-
Chương 586-590
Chương 586 Kiếm chuyện
Trần Thanh Đế vẫn bá đạo như cũ, thậm chí có người nghi ngờ, Trần Thanh Đế đã cách cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần không xa.
Tới cấp bậc tông sư võ đạo, mỗi khi tu vi tăng thêm một chút cũng là khó như lên trời, đừng nói là bước lên trước một bước.
Trần Thanh Đế xuất thân dân dã, nếu lúc này có thể bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, vậy Thiên Hạ Minh thật sự khó lường.
Có điều so với Trần Thanh Đế bá đạo vô cùng, lần này Đổng gia mất hết thanh danh, trở thành trò cười cho mọi người.
Vốn dĩ Đổng gia không để ý tới quy củ Khai Sơn Tế, cướp đoạt cơ duyên của tiểu bối đã là chuyện bại hoại danh dự, thế nhưng hai vị tông sư võ đạo của Đổng gia còn bị Trần Thanh Đế sỉ nhục đương trường, cục diện vô cùng thê thảm
Lần này có thể nói là Đổng gia mất hết thanh danh, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho giang hồ, bị người ta cười chê suốt mấy năm. Thậm chí sau này đệ tử Đổng gia hành tẩu giang hồ khéo chẳng thể ngẩng đầu lên được.
Bọn họ từng thấy tông sư võ đạo thà chết không sờn, nhưng người ăn nói khép nép xin tha như lão tổ Đổng gia quả thật rất hiếm gặp.
Sau khi lý giải những tình huống này, Sở Hưu và Lã Phụng Tiên trước tiên vào bế quan.
Chỉ có điều Lã Phụng Tiên là bế quan xung kích cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất còn Sở Hưu lại là khôi phục nguyên khí bản thân. Dọc đường vừa rồi Sở Hưu chỉ lo đi đường, thậm chí còn không hề nghỉ ngơi.
Có điều lúc này Quỷ Thủ Vương lại chần chừ nói: “Đại nhân, có chuyện này cần nói với ngài một chút.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chuyện gì? Những thế lực võ lâm Quan Tây lại bắt đầu ầm ĩ rồi à?”
Trên giang hồ này không bao giờ thiếu những kẻ ngu xuẩn thấy lợi tối mắt, không để ý tới điều gì. Theo lý mà nói, với thực lực cùng địa vị hiện tại của Sở Hưu trên giang hồ, đất Quan Tây đáng lý sẽ rất yên tĩnh mới đúng. Nhưng vẫn có những người bị lợi ích làm cho choáng váng đầu óc. Cho nên chuyện như vậy có xảy ra, Sở Hưu cũng không thấy lạ gì.
Quỷ Thủ Vương lắc đầu nói: “Không phải những thế lực võ lâm bên Quan Tây mà là người của phân bộ Quan Nam.”
Sở Hưu cau mày: “Là người của An Bá Thông? Bọn họ làm gì?”
Trong tứ đại phân bộ Quan Trung Hình Đường, nghĩa tử của chưởng hình quan Quan Bắc là Sở Hiếu Đức gia nhập Cửu Phân Đường cho nên Sở Tư Ma cũng đứng về phía y.
Còn chưởng hình quan Quan Đông Tiêu Tập có thực lực mạnh nhất nhưng lại luôn bảo trì trung lập, không giúp ai.
Chỉ có tên An Bá Thông này suốt ngày gây chuyện với Sở Hưu.
Thật ra An Bá Thông làm vậy cũng khó hiểu. Đúng là Sở Hưu đã phế một đệ tử của hắn, lại giết một đệ tử khác của hắn, nhưng bản thân An Bá Thông là người tính cách lạnh lùng, hắn cũng chẳng bỏ bao tâm huyết vào hai đệ tử kia.
Hơn nữa An Bá Thông và Ngụy Cửu Đoan đối đầu cả đời, giờ Sở Hưu giúp hắn xử lý Ngụy Cửu Đoan, theo lý mà nói, An Bá Thông phải cám ơn Sở Hưu mới phải.
Thế nhưng An Bá Thông lại luôn nghĩ tới chuyện ân oán, đương nhiên không vừa mắt với Sở Hưu.
Quỷ Thủ Vương ở bên cạnh thở dài: “Đại nhân, lần này ngài ra ngoài hơi lâu. Đất Quan Tây lâu ngày vô chủ, có một số bộ đầu của phân bộ Quan Nam đến truy xét buôn lậu, thường xuyên vượt giới tra hỏi một số thế lực ở địa điểm giao giới giữa Quan Tây và Quan Nam. Cho dù là thế lực trong Quan Tây chúng ta bọn họ cũng tra xét, hơn nữa còn ra tay dọa dẫm. Những thế lực võ lâm trong vùng giao giới giữa Quan Tây ta và Quan Nam khổ cực không thể tả, đã tố khổ với thuộc hạ rất nhiều lần rồi.
Cho nên bên phía thuộc hạ cũng không tiện lấy tiền hiếu kính của các thế lực này, cũng khiến cho thanh danh phân bộ Quan Tây ta ở vùng biên giới có phần giảm sút.”
Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh: “Người của Quan Nam đến Quan Tây ta điều tra buôn lậu. Vượt giới là chúng, phá hoại quy củ cũng là chúng, sao các ngươi lại không làm gì, để mặc cho chúng phách lối như vậy?”
Quỷ Thủ Vương cười khổ nói: “Đại nhân, chúng thuộc hạ cũng chẳng có cách nào. Đám người Quan Nam kia nói là manh mối tra từ Quan Nam tra tới, điều tra thẳng tới vùng Quan Tây. Chúng thuộc hạ không đồng ý cũng được thôi, nhưng cần thủ lệnh của đại nhân, vì bọn họ cũng cầm thủ lệnh của An Bá Thông tới.
Cho nên khi đại nhân không có mặt, chúng ta không đấu cứng được với đám người Quan Nam kia. Nhạn Bất Quy ngược lại muốn xuất thủ, có điều bị thuộc hạ cản lại.
Không phải thuộc hạ không muốn tỏ thái độ cứng rắn một chút, mà là đại nhân không có mặt. Một khi bọn thuộc hạ động thủ, chuyện đó sẽ không thể nói rõ được, từ có lý cũng thành vô lý. Thậm chí thuộc hạ nghi ngờ đám người Quan Nam kia phách lối như vậy chính là để ép chúng ta xuất thủ.
Cho nên thuộc hạ vẫn chờ đại nhân ngài về, tiện xử lý việc này hơn.”
Sở Hưu nghe vậy gật đầu, vỗ vỗ lên vai Quỷ Thủ Vương nói: “Là ta hiểu lầm ngươi rồi, ngươi làm việc lão luyện cẩn thận như vậy là đúng. Tên An Bá Thông kia chín phần mười là có ý đồ này.”
An Bá Thông đã sống tại Quan Trung Hình Đường nhiều năm như vậy, cực kỳ
quen thuộc với quy củ của Quan Trung Hình Đường. Hắn biết vượt giới là chuyện phá hoại quy củ, nhưng hắn lại cố tình làm vậy, rõ ràng đang ức hiếp đám người khi Sở Hưu không có mặt. Lúc đó toàn bộ Quan Tây không ai có thể nói chuyện ngang hàng với hắn.
Quỷ Thủ Vương hỏi: “Vậy đại nhân, giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Sở Hưu híp mắt: “Ta bế quan một thời gian trước đã. Tập trung quan sát vùng giao giới Quan Tây và Quan Nam cho ta, nếu người của An Bá Thông đến, tới báo cho ta.”
Sau khi phân phó xong cho Quỷ Thủ Vương, Sở Hưu liền về bế quan.
Cùng lúc với bế quan khôi phục nguyên khí, Sở Hưu cũng thử tu luyện một chút Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân.
Do bộ công pháp này trong cốt truyện gốc chỉ có mình Lã Phụng Tiên tu luyện. Lại thêm tính cách của Lã Phụng Tiên, hắn đương nhiên không chia sẻ những bí mật liên quan tới công pháp này cho những người khác. Cho nên trong cốt truyện gốc, miêu tả đối với bộ công pháp này hết sức mơ hồ.
Còn lúc này Sở Hưu đọc xong công pháp một lượt lại thở dài một h
Quả nhiên bộ công pháp này mặc dù rất mạnh nhưng mang đầy khí tức Lã Ôn Hầu, tính chất vô cùng thô bạo.
Cửu Tiêu ý là Cửu Trọng Thiên, Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cũng có chín tầng cảnh giới.
Mỗi cảnh giới đều phải dựa theo công pháp, dùng ma khí cường đại tẩy rửa tôi luyện cơ thể, mạnh mẽ lấy ma khí rèn luyện thể chất. Trước không nói tới đau đớn trong đó, khi tu luyện công pháp này nếu cường độ cơ thể kém một chút, rất có thể khi ma khí rèn luyện thể chất sẽ khiến bản thân thành tàn phế.
Không phải công pháp đẳng cấp càng cao càng tốt, có một số công pháp mặc dù đẳng cấp cao nhưng không phải ai cũng có tư cách tu luyện.
Tỷ như A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu, người bình thường sử dụng chắc chắn sẽ luyện thành kẻ điên. Chỉ có Sở Hưu tâm chí cường đại, trong cơ thể còn có chí bảo Phật môn Lưu Ly Kim Ti Cổ mới dám tùy ý vận dụng.
Chương 587 Kiếm chuyện 2
Còn Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân này cũng vậy, yêu cầu đối với người tu luyện quá cao.
Đổng gia còn vọng tưởng đoạt được bộ công pháp này, cho dù Đổng gia nhận được Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, với trình độ của Đổng gia, chẳng mấy ai có tư cách tu luyện môn công pháp này.
Nếu là tông sư võ đạo như Đổng Tề Khôn mặc dù có thể dùng tu vi cưỡng ép tu luyện vài tầng. Chẳng qua nhiều nhất hắn cũng chỉ tu luyện được tới tầng thứ ba, sau đó cơ thể sẽ không chịu được loại lực lượng này.
Lã Phụng Tiên trời sinh thần lực, tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân này sẽ không gặp trở ngại gì. Còn Sở Hưu có Đại Kim Cương Thần Lực đặt cơ sở, cơ thể hắn cũng không yếu, đương nhiên có tư cách.
Hơn nữa mặc dù Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân đơn giản thô bạo, điều kiện tu luyện lại hà khắc nhưng uy lực cũng cường hãn dị thường. Một bước một tầng, mỗi tầng đều khiến lực lượng bản thân tăng cường rất nhiều, còn có ma khí hộ thể trên người. Sau khi tu luyện tới tầng thứ chín còn có thể đạt tới Bất Diệt Ma Thân, đứt chi có thể mọc lại. Tu luyện tới cảnh giới như Lã Ôn Hầu quả thật giết không chết, thậm chí cần hai giới Đạo Phật liên thủ trấn áp cơ thể mới được.
Giờ trên người Sở Hưu có cả công pháp luyện thể Phật môn và Ma môn, không biết đồng tu rốt cuộc sẽ ra sao, Bất Diệt Kim Thân thêm Bất Diệt Ma Thân?
Có điều Sở Hưu cũng chẳng để ý, hắn đồng tu ba nhà Đạo Phật Ma, cũng chẳng lo chuyện công pháp phản phệ.
Ngay lúc Sở Hưu mới bế quan được vài ngày, Quỷ Thủ Vương đã tới gõ cửa, hạ giọng nói: “Đại nhân, đám người Quan Nam kia lại vượt biên rồi!”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng nói: “Dẫn ta tới!”
Lúc này trong khu vực tiếp giáp giữa Quan Tây và Quan Nam, trước cửa đại trạch Liễu gia, gia chủ Liễu gia Liễu Thừa Tiền đang khép nép nói chuyện với vài bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường.
Trên đất Quan Tây, Liễu gia là gia tộc nhỏ, gia chủ Liễu Thừa Tiền này cũng chỉ có tu vi Nội Cương cảnh mà thôi.
Đám bộ đầu giang hồ kia thản nhiên nói: “Liễu gia chủ, chúng ta tra xét ra có người buôn lậu hàng cấm về phía Tây Sở, khởi nguồn chính là Liễu gia ngươi. Chuyện này Liễu gia chủ có định giải thích chút không? Đương nhiên Liễu gia chủ có không muốn giải thích cũng được. Nhưng mấy huynh đệ chúng ta vất vả chạy từ bên Quan Nam xa xôi tới đây, bỏ bao công sức như vậy không thể nào tay trắng đi về được? Bằng không Liễu gia chủ ngỏ chút lòng thành, chuyện này tạm thời bỏ qua?”
Liễu Thừa Tiền cười lớn nói: “Các vị cần bao nhiêu?”
Thật ra chuyện này trước đây Liễu Thừa Tiền đã quen thuộc, vì đây không phải lần đầu.
Bộ đầu giang hồ đất Quan Nam dọa dẫm những thế gia nhỏ vùng giao giới bọn họ đã một thời gian. Liễu gia cũng đã gặp ba lần. Giờ toàn bộ các thế lực vùng giao giới ai oán dậy đất, cũng âm thầm mắng chửi Sở Hưu không thôi.
Bọn họ là thế lực lệ thuộc đất Quan Tây, theo yêu cầu của Sở Hưu, mỗi tháng phải dâng lên không ít tiền đút lót cho y. Thế nhưng giờ bọn họ bị ức hiếp tới mức này, tên Sở Hưu kia lại chẳng dám thả một cái rắm, bảo họ không tức tối được sao?
Trong khu vực giao giới này không ít người cho rằng Sở Hưu này chỉ ngang ngượng trong nhà, ra tay độc ác với các thế lực võ lâm đất Quan Tây, nhưng gặp mặt người ngoài lại e sợ.
Đám bộ đầu giang hồ Quan Nam đưa mắt nhìn nhau, lạnh lùng nói: “Chúng ta không cần nhiều, huynh đệ chúng ta có tám người, mỗi người mười lượng tử kim, tám mươi lượng là đủ.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Liễu Thừa Tiền lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Các vị, nhiều tử kim như vậy, Liễu gia ta thật sự không lấy ra nổi.”
Thật ra tám mươi lượng tử kim, trước kia Liễu gia vẫn có. Nhưng đám người này mới mấy tháng đã tới Liễu gia ba lần, bọn họ đào đâu ra tiền nữa?
Tên bộ đầu giang hồ nghe xong cười lạnh nói: “Không lấy ra được? Vậy thì tốt, đi theo ta về Hình Đường Quan Nam một chuyến!”
Đám bộ đầu giang hồ Quan Nam vốn tới để gây chuyện, dù sao nơi này là Quan Tây, cho dù những thế lực võ lâm Quan Tây bị ép làm phản thì đã sao nào? Có nhức đầu cũng là đám người bên phân bộ Quan Tây.
Huống hồ An Bá Thông vốn ôm tâm tư gây sự tới đây. Hắn thậm chí đã nói với thủ hạ, không cần cố kỵ gì cả, có quá đáng thế nào cũng được, xảy ra chuyện đã có hắn gánh vác.
Lúc này đám người Liễu gia sắc mặt căm phẫn, đúng là khinh người quá đáng.
Đám người phân bộ Quan Tây mặc kệ, cùng lắm thì họ tới tổng hộ Hình Đường nói lý.
Có điều đúng lúc này một âm thanh lại vang lên sau lưng đám đông.
“Người phân bộ Quan Nam dám tới Quan Tây ta bắt người, ai cho ngươi lá gan này?”
Sở Hưu dẫn theo đám thủ hạ Quỷ Thủ Vương, Đường Nha tới đây, gương mặt không hề có vẻ giận dữ nhưng bầu không khí áp lực này lại khiến đám bộ đầu giang hồ Quan Nam đồng loạt biến sắc.
Trước đó bọn họ ở đây rêu rao ngang ngược một thời gian nhưng Sở Hưu vẫn không hề ra mặt. Những câu tử họ đã nghĩ từ trước đều không dùng đến, đám người Quỷ Thủ Vương lại không dám giáp mặt bọn họ, khiến cho đám bộ đầu giang hồ Quan Nam này lại càng hống hách.
Có điều giờ thấy Sở Hưu tới, lại nghĩ tới những lời đồn đại về Sở Hưu trong Quan Trung Hình Đường cùng uy danh của y trên giang hồ, cho dù những bộ đầu giang hồ này đã chuẩn bị sẵn từ trước vẫn không khỏi thấp thỏm trong lòng.
Nhưng nghĩ tới An Bá Thông sau lưng mình, những bộ đầu giang hồ Hình Đường Quan Nam lại như có thêm dũng khí, hắn cắn răng nói: “Sở đại nhân, không phải chúng ta tới đất Quan Tây bắt người, mà là chúng ta truy theo manh mối buôn lậu từ Quan Nam đến Quan Tây.
Dựa theo quy củ của Quan Trung Hình Đường, nếu vụ án này đại nhân muốn tiếp nhận, chúng ta đương nhiên sẽ chuyển giao. Nhưng thời gian trước đó Sở đại nhân không có mặt, những người khác lại không có tư cách để chúng ta chuyển giao vụ án này.”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào võ giả phân bộ Quan Nam kia, sắc mặt không hề thay đổi, giọng điệu thản nhiên nói: “Ta hỏi ngươi, tới Quan Tây ta bắt người, là ai cho ngươi lá gan này?”
Dưới ánh mắt của Sở Hưu, võ giả Quan Nam kia trên trán dần dần đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn cắn răng nói: “Sở đại nhân, ta đã nói rồi, đây là quy củ...”
Sở Hưu vung tay, trực tiếp ngắt lời võ giả kia.
“Ta không muốn hỏi lại câu này lần thứ ba. Nếu ngươi không nói ai cho ngươi lá gan này, vậy ta cứ coi như ngươi gan to bằng trời là được.
Còn nữa, đừng nói quy củ gì với ta. Muốn nói quy củ điều kiện đầu tiên là ngươi có tư cách và thực lực, chúng ta mới có thể chơi chung quy củ. Muốn nói quy củ với ta, ngươi là cái thá gì?”
Sở Hưu quay sang nói với đám người Đường Nha: “Đánh gãy chân bọn chúng, phế bỏ võ công. Để chúng bò về Quan Nam. Ta muốn xem xem lúc đó bọn chúng còn có gan như giờ nữa không!”
Đám võ giả Quan Nam kia lập tức biến sắc, vội vàng nói: “Sở đại nhân, chúng ta là...”
Có điều không đợi bọn họ nói hết lời, đám người Đường Nha đã lập tức xuất thủ.
Trước đó do có Quỷ Thủ Vương ngăn cản, đám người Đường Nha quả thật vô uất ức.
Giờ rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Sở Hưu trở về, xả ra chuyện gì đương nhiên có Sở đại nhân gánh vác, nếu đã vậy họ còn phải sợ gì?
Cho nên đám người Đường Nha trực tiếp xuất thủ, chỉ trong nháy mắt đã đánh gãy chân tay đám võ giả Quan Nam, phế bỏ bọn họ. Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
Chương 588 Ai cho các ngươi lá gan này?
Nghe tiếng rú thảm kia, đám người Liễu Thừa Tiền Liễu gia cũng khẽ run rẩy.
Trước đó bọn họ còn oán hận Sở Hưu, nhưng lúc này thậm chí không dám có chút oán hận nào.
Lúc này Sở Hưu cũng nhìn Liễu Thừa Tiền, thản nhiên nói: “Liễu gia chủ, thời gian vừa gian vừa qua khổ cho ngươi rồi.”
Liễu Thừa Tiền vội vàng cung kính nói: “Không dám không dám, đại nhân xin đừng nói vậy, là đám người Quan Nam kia quá đángt hôi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Sở Hưu ta không phải người nói lý. Chỉ cần ngươi chịu tuân thủ quy củ của ta, vậy xảy ra chuyện gì chính là trách nhiệm của ta.
Lần này là ta sơ sót, tổn thất của Liễu gia ngươi ta sẽ bồi thường.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp ném một bộ công pháp ra, có điều không phải công pháp của y mà là công pháp Quan Trung Hình Đường truyền cho bộ đầu giang hồ bình thường, chỉ có tam chuyển. Có điều thứ này đã rất quý giá với Liễu gia.
Liễu gia chủ thấy bộ công pháp kia mặc dù trong lòng rất yêu thích nhưng bên miệng lại vẫn nói: “Sở đại nhân, không cần như vậy, tại hạ không thể nhận được.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Bảo ngươi nhận thì ngươi cứ nhận, ta không muốn nói lại lần thứ hai.”
Nghe xong lời này gia chủ Liễu gia lập tức nhận lấy công pháp, cảm động tới rơi nước mắt, trong lòng không còn chút oán hận nào.
Quỷ Thủ Vương phía sau gật nhẹ đầu, thủ đoạn này của đại nhân càng ngày càng thuần thục. Làm một hồi thể hiện cả ân lẫn uy như vậy, Liễu gia này đừng nói oán hận đại nhân, chỉ sợ sau này càng thêm cung kính với đại nhân.
Nghe Sở đại nhân, cho dù ngươi chịu uất ức gì, Sở đại nhân cũng sẽ bù đắp lại cho ngươi, tuyệt đối không khiến ngươi chịu thiệt.
Ngược lại, nếu ngươi không nghe lời, đám võ giả đất Quan Nam đang kêu la thảm thiết trên mặt đất kia chính là minh chứng rõ nét nhất.
Ngay ngày hôm sau, toàn bộ thế lực võ lâm Quan Tây đều biết, Sở đại nhân đã trở về!
Trong quá khứ khi Sở Hưu có mặt, những thế lực võ lâm kia còn oán hận, cảm thấy Sở Hưu quản lý quá nghiêm ngặt.
Còn lần này khi người của Quan Nam đánh tới cửa, bọn họ mới biết thêm. Mặc dù Sở Hưu quản lý nghiêm ngặt, có điều một khi xảy ra chuyện gì vẫn cần Sở Hưu tới gánh vác.
Cho nên chuyện này chẳng những không khiến thanh danh của Sở Hưu giảm sút, ngược lại khiên danh tiếng y phóng đại.
Đương nhiên danh tiếng Sở Hưu có phóng đại, có một số người lại rất tức giận, tỷ như An Bá Thông.
“Sở Hưu, ngươi đúng là vô pháp vô thiên!”
Thấy tám thủ hạ của mình bị Sở Hưu phế bỏ võ công đánh gãy chân, An Bá Thông tức tới mức vỗ nát cái bàn bên cạnh mình.
Thật ra Sở Hưu đã sớm biết tin Sở Hưu về Quan Trung, có điều hắn lại chẳng bảo thủ hạ mình thu liễm lại.
Dù sao cũng có ý gây sự, sao phải thu liễm?
Thanh danh của tên Sở Hưu kia trên giang hồ đúng là rất lớn, có điều nơi này là Quan Trung Hình Đường, hai bên đều là chưởng hình quan, tất cả đều phải làm việc theo quy củ.
An Bá Thông sống cả đời tại Quan Trung Hình Đường, không ai lý giải quy củ rõ ràng hơn hắn. Sở Hưu muốn đấu với hắn trong phương diện này, còn kém xa lắm.
Có điều An Bá Thông có nghĩ thế nào cũng không ngờ Sở Hưu lại không hề để ý tới quy củ, trực tiếp phế bỏ tám thủ hạ của hắn. Chuyện đã như vậy, nếu An Bá Thông còn nén giận, vậy hắn cũng không cần sống tại Quan Trung Hình Đường nữa.
“Đi, theo ta tới đòi Sở Hưu kia trả lời!”
Dứt lời, An Bá Thông dẫn đám người tới thẳng phân bộ Quan Tây.
Ngoài cửa chính phân bộ Quan Tây, Đường Nha dời một cái ghế sang, uể oải ngồi bảo vệ ở đó.
Vốn dĩ Đường Nha không cần làm thủ vệ, có điều Sở Hưu đã nói An Bá Thông chắc chắn sẽ tới gây sự, cho nên Đường Nha chủ động nhận việc thủ vệ này.
Thời gian vừa qua hắn cũng cực kỳ bức bối, nếu không phải Quỷ Thủ Vương ngăn cản, đừng nói Nhạn Bất Quy muốn ra tay, ngay cả hắn cũng không nhịn được muốn làm thịt mấy tên hống hách kia.
Đúng lúc này, cuối con phố dài, An Bá Thông thần sắc âm trầm dẫn theo đám người tới cửa, thấy Đường Nha, An Bá Thông lạnh lùng nói: “Bảo Sở Hưu đi ra gặp ta!”
Đường Nha liếc hắn một chút, không lên tiếng.
An Bá Thông sắc mặt giận dữ quát lớn: “Ta nói bảo Sở Hưu ra đây gặp ta! Ngươi mù hay là điếc, không nghe thấy à?”
Đường Nha thậm chí không buồn nhấc mí mắt lên cười nhạo nói: “Không biết điều! Tới cửa mà tên tuổi ra sao cũng không báo à? Ngươi không nói tên ra làm sao ta biết ngươi là tên A Miêu A Cẩu gì? Huống hồ cho dù ngươi có báo tên, Sở đại nhân cũng đang bề bộn công việc, đâu phải hạng chó mèo nào cũng ặp được?”
“Dám bất kính với bề trên, ngươi muốn chết à!”
Ánh mắt An Bá Thông lóe lên vẻ tức giận, hắn bước tới một bước, định xuất
chưởng đánh về phía Đường Nha.
Có điều lúc này thân hình Đường Nha lại như chiếc lá liễu, lơ lửng không cố định, nhẹ nhàng tránh né chưởng này của An Bá Thông. Chuyện này khiến An Bá Thông sửng sốt.
An Bá Thông có biệt hiệu Vô Ảnh Phi Long. Đừng nhìn hắn vừa lùn vừa mập, tốc độ thân pháp lại nhanh chóng phi thường. Nhưng thủ hạ Sở Hưu này rốt cuộc lai lịch ra sao? Chỉ tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh đã có tốc độ như vậy!
Có điều sau khi ngây người, An Bá Thông lại càng tức giận, định tiếp tục ra tay với Đường Nha.
Nhưng đúng lúc này giọng nói của Sở Hưu lại lạnh lùng vang lên bên trong: “Dám đụng đến người của Sở Hưu ta trong địa bàn của ta. An Bá Thông, ngươi muốn chết phải không?”
Mở cửa lớn ra, Sở Hưu dẫn người từ trong phân bộ Quan Tây chậm rãi đi ra.
An Bá Thông thấy Sở Hưu, ánh mắt lập tức đỏ lên, nổi giận nói: “Sở Hưu! Ngươi phế bỏ tám bộ đầu giang hồ dưới trướng ta là có ý gì?
Quan Trung Hình Đường nghiêm cấm tàn sát đồng liêu, hành động này của ngươi đã vi phạm luật pháp Hình Đường. Nếu hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời thích đáng, ta sẽ tới chỗ đường chủ đại nhân đòi lại công bằng!”
Sở Hưu nheo mắt thản nhiên nói: “Luật pháp? Công bằng? An Bá Thông, đám ngu ngốc dưới tay ngươi làm gì chính ngươi tự biết lấy. Dám phạm thượng như vậy, ta không giết chúng đã tốt lắm rồi.
Còn ngươi, đừng tưởng ta không biết ai cho bọn chúng lá gan, khiến chúng dám làm vậy.
Ngụy Cửu Đoan đã chết, ân oán quá khứ nên xóa bỏ mới đúng. Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác khiêu khích giới hạn cuối cùng của ta. Ngươi, thật sự muốn chết rồi ư?”
Ngay khi Sở Hưu nói xong câu cuối cùng, một áp lực cực mạnh ầm ầm bủa xuống, hung ác vô song, lập tức khiến lông tơ An Bá Thông dựng đứng, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
Thật ra trên giang hồ An Bá Thông cũng coi là người có năng lực. Hắn thân là chưởng hình Quan Nam, cũng coi như người lão luyện, đồng thời còn là người nắm thực quyền trong Quan Trung Hình Đường.
Nhưng vấn đề là so với Sở Hưu, những kinh nghiệm An Bá Thông trải qua chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng, không đáng nhắc tới.
Giờ những người có thể tranh đấu với Sở Hưu đều là tuấn kiệt đứng đầu thế hệ trẻ cùng những võ giả đã đạt tới cảnh giới tông sư. Thậm chí nói một câu không dễ nghe, giờ An Bá Thông thậm chí đã không có tư cách khiêu chiến Sở Hưu!
Chương 589 Phương Sát 1
Dưới áp lực của Sở Hưu, An Bá Thông cảm thấy một cảm giác kinh hãi dâng lên trong lòng, đây là một cảm giác vô cùng e ngại, khiến An Bá Thông hết sức hổ thẹn.
Hắn thân là võ giả tiền bối, thâm niên trong Quan Trung Hình Đường cũng sâu hơn Sở Hưu nhiều, thế nhưng giờ lại bị áp chế tới mức này, hỏi làm sao An Bá Thông nhịn cho nổi?
Hít một hơi thật sâu, An Bá Thông hừ lạnh nói: “Sở Hưu, đừng lôi nhiều chuyện như vậy ra, ngươi phế bỏ tám thủ hạ của ta, chuyện này dù sao ngươi cũng phải cho ta một câu trả lời mới được.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Trả lời? Ngươi còn muốn trả lời? Vậy được! Ta cho ngươi một câu trả lời!”
Dứt lời, quanh người Sở Hưu bùng lên sát ý mãnh liệt, khí tức hung ác vô biên trải rộng khắp toàn thân, một quyền đánh xuống, tru tiên thí thần, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Dưới khí tức hung ác vô biên đó, An Bá Thông giật mình kinh hãi.
Có thế nào hắn cũng không ngờ, Sở Hưu lại dám ra tay mãnh liệt như vậy, quả thật không hề cố kỵ điều gì, vừa đánh đã dùng thẳng sát chiêu!
Lần này gặp được Sở Hưu, n Bá Thông luôn có một cảm giác kỳ quái. Đến giờ y mới biết cảm giác kỳ quái đó ở đâu ra, thái độ của Sở Hưu này quả thật khác trước một trời một vực!
Trước đó mặc dù Sở Hưu cũng rất sắc bén nhưng trong mắt những người Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu vẫn là người kiệt xuất trong thế hệ võ giả tiểu bối, đối với những chưởng hình quan khác còn giữ vẻ cung kính. Cho dù An Bá Thông luôn cố tình gây sự với Sở Hưu, nhưng thật ra Sở Hưu vẫn chỉ dùng ngôn ngữ phản bác trong quy củ.
Nhưng lần này, thái độ của Sở Hưu khi đối mặt với hắn lại vô cùng cứng rắn, không, hẳn nên nói là phách lối mới càng phù hợp, đúng là không cố kỵ điều gì!
Đây là thay đổi thái độ do chênh lệch về thực lực. Sở Hưu là người tuân thủ quy củ, nhưng y cũng là người không thích tuân thủ quy củ.
Khi thực lực của ngươi giống ta, vậy ta chơi với ngươi trong quy củ.
Nhưng nếu thực lực ngươi không bằng ta, vậy còn nói quy củ gì nữa, trực tiếp động thủ là được.
Giờ toàn bộ Quan Trung Hình Đường, không mấy ai có tư cách bàn quy củ với Sở Hưu. Rất hiển nhiên, An Bá Thông cũng không nằm trong số ít đó.
Dưới quyền đó của Sở Hưu, An Bá Thông vô cùng kinh hãi, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là ngăn cản mà là trốn.
Dưới chân An Bá Thông lập tức phát lực, cương khí như làn gió trải rộng
quanh người, tiếp đó thân hình hắn nhanh chóng lui lại phía sau.
Có điều đúng lúc này tay trái Sở Hưu lại kết ấn, Trí Quyền Ấn thi triển, lĩnh vực cương khí lập tức tỏa ra, thiên la địa võng, giam cầm hết thảy!
Dưới lĩnh vực cương khí của Trí Quyền Ấn, thân hình An Bá Thông đừng nói là phi long, thậm chí còn chẳng nhanh bằng một con gà rừng. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thế quyền của Sở Hưu đánh về phía mình, sát khí như gió xé tan hết thảy!
Ngay trong thời khắc mấu chốt này, một người thân hình bao phủ trong lớp áo đen đột nhiên xuất hiện trước người An Bá Thông, dùng giọng khàn khàn nói: “Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền? Tên hậu sinh nhà ngươi đúng là giết không ít người, ngươi xem một quyền này của ta ra sao?”
Dứt lời, người áo đen kia cũng đấm ra một quyền, quanh thân thể ngưng tụ sát ý đỏ tươi như lốc xoáy, khiến thiên địa cùng tru gào, phong vân biến sắc, không ngờ cũng là Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền.
Hai quyền va chạm, thế quyền của Sở Hưu lập tức bị sát khí của đối phương xé tan, lực lượng cường đại tới thấu xương đánh tới, khiến thần sắc Sở Hưu lập tức biến đổi.
Quanh người hắn bùng lên ma khí, thậm chí còn mang theo ánh sáng kim, đây là lực lượng của Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân.
Đừng tiếng nổ ma khí vang lên, Sở Hưu lui lại liền mười bước mới dừng lại, ánh mắt nhìn về phía người áo đen kia đã mang theo vẻ kiêng dè.
Đối phương cũng là một tông sư võ đạo, hơn nữa còn mạnh hơn tên Kiều Liên Đông chết trên tay y nhiều!
Người áo đen kia nhìn về phía Sở Hưu, cười hắc hắc nói: “Ta nghe Tư Minh nhắc tới ngươi rồi, tên hậu sinh ngươi thực lực không tệ, nhưng chớ có vênh váo như vậy. Đừng tưởng giết được một tên tông sư kém cỏi thì có thể không đặt tất cả tông sư võ đạo trong mắt.”
An Bá Thông phía sau chứng kiến người áo đen xuất thủ, lập tức thở phào một hơi.
Thật ra trước khi tới, An Bá Thông không ngờ Sở Hưu lại hạ ra tay muốn giết người như vậy.
Chỉ có điều An Bá Thông dẫu sao cũng là kẻ lão luyện trên giang hồ, hơn nữa hắn cẩn thận quen rồi, dù sao Sở Hưu cũng có chiến tích giết chết tông sư, cho nên An Bá Thông lợi dụng ân tình quan hệ tìm được một chỗ dựa.
Vốn dĩ hắn chỉ đề phòng vạn nhất, không ngờ lại thật sự dùng tới chỗ dựa này.
Sở Hưu nheo mắt nhìn người áo đen nói: “Ngươi là người phương nào?”
Người áo đen đứng chắp tay thản nhiên nói: “Nhị thủ lĩnh của Tập Hình Ti, Phương Sát, nói lại thì ta coi như cấp trên của ngươi, ngươi vẫn còn thân phận mật thám Tập Hình Ti đấy.”
An Bá Thông sống cả đời ở Quan Trung Hình Đường, các mối quan hệ của hắn đương nhiên không đơn giản.
Ngày trước Phương Sát và An Bá Thông đều là bộ đầu giang hồ tầng chót Quan Trung Hình Đường, từng bước từng bước đi lên tới địa vị ngày hôm nay. Hai bên tuy không tính là giao tình bằng cả tính mạng, thực lực cũng chênh lệch rất lớn nhưng vẫn có chút ân tình.
Qua bao năm như vậy, An Bá Thông thân là chưởng hình quan, không cần nhờ vả Phương Sát bao lần, ngược lại vẫn luôn giữ liên hệ với hắn. Lần này An Bá Thông tới nhờ Phương Sát, đương nhiên Phương Sát không cự tuyệt.
Sở Hưu nheo mắt nhìn Phương Sát, y cũng từng nghe tới người này.
Mặc dù Sở Hưu không phải người có thâm niên trong Quan Trung Hình Đường, có điều sau khi y trở thành chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, cũng được biết không ít bí mật của thế lực này.
Lực lượng chiến đấu chân chính của Quan Trung Hình Đường là ở Tập Hình Ti, chuyện này người trong Quan Trung Hình Đường đều biết.
Cứ nhìn tam thủ lĩnh Tư Minh thì biết, đối phương là cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong, sức chiến đấu cực mạnh. Trong tứ đại chưởng hình quan trước đó, có lẽ chỉ mình chưởng hình quan Quan Đông Tiêu Tập có thể dễ dàng thắng được Tư Minh
Với thực lực của Tư Minh mới chỉ là tam thủ lĩnh, có thể thấy thực lực nhị thủ lĩnh cùng đại thủ lĩnh Tập Hình Ti mạnh tới mức nào.
Quan Trung Hình Đường trước nay không chỉ có một vị tông sư võ đạo Quan Tư Vũ.
Chỉ có điều nếu có ngày nào Quan Trung Hình Đường cần bộc lộ tất cả thực lực, vậy có lẽ cả Quan Trung Hình Đường cũng cách ngày bị hủy diệt không xa.
Sở Hưu đã nghe Mai Khinh Liên nói tới lai lịch của Phương Sát, xuất thân của đối phương cũng coi như một truyền kỳ. Hắn vốn là giáo úy trẻ tuổi trong quân đội Đông Tề, kết quả khi giao chiến với Bắc Yên bị trọng thương, nằm lẫn trong đống người chết. Chính Sở Cuồng Ca đã cứu hắn ra khỏi đống xác chết, mang về Quan Trung Hình Đường.
Sau khi thương thế khỏi hẳn, Phương Sát đổi tên đổi họ, gia nhập Tập Hình Ti, không chỉ vì báo ân mà còn vì báo thù.
Chương 590 Phương Sát 2
Bởi vì sau này Phương Sát mới biết, hắn giao chiến với Bắc Yên bại nặng nề như vậy hoàn toàn là vì triều đình Đông Tề tranh đấu chính trị, bị người ta hãm hại. Hắn là người vô tội bị liên lụy vào.
Cho nên từ đó trở đi, Phương Sát vẫn luôn lưu lại trong Tập Hình Ti, thủ đoạn ngoan độc tàn nhẫn. Nếu nói Tư Minh chỉ ra tay quả quyết không lưu tình, vậy thủ đoạn của Phương Sát phải nói là tàn nhẫn.
Còn chờ tới khi Phương Sát bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, hắn còn từng một mình trở về Đông Tề báo thù, diệt cả nhà kè thù.
Căn cứ theo lời Mai Khinh Liên, chuyện này còn khiến Quan Tư Vũ bất mãn, có điều Quan Tư Vũ lại không ngăn cản Phương Sát.
Tập Hình Ti là thủ đoạn cam đoan cuối cùng của Quan Trung Hình Đường, cũng là chiến lực cường đại chủ đạo của Quan Trung Hình Đường. Mặc dù Quan Tư Vũ là đường chủ, nhưng lại không thật sự nhất ngôn cửu đỉnh.
Tối thiểu Phương Sát cùng Quan Tư Vũ là cùng thế hệ, chẳng qua do lúc trước nhận ân tình của Sở Cuồng Ca. Cho nên Sở Cuồng Ca chỉ định cho Quan Tư Vũ làm đường chủ nên hắn mới im lặng. Có điều trong một số chuyện mấu chốt, Phương Sát vẫn không nghe lời Quan Tư Vũ.
Sở Hưu cũng không ngờ An Bá Thông lại có quan hệ như vậy.
Nhìn Phương Sát, Sở Hưu thản nhiên nói: “Phương thủ lĩnh, đây là ân oán cá nhân giữa ta và An Bá Thông, ngươi là thủ lĩnh Tập Hình Ti, tội gì phải nhúng tay vào việc này?”
Phương Sát dùng giọng khàn khàn đáp lời: “ n oán cá nhân? Các ngươi đều là người của Quan Trung Hình Đường, lấy đâu ra ân oán cá nhân? Kẻ hậu sinh kia, ngươi gia nhập Quan Trung Hình Đường chưa được bao lâu, đừng có đem quy củ Quan Trung Hình Đường ra làm trò đùa!”
Sở Hưu híp mắt: “Việc này không liên quan tới gia nhập Quan Trung Hình Đường bao lâu. Có ít người có gia nhập Quan Trung Hình Đường cả đời nhưng vẫn tầm thường vô danh, tối thiểu Sở Hưu ta còn giương oai cho Quan Trung Hình Đường trên giang hồ. Hạng ngồi không ăn bám cũng dám nói chuyện thâm niên?”
An Bá Thông nghe vậy ánh mắt lộ vẻ tức giận. Có điều hắn không đi đấu khẩu với Sở Hưu mà quay sang nói với Phương Sát: “Phương huynh, không cần nói nhảm với hắn nữa. Có người phá hoại quy củ Quan Trung Hình Đường như vậy, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua. Chúng ta tới tìm đường chủ nói lý thôi!”
Vừa rồi An Bá Thông đã chứng kiến uy thế một quyền của Sở Hưu, quả thật cường đại tới mức hắn cũng phải kinh hãi.
Đối mặt với thực lực như vậy của Sở Hưu, An Bá Thông đã mất đi dũng khí chọi cứng.
Lại nói, với hiểu biết của hắn đối với Phương Sát, quan hệ đôi bên còn chưa tới mức khiến Phương Sát chịu ra tay giúp hắn trút giận, giáo huấn Sở Hưu.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Hưu một chút, An Bá Thông hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cùng Phương Sát rời đi.
Lúc này Đường Nha một bên đi tới lắc đầu nói: “An Bá Thông sống lâu năm rồi, cuối cùng còn chơi cả trò tố cáo này, đúng là mất mặt.”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đừng xem thường chuyện tố cáo này, có đôi khi cấp trên đứng đó, bị tố cáo nhiều lần thì cho dù ngươi chiếm lý cũng thành không có lý.
Có một thứ gọi là quán tính. Lúc có người đầu tiên tố cáo, cấp trên không tin. Nhưng khi có lần thứ hai lần thứ ba hay người thứ hai thứ ba tới tố cáo, cấp trên chắc chắn sẽ có suy nghĩ vì sao người ta hết lần này tới lần khác tố cáo ngươi chứ không tố cáo người khác? Vậy có phải ngươi có vấn đề hay không?”
Đường Nha nghe vậy đang định phản bác, hắn cứ thấy Sở Hưu nói vậy có vẻ sai sai.
Có điều nghĩ cẩn thận lại, Đường Nha bất đắc dĩ phát hiện, Sở Hưu nói rất có lý.
“Vậy thưa đại nhân, giờ chúng ta làm sao đây? Đợi tên An Bá Thông kia tới tố cáo à?” Đường Nha hỏi.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên thần sắc khó tả: “Đương nhiên là chỉnh lý lại một chút, đợi tổng đường gọi tới. Ta muốn xem xem lần này An Bá Thông có thể nói gì được đây.”
Thực lực khác biệt sẽ khiến tâm tính thay đổi, giờ Sở Hưu cũng vậy.
Trước kia khi thực lực Sở Hưu nhỏ yếu, hắn nhất định phải phụ thuộc vào Quan Trung Hình Đường mới có thể cam đoan an toàn. Đúng như Trần Thanh Đế đã đánh giá về Sở Hưu, tâm cơ của y thâm trầm hơn Lã Phụng Tiên nhiều, cũng không có nhiều nguyên tắc giới hạn. Cho nên Sở Hưu mới có thể chọn một chỗ dựa đáng tin cậy từ sớm.
Khi đó Sở Hưu cần Quan Trung Hình Đường, cho nên Sở Hưu mới có thể tính toán nhiều mặt, gia nhập Quan Trung Hình Đường trở thành tuần sát sứ.
Còn giờ thì sao? Sở Hưu đã trở thành tuấn kiệt hạng tư trên Long Hổ Bảng, bản thân lại có chiến lực giết chết được tông sư. Đối với Quan Trung Hình Đường hiện tại, không phải Sở Hưu cần Quan Trung Hình Đường nữa mà là Quan Trung Hình Đường cần Sở Hưu.
Hiện giờ nếu Sở Hưu muốn tìm một chỗ dựa có năng lực, trên giang hồ có cả đống thế lực lớn mừng rỡ nghênh đón y.
Hơn nữa Sở Hưu cũng có thể trực tiếp bộc lộ thân phận Ma đạo của mình, hoàn toàn chuyển sang thân phận Ẩn Ma xuất hiện trên giang hồ.
Dù sao Sở Hưu thường xuyên xuất hiện trong giang hồ, còn nếu Quan Trung
Hình Đường bức kẻ hạng tư Long Hổ Bảng là y ra khỏi Quan Trung Hình Đường, vậy sẽ thật sự thành trò cười cho giang hồ.
Còn mấy ngày sau, quả nhiên bên tổng bộ Hình Đường có người tới, mời Sở Hưu tới tổng bộ Hình Đường một chuyến.
Người đến mời Sở Hưu chính là đệ tử của Quan Tư Vũ, Uất Trì. Sau khi thấy Sở Hưu, Uất Trì cực kỳ cung kính chắp tay với Sở Hưu nói: “Sở đại nhân, An Bá Thông tố cáo đại nhân trước mặt sư phụ, sự tình huyên náo không nhỏ cho nên sư phụ mời ngươi tới một chuyến, giải quyết chuyện này.”
Hiện giờ thái độ của Uất Trì với Sở Hưu cực kỳ cung kính, chẳng khác nào coi Sở Hưu trở thành người cùng cấp bậc với sư phụ hắn Quan Tư Vũ.
Uất Trì trước nay vẫn luôn rất biết điều, mặc dù khi Sở Hưu gia nhập Quan Trung Hình Đường là cùng bối phận với Uất Trì, thế nhưng đến giờ địa vị của Sở Hưu và hắn đã cách biệt một trời một vực.
Có lẽ những chưởng hình quan lâu năm trong Quan Trung Hình Đường như An Bá Thông còn có thể lấy thâm niên của mình ra, không để Sở Hưu trong mắt. Có điều với những võ giả tiểu bối như Uất Trì, thành tựu Sở Hưu đạt được đã đủ khiến bọn họ phải ngước mắt nhìn lên.
Uất Trì biết rất rõ địa vị cùng thanh danh của Sở Hưu trên giang hồ hiện giờ. Quan Trung Hình Đường cần Sở Hưu vượt xa Sở Hưu cần Quan Trung Hình Đường.
Cho nên từ biểu hiện vửa rồi của Uất Trì, Sở Hưu cũng có thể thấy một chút khuynh hướng.
Uất Trì gọi Sở Hưu là đại nhân, mà hắn lại gọi thẳng tên An Bá Thông, điều này đã rất rõ ràng.
Sở Hưu cười cười nói: “Uất Trì huynh, không cần như vậy, hai ta quen biết đã lâu, nói vậy chẳng xa lạ quá ư?”
Uất Trì cười cười, không nói lời nào.
Sở Hưu nể mặt hắn là Sở Hưu không kiêu ngạo, nhưng hắn lại không thể coi như đương nhiên được.
Sau khi căn dặn đám người Quỷ Thủ Vương vài câu, Sở Hưu trực tiếp cùng Uất Trì trở lại tổng bộ Hình Đường.
Trên đường Sở Hưu hỏi: “Uất Trì huynh, sau khi An Bá Thông tố cáo ta, Quan đường chủ có phản ứng gì không?”
Uất Trì nói: “Sư phụ không phản ứng gì, chỉ nói triệu tập các chưởng hình quan tới bàn bạc, đồng thời bảo ta mời ngươi tới.”
Trần Thanh Đế vẫn bá đạo như cũ, thậm chí có người nghi ngờ, Trần Thanh Đế đã cách cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần không xa.
Tới cấp bậc tông sư võ đạo, mỗi khi tu vi tăng thêm một chút cũng là khó như lên trời, đừng nói là bước lên trước một bước.
Trần Thanh Đế xuất thân dân dã, nếu lúc này có thể bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, vậy Thiên Hạ Minh thật sự khó lường.
Có điều so với Trần Thanh Đế bá đạo vô cùng, lần này Đổng gia mất hết thanh danh, trở thành trò cười cho mọi người.
Vốn dĩ Đổng gia không để ý tới quy củ Khai Sơn Tế, cướp đoạt cơ duyên của tiểu bối đã là chuyện bại hoại danh dự, thế nhưng hai vị tông sư võ đạo của Đổng gia còn bị Trần Thanh Đế sỉ nhục đương trường, cục diện vô cùng thê thảm
Lần này có thể nói là Đổng gia mất hết thanh danh, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho giang hồ, bị người ta cười chê suốt mấy năm. Thậm chí sau này đệ tử Đổng gia hành tẩu giang hồ khéo chẳng thể ngẩng đầu lên được.
Bọn họ từng thấy tông sư võ đạo thà chết không sờn, nhưng người ăn nói khép nép xin tha như lão tổ Đổng gia quả thật rất hiếm gặp.
Sau khi lý giải những tình huống này, Sở Hưu và Lã Phụng Tiên trước tiên vào bế quan.
Chỉ có điều Lã Phụng Tiên là bế quan xung kích cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất còn Sở Hưu lại là khôi phục nguyên khí bản thân. Dọc đường vừa rồi Sở Hưu chỉ lo đi đường, thậm chí còn không hề nghỉ ngơi.
Có điều lúc này Quỷ Thủ Vương lại chần chừ nói: “Đại nhân, có chuyện này cần nói với ngài một chút.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chuyện gì? Những thế lực võ lâm Quan Tây lại bắt đầu ầm ĩ rồi à?”
Trên giang hồ này không bao giờ thiếu những kẻ ngu xuẩn thấy lợi tối mắt, không để ý tới điều gì. Theo lý mà nói, với thực lực cùng địa vị hiện tại của Sở Hưu trên giang hồ, đất Quan Tây đáng lý sẽ rất yên tĩnh mới đúng. Nhưng vẫn có những người bị lợi ích làm cho choáng váng đầu óc. Cho nên chuyện như vậy có xảy ra, Sở Hưu cũng không thấy lạ gì.
Quỷ Thủ Vương lắc đầu nói: “Không phải những thế lực võ lâm bên Quan Tây mà là người của phân bộ Quan Nam.”
Sở Hưu cau mày: “Là người của An Bá Thông? Bọn họ làm gì?”
Trong tứ đại phân bộ Quan Trung Hình Đường, nghĩa tử của chưởng hình quan Quan Bắc là Sở Hiếu Đức gia nhập Cửu Phân Đường cho nên Sở Tư Ma cũng đứng về phía y.
Còn chưởng hình quan Quan Đông Tiêu Tập có thực lực mạnh nhất nhưng lại luôn bảo trì trung lập, không giúp ai.
Chỉ có tên An Bá Thông này suốt ngày gây chuyện với Sở Hưu.
Thật ra An Bá Thông làm vậy cũng khó hiểu. Đúng là Sở Hưu đã phế một đệ tử của hắn, lại giết một đệ tử khác của hắn, nhưng bản thân An Bá Thông là người tính cách lạnh lùng, hắn cũng chẳng bỏ bao tâm huyết vào hai đệ tử kia.
Hơn nữa An Bá Thông và Ngụy Cửu Đoan đối đầu cả đời, giờ Sở Hưu giúp hắn xử lý Ngụy Cửu Đoan, theo lý mà nói, An Bá Thông phải cám ơn Sở Hưu mới phải.
Thế nhưng An Bá Thông lại luôn nghĩ tới chuyện ân oán, đương nhiên không vừa mắt với Sở Hưu.
Quỷ Thủ Vương ở bên cạnh thở dài: “Đại nhân, lần này ngài ra ngoài hơi lâu. Đất Quan Tây lâu ngày vô chủ, có một số bộ đầu của phân bộ Quan Nam đến truy xét buôn lậu, thường xuyên vượt giới tra hỏi một số thế lực ở địa điểm giao giới giữa Quan Tây và Quan Nam. Cho dù là thế lực trong Quan Tây chúng ta bọn họ cũng tra xét, hơn nữa còn ra tay dọa dẫm. Những thế lực võ lâm trong vùng giao giới giữa Quan Tây ta và Quan Nam khổ cực không thể tả, đã tố khổ với thuộc hạ rất nhiều lần rồi.
Cho nên bên phía thuộc hạ cũng không tiện lấy tiền hiếu kính của các thế lực này, cũng khiến cho thanh danh phân bộ Quan Tây ta ở vùng biên giới có phần giảm sút.”
Sở Hưu sắc mặt bình tĩnh: “Người của Quan Nam đến Quan Tây ta điều tra buôn lậu. Vượt giới là chúng, phá hoại quy củ cũng là chúng, sao các ngươi lại không làm gì, để mặc cho chúng phách lối như vậy?”
Quỷ Thủ Vương cười khổ nói: “Đại nhân, chúng thuộc hạ cũng chẳng có cách nào. Đám người Quan Nam kia nói là manh mối tra từ Quan Nam tra tới, điều tra thẳng tới vùng Quan Tây. Chúng thuộc hạ không đồng ý cũng được thôi, nhưng cần thủ lệnh của đại nhân, vì bọn họ cũng cầm thủ lệnh của An Bá Thông tới.
Cho nên khi đại nhân không có mặt, chúng ta không đấu cứng được với đám người Quan Nam kia. Nhạn Bất Quy ngược lại muốn xuất thủ, có điều bị thuộc hạ cản lại.
Không phải thuộc hạ không muốn tỏ thái độ cứng rắn một chút, mà là đại nhân không có mặt. Một khi bọn thuộc hạ động thủ, chuyện đó sẽ không thể nói rõ được, từ có lý cũng thành vô lý. Thậm chí thuộc hạ nghi ngờ đám người Quan Nam kia phách lối như vậy chính là để ép chúng ta xuất thủ.
Cho nên thuộc hạ vẫn chờ đại nhân ngài về, tiện xử lý việc này hơn.”
Sở Hưu nghe vậy gật đầu, vỗ vỗ lên vai Quỷ Thủ Vương nói: “Là ta hiểu lầm ngươi rồi, ngươi làm việc lão luyện cẩn thận như vậy là đúng. Tên An Bá Thông kia chín phần mười là có ý đồ này.”
An Bá Thông đã sống tại Quan Trung Hình Đường nhiều năm như vậy, cực kỳ
quen thuộc với quy củ của Quan Trung Hình Đường. Hắn biết vượt giới là chuyện phá hoại quy củ, nhưng hắn lại cố tình làm vậy, rõ ràng đang ức hiếp đám người khi Sở Hưu không có mặt. Lúc đó toàn bộ Quan Tây không ai có thể nói chuyện ngang hàng với hắn.
Quỷ Thủ Vương hỏi: “Vậy đại nhân, giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Sở Hưu híp mắt: “Ta bế quan một thời gian trước đã. Tập trung quan sát vùng giao giới Quan Tây và Quan Nam cho ta, nếu người của An Bá Thông đến, tới báo cho ta.”
Sau khi phân phó xong cho Quỷ Thủ Vương, Sở Hưu liền về bế quan.
Cùng lúc với bế quan khôi phục nguyên khí, Sở Hưu cũng thử tu luyện một chút Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân.
Do bộ công pháp này trong cốt truyện gốc chỉ có mình Lã Phụng Tiên tu luyện. Lại thêm tính cách của Lã Phụng Tiên, hắn đương nhiên không chia sẻ những bí mật liên quan tới công pháp này cho những người khác. Cho nên trong cốt truyện gốc, miêu tả đối với bộ công pháp này hết sức mơ hồ.
Còn lúc này Sở Hưu đọc xong công pháp một lượt lại thở dài một h
Quả nhiên bộ công pháp này mặc dù rất mạnh nhưng mang đầy khí tức Lã Ôn Hầu, tính chất vô cùng thô bạo.
Cửu Tiêu ý là Cửu Trọng Thiên, Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cũng có chín tầng cảnh giới.
Mỗi cảnh giới đều phải dựa theo công pháp, dùng ma khí cường đại tẩy rửa tôi luyện cơ thể, mạnh mẽ lấy ma khí rèn luyện thể chất. Trước không nói tới đau đớn trong đó, khi tu luyện công pháp này nếu cường độ cơ thể kém một chút, rất có thể khi ma khí rèn luyện thể chất sẽ khiến bản thân thành tàn phế.
Không phải công pháp đẳng cấp càng cao càng tốt, có một số công pháp mặc dù đẳng cấp cao nhưng không phải ai cũng có tư cách tu luyện.
Tỷ như A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu, người bình thường sử dụng chắc chắn sẽ luyện thành kẻ điên. Chỉ có Sở Hưu tâm chí cường đại, trong cơ thể còn có chí bảo Phật môn Lưu Ly Kim Ti Cổ mới dám tùy ý vận dụng.
Chương 587 Kiếm chuyện 2
Còn Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân này cũng vậy, yêu cầu đối với người tu luyện quá cao.
Đổng gia còn vọng tưởng đoạt được bộ công pháp này, cho dù Đổng gia nhận được Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, với trình độ của Đổng gia, chẳng mấy ai có tư cách tu luyện môn công pháp này.
Nếu là tông sư võ đạo như Đổng Tề Khôn mặc dù có thể dùng tu vi cưỡng ép tu luyện vài tầng. Chẳng qua nhiều nhất hắn cũng chỉ tu luyện được tới tầng thứ ba, sau đó cơ thể sẽ không chịu được loại lực lượng này.
Lã Phụng Tiên trời sinh thần lực, tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân này sẽ không gặp trở ngại gì. Còn Sở Hưu có Đại Kim Cương Thần Lực đặt cơ sở, cơ thể hắn cũng không yếu, đương nhiên có tư cách.
Hơn nữa mặc dù Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân đơn giản thô bạo, điều kiện tu luyện lại hà khắc nhưng uy lực cũng cường hãn dị thường. Một bước một tầng, mỗi tầng đều khiến lực lượng bản thân tăng cường rất nhiều, còn có ma khí hộ thể trên người. Sau khi tu luyện tới tầng thứ chín còn có thể đạt tới Bất Diệt Ma Thân, đứt chi có thể mọc lại. Tu luyện tới cảnh giới như Lã Ôn Hầu quả thật giết không chết, thậm chí cần hai giới Đạo Phật liên thủ trấn áp cơ thể mới được.
Giờ trên người Sở Hưu có cả công pháp luyện thể Phật môn và Ma môn, không biết đồng tu rốt cuộc sẽ ra sao, Bất Diệt Kim Thân thêm Bất Diệt Ma Thân?
Có điều Sở Hưu cũng chẳng để ý, hắn đồng tu ba nhà Đạo Phật Ma, cũng chẳng lo chuyện công pháp phản phệ.
Ngay lúc Sở Hưu mới bế quan được vài ngày, Quỷ Thủ Vương đã tới gõ cửa, hạ giọng nói: “Đại nhân, đám người Quan Nam kia lại vượt biên rồi!”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng nói: “Dẫn ta tới!”
Lúc này trong khu vực tiếp giáp giữa Quan Tây và Quan Nam, trước cửa đại trạch Liễu gia, gia chủ Liễu gia Liễu Thừa Tiền đang khép nép nói chuyện với vài bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường.
Trên đất Quan Tây, Liễu gia là gia tộc nhỏ, gia chủ Liễu Thừa Tiền này cũng chỉ có tu vi Nội Cương cảnh mà thôi.
Đám bộ đầu giang hồ kia thản nhiên nói: “Liễu gia chủ, chúng ta tra xét ra có người buôn lậu hàng cấm về phía Tây Sở, khởi nguồn chính là Liễu gia ngươi. Chuyện này Liễu gia chủ có định giải thích chút không? Đương nhiên Liễu gia chủ có không muốn giải thích cũng được. Nhưng mấy huynh đệ chúng ta vất vả chạy từ bên Quan Nam xa xôi tới đây, bỏ bao công sức như vậy không thể nào tay trắng đi về được? Bằng không Liễu gia chủ ngỏ chút lòng thành, chuyện này tạm thời bỏ qua?”
Liễu Thừa Tiền cười lớn nói: “Các vị cần bao nhiêu?”
Thật ra chuyện này trước đây Liễu Thừa Tiền đã quen thuộc, vì đây không phải lần đầu.
Bộ đầu giang hồ đất Quan Nam dọa dẫm những thế gia nhỏ vùng giao giới bọn họ đã một thời gian. Liễu gia cũng đã gặp ba lần. Giờ toàn bộ các thế lực vùng giao giới ai oán dậy đất, cũng âm thầm mắng chửi Sở Hưu không thôi.
Bọn họ là thế lực lệ thuộc đất Quan Tây, theo yêu cầu của Sở Hưu, mỗi tháng phải dâng lên không ít tiền đút lót cho y. Thế nhưng giờ bọn họ bị ức hiếp tới mức này, tên Sở Hưu kia lại chẳng dám thả một cái rắm, bảo họ không tức tối được sao?
Trong khu vực giao giới này không ít người cho rằng Sở Hưu này chỉ ngang ngượng trong nhà, ra tay độc ác với các thế lực võ lâm đất Quan Tây, nhưng gặp mặt người ngoài lại e sợ.
Đám bộ đầu giang hồ Quan Nam đưa mắt nhìn nhau, lạnh lùng nói: “Chúng ta không cần nhiều, huynh đệ chúng ta có tám người, mỗi người mười lượng tử kim, tám mươi lượng là đủ.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Liễu Thừa Tiền lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Các vị, nhiều tử kim như vậy, Liễu gia ta thật sự không lấy ra nổi.”
Thật ra tám mươi lượng tử kim, trước kia Liễu gia vẫn có. Nhưng đám người này mới mấy tháng đã tới Liễu gia ba lần, bọn họ đào đâu ra tiền nữa?
Tên bộ đầu giang hồ nghe xong cười lạnh nói: “Không lấy ra được? Vậy thì tốt, đi theo ta về Hình Đường Quan Nam một chuyến!”
Đám bộ đầu giang hồ Quan Nam vốn tới để gây chuyện, dù sao nơi này là Quan Tây, cho dù những thế lực võ lâm Quan Tây bị ép làm phản thì đã sao nào? Có nhức đầu cũng là đám người bên phân bộ Quan Tây.
Huống hồ An Bá Thông vốn ôm tâm tư gây sự tới đây. Hắn thậm chí đã nói với thủ hạ, không cần cố kỵ gì cả, có quá đáng thế nào cũng được, xảy ra chuyện đã có hắn gánh vác.
Lúc này đám người Liễu gia sắc mặt căm phẫn, đúng là khinh người quá đáng.
Đám người phân bộ Quan Tây mặc kệ, cùng lắm thì họ tới tổng hộ Hình Đường nói lý.
Có điều đúng lúc này một âm thanh lại vang lên sau lưng đám đông.
“Người phân bộ Quan Nam dám tới Quan Tây ta bắt người, ai cho ngươi lá gan này?”
Sở Hưu dẫn theo đám thủ hạ Quỷ Thủ Vương, Đường Nha tới đây, gương mặt không hề có vẻ giận dữ nhưng bầu không khí áp lực này lại khiến đám bộ đầu giang hồ Quan Nam đồng loạt biến sắc.
Trước đó bọn họ ở đây rêu rao ngang ngược một thời gian nhưng Sở Hưu vẫn không hề ra mặt. Những câu tử họ đã nghĩ từ trước đều không dùng đến, đám người Quỷ Thủ Vương lại không dám giáp mặt bọn họ, khiến cho đám bộ đầu giang hồ Quan Nam này lại càng hống hách.
Có điều giờ thấy Sở Hưu tới, lại nghĩ tới những lời đồn đại về Sở Hưu trong Quan Trung Hình Đường cùng uy danh của y trên giang hồ, cho dù những bộ đầu giang hồ này đã chuẩn bị sẵn từ trước vẫn không khỏi thấp thỏm trong lòng.
Nhưng nghĩ tới An Bá Thông sau lưng mình, những bộ đầu giang hồ Hình Đường Quan Nam lại như có thêm dũng khí, hắn cắn răng nói: “Sở đại nhân, không phải chúng ta tới đất Quan Tây bắt người, mà là chúng ta truy theo manh mối buôn lậu từ Quan Nam đến Quan Tây.
Dựa theo quy củ của Quan Trung Hình Đường, nếu vụ án này đại nhân muốn tiếp nhận, chúng ta đương nhiên sẽ chuyển giao. Nhưng thời gian trước đó Sở đại nhân không có mặt, những người khác lại không có tư cách để chúng ta chuyển giao vụ án này.”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào võ giả phân bộ Quan Nam kia, sắc mặt không hề thay đổi, giọng điệu thản nhiên nói: “Ta hỏi ngươi, tới Quan Tây ta bắt người, là ai cho ngươi lá gan này?”
Dưới ánh mắt của Sở Hưu, võ giả Quan Nam kia trên trán dần dần đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn cắn răng nói: “Sở đại nhân, ta đã nói rồi, đây là quy củ...”
Sở Hưu vung tay, trực tiếp ngắt lời võ giả kia.
“Ta không muốn hỏi lại câu này lần thứ ba. Nếu ngươi không nói ai cho ngươi lá gan này, vậy ta cứ coi như ngươi gan to bằng trời là được.
Còn nữa, đừng nói quy củ gì với ta. Muốn nói quy củ điều kiện đầu tiên là ngươi có tư cách và thực lực, chúng ta mới có thể chơi chung quy củ. Muốn nói quy củ với ta, ngươi là cái thá gì?”
Sở Hưu quay sang nói với đám người Đường Nha: “Đánh gãy chân bọn chúng, phế bỏ võ công. Để chúng bò về Quan Nam. Ta muốn xem xem lúc đó bọn chúng còn có gan như giờ nữa không!”
Đám võ giả Quan Nam kia lập tức biến sắc, vội vàng nói: “Sở đại nhân, chúng ta là...”
Có điều không đợi bọn họ nói hết lời, đám người Đường Nha đã lập tức xuất thủ.
Trước đó do có Quỷ Thủ Vương ngăn cản, đám người Đường Nha quả thật vô uất ức.
Giờ rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Sở Hưu trở về, xả ra chuyện gì đương nhiên có Sở đại nhân gánh vác, nếu đã vậy họ còn phải sợ gì?
Cho nên đám người Đường Nha trực tiếp xuất thủ, chỉ trong nháy mắt đã đánh gãy chân tay đám võ giả Quan Nam, phế bỏ bọn họ. Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
Chương 588 Ai cho các ngươi lá gan này?
Nghe tiếng rú thảm kia, đám người Liễu Thừa Tiền Liễu gia cũng khẽ run rẩy.
Trước đó bọn họ còn oán hận Sở Hưu, nhưng lúc này thậm chí không dám có chút oán hận nào.
Lúc này Sở Hưu cũng nhìn Liễu Thừa Tiền, thản nhiên nói: “Liễu gia chủ, thời gian vừa gian vừa qua khổ cho ngươi rồi.”
Liễu Thừa Tiền vội vàng cung kính nói: “Không dám không dám, đại nhân xin đừng nói vậy, là đám người Quan Nam kia quá đángt hôi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Sở Hưu ta không phải người nói lý. Chỉ cần ngươi chịu tuân thủ quy củ của ta, vậy xảy ra chuyện gì chính là trách nhiệm của ta.
Lần này là ta sơ sót, tổn thất của Liễu gia ngươi ta sẽ bồi thường.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp ném một bộ công pháp ra, có điều không phải công pháp của y mà là công pháp Quan Trung Hình Đường truyền cho bộ đầu giang hồ bình thường, chỉ có tam chuyển. Có điều thứ này đã rất quý giá với Liễu gia.
Liễu gia chủ thấy bộ công pháp kia mặc dù trong lòng rất yêu thích nhưng bên miệng lại vẫn nói: “Sở đại nhân, không cần như vậy, tại hạ không thể nhận được.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Bảo ngươi nhận thì ngươi cứ nhận, ta không muốn nói lại lần thứ hai.”
Nghe xong lời này gia chủ Liễu gia lập tức nhận lấy công pháp, cảm động tới rơi nước mắt, trong lòng không còn chút oán hận nào.
Quỷ Thủ Vương phía sau gật nhẹ đầu, thủ đoạn này của đại nhân càng ngày càng thuần thục. Làm một hồi thể hiện cả ân lẫn uy như vậy, Liễu gia này đừng nói oán hận đại nhân, chỉ sợ sau này càng thêm cung kính với đại nhân.
Nghe Sở đại nhân, cho dù ngươi chịu uất ức gì, Sở đại nhân cũng sẽ bù đắp lại cho ngươi, tuyệt đối không khiến ngươi chịu thiệt.
Ngược lại, nếu ngươi không nghe lời, đám võ giả đất Quan Nam đang kêu la thảm thiết trên mặt đất kia chính là minh chứng rõ nét nhất.
Ngay ngày hôm sau, toàn bộ thế lực võ lâm Quan Tây đều biết, Sở đại nhân đã trở về!
Trong quá khứ khi Sở Hưu có mặt, những thế lực võ lâm kia còn oán hận, cảm thấy Sở Hưu quản lý quá nghiêm ngặt.
Còn lần này khi người của Quan Nam đánh tới cửa, bọn họ mới biết thêm. Mặc dù Sở Hưu quản lý nghiêm ngặt, có điều một khi xảy ra chuyện gì vẫn cần Sở Hưu tới gánh vác.
Cho nên chuyện này chẳng những không khiến thanh danh của Sở Hưu giảm sút, ngược lại khiên danh tiếng y phóng đại.
Đương nhiên danh tiếng Sở Hưu có phóng đại, có một số người lại rất tức giận, tỷ như An Bá Thông.
“Sở Hưu, ngươi đúng là vô pháp vô thiên!”
Thấy tám thủ hạ của mình bị Sở Hưu phế bỏ võ công đánh gãy chân, An Bá Thông tức tới mức vỗ nát cái bàn bên cạnh mình.
Thật ra Sở Hưu đã sớm biết tin Sở Hưu về Quan Trung, có điều hắn lại chẳng bảo thủ hạ mình thu liễm lại.
Dù sao cũng có ý gây sự, sao phải thu liễm?
Thanh danh của tên Sở Hưu kia trên giang hồ đúng là rất lớn, có điều nơi này là Quan Trung Hình Đường, hai bên đều là chưởng hình quan, tất cả đều phải làm việc theo quy củ.
An Bá Thông sống cả đời tại Quan Trung Hình Đường, không ai lý giải quy củ rõ ràng hơn hắn. Sở Hưu muốn đấu với hắn trong phương diện này, còn kém xa lắm.
Có điều An Bá Thông có nghĩ thế nào cũng không ngờ Sở Hưu lại không hề để ý tới quy củ, trực tiếp phế bỏ tám thủ hạ của hắn. Chuyện đã như vậy, nếu An Bá Thông còn nén giận, vậy hắn cũng không cần sống tại Quan Trung Hình Đường nữa.
“Đi, theo ta tới đòi Sở Hưu kia trả lời!”
Dứt lời, An Bá Thông dẫn đám người tới thẳng phân bộ Quan Tây.
Ngoài cửa chính phân bộ Quan Tây, Đường Nha dời một cái ghế sang, uể oải ngồi bảo vệ ở đó.
Vốn dĩ Đường Nha không cần làm thủ vệ, có điều Sở Hưu đã nói An Bá Thông chắc chắn sẽ tới gây sự, cho nên Đường Nha chủ động nhận việc thủ vệ này.
Thời gian vừa qua hắn cũng cực kỳ bức bối, nếu không phải Quỷ Thủ Vương ngăn cản, đừng nói Nhạn Bất Quy muốn ra tay, ngay cả hắn cũng không nhịn được muốn làm thịt mấy tên hống hách kia.
Đúng lúc này, cuối con phố dài, An Bá Thông thần sắc âm trầm dẫn theo đám người tới cửa, thấy Đường Nha, An Bá Thông lạnh lùng nói: “Bảo Sở Hưu đi ra gặp ta!”
Đường Nha liếc hắn một chút, không lên tiếng.
An Bá Thông sắc mặt giận dữ quát lớn: “Ta nói bảo Sở Hưu ra đây gặp ta! Ngươi mù hay là điếc, không nghe thấy à?”
Đường Nha thậm chí không buồn nhấc mí mắt lên cười nhạo nói: “Không biết điều! Tới cửa mà tên tuổi ra sao cũng không báo à? Ngươi không nói tên ra làm sao ta biết ngươi là tên A Miêu A Cẩu gì? Huống hồ cho dù ngươi có báo tên, Sở đại nhân cũng đang bề bộn công việc, đâu phải hạng chó mèo nào cũng ặp được?”
“Dám bất kính với bề trên, ngươi muốn chết à!”
Ánh mắt An Bá Thông lóe lên vẻ tức giận, hắn bước tới một bước, định xuất
chưởng đánh về phía Đường Nha.
Có điều lúc này thân hình Đường Nha lại như chiếc lá liễu, lơ lửng không cố định, nhẹ nhàng tránh né chưởng này của An Bá Thông. Chuyện này khiến An Bá Thông sửng sốt.
An Bá Thông có biệt hiệu Vô Ảnh Phi Long. Đừng nhìn hắn vừa lùn vừa mập, tốc độ thân pháp lại nhanh chóng phi thường. Nhưng thủ hạ Sở Hưu này rốt cuộc lai lịch ra sao? Chỉ tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh đã có tốc độ như vậy!
Có điều sau khi ngây người, An Bá Thông lại càng tức giận, định tiếp tục ra tay với Đường Nha.
Nhưng đúng lúc này giọng nói của Sở Hưu lại lạnh lùng vang lên bên trong: “Dám đụng đến người của Sở Hưu ta trong địa bàn của ta. An Bá Thông, ngươi muốn chết phải không?”
Mở cửa lớn ra, Sở Hưu dẫn người từ trong phân bộ Quan Tây chậm rãi đi ra.
An Bá Thông thấy Sở Hưu, ánh mắt lập tức đỏ lên, nổi giận nói: “Sở Hưu! Ngươi phế bỏ tám bộ đầu giang hồ dưới trướng ta là có ý gì?
Quan Trung Hình Đường nghiêm cấm tàn sát đồng liêu, hành động này của ngươi đã vi phạm luật pháp Hình Đường. Nếu hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời thích đáng, ta sẽ tới chỗ đường chủ đại nhân đòi lại công bằng!”
Sở Hưu nheo mắt thản nhiên nói: “Luật pháp? Công bằng? An Bá Thông, đám ngu ngốc dưới tay ngươi làm gì chính ngươi tự biết lấy. Dám phạm thượng như vậy, ta không giết chúng đã tốt lắm rồi.
Còn ngươi, đừng tưởng ta không biết ai cho bọn chúng lá gan, khiến chúng dám làm vậy.
Ngụy Cửu Đoan đã chết, ân oán quá khứ nên xóa bỏ mới đúng. Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác khiêu khích giới hạn cuối cùng của ta. Ngươi, thật sự muốn chết rồi ư?”
Ngay khi Sở Hưu nói xong câu cuối cùng, một áp lực cực mạnh ầm ầm bủa xuống, hung ác vô song, lập tức khiến lông tơ An Bá Thông dựng đứng, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
Thật ra trên giang hồ An Bá Thông cũng coi là người có năng lực. Hắn thân là chưởng hình Quan Nam, cũng coi như người lão luyện, đồng thời còn là người nắm thực quyền trong Quan Trung Hình Đường.
Nhưng vấn đề là so với Sở Hưu, những kinh nghiệm An Bá Thông trải qua chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng, không đáng nhắc tới.
Giờ những người có thể tranh đấu với Sở Hưu đều là tuấn kiệt đứng đầu thế hệ trẻ cùng những võ giả đã đạt tới cảnh giới tông sư. Thậm chí nói một câu không dễ nghe, giờ An Bá Thông thậm chí đã không có tư cách khiêu chiến Sở Hưu!
Chương 589 Phương Sát 1
Dưới áp lực của Sở Hưu, An Bá Thông cảm thấy một cảm giác kinh hãi dâng lên trong lòng, đây là một cảm giác vô cùng e ngại, khiến An Bá Thông hết sức hổ thẹn.
Hắn thân là võ giả tiền bối, thâm niên trong Quan Trung Hình Đường cũng sâu hơn Sở Hưu nhiều, thế nhưng giờ lại bị áp chế tới mức này, hỏi làm sao An Bá Thông nhịn cho nổi?
Hít một hơi thật sâu, An Bá Thông hừ lạnh nói: “Sở Hưu, đừng lôi nhiều chuyện như vậy ra, ngươi phế bỏ tám thủ hạ của ta, chuyện này dù sao ngươi cũng phải cho ta một câu trả lời mới được.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Trả lời? Ngươi còn muốn trả lời? Vậy được! Ta cho ngươi một câu trả lời!”
Dứt lời, quanh người Sở Hưu bùng lên sát ý mãnh liệt, khí tức hung ác vô biên trải rộng khắp toàn thân, một quyền đánh xuống, tru tiên thí thần, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Dưới khí tức hung ác vô biên đó, An Bá Thông giật mình kinh hãi.
Có thế nào hắn cũng không ngờ, Sở Hưu lại dám ra tay mãnh liệt như vậy, quả thật không hề cố kỵ điều gì, vừa đánh đã dùng thẳng sát chiêu!
Lần này gặp được Sở Hưu, n Bá Thông luôn có một cảm giác kỳ quái. Đến giờ y mới biết cảm giác kỳ quái đó ở đâu ra, thái độ của Sở Hưu này quả thật khác trước một trời một vực!
Trước đó mặc dù Sở Hưu cũng rất sắc bén nhưng trong mắt những người Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu vẫn là người kiệt xuất trong thế hệ võ giả tiểu bối, đối với những chưởng hình quan khác còn giữ vẻ cung kính. Cho dù An Bá Thông luôn cố tình gây sự với Sở Hưu, nhưng thật ra Sở Hưu vẫn chỉ dùng ngôn ngữ phản bác trong quy củ.
Nhưng lần này, thái độ của Sở Hưu khi đối mặt với hắn lại vô cùng cứng rắn, không, hẳn nên nói là phách lối mới càng phù hợp, đúng là không cố kỵ điều gì!
Đây là thay đổi thái độ do chênh lệch về thực lực. Sở Hưu là người tuân thủ quy củ, nhưng y cũng là người không thích tuân thủ quy củ.
Khi thực lực của ngươi giống ta, vậy ta chơi với ngươi trong quy củ.
Nhưng nếu thực lực ngươi không bằng ta, vậy còn nói quy củ gì nữa, trực tiếp động thủ là được.
Giờ toàn bộ Quan Trung Hình Đường, không mấy ai có tư cách bàn quy củ với Sở Hưu. Rất hiển nhiên, An Bá Thông cũng không nằm trong số ít đó.
Dưới quyền đó của Sở Hưu, An Bá Thông vô cùng kinh hãi, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là ngăn cản mà là trốn.
Dưới chân An Bá Thông lập tức phát lực, cương khí như làn gió trải rộng
quanh người, tiếp đó thân hình hắn nhanh chóng lui lại phía sau.
Có điều đúng lúc này tay trái Sở Hưu lại kết ấn, Trí Quyền Ấn thi triển, lĩnh vực cương khí lập tức tỏa ra, thiên la địa võng, giam cầm hết thảy!
Dưới lĩnh vực cương khí của Trí Quyền Ấn, thân hình An Bá Thông đừng nói là phi long, thậm chí còn chẳng nhanh bằng một con gà rừng. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thế quyền của Sở Hưu đánh về phía mình, sát khí như gió xé tan hết thảy!
Ngay trong thời khắc mấu chốt này, một người thân hình bao phủ trong lớp áo đen đột nhiên xuất hiện trước người An Bá Thông, dùng giọng khàn khàn nói: “Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền? Tên hậu sinh nhà ngươi đúng là giết không ít người, ngươi xem một quyền này của ta ra sao?”
Dứt lời, người áo đen kia cũng đấm ra một quyền, quanh thân thể ngưng tụ sát ý đỏ tươi như lốc xoáy, khiến thiên địa cùng tru gào, phong vân biến sắc, không ngờ cũng là Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền.
Hai quyền va chạm, thế quyền của Sở Hưu lập tức bị sát khí của đối phương xé tan, lực lượng cường đại tới thấu xương đánh tới, khiến thần sắc Sở Hưu lập tức biến đổi.
Quanh người hắn bùng lên ma khí, thậm chí còn mang theo ánh sáng kim, đây là lực lượng của Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân.
Đừng tiếng nổ ma khí vang lên, Sở Hưu lui lại liền mười bước mới dừng lại, ánh mắt nhìn về phía người áo đen kia đã mang theo vẻ kiêng dè.
Đối phương cũng là một tông sư võ đạo, hơn nữa còn mạnh hơn tên Kiều Liên Đông chết trên tay y nhiều!
Người áo đen kia nhìn về phía Sở Hưu, cười hắc hắc nói: “Ta nghe Tư Minh nhắc tới ngươi rồi, tên hậu sinh ngươi thực lực không tệ, nhưng chớ có vênh váo như vậy. Đừng tưởng giết được một tên tông sư kém cỏi thì có thể không đặt tất cả tông sư võ đạo trong mắt.”
An Bá Thông phía sau chứng kiến người áo đen xuất thủ, lập tức thở phào một hơi.
Thật ra trước khi tới, An Bá Thông không ngờ Sở Hưu lại hạ ra tay muốn giết người như vậy.
Chỉ có điều An Bá Thông dẫu sao cũng là kẻ lão luyện trên giang hồ, hơn nữa hắn cẩn thận quen rồi, dù sao Sở Hưu cũng có chiến tích giết chết tông sư, cho nên An Bá Thông lợi dụng ân tình quan hệ tìm được một chỗ dựa.
Vốn dĩ hắn chỉ đề phòng vạn nhất, không ngờ lại thật sự dùng tới chỗ dựa này.
Sở Hưu nheo mắt nhìn người áo đen nói: “Ngươi là người phương nào?”
Người áo đen đứng chắp tay thản nhiên nói: “Nhị thủ lĩnh của Tập Hình Ti, Phương Sát, nói lại thì ta coi như cấp trên của ngươi, ngươi vẫn còn thân phận mật thám Tập Hình Ti đấy.”
An Bá Thông sống cả đời ở Quan Trung Hình Đường, các mối quan hệ của hắn đương nhiên không đơn giản.
Ngày trước Phương Sát và An Bá Thông đều là bộ đầu giang hồ tầng chót Quan Trung Hình Đường, từng bước từng bước đi lên tới địa vị ngày hôm nay. Hai bên tuy không tính là giao tình bằng cả tính mạng, thực lực cũng chênh lệch rất lớn nhưng vẫn có chút ân tình.
Qua bao năm như vậy, An Bá Thông thân là chưởng hình quan, không cần nhờ vả Phương Sát bao lần, ngược lại vẫn luôn giữ liên hệ với hắn. Lần này An Bá Thông tới nhờ Phương Sát, đương nhiên Phương Sát không cự tuyệt.
Sở Hưu nheo mắt nhìn Phương Sát, y cũng từng nghe tới người này.
Mặc dù Sở Hưu không phải người có thâm niên trong Quan Trung Hình Đường, có điều sau khi y trở thành chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, cũng được biết không ít bí mật của thế lực này.
Lực lượng chiến đấu chân chính của Quan Trung Hình Đường là ở Tập Hình Ti, chuyện này người trong Quan Trung Hình Đường đều biết.
Cứ nhìn tam thủ lĩnh Tư Minh thì biết, đối phương là cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong, sức chiến đấu cực mạnh. Trong tứ đại chưởng hình quan trước đó, có lẽ chỉ mình chưởng hình quan Quan Đông Tiêu Tập có thể dễ dàng thắng được Tư Minh
Với thực lực của Tư Minh mới chỉ là tam thủ lĩnh, có thể thấy thực lực nhị thủ lĩnh cùng đại thủ lĩnh Tập Hình Ti mạnh tới mức nào.
Quan Trung Hình Đường trước nay không chỉ có một vị tông sư võ đạo Quan Tư Vũ.
Chỉ có điều nếu có ngày nào Quan Trung Hình Đường cần bộc lộ tất cả thực lực, vậy có lẽ cả Quan Trung Hình Đường cũng cách ngày bị hủy diệt không xa.
Sở Hưu đã nghe Mai Khinh Liên nói tới lai lịch của Phương Sát, xuất thân của đối phương cũng coi như một truyền kỳ. Hắn vốn là giáo úy trẻ tuổi trong quân đội Đông Tề, kết quả khi giao chiến với Bắc Yên bị trọng thương, nằm lẫn trong đống người chết. Chính Sở Cuồng Ca đã cứu hắn ra khỏi đống xác chết, mang về Quan Trung Hình Đường.
Sau khi thương thế khỏi hẳn, Phương Sát đổi tên đổi họ, gia nhập Tập Hình Ti, không chỉ vì báo ân mà còn vì báo thù.
Chương 590 Phương Sát 2
Bởi vì sau này Phương Sát mới biết, hắn giao chiến với Bắc Yên bại nặng nề như vậy hoàn toàn là vì triều đình Đông Tề tranh đấu chính trị, bị người ta hãm hại. Hắn là người vô tội bị liên lụy vào.
Cho nên từ đó trở đi, Phương Sát vẫn luôn lưu lại trong Tập Hình Ti, thủ đoạn ngoan độc tàn nhẫn. Nếu nói Tư Minh chỉ ra tay quả quyết không lưu tình, vậy thủ đoạn của Phương Sát phải nói là tàn nhẫn.
Còn chờ tới khi Phương Sát bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, hắn còn từng một mình trở về Đông Tề báo thù, diệt cả nhà kè thù.
Căn cứ theo lời Mai Khinh Liên, chuyện này còn khiến Quan Tư Vũ bất mãn, có điều Quan Tư Vũ lại không ngăn cản Phương Sát.
Tập Hình Ti là thủ đoạn cam đoan cuối cùng của Quan Trung Hình Đường, cũng là chiến lực cường đại chủ đạo của Quan Trung Hình Đường. Mặc dù Quan Tư Vũ là đường chủ, nhưng lại không thật sự nhất ngôn cửu đỉnh.
Tối thiểu Phương Sát cùng Quan Tư Vũ là cùng thế hệ, chẳng qua do lúc trước nhận ân tình của Sở Cuồng Ca. Cho nên Sở Cuồng Ca chỉ định cho Quan Tư Vũ làm đường chủ nên hắn mới im lặng. Có điều trong một số chuyện mấu chốt, Phương Sát vẫn không nghe lời Quan Tư Vũ.
Sở Hưu cũng không ngờ An Bá Thông lại có quan hệ như vậy.
Nhìn Phương Sát, Sở Hưu thản nhiên nói: “Phương thủ lĩnh, đây là ân oán cá nhân giữa ta và An Bá Thông, ngươi là thủ lĩnh Tập Hình Ti, tội gì phải nhúng tay vào việc này?”
Phương Sát dùng giọng khàn khàn đáp lời: “ n oán cá nhân? Các ngươi đều là người của Quan Trung Hình Đường, lấy đâu ra ân oán cá nhân? Kẻ hậu sinh kia, ngươi gia nhập Quan Trung Hình Đường chưa được bao lâu, đừng có đem quy củ Quan Trung Hình Đường ra làm trò đùa!”
Sở Hưu híp mắt: “Việc này không liên quan tới gia nhập Quan Trung Hình Đường bao lâu. Có ít người có gia nhập Quan Trung Hình Đường cả đời nhưng vẫn tầm thường vô danh, tối thiểu Sở Hưu ta còn giương oai cho Quan Trung Hình Đường trên giang hồ. Hạng ngồi không ăn bám cũng dám nói chuyện thâm niên?”
An Bá Thông nghe vậy ánh mắt lộ vẻ tức giận. Có điều hắn không đi đấu khẩu với Sở Hưu mà quay sang nói với Phương Sát: “Phương huynh, không cần nói nhảm với hắn nữa. Có người phá hoại quy củ Quan Trung Hình Đường như vậy, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua. Chúng ta tới tìm đường chủ nói lý thôi!”
Vừa rồi An Bá Thông đã chứng kiến uy thế một quyền của Sở Hưu, quả thật cường đại tới mức hắn cũng phải kinh hãi.
Đối mặt với thực lực như vậy của Sở Hưu, An Bá Thông đã mất đi dũng khí chọi cứng.
Lại nói, với hiểu biết của hắn đối với Phương Sát, quan hệ đôi bên còn chưa tới mức khiến Phương Sát chịu ra tay giúp hắn trút giận, giáo huấn Sở Hưu.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Hưu một chút, An Bá Thông hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cùng Phương Sát rời đi.
Lúc này Đường Nha một bên đi tới lắc đầu nói: “An Bá Thông sống lâu năm rồi, cuối cùng còn chơi cả trò tố cáo này, đúng là mất mặt.”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đừng xem thường chuyện tố cáo này, có đôi khi cấp trên đứng đó, bị tố cáo nhiều lần thì cho dù ngươi chiếm lý cũng thành không có lý.
Có một thứ gọi là quán tính. Lúc có người đầu tiên tố cáo, cấp trên không tin. Nhưng khi có lần thứ hai lần thứ ba hay người thứ hai thứ ba tới tố cáo, cấp trên chắc chắn sẽ có suy nghĩ vì sao người ta hết lần này tới lần khác tố cáo ngươi chứ không tố cáo người khác? Vậy có phải ngươi có vấn đề hay không?”
Đường Nha nghe vậy đang định phản bác, hắn cứ thấy Sở Hưu nói vậy có vẻ sai sai.
Có điều nghĩ cẩn thận lại, Đường Nha bất đắc dĩ phát hiện, Sở Hưu nói rất có lý.
“Vậy thưa đại nhân, giờ chúng ta làm sao đây? Đợi tên An Bá Thông kia tới tố cáo à?” Đường Nha hỏi.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên thần sắc khó tả: “Đương nhiên là chỉnh lý lại một chút, đợi tổng đường gọi tới. Ta muốn xem xem lần này An Bá Thông có thể nói gì được đây.”
Thực lực khác biệt sẽ khiến tâm tính thay đổi, giờ Sở Hưu cũng vậy.
Trước kia khi thực lực Sở Hưu nhỏ yếu, hắn nhất định phải phụ thuộc vào Quan Trung Hình Đường mới có thể cam đoan an toàn. Đúng như Trần Thanh Đế đã đánh giá về Sở Hưu, tâm cơ của y thâm trầm hơn Lã Phụng Tiên nhiều, cũng không có nhiều nguyên tắc giới hạn. Cho nên Sở Hưu mới có thể chọn một chỗ dựa đáng tin cậy từ sớm.
Khi đó Sở Hưu cần Quan Trung Hình Đường, cho nên Sở Hưu mới có thể tính toán nhiều mặt, gia nhập Quan Trung Hình Đường trở thành tuần sát sứ.
Còn giờ thì sao? Sở Hưu đã trở thành tuấn kiệt hạng tư trên Long Hổ Bảng, bản thân lại có chiến lực giết chết được tông sư. Đối với Quan Trung Hình Đường hiện tại, không phải Sở Hưu cần Quan Trung Hình Đường nữa mà là Quan Trung Hình Đường cần Sở Hưu.
Hiện giờ nếu Sở Hưu muốn tìm một chỗ dựa có năng lực, trên giang hồ có cả đống thế lực lớn mừng rỡ nghênh đón y.
Hơn nữa Sở Hưu cũng có thể trực tiếp bộc lộ thân phận Ma đạo của mình, hoàn toàn chuyển sang thân phận Ẩn Ma xuất hiện trên giang hồ.
Dù sao Sở Hưu thường xuyên xuất hiện trong giang hồ, còn nếu Quan Trung
Hình Đường bức kẻ hạng tư Long Hổ Bảng là y ra khỏi Quan Trung Hình Đường, vậy sẽ thật sự thành trò cười cho giang hồ.
Còn mấy ngày sau, quả nhiên bên tổng bộ Hình Đường có người tới, mời Sở Hưu tới tổng bộ Hình Đường một chuyến.
Người đến mời Sở Hưu chính là đệ tử của Quan Tư Vũ, Uất Trì. Sau khi thấy Sở Hưu, Uất Trì cực kỳ cung kính chắp tay với Sở Hưu nói: “Sở đại nhân, An Bá Thông tố cáo đại nhân trước mặt sư phụ, sự tình huyên náo không nhỏ cho nên sư phụ mời ngươi tới một chuyến, giải quyết chuyện này.”
Hiện giờ thái độ của Uất Trì với Sở Hưu cực kỳ cung kính, chẳng khác nào coi Sở Hưu trở thành người cùng cấp bậc với sư phụ hắn Quan Tư Vũ.
Uất Trì trước nay vẫn luôn rất biết điều, mặc dù khi Sở Hưu gia nhập Quan Trung Hình Đường là cùng bối phận với Uất Trì, thế nhưng đến giờ địa vị của Sở Hưu và hắn đã cách biệt một trời một vực.
Có lẽ những chưởng hình quan lâu năm trong Quan Trung Hình Đường như An Bá Thông còn có thể lấy thâm niên của mình ra, không để Sở Hưu trong mắt. Có điều với những võ giả tiểu bối như Uất Trì, thành tựu Sở Hưu đạt được đã đủ khiến bọn họ phải ngước mắt nhìn lên.
Uất Trì biết rất rõ địa vị cùng thanh danh của Sở Hưu trên giang hồ hiện giờ. Quan Trung Hình Đường cần Sở Hưu vượt xa Sở Hưu cần Quan Trung Hình Đường.
Cho nên từ biểu hiện vửa rồi của Uất Trì, Sở Hưu cũng có thể thấy một chút khuynh hướng.
Uất Trì gọi Sở Hưu là đại nhân, mà hắn lại gọi thẳng tên An Bá Thông, điều này đã rất rõ ràng.
Sở Hưu cười cười nói: “Uất Trì huynh, không cần như vậy, hai ta quen biết đã lâu, nói vậy chẳng xa lạ quá ư?”
Uất Trì cười cười, không nói lời nào.
Sở Hưu nể mặt hắn là Sở Hưu không kiêu ngạo, nhưng hắn lại không thể coi như đương nhiên được.
Sau khi căn dặn đám người Quỷ Thủ Vương vài câu, Sở Hưu trực tiếp cùng Uất Trì trở lại tổng bộ Hình Đường.
Trên đường Sở Hưu hỏi: “Uất Trì huynh, sau khi An Bá Thông tố cáo ta, Quan đường chủ có phản ứng gì không?”
Uất Trì nói: “Sư phụ không phản ứng gì, chỉ nói triệu tập các chưởng hình quan tới bàn bạc, đồng thời bảo ta mời ngươi tới.”
Bình luận facebook