• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (7 Viewers)

  • Chương 1086-1090

Chương 1086 Lão gia gia tùy thân phiên bản hắc ám 1

Tôn chưởng quỹ nhìn người tới, không vội đến tiếp đón mà chỉ đứng sau quầy chảo hỏi một tiếng: “Hóa ra là Diệp Tiêu công tử, lại tới mua thuốc chữa thương à?

Ngươi nghe lời ta đi, Diệp gia khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền mỗi tháng, sao ngươi không tự giữ lại mua đan dược tu luyện?

Trong số đệ tử thế hệ trẻ của Diệp gia, thiên phú của ngươi không phải là kém nhất, thế nhưng giờ vẫn chỉ là Cảnh giới Ngưng Huyết.

Tội gì phải trả giá lớn vậy vì lão phụ thân không chữa khỏi nổi của ngươi?”

Diệp Tiêu cười khổ nói: “Nhưng dù sao ông ấy cũng là phụ thân của ta. Phận làm con, ta không thể trơ mắt nhìn phụ thân ta chết như vậy được?”

Tôn chưởng quỹ nghe vậy không khỏi lắc đầu, nói như đứa nhỏ này e rằng không cứu nổi nữa rồi.

Đối phương là đệ tử chi phụ của Diệp gia đại tộc tại Tế Châu Phủ, có điều sống trong gia tộc lại không được tốt.

Vốn có là đệ tử chi phụ cũng là họ Diệp, mỗi tháng gia tộc cũng cung ứng cho một chút, khoản tiền này muốn nuôi sống hắn không thành vấn đề.

Nhưng phụ thân hắn làm nhiệm vụ cho gia tộc bị người ta đánh trọng thương, hai chân tàn phế, nội phủ cũng có thương tích, trở thành một phế nhân. Phụ thân hắn chỉ có thể nhờ vào Diệp Tiêu nuôi nấng, mỗi tháng tiền cung ứng do gia tộc phát xuống còn chưa đủ mua thuốc.

Vì một người đã tàn phế mà liên lụy tới việc tu hành của bản thân, chuyện này theo Tôn chưởng quỹ thấy rất không có lời.

Có điều bọn họ không thân cũng chẳng quen, Tôn chưởng quỹ cũng không nói thêm gì, hắn chỉ khẽ lắc đầu nói: “Được rồi, coi như tiểu tử nhà ngươi may mắn, gần đây ta mới kiếm được một ít hàng tốt.

Hồi Huyết Đan được sản xuất từ Trấn Võ Đường bên Bắc Yên, bán cho ngươi một bình một trăm lượng. Mặc dù là đan dược nhị chuyển nhưng hiệu quả đã gần với tam chuyển.”

Diệp Tiêu do dự một chút nhưng vẫn lấy ngân phiếu nói: “Vậy phiền Tôn chưởng quỹ cho ta ba bình.”

Lúc trả tiền, Diệp Tiêu tình cờ chạm vào một hạt châu đỏ máu, hắn cầm vật này lên lấy làm lạ nói: “Đây là cái gì?”

Tôn chưởng quỹ nhìn thoáng qua Huyết Hồn Châu, không buồn để ý nói: “Đồ lặt vặt thu mua được ấy mà. Ngươi muốn thì tặng ngươi, khảm lên binh khí trông cũng dễ nhìn.”

Nếu Diệp Tiêu không nói, suýt nữa hắn quên mất thứ này.

Sau khi mua Tôn chưởng quỹ cũng kiểm tra điển tịch một hồi nhưng không phát hiện vật nào tương tự, hắn còn tưởng đây là một loại đá nào đó được thiên nhiên tình cờ tạo thành.

Khi bí cảnh sụp đổ có một chút chấn động không gian hay lực lượng cường giả giao thủ sinh ra rất dễ chuyển hóa một số đất đá bình thường thành thứ kỳ di gì đó, không có tác dụng gì, cũng không đáng tiền.

Trước đây không lâu, vùng Cực Bắc của Bắc Yên có một bí cảnh vừa sụp đổ. Tôn chưởng quỹ còn tưởng thứ này được hình thành do bí cảnh sụp đổ.

Hơn nữa thứ này không phát sáng lấp lánh như đá quý, cho dù bán cho những phú thương thích sưu tập, bọn họ cũng chẳng muốn mua.

Diệp Tiêu nhận bình đan dược, tiện tay bỏ Huyết Hồn Châu vào trong lòng nói: “Vậy đa tạ Tôn chưởng quỹ.”

Cầm đan được trở lại Diệp gia, Diệp Tiêu hít một hơi thật sâu. Nói thật hắn rất không thích nơi này.

Mặc dù đây là gia tộc sinh ra và nuôi nấng hắn, nhưng sống ở đây Diệp Tiêu luôn có cảm giác bị đè nén, khiến hắn hít thở không thông.

Sau khi bước vào Diệp gia, Diệp Tiêu thân trọng đi từng bước một, như đang sợ điều gì đó.

Đúng lúc này, một giọng nói trêu ngươi lại đột nhiên vang lên: “Ôi chao, đây chẳng phải biểu ca Diệp Tiêu ư? Sao vậy, lại đi mua thuốc cho ông bố tàn phế à?”

Một công tử trẻ tuổi mặc áo gấm dẫn theo vài đệ tử Diệp gia đi tới. Thực lực hắn không mạnh nhưng vẫn tốt hơn Diệp Tiêu, đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.

Người này tên là Diệp Đình, là nhị công tử trực hệ của Diệp gia. So với Diệp Tiêu chi phụ, hai bên tuy cùng họ Diệp nhưng địa vị lại khác biệt như ngày và đêm.

Lúc này nghe hắn nói phụ thân mình là tàn phế, Diệp Tiêu không khỏi cắn răng xiết chặt nắm đấm, nhưng lại không dám động thủ, cũng không dám nói lại một câu.

Bởi vì vô số lần kinh nghiệm nói cho hắn biết, đừng nói mình không đánh lại đối phương, thậm chí mình chỉ cần cãi lại thôi hậu quả cũng cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng cho dù hắn không nói gì như vậy, Diệp Đình cũng không định bỏ qua cho hắn.

Nhìn Diệp Tiêu xiết chặt nắm đấm, Diệp Đình khinh thường cười lạnh nói: “Sao nào? Còn muốn đánh ta hay sao? Đến đây, đánh thử xem nào!”

Đi tới trước mặt Diệp Tiêu, Diệp Đình vỗ vỗ lên mặt hắn đầy sỉ nhục, dáng vẻ phách lối với cực hạn, phía sau vang lên tiếng cười cợt giễu cợt của đám người kia.

Trong mắt Diệp Tiêu bừng bừng lửa giận, có điều hắn vừa định nâng nắm đấm lên, Diệp Đình đã đã xuất cước đá bay hắn, giẫm lên tay hắn. Trong tiếng

kêu khóc đau đớn của Diệp Tiêu, Diệp Đình móc đan dược trong lòng hắn ra, quan sát một hồi rồi khinh thường nói: “Hồi Huyết Đan? Tiền ăn mỗi tháng gia tộc cho ngươi không phải để ngươi nuôi một tên tàn phế, đúng là làm mất mặt Diệp gia ta!”

Nói xong Diệp Đình trực tiếp vứt bình đan dược sang bên. Bình sứ tan nát, đan dược rơi đầy đất.

Thấy cảnh này, Diệp Tiêu lập tức giãy dụa, thận trọng nhặt chỗ đan dược kia lên.

Lần này Diệp Đình lại không ngăn cản, hắn chỉ cười ha hả cùng đám còn lại: “Các ngươi xem, hắn có giống một con chó không?”

Người khác lập tức lên tiếng phụ họa: “Giống, đúng như nhị công tử nói, hắn đúng là chó, muốn trở thành heo còn không được.”

Diệp Tiêu run rẩy nhặt chỗ Hồi Huyết Đan lên, thất hồn lạc phách trở lại tiểu viện của mình trong tiếng mỉa mai của đám người.

Phụ thân hắn thân thể khô héo, nội thương tái phát, mỗi ngày có tới nửa là đang hôn mê.

Sau khi giúp phụ thân ăn Hồi Huyết Đan, Diệp Tiêu trở lại trong phòng của mình, cởi quần áo dính bụi đất do vừa bị đá ngã ra, cánh tay hắn đột nhiên đau nhói.

Cánh tay phải vừa bị Diệp Đình giẫm lên đã đầm đìa máu me.

Lúc này một tiếng ‘keng’ vang lên. Diệp Tiêu cúi đầu xem xét, hạt châu đỏ ngòm lấy được từ chỗ Tôn chưởng quỹ đang rơi trên mặt đất.

Diệp Tiêu vô thức nhặt nó để lên bàn. Lúc này hắn đang thất hồn lạc phách, không để ý thấy hạt châu kia ngay khi thấm máu tươi của hắn đột nhiên tỏa ra một luồng sáng đỏ máu, có vẻ lấp lánh quỷ dị.

Lúc này Diệp Tiêu vẫn không chú ý tới, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn mấy chữ, vì sao lại thế?

Trong toàn bộ Diệp gia, thực lực của hắn không phải kém nhất. Nhưng tất cả các đệ tử Diệp gia bất luận chi chính hay chi phụ đều lấy chuyện ức hiếp hắn làm trò vui.

Rõ ràng mình không hề đắc tội với bọn họ, rõ ràng mình đã nhẫn nhịn, đánh cũng không đánh trả, mắng cũng không mắng trả, vì sao bọn họ còn ức hiếp mình?

Vì sao lại thế? Vì sao lại thế?

“Ngươi muốn biết vì sao ư?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Tiêu, dọa cho hắn giật nảy mình.

“Ai? Ai đang nói chuyện vậy?”

Giọng nói kia không trả lời câu hỏi của Diệp Tiêu, chỉ lạnh nhạt nói: “Vì sao bọn chúng lại ức hiếp ngươi? Chẳng phải vì thực lực của ngươi không đủ mạnh, vì xuất thân của ngươi không cao như bọn chúng ư!

Thế gian này không có tình yêu vô duyên vô cớ, nhưng lại có hận thù vô cớ vô duyen.
Chương 1087 Lão gia gia tùy thân phiên bản hắc ám 2

Nhân tính bản ác, xưa nay vốn không có vì sao cả. Bọn họ muốn ức hiếp thì ức hiếp thôi, lấy đâu ra nhiều nguyên nhân như vậy?

Tất cả chỉ vì xuất thân của ngươi không tốt, thực lực của ngươi không đủ mạnh mà thôi!”

Diệp Tiêu vô thức quên đi căn nguyên giọng nói, hắn không nhịn được nói: “Toàn bộ chi chính của Diệp gia chỉ có vài người, chi phụ lại có tới vài chục người. Vì sao bọn họ chỉ ức hiếp ta, không ức hiếp người khác?”

Giọng nói kia cười lạnh đáp: “Bởi vì bọn chúng chịu làm chó cho người khác. Ngươi quên những người bên cạnh Diệp Đình rồi hay sao? Xuất thân của bọn chúng cũng như ngươi, thực lực thậm chí còn chẳng bằng ngươi. Nhưng bọn chúng chịu làm chó cho Diệp Đình, giúp chủ nhân ức hiếp người khác, vậy đương nhiên không bị ức hiếp.

Ngươi thì sao? Ngươi đồng ý làm chó hay sao? Ngươi không chịu cho nên bọn chúng càng ngày càng ức hiếp ngươi nặng nề hơn. Bởi vì, ngươi còn chẳng bằng con chó!”

Giọng nói kia như đem mọi thứ ghê tởm kinh khủng nhất bộc lộ ra trước mặt Diệp Đình, khiến mọi thứ đầy máu me, vô cùng xấu xí.

Lúc này hắn cũng khó chịu nhìn bốn phía, rốt cuộc giọng nói này từ đâu phát ra?

“Đừng nhìn nữa, bản tọa đang ngay trước mặt ngươi đây.”

Lúc này Diệp Tiêu mới ý tới Huyết Hồn Châu tỏa ra ánh sáng đỏ máu u ám, hắn chần chừ nói: “Là ngươi? Ngươi là thứ gì?”

“Thứ gì? Bao năm qua còn chưa ai dám gọi bản tọa là thứ đâu đấy!

Giờ nếu ngươi muốn báo thù, không muốn bất cứ ai ức hiếp ngươi, muốn thay đổi vận mệnh của mình, vậy nhỏ máu vào Huyết Hồn Châu đi.”

Giọng nói kia tràn ngập lực lượng mê hoặc, chuyện này khiến Diệp Tiêu mê man hồi lâu không quyết.

Trong truyền thuyết giang hồ thường xuyên có cường giả thượng cổ do đủ loại nguyên nhân mà linh hồn bị nhốt trong thứ gì đó. Một thiếu niên bình thường ngẫu nhiên nhặt của, sau đó được cường giả chỉ điểm, từ nay gặp phong vân hóa rồng, đi lên đỉnh cao của cuộc đời, trở thành truyền thuyết trên giang hồ.

Chỉ có điều trong những truyền thuyết đó, các cường giả này đều là lão gia gia hòa ái gần gũi, sẽ chỉ điểm ngươi tu hành rất cẩn thận.

Nhưng giờ âm thanh này lại lại cực kỳ tàn khốc nói với hắn nhân tính bản ác. Những lời này có nghĩ thế nào cũng không giống như một lão gia gia cao thủ sẽ nói. Chuyện này cũng khiến Diệp Tiêu cảnh giác.

Lúc này giọng nói lại cười trách cứ: “Sao nào, ngươi sợ ư? Ngươi đã thành thế này rồi, sống còn chẳng bằng con chó, còn sợ cái gì?

Một cái mạng rác rưởi thôi cũng không dám đặt cược à? Rác rưởi vô dụng!”

Diệp Tiêu như bị giọng nói này kích thích, hắn cầm thanh trường kiếm lên trực tiếp vạch lên tay mình, khiến bàn tay đầm đìa máu me, nhỏ lên Huyết Hồn Châu kia.

Huyết Hồn Châu lập tức hấp thu máu tươi của Diệp Tiêu, màu đỏ máu trên Huyết Hồn Châu càng lúc càng rực rỡ.

Ngay lúc sắc mặt Diệp Tiêu dần dần tái nhợt, Huyết Hồn Châu mới ngừng hấp thu máu tươi của hắn. Nhưng cùng lúc đó, tinh thần của Diệp Tiêu cũng bị kéo vào một thế giới khác, đó là một thế giới tràn ngập màu máu!

Biển máu vô biên sôi trào, trong đó là một người trung niên cao to bị nhốt trên cọc đồng xanh.

Bên cạnh hắn là một người mặc áo đen ngồi ngay ngắn trên ghế bàn long, khí tức quanh người vô cùng cường đại.

Nhưng gương mặt hắn bị làm sương máu bao phủ, không cách nào thấy rõ.

Người trung niên cao to kia chỉ bóng người trên ghế bàn long, cười hắc hắc nói: “Đừng nhìn ta, tên kia kéo ngươi vào, cơ duyên của ngươi là hắn.”

Diệp Tiêu nhìn trái một hồi, nhìn phải một chút, trong lòng run rẩy.

Giờ hắn có thể xác định hai người này tuyệt đối không phải hạng lương thiện, chênh lệch quá xa so với những lão gia gia thích chỉ điểm hậu bối tu hành.

Sở Hưu ngồi trên ghế bàn long đỏ máu ngắm nghĩa Diệp Tiêu, đồng thời Diệp Tiêu cũng thận trọng quan sát Sở Hưu cùng Lục Giang Hà.

Sở Hưu không làm lão gia gia tùy thân được, huống hồ với tính kiên nhẫn của y, y không thể chờ Diệp Tiêu trở thành cường giả, sau đó thả y ra.

Cho nên y chỉ có thể nghĩ một số cách nhanh chóng hơn, dù sao mấy tháng nay đây là người duy nhất cầm và kích hoạt Huyết Hồn Châu, hơn nữa còn cống hiến chút khí huyết, mặc dù chỗ khí huyết đó rất yếu.

Lúc này trong Huyết Hồn Châu mặc dù có hai người, có điều Lục Giang Hà là bị Độc Cô Duy Ngã phong ấn tại đây, bị hạn chế rất lớn.

Còn Sở Hưu chỉ là ở tạm, y chỉ tìm một chỗ ở cho nguyên thần của bản thân nên tự do hơn nhiều, có thể tạm thời làm một lão gia gia tùy thân phiên bản hắc ám.

“Các ngươi, là ai?”

Diệp Tiêu run rẩy thốt lên bốn chữ này.

Mọi thứ diễn ra ngày hôm nay chẳng khác nào giấc mơ đối với hắn, thậm chí chính hắn còn hoài nghi liệu có phải mình đang nằm mơ hay không.

Lục Giang Hà mỉm cười trêu tức không nói gì, nhìn Sở Hưu biểu diễn.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn

cái gì?

Nếu ngươi chỉ cần một chút như vậy thôi, vậy ta có thể cho ngươi. Nhưng điều kiện đầu tiên là ngươi phải nghe lời, phải lấy ra được thứ gì khiến ta hài lòng.

Thế gian này làm gì có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống. Ngươi muốn nhận được bao nhiêu, vậy phải trả giá bấy nhiêu.”

Nghe xong câu này, đáy lòng Diệp Tiêu lập tức dâng lên ý cảnh giác.

Người này xem ra chẳng tốt lành gì, liệu có phải mình nhặt được hạng tà ma ngoại đạo nào bị cường giả Chính đạo phong ấn trong này không?

Sở Hưu như nhìn thấu nội tâm của Diệp Thiên Tà, y cười lạnh nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi đang sợ ta, đang lo ta sẽ hại ngươi.

Nhưng giờ tình cảnh ngươi ra sao chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ư?

Một tên rác rưởi bị người ta ức hiếp, rõ ràng là con cháu đại tộc, thế nhưng sống còn chẳng bằng đám võ giả tán tu kiếm ăn bên ngoài.

Trong mắt đám chi chính Diệp gia, thậm chí trong mắt toàn bộ Diệp gia, ngươi chính là một con chó, một con chó còn chẳng bằng hạ nhân!

Giờ ngươi đã là một bãi bùn nát, cho dù có kém hơn nữa thì kém đi đâu được chứ?

Ta đâu có cần mạng của ngươi, ngược lại, ta có thể cho ngươi nhiều thứ hơn nữa, khiến ngươi lấy lại tôn nghiêm của chính ngươi!

Giờ ngươi có thể đặt cược một lần, rốt cuộc là tin ta, hay không tin ta!”

Diệp Tiêu xiết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ thẫm, nghĩ lại bao uất ức tủi nhục mà mình phải chịu đựng bao năm nay, nghĩ tới chuyện hôm nay rõ ràng mình đã rất thận trọng không làm gì, nhưng vẫn bị người ta sỉ nhục.

Hắn gằn từ trong kẽ răng ra một câu: “Ta đáp ứng! Ngươi muốn gì?”

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười nói: “Tạm thời không vội, thứ ta muốn với thực lực của ngươi hiện giờ không thể nào giao ra được.

Cho nên ta sẽ cho ngươi vài thứ trước. Thực lực của ngươi quá yếu, cứ tiếp tục như vậy không được.

Ngưng thần tĩnh khí, ta sẽ truyền công pháp vào trong đầu của ngươi.”

Diệp Tiêu vừa gật đầu xong lập tức rên khẽ một tiếng, đầu óc đau đớn kịch liệt.

Nhưng một khắc sau điển tịch bốn bộ công pháp đã xuất hiện trong đầu hắn.

Diệp Tiêu đọc lướt lại một lượt, lập tức hít một hơi lạnh.

Hắn mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Huyết nhưng dẫu sao cũng là võ giả Diệp gia chính thống, được đào tạo võ đạo bài bản, vẫn có chút kiến thức.
Chương 1088 Ta có thể cho ngươi tất cả!

Nhưng công pháp võ thuật này cường đại tinh diệu vượt ngoài tưởng tượng của hắn. Công pháp truyền thừa của Diệp gia hắn so với mấy công pháp này còn chẳng bằng cứt chó.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Căn cơ của ngươi quá yếu, bí điển tẩy tủy Tiên Thiên Công của Đạo môn này có thể giúp ngươi tẩy rửa thân thể, tái tạo căn cơ.

Ma Huyết Đại Pháp là kỳ công của Ma đạo, mặc dù tốc thành nhưng không gây ảnh hưởng xấu gì tới ngươi, có thể giúp ngươi nhanh chóng nâng cao tu vi.

Hóa Huyết Thần Đao là đao pháp phối hợp với Ma Huyết Đại Pháp để thi triển, nhưng đao này phải tiêu hao khí huyết bản thân ngươi, không phải lúc liều mạng ngàn vạn lần không được vận dụng.

Tụ Lý Thanh Long cuối cùng là bí điển đao pháp đại đạo giản đơn nhất, kết hợp tinh túy của đao pháp tàn nhẫn quả quyết nhất.

Kiếm pháp của Diệp gia các ngươi quá yếu, luyện chút bên ngoài là được, bên trong đổi sang luyện đao đi.”

Sau khi truyền thụ công pháp cho Diệp Tiêu, Sở Hưu trực tiếp đá tinh thần của hắn ra khỏi Huyết Hồn Châu.

Sau khi tinh thần lực trở lại cơ thể, Diệp Tiêu còn thấy chóng mặt, thậm chí tự cấu lấy mình, không tin nổi mọi chuyện là thật.

Nhưng nhìn Huyết Hồn Châu vẫn còn tỏa ra ánh sáng đỏ máu trước mắt cùng những công pháp trong đầu mình, Diệp Tiêu lại không thể không tin.

Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Tiêu đột nhiên tỏa ra ánh sáng nóng bỏng.

Bất kể người thần bí bị phong ấn trong Huyết Hồn Châu là ai, rốt cuộc hắn có mục đích gì; công pháp kia là thật, chỉ cần có công pháp là sẽ có sức mạnh.

Diệp Tiêu không chút trì hoãn, lập tức bỏ qua cả giấc ngủ khổ tu Tiên Thiên Công!

Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà bĩu môi nói: “Nghe ta nói này, ngươi chọn tiểu tử này có đáng tin cậy không? Thực lực của hắn quá yếu, thiên phú cũng quá kém. Muốn dựa vào hắn gom đủ máu tươi tái tạo cơ thể, khéo mất đến tám năm mười năm mất thôi.

Nếu là ta còn chẳng bằng lừa đối tiểu tử này, giao Huyết Hồn Châu vào tay người khác, bày mưu tính kế khác!”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Muốn gom đủ máu tươi tái tạo cơ thể không cần dựa vào hắn mà dựa vào chính ta. Huống chi ngươi đừng coi nhẹ tiểu tử này, trước kia không có cơ hội thì thôi, giờ ta đã cho hắn cơ hội, chắc chắn hắn có thể bước một bước lên trời!

Hơn nữa tính cách như hắn thật ra lại dễ khống chế nhất, vừa vặn phù hợp với nhu cầu của ta hiện giờ!”

Lục Giang Hà nghi hoặc: “Ngươi nói thật ư? Sao ta không nhìn ra tiểu tử này có gì đặc biệt?”

“Trước đây thân thế của ngươi ra sao?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.

Lục Giang Hà chần chừ một chút nhưng vẫn nói: “Bản tôn ngày trước là thủy tặc, sao nào? Ngươi đừng coi thường thủy tặc, năm xưa bản tôn là lão đại đứng đầu thủy tặc bảy quận Đông Tề, cho dù hòa thượng Đại Quang Minh Tự hay đạo sĩ Long Hổ Sơn muốn đi qua đường thủy cũng phải đưa tiền mãi lộ, bằng không bản tôn sẽ ném bọn chúng vào nước làm mồi nuôi cá nuôi ba ba!”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Sau đó ngươi đá phải tấm sắt, bị tông môn Chính đạo truy sát tới cùng đường mạt lộ. Cuối cùng mới gia nhập dưới trướng Côn Luân Ma Giáo?”

Lục Giang Hà lập tức đỏ mặt, rõ ràng Sở Hưu suy đoán không sai. Với tính cách của hắn, có gặp chuyện như vậy cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Không tiếp tục chế giễu Lục Giang Hà nữa, Sở Hưu chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi xuất thân thuỷ tặc, cho dù lúc trước chỉ là một tên thủy tặc nhỏ bé cũng là ngươi đi ức hiếp người khác chứ không phải người khác ức hiếp ngươi.

Nhưng Diệp Tiêu này thì sao? Bị người ta bắt nạt tới mức này rồi, còn không bằng một đống rác, cho nên trong lòng hắn càng không cam lòng!

Một người không cam lòng, một kẻ có dục vọng mới là dễ khống chế nhất.

Trước kia hắn không có lực lượng, giờ ta cho hắn lực lượng, hắn có thể đi tới nước nào tuyệt đối vượt qua những gì ngươi tưởng tượng.

Thiên phú đương nhiên quan trọng rồi, nhưng trừ phi thiên phú của ngươi có thể tới mức như Trương Thừa Trinh, bằng không cũng chỉ vô dụng thôi.

Thế gian này mấy ai thật sự chỉ dùng thiên phú đi từ chỗ thấp lên chỗ cao?”

Lục Giang Hà vẫn còn hoài nghi nói: “Có điều người như hắn gia tộc nào chẳng có vài kẻ? Ngươi có chắc hắn có thể ngóc đầu lên được không? Đừng lãng phí thời gian vô ích.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Người chịu chăm sóc cho phụ thân cho dù phụ thân làm liên lụy tới mình, cho dù bị người khác ức hiếp tới chẳng bằng con chó cũng không muốn làm chó, như vậy là có giới hạn trong lòng.

Biết rõ mình không địch lại, khi chịu nhục vẫn có thể ôm hận nhẫn nhịn, chứng minh hắn có một chút nghị lực ẩn nhẫn, không phải loại ngu xuẩn không có đầu óc.

Đương nhiên quan trọng nhất là giờ hắn gặp được ta!

Nếu không có ta, hắn chỉ uất ức cả đời mà thôi. Nhưng giờ đã có ta ra tay, ngươi nghĩ cuộc đời sau này của hắn còn giống như trước hay sao?”

Lục Giang Hà bĩu môi khinh thường, nói cả nửa ngày hóa ra vẫn là Sở Hưu tự có lòng tin về mình, tên này làm màu cũng thật điêu luyện.

Có điều Lục Giang Hà cũng chẳng vội, Sở Hưu chỉ gửi nguyên thần trong Huyết Hồn Châu, còn hắn bị vây ở đây. Muốn tái tạo thân thể cũng là Sở Hưu tái tạo trước, hắn đứng bên xem kịch mà thôi.

Dù sao cũng bị nhốt năm trăm năm rồi, chỉ cần không để hắn rơi vào trạng thái ngủ say kia, tất cả đều dễ bàn.

Giữa trưa hôm sau, Diệp Tiêu trực tiếp tu luyện từ đêm khuya tới hiện tại, đã luyện Tiên Thiên Công tới nhập môn.

Tốc độ nhanh như vậy không phải vì Diệp Tiêu có thiên phú mà là khi Sở Hưu giao Tiên Thiên Công cho hắn đã đem cả những lý giải của bản thân mình đối với công pháp cùng những chi tiết tỉ mỉ truyền vào trong đầu Diệp Tiêu, đã có chút dáng vẻ của quán đỉnh.

Chỗ tốt khi làm vậy là Diệp Tiêu hiện giờ tương đương với chép lại bài tập của mình, vừa đơn giản vừa dễ dàng.

Nhưng khuyết điểm là không tự mình cảm ngộ công pháp, lý giải của hắn đối với công pháp sẽ luôn kém một chút, bất lợi cho tương lai.

Chẳng qua giờ Sở Hưu chỉ cần hắn mau mau chóng chóng mạnh mẽ lên, quan tâm gì tới tương lai?

Kết quả là vài ngày liền Diệp Tiêu không bước chân ra khỏi nhà, chỉ ngồi trong phòng tu luyện công pháp võ thuật mà Sở Hưu giao cho hắn, chẳng khác nào tu luyện tới nhập ma.

Mãi tới mười ngày sau mới có kẻ tới tìm hắn, báo cho hắn gia tộc sắp tổ chức nghị sự, bảo hắn tới.

Mấy ngày nay, Sở Hưu thi thoảng lại chỉ điểm Diệp Tiêu một chút, y cũng hỏi thăm tình hình giang hồ gần đây cùng tình huống Diệp gia hiện tại.

Từ khi Huyễn Hư Lục Cảnh sụp đổ đến giờ đã là nửa năm. Trừ chuyện Ngụy Thư Nhai báo thù cho Sở Hưu, Diệp Tiêu không biết tình hình cụ thể của Quan Trung Hình Đường và Trấn Võ Đường.

Dù sao hắn cũng chỉ là một đệ tử chi phụ của một gia tộc nhỏ ở một thị trấn nhỏ. Hắn không có tâm tư cũng chẳng có cách nào biết được những chuyện này.

Sở Hưu không bảo Diệp Tiêu nghe ngóng. Cho dù giờ y biết cơ nghiệp của mình xuất hiện bất trắc gì, y cũng không lo được. Giờ y thậm chí còn không có cơ thể, cũng biết làm vậy chỉ tăng thêm phiền não.

Cho nên hiện giờ y chỉ có thể nghĩ biện pháp cho những chuyện trước mắt, chờ sau khi tái tạo thân thể, hồi phục thực lực bản thân mới có thể nghĩ sang chuyện khác.
Chương 1089 Đây chính là lực lượng! 1

Diệp gia của Diệp Tiêu thật ra có thực lực không mạnh, hơn Sở gia của Sở Hưu một chút, nhưng cũng chẳng mạnh đến đâu.

Giáo chủ Diệp gia Diệp Khôn có thực lực Nội Cương cảnh, nghe nói Diệp gia còn một vị lão tổ đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng đã nhiều năm không nhúng tay vào chuyện gì.

Diệp gia tổ chức họp bàn, theo lý mà nói ai cũng có thể tới tham gia, nhưng thực tế những đệ tử chi phụ như Diệp Tiêu chỉ có thể đứng bên cạnh lắng nghe. Người thật sự có tư cách tham gia thảo luận chỉ có hơn mười người chi chính của Diệp gia.

Diệp Khôn ngồi xuống ghế chủ trầm giọng nói: “Nửa tháng nữa là ngày đại thọ của lão tổ Giang Đông Tôn thị, ta cũng đã chuẩn bị xong quà mừng thọ. Cho nên ta định phái một vài đệ tử trẻ tuổi tới chúc thọ, sẽ chọn trong số các ngươi. Phải nhớ kỹ, đừng làm Diệp gia ta mất mặt.”

Những đệ tử chi phụ kia xôn xao một hồi, gương mặt đều lộ vẻ hưng phấn.

Chuyện này chẳng có gì khó, rõ ràng chỉ là tới góp mặt mà thôi.

Hơn nữa đây là Giang Đông Tôn thị, một trong Cửu Đại Thế Gia, những gia tộc có thực lực hơi kém hơn Diệp gia thậm chí còn không có cơ hội tới chúc thọ.

Diệp gia được đi là vì Diệp gia có một ngọn núi quặng chuyên cung cấp vật liệu cho Giang Đông Tôn thị, xem như phụ thuộc của Tôn gia. Có quan hệ như vậy, Diệp gia mới có tư cách đến chúc thọ.

Diệp Khôn nhìn những đệ tử chi chính ở đây, ho khan một tiếng rồi nói: “Chuyện này do lão nhị ngươi làm.”

Diệp Đình nghe vậy lập tức vui mừng đứng ra nói: “Đa tạ phụ thân đại nhân.”

Lời này vừa nói ra, nụ cười của lão đại Diệp gia Diệp Lăng cứng đờ lại.

Thực lực của hắn mạnh hơn Diệp Đình một chút, đã đạt tới Nội Cương cảnh, hơn nữa tuổi tác cũng gần ba mươi, đã bắt tay vào xử lý chuyện trong gia tộc từ sớm.

Thế nhưng hôm nay có chuyện lộ mặt như vậy Diệp Khôn lại không giao cho hắn làm. Chuyện này khiến Diệp Lăng cảm thấy rất không phục, nhưng hắn lại không dám phản bác quyết định của phụ thân mình.

Có điều ngay lúc này Diệp Khôn lại nói: “Lão đại, vốn chuyện lần này nên do ngươi đi. Có điều bên chỗ mỏ quặng của gia tộc ta xảy ra chút vấn đề, Trương quản sự tuổi tác đã hơi lớn, gần đây vết thương cũ lại tái phát nên chuẩn bị về hưu.

Cho nên ngươi phải qua trông coi một thời gian, lựa chọn một quản sự mới quản lý mỏ quặng.”

Diệp Lăng nghe vậy, vẻ không phục trên mặt lập tức biến mất, vô cùng vui mừng đáp ứng.

Mỏ quặng của Diệp gia chính là căn cơ của bọn họ. Giờ Diệp Khôn bảo hắn tới quản lý mỏ quặng, còn giao quyền đề bạt quản sự tín nhiệm cho hắn, lợi ích thực tế trong chuyện này còn lớn hơn việc lộ mặt.

Trong Huyết Hồn Châu, Sở Hưu chứng kiến thủ đoạn của Diệp Khôn cũng gật nhẹ đầu.

Tên này có chút thủ đoạn, chí ít năng lực xử lý mâu thuẫn trong gia tộc đã khá hơn lão cha hờ của y, chỉ biết làm việc theo sở thích của bản thân.

Mặc dù gia tộc chỉ có một người thừa kế, nhưng gia tộc không thể chỉ bồi dưỡng một người.

Nhưng để đề phòng gia tộc nội đấu, giáo chủ lại không thể quá thiên vị một ai.

Theo trình tự bình thường, chuyện hôm nay đầu tiên phải tuyên bố lão đại Diệp Lăng nhận lệnh, tiếp đó mới đến lão nhị.

Thế nhưng Diệp Khôn lại công bố tin tức Diệp Đình tới Tôn gia trước, khiến hắn mừng rỡ như điên, vừa đắc ý là mình khá hơn lão đại.

Sau đó lại tuyên bố cho Diệp Lăng quặng mỏ, đền bù cảm xúc mất mát của hắn. Việc này khiến hắn có cảm giác mất rồi lại được, cứ như vậy ai ai cũng vui vẻ.

Chưa nói tới những thứ khác, nhưng thủ đoạn nhỏ của vị gia chủ này cũng cực kỳ lưu loát.

Lúc này Diệp Khôn lại nói: “Người tới Tôn gia sẽ đại biểu cho thể diện của Tôn gia, cho nên phải thật thận trọng. Lão nhị, con chọn vài đệ tử thực lực không tồi đi cùngd di.”

Diệp Đình vội vàng gật đầu, gọi mấy võ giả chi phụ có quan hệ không tệ với mình ra.

Chuyện lộ mặt như vậy đương nhiên phải chọn người phe mình.

Đúng lúc này Sở Hưu lại nói với Diệp Tiêu: “Đứng ra, tranh lấy vị trí tới Tôn gia này.”

Diệp Tiêu sửng sốt đáp lại trong đầu: “Diệp Đình đã căm ghét ta từ trước rồi, hắn sẽ không để ta tham gia chuyện lộ mặt như vậy đâu.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Hắn không cho ngươi đi thì ngươi không đi nữa à? Đây là chuyện của toàn bộ Diệp gia chứ đâu phải chuyện của riêng Diệp Đình hắn. Chỉ cần ngươi có thực lực, trước mặt bao người như vậy dựa vào cái gì mà Diệp gia không cho ngươi đi?

Muốn ra mặt vậy phải đứng trước mắt tất cả mọi người, phải đi ra khỏi DIệp gia. Bằng không ngây ngốc ở nơi bé nhỏ cả đời, vậy cả đời ngươi cũng chỉ là con ếch ngồi đáy giếng mà thôi!”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Diệp Tiêu khẽ cắn môi đứng ra nói: “Gia chủ, đệ tử

cũng muốn đi!”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều sửng sốt.

Trong Diệp gia, sự tồn tại của Diệp Tiêu luôn không được chú ý, hơn nữa tính cách hắn bướng bỉnh quật cường, bị Diệp Đình ức hiếp cũng không biết nói lời mềm mỏng cho nên bị người ta căm ghét. Toàn bộ Diệp gia không mấy ai muốn tiếp xúc với hắn, chỉ sợ dẫn lửa vào người. Không ngờ hôm nay hắn lại chủ động đứng ra tranh lấy chỗ tốt.

Có điều hắn có tư cách đấy sao? Cho dù không có nguyên nhân từ Diệp Đình, trong toàn bộ đệ tử chi phụ của Diệp gia, hắn cũng chẳng có danh tiếng gì.

Những đệ tử chi phụ khác của Diệp gia đều còn cha còn mẹ còn trưởng bối, còn người chuẩn bị đan dược và tài nguyên tu luyện cho.

Chỉ có Diệp Tiêu không chỉ không có những thứ đó, thậm chí còn phải lấy tiền cung ứng hàng tháng của gia tộc ra mua đan dược nuôi vị phụ thân tàn phế sắp chết của mình, tu vi đã kém xa những người khác.

Diệp Đình hừ lạnh nói: “Ngươi làm loạn gì đấy? Cút sang một bên cho ta!”

Diệp Tiêu không trả lời, chỉ cứng rắn nhìn Diệp Khôn nói: “Gia chủ, đệ tử cho rằng mình có tư cách đi.”

Diệp Khôn nhìn Diệp Tiêu cả nửa ngày, mãi sau mới nhớ mang máng được tên đệ tử chi phụ của Diệp gia này.

Hắn không hề phẫn nộ, thân là đệ tử Diệp gia, muốn ra mặt, muốn lên chức cao cũng là chuyện tốt. Cho dù con của mình ngứa mắt với đối phương, đối phương vẫn mang họ Diệp.

Diệp Khôn chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi cho rằng mình có tư cách? Chẳng qua tư cách không phải nói một lời là được. Lão nhị, chọn người thử thực lực hắn một chút.”

Diệp Đình bĩu môi, một võ giả chi phụ của Diệp gia cười gằn đi tới nói: “Diệp Tiêu ‘đường ca’ đao kiếm không có mắt, ngươi phải cẩn thận đấy.”

Võ giả chi phụ này cũng ở cảnh giới Ngưng Huyết, mặc dù tuổi tác hắn nhỏ hơn Diệp Tiêu nhưng bước vào cảnh giới Ngưng Huyết sớm hơn Diệp Tiêu nhiều. Muốn thắng Diệp Tiêu, quá dễ.

Ngay lúc đệ tử Diệp gia vừa chạm tay vào trường kiếm chuẩn bị thi triển Thanh Phong Lạc Diệp Kiếm của Diệp gia tấn công Diệp Tiêu, một vệt sáng đột nhiên lóe lên. Chỉ nghe một tiếng ‘keng’ lớn, trường kiếm trong tay đệ tử Diệp gia không ngờ đã bắn Ngoại Cương ra ngoài, thậm chí cả hổ khẩu hắn cũng nứt toác, máu tươi chảy ròng ròng.

Một lát sau hắn mới phản ứng lại, nhìn cánh tay mình kêu la ầm ĩ.

Ánh mắt mọi người Diệp gia nhìn về phía Diệp Tiêu như nhìn một con quái vật.
Chương 1090 Đây chính là lực lượng! 2

Một chiêu đã đánh bay binh khí của đối phương, vậy chẳng phải chỉ hai chiêu là đoạt mạng đối phương? Diệp Tiêu lấy đâu ra thực lực như vậy? Vì sao kiếm của hắn lại nhanh như vậy?

Diệp Khôn cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Tiêu. Hắn có thực lực Nội Cương cảnh, đương nhiên thấy rõ mọi chuyện.

Diệp Tiêu chỉ xuất một kiếm rất đơn giản, nhưng tốc độ của kiếm này quá nhanh, nhanh tới mức đối thủ không kịp phản ứng.

Chiêu kiếm này cũng không phải võ thuật cường đại gì, chỉ đơn giản là phát huy mấy chữ nhanh chóng hung ác chuẩn xác tới mức cực hạn mà thôi.

Hơn nữa hắn cũng phá hiện, căn cơ của Diệp Tiêu này không ngờ lại cực kỳ vững chắc. Chuyện này rất hiếm thấy trong gia tộc nhỏ như bọn họ.

Có điều bất luận ra sao, trong thế hệ trẻ của Diệp gia có một đệ tử ưu tú như vậy cũng là chuyện tốt.

Cho nên Diệp Khôn tùy ý khoát tay nói: “Không tệ. Ba ngày sau ngươi theo bọn lão nhị cùng xuất phát tới Tôn gia. Nhớ cho kỹ, đừng rụt rè, đừng làm mất mặt Diệp gia ta!”

Diệp Tiêu mặt không biểu cảm bước ra ngoài, ánh mắt những người khác nhìn về phía Diệp Tiêu cũng phải thay đổi. Diệp Tiêu không thể tả được thay đổi đó, nhưng tóm lại không còn là vẻ khinh thường và khinh bỉ trước kia nữa.

Cảm giác này thật sự không tệ.

“Cảm thấy chưa? Đây chính là lực lượng!”

Giọng nói của Sở Hưu vang lên trong đầu Diệp Tiêu, ngữ điệu rất nhẹ nhưng lại mang theo lực lượng mê hoặc kỳ dị.

“Chỉ khi nào ngươi cầm đao cầm kiếm lên, chỉ khi nào ngươi có đủ thực lực, ngươi mới được người khác coi trọng.

Mấy chuyện nắm quyền thế khắp thiên hạ, say ngủ gối đầu lên mỹ nhân gì gì đó đó, với ngươi hiện giờ chỉ là nói nhảm mà thôi.

Có sức mạnh không khiến ngươi nhận được bất cứ thứ gì, nhưng nó lại khiến người khác không thể cướp được những thứ trên người ngươi. Ví dụ như, tôn nghiêm!”

Diệp Tiêu hít sâu một hơi, xiết chặt nắm đấm.

Hắn đã quyết định.

Bất luận người thần bí trong hạt châu đỏ máu kia lai lịch ra sao, kể cả là yêu ma quỷ quái gì, chỉ cần hắn có thể cho mình lực lượng, mình sẽ đi theo hắn tới cùng!

Cảm giác của lực lượng khiến người từng thử vĩnh viễn không muốn vứt bỏ.

Những kẻ tự xưng là thoái ẩn giang hồ, nếu thật sự muốn thoái ẩn giang hồ

sao không tự phong ấn kinh mạch, tự phế võ công? Như vậy vừa không ảnh hưởng tới tuổi thọ bản thân, vừa không còn chút võ lực nào, rũ sạch tất cả quan hệ với giang hồ.

Nhưng thực tế không mấy ai làm vậy, bởi vì bọn họ không bỏ được lực lượng của bản thân.

Giờ Diệp Tiêu cũng vậy, khi thật sự nếm thử mùi vị của lực lượng, hắn không nỡ bỏ, cũng không bỏ được.

Ba ngay sau, Diệp Tiêu cùng đám người Diệp Đình tới Giang Đông Tôn thị.

Đương nhiên người dẫn dầu không chỉ Diệp Đình, còn một trưởng bối chi phụ trong Diệp gia có thực lực cảnh giới Tiên Thiên.

Đối phương thường xuyên ra ngoài buôn bán, kinh nghiệm tương đối phong phú. Lần này bọn họ mang lễ mừng thọ tới Giang Đông, để tránh trên đường xảy ra bất trắc gì cho nên cố tình phái một trưởng bối giàu kinh nghiệm như vậy đi theo, xem như hộ tống.

Cho nên dọc con đường này Diệp Đình cố nhịn không gây sự với Diệp Tiêu.

Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết chuyện nào quan trọng.

Vốn trong gia tộc địa vị hắn không bằng đại ca mình, nếu còn giở trò trên đường không khéo còn không giữ nổi địa vị hiện tại.

Đường tới Giang Đông bình thản không vấn đề gì. Sau khi tới Giang Đông Tôn thị, Sở Hưu xuyên qua tinh thần Diệp Tiêu chứng kiến cánh cửa của Giang Đông Tôn thị, ánh mắt lóe lên sắc thái âm trầm.

Lúc trước đám người kia đều cho rằng y chết chắc, đồng loạt bỏ đá xuống giếng, muốn đẩy y vào chỗ chết.

Những chuyện này Sở Hưu đều nhớ rất kỹ, đợi ngày sau thanh toán. Không ai có thể trốn thoát!

Giang Đông Tôn thị nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, nhưng nhẫn nhịn không nghĩa là bọn họ thật sự khiêm nhượng.

Lần này lão tổ Giang Đông Tôn thị tổ chức đại thọ có thể nói là cực kỳ xa hoa, mời tới phân nửa thế lực võ lâm Đông Tề cùng một số võ giả tán tu có danh vọng.

Hơn nữa vốn dĩ Giang Đông Tôn thị còn lười mời những gia tộc nhỏ như Diệp gia, cho dù đối phương có quan hệ phụ thuộc nhưng thực lực quá yếu kém. Giờ mời bọn họ tới chẳng qua là vì thêm người, tăng thêm uy phong mà thôi.

Thật ra Giang Đông Tôn thị làm vậy có liên quan rất lớn tới Sở Hưu.

Giang Đông Tôn thị ẩn nhẫn bao lâu như vậy, trong quá khứ ai cũng biết trong bụng Giang Đông Tôn thị có ý khác. Người ta mặc dù nhẫn nhịn với các thế lực lớn, thậm chí có phần khúm núm, nhưng một khi đối mặt với những thực lực kém hơn mình, Giang Đông Tôn thị sẽ không ra vẻ đáng thương ngược lại còn hất hàm lên mặt.

Nhưng trong Huyễn Hư Lục Cảnh, hai trụ cột cảnh giới Chân Đan của Giang Đông Tôn thị đã bị Sở Hưu làm thịt, đây là tổn thất rất lớn đối với tông môn như Giang Đông Tôn thị, đồng thời cũng khiến các thế lực khác nhòm ngó.

Cho nên Tôn Tổ Xương vốn vài chục năm rồi không tổ chức tiệc mừng thọ, lần này lại muốn tổ chức đại thọ, hơn nữa còn muốn làm lớn như vậy. Hành động này chính là để nói với các tông môn thế lực khác, lần này mặc dù Giang Đông Tôn thị chịu thiệt nhưng chỉ là con hổ mất hai cái răng, móng vuốt sắc bén vẫn còn nguyên!

Những thế lực lớn khác tiến vào Giang Đông Tôn thị đều có đệ tử hay chấp sự tự mình nghênh đón.

Nhưng loại gia tộc nhỏ bé tầm thường như Diệp gia chỉ có một hạ nhân dẫn vào, còn vênh váo đắc ý nói: “Sau khi vào phải cẩn thận một chút, đừng động tới vị đại nhân nào. Các ngươi không đắc tội nổi đâu!”

Diệp Đình lúc trong gia tộc khí thế còn hung hăng, giờ chỉ dám cúi người gật đầu lia lịa đáp ứng, thái độ cung kính tới cực điểm.

Chỉ có Diệp Tiêu cảm thấy không thoải mái, rõ ràng bọn họ là khách tới chúc thọ, sao còn không bằng người hầu?

Có điều lúc này những người khác của Diệp gia lại chẳng có tâm lý như Diệp Tiêu, ngược lại còn nhìn khách khứa qua lại, tặc lưỡi cảm thán.

Bình thường bọn họ đâu được thấy nhiều cường giả, nhiều thế lực lớn trên giang hồ như vậy.

Tàng Kiếm Sơn Trang, Thần Binh Các, Thuần Dương Đạo Môn, Chân Vũ Giáo, Thương Thủy Doanh thị, Thương Dương Mạc gia, Cao Bình Lục gia, Bạch Hổ Đường, vân vân, thậm chí có cả người trong triều đình đệ tử, khiến mọi người nhìn không rời mắt.

Những người đến đều được đệ tử Giang Đông Tôn thị cung kính nghênh đón, khí độ bất phàm, khiến Diệp Tiêu đứng xem không khỏi hâm mộ.

“Ngươi hâm mộ những người này sao?” Giọng nói của Sở Hưu đột nhiên vang lên bên tai Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu sửng sốt một hồi nói: “Đương nhiên là hâm mộ rồi, đại trượng phu sinh ra trên thế gian phải như vậy mới đúng. Thanh danh chấn động giang hồ, đến đâu người người cũng phải lễ phép đối đáp.”

Sở Hưu cười cười nói: “Yên tâm, khi ngươi có lực lượng, có thân phận, ngươi cũng sẽ nhận được đãi ngộ như vậy.

Chẳng qua ngươi đừng nhìn giờ bọn chúng oai phong như vậy. Nếu gặp phải người mạnh hơn bọn chúng, gặp thế lực lớn bọn chúng, bọn chúng cũng phải khách khí đối đáp.”

Diệp Tiêu gật nhẹ đầu, đột nhiên hắn hỏi: “Tiền bối, có phải lúc trước ngài cũng như bọn họ hay không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom