• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (6 Viewers)

  • Chương 1106-1110

Chương 1106 Ta, trở về!

Nhưng giờ người thì đã bị giết, mọi chuyện cũng không cách nào vãn hồi. Trận chiến này mặc dù khó hiểu nhưng chỉ có thể đánh tới cùng.

Tôn Tổ Xương trầm giọng nói: “Lão Lục, nể tình hai bên chúng ta từng là thông gia, cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Giao nửa bộ công pháp kia ra, ta có thể tha cho Lục gia ngươi lần này.”

Lão tổ Lục gia cười lạnh nói: “Được, cháu trai ta chết trong tay người của Tôn gia ngươi, lấy mạng Tôn Trường Minh ra trả, ta giao nửa bộ công pháp kia cho ngươi!”

Tôn Tổ Xương thở dài một tiếng. Một khắc sau, hắn trực tiếp bước ra một bước, quanh người lấp loáng Hàn Băng Cương Khí, một luồng kiếm chỉ điểm ra, giữa không trung thiên địa nguyên khí bắt đầu ngưng kết hóa thành trường kiếm bằng băng dài khoảng mười trượng, mang theo uy thế kinh người đánh về phía lão tổ Lục gia!

Lão tổ Lục gia cũng hừ lạnh một tiếng, trường thương trong tay thế như sấm động, trực tiếp dẫn phát lực lượng Cửu Tiêu Lôi Đình, mỗi thương đánh ra đều có sấm vang chớp giật, uy thế kinh người.

Thấy hai vị lão tổ đã giao thủ, những đệ tử Tôn gia và Lục gia còn lại cũng theo các trưởng bối xuất thủ.

Xung quanh Lục gia và Tôn gia lấp loáng ánh sáng trận pháp, không chỉ Lục gia chuẩn bị trận pháp, ngay cả Tôn gia cũng chuẩn bị một số trận pháp tính chất phụ trợ, tăng cường tấn công.

Trong Cửu Đại Thế Gia, Tôn gia cùng Lục gia mặc dù thực lực không trong nhóm mạnh nhất nhưng cũng không kém.

Giờ hai bên khai chiến diệt môn, hơn vạn võ giả tham dự, uy thế quá mức kinh người. Mặc dù trận chiến này không cách nào sánh nổi Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo, nhưng cũng hết sức kịch liệt.

Trận chiến kịch liệt như vậy đương nhiên không thiếu Phong Mãn Lâu đứng bên quan sát.

Chỉ có điều hiện giờ chiến tranh quá mức thảm khốc, trận pháp hai bên trùng trùng điệp điệp, ánh sáng trận đạo lấp loáng, không chỉ che mắt mọi người, thậm chí ngay năng lực cảm giác cũng không cảm nhận được. Chuyện này khiến người của Phong Mãn Lâu hết sức buồn bực.

Tề Nguyên Lễ mang theo một số người của Phong Mãn Lâu đứng trên sườn núi quan sát, thấy cảnh tượng như vậy trực tiếp móc một cái ghế nằm trong hộp báu không gian ra, thoải mái nằm dài ở đó chờ đại chiến kết thúc.

Thấy bộ dáng này của Tề Nguyên Lễ, những võ giả Phong Mãn Lâu xung quanh cũng bó tay.

Đây là đại chiến giữa hai trong Cửu Đại Thế Gia đấy, phó lâu chủ ngươi có thể

nghiêm túc chút không?

Thật ra Tề Nguyên Lễ giờ đang rất nghiêm túc, vì hắn vẫn đang suy nghĩ sao hai nhà này lại đột nhiên đánh nhau như vậy?

Phong Mãn Lâu phân tích tình báo hết sức chính xác. Trước đó theo dự đoán của bọn họ, hai nhà này chắc chắn không giao chiến được. Thế nhưng giờ hai bên đều dốc hết sức xuất thủ, cục diện không chết không thôi. Kỳ quái, thật quá kỳ quái!

Lúc này trong trận pháp, Tôn gia cùng Lục gia đã bắt đầu ra tay chém giết.

Tôn Trường Minh mang theo Diệp Tiêu cùng những tùy tùng khác đứng trong góc, không xuất thủ.

Mặc dù trước đó Tôn Tổ Xương đã nói để Tôn Trường Minh giết địch lập công chuộc tội; nhưng thực tế Tôn Trường Minh dẫu sao cũng là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Giang Đông Tôn thị. Nếu hắn bị người ta giết chết trong chiến tranh như vậy, biết đi đâu nói lý đây?

Cho nên Tôn Trường Minh chỉ dẫn người đứng trong góc quan chiến chứ không trực tiếp tham chiến.

Chỉ có điều lúc này không ai chú ý thấy Diệp Tiêu đặt Huyết Hồn Châu trên mặt đất, toàn bộ Huyết Hồn Châu tỏa ra một màu đỏ bừng như máu, kéo dài xuống dưới đất.

Chiến trường hơn vạn người, thời thời khắc khắc đều có người mất mạng.

Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập không gian, nhưng lúc này từng sợi tơ máu dâng lên dưới đất, không ngừng rút lấy khí huyết trong những thi thể này.

Những sợi tơ máu này vô cùng nhỏ bé, lại thêm hiện giờ mọi người đang giao chiến kịch liệt, máu tươi chảy đầy đất, không ai phát hiện tình huống quỷ dị này.

Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà nhìn Sở Hưu dùng Huyết Thần Ma Công rút lấy khí huyết, không khỏi tặc lưỡi than thở.

Hắn coi như đã hiểu lần này Sở Hưu chơi lớn tới mức nào.

Với tính cách của Lục Giang Hà, năm xưa hắn bị người ta phá hủy cơ thể rất nhiều lần.

Nhưng cái hắn gọi là tái tạo cơ thể chỉ là kiếm một thân thể yếu nhất, thậm chí có khi chưa tới cảnh giới Tiên Thiên.

Sau đó không ngừng giết người lấy máu, từ từ khôi phục đỉnh phong.

Bình thường, chỉ cần tu luyện Huyết Thần Ma Công, vậy chỉ có cách làm như vậy. Nếu không ngươi kiếm đâu ra một chiến trường cả vạn người, thực lực các võ giả còn không yếu, sau đó để ngươi chiếm lợi?

Xác suất của chuyện này cũng gần bằng không. Thế nhưng giờ Sở Hưu lại tự mình chế tạo ra một chiến trường như vậy, quả thật khiến người ta run rẩy.

Đây là máu tươi của hơn vạn người, hơn nữa thực lực võ giả trong đó còn không yếu, từ Ngưng Huyết, Tiên Thiên tới tông sư võ đạo, cấp bậc nào cũng có.

Nhiều máu tươi như vậy đừng nói Sở Hưu tái tạo cơ thể, cho dù nâng cao một bước cũng được.

Ánh sáng đỏ máu trên Huyết Hồn Châu đã ngưng tụ tới cực hạn. Đúng lúc này, một đen u ám hiện lên, quầng sáng từ từ ngưng tụ, không ngờ lại hóa thành một hình cầu tràn ngập ma văn, chính là Bất Diệt Ma Đan của Sở Hưu!

Nhưng điểm kỳ lạ nhất là bên dưới Bất Diệt Ma Đan còn một vật hình hòn đá cũng theo đó ngưng tụ, bên trên còn hoa văn kỳ dị.

Sở Hưu sửng sốt, đây chẳng phải chìa khoá thông thiên mà Lăng Tiêu Tông đã nói hay sao? Sao nó lại dung nạp vào cơ thể mình? Chẳng lẽ khi trận pháp vỡ vụn, nó đã hòa hợp với Bất Diệt Ma Đan của mình?

Sở Hưu không kịp nghĩ nhiều, vô số tơ máu tràn vào Bất Diệt Ma Đan, màu đỏ tươi trên đó càng lúc càng rực rỡ, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Động tĩnh lớn vậy cho dù là kẻ mù cũng thấy được.

Đám người Tôn Trường Minh giật mình quay đầu lại, nhìn thứ quỷ dị bị tơ máu bao phủ kia.

Lúc này Diệp Tiêu đứng bên cạnh đám tơ máu, mặc dù ánh mắt cũng có vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn rất trấn tĩnh.

Tôn Trường Minh nhìn Diệp Tiêu, sợ hãi hỏi: “Đây là cái gì?”

Diệp Tiêu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đống tơ máu.

Nói thực, hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ không biết vị tiền bối thần bí kia là ai.

Trong không gian của Huyết Hồn Châu, gương mặt vị tiền bối kia luôn bao phủ trong làn sương máu, không thấy rõ đường nét. Giờ rốt cuộc hắn cũng có thể biết thân phận của vị tiền bối kia.

Còn về Tôn Trường Minh, Diệp Tiêu đã nhẫn nhịn nhiều rồi. Giờ đã cục đã định, đương nhiên hắn cũng lười để ý tới đối phương.

Thấy Diệp Tiêu không trả lời mình, trong lòng Tôn Trường Minh không khỏi dâng lên cảm giác không đúng.

Nhưng không đợi hắn nói gì, đám tơ máu kia không ngừng vặn vẹo, cuối cùng hóa thành một ‘thân người’ hoàn toàn do máu tươi tạo thành.

Mặc dù người kia toàn thân đều tạo bằng máu tươi, nhưng lại sinh động như thật, có thể thấy rõ mặt mày.

Sở Hưu nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Trường Minh: “Lúc trước ngươi đã nói gì nào? Sở Hưu ta chết rồi, chết tới không còn cặn bã gì, cho nên ngươi dám động tới người của ta?”
Chương 1107 Thân thể hoàn mỹ 1

Tôn Trường Minh nhìn chằm chằm vào Sở Hưu bằng máu tươi trước mặt, như gặp quỷ.

Mà thực tế đúng là hắn gặp quỷ. Một kẻ rõ ràng bị giết tới mức không còn cặn bã ngay trước mặt mọi người, không ngờ lại dùng cách thức quỷ dị này xuất hiện trước mặt hắn, đây không phải gặp quỷ thì là gì?

Người chết luôn luôn đáng sợ hơn người sống, chí ít với Tôn Trường Minh hiện giờ là như vậy.

Trước đó Tôn Trường Minh chỉ không dám trêu chọc tới Sở Hưu, nhưng giờ nhìn Sở Hưu, Tôn Trường Minh lại có cảm giác hoảng sợ từ tận đáy lòng.

Tôn Trường Minh run rẩy, đang định nói gì đó nhưng lại phát hiện thân thể mình không ngờ lại chẳng thể tự chủ bị hút về phía Sở Hưu. Không đợi hắn nói ra nửa chữ, Tôn Trường Minh lập tức phát hiện khí huyết toàn thân mình đang sôi trào, chảy về phía Sở Hưu.

Chỉ trong chớp mắt Tôn Trường Minh đã bị hút thành xác khô!

Những tùy tùng khác của Tôn Trường Minh muốn bỏ trốn, nhưng tiếp đó Sở Hưu vung tay, máu tươi của cả đám người đều bị rút sạch, thân thể ngã trên mặt đất.

Diệp Tiêu nhìn Sở Hưu trước mắt, cũng kinh hãi không nói thành lời.

Long Hổ Bảng đã đổi gần hết sang nhóm người mới nhưng đời trước trên Long Hổ Bảng đầy rẫy yêu nghiệt, làm gì có ai không nhận ra Sở Hưu?

Đặc biệt là Diệp Tiêu, hắn thường xuyên bị người khác ức hiếp cho nên trong Long Hổ Bảng đời trước, người hắn kính nể nhất không phải Tiểu Thiên Sư nổi danh khắp giang hồ, cũng không phải Tông Huyền xuất thân đại phái, ngược lại là Sở Hưu xuất thân dân dã Ma đạo, thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết.

Hắn chẳng thể ngờ, vị đại nhân chỉ tồn tại trong ‘truyền thuyết’ đó lại xuất hiện trước mặt hắn theo cách này, còn dạy hắn những võ công kia.

Diệp Tiêu thần sắc kích động không biết nên nói gì cho phải, Sở Hưu chỉ đằng sau nói: “Tiểu tử, lát nữa trốn xa chút, nếu bị ngộ thương sẽ không thoải mái đâu.”

Không đợi Diệp Tiêu phản ứng lại, Sở Hưu đã vung tay, trực tiếp ném hắn ra ngoài trăm trượng.

Nhìn khung cảnh trước mắt, Sở Hưu nheo mắt, ánh sáng đỏ máu trên người bừng lên. Vô số tơ máu điên cuồng dung nhập vào cơ thể y.

Vị trí đám người Sở Hưu chỉ là một góc của chiến trường, cho nên hành động của Sở Hưu không khiến người khác chú ý.

Lúc này quanh người y lại bốc lên một ngọn lửa như vàng như bạc, khiến khí huyết quanh người Sở Hưu sôi trào.

Giờ thân thể y hoàn toàn do máu tươi tạo thành, ngọn lửa kia thiêu đốt lập tức khiến cơ thể Sở Hưu rút nhỏ một tầng, nhưng càng nhiều tơ máu lại nhanh chóng tràn vào cơ thể Sở Hưu, đền bù cho lượng khí huyết tiêu hao đó.

Thấy cảnh này Lục Giang Hà giật nảy mình: “Mẹ nó! Nội lực chân hỏa! Tiểu tử ngươi định làm gì?”

Thân thể do máu tươi ngưng tụ cũng là một phần của Sở Hưu, lúc này Sở Hưu chỉ cảm thấy như đang trong lò luyện đan, bốn phía đều bị thiêu đốt đau đớn tới cực hạn, khiến thần kinh hắn vô cùng căng thẳng.

“Ta đã nói rồi, lãng phí hơn nửa năm đương nhiên không thể bỏ qua được. Sau khi tái tạo thân thể ta không chỉ muốn khôi phục lại bộ dáng lúc trước mà còn muốn tiến thêm một bước!”

Lời nói của Sở Hưu như gằn ra từ kẽ răng, nhưng lúc này lực lượng quanh người hắn cũng từ từ ngưng thực, dần dần lộ ra cơ thể.

Nhưng lúc này trong cơ thể hắn lại bừng lên luồng nội lực chân hỏa hai màu vàng bạc, như rèn luyện binh khí, tôi đúc thân thể của hắn càng thêm hoàn mỹ không chút khuyết điểm.

“Chân hỏa luyện thể!’

Lục Giang Hà lập tức nghĩ tới hậu bối tên là Trần Thanh Đế kia cùng con đường kinh thế hãi tục mà hắn đã đi.

Giờ Sở Hưu đi theo con đường của Trần Thanh Đế, nói chính xác hơn là y tập trung tất cả các con đường lại, muốn nhân cơ hội này tái tạo một cơ thể có thể xưng là hoàn mỹ!

Dùng Bất Diệt Ma Đan làm dẫn, bảo tồn bản nguyên của mình, đồng thời lại luyện hóa đủ loại lực lượng.

Sau đó dùng Huyết Thần Ma Công thu nạp khí huyết vô tận luyện hóa thành lực lượng tinh thuần nhất tái tạo cơ thể.

Cuối cùng Sở Hưu lại làm theo cách của Trần Thanh Đế, dùng nội lực chân hỏa rèn luyện cơ thể.

Do lần này Sở Hưu tái tạo thân thể, cho nên con đường này Trần Thanh Đế phải đi hơn mười năm, Sở Hưu lại trực tiếp từ yếu đến mạnh, một bước là hoàn thành!

Chẳng trách Sở Hưu nói lần này y muốn chơi lớn. Dựa theo cách làm của Sở Hưu, y có thể đi ra một con đường trước đây không người, sau này cũng chẳng có ai.

Thân thể được nội lực chân hỏa rèn luyện tới mức độ hoàn mỹ, nhưng hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Cho nên mới nói con đường tương lai của Sở Hưu thậm chí còn rộng rãi hơn Trần Thanh Đế.

Trong nội lực chân hỏa, mỗi giờ mỗi khắc Sở Hưu đều trải qua nỗi đau như bị lửa đốt, nhưng y luôn luôn nhẫn nhịn, điều động lực lượng nội lực chân hỏa rèn luyện mỗi đường kinh mạch trong cơ thể.

Bố trí bao lâu như vậy khích bác khiến hai trong Cửu Đại Thế Gia giao chiến

sinh tử, lại dùng khí huyết vạn người đúc lại cơ thể. Cơ hội như vậy cho dù bảo Sở Hưu làm lại lần nữa, y cũng không chắc mình có thành công hay không. Cho nên thời gian này Sở Hưu không thể dung tha cho bất cứ sai lầm nhỏ bé này.

Trước đó Sở Hưu đã biết chuyện Trần Thanh Đế dùng chân hỏa luyện thể, đương nhiên cũng biết trong chuyện này đau đớn tới mức nào.

Nhưng y thật sự không ngờ lại đau đớn kịch liệt đến vậy.

Chỉ cần Sở Hưu vượt qua thời gian này là thành công, nhưng Trần Thanh Đế lại mạnh mẽ chịu cơn đau này hơn mười năm mới đạt tới cảnh giới như hiện tại. Không thể không nói, xét theo nghị lực đơn thuần có lẽ toàn bộ giang hồ không ai sánh nổi Trần Thanh Đế.

Thân thể tràn ngập lực lượng cực hạn sinh ra trong nội lực chân hỏa, đồng thời Bất Diệt Ma Đan điên cuồng xoay chuyển trong cơ thể Sở Hưu, lực lượng khí huyết được chuyển hóa thành chân khí tinh thuần tới cực điểm. Từ Tiên Thiên tới Nội Cương, Ngoại Cương, từ Tam Hoa Tụ Đỉnh đến Thiên Nhân Hợp Nhất.

Cuối cùng trên Bất Diệt Ma Đan tỏa ra ánh sáng lấp lánh xuyên qua cơ thể, dung hợp với nội lực chân hỏa màu vàng bạc quanh người Sở Hưu, hóa thành ma uy hùng hồn, xông thẳng tới chân trời.

Vung tay lên, một chiếc áo đen đã bao phủ lấy thân thể Sở Hưu.

Giờ khắc này mới xem như y thật sự tái tạo được thân thể bản thân. Nói chính xác hơn đây không phải tái tạo mà là Sở Hưu chế tạo ra một thân thể càng thêm hoàn mỹ cho bản thân.

Mặc dù không có Lưu Ly Kim Ti Cổ, nhưng thân thể hiện tại của Sở Hưu có thể nói là hoàn mỹ không chút khuyết điểm, có thiên tư kinh người. Cho dù hiện tại Sở Hưu tự phế võ công, y muốn tu luyện trở lại cũng cực kỳ nhanh chóng.

Trước đó Sở Hưu còn chưa gây ra động tĩnh lớn như vậy, mọi người xung quanh còn chưa chú ý tới y.

Dù sao hai bên đang liều mạng giao đấu, ai lại phân tâm chú ý nơi khác?

Nhưng giờ ma khí ngập trời như vậy khiến mọi người không khỏi đưa mắt nhìn sang. Chỉ chớp mắt thôi Sở Hưu đã thành tiêu điểm của toàn bộ chiến trường.

Ngẩng đầu lên, Sở Hưu bước ra một bước, ma khí đen như mực lượn lờ quanh người, mang theo Sở Hưu lướt xa hơn trăm trượng.

Nhìn Tôn Tổ Xương cùng lão tổ Lục gia, khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười nói: “Hai vị có khỏe không? Hôm nay ta tới đòi nợ, đòi nợ mạng!”
Chương 1108 Thân thể hoàn mỹ 2

Thần sắc Tôn Tổ Xương cùng lão tổ Lục gia đều như gặp quỷ. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu lại chưa chết, tình hình như vậy ngay Tịnh Thiền Trí Tàng còn chết tới không còn cặn bã, mà Sở Hưu lại chưa chết!

Tôn Tổ Xương cùng lão tổ Lục gia không phải tên Tôn Trường Minh ngu ngốc, đương nhiên từng nghe tới một số bí pháp lưu truyền trên giang hồ có thể khiến người chết phục sinh, chẳng qua điều kiện của nó vô cùng hà khắc.

Có thế nào bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu lại biết bí pháp này, hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn y đã đứng trở lại trước mặt bọn họ.

Nhìn Tôn Trường Minh đã hóa thành thây khô, Tôn Tổ Xương run rẩy nói: “Tất cả đều là âm mưu của ngươi ư?”

“Ồ? Thế mà cũng bị ngươi phát hiện? Còn chưa già tới mức hồ đồ nhỉ.”

Sở Hưu nhìn Tôn Tổ Xương cùng lão tổ Lục gia, nhún vai nói: “Nguyên tắc làm việc của ta rất đơn giản, người muốn giết ta, ta sẽ giết người.

Đương nhiên khi không có ai trêu chọc ta, ta vẫn rất dễ nói chuyện.

Các ngươi đã rất thành công, ‘giết’ được ta một lần. Cho nên họa có lan tới người nhà cũng không thể trách ta được.

Nói nhiều như vậy, thật ra chỉ gói gọn trong vài chữ nói. Đó chính là, chư vị ở đây đều phải chết!”

Tôn Tổ Xương cùng lão tổ Lục gia liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời đồng thời tấn công về phía Sở Hưu.

Ngày xưa trong Huyễn Hư Lục Cảnh, bọn họ đã chứng kiến Sở Hưu giao thủ cùng Tịnh Thiền Trí Tàng, cũng thấy được lực lượng cường đại tới mức khiến người ta run rẩy đó.

Một bên là cảnh giới Chân Đan, một bên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thế nhưng hai người giao thủ lại sinh ra uy thế của Thiên Địa Thông Huyền, quả thật quá kinh khủng.

Giờ còn lo chuyện thù oán gì nữa, còn nghĩ gì tới công pháp? Không mau mau chóng chóng liên thủ, vậy đúng như lời Sở Hưu đã nói, bọn họ đều phải chết!

Lão tổ Lục gia quanh người lấp loáng ánh sấm, lực lượng Cửu Tiêu Lôi Đình giữa không trung đều dung nhập vào nhát thương đó. Một thương đâm ra, lực lượng vạn quân truyền cả vào trong, như muốn phá tan núi sông này.

Cùng lúc, Tôn Tổ Xương đấm ra một quyền, thân thể già nua lại bộc phát ra lực lượng cực hạn, Hàn Băng Chân Khí tầng tầng lớp lớp, những nơi nó đi qua rõ là mùa hạ nhưng lại có tuyết rơi, hơn nữa những bông tuyết kia đều được Hàn Băng Chân Khí gia trì, như những mũi tên băng bắn thẳng về phía Sở Hưu!

Sở Hưu bước ra một bước, một bước nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại khiến

cho mặt đất rung chuyển như có động đất, vô số đá vụn bay thẳng lên trời.

Một tay Sở Hưu niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn trực tiếp đối chọi lại với nhát thương của lão tổ Lục gia.

Cho dù có lực lượng Cửu Tiêu Lôi Đình gia trì, nhưng lực lượng trong mũi thương này cũng bị Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn phá hủy hầu như không còn chút gì, mũi thương bị Sở Hưu trực tiếp nắm trong tay. Một tiếng ầm nhỏ vang lên, thần binh Lôi Vẫn truyền thừa hơn ngàn năm của Lục gia không ngờ bị Sở Hưu trực tiếp bẻ gãy. Lão tổ Lục gia cũng bị lực lượng cường đại này hất văng ra ngoài.

Đồng thời tay trái Sở Hưu cũng niết thành quyền đánh ra. Một quyền đơn giản nhưng mang theo quyền ý thẳng tiến không lùi, phá tan thiên hạ. Quyền này thậm chí khiến Tôn Tổ Xương có ảo giác như đang đối mặt với Trần Thanh Đế!

Dưới nhát quyền này, lực lượng chấn động giữa hai người ầm ầm bộc phát, vô số khối băng vỡ vụn, tan rã dưới nội lực chân hỏa bừng bừng của Sở Hưu.

Lực lượng cường đại khiến mặt đất xung quanh hóa thành tro bụi, Tôn Tổ Xương cũng bị chiêu quyền này đánh bay, miệng phun máu tươi!

Một chiêu phá tan thần binh đẩy lùi lão tổ Lục gia, một quyền đánh trọng thương Tôn Tổ Xương. Thực lực Sở Hưu quả thật kinh người.

Nhìn thoáng qua hai tay của mình, Sở Hưu không khỏi cảm thán một tiếng, mình thật mạnh!

So với trước kia nội lực Sở Hưu không tăng lên quá nhiều, cảm ngộ của y đối với thiên địa cũng không tăng thêm bao nhiêu. Điểm tiến bộ duy nhất của y so với nửa năm trước là y chỉnh lý lại võ đạo, lý giải sâu hơn về võ đạo.

Nhưng lực lượng ẩn chứa trong cơ thể này lại tăng lên nhiều lần, tăng mạnh tới mức bản thân Sở Hưu cũng không thích ứng được.

Giờ xem như Sở Hưu đã hiểu vì sao Tạ Tiểu Lâu thân là đệ tử chân truyền của Trần Thanh Đế, thế nhưng hắn lại không nhận được truyền thừa hoàn toàn loại quyền ý bá đạo tuyệt luân của Trần Thanh Đế.

Rất đơn giản, chỉ khi nào dùng nội lực chân hỏa rèn luyện cơ thể thật cường đại mới có thể dung nạp loại quyền ý vô song đó.

Có điều không thể không nói, cảm giác nắm giữ lực lượng cực hạn này rất không tệ.

Còn lúc này ở bên ngoài, Sở Hưu bộc phát ra lực lượng cường đại chẳng khác gì động đất, cách xa hơn mười dặm cũng thấy được động tĩnh.

Tề Nguyên Lễ cũng bị chấn động, không thể nằm nghỉ được nữa, kinh ngạc nhìn về phía hai bên giao thủ.

Tôn gia cùng Lục gia chơi lớn vậy à? Rốt cuộc bọn họ vừa dùng thứ gì? Định đồng quy vu tận hay sao?

Tề Nguyên Lễ rất muốn phái người tới xem, nhưng với tình huống hiện tại nếu người đi xem thực lực quá yếu rất dễ bị hai bên làm ngộ thương.

Nhưng nếu phái người thực lực quá mạnh đến lại dễ dẫn tới hiểu lầm, cho nên Tề Nguyên Lễ đứng đó vò đầu bứt tai nghĩ cách mãi vẫn không quyết. Nhưng đúng lúc này trong trận pháp lại truyền ra một chấn động càng kịch liệt, trong đó thậm chí có một luồng khí huyết sát cực hạn tỏa ra, khiến toàn thân Tề Nguyên Lễ không khỏi lạnh buốt.

Lúc này trong trận pháp, Sở Hưu cười dài một tiếng, cánh tay kết ấn, sau lưng y vô số huyết ảnh bay ra, nhào về phía những võ giả Tôn gia cùng Lục gia bên dưới.

Huyết Ảnh Đại Pháp vừa được thi triển, toàn bộ chiến trường đã như cối xay thịt, kẻ chạm vào chắc chắn phải chết, ngay cả tông sư võ đạo cũng không ngăn được một luồng huyết ảnh, cùng lắm là dây dưa được với nó một thời gian.

Người của Tôn gia và Lục gia vừa rồi còn đánh nhau sống chết, lúc này chỉ có thể liên hợp lại kháng cự chỗ huyết ảnh kia. Đáng tiếc, chỉ phí công!

Chứng kiến đệ tử nhà mình bị Sở Hưu tàn sát, hai mắt lão tổ Lục gia đã đỏ bừng lên.

“Sở Hưu! Lão phu liều mạng với ngươi!”

Dứt lời không ngờ lão tổ Lục gia cắn đứt một đoạn ngón trỏ, máu tươi vẩy xuống vẽ ra một luồng lôi phù giữa không trung.

Không như phù văn lôi pháp của Long Hổ Sơn, lôi phù mà lão tổ Lục gia vẽ ra là từ thời thượng cổ, lần đầu tiên nhân tộc thử nghiệm dùng văn tự ghi chép lại phong vũ lôi điện đã chế ra phù văn này, vốn mang theo chút liên hệ với thiên địa.

Phù văn kia chỉ có và nét đơn giản nhưng lại phác họa ra lực lượng lôi đình bản nguyên nhân trong thiên địa này.

Sau khi phù văn hoàn thành, chỉ chớp mắt thôi sấm chớp đầy trời phủ xuống, giữa không trung rầm rầm sấm dậy, tia chớp bao phủ khắp trời.

Lão tổ Lục gia đưa tay bóp lại, bốn ngón tay nắm vào hư không. Một con lôi long lấp loáng sấm sét vô biên bị hắn nắm trong tay, hóa thành một thanh trường thương lôi long mang theo khí thế mạnh mẽ vô song xé tan không trung đâm về phía Sở Hưu!

Dùng lực lượng con người mạnh mẽ khống chế lực lượng thiên địa, mỗi giây mỗi phút lão tổ Lục gia đều bị lực lượng lôi đình phản phệ.
Chương 1109 Đều phải chết!

Không thể không nói vị này cũng thật hung ác, thậm chí dám dùng cả bí pháp cấm kỵ này. Rõ ràng hắn đã hận Sở Hưu với cực hạn.

Mũi thương sấm sét màu xanh tím đánh tới trước mặt, Sở Hưu dựng chưởng làm đao, ầm ầm chém xuống. Ma khí tinh thuần tới cực điểm tỏa ra, so với trường thương lôi long bá đạo tới cực điểm kia, đao ý trong đao này của Sở Hưu thậm chí có vẻ mờ mờ ảo ảo.

Nhưng một đao này khiến cả không gian như ngưng bặt lại.

Những nơi nó đi qua, không gian như một bức tranh bị chém thành hai nửa. Thanh trường thương hoàn toàn do sấm sét tạo thành cũng bị chém thành hai dưới một đao quỷ dị này!

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm!

Thiên Ma Vũ đã hỏng, Sở Hưu dựng chưởng thành đao, mặc dù thi triển Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm thành công nhưng khi tay không chạm vào lực lượng lôi đình kia, y cũng phải chịu đựng luồng lực lượng này.

Cho nên trong tay phải Sở Hưu, lực lượng lôi đình không ngừng nổ tung. Nhưng điểm quỷ dị là có lúc cánh tay Sở Hưu bị nổ tới mức chỉ còn xương trắng, nhưng ánh sáng đỏ máu chỉ lóe lên rồi lập tức khôi phục như lúc đầu.

Đây không phải lực lượng của Huyết Thần Ma Công mà là lực lượng chân chính của Bất Diệt Ma Đan!

Sở Hưu đã sớm tu luyện Bất Diệt Ma Đan thành công, nhưng thật ra tới tận lúc này Sở Hưu còn chưa thật sự hiểu được tác dụng của Bất Diệt Ma Đan. Mãi tới trước khi tái tạo thân thể, Sở Hưu còn tưởng Bất Diệt Ma Đan chỉ là bản tăng cường của Huyết Thần Ma Công, có thể bảo hộ chân linh bản thân bất diệt.

Nhưng nếu tác dụng của Bất Diệt Ma Đan chỉ đơn giản như vậy, Sở Hưu đã quá coi thường Độc Cô Duy Ngã.

Bất Diệt Ma Đan có từ bất diệt, không thật sự bị diệt làm sao biết thế nào là bất diệt chân chính?

Phá rồi lại lập, chỉ khi nào đi qua cửa ải diệt và bất diệt mới có thể ngộ ra chân lý của Bất Diệt Ma Đan, biết được phương pháp sử dụng chân chính.

Cũng như hiện giờ, chỉ cần Sở Hưu có đủ lực lượng, y đứng đó luôn là bất diệt!

Trên chiến trường có lực lượng khí huyết mà hơn vạn người chém giết tạo thành, đó là chất dinh dưỡng của Sở Hưu, là căn nguyên bất diệt của Sở Hưu.

Dưới Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, lão tổ Lục gia cho dù dốc toàn lực liều mạng, liều tới tận tuyệt kỹ cuối cùng, nhưng trước lực lượng tuyệt đối vẫn chẳng có tác dụng gì.

Hơn nữa lúc này khóe mắt lão tổ Lục gia lại đảo qua Tôn Tổ Xương. Trong thời khắc quan trọng như vậy không ngờ Tôn Tổ Xương lại quay đầu bỏ trốn, lúc này đã sắp trốn ra tới ngoài trận pháp.

Người của Lục gia đều phải chết, nhưng Tôn gia vẫn còn chút sinh cơ, hắn không thể mang tất cả người của Tôn gia tấn công Lục gia được.

Chỉ cần hắn chạy thoát, nói với mọi người tin tức Sở Hưu vẫn còn sống. Khi đó Thanh Long Hội, Tu Bồ Đề Thiền Viện, thậm chí Thiên Môn đều sẽ ra tay.

Cho nên trong thời khắc mấu chốt này, Tôn Tổ Xương không hề do dự từ bỏ lão tổ Lục gia, quay đầu bỏ trốn..

Lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt, vì sao lại cứ phải liều mạng? Cho dù có liều mạng đi nữa thì một người cũng đủ rồi.

“Yên tâm, lát nữa ta sẽ đưa hắn theo ngươi.”

Sở Hưu vừa dứt lời, y đã đi tới trước mặt lão tổ Lục gia, một quyến đánh thẳng vào đầu lão tổ Lục gia, trực tiếp đánh nổ đầu!

Thi thể không đầu của lão tổ Lục gia trượt xuống mặt đất, Sở Hưu thậm chí không buồn nhìn sang, thân hình hóa thành một vệt sáng máu, hai chân giẫm xuống đất phát ra một tiếng nổ lớn, mặt đất bị nhát đạp của Sở Hưu giẫm nổ thành một hố to hơn mười trượng.

Lực lượng bộc phát đơn thuần của cơ thể lớn tới kinh người, Trần Thanh Đế đã chứng minh chuyện này, giờ Sở Hưu cũng vậy.

Sức mạnh của nhát đạp này phát huy lực lượng cơ thể tới cực hạn, chỉ trong chớp mắt Sở Hưu đã như viên đạn pháo rời nòng lao thẳng tới sau lưng lão tổ Tôn gia, tay niết ấn quyết, trường cung bằng ma khí đã huyễn hóa ra trong tay Sở Hưu.

Một tay cầm cung, ba tay kéo dây, ma tiễn mang theo lực lượng hủy diệt ngưng tụ trong tay Sở Hưu, ầm ầm bắn ra, nhắm thẳng vào hậu tâm lão tổ Tôn gia!

Diệt Tam Liên Thành Tiễn!

Lão tổ Tôn gia cảm nhận được luồng lực lượng sau lưng mình, một khí tức huyền ảo lại khóa chặt lấy xung quanh hắn, khiến hắn không chỗ nào che thân, cũng không thể né tránh.

Mũi tên này ép lão tổ Tôn gia chỉ có thể quay đầu niết ấn quyết, điên cuồng đánh ra. Chỉ trong chớp mắt hắn đã đánh xuống hàng trăm hàng ngàn ấn quyết, hàn khí lẫm liệt ngưng tụ trước người, như tạo thành một ngọn núi băng chắn trước mặt.

Nhưng dưới Diệt Tam Liên Thành Tiễn, mọi thứ đều bị hủy diệt sụp đổ, mũi tên màu đen với lực lượng hủy diệt ăn mòn hết thảy.

Tới cuối cùng, ngay một cánh tay của Tôn Tổ Xương cũng bị lực lượng hủy diệt của Diệt Tam Liên Thành Tiễn ăn mòn, bắt đầu sụp đổ.

Tôn Tổ Xương cắn răng, hàn băng chân khí bên tay trái hóa đao, trực tiếp chém thẳng lên tay phải của mình!

Sở Hưu vẻ mặt trêu ngươi nói: “Có phải ngươi đang nghĩ sau khi trở lại Tôn gia ngươi còn có thể bảo hộ cho đệ tử Tôn gia, lưu lại một hạt giống cho Tôn gia?

Nói cho ngươi một tin tức rất không may, ngươi nghĩ sai, sai cả mười phần rồi!

Giết người tru tâm, nhổ cỏ tận gốc.

Ta diệt người của Lục gia rồi, làm sao để lại người của Tôn gia được?

Không chừng đệ tử Tôn gia các ngươi giờ đã đi trước ngươi lâu rồi. Vừa hay, ta tiễn lão tổ nhà ngươi xuống dưới chơi cùng họ!”

Sở Hưu làm việc luôn cắt đứt hậu hoạn, tuyệt đối không lưu lại chút đường sống nào.

Ngay trước khi Tôn Tổ Xương tiến đánh Lục gia, Sở Hưu đã bảo Diệp Tiêu báo cho Lạc Phi Hồng cùng phân đà Thiên Sát của Mục Tử Y, để hai nàng hỗ trợ tiêu diệt Tôn gia.

Cửu Phân Đường của Lạc Phi Hồng có một số người là tâm phúc trong tâm phúc của nàng, là loại người có thể giữ bí mật tuyệt đối.

Phân đà Thiên Sát lại trực thuộc nghĩa phụ của Mục Tử Y, nghe lệnh nàng tuyệt đối.

Hai thế lực này đồng thời ra tay, lặng lẽ tiêu diệt Tôn gia cũng không phải việc khó khăn gì.

Nhưng Tôn Tổ Xương vừa nghe xong lời này, ánh mắt lập tức đỏ bừng.

“Lão phu liều mạng với ngươi!”

Tôn Tổ Xương chợt phun ra một ngụm máu tươi hóa thành sương máu lơ lửng, dung hợp cùng vô số mảnh băng. Chỉ trong chớp mắt như hóa thành mưa máu đầy trời điên cuồng đánh về phía Sở Hưu, chỉ có điều con mưa máu kia mang theo vô số lưỡi đao lạnh lẽo, như muốn chém Sở Hưu cả ngàn vạn nhát.

Nhưng quanh người Sở Hưu lại bốc lên nội lực chân hỏa nóng rực, những tảng băng kia vừa tiếp xúc với thân thể Sở Hưu đã bị y hòa tan.

Từ từ đi tới trước mặt Tôn Tổ Xương, khí thế uy áp cường đại khiến Tôn Tổ Xương có cảm giác sợ hãi như đối diện với tử vong.

Có điều cảm giác hoảng sợ này cũng kích thích hung tính của hắn.

Đang lúc Tôn Tổ Xương định liều mạng ra tay, không đợi hắn kịp hành động, một huyết ảnh cầm kiếm đã xuất hiện sau lưng hắn không biết từ lúc nào. Một kiếm đâm ra như cầu vồng, trường kiếm đỏ máu trực tiếp phá tan chân khí hộ thể của Tôn Tổ Xương, xuyên thủng người hắn!

Tôn Tổ Xương không dám tin nhìn Sở Hưu, hắn muốn quay đầu về phía sau nhìn lại nhưng đã chẳng còn cơ hội, sinh cơ tiêu tán, thân thể ầm ầm ngã xuống đất!
Chương 1110 Sóng to gió lớn 1

Bên ngoài chiến trường, ánh sáng trận đạo vẫn lưu chuyển, có điều hoàn cảnh xung quanh lại cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta hoảng sợ.

Tề Nguyên Lễ dẫn người thận trọng tới gần chiến trường, không phải hắn quá hèn nhát mà là khung cảnh trước mặt quá mức quỷ dị.

Rõ ràng song phương đại chiến nhưng trong trận chiến lại có chấn động kỳ lạ.

Thế nhưng tới cuối cùng thậm chí không còn chút khí tức nào.

Tề Nguyên Lễ sống bao năm chưa từng thấy chuyện quỷ dị như vậy, cho dù đôi bên đồng quy vu tận cũng phải còn một hai người sống chứ? Không thể nào chết tới mức không còn một ai được?

Tề Nguyên Lễ do dự hồi lâu rồi mới mang người tới gần chiến trường, muốn xem xem rốt cuộc có chuyện gì.

Tiến vào trong trận pháp, các võ giả Phong Mãn Lâu ở đây đều biến sắc.

Đưa mắt nhìn lại, khắp nơi đều là màu đỏ máu! Toàn bộ đều là thi thể.

Toàn bộ trận pháp đã phủ đầy máu tươi, vô số thi thể ngã trên mặt đất, hơn nữa có thể thấy trên một số thi thể máu tươi như đã bị hút sạch, hóa thành thây khô.

Thậm chí cuối cùng bọn họ còn tìm được thi thể của lão tổ Tôn gia cùng lão tổ Lục gia.

Một bị kiếm đâm xuyên tim mà chết, một lại bị một quyền đánh nát đầu. Nếu không phải trên người bọn họ còn di vật, Phong Mãn Lâu thậm chí không nhận ra người này.

Tề Nguyên Lễ cùng mấy thủ hạ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ, xảy ra chuyện lớn rồi!

Tôn gia đại chiến với Lục gia, kết quả cuối cùng hai bên liều mạng tới mức chết sạch, hơn nữa lão tổ hai bên rõ ràng không phải chết trên tay đối phương.

Trong chuyện này chẳng lẽ có phe thứ ba nhúng tay vào? Phe thứ ba này còn có thể giết chết hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, rốt cuộc là ai?

Chuyện lớn như vậy Tề Nguyên Lễ đã không thể nhúng tay vào được. Hắn lập tức báo tin cho lâu chủ Phong Mãn Lâu Phương Phi Phàm, hơn nữa còn thông báo cho Thương Thủy Doanh thị một tiếng.

Theo lý mà nói Thương Thủy Doanh thị là thế lực đứng đầu Cửu Đại Thế Gia, nhưng thực thế Thương Thủy Doanh thị rất ít khi quản mấy chuyện linh tinh thế này.

Cửu Đại Thế Gia đánh nhau thừa sống thiếu chết cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ, chỉ cần đừng làm ảnh hưởng tới Thương Thủy Doanh thị là được.

Có thể nói Cửu Đại Thế Gia như nước chảy, Thương Thủy Doanh thị lại như tảng đá, người khác ra sao Thương Thủy Doanh thị cũng chẳng quan tâm.

Nhưng chuyện lần này lớn như vậy, Thương Thủy Doanh thị cũng phái Doanh Tam Thư tới xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, Doanh Tam Thư đã mang theo Doanh Bạch Lộc tới trước chiến trường của Lục gia.

Doanh Bạch Lộc thân là người thừa kế tương lai của Thương Thủy Doanh thị, cuối cùng rồi cũng phải đối mặt với những chuyện thị phi như vậy, giờ đi theo làm quen một chút cũng tốt.

Phương Phi Phàm không ngờ Thương Thủy Doanh thị lại phái người đứng đầu Phong Vân Bảng tới như vậy, hắn vội vàng đi tới chắp tay nói: “Hóa ra là Doanh tam gia đích thân tới, không nghênh tiếp từ xa, xin thứ lỗi.”

Doanh Tam Thư vung tay nói: “Không cần khách sáo như vậy, nói đi, tình hình ra sao?”

Sau khi Phương Phi Phàm thuật lại mọi chuyện với Doanh Tam Thư, Doanh Tam Thư lạnh nhạt hỏi: “Nói vậy Tề Nguyên Lễ cũng không thấy có ai từ trong trận pháp đi ra?”

Tề Nguyên Lễ cười khổ nói: “Tại hạ thực lực yếu ớt, có lẽ có người đi khỏi nhưng tại hạ không phát hiện.”

Doanh Tam Thư lạnh nhạt nói: “Vậy thì được, dẫn ta tới xem thi thể.”

Mọi người đi vào trong trận pháp, lúc này thi thể vẫn chất đầy đất. Để bảo hộ hiện trường, Phong Mãn Lâu không dọn dẹp gì, chỉ bố trí trận pháp hàn băng phạm vi lớn bên ngoài, đề phòng thi thể ở trong thối rữa.

Phương Phi Phàm nói: “Tất cả các thi thể đều được người của Phong Mãn Lâu kiểm tra một lượt. Một phần trong số đó chết trong chiến tranh giữa Tôn gia và Lục gia, nhưng có một số thi thể lại chết bởi các thương thế khác, có dùng đao, có dùng kiếm, có bị lực lượng cường đại trực tiếp đánh chết, muôn hình vạn trạng.

Quan trọng nhất là một số võ giả trong đó bị rút sạch khí huyết trong cơ thể. Tại hạ nghi ngờ không biết có phải có ma quỷ gì hay kiêu hùng Ma đạo bế quan lâu ngày xuất thủ mới gây ra cảnh tượng này hay không.”

Doanh Tam Thư không trả lời hắn, chỉ nhìn thoáng qua thi thể lão tổ Tôn gia cùng Lục gia, một lúc lâu sau hắn mới xuất thủ nói: “Không nhận ra cụ thể là ai xuất thủ, nhưng ta có thấy quyền đánh nát đầu lão tổ Lục gia có cảm giác của Trần Thanh Đế.”

Phương Phi Phàm nghe vậy ngạc nhiên: “Trần Thanh Đế? Nhưng khi chuyện này xảy ra Trần Thanh Đế vẫn đang ở Tây Sở.”

Doanh Tam Thư thản nhiên nói tiếp: “Ta chỉ nói có cảm giác của Trần Thanh Đế chứ không nói đó chính là Trần Thanh Đế.

Còn chiêu kiếm đâm vào người lão tổ Tôn gia ta thậm chí còn có cảm giác giống Kiếm Vương Thành, có điều kiếm kia hẳn là đánh lén, bên trên còn một chút khí huyết sát, xuất kiếm chính diện chưa chắc đã làm lão tổ Tôn gia bị thương được.”

Phương Phi Phàm gãi đầu, hắn dám khẳng định người xuất thủ không phải Trần Thanh Đế, càng không phải ba vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Kiếm Vương Thành. Trong thời gian này bọn họ đều ở địa bàn của mình, chưa từng xuất hiện tại Đông Tề.

Doanh Bạch Lộc đứng bên cạnh Doanh Tam Thư không nói gì, có điều hắn lại có một cảm giác, một cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Nghĩ mãi vẫn không có đầu mỗi, Doanh Bạch Lộc cũng không dám nói nhiều, nơi này tiểu bối như hắn còn chưa có tư cách nói chuyện.

Doanh Tam Thư nói xong những lời này quay người muốn đi, Phương Phi Phàm sửng sốt: “Tam gia, ngài định đi à?”

Doanh Tam Thư lạnh nhạt nói: “Không thì làm gì đây? Giúp Lục gia cùng Tôn gia tra xét hung thủ? Thương Thủy Doanh thị ta không phải Quan Trung Hình Đường.

Trên giang hồ ngày nào chẳng có người bị giết, năm nào chẳng có thế lực bị diệt? Nếu chuyện gì cũng phải quản tới, vậy Doanh gia ta chẳng bận rộn bằng chết à?”

Nói xong Doanh Tam Thư hờ hững bỏ đi, thái độ vô cùng lạnh nhạt.

Tề Nguyên Lễ ở bên cạnh hạ giọng hỏi: “Lâu chủ, giờ làm sao đây?”

Phương Phi Phàm hữ khẽ một tiếng nói: “Thương Thủy Doanh thị đứng đầu Cửu Đại Thế Gia còn chẳng muốn quản chuyện này, Phong Mãn Lâu ta đương nhiên không quản rồi.

Trực tiếp truyền bá tin tức này vào giang hồ, không cần nhiều lời, cứ đúng như sự thật là được.”

Đối với phần lớn mọi chuyện Phong Mãn Lâu đều ôm lòng hiếu kỳ. Giờ hai nhà này chết không minh bạch, Phương Phi Phàm quả thật rất khó chịu.

Nhưng Phương Phi Phàm cũng biết chuyện này người khác có thể tra xét nhưng Phong Mãn Lâu lại không thể.

Thế lực có thể một lượt diệt sạch cả hai thế lực lớn, giết chết hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Tôn gia và Lục gia, rõ ràng Phong Mãn Lâu bọn họ không chọc vào nổi.

Lúc này trên giang hồ, tin tức này vừa được công bố lập tức khiến toàn bộ giang hồ bùng nổ.

Tôn gia và Lục gia đều có thể đứng hạng giữa trong Cửu Đại Thế Gia, đều có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ. Thế nhưng chỉ trong một đêm tất cả đều chết sạch, chuyện này đúng là quá kinh khủng.

Đáng kinh khủng hơn nữa là nhiều người chết như vậy nhưng lại không rõ rốt cuộc do ai làm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom