• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (6 Viewers)

  • Chương 446-450

Chương 446 Nguy cơ của Lã Phụng Tiên (2)

Về sau Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội biến thành Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, khắp nơi đều vô cùng hỗn loạn, Nhiếp Đông Lưu đành tạm nhịn cơn tức này xuống!

Có điều sau khi hắn về Bắc Yên lại thấy Lã Phụng Tiên, đương nhiên cũng biết quan hệ giữa Lã Phụng Tiên và Sở Hưu, cho nên mới mượn cơ hội này lừa Lã Phụng Tiên một phen.

Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ âm trầm, mình còn chưa tới gây sự với Nhiếp Đông Lưu thì thôi, hắn lại dám khiêu khích mình! Tưởng Bắc Yên là sân nhà của Tụ Nghĩa Trang, mình không làm gì được chắc?

Lúc này thấy Sở Hưu không lên tiếng, Trần Thăng lo lắng nói: “Sở đại nhân, giờ Lã đại ca còn dang bị Tụ Nghĩa Trang cùng những võ giả bọn họ mời chào đuổi giết. Ngài không mau ra tay, Lã đại ca sẽ gặp nguy hiểm đấy!”

Sở Hưu vung tay nói: “Lã Phụng Tiên là bằng hữu của ta, giờ hắn gặp chuyện đương nhiên ta sẽ không bỏ mặc rồi.

Có điều tới cấp bậc này của ta, rút dây động rừng, có một số việc phải bố trí một chút.

Hơn nữa sau lưng đối phương là Nhiếp Nhân Long, lần này thậm chí chúng ta có thể phải đối mặt với một vị tông sư võ đạo, cho nên càng phải chú ý cẩn thận. Ta phải đi tìm cách khắc chế Tụ Nghĩa Trang đã rồi mới chính thức xuất thủ được.”

Có lẽ được sự trấn định của Sở Hưu lây nhiễm, Trần Thăng vẫn luôn gấp gáp rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

An bài sự vụ trên đất Quan Tây xong, Sở Hưu dẫn theo vài người lên đường.

Lần này tới Bắc Yên cứu người, rất có thể Sở Hưu phải đối mặt với Tụ Nghĩa Trang, cho nên hắn đem theo những người tinh nhuệ xuất thủ Thanh Long Hội, để lại bọn Đỗ Quảng Trọng canh giữ ở Quan Tây.

Hơn nữa trước khi tới Bắc Yên Sở Hưu cũng phải tới báo cáo cho Quan Tư Vũ một chút.

Mặc dù giờ toàn bộ Quan Trung Hình Đường đều đã chấp nhận Sở Hưu là người đại diện cho Quan Trung Hình Đường, có thể tùy ý ra ngoài hành tẩu. Có điều thủ tục cơ bản vẫn phải làm.

Đương nhiên quan trọng nhất là Sở Hưu định tới gặp Mai Khinh Liên mượn một vật, là thứ có thể đè ép được Tụ Nghĩa Trang.

Sau khi dẫn người tới tổng bộ Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu báo cáo với Quan Tư Vũ rồi tới tìm Mai Khinh Liên.

Lúc này Mai Khinh Liên đang rất nhàn nhã, trêu chọc chim chóc trong hoa viên. Đó là một con chim nhỏ đáng yêu toàn thân có màu xanh da trời, chỉ có một đỉnh đầu có vệt màu xanh biếc, lớn cỡ lòng bàn tay, không bị nhốt trong lồng nhưng luôn vây quanh Mai Khinh Liên kêu lên líu ríu, có vẻ rất đáng yêu.

Thấy Sở Hưu tới, Mai Khinh Liên dùng giọng điệu biếng nhác nói: “Sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì à?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Bên ta xảy ra chút phiền phức cho nên cần mượn Thánh nữ đại nhân một vật.”

“Ồ, phiền phức gì vậy?”

Sau khi Sở Hưu thuật lại chuyện Lã Phụng Tiên cho Mai Khinh Liên, nàng lại lộ vẻ quái dị nói: “Sở Hưu ngươi mà cũng chủ động đi cứu người á? Lại còn cứu một nam nhân, đây đâu phải tác phong của ngươi?

Người người đều nói xung quan giận dữ vì hồng nhan, giờ Sở Hưu ngươi lại định vì một nam nhân mà ra tay với Tụ Nghĩa Trang?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không phải người đơn độc không thích tiếp xúc với ai, đương nhiên có bằng hữu chứ. Huống hồ kết giao với Lã Phụng Tiên ta sẽ không lỗ.

Hôm nay ta cứu hắn một lần, ngày sau hắn sẽ đưa lại ta mười lần, trăm lần. Hắn là người không bao giờ để bằng hữu thấy trong lòng nguội lạnh.”

Mai Khinh Liên giờ còn chưa hiểu, nhưng sau này nàng sẽ biết kết giao với Lã Phụng Tiên tuyệt đối là chuyện mua bán có lời nhất trên giang hồ.

Mai Khinh Liên không biết Lã Phụng Tiên, có điều nàng lại biết Sở Hưu là loại người không bao giờ chịu thiệt, y nhìn người cũng rất chuẩn. Nếu Sở Hưu đã nói cứu Lã Phụng Tiên sẽ không lỗ, vậy chắc chắn sẽ không lỗ.

Hơn nữa Mai Khinh Liên còn rất hiếu kỳ, người được Sở Hưu tôn sùng như vậy rốt cuộc là nhân vật ra sao?

Mặc dù bề ngoài Sở Hưu không mấy cuồng ngạo, nhưng trên thực tế Mai Khinh Liên lại biết tên này thậm chí còn chẳng để cường giả trẻ tuổi như Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền trong mắt.

Mai Khinh Liên suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước khi xuất thủ ngươi phải biết, Tụ Nghĩa Trang không dễ chọc.

Mặc dù Tụ Nghĩa Trang chỉ có một tông sư võ đạo là Nhiếp Nhân Long, nhưng điểm khiến người ta thật sự kiêng kỵ Tụ Nghĩa Trang không phải thực lực của Nhiếp Nhân Long, mà là thanh danh cùng quan hệ của Tụ Nghĩa Trang.

Ở nơi khác mấy cái quan hệ với thanh danh đó còn chẳng tác dụng, nhưng tại Bắc Yên, nơi đó là địa bàn của Tụ Nghĩa Trang, Tụ Nghĩa Trang không đến mức nhất hô bách ứng nhưng chí ít cũng có uy danh không nhỏ trong địa bàn của mình.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Ta biết, cho nên ta mới tới mượn Thánh nữ đại nhân một vật.”

Mai Khinh Liên chớp chớp hai hàng mi thanh nói: “Mượn cái gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Người!”

“Người?”

Sở Hưu gật đầu: “Đúng là người. trong nhánh Ẩn Ma chắc chắn có không ít cao thủ cấp bậc tông sư đang ẩn nấp, cũng giống như thân phận hai chúng ta lúc này. Ta muốn mượn người như vậy.

Ta sẽ không để người này trực tiếp giúp ta đối phó với Tụ Nghĩa Trang, người khác trong Tụ Nghĩa Trang ta sẽ tự mình giải quyết. Ta chỉ hy vọng nếu Nhiếp Nhân Long thật sự không để ý tới thanh danh định ỷ lớn hiếp nhỏ ra tay với ta, người này sẽ ra mặt giúp ta chống đỡ Nhiếp Nhân Long.”

Mai Khinh Liên gật đầu nói: “Hóa ra là vậy. Nếu thế thì cũng có không ít người đâu, giao cho ta.”

Lần trước Ma Đạo Hội Minh, Sở Hưu đã được chứng kiến lực lượng của nhánh Ẩn Ma cùng thể diện của Mai Khinh Liên.

Vị thánh nữ đại nhân này có địa vị không thấp trong nhánh ẩn ma, những người của Vô Tướng Ma Tông như Lục tiên sinh cũng phải nể mặt nàng, ngay cả lão quái vật Ma đạo như Ngụy Thư Nhai cũng nhận ra nàng.

Cho nên lần này Sở Hưu tin rằng quan hệ của Mai Khinh Liên không chỉ đơn giản như vậy, tông sư võ đạo nhánh Ẩn Ma bên Bắc Yên cũng sẽ nể mặt nàng. Giờ xem ra quả thật là vậy.

Mai Khinh Liên thoải mái đáng ứng, không yêu cầu Sở Hưu giao thứ gì ra trao đổi, cứ như chỉ là câu nói thuận miệng của nàng mà thôi.

“Đa tạ Thánh nữ đại nhân.”

Sở Hưu chắp tay tông sư võ đạo Mai Khinh Liên một cái, y cũng không tiện lưu lại ở chỗ này lâu hơn, khách sáo đôi câu rồi trực tiếp quay người rời khỏi.

...

Trong Ngụy Thư Nhai, Nhạc Bình Quận, Bắc Yên.

Nhiếp Đông Lưu bị Nhiếp Nhân Long gọi tới thư phòng, nhưng trước mắt Nhiếp Nhân Long chỉ xử lý một số công văn của Tụ Nghĩa Trang trong thư phòng, không hề hỏi tới Nhiếp Đông Lưu vừa bị hắn gọi tới, không khí ngột ngạt tới cực hạn.

Nhiếp Đông Lưu biết chắc chắn do hắn đã làm sai điều gì nên mới khiến Nhiếp Nhân Long tức giận như vậy.

Chỉ có điều trước nay Nhiếp Đông Lưu đều không chịu thua kém, một số phương diện thậm chí còn vượt ngoài mong đợi của Nhiếp Nhân Long, cho nên Nhiếp Nhân Long rất ít khi chỉ trích Nhiếp Đông Lưu, chuyện như hiện giờ cũng hiếm khi xảy ra.

Còn vì sao Nhiếp Nhân Long tức giận, Nhiếp Đông Lưu cũng đoán được đại khái, thậm chí lấy cớ ra sao hắn cũng đã nghĩ kỹ, cho nên mặc dù bầu không khí khá áp lực nhưng hắn lại không hề hoang mang.
Chương 447 Tính toán của Nhiếp Đông Lưu

Chừng nửa canh giờ sau, Nhiếp Nhân Long mới xử lý xong xuôi sự vụ, nhìn Nhiếp Đông Lưu, mặt không biểu cảm nói: “Nhìn cái vẻ khí định thần nhàn của con kìa. Chắc hẳn con cũng biết vì sao ta gọi con tới đây?”

Nhiếp Đông Lưu gật đầu nói: “Con biết, chắc vì con triệu tập cao thủ Tụ Nghĩa Trang và kích động võ lâm Bắc Yên đuổi giết Lã Phụng Tiên.”

Nhiếp Nhân Long hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu con đã biết sao còn cố tình làm như vậy?

Ta biết trong Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội con bại dưới tay Sở Hưu, trong lòng tức giận. Có điều có tức cũng không phải trút giận như vậy!

Giờ con có bại dưới tay Sở Hưu cũng chẳng sao, đường tương lai còn dài lắm. Ta đã dạy con vô số lần rồi, tầm mắt phải đưa ra xa một chút, đừng so đo được mất nhất thời, ai đi được tới cuối cùng mới là người thắng. Thế nhưng giờ con làm thế nào?

Chỉ vì Lã Phụng Tiên là hảo hữu với Sở Hưu, con lại vu hãm hắn tham gia thảm án diệt môn, thậm chí không tiếc triệu tập lực lượng Tụ Nghĩa Trang đi truy sát Lã Phụng Tiên. Chuyện này có lợi lộc gì cho Tụ Nghĩa Trang ta không?

Dùng cái cách ngây thơ này để báo thù, ngoại trừ tự hạ thấp trình độ bản thân, uổng phí lực lượng Tụ Nghĩa Trang, căn bản là chẳng được lợi gì!”

Nhiếp Nhân Long không phản đối Nhiếp Đông Lưu báo thù, nhưng cho dù muốn báo thù cũng phải dùng phương pháp có tác dụng một chút chứ không phải như bây giờ, làm mấy trò vặt quấy phá Sở Hưu, chỉ dám hạ thủ với người bên cạnh Sở Hưu.

Nhiếp Đông Lưu thần sắc nghiêm nghị trầm giọng nói: “Cha, chẳng lẽ cha không tin con ư? Chuyện hại người không lợi mình như vậy chắc chắn con không làm rồi. Còn liều lĩnh truy sát Lã Phụng Tiên như vậy không chỉ để quấy phá mà còn để diệt trừ một uy hiếp, một uy hiếp khổng lồ!

So với Sở Hưu, mặc dù Lã Phụng Tiên không có danh tiếng mấy trên giang hồ, nhưng lại là một con rồng đang ẩn giấu! Chỉ cần có cơ hội chắc chắn sẽ bay thẳng lên trời!

Thực lực cùng tiềm lực bản thân hắn đều không kém hơn Sở Hưu. Lúc trước khi hắn và Sở Hưu bị đuổi giết ra khỏi Bắc Yên, một tới Quan Trung Hình Đường, một đi Tây Sở.

Bên Tây Sở mặc dù Lã Phụng Tiên không làm nhiều chuyện như Sở Hưu nhưng được Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh thưởng thức. Thậm chí Trần Thanh Đế đích thân mở miệng muốn thu nhận hắn vào Thiên Hạ Minh, thế nhưng Lã Phụng Tiên cự tuyệt.

Cha, một người được minh chỉ Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh coi trọng như vậy, đâu thế nào là hạng vô danh?

Lã Phụng Tiên kia cùng Sở Hưu tương giao tâm đầu ý hợp, tương lai con muốn đối phó với Sở Hưu, Lã Phụng Tiên chắc chắn là đại địch! Giờ con ra tay với hắn chính là để diệt trừ một uy hiếp lớn trong tương lai!”

Nghe Nhiếp Đông Lưu nói xong, sắc mặt Nhiếp Nhân Long cũng hơi đổi.

Hắn đương nhiên biết Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh, cũng biết Trần Thanh Đế là người ra sao.

Mặc dù Thiên Hạ Minh ở Tây Sở còn Tụ Nghĩa Trang ở Bắc Yên, nhưng Nhiếp Nhân Long cùng Trần Thanh Đế có rất nhiều điểm tương tự, Nhiếp Nhân Long cũng nghiên cứu cẩn thận về Trần Thanh Đế. Hai người bọn họ vừa giống nhau vừa khác nhau.

Nếu Tụ Nghĩa Trang là nhờ Nhiếp Nhân Long tính toán trải rộng quan hệ, từng bước phát triển tới giờ, vậy Thiên Hạ Minh lại dựa vào một cặp thiết quyền của Thiên Tội đà chủ, đặt xuống giang sơn ngàn dặm!

So với Nhiếp Nhân Long phát triển Tụ Nghĩa Trang dùng đủ loại âm mưu tính toán, thủ đoạn của Trần Thanh Đế rất đơn giản, thậm chí đơn giản tới mức người ta giận sôi.

Không phục thì đánh, đánh tới khi ngươi quỳ xuống khóc cha gọi mẹ nhận thua, từ đó về sau tôn Thiên Hạ Minh làm chủ. Không muốn quỳ cũng được, vậy trực tiếp đánh chết, đơn giản thô bạo tới cực hạn.

Đối với thủ đoạn như vậy, với tính cách của Nhiếp Nhân Long đương nhiên không đồng ý, nhưng hắn cũng không thể không phái phục Trần Thanh Đế. Tối thiểu nếu đổi lại là hắn, Nhiếp Nhân Long cũng không làm được bá đạo như Trần Thanh Đế.

Còn giờ Trần Thanh Đế lại coi trọng Lã Phụng Tiên như vậy, chẳng trách Nhiếp Đông Lưu kiêng kỵ tới mức này.

Sắc mặt Nhiếp Nhân Long lơi lỏng đôi chút, chỉ cần không phải Nhiếp Đông Lưu ghen ghét thù hận đi báo thù, uổng phí lực lượng của Ngụy Thư Nhai, vậy là được.

Có điều Nhiếp Nhân Long vẫn nghiêm nghị nói: “Nếu con đã biết Lã Phụng Tiên kia là uy hiếp tương lai, như vậy con lại chưa đủ coi trọng hắn.

Con bảo Mạnh Nguyên Long dẫn theo một phần môn khách Tụ Nghĩa Trang đuổi giết Lã Phụng Tiên đúng không?”

Nhiếp Đông Lưu chần chừ một lát rồi gật nhẹ đầu.

‘Cửu Hoa Thanh Phong’ - Mạnh Nguyên Long là tổng quản khách khanh của Tụ Nghĩa Trang, còn là huynh đệ kết bái của Nhiếp Nhân Long. Cho nên khi Nhiếp Đông Lưu nhờ Mạnh Nguyên Long xuất thủ, Mạnh Nguyên Long không hề tự tuyệt mà trực tiếp dẫn người truy sát Lã Phụng Tiên.

Nhiếp Nhân Long mặt không biểu cảm nói: “Vừa rồi bên Yến Tây có tin truyền tới, Mạnh Nguyên Long đã chết, bị Lã Phụng Tiên vung kích chém chết!”

“Cái gì!?”

Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu co rụt lại, sắc mặt không dám tin tưởng.

Thực lực Mạnh Nguyên Long ra sao hắn cũng biết, cho dù Tụ Nghĩa Trang có nhiều cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất như vậy, Mạnh Nguyên Long vẫn là người nổi trội.

Thế nhưng giờ Nhiếp Nhân Long lại nói Lã Phụng Tiên vượt một cảnh giới giết chết Mạnh Nguyên Long. Hắn cho rằng mình đã rất coi trọng Lã Phụng Tiên, không ngờ vẫn là coi thường đối phương.

Mạnh Nguyên Long là huynh đệ kết bái của Nhiếp Nhân Long, ngày trước Nhiếp Nhân Long chiêu hiền đãi sĩ chiêu mộ Mạnh Nguyên Long vào Tụ Nghĩa Trang cũng phải bỏ bao công sức. thế nhưng giờ Nhiếp Nhân Long nói Mạnh Nguyên Long đã chết, thần sắc ngữ khí đều không chút bi thương hay phẫn nộ, có thể thấy hắn là người thế nào.

Còn Nhiếp Đông Lưu cũng vậy, rõ ràng hắn cũng biết phụ thân mình tính cách ra sao. Kể cả hắn cũng chỉ thấy kinh hãi vì Nhiếp Nhân Long đã chết, không có bi thương hay phẫn nộ gì.

Im lặng nửa ngày, Nhiếp Đông Lưu mới chần chừ nói: “Vậy giờ phải làm gì đây thưa cha?”

Nhiếp Nhân Long hừ lạnh nói: “Làm gì hả? Nếu Mạnh Nguyên Long chưa bị giết đây chỉ là chuyện giữa đám tiểu bối các ngươi, đến lúc đó đương nhiên có rất nhiều thủ đoạn diệt trừ tên Lã Phụng Tiên kia.

Nhưng giờ Mạnh Nguyên Long đã bị giết, nếu ta không xuất thủ, vậy võ lâm Bắc Yên sẽ nghĩ thế nào về Tụ Nghĩa Trang chúng ta? Yếu đuối vô dụng?”

Nhiếp Đông Lưu cau mày nói: “Nhưng con sợ người trong giang hồ sẽ nói phụ thân ngài ra tay với tiểu bối, làm trái quy củ đạo nghĩa.”

Có ít người dựa vào thực lực đánh ra một vùng trời cho mình, tỷ như Trần Thanh Đế. Có ít người lại phải dựa vào danh tiếng giữ thể diện, chính là Nhiếp Nhân Long.

Trên đất Bắc Yên, thanh danh Nhiếp Nhân Long rất tốt, giao du rộng rãi, ghét ác như cừu, thích làm việc thiện, nghĩa bạc vân thiên. Tất cả những lời ca ngợi đó đều có thể đặt lên người Nhiếp Nhân Long, Tụ Nghĩa Trang đa phần cũng do thanh danh Nhiếp Nhân Long chống đỡ.

Cho nên thanh danh của Nhiếp Nhân Long tuyệt đối không được dính chút tiếng xấu nào. Đường đường tông sư võ đạo lại xuất thủ với tiểu bối, nói thì dễ mà nghe thì khó.

Nhiếp Nhân Long híp mắt nói: “Có một chuyện ngược lại con làm rất đúng, đó là đóng dấu hung thủ thảm án diệt môn Lưu gia lên người Lã Phụng Tiên.

Ta xuất thủ không phải ỷ lớn hiếp nhỏ mà là truy sát hung đồ ác tặc hủy diệt Lưu gia, trừ hại cho giang hồ.

Đông Lưu, nhớ kỹ, trên giang hồ này một số việc không quan trọng quá trình, chỉ có kết quả mới quan trọng.

Làm việc đôi khi chỉ cần danh nghĩa mà thôi, chỉ đơn giản như vậy, còn thật hay giả, ai quan tâm?”
Chương 448 Lã Phụng Tiên gặp khó (1)

Trong một gian miếu hoang trên đất Yến Nam, áo trắng của Lã Phụng Tiên đã nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch, ngồi một góc bên dưỡng thương.

Vài võ giả trẻ tuổi vây quanh Lã Phụng Tiên, bộ dáng cảnh giác hộ pháp cho hắn.

Nửa ngày sau, Lã Phụng Tiên mới mở mắt, những người kia vội vàng hỏi: “Lã đại ca, ngươi sao rồi?”

Lã Phụng Tiên cười cười khoát tay nói: “Tốt hơn rồi, có điều nội thương không dễ khỏi như vậy, đối thủ dù sao cũng là tổng quản khách khanh của Tụ Nghĩa Trang, Cửu Hoa Thanh Long - Mạnh Nguyên Long. Mặc dù ta giết được hắn nhưng không thể ko không tổn thương chút gì.”

Những võ giả xung quanh nhìn về phía Lã Phụng Tiên với ánh mắt đầu sùng kính. Bọn họ đều là hảo hữu hoặc võ giả kính ngưỡng nhân cách của Lã Phụng Tiên, nguyện đứng về phía hắn trong lúc Tụ Nghĩa Trang truy sát Lã Phụng Tiên.

Đây cũng là điểm khác biệt giữa Sở Hưu và Lã Phụng Tiên. Nếu Sở Hưu bị người Tụ Nghĩa Trang truy sát như vậy, chắc hẳn y chỉ có thể làm kẻ độc hành, dùng sức mình mình đối kháng với kẻ địch.

Còn nhân duyên Lã Phụng Tiên lại tốt vượt xa người thường, cho dù đối thủ là Tụ Nghĩa Trang vẫn có nhiều người đồng ý giúp hắn như vậy.

Những người này đều hào hảo hữu năm xưa của Lã Phụng Tiên trên đất Yến Tây. Cho dù Lã Phụng Tiên rời khỏi Bắc Yên đã mấy năm, nhưng giờ chỉ cần Lã Phụng Tiên vừa về, đám người này vẫn nguyện ý ra tay hỗ trợ trong lúc nguy cấp như vậy, có thể thấy mị lực cá nhân của Lã Phụng Tiên mạnh tới mức nào.

Hơn nữa đám người này quả thật rất bái phục Lã Phụng Tiên, không chỉ bái phục nhân cách của hắn, còn là bái phục thực lực hắn.

Đối thủ là tổng quản khách khanh Tụ Nghĩa Trang nổi danh tại đất Yến Đông, Cửu Hoa Thanh Phong - Mạnh Nguyên Long. Thế nhưng lại bị Lã Phụng Tiên vượt một cảnh giới lớn giết chết. Thực lực như vậy bọn họ đã không cách nào tưởng tượng nổi.

Một võ giả trong đó phẫn nộ nói: “Trước đó ta còn cho rằng người trong Tụ Nghĩa Trang đều là hiệp khách nghĩa sĩ, không ngờ hôm nay họ lại làm chuyện ác độc như vậy!

Lã đại ca vốn không quen biết gì với người của Lưu gia, chẳng qua là Lưu Tân Lễ của Lưu gia ngưỡng mộ nhân cách của Lã đại ca, mời Lã đại ca tới dự tiệc. Thế nhưng ba ngày sau Lưu gia bị diệt môn, bọn họ lại đổ cho Lã đại ca là hung thủ. Thế này là sao? Rõ là vu oan hãm hại!”

Những người khác cũng lao nhao căm phẫn, thân là hảo hữu của Lã Phụng Tiên, bọn họ thật sự bất bình thay hắn, đồng thời cũng vô cùng căm ghét Tụ Nghĩa Trang.

Có người không biết làm sao nói: “Danh tiếng Tụ Nghĩa Trang tại Bắc Yên tốt như vậy, người giang hồ chắc chắn sẽ đi tin Tụ Nghĩa Trang chứ không tin chúng ta.

Giờ Lã đại ca còn giết Mạnh Nguyên Long của Tụ Nghĩa Trang, tin rằng bên Tụ Nghĩa Trang sẽ phái thêm càng nhiều người tới truy sát Lã đại ca. Chúng ta phải làm sao đây?”

Cho dù gặp cảnh khó khăn như vậy, Lã Phụng Tiên vẫn mỉm cười khoat stay nói: “Yên tâm đi, trời không tuyệt đường người, ta đã nhờ Trần Thăng tới Quan Trung Hình Đường tìm Sở Hưu cầu cứu.”

Võ giả vừa lên tiếng chần chừ nói: “Sở Hưu? Nhưng ta nghe nói danh tiếng của Sở Hưu trên giang hồ không được tốt. Hơn nữa hắn chỉ là chưởng hình quan Quan Tây của Quan Trung Hình Đường, thực lực thậm chí còn không tới Thiên Nhân Hợp Nhất, lấy gì mà ngăn Tụ Nghĩa Trang?”

Lã Phụng Tiên cười nhạt nói: “Sở Hưu cùng ta từng kết giao bằng cả tính mạng, trước đây chúng ta cùng bị Tụ Nghĩa Trang truy sát. Khi đó cả hai ta chỉ là hạng tôm tép không xu dính túi.

Cho dù như vậy chúng ta còn gắng gượng vượt qua được, nói gì tới hiện tại.

Sở huynh đã từng nói, ánh mắt nhìn người của ta luôn không chuẩn. Nhưng ta tin rằng ta sẽ không nhìn lầm Sở huynh. Hắn sẽ đến.”

Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, những võ giả xung quanh đành gật đầu, nhưng nguy cơ trước mắt vẫn chưa được giải quyết.

Tụ Nghĩa Trang là một trong Nhân Hòa Lục Bang, bang chúng đông đảo, lại có vô số quan hệ trên đất Bắc Yên này. Có thể nói người muốn giết bọn họ, ngoại trừ Tụ Nghĩa Trang ra, còn có vô số tông môn võ lâm phụ thuộc vào Tụ Nghĩa Trang hay bị họ mê hoặc.

Đúng lúc này một võ giả lại đột nhiên nói: “Lã đại ca, hay là chúng ta tới Thanh Phong Sơn Trang ở tạm đi. Theo bối phận thì trang chủ Thanh Phong Sơn Trang Liễu Thanh Phong là sư thúc của ta. Chúng ta trốn ở đó chờ Lã đại ca dưỡng thương xong lại rời đi.”

Có người chần chừ nói: “Tôn Trường Siêu, không phải chúng ta nghi ngờ ngươi, nhưng Tụ Nghĩa Trang có rất nhiều quan hệ ở Bắc Yên này, sư thúc của ngươi có đáng tin không? Vạn nhất hắn cũng có quan hệ với Tụ Nghĩa Trang thì sao?”

Võ giả tên Tôn Trường Siêu kia nghe vậy hừ lạnh nói: “Ngươi nói vậy là sao? Tụ Nghĩa Trang bọn họ chẳng lẽ có thể một tay che cả bầu trời Bắc Yên hay sao?

Sư phụ ta cùng sư thúc Liễu Thanh Phong ngày trước đều từng gia nhập dưới trướng Kỳ Sơn Thất Tuyệt - Phùng Uyên học tập võ nghệ. Chẳng qua sư phụ ta vốn thích yên ổn, không muốn xông xáo giang hồ bèn mở võ quán trong châu phủ sinh sống.

Còn sư thúc ta lại có chí hướng rộng lớn hơn, sau khi thành tài đã bước vào giang hồ xông xáo khắp nơi, sau này lại bái thêm vài sư phụ nhưng vẫn chưa quên công ơn dạy bảo năm xưa. Hàng năm mỗi khi tới ngày mừng thọ sư công hắn đều sẽ tới. Mà thực lực sư phụ ta đã kém xa tít tắp sư thúc, nhưng sư thúc vẫn hết sức khách khí với sư phụ ta.

Đủng rồi, sư thúc ta còn từng tới Thần Vũ Môn ở Yến Nam bái sư học nghệ, xem như đệ tử ký danh của Thần Vũ Môn. Trên đất Bắc Yên này người khác sợ Tụ Nghĩa Trang chứ Thần Vũ Môn chắc chắn không sợ.”

Nghe Tôn Trường Siêu nói chắc như đinh đóng cột, đám người đồng loạt nhìn về phía Lã Phụng Tiên. Chỉ cần Lã Phụng Tiên gật đầu đồng ý, bọn họ sẽ đi, dù sao bọn họ đều nghe theo Lã Phụng Tiên.

Lã Phụng Tiên không cần suy nghĩ, trực tiếp gật đầu nói: “Nếu Tôn huynh đã nói đến thế, vậy chúng ta tới Thanh Phong Sơn Trang.”

Đây là tính cách của Lã Phụng Tiên, mặc dù dễ tin người nhưng lại tạo cho người ta cảm giác hết sức chân thành, chuyện này cũng khiến Tôn Trường Siêu cảm động không thôi.

Nếu đổi lại là Sở Hưu, chắc chắn y sẽ nghi ngờ, tiếp đó còn nói bóng nói gió hỏi dò đủ thứ, sau khi cảm thấy không vấn đề mới chịu đáp ứng.

Kết quả là đám người trực tiếp đi theo Tôn Trường Siêu tới Thanh Phong Sơn Trang.

Thanh Phong Sơn Trang tọa lạc gần Hà Dương Phủ Yến Tây, bên cạnh một ngọn núi nhỏ sơn thanh thủy tú.

Nói lại thì trang chủ Liễu Thanh Phong cũng là người cố tiếng tăm trong khu vực xung quanh Hà Dương Phủ.

Trước kia hắn đi theo sư phụ Tôn Trường Siêu bái sư Kỳ Sơn Thất Tuyệt - Phùng Uyên. Phùng Uyên là một võ giả tán tu có danh tiếng không nhỏ ở Kỳ Sơn Yến Tây, có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên. Tên như ý nghĩa, hắn am hiểu bảy môn võ công, cho nên được xưng là thất tuyệt.

Sư phụ Tôn Trường Siêu chỉ học được bốn môn, thiên phú có hạn, chỉ có thể yên ổn mở võ quán mà sống.

Còn Liễu Thanh Phong lại học hết cả bảy môn võ công trong vòng ba năm, sau đó lên đường xông xáo giang hồ, lại học được không ít công pháp.
Chương 449 Lã Phụng Tiên gặp khó (2)

Mấy năm trước Liễu Thanh Phong cũng đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, thực lực của hắn thậm chí đã vượt qua sư phụ.

Nhưng lúc này tuổi tác Liễu Thanh Phong đã khá lớn cho nên không qua lại giang hồ nữa mà dẫn người nhà tới thành lập Thanh Phong Sơn Trang. Nhờ thực lực bản thân cùng quan hệ trên giang hồ, Thanh Phong Sơn Trang phát triển cũng không tệ.

Tôn Trường Siêu là sư điệt của Liễu Thanh Phong, hắn tới Thanh Phong Sơn Trang không phải lần một lần hai. Người giữ cửa cũng nhận ra Tôn Trường Siêu cho nên không cần thông báo ngay. Bọn họ mời nhóm người Tôn Trường Siêu vào rồi mới cho người báo Liễu Thanh Phong.

Nửa ngày sau Liễu Thanh Phong mới bước vào phòng khách, người này tướng mạo đoan chính, mặc trường bào bằng gấm màu đen, dưới hàm để lại ba sợi râu dài, khí độ bất phàm.

“Sư thúc!” Tôn Trường Siêu vội vàng đứng dậy hành lễ.

Thấy ở đây ngoại trừ Tôn Trường Siêu còn có nhiều người như vậy, Liễu Thanh Phong không khỏi kinh ngạc nói: “Trường Siêu, mấy vị này là?”

Tôn Trường Siêu vội vàng nói: “Là thế này, vị này là Tiểu Ôn Hầu -Lã Phụng Tiên. Chắc sư thúc cũng nghe nói tới chuyện của hắn. Có điều đó là do Tụ Nghĩa Trang cố tình vu oan hãm hại!

Giờ bọn điệt nhi đều bị đuổi giết không còn đường nào khác, điệt nhi chỉ đành dẫn người tới làm phiền sư thúc. Chờ sau khi thương thế của Lã huynh khỏi hẳn, bọn điệt nhi sẽ đi ngay.”

Nghe được đối phương là Lã Phụng Tiên, ánh mắt Liễu Thanh Phong lóe lên sắc thái lạ.

Đương nhiên hắn biết chuyên tổng quản khách khanh Tụ Nghĩa Trang bị giết, nhưng có thế nào cũng không ngờ kẻ giết người lai là một người trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ, dáng vẻ hơi yếu đuối như vậy.

Sắc mặt Lã Phụng Tiên trắng bệch nhưng vẫn đứng dậy chắp tay nói: “Nếu Liễu trang chủ thấy không tiện chúng ta sẽ lập tức đi ngay, tuyệt đối không gây phiền phức cho ngài đâu.”

Liễu Thanh Phong cười lớn khoát tay áo nói: “Lã tiểu hữu nói vậy là sao? Các ngươi đã là bằng hữu của Trường Siêu thì cũng là bằng hữu của ta. Người khác sợ Tụ Nghĩa Trang chứ Thanh Phong Sơn Trang ta không sợ!

Nơi này là Yến Tây chứ không phải đất Yến Đông của Tụ Nghĩa Trang bọn hắn. Các ngươi cứ yên tâm ở lại đây, người Tụ Nghĩa Trang sẽ không tìm tới nơi này đâu!”

Nghe Liễu Thanh Phong nói vậy, mọi người đều gật nhẹ đầu. Xem ra vị sư thúc này của Tôn Trường Siêu cũng thật nghĩa khí.

Cho người dẫn Lã Phụng Tiên xuống dưới nghỉ ngơi, Liễu Thanh Phong lại cho

người chuẩn bị cho họ tắm rửa nghỉ ngơi. Có thể nói là chiếu cố từng li từng tí một, chuyện này khiến đám người Lã Phụng Tiên không khỏi cảm thán Liễu Thanh Phong thật chu đáo, sư thúc của Tôn Trường Siêu thật đáng tin cậy.

Chờ tới chập tối, Liễu Thanh Phong lại mở tiệc mời mọi người.

Thật ra bị đuổi giết lâu như vậy, đám người cũng không muốn uống rượu linh đình, họ chỉ muốn nghỉ ngơi.

Nhưng Liễu Thanh Phong đã có ý mời, bọn họ sao lại không nể mặt hắn cho được, dù sao Liễu Thanh Phong đổi xử với họ không tệ.

Trong đại sảnh, từng khay thức ăn mỹ vị được bưng lên. Liễu Thanh Phong bảo người rót một chén rượu cho mọi người rồi nói với họ: “Trường Siêu là sư điệt của ta, sư phụ hắn rất ít khi đặt chân ra giang hồ, mấy năm nay ra ngoài may mà có chư vị giúp đỡ.

Hơn nữa lần này còn gặp được Lẫ tiểu hữu, quả thật là vinh hạnh cho lão phu. Mặc dù Tụ Nghĩa Trang nổi danh bên ngoài, nhưng theo lão phu thấy chỉ là phường giả nhân giả nghĩa mà thôi. Tên Mạnh Nguyên Long kia còn ỷ vào thân phận Tụ Nghĩa Trang ức hiếp kẻ yếu, giờ bị Lã tiểu hữu giết chết thật khiến lòng người khoan khoái!

nào, chén rượu này lão phu xin kính chư vị. Mong Lã tiểu hữu cùng chư vị nể mặt lão phu.”

Nói xong Liễu Thanh Phong chủ động bưng chén rượu lên.

Đám người Lã Phụng Tiên cũng vô thức nâng ly, nhưng đúng lúc này một người lại đột nhiên đứng bật dậy hô lớn: “Chậm đã! Trong rượu có độc!”

Người kia vừa thốt lên, mọi người ở đây lập tức biến sắc, chén rượu đã đưa lên miệng lại không khỏi đặt xuống.

Liễu Thanh Phong sắc mặt âm trầm xuống: “Các ngươi đến nhờ cậy ta, thỉnh cầu che chở, ta nể mặt Trường Siêu không hề từ chối hay cự tuyệt.

Hảo ý đó các ngươi không nhận thì thôi, giờ còn nói ta hạ độc trong rượu, đúng là khiến lòng người nguội lạnh!”

Tôn Trường Siêu đứng phắt dậy quát lớn: “Vương Song Đông, ngươi có ý gì? Trước đó ta muốn tới chỗ sư thúc cầu viện cũng là ngươi ra sức khước từ, giờ ngươi lại nói xấu sư thúc ta như vậy, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”

Vương Song Đông kia hừ lạnh đáp: “Ta có mục đích gì? Phải là ta hỏi Tôn Trường Siêu ngươi có mục đích gì!

Các ngươi đều biết thân phận của ta, xuất thân ta không tốt, sư phụ ta là Độc Dược Sư - Đỗ Bất Cứu, phần lớn độc dược trên Bắc Yên này đều xuất phát từ tay sư phụ ta.

Trong rượu này có hạ bí phương độc môn của sư phụ ta, Tam Hoa Tán Công Tán, sau khi uống vào, trong vòng ba hơi sẽ khiến nội lực người trúng phải dần dần tiêu tắc, trong vòng ba khắc sẽ tạm thời trở thành phế nhân.

Chỉ có điều người Bắc Yên lại không biết, loại thuốc này mấy năm trước sư phụ ta đã không tự mình luyện chế nữa rồi. Giờ tất cả Tam Hoa Tán Công Tán lưu truyền trên giang hồ đều do ta luyện chế, chẳng qua mượn danh sư phụ bán ra ngoài mà thôi.

Thứ khác ta không nhận ra, chẳng lẽ độc dược do ta tự mình luyện chế mà còn không biết sao?

Nếu các ngươi không tin cứ uống thử đi, dù sao chỗ ta cũng có thuốc giải.

Chỉ có một điều ta không hiểu. Tôn Trường Siêu, vì sao ngươi lại phản bội Lã đại ca?

Ngày trước ngươi vênh váo nhất quyết đòi đi tiêu diệt sơn tặc, kết quả bị người người lợi dụng, thiếu chút nữa đám sơn tặc kia chém ngươi thành từng mảnh, là Lã đại ca đã cứu ngươi. Giờ ngươi làm chuyện như vậy không thấy hổ thẹn với lương tâm à?

Vương Song Đông ta giết người luyện độc, ta với sư phụ ta vốn không phải người tốt lành gì, nhưng ta còn biết hai chữ trung nghĩa! Cho dù ta không giúp được Lã đại ca nhưng tuyệt đối không cố ý hãm hại như vậy!”

Lời này vừa nói ra, Tôn Trường Siêu sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ bi phẫn hét lớn: “Ta không làm vậy! Sao ta lại phản bội Lã đại ca được?”

Nói xong, Tôn Trường Siêu nhìn sang phía Liễu Thanh Phong, vẻ mặt không dám tin tưởng: “Sư thúc, trong rượu này có độc thật à?”

Liễu Thanh Phong thần sắc trở nên vô cùng bình tĩnh, đặt chén rượu xuống thản nhiên nói: “Bị phát hiện rồi à? Thật xui xẻo, không ngờ bên cạnh Lã Phụng Tiên ngươi còn có đồ đệ Đỗ Bất Cứu, biết thế ta đã đổi sang loại độc khác.”

Tôn Trường Siêu thân hình lung lay, ánh mắt tức giận, chất vấn: “Vì sao? Sao sư thúc lại làm như vậy? Nếu sư thúc không muốn giúp ta, sư thúc cứ nói thẳng là được, vì sao lại muốn hại chúng ta? Người là sư thúc của ta mà?”

Liễu Thanh Phong cười lạnh nói: “Sư thúc? Ta cũng chẳng muốn làm sư thúc của tên rác rưởi như ngươi!”

Tôn Trường Siêu dùng ánh mắt không dám tin nhìn Liễu Thanh Phong, đây là vị sư thúc trong ấn tượng của hắn, luôn hiền hòa dễ mến, mỗi lần gặp lại cẩn thận hỏi việc tu hành của hắn, còn hào phóng cho hắn rất nhiều tài nguyên tu luyện?
Chương 450 Lòng người hiểm ác

Liễu Thanh Phong cười lạnh nói: “Ngươi tưởng ta thích chuyện năm nào cũng phải tới chúc thọ cho lão già sư phụ kia với tặng quà cho gã sư phụ cũng rác rưởi của ngươi lắm à? Chẳng phải vì lão già Phùng Uyên kia giấu diếm bản lãnh à?

Kỳ Sơn Thất Tuyệt, thực ra hắn có bát tuyệt! Tuyệt kỹ thứ tám mới là tuyệt học của hắn, thế nhưng hắn lại không dạy ta, còn nói ta tâm tính bất ổn, không nắm giữ được tuyệt kỹ thứ tám của hắn, muốn giao nó cho tên sư phụ rác rưởi của ngươi trước khi chết!

Hôm nay ta đã đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, còn mạnh hơn lão già ấy trong thời đỉnh phong, có võ công gì mà ta không nắm giữ được? Sư phụ ngươi mới Ngoại Cương cảnh, lấy gì mà đòi học được?

Lão già mà không chịu chết kia rõ ràng là bất công!

Ta vốn định trước hết cứ lá mặt lá trái, chờ lão già kia chết đi mới tìm cách moi công pháp từ gã sư phụ ngươi. Không ngờ ngươi lại đem một món quà lớn đến tặng ta như vậy!

Các ngươi không biết rồi, ngay sau khi các ngươi to gan giết chết Mạnh Nguyên Long, Tụ Nghĩa Trang đã ban bố lệnh truy nã các ngươi, thậm chí phát động toàn bộ Tụ Nghĩa Trang đuổi giết. Ngay cả Nhiếp Nhân Long cũng đã rời Tụ Nghĩa Trang.

Tụ Nghĩa Trang lần này cực kỳ rộng lượng, phần thưởng trong lệnh truy nã kia cũng không ít. Bắt các ngươi lại đưa về Tụ Nghĩa Trang, việc gì ta phải nhớ thương môn công pháp của lão già chưa chịu chết kia?”

Nói xong lời này, Liễu Thanh Phong lại thản nhiên tiếp tục: “Ta khuyên các ngươi tốt nhất là bó tay chịu trói đi, ta đã báo cho người của Tụ Nghĩa Trang tới. Giờ các ngươi bó tay chịu trói đỡ bớt khổ đau sau này, sao lại không làm?”

Lần này đám người cũng hiểu, không phải Tôn Trường Siêu phản bội bọn họ mà là Liễu Thanh Phong làm việc quá ác độc.

Vì một bộ công pháp, hắn có thể kiên trì suốt bao năm diễn trò đồ đệ có hiếu sư đệ có tâm, kỹ năng diễn xuất này thật sự không tệ, chí ít trước đó mọi người đều không nhìn ra có điểm gì sai.

Đương nhiên đó cũng là vì những người ở đây, nhất là Lã Phụng Tiên quá dễ tin người. Những người khác thì đều là võ giả trẻ tuổi, kinh nghiệm giang hồ quá ít.

Nếu đổi lại Sở Hưu ở đây, Liễu Thanh Phong dám giở trò bịp trước mắt y, y sẽ cho Liễu Thanh Phong mở mang kiến thức thế nào gọi là vua diễn xuất.

Lã Phụng Tiên giơ thanh trường kích trong tay lên, đám người đi theo hắn cũng giương cung bạt kiếm.

Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Ngoan cố!”

Dứt lời, Liễu Thanh Phong vẫy tay một cái, đại lượng võ giả Thanh Phong Sơn Trang tràn vào đại sảnh cầm binh khí trong tay, sát khí đằng đằng, rõ ràng đã sớm chuẩn bị từ trước.

Lã Phụng Tiên cầm Phương thiên họa kích trong tay hét lớn: “Theo ta lao ra!”

Dứt lời thanh trường kích trong tay hắn trực tiếp đánh về phía Liễu Thanh Phong.

Thấy hành động này của Lã Phụng Tiên, Liễu Thanh Phong không khỏi nở nụ cười lạnh lẽo.

Lã Phụng Tiên có thể dùng tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên giết chết cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất, quả thật rất mạnh. Chí ít Liễu Thanh Phong chưa từng thấy người trẻ tuổi nào có thực lực kinh khủng như vậy.

Nhưng sau khi Lã Phụng Tiên giết chết Mạnh Nguyên Long, không phải không trả giá chút gì. Chí ít giờ hắn đã trọng thương, bằng không đã chẳng nóng lòng tìm nơi chữa thương như vậy.

Đối phó với Lã Phụng Tiên thời toàn thịnh, Liễu Thanh Phong còn không nắm chắc, nhưng đối phó với một Lã Phụng Tiên đã trọng thương, chẳng lẽ hắn còn không bắt được sao?

Cho nên khi thấy Lã Phụng Tiên nắm trường kích chém tới, Liễu Thanh Phong căn bản không chút cảnh giác, thản nhiên xuất kiếm.

Nhưng ngay lúc trường kích của Lã Phụng Tiên chém được nửa đường, trên Phương thiên họa kích lại bùng lên ánh sáng đỏ chói mắt, rực rỡ như máu, uy năng cường hãn tới cực điểm, tựa như có thể xé rách thiên địa, một tiếng nổ ầm ầm bộc phát!

Một kích đánh xuống, đỏ rực như vầng trăng máu, nhuộm thẫm cả gian đại sảnh, còn Liễu Thanh Phong thì cả người cả kiếm đều bị Lã Phụng Tiên chém thành hai đoạn!

Một đòn giết địch!

Đám võ giả Thanh Phong Sơn Trang còn chưa kịp xuất thủ đã chứng kiến cảnh tượng kinh khủng này.

Trang chủ nhà mình thậm chí không chịu nổi một chiêu trong tay người trẻ tuổi kia đã bị giết chết!

Cục diện này có lẽ ngay bản thân Liễu Thanh Phong cũng không ngờ tới.

Một khắc trước hắn còn ôm mộng đẹp bắt Lã Phụng Tiên đi lĩnh thưởng, thế nhưng một khắc sau hắn đã hồn quy Hoàng Tuyền, thậm chí không kịp hối hận.

Trên giang hồ, xét theo danh tiếng Lã Phụng Tiên không bằng Sở Hưu hay Nhiếp Đông Lưu, nhưng Lã Phụng Tiên cũng có thực lực địch nổi mười hạng đầu Long Hổ Bảng!

Có lẽ sau trận chiến này, Lã Phụng Tiên cũng có thể thoải mái nắm vị trí trong mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng.

Nâng trường kích lên, Lã Phụng Tiên mặt không đổi sắc nói: “Đi!”

Theo Lã Phụng Tiên bước tới, đám võ giả Thanh Phong Sơn Trang lại bỏ chạy như thủy triều rút, đối với bọn họ, người trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ trước mắt quả thật kinh khủng như ma thần!

Sau khi ra khỏi Thanh Phong Sơn Trang, tất cả mọi người đi được một quãng, đám người vừa hưng phấn định nói gì đó lại thấy sắc mặt Lã Phụng Tiên từ trắng chuyển đỏ, nhưng lại là màu đỏ hết sức bất thường.

Một khắc sau, Lã Phụng Tiên trực tiếp phun một ngụm máu tươi, sắc mặt lại trắng bệch còn hơn lúc trước.

“Lã huynh!”

“Lã đại ca!”

Lã Phụng Tiên khoát tay, ngữ khí yếu ớt nói: “Ta không sao, người của Tụ Nghĩa Trang đang đuổi tới, chúng ta đi mau, không thì không kịp đâu.”

Tôn Trường Siêu sắc mặt tối sầm, ngữ khí hổ thẹn: “Lã đại ca, đều tại ta! Nếu không phải vì ta, huynh đã chẳng bị thương nặng thêm như vậy.”

Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Không cần nghĩ vậy, ta biết ngươi cũng muốn tốt cho ta thôi.”

Vương Song Đông gạt Tôn Trường Siêu sang một bên, tức giận nói: “Tránh ra đi, biết ngươi vô tội rồi, không ai trách ngươi, đừng đứng đó vướng víu ra nữa.”

Lấy mấy viên đan dược ra, Vương Song Đông giao cho Lã Phụng Tiên nói: “Lã huynh, đây là đan dược bí truyền của sư phụ ta, mau nuốt vào đi, nó có thể tạm thời trấn áp thương thế.”

Bên cạnh có người trêu đùa: “Vương Song Đông, đây là đan dược sư phụ ngươi chế ra, uống được sao?”

Vương Song Đông tức giận nói: “Sư phụ ta mặc dù là Độc Dược Sư nhưng hắn không chỉ biết phối chế độc dược, cũng là dược sư, đương nhiên cũng luyện chế thuốc chữa thương rồi. Còn nói linh tinh nữa sau lão tử sẽ hạ xuân dược vào cơm nước của các ngươi.”

Mọi người ở đây cười ha hả, bọn họ biết Vương Song Đông sẽ không phản bội bọn họ, vì nếu Vương Song Đông có hai lòng vừa rồi đã chẳng lên tiếng nhắc nhở. Uống rượu độc vào, tất cả bọn họ đều sẽ mất mạng.

Tôn Trường Siêu hốc mắt đỏ ửng, mặc dù bị sư thúc phản bội nhưng quanh hắn vẫn có nhiều huynh đệ như vậy.

Đúng lúc này một giọng nói mang theo vẻ trêu ngươi lại đột nhiên truyền tới: “Đúng là huynh đệ tình thâm, Lã Phụng Tiên, ta thật không ngờ ngươi giết Mạnh tổng quản rồi mà vẫn còn sức giết Liễu Thanh Phong. Thực lực của ngươi như vậy đủ đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.

Đáng tiếc, ngươi giết người của Tụ Nghĩa Trang ta, giờ nếu Tụ Nghĩa Trang ta để ngươi chạy khỏi Bắc Yên, vậy thể diện vứt đi đâu?”

Theo giọng nói đó vang lên, mấy chục võ giả nhanh chóng bước ra khỏi màn đêm, bao vây quanh đám người Lã Phụng Tiên.

Chính giữa là một người trung niên thân hình cao lớn, có râu quai nón, cầm trong tay một thanh Trảm Thủ Đao màu đỏ máu tạo hình dữ tợn.

Cao thủ Tụ Nghĩa Trang, Huyết Quỷ Đao - Hàn Phóng! Đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom