• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (5 Viewers)

  • Chương 1101-1105

Chương 1101 Bày mưu tính kế 1

Tôn Trường Minh chỉ hơi có hảo cảm với Diệp Tiêu. Theo hắn thấy, tên đệ tử gia tộc nhỏ này rất hợp ý hắn, giữ lại bên người làm tùy tùng cũng không tệ.

Nhưng giờ Diệp Tiêu lại nói mình có biện pháp giải quyết chuyện này, như vậy có vẻ quá tự đại.

Tôn Trường Minh còn tưởng Diệp Tiêu vội vàng muốn lập công sau khi gia nhập dưới trướng hắn, cho nên Tôn Trường Minh có phần không thích.

Hắn bèn nhíu mày một cái nói: “Ngươi có cách gì?”

Diệp Tiêu gật đầu nói: “Công tử, quan hệ giữa những thế gia phụ thuộc với Lục gia vốn chẳng hề chặt chẽ, có một số có thể dùng tiền mua chuộc được.”

Tôn Trường Minh hừ lạnh một tiếng nói: “Cái này còn cần ngươi nói à? Ta cũng biết có thể dùng tiền mua chuộc được, chẳng qua những gia tộc này chỉ là số ít mà thôi. Đại đa số các gia tộc đều biết nên chọn phe ra sao.”

Diệp Tiêu trầm giọng nói: “Bọn họ biết, nhưng Lục gia chưa chắc đã tin tưởng bọn họ.

Công tử, ngài chỉ cần phái người tới những gia tộc phụ thuộc của Lục gia. Nếu là gia tộc ngài cảm thấy không phản bội, vậy chỉ cần cho người qua, hơn nữa còn phải để người của Lục gia thấy, nhưng người chúng ta phái đi lại không cần mở miệng mời chào, cứ ở một thời gian rồi đi là được.

Còn những gia tộc ngài khẳng định có thể dùng tiền mua chuộc được thì cứ dùng tiền mua chuộc. Cứ như vậy ta dám cam đoan không cần chúng ta xuất thủ, toàn bộ Lục gia chắc chắn sẽ đại loạn!”

Tôn Trường Minh không phải kẻ ngốc, sau khi Diệp Tiêu nói xong hắn lập tức hiểu ra trọng tâm của kế hoạch này ở đâu, chỉ có mấy chữ: nghi ngờ vô căn cứ!

Đối với những gia tộc phụ thuộc, Lục gia chắc chắn sẽ không tin tưởng hoàn toàn, bởi vì Tôn gia bọn họ cũng vậy.

Sau khi người của Tôn gia đi khỏi, người của Lục gia sẽ tới hỏi dò các gia tộc phụ thuộc. Đến lúc đó gia tộc không được mời chào chắc chắn sẽ trả lời là người của Tôn gia tới mà không nói gì.

Kẻ nhận tiền định phản bội cũng sẽ trả lời như vậy.

Cứ như vậy, thật thật giả giả, giả giả thật thật. Sau chuyện này hạt giống ngờ vực vô căn cứ đã được gieo xuống, không cần Tôn gia động thủ, chính phe địch sẽ tự rối loạn.

Tôn Trường Minh càng nghĩ càng cảm thấy tinh diệu, hắn cười lớn vỗ vỗ lên vai Diệp Tiêu nói: “Không tệ, không tệ. Ta sẽ tới nói với phụ thân. Yên tâm đi, không thiếu công ngươi đâu.”

Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Không, công tử, công lao này là của ngài. Mưu kế này đều là ngài nghĩ ra, thuộc hạ chỉ làm việc cho ngài mà thôi.”

Gương mặt Tôn Trường Minh lộ ra thần sắc như cười như không nhìn Diệp Tiêu nói: “Ngươi định nhường công lao này cho ta? Ngươi có biết lúc này ngươi hiến kế như vậy là giúp Tôn gia ta một đại ân, cho dù ngươi không phải người của Tôn gia, phần thưởng của ngươi cũng không ít đâu.”

Diệp Tiêu sắc mặt nghiêm túc đáp: “Lần trước thuộc hạ đã nói rồi, người thuộc hạ kính trọng nhất chính là công tử ngài.

Thuộc hạ biết trong Tôn gia còn một số kẻ không phục công tử, lần tranh đấu với Lục gia này chính là cơ hội tốt cho công tử bộc lộ tài nặng. Những công lao này đều thuộc về công tử,

Đối tượng thuộc hạ gia nhập dưới trướng không phải toàn bộ Tôn gia mà chỉ là công tử. Chỉ cần tương lai công tử trở thành giáo chủ, ta tin tưởng công tử sẽ không bạc đãi thuộc hạ.

Mặc dù thuộc hạ không dám nói ánh mắt mình có thể nhìn xa đến đâu, nhưng ít nhất sẽ không thiển cận như vậy.”

Lúc này Tôn Trường Minh càng nhìn Diệp Tiêu càng thấy thuận mắt.

Theo bề ngoài hiện hắn đang là người thừa kế của Tôn gia, cũng có không ít thủ hạ. Nhưng đại đa số thủ hạ của hắn chỉ có thể nghe lệnh, ngay làm việc còn không lưu loát, chưa nói tới chuyện bày mưu tính kế giúp hắn.

Còn Diệp Tiêu này ngoại trừ thực lực hơi kém, tâm tư linh hoạt, hiểu nhiều mưu kế, còn biết làm người. Thủ hạ như vậy biết tìm đâu ra được?

“Được! Diệp Tiêu, bản công tử sẽ không khiến ngươi thất vọng. Mong muốn của ngươi, tương lai bản công tử sẽ thực hiện giúp ngươi!”

Động viên Diệp Tiêu vài câu xong, Tôn Trường Minh trực tiếp gọi người tới bố trí chỗ ở cho hắn, lại nhét cho hắn một đống đan được rồi mới hài lòng đi khỏi, tới báo cáo tình hình cho phụ thân mình.

Trong Huyết Hồn Châu, Sở Hưu lắc đầu.

Y có vẻ coi trọng Tôn Trường Minh quá rồi, mặc dù thực lực thiên phú của đối phương cũng tạm, nhưng cả làm người làm việc đều chỉ là chí lớn nhưng tài mọn.

Ngày trước trên Long Hổ Bảng, không nói những yêu nghiệt thiên tư kinh người như Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền, cho dù là Tạ Tiểu Lâu, Nhan Phi Yên, trong tông môn bọn họ cũng không có đối thủ, không cần lo lắng có ai cạnh tranh với mình.

Thế nhưng bao năm qua Tôn Trường Minh này thậm chí còn không làm tốt việc của mình, đúng là kém cỏi.

Bên kia Tôn Trường Minh lập tức báo cáo lại kế sách, sau đó nhanh chóng được gia chủ Tôn gia, cũng là phụ thân của Tôn Trường Minh, Tôn Khải Phương coi trọng.

Giờ Tôn gia cùng Lục gia còn chưa trực tiếp dùng thủ đoạn vũ lực với nhau, hai bên chỉ đối chọi phạm vi nhỏ, nhưng những gia tộc phụ thuộc đã tranh

đấu tới đổ máu, Tôn gia cũng đang chịu thiệt.

Giờ Tôn Trường Minh đề xuất một kế sách như vậy có thể nó là hóa giải thế nguy cấp của Tôn gia, lập tức khiến Tôn gia mừng rỡ, xử lý theo kế sách của Tôn Trường Minh.

Kết quả là không đến một tháng sau, Lục gia đã nảy sinh lòng hoài nghi đối với các gia tộc dưới trướng mình. Trong lúc Lục gia qua lại kiểm tra hư thực lại nảy sinh xung đột khiến cho các gia tộc dưới trướng bọn họ lục đục, có không ít gia tộc dứt khoát chuyển sang nương tựa vào Tôn gia. Tình thế công thủ đôi bên lập tức nghịch chuyển.

Hơn nữa sau khi Sở Hưu tới Tôn gia, y cũng đưa cho Tôn gia không ít ý tưởng, hơn nữa tất cả đều là kế sách cắt đứt hậu hoạn.

Nói một lời không dễ nghe, theo Sở Hưu, Giang Đông Tôn thị cùng Cao Bình Lục gia đều quá mức kém cỏi.

Không phải nói thực lực bọn họ kém cỏi mà là Giang Đông Tôn thị cùng Cao Bình Lục gia mấy năm nay sống quá an nhàn.

Hai nhà trong Cửu Đại Thế Gia này đều nằm ở vị trí không cao không thấp.

Trên có Thương Thủy Doanh thị đứng trên đỉnh cao, thực lực cực kỳ cường đại, khiến bọn họ không dám có ý nghĩ xấu nào.

Những gia tộc bên dưới như Đổng gia, Lạc gia đều có thực lực quá yếu, không uy hiếp được tới bọn họ.

Cứ như vậy, Tôn gia cùng Lục gia đã lâu rồi không thật sự trở mặt giao chiến cùng kẻ khác. Chính vì vậy theo Sở Hưu, thủ đoạn của bọn họ quá mức ôn hòa, không biết cách ứng biến.

Cho nên sau khi Sở Hưu tới Giang Đông Tôn thị, y nói cho Diệp Tiêu không ít thủ đoạn âm mưu bỉ ổi, lại để Tôn Trường Minh nói lại cho Tôn gia, sau đó dùng kế sách này đối phó với Lục gia.

Ví dụ như cắt đứt đường buôn bán xung quanh Lục gia, khiến Lục gia thiếu hụt một lượng lớn các loại tài nguyên.

Không thì khích bác kích động những thế lực có thù oán với Lục gia, khiến bọn họ quấy rối sau lưng Lục gia.

Thậm chí Sở Hưu còn nghĩ kế cho Tôn Trường Minh, khiến tên này dùng vũ lực uy hiếp hay dùng lợi ích dụ dỗ tập trung phân nửa trộm cướp xung quanh Lục gia, khiến toàn bộ Cao Bình Quận rối loạn. Lại có hơn mười thế lực không chịu nổi tranh đấu giữa hai gia tộc này, bất đắc dĩ rời khỏi. Chuyện này lại gián tiếp tạo thành tổn thất cho Cao Bình Lục gia.
Chương 1102 Bày mưu tính kế 2

Dù sao những thế lực này có thể sống quanh Cao Bình Lục gia, hoặc là gia tộc phụ thuộc của Cao Bình Lục gia, hoặc là lựa chọn quy thuận Cao Bình Lục gia.

Những thủ đoạn này mặc dù không đến mức làm thương tổn gân cốt của Cao Bình Lục gia nhưng lại khiến Cao Bình Lục gia gặp vô số phiền toái.

Trước đó Tôn gia và Lục gia đối chọi, thật ra Lục gia hơi chiếm ưu thế. Dù sao Tôn gia cũng vừa tổn thất hai võ giả cảnh giới Chân Đan, thế nhưng giờ bên thắng thế đã đổi lại.

Mặc dù Sở Hưu bảo Diệp Tiêu để lại hết công lao cho Tôn Trường Minh, có điều Tôn Trường Minh cũng không phải kẻ ngu ngốc, không như cha con Diệp gia, làm chuyện xử lý thuộc hạ công cao vượt chủ.

Tôn Trường Minh thẳng thắn dẫn Diệp Tiêu theo bên mình mọi nơi mọi lúc, coi như tâm phúc số một, cực kỳ tán thưởng, chỉ thiếu đường kết bái với hắn.

Có điều Sở Hưu vẫn thấy không hài lòng.

Tôn gia và Lục gia đúng là quá kém. Từ khi rời khỏi Huyễn Hư Lục Cảnh tới giờ, hai bên xung đột đã hơn nửa năm, thế nhưng vẫn chưa giao chiến chân chính, cũng chưa có kết quả, thật quá dài dòng.

Giờ Sở Hưu đang tự hỏi có cần châm thêm một mồi lửa cho đôi bên hay không?

Đúng lúc này, Tôn Trường Minh lại mang theo Diệp Tiêu cùng tới Nam Lương Thành ở Đông Tề.

Giờ Tôn Trường Minh đã coi Diệp Tiêu là tâm phúc, gặp chuyện gì cũng nói với hắn, để hắn hỗ trợ cho ý kiến.

Lần này Tôn Trường Minh tới Nam Lương Thành định nhờ Phong Mãn Lâu mua tình báo, mua tình báo liên quan tới Lục gia.

Giờ hai bên đang giương cung bạt kiếm, người buôn tin giang hồ bình thường chắc chắn không dám bán tình báo cho Tôn gia. Cho nên Tôn gia chỉ có thể đích thân tới tổng bộ Phong Mãn Lâu mua tình báo.

Còn vì sao Tôn gia lại phải làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, giờ Tôn gia vẫn đang đắn đo rốt cuộc có nên đánh hay không.

Từ trên xuống dưới của Tôn gia mấy năm nay đều quen cách khiêm nhượng nhẫn nhịn, bảo bọn họ làm việc cấp tiến một chút cũng không được.

Nhưng bọn họ luôn cảm giác mọi chuyện quá thuận lợi, không hiểu sao Tôn gia lại chiếm thượng phong.

Đổi lại thành thế gia khác chắc chắn đã nhân cơ hội này đánh tan đối thủ, thế nhưng Tôn gia lại không. Bọn họ sau khi chiếm thượng phong lại cảm thấy không đủ chắc chắn, cho nên mới muốn tới mua tình báo tỉ mỉ của Lục gia, sau đó phân tích xem rốt cuộc có nên xuất thủ hay không.

Sau khi tới Nam Lương Thành, Tôn Trường Minh mang theo Diệp Tiêu trực

tiếp tới Phong Mãn Lâu, không ngờ lại bị cự tuyệt.

Đám buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu luôn làm việc hết sức tinh tế. Bọn họ vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của trận chiến giữa Lục gia và Tôn gia, nhưng lại không định nhúng tay vào.

Đối với Phong Mãn Lâu mà nói, bọn họ chỉ cần làm người chứng kiến là đủ, trong thời khắc quan trọng như vậy, bọn họ sẽ không chọn phe.

Cho dù Tôn gia tự thân tới mua tình báo, cho dù Tôn gia không muốn lập tức ra tay với Lục gia, chỉ muốn xem thử thực lực đôi bên, như vậy cũng không được.

Tôn Trường Minh nói tới mỏi miệng cũng không được, chỉ đành hậm hực trở lại quán trọ, định nghĩ xem còn biện pháp nào khác không.

Đêm xuống, Diệp Tiêu xếp bằng trong khách sạn tu luyện.

Hắn biết muốn nhận được lực lượng không dễ, cho dù có sẵn công pháp cũng vẫn phải khổ tu.

Sau khi tới gia nhập dưới trướng Tôn Trường Minh, hắn không thiếu đan dược, cho nên khi có thời gian lập tức khổ tu. Giờ Diệp Tiêu đã lên tới Nội Cương cảnh, có thể nói là thần tốc.

Đúng lúc này, cửa sổ khách sạn như hóa thành cát bụi.

Một cô gái mặc áo đen không biết xuất hiện ngoài cửa sổ từ lúc nào, trường đao lấp loáng ánh sáng lanh, một khắc sau đã tới trước người Diệp Tiêu.

Một đao nhanh như chớp, thực lực đôi bên lại chênh lệch quá lớn, tới khi Diệp Tiêu phản ứng lại hắn đã cảm giác thấy hơi lạnh trên lưỡi đao.

Ngay lúc này trong đầu Diệp Tiêu lóe lên đủ loại suy nghĩ không cam lòng chờ chết, Sở Hưu lại đột nhiên hô lớn trong đầu hắn: “Hô Mục Tử Y!”

Diệp Tiêu bất chấp mọi thứ, vô thức hô lên: “Mục Tử Y!”

Thân hình cô gái kia lập tức chấn động, lưỡi đao đã kề sát cổ Diệp Tiêu chợt thu lại.

Lưỡi đao cách cổ Diệp Tiêu chỉ cỡ một sợi tóc, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được mùi vị của tử vong như vậy.

Lúc này cô gái mặc áo đen kia giọng nói đầy chấn động hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại biết tên ta?”

Cái tên này nàng đã bỏ qua từ rất lâu trước kia, trong Thanh Long Hội cũng chỉ một số ít người mới biết được, chí ít người trước mặt chắc chắn không thể biết.

Diệp Tiêu đầu đầy mồ hôi lạnh, lúc này càng không biết nên nói gì cho phải.

Cái tên này là vị tiền bối thần bí kia bảo hắn nói, làm sao hắn biết nó có ý nghĩa gì?

Lúc này giọng nói của Sở Hưu lại vang lên bên tai Diệp Tiêu: “Đưa Huyết Hồn Châu cho nàng.”

Diệp Tiêu lập tức móc Huyết Hồn Châu ra giao cho Mục Tử Y, Mục Tử Y do dự nhưng vẫn nhận lấy. Một khắc sau, tinh thần lực của nàng đã bị kéo vào trong Huyết Hồn Châu.

Mục Tử Y cảnh giác cầm Liễu Diệp Loan My Đao đưa ngang trước người. Có điều một khắc sau vừa thấy Sở Hưu, hốc mắt nàng lại đỏ lên.

“Sở công tử, ta biết mà, ngươi sẽ không chết, ta biết mà!”

Mục Tử Y thần sắc kích động, biểu cảm như khóc như cười, thậm chí không khống chế nổi tâm tình bản thân.

Sở Hưu cũng không ngờ cô gái này lại để ý tới y như vậy.

Thật ra Sở Hưu không biết, sau khi nhận được tin y đã chết, Mục Tử Y còn muốn âm thầm hạ độc Bộ Thiên Nam, báo thù cho y.

Thực lực của nàng không đủ, chỉ có thể làm chút việc như vậy cho Sở Hưu.

Đối với Sở Hưu, Mục Tử Y chỉ là một cô gái y tiện tay cứu giúp khuyên bảo lúc trẻ tuổi, thậm chí sau đó Sở Hưu còn chẳng quan tâm tới việc sống chết của Mục Tử Y.

Mặc dù trong mắt người ngoài, cách làm của Sở Hưu lúc đó cực kỳ lạnh lùng, nhưng đó chính là tính cách của Sở Hưu.

Ta nhìn ngươi thuận mắt mới phí chút nước bọt khuyên bảo ngươi, nhưng nếu ngươi một lòng chán sống muốn tìm đường chết, ta cũng chẳng hơi đâu lo nghĩ giúp.

Nhưng đối với Mục Tử Y, Sở Hưu lại có địa vị hoàn toàn khác trong lòng nàng, tương đương với người cho nàng cuộc sống thứ hai.

Lúc trước Mục gia bị diệt môn, thứ duy nhất chống đỡ giúp Mục Tử Y sống sót chính là ý muốn báo thù.

Sau đó Sở Hưu đã báo thù giúp nàng, còn khuyên can nàng khi nàng quyết định tự sát, khiến nàng buông bỏ ý muốn chết, đạt được cuộc sống mới. Địa vị của Sở Hưu trong lòng nàng đã không cách nào mô tả.

Thậm chí có thể nói trong lòng nàng địa vị của Sở Hưu còn quan trọng hơn nghĩa phụ của nàng, quan trọng hơn nhị long thủ Đoan Mộc Thiên Sơn đã dìu dắt nàng bước lên địa vị hiện tại trong Thanh Long Hội.

Lục Giang Hà vẻ mặt phiền muộn đứng một bên, cô gái này từ lúc vào đến giờ đều coi hắn như người vô hình. Lục gia không khỏi ghen tị nói: “Ta nói này, tiểu tử Sở Hưu, vận đào hoa của ngươi đúng là không ít. Con nhóc của Âm Ma Tông, cô bé của Lạc gia, nói thật đi, rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu nữ nhân mà bản tôn không biết?”
Chương 1103 Mục Tử Y

“Im miệng!”

Sở Hưu mắng Lục gia một câu rồi mới quay đầu sang nói: “Mặc dù ta không chết nhưng giờ cũng chẳng khá hơn chết bao nhiêu. Ngươi cũng thấy đấy, giờ ta chỉ có thể tạm thời ở lại trong Huyết Hồn Châu này, dựa vào tiểu tử bên ngoài hành động.”

Mục Tử Y lập tức nói: “Không sao, Sở công tử, ta sẽ lập tức mang Huyết Hồn Châu tới tìm nghĩa phụ. Cho dù trả giá giá thế nào ta cũng sẽ giúp ngươi tái tạo lại thân thể!”

Sở Hưu xua tay nói: “Không cần, ta tự có cách tái tạo thân thể. Nhưng sao ngươi lại ở đây? Ta nhớ ngươi bị Bộ Thiên Nam lưu đày tới Bắc Yên cơ mà? Hơn nữa sao ngươi lại muốn giết Diệp Tiêu?”

Lần trước khi Sở Hưu gặp Mục Tử Y, nghĩa phụ của nàng Đoan Mộc Thiên Sơn có mâu thuẫn với Bộ Thiên Nam, cho nên Mục Tử Y bị Bộ Thiên Nam đày từ tổng bộ Thanh Long Hội tới Bắc Yên. Sao giờ nàng lại trở về.

Mục Tử Y cười khổ một tiếng nói: “Chuyện này có phần phức tạp, còn có liên quan tới Sở công tử.”

“Có liên quan tới ta?”

Mục Tử Y gật đầu nói: “Khi nghĩa phụ biết Sở công tử xảy ra chuyện, Bộ Thiên Nam từng bỏ đá xuống giếng, người lại khắc khẩu với Bộ Thiên Nam, cho rằng hành động này vô cùng ngu ngốc. Chỉ vì ân oán cá nhân mà kết thù nặng với toàn bộ nhánh Ẩn Ma, rất thiếu khôn ngoan.

Nhưng Bộ Thiên Nam không những không nghe, còn giận dữ mắng chửi lại nghĩa phụ không có tư cách quản lý chuyện hắn làm. Lại thêm tên tiểu nhân hèn hạ Đoàn Thiên Lang bỏ đá xuống giếng thêm mắm thêm muối, nghĩa phụ đã bị đại long thủ tước đoạt quyền lực, nhốt trong tổng bộ Thanh Long Hội tự kiểm điểm bản thân.

Nghĩa phụ xảy ra chuyện, ta muốn trở lại thăm nom. Có lẽ Bộ Thiên Nam cho rằng ta chỉ là một nữ nhân, không gây nổi sóng gió gì, cho nên gọi ta về Đông Tề.

Còn lần này tới giết Diệp Tiêu là do ta nhận nhiệm vụ. Dù sao ta cũng đang trong Thanh Long Hội, bên trên giao nhiệm vụ xuống, ta không thể thoái thác hết được.”

Sở Hưu hiểu ra gật đầu hỏi: “Ngươi có biết ai thuê ngươi giết Diệp Tiêu không?”

“Là Lục Quảng Lăng của Cao Bình Lục gia. Thời gian gần đây Cao Bình Lục gia chịu thiệt rất nhiều cho nên bọn họ muốn mời Thanh Long Hội xuất thủ, giết một số người của Tôn gia, vãn hồi chút thể diện.

Xem ra bên phái Lục gia không muốn tử chiến cùng Tôn gia, cho nên mục tiêu Lục gia lựa chọn không phải trực hệ của Tôn gia.

Diệp Tiêu này là tâm phúc của trực hệ Tôn Trường Minh, có vẻ rất được coi trọng, cho nên cũng thành mục tiêu ám sát.”

Đúng là Thanh Long Hội có quy củ không được để lộ tin tức chủ thuê.

Có điều đối với Mục Tử Y mà nói, ít nhất là trước mặt Sở Hưu, quy củ này có cũng như không.

Trầm ngâm nửa ngày, Sở Hưu hỏi Mục Tử Y: “Nói vậy giờ Lục Quảng Lăng cũng đang ở Nam Lương Thành?”

Mục Tử Y gật đầu nói: “Hắn nói hắn muốn thấy Tôn Trường Minh khi biết thủ hạ tâm phúc của mình bị giết, cho nên cố ý tới Nam Lương Thành.”

Sở Hưu trầm ngâm rất nói: “Như vậy đi, ngươi không thể giết Diệp Tiêu, hắn có tác dụng lớn với ta. Bên phía Lục gia ngươi cứ ứng phó qua loa là được.

Giờ ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi cũng biết thù hận giữa ta và Bộ Thiên Nam rồi đấy. Thái độ của nghĩa phụ ngươi, Đoan Mộc Thiên Sơn ra sao?”

Tương lai Sở Hưu muốn tìm tới thanh toán nợ nần với những kẻ từng bỏ đá xuống giếng với y, nhưng bên phía Thanh Long Hội lại không dễ giải quyết.

Không tính Bộ Thiên Nam, là thế lực mạnh nhất trong Tứ Linh, bao năm qua Liễu Tiệm Hồng đã có thích khách sát thủ trải rộng khắp giang hồ. Nếu ba mươi sáu phân đà tề tụ, uy thế sẽ cực kỳ kinh người.

Cho nên Sở Hưu rất muốn biết, thái độ của Thanh Long Hội đối với Bộ Thiên Nam ra sao.

Mục Tử Y trầm giọng nói: “Trước nay nghĩa phụ chỉ trung thành với Thanh Long Hội chứ không phải mình Bộ Thiên Nam.

Thậm chí lúc trước nghĩa phụ đã có cơ hội tranh đoạt vị trí đại long thủ, nhưng người lại từ bỏ, vì thiên phú võ đạo của Bộ Thiên Nam tốt hơn.

Nhưng giờ nghĩa phụ đã hối hận. Không phải hối hận vì không nhận được chức vị đại long thủ mà hối hận vì tin sai người.

Không ngờ Bộ Thiên Nam lại hành xử điên cuồng như vậy, cứ thế sớm muộn gì hắn cũng hại chết cả Thanh Long Hội!”

Mục Tử Y cũng đoán được mơ hồ Sở Hưu đang có ý gì, cho nên nàng không đợi Sở Hưu hỏi tiếp đã trực tiếp lên tiếng: “Sở công tử, nếu ngươi muốn giết Bộ Thiên Nam, bên phía nghĩa phụ không chỉ không ngăn cản thậm chí còn có thể liên thủ cùng ngươi. Sự tồn tại của Bộ Thiên Nam đã ảnh hưởng tới an nguy trong tương lai của Thanh Long Hội.

Chỉ cần ngươi không giận chó đánh mèo trút lên Thanh Long Hội, chỉ giết Bộ Thiên Nam, nghĩa phụ chắc chắn không có ý kiến.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Ồ? Liên thủ? Chẳng phải nghĩa phụ ngươi bị Bộ Thiên Nam nhốt lại rồi à? Vậy còn liên thủ thế nào được?”

Mục Tử Y nói: “Nghĩa phụ dẫu sao cũng là nhị long thủ của Thanh Long Hội,

thời gian người sống trong Thanh Long Hội còn lâu hơn Bộ Thiên Nam. Tất cả mọi chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ đều do nghĩa phụ xử lý. Cho nên bao năm qua đi, uy tín của nghĩa phụ còn cao hơn Bộ Thiên Nam.

Giờ nghĩa phụ bị Bộ Thiên Nam giam lỏng nhưng chỉ không cho người ra khỏi Thanh Long Hội, vẫn có thể gặp những người khác.

Trong Thanh Long Hội, một nửa số long thủ đứng về phái nghĩa phụ. Ba mươi sáu phân đà Thiên Cương, nghĩa phụ cũng nắm giữ một nửa, trong nửa còn lại cũng chỉ lẻ tẻ vài phân đà hoàn toàn trung thành với Bộ Thiên Nam, còn lại không rõ thái độ.”

Sau khi nghe xong, Sở Hưu lại khẽ lắc đầu.

Y cũng không ngờ vị nhị long thủ Đoan Mộc Thiên Sơn lại có sức nặng lớn đến vậy.

Nói thật, nếu y là Bộ Thiên Nam chắc chắn không chịu được chuyện có một thủ hạ như vậy.

Nhưng điểm khác biệt là, trong tình huống đối phương không để lộ ý làm phản, Sở Hưu chỉ nghĩ cách khiến mình trở nên mạnh lên. Còn Bộ Thiên Nam chỉ thô bạo đoạt quyền thậm chí giết người, cứ như vậy rất có thể khiến đối phương cắn ngược lại.

Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi về tổng bộ Thanh Long Hội trước đã, hỏi nghĩa phụ ngươi xem có muốn liên thủ với ta không? Sau đó tới nói cho ta đáp án chính xác đi. Đương nhiên ngươi cần giấu diếm tình cảnh của ta hiện giờ.”

Mục Tử Y không hề suy nghĩ trực tiếp đáp ứng, vô cùng nhanh chóng.

Sau khi nói xong, Sở Hưu cũng sợ người khác của Tôn gia nghe được động tĩnh, y bèn bảo Mục Tử Y đi khỏi.

Có điều trước khi đi, Mục Tử Y giao cho Sở Hưu một đoạn khẩu lệnh cùng một lệnh bài, có thể điều động phân đà Thiên Sát của Thanh Long Hội xung quanh Tôn gia.

Giờ người quản lý phân đà Thiên Sát chính là hai vị tâm phúc của Đoan Mộc Thiên Sơn, Hàn Khốc cùng Tống Tiếu. Hai vị này đều là một trong Tứ Đại Huyết Sát của Thanh Long Hội, là người tin cậy được. Nếu Sở Hưu có gì cần có thể dùng hai thứ này điều động phân đà Thiên Sát.

Sau khi để lại những thứ này, Mục Tử Y trả lại Huyết Hồn Châu cho Diệp Tiêu rồi rời đi.

Diệp Tiêu cũng lấy làm lạ, vị tiền bối này có vẻ quen biết không ít người trong giang hồ, hơn nữa đều là nữ nhân?

Hắn cũng không dám nghĩ nhiều, một đao vừa rồi của Mục Tử Y khiến hắn cảm nhận được hơi thở của tử vong. Cảm giác này cả đời hắn cũng không muốn nếm lại lần thứ hai. Chuyện này cũng khiến hắn biết tu vi của mình còn kém quá xa.

Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi tin tưởng con bé kia vậy à? Vạn nhát nó lừa ngươi, quay về lập tức báo cáo tình cảnh của ngươi cho Bộ Thiên Nam, ngươi không sợ Bộ Thiên Nam lập tức tới đây lôi ngươi từ trong Huyết Hồn Châu ra à?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta tin tưởng nàng, nhưng ta càng tin tưởng chính ta.

Sau khi nàng nói lại chuyện này cho Đoan Mộc Thiên Sơn, quay lại đây báo tin, khéo ta đã tái tạo thân thể xong rồi.

Lúc đó cho dù đối mặt với Bộ Thiên Nam, ta cũng dám đánh một trận!”

Lục Giang Hà kinh ngạc nhìn Sở Hưu, hắn vẫn không biết Sở Hưu tính toán làm gì. Có vẻ tiểu tử này đang định chơi một vố lớn.

Nhưng sau khi tái tạo thân thể cùng lắm Sở Hưu chỉ khôi phục lại đỉnh cao ngày trước mà thôi, giờ binh khí của y cũng đã gãy, lấy đâu ra dũng khí đối kháng với Bộ Thiên Nam?
Chương 1104 Nổi giận vì hồng nhan 1

Khi Mục Tử Y tới nàng hành động rất nhẹ, cũng ẩn giấu khí tức tới cực hạn, lại thêm thời gian vừa qua Mục Tử Y đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, với thực lực của đám người Tôn Trường Minh đương nhiên không phát hiện ra nàng.

Mãi tới sáng sớm hôm sau đám người Tôn Trường Minh rời phòng, chưởng quỹ quán trọ mới phát hiện cửa sổ phòng trọ đã không cánh mà bay.

Có điều chưởng quỹ cũng không dám nhiều lời, dù sao đây là người của Giang Đông Tôn thị, hơn nữa người ta cũng rất rộng lượng, tiền thưởng đủ làm một trăm cái cửa sổ.

Tôn Trường Minh không cam lòng lại tới Phong Mãn Lâu nói một hồi, nhưng vẫn không thành công.

Diệp Tiêu ở bên cạnh khuyên nhủ: “Công tử, Phong Mãn Lâu quá mức ngoan cố, e rằng trong thời gian ngắn không giải quyết được đâu.

Chẳng bằng giờ chúng ta tìm chỗ ăn uống nghỉ ngơi, sau đó bàn bạc kỹ lưỡng hơn.

Mặc dù trong chuyện buôn bán tin tức tình báo Phong Mãn Lâu đứng đầu, nhưng không có nghĩa là trên giang hồ không có thế lực buôn tin khác.

Nghe nói Thanh Phong Túy Nguyệt Lâu của Nam Lương Thành không tệ, chẳng bằng chúng ta tới đó nếm thử?”

Thời gian vừa qua Tôn Trường Minh dựa vào những mưu kế của Diệp Tiêu củng cố vững chắc địa vị tại Tôn gia. Những đệ tử Tôn gia khác thậm chí không có tư cách tranh giành với hắn.

Thậm chí trong Tôn gia, do đề xuất của Tôn Trường Minh thành công nhiều lần, trọng lượng lời nói của hắn đã gần với phụ thân hắn Tôn Khải Phương.

Đương nhiên người cuối cùng đưa ra quyết định vẫn là lão tổ Tôn gia cùng Tôn Khải Phương.

Cũng như lão tổ Tôn gia cùng Tôn Khải Phương rất coi trọng Tôn Trường Minh, hiện giờ Tôn Trường Minh cũng rất coi trọng đề nghị của Diệp Tiêu.

Nghe Diệp Tiêu nói vậy, hắn bèn gật đầu nói: “Vậy được, chúng ta cơm nước xong xuôi đã rồi bàn tiếp.”

Lúc này trong một gian phòng của Thanh Phong Túy Nguyệt Lâu, Lục Quảng Lăng của Cao Bình Lục gia sắc mặt giận dữ nhìn thủ hạ trước mặt mình: “Ngươi nói cái gì? Đám người Thanh Long Hội kia lại kéo dài thời gian?

Cái chó gì mà tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, giết người thôi cũng trì hoãn lâu như vậy, tự ta phái người đi cũng giết được rồi!”

Thủ hạ kia cúi đầu nói: “Người của Thanh Long Hội nói, giết người là chuyện của bọn họ, không cần chúng ta khoa chân múa tay.

Ai bảo trước đó chúng ta không nói trước thời gian, cho nên bọn họ chỉ ra tay khi nắm chắc tuyệt đối.”

Lục Quảng Lăng giận dữ ném vỡ cái ly, nhưng hắn thật sự không dám tới Thanh Long Hội đòi bọn họ trả lời.

Trên giang hồ có nhiều thế lực lớn như vậy nhưng số thế lực chọc được tới Thanh Long Hội lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Rõ ràng Lục Quảng Lăng không có cái gan đó.

Đúng lúc này, Lục Quảng Lăng lại nghe dưới lầu có giọng nói rất quen tai. Hắn đẩy cửa xem xét, thấy Tôn Trường Minh vừa đi lên lầu.

Tôn Trường Minh thấy Lục Quảng Lăng giật nảy mình hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

Lục Quảng Lăng cười lạnh nói: “Sao ta lại không thể ở đây? Chẳng lẽ Giang Đông Tôn thị các ngươi còn quản được bên phía Nam Lương Thành hay sao?”

Tôn Trường Minh hừ lạnh một tiếng đáp: “Lục Quảng Lăng, ngươi không phách lối được mấy hôm đâu. Dưới thế công của Tôn gia ta, Lục gia các ngươi liên tục thất bại. Giờ còn không mau mau nhận thua đi, đến lúc đánh nhau các ngươi sẽ phải hối hận đấy!”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lục Quảng Lăng lập tức đen kịt.

Một là vì Lục gia bọn họ quả thật đang ở hạ phong.

Một nguyên nhân nữa là Tôn Trường Minh quá nổi bật.

Giờ ai cũng biết những ý tưởng âm hiểm kia đều là của Tôn Trường Minh. Thế nhưng bất kể âm hiểm hay không âm hiểu, hữu hiệu là được, cho nên các đại thế gia đều coi trọng Tôn Trường Minh hơn, Lục Quảng Lăng lại thành kém cỏi.

Nhưng lúc này Lục Quảng Lăng lại mỉm cười nói: “Có hối hận hay không sau này sẽ biết. Có điều ta đoán giờ ngươi sẽ phải hối hận ngay thôi.

Chẳng phải ngươi có một nhân tình trong Thiên Hương Lâu ở Đại Lương Thành à? Có điều kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, ai có tiền thì người ta đi theo kẻ đó thôi.

Tôn công tử hao tâm tổn trí tính kế Lục gia ta, chắc chắn không có thời gian chăm sóc cho hạng nhi nữ như vậy rồi. Đừng lo đừng lo, ta đã chăm sóc giúp ngươi rồi. Giờ cô nàng kia đã được ta mua về Lục gia, đã hầu hạ trên giường ta nhiều ngày rồi. Chậc, ngẫm lại thì cảm giác đúng thật không tệ.”

Tôn Trường Minh nghe vậy lập tức bùng phát.

Mặc dù đó là hồng bài của Thiên Hương Lâu nhưng nói trắng ra là một kỹ nữ mà thôi, hắn đường đường Tôn công tử, làm sao lại có chân tình cho được? Chơi đùa mà thôi.

Nhưng giờ Lục Quảng Lăng làm vậy lại khiến Tôn Trường Minh có cảm giác trên đầu mọc sừng, đây quả thật là sỉ nhục!

Không nam nhân nào nhịn được chuyện này, Tôn Trường Minh lập tức định

ra tay.

Lúc này Diệp Tiêu lại vội vàng kéo Tôn Trường Minh lại nói: “Công tử! Công tử tỉnh táo chút!”

Diệp Tiêu mặc dù mặt ngoài lôi kéo Tôn Trường Minh, nhưng thực tế lại âm thầm cắt một vết thương trước ngực mình, máu tươi không ngừng tràn vào Huyết Hồn Châu.

Đồng thời một luồng tinh thần lực cực hạn tuôn ra từ trong Huyết Hồn Châu, thông qua Diệp Tiêu dung nhập vào cơ thể Tôn Trường Minh, chớp mắt đã khiến lửa giận của hắn dâng lên tới cực hạn.

Tôn Trường Minh nổi giận gầm lên một tiếng, cương khí quanh người bộc phát, trực tiếp hất văng Diệp Tiêu ra ngoài, điên cuồng lao về phía Lục Quảng Lăng.

Diệp Tiêu sắc mặt trắng bệch hét lớn với những võ giả Tôn gia khác: “Sao các ngươi không ngăn cản?”

Đám người kia còn tưởng sắc mặt Diệp Tiêu trắng bệch là vì bị chấn thương khi kéo Tôn Trường Minh lại, không ai nghi ngờ, chỉ ủy khuất đáp: “Ai ngờ được công tử lại nổi nóng như vậy. Công tử muốn động thủ, làm sao chúng ta cản được?”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tôn Trường Minh đã giao thủ với Lục Quảng Lăng.

Thật sự giao thủ, Lục Quảng Lăng lập tức biến sắc.

Tôn Trường Minh đang liều mạng!

Vốn hắn cho rằng đối phương chỉ nổi giận, giờ xem ra rõ ràng không giết hắn thề không bỏ qua.

Con ả kia chỉ là một kỹ nữ mà thôi, chẳng lẽ tên Tôn Trường Minh này lại có tình cảm thật? Nếu như vậy thật chuyện này là mối thù đoạt vợ, chẳng trách hắn điên cuồng đến vậy.

Hai người giao thủ kịch liệt trong lầu, thiếu chút nữa đánh sập cả Thanh Phong Túy Nguyệt Lâu này.

Hai người này một hạng chín trên Long Hổ Bảng, một hạng mười trên Long Hổ Bảng, thực lực lại chẳng khác biệt bao nhiêu.

Nhưng thật sự giao thủ, Lục Quảng Lăng lại bó tay bó chân, rơi vào thế hạ phong.

Bị Tôn Trường Minh áp chế như vậy, Lục Quảng Lăng cũng nổi nóng, song thương trong tay đâm tới Tôn Trường Minh như không muốn sống nữa, khí thế vô song.

Nhưng lúc này Tôn Trường Minh lại làm ra một hành động mà không ai tưởng tượng nổi. Không ngờ hắn lại dùng lực lượng hai tay nghênh tiếp tường thương của Lục Quảng Lăng, cho dù xương cốt hai tay bị trường thương cùng cương khí chấn vỡ cũng không buông tay.

Cùng lúc, khí huyết trong miệng hắn tuôn ra, nhưng dưới Hàn Băng Chân Khí gia trì lại hưng tụ thành mũi tên băng đỏ máu bắn thẳng tới ngực Lục Quảng Lăng, trực tiếp phá tan chân khí hộ thể của hắn, đâm thẳng vào trong ngực.

Ánh mắt Lục Quảng Lăng không thể tin nổi. Hắn không tin Tôn Trường Minh lại dám giết hắn thật, không ngờ lại dám giết hắn thật!

Một tiếng nổ lớn vang lên, thi thể ngã xuống đất.

Tôn Trường Minh kéo hai tay tạm thời tàn phế, ánh mắt rốt cuộc cũng khôi phục thanh tỉnh, nhưng lúc này lại đầy mờ mịt.

Hắn đã giết Lục Quảng Lăng!
Chương 1105 Nổi giận vì hồng nhan 2

Khoảnh khắc vừa rồi, Tôn Trường Minh vô cùng tức giận, không cách nào áp chế lửa giận trong lòng.

Thế nhưng ai ngờ hắn nổi giận quá mức lại giết chết Lục Quảng Lăng. Biết trả lời Lục gia ra sao? Tôn gia bọn họ còn chưa chuẩn bị để thật sự khai chiến với Lục gia.

Lúc này Diệp Tiêu mang theo những võ giả khác quát khẽ nói: “Ngăn những người khác của Lục gia lại, không thể tha cho bất cứ ai!’

Nghe Diệp Tiêu nói vậy, Tôn Trường Minh mới phản ứng lại, vội vàng bảo người khác đi giết người của Lục gia.

Nhưng hắn lại ôm vẻ mặt như đưa đám nói: “Giờ ta nên làm gì đây? Lục Quảng Lăng sao kém cỏi như vậy, mới thế thôi đã chết rồi?

Lão tổ còn chưa chuẩn bị khai chiến với Lục gia xong, lần này chúng ta gây chuyện lớn rồi!”

Diệp Tiêu trầm giọng nói: “Công tử không cần lo lắng, Tôn gia chúng ta chưa chuẩn bị thì Lục gia cũng chưa kịp chuẩn bị!

Sau khi trở lại Tôn gia, công tử lập tức tới nói lão tổ đánh một trận tử chiến với Lục gia. Chỉ có vậy gia tộc mới giảm bớt tội, thậm chí không truy cứu trách nhiệm của công tử!”

Tôn Trường Minh suy nghĩ, lập tức gật nhẹ đầu đầy hung dữ.

Vì chuyện hôm nay, chỉ có thể làm như vậy.

Có điều trong lúc đám người Tôn Trường Minh trở lại Tôn gia, chuyện bọn họ làm trong quán rượu đã truyền khắp võ lâm Đông Tề.

Người thừa kế Giang Đông Tôn thị Tôn Trường Minh nổi giận vì hồng nhan, giết chết Lục Quảng Lăng của Cao Bình Lục gia. Đây là tin tức rất lớn, còn là tin tức thú vị mà người trong giang hồ thích nghe nhất.

Chưa được vài ngày chuyện này đã có vô số phiên bản máu chó, còn tôn kỹ nữ hồng bài của Thiên Hương Lâu lên như tiên nữ hạ phàm.

Sau khi đám người Tôn Trường Minh trở lại Tôn gia, lập tức bị lão tổ Tôn gia Tôn Tổ Xương cùng giới cao tầng Tôn gia như Tôn Khải Phương gọi tới hỏi chuyện.

Tôn Tổ Xương lạnh lùng nhìn Tôn Trường Minh nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Gia tộc còn chưa chuẩn bị để khai chiến với Lục gia, ngươi đã ra tay giết người rồi. Lần này muốn không đánh cũng không được!”

Tôn Trường Minh nghe vậy lập tức quỳ rạp xuống đất cúi đầu nói: “Lão tổ, chuyện này là do hài nhi quá nông nổi. Tên Lục Quảng Lăng kia khinh người quá đáng, hài nhi nhất thời không nhịn được, không kịp ngừng tay, giết chết hắn.

Vốn ta cho rằng thứ hạng của hắn trên Long Hổ Bảng cao hơn ta một bậc, không ngờ lại kém cỏi như vậy.

Đương nhiên chuyện này có ra sao cũng là lỗi lầm của hài nhi, hài nhi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Nhưng giờ Tôn gia ta không thể trì hoãn nữa, phải lập tức ra tay với Lục gia.

Tôn gia ta chưa chuẩn bị tốt, Lục gia cũng chưa chuẩn bị tốt.

Giờ phải tiên hạ thủ vi cường, vừa vặn thừa thế xông lên diệt trừ Lục gia!”

Những lời này của Tôn Trường Minh là do Sở Hưu thông qua Diệp Tiêu dạy hắn, bằng không với tính cách của Tôn Trường Minh chắc chắn sẽ nghĩ cách ngụy biện. Như vậy chỉ khiến Tôn Tổ Xương phản cảm.

Quả nhiên Tôn Tổ Xương nghe Tôn Trường Minh nói vậy, cơn giận lại tiêu tan phân nửa.

Hơn nữa đệ tử Tôn gia bọn họ giết người dẫu sao cũng tốt hơn bị người ta giết. Điều này cũng chứng minh đệ tử Tôn gia bọn họ mạnh hơn Lục gia.

Cho nên Tôn Tổ Xương chỉ đành thở dài nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, trừng phạt ngươi thì có ích lợi gì?

Sau khi chúng ta khai chiến với Lục gia, ngươi thân là đệ tử Tôn gia ta, nếu có thể dũng mãnh giết địch vậy coi như lấy công chuộc tội!”

Nghe Tôn Tổ Xương nói vậy, Tôn Trường Minh lập tức vui mừng, đồng thời cũng thở dài một hơi, biết mình đã tạm thoát nạn.

“Đệ tử chắc chắn không phụ kỳ vọng của lão tổ!”

Tôn gia Lục gia chắc chắn sẽ có một trận chiến, chuyện này rất nhiều người biết.

Nhưng chẳng ai ngờ trận chiến giữa Tôn gia và Lục gia lại khai mạc vì một nữ nhân.

Hơn nữa bên chủ động tấn công trong trận chiến này còn là Giang Đông Tôn thị luôn nổi danh cẩn thận ẩn nhẫn.

Tôn Tổ Xương tiếp thu ý kiến của Tôn Trường Minh, ra tay phủ đầu.

Mặc dù Tôn gia ẩn nhẫn nhưng không phải kẻ ngốc.

Nếu bọn họ không cách nào may mắn thoát khỏi trận chiến này, vậy vì sao lại phải giao chiến trên địa bàn của Tôn gia, cuối cùng chẳng phải vẫn là sản nghiệp của Tôn gia bọn họ bị hỏng? Chẳng bằng ra tay phủ đầu.

Diệp Tiêu thân là tâm phúc của Tôn Trường Minh, đương nhiên đi cùng người của Tôn gia tấn công.

Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà nói nhỏ: “Ta đã nói mà, hậu nhân của lão rùa đen kia cũng chẳng ra sao, cũng rác rưởi vô dụng như tổ tiên bọn họ.

Cho dù ngươi đưa cho bọn họ nhiều ý tưởng như vậy, bản tôn cũng thấy phần thắng của Tôn gia không lớn.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Lớn hay không lớn cũng chẳng sao. Ngươi nghĩ ta muốn xua hổ nuốt sói ư? Sai, ban đầu trong Huyễn Hư Lục Cảnh kẻ bỏ đá

xuống giếng có cả lão tổ Lục gia.

Cho nên lần này hai người bọn họ đều phải chết!”

Lục Giang Hà tâm thần chấn động, không nói gì thêm.

Hắn đã chứng kiến tất cả bố trí của Sở Hưu trong thời gian vừa qua, thậm chí ngay hắn cũng thấy thương thay cho Tôn gia kia.

Đầu tiên là thông qua tiểu tử Diệp Tiêu tiếp cận Tôn Trường Minh, sau đó lại thông qua Tôn Trường Minh tiếp xúc với giới cao tầng Tôn gia.

Từng khâu nối tiếp từng khâu, Sở Hưu thậm chí không hề lộ mặt, nhưng Tôn gia vẫn luôn làm theo kịch bản mà Sở Hưu đã bố trí. Tới cuối cùng có thể nói Tôn gia chết như thế nào cũng không biết.

Tôn gia bố trí tấn công rõ ràng như vậy, Lục gia đương nhiên phát hiện, nhưng lại chẳng có cách nào.

Không thể trách Lục gia phản ứng chậm mà là bọn họ vốn không ngờ Tôn gia luôn luôn ẩn nhẫn cẩn thận lại dám giết người thừa kế bọn họ, còn ngang nhiên khiêu khích ra tay trước.

Ngay người khác cũng không ngờ Tôn gia lại làm vậy, như có một bàn tay vô hình đang điều khiển hết thảy. Nhưng vấn đề là Tôn Tổ Xương là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, ai ảnh hưởng được hắn đây?”

Người khác không biết, Lục gia đương nhiên cũng không biết, cho nên Lục gia còn đang nghiên cứu, nghĩ xem vì sao Tôn gia lại chủ động ra tay trước như vậy, trong này có phải có âm mưu gì hay không, vân vân.

Nhưng không đợi bọn họ thảo luận xong, Tôn gia đã đánh tới cửa.

Trước cửa đại trạch Cao Bình Lục gia, ánh sáng trận đạo lấp loáng.

Mặc dù Lục gia bị đánh cho trở tay không kịp, nhưng không phải bọn họ không hề phòng bị.

Lão tổ Lục gia cầm một thanh trường thương màu xanh đậm tỏa ra hàn khí âm trầm, nhìn Tôn Tổ Xương lạnh lùng nói: “Lần này lão phu tính sai. Ta không ngờ vì một bộ công pháp mà Tôn gia các ngươi lại dám hạ thủ giết người như vậy. Nếu biết sớm từ đầu Lục gia ta đã xuất thủ toàn lực, không cho Tôn gia các ngươi chút cơ hội nào!”

Lão tổ Tôn gia hừ lạnh nói: “Cho dù Lục gia các ngươi dốc toàn lực xuất thủ từ đầu đi nữa cũng chẳng có cơ hội gì đâu!”

Mặc dù ngoài miệng Tôn Tổ Xương nói cứng như vậy nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ chua xót, vì vốn hắn không muốn đánh trận này.

Nếu như không có Sở Hưu âm thầm khiến Tôn gia chiếm thượng phong, không để Tôn Trường Minh giết chết Lục Quảng Lăng khiến hai bên kết thù triệt để. Như vậy khả năng lớn nhất là hai bên đều lui lại một bước, Tôn gia lấy ra đủ điều kiện đổi lấy nửa công pháp của Lục gia, hoặc Lục gia lấy đủ điều kiện đổi được nửa bộ công pháp của Tôn gia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom