• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (10 Viewers)

  • Chương 581-585

Chương 581 Không nể mặt 2

Sở Hưu ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Đổng gia chủ, các ngươi làm vậy là phá hoại quy củ của Khai Sơn Tế, không sợ bị những thế lực võ lâm khác ở Tây Sở phỉ nhổ hay sao?”

Đổng Tề Khôn liếc mắt nhìn sang Sở Hưu, thản nhiên nói: “Phỉ nhổ? Đổng gia ta đặt chân trên giang hồ một thời gian dài như vậy, có bao giờ sợ người ngoài mắng chửi không? Sở Hưu, ta biết ngươi là bạn tốt của Lã Phụng Tiên, nhưng tốt nhất ngươi đừng xen vào việc này.

Lựa chọn sáng suốt nhất của ngươi bây giờ là khuyên bằng hữu của ngươi đi, mau mau giao truyền thừa của Lã Ôn Hầu cùng thần binh ra đây. Nếu không, ngươi có thể đi, nhưng e rằng Lã Phụng Tiên phải lưu lại tại Đổng gia ta làm khách một thời gian đấy.”

Sở Hưu nhíu mày, xem ra thanh danh Quan Trung Hình Đường trên giang hồ cũng chẳng ra sao, căn bản không khiến Đổng gia kiêng kỵ.

Đương nhiên Sở Hưu cũng biết giờ Đổng gia đã hám lợi tới mức đen lòng, bọn họ không chỉ không kiêng kỵ mình Quan Trung Hình Đường.

Chuyện này Đổng gia làm vậy thật sự quá đáng, ngay cả Phương Thất Thiếu vốn không định lên tiếng cũng không nhịn nổi nói: “Này, Đổng gia các ngươi làm việc như vậy thật quá thất đức! Các ngươi cứ làm vậy lần sau cử hành Khai Sơn Tế còn ai tới hỗ trợ các ngươi?”

Đổng Tề Khôn nhìn Phương Thất Thiếu một chút, thản nhiên đáp: “Hóa ra là Phương công tử của Kiếm Vương Thành, chuyện của Đổng gia ta không phiền tới Phương công tử quan tâm. Chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới Kiếm Vương Thành.”

Kiếm Vương Thành quả thật mạnh hơn Đổng gia bọn họ, lúc bình thường nếu Phương Thất Thiếu lên tiếng Đổng gia chắc chắn sẽ nể mặt, khiêm tốn cung kính vô cùng.

Nhưng giờ ư? Phương Thất Thiếu không mở miệng thì thôi, cho dù Phương Thất Thiếu có mở miệng, Đổng gia cũng chẳng nể mặt.

Phương Thất Thiếu nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ âm trầm hiếm có.

Thật ra Phương Thất Thiếu khác với những đệ tử Kiếm Vương Thành suốt ngày treo môn phái trên miệng. Hắn rất ít khi lấy tông môn ra dọa người, nhưng hôm nay là lần đầu tiên có kẻ dám không nể mặt hắn như vậy, công khai không để Kiếm Vương Thành trong mắt.

Doanh Bạch Lộc ở bên cạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.

Thương Thủy Doanh thị cùng Đổng gia cùng là một trong Cửu Đại Thế Gia. Cho dù hắn cũng không ưa hành động này của Đổng gia nhưng Doanh Bạch Lộc sẽ không mở miệng ngăn cản.

Nhan Phi Yên bên cạnh ngược lại có lòng muốn nói giúp Lã Phụng Tiên một hai câu, dù sao vừa rồi Lã Phụng Tiên cũng cứu mạng nàng. Có điều sau khi

chứng kiến thái độ của Đổng gia đối với Phương Thất Thiếu, Nhan Phi Yên lập tức thu lời định nói lại.

Đổng gia lần này đã quyết tâm đoạt truyền thừa của Lã Phụng Tiên, thậm chí không nể mặt cả Kiếm Vương Thành, nói chi tới Việt Nữ Cung của nàng. Phải biết thực lực Việt Nữ Cung đừng nói so với Kiếm Vương Thành, cho dù so với Đổng gia cũng chẳng sánh nổi.

Sở Hưu nâng thanh Thiên Ma Vũ trong tay lên, thản nhiên nói: “Người cần mặt mũi, cây cần vỏ. Ta thật sự không ngờ lần này Đổng gia các ngươi thậm chí không cần cả mặt mũi nữa rồi.

Đổng Tề Khôn, nể mặt ngươi là tông sư võ đạo, lại là gia chủ Đổng gia. Nếu ta không muốn nể mặt ngươi, tông sư võ đạo, đâu phải ta chưa từng giết!”

Lã Phụng Tiên cũng giơ thanh thần binh Vô Song trong tay lên, không nói gì, nhưng con ly long màu đen trên thần binh vô song phát ra một tiếng long ngâm trầm trầm. Ngay lập tức một luồng khí tức hung ác bộc phát, khí thế đó khiến cả Đổng Tề Khôn cũng phải biến sắc.

Mãi tới lúc này Đổng Tề Khôn mới nhớ lại, có vẻ hắn không nên coi Sở Hưu như võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường.

Mặc dù không ai biết rốt cuộc Sở Hưu làm cách nào giết chết Kiều Liên Đông, nhưng đây là chiến tích thật sự của Sở Hưu. Nếu y cố tình nhúng tay vào, lực uy hiếp không kém gì một tông sư võ đạo chân chính.

Lời của Sở Hưu nếu do người khác nói sẽ là phách lối. Tông sư võ đạo mà nói giết là giết, ngươi tưởng ngươi là ai?

Nhưng đặt trên người một kẻ vừa giết chết một tông sư võ đạo như Sở Hưu, đây là lời nói thật, không ai coi những lời của y là đùa giỡn.

Hơn nữa không chỉ Sở Hưu, hôm nay Phương thiên họa kích Vô Song đã nhận Lã Phụng Tiên làm chủ. Cảm nhận được khí tức kinh người trên Phương thiên họa kích, ngay cả Đổng Tề Khôn cũng thấy áp lực. Mặc dù Lã Phụng Tiên vẫn chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng dẫu sao hắn cũng nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, rốt cuộc phát huy được mấy phần uy năng của thần binh cửu chuyển này, chuyện này không ai dám nói trước.

Có điều Đổng Tề Khôn đã nói ra khỏi miệng, nếu lúc này hắn lui bước vậy thật sự mất hết thể diện.

Cho nên Đổng Tề Khôn trực tiếp nói với Hứa Đình Nhất bên cạnh: “Hứa huynh, giúp ta chuyện này. Cùng ta trấn áp hai võ giả tiểu bối này. Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn mượn Xá Thần Ngọc của Đổng gia ta để tăng cường tinh thần lực của ngươi sao? Hôm nay ngươi giúp ta, ta cho ngươi mượn Xá Thần Ngọc một năm!”

Hoán Nhật Đại Pháp nghe vậy hai mắt sáng lên, lập tức đứng sang bên cạnh Đổng Tề Khôn.

Xá Thần Ngọc là chí bảo được truyền đời đời của Đổng gia, tu luyện gần nó có công hiệu tăng cường tinh thần lực. Cho dù bản thân ngươi không biết bất cứ bí pháp tinh thần nào, Xá Thần Ngọc cũng tự động tăng cường tinh thần lực của ngươi.

Chỉ có điều Xá Thần Ngọc càng dùng càng nhỏ. Ngày trước viên Xá Thần Ngọc của Đổng gia lớn chừng nắm đấm, mà giờ chỉ còn lớn cỡ quả trứng chim cút.

Tinh thần lực là nhược điểm của Hứa Đình Nhất, hắn đã sớm muốn mượn Xá Thần Ngọc của Đổng gia sử dụng. Có điều thứ này ngay cả nội bộ Đổng gia còn không dám cho dùng lung tung, sao có thể cấp cho Hứa Đình Nhất? Lúc này hiếm hoi lắm Đổng Tề Khôn mới hào phóng một lần, Hứa Đình Nhất không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều lắc đầu. Có vẻ Sở Hưu và Lã Phụng Tiên ngoài cách nhận thua ra không còn đường nào khác.

Sở Hưu có chiến tích chém giết tông sư võ đạo, hơn nữa Lã Phụng Tiên có thần binh trong tay. Nhưng bên phía đối phương lại có tới ba tông sư võ đạo, có thế nào cũng không địch nổi.

Có điều đúng lúc này, Tạ Tiểu Lâu lại đột nhiên đứng ra nói: “Ba vị, Lã huynh là người được sư phụ ta coi trọng. Các ngươi không nể mặt Quan Trung Hình Đường, không nể mặt Kiếm Vương Thành, chẳng lẽ các ngươi định không nể mặt cả sư phụ ta hay sao?”

Đám người Đổng Tề Khôn nhíu mày. Tuy thực lực Thiên Hạ Minh không bằng Kiếm Vương Thành nhưng uy danh Trần Thanh Đế trên một mẫu ba phần đất Tây Sở lại mạnh hơn Kiếm Vương Thành nhiều.

Mặc dù vừa rồi hắn có thể khiến Phương Thất Thiếu không nhúng tay vào việc này, nhưng đối mặt với đệ tử Trần Thanh Đế, hắn thật sự không dám nói lời này.

Có điều trước mặt là công pháp cửu chuyển, một đệ tử Trần Thanh Đế đừng hòng dọa lui Đổng Tề Khôn.

Nhìn Tạ Tiểu Lâu, Đổng Tề Khôn cuối cùng nói: “Tạ công tử, mặc dù ngươi là đệ tử Trần minh chủ, nhưng làm việc phải biết nói lý chứ. Ta sẽ nể mặt Trần minh chủ, nào dám không. Nhưng vấn đề là chuyện này không phải là nể mặt ai.

Hôm nay ngươi nói Lã Phụng Tiên là người Trần minh chủ coi trọng, Đổng gia ta nể mặt. Ngày mai ngươi lại nói Trương Phượng Tiên là người Trần minh chủ coi trọng, ta lại phải nể mặt.

Uy danh Trần minh chủ mặc dù lớn nhưng đâu có lớn đến mức đó? Chẳng lẽ hắn coi trọng ai thì không cho phép người khác động vào à? Trong thiên hạ nào có chuyện bá đạo không hợp quy củ như vậy?”
Chương 582 Trần Thanh Đế!

Lời này của Đổng Tề Khôn khiến mọi người xung quanh đồng thời khinh bỉ. Trước kia bọn họ thật sự không nhận ra vị Đổng gia chủ Đổng Tề Khôn này lại là không cần thể diện như vậy.

Phải biết việc Đổng Tề Khôn đang làm hiện tại vốn dĩ đã quá mức bá đạo, chính hắn phá hoại quy củ, kết quả giờ còn nói người khác phá hoại quy củ.

Tạ Tiểu Lâu lập tức bị lời nói của Đổng Tề Khôn làm cho tức tới mức sắc mặt đỏ bừng. Hắn không giỏi nói chuyện, lúc này không biết nên phản bác Đổng Tề Khôn ra sao.

Có điều ngay lúc này một tiếng động đinh tai nhức óc như sấm rên vang lên.

“Đổng Tề Khôn, ngươi nói ngươi không định nể mặt ta? Còn dám nói ra ngay trước mặt đệ tử của ta? Ai cho ngươi lá gan này?”

Theo giọng nói kia vang lên, phía xa truyền tới từng cơn chấn động.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa, cây cối lao nhao đứt gẫy. Một bóng đen nhanh chóng lao tới như tia chớp, cơ hồ chỉ chớp mắt đã tới trước người Tạ Tiểu Lâu. Bóng đen hiện rõ, là một con hổ đen ngồi xổm cũng cao gần bằng một người, thần tuấn ưu nhã vô cùng.

Con hắc hổ kia ngồi xổm trước người Tạ Tiểu Lâu, nhẹ nhàng vươn móng vuốt vỗ vỗ sau lưng hắn như đang an ủi gì đó. Sau khi thấy con hắc hổ, trong mắt Tạ Tiểu Lâu lập tức lóe lên vẻ vui mừng.

Còn mọi người thấy con hắc hổ này lại lập tức biến sắc.

Tại Tây Sở, trong rừng rậm hoang dã thật ra có không ít hổ đen như vậy. Nhưng vừa có tốc độ khủng khiếp vừa thân cận với Tạ Tiểu Lâu, vậy chỉ có một. Đó chính là linh thủ Hắc Hổ mà minh chủ Thiên Hạ Minh Trần Thanh Đế nuôi!

Quả nhiên, mọi người nhìn về phía con hắc hổ kia, một bóng người chậm rãi bước tới, vừa sải bước ra đã vượt qua khoảng cách hơn mười trượng.

Đó là một người trung niên mặc áo đen, trường bào bó sát trên thẩn thể khôi ngô của hắn, cánh tay lộ ra đeo một cặp giáp tay có long văn vàng kim óng ánh. Dưới ánh mặt trời hoa văn hình rồng trên găng tay còn lấp loáng không ngừng, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Bên hông hắn đeo một đai lưng cũng có hoa văn hình rồng, xem ra cùng một nguồn gốc với giáp tay kia.

Áo choàng đỏ tươi phiêu đãng sau lưng, không có vẻ tà khí, chỉ có bá khí vô biên. Khí thế đó thậm chí ép tới mức mọi người ở đây không ai thở nổi.

Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh! Trần Thanh Đế dùng một cặp thiết quyền đặt xuống giang sơn ngàn dặm!

Ngay khi mọi người ở đây chứng kiến Trần Thanh Đế, không ai chú ý tới dung mạo của hắn ra sao, chỉ chú ý tới khí thế có thể nói là cực hạn của hắn.

Tạ Tiểu Lâu thấy Trần Thanh Đế đến cũng sửng sốt, hắn lắp bắp: “Sư phụ, sao người lại tới?”

Lần Khai Sơn Tế này chính vì Trần Thanh Đế lười tới đây nên mới phái Tạ Tiểu Lâu qua, nào ngờ giờ Trần Thanh Đế lại đích thân xuất hiện?

Trần Thanh Đế thản nhiên nói: “Có phải ngươi vận dụng thanh Bách Tịch Đao ta cho ngươi không? Ta để lại một ấn ký trên đó, chỉ cần ngươi dùng tới nó, đương nhiên ta sẽ biết.

Ta bồi dưỡng tiểu tử ngươi một thời gian dài như vậy, nếu tự dưng bị thứ gì đó bên ngoài giết chết, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”

Nghe Trần Thanh Đế nói vậy Tạ Tiểu Lâu lập tức hiểu ra. Trong ngôi mộ khổng lồ kia hắn đã vận dụng món đồ giữ mạng mà Trần Thanh Đế đưa cho, không ngờ trên đó còn có ấn ký của Trần Thanh Đế.

Mặc dù vị sư phụ này của hắn nói chuyện rất khó nghe, nhưng đối với hắn lại cực kỳ quan tâm, thậm chí là bao che. Tạ Tiểu Lâu cũng đã quen, rất tự nhiên chuyển những lời đó thành ý ân cần.

Đổng Tề Khôn cùng lão tổ Đổng gia liếc mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự không ngờ lần này lại dẫn cả Trần Thanh Đế tới.

Mặc dù trước đó bọn họ luôn miệng nói cho dù là Trần Thanh Đế cũng phải tuân thủ quy củ. Nhưng tới khi Trần Thanh Đế đứng trước mặt bọn họ lại không ai dám nói một câu.

Ngay lúc Đổng Tề Khôn định nói gì đó, Trần Thanh Đế lại đột nhiên quay sang nhìn hắn, tay trái hắn đặt lên đầu con hổ đen vuốt ve nhè nhẹ. Con hổ đen thần tuấn kia lúc này lại nheo mắt gật gù hưởng thụ bàn tay vuốt ve của Trần Thanh Đế như một con mèo nhỏ.

Bị ánh mắt Trần Thanh Đế nhìn tới, Đổng Tề Khôn lập tức cảm thấy một luồng khí thế cường đại như thái sơn áp đỉnh đánh về phía hắn. Cảm giác này cực kỳ khó chịu.

Đổng Tề Khôn nuốt nước miếng một cái nói: “Trần...”

Lời còn chưa nói ra, Trần Thanh Đế trực tiếp vung tay lên, lạnh lùng nói: “Vừa rồi là ngươi nói không định nể mặt ta? Là ngươi nói ta không tuân thủ quy củ? Là ngươi nói ta làm việc bá đạo?”

Đổng Tề Khôn vội vàng đáp “Trần minh chủ, ngươi nghe ta...”

Lời còn chưa dứt, Trần Thanh Đế đã trực tiếp bước lên một bước, mặt đất dưới chân rạn nứt từng tấc, phương viên trăm trượng như gặp động đất.

Một quyền đấm ra, chỉ trong chớp mắt toàn bộ thế giới như trở nên bất động, tựa như một bức tranh. Nhưng chỉ một khắc sau, tất cả đều vỡ vụn dưới một quyền đó. Thần cản giết thần, quyền toái sơn hà!

Đổng Tề Khôn biến sắc, trường kiếm trong tay múa lên vô số kiếm mang tinh đấu. Không đợi hắn thi triển xong thế đao, tất cả đã bị thế quyền của Trần Thanh Đế làm cho nát bấy. Cương khí bùng nổ, binh khí nát bấy, Đổng Tề Khôn bị một quyền này của Trần Thanh Đế đánh bay ra ngoài hơn mười trượng,

đụng ngã hơn mười gốc cây lớn mới dừng lại, phun ra từng ngụm máu tươi lớn, lúc này đã trọng thương.

Thu hồi quyền này, Trần Thanh Đế lạnh lùng nói: “Có một câu ngươi nói đúng! Mỗ bá đạo thế đấy!

Cái thứ rác rưởi như ngươi cũng dám nói không nể mặt ta? Trần Thanh Đế ta cần gì ngươi nể tình? Ngươi cũng xứng nể mặt ta sao?”

Một quyền này khiến tất cả mọi người chấn động, không ai ngờ cùng là cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, cùng là tông sư võ đạo, nhưng dưới tay Trần Thanh Đế, Đổng Tề Khôn thậm chí... không chịu nổi một đòn!

Lúc này lão tổ Đổng gia mới như phản ứng lại, nhìn Đổng Tề Khôn trọng thương hộc máu, lão tổ Đổng gia phẫn nộ quát lớn: “Trần Thanh Đế! Nơi này là Đổng gia của ta, ngươi...”

Ánh mắt Trần Thanh Đế lướt sang phía lão tổ Đổng gia, thân hình khẽ động. Người hơi yếu một chút thậm chí không thể thấy bóng dáng hắn. Nhưng chỉ một khắc sau, Trần Thanh Đế đã xuất hiện trước người lão tổ Đổng gia.

Lão tổ Đổng gia kinh hãi, hai tay trực tiếp kiết ấn, dù sao hắn cũng là tông sư võ đạo tiền bối, vẫn có một số thủ đoạn tuyệt kỹ.

Ánh sao rực rỡ vô biên ngưng tụ, mỗi điểm ánh sáng sao đều ngưng tụ thành trận thế, muốn ngăn cản Trần Thanh Đế.

Nhưng Trần Thanh Đế trực tiếp vỗ một cái xuống, chỉ trong chốc lát cương khí nổ tung, ánh sao tan nát!

Tay phải Trần Thanh Đế nắm trên cổ lão tổ Đổng gia, hình rồng trên giáp tay vàng kim vặn vẹo, như từng gợn hoa văn, trực tiếp phong tỏa chân khí toàn thân lão tổ Đổng gia, khiến hắn chẳng khác gì một người bình thường, bị Trần Thanh Đế bóp cổ giơ lên, bất lực không làm được gì.

Nhìn lão tổ Đổng gia, Trần Thanh Đế dùng giọng lạnh lùng thong thả nói; “Lão già, ngươi định nói gì? Nơi này là Đổng gia thì sao? Cửu Đại Thế Gia không có Đổng gia ngươi thì có Vương gia, Lý gia. Ngươi có tin không, mai mỗ có thể khiến nơi này không còn họ Đổng?”
Chương 583 Chịu thua 1

Một quyền đánh trọng thương Đổng Tề Khôn, một chiêu chế trụ lão tổ Đổng gia. Trần Thanh Đế cường đại vượt ngoài tưởng tượng mọi người.

Đối với phần lớn võ giả, tông sư võ đạo đã là những người cao tới không thể với tới, thế nhưng giờ tới tay Trần Thanh Đế thì sao? Hai tông sư võ đạo như trẻ con, không chịu nổi một đòn.

Hứa Đình Nhất đứng bên cạnh không nhúc nhích, không phải hắn bình tĩnh mà là hắn không dám có hành động gì.

Mặc dù vừa rồi hắn đáp ứng Đổng Tề Khôn đứng về phía bọn họ, nhưng dưới uy thế cường đại của Trần Thanh Đế, Hứa Đình Nhất thậm chí không dám nói một lời.

Sở Hưu nhìn Trần Thanh Đế, hắn có một dự cảm, mặc dù Trần Thanh Đế vẫn là Võ Đạo Chân Đan nhưng e là hắn đã cách Chân Hỏa Luyện Thần không xa, thậm chí rất có thể hắn đã bước nửa bàn chân vào cảnh giới này.

Ngày trước trong liên minh Ma đạo, Ngụy Thư Nhai xuất thủ đối phó với Sơn Quỷ của Bái Nguyệt Giáo cũng bị một chiêu tùy ý áp chế như vậy.

Hiện giờ mặc dù Trần Thanh Đế không đạt tới cảnh giới như Ngụy Thư Nhai nhưng hai vị bên phía Đổng gia cũng chẳng mạnh bằng Sơn Quỷ trong Cửu Đại Thần Vu Tế..

Lúc này xung quanh yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Trần Thanh Đế ra tay bễ nghễ toàn trường, khí phách đó quả thật không cách nào hình dung bằng lời.

Đổng Tề Khôn bị đánh hộc máu trọng thương không dám nói nhiều một câu. Lão tổ Đổng gia bị Trần Thanh Đế xách lên giữa không trung như con chó cũng không dám nói nhảm một câu.

Thấy ánh mắt Trần Thanh Đế, lão tổ Đổng gia cũng biết, lời vừa rồi không phải Trần Thanh Đế đang uy hiếp hắn, mà là nói được làm được!

Mặc dù Đổng gia và Thiên Hạ Minh cùng ở Tây Sở, nhưng Đổng gia rất ít khi giao tiếp với Thiên Hạ Minh.

Một bên là Cửu Đại Thế Gia truyền thừa đã lâu, còn một lại là thế lực dân dã vừa quật khởi không bao lâu, thế lực lớn tới kinh người. Đối với Thiên Hạ Minh, thật ra Đổng gia vẫn luôn duy trì thái độ đứng xa quan sát, không trêu chọc vào.

Trước kia Đổng gia luôn cho rằng Trần Thanh Đế tuy bá đạo nhưng dẫu sao vẫn phải tuân thủ quy củ giang hồ. Nhưng hôm nay gặp mặt bọn họ mới biết, Trần Thanh Đế này đâu phải bá đạo, rõ ràng là hỉ nộ vô thường, hành xử chẳng khác gì thằng điên, không cố kỵ bất cứ điều gì!

Hắn thật sự không hề suy nghĩ tới việc nếu ra tay diệt môn Đổng gia, Cửu Đại Thế Gia có thể tới tìm hắn đòi hắn trả lời hay không, Thiên Hạ Minh có vì vậy mà bị tổn thương hay không, võ lâm Tây Sở sẽ ý kiến gì Thiên Hạ Minh.

Dường như trong mắt Trần Thanh Đế chỉ có một loại kết quả, đó chính là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!

Cảm nhận được ý tứ của Trần Thanh Đế, lão tổ Đổng gia chua xót cười cười nói: “Trần minh chủ, việc này là Đổng gia ta làm càn rồi. Là Đổng gia ta không đúng. Kính mong Trần minh chủ đại nhân không chấp tiểu nhân, buông tha cho Đổng gia ta một lần!”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, những võ giả Đổng gia lại xấu hổ giận dữ tới mức sắc mặt đỏ bừng, chỉ hận không tìm được lỗ nào chui vào.

Sống trên giang hồ, có ai không cần thể diện? Nhưng giờ lão tổ Đổng gia đã chịu thua thì thôi còn nhún nhường tới cực hạn, quả thật chẳng khác nào vứt thể diện xuống đất chủ động giẫm hai cái. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này Đổng gia bọn họ sẽ thành trò cười!

So với Đổng gia truyền thừa hơn ngàn năm, Thiên Hạ Minh mới được xây dựng hơn trăm năm. mặc dù thực lực

Trần Thanh Đế cường đại hơn lão tổ Đổng gia, nhưng bối phận lại nhỏ hơn lão tổ Đổng gia nhiều. Hắn và Đổng Tề Khôn mới là người cùng thế hệ.

Thế nhưng giờ lão tổ Đổng gia lại dùng giọng điệu gần như cầu khẩn nhận sai với Trần Thanh Đế, lần này thể diện coi như mất hết.

Trên thực tế chỉ mình lão tổ Đổng gia mới biết so với tính mạng mình, thể diện có là gì?

Nếu lần này Đổng gia không muốn chịu thua, vậy ngày sau trong địa bàn Đổng gia sẽ là người họ khác!

Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng, vung tay lên ném lão tổ Đổng gia sang một bên thản nhiên nói: “Nhớ cho kỹ, lần sau nói chuyện phải dùng não vào. Mỗ là ai, tính cách ra sao, các ngươi phải biết chứ. Thể diện ư? Ta không cần các ngươi cho, các ngươi cũng chẳng có tư cách nể mặt ta!”

Hai vị tông sư võ đạo không dám nhiều lời một câu, Hứa Đình Nhất cũng cúi đầu chỉ mong Trần Thanh Đế không nhìn sang mình. Nhưng chuyện gì càng không muốn tới lại càng tới, Trần Thanh Đế đưa mắt nhìn sang hắn, thản nhiên nói: “Ngươi cũng đứng về phía Đổng gia?”

Hứa Đình Nhất vội vàng nói: “Trần minh chủ xin đừng hiểu lầm, tại hạ không phải người của Đổng gia, chỉ có điều trước mắt ta đang ở Đổng gia, thân bất do kỷ mà thôi. Bản thân ta cũng rất căm ghét Đổng gia ỷ lớn hiếp nhỏ.”

Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng, không vạch trần Hứa Đình Nhất, hắn chỉ cười lạnh nói: “Ngu ngốc! Ngươi tưởng ta bất mãn Đổng gia ỷ lớn hiếp nhỏ hay sao? Mấu chốt vấn đề Kiều Liên Đông phải là ỷ lớn hiếp nhỏ, mà là hắn ức hiếp tiểu bối nhà ai! Cút đi, lần sau mắt sáng ra chút!”

Nghe Trần Thanh Đế nói vậy, Hứa Đình Nhất như trút được gánh nặng, nhanh chóng ‘cút’ ngay.

Lúc này Trần Thanh Đế mới đưa mắt sang phía đám người Sở Hưu.

Nhìn Lã Phụng Tiên, Trần Thanh Đế cười nói: “Tiểu tử, lúc trước ta đã nói rồi mà. Nếu ngươi chịu gia nhập Thiên Hạ Minh, bái ta làm sư phụ, đám rác rưởi Đổng gia làm sao dám cướp đoạt cơ duyên trong tay ngươi?

Hành tẩu trên giang hồ, thực lực rất quan trọng, ngộ tính rất quan trọng, vận may cũng rất quan trọng. Nhưng chỗ dựa cũng rất quan trọng. Thế nào, giờ hối hận chưa?”

Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Đa tạ Trần tiền bối đã ra tay giúp đỡ. Có điều tại hạ phiêu bạt quen rồi, cũng đã có sư phụ, chỉ có thể cảm tạ thịnh tình của Trần tiền bối.”

Trần Thanh Đế cũng lắc đầu. Nếu lúc này Lã Phụng Tiên đổi giọng muốn gia nhập Thiên Hạ Minh, vậy hắn đã không phải Lã Phụng Tiên, tương tự Trần Thanh Đế cũng chẳng tán thưởng hắn như vậy.

Lúc này Trần Thanh Đế lại đưa mắt về phía Sở Hưu. Sở Hưu chỉ chắp tay về phía Trần Thanh Đế một cái rồi nói: “Ra mắt tiền bối.”

Trần Thanh Đế gật nhẹ đầu, đánh giá Sở Hưu một hồi, nhíu mày nói: “Ngươi chính là Sở Hưu? Ta thường xuyên nghe tiểu tử Tạ Tiểu Lâu kia nhắc tới ngươi. Nghe nói lần này ngươi còn giết chết một tông sư? Mặc dù tên kia khá kém cỏi nhưng dẫu sao cũng là tông sư võ đạo. Ngươi không tệ, rất không tệ!”

Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Trần Thanh Đế, những người khác không biết nhưng hắn biết tính cách Trần Thanh Đế.

Trên giang hồ không mấy ai khiến Trần Thanh Đế liên tục nói hai tiếng không tệ. Lúc trước Lã Phụng Tiên cũng như vậy. Nếu Trần Thanh Đế nói Sở Hưu không tệ, vậy y thật sự không tệ.

Lúc này Trần Thanh Đế lại nhìn về phía Phương Thất Thiếu, ánh mắt mang vẻ kỳ quái nói: “Thằng nhóc dùng kiếm nhà ngươi cũng rất không tệ. Đám người Kiếm Vương Thành kia ít kẻ thuận mắt, ngươi là một trong số hiếm thấy đó. Không biết Kiếm Vương Thành chọn ngươi làm thừa kế tương lai rốt cuộc có hối hận hay không?”

Phương Thất Thiếu hai mắt trợn tròn vuốt cằm. Rốt cuộc Trần Thanh Đế đang khen hắn hay vẫn là khen hắn đây? Sao hắn cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó?
Chương 584 Chịu thua 2

Có điều Phương Thất Thiếu cũng chẳng nghĩ nhiều, dù sao Trần Thanh Đế đã nói hắn không tệ. Có thể được cường giả như vậy khen ngợi, cho dù Phương Thất Thiếu cũng thấy kích động trong lòng.

Trần Thanh Đế vung tay lên nói: “Đi theo ta, tới Thiên Hạ Minh tu dưỡng một thời gian. Các ngươi yên tâm, đừng nói trên người các ngươi có truyền thừa Ma Thần - Lã Ôn Hầu, cho dù trên người các ngươi có truyền thừa Côn Luân Ma Giáo cũng không ai dám tới Thiên Hạ Minh của ta trừ ma vệ đạo!”

Nói xong Trần Thanh Đế bước tới muốn đi khỏi. Đám đệ tử Đổng gia lao nhao né tránh, ánh mắt lộ vẻ kính sợ.

Ngay lúc Sở Hưu đi qua đám người Đổng gia, Sở Hưu lại đột nhiên mở miệng: “Trần tiền bối. Lần này ngài đắc tội rất nặng với Đổng gia, giẫm thể diện họ xuống đất. Nhưng e là có người khẩu phục nhưng tâm không phục, tương lai không khéo lại tới gây sự, chẳng bằng nhổ cỏ tận gốc loại trừ hậu họa!”

Lời này vừa nói ra, đám người Đổng gia lập tức ngẩn ra tại đó. Lão tổ Đổng gia cùng Đổng Tề Khôn cùng chửi bới Sở Hưu trong lòng, kẻ này đúng là độc ác với cực hạn, đây rõ ràng là khích bác Trần Thanh Đế nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ Đổng gia bọn họ!

Trần Thanh Đế kinh ngạc nhìn Sở Hưu một hồi, cười ha hả nói: “Thằng nhóc nhà ngươi tâm tư thật ác độc, làm việc còn quyết liệt hơn ta!

Chẳng qua như vậy cũng không sao. Có phải ta chưa từng nhổ cỏ tận gốc đâu. Có điều hôm nay tâm trạng ta không tệ, tạm thời tha cho chúng một lần. Nếu bọn chúng không biết điều, ta cũng chẳng ngại để nơi này đổi họ đâu.”

Nghe xong lời này, lão tổ Đổng gia cùng Đổng Tề Khôn đều thở phào một hơi.

Cũng may Trần Thanh Đế làm việc hoàn toàn dựa theo hỉ nộ bản thân, nếu hắn lý trí thêm một tí, tàn nhẫn hơn một chút, rất có thể Đổng gia sẽ bị diệt sạch!

Sau khi Trần Thanh Đế đi khỏi, lão tổ Đổng gia cùng Đổng Tề Khôn liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ khổ sở trong mắt nhau.

Giờ Trần Thanh Đế đi rồi, bọn họ dám trả thù hay sao? Dám gây sự với Thiên Hạ Minh sao?

Khoảnh khắc vừa rồi Trần Thanh Đế đã để lại bóng ma cực lớn trong lòng bọn họ. Nam nhân như ma thần đó cường đại tới mức bọn họ không gợi nổi suy nghĩ trả thù!

Sau khi ra khỏi khu rừng, Trần Thanh Đế nói với Sở Hưu và Lã Phụng Tiên: “Hai đứa nhỏ các ngươi theo ta về Thiên Hạ Minh đi. Ta đã nói rồi, chỉ cần trong Thiên Hạ Minh của ta, cho dù các ngươi nhận được truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo, những người khác cũng không dám có ý đồ gì với các ngươi!”

Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên liếc mắt nhìn nhau, Sở Hưu đứng ra chắp tay một cái nói: “Đa tạ hảo ý của Trần minh chủ. Có điều ta chuẩn bị cùng Lã huynh về Quan Trung Hình Đường. Đất Quan Trung nằm giữa ba nước, xung quanh không có thế lực nào. Hon nữa ta tin rằng với thực lực của Quan Trung Hình Đường cũng không ai dám có ý đồ gì.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Trần Thanh Đế cũng không cưỡng ép. Hắn chỉ gật đầu nói: “Các ngươi về Quan Trung Hình Đường cũng được. Tên Quan Tư Vũ kia cũng chẳng phải hạng yếu kém gì. Quan trọng nhất là Quan Trung Hình Đường các ngươi còn di sản của Sở Cự Hiệp để lại. Nếu thế lực khác dám tới cướp đồ ở Quan Trung Hình Đường, ngược lại phải cân nhắc tới chuyện này.”

Nói xong Trần Thanh Đế lại chuyển sang nhìn Lã Phụng Tiên, trầm giọng nói: “Thằng nhóc này, ngươi thật sự không nghĩ tới chuyện bái ta làm sư phụ, gia nhập Thiên Hạ Minh?

Trên giang hồ này có chỗ dựa vào có chỗ dựa là hai việc hoàn toàn khác nhau. Ngươi cứ nhìn thằng nhóc họ Sở kia đi. tâm tư của hắn sâu hơn ngươi nhiều, thực lực của hắn cũng mạnh hơn ngươi, nhưng vẫn gia nhập Quan Trung Hình Đường, tìm một chỗ dựa không tệ.”

Lã Phụng Tiên cười khổ lắc đầu nói: “Trần tiền bối, ngài mời liên tục thế khiến ta cũng thấy ngại. Có điều chí của ta thật sự không ở đây.”

Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, Trần Thanh Đế không cưỡng ép. Sau khi ba người Tạ Tiểu Lâu, Lã Phụng Tiên, Sở Hưu tạm biệt, hai nhóm người trực tiếp rời đi.

Sau khi từ biệt, Lã Phụng Tiên và Sở Hưu chuẩn bị về thẳng Quan Trung Hình Đường.

Chuyện liên quan tới truyền thừa Lã Ôn Hầu còn chưa lan truyền. Chỉ cần bọn họ chạy về Quan Trung Hình Đường kịp thời, không cần lo ai có ý đồ với truyền thừa.

Thật ra cách tốt nhất đối với Lã Phụng Tiên hiện giờ là gia nhập thế lực đỉnh cao trên giang hồ như Thiên Hạ Minh, tìm một chỗ dựa che chở cho.

Truyền thừa Lã Ôn Hầu vô cùng mê người, nhưng những cường giả đạt tới cảnh giới như Trần Thanh Đế đều có võ đạo thuộc về bản thân. Bọn họ cũng chướng mắt với truyền thừa của Lã Ôn Hầu, cho dù truyền thừa này là cửu chuyển.

Chỉ tiếc Lã Phụng Tiên nhìn thì rất dễ nói chuyện nhưng lại bướng bỉnh tới cực hạn. Chuyện này đừng nói Sở Hưu, ai cũng không khuyên nổi.

Đúng lúc này, trong rừng lại vang lên một loạt âm thanh, bốn võ giả chỉ có cảnh giới Tiên Thiên vội vàng chạy tới, sau khi thấy Lã Phụng Tiên, bốn người đồng loạt quỳ một chân xuống đất, cúi đầu trầm giọng nói: “Chúng thuộc hạ tham kiến chúa công!”

Lã Phụng Tiên vẻ mặt ngây ngốc, hắn nghi ngoặc hỏi: “Các ngươi là ai?”

Nghe giọng điệu bọn họ, Sở Hưu lại đột nhiên nghĩ ra. Cách nói này sao giống

bốn người Thủy Vô Tướng kia vậy?

Sở Hưu trầm giọng hỏi: “Các ngươi là đám Thủy Vô Tướng à?”

Một người gầy gò cao cao, gương mặt có chút màu xanh trong bốn người cười khổ nói: “Đúng là chúng ta.”

Lúc này Sở Hưu và Lã Phụng Tiên lại đột nhiên nghĩ ra, những người này quả thật không chết.

Khi đó Lã Phụng Tiên vừa dung hợp cùng chân linh Lã Ôn Hầu, bốn người Thủy Vô Tướng cũng đã tới nước dầu hết đèn tắt, chỉ có thể chọn bừa bốn người đoạt xá.

Lúc đó quá nhiều người cho nên bọn Sở Hưu cũng không chú ý tới mục tiêu đoạt xá của họ.

Lã Phụng Tiên lấy làm lạ nói: “Các ngươi gọi ta chúa công là sao? Ta không phải Lã Ôn Hầu. Huống hồ chính vì ta nên mới khiến chân linh Lã Ôn Hầu tan vỡ. Các ngươi nên tìm ta báo thù mới đúng chứ?”

Thủy Vô Tướng cười khổ nói: “Tạo hóa trêu ngươi. Có lẽ trong thời đại này Ôn Hầu đại nhân đã không thể phục sinh nữa. Hơn nữa chúa công ngài giống với Ôn Hầu đại nhân lúc trẻ tuổi tới tám phần, ngài còn nhận được tất cả công pháp truyền thừa của Ôn Hầu đại nhân, thậm chí ngay thần binh Vô Song cũng đồng ý nhận ngài làm chủ. Có thể nói giờ ngài chính là Ôn Hầu tái thế. Chúng ta không nhận ngài làm chủ còn nhận ai được?”

Lã Phụng Tiên nhíu mày, đang định cự tuyệt.

Hắn độc lai độc vãng quen rồi, lúc này không muốn thu thủ hạ gì cả.

Có điều lúc này Sở Hưu lại truyền âm cho Lã Phụng Tiên nói: “Lã huynh, thu nhận bốn người này đi, ngươi sẽ không lỗ đâu.

Trong bốn người này, Thủy Vô Tướng am hiểu trận pháp mưu tính, mặc dù sức chiến đấu không mạnh nhưng lại hết sức quỷ dị.

Viêm Xích Tiêu cùng Thi Cửu Linh kia là chiến tướng, thực lực bản thân cũng không yếu. Huyền Cửu U mặc dù không rõ am hiểu gì, nhưng có thể đi theo Lã Ôn Hầu trong thời đại đó, rõ ràng không phải kẻ yếu.

Ngươi đừng nhìn bọn họ sau khi đoạt xá chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, dù sao bọn họ đều là người từng vượt qua cấp bậc tông sư võ đạo. Mặc dù thực lực không còn nhưng kinh nghiệm vẫn có. Hôm nay tu luyện lại từ đầu cũng không phải việc khó khăn gì.

Ngươi nhận lấy bốn người bọn họ, lợi nhiều hơn hại.”
Chương 585 Trở về

Lã Phụng Tiên vẫn khá tin tưởng ánh mắt Sở Hưu. Nghe Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên bèn gật đầu nói: “Nếu đã vậy, các ngươi theo ta đi. Có điều các ngươi phải sửa lại cách nói chuyện của mình trước đã. Ta nghe khó chịu lắm. Giờ các ngươi đã đoạt xá chắc cũng hiểu một số chuyện thời nay rồi chứ?”

Đám người Thủy Vô Tướng gật đầu nói: “Chúng ta... chúng ta biết.”

Lã Phụng Tiên gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, ngươi có thể chế tạo ngọc giản truyền công không?”

Thủy Vô Tướng ngạo nghễ nói: “Về mặt tu vi trận đạo, thuộc hạ không kém gì những đại sư trận pháp trong Đạo môn. Đương nhiên biết làm thứ đơn giản như ngọc giản truyền công rồi. Có điều trước mắt không có vật liệu, không cách nào chế tạo.

Xin hỏi chủ công cần bảo tồn lâu dài hay sử dụng tạm thời? Nếu là sử dụng tạm thời, giờ thuộc hạ có thể làm một cái.”

Lã Phụng Tiên nói: “Sử dụng tạm thời thôi.”

Thủy Vô Tướng gật nhẹ đầu, hắn trực tiếp hái mấy quả dại ven đường xuống, ép hơi nước bên trong ra. Sau đó hắn lại lấy chân khí ngưng tụ lại, vẽ vài trận văn lên trên, không ngờ lại hóa thành một vật trông như kẹo dẻo.

“Chúa công, vật này chỉ có thể truyền công một lần. Chỉ cần công pháp trong đó có người đọc hoặc qua ba ngày, thứ này sẽ tiêu tán.”

Sắc mặt Thủy Vô Tướng hơi tái đi. Giờ hắn chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, cho dù chỉ làm một món đồ nhỏ như vậy cũng tiêu hao không ít chân khí bản thân.

Lã Phụng Tiên nhận lấy, truyền công pháp Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân vào trong, đưa cho Sở Hưu nói: “Sở huynh, cơ duyên lần này là ngươi dẫn ta tới. Nếu không có ngươi ta với truyền thừa Lã Ôn Hầu này cũng thành vô duyên. Đây là công pháp luyện thể của Lã Ôn Hầu ngày trước, Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân. Ngươi nhận lấy đi. Chờ sau khi hắn khôi phục, ta lại bảo hắn làm một vật truyền công, giao Ma Thần Vô Song Kích cho ngươi.”

Nghe xong lời này, Thủy Vô Tướng vội vàng ngăn cản: “Chúa công, không thể! Đây là công pháp truyền thừa mà Ôn Hầu đại nhân lưu lại, sao có thể tùy ý truyền ra ngoài được?”

Lã Phụng Tiên không nổi giận, hắn chỉ dùng thần sắc lạnh nhạt nói: “Ngươi là chúa công hay ta là chúa công?”

Thủy Vô Tướng cười khổ một tiếng, không tiếp tục ngăn cản.

Hắn cũng phát hiện, mặc dù tính cách chỉnh thể của Lã Phụng Tiên không giống với Ôn Hầu đại nhân, nhưng một số chi tiết lại hệt như Ôn Hầu đại nhân. Tỷ như tính cách ngoan cố.

Hễ là chuyện Ôn Hầu đại nhân đã quyết định, ai cũng không khuyên can nổi. Giờ Lã Phụng Tiên cũng vậy, chỉ cần là chuyện hắn đã quyết định, không ai ngăn cản nổi.

Tính cách như vậy có thể nói là vô cùng quả quyết, nhưng lại không thể biết rốt cuộc là tốt hay là xấu. Dù sao trong thời thượng cổ, nếu Lã Ôn Hầu nghe theo đề nghị của Thủy Vô Tướng, tạm thời ẩn nhẫn giấu tài, vậy đã không rơi vào cảnh hiện tại.

Sở Hưu không khách khí với Lã Phụng Tiên, nhưng nhận lấy vật truyền công nói: “Đa tạ Lã huynh, vừa hay ta cũng cần một bộ công pháp luyện thể đỉnh cao. Ta không khách khí với ngươi, có điều Ma Thần Vô Song Kích thì không cần đâu. Ta dùng đao, giờ đổi sang tu luyện Phương thiên họa kích quá tốn thời gian.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Lã Phụng Tiên cũng không cố đưa công pháp cho Sở Hưu. Hai người dẫn theo bốn người Thủy Vô Tướng trở lại Quan Trung Hình Đường.

Phân bộ Hình Đường Quan Tây, nghe được tin Sở Hưu trở về, Quỷ Thủ Vương cố ý dẫn người tới nghênh tiếp.

Sở Hưu còn chưa vào cửa, Quỷ Thủ Vương đã cười lớn chắp tay nói: “Chúc mừng đại nhân chém tông sư, bước vào hạng tư Long Hổ Bảng.”

Sở Hưu kinh ngạc: “Chuyện này đã lan truyền rồi cơ à?”

Quỷ Thủ Vương gật đầu nói: “Đã truyền đi lâu rồi. Hôm nay thanh danh đại nhân trên giang hồ càng ngày càng vang dội.”

Dọc con đường này, Sở Hưu sợ có chuyện bất trắc gì chỉ tập trung đi đường với Lã Phụng Tiên, không quan tâm tin tức bên ngoài. Thật không ngờ Phong Mãn Lâu hành động nhanh như vậy.

Quỷ Thủ Vương lại chắp tay với Lã Phụng Tiên nói: “Nghe nói Tiểu Ôn Hầu nhận được truyền thừa của Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu, cũng thật đáng mừng.”

Lã Phụng Tiên cũng khách khí chào hỏi với Quỷ Thủ Vương một tiếng.

“Được rồi, vào đi rồi nói.”

Gọi mọi người vào trong đường khẩu, lúc này Sở Hưu mới hỏi thăm Quỷ Thủ Vương những chuyện xảy ra gần đây.

Ngôi mộ khổng lồ trấn áp Lã Ôn Hầu hiện thế cùng một loạt những chuyện xảy ra tiếp đó đã lan truyền khắp giang hồ trong mấy ngày vừa qua. Uy danh trong đó cũng không nhỏ.

Trong đó xuất sắc nhất chính là Sở Hưu, lâm trận chém tông sư, trở thành võ giả trẻ tuổi kế tiếp Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh có chiến tích công khai giết chết tông sư võ đạo. Cho nên Sở Hưu cũng được thăng lên hạng tư Long Hổ Bảng.

Trước đó người đứng hạng tư là một kẻ thần bí tới cực điểm, Đoạt Hồn Đao - Lý Phi Liêm.

Số lần người này xuất thủ trên giang hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ra chiêu mười một lần, giết chết mười người. Lần duy nhất hắn dùng hai đao mới giết chết là thiên tài trong thế hệ trẻ tuổi của Thuần Dương Đạo Môn, cuối cùng khiến thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn bị đả kích, không gượng dậy nổi.

Biệt hiệu người giang hồ đặt cho hắn có vẻ cũ kỹ nhưng lại rất hợp hình tượng. Lý Phi Liêm xuất thủ đao đao thấy máu đoạt hồn, không còn người sống. Bất kể đối thủ là ai, cũng bất kể đối phương có thân phận gì.

Vì cái chết đệ tử nhà mình, Thuần Dương Đạo Môn đã truy sát hắn một thời gian dài nhưng vẫn không hề có kết quả.

Có điều không biết do Thuần Dương Đạo Môn truy sát hay không, đã hai ba năm nay Lý Phi Liêm không xuất hiện trên giang hồ, cũng không có chiến tích lưu truyền, cho nên hắn chỉ có thể nhường chỗ cho Sở Hưu.

Hơn nữa lần này Lý Phi Liêm không chỉ phải nhường chỗ cho Sở Hưu, hắn còn phải nhường cho cả Doanh Bạch Lộc. Lý Phi Liêm trực tiếp rơi xuống thứ sáu, Doanh Bạch Lộc lại về hạng năm Long Hổ Bảng.

Trong ngôi mộ khổng lồ đó, Doanh Bạch Lộc và Sở Hưu giao chiến bất phân thắng bại. Với thực lực hắn thể hiện ra, hắn xếp sau Sở Hưu chẳng qua vì không có chiến tích kinh người như Sở Hưu mà thôi.

Còn về Lã Phụng Tiên, thứ hạng của hắn vẫn không hề thay đổi.

Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù Lã Phụng Tiên nhận được truyền thừa nhưng hắn lại không có chiến tích lan truyền. Phong Vân Bảng để ý tới thanh danh và chiến tích, thiếu một thứ cũng không được.

Có điều mọi người cũng tin tưởng, sau khi nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, chắc chắn thực lực Lã Phụng Tiên sẽ tăng vọt, tương lai lên hạng cao chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Đây chỉ là thay đổi trong giới tiểu bối, Sở Hưu cũng không mấy để ý.

Trên thực tế y thật sự không để ý tới thứ hạng sắp xếp trên Long Hổ Bảng.

Không riêng gì Sở Hưu, phải nói là những người trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng như Doanh Bạch Lộc đều không để ý tới danh sách thứ hạng.

Thực lực bản thân họ bày ngay đó, ai mạnh ai yếu còn không tự biết hay sao? Long Hổ Bảng này chẳng qua chỉ để xem cho vui mà thôi.

Ngược lại những võ giả phía sau ngày ngày tranh danh đoat lợi vì một thứ hạng, đánh nhau vô cùng náo nhiệt.

Mà ngoại trừ trên Long Hổ Bảng phát sinh biến hoá, lần này người dương danh chân chính lại là Trần Thanh Đế, còn bên chịu xui xẻo là Đổng gia.

Trần Thanh Đế đã lâu không xuất thủ, người giang hồ đều dễ quên. Có người thậm chí quên mất uy danh của Trần Thanh Đế ngày xưa.

Thế nhưng lần này Trần Thanh Đế vừa ra tay lại khiến cả giang hồ không ai không biết. Khiến mọi người không khỏi cảm thán, Trần Thanh Đế vẫn là Trần Thanh Đế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 936-940

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom