• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (3 Viewers)

  • Chương 121-125

Chương 121 Chỉ than giang không lối về

Uy năng của ma đao vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không ai ngờ nổi thiền sư Hằng Thiện của Kim Hoa Tự tiếng tăm lừng lẫy đất Yến Đông lại chết trong tay một võ giả Nội Cương cảnh như vậy.

Nói lại cũng thật châm chọc, thiền sư Hằng Thiện nửa đời tru sát tà ma, kết quả cuối cùng lại chết dưới ma đao quỷ dị như vậy.

Bị đao thứ hai của A Tỳ Đạo Tam Đao trực tiếp chém thành hai đoạn, máu tươi nội tạng phủ kín mặt đất, chết không toàn thây.

Lúc này bộ dáng của Sở Hưu càng thêm dọa người, sương mù đen nhánh quấn quanh đao y, trên tay y, trong mắt y, tay cầm đao của Sở Hưu cũng run run không ngừng.

Lúc này nếu ai nhìn vào mắt Sở Hưu sẽ thấy một màu đen kịt băng lãnh như thâm uyên Địa Ngục, khiến người ta không rét mà run!

Giờ Sở Hưu đang đeo mặt nạ cho nên không ai phát hiện thực tế gương mặt y đã cực kỳ vặn vẹo.

Phản phệ của đao thứ nhất A Tỳ Đạo Tam Đao với thực lực hiện nay của Sở Hưu có thể tùy ý áp chế, nhưng phản phệ của đao thứ hai này còn mạnh hơn đao thứ nhất gấp đôi.

Với thực lực của Sở Hưu hiện giờ, y chỉ có thể bạo phát hết mức ý chí lực của mình phối hợp cùng lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ mới khiến hắc khí trong mắt tiêu tán, theo đó ngay cả hắc khí trên Hồng Tụ Đao cũng tiêu tán theo.

Hòan toàn đè ép phản phệ của A Tỳ Đạo Tam Đao, Sở Hưu thở phào một hơi.

Dùng liền hai đao đã là cực hạn của Sở Hưu, giờ nếu Sở Hưu dám dùng đao thứ ba, xuất ra A Tỳ Đạo Tam Đao hoàn chỉnh, vậy cho dù có Lưu Ly Kim Ti Cổ cũng không cứu nổi Sở Hưu.

Trong lúc Sở Hưu và thiền sư Hằng Thiện giao thủ, Nhạn Bất Quy và Đường Nha cũng đã có chiến quả.

Trước đó lúc nói chuyện phiếm Sở Hưu đã từng hỏi Hỏa Nô, Nhạn Bất Quy và Đường Nha ai mạnh hơn?

Khi đó Hỏa Nô đã nói hẳn là Nhạn Bất Quy mạnh hơn nhưng hắn không đoán nổi lai lịch của Đường Nha, hắn luôn cảm thấy Đường Nha đang ẩn giấu gì đó, trước nay chưa từng thể hiện thực lực chân chính của mình.

Có điều đối với Nhạn Bất Quy, toàn bộ phân đà Thiên Tội đều biết gã trầm mặc ít nói này lúc đánh nhau điên cuồng đến mức nào.

Nhạn Bất Quy có danh hiệu là Tàn Kiếm, bình thường hắn đều cõng một thanh trọng kiếm được bọc bằng vải thô, nhìn bên ngoài có vẻ như vẫn hoàn chỉnh.

Nhưng giờ Nhạn Bất Quy lấy trọng kiếm ra, Sở Hưu mới phát hiện thanh kiếm của hắn quả thật là ‘tàn kiếm’.

Trên thanh trọng kiếm kia có vết nứt rất rõ ràng, có điều sau này đã được sửa chữa lại. Chẳng qua kiếm cũng đã gãy, không thể sánh được

binh khí liền thành một thể, cho nên đây vẫn coi là một thanh tàn kiếm.

Kiếm pháp của Nhạn Bất Quy rất kỳ quái, thậm chí theo Sở Hưu đó căn bản không phải là kiếm pháp, rõ ràng coi thanh trọng kiếm trong tay như một cái chùy nặng, quả thật là binh khí nặng vô cùng cường đại.

Lại thêm nội công mà hắn tu luyện vô cùng thần dị, không ngờ có thể biến thanh trọng kiếm trong tay càng thêm thế mạnh lực trầm, một kiếm này vung lên ngoại trừ những võ giả Đại Quang Minh Tự lực lượng vô cùng cường đại, võ giả tầm thường không mấy ai có thể chính diện cản một kiếm của hắn.

Cho nên lúc Sở Hưu giao thủ với thiền sư Hằng Thiện, bên kia Nhạn Bất Quy đã dùng kiếm cương đánh bay một võ giả, sau đó nắm lấy cơ hội đập thẳng cự kiếm xuống, không phải chém mà là đập!

Đám người chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, máu tươi bay tán loạn, trong đó một võ giả Linh Kiếm Phái trực tiếp bị trọng kiếm của hắn đánh thành thịt nát, căn bản không ra hình người nữa!

Cảnh tượng này còn kinh khủng hơn Sở Hưu chém người thành hai nửa, đừng nói những võ giả ở đây, ngay cả những sát thủ Thanh Long Hội khác cũng cực kỳ kinh sợ.

Nhiệm vụ mà Nhạn Bất Quy chấp hành thường có chung một đặc điểm, đó là người bị giết thường không được toàn thi, thậm chí có đôi khi cố chủ yêu cầu phải lấy đầu mục tiêu, lúc đó Nhạn Bất Quy cũng chỉ hơi chú ý hơn, đập thân thể đối phương thành thịt nát, để lại cái đầu mang về.

Cho nên so với Nhạn Bất Quy, bên phía Sở Hưu mặc dù chiến đấu rất tàn nhẫn nhưng không đến mức khủng khiếp như Nhạn Bất Quy.

Bên phía Nhạn Bất Quy đã có thành quả, bên Đường Nha cũng không kém.

Nói thật lộ tuyến võ công của Đường Nha, Sở Hưu nhìn cũng không hiểu.

Thân pháp Đường Nha cực nhanh, cũng cực kỳ linh hoạt, đối phương chắc chắn tu luyện thân pháp loại tốc độ.

Hơn nữa hắn dùng binh khí là kiểu đoản đao mà Sở Hưu sử dụng trước đó, còn không dài bằng cánh tay nhưng âm hiểm tàn nhẫn dị thường.

Đường Nha không dùng võ thuật quá mạnh nhưng lại tinh thông rất nhiều thủ đoạn, quyền chưởng chỉ trảo cái gì cũng có, chỉ có điều đều không quá mạnh.

Trong lúc giao thủ cùng Diêu Nam Khiêm và võ giả Linh Kiếm Phái, Đường Nha đều cực kỳ trơn tru, lấy một địch hai nhìn như hung hiểm nhưng hắn luôn thoát thân được trong lúc nguy cấp nhất, thuận tiện còn đánh lén cả hai, ra tay vừa chính xác vừa ngoan độc.

Cho nên đánh tới cuối, Đường Nha cùng đệ tử Linh Kiếm Phái đều đã bị thương khắp người, ngược lại Đường Nha không hề có chút thương

thế nào.

Đến lúc này Diêu Nam Khiêm nhìn thấy thiền sư Hằng Thiện bị Sở Hưu xuất đao chém thành hai nửa, không khỏi hét lớn: “Hòa thượng!”

Hắn cùng thiền sư Hằng Thiện tương giao đã mấy chục năm, song phương có thể nói là kết bạn bằng cả tính mạng, bằng không thiền sư Hằng Thiện đã chẳng tới làm nhân chứng nghi thức rửa tay chậu vàng cho hắn.

Kết quả lại chính vì hắn khiến cho thiền sư Hằng Thiện chết yểu ở đây, chuyện này khiến Diêu Nam Khiêm vô cùng bi thương, tâm thần bị ảnh hưởng, thế đao xuất ra cũng loạn đi một chút.

Lúc này trong mắt Đường Nha lại bùng lên sát khí nồng nặc, tay khẽ xoay chuyển, hai viên ám khí kỳ lạ đã phá không bắn tới, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng xé gió vang lên, đám người thậm chí không nhìn thấy ám khí kia có hình dạng gì.

Diêu Nam Khiêm cùng một đệ tử Linh Kiếm Phái theo bản năng nâng kiếm ngăn cản, chỉ nghe keng keng hai tiếng, hai người cùng lui lại phía sau.

Nhưng lúc này thân hình Đường Nha lại lao thẳng tới trước Diêu Nam Khiêm, hai tay như tàn ảnh, chỉ kình hung ác lăng lệ, chỉ ảnh đầy trời bùng lên cương khí, ép Diêu Nam Khiêm từng bước lui lại phía sau, trực tiếp phá vỡ chân khí hộ thể của hắn.

Hơn nữa không biết từ lúc nào chuôi đoản đao lại đã xuất hiện trong tay hắn, đuổi sát theo Diêu Nam Khiêm như giòi bám trên xương, vạch lên cổ hắn một cái. Một vệt tơ máu xuất hiện, thân hình Đường Nha lại lập tức thối lui đánh sang phía võ giả Linh Kiếm Phái kia.

Diêu Nam Khiêm không dám tin che yết hầu, máu tươi phun ra như suối, ý thức cũng dần chảy theo dòng máu dần dần biến mất.

Hắn muốn rời khỏi giang hồ, nhưng thật không ngờ ngày mình rời giang hồ lại chính là ngày chết của mình.

Thậm chí ngay trước lúc chết này Diêu Nam Khiêm cũng không nghĩ ra rốt cuộc là ai muốn giết mình.

Mặc dù hắn chết trong tay Thanh Long Hội, nhưng Thanh Long Hội chỉ là một thanh kiếm giết người. Kẻ thật sự muốn giết hắn luôn ẩn sau tấm màn đen, thậm chí trừ Thiên Tội đà chủ ra, ngay chính bọn Sở Hưu cũng không biết, đến chết hắn vẫn chỉ thành quỷ hồ đồ.

Sở Hưu nhìn thi thể Diêu Nam Khiêm im lặng không nói gì, Diêu Nam Khiêm đã chết, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành phân nửa.

Những người vây xem không cần để ý, lúc Diêu Nam Khiêm còn sống bọn họ còn chẳng ra mặt, chết rồi càng không.

Nói lại thì Diêu Nam Khiêm chết cũng thật oan uổng, Sở Hưu dám cam đoan nếu hắn một mực không có ý định rời khỏi giang hồ, một mực trốn trong Linh Kiếm Phái làm đại trưởng lão, vậy chắc chắn không ai dám đi giết hắn.

Người mời Thanh Long Hội giết Diêu Nam Khiêm chắc chắn có đại thù

sinh tử với Diêu Nam Khiêm, nhưng vì sao hắn không sớm động thủ? Hoặc là thực lực không đủ, hoặc là tiền tài không đủ.

Mời Thanh Long Hội giết một lão già định rửa tay chậu vàng, so với giết trưởng lão của đại pháp Linh Kiếm Phái tại Yến Đông, đây là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau.

Cái trước xem như nhiệm vụ cấp sáu, mà không cần Thiên Tội đà chủ xuất thủ bọn Sở Hưu cũng có thể giải quyết.

Người đi trà lạnh, một lão già muốn rời khỏi giang hồ liệu mấy ai dám liều mạng giúp hắn? Ở đây có nhiều võ giả như vậy, kết quả số người đứng ra chỉ không đủ một phần mười.

Còn nếu là trường hợp sau, vậy Thanh Long Hội sẽ phải đối mặt với toàn bộ Linh Kiếm Phái. Mặc dù vị chưởng môn Lâm Phi Vũ của Linh Kiếm Phái có vẻ quan hệ không mấy tốt đẹp với Diêu Nam Khiêm; nhưng có không tốt đến đâu Diêu Nam Khiêm cũng là người của Linh Kiếm Phái hắn. Lâm Phi Vũ đương nhiên không thể để trưởng lão nhà mình chết ngay trước mặt được.

Hơn nữa nếu muốn đối phó với toàn bộ Linh Kiếm Phái, cho dù Thiên Tội đà chủ tới cũng rất miễn cưỡng.

Sương Nguyệt Tiểu Kiếm Lâm Phi Vũ chưởng môn Linh Kiếm Phái, nghe nói chỉ thiếu chút nữa là đạt tới cảnh giới đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, không kém hơn Thiên Tội đà chủ bao nhiêu.

Hơn nữa trong Linh Kiếm Phái còn có bố trí trận pháp hay mà các tiền bối để lại, xuất động toàn bộ phân đà Thiên Tội có diệt nổi Linh Kiếm Phái không còn là ẩn số, cho dù kẻ thù của Diêu Nam Khiêm cầm được lượng tiền của nhiều tới kinh khủng như vậy, phân đà Thiên Tội chưa chắc đã nhận nhiệm vụ này.

Cho nên mới nói hành động rửa tay chậu vàng này của Diêu Nam Khiêm rõ ràng là tự tìm cái chết, ngươi muốn kết thúc ân ân oán oán trên người chính ngươi, nhưng vấn đề là người khác lại không muốn kết thúc.

Lúc này Sở Hưu đã không định nhúng tay vào chiến đấu trong tiểu viện, vì đại cục đã định.

Sau khi Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy đều giải quyết đối thủ của mình, toàn bộ võ giả Diêu gia trang cũng bị bọn họ tàn sát gần hết, những người còn lại đã chạy toán loạn, sát thủ Thanh Long Hội cũng lười truy đuổi.

Mặc dù võ giả Diêu gia trang nhiều hơn sát thủ Thanh Long Hội hơn mười lần, nhưng so với những sát thủ Thanh Long Hội kia, đệ tử Diêu gia trang căn bản không đáng nhắc tới, cơ hồ là đồ sát nghiêng về một bên.

Thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, Sở Hưu vung tay, người của Thanh Long Hội trực tiếp quay người bỏ đi, nơi đây cũng không ai dám chặn đường.

Nhìn Diêu gia trang máu chảy thành sông, mọi người hai mặt nhìn

nhau.

Rửa tay chậu vàng kết quả lại rửa tới tự mình diệt môn, đây quả thật là lần đầu.

Lúc này đám người không khỏi nhớ tới câu nói của Sở Hưu.

Chuyện đời như triều người như nước, chỉ than giang hồ mấy người về.

Giang hồ này muốn bước vào thì dễ, nhưng muốn bước ra lại chẳng hề đơn giản.

Ở đây thậm chí có người thấy cảnh tượng rửa tay chậu vàng của Diêu Nam Khiêm phí phái như vậy còn nghĩ lúc già mình có nên làm theo không. Nhưng giờ thấy cảnh tượng này nào ai dám giữ suy nghĩ đó nữa.

Sơn vũ dục lai phong mãn lâu
Chương 122 Sơn vũ dục lai phong mãn lâu

(Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu)

Chuyện Diêu gia trang bị diệt môn loan truyền rất rộng, thậm chí gây nên không ít sóng gió trên đất Yến Đông.

Một là vì lúc trước Diêu Nam Khiêm chuẩn bị rửa tay chậu vàng đã tạo thanh thế không nhỏ, kết quả lại bị người ta diệt môn ngay trong nghi thức rửa tay chậu vàng của mình. Từng chuyện liên tiếp như vậy khiến người biết chuyện đều phản ứng không kịp.

Hơn nữa lần này diệt môn Diêu gia trang cũng khiến cho Thanh Long Hội xuất hiện lại trước mắt giới võ lâm đất Yến Đông.

Ban đầu phân đà Thiên Tội bị diệt, Thanh Long Hội gần như biệt tăm biệt tích tại đất Yến Đông, cho dù sau này Thanh Long Hội lại phái một vị Thiên Tội đà chủ tới, phần lớn thời điểm Thanh Long Hội cũng chỉ gây ra những sự vụ nhỏ, không có thanh thế quá lớn.

Lần diệt môn Diêu gia trang này coi như lần đầu tiên Thanh Long Hội xuất thủ với quy mô lớn, cũng khiến mọi người ý thức được trong giới võ lâm Yến Đông xuất hiện một con rắn độc.

Cùng lúc đó, thanh danh của sát thủ tham gia lần diệt môn này cũng lan truyền ra ngoài, có điều danh tiếng lớn nhất trong đó lại là Sở Hưu.

Thật ra dựa theo chiến tích, Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy đều giết người nhiều hơn Sở Hưu. Hai người bọn họ là lấy một địch hai nhẹ nhõm giải quyết hai đối thủ Ngoại Cương cảnh. Đặc biệt là Đường Nha, Diêu Nam Khiêm chết chính trên tay hắn.

Nhưng ai bảo Sở Hưu là người có danh tiếng trên Long Hổ Bảng. Trước có người còn nói Sở Hưu vừa xuất hiện trên Long Hổ Bảng đã đứng thứ mười tám, rõ là không công bằng, Phong Mãn Lâu xếp hắn vào Long Hổ Bảng sợ là có giao dịch ngầm gì đó.

Kết quả giờ Sở Hưu mới bộc lộ thực lực của mình, ngay trước mặt mọi người giết chết một cao thủ Ngoại Cương cảnh uy tín lâu năm như thiền sư Hằng Thiện, đây là thực lực thật sự, không ai dám nghi ngờ danh sách của Phong Mãn Lâu có vấn đề nữa.

Lúc này trong khu rừng biên giới giữa Đại Sơn Quận cùng Lâm Trung Quận, vô số quân trại tọa lạc trên sườn núi, đại kỳ bay phất phơ theo làn gió. Ngọn núi này chính là doanh trại của Trấn Sơn Quân.

Hạng Vị Ương sau khi rời khỏi Diêu gia trang liền trực tiếp trở về quân doanh, trên đường có binh sĩ nhìn thấy hắn đều sẽ cung kính thi lễ gọi một câu Hạng giáo úy.

Trấn Sơn Quân chỉ vừa bắt đầu trấn thủ đất Yến Đông, thượng tướng Ân La Hoa còn yêu cầu mỗi ngày đều phải thao luyện trong rừng, cuối cùng dứt khoát chuyển toàn bộ quân doanh lên trên núi.

Vén rèm chủ trướng, Hạng Vị Ương đi vào, trong trướng chỉ có một người trung niên mặc giáp Hắc Hổ đang đọc sách.

Người trung niên kia tướng mạo cực kỳ nho nhã, khí chất ôn hòa, nếu không mặc giáp toàn thân như vậy chắc sẽ khiến người ta nghĩ hắn là một nho sinh đọc sách chứ không phải một tướng quân giết người.

Người này chính là thượng tướng của Trấn Sơn Quân, Trấm Hổ - Ân La Hoa!

Mặc dù Ân La Hoa nhìn giống một nho sinh nhưng trên thực tế lại là người thủ đoạn ngoan độc.

Cứ nhìn danh hiệu của hắn thì biết, Trấm Hổ.

Thế nào là ‘trấm’? Trấm chính là chim độc trong truyền thuyết, mỗi sợi lông chim trên người đều là kịch độc.

n Hoa La được gọi là Trấm Hổ cũng do hắn làm việc âm độc tàn nhẫn, hơn nữa thủ đoạn vô cùng quả quyết như mãnh hổ hạ sơn, thế không thể đỡ.

Hai loại đặc tính dung hợp khiến Ân La Hoa rất nổi danh trong quân đội.

Thấy Hạng Vị Ương bước vào, Ân La Hoa hỏi: “Chuyện Diêu gia trang xong rồi à?”

Hạng Vị Ương cười hắc hắc nói: “Đã kết thúc, Diêu Nam Khiêm kia chết cực kỳ thê thảm.”

Ân La Hoa kinh ngạc: “Diêu Nam Khiêm chết rồi? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Sau khi Hạng Vị Ương kể lại hết mọi chuyện, Ân La Hoa trầm ngâm cả nửa ngày rồi mới trầm giọng nói: “Sơn vũ dục lai phong mãn lâu, võ lâm Yến Đông hay nên nói võ lâm khắp Bắc Yên đều sắp không yên ổn nữa rồi.”

Hạng Vị Ương chần chừ nói: “Tướng quân, không đến mức đó chứ? Mấy năm nay sát thủ Thanh Long Hội mới làm được có một đại án diệt môn thôi mà, với thực lực phân đà Thiên Tội đâu ảnh hưởng được toàn võ lâm Yến Đông?”

Ân La Hoa lắc đầu nói: “Phân đà Thiên Tội mỗi lần xuất thủ chỉ là một mồi lửa mà thôi. Phân đà Thiên Tội ba năm trước bị các đại phái tiêu diệt đã lại xuất hiện trong giang hồ.

Ba năm trước đây phân đà Thiên Tội bị diệt không phải vì giết người không nên giết mà là vì cầm thứ không nên cầm, mới dẫn tới toàn bộ phân đà Thiên Tội bị giết sạch.

Thật ra mấy đại phái này hơi nhạy cảm, cướp đồ thì cứ cướp thôi, lại còn liên thủ trực tiếp diệt cả phân đà của Thanh Long Hội.

Phải biết toàn bộ Thanh Long Hội chỉ có ba mươi sáu phân đà Thiên Cương mà thôi. Đại Long Thủ đương nhiệm, Yển Nguyệt Thanh Long - Bộ Nam Thiên lại nổi danh tính khí nóng nảy, hỉ nộ khó dò, chẳng khác nào tên điên, làm vậy tương đương với tát thẳng vào mặt hắn mấy cái, làm sao hắn chịu được? Đương nhiên phải tới liều mạng với đám người này rồi!

Trận chiến đó ta không được chứng kiến nhưng dư âm đến giờ vẫn còn. Sau đó Thanh Long Hội còn phái một kẻ thích gây chuyện tới làm Thiên Tội đà chủ. Ta đoán không sai đối phương nhẫn nhịn không bao lâu sẽ nhảy ra gây chuyện, giờ quả thật như vậy.”

Hạng Vị Ương kinh ngạc nói: “Ngài biết vị đà chủ phân đà Thiên Tội Thanh Long Hội kia à?”

“Xem như biết, biết do đánh nhau.”

Ân La Hoa trầm giọng nói: “Vị Thiên Tội đà chủ này trước đây là sát thủ

ở tổng bộ Thanh Long Hội, thực lực rất mạnh, thậm chí ta còn không nắm chắc thắng được. Nhưng cách làm người ấy à, chỉ có thể nói là chí lớn nhưng tài mọn, quá mức tự mãn tự ngạo.

Phân đà Thiên Tội bị diệt sạch không còn, thật ra phương án thích hợp nhất là phát triển trầm ổn, nhưng vị này lại là kẻ tính tình thiếu kiên nhẫn. Với thực lực của hắn, phân đà Thiên Tội chỉ hơi khởi sắc ắt sẽ có hành động lớn. Giờ ngươi cũng thấy rồi đấy, nhận nhiệm vụ Diêu gia trang chính là bước đầu tiên trong hành động của hắn.”

Hạng Vị Ương cười lạnh nói: “Bất kể thế nào cứ để cho chúng đánh là được. Đám người giang hồ này giết tới giết lui, chúng ta sống chết mặc bay chẳng tốt rồi à?”

Ân La Hoa trầm giọng nói: “Trước đây ta cũng nghĩ vậy, có điều lấy tình hình của triều đình hiện tại, sợ là chúng ta không thể nào để sống chết mặc bây được. Bắt buộc phải tham dự vào.”

Hạng Vị Ương kinh ngạc nói: “Bên phía triều đình có động tĩnh gì à?”

Ân La Hoa nhìn qua Hạng Vị Ương một chút, đột nhiên hạ giọng nói: “Tình huống của Bắc Yên ta ngày trước ra sao chắc ngươi cũng biết. Không riêng gì bị Đông Tề áp chế mà còn bị Tây Sở lấn chiếm, may mà đương kim Thánh thượng hùng tài vĩ lược, liên hợp với võ lâm Bắc Yên mới diệt được Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, đối ngoại còn vượt lên Đông Tề một chút.

Có điều mấy năm nay đám người giang hồ này càng ngày càng quá đáng, gây loạn càng lúc càng lớn.

Thậm chí khu vực Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, lời của triều đình Bắc Yên chúng ta còn không có trọng lượng bằng lời của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Bất kể bọn họ tự khoe là công thần của Yến Quốc hay chỉ đơn thuần vì lợi ích của bản thân, Bắc Yên ta đều phải nhúng tay vào quản lý đôi chút, nếu không giờ cả thiên hạ này còn ai coi trọng triều đình?”

Hạng Vị Ương nghe vậy trong lòng run lên nói: “Tướng quân, đây là ý của bệ hạ?”

Ân La Hoa thản nhiên nói: “Nói chính xác hơn thì đây là ý của triều đình, có điều ngươi cũng không cần căng thẳng, trước mắt toàn bộ giang hồ Bắc Yên còn khá bình tĩnh, chưa tới lúc động thủ. Chỉ là mưa núi sắp qua, gió khắp lầu, mưa còn chưa đổ cơ mà.

Thời gian tới đây ngươi mau chóng tu luyện tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đi, sau khi đề bạt ngươi thành phó tướng ta sẽ về kinh. Thượng tướng Trấn Sơn Quân mới không rõ là ai, có điều với tiếng tăm của ngươi tại Trấn Sơn Quân, sau khi đề bạt ngươi thành phó tướng, ai tới tiếp quản Trấn Sơn Quân đều vẫn dùng ngươi.”

Hạng Vị Ương kinh ngạc nói: “Tướng quân, ngài muốn về kinh thành à?”

Ân La Hoa gật đầu nói: “Ta đã sắp cô đọng Võ Đạo Chân Đan, sắp bước lên Ngưng Thần Tam Cảnh, đến thời điểm đó chắc sẽ tới Trấn Quốc Ngũ Quân làm phó tướng.”

Tinh nhuệ chân chính của Yến Quốc đều nằm ở Trấn Quốc Ngũ Quân. Mặc dù giờ Ân La Hoa là thượng tướng Trấn Sơn Quân, sau khi chuyển sang nhánh quân khác lại thành phó tướng, nhìn thì là địa vị thấp đi nhưng thực chất lại là thăng chức một cấp.

Ánh mắt Hạng Vị Ương lộ vẻ vui mừng, chắp tay nói: “Chúc mừng tướng quân.”

Hắn là tâm phúc của Ân La Hoa, thực lực đại nhân nhà mình sắp tiến thêm một bước, hắn cũng thấy vinh dự cùng.

Ân La Hoa vỗ vỗ lên vai hắn nói: “Giờ ngươi đã có công tích, chỉ thiếu thực lực. Sớm bước vào cảnh giới Tụ Tam Hoa, Ngưng Ngũ Khí, ta cũng tiện tìm một vị trí cho ngươi trong Trấn Quốc Ngũ Quân.”

“Đa tạ tướng quân!”

...

Trong Linh Kiếm Phái, một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi mặc một bộ áo lam, trước đầu gối đặt ngang một thanh trường kiếm xếp bằng trước một thác nước, nghe một võ giả báo cáo về chuyện Diêu gia trang.

Người này chính là chưởng môn của Linh Kiếm Phái, Sương Nguyệt Tiểu Kiếm - Lâm Phi Vũ.

Sau khi nghe môn hạ đệ tử bẩm báo xong, Lâm Phi Vũ chỉ khẽ gật đầu rồi nhắm hai mắt lại.

Đệ tử phía sau hắn thấy chưởng môn không nói gì, chần chờ một lúc lâu rồi mới nói: “Chưởng môn, chuyện này nên xử lý ra sao?”

Lâm Phi Vũ mở to mắt, hỏi ngược lại: “Sao lại phải xử lý?”

“Hả?”

Đệ tử kia vô thức nói: “Diêu trưởng lão dẫu sao cũng là trưởng lão của Linh Kiếm Phái chúng ta, hơn nữa lần này còn ba sư thúc Ngoại Cương cảnh cùng chết, chẳng lẽ Linh Kiếm Phái chúng ta không có hành động gì à?”

Lâm Phi Vũ nhìn đệ tử kia một hồi lâu rồi mới thản nhiên đáp: “Nhớ lấy, từ khi Diêu Nam Khiêm quyết định rời khỏi giang hồ, hắn đã không phải người của Linh Kiếm Phái chúng ta.

Về phần ba tên ngu ngốc kia, vì một lão già sắp rời giang hồ mà liều mạng, cuối cùng bỏ luôn mạng mình tại Diêu gia trang, chẳng lẽ còn muốn toàn bộ Linh Kiếm Phái chúng ta đi báo thù cho chúng sao?

Huống hồ Linh Kiếm Phái chúng ta cho dù muốn báo thù thì cũng đâu biết nên tìm ai báo? Rốt cuộc ai thuê Thanh Long Hội giết Diêu Nam Khiêm, cho dù chính Diêu Nam Khiêm cũng không biết.

Tìm Thanh Long Hội báo thù? Ai chẳng biết Thanh Long Hội chỉ là một thanh kiếm trong tay người khác, huống hồ hành tung của Thanh Long Hội vẫn luôn bí ẩn, thực lực một phân đà Thiên Tội đã mạnh hơn Linh Kiếm Phái chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta còn có thể đánh tới tận cửa, đi gây sự với Thanh Long Hội hay sao?

Từ giờ trở đi chuyện này đã kết thúc. Ta không muốn có ai trong môn phái bàn luận chuyện này nữa. Nhớ chưa?”

Đệ tử kia nghe vậy trong lòng run rẩy, gật đầu liên tục.

Lúc này hắn mới nhận ra có vẻ trong môn phái cũng có tin đồn, lúc còn trẻ Diêu trưởng lão từng chèn ép trưởng môn, cho nên sau khi chưởng môn tại vị, Diêu trưởng lão không còn bất cứ quyền lực nào nữa, cuối cùng thậm chí muốn rửa tay chậu vàng, thoái ẩn giang hồ.

Lúc trước hắn chỉ cho rằng đây là tin đồn, giờ xem ra có vẻ chuyện này là thật.

Võ công Phật Môn
Chương 123 Võ công Phật Môn

Bắc Địa ở Yến Quốc là một khu đất hoang rộng lớn, diện tích thậm chí còn lớn hơn bảy tám quận. Có điều nơi này đất đai hoang vu, khí hậu ác liệt cho nên cũng ít người ở, triều đình Bắc Yên cũng không thành lập quận huyện gì tại đây.

Có điều trên Bắc Địa hoang vu này lại có vài thế lực lớn được Phong Mãn Lâu xếp trong ca dao giang hồ, tỷ như phía cực bắc của Bắc Địa, khu vực tuyết đọng cả năm không tan thuộc về Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Còn phía tây bắc mặc dù không có tuyết lớn như vậy nhưng lại là nơi thời tiết khô ráo hoang vu, một ngọn núi lớn sừng sững nơi đất hoang tây bắc, đây là đỉnh Đại Quang Minh, nơi ở của Bắc Phật Tông Đại Quang Minh Tự.

Đại Quang Minh Tự dưới tay có Tam Đại Thiện Đường, Lục Đại Võ Viện, tất cả đều trong Đại Quang Minh Tự.

Lúc này trong Kim Cương Viện của Lục Đại Võ Viện, một hòa thượng hơn bốn mươi tuổi thân hình cao lớn đọc tin tức trên giấy, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ.

Ném tờ giấy đi, hòa thượng định đi thẳng ra ngoài nhưng lại bị một lão tăng trong thiện phòng gọi lại: “Minh Trần, ngươi định đi đâu?”

Minh Trần lạnh lùng đáp: “Sư phụ, Hằng Thiện sư huynh giúp Diêu Nam Khiêm của Linh Kiếm Phái chủ trì nghi thức rửa tay chậu vàng, không ngờ lại bị đám ác đồ Thanh Long Hội tàn sát, sao con có thể bỏ mặc được?”

Trong toàn bộ Bắc Yên, tất cả chùa miếu Phật Tông đều lấy Đại Quang Minh Tự làm đầu, cho nên dựa theo bối phận thiền sư Hằng Thiện ngang hàng với Minh Trần này, vì tuổi tác thiền sư Hằng Thiện lớn hơn cho nên Minh Trần mới gọi hắn là sư huynh.

Hơn nữa quan hệ giữa hai người quả thật không lệ, mặc dù thân phận chênh lệch khá lớn, một là giáo đầu võ tăng của Kim Cương Viện, phụ trách dạy dỗ tiểu hòa thượng trẻ tuổi của Kim Cương Viện tu luyện, một người lại là trụ trì của chùa miếu nhỏ tại Bắc Yên.

Khi xưa thiền sư Hằng Thiện đã từng được mời đến Đại Quang Minh Tự đàm thiền luận đạo, đương nhiên lấy thân phận và tu vi phật pháp của hắn thì không đủ tư cách để đàm thiền luận đạo với các đại nhân vật của Đại Quang Minh Tự. Người tiếp đón hắn chỉ là đệ tử trong Quang Minh Tự cùng Lục Đại Võ Viện mà thôi. Khi đó người phụ trách tiếp đãi thiền sư Hằng Thiện chính là Minh Trần.

Cũng nhờ lần đó hai bên mới thành hảo hữu, mặc dù hai người chênh nhau vài chục tuổi nhưng cũng thành bạn vong niên. Khi Minh Trần ra khỏi Đại Quang Minh Tự cũng thường tới Kim Hoa Tự làm khách.

Hai năm gần đây hắn luôn bế quan trong Đại Quang Minh Tự, không ngờ vừa xuất quan đã nhận được tin thiền sư Hằng Thiện đã chết!

Lão tăng lắc đầu nói: “Bước chân vào giang hồ ắt sẽ nhiễm nhân quả, đây là nhân quả Hằng Thiện gợi ra, không trách được người khác.

Ngươi coi Hằng Thiện là hảo hữu, hắn cũng coi Diêu Nam Khiêm là hảo hữu nên mới bị giết. Quan trọng nhất là giờ người mời Thanh Long Hội xuất thủ là ai cũng không biết, ngươi định báo thù ai đây?”

Minh Trần lạnh lùng nói: “Diêu Nam Khiêm bị giết là vì ân ân oán oán hắn tạo ra. Ai muốn báo thù cho hắn, phải tìm ai báo thù cho hắn, con không xen vào.

Con chỉ biết người của Thanh Long Hội giết Hằng Thiện sư huynh, khoản nợ này đương nhiên phải đòi ở chỗ Thanh Long Hội kia, phải tìm Huyết Ma - Sở Hưu rồi!”

Lão tăng lắc đầu nói: “Minh Trần, giờ con đang tu luyện Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh đến thời khắc mấu chốt, cho dù chỉ chút chuyện nhỏ bên ngoài cũng làm kích động lửa giận trong lòng con.

Kim Cương Nộ Mục là vì trấn tà tru ma, giết một người mà cứu mười người, đây mới là thủ đoạn của Kim Cương, tấm lòng của Bồ Tát.

Giờ trong lòng con đang tràn ngập sát khí với phẫn nộ, nếu lại để con đi giết người ta sợ con sẽ bị lửa giận thiêu cháy đầu óc, sân niệm bị phóng đại dẫn tới tâm ma sinh sôi. Cho nên lần này con không thể đi!”

“Nhưng thưa sư phụ...”

Lão tăng kia trầm giọng nói: “Không nhưng nhị gì hết! Huống hồ giờ phân đà Thiên Tội đang cực kỳ mẫn cảm. Phương trượng cùng các thủ tọa đường viện đều đã ra lệnh cấm chỉ không cho phép xung đột với Thanh Long Hội.

Ba năm trước Đại Long Thủ - Bộ Thiên Nam của Thanh Long Hội tự tới khiêu khích đại chiến một trận cùng Cửu Diệu Long Thụ - Hư Vân sư bá đường thủ Vọng Niệm Thiện Đường, cuối cùng vì một lời của phương trượng mà rút lui.

Nhưng Bộ Thiên Nam này trời sinh điên cuồng, hỉ nộ vô thường, Thanh Long Hội nếu thật sự liều mạng ăn thua đủ với Đại Quang Minh Tự ta, ba mươi sáu phân đà Thiên Cương đồng loạt nhắm vào Đại Quang Minh Tự, vậy đại tự chúng ta sẽ chết bao nhiêu đệ tử đây?

Võ lâm Bắc Yên đã loạn lắm rồi, Đại Quang Minh Tự ta yên ổn trên đỉnh Quang Minh đất Bắc Địa, không muốn nhúng tay vào loạn cục giang hồ, tuyệt đối không thể chủ động sinh sự.

Nếu lần này Thanh Long Hội động tới đệ tử Đại Quang Minh Tự chúng ta, vậy Đại Quang Minh Tự ta không ngại diệt sạch phân đà Thiên Tội này.

Nhưng nếu con vì oán hận riêng mà khiến Đại Quang Minh Tự cùng Thanh Long Hội kết thù không chết không thôi, vậy nhân quả đó con có gánh nổi không?”

Minh Trần bị sư phụ răn dạy một hồi như vậy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vừa rồi hắn bị lửa giận ngập đầu, quả thật không suy nghĩ nhiều như vậy.

Lão tăng thở dài một cái rồi nói: “Được rồi, trở về tiếp tục tu luyện đi. Minh Trần, trong những đệ tử tại Kim Cương Viện, tiến cảnh thực lực của con không phải nhanh nhất nhưng ngày thường lại tu luyện khắc khổ nhất, nghị lực cũng cứng cỏi nhất.

Lúc nào con có thể khống chế triệt để tâm trạng bản thân, lúc đó Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh mới xem như chân chính đại thành.”

“Vâng, sư phụ.”

Minh Trần cung kính thi lễ với lão tăng, cũng không dám nhắc lại chuyện tìm Thanh Long Hội báo thù.

Đương nhiên hắn cũng chôn sâu thù oán này dưới tận đáy lòng.

Kim Cương nộ mục không vì giết người, chỉ vì cứu người. Nhưng nếu ngay thù của hảo hữu mình mà còn không báo được, vậy cơn thịn nộ của Kim Cương hắn cũng khó tránh khỏi quá ủy khuất.

...

Do Diêu gia trang đã bị diệt môn, Diêu Nam Khiêm bị giết, bầu không khí của giới võ lâm đất Yến Đông bỗng trở nên căng thẳng. Điểm này những sát thủ Thanh Long Hội như Sở Hưu không phát giác ra.

Sau khi diệt Diêu gia trang, tiền thuê nhiệm vụ được phát xuống, Sở Hưu lại cảm thấy thiệt thòi.

Nhiệm vụ cấp sáu đương nhiên bản thưởng phong phú, nhưng vấn đề là có bao nhiêu người chia cái phần thưởng cấp sáu này?

Cho dù chia theo công lao Sở Hưu cũng chỉ trên trung bình mà thôi, dù sao Nhạn Bất Quy cùng Đường Nha đã xử lý hai Ngoại Cương cảnh.

Lại thêm lần này nhiều sát thủ tham gia nhiệm vụ như vậy, ngươi chia một chút, ta nhận một phần, cuối cùng tiền thuê tới tay mỗi người cũng chẳng nhiều mấy.

Tối thiểu bên này Sở Hưu tốn bao sức lực mới xử lý được một cao thủ Ngoại Cương cảnh, kết quả ban thưởng còn chẳng bằng hắn một mình đi chấp hành một nhiệm vụ cấp năm.

Có điều trận chiến lần này cũng mang lại không ít lợi ích cho Sở Hưu, tối thiểu Sở Hưu đã xác định mình có thực lực đơn độc giết chết cao thủ Ngoại Cương cảnh, đương nhiên quá trình cũng tương đối nguy hiểm.

Thiền sư Hằng Thiện mặc dù đã già, khí huyết bản thân đã bắt đầu suy yếu một chút, nhưng thời gian trước đó từng tung hoành trong giới võ lâm Yến Đông, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, bản thân cũng nắm giữ võ thuật cực mạnh, thậm chí khiến Sở Hưu buộc phải xuất ra đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao mà y chưa hoàn toàn khống chế được.

Với thực lực của Sở Hưu hiện giờ, nếu đổi đối thủ thành như Nhạc Hạc Niên, có lẽ đối phó sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trong thời gian này Sở Hưu cũng không nhàn rỗi, vẫn nhận nhiệm vụ, tu luyện, lại nhận nhiệm vụ.

Hơn nữa sau chuyện ở Diêu gia trang, có thể nói Sở Hưu đã trở thành sát thủ thanh danh lớn nhất phân đà Thiên Tội, thậm chí có không ít nhiệm vụ chỉ đích danh muốn Sở Hưu tới làm.

Lúc này Sở Hưu mới hiểu lời mà Quỷ Thủ Vương nói ngày trước, sát thủ cũng cần danh tiếng là có ý gì.

Loại nhiệm vụ chỉ định sát thủ chấp hành này thường có tiền thuê cực kỳ phong phú, cố chủ muốn chỉ định Sở Hưu xuất thủ vậy cần chi thêm tiền. Chỉ cần tiền thuê đủ nhiều cho dù muốn Thiên Tội đà chủ tự mình xuất thủ cũng được.

Cho nên giờ Sở Hưu chỉ chọn loại nhiệm vụ chỉ đích danh mình ra tay. Làm nhiệm vụ như vậy một lần còn nhận được ban thưởng cao hơn nhiệm vụ bình thường tới ba thành.

Trong lúc rảnh rỗi khi thi hành nhiệm vụ, Sở Hưu cũng chạy tới chỗ lão Hoàng một chuyến, định xem xem bên hắn có tiến triển gì không.

Đẩy cửa tiểu viện của lão Hoàng, một luồng sáng lạnh sắc bén hiện lên trước mắt Sở Hưu, hai thanh phi đao trực tiếp bắn tới mắt hắn, tốc độ nhanh tới kinh người.

Có điều phi đao nhanh tới đâu cũng chẳng nhanh bằng Sở Hưu.

Hồng Tụ Đao trong tay rời vỏ, trực tiếp chém tan phi đao trước mắt. Lão Hoàng vội vàng chạy ra, thấy Sở Hưu không khỏi cười cười xấu hổ nói: “Lão hủ không biết là Sở đại nhân đến, xin thứ lỗi.”

Sở Hưu nhìn mảnh phi đao dưới đất, kinh ngạc nói: “Đây là thứ ngươi bố trí à?”

Lão Hoàng cười khổ nói: “Lão hủ giờ đã là phế nhân, không cách nào bố trí trận pháp hoàn chỉnh cũng không có tiền của đâu đi thuê võ gia thực lực cao siêu bảo vệ.

Cho nên lão hủ chỉ có thể nghĩ cách tạm thời kết hợp trận pháp với cơ quan ám khí, dùng lực lượng trận pháp phát động ám khí, coi như chút trò vặt hộ thân. Nếu không gặp phải giặc cướp gì đó, lão hủ thậm chí không có sức đánh trả.”

Nói xong lão Hoàng đau lòng nhìn hai thanh phi đao dưới đất.

Hai thanh phi đao này chất lượng lên tới tam chuyển, cuối cùng lại bị một đao của Sở Hưu chém thành bốn nửa, hắn cũng vô cùng đau lòng.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta tới tìm ngươi cũng không có việc gì khác, chỉ muốn xem ngọc giản truyền công kia sửa chữa đến đâu rồi thôi.”

Lão Hoàng gật đầu nói: “Sửa chữa tạm tính là thuận lợi, không đến một tháng nữa Sở đại nhân có thể đến đây lấy đồ rồi.

Hơn nữa lão hủ còn phát hiện ra một việc khá thú vị, trong ngọc giản truyền công này lại là võ công Phật môn, lúc tu luyện Sở đại nhân phải cẩn thận một chút.

Lời này của lão Hoàng quả thật là vì tốt cho Sở Hưu. Hắn cũng đã biết thân phận của Sở Hưu, Huyết Ma -Sở Hưu, tân tú thế hệ trẻ tuổi trong võ lâm Yến Đông, sát thủ nổi danh nhất trong phân đà Thiên Tội. Không cần nói cũng biết chắc chắn vị này tu luyện theo Ma công

Công pháp Phật môn và công pháp Ma đạo khắc chế lẫn nhau, chuyện này người người trên giang hồ đều biết. Sở Hưu trước luyện Ma công, sau lại luyện công pháp Phật môn, chỉ sơ sót một chút thôi cũng rất dễ xảy ra sự cố, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.

Thật ra Sở Hưu có tẩu hỏa nhập ma cũng chẳng liên quan gì tới hắn, nhưng giờ ngọc giản truyền công là do hắn sửa chữa, vạn nhất Sở Hưu luyện công xảy ra sai sót gì lại tưởng do hắn giở trò lúc sửa chữa ngọc giản truyền công, cố ý muốn hại y. Hay tưởng tay nghề mình không tinh thông khiến cho ngọc giản truyền công xảy ra vấn đề, cuối cùng nổi nóng ra tay giết hắn, vậy lão Hoàng biết kêu oan với ai?

Cho nên giờ lão Hoàng phải nói trước việc này, không thể tùy tiện tu luyện công pháp, tương lai nếu xảy ra vấn đề gì cũng đừng tới tìm ta.

Phân đà Thiên Tội không đơn thuần
Chương 124 Phân đà Thiên Tội không đơn thuần

Nghe lão Hoàng nói trong ngọc giản truyền công kia lại là công pháp Phật môn, Sở Hưu thật sự khá ngạc nhiên.

Vì công pháp truyền thừa hai mạch Phật môn còn tương đối đầy đủ nên truyền thừa lưu lạc bên ngoài cũng tương đối thưa thớt.

Ngày trước lúc Chương gia cường thịnh nhất cũng chẳng liên quan gì tới Phật môn, cho nên ngọc giản truyền công này hẳn do họ tình cờ nhận được, có điều lúc phân gia không rõ vì xung đột hay nguyên nhân gì khác mà vỡ thành hai nửa, mỗi bên cầm một nửa.

Về phần lão Hoàng lo Sở Hưu đồng thời tu luyện công pháp hai mạch Ma Phật sẽ xay ra sự cố, điểm này Sở Hưu lại không hề lo lắng.

Thực ra giờ Sở Hưu đã tính là đồng tu ba nhà Đạo Phật Ma.

Tiên Thiên Công chính là bí điển Đạo môn, không tăng cường thêm thuộc tính gì nhưng lại cực kỳ chú trọng căn cơ, cho nên không cần lo xung đột gì với công pháp khác.

Hơn nữa Sở Hưu mặc dù không tu luyện công pháp Phật môn nhưng trong người có Lưu Ly Kim Ti Cổ, trong cơ thể cũng ẩn chứa lực lượng Phật môn.

Về phần công pháp Ma đạo trên người Sở Hưu lại khá nhiều, bất luận A Tỳ Đạo Tam Đao hay Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú đều là ma công cực kỳ cường hãn.

Có lẽ vì từ đầu Sở Hưu đã biến ba loại lực lượng này thành căn cơ của chính mình, thậm chí Lưu Ly Kim Ti Cổ vốn là huyết mạch tương liên với Sở Hưu, cho nên chưa từng có chuyện xung đột lực lượng. Sở Hưu đương nhiên cũng không cần lo lắng sau này xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma.

Sở Hưu thản nhiên nói với lão Hoàng: “Điểm này ta biết, ngươi chỉ cần sửa chữa tốt ngọc giản truyền công là được, thứ khác ngươi không cần quan tâm.”

Sau khi nói xong Sở Hưu trực tiếp rời khỏi, để lại lão Hoàng ở phía sau lắc đầu.

Nếu không vì Sở Hưu chi bộn tiền, hắn cũng chẳng muốn hợp tác với loại sát thủ hung danh hiển hách như Sở Hưu. Quá căng thẳng, nói một câu cũng phải thật cẩn thận sợ chọc giận đối phương.

Bên phía lão Hoàng không có gì ngoài ý muốn, Sở Hưu bèn quay về Thanh Long Hội.

Có điều y vừa trở lại địa cung đã bị Quỷ Thủ Vương kéo lại nói: “Mấy ngày tới ngươi đừng nhận nhiệm vụ, đà chủ đại nhân định tập hợp toàn bộ lực lượng phân đà Thiên Tội để thực hiện một nhiệm vụ.”

Sở Hưu cau mày nói: “Lại nhiệm vụ tập thể?”

Nói thật thì loại nhiệm vụ tập thể như vậy, Sở Hưu sau khi chấp hành một lần thì chẳng muốn thi hành nữa, lợi ích quá thấp.

Có điều giờ đang dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu. Với tính cách vị Thiên Tội đà chủ kia, nếu Sở Hưu dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, kết cục ra sao có thể tưởng tượng ra.

Dù sao Quỷ Thủ Vương cùng Hỏa Nô đều đã từng nói, muốn sống tốt trong phân đà Thiên Tội chỉ cần nhớ một điều, đó chính là tuyệt đối tuân thủ mệnh lệnh của đà chủ đại nhân.”

Quỷ Thủ Vương nói: “Lần này cũng coi như nhiệm vụ tập thể có điều không phải nhiệm vụ tập thể do người ngoài ban bố mà do đà chủ đại nhân muốn làm một việc, cần tất cả sát thủ trong phân đà Thiên Tội chúng ta phối hợp.

Có điều ngươi cứ yên tâm, đà chủ đại nhân vẫn tương đối hào phóng, nhiệm vụ lần này sẽ ban thưởng cho mọi người theo mức nhiệm vụ cấp sáu.”

Sở Hưu nhún vai, cho dù nhiệm vụ cấp sáu chia xuống cũng chẳng được bao nhiêu, cùng lắm xem như chút an ủi trong lòng, khiến mọi người không đến mức ra tay xuông.

Có điều hành động liên tiếp của Thiên Tội đà chủ khiến Sở Hưu cảm thấy đối phương có vẻ hơi gấp gáp xao động.

Sở Hưu cũng từng đọc được chút tin tức về Thiên Tội đà chủ trong nội dung cốt truyện gốc, có điều không mấy tỉ mỉ.

Vị Thiên Tội đà chủ này có lẽ không phải đà chủ mạnh nhất trong lịch sử Thanh Long Hội nhưng lại là người mọi người biết đến nhiều nhất, cũng là kẻ hay gây chuyện nhất.

Bình thường, đà chủ Thanh Long Hội đều coi các phân đà Thanh Long Hội như một tổ chức sát thủ thuần túy, quản lý phát triển theo hướng đó. Nhưng chỉ có vị Thiên Tội đà chủ này thường xuyên dẫn đầu người của phân đà Thiên Tội gây chuyện trên giang hồ đất Yến Đông, làm xao động giới giang hồ không ít.

Lần trước chấp hành nhiệm vụ tập thể Sở Hưu đã có cảm giác này, lần này Sở Hưu dám khẳng định đối phương đã bắt đầu làm theo con đường trong kịch bản gốc.

Có điều những chuyện này cũng không mấy quan trọng với Sở Hưu, thực lực của y đặt đó, nếu theo sau lưng Thiên Tội đà chủ có lợi lộc đương nhiên y sẽ nghe lệnh làm việc, nhưng nếu ngược lại, vậy không nói trước được.

Sở Hưu đang nói chuyện với Quỷ Thủ Vương, Đường Nha không biết từ đâu lắc lư đi ra, vuốt vuốt một thanh Long Vĩ Truy Hồn Tiêu màu vàng kim tinh xảo trong tay, nói với Quỷ Thủ Vương: “Quỷ Thủ Vương, lần này đà chủ đại nhân rốt cuộc định làm gì, ngươi có biết không?”

Quỷ Thủ Vương cười khổ nói: “Đà chủ đại nhân cũng không nói tình hình cụ thể cho ta, hắn chỉ phân phó với ta bảo ta đợi ở đây, chờ các ngươi về thì lần lượt báo cho các ngươi tạm dừng nhiệm vụ, chuẩn bị cùng xuất thủ.”

Đường Nha chậc chậc thở dài, lắc đầu nói: “Đúng là phiền toái, thật ra làm người tốt nhất là đơn thuần một chút. Sát thủ cũng vậy, Thanh Long Hội chúng ta càng ngày càng không đơn thuần rồi.”

Quỷ Thủ Vương nhíu mày nói: “Ngươi có ý gì?”

Đường Nha không trả lời câu hỏi của Quỷ Thủ Vương mà hỏi ngược lại Sở Hưu; “Ngươi thấy sao?”

Sở Hưu chỉ thản nhiên đáp: “Người trong giang hồ mà, chuyện có đơn giản cũng sẽ biến thành phức tạp, quen là được.”

Đường Nha cười hắc hắc nói: “Đúng vậy, quen là được. Đáng tiếc ta mãi vẫn không quen nổi.”

Nói xong Đường Nha vừa ngâm nga một khúc nhạc mang ý vị Xuyên Thục vừa bỏ đi.

Quỷ Thủ Vương nhìn về phía Sở Hưu: “Hắn có ý gì?”

Sở Hưu vỗ vỗ bả vai Quỷ Thủ Vương nói: “Đừng đánh trống lảng, ngươi nghe rõ rồi còn hỏi làm gì?”

Sau khi nói xong Sở Hưu cũng quay người bỏ đi.

Quỷ Thủ Vương vẫn đứng im không nói gì, làm sát thủ Thanh Long Hội hơn mười năm, Quỷ Thủ Vương không phải kẻ ngu, thật ra hắn vẫn luôn hiểu, chỉ giả bộ hồ đồ mà thôi.

Thanh Long Hội chỉ đơn giản là tổ chức sát thủ, không tham gia phân tranh giang hồ, chỉ làm một thanh ma kiếm hai lưỡi trong tay mọi người.

Ai muốn dùng thanh kiếm này thì phải lấy máu tươi tưới lên nó, lúc đó thanh kiếm này vừa giúp ngươi giết người vừa là lực lượng tẩm bổ chuôi kiếm.

Thật ra đây là tôn chỉ thật sự của Thanh Long Hội, chỉ là từ làm một thanh kiếm đơn thuần, cuối cùng mới có thể chậm rãi lớn mạnh qua giết chóc vô tận trên giang hồ.

Thậm chí có thể nói là, chỉ cần trên giang hồ còn thù hận và giết chóc thì Thanh Long Hội vẫn còn giá trị sinh tồn.

Có điều dưới sự lãnh đạo của Thiên Tội đà chủ, giờ phân đà Thiên Tội đã chẳng còn thuần túy, Thiên Tội đà chủ cũng không muốn để phân đà Thiên Tội tiếp tục đi theo con đường cũ của Thanh Long Hội, muốn biến một chuyện đơn thuần đơn giản thành ra phức tạp.

Về phần chuyện này là tốt hay xấu ngay chính Quỷ Thủ Vương cũng không nhận ra. Nhưng hắn là tâm phúc của Thiên Tội đà chủ, giúp Thiên Tội đà chủ quản lý người trong phân đà, đương nhiên hắn không thể nói lung tung được. Có nhiều thứ cho dù nghe hiểu ngươi cũng phải vờ như không nghe thấy.

Hai ngày sau, Nhạn Bất Quy cũng hoàn thành nhiệm vụ trở về, Thiên Tội đà chủ trực tiếp gọi những võ giả có danh hiệu như Sở Hưu tới một phòng nghị sự, giảng giải nhiệm vụ mà phân đà Thiên Tội cần thực hiện lần này.

Nhìn mọi người ở đây, Thiên Tội đà chủ trầm giọng nói: “Nhiệm vụ lần này không phải nhiệm vụ của người ngoài mà là ta muốn cướp một thứ. Có điều các ngươi yên tâm, chỉ cần hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ lần này, phần thưởng cho các ngươi sẽ không ít.”

Đám người ở đây trừ Nhạn Bất Quy mặt vẫn lạnh băng như trước, những người còn lại đồng loạt nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh của đà chủ đại nhân!”

Thiên Tội đà chủ gật nhẹ đầu, cũng không bất mãn gì với Nhạn Bất Quy, tên đó vốn tính như vậy.

Thiên Tội đà chủ trầm giọng nói: “Nửa tháng trước Phương gia, một thế gia nhỏ tại Lâm Trung Quận đấu giá được một hộp báu không hề thu hút trong hội đấu giá hộp báu, không ngờ trong đó lại có chí bảo Huyết Ngọc Linh Lung.

Huyết Ngọc Linh Lung chính là chí bảo của Huyết Hà Phái thời thượng cổ, trong truyền thuyết nó được ngưng tụ từ tinh hoa khí huyết của hơn vạn võ giả luyện chế thành. Sau khi luyện hóa chẳng những có thể tăng cường khí huyết, còn có thể chuyển hóa cương khí thành Huyết Luyện Thần Cương.

Sau khi có được chí bảo này, mặc dù Phương gia đã cố gắng hết sức phòng ngừa tin tức tiết lộ ra ngoài, nhưng cuối cùng tin Huyết Ngọc Linh Lung xuất thế vẫn bị hai môn phái xung quanh Phương gia là Thanh Thần Phái cùng Kim Đao Môn biết được.

Hai phái này đều muốn Huyết Ngọc Linh Lung nên cùng uy hiếp Phương gia. Phương gia tức giận không nhịn nổi bèn tuyên bố sẽ giao Huyết Ngọc Linh Lung cho Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không cầu bảo vật chỉ xin Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành che chở, chuyển Phương gia tới Bắc Địa, do Tụ Nghĩa Trang đứng ra làm nhân chứng.

Lúc này tổng quản khách khanh của Tụ Nghĩa Trang, Cửu Hoa Thanh Phong - Mạnh Nguyên Long đã tới Phương gia. Còn có một số cao thủ cường giả các môn phái xung quanh cũng đều tập trung tại Phương gia, muốn thấy bộ dáng của Huyết Ngọc Linh Lung.

Nửa tháng sau, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ chính thức phái người tới tiếp nhận Huyết Ngọc Linh Lung. Việc chúng ta muốn làm là thừa cơ bọn họ chưa kịp chuyển giao, nhân lúc hỗn loạn xuất thủ, cướp lấy Huyết Ngọc Linh Lung!”

Đám người Sở Hưu hai mặt nhìn nhau, nếu nói nhân lúc Huyết Ngọc Linh Lung vừa hiện thế ra tay cướp đoạt thì còn dễ.

Nhưng giờ bọn họ phải cướp Huyết Ngọc Linh Lung từ tay Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cùng Tụ Nghĩa Trang. Đây không phải chuyện đơn giản gì.

Vị tổng quản khách khanh Cửu Hoa Thanh Phong - Mạnh Nguyên Long chính là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Mấy năm trước được Nhiếp Nhân Long chiêu hiền đãi sĩ mời tới Tụ Nghĩa Trang, thậm chí Nhiếp Nhân Long tự mình kết bái với hắn, nhận làm nghĩa đệ, trên giang hồ luôn xưng huynh gọi đệ với nhau.

Còn Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành phái ai tới lại là ẩn số nhưng chắc hẳn thực lực sẽ không kém.

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nghi hoặc: “Phương gia cách Tụ Nghĩa Trang gần nhất, sao bọn họ lại bỏ gần tìm xa, nhất định phải tìm Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành? Hơn nữa sao Tụ Nghĩa Trang lại không tức giận, vẫn đồng ý đứng ra làm nhân chứng? Trong đó phải chăng có âm mưu gì?”

Những người khác nghe Sở Hưu nói vậy cũng cảm thấy không đúng, lần lượt đưa mắt sang phía Thiên Tội đà chủ.

Nhìn Sở Hưu một hồi lâu, Thiên Tội đà chủ mới thản nhiên nói: “Thật ra ban đầu Phương gia cũng muốn dâng thứ này lên cho Tụ Nghĩa Trang, có điều Tụ Nghĩa Trang không dám nhận.

Di vật của đại phái Ma đạo thượng cổ Huyết Hà Phái, nó là đồ tốt. Có

điều bất luận Nhiếp Nhân Long hay Nhiếp Đông Lưu đều không thích hợp dùng thứ này, bọn họ phải để ý tới thanh danh bản thân.

Còn cho người khác của Tụ Nghĩa Trang dùng? Nhiếp Nhân Long sẽ cam lòng sao? Cho nên tin tức này do Tụ Nghĩa Trang bán cho Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, có điều trong đó giao dịch cụ thể ra sao thì người khác không biết được.”

Thay xà đổi cột
Chương 125 Thay xà đổi cột

Từ trước đến nay chính tà không đội trời chung, tông môn Chính đạo chiếm danh đại nghĩa nhưng chung quy lại có không ít quy củ cùng trói buộc.

Còn võ giả Ma đạo ngược lại tùy tâm sở dục tiêu dao tự tại nhưng lại vì phá hoại quy củ mà bị người người đuổi đánh.

Phát triển tới giờ thậm chí ngay võ công cũng phân ra Chính đạo cùng Ma đạo, đương nhiên điểm này theo Sở Hưu thấy đơn thuần là nói nhảm.

Tu luyện võ công Chính phái chưa chắc đã là người tốt, tu luyện Ma công cũng không nhất định là người xấu.

Thật ra võ đạo vốn là con đường sát phạt chiến đấu, bất luận Chính đạo hay Ma đạo, tu luyện đến cùng vẫn là để giết người, nào có gì phân chia tốt xấu?

Đương nhiên đây chỉ là cách nhìn của Sở Hưu, theo phần lớn người trong giang hồ, chính tà không đội trời chung, đây mới là lập trường chính xác.

Cho nên Huyết Ngọc Linh Lung mặc dù là đồ tốt nhưng Tụ Nghĩa Trang cũng chẳng dám nhận, nếu không Nhiếp Nhân Long hoặc con trai hắn dùng thứ này khó tránh khỏi những người khác trên giang hồ lên án Tụ Nghĩa Trang bọn họ.

Huyết Ngọc Linh Lung mặc dù quý giá nhưng vì nó mà làm hỏng thanh danh tích lũy suốt mấy chục năm của Tụ Nghĩa Trang, không đáng!

Về phần Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, bọn họ vốn chẳng phải lo điều này.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vừa chính vừa tà, không tính Chính đạo nhưng cũng không đến Ma đạo, có điều tác phong làm việc thô lỗ bá đạo khiến không ít người trong giang hồ lên án.

Đối với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, chỉ cần là đồ tốt bọn họ đều dám nhận, ai quản nó là chính tà đạo phật gì gì.

Quỷ Thủ Vương lúc này mới đứng ra chắp tay nói: “Đà chủ đại nhân,

nếu giờ người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chưa tới sao chúng ta không ra tay cướp luôn? Đợi đến khi người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tới bắt đầu chuyển giao, như vậy chẳng phải chúng ta đồng thời đối mặt với cường giả cả hai phe à?”

Thiên Tội đà chủ trầm giọng nói: “Ta đã phái người lẻn vào thu mua được một đệ tử đích truyền của Phương gia, trước mắt Mạnh Nguyên Long canh giữ bên cạnh Huyết Ngọc Linh Lung, nội bộ Phương gia cùng hơn mười thế lực xung quanh Lâm Trung Quận đều tới quan sát, nếu cưỡng ép tấn công xác suất thành công không đủ năm thành.

Chỉ có đợi lúc chuyển giao Huyết Ngọc Linh Lung mới được trả cho Phương gia, do người của Phương gia ra mặt tự tay đưa cho người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ngay trước mặt mọi người, đây cũng là thời cơ xuất thủ duy nhất của chúng ta.

Có điều cho dù như vậy tỷ lệ cướp đoạt thành công của chúng ta vẫn rất xa vời, cho nên ta đã thiết lập kế hoạch, dùng kế thay xà đổi cột cùng giương đông kích tay để trộm lấy Huyết Ngọc Linh Lung này.”

Nhìn mọi người xung quanh, Thiên Tội đà chủ trầm giọng nói: “Ta cần một người trong số các ngươi dịch dung thành người giang hồ tới xem náo nhiệt lẻn vào Phương gia.

Sau đó ta sẽ dẫn tất cả sát thủ của Thanh Long Hội mai phục ngoài Phương gia trước khi nghi thức chuyển giao được tiến hành, khi Huyết Ngọc Linh Lung trở lại tay Phương gia, chúng ta sẽ xuất thủ tấn công Phương gia thu hút sự chú ý của mọi người.

Đến lúc đó người ta mua chuộc của Phương gia sẽ cầm Huyết Ngọc Linh Lung giả ta chuẩn bị trước đó đánh tráo, nhân lúc hỗn loạn đưa Huyết Ngọc Linh Lung thật cho các ngươi.

Trong lúc loạn chiến sẽ không ai nghĩ tới truyện tra xét xem Huyết Ngọc Linh Lung là thật hay giả. Chờ sau khi một người trong số các ngươi mang Huyết Ngọc Linh Lung thật chạy xa, ta lại cho người thu tay lại. Nhiệm vụ coi như hoàn thành thuận lợi.”

Nghe Thiên Tội đà chủ nói như vậy, mọi người ở đây không tiếp lời.

Rõ ràng vì cướp đoạt Huyết Ngọc Linh Lung này Thiên Tội đà chủ đã mưu tính rất tỉ mỉ, mọi kế hoạch đều đã được bố trí, bọn họ chỉ cần nghe lệnh của Thiên Tội đà chủ là được.

Có điều lúc này Sở Hưu lại có cảm giác mơ hồ rằng kế hoạch này của Thiên Tội đà chủ có vẻ có vấn đề, có điều vấn đề cụ thể ở đâu y lại không nghĩ ra.

Lúc này Thiên Tội đà chủ đưa mắt nhìn về phía mọi người nói: “Giờ chỉ có một vấn đề, đó là trong số các ngươi rốt cuộc do ai phụ trách lẻn vào Phương gia, làm người thay xà đổi cột quan trọng nhất kia?

Người này nhất định phải can đảm cẩn thận, thủ đoạn lại phải linh hoạt, năng lực ứng biến tốt, nếu không một khi xảy ra chuyện bất ngờ sẽ thành hỏng việc.”

Thiên Tội đà chủ mặc dù đưa mắt nhìn về đám người nhưng thật ra ánh mắt hắn chủ yếu xoay quanh Sở Hưu cùng Đường Nha.

Trong số những người ở đây thật ra thực lực của Nhạn Bất Quy mạnh nhất, chỉ có điều loại nhiệm vụ này không phải ai thực lực mạnh là hoàn thành được. Tính cách của Nhạn Bất Quy hoàn toàn không phù hợp thực hiện nhiệm vụ như vậy.

Đám người dám khẳng định tên này có dịch dung vào vẫn là cái bộ dáng như xác chết, đoán chừng còn chưa lẻn vào Phương gia đã bị người ta phát hiện rồi.

Loại bỏ Nhạn Bất Quy ra, thực lực mạnh nhất chính là Đường Nha cùng Sở Hưu.

Hai người kia một là Ngoại Cương cảnh, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ cũng cực cao.

Sở Hưu mặc dù là Nội Cương cảnh nhưng tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ càng thêm xuất sắc, tâm tư kín đáo, năng lực bố cục cường đại, hơn nữa thực lực cũng sánh được với một số võ giả Ngoại Cương cảnh yếu một chút.

Thiên Tội đà chủ trầm tư cả nửa ngày rồi mới nói: “Sở Hưu, nhiệm vụ này giao cho ngươi. Tính cách Đường Nha quá hấp tấp, ta sợ hắn sẽ bị

lộ tẩy lúc lẻn vào Phương gia.

Ngươi yên tâm, chế độ thưởng phạt của Thanh Long Hội luôn rất công bằng. Nhiệm vụ của ngươi là khó khăn nhất cho nên sau này ban thưởng ngươi cũng nhiều nhất.”

Sở Hưu thầm nhíu mày, thật ra y không muốn tham gia làm trung tâm nhiệm vụ như thế này, tốt nhất là theo sau lưng đám người giúp đỡ chút thôi, kiếm lợi cũng càng nhiều.

Nhưng giờ Thiên Tội đà chủ đã chỉ mặt gọi tên bảo y đi, đâu cho Sở Hưu cơ hội cự tuyệt.

Cho nên Sở Hưu chỉ đành đứng lên chắp tay nói “Cẩn tuân mệnh lệnh của đà chủ.”

Thiên Tội đà chủ hài lòng gật đầu nói: “Đã vậy mọi người chuẩn bị đi, phải làm cho chân thực môt chút. Đừng nói nội tình chuyện này cho những sát thủ khác, cứ để bọn họ nghĩ Thiên Tội đà chủ chúng ta thật sự tấn công chính diện vào Phương gia, như vậy mới càng chân thực.”

Đám người nghe vậy trong lòng run rẩy, đám sát thủ phổ thông của Thanh Long Hội sợ rằng lần này phải làm pháo hôi rồi.

Nếu bọn họ cũng biết ẩn tình, biết mình chỉ có tác dụng giương đông kích tây, những người này chắc chắn sẽ không liều mạng mà trốn tránh giữ lại thực lực.

Vài người làm vậy còn được nhưng cả trăm sát thủ Thanh Long Hội đều làm vậy, có là kẻ ngu cũng thấy không đúng.

Cho nên lần này Thiên Tội đà chủ mới cố tình gọi bọn họ vào trong phòng nghị sự nói chuyện, sợ bị các sát thủ khác biết chuyện.

Có điều mọi người ở đây đều biết tính cách của Thiên Tội đà chủ, lúc này không ai muốn đắc tội với hắn, đều gật đầu tỏ ý mình đã hiểu rồi tự phần mình chuẩn bị.

Sở Hưu muốn lẻn vào Phương gia cho nên phải dịch dung một chút mới được.

Trong Thanh Long Hội người am hiểu dịch dung thật ra chính là Quỷ Thủ Vương.

Võ công của Quỷ Thủ Vương không phải xuất sắc nhưng lại biết rất nhiều thứ linh tinh. Lúc thi hành đại bộ phận nhiệm vụ đều có thể cần tới những thủ đoạn linh tinh của hắn. Đôi khi hắn ra tay giết người còn nhanh hơn cách làm máy móc của bọn Sở Hưu.

Về mặt thuật dịch dung Quỷ Thủ Vương mặc dù không đến mức đại thành nhưng cũng có thể coi là tinh thông, muốn hóa trang Sở Hưu thành một người khác không phải vấn đề gì.

Quỷ Thủ Vương trực tiếp kéo Sở Hưu về phòng mình, mang tới một cái gương rồi lôi một đống chai chai lộ lọ ra bắt đầu bôi bôi trét trét lên mặt Sở Hưu. Lại cầm dao cạo cùng bút mảnh chỉnh sửa một hồi. Một khắc sau Sở Hưu đã trông như một người khác.

Giờ bề ngoài của Sở Hưu là một người ba mươi tuổi sắc mặt vàng như nến, nhìn qua không có gì đáng chú ý.

Không riêng gì khuôn mặt, ngay cả hai tay hay những chỗ làn da lộ ra bên ngoài cũng được Quỷ Thủ Vương bôi thành màu vàng nến. Dù sao nhìn từ ngoài vào cũng không thể nhìn ra.

Sở Hưu tặc lưỡi than thở: “Quỷ Thủ Vương, tay nghề của ngươi thật khá, quả không hổ danh quỷ thủ.”

Quỷ Thủ Vương cười hắc hắc nói: “Không tính là gì. Trong thiên hạ bây giờ nơi có thuật dịch dung xuất sắc nhất là ở Phong Mãn Lâu. Đám người buôn tin giang hồ kia ngàn người ngàn mặt, thường xuyên lẻn vào trong các đại thế gia đại môn phái thăm dò tin tức, người ta cũng chẳng biết được.

Có điều thuật dịch dung cấp thấp này của ta cũng có khuyết điểm lớn, những thứ trên mặt ngươi không thể dính nước nếu không nó sẽ tan ra. Còn nữa, ngươi cũng phải che giấu khí tức một chút.”

Nói xong Quỷ Thủ Vương cầm một mảnh ngọc phù ra giao cho Sở Hưu nói: “Đây là ngọc phù che giấu khí tức, chỉ cần ngươi chủ động áp chế khí tức của mình rồi đeo tấm ngọc này lên, cho dù là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không nhìn ra thực lực chân chính của ngươi.

Đương nhiên ngươi không thể động thủ, chỉ cần ngươi vận dụng một chút chân khí thôi trận pháp trên ngọc phù sẽ mất đi hiệu lực, ngươi cũng triệt để bại lộ.”

Sở Hưu nhìn thoáng qua y phục của mình, có vẻ như chỉ cần không có gì bất ngờ sẽ không có vấn đề gì.

Đương nhiên nếu thật sự có gì bất ngờ Sở Hưu chắc chắn sẽ lựa chọn trốn thoát, không cần do dự.

Y không trung thành với Thanh Long Hội tới mức đi chịu chết, đặc biệt là nhiệm vụ lần này còn không phải nhiệm vụ của Thanh Long Hội mà chỉ là nhiệm vụ riêng của Thiên Tội đà chủ.

Trong thời gian này Sở Hưu vẫn luôn thích ứng với thân phận và động tác cần có, còn cần chỉnh sửa giọng nói và thói quen, cố gắng khiến người ta không nhận ra.

Nửa tháng sau, người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đi tới Phương gia, Thanh Long Hội cũng hoàn toàn xuất động ẩn nấp xung quanh Phương gia, trong thời khắc mấu chốt nhất sẽ lập tức xuất thủ.

Lúc này trước cửa trạch viện của Phương gia đã có không ít võ giả, ngoài người của Tụ Nghĩa Trang cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đại đa số là các thế lực võ lâm ở Lâm Trung Quận.

Đối với bọn họ mà nói, chuyện này cũng khá hiếm gặp.

Thật ra đại đa số võ giả Lâm Trung Quận vẫn khá tán thưởng cách làm của Phương gia, thầm khen bọn họ thông minh.

Mặc dù tỷ lệ mở ra bảo vật trong hộp báu cấp thấp cũng rất thấp, thậm chí thấp tới mức khiến người ta phát điên. Nhưng giang hồ lớn như vậy, chuyện này vẫn luôn xảy ra, gần như chưa từng dừng lại.

Đại đa số gia tộc nhỏ sau khi lấy được bảo vật sẽ không nhịn nổi muốn chiếm giữ, không muốn chia cho bất cứ ai. Nhưng kết quả chỉ có một phần rất nhỏ dựa vào bảo vật này giúp cho thực lực gia tộc thăng tiến. Đa phần các gia tộc lại vì mang ngọc thành tội mà bị diệt môn đoạt bảo.

Phương gia làm vậy cũng rất quả quyết, vừa thấy bảo vật nhà mình dẫn tới lòng tham lam của kẻ khác, lập tức tìm một chỗ dựa thực dụng nhất ôm lấy, đổi lại che trở cùng ủng hộ.

Biến cố
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 666-670

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom