• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (5 Viewers)

  • Chương 1026-1030

Chương 1026 Cơ hội tới 1

Sau khi nhận được tin tức về Sở Hưu trong thời gian này, Tông Bình mới rời khỏi quán rượu.

Có điều sau lưng hắn, gã buôn tin giang hồ kia đã chẳng còn vẻ hoảng hốt kia, khinh thường nhổ nước bọt một cái nói: “Hòa thượng Đại Quang Minh Tự cũng dám hung hăng đe dọa như vậy? Ngươi có hung ác đến đâu cũng hơn được vị đại nhân kia chắc?

Do ngươi không tuân thủ quy củ trước, vậy đừng trách ta đây lắm miệng. Dù sao ta với vị đại nhân kia cũng quen biết đã lâu.”

Tông Bình cho là mình rất may mắn, nhưng thật ra hắn rất xui xẻo.

Yên Kinh Thành lớn như vậy, có vô số người buôn tin của Phong Mãn Lâu cùng người buôn tin của một số thế lực nhỏ. Thế nhưng hắn lại chọn phải một người buôn tin có quan hệ với Sở Hưu.

Kẻ buôn tin bị Tông Bình ép hỏi chính là Lộ Du, trong Phong Mãn Lâu hắn không phải người có chức có quyền gì nhưng trong phân bộ Phong Mãn Lâu ở Bắc Yên vẫn có chút danh tiếng.

Nhưng mấy năm trước, khi Lộ Du còn ở Yến Đông, hắn là người buôn tin đầu tiên của Phong Mãn Lâu hợp tác với Sở Hưu.

Có thể nói ngày trước Sở Hưu bước lên Long Hổ Bảng mặc dù do Tề Nguyên Lễ đánh nhịp định đoạt, nhưng tin tức lại do Lộ Du đưa lên.

Mấy năm trôi qua, Sở Hưu đã từ một tán tu giang hồ ngày trước nhảy lên thành kiêu hùng Ma đạo danh chấn giang hồ, thậm chí có thể xưng là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Ma đạo, uy thế kinh người.

Còn Lộ Du ư, hắn vẫn rất bình thường.

Người buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu thăng chức không nhanh. Phong Mãn Lâu làm việc theo quy củ, ngươi kiếm được bao nhiêu tin tức, ngươi sẽ ngồi ở vị trí bấy nhiêu.

Nhưng Bắc Yên trời sinh có thiếu hụt, thế lực võ lâm không cách nào so với Đông Tề, thậm chí là Tây Sở. cho nên không có bao nhiêu chuyện xảy ra. Lộ Du chỉ dùng mấy năm đã từ người buôn tin bên khu vực Yến Đông thành người buôn tin ở Yên Kinh Thành đô thành của Bắc Yên, hơn nữa còn là một trong những người phụ trách.

Hòa thượng Đại Quang Minh Tự tới mua tin về Sở Hưu, lại còn là một hòa thượng hung ác như vậy, có là kẻ ngu cũng nhận ra đây không phải chuyện tốt lành gì.

Phong Mãn Lâu có quy củ không được phép để lộ thông tin khách hàng, nhưng vừa rồi hòa thượng kia đã không phải khách hàng, hắn đã uy hiếp mình.

Nếu vậy mình để lộ tin của hắn cũng không có vấn đề gì.

Quan trọng nhất là trực giác nói cho Lộ Du, chuyện này có tin tức đào được. Nếu mình trở thành người chứng kiến, lấy được tin đem về, vậy địa vị của hắn trong Phong Mãn Lâu sẽ lên một nấc thang mới.

Mặc dù Tông Bình hành tẩu trên giang hồ một thời gian, đã có một ít kinh nghiệm giang hồ, nhưng hắn lại quên một điểm, đó là mỗi người đều có tư tâm. Hắn vẫn quá dễ tin người, cho dù là Phong Mãn Lâu thanh danh tốt đẹp cũng vậy.

Thời gian vừa qua Sở Hưu vẫn luôn bế quan trong Trấn Võ Đường, vừa hay y đang làm quen với Huyết Ảnh Đại Pháp lại bị ngắt đứt, lần này có thể bù đắp được rồi.

Bên ngoài có người bẩm báo có người quen cũ tới thăm, chuyện này khiến Sở Hưu lấy làm lạ. Ở Bắc Yên này y còn có người quen cũ gì?

Đến khi thuộc hạ mời Lộ Du vào, Lộ Du mỉm cười chắp tay với Sở Hưu nói: “Chẳng hay Sở đại nhân còn nhận ra tại hạ không?”

Sở Hưu nheo mắt nhìn Lộ Du, y thật sự thấy đối phương rất quen mắt, nhưng không nhận ra đối phương là ai.

Dù sao đã nhiều năm qua đi, mà lúc đó Lộ Du chỉ là tôm tép trong giang hồ mà thôi.

Lộ Du không hề để tâm, Sở Hưu không nhớ được hắn mới là bình thường, cho nên hắn nói thẳng: “Người buôn tin dưới trướng Phong Mãn Lâu, trực thuộc phân lâu Bắc Yên, Lộ Du. Ngày trước khi Sở đại nhân còn trong phân đà Thiên Tội của Thanh Long Hội từng tới chỗ ta mua không ít tình báo.”

Nghe Lộ Du nói vậy Sở Hưu lập tức nhớ ra nói: “A, hóa ra là ngươi. Lần trước tình báo của Lộ huynh đã giúp ta bớt không ít công sức đấy.”

Lộ Du vội vàng nói: “Tại hạ nào dám xưng huynh gọi đệ với Sở đại nhân. Lần này tại hạ tới là muốn đưa cho Sở đại nhân một tin tức.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Ồ? Có tin gì?”

Lộ Du trầm giọng nói: “Có người muốn giết Sở đại nhân ngài!”

Sở Hưu như cười như không nói: “Trên giang hồ này người muốn giết Sở mỗ không đến một vạn cũng phải tám ngàn, không khéo giờ có người đang nghiến răng nghiến lợi muốn chém ta cả ngàn cả vạn nhát, không cần ngươi nói ta cũng biết.”

Lộ Du gãi gãi đầu, cười cười xấu hổ nói: “Là ta nói không rõ rồi. Kẻ muốn giết Sở đại nhân là người của Đại Quang Minh Tự, hơn nữa đã tới Yên Kinh Thành, còn định cưỡng ép ta đòi thông tin tình báo về Sở đại nhân ngài.

Ngài cũng biết thực lực của ta rồi đấy, ta không thể phản kháng, chỉ có thể làm theo.

Có điều ta chỉ đưa cho hắn tin tức ngày trước về đại nhân, không đưa những bí mật sâu hơn.”

Sở Hưu cau mày nói: “Người của Đại Quang Minh Tự muốn giết ta? Không thể nào!”

Nếu Đại Quang Minh Tự muốn động thủ, vậy lúc trước khi Hư Ngôn tới đã sớm động thủ, sao còn phải chờ tới giờ?

Lộ Du giải thích: “Là Tông Bình, đệ tử Kim Cương Viện của Đại Quang Minh Tự. Hắn xuất thân từ Phùng gia, thời gian trước phụ thân hắn chết trong tay Sở đại nhân ngài, Phùng gia cũng bị Sở đại nhân phái người diệt môn.”

Thông tin của Phong Mãn Lâu cực kỳ tỉ mỉ, trừ khi ngươi thật sự không có chút danh tiếng nào, nếu không chỉ cần ngươi hơi có tiếng vang trên giang hồ, Phong Mãn Lâu đều sẽ thu nhận lưu trữ.

Trên đường tới, Lộ Du đã lấy được tài liệu cặn kẽ về Tông Bình.

Sở Hưu vuốt cằm, hóa ra là vậy, có điều y vẫn chẳng để ý.

Võ giả bối phận chữ Tông trong Đại Quang Minh Tự, ngoại trừ Tông Huyền ra chưa ai bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.

Đối với Sở Hưu hiện giờ, dưới tông sư võ đạo hầu hết đều là con sâu cái kiến, không cần để ý.

Mấy năm nay y làm không ít chuyện phá gia diệt môn, số người muốn giết y khéo dựng được cả một tông môn. Chỉ một võ giả tiểu bối mà thôi, nếu không phải thân phận đối phương là đệ tử của Đại Quang Minh Tự, khéo Lộ Du đã chẳng tới báo cáo tranh công.

Có điều lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt y lóe lên ánh sáng lạnh, dọa cho Lộ Du giật mình đánh thót.

Sở Hưu đột nhiên hỏi: “Tên Tông Bình này muốn giết ta, ngươi đoán xem hắn dùng thủ đoạn gì? Hay hắn đã bị hận ý ăn mòn cả tâm chí, định cứ thế lao lên giết ta?”

Lộ Du chần chừ một chút, không biết vì sao Sở Hưu lại hỏi như vậy.

Nhưng hắn vẫn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tên Tông Bình này mặc dù hận Sở đại nhân tới thấu xương nhưng lại không đến mức điên cuồng, hành xử rất thanh tỉnh, sẽ không nôn nóng lỗ mãng.

Nếu hắn muốn giết ngài, chỉ có một phương pháp đơn giản nhất, đó là hạ độc.

Ngày trước ngài dùng Đoạn Trường Cổ hạ độc khiến thực lực Phương Kim Ngô giảm sút, cuối cùng vượt cấp giết chết.

Ý định của Tông Bình này chắc cũng như vậy, dùng các loại kịch độc làm suy yếu thực lực Sở đại nhân tới mức thấp nhất, chưa chắc đã thất bại.”

Không phải ai cũng biết chi tiết trong chuyện Sở Hưu giết Phương Kim Ngô lúc trước, chỉ có một số người thật sự nghiên cứu về Sở Hưu mới biết chuyện này.
Chương 1027 Cơ hội tới 2

Thế nhân chỉ thấy Sở Hưu dùng thủ đoạn hạ độc bỉ ổi giết chết Phương Kim Ngô, nhưng thực tế nếu chiêu này dễ dùng như vậy, giờ trên giang hồ thế lực mạnh nhất phải là Ngũ Độc Giáo mới đúng.

Nhưng thực tế chiêu hạ độc này lại cực kỳ khó khăn.

Tông sư võ đạo ai ai cũng là người thân kinh bách chiến, cực kỳ mẫn cảm với các nhân tố dị thường, khả năng cảm ứng của bọn họ cũng cực kỳ kinh người.

Cho nên dù độc dược này thật sự vô sắc vô vị không cách nào phát giác, nhưng đối với những võ giả cấp bậc từ tông sư võ đạo trở lên, bọn họ đều cảm nhận của nguy hiểm từ đó né tránh được kiếp này.

Lần trước Sở Hưu hạ độc cổ thành công chủ yếu là vì Sở Hưu khống chế được đệ tử của Phương Kim Ngô là Trần Kim Đình, lợi dụng hắn hạ độc cổ, như vậy mới khiến Phương Kim Ngô mất cảnh giác nhất.

Sở Hưu híp mắt nói: “Có phải Tông Bình bắt ngươi liên tục cung cấp tin tức thực tế về ta cho hắn không?”

Lộ Du chần chừ một chút rồi gật nhẹ đầu.

Sở Hưu nói: “Vậy lát nữa ngươi nói cho hắn, ba ngày sau ta sẽ cùng Viên Thiên Phóng dùng bữa trong Nguyệt Thịnh Lâu tại Yên Kinh Thành.”

Lộ Du kinh ngạc nhìn Sở Hưu, rốt cuộc vị này định làm gì?

Kẻ như Tông Bình, mình đã tiết lộ tin tức cho Sở Hưu, y có thể không cần ra tay, phái mấy tinh nhuệ dưới tay ra tùy tiện xuất thủ cũng có thể giết chết đối phương.

Thế nhưng giờ Sở Hưu lại định câu cá, chỉ vì câu một Tông Bình ư? Cần gì phải vậy?

Lộ Du nghi hoặc, có điều khi đối mặt với ánh mắt Sở Hưu, hắn lập tức gật đầu nói: “Không vấn đề, Sở đại nhân, tại hạ sẽ làm ngay.”

Sở Hưu hài lòng gật đầu: “Không tệ. Vậy chuyện này phiền ngươi. Ta và Tề Nguyên Lễ của Phong Mãn Lâu ngươi có quan hệ, ta sẽ nói tốt về ngươi trước mặt hắn.

Còn nữa, ngươi đưa ta tin tức như vậy, muốn thứ gì?”

Lúc trước đúng là Sở Hưu từng hợp tác với Lộ Du, có điều chỉ là hợp tác, giao tình của đôi bên không sâu.

Thiên hạ đều vì danh vì lợi, giờ đối phương đưa tin tức tới mà không nói muốn gì, có là kẻ ngốc cũng biết Lộ Du chắc chắn có ý khác.

Lộ Du cười hắc hắc nói: “Mong Sở đại nhân đừng trách. Thứ ta muốn rất đơn giản thôi, ta muốn thời gian tới có thể ở bên cạnh ngài, muốn chứng kiến ngài làm thế nào lấy lại Trấn Võ Đường. Đây là một tin tức tuyệt vời.”

Sở Hưu như cười như không nhìn Lộ Du nói: “Chắc chắn Phong Mãn Lâu các ngươi cũng biết chuyện Viên Thiên Phóng. Đối phương là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, sao ngươi tin tưởng ta như vậy?”

Lộ Du gật đầu nói: “Nếu là người khác đương nhiên ta không tin. Nhưng giờ là Sở đại nhân ngài, ta dám cam đoan cuối cùng Trấn Võ Đường này chắc chắn sẽ trở về tay ngài.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ngài là Sở Hưu.”

Gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười, người của Phong Mãn Lâu đúng là biết cách ăn nói, nịnh nọt mà không để lộ chút dấu vết nào, cực kỳ lưu loát.

Sau khi Lộ Du đi khỏi, hắn lập tức truyền tin cho Tông Bình.

Sau khi nhận được tin Tông Bình lập tức thay đổi cách ăn mặc, đồng thời được Lộ Du ‘chủ động’ giúp đỡ, đổi lại một thân phận mới lẩn vào Nguyệt Thịnh Lâu.

Còn Sở Hưu lại bảo Mai Khinh Liên chuyển lời hẹn Viên Thiên Phóng tới Nguyệt Thịnh Lâu nói chuyện một chút.

Hai bên đều trong Trấn Võ Đường, thế nhưng Sở Hưu lại nhất quyết muốn kéo hắn ra ngoài bàn bạc. Theo Viên Thiên Phóng thấy tên Sở Hưu kia chắc đã không chịu nổi, buộc phải xuống nước.

Có điều Viên Thiên Phóng không định buông tha Sở Hưu như vậy, mối thù giết đồ đệ sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được?

Nhưng Viên Thiên Phóng vẫn đáp ứng Sở Hưu. Không vì gì khác, chỉ vì hắn muốn sỉ nhục Sở Hưu một hồi.

Ngày trước khi hắn định ra tay với Sở Hưu, không chỉ Ngụy Thư Nhai ra mặt chặn đường còn có Đông Hoàng Thái Nhất ở bên cạnh nói giúp. Mình rõ ràng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, là đại lão trong nhánh Ẩn Ma, thế nhưng muốn đối phó với một tiểu bối thôi cũng uất ức như vậy, chuyện này khiến Viên Thiên Phóng vô cùng tức giận.

Giờ đã đến lúc trả lại!

Trong Nguyệt Thịnh Lâu, Sở Hưu đã chờ đợi ở đó từ sớm.

Căn cứ theo tin tức của Lộ Du, Tông Bình kia đã ẩn nấp trong Nguyệt Thịnh Lâu này.

Sở Hưu đợi chừng một canh giờ trong Nguyệt Thịnh Lâu, Viên Thiên Phóng mới tới. Hắn cố ý bắt Sở Hưu phải đợi.

“Tiểu tử Sở Hưu, ngươi hẹn lão phu tới đây muốn nọi? Có chuyện gì không nói được trong Trấn Võ Đường?”

Viên Thiên Phóng kêu kiệu ngồi xuống đối diện với Sở Hưu, dáng vẻ khinh thường.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Viên tiền bối, đúng là ta giết đệ tử ngươi, có điều là do tên Hình Tư Đồ kia muốn giết ta trước.

Người giết ta, ta đương nhiên phải giết người rồi, ân oán lúc trước ta không

làm sai.”

Viên Thiên Phóng cười lạnh nói: “Sở Hưu ngươi không làm sai nhưng Hình Tư Đồ là đệ tử của ta. Đồ đệ bị giết, sư phụ tới báo thù, chẳng phải cũng không sai ư?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Oan oan tương báo tới khi nào? Địa vị của ta trong nhánh Ẩn Ma đã xác lập, trừ phi Viên tiền bối ngươi định triệt để trở mặt với nhánh Ẩn Ma, nếu không ngươi không giết được ta.”

Viên Thiên Phóng hừ lạnh một tiếng nói: “Địa vị? Sở Hưu, ngươi thật ngây thơ! Ngươi tưởng địa vị của ngươi không có kẽ hở nào chắc? Cho dù tên Ngụy Thư Nhai kia tới đây cũng chẳng dám nói lời này!”

Sở Hưu híp mắt nói: “Vậy Viên tiền bối ngươi không muốn hòa giải?”

Viên Thiên Phóng lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, chỉ cần Sở Hưu ngươi tự phế vô cùng, ta sẽ không truy cứu nữa, nếu không không còn gì để bàn cả.”

Ngay trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, Tông Bình cải trang thành tiểu nhị của quán rượu đi tới, cúi đầu đem rượu và đồ ăn tới trước mặt Sở Hưu và Viên Thiên Phóng.

Tông Bình ngụy trang không tệ, không biết hắn dùng phương pháp gì mà phong tỏa toàn bộ lực lượng bản thân, cho dù là Sở Hưu cũng không cảm giác được chút cương khí nào tiết ra ngoài.

Chỉ có điều loại ngụy trang này trong mắt kẻ tâm tư kín kẽ như Sở Hưu hay lão quái vật trên giang hồ như Viên Thiên Phóng lại cực kỳ nực cười.

Hắn có thể che giấu thực lực của mình nhưng lại không cách nào che giấu sát ý của mình, càng không thể ẩn giấu đủ loại thói quen tạo thành khi tập võ.

Đừng nói Sở Hưu cùng Viên Thiên Phóng, ngay cả Lộ Du cũng nhìn ra được.

Lúc này Tông Bình cũng cực kỳ căng thẳng, thậm chí tới mức cánh tay run rẩy.

Nói thật ban đầu hắn cũng không ngờ Viên Thiên Phóng lại tới.

Mục tiêu của hắn không phải Viên Thiên Phóng mà chỉ là Sở Hưu, nhưng nếu từ bỏ cơ hội này, không biết sẽ phải đợi tới khi nào nữa.

Cho nên hắn chỉ có thể đặt cược cược là Sở Hưu sẽ ăn đồ trước, sau khi y trúng độc hắn sẽ lập tức ra tay làm khó dễ.

Hơn nữa hắn còn nghe nói Viên Thiên Phóng và Sở Hưu thường hay bất hòa, hai bên có thù giết đồ đệ. Nếu mình xuất thủ, liệu Viên Thiên Phóng có bỏ đá xuống giếng không?

Ôm mục đích này trong lòng, Tông Bình nhìn chằm chằm vào Sở Hưu. Hắn đã thấy Sở Hưu cầm chén rượu lên, có điều không đợi Sở Hưu uống vào, Viên Thiên Phóng đột nhiên ném chén rượu lại hất bay toàn bộ đồ ăn thức uống trên bàn, phẫn nộ quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi dám giết ta?

Cái trò vặt này ngươi dùng để đối phó với Phương Kim Ngô thì chớ, còn dám lôi ra đối phó với lão phu. Ngươi tưởng lão phu không dám giết ngươi hay sao?”
Chương 1028 Ngộ sát

Viên Thiên Phóng xoay tay, trực tiếp tóm lấy cổ Tông Bình, không cho Tông Bình cơ hội nói năng gì trực tiếp bóp chết ném sang một bên.

Ma khí ngập trời tỏa ra trực tiếp hóa thành một vòng xoáy ma khí khổng lồ giữa không trung, một bàn tay lớn nhô ra, phong tỏa không gian, đánh thẳng về phía Sở Hưu!

Ngay khi bàn tay khổng lồ bằng ma khí xuất hiện, toàn bộ tầng cao nhất của Nguyệt Thịnh Lâu ầm ầm nổ tung. Những người tầng dưới và trên đường đều kinh hãi không thôi, thậm chí cả hoàng cung đại nội đều đưa mắt nhìn sang phía hai người này.

Viên Thiên Phóng thật sự to gan tới cực hạn, cũng phẫn nộ tới cực hạn, không ngờ lại hoàn toàn không để ý tới quy củ, động thủ ngay trong nội thành.

Lực sát thương của cường giả đẳng cấp Chân Hỏa Luyện Thần quá lớn, cho nên tới cấp bậc này trừ phi đánh tới mức muốn phá gia diệt môn, nếu không hai bên đều cố gắng tránh giao chiến Trung Nguyên thành. Với lực lượng cấp bậc bọn họ, một khi giao chiến có phá ná một tòa thành lớn cũng không vấn đề.

Sở Hưu ngồi yên bất động, quanh người y từng sợi tơ máu bay ra, mỗi sợi tơ máu cuối cùng hóa thành một bóng người đỏ máu, có cầm kiếm, có tay niết phật ấn, có quanh người lấp loáng ánh sét đỏ máu. Huyết ảnh bay lượn đầy trời , trực tiếp phá tan bàn tay bằng ma khí kia!

Sở Hưu nhíu mày, đây là lần đầu tiên y vận dụng Huyết Ảnh Đại Pháp, hiệu quả còn tốt hơn dự liệu.

Mặc dù đây chỉ là một đòn tiện tay của Viên Thiên Phóng, có điều đối phương dẫu sao cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu ngăn cản được mà không thụ thương đã rất hiếm có.

Lục Giang Hà lại đắc ý lên tiếng trong đầu Sở Hưu: “Sao nào? Huyết Ảnh Đại Pháp của bản tôn được chứ? Đáng tiếc năm đó bản tôn chỉ thu thập được máu tươi của vài cường giả Thiên Địa Thông Huyền. Nếu ngươi thu thập được tầm bảy tám chục có lẽ sẽ đẩy được môn công pháp này lên tới đỉnh cao.”

Sở Hưu không trả lời câu tự biên tự diễn này của Lục Giang Hà.

Sở Hưu vừa sử dụng công pháp này nhưng đã lập tức phát hiện một nhược điểm rất lớn.

Không phải ở bản thân công pháp mà là ở tiềm lực của nó.

Điểm mấu chốt của Huyết Ảnh Đại Pháp không phải ngưng tụ những huyết ảnh này mà ở máu tươi của những cường giả này, ở chân lý võ đạo được bồi dưỡng trong đó.

Nhưng có bao nhiêu cường giả Thiên Địa Thông Huyền? Chỉ giơ hai bàn tay ra cũng đếm được.

Bảy tám chục? Chưa biết Sở Hưu có sống được đến lúc đó không.

Huống chi giờ Sở Hưu đang ở cảnh giới cảnh giới Chân Đan, có lẽ khi lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần Huyết Ảnh Đại Pháp vẫn có tác dụng rất lớn.

Nhưng một khi Sở Hưu đột phá lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vậy Huyết Ảnh Đại Pháp chỉ mang chút chân lý võ đạo của cường giả Thiên Địa Thông Huyền liệu có còn tác dụng? Khéo còn chẳng chịu nổi một đòn.

Cho nên khuyết điểm lớn nhất của môn công pháp này là không gian trưởng thành của nó có hạn, hay nên nói là môn công pháp này vốn không có tiềm lực gì.

Đây cũng là đặc điểm của Lục Giang Hà. Công pháp mà hắn dùng Huyết Thần Ma Công sáng tạo ra hầu hết đều là loại có uy lực cường đại trong cùng cảnh giới nhưng tiềm lực trưởng thành hơi thấp.

Còn lúc này Viên Thiên Phóng lại kinh ngạc nhìn Sở Hưu: “Huyết Thần Ma Công! Ngươi biết Huyết Thần Ma Công!”

Thật ra Viên Thiên Phóng cũng biết môn công pháp này, có điều chỉ là chút bên ngoài mà thôi.

Thứ hắn truyền thụ cho Đoàn Cửu Ngao chính là tàn chiêu như vậy, không ngờ Sở Hưu lại có Huyết Thần Ma Công bản đầy đủ.

Có điều Viên Thiên Phóng không sửng sốt bao lâu, hắn lại lạnh lùng nói: “Huyết Thần Ma Công thì sao? Cho dù trên người ngươi có truyền thừa của Độc Cô giáo chủ, hôm nay lão phu cũng không tha cho ngươi!”

Sở Hưu vội vàng nói: “Viên tiền bối, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm. Chiêu này chỉ dùng được một lần chứ dùng lần thứ hai ai mà chẳng biết. Chẳng lẽ ta lại làm chuyện ngu ngốc như vậy à?

Ngươi nhìn kỹ lại xem người vừa chết trên tay ngươi là ai đi!”

Viên Thiên Phóng sửng sốt quay đầu lại nhìn thi thể Tông Bình. Hắn vung tay lên, cương khí trực tiếp phá tan lớp ngụy trang của Tông Bình, lộ ra dáng vẻ một hòa thượng.

“Là hòa thượng Đại Quang Minh Tự?”

Cho dù Tông Bình đã chết nhưng trên người hắn vẫn còn một số vết tích tu luyện công pháp.

Thời gian trước Viên Thiên Phóng đã từng gặp hòa thượng Đại Quang Minh Tự, cho nên hắn nhanh chóng nhận ra.

Chỉ có điều Viên Thiên Phóng thật sự không hiểu, sao hòa thượng Đại Quang Minh Tự lại muốn giết mình? Hơn nữa còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.

Sở Hưu cười khổ nói: “Xin lỗi Viên tiền bối, hòa thượng Đại Quang Minh Tự này hẳn đang nhắm vào ta.

Ta cùng hòa thượng Đại Quang Minh Tự vốn có thù oán, đối phương muốn giết ta cũng rất bình thường. Lần này Viên tiền bối bị ta liên lụy rồi.”

Viên Thiên Phóng cau mày nhìn qua bốn phía, hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp quay người bỏ đi.

Sở Hưu đã hạ mình như vậy rồi, xung quanh lại có rất nhiều người đứng xem. Lúc này hắn ngược lại không tiện xuất thủ, làm vậy thật quá trắng trợn.

Hắn cũng hối hận vì vừa rồi đã do dự.

Nếu mình liên tục xuất thủ, giả bộ không biết người hạ độc là ai. Như vậy cho dù hắn giết chết Sở Hưu ở đây cũng có thể trả lời với nhánh Ẩn Ma.

Hiểu lầm mà thôi, ngộ sát, không được à?

Chẳng lẽ Ngụy Thư Nhai lại vì chuyện này mà bắt hắn đền mạng?

Nhưng giờ hắn ra tay đã hủy đi tầng cao nhất của Nguyệt Thịnh Lâu, trước ánh mắt bao người như vậy hắn không còn cơ hội hạ thủ.

Sau khi Viên Thiên Phóng đi khỏi, Sở Hưu thu lại nụ cười, xuống lầu lạnh nhạt nói với chưởng quỹ Nguyệt Thịnh Lâu: “Lát nữa tới Trấn Võ Đường lấy tiền, coi như bồi thường tổn thất cho các ngươi.”

Chưởng quỹ Nguyệt Thịnh Lâu vội vàng nói không cần. Hắn nào dám tới nơi như Trấn Võ Đường lấy tiền?

Có điều không đợi hắn nói ra miệng Sở Hưu đã biến mất không còn tăm hơi.

Trong con hẻm nhỏ bên Nguyệt Thịnh Lâu, Lộ Du đã sớm đợi ở đó.

Sở Hưu trầm giọng nói với Lộ Du: “Dùng tốc độ nhanh nhất lan truyền tin này trong võ lâm Bắc Yên đi. Với Phong Mãn Lâu các ngươi chắc chuyện này cũng không khó khăn gì.

Hơn nữa chú ý trọng điểm câu chuyện không ở chỗ xung đột giữa ta và Viên Thiên Phóng mà là ở chuyện: Viên Thiên Phóng giết một đệ tử Đại Quang Minh Tự!”

Lộ Du hiểu ý gật đầu, không hề hỏi nhiều, trực tiếp ra tay xử lý việc này.

Lộ Du là người rất thức thời, biết cái gì nên hỏi, cái gì gì không nên hỏi.

Giờ chuyện lớn như vậy xảy ra cũng đã là tin tức rất lớn, thế nhưng trực giác nói với Lộ Du, Sở Hưu sẽ còn ra tay.

Cứ như vậy, hai ngày sau tin tức này đã lan truyền khắp giang hồ Bắc Yên.

Thật ra người chết chỉ là một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù đối phương là người của Đại Quang Minh Tự cũng không khiến người khác chú ý.

Nhưng trọng điểm của tin tức này vốn không phải Tông Bình mà là Viên Thiên Phóng.

Lão ma đầu này ngày trước gây họa khắp võ lâm Đông Tề và Tây Sở. Có vẻ hắn có thù với đạo sĩ, người bị hắn giết hầu hết đều là đạo sĩ.

Bao năm không vào giang hồ, lần này lão ma đầu tới Bắc Yên không giết đạo sĩ nữa đổi sang giết hòa thượng. Chuyện này càng khiến các thế lực võ lâm Bắc Yên cảm thấy bất an.

So với Sở Hưu, rõ ràng bọn họ sợ Viên Thiên Phóng hơn nhiều.

Sở Hưu làm việc luôn có mục đích, thần phục hay chết, chí ít còn có lựa chọn.

Nhưng đổi thành lão ma đầu này, hắn giết người hoàn toàn dựa theo tâm trạng.
Chương 1029 Không cần thể diện 1

Thi thể Tông Bình được đưa về Đại Quang Minh Tự, còn là Lộ Du phái người đưa về.

Hư Ngôn nhìn thi thể Tông Bình, gương mặt không vui không buồn, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài u oán.

Tông Bình là đệ tử Kim Cương Viện, cũng là đệ tử hắn coi trọng nhất.

Có lẽ do nguyên nhân xuất thân, Tông Bình còn cố gắng hơn đệ tử bình thường, bởi vì hắn biết chỉ Đại Quang Minh Tự mới là đường ra cho hắn. Không có Đại Quang Minh Tự, hắn sẽ trở lại hoàn cảnh lục đục trong Phùng gia.

Lúc trước khi tin Phùng gia bị diệt môn truyền lại, là Hư Ngôn đích thân thuyết phục hắn, bảo hắn tạm thời buông bỏ thù hận này.

Giờ quan hệ hai giới Chính Ma đang mẫn cảm, Đại Quang Minh Tự không thể vì oán thù riêng của Tông Bình là liều chết với Sở Hưu được.

Khi đó Tông Bình đã đáp ứng, Hư Ngôn còn tưởng hắn đã đặt mọi thứ xuống, dù sao thái độ của Tông Bình với Phùng gia cũng không được tốt.

Thế nhưng ai mà ngờ được Tông Bình lại tự mình xuống núi chạy tới báo thù.

Thời gian này phương trượng Hư Từ đang bế quan sau Đại chiến chính ma, Hư Vân cùng Hư Tĩnh cũng bế quan, có vẻ hai người còn liên thủ suy tính gì đó. Vì vậy chuyện về Sở Hưu vốn được Hư Vân giao cho Hư Ngôn xử lý.

Khó khăn lắm mới đạt thành hiệp nghị ba tháng với Sở Hưu, Hư Ngôn còn phải xử lý những chuyện khác trong Đại Quang Minh Tự, bận tới tối tăm mặt mũi, không có thời gian để ý Tông Bình đang làm gì. Cho nên lúc này Hư Ngôn đang tự trách, cái chết của Tông Bình có nguyên nhân do hắn sơ sót.

“Sở Hưu! Đại Quang Minh Tự ta thề không bỏ qua cho ngươi!”

Hư Ngôn hạ giọng quát lên một câu, cho dù với công phu tu dưỡng của hắn cũng không áp chế nổi lửa giận trong lòng lúc này.

Hắn vừa đạt thành hiệp nghị ba tháng với Sở Hưu, vốn tưởng ba tháng sau Đại Quang Minh Tự có thể thanh bình hơn một chút, ai mà ngờ Sở Hưu lại giết đệ tử Đại Quang Minh Tự của hắn, rốt cuộc y có ý gì?

Lúc này đệ tử Kim Cương Viện ở bên cạnh lại nói với giọng yếu ớt: “Thủ tọa, Tông Bình sư huynh không phải bị tên Sở Hưu kia giết chết.”

Hư Ngôn sủng sốt: “Cái gì? Không phải Sở Hưu giết? Chẳng phải hắn xuống núi tìm Sở Hưu báo thù à? Không phải Sở Hưu giết, cho dù là thủ hạ Sở Hưu giết thì có khác gì hắn giết đâu?”

Đệ tử kia nói: “Tông Bình sư huynh chết trong tay cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của nhánh Ẩn Ma, Thập Phương Lão Ma - Viên Thiên Phóng.”

“Viên Thiên Phóng? Vì sao hắn lại giết Tông Bình?” Hư Ngôn mặt đầy nghi hoặc.

Đệ tử kia giải thích: “Là như vậy, Tông Bình sư huynh muốn hạ độc để suy yếu lực lượng tên Sở Hưu kia, thế nhưng không ngờ tên Sở Hưu kia không trúng độc, mà bản thân sư huynh lại bị Viên Thiên Phóng phát hiện. Có lẽ Viên Thiên Phóng cho rằng Tông Bình sư huynh muốn hại hắn cho nên sư huynh còn chưa kịp giải thích đã bị Viên Thiên Phóng giết chết.”

Hư Ngôn nhíu mày một cái nói: “Ngươi có chắc chuyện này không phải do tên Sở Hưu kia cố ý tung tin không?”

Đệ tử kia nói: “Đệ tử đã tìm hiểu, lúc đó có không ít người chứng kiến chuyện này. Đúng là Viên Thiên Phóng ra tay, không phải có ngươi cố ý tung tin.”

Hư Ngôn gãi gãi đầu, cảm thấy khó giải quyết.

Một Sở Hưu đã đủ phiền toái rồi, không ngờ còn có một Viên Thiên Phóng.

Nếu nói ra tay với Sở Hưu chỉ là phiền toái, vậy ra tay với Viên Thiên Phóng không phải là phiền toái mà là tìm đường chết.

Giờ phương trượng Hư Từ đang bế quan, Hư Vân cùng Hư Tĩnh cũng đang bế quan, nếu hắn vì thù oán của một đệ tử bối phận chữ Tông mà tới quấy rầy mấy vị đó, vậy có phần không biết điều.

Cho nên Hư Ngôn chỉ đành thở dài uoán, xếp bằng trước thi thể Tông Bình, miệng tụng kinh văn siêu độ, cuối cùng hạ giọng nói: “Đi thôi, an táng thi thể Tông Bình vào rừng bồ đề sau núi.”

Vài đệ tử vừa khiêng thi thể Tông Bình đi, lại có đệ tử tới bẩm báo nói Sở Hưu tới chơi.

Nghe thấy cái tên này, hai hàng mi của Hư Ngôn lại nhíu càng sâu hơn.

“Hắn tới đây làm gì?”

Mặc dù Tông Bình không chết trong tay Sở Hưu, nhưng cái chết của hắn không tránh khỏi dính líu tới Sở Hưu.

Nếu không vì Sở Hưu diệt Phùng gia, sao Tông Bình lại xuống núi báo thù?

Hơn nữa Hư Ngôn cũng cực kỳ căm ghét cách làm tàn nhẫn xảo quyệt này của Sở Hưu.

Nhân lúc Đại Quang Minh Tự đối phó với Bái Nguyệt Giáo, Sở Hưu trắng trợn giết chóc làm xằng làm bậy trên đất Bắc Yên, quả thật không e ngại điều gì.

Còn khi Đại Quang Minh Tự giải quyết xong xuôi mọi chuyện, hai bên Chính Ma đã tổn hại nặng nề, chỉ có nhánh Ẩn Ma hầu như không tổn thất gì. Hơn nữa sau trận chiến đó thanh danh của Sở Hưu cũng dâng cao, xứng danh đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Ma đạo, đã không dễ động vào như trước nữa.

Trước đó Sở Hưu nói không sai, không phải Đại Quang Minh Tự không chứa nổi hạt cát trong mắt mà phải xem xem hạt cát này có đủ lớn hay không.

Hạt cát nhỏ đều bị Đại Quang Minh Tự bóp nát, nhưng giờ Sở Hưu đã không phải hạt cát, tảng đá nhọn còn được.

Hư Ngôn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Dẫn Sở Hưu vào.”

Trước cửa sơn môn Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu vẻ mặt thảnh thơi thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.

Đại Quang Minh Tự hùng vĩ tráng lệ, xây dựng trên đỉnh núi tuyết, chỉ đưa mắt nhìn xuống là thấy hết khung cảnh mỹ lệ bên dưới.

Đương nhiên cũng có một điểm không hài hòa, đó là là mấy điểm nhỏ xung quanh Đại Quang Minh Tự. Những điểm nhỏ này chính là các thế lực bị Sở Hưu ném tới quanh Đại Quang Minh Tự đào bới. Lúc này bọn họ vẫn chăm chỉ đào bới, mong đào được kho báu cuối cùng.

Nói lại thì Sở Hưu đứng đây cũng coi như hiểu cảm thụ của những võ giả Đại Quang Minh Tự. Thấy đám người này bên dưới đúng là cực kỳ chướng mắt.

Vài đệ tử trẻ tuổi canh cổng Đại Quang Minh Tự đều dùng ánh mắt căm ghét và cảnh giác nhìn Sở Hưu, không biết tên hung đồ Ma đạo đầy tiếng xấu này tới Đại Quang Minh Tự bọn họ làm gì.

Có điều khi bên trong có người tới báo Hư Ngôn cho Sở Hưu vào, đám đệ tử canh cửa lại càng ngạc nhiên.

Một tên ma đầu trên tay dính đầy máu tươi như vậy có tư cách gì mà bước vào Đại Quang Minh Tự?

Nhưng sư trưởng đã có lệnh, bọn họ đành bất đắc dĩ dẫn Sở Hưu bước vào.

Trên đường đi, Sở Hưu cũng quan sát cẩn thận, Đại Quang Minh Tự có thể truyền thừa vạn năm bất hủ, thậm chí không hề suy sụp, một là chứng minh truyền thừa Đại Quang Minh Tự quả thật cường đại, hai là cách bồi dưỡng đệ tử của Đại Quang Minh Tự cũng rất bất phàm.

Trên đường Sở Hưu gặp không ít đệ tử trẻ tuổi của Đại Quang Minh Tự, những đệ tử này cho dù chỉ mới nhập môn, còn chưa bắt đầu tu luyện võ đạo, tinh khí thần bọn họ đều cực kỳ sung mãn.

Đệ tử như vậy cho dù tiềm lực hơi yếu, thành tựu tương lai cũng mạnh hơn những võ giả đấu đá tính kế lẫn nhau bên ngoài.

Đệ tử Đại Quang Minh Tự dẫn Sở Hưu vào một thiền viện, Hư Ngôn đang chờ y ở đó.

Thấy Sở Hưu tiến vào, Hư Ngôn cau mày nói: “Sở Hưu, ngươi tới đây làm gì? Ngươi không sợ bước vào Đại Quang Minh Tự nhưng không bước ra được nữa sao?”
Chương 1030 Không cần thể diện 2

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Hư Ngôn đại sư đám tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành gặp ta, vì sao ta lại không dám tới Đại Quang Minh Tự gặp ngươi?”

Hư Ngôn tức giận nói: “Nói đi, rốt cuộc ngươi tới Đại Quang Minh Tự ta có mục đích gì? Nhưng nếu ngươi không nói được lý do, vậy muốn đi ra e là hơi khó đấy!”

Sở Hưu thu lại giọng điệu đùa bỡn vừa rồi, trầm giọng nói: “Quý tự mất một đệ tử, tại hạ vô cùng tiếc nuối.”

Hư Ngôn cười lạnh nói: “Sở Hưu, đừng giả vờ giả vịt nữa, chắc chắn ngươi cũng biết thân phận Tông Bình, hắn tới là để giết ngươi, ngươi tiếc cái gì? Phải nói là vỗ tay khen hay mới đúng chứ?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Nếu là người khác có lẽ đã làm vậy nhưng Sở Hưu ta còn chưa hẹp hòi tới mức đó.

Giang hồ vốn là như vậy, ta không giết người, người sẽ giết ta.

Ta diệt Phùng gia, đạt được mục đích, cho nên ta không hối hận.

Tông Bình vì một gia tộc đối xử chẳng ra sao với mình mà dám tới ám sát ta, mặc dù cửu tử nhất sinh nhưng vẫn dám ra tay, đây chính là dũng khí.

Một người trẻ tuổi can đảm như vậy, cho dù hắn là kẻ địch của ta, cho dù ta giết hắn, ta vẫn sẽ tán thưởng. Chuyện này không mâu thuẫn.

Hư Ngôn đại sư, đừng nghĩ lòng người quá hiểm ác như vậy. Người chết như đèn tắt, kính nể đối thủ cũng là tôn kính bản thân mình.

Nhất quyết phải băm vằm kẻ địch trăm ngàn nhát, nghiền xương thành bột, đó mới là biến thái.”

Nghe Sở Hưu hùng hồn nói ra những lời này, Lục Giang Hà sắp cười tới phát điên.

Tên này tự nhận mình không hẹp hòi mà không thấy ngại à? Không biết tên Tông Bình kia bị đặt bẫy chơi chết thế nào nhỉ?

Có lẽ mãi tới trước lúc chết Tông Bình cũng không biết, cái chết của hắn không phải tình cờ.

Hơn nữa Lục Giang Hà còn phát hiện điểm khác biệt lớn nhất giữa Sở Hưu và Độc Cô Duy Ngã. Không phải thực lực mà là tên Sở Hưu này còn không cần thể diện hơn cả giáo chủ đại nhân, ngay trước mặt người ta mà đặt điều nói láo không chớp mắt.

Hư Ngôn kinh ngạc nhìn tên Sở Hưu kia hồi, có vẻ không ngờ Sở Hưu lại nói như vậy.

Có điều Hư Ngôn vẫn khá phóng khoáng. Hắn cũng biết Chính đạo là Chính đạo, Ma đạo là Ma đạo, hai bên mặc dù đối địch nhưng không thể vì đối phương là người trong Ma đạo mà phủ định nhân cách của người ta.

Tỷ như Ngụy Thư Nhai trong Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, Ngọc Diện

Thiên Ma ngày trước mê đảo ngàn vạn thiếu nữ trên giang hồ. Vị này lúc trước mang dũng khí bất kể ngàn vạn người ta vẫn dũng cảm tiến tới, khiến Hư Ngôn rất kính nể. Mặc dù hắn chỉ hận đối phương không mau mau chết đi, như vậy nhánh Ẩn Ma sẽ bớt đi một vị cường giả, còn là một vị cường giả tỉnh táo lý trí.

Giọng điệu Hư Ngôn dịu đi một chút nói: “Đừng nhắc lại mấy chuyện này nữa, rốt cuộc ngươi tới đây có mục đích gì?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ta tới giúp Đại Quang Minh Tự các ngươi báo thù! Các ngươi có muốn giết Viên Thiên Phóng không?”

Hư Ngôn giật mình, hắn không ngờ Sở Hưu lại nói vậy.

Có điều sau đó Hư Ngôn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, dám nói hươu nói vượn trong Đại Quang Minh Tự ta, ngươi không muốn ra khỏi cửa nữa hả?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta không nói hươu nói vượn. Viên Thiên Phóng có thù hận giết đồ đệ với ta, còn ra tay đoạt Trấn Võ Đường của ta. Ta muốn giết hắn chẳng rất bình thường sao?”

Hư Ngôn cau mày nói: “Nhưng Viên Thiên Phóng là người phe mình với ngươi trong nhánh Ẩn Ma.”

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười quái dị nói: “Người phe mình? Hư Ngôn đại sư sai rồi, ở chỗ ta chỉ có thể giết và không thể giết. Xưa nay vốn không có người phe mình.

Viên Thiên Phóng làm tổn thương thủ hạ của ta, đoạt Trấn Võ Đường của ta, còn sỉ nhục ta trước mặt mọi người. Vậy hắn đương nhiên là loại có thể giết.”

Sở Hưu chạy tới Đại Quang Minh Tự làm gì cũng được, nhưng có thế nào Hư Ngôn cũng không ngờ Sở Hưu lại chạy tới nói với hắn muốn liên thủ giết một ‘người phe mình’.

Dù sao theo Hư Ngôn, Viên Thiên Phóng là người của nhánh Ẩn Ma.

Như Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện, cho dù có mâu thuẫn nhưng sẽ không tự giết lẫn nhau, vì hai bên đều là người trong giới Phật môn.

Nhưng hành động này của Sở Hưu lại khiến Hư Ngôn không cách nào hiểu được.

Nhìn biểu cảm của Hư Ngôn, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Hư Ngôn đại sư không cần suy nghĩ vì sao ta lại muốn giết người phe mình. Ngươi chỉ cần nghĩ tới một việc là đủ, đó là giết Viên Thiên Phóng có lợi đối với Đại Quang Minh Tự.

Viên Thiên Phóng giết đệ tử Đại Quang Minh Tự, mối thù này đã kết.

Hơn nữa Viên Thiên Phóng là đại lão của nhánh Ẩn Ma, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, giết hắn cũng là suy yếu thực lực của nhánh Ẩn Ma. Dù nhìn thế nào cũng không có gì bất lợi cho Đại Quang Minh Tự, không phải ư?”

Hư Ngôn nghe vậy sắc mặt càng thêm quái dị.

Một người của nhánh Ẩn Ma đứng trước mặt hắn thảo luận làm sao để suy yếu thực lực của nhánh Ẩn Ma, còn có chuyện gì kỳ quái hơn đây?

Sở Hưu nói tiếp: “Thật ra Hư Ngôn đại sư nên thấy vui mới phải, tốt nhất là toàn bộ nhánh Ẩn Ma đều là loại người ích kỷ tư lợi như ta, không để ý tới lợi ích toàn bộ nhánh Ẩn Ma.

Như vậy không cần những tông môn Chính đạo chèn ép, có lẽ tự nhánh Ẩn Ma sẽ nội đấu đến chết.”

Hư Ngôn hít một hơi thật sâu nói: “Bất kể ngươi nói thật hay nói dối, có điều giết Viên Thiên Phóng đúng là không có gì bất lợi cho Đại Quang Minh Tự ta. Nhưng giờ Đại Quang Minh Tự ta lại không thể xuất thủ.

Đại chiến chính ma vừa kết thúc, Đại Quang Minh Tự ta không muốn xuất thủ quy mô lớn vì một tranh chấp trên giang hồ như vậy.

Giết Viên Thiên Phóng, Đại Quang Minh Tự chắc chắn sẽ bị nhánh Ẩn Ma trả thù.

Mặc dù Đại Quang Minh Tự ta không sợ, có điều nếu giao chiến sẽ là cục diện lưỡng bại câu thương, đây không phải chuyện Đại Quang Minh Tự ta muốn thấy.”

Nói xong Hư Ngôn còn nhìn Sở Hưu một cái nói: “Nếu không ngươi nghĩ mình gây họa khắp Bắc Yên như vậy, sao Đại Quang Minh Tự ta lại rất ít khi nhúng tay vào?

Một là vì ngươi có ước định với Hư Độ, hai là Đại Quang Minh Tự ta không muốn gây chuyện vào lúc này.

Ba là cho dù Đại Quang Minh Tự ta muốn ra tay, giờ cũng chỉ có lòng mà không có sức.

Phương trượng sư huynh đang bế quan, Hư Vân sư huynh cùng Hư Tĩnh sư huynh cũng đang bế quan, không có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần xuất thủ, ta không muốn các đệ tử Đại Quang Minh Tự chết vô nghĩa.”

Sở Hưu xua tay nói: “Mấy chuyện này đều rất đơn giản. Hư Ngôn đại sư đừng quên trong nhánh Ẩn Ma địa vị của ta không kém hơn Viên Thiên Phóng. các ngươi yên tâm, chỉ cần giết Viên Thiên Phóng, bên nhánh Ẩn Ma ta sẽ tự thu xếp chu toàn. Ta sẽ không để xảy ra chiến tranh giữa Đại Quang Minh Tự và nhánh Ẩn Ma.”

Hư Ngôn cau mày nói: “Nhưng nếu ngươi cố ý không làm thì sao?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Điểm này xin Hư Ngôn đại sư cứ yên tâm, ta làm việc vẫn có chút uy tín.

Huống hồ ta cũng không muốn nhánh Ẩn Ma đối đầu với Đại Quang Minh Tự vào thời điểm này. Nếu làm vậy toàn bộ cơ nghiệp ta gây dựng tại Bắc Yên khéo chẳng sót lại được bao nhiêu.

Còn điều cuối cùng càng đơn giản. Lần này ta tới cho dù Hư Vân đại sư không bế quan ta cũng chẳng mời nổi. Đại Quang Minh Tự chỉ cần phái một người đi là được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom