• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (5 Viewers)

  • Chương 1081-1085

Chương 1081 Sóng to gió lớn 2

Chuyện lần này khiến tất cả mọi người mê man. Vị cao tăng Tịnh Thiền Trí Tàng này vừa tới đã liều mạng xuất thủ muốn giết Sở Hưu, rõ ràng là phá hoại quy củ.

Rốt cuộc Tu Bồ Đề Thiền Viện không quan tâm tới quy củ giang hồ hay là không để nhánh Ẩn Ma trong mắt?

Đối với người giang hồ bình thường mà nói, chuyện này chỉ là đề tài bàn tán của bọn họ, vài ngày sau là không còn ai chú ý tới.

Thế giới này thiếu ai cũng như nhau, Sở Hưu không phải ông trời, y có chết hay không cũng không ảnh hưởng gì tới giang hồ.

Chỉ có một số tông môn Chính đạo luôn để ý kỹ động tĩnh của nhánh Ẩn Ma, muốn xem xem bọn họ định ứng đối với chuyện này ra sao, cuối cùng có thật sự làm lớm chuyện không?

Nhánh Ẩn Ma không phải Giang Đông Tôn thị, xảy ra chuyện chỉ biết nhẫn nhịn. Chuyện này tương đương với bị người khác tát thẳng mặt, bọn họ cũng chẳng nhịn được.

Đúng như suy nghĩ của Tịnh Thiền Trí Tàng trước đó, nếu hắn không chết chỉ cần lấy tính mạng mình ra trả lời cho nhánh Ẩn Ma, có lẽ sẽ phân hóa nhánh Ẩn Ma khiến trong nhánh Ẩn Ma trừ Ngụy Thư Nhai ra, các võ giả khác sẽ không ra mặt.

Nhưng giờ ư? Toàn bộ nhánh Ẩn Ma đều ngập trong phẫn nộ, không biết lúc nào sẽ phát tiết ra ngoài.

Bề ngoài giang hồ đã bình ổn, nhưng trong bóng tối lại cuồn cuộn sóng ngầm, mưa gió sắp tới.

Đất Nam Man, trong Sơn Đà Châu.

Đối với người tài nguyên` mà nói, đất Nam Man chỉ là đất Nam Man. Nhưng thực tế diện tích toàn bộ khu vực Nam Man cộng lại thậm chí còn lớn hơn Tây Sở. Một nơi lớn như vậy cũng được người bản địa Nam Man chia thành ba mươi sáu châu. Đương nhiên người ở ba mươi sáu châu này cộng lại còn không nhiều bằng nhân số một quận của Bắc Yên hay Đông Tề.

Nam Man dựa vào Thập Vạn Đại SƠn, hơn nữa hoàn cảnh ác liệt, ẩm ướt nhiều mưa. Khắp nơi trong khu vực này đầy rừng rậm nguyên thủ cùng rắn rết mãnh thú, không thích hợp cho con người sinh sống. Cho nên toàn bộ đất Nam Man này không có quốc gia. Ngay cả Tây Sở gần Nam Man nhất cũng không hứng thú gì với nơi này. Cho nên nơi này chỉ có một ít dân cư bản địa, sống một cuộc sống nguyên thủy mười phần khốn khó.

Nhưng chính hoàn cảnh này lại tồn tại một trong Nam Bắc Nhị Phật Tông, Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Đối với người khác mà nói Nam Man không thích hợp để sinh sống, nhưng

đối với Tu Bồ Đề Thiền Viện hoàn cảnh không có người ngoài quấy rầy, rời xa thế gian ô trọc mới là nơi thánh địa tu hành tốt nhất.

Những tăng nhân khổ hạnh của Tu Bồ Đề Thiền Viện, mãi tới khi có tư cách hành tẩu giang hồ, nơi bọn họ phải đi đầu tiên không phải Trung Nguyên mà là không được mang theo bất cứ vật gì, thậm chí phong bế chân khí, không thể vận dụng võ thuật, chỉ dùng nghị lực bản thân một mình sinh sống trên đất Nam Man mấy năm, tôi luyện ý chí và cơ thể của bản thân. Chỉ khi cảm giác bản thân đã đạt được thành tựu mới có tư cách bước chân vào giang hồ.

Chuyện này không ai ép buộc cũng không ai quy định thời gian cố định. Thế nhưng từng có tăng nhân của Tu Bồ Đề Thiền Viện luôn cảm thấy trong lòng mình có sơ hở, kết quả vẫn luôn khổ tu trong rừng rậm Nam Man.

Hắn cứ tu luyện như vậy liên tục hơn hai trăm năm, mãi tới khi tuổi thọ sắp cạn rốt cuộc mới đốn ngộ, một mai ngộ đạo, bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Đương nhiên chuyện này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cụ thế là thật hay giả, không ai nói rõ được.

Lúc này trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, Hư Ngôn thủ tọa Kim Cương Viện của Đại Quang Minh Tự đích thân đưa di vật của Tịnh Thiền Trí Tàng tới cho Tu Bồ Đề Thiền Viện. Đó là thanh Thất Bảo Lưu Ly Trượng mang rõ vết đao của Sở Hưu, đã mất hết linh tính.

Đây không phải lần đầu Hư Ngôn tới Tu Bồ Đề Thiền Viện, có điều mỗi lần tới đây hắn luôn cảm thấy Tu Bồ Đề Thiền Viện quá vắng lặng.

Chùa chiền to lớn mà chỉ có khoảng hơn trăm hòa thượng, không chừng người khổ tu bên ngoài còn nhiều hơn người trong tông môn.

Nếu đổi là Đại Quang Minh Tự, như vậy đã là nguy cơ lớn.

Sau khi giao Thất Bảo Lưu Ly Trượng cho một lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện, Hư Ngôn thở dài một cái nói: “Chư vị, cố nén bi thương.”

Hư Ngôn miệng nói nén bi thương nhưng thực tế những tăng nhân của Tu Bồ Đề Thiền Viện xung quanh lại chỉ tụng phật hiệu, không hề có cảm giác đau thương nào.

Thấy cảnh này, Hư Ngôn hơi cau mày.

Nói thực, thật ra hắn không thích giao tiếp với tăng nhân của Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Người trong giang hồ đều nói hòa thượng Đại Quang Minh Tự làm việc nóng nảy cố chấp, đó là vì đám khổ hạnh tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện rất ít khi ra khỏi đất Nam Man.

Nếu tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn sẽ phát hiện đám hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện này quả thật không cách nào nói chuyện.

Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng Hư Ngôn: “Hư Ngôn đại sư chớ trách, Tịnh Thiền Trí Tàng sư bá là tăng nhân già nhất bối phận cao nhất của Tu Bồ Đề Thiền Viện ta. Hôm nay hắn ra đi, chúng ta dẫu đau buồn nhưng cũng chỉ có thể tụng kinh cho hắn, chúc cho sư bá sớm có ngày đến được bỉ ngạn cực lạc.

Thế gian là bể khổ, chìm chìm nổi nổi, Tịnh Thiền Trí Tàng sư bá mặc dù ra đi nhưng cũng là giải thoát.”

Hư Ngôn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người tới là một tăng nhân trẻ tuổi, thậm chí bề ngoài trẻ trung tới mức không thể tưởng tượng nổi. Hắn trông như mới hai mươi, môi hồng răng trắng, tướng mạo tuấn tú mặc một bộ cà sa hoa văn rồng, quanh người như bảo phủ trong một lớp phật quang mông lung.

Hư Ngôn vội vàng chắp tay trước ngực hành lễ; “Ra mắt phương trượng Rama.”

Tăng nhân nhìn như trẻ tuổi trước mắt chính là phương trượng Tu Bồ Đề Thiền Viện, Thần Tăng - Rama, được người người xưng là truyền thuyết sống.

Nghe nói người này vừa sinh ra đã có tường vân phật quang hàng lâm, đứng xa trăm dặm cũng thấy rõ ràng cho nên được phương trượng Tu Bồ Đề Thiền Viện đời trước thu dưỡng.

Ba tuổi đã tụng niệm được kinh văn, bảy tuổi đã có thể luận phật cùng cao tăng trong chùa, mười ba tuổi hành tẩu đất Nam Man, độ nhân sinh đau khổ, thậm chí được một số thổ dân ở đất Nam Man cúng bái, trở thành Phật sống của vạn nhà. Hắn trải qua trăm ngàn kiếp nạn, tới ba mươi tuổi nhận chức phương trượng Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Vị này còn bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sớm hơn sư huynh Hư Từ của hắn. Đừng nhìn hắn còn rất trẻ, thậm chí tuổi tác còn không lớn bằng Hư Ngôn nhưng đã là một trong những bậc chí tôn khuấy đảo phong vân giang hồ.

Rama chắp tay trước ngực gật đầu nói: “Đa tạ Hư Ngôn đại sư không ngại vạn dặm xa xôi đem di vật của Tịnh Thiền Trí Tàng về đây. Bần tăng sẽ bố trí chỗ nghỉ cho Hư Ngôn, mời ngài vào chùa nghỉ ngơi vài ngày.”

Hư Ngôn vội vàng nói: “Phương trượng khách khí rồi, chúng ta đều là người trong giới Phật môn, chút chuyện nhỏ này có đáng gì.

Trong Tu Bồ Đề Thiền Viện nhiều việc, bần tăng không quấy rầy nữa.”

Mặc dù Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện không có mâu thuẫn gì, có điều bảo Hư Ngôn ở lại đây hắn vẫn thấy mất tự nhiên.

Nghe Hư Ngôn trả lời như vậy Rama cũng không ngăn cản, chỉ đích thân tiễn Hư Ngôn ra cổng rồi mới trở vào.

Sau khi vào lại trong thiền viện, Rama cầm Thất Bảo Lưu Ly Trượng đã mất đi linh tính, nhẹ nhàng vuốt ve vết đao, nhắm mắt lại thở dài một tiếng nói: “Ta chỉ muốn tranh thủ thời gian phong tỏa sơn môn bế quan một thời gian mà thôi, sao Tịnh Thiền Trí Tàng lại ra đi?

Sư bá đã hơn mười năm chưa từng ra khỏi thiền viện, vì sao lần này ngài lại muốn tới Bắc Yên? Các ngươi, ai có thể giải thích cho ta?”
Chương 1082 Thế nào là nhân? Thế nào là quả?

Giọng của Rama rất nhẹ nhàng, như đang hỏi một câu rất hời hợt, nhưng những tăng nhân ở đây bất luận bối phận lớn hơn hay nhỏ hơn Rama đều thấy chấn động.

Đúng lúc này, một tăng nhân bộ dáng khoảng hơn bốn mươi tuổi nhưng lông tóc râu ria đều lấm tấm hoa râm hạ giọng nói: “Là ta hại Tịnh Thiền Trí Tàng. Nếu ta không nói, hắn cũng không nổi sát tâm với Sở Hưu.”

Tăng nhân kia vẻ mặt mệt mỏi, mặc dù không già quá nhưng gương mặt đã đầy nếp nhăn, vẫn có thể thấy lúc trẻ chắc chắn là một công tử rất anh tuấn. Thế nhưng lúc này trên người hắn đã tràn ngập tử khí như mặt trời hoàng hôn, chỉ ráng chống cự tới lúc này.

Người này chính là Tiêu Ma Kha của Tu Bồ Đề Thiền Viện có thân thế nhấp nhô tới cực hạn, cũng là người đã tính ra tương lai Sở Hưu sẽ hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện của bọn họ.

Chuyện về Sở Hưu quá mức kinh thế hãi tục, hắn chỉ nói cho Tịnh Thiền Trí Tàng sau đó không thuật lại cho những người khác. Cho nên hắn cũng nghĩ rằng cái chết của Tịnh Thiền Trí Tàng có nguyên nhân rất lớn là vì mình.

Sau khi Tiêu Ma Kha thuật lại mọi chuyện, Rama mới thở dài một tiếng thật sâu.

“Ngươi có thể xác định khung cảnh ngươi bói ra là thật không?”

Tiêu Ma Kha ngẩng đầu trầm giọng nói: “Phương trượng, ta sẽ không nói đùa trong chuyện này. Nếu không lo cho an nguy của tông môn, sao ta phải hao phí trăm năm tuổi thọ tính toán thiên cơ?

Kết quả này tuyệt đối không sai. Cho dù Hư Tĩnh của Đại Quang Minh Tự tới chưa chắc đã tính toán được chính xác hơn ta!”

Rama lại thở dài một tiếng, hắn lắc đầu nói: “Sai, các ngươi đều hiểu sai mất rồi.

Cả đời này ngươi đã bị nhân quả liên lụy, ta cho rằng ngươi đã bước ra ngoài, không ngờ ngươi vẫn bị giam trong đó.

Ngươi cho rằng ngươi tính ra Sở Hưu diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện ta là quả, nhưng thực tế vì sao không thể là nhân?

Nhân quả tuần hoàn, cái nào là khởi đầu, cái nào là kết thúc, ai nói trước được?

Thiên cơ nhân quả, sức người làm sao nhìn thấu được, sức người cũng chẳng thể thay đổi được.

Ngươi thấy được cảnh tượng về tương lai, Tịnh Thiền Trí Tàng sư bá lại muốn thay đổi tương lai đó.

Các ngươi cho rằng làm vậy có thể nghịch thiên cải mệnh nhưng lại không biết các ngươi thật ra đã thành quân cờ của thiên địa nhân quả này.

Đây là mệnh số, cũng là kiếp nạn.

Thế đại tranh sắp tới, không ai có thể phòng ngừa được, cho dù Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta cắm rễ tại Nam Man đã lâu, cũng sẽ bị kéo vào trong đó.”

Nói xong Rama trực tiếp quay người rời đi nhưng Tiêu Ma Kha sau lưng hắn sắc mặt trắng bệch. Hắn đã hiểu, cũng đã minh bạch mọi chuyện.

Sai, sai hoàn toàn!

Gương mặt hắn lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, âm thanh như cú vọ, trầm trầm khàn khàn khó nghe.

“Mưu toan cải biến nhân quả nhưng lại biến thành một quân cờ trong nhân quả. Hư Tĩnh, ta không bằng ngươi>“

Dứt lời Tiêu Ma Kha lập tức phun ra một máu tươi, thần sắc suy yếu ơt cực hạn.

Những tăng nhân khác muốn đỡ hắn dậy, nhưng Tiêu Ma Kha lại khoát tay, lảo đảo bước ra ngoài.

Sai lầm lớn đã gây ra, nhưng sai đã là sai, chỉ có thể sai đến cùng. Tiếp đó rất có thể Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ phải đối mặt với phiền toái vô tận.

Cùng lúc, trong một cứ điểm của nhánh Ẩn Ma tại Đông Tề, vài đại lão nhánh Ẩn Ma đã tập trung ở đây.

Sở Hưu bị giết, không chỉ là nhánh Ẩn Ma tổn thất một đệ tử ưu tú, một tương lai rộng mở, còn là một cái tát vang dội vào mặt bọn họ ngay trước mặt mọi người.

Cái tát này rốt cuộc nên trả lại hay nên nhẫn nhịn? Đương nhiên cần thảo luận một phen.

Trừ Ngụy Thư Nhai, ba võ giả khác cùng tiến vào Huyền Hư Lục Cảnh như Tần Triều Tiên đương nhiên đồng ý trả thù Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Nhưng những người khác lại có ý kiến bất đồng.

Có người hạ giọng: “Ngụy lão, chúng ta cũng biết Sở Hưu đã chết, trong lòng ngươi rất đau buồn. Nhưng ngươi phải tỉnh táo một chút.

Đây là Tu Bồ Đề Thiền Viện một trong Nam bắc Nhị Phật Tông, có Thần Tăng - Rama hạng bảy Chí Tôn Bảng trấn thủ, chúng ta lấy gì ra trả thù đây?

Còn nữa, nói một lời không dễ nghe thì lần trước Viên Thiên Phóng chết trong tay Hư Độ thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự, chúng ta còn không xuất thủ trả thù mà tiếp tục nhẫn nhịn. Lần này chỉ là một tiểu bối Sở Hưu xảy ra chuyện thôi mà nhánh Ẩn Ma chúng ta lại vận dụng toàn bộ lực lượng của nhánh Ẩn Ma, chuyện này thật khó nói nổi, sẽ khiến lòng người nguội lạnh đấy.”

Ngụy Thư Nhai nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, vẻ sắc bén trong mắt khiến cho đối phương có cảm giác không dám nhìn thẳng vào.

Phần lớn thời điểm Ngụy Thư Nhai luôn giữ bộ dáng như chưa tỉnh ngủ,

chẳng khác nào mày lão già lom khọm chuyên nằm trên ghế phơi nắng.

Nhưng rất nhiều người lại quên, vị này đã từng là một trong Ngũ Đại Thiên Ma từng đối chọi với toàn bộ giang hồ Chính đạo trên Cửu Thiên Sơn.

“Lần trước? Lần trước là Viên Thiên Phóng tự tìm đường chết, hơn nữa còn bị võ giả dưới lứa mình giết chết, chúng ta làm gì được đây?

Nhưng lần này Tu Bồ Đề Thiền Viện ỷ lớn hiếp nhỏ, khinh người quá đáng. Hắn có thể giết đệ tử nhánh Ẩn Ma ta, vì sao nhánh Ẩn Ma ta không thể giết đệ tử của bọn họ?

Ta biết các ngươi sợ điều gì, chẳng phải là người chết không phải đệ tử của các ngươi, không phải người của các ngươi, cho nên các ngươi không muốn hy sinh mà thôi.

Nhưng các ngươi đừng quên, chúng ta là nhánh Ẩn Ma, là những người nhận truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo năm xưa!

Vạn nhất có một ngày giáo chủ thật sự trở lại, thấy cái bộ dáng uất ức này của chúng ta. Cho dù là giáo chủ cũng chẳng muốn thừa nhận chúng ta là người của Côn Luân Ma Giáo!”

Mọi người ở đây bị Ngụy Thư Nhai nói tới mức nghẹn họng nhưng vẫn có vài người hạ giọng nói: “Ngụy lão, không phải chúng ta sợ hy sinh. Đều là hai bả vai khiêng một cái đầu, ai sợ ai chứ?

Nhưng vấn đề là, chúng ta không muốn hy sinh vô ích.

Đại chiến chính ma vừa qua đường chủ bao lâu, ai mà không biết uy thế của Thiên Địa Thông Huyền kia chứ?

Giờ chúng ta mà xuất thủ, chỉ có một vấn đề cần tính toán, đó là ai chống được Thần Tăng - Rama?

Chỉ cần Rama không ra tay, bất kể Tịnh Thiền Trí Tàng hay Tịnh Thiền Hiểu Năng, bản toạn muốn xem xem rốt cuộc đầu đám hòa thượng kia cứng rắn hơn hay Thiên Khốc Ma Đao của bản toạn cứng rắn hơn!”

Ngụy Thư Nhai lạnh nhạt nói: “Rama à? Chúng ta không ngăn được nhưng có người có thể ngăn được.”

“Ai?”

“Dạ Thiều Nam!”

Mọi người ở đây lập tức im lặng không nói gì, có người chần chừ nói: “Ngụy lão, ý ngươi là tới nhờ Bái Nguyệt Giáo?”

Ngụy Thư Nhai hạ giọng nói: “Không phải nhờ, mà là giao dịch.

Nhánh Ẩn Ma ta sẽ không đi nhờ cậy Minh Ma, hai bên chỉ có thể giao dịch.

Cũng như lần trước Bái Nguyệt Giáo tới tìm chúng ta.”

“Nhưng chúng ta lấy gì ra được đây? Mời cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ, e rằng cái giá phải trả còn lớn hơn lần trước Đông Hoàng Thái Nhất tới nhờ chúng ta.”

Liếc nhìn những người này một hồi, Ngụy Thư Nhai lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, Sở Hưu là người trong chi của ta, lão phu sẽ trả thêm vài thứ.

Cái giá phải trả để Dạ Thiều Nam xuất thủ sẽ do ta bỏ ra. Nhưng chuyện xuất thủ với Tu Bồ Đề Thiền Viện, hy vọng chư vị chớ có lưu thủ.”

Nghe Ngụy Thư Nhai nói vậy, mọi người ở đây vội vàng nói: “Đương nhiên rồi, đây là chuyện đại sự liên quan tới thể diện của nhánh Ẩn Ma chúng ta, đương nhiên chúng ta không lưu thủ rồi.”

Thấy cảnh này, Ngụy Thư Nhai lập tức thở dài một tiếng.

Người thừa kế nhà mình bị giết, nếu đổi thành Phương Thất Thiếu bị giết hay Trương Thừa Trinh bị giết; Kiếm Vương Thành và Thiên Sư Phủ chắc chắn sẽ ăn thua đủ, không chết không thôi với đối phương.

Kết quả đổi thành nhánh Ẩn Ma bọn họ, ngay cả tìm đối thủ báo thù còn cần thảo luận bao lâu như vậy, do dự lâu như vậy, tính toán chi ly mình phải bỏ ra bao nhiêu. Chuyện này thật sự khiến trong lòng Ngụy Thư Nhai lạnh giá.
Chương 1083 Lấy máu trả máu, lấy răng trả răng 1

Ngụy Thư Nhai đến Bái Nguyệt Giáo chỉ dẫn theo một người, đó là Quỷ Long Động Chủ - Vu Mã Giao.

Đối phương là người Tây Sở, bình thường phần lớn thời gian cũng là ở Tây Sở, có nhiều quan hệ nhất với Bái Nguyệt Giáo, cho nên Ngụy Thư Nhai mới dẫn hắn theo.

Với địa vị của Ngụy Thư Nhai, hắn muốn gặp giới cao tầng của Bái Nguyệt Giáo rất dễ dàng.

Nghe nói Ngụy Thư Nhai tới chơi, không riêng gì Dạ Thiều Nam, Đông Hoàng Thái Nhất, Đại Tế Ti cùng thánh nữ, các vị Thần Vu Tế khác trong Bái Nguyệt Giáo cũng đích thân tới, coi như cấp đủ thể diện cho Ngụy Thư Nhai.

Thật ra trong toàn bộ giới Ma đạo, nếu luận bối phận Ngụy Thư Nhai quả thật là lớn nhất.

Mặc dù lập trường song phương khác biệt nhưng mọi người ở đây vẫn khá kính trọng Ngụy Thư Nhai.

Đương nhiên còn một người có phần không cam lòng, chính là Sơn Quỷ trong Cửu Đại Thần Vu Tế.

Ngày trước trong Đại chiến chính ma, vị này có vẻ lâng lâng, thật sự nghĩ Bái Nguyệt Giáo là chí tôn trong giới Ma đạo, khi bàn bạc liên minh cùng nhánh Ẩn Ma bị một bàn tay Ngụy Thư Nhai tát thẳng vào mặt, dạy cách làm người.

Đương nhiên chuyện này cho dù Sơn Quỷ có ấm ức cũng chẳng nói gì, càng không dám nói gì. Bởi vì nơi này hắn đã không có tư cách nói chuyện.

Đông Hoàng Thái Nhất mở miệng trước: “Chẳng hay Ngụy lão tới Bái Nguyệt Giáo ta có chuyện gì cần?”

Ngụy Thư Nhai hạ giọng nói: “Sở Hưu chết rồi.”

Đông Hoàng Thái Nhất thở dài một tiếng nói: “Ngụy lão xin bớt đau buồn.”

Đông Hoàng Thái Nhất thật sự cảm thấy đáng tiếc, bởi vì hắn rất tán thưởng Sở Hưu, thậm chí còn nổi tâm tư muốn đào Sở Hưu sang Bái Nguyệt Giáo.

Trận chiến lúc trước hắn không có mặt. Nếu hắn có mặt, mặc dù hắn sẽ không vì Sở Hưu mà liều mạng với người khác nhưng dẫu sao hai bên cũng là người trong cùng giới Ma đạo, hắn vẫn sẽ giúp đỡ trong khả năng của mình.

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo vẻ mặt hết sức kỳ dị, tới giờ nàng còn chưa dám tin Sở Hưu thật sự đã chết.

Trong toàn bộ giới Ma đạo, người xuất sắc nhất trong giới trẻ đương nhiên là Sở Hưu, hào quang của nàng cũng bị Sở Hưu che lấp hoàn toàn.

Nhưng nàng cũng rất hiếu kỳ đối với Sở Hưu, hơn nữa lại khá xem nhẹ mấy thứ như hư danh. Dù sao các đời thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đều không dựa vào việc khổ tu để đi lên.

Thế nhưng một người như vậy lại đã chết, chuyện này khiến thánh nữ Bái Nguyệt Giáo có nghĩ thế nào cũng thấy mất tự nhiên.

Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Lão phu không cần bớt đau buồn gì. Giới Ma đạo ta luôn tin theo đạo lý nợ máu phải trả bằng máu, lấy máu trả máu lấy răng trả răng!

Lần này lão phu tới là muốn mời Dạ giáo chủ xuất thủ. Giờ nhánh Ẩn Ma chúng ta không đối phó với với Thần Tăng Rama.

Đám người Đông Hoàng Thái Nhất cau mày.

Bái Nguyệt Giáo vừa đánh một trận Đại chiến chính ma xong, lúc này đang không muốn xuất thủ.

Có điều không đợi Đông Hoàng Thái Nhất cự tuyệt, Ngụy Thư Nhai đã lấy ra một quyển sách, trầm giọng nói: “Đây là bản chép tay ghi chép chép lại lời giảng giải võ đạo của Độc Cô giáo chủ giảng cho Tứ Đại Ma Tôn dưới trướng năm xưa. Chỉ cần Dạ giáo chủ đáp ứng, nó sẽ là của ngài.”

Trong nhánh Ẩn Ma thứ khác không nhiều, nhưng những thứ có liên quan tới Côn Luân Ma Giáo năm xưa lại không hề ít.

Nhưng bản chép tay này không thuộc về nhánh Ẩn Ma mà là của riêng Ngụy Thư Nhai.

Ngày trước Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma có vài người là trực hệ chân chính của Côn Luân Ma Giáo, có không ít đồ tốt trên tay.

Sau khi Ngũ Đại Thiên Ma bị hủy diệt, trước khi chết bọn họ cố ý giao hết mọi thứ cho Ngụy Thư Nhai, cho nên vốn liếng của Ngụy Thư Nhai dồi dào vượt xa tưởng tượng.

Lúc này không đợi Đông Hoàng Thái Nhất nói gì, Dạ Thiều Nam đã trực tiếp lên tiếng: “Ta đáp ứng.”

Đối với Dạ Thiều Nam mà nói, hắn thậm chí chưa từng nghĩ tới chuyện học tập kinh nghiệm võ đạo của Độc Cô Duy Ngã. Hắn chỉ muốn xem xem rốt cuộc chênh lệch giữa mình và Độc Cô Duy Ngã lớn tới bao nhiêu!

Ngụy Thư Nhai cười to một tiếng ném cuốn sách trong tay cho Dạ Thiều Nam nói: “Dạ giáo chủ thật hào sảng!

Vậy Rama giao cho Dạ giáo chủ. Chỉ cần Dạ giáo chủ cam đoan không cho Rama rời khỏi Tu Bồ Đề Thiền Viện một bước, những chuyện khác giao cho nhánh Ẩn Ma chúng ta là được!”

Nói xong Ngụy Thư Nhai trực tiếp đi khỏi, Dạ Thiều Nam cũng cầm quyển ghi chép quay người bỏ đi.

Lúc này Đại Tế Ti của Bái Nguyệt Giáo đột nhiên hỏi Đông Hoàng Thái Nhất: “Lúc xảy ra trận chiến khiến tên Sở Hưu kia bị giết ngươi không có mặt à? Nếu ngươi ở đó ngươi có giúp tiểu tử kia không?”

Đông Hoàng Thái Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là có, tiểu tử kia rất hợp tính ta, ở lại trong nhánh Ẩn Ma cũng thật đáng tiếc.

Ngụy lão cũng là người tài, nhiều tuổi như vậy còn dám chơi một vố lớn đến thế. Nhưng những kẻ khác chỉ là bọn chuột nhắt nhát gan mà thôi.”

“Ngươi không sợ nuôi hổ gây họa hay sao? Dù sao tiểu tử kia cũng là người của nhánh Ẩn Ma, mặc dù chúng ta cùng là người trong Ma đạo, nhưng đâu có chung đường.”

Đông Hoàng Thái Nhất cười to nói: “Tiểu tử kia là hổ, nhưng giáo chủ đại nhân là rồng, rồng trong chốn người!

Chỉ cần có giáo chủ đại nhân, bất luận hắn là ai, giáo chủ đại nhân đều có thể đè hắn xuống.

Được rồi. Giờ nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, bất kể Sở Hưu chết hay không chết đều có lợi ích với Bái Nguyệt Giáo ta.

Trước đó Đại chiến chính ma vốn do Bái Nguyệt Giáo ta là nhân vật chính, giờ cũng đến lượt đám Ẩn Ma ra mặt ầm ĩ một hồi rồi.”

Đông Hoàng Thái Nhất nghĩ không sai, nhánh Ẩn Ma một khi phát động, uy thế thậm chí vượt qua tưởng tượng của người trong giang hồ.

Nửa tháng sau, cường giả lớn lớn nhỏ nhỏ trong nhánh Ẩn Ma đều tới đất Nam Man, bắt đầu tấn công võ giả Tu Bồ Đề Thiền Viện bên ngoài cùng một số bộ lạc thân cận với Tu Bồ Đề Thiền Viện ở Nam Man.

Hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện không thể chỉ lo cơm ăn áo mặc được, bọn họ cũng cần được cung phụng.

Cho nên trên đất Nam Man có không ít bộ lạc chỉ tu phật, cung phụng Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Đương nhiên đây chỉ là cách nói dễ nghe, thực tế những bộ lạc Nam Man này cần võ lực của Tu Bồ Đề Thiền Viện che chở, còn bọn họ trả lại cho Tu Bồ Đề Thiền Viện các loại tài nguyên.

Còn lần này nhánh Ẩn Ma ra tay tập kích, những người này cũng là một trong số các mục tiêu.

Từ đó trở đi, không ít bộ lạc Nam Man nghe tin mà sợ vỡ mật, lập tức đập bể tượng phật trong nhà. Chỉ cần có người tới cửa, bọn họ sẽ nói thẳng mình không đội trời chung với đám lừa trọc Tu Bồ Đề Thiền Viện, chỉ cần đối phương tha cho mình một mạng.

Cách làm của nhánh Ẩn Ma quả thật là đào bới căn cơ của Tu Bồ Đề Thiền Viện, hủy hoại thanh danh của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Cho nên Tu Bồ Đề Thiền Viện lập tức ra tay phản kích.

Nhưng lúc này giáo chủ Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo lại nam tiến tới Tu Bồ Đề Thiền Viện, một lần nữa giao chiến với Rama, ép Rama không được ra khỏi Tu Bồ Đề Thiền Viện. Tình thế lại càng lớn dần lên.
Chương 1084 Lấy máu trả máu, lấy răng trả răng 2

Đương nhiên cho dù như vậy Tu Bồ Đề Thiền Viện thân là một trong Nam Bắc Nhị Phật Tông, cho dù không có Rama, những người khác cũng không phải ăn chay.

Tu Bồ Đề Thiền Viện lập tức tuyên bố chiếu lệnh, triệu hồi tất cả tăng nhân khổ hạnh bên ngoài về, một số cường giả trong tông môn cũng lao nhao xuất thủ giao chiến với nhánh Ẩn Ma. Lúc này hai bên có thắng có bại, nhưng thực tế bên chịu thiệt nhiều hơn vẫn là Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Bởi vì nơi phát sinh chiến đấu chính là toàn bộ khu vực Nam Man, có bị hủy hoại cũng là cơ nghiệp của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Cho nên bất luận giao chiến ra sao, bên chịu thiệt vẫn là Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Đối với chuyện này, thái độ của đại đa số người trong giang hồ đều chỉ có một, đó là quan sát.

Nhánh Ẩn Ma mất một người thừa kế tông môn tương lai, còn là người vô cùng xuất sắc, chắc chắn sẽ phải phẫn nộ. Ngược lại nếu nhánh Ẩn Ma tiếp tục nhẫn nhịn, như vậy hoặc đối phương có âm mưu, hoặc đối phương chỉ là miệng cọp gan thỏ.

Cho nên giờ nhánh Ẩn Ma ra tay phát tiết như vậy, không ai ra tay ngăn cản. Bọn họ chỉ muốn xem xem rốt cuộc thực lực nhánh Ẩn Ma mạnh tới mức nào.

Nếu mọi chuyện không bị khống chế, vậy bọn họ sẽ liên thủ ngăn cản. Nếu ngược lại, bọn họ tới gần làm gì? Không dưng lại bị vẩy đầy máu?

Kết quả cuối cùng của câu hỏi này không ngoài dự đoán của người trong giang hồ, tình hình chiến sự quả thật được khống chế trong một phạm vi. Nửa tháng sau hai bên đã ngưng chiến.

Tu Bồ Đề Thiền Viện tổn thất không nhỏ, bên phía nhánh Ẩn Ma cũng có chút thương vong. Tiếp tục đánh nữa sẽ là không chết không thôi, cho nên hai bên chỉ đành rút lui.

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là cuốn sổ tay mà Ngụy Thư Nhai giao cho Dạ Thiều Nam chỉ đủ khiến Dạ Thiều Nam giúp trong thời gian chừng đó.

Không có Dạ Thiều Nam ra tay ngăn chặn, nhánh Ẩn Ma đã chẳng dám lớn lối trên đất Nam Man như vậy.

Cứ thế vài tháng sau giang hồ đã hoàn toàn yên bình, sau sóng gió mưa lại thuận gió lại hòa.

Còn về Sở Hưu, trừ những người có quan hệ sâu sắc với hắn, ai mà nhớ nổi? Giang hồ này luôn luôn chuyển biến, đã chết, vậy chỉ còn là một người qua đường!

...

Đông Tề, Trường Lâm Quận, Tế Châu Phủ, phố An Bình.

Con đường này là một trong những con đường phồn hoa nhất của Tế Châu Phủ. Võ giả qua lại Tế Châu Phủ cũng rất hay xuất hiện trên con phố này buôn bán mua sắm một chút binh khí đan dược hay kỳ trân dị bảo.

Trước đó khi An Nhạc Vương - Khương Văn Nguyên còn sống, có danh tiếng chiêu hiền đãi sĩ của An Nhạc Vương Phủ, số võ giả qua lại Tế Châu Phủ quả thật không ít.

Nhưng mấy năm trước An Nhạc Vương Phủ sụp đổ, Tế Châu Phủ này cũng không dễ sống, số võ giả qua lại nơi này cũng bớt mất một nửa, không còn cảnh phồn hoa khi xưa.

Lúc này trong một cửa hàng tên là Trân Bảo Các trên phố An Bình, một chưởng quỷ dáng người buồn bã đang chậm rãi phơi nắng nơi cửa vào.

Trân Bảo Các mà hắn làm việc là sản nghiệp của Ngũ Nguyên Bang, đại bang ở Tế Châu Phủ. Ngày bình thường có rất nhiều khách hàng qua lại, nhưng giờ đã giữa trưa vẫn không có ai tới. Tên chưởng quỹ là hắn chỉ có thể ngồi ngoài cửa phơi nắng.

Đúng lúc này, một người trung niên vóc dáng gầy gò, dáng vẻ hèn mọn không biết xông từ đâu đến, đi tới bên cạnh chưởng quỹ nói: “Tôn chưởng quỹ, đừng ngủ nữa, ta mang đồ tốt đến cho ngươi.”

Tôn chưởng quỹ chậm rãi mở mắt khinh thường: “Hóa ra là tiểu tử nhà ngươi. Lý Bất Tam, có phải ngươi ăn no rửng mỡ chạy tới trêu chọc lão già ta không? Cái loại như ngươi thì có thứ tốt gì?”

Lý Bất Tam như chịu uất ức rất lớn, nói: “Tôn chưởng quỹ, nghe ta nói này. Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển sao đo được bằng đấu. Sao ngươi biết Lý Bất Tam ta không có ngày phát tài?

Ta nói cho ngươi biết, lúc trước ta từng cùng vị đại nhân kia xông xáo trên giang hồ Tế Châu Phủ. người ta cho ta một thỏi tử kim, giờ ta vẫn đang để ở nhà thờ phụng không nỡ tiêu đấy.”

Tôn chưởng quỹ khinh thường nói: “Đừng chém gió nữa, vị đại nhân mà ngươi nói mấy tháng trước đã liều mình chết chung với cao tăng Tu Bồ Đề Thiền Viện trong bí cảnh rồi. Sau này ngươi không cần thờ phụng nữa, cứ hóa vàng đi là được.

Ta nói cho mà biết nhé, tiểu tử, đừng có lôi lão gia ta ra đùa, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy.”

Lý Bất Tam cười hắc hắc nói: “Nhìn ngài kìa. Ta trêu chọc ai chứ đâu thể trêu ngài được. Nhìn này, đồ tốt đây này.”

Nói xong Lý Bất Tam cầm một cái bọc ra, bên trong có vài hộp báu, vài bình đan dược, vài khối đồng nát sắt vụn. Trong đó còn có một hạt châu đỏ thẫm như máu, chẳng khác nào máu tươi ngưng tụ tạo thành.

Tôn chưởng quỹ nhìn Lý Bất Tam, nghi hoặc: “Tiểu tử ngươi lấy được mấy thứ này ở đâu vậy, không phải hàng lậu đấy chứ?”

Tôn chưởng hình quan biết rõ về Lý Bất Tam này, hắn chỉ xem như nửa người giang hồ, thật ra là lưu manh đầu đường xó chợ, văn không thành võ chẳng phải. Nhưng tính cách hắn tương đối linh hoạt cho nên sống tại Tế Châu Phủ này cũng không tệ.

Nhưng những thứ này chắc chắn không phải do hắn kiếm được.

Hàng lậu ý chính là hàng bẩn, là một số thứ đồ lai lịch bất chính, bình thường khi thu mua những thứ này sẽ có phiền phức, bởi không ai biết liệu chủ nhân của nó có tìm tới cửa không.

Lý Bất Tam vội vàng nói: “Tôn chưởng quỹ đừng nói lung tung vậy chứ. Nếu thật sự là hàng lậu liệu ta có dám lấy ra ngay giữa ban ngày ban mặt thế này không?

Những thứ này là một võ giả tán tu tới từ Bắc Yên cho ta. Hắn là một tiêu sư Bắc Yên, đắc tội với kẻ thù cho nên một tháng trước mang toàn bộ gia sản tới Đông Tề, chuẩn bị thoái ẩn giang hồ. Hắn muốn đổi hết những thứ này thành vàng bạc, thấy ta đáng tin cậy nên mới giao cho ta xử lý.

Những thứ này đều có lai lịch trong sạch, ngươi đừng làm vấy bẩn danh dự người khác.”

Tôn chưởng quỹ bật cười một tiếng nói: “Ngươi mà cũng đáng tin à?”

Lý Bất Tam ngạo nghễ nói: “Lý Bất Tam ta dẫu sao cũng coi là người trong giang hồ, biết thế nào là đạo nghĩa chứ.

Người ta đã giải quyết thoái ẩn giang hồ, những thứ này là vốn liếng cho cuộc sống sau này. Làm sao ta lại khiến người ta chịu thiệt được?

Dựa theo quy củ giang hồ, những thứ này ta lấy ba thành. Tôn chưởng quỹ, ta là người hiểu chuyện, ngươi cho giá thích hợp đi, đừng cố ép giá.”

Tôn chưởng quỹ cười lạnh một tiếng, vừa lật đồ vừa nói: “Yên tâm đi, uy tín của lão gia trong nghề này còn tốt hơn ngươi nhiều, chẳng qua trong đống này chẳng có thứ gì tốt cả.

Năm hộp báu cấp thấp, mặc dù đều là loại chưa mở nhưng thậm chí còn không có hoa văn ấn ký của tông môn, chất liệu cũng cực kỳ bình thường, không phải thứ gì đáng tiền. Hai mươi lượng bạc một cái.

Còn những đan dược này, ba bình Dưỡng Khí Đan nhị chuyển, chất lượng tạm được, định giá một trăm lượng.

Đây là cái gì? Năm bình Hồi Huyết Đan tam chuyển? Đây chính là đồ chơi do vị đại nhân mà ngươi cúng bái làm ra bên Bắc Yên. Nói nó là nhị chuyển, hiệu quả của nó tốt hơn một chút so với đan được nhị chuyển, còn bảo tam chuyển thì lại chưa đạt tới, giá lại như đan được nhị chuyển. Đúng là làm rối loạn thị trường.
Chương 1085 Tình cảnh của Sở Hưu

Nghe nói bên Bắc Yên ngay Hồi Huyết Đan này cũng không dễ bán, thứ này sang Đông Tề chỉ có thể bán theo giá đan dược nhị chuyển, tám mươi lượng một bình.

Còn đây là cái gì?”

Tôn chưởng quỹ nghi hoặc nhìn hạt châu đỏ máu kia, thậm chí còn dùng kính lưu ly có trận pháp quan sát một hồi nhưng vẫn không nhận ra đây là gì.

Lý Bất Tam ở bên cạnh nói: “Đây là đồ tốt đấy. Võ giả kia nói, mấy tháng trước khi hắn đi áp tiêu tới vùng Cực Bắc tình cờ nhặt được thứ này. Vốn hắn tưởng nó chỉ là đá quý bình thường nhưng lại phát hiện đao kiếm cũng không chém hỏng được. Chắc chắn đây là một món bảo bối, dẫu sao cũng phải được mấy ngàn lượng chứ?”

Tôn chưởng quỹ khinh thường nói: “Còn bảo mấy ngàn lượng? Ngươi đang nghĩ cái gì đấy? Thứ không biết thì xử lý như rác thôi, cùng lắm là năm mươi lượng bạc.

Những thứ này cộng lại tám trăm năm mươi lượng bạc. Thích bán thì bán, không thích thì thôi.”

Lý Bất Tam xoa xoa tay nói: “Tôn chưởng quỹ, chúng ta là người quen cơ mà. Ngài trả giá cao hơn chút đi. Người ta dẫu sao cũng tới Đông Tề này an cư lạc nghiệp, của hỗ tiền này còn chưa đủ mua nhà trong Tế Châu Phủ nữa là.”

Tôn chưởng quỹ khép mí mắt vung tay: “Chốt giá chín trăm lượng, không bán thì ôm cái đống này biến đi.

Giờ làm ăn đang khó khăn, lão gia ta không rảnh mà ngồi đây cãi cọ với ngươi.”

Lý Bất Tam trực tiếp vỗ tay một cái nói: “Đồng ý!”

Tôn chưởng quỹ cầm tiền ném cho Lý Bất Tam rồi chậm rãi bày đồ lên quầy.

Hắn cũng không biết viên châu đỏ kia rốt cuộc là thứ gì, có điều thấy không có khí tức gì lạ, hắn cũng không để ý, tiện tay bày lên quầy rồi bỏ đi ăn cơm trưa.

Đợi tới nửa đêm, trong viên huyết châu nhìn như bình thường không chút điểm lạ kia lại tỏa ra ánh sáng đỏ máu nhàn nhạt, như kết nối với ánh trăng ngoài cửa sổ.

Trong viên huyết châu, Lục Giang Hà nhìn Sở Hưu cũng chỉ còn lại nguyên thần, lẩm bẩm: “Bản tôn đã nói gì nào? Đã bảo ngươi tỉnh táo một chút ngươi lại không nghe. Không nhịn trong chuyện nhỏ sẽ làm hỏng mưu lớn. Giờ thì hay rồi, ngươi cũng hóa thành cái bộ dáng này. Huyết Hồn Châu lại rơi vào tay một kẻ ngu ngốc không biết nhìn hàng, lúc nào bản tôn mới được thấy ánh mặt trời đây?

Vài tháng nữa không nhận được khí huyết, Huyết Hồn Châu sẽ hoàn toàn phong bế. Ngươi cũng theo bản tôn cùng ngủ ngon thôi!”

Hạt châu màu đỏ máu này chính là Huyết Hồn Châu phong ấn Lục Giang Hà, cũng là nơi duy nhất Sở Hưu có thể bảo tồn một chút sinh cơ sau khi liều mạng.

Khi đó sau khi đồng quy vu tận với Tịnh Thiền Trí Tàng, cơ thể Sở Hưu đã sụp đổ nhưng dẫu sao y cũng tu luyện thành công Bất Diệt Ma Đan, dựa vào lực lượng Bất Diệt Ma Đan, y vẫn giữ được một chút lực lượng bản nguyên bảo vệ nguyên thần trốn vào trong Huyết Hồn Châu.

Thật ra Sở Hưu muốn dùng chút lực lượng cuối cùng kia dẫn Huyết Hồn Châu bay về phía đám người Lã Phụng Tiên hay Ngụy Thư Nhai, để bọn họ cầm được, sau đó giải cứu chính mình, giúp mình tái tạo thân thể.

Thế nhưng khi y và Tịnh Thiền Trí Tàng giao thủ đã trực tiếp xé tan một khe hở không gian, khiến cho Huyết Hồn Châu trực tiếp văng ra, bị một tiêu sư áp tiêu tới vùng Cực Bắc nhặt được, cuối cùng lưu lại tới nơi này.

Lần này mặc dù Sở Hưu bảo toàn được tính mạng, lưu lại chút sinh cơ, nhưng cũng phải trả giá cực lớn.

Không còn cơ thể, Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể y cũng đã bị phá hủy.

Binh khí tùy thân Thiên Ma Vũ cũng bị phá hủy, hơn nữa còn rơi xuống tình cảnh thê thảm như hiện tại. Đúng như Lục Giang Hà đã nói, nếu mấy tháng nữa Huyết Hồn Châu còn không hấp thu được máu tươi, vậy nó sẽ bị phong bế hoàn toàn.

Thế nhưng lúc này Sở Hưu lại chẳng hề lo âu gì, thậm chí y còn huyễn hóa ra một cái ghế dài trong không gian Huyết Hồn Châu, nằm thẳng người thản nhiên nói: “Gấp cái gì? Dù sao cũng còn mấy tháng nữa cơ mà.

Đâu phải ngươi không thấy trận chiến lúc đó. Không biết lão hòa thượng Tịnh Thiền Trí Tàng phát điên kiểu gì mà kiên quyết muốn giết ta như vậy, thậm chí đã thiêu đốt cả Xá Lợi Tử, rút sạch lực lượng thần binh ra.

Nếu lúc đó ta không liều mạng, e rằng còn chẳng giữ được chút sinh cơ này.

Mà này, ngươi sợ chết như vậy, làm sao lúc trước lại bước lên được địa vị cao vậy, trở thành đường chủ Huyết Ma Đường của Côn Luân Ma Giáo?”

Lục Giang Hà khinh thường nói: “Thế nào là sợ chết? Bản tôn tính cách cẩn thận, cẩn trọng chi lợi ích.

Nếu bản tôn lỗ mãng như ngươi khéo đã chết tới bảy tám lần rồi, làm sao ngồi được trên vị trí đường chủ Huyết Ma Đường nữa?”

Thay đổi đề tài như vậy, Lục Giang Hà đột nhiên hỏi: “ Đúng rồi, bản tôn vẫn rất hiếu kỳ, rốt cuộc quan hệ của ngươi với Độc Cô giáo chủ ra sao?

Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ nhận được chút công pháp truyền thừa của Độc Cô giáo chủ, không ngờ ngươi còn có cả Bất Diệt Ma Đan.

Toàn bộ thiên hạ, trừ Độc Cô giáo chủ ra, ngươi là người thứ hai ngưng tụ được Bất Diệt Ma Đan.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta đã nói rồi mà, ta chính là Độc Cô giáo chủ chuyển thế, ngươi còn không mau mau quỳ lạy?

Nếu ngươi nghe lời, hầu hạ ta cho tốt, chờ tương lai ta xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, ngươi có thể lên làm Ma Tôn như ý nguyện.”

Lục Giang Hà hừ lạnh nói: “Tin được ngươi mới là lạ. Giáo chủ đại nhân tuyệt đối không có bộ dáng như ngươi.”

Chuyện này Lục Giang Hà vẫn luôn bán tín bán nghi, nhưng cho dù vẫn luôn nghi ngờ, nhưng giờ Sở Hưu nói thẳng như vậy, hắn lại không tin.

Thân trong Huyết Hồn Châu, lúc này Sở Hưu lại chẳng lo âu như Lục Giang Hà.

Trời không tuyệt đường người, Lục Giang Hà bị nhốt năm trăm năm còn có ngày bị mình lấy được. Cho dù y có đen đủi đến đâu đi nữa cũng sẽ có đường ra.

Đến lúc đó bất luận Tu Bồ Đề Thiền Viện hay những kẻ từng bỏ đá xuống giếng với mình, đã tới thời điểm tính nợ.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Sở Hưu không phải quân tử, nhưng chỉ cần báo thù được, cho dù phải đợi cả trăm năm y cũng đợi.

Cho nên trong thời gian này phần lớn thời giờ Sở Hưu đều dùng để sửa sang lại võ đạo thuộc về bản thân.

Võ đạo của Sở Hưu quá mức hỗn tạp. Hỗn tạp tới mức y không đếm cẩn thận lại còn không biết rốt cuộc mình biết bao nhiêu môn võ công.

Trong quá khứ hành trình của Sở Hưu quá mức vội vã, không gặp chyện này lại gặp chuyện kia.

Cho nên khi bế quan, Sở Hưu cũng chỉ cảm ngộ kinh nghiệm chiến đấu, tu luyện nội lực, rất ít khi chỉnh lý võ đạo bản thân.

Giờ Sở Hưu không còn thân thể, nội lực chân khí đều không tu luyện được. Cho nên y lại có thời gian chỉnh lý suy tư về võ đạo của bản thân, khiến nó hòa hợp tự nhiên hơn.

Hơn nữa thời gian này Sở Hưu còn thảo luận với Lục Giang Hà về Huyết Thần Ma Công cùng Bất Diệt Ma Đan.

Huyết Thần Ma Công có thể tái tạo thân thể, Bất Diệt Ma Đan cũng có thể tái tạo thân thể.

Khác biệt giữa đôi bên là một nhanh một chậm.

Huyết Thần Ma Công muốn tái tạo thân thể rất đơn giản, chỉ cần có máu tươi, vậy có thể thôn tính lượng lớn máu tươi tái tạo thân thể, sau đó từ từ trở nên mạnh mẽ.

Nhưng Bất Diệt Ma Đan lại khác biệt. Bất cứ lực lượng nào cũng có thể trở thành nhiên liệu cho Bất Diệt Ma Đan tái tạo thân thể. Mà thân thể được tái tạo ra không phải chỉ là ‘hình’ đơn giản, thậm chí không khác biệt gì với thân thể trước đây của mình.

Bất Diệt Ma Đan có từ bất diệt, kém một chút thôi sao xứng xưng là bất diệt. Đương nhiên vật ngoài như Lưu Ly Kim Ti Cổ đã không lấy về được.

Cho nên thời gian vừa rồi Sở Hưu vẫn luôn nghiên cứu chuyện này cũng Lục Giang Hà. nếu có cơ hội y có thể kết hợp Huyết Thần Ma Công cùng Bất Diệt Ma Đan, nhanh chóng tái tạo thân thể của bản thân, khiến nó càng mạnh hơn.

Đồng thời Sở Hưu cũng hứa với Lục Giang Hà, nói rõ trước với hắn.

Sau khi mình đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong, có thực lực ngăn chặn Lục Giang Hà trong thời kỳ đỉnh phong, mình sẽ thả hắn ra, đồng thời tái tạo thân thể cho hắn.

Có điều Lục Giang Hà lại cực kỳ khinh thường lời hứa này.

Sở Hưu ngươi giờ chỉ còn lại một chút nguyên thần mà thôi, còn dám ra giả làm sói vẫy đuôi ở đây? Ra ngoài được hãng nói.

Có điều hiện giờ ngoại trừ chờ đợi ra, bọn họ cũng chẳng làm được gì.

Huyết Hồn Châu đặt trên Trân Bảo Các nửa tháng cũng không ai buồn hỏi đến. Phải nói là chuyện làm ăn của Trân Bảo Các này thật quá kém, thậm chí có lúc mấy ngày liền không ai đến, ngay cả Tôn chưởng quỹ cũng thiếu chút nữa quên mất Huyết Hồn Châu, ngày ngày chỉ ngồi phơi nắng.

Mãi tới nửa tháng sau, một võ giả trẻ tuổi mặc áo vải bình thường bước vào Trân Bảo Các.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom