-
Chương 436-440
Chương 436 Lão hòa thượng liều mạng (1)
Trong số các tân tú Ma đạo, biểu hiện xuất sắc nhất hẳn là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo. Đương nhiên mọi người đều không biết rốt cuộc tuổi tác thánh nữ này rốt cuộc bao nhiêu tuổi. Có điều Bái Nguyệt Giáo tuyên bố với bên ngoài, thánh nữ thế hệ này còn chưa trưởng thành, vậy chắc tuổi tác cũng không lớn.
Ngoại trừ Bái Nguyệt Giáo ra, biểu hiện mắt mắt nhất là Diệp Thiên Tà.
Bản thân hắn có lực lượng vô song, cầm Huyết Giao Thương trong tay đánh đâu thắng đó, võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên hầu như không ai chống được ba đòn của hắn.
Khi đánh tan đối thủ, Diệp Thiên Tà vô thức nhìn sang phía Sở Hưu. Dù sao trước đó trong Ma Đạo Hội Minh, hắn từng vô tình giao thủ với Sở Hưu, chẳng qua lúc đó chỉ là thăm dò, hai bên không dùng thực lực chân chính. Cho nên lúc này Diệp Thiên Tà cũng muốn xem xem rốt cuộc ‘Lâm Diệp’ này mạnh tới mức nào.
Có điều khi thấy Sở Hưu đang giao thủ kịch liệt với Tuệ Chân ở phía xa, Diệp Thiên Tà lại nhíu mày. Lâm Diệp này rốt cuộc từ đâu chui ra, không ngờ lại có thể chọi cứng với hòa thượng Đại Quang Minh Tự tới mức này. Mặc dù chỉ là một lão hòa thượng nhưng dù sao cũng là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Đại Quang Minh Tự, điều này khiến Diệp Thiên Tà cảm thấy chút áp lực.
Hắn là tuấn kiệt tinh nhuệ mà Tà Cực Tông bí mật bồi dưỡng, có thể nói Tà Cực Tông nghiêng toàn bộ tài nguyên vào người hắn, chỉ mong hắn quật khởi.
Trên thực tế bản thân Diệp Thiên Tà cũng nghĩ như vậy, hắn thấy thế hệ trẻ của Ma đạo nên tôn hắn làm chủ, mục tiêu của hắn là những người như Phương Thất Thiếu, Trương Thừa Trinh.
Chỉ tiếc lần này vừa đi ra khỏi Tà Cực Tông hắn đã phải chịu đả kích.
Đầu tiên là trong Ma đạo xuất hiện một Lâm Diệp không nhìn ra sâu cạn, còn cả thánh nữ của Bái Nguyệt Giáo, thực lực cũng thâm sâu khó lường.
Bên phía Chính đạo, Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền đều không tới, nhưng Phương Thất Thiếu xếp hạng ba lại có thực lực vô cùng kinh khủng. Tối thiểu khi Diệp Thiên Tà chưa bước vào Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn cũng không có dũng khí động thủ với Phương Thất Thiếu.
Lắc đầu, Diệp Thiên Tà vứt những cảm xúc vô dụng đó sang một bên.
Dùng thân người tu luyện công pháp của hung thú, Diệp Thiên Tà hắn có thể nói là người độc nhất vô nhị trên giang hồ, hắn tin rằng tương lai của mình chắc chắn không chỉ có vậy. Giờ hắn không đánh nổi đám người Phương Thất Thiếu, nhưng tương lai đám người này chắc chắn sẽ bị hắn giẫm dưới chân!
Lúc này Sở Hưu không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Thiên Tà, y còn đang giao thủ kịch liệt với Tuệ Chân. Lão hòa thượng này mặc dù đã già nhưng vẫn giữ lại được chiến lực hết sức cường đại. Cánh tay khô gầy kia đánh ra vẫn tạo nên uy thế phá sông dời núi!
Cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người Sở Hưu, Tuệ Chân cười lạnh nói: “Lão nạp đời này diệt trừ vô số hung đồ tà ma như ngươi, không biết bao nhiêu cao thủ Ma đạo nổi danh đã lâu cũng chết dưới tay ta. Tên tiểu tử Ma đạo nhà ngươi cũng đòi giết ta? Nằm mơ giữa ban ngày!”
Dứt lời, cương khí phật quang quanh người Tuệ Chân lại bộc phát, một hư ảnh kim cương bốn tay hai mặt mơ hồ ngưng tụ phía sau hắn.
Trong hư ảnh Kim Cương này mặt đầu tiên là Nộ Mục Kim Cương, hung ác bạo ngược. Mặt còn lại lại là Bồ Tát trang nghiêm từ bi rộng lượng, buồn thay cho cả thiên hạ.
Đây mới là chân lý của Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh, tâm địa Bồ Tát, thủ đoạn Kim Cương.
Giết một người mà cứu mười người, Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh chỉ vì cứu người chứ không phải giết người, nếu rơi vào trong lửa giận sân niệm, đó là rơi xuống hạ thành, càng dễ tẩu hỏa nhập ma.
Kim Cương Viện nhiều người nhất trong Lục Đại Võ Viện của Đại Quang Minh Tự nhưng thực lực lại không phải mạnh nhất, nguyên nhân chính là do mặc dù tăng nhân Kim Cương Viện giai đoạn trước tiến cảnh tương đối nhanh, nhưng võ giả thật sự lĩnh ngộ được chân lý của Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh đã ít lại càng ít.
Giờ thủ tọa Kim Cương Viện Hư Ngôn lĩnh ngộ đường, của Tuệ Chân thật ra cũng lĩnh ngộ, nhưng hắn lĩnh ngộ đã hơi muộn, thọ nguyên đã sắp cạn, khí huyết suy bại, đã không còn tư cách xung kích lên tông sư võ đạo.
Phật quang bừng lên trên Kim Cương hai mặt, uy áp mạnh mẽ ập tới, theo từng quyền của Hư Ngôn đánh ra, Kim Cương hai mặt cũng ngưng tụ thành từng thế chưởng bằng cương khí, liên tục đánh về phía Sở Hưu.
Tuệ Chân đột nhiên bộc phát ra uy thế kinh người, thân hình Sở Hưu nhanh chóng thối lui, tay niết ấn quyết, phía sau hiện lên một bóng phật mơ hồ mông lung khiến người ta không cách nào nhìn rõ tướng mạo nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng to lớn, dung nạp vạn vật.
Đại Kim Cương Thần Lực, Hải Nạp Bách Xuyên Tướng!
Công kích liên miên cuồng bạo của Tuệ Chân đều bị Hải Nạp Bách Xuyên Tướng của Sở Hưu dung nạp, chỉ có điều pháp tướng này Sở Hưu còn chưa thuần thục, năng lực phòng ngự còn lâu mới sánh được với Độc Cô Ấn, chỉ giữ được một hồi đã bị Tuệ Chân triệt để đánh tan.
Có điều như vậy đã đủ rồi.
Ngay trong khoảnh khắc này, Sở Hưu đã ngưng tụ ma khí của bản thân tới cực hạn, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền dung nhập ma khí ngập trời, theo thế quyền của Sở Hưu đánh ra, quanh người y thậm chí vang lên một tiếng gầm của ma thần như thật như ảo
Một quyền này đánh xuống, ma khí sát khí ầm ầm bộc phát, phật quang bị xé tan, Kim Cương hai mặt sau lưng Tuệ Chân lập tức sụp đổ.
Nhưng vậy còn chưa hết, sau lưng Sở Hưu lại hiện lên một hư ảnh Minh Vương trợn mắt, thủ ấn cương khí ầm ầm đánh ra, trực tiếp đánh bay Tuệ Chân, khiến hắn lần đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Trấn Ngục Minh Vương Tướng!
Ánh mắt Tuệ Chân lộ vẻ kinh hãi: “Đây là công pháp Phật môn ta! Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thật ra trước đó khi Sở Hưu vừa động thủ, Tuệ Chân đã phát hiện một chút vết tích công pháp Phật môn trên người người trước mặt.
Đại Kim Cương Thần Lực mặc dù chủ tu khí lực bản thân, có điều vẫn kèm theo dấu tích của Phật môn, đương nhiên Tuệ Chân phát hiện được.
Có điều Sở Hưu lại vận dụng Ma La Kim Cương Tướng, khiến cho Tuệ Chân vô thức nghĩ rằng Sở Hưu là người của Đệ Lục Thiên Ma Tông. Tới giờ y vận dụng Trấn Ngục Minh Vương Tướng, Tuệ Chân mới xác đinh, Sở Hưu này rõ ràng tu luyện công pháp Phật môn!
Thân hình Sở Hưu như làn gió, ma khí mãnh liệt, sát ý bùng nổ, vừa điên cuồng tấn công vừa nói: “Ta đã nói rồi, xuống dưới mà hỏi Phật Tổ! Có điều bên dưới có vẻ không có Phật Tổ, ngươi đi hỏi Địa Tạng Vương cũng được, đều là người trong Phật môn, tin rằng hắn sẽ vui lòng giải đáp cho ngươi!”
Tuệ Chân bị Sở Hưu đánh cho từng bước lui lại phía sau, nội phủ chấn động, máu tươi không ngăn nổi tràn ra từ khóe miệng.
Hành động này của Sở Hưu coi như ức hiếp người già, không ngừng tiêu hao lực lượng và khí huyết của đối phương, đối với võ giả sắp hao hết tuổi thọ như Tuệ Chân, như vậy sẽ càng đánh càng yếu.
Có điều Sở Hưu lại không thấy tội lỗi gì. Trước nay y không coi những thứ như tôn nghiêm võ đạo ra gì. Đối với y, võ đạo chẳng qua chỉ là một thủ đoạn giết địch mà thôi, thắng đứng, chết nằm ngửa. Chỉ cần giải quyết được kẻ địch trước mắt, trước nay Sở Hưu không từ thủ đoạn.
Chương 437 Lão hòa thượng liều mạng (2)
Lão hòa thượng Tuệ Chân này có thù giết đồ đệ với mình, có thể nói là không đội trời chung. Mặc dù hiện giờ Sở Hưu lợi dung Quan Tư Vũ, tạm thời đè ép chuyện này xuống. Có điều chỉ cần lão hòa thượng Tuệ Chân này sống thêm một ngày thì sẽ như quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ.
Liên tục bị Sở Hưu áp chế, trong mắt Tuệ Chân cũng lộ vẻ quyết liệt.
Con người đều sợ chết, nhưng Tuệ Chân không sợ.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất theo lý mà nói có thể sống tới hai trăm năm, nhưng thực tế lại hiếm người sống tới hai trăm tuổi.
Tuệ Chân đã sống một trăm tám mươi nắm, khi còn ở Đại Quang Minh Tự hắn đã cảm giác được tuổi thọ của mình sắp hao hết, đã sớm chuẩn bị cho cái chết của mình.
Tuệ Chân chỉ có điều duy nhất tiếc nuối, đó chính là để tử Minh Trần. Rõ ràng là có thực lực và thiên phú tiến thêm một bước, kết quả lại chết oan chết uổng.
Thù hận của Minh Trần hắn không báo được nữa, nhưng hắn tin tưởng Kim Cương Viện sẽ không lãng quên. Còn giờ đây Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma trở thành nơi an nghỉ cho hắn cũng không tệ.
Tuệ Chân gia nhập Đại Quang Minh Tự từ nhỏ, cả đời trừ ma vệ đạo, chém giết vô số tà ma hung đồ, giờ trước khi chết còn kéo được một cao thủ Ma đạo chôn cùng, hắn có chết cũng có ý nghĩa!
Mỗi người không sợ chết đều hết sức kinh khủng, cho dù giờ khí huyết Tuệ Chân đã bắt đầu suy bại, nhưng một khi hắn bắt đầu liều mạng, đừng nói là giờ Sở Hưu không thể phát huy toàn bộ thực lực, cho dù là Sở Hưu trong thời toàn thịnh cũng phải nhượng bộ lui binh.
Tuệ Chân chắp tay trước ngực, quanh người bốc lên phật diễm hừng hực, khí thế ngập trời, nhanh chóng bao phủ lấy Tuệ Chân vào trong.
Phật diễm kia thiêu đốt chính là khí huyết cùng tinh khí cuối cùng của Tuệ Chân. Có điều Tuệ Chân không như các võ giả khác, khi thiêu đốt khí huyết liều mạng trở nên dữ tợn dọa người, ngược lại thân thể vốn gầy gò già yếu trở nên tràn ngập lực lượng, như khôi phục thại trạng thái đỉnh phong.
Niết Bàn Thành Phật, thăng hoa cực hạn!
Ngọn lửa niết bàn của Tuệ Chân không cách nào khiến hắn trùng sinh nhưng lại có thể khiến hắn trở lại thời kỳ đỉnh phong trong thời gian ngắn. Mặc dù chỉ một thời gian ngắn nhưng với Tuệ Chân cũng đã đầy đủ.
Một chưởng đánh ra, chưởng ấn Kim Cương khổng lồ mang theo ngọn lửa hừng hực ầm ầm đánh xuống, phát ra một tiếng nổ vang dội.
Áp lực cường đại khiến Sở Hưu từng bước lui lại phía sau, ngưng tụ Hải Nạp Bách Xuyên Tướng để ngăn cản, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị một chưởng này làm cho tịch diệt, chưởng ấn cường đại như không chút trở ngại đánh về
phía Sở Hưu!
Sở Hưu nhíu mày, không lùi mà tiến, nếu đã không tránh khỏi thì cứng rắn chống lại!
Ma diễm huyết khí ngưng tụ hợp nhất, một quyền đấm tới, mơ hồ vang lên tiếng ác quỷ kêu rên, ma thần gào thét.
Một quyền ngưng tụ lực lượng toàn thân của Sở Hưu đánh với một chưởng của Tuệ Chân, làm bùng lên một tiếng nổ khổng lồ.
Thân hình Tuệ Chân lui lại phía sau một bước, Sở Hưu lại bay lùi ra ngoài hơn mười trượng, phát ra một tiếng hừ. Dưới tấm mặt nạ thép đen, một tia máu tươi đã chảy ra.
Tuệ Chân trong thời đỉnh phong là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, bản thân còn có thực lực xung kích tông sư võ đạo. Nói cách khác trong thời đỉnh phong Tuệ Chân cũng không kém hơn bao nhiêu so với Lục tiên sinh. Giao thủ với đại cao thủ như vậy, Sở Hưu cũng phải chịu thiệt.
Bên kia bước chân của Tuệ Chân không ngừng, trực tiếp đánh về phía Sở Hưu, thời gian của hắn đã không còn nhiều.
Phật diễm vô biên ngưng tụ thành một thanh giới đao, được Tuệ Chân nắm trong tay.
Kim Cương cầm đao, lòng mang từ bi.
Trảm Ma Từ Bi Đao!
Một đao đó Tuệ Chân luyện cả trăm năm nhưng cuối cùng lại vứt bỏ đao không dùng. Vì điểm mấu chốt của một đao này không ở đao mà ở đao ý lòng mang từ bi, tay lưu sát cơ!
Tuệ Chân đã tu luyện Trảm Ma Từ Bi Đao chừng hơn trăm năm. Thức đao pháp này không mấy nổi danh trong Đại Quang Minh Tự, đều căn cứ theo Từ Bi Đao của Đại Quang Minh Tự mà diễn hóa thành, thuộc về võ thuật trung lưu.
Nhưng bất cứ võ thuật nào tu luyện tới hơn trăm năm đều cực kỳ kinh khủng, Trảm Ma Từ Bi Đao của Tuệ Chân hiện giờ cũng là như vậy.
Thế đaom chém xuống, rõ ràng một đao đó mang theo lực lượng hùng hậu cường đại vô cùng, nhưng ẩn sâu bên trong lại là từ bi ngăn cản!
Lấy giết ngăn giết, phổ độ thế gian!
Ngay khi Sở Hưu bị thế đao của Từ Bi Đao kia nhắm vào, thân hình y đã lập tức thối lui.
Lão hòa thượng Tuệ Chân này muốn liều mạng với y, nhưng Sở Hưu lại không muốn liều mạng với Tuệ Chân.
Y chỉ đến giải quyết phiền toái, không phải để gây thêm phiền toái. Với trạng thái hiện tại của Tuệ Chân, cho dù Sở Hưu lập tức bỏ trốn, Tuệ Chân đã thiêu đốt tinh huyết cũng không thể còn sống trở lại Đại Quang Minh Tự.
Có điều hiển nhiên Tuệ Chân không nghĩ như vậy, sát ý của hắn đã quyết. Có lẽ theo Tuệ Chân, mình có thể tử chiến trong trận giao chiến với hung đồ Ma đạo như vậy chứ không phải chết trên giường bệnh đã là may mắn. Nếu có thể kéo thêm tên hung đồ Ma đạo trước mặt đi cùng, đó sẽ là đại hạnh!
Tất cả ma khí sát khí quanh người Sở Hưu hội tụ một thể, ầm ầm bộc phát, nhưng dưới thế đao đó vẫn lần lượt tịch diệt.
Lực lượng một đao này cường đại vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu. Đòn liều mạng của lão hòa thượng này quả thật kinh khủng tới cực hạn.
Chẳng lẽ phải khôi phục thân phận vốn có ư?
Sở Hưu nheo mắt, đột nhiên chủ động bước lên một bước, thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Trong mắt Sở Hưu, thế đao của Tuệ Chân như từng sợi tơ chi chít phủ kín trời đất đánh về phía mình.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, vô số quỹ tích có khả năng được Sở Hưu thôi diễn ra trong thực lực bản thân, nhưng chín thành chín kết quả là mình không ngăn được!
Còn lại một ít là cho dù mình có ngăn được cũng phải trả giá không nhỏ.
Thế gian này không có công pháp hoàn mỹ, chỉ có điều với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, y không thấy được sơ hở của Tuệ Chân, hay nên nói cho dù y tìm được sơ hở cũng không cách nào nắm bắt.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật chỉ là một môn công pháp phụ trợ, nó có thể nói cho ngươi tương lai, nhưng muốn thay đổi tương lai vẫn phải dựa vào chính ngươi.
Nắm giữ nhân quả trong tay, còn có sử dụng được không phải dựa vào chính mình.
Lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn ngẩng đầu một cái, trực tiếp dùng nội lực truyền âm, dùng giọng nguyên bản của mình nói tới bên tai Tuệ Chân: “Tên sư phụ nhà ngươi mạnh hơn đồ đệ nhiều, lúc trước ta giết đồ đệ ngươi không mất bao công sức, nhưng giờ ngươi lại có thể ép ta tới mức này, Khá lắm, rất khá!”
Ngay khi nghe thấy giọng nói này, tâm thần Tuệ Chân chấn động, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đã đầy kinh hãi.
Trước đó khi tỷ thí lôi đài, Tuệ Chân mặc dù không xuất thủ nhưng vẫn nghe được giọng nói của Sở Hưu. Cho nên giờ khắc này hắn lập tức nhận ra người trước mặt là ai.
Chương 438 Biết điều
Chỉ trong chốc lát, vô số tâm tư nổi lên trong lòng Tuệ Chân, có vui có buồn có giận.
Vui là vì lần này hắn có thể thật sự giết chết Sở Hưu, báo thù cho đồ đệ. Giận là vì Sở Hưu không ngờ lại to gan như thế, còn là người trong Ma đạo!
Hai giới Chính Ma không chết không thôi. Lúc trước nếu hắn biết Sở Hưu là người trong Ma đạo, vậy việc gì phải uất ức lâu như vậy, không thể báo thù cho đệ tử?
Chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường Sở Hưu giết chết Minh Trần, so với hung đồ Ma đạo Sở Hưu giết chết Minh Trần là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Nếu hắn sớm biết thân phận Sở Hưu, cho dù Hư Vân đích thân biện hộ, Sở Hưu cũng chắc chắn phải chết.
Chỉ có điều Tuệ Chân không phát hiện ngay khi hắn suy nghĩ nhiều như vậy, thế đao trong tay lại xuất hiện một biến hóa, chỉ dừng lại và thay đổi rất nhỏ mà thôi.
Nếu là lúc trước, Sở Hưu tuyệt đối không thể phát hiện ra biến hóa nhỏ bé đó.
Nhưng giờ y đã dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật giao thủ với Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu, tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật của y lại tiến bộ. Lúc này chút biến hóa nhỏ bé đó đã bị Sở Hưu nắm bắt. Chỉ trong chốc lát, Sở Hưu dựng thẳng chưởng làm đao, lực lượng khí huyết thiêu đốt xen lẫn với ma khí, hóa thành ma đao chói mắt ầm ầm chém ra!
Sở Hưu rất ít khi thiêu đốt khí huyết, y là người dám điên cuồng liều mạng trong thời khắc nguy cơ, nhưng đồng thời cũng là người hết sức lý trí. Thiêu đốt khí huyết không chỉ tạo thành thương tích ngầm, tổn hại căn cơ, còn khiến cho thực lực của y giảm sút trong thời gian ngắn.
Nhưng giờ đối mặt với lão hòa thượng Tuệ Chân này, để chắc chắn hơn một chút, Sở Hưu nhất định phải thiêu đốt tinh huyết.
Một chút sơ hở đó bị Sở Hưu nắm bắt, dưới ma đao mãnh liệt, khí huyết xen lẫn ma khí mạnh mẽ xé tan thế đao của Tuệ Chân, chém vỡ Từ Bi Đao, ma khí sát khí nhập thể lưu lại một vết đao dữ tợn trước ngực hắn, trực tiếp chém bay Tuệ Chân ra ngoài.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Tuệ Chân rơi trên mặt đất, ánh mắt đầy không cam lòng và giải thoát, cuối cùng không còn hơi thở.
Thân là sư phụ nhưng tới thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn không thể báo thù cho đồ đệ, đây là chuyện Tuệ Chân không cam lòng.
Nhưng đối với bản thân Tuệ Chân, hắn vì Đại Quang Minh Tự cả đời chém giết trừ ma vệ đạo, lúc này chết trên chiến trường Đại chiến chính ma cũng coi như công đức viên mãn, không cần bị quấy nhiễu vì đủ loại chém giết trên giang hồ nữa, cũng coi là giải thoát!
Lúc này cái chết của Tuệ Chân cũng khiến không ít người chú ý.
Đám đệ tử Đại Quang Minh Tự đều đang giao thủ kịch liệt với đám võ giả Ma đạo. Ở đây ngoại trừ người của Ngũ Đại Kiếm Phái, bọn họ là người bỏ nhiều công sức nhất, người không biết còn tưởng lần Đại chiến chính ma này do họ gây ra.
Khi Tuệ Chân chết, bất luận Hư Ngôn hay Hư Độ đều không chú ý tới, bọn họ đang giao thủ kịch liệt với tông sư võ đạo, đều là quyết đấu sinh tử chứ không phải như Hạ Hầu Trấn khi con trai còn chưa chết, giữ sức bỏ qua. Cho nên bọn họ đều không chú tới chuyện bên này.
Nhưng theo tiếng hô của những võ giả Đại Quang Minh Tự khác, bọn họ mới phát hiện Tuệ Chân đã chết!
Ánh mắt Hư Ngôn lóe lên vẻ tức giận, Tuệ Chân mặc dù thấp hơn một vế so với hắn nhưng đã từng chiếu cố cho hắn lúc hắn còn trẻ. Hắn mang Tuệ Chân tới đây vốn chỉ mong Tuệ Chân giải sầu, quên đi cái chết của Minh Trần, nào ngờ lần này Tuệ Chân lại nằm lại tại Phù Ngọc Sơn như vậy!
Điều này khiến Hư Ngôn có cảm giác cái chết của Tuệ Chân là do mình gây nên, cho nên thậm chí muốn ra tay giết chết Sở Hưu ngay lập tức.
Chỉ có điều đối thủ của hắn là tông sư võ đạo của Đệ Lục Thiên Ma Tông. Võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông khi giao chiến chính diện thực lực có lẽ hơi yếu, nhưng phối hợp với những thủ đoạn quỷ dị của họ lại hết sức khó chơi, khiến người ta không biết nên làm thế nào.
Nhìn Thẩm Bão Trần cùng tông chủ Đệ Lục Thiên Ma Tông - Y Ba Tuần giao thủ là biết. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, thật ra thực lực của Thẩm Bão Trần vượt qua Y Ba Tuần, thế nhưng hắn cũng bị Y Ba Tuần cuốn lấy trong thời gian dài như vậy, có thể thấy mức độ khó đối phó của Đệ Lục Thiên Ma Tông trong phương diện này.
Hư Ngôn đang muốn né tránh nhưng lại bị tông sư võ đạo của Đệ Lục Thiên Ma Tông lưu lại, điều này khiến hắn giận dữ không thôi, lại không biết nên làm thế nào.
Bên kia Sở Hưu giết chết Tuệ Chân xong cũng bị thương tới nguyên khí, đồng thời y cũng cảm thấy một luồng uy áp cùng sát cơ cường đại ập xuống người.
Bị cường giả cấp bậc một tông sư võ đạo để mắt tới, cảm giác không hề tốt lành gì. Sở Hưu cũng có dự cảm, mình nên cúi đầu kín tiếng một chút.
Cho nên y trực tiếp quay người bỏ trốn, lên tiếng với Lục tiên sinh một chút nhờ người của Vô Tướng Ma Tông yểm hộ mình ẩn nấp. Bản thân y lại chạy tới biên giới, đôi một bộ quần áo, lấy mặt nạ xuống, lại trở thành Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường, chỉ có điều sắc mặt tái hơn lúc trước mà thôi.
Sau khi đổi lại thân phận nguyên bản, Sở Hưu không tiếp tục xuất thủ nữa mà dựa theo bên cạnh đám người Thiên Hạ Minh.
Toàn bộ Phù Ngọc Sơn đã chiến đấu hỗn loạn, chỉ có vài tông môn như Thiên
Hạ Minh cùng những cao thủ tán tu vẫn bảo trì trung lập không xuất thủ. Hai bên Chính Ma đều không làm khó bọn họ.
Ngũ Đại Kiếm Phái muốn kéo người xuống nước nhưng giờ có nhiều tông môn Chính đạo tham gia như vậy đã đủ, không cần quan tâm tới chút người này.
Còn giới Ma đạo cũng không phải ngu, không trêu tới ai.
Lần này võ giả giới Ma đạo đến đây chỉ vì Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ. Nếu đám người Thiên Hạ Minh không định ra tay, bọn họ đâu ăn no rỗi việc mà đinh sinh sự.
Cho nên trước mắt toàn bộ Phù Ngọc Sơn không ngờ vẫn còn một khu vực nhỏ giữ được bình an như vậy.
Lúc này thấy Sở Hưu tới, sắc mặt còn tái nhợt như tiêu hao quá độ, Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc định mở miệng hỏi thăm. Có điều lời sắp ra đến miệng lại lập tức bị hắn nuốt về.
Tạ Tiểu Lâu không nhiều lời, hắn cũng là kẻ tinh mắt, biết cái gì nên hỏi, cái hắn không nên hỏi.
Giờ Đại chiến chính ma đang hỗn loạn như vậy, ai biết Sở Hưu đi giết ai? Sở Hưu không tự nói thì mình cũng không cần nhiều lời.
Cho nên vốn định mở miệng hỏi thăm, hắn lại đổi thành nói chuyện phiếm.
“Sở huynh, hai giới Chính Ma cùng phát động nhiều cường giả như vậy, ngươi nói them cuối cùng bên thắng là ai?”
Sở Hưu híp mắt: “Không có bên thắng, hai bên đều thua!”
Tạ Tiểu Lâu sửng sốt, không hiểu vì sao Sở Hưu lại nói vậy.
Hoặc là thắng hoặc là thua, hoặc hai bên ngang tay. Thế nhưng Sở Hưu lại nói hai bên đều thua, thế rốt cuộc là có ý gì?
Có điều không đợi Tạ Tiểu Lâu lên tiếng hỏi, Sở Hưu đã đáp: “Nhìn đi, đã sắp kết thúc rồi, đến lúc đó nhìn kết quả là hiểu.”
Kết quả của Đại chiến chính ma này không phải do Sở Hưu nói mà đã định trước sẽ phát sinh.
Sở Hưu khiến Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma này phát sinh chút biến hóa, có lẽ người đáng chết không chết, người nên sống lại chết, người nên tới không tới, còn người không nên tới lại tới không ít.
Nhưng hiệu ứng hồ điệp từ Sở Hưu lại chỉ có hạn. Y chỉ có thể ảnh hưởng tới số ít người mà thôi. Những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Đông Hoàng Thái Nhất kia, Sở Hưu chắc chắn không ảnh hưởng được. Tỷ lệ lực lượng hai bên Chính Ma cũng không thay đổi, cho nên kết quả cuối cùng hẳn cũng không đổi.
Chương 439 Sự kinh khủng của Đông Hoàng Thái Nhất (1)
Không lâu sau khi Sở Hưu nói với Tạ Tiểu Lâu, chiến cuộc đã xuất hiện biến hóa, mà biến hóa này bắt nguồn từ bên Đông Hoàng Thái Nhất.
Thật ra số lần Đông Hoàng Thái Nhất xuất thủ trên giang hồ rất ít, lần ra tay gần đây nhất là trong trận chiến cùng Đại Quang Minh Tự, cho nên thậm chí hắn đã bị Phong Mãn Lâu xóa tên trên Phong Vân Bảng.
Trên giang hồ rất nhiều người biết Đông Hoàng Thái Nhất thế hệ này rất mạnh, nhưng không ai biết rốt cuộc Đông Hoàng Thái Nhất mạnh tới cảnh giới nào.
Mặc khác giáo chủ Bái Nguyệt Giáo Dạ Thiều Nam hiện giờ thật sự quá mạnh, Bái Nguyệt Giáo đã dần có xu thế thành đại phái đệ nhất Ma đạo, Dạ Thiều Nam đương nhiên cũng là người mạnh nhất Ma đạo!
Dưới cái bóng của cường giả cấp bậc này, bất luận Đông Hoàng Thái Nhất làm ra chuyện gì đều không nổi bật, hắn có làm nữa cũng bị quầng sáng của Dạ Thiều Nam che giấu.
Tới trận chiến này mọi người mới biết vì sao Đông Hoàng Thái Nhất được xưng là Đông Hoàng Thái Nhất mạnh nhất từ trước đến nay.
Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly thanh danh hiển hách từ hơn hai trăm năm trước cũng bị Đông Hoàng Thái Nhất áp chế tới cực hạn, cơ hồ không có sức hoàn thủ.
Về sau Phong Vân Kiếm Trủng mời ra hung binh Tuyệt Uyên Kiếm vang danh thiên hạ, lại nhờ đệ tử chân truyền của tông chủ Phong Vân Kiếm Trủng đời trước - Lão Kiếm Thần - Quách Mặc là Yên Chi dùng máu tươi phát động, liên thủ chém giết Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng giằng co được mà thôi.
Mà đến giờ cục diện giằng co cũng bị Đông Hoàng Thái Nhất phá vỡ.
Có lẽ Đông Hoàng Thái Nhất giằng co mãi cũng mất hết kiên nhẫn, rốt cuộc vận dụng thủ đoạn mạnh mẽ hơn.
Dưới kiếm khí cường đại của Độc Cô Ly cùng Tuyệt Uyên Kiếm, ống tay áo rộng lớn của Đông Hoàng Thái Nhất khép lại, theo thân hình hắn chậm rãi chuyển động, từ trong ống tay áo vung ra một luồng ma diễm màu đen.
Luồng ma diễm kia phần thiên phệ địa, có thể nuốt tất cả làm chất dinh dưỡng, bất luận luận là nguyên khí thiên địa hay kiếm khí Độc Cô Ly đánh tới, tất cả mọi thứ đều bị ma diễm thôn phệ.
Đến cuối cùng thậm chí ma diễm phô thiên cái địa bao phủ phân nửa Phù Ngọc Sơn, tựa như mặt trời trụy lạc.
Đông Hoàng Thái Nhất lẳng lặng đứng chính giữa Ma đạo kia, đám người chỉ thấy được một bóng đen khống chế ma diễm đầy trời, như thần như ma!
Ma diễm vô biên thôn phệ kiếm ý của Độc Cô Ly, bao phủ lấy toàn thân hắn, thậm chí lực lượng của hung binh Tuyệt Uyên cũng bị ma diễm thôn phệ bao
bọc, ngay thân kiếm cũng có dấu hiệu bị hòa tan!
Yến Chi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Trước mặt ma diễm kinh khủng kia, liên hệ giữa hắn và Tuyệt Uyên Kiếm hoàn toàn bị cắt đứt.
“Đây rốt cuộc là võ công gì?” Độc Cô Ly không nhịn được hoảng hốt hét lớn.
Gương mặt đám võ giả Ngũ Đại Kiếm Phái cùng Chính đạo đều lộ vẻ kinh hãi, không phải bọn họ sợ hãi mà do thật sự chưa từng thấy võ công mà Đông Hoàng Thái Nhất vừa thi triển, thậm chí chưa từng nghe nói.
Đông Hoàng Thái Nhất đứng chính giữa ma diễm vô biên, thản nhiên nói: “Bổ Thiên Tâm Kinh của giáo chủ kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Vậy nay Phần Thiên Bảo Giám của ta ra sao?
Tuy mỗ không có tài hoa tuyệt thế như giáo chủ nhưng Phần Thiên Bảo Giám do mỗ kết hợp võ công cả các đời Đông Hoàng Thái Nhất của Bái Nguyệt Giáo cùng vô số điển tịch thượng cổ, dốc lòng nghiên cứu hơn trăm năm mới có kết quả, mãi tới mấy năm trước rốt cuộc mới hoàn thành.
Độc Cô Ly với thằng nhóc thao túng Tuyệt Uyên Kiếm kia, các ngươi có thể kiêu ngạo, bởi các ngươi là người đầu tiên trên giang hồ lĩnh giáo uy năng của Phần Thiên Bảo Giám.”
Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Đại thế của Bái Nguyệt Giáo đã thành!
Một tông môn cường đại hay không trước nay không phải chỉ vì một người, mà là vì một nhóm người.
Ngày trước Độc Cô Duy Ngã vô địch thiên hạ, nhưng cũng không thể coi nhẹ Côn Luân Ma Giáo không có Độc Cô Duy Ngã. Sau này một mình Côn Luân Ma Giáo độc chiến toàn bộ giang hồ, cường đại tới kinh thiên.
Hiện giờ thế nhân đều biết giáo chủ Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo vô cùng cường đại, thậm chí hai mươi năm trước đánh một trận với Đại Quang Minh Tự, liên tiếp đả bại vô số cao thủ Đại Quang Minh Tự, hôm nay còn đứng trên Chí Tôn Bảng, có thể nói là cường giả tuyệt đỉnh. Nhưng sự cường đại của Bái Nguyệt Giáo lại nhờ cả công lao của những người khác.
Bổ Thiên Tâm Kinh của Dạ Thiều Nam không phải công pháp truyền thừa của Bái Nguyệt Giáo từ thời thượng cổ mà do các đời giáo chủ không ngừng nghiên cứu bổ sung, rốt cuộc tới đời Dạ Thiều Nam mới hoàn thiện và tu luyện thành công, có uy lực kinh thế hãi tục, diệt thế bổ thiên, nghịch chuyển càn khôn.
Còn giờ Phần Thiên Bảo Giám của Đông Hoàng Thái Nhất rõ ràng cũng giống như vậy, do hắn căn cứ theo công pháp của các đời Đông Hoàng Thái Nhất cùng một số điển tịch tự sáng tạo ra, uy năng cực kỳ cường hãn, giờ xem ra quả thật có uy lực phần thiên phệ địa.
Sáng tạo công pháp rất đơn giản, đừng nói tông sư võ đạo, cho dù võ giả bình thường ngẫu nhiên cũng có thể nảy sinh ý tưởng sáng tạo ra một số chiêu thức. Nhưng điểm khác nhau là công pháp ngươi sáng tạo ra có đủ mạnh hay không, có tư cách lưu truyền hay không?
Tiền nhân chưa chắc đã mạnh hơn người thời nay, công pháp thượng cổ cũng chưa chắc đã mạnh hơn công pháp do võ giả hiện tại sáng tạo nghiên cứu ra, chẳng qua công pháp được lưu truyền từ thời thượng cổ đại đa số đều là tinh phẩm mà thôi.
Có điều bất luận thượng cổ hay hiện tại, võ giả có thể sáng tạo ra một môn công pháp cường đại tất nhiên là tông sư võ đạo thiên phú tuyệt thế.
Dạ Thiều Nam là người như vậy, Đông Hoàng Thái Nhất cũng là người như vậy.
Cửu Đại Thần Vu Tế như Đông Hoàng Thái Nhất đều dùng tên của chín vị thần trong truyền thuyết đất Sở để mệnh danh. Trong truyền thuyết Đông Hoàng Thái Nhất vốn là Thái Dương thần, là đế quân khống chế lực lượng thái dương, cho nên giờ Đông Hoàng Thái Nhất sáng tạo ra Phần Thiên Bảo Giám có thể nói là chuyên môn dành cho nhánh Thần Vu Tế Đông Hoàng Thái Nhất.
Cho dù Đông Hoàng Thái Nhất chết đi, đời sau tiếp nhận Đông Hoàng Thái Nhất vẫn có thể tu luyện Phần Thiên Bảo Giám Này. Có thể nói một mình Đông Hoàng Thái Nhất đời này đã nâng cao thực lực cả tất cả Đông Hoàng Thái Nhất đời sau của Bái Nguyệt Giáo.
Đối với những tông môn Chính đạo hiện tại, Ma đạo quật khởi hay không họ không biết, nhưng thực lực Bái Nguyệt Giáo rõ ràng đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Ngay lúc mọi người còn kinh hãi, thân hình Đông Hoàng Thái Nhất lại bay lên giữa không trung, Phần Thiên Ma Diễm ngưng tụ lại một điểm, ầm ầm bộc phát. Độc Cô Ly không thể kiên trì nổi, thế đao sụp đổ, thân hình trực tiếp bị Đông Hoàng Thái Nhất đánh bay, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Phần Thiên Kiếm Quyết của hắn cũng vô cùng cường đại, nhưng cùng là ngọn lửa, hôm nay Phần Thiên Kiếm Quyết của hắn lại bị Phần Thiên Bảo Giám của Đông Hoàng Thái Nhất áp chế tới cực điểm. Trong đó có lẽ có một phần vì công pháp, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do người sử dụng.
Chương 440 Sự kinh khủng của Đông Hoàng Thái Nhất (2)
Cùng là Chân Hỏa Luyện Thần nhưng Độc Cô Ly không bằng Đông Hoàng Thái Nhất!
Lúc này Tuyệt Uyên Kiếm không được Yến Chi điều khiển bay loạn khắp bốn phía. Đông Hoàng Thái Nhất hừ lạnh một tiếng, Phần Thiên Ma Diễm bao bọc lấy Tuyệt Uyên Kiếm, chỉ trong chớp mắt nhiệt lực cường đại bùng lên, không ngờ lại triệt để hòa tan Tuyệt Uyên Kiếm.
Một tay phất lên, Tuyệt Uyên Kiếm đã trở thành nước thép lại tụ thành hình dáng mới. Một thanh trường đao toàn thân tỏa ra ngọn lửa màu đen sinh ra từ ma diễm, bị Đông Hoàng Thái Nhất nắm trong tay. Trong nháy mắt đã bộc phát ra một luồng khí thế hung ác ngập trời.
Thanh Tuyệt Uyên Kiếm mà ngày trước cả đại sư đúc kiếm cũng khó lòng dung luyện dưới Phần Thiên Ma Diễm của Đông Hoàng Thái Nhất lại dễ dàng hòa tan, thậm chí bị tạo hình lại.
Đông Hoàng Thái Nhất thản nhiên nói: “Tuyệt Uyên Kiếm này không tệ, Phong Vân Kiếm Trủng các ngươi bảo quản nhiều năm như vậy cũng không khống chế được, giờ cũng nên đổi chủ.
Từ nay về sau trên giang hồ không còn Tuyệt Uyên Kiếm, chỉ có Phần Thiên Đao!”
Người trong Chính đạo sắc mặt lụi bại, đặc biệt là bên phía Ngũ Đại Kiếm Phái.
Lần này bọn họ xem như bại, bại triệt để.
Độc Cô Ly trọng thương, Phong Vân Kiếm Trủng tổn thất hung binh Tuyệt Uyên, thua một cách thê thảm.
Có điều ngay lúc này Thẩm Bão Trần vốn đang giao đấu với Y Ba Tuần của Đệ Lục Thiên Ma Tông lại đột nhiên bộc phát.
Thẩm Bão Trần đã bị Y Ba Tuần quấn lấy tới mức mất hết kiên nhẫn, lại thêm bên kia Độc Cô Ly đã bị đánh bại, hắn không thể không vận dụng thủ đoạn cuối.
Trên người Thẩm Bão Trần quanh năm treo kiếm cùng một cây sáo trúc. ai cũng nghĩ là cây sáo trúc đó chỉ là một món đồ bình thường mà Thẩm Bão Trần cầm theo làm trang sức, nào ngờ giờ Thẩm Bão Trần lại cầm sáo trúc lên thổi.
Ngay lúc âm thanh vang lên, Y Ba Tuần biến sắc, vì Thẩm Bão Trần thổi ra không phải tiếng sáo êm tai dễ nghe mà là một điệu kiếm vũ sát khí ngập trời!
Tiếng sáo huyễn hóa thành vô số hư ảnh mông lung, những hư ảnh này xoay quanh giữa thiên địa, dùng ý niệm dẫn động lực lượng thiên địa hóa thành mưa kiếm, ngàn vạn ánh kiếm hợp nhất, Thương Sinh Kiếm Vũ!
Dưới Thương Sinh Kiếm Vũ kia, Dục Giới Lục Thiên của Y Ba Tuần bị đánh tan triệt để. Thương Sinh Kiếm Vũ bao phủ chém giết hết thảy, thủ đoạn của Y Ba Tuần căn bản không cách nào phòng ngự. Trong cơn mưa kiếm đó, Y Ba Tuần từng bước lui lại phía sau, từng thế giới diễn hóa ra trước mặt sụp đổ, nhưng vẫn bị đánh cho hộc máu lui lại.
Thực lực của hắn vốn không bằng Thẩm Bão Trần, vừa rồi chỉ giằng co câu kéo, có điều giờ Thẩm Bão Trần đột nhiên phát uy, hắn cũng không thể kiên trì thêm.
Phần Thiên Ma Diễm rơi xuống, ma diễm đen nhánh va chạm với Thương Sinh Kiếm Vũ, Phần Thiên Ma Diễm rốt cuộc cũng chặn được thế chém giết của mưa kiếm, nhưng Phần Thiên Ma Diễm vốn có thể hòa tan hết thảy, giờ lại không thể hóa giải Thương Sinh Kiếm Vũ của Thẩm Bão Trần.
Đông Hoàng Thái Nhất nheo mắt nhìn Thẩm Bão Trần: “Đây là kiếm ý cùng ấn ký ý niệm do các đời cường giả của Tọa Vong Kiếm Lư các ngươi lưu lại biến thành? Thương Sinh Kiếm Vũ, ha ha, ngoại vật mà thôi. Bọn họ đã chết rồi mà còn phải liều mạng vì đám con cháu bất hiếu các. Lũ tông môn Chính đạo các ngươi còn tàn nhẫn hơn Ma đạo chúng ta!”
Thẩm Bão Trần nâng sáo trúc trong tay, thả nhiên nói: “Tiền bối Tọa Vong Kiếm Lư lưu lại Thương Sinh Kiếm Vũ vốn là để che chở cho chúng sinh thiên hạ. Bọn họ có lòng thương chúng sinh nên mới có chấp niệm, để thứ này chịu long đong trong từ đường mới là đại đại bất kính đối với chư vị tiền bối.”
Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mày, vừa rồi hắn chỉ thuận miệng mỉa mai mà thôi. Có điều hắn cũng biết đây là thủ đoạn mà các tiền bối Tọa Vong Kiếm Lư lưu lại, hơn nữa trong toàn bộ Tọa Vong Kiếm Lư có lẽ trừ Thẩm Bão Trần ra không ai có thể vận dụng thứ này.
Dẫn động tất cả ý niệm cùng kiếm ý mà các đời cường giả Tọa Vong Kiếm Lư lưu lại nhất định phải có tu vi kiếm đạo cùng Thông Minh Kiếm Tâm dung hợp tất cả kiếm đạo mới được. Nếu không một khi một loại kiếm đạo nào đó xung đột với ngươi, vậy không chỉ phản phệ lại bản thân, còn hủy đi thủ đoạn mà tiên tổ Tọa Vong Kiếm Lư lưu lại.
Hai giới Đại chiến chính ma một trận, đến lúc kịch liệt như vậy cũng là sắp kết thúc.
Độc Cô Ly bị Đông Hoàng Thái Nhất đánh trọng thương, Y Ba Tuần lại bị Thẩm Bão Trần đánh bị thương, bề ngoài hai bên thiệt hại tương đương.
Còn bên dưới tông sư võ đạo của hai bên đều tổn thất nhất định, xuống dưới nữa những võ giả tầm Thiên Nhân Hợp Nhất hay Ngũ Khí Triều Nguyên càng tử thương vô số, thảm khốc dị thường.
Tình huống như vậy có đánh tiếp cũng là cục diện lưỡng bại câu thương, tới cuối cùng không chừng hai bên còn phải tăng cường thêm lực lượng.
Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo còn không xuất thủ, trong nhánh Ẩn Ma cũng có vài lão quái vật chưa ra tay.
Tương tự bên Ngũ Đại Kiếm Phái, những tông môn như Phong Vân Kiếm
Trủng vẫn còn sức mạnh chưa vận dụng, huống hồ tới lúc đó sẽ không phải Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma nữa mà là Thiên Hạ Đại chiến chính ma.
Bất luận giới Ma đạo hay Chính đạo đều không muốn tái diễn kiếp nạn giang hồ như vậy, cho nên hai bên không hẹn mà cùng tạm thời thu tay lại.
Đông Hoàng Thái Nhất đứng chắp tay trầm giọng nói: “Đánh đủ rồi thì giao Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra đây, nếu các ngươi còn chưa thấy chán thì được, giới Ma đạo ta cũng phụng bồi tới cùng!”
Thẩm Bão Trần trầm mặc một lát, ngay lúc mọi người cho rằng hắn sẽ nói gì đó, Thẩm Bão Trần lại vung tay lên, ném Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ cho Đông Hoàng Thái Nhất.
“Các ngươi đã lấy được thứ mình muốn rồi, mau rời khỏi Phù Ngọc Sơn, nếu không Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta cũng sẽ phụng bồi tới cùng!”
Mọi người ở đây đều không hiểu, Thẩm Bão Trần sao lại dứt khoát như vậy, thậm chí không bỏ lại vài lời hung hăng đã giao Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ cho Ma đạo, thế này là nhận thua rồi?
Có điều những võ giả có kiến thức ngược lại hết sức đồng tình với cách làm này của Thẩm Bão Trần. Tình huống như hiện tại có giữ Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ lại không giao ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Giới Chính đạo đã thua, nếu bọn họ không muốn tử chiến với Ma đạo, vậy có dây dưa tiếp cũng chẳng lợi lộc gì, chẳng qua chỉ tăng thêm thương vong với thành trò cười mà thôi. Chẳng bằng như giờ, dứt khoát một chút, ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt.
Đông Hoàng Thái Nhất nhận lấy Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ, có điều vẻ mặt hắn không có chút mừng rỡ nào, vung cây cờ lớn lên, trên Phù Ngọc Sơn lập tức hóa thành ma khí ngập trời, vô số võ giả Ma đạo nhìn về phía Đông Hoàng Thái Nhất.
Đông Hoàng Thái Nhất trực tiếp vung Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ, mang theo vô số võ giả Ma đạo lui khỏi Phù Ngọc Sơn như thủy triều.
Chuyện lần này mặc dù bên ngoài là Ma đạo thắng nhưng thực tế Ma đạo cũng là kẻ thua, cho nên hai bên đều không ai thắng, cùng thua.
Ngũ Đại Kiếm Phái lần này định lấy Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra làm mồi câu Ma đạo, bọn họ thừa cơ lập uy, tranh đoạt vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái.
Kết quả giờ ai đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái còn chưa phân rõ, uy thế cũng dựng lên, có điều không phải Ma đạo lập cho bọn họ mà là bọn họ lập cho Ma đạo. Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ cũng đã rơi vào tay Bái Nguyệt Giáo.
Còn bên giới Ma đạo, nhìn thì hưởng trọn thanh danh, còn lấy lại được Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ, nhưng bất luận với Bái Nguyệt Giáo hay với toàn bộ giới Ma đạo đều không phải chuyện tốt lành gì.
Trong số các tân tú Ma đạo, biểu hiện xuất sắc nhất hẳn là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo. Đương nhiên mọi người đều không biết rốt cuộc tuổi tác thánh nữ này rốt cuộc bao nhiêu tuổi. Có điều Bái Nguyệt Giáo tuyên bố với bên ngoài, thánh nữ thế hệ này còn chưa trưởng thành, vậy chắc tuổi tác cũng không lớn.
Ngoại trừ Bái Nguyệt Giáo ra, biểu hiện mắt mắt nhất là Diệp Thiên Tà.
Bản thân hắn có lực lượng vô song, cầm Huyết Giao Thương trong tay đánh đâu thắng đó, võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên hầu như không ai chống được ba đòn của hắn.
Khi đánh tan đối thủ, Diệp Thiên Tà vô thức nhìn sang phía Sở Hưu. Dù sao trước đó trong Ma Đạo Hội Minh, hắn từng vô tình giao thủ với Sở Hưu, chẳng qua lúc đó chỉ là thăm dò, hai bên không dùng thực lực chân chính. Cho nên lúc này Diệp Thiên Tà cũng muốn xem xem rốt cuộc ‘Lâm Diệp’ này mạnh tới mức nào.
Có điều khi thấy Sở Hưu đang giao thủ kịch liệt với Tuệ Chân ở phía xa, Diệp Thiên Tà lại nhíu mày. Lâm Diệp này rốt cuộc từ đâu chui ra, không ngờ lại có thể chọi cứng với hòa thượng Đại Quang Minh Tự tới mức này. Mặc dù chỉ là một lão hòa thượng nhưng dù sao cũng là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Đại Quang Minh Tự, điều này khiến Diệp Thiên Tà cảm thấy chút áp lực.
Hắn là tuấn kiệt tinh nhuệ mà Tà Cực Tông bí mật bồi dưỡng, có thể nói Tà Cực Tông nghiêng toàn bộ tài nguyên vào người hắn, chỉ mong hắn quật khởi.
Trên thực tế bản thân Diệp Thiên Tà cũng nghĩ như vậy, hắn thấy thế hệ trẻ của Ma đạo nên tôn hắn làm chủ, mục tiêu của hắn là những người như Phương Thất Thiếu, Trương Thừa Trinh.
Chỉ tiếc lần này vừa đi ra khỏi Tà Cực Tông hắn đã phải chịu đả kích.
Đầu tiên là trong Ma đạo xuất hiện một Lâm Diệp không nhìn ra sâu cạn, còn cả thánh nữ của Bái Nguyệt Giáo, thực lực cũng thâm sâu khó lường.
Bên phía Chính đạo, Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền đều không tới, nhưng Phương Thất Thiếu xếp hạng ba lại có thực lực vô cùng kinh khủng. Tối thiểu khi Diệp Thiên Tà chưa bước vào Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn cũng không có dũng khí động thủ với Phương Thất Thiếu.
Lắc đầu, Diệp Thiên Tà vứt những cảm xúc vô dụng đó sang một bên.
Dùng thân người tu luyện công pháp của hung thú, Diệp Thiên Tà hắn có thể nói là người độc nhất vô nhị trên giang hồ, hắn tin rằng tương lai của mình chắc chắn không chỉ có vậy. Giờ hắn không đánh nổi đám người Phương Thất Thiếu, nhưng tương lai đám người này chắc chắn sẽ bị hắn giẫm dưới chân!
Lúc này Sở Hưu không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Thiên Tà, y còn đang giao thủ kịch liệt với Tuệ Chân. Lão hòa thượng này mặc dù đã già nhưng vẫn giữ lại được chiến lực hết sức cường đại. Cánh tay khô gầy kia đánh ra vẫn tạo nên uy thế phá sông dời núi!
Cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người Sở Hưu, Tuệ Chân cười lạnh nói: “Lão nạp đời này diệt trừ vô số hung đồ tà ma như ngươi, không biết bao nhiêu cao thủ Ma đạo nổi danh đã lâu cũng chết dưới tay ta. Tên tiểu tử Ma đạo nhà ngươi cũng đòi giết ta? Nằm mơ giữa ban ngày!”
Dứt lời, cương khí phật quang quanh người Tuệ Chân lại bộc phát, một hư ảnh kim cương bốn tay hai mặt mơ hồ ngưng tụ phía sau hắn.
Trong hư ảnh Kim Cương này mặt đầu tiên là Nộ Mục Kim Cương, hung ác bạo ngược. Mặt còn lại lại là Bồ Tát trang nghiêm từ bi rộng lượng, buồn thay cho cả thiên hạ.
Đây mới là chân lý của Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh, tâm địa Bồ Tát, thủ đoạn Kim Cương.
Giết một người mà cứu mười người, Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh chỉ vì cứu người chứ không phải giết người, nếu rơi vào trong lửa giận sân niệm, đó là rơi xuống hạ thành, càng dễ tẩu hỏa nhập ma.
Kim Cương Viện nhiều người nhất trong Lục Đại Võ Viện của Đại Quang Minh Tự nhưng thực lực lại không phải mạnh nhất, nguyên nhân chính là do mặc dù tăng nhân Kim Cương Viện giai đoạn trước tiến cảnh tương đối nhanh, nhưng võ giả thật sự lĩnh ngộ được chân lý của Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh đã ít lại càng ít.
Giờ thủ tọa Kim Cương Viện Hư Ngôn lĩnh ngộ đường, của Tuệ Chân thật ra cũng lĩnh ngộ, nhưng hắn lĩnh ngộ đã hơi muộn, thọ nguyên đã sắp cạn, khí huyết suy bại, đã không còn tư cách xung kích lên tông sư võ đạo.
Phật quang bừng lên trên Kim Cương hai mặt, uy áp mạnh mẽ ập tới, theo từng quyền của Hư Ngôn đánh ra, Kim Cương hai mặt cũng ngưng tụ thành từng thế chưởng bằng cương khí, liên tục đánh về phía Sở Hưu.
Tuệ Chân đột nhiên bộc phát ra uy thế kinh người, thân hình Sở Hưu nhanh chóng thối lui, tay niết ấn quyết, phía sau hiện lên một bóng phật mơ hồ mông lung khiến người ta không cách nào nhìn rõ tướng mạo nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng to lớn, dung nạp vạn vật.
Đại Kim Cương Thần Lực, Hải Nạp Bách Xuyên Tướng!
Công kích liên miên cuồng bạo của Tuệ Chân đều bị Hải Nạp Bách Xuyên Tướng của Sở Hưu dung nạp, chỉ có điều pháp tướng này Sở Hưu còn chưa thuần thục, năng lực phòng ngự còn lâu mới sánh được với Độc Cô Ấn, chỉ giữ được một hồi đã bị Tuệ Chân triệt để đánh tan.
Có điều như vậy đã đủ rồi.
Ngay trong khoảnh khắc này, Sở Hưu đã ngưng tụ ma khí của bản thân tới cực hạn, Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền dung nhập ma khí ngập trời, theo thế quyền của Sở Hưu đánh ra, quanh người y thậm chí vang lên một tiếng gầm của ma thần như thật như ảo
Một quyền này đánh xuống, ma khí sát khí ầm ầm bộc phát, phật quang bị xé tan, Kim Cương hai mặt sau lưng Tuệ Chân lập tức sụp đổ.
Nhưng vậy còn chưa hết, sau lưng Sở Hưu lại hiện lên một hư ảnh Minh Vương trợn mắt, thủ ấn cương khí ầm ầm đánh ra, trực tiếp đánh bay Tuệ Chân, khiến hắn lần đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Trấn Ngục Minh Vương Tướng!
Ánh mắt Tuệ Chân lộ vẻ kinh hãi: “Đây là công pháp Phật môn ta! Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thật ra trước đó khi Sở Hưu vừa động thủ, Tuệ Chân đã phát hiện một chút vết tích công pháp Phật môn trên người người trước mặt.
Đại Kim Cương Thần Lực mặc dù chủ tu khí lực bản thân, có điều vẫn kèm theo dấu tích của Phật môn, đương nhiên Tuệ Chân phát hiện được.
Có điều Sở Hưu lại vận dụng Ma La Kim Cương Tướng, khiến cho Tuệ Chân vô thức nghĩ rằng Sở Hưu là người của Đệ Lục Thiên Ma Tông. Tới giờ y vận dụng Trấn Ngục Minh Vương Tướng, Tuệ Chân mới xác đinh, Sở Hưu này rõ ràng tu luyện công pháp Phật môn!
Thân hình Sở Hưu như làn gió, ma khí mãnh liệt, sát ý bùng nổ, vừa điên cuồng tấn công vừa nói: “Ta đã nói rồi, xuống dưới mà hỏi Phật Tổ! Có điều bên dưới có vẻ không có Phật Tổ, ngươi đi hỏi Địa Tạng Vương cũng được, đều là người trong Phật môn, tin rằng hắn sẽ vui lòng giải đáp cho ngươi!”
Tuệ Chân bị Sở Hưu đánh cho từng bước lui lại phía sau, nội phủ chấn động, máu tươi không ngăn nổi tràn ra từ khóe miệng.
Hành động này của Sở Hưu coi như ức hiếp người già, không ngừng tiêu hao lực lượng và khí huyết của đối phương, đối với võ giả sắp hao hết tuổi thọ như Tuệ Chân, như vậy sẽ càng đánh càng yếu.
Có điều Sở Hưu lại không thấy tội lỗi gì. Trước nay y không coi những thứ như tôn nghiêm võ đạo ra gì. Đối với y, võ đạo chẳng qua chỉ là một thủ đoạn giết địch mà thôi, thắng đứng, chết nằm ngửa. Chỉ cần giải quyết được kẻ địch trước mắt, trước nay Sở Hưu không từ thủ đoạn.
Chương 437 Lão hòa thượng liều mạng (2)
Lão hòa thượng Tuệ Chân này có thù giết đồ đệ với mình, có thể nói là không đội trời chung. Mặc dù hiện giờ Sở Hưu lợi dung Quan Tư Vũ, tạm thời đè ép chuyện này xuống. Có điều chỉ cần lão hòa thượng Tuệ Chân này sống thêm một ngày thì sẽ như quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ.
Liên tục bị Sở Hưu áp chế, trong mắt Tuệ Chân cũng lộ vẻ quyết liệt.
Con người đều sợ chết, nhưng Tuệ Chân không sợ.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất theo lý mà nói có thể sống tới hai trăm năm, nhưng thực tế lại hiếm người sống tới hai trăm tuổi.
Tuệ Chân đã sống một trăm tám mươi nắm, khi còn ở Đại Quang Minh Tự hắn đã cảm giác được tuổi thọ của mình sắp hao hết, đã sớm chuẩn bị cho cái chết của mình.
Tuệ Chân chỉ có điều duy nhất tiếc nuối, đó chính là để tử Minh Trần. Rõ ràng là có thực lực và thiên phú tiến thêm một bước, kết quả lại chết oan chết uổng.
Thù hận của Minh Trần hắn không báo được nữa, nhưng hắn tin tưởng Kim Cương Viện sẽ không lãng quên. Còn giờ đây Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma trở thành nơi an nghỉ cho hắn cũng không tệ.
Tuệ Chân gia nhập Đại Quang Minh Tự từ nhỏ, cả đời trừ ma vệ đạo, chém giết vô số tà ma hung đồ, giờ trước khi chết còn kéo được một cao thủ Ma đạo chôn cùng, hắn có chết cũng có ý nghĩa!
Mỗi người không sợ chết đều hết sức kinh khủng, cho dù giờ khí huyết Tuệ Chân đã bắt đầu suy bại, nhưng một khi hắn bắt đầu liều mạng, đừng nói là giờ Sở Hưu không thể phát huy toàn bộ thực lực, cho dù là Sở Hưu trong thời toàn thịnh cũng phải nhượng bộ lui binh.
Tuệ Chân chắp tay trước ngực, quanh người bốc lên phật diễm hừng hực, khí thế ngập trời, nhanh chóng bao phủ lấy Tuệ Chân vào trong.
Phật diễm kia thiêu đốt chính là khí huyết cùng tinh khí cuối cùng của Tuệ Chân. Có điều Tuệ Chân không như các võ giả khác, khi thiêu đốt khí huyết liều mạng trở nên dữ tợn dọa người, ngược lại thân thể vốn gầy gò già yếu trở nên tràn ngập lực lượng, như khôi phục thại trạng thái đỉnh phong.
Niết Bàn Thành Phật, thăng hoa cực hạn!
Ngọn lửa niết bàn của Tuệ Chân không cách nào khiến hắn trùng sinh nhưng lại có thể khiến hắn trở lại thời kỳ đỉnh phong trong thời gian ngắn. Mặc dù chỉ một thời gian ngắn nhưng với Tuệ Chân cũng đã đầy đủ.
Một chưởng đánh ra, chưởng ấn Kim Cương khổng lồ mang theo ngọn lửa hừng hực ầm ầm đánh xuống, phát ra một tiếng nổ vang dội.
Áp lực cường đại khiến Sở Hưu từng bước lui lại phía sau, ngưng tụ Hải Nạp Bách Xuyên Tướng để ngăn cản, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị một chưởng này làm cho tịch diệt, chưởng ấn cường đại như không chút trở ngại đánh về
phía Sở Hưu!
Sở Hưu nhíu mày, không lùi mà tiến, nếu đã không tránh khỏi thì cứng rắn chống lại!
Ma diễm huyết khí ngưng tụ hợp nhất, một quyền đấm tới, mơ hồ vang lên tiếng ác quỷ kêu rên, ma thần gào thét.
Một quyền ngưng tụ lực lượng toàn thân của Sở Hưu đánh với một chưởng của Tuệ Chân, làm bùng lên một tiếng nổ khổng lồ.
Thân hình Tuệ Chân lui lại phía sau một bước, Sở Hưu lại bay lùi ra ngoài hơn mười trượng, phát ra một tiếng hừ. Dưới tấm mặt nạ thép đen, một tia máu tươi đã chảy ra.
Tuệ Chân trong thời đỉnh phong là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, bản thân còn có thực lực xung kích tông sư võ đạo. Nói cách khác trong thời đỉnh phong Tuệ Chân cũng không kém hơn bao nhiêu so với Lục tiên sinh. Giao thủ với đại cao thủ như vậy, Sở Hưu cũng phải chịu thiệt.
Bên kia bước chân của Tuệ Chân không ngừng, trực tiếp đánh về phía Sở Hưu, thời gian của hắn đã không còn nhiều.
Phật diễm vô biên ngưng tụ thành một thanh giới đao, được Tuệ Chân nắm trong tay.
Kim Cương cầm đao, lòng mang từ bi.
Trảm Ma Từ Bi Đao!
Một đao đó Tuệ Chân luyện cả trăm năm nhưng cuối cùng lại vứt bỏ đao không dùng. Vì điểm mấu chốt của một đao này không ở đao mà ở đao ý lòng mang từ bi, tay lưu sát cơ!
Tuệ Chân đã tu luyện Trảm Ma Từ Bi Đao chừng hơn trăm năm. Thức đao pháp này không mấy nổi danh trong Đại Quang Minh Tự, đều căn cứ theo Từ Bi Đao của Đại Quang Minh Tự mà diễn hóa thành, thuộc về võ thuật trung lưu.
Nhưng bất cứ võ thuật nào tu luyện tới hơn trăm năm đều cực kỳ kinh khủng, Trảm Ma Từ Bi Đao của Tuệ Chân hiện giờ cũng là như vậy.
Thế đaom chém xuống, rõ ràng một đao đó mang theo lực lượng hùng hậu cường đại vô cùng, nhưng ẩn sâu bên trong lại là từ bi ngăn cản!
Lấy giết ngăn giết, phổ độ thế gian!
Ngay khi Sở Hưu bị thế đao của Từ Bi Đao kia nhắm vào, thân hình y đã lập tức thối lui.
Lão hòa thượng Tuệ Chân này muốn liều mạng với y, nhưng Sở Hưu lại không muốn liều mạng với Tuệ Chân.
Y chỉ đến giải quyết phiền toái, không phải để gây thêm phiền toái. Với trạng thái hiện tại của Tuệ Chân, cho dù Sở Hưu lập tức bỏ trốn, Tuệ Chân đã thiêu đốt tinh huyết cũng không thể còn sống trở lại Đại Quang Minh Tự.
Có điều hiển nhiên Tuệ Chân không nghĩ như vậy, sát ý của hắn đã quyết. Có lẽ theo Tuệ Chân, mình có thể tử chiến trong trận giao chiến với hung đồ Ma đạo như vậy chứ không phải chết trên giường bệnh đã là may mắn. Nếu có thể kéo thêm tên hung đồ Ma đạo trước mặt đi cùng, đó sẽ là đại hạnh!
Tất cả ma khí sát khí quanh người Sở Hưu hội tụ một thể, ầm ầm bộc phát, nhưng dưới thế đao đó vẫn lần lượt tịch diệt.
Lực lượng một đao này cường đại vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu. Đòn liều mạng của lão hòa thượng này quả thật kinh khủng tới cực hạn.
Chẳng lẽ phải khôi phục thân phận vốn có ư?
Sở Hưu nheo mắt, đột nhiên chủ động bước lên một bước, thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Trong mắt Sở Hưu, thế đao của Tuệ Chân như từng sợi tơ chi chít phủ kín trời đất đánh về phía mình.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, vô số quỹ tích có khả năng được Sở Hưu thôi diễn ra trong thực lực bản thân, nhưng chín thành chín kết quả là mình không ngăn được!
Còn lại một ít là cho dù mình có ngăn được cũng phải trả giá không nhỏ.
Thế gian này không có công pháp hoàn mỹ, chỉ có điều với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, y không thấy được sơ hở của Tuệ Chân, hay nên nói cho dù y tìm được sơ hở cũng không cách nào nắm bắt.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật chỉ là một môn công pháp phụ trợ, nó có thể nói cho ngươi tương lai, nhưng muốn thay đổi tương lai vẫn phải dựa vào chính ngươi.
Nắm giữ nhân quả trong tay, còn có sử dụng được không phải dựa vào chính mình.
Lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn ngẩng đầu một cái, trực tiếp dùng nội lực truyền âm, dùng giọng nguyên bản của mình nói tới bên tai Tuệ Chân: “Tên sư phụ nhà ngươi mạnh hơn đồ đệ nhiều, lúc trước ta giết đồ đệ ngươi không mất bao công sức, nhưng giờ ngươi lại có thể ép ta tới mức này, Khá lắm, rất khá!”
Ngay khi nghe thấy giọng nói này, tâm thần Tuệ Chân chấn động, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đã đầy kinh hãi.
Trước đó khi tỷ thí lôi đài, Tuệ Chân mặc dù không xuất thủ nhưng vẫn nghe được giọng nói của Sở Hưu. Cho nên giờ khắc này hắn lập tức nhận ra người trước mặt là ai.
Chương 438 Biết điều
Chỉ trong chốc lát, vô số tâm tư nổi lên trong lòng Tuệ Chân, có vui có buồn có giận.
Vui là vì lần này hắn có thể thật sự giết chết Sở Hưu, báo thù cho đồ đệ. Giận là vì Sở Hưu không ngờ lại to gan như thế, còn là người trong Ma đạo!
Hai giới Chính Ma không chết không thôi. Lúc trước nếu hắn biết Sở Hưu là người trong Ma đạo, vậy việc gì phải uất ức lâu như vậy, không thể báo thù cho đệ tử?
Chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường Sở Hưu giết chết Minh Trần, so với hung đồ Ma đạo Sở Hưu giết chết Minh Trần là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Nếu hắn sớm biết thân phận Sở Hưu, cho dù Hư Vân đích thân biện hộ, Sở Hưu cũng chắc chắn phải chết.
Chỉ có điều Tuệ Chân không phát hiện ngay khi hắn suy nghĩ nhiều như vậy, thế đao trong tay lại xuất hiện một biến hóa, chỉ dừng lại và thay đổi rất nhỏ mà thôi.
Nếu là lúc trước, Sở Hưu tuyệt đối không thể phát hiện ra biến hóa nhỏ bé đó.
Nhưng giờ y đã dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật giao thủ với Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu, tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật của y lại tiến bộ. Lúc này chút biến hóa nhỏ bé đó đã bị Sở Hưu nắm bắt. Chỉ trong chốc lát, Sở Hưu dựng thẳng chưởng làm đao, lực lượng khí huyết thiêu đốt xen lẫn với ma khí, hóa thành ma đao chói mắt ầm ầm chém ra!
Sở Hưu rất ít khi thiêu đốt khí huyết, y là người dám điên cuồng liều mạng trong thời khắc nguy cơ, nhưng đồng thời cũng là người hết sức lý trí. Thiêu đốt khí huyết không chỉ tạo thành thương tích ngầm, tổn hại căn cơ, còn khiến cho thực lực của y giảm sút trong thời gian ngắn.
Nhưng giờ đối mặt với lão hòa thượng Tuệ Chân này, để chắc chắn hơn một chút, Sở Hưu nhất định phải thiêu đốt tinh huyết.
Một chút sơ hở đó bị Sở Hưu nắm bắt, dưới ma đao mãnh liệt, khí huyết xen lẫn ma khí mạnh mẽ xé tan thế đao của Tuệ Chân, chém vỡ Từ Bi Đao, ma khí sát khí nhập thể lưu lại một vết đao dữ tợn trước ngực hắn, trực tiếp chém bay Tuệ Chân ra ngoài.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Tuệ Chân rơi trên mặt đất, ánh mắt đầy không cam lòng và giải thoát, cuối cùng không còn hơi thở.
Thân là sư phụ nhưng tới thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn không thể báo thù cho đồ đệ, đây là chuyện Tuệ Chân không cam lòng.
Nhưng đối với bản thân Tuệ Chân, hắn vì Đại Quang Minh Tự cả đời chém giết trừ ma vệ đạo, lúc này chết trên chiến trường Đại chiến chính ma cũng coi như công đức viên mãn, không cần bị quấy nhiễu vì đủ loại chém giết trên giang hồ nữa, cũng coi là giải thoát!
Lúc này cái chết của Tuệ Chân cũng khiến không ít người chú ý.
Đám đệ tử Đại Quang Minh Tự đều đang giao thủ kịch liệt với đám võ giả Ma đạo. Ở đây ngoại trừ người của Ngũ Đại Kiếm Phái, bọn họ là người bỏ nhiều công sức nhất, người không biết còn tưởng lần Đại chiến chính ma này do họ gây ra.
Khi Tuệ Chân chết, bất luận Hư Ngôn hay Hư Độ đều không chú ý tới, bọn họ đang giao thủ kịch liệt với tông sư võ đạo, đều là quyết đấu sinh tử chứ không phải như Hạ Hầu Trấn khi con trai còn chưa chết, giữ sức bỏ qua. Cho nên bọn họ đều không chú tới chuyện bên này.
Nhưng theo tiếng hô của những võ giả Đại Quang Minh Tự khác, bọn họ mới phát hiện Tuệ Chân đã chết!
Ánh mắt Hư Ngôn lóe lên vẻ tức giận, Tuệ Chân mặc dù thấp hơn một vế so với hắn nhưng đã từng chiếu cố cho hắn lúc hắn còn trẻ. Hắn mang Tuệ Chân tới đây vốn chỉ mong Tuệ Chân giải sầu, quên đi cái chết của Minh Trần, nào ngờ lần này Tuệ Chân lại nằm lại tại Phù Ngọc Sơn như vậy!
Điều này khiến Hư Ngôn có cảm giác cái chết của Tuệ Chân là do mình gây nên, cho nên thậm chí muốn ra tay giết chết Sở Hưu ngay lập tức.
Chỉ có điều đối thủ của hắn là tông sư võ đạo của Đệ Lục Thiên Ma Tông. Võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông khi giao chiến chính diện thực lực có lẽ hơi yếu, nhưng phối hợp với những thủ đoạn quỷ dị của họ lại hết sức khó chơi, khiến người ta không biết nên làm thế nào.
Nhìn Thẩm Bão Trần cùng tông chủ Đệ Lục Thiên Ma Tông - Y Ba Tuần giao thủ là biết. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, thật ra thực lực của Thẩm Bão Trần vượt qua Y Ba Tuần, thế nhưng hắn cũng bị Y Ba Tuần cuốn lấy trong thời gian dài như vậy, có thể thấy mức độ khó đối phó của Đệ Lục Thiên Ma Tông trong phương diện này.
Hư Ngôn đang muốn né tránh nhưng lại bị tông sư võ đạo của Đệ Lục Thiên Ma Tông lưu lại, điều này khiến hắn giận dữ không thôi, lại không biết nên làm thế nào.
Bên kia Sở Hưu giết chết Tuệ Chân xong cũng bị thương tới nguyên khí, đồng thời y cũng cảm thấy một luồng uy áp cùng sát cơ cường đại ập xuống người.
Bị cường giả cấp bậc một tông sư võ đạo để mắt tới, cảm giác không hề tốt lành gì. Sở Hưu cũng có dự cảm, mình nên cúi đầu kín tiếng một chút.
Cho nên y trực tiếp quay người bỏ trốn, lên tiếng với Lục tiên sinh một chút nhờ người của Vô Tướng Ma Tông yểm hộ mình ẩn nấp. Bản thân y lại chạy tới biên giới, đôi một bộ quần áo, lấy mặt nạ xuống, lại trở thành Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường, chỉ có điều sắc mặt tái hơn lúc trước mà thôi.
Sau khi đổi lại thân phận nguyên bản, Sở Hưu không tiếp tục xuất thủ nữa mà dựa theo bên cạnh đám người Thiên Hạ Minh.
Toàn bộ Phù Ngọc Sơn đã chiến đấu hỗn loạn, chỉ có vài tông môn như Thiên
Hạ Minh cùng những cao thủ tán tu vẫn bảo trì trung lập không xuất thủ. Hai bên Chính Ma đều không làm khó bọn họ.
Ngũ Đại Kiếm Phái muốn kéo người xuống nước nhưng giờ có nhiều tông môn Chính đạo tham gia như vậy đã đủ, không cần quan tâm tới chút người này.
Còn giới Ma đạo cũng không phải ngu, không trêu tới ai.
Lần này võ giả giới Ma đạo đến đây chỉ vì Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ. Nếu đám người Thiên Hạ Minh không định ra tay, bọn họ đâu ăn no rỗi việc mà đinh sinh sự.
Cho nên trước mắt toàn bộ Phù Ngọc Sơn không ngờ vẫn còn một khu vực nhỏ giữ được bình an như vậy.
Lúc này thấy Sở Hưu tới, sắc mặt còn tái nhợt như tiêu hao quá độ, Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc định mở miệng hỏi thăm. Có điều lời sắp ra đến miệng lại lập tức bị hắn nuốt về.
Tạ Tiểu Lâu không nhiều lời, hắn cũng là kẻ tinh mắt, biết cái gì nên hỏi, cái hắn không nên hỏi.
Giờ Đại chiến chính ma đang hỗn loạn như vậy, ai biết Sở Hưu đi giết ai? Sở Hưu không tự nói thì mình cũng không cần nhiều lời.
Cho nên vốn định mở miệng hỏi thăm, hắn lại đổi thành nói chuyện phiếm.
“Sở huynh, hai giới Chính Ma cùng phát động nhiều cường giả như vậy, ngươi nói them cuối cùng bên thắng là ai?”
Sở Hưu híp mắt: “Không có bên thắng, hai bên đều thua!”
Tạ Tiểu Lâu sửng sốt, không hiểu vì sao Sở Hưu lại nói vậy.
Hoặc là thắng hoặc là thua, hoặc hai bên ngang tay. Thế nhưng Sở Hưu lại nói hai bên đều thua, thế rốt cuộc là có ý gì?
Có điều không đợi Tạ Tiểu Lâu lên tiếng hỏi, Sở Hưu đã đáp: “Nhìn đi, đã sắp kết thúc rồi, đến lúc đó nhìn kết quả là hiểu.”
Kết quả của Đại chiến chính ma này không phải do Sở Hưu nói mà đã định trước sẽ phát sinh.
Sở Hưu khiến Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma này phát sinh chút biến hóa, có lẽ người đáng chết không chết, người nên sống lại chết, người nên tới không tới, còn người không nên tới lại tới không ít.
Nhưng hiệu ứng hồ điệp từ Sở Hưu lại chỉ có hạn. Y chỉ có thể ảnh hưởng tới số ít người mà thôi. Những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Đông Hoàng Thái Nhất kia, Sở Hưu chắc chắn không ảnh hưởng được. Tỷ lệ lực lượng hai bên Chính Ma cũng không thay đổi, cho nên kết quả cuối cùng hẳn cũng không đổi.
Chương 439 Sự kinh khủng của Đông Hoàng Thái Nhất (1)
Không lâu sau khi Sở Hưu nói với Tạ Tiểu Lâu, chiến cuộc đã xuất hiện biến hóa, mà biến hóa này bắt nguồn từ bên Đông Hoàng Thái Nhất.
Thật ra số lần Đông Hoàng Thái Nhất xuất thủ trên giang hồ rất ít, lần ra tay gần đây nhất là trong trận chiến cùng Đại Quang Minh Tự, cho nên thậm chí hắn đã bị Phong Mãn Lâu xóa tên trên Phong Vân Bảng.
Trên giang hồ rất nhiều người biết Đông Hoàng Thái Nhất thế hệ này rất mạnh, nhưng không ai biết rốt cuộc Đông Hoàng Thái Nhất mạnh tới cảnh giới nào.
Mặc khác giáo chủ Bái Nguyệt Giáo Dạ Thiều Nam hiện giờ thật sự quá mạnh, Bái Nguyệt Giáo đã dần có xu thế thành đại phái đệ nhất Ma đạo, Dạ Thiều Nam đương nhiên cũng là người mạnh nhất Ma đạo!
Dưới cái bóng của cường giả cấp bậc này, bất luận Đông Hoàng Thái Nhất làm ra chuyện gì đều không nổi bật, hắn có làm nữa cũng bị quầng sáng của Dạ Thiều Nam che giấu.
Tới trận chiến này mọi người mới biết vì sao Đông Hoàng Thái Nhất được xưng là Đông Hoàng Thái Nhất mạnh nhất từ trước đến nay.
Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly thanh danh hiển hách từ hơn hai trăm năm trước cũng bị Đông Hoàng Thái Nhất áp chế tới cực hạn, cơ hồ không có sức hoàn thủ.
Về sau Phong Vân Kiếm Trủng mời ra hung binh Tuyệt Uyên Kiếm vang danh thiên hạ, lại nhờ đệ tử chân truyền của tông chủ Phong Vân Kiếm Trủng đời trước - Lão Kiếm Thần - Quách Mặc là Yên Chi dùng máu tươi phát động, liên thủ chém giết Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng giằng co được mà thôi.
Mà đến giờ cục diện giằng co cũng bị Đông Hoàng Thái Nhất phá vỡ.
Có lẽ Đông Hoàng Thái Nhất giằng co mãi cũng mất hết kiên nhẫn, rốt cuộc vận dụng thủ đoạn mạnh mẽ hơn.
Dưới kiếm khí cường đại của Độc Cô Ly cùng Tuyệt Uyên Kiếm, ống tay áo rộng lớn của Đông Hoàng Thái Nhất khép lại, theo thân hình hắn chậm rãi chuyển động, từ trong ống tay áo vung ra một luồng ma diễm màu đen.
Luồng ma diễm kia phần thiên phệ địa, có thể nuốt tất cả làm chất dinh dưỡng, bất luận luận là nguyên khí thiên địa hay kiếm khí Độc Cô Ly đánh tới, tất cả mọi thứ đều bị ma diễm thôn phệ.
Đến cuối cùng thậm chí ma diễm phô thiên cái địa bao phủ phân nửa Phù Ngọc Sơn, tựa như mặt trời trụy lạc.
Đông Hoàng Thái Nhất lẳng lặng đứng chính giữa Ma đạo kia, đám người chỉ thấy được một bóng đen khống chế ma diễm đầy trời, như thần như ma!
Ma diễm vô biên thôn phệ kiếm ý của Độc Cô Ly, bao phủ lấy toàn thân hắn, thậm chí lực lượng của hung binh Tuyệt Uyên cũng bị ma diễm thôn phệ bao
bọc, ngay thân kiếm cũng có dấu hiệu bị hòa tan!
Yến Chi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Trước mặt ma diễm kinh khủng kia, liên hệ giữa hắn và Tuyệt Uyên Kiếm hoàn toàn bị cắt đứt.
“Đây rốt cuộc là võ công gì?” Độc Cô Ly không nhịn được hoảng hốt hét lớn.
Gương mặt đám võ giả Ngũ Đại Kiếm Phái cùng Chính đạo đều lộ vẻ kinh hãi, không phải bọn họ sợ hãi mà do thật sự chưa từng thấy võ công mà Đông Hoàng Thái Nhất vừa thi triển, thậm chí chưa từng nghe nói.
Đông Hoàng Thái Nhất đứng chính giữa ma diễm vô biên, thản nhiên nói: “Bổ Thiên Tâm Kinh của giáo chủ kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Vậy nay Phần Thiên Bảo Giám của ta ra sao?
Tuy mỗ không có tài hoa tuyệt thế như giáo chủ nhưng Phần Thiên Bảo Giám do mỗ kết hợp võ công cả các đời Đông Hoàng Thái Nhất của Bái Nguyệt Giáo cùng vô số điển tịch thượng cổ, dốc lòng nghiên cứu hơn trăm năm mới có kết quả, mãi tới mấy năm trước rốt cuộc mới hoàn thành.
Độc Cô Ly với thằng nhóc thao túng Tuyệt Uyên Kiếm kia, các ngươi có thể kiêu ngạo, bởi các ngươi là người đầu tiên trên giang hồ lĩnh giáo uy năng của Phần Thiên Bảo Giám.”
Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Đại thế của Bái Nguyệt Giáo đã thành!
Một tông môn cường đại hay không trước nay không phải chỉ vì một người, mà là vì một nhóm người.
Ngày trước Độc Cô Duy Ngã vô địch thiên hạ, nhưng cũng không thể coi nhẹ Côn Luân Ma Giáo không có Độc Cô Duy Ngã. Sau này một mình Côn Luân Ma Giáo độc chiến toàn bộ giang hồ, cường đại tới kinh thiên.
Hiện giờ thế nhân đều biết giáo chủ Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo vô cùng cường đại, thậm chí hai mươi năm trước đánh một trận với Đại Quang Minh Tự, liên tiếp đả bại vô số cao thủ Đại Quang Minh Tự, hôm nay còn đứng trên Chí Tôn Bảng, có thể nói là cường giả tuyệt đỉnh. Nhưng sự cường đại của Bái Nguyệt Giáo lại nhờ cả công lao của những người khác.
Bổ Thiên Tâm Kinh của Dạ Thiều Nam không phải công pháp truyền thừa của Bái Nguyệt Giáo từ thời thượng cổ mà do các đời giáo chủ không ngừng nghiên cứu bổ sung, rốt cuộc tới đời Dạ Thiều Nam mới hoàn thiện và tu luyện thành công, có uy lực kinh thế hãi tục, diệt thế bổ thiên, nghịch chuyển càn khôn.
Còn giờ Phần Thiên Bảo Giám của Đông Hoàng Thái Nhất rõ ràng cũng giống như vậy, do hắn căn cứ theo công pháp của các đời Đông Hoàng Thái Nhất cùng một số điển tịch tự sáng tạo ra, uy năng cực kỳ cường hãn, giờ xem ra quả thật có uy lực phần thiên phệ địa.
Sáng tạo công pháp rất đơn giản, đừng nói tông sư võ đạo, cho dù võ giả bình thường ngẫu nhiên cũng có thể nảy sinh ý tưởng sáng tạo ra một số chiêu thức. Nhưng điểm khác nhau là công pháp ngươi sáng tạo ra có đủ mạnh hay không, có tư cách lưu truyền hay không?
Tiền nhân chưa chắc đã mạnh hơn người thời nay, công pháp thượng cổ cũng chưa chắc đã mạnh hơn công pháp do võ giả hiện tại sáng tạo nghiên cứu ra, chẳng qua công pháp được lưu truyền từ thời thượng cổ đại đa số đều là tinh phẩm mà thôi.
Có điều bất luận thượng cổ hay hiện tại, võ giả có thể sáng tạo ra một môn công pháp cường đại tất nhiên là tông sư võ đạo thiên phú tuyệt thế.
Dạ Thiều Nam là người như vậy, Đông Hoàng Thái Nhất cũng là người như vậy.
Cửu Đại Thần Vu Tế như Đông Hoàng Thái Nhất đều dùng tên của chín vị thần trong truyền thuyết đất Sở để mệnh danh. Trong truyền thuyết Đông Hoàng Thái Nhất vốn là Thái Dương thần, là đế quân khống chế lực lượng thái dương, cho nên giờ Đông Hoàng Thái Nhất sáng tạo ra Phần Thiên Bảo Giám có thể nói là chuyên môn dành cho nhánh Thần Vu Tế Đông Hoàng Thái Nhất.
Cho dù Đông Hoàng Thái Nhất chết đi, đời sau tiếp nhận Đông Hoàng Thái Nhất vẫn có thể tu luyện Phần Thiên Bảo Giám Này. Có thể nói một mình Đông Hoàng Thái Nhất đời này đã nâng cao thực lực cả tất cả Đông Hoàng Thái Nhất đời sau của Bái Nguyệt Giáo.
Đối với những tông môn Chính đạo hiện tại, Ma đạo quật khởi hay không họ không biết, nhưng thực lực Bái Nguyệt Giáo rõ ràng đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Ngay lúc mọi người còn kinh hãi, thân hình Đông Hoàng Thái Nhất lại bay lên giữa không trung, Phần Thiên Ma Diễm ngưng tụ lại một điểm, ầm ầm bộc phát. Độc Cô Ly không thể kiên trì nổi, thế đao sụp đổ, thân hình trực tiếp bị Đông Hoàng Thái Nhất đánh bay, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Phần Thiên Kiếm Quyết của hắn cũng vô cùng cường đại, nhưng cùng là ngọn lửa, hôm nay Phần Thiên Kiếm Quyết của hắn lại bị Phần Thiên Bảo Giám của Đông Hoàng Thái Nhất áp chế tới cực điểm. Trong đó có lẽ có một phần vì công pháp, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do người sử dụng.
Chương 440 Sự kinh khủng của Đông Hoàng Thái Nhất (2)
Cùng là Chân Hỏa Luyện Thần nhưng Độc Cô Ly không bằng Đông Hoàng Thái Nhất!
Lúc này Tuyệt Uyên Kiếm không được Yến Chi điều khiển bay loạn khắp bốn phía. Đông Hoàng Thái Nhất hừ lạnh một tiếng, Phần Thiên Ma Diễm bao bọc lấy Tuyệt Uyên Kiếm, chỉ trong chớp mắt nhiệt lực cường đại bùng lên, không ngờ lại triệt để hòa tan Tuyệt Uyên Kiếm.
Một tay phất lên, Tuyệt Uyên Kiếm đã trở thành nước thép lại tụ thành hình dáng mới. Một thanh trường đao toàn thân tỏa ra ngọn lửa màu đen sinh ra từ ma diễm, bị Đông Hoàng Thái Nhất nắm trong tay. Trong nháy mắt đã bộc phát ra một luồng khí thế hung ác ngập trời.
Thanh Tuyệt Uyên Kiếm mà ngày trước cả đại sư đúc kiếm cũng khó lòng dung luyện dưới Phần Thiên Ma Diễm của Đông Hoàng Thái Nhất lại dễ dàng hòa tan, thậm chí bị tạo hình lại.
Đông Hoàng Thái Nhất thản nhiên nói: “Tuyệt Uyên Kiếm này không tệ, Phong Vân Kiếm Trủng các ngươi bảo quản nhiều năm như vậy cũng không khống chế được, giờ cũng nên đổi chủ.
Từ nay về sau trên giang hồ không còn Tuyệt Uyên Kiếm, chỉ có Phần Thiên Đao!”
Người trong Chính đạo sắc mặt lụi bại, đặc biệt là bên phía Ngũ Đại Kiếm Phái.
Lần này bọn họ xem như bại, bại triệt để.
Độc Cô Ly trọng thương, Phong Vân Kiếm Trủng tổn thất hung binh Tuyệt Uyên, thua một cách thê thảm.
Có điều ngay lúc này Thẩm Bão Trần vốn đang giao đấu với Y Ba Tuần của Đệ Lục Thiên Ma Tông lại đột nhiên bộc phát.
Thẩm Bão Trần đã bị Y Ba Tuần quấn lấy tới mức mất hết kiên nhẫn, lại thêm bên kia Độc Cô Ly đã bị đánh bại, hắn không thể không vận dụng thủ đoạn cuối.
Trên người Thẩm Bão Trần quanh năm treo kiếm cùng một cây sáo trúc. ai cũng nghĩ là cây sáo trúc đó chỉ là một món đồ bình thường mà Thẩm Bão Trần cầm theo làm trang sức, nào ngờ giờ Thẩm Bão Trần lại cầm sáo trúc lên thổi.
Ngay lúc âm thanh vang lên, Y Ba Tuần biến sắc, vì Thẩm Bão Trần thổi ra không phải tiếng sáo êm tai dễ nghe mà là một điệu kiếm vũ sát khí ngập trời!
Tiếng sáo huyễn hóa thành vô số hư ảnh mông lung, những hư ảnh này xoay quanh giữa thiên địa, dùng ý niệm dẫn động lực lượng thiên địa hóa thành mưa kiếm, ngàn vạn ánh kiếm hợp nhất, Thương Sinh Kiếm Vũ!
Dưới Thương Sinh Kiếm Vũ kia, Dục Giới Lục Thiên của Y Ba Tuần bị đánh tan triệt để. Thương Sinh Kiếm Vũ bao phủ chém giết hết thảy, thủ đoạn của Y Ba Tuần căn bản không cách nào phòng ngự. Trong cơn mưa kiếm đó, Y Ba Tuần từng bước lui lại phía sau, từng thế giới diễn hóa ra trước mặt sụp đổ, nhưng vẫn bị đánh cho hộc máu lui lại.
Thực lực của hắn vốn không bằng Thẩm Bão Trần, vừa rồi chỉ giằng co câu kéo, có điều giờ Thẩm Bão Trần đột nhiên phát uy, hắn cũng không thể kiên trì thêm.
Phần Thiên Ma Diễm rơi xuống, ma diễm đen nhánh va chạm với Thương Sinh Kiếm Vũ, Phần Thiên Ma Diễm rốt cuộc cũng chặn được thế chém giết của mưa kiếm, nhưng Phần Thiên Ma Diễm vốn có thể hòa tan hết thảy, giờ lại không thể hóa giải Thương Sinh Kiếm Vũ của Thẩm Bão Trần.
Đông Hoàng Thái Nhất nheo mắt nhìn Thẩm Bão Trần: “Đây là kiếm ý cùng ấn ký ý niệm do các đời cường giả của Tọa Vong Kiếm Lư các ngươi lưu lại biến thành? Thương Sinh Kiếm Vũ, ha ha, ngoại vật mà thôi. Bọn họ đã chết rồi mà còn phải liều mạng vì đám con cháu bất hiếu các. Lũ tông môn Chính đạo các ngươi còn tàn nhẫn hơn Ma đạo chúng ta!”
Thẩm Bão Trần nâng sáo trúc trong tay, thả nhiên nói: “Tiền bối Tọa Vong Kiếm Lư lưu lại Thương Sinh Kiếm Vũ vốn là để che chở cho chúng sinh thiên hạ. Bọn họ có lòng thương chúng sinh nên mới có chấp niệm, để thứ này chịu long đong trong từ đường mới là đại đại bất kính đối với chư vị tiền bối.”
Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mày, vừa rồi hắn chỉ thuận miệng mỉa mai mà thôi. Có điều hắn cũng biết đây là thủ đoạn mà các tiền bối Tọa Vong Kiếm Lư lưu lại, hơn nữa trong toàn bộ Tọa Vong Kiếm Lư có lẽ trừ Thẩm Bão Trần ra không ai có thể vận dụng thứ này.
Dẫn động tất cả ý niệm cùng kiếm ý mà các đời cường giả Tọa Vong Kiếm Lư lưu lại nhất định phải có tu vi kiếm đạo cùng Thông Minh Kiếm Tâm dung hợp tất cả kiếm đạo mới được. Nếu không một khi một loại kiếm đạo nào đó xung đột với ngươi, vậy không chỉ phản phệ lại bản thân, còn hủy đi thủ đoạn mà tiên tổ Tọa Vong Kiếm Lư lưu lại.
Hai giới Đại chiến chính ma một trận, đến lúc kịch liệt như vậy cũng là sắp kết thúc.
Độc Cô Ly bị Đông Hoàng Thái Nhất đánh trọng thương, Y Ba Tuần lại bị Thẩm Bão Trần đánh bị thương, bề ngoài hai bên thiệt hại tương đương.
Còn bên dưới tông sư võ đạo của hai bên đều tổn thất nhất định, xuống dưới nữa những võ giả tầm Thiên Nhân Hợp Nhất hay Ngũ Khí Triều Nguyên càng tử thương vô số, thảm khốc dị thường.
Tình huống như vậy có đánh tiếp cũng là cục diện lưỡng bại câu thương, tới cuối cùng không chừng hai bên còn phải tăng cường thêm lực lượng.
Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo còn không xuất thủ, trong nhánh Ẩn Ma cũng có vài lão quái vật chưa ra tay.
Tương tự bên Ngũ Đại Kiếm Phái, những tông môn như Phong Vân Kiếm
Trủng vẫn còn sức mạnh chưa vận dụng, huống hồ tới lúc đó sẽ không phải Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma nữa mà là Thiên Hạ Đại chiến chính ma.
Bất luận giới Ma đạo hay Chính đạo đều không muốn tái diễn kiếp nạn giang hồ như vậy, cho nên hai bên không hẹn mà cùng tạm thời thu tay lại.
Đông Hoàng Thái Nhất đứng chắp tay trầm giọng nói: “Đánh đủ rồi thì giao Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra đây, nếu các ngươi còn chưa thấy chán thì được, giới Ma đạo ta cũng phụng bồi tới cùng!”
Thẩm Bão Trần trầm mặc một lát, ngay lúc mọi người cho rằng hắn sẽ nói gì đó, Thẩm Bão Trần lại vung tay lên, ném Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ cho Đông Hoàng Thái Nhất.
“Các ngươi đã lấy được thứ mình muốn rồi, mau rời khỏi Phù Ngọc Sơn, nếu không Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta cũng sẽ phụng bồi tới cùng!”
Mọi người ở đây đều không hiểu, Thẩm Bão Trần sao lại dứt khoát như vậy, thậm chí không bỏ lại vài lời hung hăng đã giao Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ cho Ma đạo, thế này là nhận thua rồi?
Có điều những võ giả có kiến thức ngược lại hết sức đồng tình với cách làm này của Thẩm Bão Trần. Tình huống như hiện tại có giữ Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ lại không giao ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Giới Chính đạo đã thua, nếu bọn họ không muốn tử chiến với Ma đạo, vậy có dây dưa tiếp cũng chẳng lợi lộc gì, chẳng qua chỉ tăng thêm thương vong với thành trò cười mà thôi. Chẳng bằng như giờ, dứt khoát một chút, ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt.
Đông Hoàng Thái Nhất nhận lấy Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ, có điều vẻ mặt hắn không có chút mừng rỡ nào, vung cây cờ lớn lên, trên Phù Ngọc Sơn lập tức hóa thành ma khí ngập trời, vô số võ giả Ma đạo nhìn về phía Đông Hoàng Thái Nhất.
Đông Hoàng Thái Nhất trực tiếp vung Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ, mang theo vô số võ giả Ma đạo lui khỏi Phù Ngọc Sơn như thủy triều.
Chuyện lần này mặc dù bên ngoài là Ma đạo thắng nhưng thực tế Ma đạo cũng là kẻ thua, cho nên hai bên đều không ai thắng, cùng thua.
Ngũ Đại Kiếm Phái lần này định lấy Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ ra làm mồi câu Ma đạo, bọn họ thừa cơ lập uy, tranh đoạt vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái.
Kết quả giờ ai đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái còn chưa phân rõ, uy thế cũng dựng lên, có điều không phải Ma đạo lập cho bọn họ mà là bọn họ lập cho Ma đạo. Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ cũng đã rơi vào tay Bái Nguyệt Giáo.
Còn bên giới Ma đạo, nhìn thì hưởng trọn thanh danh, còn lấy lại được Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ, nhưng bất luận với Bái Nguyệt Giáo hay với toàn bộ giới Ma đạo đều không phải chuyện tốt lành gì.
Bình luận facebook