thể tùy ý vũ nhục sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom