• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (5 Viewers)

  • Chương 1036-1040

Chương 1036 Thanh toán 2

Hành tẩu giang hồ bao năm như vậy, Sở Hưu làm không ít chuyện phá gia diệt môn, nhưng đây là lần duy nhất có người thò đầu ra cho y diệt môn, giết tới mức không còn ai chạy thoát.

Mấy ngày sau khi chuyện này kết thúc, tin tức Viên Thiên Phóng bỏ mạng mới lan truyền.

Thật ra lúc Sở Hưu liên thủ với Hư Độ vây công Viên Thiên Phóng có động tĩnh quá lớn, rất nhiều xung quanh chứng kiến.

Có điều thấy thì thấy, uy thế đó quá cường đại, không ai dám tới quan sát trận chiến này, cho nên cũng có thể nói là không có người chứng kiến.

Mãi tới khi Phong Mãn Lâu công bố tin tức này, bên Đại Quang Minh Tự cũng không phản bác, lúc này mọi người mới biết Viên Thiên Phóng đã chết, chết trong tay Hư Độ thủ tọa Không Chấp Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự.

Chuyện này cũng khiến nhiều người cảm khái, thủ tọa Tam Đại Thiền Đường quả nhiên bất phàm, không ai tầm thường.

Tin tức này do Phong Mãn Lâu lan truyền, nói chính xác là Lộ Du lan truyền theo ý Sở Hưu, cũng coi như Sở Hưu đưa cho Lộ Du một tin tức lớn. Tuy việc này không khiến hắn trở thành lâu chủ phân lâu ở Bắc Yên nhưng ít nhất cũng có thể khiến hắn trở thành quản sự khu vực lớn một chút.

Có điều tin này đã do Sở Hưu tung ra, vậy trong đó chắc chắn đã bị động tay động chân.

Trong phiên bản của Phong Mãn Lâu, Đại Quang Minh Tự hận Viên Thiên Phóng giết đệ tử Đại Quang Minh Tự đồng thời làm xằng làm bậy trên đất Bắc Yên khuấy đảo khiến giang hồ không được yên bình. Cho nên Đại Quang Minh Tự lòng đầy căm phẫn phái Hư Độ chặn đường giết chết Viên Thiên Phóng.

Đương nhiên trong chuyện này cũng có Sở Hưu xuất hiện, chiêu thức Diệt Tam Liên Thành Tiễn y thi triển quả thật quá bắt mắt.

Chỉ có điều trong câu chuyện này Sở Hưu chỉ là người qua đường. Sau khi Viên Thiên Phóng bị giết y mới xuất hiện, chỉ bắn ra một mũi tên, sau đó phát hiện không làm gì được Hư Độ chỉ có thể để hắn đi khỏi.

Sở Hưu đã không để ý tới hư danh này, cho nên y rất sảng khoái giao hết chiến tích cho Hư Độ.

Dùng cảnh giới Võ Đạo Chân Đan giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, đồng thời còn đỡ một chiêu Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu, Hư Độ dùng chiến tích này trực tiếp bước lên hạng mười Phong Vân Bảng; trở thành người thứ hai sau Trần Thanh Đế chưa tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã bước lên mười hạng đầu.

Sau khi xử lý xong đám đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng, Mai Khinh Liên trở lại Trấn Võ Đường, lúc này Sở Hưu cũng đã dưỡng thương gần xong, bồi bổ lại tiêu hao của bản thân.

Lúc này Mai Khinh Liên không có vẻ hưng phấn gì, ngược lại lo lắng hỏi: “Nghe ta nói này, lần này ngươi chơi lớn quá đấy. Còn dám liên thủ với hòa thượng Đại Quang Minh Tự giết Viên Thiên Phóng, sau này biết trả lời thế nào với nhánh Ẩn Ma? Cho dù là Ngụy lão cũng chẳng gánh nổi chuyện lớn như vậy.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Sai rồi, là Hư Độ giết Viên Thiên Phóng, không phải ta giết Viên Thiên Phóng, sao ta phải lo?”

Mai Khinh Liên cau mày nói: “Chuyện lần này ngươi làm quá rõ ràng, ngươi ghĩ bọn họ sẽ tin ư?”

Sở Hưu nhún vai nói: “Chứng cứ đâu? Viên Thiên Phóng đã bị giết tới mức không còn cả tro cốt, không có chứng cứ.”

“Nhưng bên Hư Độ thì sao? Chúng ta có thể giữ bí mật cho ngươi, nhưng ngươi có chắc bên Đại Quang Minh Tự sẽ giữ bí mật giúp ngươi không?”

Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Vậy càng dễ giải thích, Đại Quang Minh Tự là người ngoài, bọn họ chắc chắn càng muốn nhánh Ẩn Ma chúng ta tự giết lẫn nhau, cho nên đó chỉ là lời đồn, là vu khống! Sao nào, chẳng lẽ bọn họ không tin ‘người phe mình’ là ta, lại nhất quyết nghe theo đám lừa trọc kia chắc?”

Nỗi lo của Mai Khinh Liên không phải không có lý, chuyện này thật sự quá lớn.

Giờ nhánh Ẩn Ma không có cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền, những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần chính là người chống đỡ cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma.

Giờ một cây cột chống lại sụp mất, nghe nói còn chết trong tay Đại Quang Minh Tự, làm sao không chấn động cho được?

Huống chi Viên Thiên Phóng có chết trong ta Hư Độ hay không vẫn là một ẩn số.

Đúng như Mai Khinh Liên đã nói, mặc dù Viên Thiên Phóng chết không toàn thây, có điều chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, khó mà khiến người ta tin tưởng.

Bên này Sở Hưu vừa trở mặt kết thù kết oán với Viên Thiên Phóng, kết quả Viên Thiên Phóng nhanh chóng bị giết. Sở Hưu còn gióng trống khua chiêng giết chóc đồ tử đồ tôn của Viên Thiên Phóng, nếu nói chuyện này không liên quan tới Sở Hưu, ai mà tin được?

Cho nên sau khi biết chuyện này, nhánh Ẩn Ma lập tức triệu tập Sở Hưu và Mai Khinh Liên về Đông Tề tụ họp.

Trên danh nghĩa là hỏi thăm tỉ mỉ mọi chuyện nhưng thực tế lại mang ý nghĩa thẩm vấn nhiều hơn.

Lần này cuộc họp được bố trí tại một cứ điểm bí mật gần Đại Lương Thành của Đông Tề, Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên đi gần một tháng, không hề nghỉ

ngơi mới tới được Đại Lương Thành.

Sở Hưu cũng Mai Khinh Liên gấp gáp như vậy là vì muốn gặp Ngụy Thư Nhai. Có điều mọi chuyện có vẻ đã thay đổi, người khác trong nhánh Ẩn Ma đề phòng Ngụy Thư Nhai nói gì với Sở Hưu cho nên cố ý phái người canh giữ quanh Đại Lương Thành. Sở Hưu và Mai Khinh Liên vừa xuất hiện đã có người mời đi.

Trong đại điện của cứ điểm bí mật dưới lòng đất, mấy vị đại lão của nhánh Ẩn Ma đã tề tụ. Sở Hưu thấy Ngụy Thư Nhai cùng vài người khác, không tới đủ như lúc Đại chiến chính ma.

Có điều chuyện này cũng rất bình thường, Viên Thiên Phóng chết chỉ là vấn đề cá nhân, còn chuyện lần trước là đại sự ảnh hưởng tới thế cục toàn bộ giang hồ, đương nhiên phải cẩn thận hơn.

Ngụy Thư Nhai nhìn Sở Hưu, gương mặt không chút biểu cảm, không nhìn ra vui hay giận.

Ai cũng biết quan hệ giữa hắn và Sở Hưu cho nên trong trường hợp này trừ phi tới thời khắc mấu chốt, bằng không hắn không thích hợp ra mặt phát biểu ý kiến.

Lúc này một đại lão của nhánh Ẩn Ma toàn thân bao phủ trong áo choàng đen trầm giọng nói: “Sở Hưu, ta tin ngươi cũng biết mục đích chúng ta gọi ngươi tới đây.

Viên Thiên Phóng chết rồi, ngươi có gì để nói?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Phong Mãn Lâu đã lan truyền tin tức, ta còn gì để nói?”

“Tin tức của Phong Mãn Lâu là chuyện Phong Mãn Lâu, sao ta vẫn thấy trong chuyện này có điểm không đúng? Đại Quang Minh Tự chắc chắn phải biết Viên Thiên Phóng là một trong những người chấp chưởng của nhánh Ẩn Ma chúng ta, bọn họ hao hết tâm sức giết chết Viên Thiên Phóng có mưu đồ gì?”

Sở Hưu đột nhiên cười hai tiếng nói: “Chư vị muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”

Đại lão nhánh Ẩn Ma cau mày nói: “Đương nhiên là nói thật rồi!”

“Lời nói thật có phần bất kính với Viên tiền bối, chư vị có chắc là muốn nghe không?”

“Đương nhiên muốn nghe!”

Sở Hưu hừ khẽ một tiếng nói: “Đã vậy chư vị đừng trách ta nói chuyện khó nghe. Viên Thiên Phóng bị giết rõ là đáng đời!

Ta biết chư vị nghi ngờ ta động tay động chân trong chuyện này, vì ta vốn có thù oán với Viên Thiên Phóng.

Nhưng chư vị cứ nhìn thử những việc Viên Thiên Phóng làm ở Bắc Yên đi, rõ ràng là hắn đang khiêu khích giới hạn cuối cùng của Đại Quang Minh Tự.
Chương 1037 Thoát tội

Khi ta chấp chưởng Trấn Võ Đường, ta lợi dụng các thế lực, uy hiếp dụ dỗ, lại giết chóc ép buộc, có vậy mới khống chế được một phần thế lực võ lâm Bắc Yên. Hơn nữa sau khi giao thủ vài chiêu với Hư Độ của Đại Quang Minh Tự ta mới thật sự đặt chân được ở Bắc Yên.

Đại Quang Minh Tự không động tới ta là vì giờ Đại Quang Minh Tự không có thời gian động tới ta. Hơn nữa ta cũng tuân thủ quy củ ngầm mà mọi người cùng thừa nhận, không làm bừa.

Còn Viên Thiên Phóng vừa tới Bắc Yên đã làm những gì? Hắn mang đám đồ tử đồ tôn quấy phá võ lâm Bắc Yên không còn yên bình được nữa, không để lại cho người ta chút đường sống nào.

Trước khi hắn chết đã có không ít gia chủ chưởng môn của các thế lực võ lâm Bắc Yên tới Đại Quang Minh Tự tố cáo kêu khổ. Đại Quang Minh Tự thân là người đứng đầu võ lâm Bắc Yên, thấy tình hình như vậy có thể không ra tay à?

Thậm chí ta đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước muốn cứu Viên Thiên Phóng. Dù sao đối phương là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của nhánh Ẩn Ma ta, thiếu một cường giả như vậy sẽ là tổn thất rất lớn đối với nhánh Ẩn Ma chúng ta.

Nhưng đáng tiếc, tu vi tên Hư Độ kia thâm sâu khó lường, đối phương đột phá lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chỉ là vấn đề thời gian. Thậm chí có nói hắn là Trần Thanh Đế thứ hai cũng không đủ. Ta dốc toàn lực bắn một mũi tên về phía hắn nhưng không làm gì được hắn, chỉ có thể để hắn giết người xong rời đi. Nếu ta cưỡng ép chặn đường, chỉ sợ cả ta cũng nằm lại tại đó.”

Vì kiếm cớ, Sở Hưu đề cao thực lực Hư Độ lên tới mấy lần.

Sở Hưu không sợ bọn họ đoán được, bởi vì Hư Độ quả thật rất kín tiếng giấu tài, cực ít khi giao thủ với người khác.

Trong nhánh Ẩn Ma chỉ có mình Chử Vô Kỵ từng giao thủ với Hư Độ, có điều chắc chắn hắn sẽ không vạch trần.

Sau khi Sở Hưu nói xong, mọi người đều im lặng không nói gì.

Đúng như lời Sở Hưu nói, nếu tra xét kỹ càng hành động của Viên Thiên Phóng, quả thật là tự tìm đường chết. Lại thêm tính cách Đại Quang Minh Tự vốn thích xen vào chuyện của người khác, quả thật rất có khả năng ra tay với hắn.

Lúc này lại đột nhiên có người hỏi: “Đại Quang Minh Tự giết Viên Thiên Phóng cũng có nguyên nhân có chứng cứ. Chẳng qua theo chúng ta biết sau khi Viên Thiên Phóng chết ngươi lại trắng trợn giết chóc đệ tử của hắn, như vậy là sao? Ngươi còn dám nói ngươi làm vậy không phải vì thù riêng à?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nói thật nhé, trong chuyện này đúng là có một chút vì thù riêng, có điều đây không phải nguyên nhân chân chính. Nguyên nhân thật sự khiến ta giết bọn họ chính là vì suy nghĩ cho đại cục!”

Có người giận quá hóa cười nói: “Ngươi tàn sát đồng môn như vậy còn nói

đại cục cái nỗi gì?”

Sở Hưu hừ lạnh một tiếng nói: “Các ngươi không ở Bắc Yên, e rằng không biết Viên Thiên Phóng rốt cuộc đã làm những gì.

Phần lớn những chuyện lộn xộn đều do đồ tử đồ tôn của hắn gây ra, có thể nói là khiến người ta hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Ta giết bọn chúng coi như cho võ lâm Bắc Yên một câu trả lời, cũng cho Đại Quang Minh Tự một câu trả lời, chuyện này mới qua được.

Nếu ta không làm vậy, Đại Quang Minh Tự sẽ nắm được nhược điểm lấy cớ tấn công Trấn Võ Đường của ta, thậm chí tấn công toàn bộ nhánh Ẩn Ma. Khi đó nhánh Ẩn Ma chúng ta rốt cuộc đánh hay không đánh?”

Sở Hưu thở dài một cái nói: “Trước mắt Đại chiến chính ma vừa kết thúc, nhánh Minh Ma lưỡng bại câu thương với Chính đạo, có thể nói là thời cơ tốt đẹp để nhánh Ẩn Ma chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thế nhưng có vài kẻ thân là người cầm đầu nhánh Ẩn Ma lại hoàn toàn không có cái nhìn đại cục, chỉ biết làm càn làm ẩu, thiếu chút nữa khiến võ lâm Chính đạo đại chiến với nhánh Ẩn Ma.

Chư vị, các ngươi nói xem, nếu nhánh Ẩn Ma không sợ Đại Quang Minh Tự, không sợ đánh với võ lâm Chính đạo. Vậy được, coi như ta giết nhầm, ta nguyện lấy công chuộc tội làm tiên phong tới tử chiến với Đại Quang Minh Tự.

Nhưng ngược lại nếu chư vị không muốn đại chiến với Đại Quang Minh Tự, vậy chứng minh ta làm không sai.

Giết mấy tên ngu ngốc chỉ biết gây rối, đổi lại thu xếp ổn thỏa bên phía Đại Quang Minh Tự, bảo toàn đại cục. Ta cho rằng, đáng giá!”

Những lời này của Sở Hưu vô cùng hùng hồn, biểu cảm cũng đường đường chính chính, cứ như mình uất ức lắm nhưng vẫn suy nghĩ cho nhánh Ẩn Ma.

Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.

Mặc dù chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Sở Hưu đều đưa ra được lời giải thích. Giờ không có chứng cứ, bọn họ làm gì được đây?

Quan trọng nhất là lời của Sở Hưu vừa vặn đâm vào nỗi đau của bọn họ.

Đó là giờ toàn bộ nhánh Ẩn Ma không ai muốn khai chiến với Đại Quang Minh Tự.

Cho dù giờ Đại Quang Minh Tự muốn đại chiến với nhánh Ẩn Ma, nhánh Ẩn Ma giờ đang chia năm xẻ bảy, không có người lãnh đạo, đương nhiên không muốn giao chiến với Đại Quang Minh Tự. Bởi vì không có lợi.

Lần Đại chiến chính ma trước liên quan tới thế cục của hai giới Chính ma. Cho dù với bọn họ không có lợi ích gì nhưng bọn họ không thể không xuất thủ. Còn giờ bọn họ còn có lựa chọn khác, không ai muốn ra tay.

Sở Hưu lợi dụng chính điểm này, bên Đại Quang Minh Tự lấy nhánh Ẩn Ma ra uy hiếp, giờ sang bên nhánh Ẩn Ma lại lấy Đại Quang Minh Tự ra uy hiếp, hiệu quả cũng khá tốt.

Có người ho khan một tiếng nói: “Nếu đã vậy Sở tiểu hữu cứ đi xuống trước đã, lần này làm khó Sở tiểu hữu rồi.

Mặc dù là hậu bối nhưng lại có cái nhìn đại cục như vậy, thật sự hiếm thấy.”

Đám người tán dương Sở Hưu một hồi, khiến Mai Khinh Liên ở bên cạnh nhìn mà trợn tròn hai mắt.

Nàng là người chứng kiến tất cả mọi chuyện Sở Hưu làm, phạm thượng, tàn sát đồng môn. Thế nhưng cuối cùng Sở Hưu còn được khen là có cái nhìn đại cục, thật khiến người ta không biết nói gì cho phải.

Sở Hưu vẻ mặt không chút rung động đi xuống, Ngụy Thư Nhai cũng theo ra ngoài, trầm giọng nói: “Đi cùng ta một chuyến đã.”

Trong cứ điểm bí mật này mỗi đại lão của nhánh Ẩn Ma đều có phòng riêng của mình. Ngụy Thư Nhai mang Sở Hưu và Mai Khinh Liên vào trong rồi nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, trầm giọng nói: “Nói thật đi, có phải ngươi giết hay ko: ? Ta không tin tên tiểu tử nhà ngươi có cái nhìn đại cục như vậy. Nếu ngươi thật sự có cái nhìn đại cục, ngày trước lúc Đại chiến chính ma tại Bái Nguyệt Giáo, ngươi đã không giết Hình Tư Đồ.”

Sở Hưu nhìn qua bốn phía, Ngụy Thư Nhai hừ khẽ một tiếng nói: “Trong phòng có bày trận pháp cách âm, người khác không nghe được đâu.”

Sở Hưu cười cười nói: “Chuyện gì cũng không lừa được Ngụy lão ngài. Người, đúng là do ta giết, là ta liên thủ với Hư Độ giết chết.”

Ngụy Thư Nhai nghe vậy hít sâu một hơi, cho dù lúc trước hắn đã mơ hồ đoán được chuyện xảy ra thế nào, nhưng vẫn không tiếp thu được việc Viên Thiên Phóng chết trên tay Sở Hưu.

Mặc dù lúc trước Sở Hưu đã có chiến tích giết chết Phương Kim Ngô, có điều lần này khác với lần trước.

Phương Kim Ngô mặc dù là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, có điều là một kẻ già nua quá tuổi, không đáng nhắc tới.

Còn Viên Thiên Phóng mặc dù không còn trong trạng thái đỉnh cao nhưng tuyệt đối chưa già.

Quan trọng nhất là Viên Thiên Phóng là một trong những đại lão của nhánh Ẩn Ma, bất kể quan hệ giữa bọn họ ra sao, hai bên cũng quen biết đã lâu, thế nhưng giờ lại bị Sở Hưu giết chết. Chuyện này có nghĩ thế nào cũng thấy mất tự nhiên.

Thậm chí ngay Ngụy Thư Nhai cũng không ngờ thực lực Sở Hưu lại tăng trưởng tới mức này.
Chương 1038 Đào được di tích 1

Nhìn Sở Hưu, Ngụy Thư Nhai thở dài một tiếng rồi nói: “Cái lá gan ngươi đúng là to tới không giới hạn nữa rồi. Ngươi không sợ chuyện này lộ ra, toàn bộ nhánh Ẩn Ma không còn đất dung thân cho ngươi nữa ư?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không lo được nhiều như vậy, không giết Viên Thiên Phóng, bị một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần thời thời khắc khắc nhắm vào thật sự không dễ chịu gì.

Huống chi ta đã kiếm bao nhiêu cớ như vậy, không sợ bị bại lộ. Nhánh Ẩn Ma ai lo chuyện người nấy, Viên Thiên Phóng đã chết, đồ tử đồ tôn của hắn đều đã chết, ai lại ra mặt vì một đám đã chết như vậy?”

Ngụy Thư Nhai bất đắc dĩ lắc đầu, mọi chuyện đúng thật là vậy.

Nếu Viên Thiên Phóng còn sống có lẽ còn có người đứng về phía hắn, nể tình nghĩa ngày trước hay đơn thuần muốn Viên Thiên Phóng nợ một ân tình.

Nhưng giờ Viên Thiên Phóng đã chết, ai lại ra mặt vì một người chết đây?

Người trong giang hồ đều cực kỳ thực tế, đặc biệt là Ma đạo, càng thêm thực tế.

“Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy nhớ phải nói cho ta, lão phu còn chưa già tới mức không đánh được.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ngụy lão, không phải ta không muốn nói cho ngài mà là cho dù ngài có ra mặt cũng vô dụng.

Nhánh Ẩn Ma không có người cầm đầu, Hình Tư Đồ muốn giết ta, ta liền giết hắn, ta không sai.

Viên Thiên Phóng muốn báo thù cho đồ đệ nên đến gây sự với ta, thật ra hắn cũng không sai.

Oan oan tương báo khi nào mới xong, chỉ khi một bên chết hết, ân oán này mới chấm dứt.

Ban đầu nếu có người cầm đầu đè chuyện này xuống thì đã không sao, nhưng lại không có.

Cho nên dù Ngụy lão ngài có tới cũng không làm được gì. Viên Thiên Phóng có thể tạm thời rút lui nhưng tương lai vẫn là một phiền toái.

Thứ cho ta nói thẳng, Ngụy lão ngài không ép được Viên Thiên Phóng!”

Ngụy Thư Nhai thở dài một tiếng.

Đây cũng là một trong những nhược điểm của nhánh Ẩn Ma.

Không có người cầm đầu, sẽ không ép được những hung đồ Ma đạo tính cách khác biệt.

Thật ra chuyện của Sở Hưu không phải chưa từng xảy ra, nhánh Ẩn Ma cũng từng xảy ra chuyện tự giết lẫn nhau.

Chỉ có điều người khác không to gan như Sở Hưu, thậm chí dám giết cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

“Được rồi, chuyện này tạm thời bỏ qua, ngươi có chắc bên kia sẽ không tiết lộ tin tức không?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Ngụy lão cứ yên tâm, lần này người ra tay đều thuộc phe mình. Đại Quang Minh Tự cũng biết tin, có điều nếu bọn họ nói ra sẽ là khích bác quan hệ nội bộ của nhánh Ẩn Ma chúng ta, có ai tin?”

Thấy Sở Hưu đã bố trí ổn thỏa như vậy, Ngụy Thư Nhai gật nhẹ đầu, vừa định nói gì lại thấy bên ngoài có người tới gõ cửa.

Ngụy Thư Nhai đẩy cửa ra xem, một đệ tử nói: “Ngụy lão, có một tin tức giang hồ được đưa tới, các vị đại nhân mời ngài qua một chuyến.”

Ngụy Thư Nhai sửng sốt, vô thức nhìn sang phía Sở Hưu.

Sở Hưu cũng vẻ mặt mờ mịt, tin tức gì vậy? Không có vấn đề gì đấy chứ?

“Tin tức gì?”

Đệ tử nhánh Ẩn Ma kia gãi gãi đầu nói: “Đệ tử cũng không rõ lắm, có vẻ gần Đại Quang Minh Tự đào được một di tích thượng cổ, còn dính líu rất lớn.”

Nghe đệ tử kia nói vậy, Sở Hưu lập tức sững sờ.

Không phải mấy tên y phái đi đào kho báu của Lục Giang Hà lại đào được thứ khó lường gì đó đấy chứ?

Ngụy Thư Nhai cùng Sở Hưu lập tức trở về đại sảnh nghị sự vừa rồi, những đại lão nhánh Ẩn Ma vừa đi khỏi cũng nhanh chóng chạy tới.

Thấy Ngụy Thư Nhai đến, lập tức có người đưa cho hắn một trang giấy, bên trên ghi lại chuyện lớn vừa xảy ra.

Sở Hưu đến gần xem thử, quả nhiên đám người kia đào được một thứ khó lường.

Tổng cộng ba nơi cất giấu kho báu, giờ đã đào được hai. Nhưng Sở Hưu nói chỉ cho bọn họ thời gian ba tháng cho nên đám người này càng thêm nôn nóng, không đào bới theo quy trình Sở Hưu căn dặn mà bắt đầu đào sang khu khác. Không ngờ làm vậy lại đào được một thứ khó lường.

Bọn họ đào được một di tích thượng cổ, hơn nữa còn là di tích thượng cổ có bí cảnh không gian độc lập.

Có điều trận pháp nơi đó quá mạnh, mấy gia tộc nhỏ kia không mở được, cho nên huyên náo ầm ĩ một hồi. Sau đó nơi này bị Đại Quang Minh Tự phát hiện, cũng bị Đại Quang Minh Tự tiếp nhận.

Nhưng chuyện này có quá nhiều người chứng kiến, nhiều tới mức những gia tộc nhỏ đều biết chi tiết tỉ mỉ trong chuyện này. Đại Quang Minh Tự lại không làm được chuyện giết người diệt khẩu, hơn nữa chuyện này cũng chẳng cách nào diệt khẩu. Cứ thế, tin tức này dần dần lan truyền vào giang hồ.

Những gia tộc nhỏ này không biết hàng, không biết di tích kia rốt cuộc đại biểu cho điều gì. Nhưng theo một số chi tiết lan truyền trên giang hồ, một số nhân sĩ giang hồ đã tính toán ra di tích thượng cổ này không phải di tích

thượng cổ bình thường mà là di tích được xây dựng cuối thời thượng cổ, gần với đại kiếp nạn. Trong đó có thể có thông tin liên quan tới bí mật đại kiếp nạn thượng cổ.

Thật ra đối với đại kiếp nạn thượng cổ, hiểu biết của võ giả bình thường với những võ giả đứng trên đỉnh cao giang hồ lại hoàn toàn khác biệt.

Võ giả bình thường chỉ biết thời thượng cổ, đại kiếp nạn hàng lâm, thiếu chút nữa hủy diệt hết thảy. Thế giới hiện tại được xây dựng lại từ phế tích vạn năm trước.

Nhưng những đại tông môn cùng những võ giả đứng trên đỉnh cao giang hồ lại biết được nhiều hơn. Bọn họ đào bới được nhiều tư liệu hơn, lại thăm dò vô số bí cảnh có liên quan tới chuyện này.

Có thể nói năm chữ đại kiếp nạn thượng cổ vốn mang theo rất nhiều bí ẩn.

Ví dụ như đại kiếp nạn thượng cổ rốt cuộc ra sao? Vì sao những đại tông môn hay cường giả chí cường thời thượng cổ đã tính toán ra đại kiếp nạn thượng cổ hàng lâm, còn cố tình chế tạo hộp báu bảo tồn công pháp quý giá, vậy sao không nghĩ cách bảo tồn bản thân, cứ đứng yên chờ chết như vậy?

Còn tiếp đó, các thế lực lớn đào bới di tích còn phát hiện thêm một điểm đáng ngờ. Đó là một số đại tông môn lớn nhất thời thượng cổ hầu như không để lại truyền thừa, thậm chí ngay tông môn cũng biến mất.

Tỷ như, căn cứ theo điển tịch ghi chép lại cùng một số dấu vết vụn vặt, người trong giang hồ hiện tại đã tính ra thời thượng cổ có một thánh địa Đạo môn cực kỳ khổng lồ tên là Tam Thanh Điện, quản lý ba ngàn Đạo môn trong thiên hạ, có thể nói là chí tôn cầm đầu Đạo môn. Thiên Sư Phủ hay Chân Vũ Giáo hiện giờ không cách nào so sánh với Tam Thanh Điện.

Thế nhưng sau đại kiếp nạn, Tam Thanh Điện lại hoàn toàn tiêu tán không để lại bất cứ di tích nào, cũng không có chút công pháp truyền thừa nào lưu truyền tới nay. Chuyện này rất không hợp lý.

Những thế lực yếu hơn Tam Thanh Điện nhiều còn lưu lại chút di tích hay truyền thừa. Tam Thanh Điện mạnh hơn họ nhiều lại tan thành mây khói, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Hơn nữa lần trước khi Tiểu Phàm Thiên mở ra, khi thăm dò di tích bọn họ tìm được một nơi có liên quan tới Tam Thanh Điện, chính là một phân điện của Tam Thanh Điện.

Mặc dù chỉ là phân điện nhưng cũng để lộ một chút tin tức, có vẻ trước đại kiếp nạn thượng cổ có vài người đến một nơi, hơn nữa nơi này không phải ai cũng đi được.
Chương 1039 Đào được di tích 2

Tỷ như trong Tiểu Phàm Thiên Sở Hưu từng tìm được nhật ký của đệ tử đại phái Đạo môn thượng cổ Linh Bảo Quan. Cho dù là đại phái Đạo môn như Linh Bảo Quan cũng chỉ có hai người có tư cách tới nơi đó. Chuyện này còn là nhờ hầu hết mọi người trong Linh Bảo Quan dốc hết tính mạng ra mới đổi được.

Rốt cuộc đó là đâu, đại kiếp nạn thượng cổ rốt cuộc là chuyện gì. Chuyện này không riêng gì Sở Hưu hiếu kỳ, hầu hết các thế lực cùng cường giả đứng trên đỉnh giang hồ đều hiếu kỳ.

Cho nên Sở Hưu có thể khẳng định tin tức này vừa xuất hiện, chỗ bí cảnh chắc chắn sẽ có vô số thế lực chen chúc nhau vào, Đại Quang Minh Tự cũng chẳng thể ăn mảnh được.

Lúc này Sở Hưu cũng âm thầm hỏi Lục Giang Hà: “Gần chỗ ngươi chôn kho báu có một di tích bí cảnh như vậy, chẳng lẽ ngươi không phát hiện?”

Lục Giang Hà vẻ mặt buồn bực nói: “Đại Quang Minh Tự tọa lạc tại vùng Cực Bắc Hoang Nguyên cả vạn năm, ai mà ngờ dưới chân nhà bọn họ còn có một di tích bí cảnh như vậy. Chính Đại Quang Minh Tự còn không phát hiện ra, thế thì làm sao bản tôn biết được?”

Sở Hưu cũng bó tay, đương nhiên giờ kẻ gặp xui xẻo nhất là Đại Quang Minh Tự.

Dưới chân nhà mình có một di tích như vậy, thế nhưng bao nhiều năm qua rồi mình đều không phát hiện.

Nếu Đại Quang Minh Tự phát hiện ra trước, vậy có thể nghĩ cách che giấu bí cảnh này, không huyên náo tới mức toàn bộ giang hồ đều biết.

Ngụy Thư Nhai ho khan một tiếng rồi nói: “Chư vị, nhánh Ẩn Ma chúng ta yên lặng đã lâu, khi Đại chiến chính ma chỉ có nhánh Ẩn Ma chúng ta không tổn thương gì. Lần này di tích bí cảnh mở ra, chúng ta cũng nên đưa thêm người vào.”

Mọi người ở đây đều gật đầu phụ họa.

Lần giúp Bái Nguyệt Giáo là bất đắc dĩ xuất thủ, cho nên bọn họ chưa dùng toàn lực.

Còn lần thăm dò di tích bí cảnh này có lợi ích trước mặt, bọn họ không có lý do gì không ra tay.

Cho nên lần họp bàn này cực kỳ nhanh chóng, không ai phản đối. Đám người đầu nhanh chóng nhất trí do Sở Hưu dẫn đầu tới Cực Bắc Hoang Nguyên.

Bên Bắc Yên nhánh Ẩn Ma không có bao nhiêu căn cơ thế lực, Trấn Võ Đường mà y kinh doanh coi như thế lực lớn nhất, cho nên chuyện này đương nhiên do Sở Hưu dẫn đầu.

Cùng lúc, trên Côn Luân Sơn ở Cực Tây xa xôi, dãy núi vạn trượng che phủ bởi mây mờ, chân núi quanh năm suốt tháng phủ đầy tuyết trắng, sườn núi thấp

thoáng sương mù, tựa như tiên cảnh.

Điểm kỳ dị nhất là trên đỉnh núi lại như mùa xuân quanh năm không đổi, khung cảnh chim hót hoa nở, cực kỳ thiếu hài hòa.

Đương nhiên cảnh tượng này chỉ tồn tại ở phía đông Công Luân Sơn, phía tây lại âm trầm không chút ánh sáng, ngày ngày bao phủ trong sấm rền sét đánh, như địa ngục trần gian.

Nơi đó từng thuộc về Côn Luân Ma Giáo, còn dãy núi Đông Côn Luân thuộc về Thiên Môn.

Sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, cao tăng Tu Bồ Đề Thiền Viện xuất thủ bày Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận phong tỏa Vô Căn Thánh Hỏa của Côn Luân Ma Giáo. Toàn bộ dãy núi Tây Côn Luân cũng bị vô số đại phái bày ra hơn mười tuyệt trận, đã hoàn toàn không thích hợp cho võ giả sinh sống.

Đông Côn Luân của Thiên Môn chỉ cách Tây Côn Luân một ngọn núi. Với thực lực Quân Vô Thần môn chủ Thiên Môn, muốn phá vỡ đại trận kia chiếm lĩnh toàn bộ dãy núi Côn Luân cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng không biết vì sao đã bao năm như vậy, Thiên Môn chưa từng bước vào Tây Côn Luân tới một bước.

Đông Tây Nhị Trọng Thiên, Đông Hải Tự Tại Thiên cùng Côn Luân Thiên Môn có thể nói là hai tông môn có chiến lực cá nhân mạnh nhất đương thời.

Thiên chủ Tự Tại Thiên - Chung Thần Tú như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Thiên Môn tuy thần bí nhưng thi thoảng vẫn xuất hiện trong giang hồ.

Trên đỉnh Đông Côn Luân, từng động phủ mở trên đỉnh núi, bên trên khắc họa đủ loại phù văn kỳ dị, có vẻ cổ kính thê lương.

Lúc này trong một động phủ, một võ giả thân mặc chiến giảm kích động nói: “Môn chủ, thời hạn mười năm còn chưa tới, lần này người đặt chân vào giang hồ vẫn còn là ta, sao lại để tên này đi?”

Võ giả này chính là La Thần Quân một trong Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn, ngày trước khi các tông môn vây công Sở Hưu tại Quan Trung Hình Đường, hắn bị một chút khí tức của Độc Cô Duy Ngã lộ ra dọa cho bỏ chạy, trực tiếp trốn về Thiên Môn.

Đối diện La Thần Quân, một võ giả trung niên mặc áo khoác da hổ, mái tóc rối bù, để hai nhúm ria mép thần sắc như cười như không nói: “La Thần Quân, ngươi còn không phục?

Vài chục năm trước ngươi đánh mất chìa khóa vào tay Sở Cuồng Ca, khi mọi người nói ngươi làm hỏng việc, ngươi còn nói gặp phải tên điên không cần mạng.

Thế thì lần này ra sao, ngươi bị một tên tiểu bối dọa sợ đến mức trốn về. Côn Luân Ma Giáo, đúng là trò cười. Còn nói Độc Cô Duy Ngã, sao ngươi không nói ngươi gặp Ninh Huyền Cơ đi? Năm trăm năm đã qua, Côn Luân Ma Giáo đã tiêu vong từ lâu rồi!”

La Thần Quân tức giận nói: “Huống Tà Nguyệt, ngươi thì biết cái quái gì!

Khí tức lộ ra trên người tiểu tử kia trăm phần trăm thuộc về Độc Cô Duy Ngã!

Những thứ khác ta có thể quên được, hình ảnh ngày xưa Độc Cô Duy Ngã tàn sát Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn ta, ngươi hay ta đều xem vô số lần rồi, làm sao ta quên được?”

Huống Tà Nguyệt phía đối diện lười biếng ngồi trên ghế đá khinh thường nói: “La Thần Quân, ngươi đúng là tu luyện tới mức đầu óc lú lẫn rồi. Thân phận tên Sở Hưu kia là gì? Người thừa kế của nhánh Ẩn Ma.

Nhánh Ẩn Ma lại có thân phận ra sao? Là dư nghiệt của Côn Luân Ma Giáo năm xưa.

Tên Sở Hưu nhận được một số vật tùy thân của Độc Cô Duy Ngã, trên đó có một chút khí tức của hắn cũng có gì lạ?”

La Thần Quân còn định nói gì đó, bên trên bỗng vang lên một giọng nói không mấy nặng nề: “Im lặng!”

Vừa nghe giọng nói này, Huống Tà Nguyệt lập tức đứng lên từ ghế đá, La Thần Quân cũng không dám nhiều lời.

Trên ghế chủ là một nam tử bề ngoài khoảng hơn ba mươi, thân mặc áo đen nhưng mái tóc lại có màu đỏ, đỏ thẫm như lửa.

Gương mặt hắn rất bình thường, bình thường tới mức ngươi chỉ nhìn qua là không có ấn tượng gì.

Nhưng thân hình hắn lại như một ngôi sao, cho dù có tướng mạo bình thường như vậy nhưng khí chất vô hình trên người hắn lại khiến người ta không dời mắt đi được.

Người này là môn chủ Thiên Môn, đứng hạng tư trên Chí Tôn Bảng, Quân Vô Thần.

Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã mất tích năm trăm năm, thậm chí có nói Quân Vô Thần là thiên hạ đệ nhị đương thời cũng không ai cảm thấy không đúng.

Quân Vô Thần chăm chú nhìn La Thần Quân, thản nhiên nói: “Có một số sai lầm ta có thể tha thứ một lần nhưng không thể khoan dung lần thứ hai.

Lần thứ nhất ngươi đụng phải Sở Cuồng Ca, kẻ này mặc dù xuất thân dân dã nhưng tâm tính vượt xa người thường, ngươi chịu thiệt trên tay hắn, ta có thể hiểu được.

Lần thứ hai ngươi gặp phải Sở Hưu, người này là một trong những người xuất sắc nhất trong tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ, còn là người thừa kế nhánh Ẩn Ma. Đúng như Huống Tà Nguyệt đã nói, trên người hắn có thể có những thứ Độc Cô Duy Ngã lưu lại năm xưa, ta cũng có thể hiểu được.
Chương 1040 Thiên Môn

Nhưng, sai vẫn là sai, mỗi người đều chỉ có một cơ hội đặt chân vào giang hồ. Ngươi lãng phí, vậy đừng mong có lần thứ hai.

Lần trước chìa khóa rơi vào tay Sở Cuồng Ca ngươi còn cầm về được, lần này di tích thượng cổ xuất thế, trong đó có thể có chìa khóa cũng có thể không.

Vạn nhất rơi vào tay Đại Quang Minh Tự hay Thiên Sư Phủ, chẳng lẽ lại phải do ta tự mình xuất thủ?

Một lần hai lần còn được, không thể nhiều lần hơn nữa. Lần này để Huống Tà Nguyệt đi, ngươi chịu trách nhiệm tu bổ phong ấn mà hắn phụ trách.”

Giọng nói của Quân Vô Thần rất nhẹ, như đang thuật lại một chuyện hết sức bình thường, không phẫn nộ, cũng không có bất cứ tình cảm gì.

Nhưng chính giọng điệu bình thản này lại khiến La Thần Quân không dám nói thêm nửa lời, chỉ đành gật đầu khom người đáp ứng.

Sau khi ra khỏi động phủ, Huống Tà Nguyệt nhìn sang phía La Thần Quân cười hắc hắc nói: “La huynh, gần đây ta ngủ hơi nhiều, đã lâu không gia cố phong ấn. Sau khi ngươi tiếp nhận nhớ phải chú tâm một chút. Yên tâm đi, lần này nếu ta gặp lại tên Sở Hưu kia, ta sẽ giúp ngươi xem xem rốt cuộc là thứ gì đã dọa ngươi thành ra như vậy.”

“Huống Tà Nguyệt!”

La Thần Quân gầm lên một tiếng, nhưng một khắc sau thân hình Huống Tà Nguyệt đã như hóa thành một luồng sáng, chốc lát thôi đã biến mất không còn tăm hơi.

Thần tướng của Thiên Môn lại bước vào giang hồ, còn di tích lần này đã dính dáng tới hầu hết các tông môn đỉnh cao trên giang hồ.

Lúc này cách chân núi Đại Quang Minh Tự hơn mười dặm, nơi này đã bị Đại Quang Minh Tự tiếp quản, những thế lực nhỏ đào bới bảo vật trước đó thấy mọi chuyện huyên náo quá lớn đã lao nhao rút lui.

Mặc dù bọn họ cũng rất ham muốn và tò mò thứ trong di tích, có điều bọn họ lại biết nếu lấy đồ không thuộc về mình sẽ chết rất thê thảm. Với thực lực bọn họ thậm chí không phá giải được trận pháp này.

Trên mặt đất đã bị bọn họ đào ra một hố lớn tới hơn trăm trượng, bên trong tỏa ra từng luồng sáng u tối. Một tấm bia đá viết chằng chịt văn tự thượng cổ, trong đó có một phần đã vỡ nát nhưng vẫn có thể đọc hiểu ý tứ trên đó.

Vào thời thượng cổ nơi này là một bí cảnh không gian đơn độc, trong đó cất giữ tài nguyên phong phú cho nên được các thế lực lớn chiếm cứ, có cả trụ sở các tông môn.

Hơn nữa trước khi đại kiếp nạn thượng cổ đến, các thế lực lớn đã từng thảo luận xem nên làm thế nào để vượt qua đại kiếp nạn thượng cổ, đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người nghi ngờ bên trong bí cảnh này có thứ liên quan tới đại kiếp nạn thượng cổ.

Lúc này Hư Vân mang theo Hư Ngôn đứng bên cạnh di tích, xung quanh còn vài võ giả đang phá giải trận pháp.

Những võ giả này không phải người của Đại Quang Minh Tự mà là người của Huyền Vũ Môn, một trong Tứ Linh.

Võ giả Huyền Vũ Môn am hiểu các loại cơ quan trận pháp con rối, lần này bọn họ được Đại Quang Minh Tự mời tới.

Thật ra Đại Quang Minh Tự không am hiểu phá giải trận pháp thượng cổ như vậy, quan trọng hơn là một khi cưỡng ép phá vỡ, Đại Quang Minh Tự sợ sẽ xuất hiện tình huống bất trắc gì đó, thậm chí có thể khiến không gian này phá hủy.

Sau đại kiếp nạn thượng cổ không gian đơn độc này đã cực kỳ yếu ớt, một khi xuất hiện tổn thương gì đó có thể khiến toàn bộ không gian sụp đổ, đến lúc đó bọn họ cũng chẳng lấy được thứ gì.

“Bộc Dương đại sư, còn bao lâu nữa mới phá giải được trận pháp này?” Hư Ngôn lo lắng hỏi.

Giờ tin tức đã lan truyền, trì hoãn càng lâu sẽ có càng nhiều người tới.

Nói lại thì Đại Quang Minh Tự cũng cảm thấy vô cùng uất ức.

Một di tích thượng cổ quý giá như vậy đã nằm dưới chân Đại Quang Minh Tự bọn họ hơn vạn năm, thế nhưng không ai phát hiện ra, chuyện này thật nực cười.

Thế nhưng giờ khó khăn lắm mới phát hiện ra, lại là bị người ngoài phát hiện ra trước. Hư Ngôn có thể tưởng tượng được tiếp đó một loạt cường giả trên giang hồ sẽ chen chúc nhau tới, Đại Quang Minh Tự bọn họ muốn cản cũng chẳng cản nổi.

Người phá giải trận pháp chính là trưởng lão Bộc Dương Dịch của Huyền Vũ Môn, là một trong số những đại tông sư trận đạo hiếm có trên giang hồ.

Nghe vậy hắn từ dưới nhảy lên, lắc đầu nói: “Muốn phá vỡ trận pháp đơn giản, có điều di tích này đã bị đại kiếp nạn thượng cổ xung kích, đã khá yếu. Chỉ phá trận thôi cũng có thể khiến không giản xảy ra vấn đề, cho nên giờ ta phải gia cố trận pháp trước sau đó mới phá giải. Có lẽ còn phải chờ một hai ngày nữa.

Hơn nữa di tích này cũng gần với di tích phát hiện trước đó, e rằng cường giả Thiên Địa Thông Huyền chí cường không vào được, tối đa chỉ có thể cho cường giả Chân Hỏa Luyện Thần tiến vào.”

Hư Vân gật đầu nói: “Vậy phiền Bộc Dương đại sư rồi.”

Bộc Dương Dịch vội vàng nói: “Không dám nhận, phá giải được trận pháp thậm chí này cũng rất có lợi cho lý giải về rận đạo của ta. Nên là ta cám ơn Đại Quang Minh Tự mới đúng.”

Hư Vân ở bên cạnh Hư Ngôn nói: “Không cần lo lắng, ngươi có lo lắng cũng vô ích. Một di tích thượng cổ như vậy xuất thế, cho dù đám người kia dùng

tốc độ nhanh nhất, cho dù dùng đủ loại bí pháp hay thủ đoạn kỳ dị gì đó cũng sẽ chạy tới. Giờ bọn họ chưa lộ diện chẳng qua vì di tích chưa mở ra mà thôi.”

Hư Ngôn ngạc nhiên nói: “Ý sư huynh là bọn họ đã đến rồi à?”

Hư Vân nhìn theo một hướng, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên rồi, hơn nữa còn có không ít người đến.

Có điều không cần lo lắng, nên là của chúng ta sẽ là của chúng ta. Dùng thực lực tranh đoạt, Đại Quang Minh Tự ta không sợ bất cứ ai.”

“Hư Vân đại sư thật bá đạo!”

Một giọng nói trêu ngươi vang lên, phía xa ma vân dâng trào, Đông Hoàng Thái Nhất cùng thánh nữ Bái Nguyệt Giáo và ba trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo đồng loạt xuất hiện, đây đã là gần một phần ba thực lực của Bái Nguyệt Giáo.

Thấy Đông Hoàng Thái Nhất đến, Hư Ngôn lập tức hừ lạnh một tiếng. Đại chiến chính ma vừa mới qua, Hư Ngôn có thái độ tốt với đối phương mới gọi là lạ.

Đông Hoàng Thái Nhất như cười như không nói: “Xem ra chư vị đều không hoan nghênh ta?”

Hư Vân thản nhiên nói: “Bái Nguyệt Giáo các ngươi dưỡng thương tốt chưa? Lần trước Cửu Đại Thần Vu Tế chết phân nửa, mấy vị phía sau ngươi chắc là mới chọn lại à? Ngươi không sợ bọn họ vẫn lạc trong di tích, khiến Bái Nguyệt Giáo không còn đủ cả Cửu Đại Thần Vu Tế à?”

Ngày trước trong Đại chiến chính ma, người đủ tư cách làm đối thủ với Đông Hoàng Thái Nhất chính là Hư Vân, cũng chỉ có hắn dám đứng trước mặt Đông Hoàng Thái Nhất nói những lời như vậy.

Ba vị Thần Vu Tế mà Đông Hoàng Thái Nhất mang tới đây trừ Sơn Quỷ ra còn lại đều mới được lựa chọn. Hư Vân nói vậy cũng không sai.

Hư Dương Tử cười lạnh một tiếng nói: “Hư Vân đại sư cũng nên nghĩ cho kỹ lại xem Đại Quang Minh Tự các ngươi có gom đủ thủ tọa Lục Đại Võ Viện không đã.

Phát hiện di tích ngay trước cửa mà lại chẳng tự giữ được. Lần này Đại Quang Minh Tự các ngươi đúng là thành trò cười cho võ lâm!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom