-
Chương 426-430
Chương 426 Đại chiến nổ ra
Cảnh tượng này khiến mọi người quan sát đều kinh hãi không thôi. Đông Hoàng Thái Nhất đời này được xưng là người mạnh nhất trong các đời Thần Vu Tế, đủ để sánh vai với Đại Tế Ti, giờ xem ra quả thật danh bất hư truyền.
Một bên khác, Ma La - Y Ba Tuần giao thủ với Thẩm Bão Trần cũng hết sức sinh động.
Đệ Lục Thiên Ma Tông ở vùng đảo Hải Nam xa xôi, cũng khá kín tiếng, ít khi dính dáng tới chuyện trong võ lâm Trung Nguyên, cho nên một số võ giả ở đây không hiểu mấy về Đệ Lục Thiên Ma Tông. Kể cả Thẩm Bão Trần cũng lần đầu giao thủ với võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông.
Quanh người Y Ba Tuần, ma khí lay động, từng luồng khí tức huyền ảo bộc phát, căn bản không giao đấu chính diện với Thẩm Bão Trần.
Hai tay hắn kết ấn, diễn hóa ra Tứ Thiên Vương Thiên, Nhận Lợi Thiên, Dạ Ma Thiên, Đâu Suất Thiên, Hóa Nhạc Thiên, Tha Hóa Tự Tại Thiên, Dục Giới Lục Thiên xoay quanh người Thẩm Bão Trần, như thật như ảo, chỉ cần Thẩm Bão Trần hơi mất cảnh giác sẽ bị kéo vào trong đó.
Mặc dù tu vi kiếm đạo cùng tâm chí kiên nghị của Thẩm Bão Trần giúp hắn không hãm sâu vào trong đó nhưng hắn cũng không tìm ra phương pháp để triệt để phá tan Dục Giới Lục Thiên, cho nên giao chiến vô cùng vướng tay vướng chân.
Sáu vị Chân Hỏa Luyện Thần giao thủ, giờ xem ra bên chịu thiệt lại là Ngũ Đại Kiếm Phái.
Ngụy Thư Nhai cùng lão già trông mộ của Phong Vân Kiếm Trủng cứng đấu cứng, giao chiến vô cùng sinh động.
Đông Hoàng Thái Nhất lại áp chế Độc Cô Ly, bên kia thì Y Ba Tuần hết sức quỷ dị cuốn lấy Thẩm Bão Trần. Như vậy tính ra bên phía Ngũ Đại Kiếm Phái đã gặp nguy.
Hơn nữa nguy hiểm chân chính của Ngũ Đại Kiếm Phái không phải là giới cao tầng mà là những võ giả khác.
Lần này Ngũ Đại Kiếm Phái chuẩn bị quả thật rất trọn vẹn, cường giả năm phái tụ tập, còn có Tru Tiên Vạn Kiếm Trận phụ trợ, đáng tiếc bọn họ phải đối mặt với người trong toàn bộ giới Ma đạo.
Có Bái Nguyệt Giáo uy thế vô cùng cường đại. Có Đệ Lục Thiên Ma Tông mặc dù kín tiếng nhưng thực lực mạnh mẽ. Lại có các tông môn Ma đạo khác như Tà Cực Tông, Ngũ Độc Giáo, La Sát Giáo.
Những tông môn này mặc dù không dốc hết sức mạnh nhưng mỗi môn phái đều vận dụng quá nửa lực lượng, uy thế kinh người.
Hơn nữa thực lực nhánh Ẩn Ma cũng không yếu, mặc dù số lượng ít nhưng lại tổ hợp tốp năm tụm ba, đủ loại thủ đoạn quỷ dị tầng tầng lớp lớp, âm thầm ám sát võ giả Ngũ Đại Kiếm Phái.
Trong nhánh Ẩn Ma có không ít hung đồ ma đạo tâm địa độc ác, trong quá khứ bọn họ còn ẩn nhẫn kín tiếng, còn giờ đều xông thẳng tới, bắt đầu trắng trợn giết chóc.
Trong đó biểu hiện xuất sắc nhất vẫn là bên phía Bái Nguyệt Giáo.
Mặc dù nhánh Ẩn Ma không thừa nhận, nhưng trước mắt trong số tất cả các tông môn Ma đạo, quả thật không môn phái nào có thể sánh vai với Bái Nguyệt Giáo.
Có thể nói Bái Nguyệt Giáo là môn phái duy nhất trong Ma đạo có thể chính diện tranh đấu với hai giới Đạo Phật.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo uyển chuyển khiêu vũ, cổ tay nàng đeo chuông bạc nhỏ bé, tay cầm một mặt trống bằng ngọc linh lung, vừa khiêu vũ vừa vỗ nhẹ, phát ra âm tiết kỳ dị. Những cổ trùng xung quanh nghe âm thanh kia lại càng khát máu hung tàn, cho dù võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không ngăn cản nổi, chớp mắt đã bị gặm thành một đống xương trắng!
Ngược lại có tông sư võ đạo định ra tay giải quyết vị thánh nữ Bái Nguyệt Giáo này trước, nhưng xung quanh nàng lại có tới sáu vị Thần Vu Tế. Đây là sáu tông sư võ đạo, trong số Ngũ Đại Kiếm Phái, hai môn phái thực lực hơi yếu là Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Việt Nữ Cung cộng lại còn không tới sáu tông sư võ đạo, làm sao đánh nổi?
Càng đánh sắc mặt Ngũ Đại Kiếm Phái càng khó coi, bọn họ vẫn coi thường giới Ma đạo!
Tính sai!
Những năm nay giới Ma đạo bị chèn ép nặng nề, ngoại trừ thực lực như Bái Nguyệt Giáo còn tiêu dao tự tại một chút, loại môn phái như Đệ Lục Thiên Ma Tông rời xa Trung Nguyên cũng thoải mái một chút, nhưng tông môn Ma đạo khác đều phải kẹp đuôi làm người.
Như Tà Cực Tông cùng Ngũ Độc Giáo, ngày thường ẩn nhẫn kín tiếng tới cực hạn. Còn trong nhánh Ẩn Ma, những hung đồ Ma đạo cũng phải làm việc thận trọng, bình thường thậm chí không dám lộ ra danh tính, chỉ như Vô Tướng Ma Tông có chút quy mô mới dám âm thầm gây chuyện.
Cho nên biểu hiện này của Ma đạo cũng tạo cho Ngũ Đại Kiếm Phái một loại ảo giác, đó là Ma đạo rất yếu, đã suy yếu tới cực hạn.
Kết quả giờ Ngũ Đại Kiếm Phái mới phát hiện, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Khi giới Ma đạo bị ép tới mức nổi điên, lực lượng bộc phát ra thật sự khiến người ta kinh hãi không thôi.
Có điều giờ Ngũ Đại Kiếm Phái đã vào cảnh đâm lao phải theo lao, đã đánh tới nước này rồi, bọn họ còn làm gì được? Rút lui chắc?
Thẩm Bão Trần vừa dây dưa với Y Ba Tuần, vừa cao giọng nói: “Chư vị còn định khoanh tay đứng nhìn hay sao? Giới Ma đạo đã cường đại tới mức này rồi chẳng lẽ chư vị còn định trơ mắt nhìn giang hồ xuất hiện thêm một Côn Luân Ma Giáo nữa sao?”
Lời này Thẩm Bão Trần là nói với những võ giả môn phái khác.
Thật ra lúc đầu những người này căn bản không muốn tham dự vào tranh đấu giữa Ngũ Đại Kiếm Phái và Ma đạo.
Nhưng giờ thấy Ma đạo thể hiện uy thế mạnh mẽ như vậy, bọn họ đều lộ vẻ kiêng dè.
Thẩm Bão Trần nói xuất hiện một Côn Luân Ma Giáo thứ hai gì đó, bọn họ không tin. Côn Luân Ma Giáo nào dễ xuất hiện như vậy.
Có điều uy thế của Ma đạo hiện giờ quả thật vượt ngoài tưởng tượng của họ, cũng nên chèn ép một chút.
Tranh đấu giữa các đạo thống trên giang hồ trước nay vẫn rất tàn khốc. Hai giới Đạo Phật luôn có tranh chấp, quan hệ giữa Ngũ Đại Kiếm Phái cùng hai giới Đạo Phật thật ra cũng không tốt mấy. Nhưng tóm lại trên người bọn họ đều dán chung một nhãn hiệu, đó là tông môn Chính đạo.
Cho nên khi thấy giới Ma đạo đã cường đại tới mức độ này, cho dù bọn họ không phải vì trừ ma vệ đạo cũng phải ra tay vì dục vọng bản thân.
Đại Quang Minh Tự là thế lực đầu tiên xuất thủ.
Thật ra cho dù Thẩm Bão Trần không nói, Đại Quang Minh Tự cũng chuẩn bị xuất thủ.
Nguyên nhân có hai, một là bản thân Đại Quang Minh Tự đã có địch ý rất mạnh đối với giới Ma đạo, thứ hai là trong số Ma đạo tới đây có Đệ Lục Thiên Ma Tông.
Võ công Phật môn vốn có tác dụng khắc chế trời sinh với võ giả Ma đạo, thế nhưng võ công Đệ Lục Thiên Ma Tông lại khắc chế mãnh liệt đối với Phật môn. Kể từ đó Đại Quang Minh Tự luôn coi võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, không gặp thì thôi, nếu gặp đương nhiên phải ra tay.
Có Đại Quang Minh Tự dẫn đầu, trong số những người đứng xem ngoại trừ võ giả tán tu còn chưa quyết định, những tông môn Chính đạo hầu hết đều gia nhập trận chiến, bắt đầu vây giết đám võ giả Ma đạo!
Thấy cảnh này, khoé miệng Thẩm Bão Trần nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Đám người Ngũ Đại Kiếm Phái như Thẩm Bão Trần thật sự không ngờ thực lực Ma đạo lại cường đại đến vậy, có điều bọn họ đã dám động thủ đương nhiên chuẩn bị không chỉ một hai thủ đoạn. Những võ giả tới đây xem lễ cũng là một trong những thủ đoạn bọn họ chuẩn bị.
Nhiều người lực lượng lớn, đặt tới đâu lời này cũng có lý.
Mặc dù Ngũ Đại Kiếm Phái có nắm chắc, nhưng bọn họ vẫn kéo những tông môn khác gia nhập trận chiến.
Ngũ Đại Kiếm Phái thắng, những người này có thể làm người xem, giương oai giúp Ngũ Đại Kiếm Phái.
Ngược lại nếu kế hoạch xuất hiện biến cố gì, những người này có thể là viện trợ, dù sao Chính Ma không đội trời chung, trong trường hợp này không tông môn nào dám không xuất thủ.
Đây là một kế hoạch dự bị của Ngũ Đại Kiếm Phái, không nghĩ đến lại thật sự xảy ra chuyện bất ngờ, bọn họ không thể không vận dụng lực lượng của những võ giả tại đây.
Chương 427 Hung binh
Quá trình từ Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội biến thành Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma chỉ đơn giản như vậy. Các tông môn Chính đạo xuất thủ, toàn bộ Phù Ngọc Sơn như một cối xay máu thịt, mỗi thời mỗi khắc đều có người bị giết, vô cùng tàn khốc, có điều lúc này Ngũ Đại Kiếm Phái cũng xem như thay đổi được cục diện thất bại trước mắt.
Có điều bên phía cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Độc Cô Ly lại bị Đông Hoàng Thái Nhất ép tới không thở nổi.
Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly ngày trước là cường giả cả đời tung hoành giang hồ, đã từng điên cuồng dùng sức mình mình giết tới Bắc Yên đòi một câu trả lời. Hôm nay Độc Cô Ly còn sống đã đủ chứng minh thiên phú cùng thực lực của hắn.
Nhưng rất đáng tiếc, Độc Cô Ly lại gặp phải người thiên phú còn kinh khủng hơn, thực lực còn mạnh mẽ hơn mình, Đông Hoàng Thái Nhất!
Hai mắt Thần Ma tịch diệt vạn vật, võ công quỷ dị như vậy khiến cho Độc Cô Ly không cách nào xuống tay, kiếm đạo của hắn có mạnh hơn nữa cũng chỉ bị hủy diệt dưới con mắt vàng kim trên hư ảnh Ma Thần của Đông Hoàng Thái Nhất.
Đông Hoàng Thái Nhất hời hợt bước tới, tay áo màu đen rộng lớn giương lên, thân thể lơ lửng giữa không trung. Theo tay áo rộng lớn đè xuống, như cả nửa Phù Ngọc Sơn đều tiến vào tay áo hắn.
Sắc trời đột nhiên tối sầm, Độc Cô Ly cảm thấy một áp lực cường đại từ bốn phương tám hướng ập tới, hắn không kịp suy nghĩ, trường kiếm trong tay xoay chuyển, từng luồng hỏa diễm vàng kim bừng lên, kiếm khí thiêu đốt trong hư không, Phần Thiên Kiếm Quyết!
Có điều không đợi Phần Thiên Kiếm Quyết của Độc Cô Ly thi triển xong, quanh người hắn đã vang lên một loạt tiếng nổ, ma khí hùng hồn như đột nhiên xuất hiện giữa hư không, trực tiếp ép hắn xuống lòng đất. Chiêu thức này khiến toàn bộ Phù Ngọc Sơn rung chuyển hai lượt, ngọn núi xuất hiện một vết nứt lớn.
Tông sư võ đạo có thể một kiếm chặt đứt con sông, một quyền đánh nát ngọn núi. Mặc dù chỉ đánh nát được núi nhỏ nhưng cũng đủt thấy uy thế kinh người của tông sư võ đạo.
Phù Ngọc Sơn rất lớn, cho dù hơn mười tông sư võ đạo cùng tiến tới cũng đánh không nát nổi, nhưng giờ có sáu cao thủ như Đông Hoàng Thái Nhất giao thủ, có đánh tan cả Phù Ngọc Sơn có vẻ cũng chẳng khó khăn gì.
Độc Cô Ly bị đánh chìm xuống dưới đất, miệng phun máu tươi, ánh mắt vô cùng kinh hãi.
Sau khi đánh tới Bắc Yên rồi bị trọng thương, Độc Cô Ly đã rất ít khi xuất thủ, cho nên đã lâu hắn không nếm trải tư vị trọng thương. Giờ rốt cuộc hắn cũng
được thưởng thức lại cảm giác này.
Đông Hoàng Thái Nhất từ từ tiến tới, định giải quyết triệt để Độc Cô Ly. Nhưng đúng lúc này ông lão trông mộ vẫn luôn chú ý tới bên này đột nhiên quát lớn: “Kính mời Tuyệt Uyên Kiếm!”
Dứt lời, Yến Chi đang giao thủ cùng võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông nhanh chóng bứt lui, hắn cắn rách ngón tay, ấn lên trên trán. Chỉ trong chớp mắt một luồng ánh sáng vàng kim bừng lên, lôi đài bên dưới nứt ra, một thanh trường kiếm màu đen kịt từ dưới mặt đất dâng lên.
Nói là trường kiếm nhưng hình dáng thanh kiếm kia quả thật hết sức kỳ quái, như một phôi kiếm chưa hoàn toàn thành hình.
Thân kiếm cùng chuôi kiếm đều có màu thép đen, thậm chí thân kiếm méo mó, chưa khai phong.
Nhưng trên thanh trường kiếm này lại mang theo một luồng khí thế hung ác không gì sánh được, có trời mới biết rốt cuộc trên chuôi kiếm này đã mang theo bao nhiêu giết chóc!
Thanh kiếm này chính là trân tàng tuyệt thế của Phong Vân Kiếm Trủng, hung binh Tuyệt Uyên! Đứng hạng sáu trên Danh Kiếm Phổ, hung binh Tuyệt Uyên Kiếm!
Trong truyền thuyết Tuyệt Uyên Kiếm không phải do người khác rèn ra mà sinh ra từ một vực sâu không thấy đáy trong khu hải đảo Bắc Hải. Bản thể của nó là một cây gậy sắt không biết từ chất liệu gì nhưng kiên cố dị thường, không riêng gì dung nạp được bất cứ thuộc tính chân khí nào, lại có thể tự động hấp thu lực lượng thiên địa, có thể xưng là dị bảo.
Nhưng sau khi cây côn sắt này được người ta mang ra, bên trên như có nguyền rủa xui xẻo, tất cả những người sở hữu nó đều chết oan chết uổng, trên thanh côn sắt này cũng dính phải vô số máu tươi.
Sau này nó được một vị đại tông sư đúc kiếm đoạt được. Đại tông sư đúc kiếm này như nhặt được chí bảo, luyện chế nó thành một thanh kiếm, nhưng do chất liệu quá mức kiên cố, luyện chế vô cùng khó khăn. Đại tông sư rèn kiếm kia hao hết công sức chín trâu hai hổ mới đúc được nó thành phôi kiếm, nhưng còn chưa thật sự bắt tay vào luyện chế, đại tông sư đúc kiếm lại bị giết chết.
Có điều lúc này mặc dù Tuyệt Uyên Kiếm mới là phôi kiếm nhưng đã thành hình, đồng thời do thân kiếm lây dính vô số máu tươi, khí tức hung lệ trên Tuyệt Uyên Kiếm vô cùng nồng đậm, hễ ai nhận được thanh kiếm này đều bị ảnh hưởng, biến thành kẻ điên chỉ biết giết chóc.
Hơn nữa lúc này mọi người cũng biết đặc điểm của Tuyệt Uyên Kiếm, nó không chỉ tự động hấp thu lực lượng thiên địa mà còn có thể hấp thu khí huyết của võ giả làm chất dinh dưỡng cho mình, đôi khi chủ nhân nó giết chóc không đủ, Tuyệt Uyên Kiếm còn ảnh hưởng tới cả chủ nhân, bức ép hắn giết chóc trắng trợn.
Có thể nói hành vi này của Tuyệt Uyên Kiếm đã là hung binh trong hung binh, vị chủ nhân cuối cùng của Tuyệt Uyên Kiếm chính là chết trong tay Phong Vân Kiếm Trủng. Tuyệt Uyên Kiếm cũng bị người của Phong Vân Kiếm Trủng vận dụng kiếm ý cường đại của vùng đất Táng Kiếm trấn áp.
Qua nhiều năm như vậy, số lần Phong Vân Kiếm Trủng vận dụng Tuyệt Uyên Kiếm có thể đếm trên đầu ngón tay, bình thường không tới lúc mấu chốt thậm chí họ không muốn động tới Tuyệt Uyên Kiếm.
Hung binh dẫu sao cũng là hung binh, là thứ hại người hại mình, phát động Tuyệt Uyên Kiếm cũng không phải chuyện tốt lành gì với người sử dụng, sẽ làm thương tổn tới khí huyết.
Hơn nữa vạn nhất xảy ra vấn đề gì khiến cho Tuyệt Uyên Kiếm mất khống chế, như vậy sẽ gây ra thương vong không cách nào tưởng tượng nổi.
Lần này Ngũ Đại Kiếm Phái cũng thật sự hạ quyết tâm. Trước khi bố cục, Phong Vân Kiếm Trủng đã đem Tuyệt Uyên Kiếm tới, nhưng vốn bọn họ không định sử dụng.
Song giờ đánh tới nước này, nếu không dùng Tuyệt Uyên Kiếm, Ngũ Đại Kiếm Phái thật sự không chịu nổi.
Yến Chi lấy máu tươi làm vật dẫn phát động Tuyệt Uyên Kiếm, chỉ trong chớp mắt trên thân Tuyệt Uyên Kiếm đã bùng lên một luồng lực lượng hung sát thu hút tâm thần người khác. Lực lượng đỏ rực như máu nhuộm đẫm Tuyệt Uyên Kiếm vốn đen kịt như mực. Chỉ trong chớp mắt thanh Tuyệt Uyên Kiếm lơ lửng trên không trung đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ một khắc sau đã xuất hiện trước người Đông Hoàng Thái Nhất.
Cánh tay áo rộng lớn của Đông Hoàng Thái Nhất múa lên, thân hình hóa thành làn sương đen hư ảo. Tuyệt Uyên Kiếm xuyên qua làn sương, không làm thương tổn tới Đông Hoàng Thái Nhất nhưng lại triệt để phá tan hư ảnh Ma Thần sau lưng hắn.
Ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất lóe lên vẻ kỳ dị: “Hung binh Tuyệt Uyên? Lần này Phong Vân Kiếm Trủng các ngươi chuẩn bị thật chu đáo. Đáng tiếc binh khí có mạnh hơn cũng chỉ là vật chết, muốn dùng một vật chết ngăn cơn sóng dữ? Nằm mơ giữa ban ngày!”
Dứt lời, quanh người Đông Hoàng Thái Nhất bùng lên ma khí mãnh liệt, thân hình biến mất trong ma khí vô biên vô tận.
Ma khí hùng hồn che phủ bầu trời, thiếu chút nữa bao bọc toàn bộ Phù Ngọc Sơn vào trong
Tông sư võ đạo Chân Hỏa Luyện Thần một khi ra tay uy thế cường đại tới mức kinh thiên, chỉ sợ sau trận chiến này toàn bộ Phù Ngọc Sơn đều bị bọn họ đánh cho sụp đổ.
Chương 428 Vô gian đạo (1)
Cường giả hai bên Chính Ma đều đang kịch chiến, còn Sở Hưu lúc này lại chỉ giả bộ.
Trong lúc này Sở Hưu đương nhiên không ngu ngốc tới mức chủ động bại lộ thân phận bản thân, y phải lợi dụng thật tốt cả hai thân phận Chính đạo cùng Ma đạo.
Trước đó Lục tiên sinh đã bí mật truyền âm với Sở Hưu, để hắn mượn cơ hội này giải quyết một người. Sở Hưu cũng đáp ứng, dù sao y cũng cực kỳ khó chịu với người này, kẻ đó chính là Sơn m Công Tử của Ngũ Độc Giáo, Cửu Tương Tử.
Ngũ Độc Giáo dường như có mâu thuẫn với Vô Tướng Ma Tông, còn Cửu Tương Tử cũng luôn là kẻ đối đầu với Lục tiên sinh.
Trước đó trong Ma Đạo Hội Minh, hai bên đã động thủ, có điều lúc đó Sở Hưu cần che giấu tung tích không cách nào hạ sát thủ, hơn nữa có mặt nhiều cao thủ Ma đạo như vậy, Sở Hưu cũng không cách nào ra tay quá nặng, giờ mới là lúc.
Mặc dù trước mắt đang là thời điểm Ma đạo liên thủ chống lại Chính đạo, Sở Hưu đi ra tay với ‘người mình’ như vậy có vẻ không được tốt. Nhưng bất luận Sở Hưu hay Lục tiên sinh đều không có cảm giác tội lỗi gì.
Sở Hưu vốn là kẻ giả mạo tân tú Ma đạo, rốt cuộc có tính là người trong Ma đạo không ngay chính y cũng không rõ. Có điều trước mắt thân phận này đang có lợi cho Sở Hưu, y cũng tính giả bộ tiếp.
Về phần Lục tiên sinh, hắn muốn giết Cửu Tương Tử đâu phải ngày một ngày hai. Ngũ Độc Giáo dựa lưng vào Bái Nguyệt Giáo, làm chó săn cho Bái Nguyệt Giáo đổi lại chỗ dựa lớn như vậy khiến Vô Tướng Ma Tông hết sức khó chịu. Giờ giải quyết một Cửu Tương Tử cũng coi như trút giận đôi chút.
Cho nên giờ hai bên đang hỗn chiến, Sở Hưu vừa đánh vừa lui, rốt cuộc tìm ra bóng dáng Cửu Tương Tử.
Lúc này Cửu Tương Tử đang giết chóc rất thoải mái, võ công Ngũ Độc Giáo bọn họ hết sức thuận lợi khi hỗn chiến, Ngũ Độc Cương Khí vừa xuất lập tức ảnh hưởng tới đại lượng mọi người xung quanh, ai trúng độc sâu hơn, hắn chọn giết trước.
Trong cơ thể hắn có một số trùng độc cần khí huyết nuôi dưỡng, ngày thường không có cơ hội cũng chẳng to gan đi giết nhiều võ giả Chính đạo như vậy để nuôi trùng độc, lần này Cửu Tương Tử định vớt một hồi lớn.
Lúc này quanh người Cửu Tương Tử tràn ngập sương độc, đang đuổi theo một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên của Ba Sơn Kiếm Phái.
Võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia đã sắp hỏng mất.
Rõ ràng là hắn tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, sao chỉ chớp mắt nơi này đã biến thành Tu La Địa Ngục, mọi người bắt đầu giết chóc khắp nơi?
Võ giả này không hiểu, cho nên chỉ có thể bỏ chạy giữ mạng.
Bên ngoài, võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên có thể xưng là cao thủ, nhưng tại đây đừng nói là Ngũ Khí Triều Nguyên, cho dù là tông sư võ đạo cũng khó lòng giữ mình an toàn.
Ngay lúc Cửu Tương Tử sắp tiếp cận võ giả Ba Sơn Kiếm Phái, một thủ ấn vàng kim ầm ầm rơi xuống, chớp mắt đã đánh tan tất cả trùng độc rắn rết trước người hắn.
Thân hình Sở Hưu ngăn trước mặt Cửu Tương Tử, khiến cả Cửu Tương Tử cùng võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên đều sửng sốt.
Võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia có vẻ không ngờ người cứu hắn lại là Sở Hưu có chút thù hận với Ba Sơn Kiếm Phái bọn họ. Chẳng lẽ tên Sở Hưu này đổi tính hay sao? Mà có vẻ y cũng không bại hoại như sư môn đã nói.
Về phần Cửu Tương Tử, hắn chỉ thấy Sở Hưu có vẻ quen quen.
Mặc dù vừa rồi trên lôi đài Sở Hưu đã ra tay nhiều lần, nhưng khi đó khoảng cách quá xa, Cửu Tương Tử không chú ý tới. Còn giờ hai bên đối mặt, hắn thật sự cảm thấy khí tức trên người Sở Hưu có phần quen thuộc.
Sở Hưu ra tay giúp đỡ khiến võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia hết sức kinh ngạc, liên tưởng tới chuyện lúc trước bên mình còn định tới gây sự với Sở Hưu, võ giả Ba Sơn Kiếm Phái này không khỏi xấu hổ trong lòng.
Võ giả này dùng giọng điệu cảm kích và áy náy chắp tay với Sở Hưu nói: “Đa tạ Sở công tử bất kể ân oán ra tay cứu giúp.”
Sở Hưu khoát tay ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt, rộng lượng nói: “Ta với Ba Sơn Kiếm Phái đúng là có chút ân oán, có điều đó đều là tư oán.
Ngươi ta đều là võ giả Chính đạo, hôm nay đối mặt với đám hung đồ Ma đạo này, đương nhiên nên buông bỏ thù hận ngày trước, nhất trí đối ngoại!”
Võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia nghe vậy lập tức gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đã thay đổi.
Trên giang hồ vẫn luôn đồn đại Sở Hưu ra tay tàn nhẫn tuyệt tình, không giống người trong Chính đạo. Nhưng giờ xem ra, vị Sở công tử này vẫn có thể phân rõ đại nghĩa với tư oán, tuyệt đối không bại hoại như lời đồn đại trên giang hồ.
Lúc này Cửu Tương Tử cũng chẳng có tâm tư suy nghĩ xem vì sao Sở Hưu lại có cảm giác quen thuộc như vậy, chỉ cười lạnh nói: “Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường các ngươi không tính là Chính đạo, thuộc về thế lực trung lập, trận đại chiến trên Phù Ngọc Sơn hôm nay không liên quan tới ngươi. Giờ ngươi cứ nhất quyết nhúng tay vào như vậy, muốn chết phải không?”
Sở Hưu bước lên trước một bước, giọng đầy chính nghĩa nói: “Ai nói Quan Trung Hình Đường ta không phải Chính đạo? Thiên hạ hưng vong, thất phu đều có trách nhiệm, Chính đạo an nguy đương nhiên cũng phải do chúng ta chống đỡ.
Đám hung đồ Ma đạo các ngươi lớn lối như vây, ta thấy kẻ muốn chết là các ngươi mới đúng!”
Những lời này của Sở Hưu hiên ngang lẫm liệt, cứ như hắn là hiệp khách Chính đạo vậy.
Cửu Tương Tử nghe vậy lại cười lạnh một tiếng, Ngũ Độc Cương Khí bùng lên quanh người, trong làn khói độc bảy màu lộng lẫy xen lẫn từng tiếng côn trùng kêu vang, rõ ràng trong làn sương độc đó ẩn giấu rất nhiều độc trùng quỷ dị.
Trước đó Cửu Tương Tử từng thấy Sở Hưu xuất thủ, có điều khi đó Ma đạo còn chưa đánh lên Phù Ngọc Sơn, Ngũ Độc Giáo thân là người của nhánh Minh Ma, đương nhiên không như đám người Lục tiên sinh đứng ngay dưới đài thấy rõ ràng được.
Cửu Tương Tử trốn trên một gốc cây lớn ở vách núi, khoảng cách khá xa, cho nên hắn cũng không cảm nhận được uy thế của Sở Hưu rốt cuộc mạnh tới mức nào, hết sức mơ hồ. Thậm chí chi tiết xuất thủ ra sao Cửu Tương Tử hoàn toàn không thấy được, cùng lắm chỉ chứng kiến kết quả cuối cùng mà thôi.
Có điều theo suy nghĩ của hắn, Sở Hưu này không phải cùng cấp với Phương Thất Thiếu, hắn mới chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên mà thôi, cho dù có mạnh thì cũng mạnh đến đâu được?
Ôm ý nghĩ này, Cửu Tương Tử thậm chí không vận dụng toàn lực, chỉ xuất tám phần thực lực, hai phần khác đương nhiên hắn không uổng phí mà luôn chú ý động tĩnh xung quanh, đề phòng có kẻ đánh lén.
Đừng nhìn giờ Ma đạo đang giao thủ với đệ tử đại phái Chính đạo, thật ra mọi người đều là võ giả, bỏ đi đạo thống của bản thân, chưa biết ai âm độc hơn ai!
Lúc này Sở Hưu bước ra một bước, thân hình không ngờ lại chủ động tiến vào trong làn sương độc, không đợi Cửu Tương Tử lên tiếng chế nhạo Sở Hưu chui đầu vào chỗ chết, một luồng phật quang chói mắt đã bùng lên trong làn khói, phá tan sương độc, chấn nát độc trùng!
“Lại là võ công Phật môn!”
Thấy cảnh này, Cửu Tương Tử tức giận tới thổ huyết!
Chương 429 Vô gian đạo (2)
Trong Ngũ Độc Giáo thực lực của hắn không yếu, thật ra xét theo tu vi, Cửu Tương Tử đã sắp đạt tới cảnh giới nửa bước tông sư, trong số võ giả cùng cấp hiếm người thắng được hắn.
Nhưng giờ lại đụng phải khắc tinh, Cửu Tương Tử cũng cực kỳ uất ức, lúc trước hắn đã cố gắng tránh né đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự, không ngờ lại gặp phải một kẻ đầu có tóc nhưng lại dùng võ công Phật môn!
Nghĩ tới đây, Cửu Tương Tử lại vô thức nhớ tới tiểu tử ghê gớm được Lục Tấn mang tới, có vẻ hắn tên Lâm Diệp, tên kia cũng tinh thông võ công Phật môn!
Có điều không đợi Cửu Tương Tử nghĩ nhiều, hai tay Sở Hưu đã niết Đại Kim Cương Luân Ấn, luân phiên đánh về phía Cửu Tương Tử.
Trước đó trong Ma Đạo Hội Minh, Sở Hưu cần che giấu tung tích cho nên không sử dụng võ công tiêu chí của mình là Khoái Mạn Cửu Tự Quyết mà chỉ vận dụng Đại Kim Cương Thần Lực mà y mới học được.
Mặc dù uy năng của mấy pháp tướng do Đại Kim Cương Thần Lực ngưng tụ ra đều không yếu nhưng lại không thuận buồm xuôi gió như Khoái Mạn Cửu Tự Quyết.
Cũng như hiện tại, Sở Hưu lợi dụng Lưu Ly Kim Ti Cổ khắc chế độc trùng cùng công pháp Phật môn khắc chế công pháp của Cửu Tương Tử, công kích liên tục, áp đảo hoàn toàn đối phương.
Cửu Tương Tử càng đáng càng uất ức, tu vi của hắn thật ra đã gần tới nửa bước tông sư võ đạo, tối thiểu trên phương diện dùng độc là vậy.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đều phải kiêng dè trước độc công của hắn, thế nhưng lúc này giao thủ hắn lại hết sức bó tay bó chân, tên Sở Hưu trước mắt như bách độc bất xâm, độc công của mình căn bản không làm gì được đối phương.
Cho nên giờ cảm thấy mình đã bị áp chế tới cực hạn, Cửu Tương Tử nhanh chóng quyết định, lập tức bỏ chạy, để người khác đối phó với Sở Hưu.
Trên Phù Ngọc Sơn có nhiều cao thủ Chính đạo như vậy, Cửu Tương Tử có thể chém giết những người khác lập công, không cần liều chết với Sở Hưu tại đây.
Có điều nếu Sở Hưu đã động sát tâm, vậy hắn đâu dễ thả Cửu Tương Tử bỏ chạy như vậy?
Ngay lúc Cửu Tương Tử chuẩn bij rút lui, hai tay Sở Hưu niết thành Ngoại Sư Tử Ấn, một tiếng nổ như sấm rền vang lên, chấn cho thân hình Cửu Tương Tử ngưng bặt lại, không nhịn nổi rên khẽ một tiếng, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn.
Tên Sở Hưu này đã không định buông tha, vậy hôm nay ta muốn xem xem người chết cuối cùng là ai!
Cửu Tương Tử là võ giả Ma đạo của Ngũ Độc Giáo, tính cách đương nhiên hung ác ngoan độc, trước đó hắn muốn rút lui chẳng qua là vì phát hiện Sở Hưu am hiểu công pháp Phật môn, giao thủ với y sẽ chịu thiệt mà thôi.
Nhưng giờ Sở Hưu cứ dây dưa không tha, vậy được, mình liều xuất thêm tuyệt kỹ, xem xem cuối cùng hươu chết vào tay ai!
Ngay lúc xoay người, song chưởng Cửu Tương Tử cùng xuất, đại lượng sương độc bộc phát, nghênh đón Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu.
Chỉ thấy một luồng Phật quang bùng lên, tất cả sương độc của Cửu Tương Tử đều bị chấn nát, có điều lúc này hai con rắn nhỏ vàng kim lại lao ra trong làn sương độc, đánh về phía Sở Hưu.
Hai con rắn vàng lớn cỡ bàn tay, tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Sở Hưu.
Sở Hưu tay niết Độc Cô Ấn, tình huống kỳ dị lại diễn ra, hai con rắn nhỏ không ngờ hoàn toàn không bị cương khí của Sở Hưu ảnh hưởng, vẫn tiếp tục lao về phía y.
Sở Hưu nhíu mày, vừa lui lại vừa vung Thiên Ma Vũ trong tay lên, nhưng ma khí đao cương đều không mấy ảnh hưởng tới hai con rắn vàng kim này. Chỉ nghe hai tiếng keng keng vang lên, hai con rắn vàng kim đều bị Sở Hưu chém bay nhưng chỉ lưu lại một vệt trắng nhỏ trên người chúng. Bảo binh lục chuyển chém lên người không ngờ cũng chẳng mấy hiệu quả.
Cửu Tương Tử thấy vậy không khỏi cười lạnh một tiếng.
Hai con rắn nhỏ này là dị chủng hắn phát hiện trong dãy núi ở Miêu Cương, tên là Tiểu Kim Cương Xà, cương khí không nhập, không sợ bách binh, mặc dù không phải hung thú nhưng lại có đủ loại uy năng kỳ dị.
Chỉ có điều nuôi nấng loài Tiểu Kim Cương Xà này quá mức khó khăn, thứ này không ngờ chỉ ăn cốt tủy, hơn nữa còn phải là cốt tủy của võ giả, thực lực càng mạnh càng tốt.
Cho dù Cửu Tương Tử mỗi ngày đều giết người cũng không nuôi nổi, cho nên đại đa số thời điểm hắn luôn để hai con Tiểu Kim Cương Xà này tạm thời ngủ đông, tới lúc mấu chốt mới vận dụng.
Mặc dù sau khi vận dụng, Cửu Tương Tử lại phải đi khắp nơi giết người lấy tủy nuôi nấng hai con Tiểu Kim Cương Xà này, nhưng chỉ cần giết chết Sở Hưu, tất cả đều đáng giá.
Phải biết mặc dù Sở Hưu không phải đại nhân vật trong tông môn Chính đạo, nhưng dù sao y cũng là tuấn kiệt trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, công lao cũng không nhỏ.
Dưới sự chỉ huy bằng cương khí của Cửu Tương Tử, hai con tiểu Kim Cương Xà lại lao tới đánh về phía Sở Hưu. Nhưng lần này Sở Hưu đứng yên, uy năng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp bộc phát, chỉ trong nháy mắt hai con Tiểu Kim Cương Xà đã chảy máu cả miệng mũi, co quắp một hồi rồi không còn động tĩnh.
Thứ này không sợ cương khí, trăm binh không thương tới thân thể, chẳng lẽ tinh thần lực còn cường đại được sao?
Còn Cửu Tương Tử thấy cảnh này, quả thật đau tới mức trái tim rỉ máu.
Nhớ lại ngày trước vì hai con Tiểu Kim Cương Xà này, Cửu Tương Tử phải mạo hiểm bị đám võ giả Chính đạo truy sát giết người lấy tủy, khó khăn lắm mới nuôi sống được hai con rắn nhỏ, kết quả giờ đều chết dưới tay Sở Hưu!
“Sở Hưu! Ta sẽ giết ngươi!”
Cửu Tương Tử nổi giận gầm lên một tiếng, chủ động đánh về phía Sở Hưu.
Có điều mặc dù Cửu Tương Tử phẫn nộ nhưng lại không phải ngu ngốc. Hắn không am hiểu áp sát cận chiến, đương nhiên sẽ không nhào tới liều chết chém giết với Sở Hưu.
Ngay lúc tới gần Sở Hưu, từ trong tay áo Cửu Tương Tử bùng lên một luồng sáng đỏ tươi như máu, bắn thẳng về phía Sở Hưu!
Luồng sáng đỏ tươi đó tựa như kiếm khí, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, không ngờ đó lại là con rết dữ tợn màu đỏ máu dài chừng một xích, lớn cỡ thanh đoản kiếm.
Thứ này tên là Vận Độc Huyết Ngô, là một loại độc trùng bí truyền do Ngũ Độc Giáo luyện chế ra.
Dùng tinh huyết nuôi nấng, mang theo vô số độc vật, trong lúc đó còn không thể để Vạn Độc Huyết Ngô chết đi.
Mặc dù Vạn Độc Huyết Ngô mà Cửu Tương Tử luyện chế ra còn chưa đạt tới mức mang cả vạn loại độc tố nhưng cũng phải hơn ngàn loại, uy năng hết sức cường đại, không tới mức thấy máu là chết nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.
Vốn dĩ Cửu Tương Tử còn chưa hoàn toàn luyện chế xong Vạn Độc Huyết Ngô, giờ vận dụng sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của Vạn Độc Huyết Ngô.
Nhưng giờ hắn đã cực kỳ thù hận Sở Hưu, chẳng nghĩ nhiều được như vậy. Lần này hắn nhất quyết phải giết chết Sở Hưu!
Có điều không đợi Vạn Độc Huyết Ngô tới người, Cửu Tương Tử đã trợn tròn hai mắt, thần sắc không dám tin tưởng.
Chỉ thấy con Vạn Độc Huyết Ngô mà hắn coi là thủ đoạn cuối cùng lại bị Sở Hưu dễ dàng kẹp giữa hai ngón tay. Vạn Độc Huyết Ngô vốn dữ tợn hung ác tới tay Sở Hưu lại như một con côn trùng nhỏ yếu đuối, không ngờ còn run lên lẩy bẩy!
Hai ngón tay Sở Hưu xiết lại, Vạn Độc Huyết Ngô bị cương khí của y cắt đứt thành hai nửa!
“Không!”
Cửu Tương Tử gầm lên một tiếng, đáng tiếc đã muộn. Phải nói Cửu Tương Tử dùng mấy loại độc vật cổ trùng đối phó với Sở Hưu vốn đã là quyết định sai lầm.
Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể Sở Hưu trời sinh đã có năng lực áp chế các loại độc vật cùng cổ trùng, trừ phi cổ trùng có đẳng cấp vượt qua Lưu Ly Kim Ti Cổ, nếu không những thứ độc vật cổ trùng này gặp phải Sở Hưu chỉ có thể thành rác rưởi.
Chương 430 Giết Hạ Hầu! (1)
Trước đó Lục tiên sinh đã nói với Sở Hưu, Ngũ Độc Giáo tôn Bái Nguyệt Giáo làm chủ, như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Trước đó Sở Hưu còn tưởng do Ngũ Độc Giáo ở gần Bái Nguyệt Giáo, nhưng giờ xem ra còn ẩn tình khác.
Bái Nguyệt Giáo cũng am hiểu luyện cổ, có điều không như Ngũ Độc Giáo chỉ luyện chế độc cổ mà còn có cổ trùng cao cấp hơn, như Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể Sở Hưu.
Mà luyện cổ chỉ là một nhánh tu luyện của Bái Nguyệt Giáo, thậm chí chỉ coi là phụ trợ, võ giả Bái Nguyệt Giáo đều chủ tu ma công cực kỳ cường đại.
Cho nên cứ như vậy võ giả Bái Nguyệt Giáo hoàn toàn áp đảo khắc chế Ngũ Độc Giáo, chẳng trách Ngũ Độc Giáo kính cẩn nghe theo Bái Nguyệt Giáo như vậy.
Lúc này Sở Hưu đối mặt với Cửu Tương Tử cũng là như vậy, hoàn toàn áp đảo tới mức đối phương không thở nổi.
Cửu Tương Tử giờ đã chẳng còn chiến ý, đáng tiếc Sở Hưu không định cho hắn cơ hội bỏ chạy.
Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh xuống, vài ấn liên tiếp đã khiến Cửu Tương Tử hộc máu.
Có điều càng đánh Cửu Tương Tử càng có cảm giác quen thuộc, dù sao dung mạo công pháp có thể thay đổi nhưng một số thói quen khi giao chiến của một người lại không cách nào cải biến.
Điểm này có lẽ người khác không cách nào phát giác, nhưng Cửu Tương Tử thân là loại lõi đời trên giang hồ, lần mò trên giang hồ suốt mấy chục năm, kinh nghiệm chiến đấu hết sức phong phú.
Cửu Tương Tử đột nhiên nhớ lại lúc ở Ma Đạo Hội Minh, khi mình giao thủ với Lâm Diệp kia, mặc dù mình không vận dụng những cổ trùng ẩn giấu nhưng cổ trùng của mình đều mất hiệu lực trước mặt đối phương, cũng như lúc này.
Cửu Tương Tử nhìn Sở Hưu, hai mặt mở to, sợ hãi hét lên: “Ngươi là…”
Có điều lời tiếp đó của hắn không nói ra được khỏi miệng, chỉ thấy trong mắt Sở Hưu bừng lên ánh sáng rực rỡ, phật quang chói mắt ngưng tụ tất cả lực lượng quanh người Sở Hưu ầm ầm đánh tới!
Viên Mãn Bảo Bình Ấn!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Cửu Tương Tử trực tiếp bị Viên Mãn Bảo Bình Ấn của Sở Hưu đánh nát tâm mạch, câu nói cuối cùng vĩnh viễn không ra khỏi miệng.
Sở Hưu nhíu mày, trực tiếp bước qua thi thể Cửu Tương Tử, liếc mắt với Lục tiên sinh. Hai người mặt không đổi sắc tránh khỏi đám người, tới một chỗ tối phía ngoài cùng ẩn nấp.
Một Cửu Tương Tử chết đi không khiến nhiều người chú ý, dù sao nơi này cũng là chiến trường đại chiến Chính Ma, đừng nói một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như Cửu Tương Tử, cho dù tông sư võ đạo chết đi cũng là chuyện hết sức bình thường, không ai buồn để ý.
Lúc này sau một tảng đá lớn bên rìa Phù Ngọc Sơn, Sở Hưu cùng Lục tiên sinh đều nấp tại chỗ, Sở Hưu lại thay một bộ quần áo, đeo mặt nạ lên.
Lục tiên sinh cười hắc hắc nói: “Làm không tệ, tên Cửu Tương Tử chết tiệt kia luôn khiến người ta căm ghét. Ta muốn giết hắn từ lâu rồi nhưng vẫn không có cơ hội.
Giờ hắn vì Ma đạo ta ‘hy sinh thân mình’ tin rằng người của Ngũ Độc Giáo sẽ lập đền thờ cho hắn.”
Sau khi nói xong, Lục tiên sinh nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi định giết người à? Giết ai?”
Trước đó Sở Hưu cũng đã truyền âm cho Lục tiên sinh, nhờ hắn phối hợp giết một người.
Giờ Sở Hưu thân có hai loại thân phận, vừa vặn đục nước béo cò trong Đại chiến chính ma này.
Thậm chí có thể nói chỉ cần Sở Hưu không phách lối tới mức tìm tới tông sư võ đạo, võ giả cùng cấp không ai làm gì được y.
Sở Hưu híp mắt nói: “Đương nhiên là giết Nhiếp Đông Lưu với Hạ Hầu Vô Giang. Hai tên này cực kỳ đáng ghét, luôn gây phiền toái cho ta.
Mặc dù nói quân tử báo thù mười năm không muộn, có điều giờ ta muốn báo cái thù này luôn đi!”
Nhiếp Đông Lưu không cần phải nói, ngày trước Sở Hưu bị đuổi giết chật vật như vậy, cho dù Nhiếp Đông Lưu muốn hòa giải Sở Hưu cũng sẽ không đáp ứng, dù sao lòng dạ Sở Hưu vốn chẳng lớn.
Còn Hạ Hầu Vô Giang lại như con ruồi suốt ngày vo ve gây chuyện cũng khiến Sở Hưu nổi sát tâm.
Lục tiên sinh gật đầu, nhìn về phía chiến trường nhíu mày nói: “Ngươi muốn giết ai trước? Giết Nhiếp Đông Lưu trước thì hơi phiền phức, tên này cực kỳ giảo hoạt, đi theo sau một đám tông sư võ đạo làm bộ làm tịch, muốn giết hắn khá khó đấy!”
Lần này Tụ Nghĩa Trang không có tông sư võ đạo tới, dù sao hiện tại toàn bộ Tụ Nghĩa Trang chỉ có mình Nhiếp Nhân Long là tông sư võ đạo, hắn rời khỏi Tụ Nghĩa Trang một thời gian dài như vậy cũng không ổn. Cho nên những người theo Nhiếp Đông Lưu tới chỉ có một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Tụ Nghĩa Trang mà thôi.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu nhanh chóng nghĩ cách dựa thế.
Trong Bắc Yên Tụ Nghĩa Trang có danh tiếng rất lớn, Nhiếp Nhân Long lại giao du rộng rãi, vô số hảo hữu. Lần này những tông sư võ đạo từ Bắc Yên tới hầu
hết đều có giao tình với Nhiếp Nhân Long. Nhiếp Đông Lưu đi theo sau bọn họ rất an toàn, còn có thể thừa cơ chém giết một số võ giả Ma đạo thực lực không bằng hắn, tích lũy thêm thanh thế. Giờ Sở Hưu muốn giết Nhiếp Đông Lưu quả thật rất khó, trừ phi giải quyết hết những người bên cạnh Nhiếp Đông Lưu mới được.
Giờ mặc dù Sở Hưu coi như tân tú trong giới Ma đạo, cũng coi như có chút thể diện, nhưng rõ ràng thể diện của hắn còn chưa lớn tới mức đó.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp nhìn sang Hạ Hầu Vô Giang nói: “Giải quyết Hạ Hầu Vô Giang trước đã, lát nữa nếu có cơ hội thì xử lý Nhiếp Đông Lưu sau!”
Hạ Hầu Vô Giang thật ra luôn đi theo phía sau Hạ Hầu Trấn, có điều bên Hạ Hầu Trấn chỉ có một người, Hạ Hầu Vô Giang được phụ thân che chở, giao thủ với những võ giả Ma đạo, cũng coi như tích lũy kinh nghiệm.
Lục tiên sinh híp mắt nói: “Cái này dễ giải quyết, động thủ đi!”
Đồng thời Lục tiên sinh rời đi tới báo cho tông sư võ đạo bên Vô Tướng Ma Tông.
Đối phó với tông sư võ đạo như Hạ Hầu Trấn, đương nhiên hắn không làm được, cho nên vẫn phải mời cao thủ Vô Tướng Ma Tông mới ổn.
Lần này bên Vô Tướng Ma Tông có không ít tông sư võ đạo tới, trong đó có một người xuất thủ tại Thần Binh Đại Hội ngày trước, m Ma Sứ - Tư Đồ Lệ.
Vị này có thù oán với võ giả Tàng Kiếm Sơn Trang, lúc này đang nhắm vào võ giả Tàng Kiếm Sơn Trang đánh giết.
Sau khi nhận được tin của Lục tiên sinh, ánh mắt Tư Đồ Lệ lóe lên sắc thái lạ, trực tiếp thay đổi đối thủ, đánh về phía Hạ Hầu Trấn.
Tư Đồ Lệ biết chuyện về Sở Hưu, thậm chí có thê rnói trong Vô Tướng Ma Tông có rất nhiều người biết. Bọn họ cũng không phản đối thái độ kết giao trợ giúp của Lục tiên sinh đối với Sở Hưu.
Mấy năm gần đây danh tiếng của Vô Tướng Ma Tông trong nhánh Ẩn Ma vốn không tệ. Ngày nay nhân số nhánh Ẩn Ma đã ít dần, bắt đầu điêu linh, lúc này lại xuất hiện một vị tuấn kiệt trẻ tuổi trực hệ Ma Giáo, đây là chuyện mừng đối với Vô Tướng Ma Tông, huống hồ với thực lực và tiềm lực mà Sở Hưu bộc lộ hiện tại cũng đáng để Vô Tướng Ma Tông đầu tư.
Quan trọng nhất là Sở Hưu do Lục tiên sinh khai quật ra, địa vị của Lục tiên sinh trong Vô Tướng Ma Tông còn cao hơn tưởng tượng của Sở Hưu.
Cảnh tượng này khiến mọi người quan sát đều kinh hãi không thôi. Đông Hoàng Thái Nhất đời này được xưng là người mạnh nhất trong các đời Thần Vu Tế, đủ để sánh vai với Đại Tế Ti, giờ xem ra quả thật danh bất hư truyền.
Một bên khác, Ma La - Y Ba Tuần giao thủ với Thẩm Bão Trần cũng hết sức sinh động.
Đệ Lục Thiên Ma Tông ở vùng đảo Hải Nam xa xôi, cũng khá kín tiếng, ít khi dính dáng tới chuyện trong võ lâm Trung Nguyên, cho nên một số võ giả ở đây không hiểu mấy về Đệ Lục Thiên Ma Tông. Kể cả Thẩm Bão Trần cũng lần đầu giao thủ với võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông.
Quanh người Y Ba Tuần, ma khí lay động, từng luồng khí tức huyền ảo bộc phát, căn bản không giao đấu chính diện với Thẩm Bão Trần.
Hai tay hắn kết ấn, diễn hóa ra Tứ Thiên Vương Thiên, Nhận Lợi Thiên, Dạ Ma Thiên, Đâu Suất Thiên, Hóa Nhạc Thiên, Tha Hóa Tự Tại Thiên, Dục Giới Lục Thiên xoay quanh người Thẩm Bão Trần, như thật như ảo, chỉ cần Thẩm Bão Trần hơi mất cảnh giác sẽ bị kéo vào trong đó.
Mặc dù tu vi kiếm đạo cùng tâm chí kiên nghị của Thẩm Bão Trần giúp hắn không hãm sâu vào trong đó nhưng hắn cũng không tìm ra phương pháp để triệt để phá tan Dục Giới Lục Thiên, cho nên giao chiến vô cùng vướng tay vướng chân.
Sáu vị Chân Hỏa Luyện Thần giao thủ, giờ xem ra bên chịu thiệt lại là Ngũ Đại Kiếm Phái.
Ngụy Thư Nhai cùng lão già trông mộ của Phong Vân Kiếm Trủng cứng đấu cứng, giao chiến vô cùng sinh động.
Đông Hoàng Thái Nhất lại áp chế Độc Cô Ly, bên kia thì Y Ba Tuần hết sức quỷ dị cuốn lấy Thẩm Bão Trần. Như vậy tính ra bên phía Ngũ Đại Kiếm Phái đã gặp nguy.
Hơn nữa nguy hiểm chân chính của Ngũ Đại Kiếm Phái không phải là giới cao tầng mà là những võ giả khác.
Lần này Ngũ Đại Kiếm Phái chuẩn bị quả thật rất trọn vẹn, cường giả năm phái tụ tập, còn có Tru Tiên Vạn Kiếm Trận phụ trợ, đáng tiếc bọn họ phải đối mặt với người trong toàn bộ giới Ma đạo.
Có Bái Nguyệt Giáo uy thế vô cùng cường đại. Có Đệ Lục Thiên Ma Tông mặc dù kín tiếng nhưng thực lực mạnh mẽ. Lại có các tông môn Ma đạo khác như Tà Cực Tông, Ngũ Độc Giáo, La Sát Giáo.
Những tông môn này mặc dù không dốc hết sức mạnh nhưng mỗi môn phái đều vận dụng quá nửa lực lượng, uy thế kinh người.
Hơn nữa thực lực nhánh Ẩn Ma cũng không yếu, mặc dù số lượng ít nhưng lại tổ hợp tốp năm tụm ba, đủ loại thủ đoạn quỷ dị tầng tầng lớp lớp, âm thầm ám sát võ giả Ngũ Đại Kiếm Phái.
Trong nhánh Ẩn Ma có không ít hung đồ ma đạo tâm địa độc ác, trong quá khứ bọn họ còn ẩn nhẫn kín tiếng, còn giờ đều xông thẳng tới, bắt đầu trắng trợn giết chóc.
Trong đó biểu hiện xuất sắc nhất vẫn là bên phía Bái Nguyệt Giáo.
Mặc dù nhánh Ẩn Ma không thừa nhận, nhưng trước mắt trong số tất cả các tông môn Ma đạo, quả thật không môn phái nào có thể sánh vai với Bái Nguyệt Giáo.
Có thể nói Bái Nguyệt Giáo là môn phái duy nhất trong Ma đạo có thể chính diện tranh đấu với hai giới Đạo Phật.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo uyển chuyển khiêu vũ, cổ tay nàng đeo chuông bạc nhỏ bé, tay cầm một mặt trống bằng ngọc linh lung, vừa khiêu vũ vừa vỗ nhẹ, phát ra âm tiết kỳ dị. Những cổ trùng xung quanh nghe âm thanh kia lại càng khát máu hung tàn, cho dù võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không ngăn cản nổi, chớp mắt đã bị gặm thành một đống xương trắng!
Ngược lại có tông sư võ đạo định ra tay giải quyết vị thánh nữ Bái Nguyệt Giáo này trước, nhưng xung quanh nàng lại có tới sáu vị Thần Vu Tế. Đây là sáu tông sư võ đạo, trong số Ngũ Đại Kiếm Phái, hai môn phái thực lực hơi yếu là Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Việt Nữ Cung cộng lại còn không tới sáu tông sư võ đạo, làm sao đánh nổi?
Càng đánh sắc mặt Ngũ Đại Kiếm Phái càng khó coi, bọn họ vẫn coi thường giới Ma đạo!
Tính sai!
Những năm nay giới Ma đạo bị chèn ép nặng nề, ngoại trừ thực lực như Bái Nguyệt Giáo còn tiêu dao tự tại một chút, loại môn phái như Đệ Lục Thiên Ma Tông rời xa Trung Nguyên cũng thoải mái một chút, nhưng tông môn Ma đạo khác đều phải kẹp đuôi làm người.
Như Tà Cực Tông cùng Ngũ Độc Giáo, ngày thường ẩn nhẫn kín tiếng tới cực hạn. Còn trong nhánh Ẩn Ma, những hung đồ Ma đạo cũng phải làm việc thận trọng, bình thường thậm chí không dám lộ ra danh tính, chỉ như Vô Tướng Ma Tông có chút quy mô mới dám âm thầm gây chuyện.
Cho nên biểu hiện này của Ma đạo cũng tạo cho Ngũ Đại Kiếm Phái một loại ảo giác, đó là Ma đạo rất yếu, đã suy yếu tới cực hạn.
Kết quả giờ Ngũ Đại Kiếm Phái mới phát hiện, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Khi giới Ma đạo bị ép tới mức nổi điên, lực lượng bộc phát ra thật sự khiến người ta kinh hãi không thôi.
Có điều giờ Ngũ Đại Kiếm Phái đã vào cảnh đâm lao phải theo lao, đã đánh tới nước này rồi, bọn họ còn làm gì được? Rút lui chắc?
Thẩm Bão Trần vừa dây dưa với Y Ba Tuần, vừa cao giọng nói: “Chư vị còn định khoanh tay đứng nhìn hay sao? Giới Ma đạo đã cường đại tới mức này rồi chẳng lẽ chư vị còn định trơ mắt nhìn giang hồ xuất hiện thêm một Côn Luân Ma Giáo nữa sao?”
Lời này Thẩm Bão Trần là nói với những võ giả môn phái khác.
Thật ra lúc đầu những người này căn bản không muốn tham dự vào tranh đấu giữa Ngũ Đại Kiếm Phái và Ma đạo.
Nhưng giờ thấy Ma đạo thể hiện uy thế mạnh mẽ như vậy, bọn họ đều lộ vẻ kiêng dè.
Thẩm Bão Trần nói xuất hiện một Côn Luân Ma Giáo thứ hai gì đó, bọn họ không tin. Côn Luân Ma Giáo nào dễ xuất hiện như vậy.
Có điều uy thế của Ma đạo hiện giờ quả thật vượt ngoài tưởng tượng của họ, cũng nên chèn ép một chút.
Tranh đấu giữa các đạo thống trên giang hồ trước nay vẫn rất tàn khốc. Hai giới Đạo Phật luôn có tranh chấp, quan hệ giữa Ngũ Đại Kiếm Phái cùng hai giới Đạo Phật thật ra cũng không tốt mấy. Nhưng tóm lại trên người bọn họ đều dán chung một nhãn hiệu, đó là tông môn Chính đạo.
Cho nên khi thấy giới Ma đạo đã cường đại tới mức độ này, cho dù bọn họ không phải vì trừ ma vệ đạo cũng phải ra tay vì dục vọng bản thân.
Đại Quang Minh Tự là thế lực đầu tiên xuất thủ.
Thật ra cho dù Thẩm Bão Trần không nói, Đại Quang Minh Tự cũng chuẩn bị xuất thủ.
Nguyên nhân có hai, một là bản thân Đại Quang Minh Tự đã có địch ý rất mạnh đối với giới Ma đạo, thứ hai là trong số Ma đạo tới đây có Đệ Lục Thiên Ma Tông.
Võ công Phật môn vốn có tác dụng khắc chế trời sinh với võ giả Ma đạo, thế nhưng võ công Đệ Lục Thiên Ma Tông lại khắc chế mãnh liệt đối với Phật môn. Kể từ đó Đại Quang Minh Tự luôn coi võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, không gặp thì thôi, nếu gặp đương nhiên phải ra tay.
Có Đại Quang Minh Tự dẫn đầu, trong số những người đứng xem ngoại trừ võ giả tán tu còn chưa quyết định, những tông môn Chính đạo hầu hết đều gia nhập trận chiến, bắt đầu vây giết đám võ giả Ma đạo!
Thấy cảnh này, khoé miệng Thẩm Bão Trần nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Đám người Ngũ Đại Kiếm Phái như Thẩm Bão Trần thật sự không ngờ thực lực Ma đạo lại cường đại đến vậy, có điều bọn họ đã dám động thủ đương nhiên chuẩn bị không chỉ một hai thủ đoạn. Những võ giả tới đây xem lễ cũng là một trong những thủ đoạn bọn họ chuẩn bị.
Nhiều người lực lượng lớn, đặt tới đâu lời này cũng có lý.
Mặc dù Ngũ Đại Kiếm Phái có nắm chắc, nhưng bọn họ vẫn kéo những tông môn khác gia nhập trận chiến.
Ngũ Đại Kiếm Phái thắng, những người này có thể làm người xem, giương oai giúp Ngũ Đại Kiếm Phái.
Ngược lại nếu kế hoạch xuất hiện biến cố gì, những người này có thể là viện trợ, dù sao Chính Ma không đội trời chung, trong trường hợp này không tông môn nào dám không xuất thủ.
Đây là một kế hoạch dự bị của Ngũ Đại Kiếm Phái, không nghĩ đến lại thật sự xảy ra chuyện bất ngờ, bọn họ không thể không vận dụng lực lượng của những võ giả tại đây.
Chương 427 Hung binh
Quá trình từ Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội biến thành Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma chỉ đơn giản như vậy. Các tông môn Chính đạo xuất thủ, toàn bộ Phù Ngọc Sơn như một cối xay máu thịt, mỗi thời mỗi khắc đều có người bị giết, vô cùng tàn khốc, có điều lúc này Ngũ Đại Kiếm Phái cũng xem như thay đổi được cục diện thất bại trước mắt.
Có điều bên phía cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Độc Cô Ly lại bị Đông Hoàng Thái Nhất ép tới không thở nổi.
Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly ngày trước là cường giả cả đời tung hoành giang hồ, đã từng điên cuồng dùng sức mình mình giết tới Bắc Yên đòi một câu trả lời. Hôm nay Độc Cô Ly còn sống đã đủ chứng minh thiên phú cùng thực lực của hắn.
Nhưng rất đáng tiếc, Độc Cô Ly lại gặp phải người thiên phú còn kinh khủng hơn, thực lực còn mạnh mẽ hơn mình, Đông Hoàng Thái Nhất!
Hai mắt Thần Ma tịch diệt vạn vật, võ công quỷ dị như vậy khiến cho Độc Cô Ly không cách nào xuống tay, kiếm đạo của hắn có mạnh hơn nữa cũng chỉ bị hủy diệt dưới con mắt vàng kim trên hư ảnh Ma Thần của Đông Hoàng Thái Nhất.
Đông Hoàng Thái Nhất hời hợt bước tới, tay áo màu đen rộng lớn giương lên, thân thể lơ lửng giữa không trung. Theo tay áo rộng lớn đè xuống, như cả nửa Phù Ngọc Sơn đều tiến vào tay áo hắn.
Sắc trời đột nhiên tối sầm, Độc Cô Ly cảm thấy một áp lực cường đại từ bốn phương tám hướng ập tới, hắn không kịp suy nghĩ, trường kiếm trong tay xoay chuyển, từng luồng hỏa diễm vàng kim bừng lên, kiếm khí thiêu đốt trong hư không, Phần Thiên Kiếm Quyết!
Có điều không đợi Phần Thiên Kiếm Quyết của Độc Cô Ly thi triển xong, quanh người hắn đã vang lên một loạt tiếng nổ, ma khí hùng hồn như đột nhiên xuất hiện giữa hư không, trực tiếp ép hắn xuống lòng đất. Chiêu thức này khiến toàn bộ Phù Ngọc Sơn rung chuyển hai lượt, ngọn núi xuất hiện một vết nứt lớn.
Tông sư võ đạo có thể một kiếm chặt đứt con sông, một quyền đánh nát ngọn núi. Mặc dù chỉ đánh nát được núi nhỏ nhưng cũng đủt thấy uy thế kinh người của tông sư võ đạo.
Phù Ngọc Sơn rất lớn, cho dù hơn mười tông sư võ đạo cùng tiến tới cũng đánh không nát nổi, nhưng giờ có sáu cao thủ như Đông Hoàng Thái Nhất giao thủ, có đánh tan cả Phù Ngọc Sơn có vẻ cũng chẳng khó khăn gì.
Độc Cô Ly bị đánh chìm xuống dưới đất, miệng phun máu tươi, ánh mắt vô cùng kinh hãi.
Sau khi đánh tới Bắc Yên rồi bị trọng thương, Độc Cô Ly đã rất ít khi xuất thủ, cho nên đã lâu hắn không nếm trải tư vị trọng thương. Giờ rốt cuộc hắn cũng
được thưởng thức lại cảm giác này.
Đông Hoàng Thái Nhất từ từ tiến tới, định giải quyết triệt để Độc Cô Ly. Nhưng đúng lúc này ông lão trông mộ vẫn luôn chú ý tới bên này đột nhiên quát lớn: “Kính mời Tuyệt Uyên Kiếm!”
Dứt lời, Yến Chi đang giao thủ cùng võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông nhanh chóng bứt lui, hắn cắn rách ngón tay, ấn lên trên trán. Chỉ trong chớp mắt một luồng ánh sáng vàng kim bừng lên, lôi đài bên dưới nứt ra, một thanh trường kiếm màu đen kịt từ dưới mặt đất dâng lên.
Nói là trường kiếm nhưng hình dáng thanh kiếm kia quả thật hết sức kỳ quái, như một phôi kiếm chưa hoàn toàn thành hình.
Thân kiếm cùng chuôi kiếm đều có màu thép đen, thậm chí thân kiếm méo mó, chưa khai phong.
Nhưng trên thanh trường kiếm này lại mang theo một luồng khí thế hung ác không gì sánh được, có trời mới biết rốt cuộc trên chuôi kiếm này đã mang theo bao nhiêu giết chóc!
Thanh kiếm này chính là trân tàng tuyệt thế của Phong Vân Kiếm Trủng, hung binh Tuyệt Uyên! Đứng hạng sáu trên Danh Kiếm Phổ, hung binh Tuyệt Uyên Kiếm!
Trong truyền thuyết Tuyệt Uyên Kiếm không phải do người khác rèn ra mà sinh ra từ một vực sâu không thấy đáy trong khu hải đảo Bắc Hải. Bản thể của nó là một cây gậy sắt không biết từ chất liệu gì nhưng kiên cố dị thường, không riêng gì dung nạp được bất cứ thuộc tính chân khí nào, lại có thể tự động hấp thu lực lượng thiên địa, có thể xưng là dị bảo.
Nhưng sau khi cây côn sắt này được người ta mang ra, bên trên như có nguyền rủa xui xẻo, tất cả những người sở hữu nó đều chết oan chết uổng, trên thanh côn sắt này cũng dính phải vô số máu tươi.
Sau này nó được một vị đại tông sư đúc kiếm đoạt được. Đại tông sư đúc kiếm này như nhặt được chí bảo, luyện chế nó thành một thanh kiếm, nhưng do chất liệu quá mức kiên cố, luyện chế vô cùng khó khăn. Đại tông sư rèn kiếm kia hao hết công sức chín trâu hai hổ mới đúc được nó thành phôi kiếm, nhưng còn chưa thật sự bắt tay vào luyện chế, đại tông sư đúc kiếm lại bị giết chết.
Có điều lúc này mặc dù Tuyệt Uyên Kiếm mới là phôi kiếm nhưng đã thành hình, đồng thời do thân kiếm lây dính vô số máu tươi, khí tức hung lệ trên Tuyệt Uyên Kiếm vô cùng nồng đậm, hễ ai nhận được thanh kiếm này đều bị ảnh hưởng, biến thành kẻ điên chỉ biết giết chóc.
Hơn nữa lúc này mọi người cũng biết đặc điểm của Tuyệt Uyên Kiếm, nó không chỉ tự động hấp thu lực lượng thiên địa mà còn có thể hấp thu khí huyết của võ giả làm chất dinh dưỡng cho mình, đôi khi chủ nhân nó giết chóc không đủ, Tuyệt Uyên Kiếm còn ảnh hưởng tới cả chủ nhân, bức ép hắn giết chóc trắng trợn.
Có thể nói hành vi này của Tuyệt Uyên Kiếm đã là hung binh trong hung binh, vị chủ nhân cuối cùng của Tuyệt Uyên Kiếm chính là chết trong tay Phong Vân Kiếm Trủng. Tuyệt Uyên Kiếm cũng bị người của Phong Vân Kiếm Trủng vận dụng kiếm ý cường đại của vùng đất Táng Kiếm trấn áp.
Qua nhiều năm như vậy, số lần Phong Vân Kiếm Trủng vận dụng Tuyệt Uyên Kiếm có thể đếm trên đầu ngón tay, bình thường không tới lúc mấu chốt thậm chí họ không muốn động tới Tuyệt Uyên Kiếm.
Hung binh dẫu sao cũng là hung binh, là thứ hại người hại mình, phát động Tuyệt Uyên Kiếm cũng không phải chuyện tốt lành gì với người sử dụng, sẽ làm thương tổn tới khí huyết.
Hơn nữa vạn nhất xảy ra vấn đề gì khiến cho Tuyệt Uyên Kiếm mất khống chế, như vậy sẽ gây ra thương vong không cách nào tưởng tượng nổi.
Lần này Ngũ Đại Kiếm Phái cũng thật sự hạ quyết tâm. Trước khi bố cục, Phong Vân Kiếm Trủng đã đem Tuyệt Uyên Kiếm tới, nhưng vốn bọn họ không định sử dụng.
Song giờ đánh tới nước này, nếu không dùng Tuyệt Uyên Kiếm, Ngũ Đại Kiếm Phái thật sự không chịu nổi.
Yến Chi lấy máu tươi làm vật dẫn phát động Tuyệt Uyên Kiếm, chỉ trong chớp mắt trên thân Tuyệt Uyên Kiếm đã bùng lên một luồng lực lượng hung sát thu hút tâm thần người khác. Lực lượng đỏ rực như máu nhuộm đẫm Tuyệt Uyên Kiếm vốn đen kịt như mực. Chỉ trong chớp mắt thanh Tuyệt Uyên Kiếm lơ lửng trên không trung đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ một khắc sau đã xuất hiện trước người Đông Hoàng Thái Nhất.
Cánh tay áo rộng lớn của Đông Hoàng Thái Nhất múa lên, thân hình hóa thành làn sương đen hư ảo. Tuyệt Uyên Kiếm xuyên qua làn sương, không làm thương tổn tới Đông Hoàng Thái Nhất nhưng lại triệt để phá tan hư ảnh Ma Thần sau lưng hắn.
Ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất lóe lên vẻ kỳ dị: “Hung binh Tuyệt Uyên? Lần này Phong Vân Kiếm Trủng các ngươi chuẩn bị thật chu đáo. Đáng tiếc binh khí có mạnh hơn cũng chỉ là vật chết, muốn dùng một vật chết ngăn cơn sóng dữ? Nằm mơ giữa ban ngày!”
Dứt lời, quanh người Đông Hoàng Thái Nhất bùng lên ma khí mãnh liệt, thân hình biến mất trong ma khí vô biên vô tận.
Ma khí hùng hồn che phủ bầu trời, thiếu chút nữa bao bọc toàn bộ Phù Ngọc Sơn vào trong
Tông sư võ đạo Chân Hỏa Luyện Thần một khi ra tay uy thế cường đại tới mức kinh thiên, chỉ sợ sau trận chiến này toàn bộ Phù Ngọc Sơn đều bị bọn họ đánh cho sụp đổ.
Chương 428 Vô gian đạo (1)
Cường giả hai bên Chính Ma đều đang kịch chiến, còn Sở Hưu lúc này lại chỉ giả bộ.
Trong lúc này Sở Hưu đương nhiên không ngu ngốc tới mức chủ động bại lộ thân phận bản thân, y phải lợi dụng thật tốt cả hai thân phận Chính đạo cùng Ma đạo.
Trước đó Lục tiên sinh đã bí mật truyền âm với Sở Hưu, để hắn mượn cơ hội này giải quyết một người. Sở Hưu cũng đáp ứng, dù sao y cũng cực kỳ khó chịu với người này, kẻ đó chính là Sơn m Công Tử của Ngũ Độc Giáo, Cửu Tương Tử.
Ngũ Độc Giáo dường như có mâu thuẫn với Vô Tướng Ma Tông, còn Cửu Tương Tử cũng luôn là kẻ đối đầu với Lục tiên sinh.
Trước đó trong Ma Đạo Hội Minh, hai bên đã động thủ, có điều lúc đó Sở Hưu cần che giấu tung tích không cách nào hạ sát thủ, hơn nữa có mặt nhiều cao thủ Ma đạo như vậy, Sở Hưu cũng không cách nào ra tay quá nặng, giờ mới là lúc.
Mặc dù trước mắt đang là thời điểm Ma đạo liên thủ chống lại Chính đạo, Sở Hưu đi ra tay với ‘người mình’ như vậy có vẻ không được tốt. Nhưng bất luận Sở Hưu hay Lục tiên sinh đều không có cảm giác tội lỗi gì.
Sở Hưu vốn là kẻ giả mạo tân tú Ma đạo, rốt cuộc có tính là người trong Ma đạo không ngay chính y cũng không rõ. Có điều trước mắt thân phận này đang có lợi cho Sở Hưu, y cũng tính giả bộ tiếp.
Về phần Lục tiên sinh, hắn muốn giết Cửu Tương Tử đâu phải ngày một ngày hai. Ngũ Độc Giáo dựa lưng vào Bái Nguyệt Giáo, làm chó săn cho Bái Nguyệt Giáo đổi lại chỗ dựa lớn như vậy khiến Vô Tướng Ma Tông hết sức khó chịu. Giờ giải quyết một Cửu Tương Tử cũng coi như trút giận đôi chút.
Cho nên giờ hai bên đang hỗn chiến, Sở Hưu vừa đánh vừa lui, rốt cuộc tìm ra bóng dáng Cửu Tương Tử.
Lúc này Cửu Tương Tử đang giết chóc rất thoải mái, võ công Ngũ Độc Giáo bọn họ hết sức thuận lợi khi hỗn chiến, Ngũ Độc Cương Khí vừa xuất lập tức ảnh hưởng tới đại lượng mọi người xung quanh, ai trúng độc sâu hơn, hắn chọn giết trước.
Trong cơ thể hắn có một số trùng độc cần khí huyết nuôi dưỡng, ngày thường không có cơ hội cũng chẳng to gan đi giết nhiều võ giả Chính đạo như vậy để nuôi trùng độc, lần này Cửu Tương Tử định vớt một hồi lớn.
Lúc này quanh người Cửu Tương Tử tràn ngập sương độc, đang đuổi theo một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên của Ba Sơn Kiếm Phái.
Võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia đã sắp hỏng mất.
Rõ ràng là hắn tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, sao chỉ chớp mắt nơi này đã biến thành Tu La Địa Ngục, mọi người bắt đầu giết chóc khắp nơi?
Võ giả này không hiểu, cho nên chỉ có thể bỏ chạy giữ mạng.
Bên ngoài, võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên có thể xưng là cao thủ, nhưng tại đây đừng nói là Ngũ Khí Triều Nguyên, cho dù là tông sư võ đạo cũng khó lòng giữ mình an toàn.
Ngay lúc Cửu Tương Tử sắp tiếp cận võ giả Ba Sơn Kiếm Phái, một thủ ấn vàng kim ầm ầm rơi xuống, chớp mắt đã đánh tan tất cả trùng độc rắn rết trước người hắn.
Thân hình Sở Hưu ngăn trước mặt Cửu Tương Tử, khiến cả Cửu Tương Tử cùng võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên đều sửng sốt.
Võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia có vẻ không ngờ người cứu hắn lại là Sở Hưu có chút thù hận với Ba Sơn Kiếm Phái bọn họ. Chẳng lẽ tên Sở Hưu này đổi tính hay sao? Mà có vẻ y cũng không bại hoại như sư môn đã nói.
Về phần Cửu Tương Tử, hắn chỉ thấy Sở Hưu có vẻ quen quen.
Mặc dù vừa rồi trên lôi đài Sở Hưu đã ra tay nhiều lần, nhưng khi đó khoảng cách quá xa, Cửu Tương Tử không chú ý tới. Còn giờ hai bên đối mặt, hắn thật sự cảm thấy khí tức trên người Sở Hưu có phần quen thuộc.
Sở Hưu ra tay giúp đỡ khiến võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia hết sức kinh ngạc, liên tưởng tới chuyện lúc trước bên mình còn định tới gây sự với Sở Hưu, võ giả Ba Sơn Kiếm Phái này không khỏi xấu hổ trong lòng.
Võ giả này dùng giọng điệu cảm kích và áy náy chắp tay với Sở Hưu nói: “Đa tạ Sở công tử bất kể ân oán ra tay cứu giúp.”
Sở Hưu khoát tay ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt, rộng lượng nói: “Ta với Ba Sơn Kiếm Phái đúng là có chút ân oán, có điều đó đều là tư oán.
Ngươi ta đều là võ giả Chính đạo, hôm nay đối mặt với đám hung đồ Ma đạo này, đương nhiên nên buông bỏ thù hận ngày trước, nhất trí đối ngoại!”
Võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia nghe vậy lập tức gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đã thay đổi.
Trên giang hồ vẫn luôn đồn đại Sở Hưu ra tay tàn nhẫn tuyệt tình, không giống người trong Chính đạo. Nhưng giờ xem ra, vị Sở công tử này vẫn có thể phân rõ đại nghĩa với tư oán, tuyệt đối không bại hoại như lời đồn đại trên giang hồ.
Lúc này Cửu Tương Tử cũng chẳng có tâm tư suy nghĩ xem vì sao Sở Hưu lại có cảm giác quen thuộc như vậy, chỉ cười lạnh nói: “Sở Hưu, Quan Trung Hình Đường các ngươi không tính là Chính đạo, thuộc về thế lực trung lập, trận đại chiến trên Phù Ngọc Sơn hôm nay không liên quan tới ngươi. Giờ ngươi cứ nhất quyết nhúng tay vào như vậy, muốn chết phải không?”
Sở Hưu bước lên trước một bước, giọng đầy chính nghĩa nói: “Ai nói Quan Trung Hình Đường ta không phải Chính đạo? Thiên hạ hưng vong, thất phu đều có trách nhiệm, Chính đạo an nguy đương nhiên cũng phải do chúng ta chống đỡ.
Đám hung đồ Ma đạo các ngươi lớn lối như vây, ta thấy kẻ muốn chết là các ngươi mới đúng!”
Những lời này của Sở Hưu hiên ngang lẫm liệt, cứ như hắn là hiệp khách Chính đạo vậy.
Cửu Tương Tử nghe vậy lại cười lạnh một tiếng, Ngũ Độc Cương Khí bùng lên quanh người, trong làn khói độc bảy màu lộng lẫy xen lẫn từng tiếng côn trùng kêu vang, rõ ràng trong làn sương độc đó ẩn giấu rất nhiều độc trùng quỷ dị.
Trước đó Cửu Tương Tử từng thấy Sở Hưu xuất thủ, có điều khi đó Ma đạo còn chưa đánh lên Phù Ngọc Sơn, Ngũ Độc Giáo thân là người của nhánh Minh Ma, đương nhiên không như đám người Lục tiên sinh đứng ngay dưới đài thấy rõ ràng được.
Cửu Tương Tử trốn trên một gốc cây lớn ở vách núi, khoảng cách khá xa, cho nên hắn cũng không cảm nhận được uy thế của Sở Hưu rốt cuộc mạnh tới mức nào, hết sức mơ hồ. Thậm chí chi tiết xuất thủ ra sao Cửu Tương Tử hoàn toàn không thấy được, cùng lắm chỉ chứng kiến kết quả cuối cùng mà thôi.
Có điều theo suy nghĩ của hắn, Sở Hưu này không phải cùng cấp với Phương Thất Thiếu, hắn mới chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên mà thôi, cho dù có mạnh thì cũng mạnh đến đâu được?
Ôm ý nghĩ này, Cửu Tương Tử thậm chí không vận dụng toàn lực, chỉ xuất tám phần thực lực, hai phần khác đương nhiên hắn không uổng phí mà luôn chú ý động tĩnh xung quanh, đề phòng có kẻ đánh lén.
Đừng nhìn giờ Ma đạo đang giao thủ với đệ tử đại phái Chính đạo, thật ra mọi người đều là võ giả, bỏ đi đạo thống của bản thân, chưa biết ai âm độc hơn ai!
Lúc này Sở Hưu bước ra một bước, thân hình không ngờ lại chủ động tiến vào trong làn sương độc, không đợi Cửu Tương Tử lên tiếng chế nhạo Sở Hưu chui đầu vào chỗ chết, một luồng phật quang chói mắt đã bùng lên trong làn khói, phá tan sương độc, chấn nát độc trùng!
“Lại là võ công Phật môn!”
Thấy cảnh này, Cửu Tương Tử tức giận tới thổ huyết!
Chương 429 Vô gian đạo (2)
Trong Ngũ Độc Giáo thực lực của hắn không yếu, thật ra xét theo tu vi, Cửu Tương Tử đã sắp đạt tới cảnh giới nửa bước tông sư, trong số võ giả cùng cấp hiếm người thắng được hắn.
Nhưng giờ lại đụng phải khắc tinh, Cửu Tương Tử cũng cực kỳ uất ức, lúc trước hắn đã cố gắng tránh né đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự, không ngờ lại gặp phải một kẻ đầu có tóc nhưng lại dùng võ công Phật môn!
Nghĩ tới đây, Cửu Tương Tử lại vô thức nhớ tới tiểu tử ghê gớm được Lục Tấn mang tới, có vẻ hắn tên Lâm Diệp, tên kia cũng tinh thông võ công Phật môn!
Có điều không đợi Cửu Tương Tử nghĩ nhiều, hai tay Sở Hưu đã niết Đại Kim Cương Luân Ấn, luân phiên đánh về phía Cửu Tương Tử.
Trước đó trong Ma Đạo Hội Minh, Sở Hưu cần che giấu tung tích cho nên không sử dụng võ công tiêu chí của mình là Khoái Mạn Cửu Tự Quyết mà chỉ vận dụng Đại Kim Cương Thần Lực mà y mới học được.
Mặc dù uy năng của mấy pháp tướng do Đại Kim Cương Thần Lực ngưng tụ ra đều không yếu nhưng lại không thuận buồm xuôi gió như Khoái Mạn Cửu Tự Quyết.
Cũng như hiện tại, Sở Hưu lợi dụng Lưu Ly Kim Ti Cổ khắc chế độc trùng cùng công pháp Phật môn khắc chế công pháp của Cửu Tương Tử, công kích liên tục, áp đảo hoàn toàn đối phương.
Cửu Tương Tử càng đáng càng uất ức, tu vi của hắn thật ra đã gần tới nửa bước tông sư võ đạo, tối thiểu trên phương diện dùng độc là vậy.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đều phải kiêng dè trước độc công của hắn, thế nhưng lúc này giao thủ hắn lại hết sức bó tay bó chân, tên Sở Hưu trước mắt như bách độc bất xâm, độc công của mình căn bản không làm gì được đối phương.
Cho nên giờ cảm thấy mình đã bị áp chế tới cực hạn, Cửu Tương Tử nhanh chóng quyết định, lập tức bỏ chạy, để người khác đối phó với Sở Hưu.
Trên Phù Ngọc Sơn có nhiều cao thủ Chính đạo như vậy, Cửu Tương Tử có thể chém giết những người khác lập công, không cần liều chết với Sở Hưu tại đây.
Có điều nếu Sở Hưu đã động sát tâm, vậy hắn đâu dễ thả Cửu Tương Tử bỏ chạy như vậy?
Ngay lúc Cửu Tương Tử chuẩn bij rút lui, hai tay Sở Hưu niết thành Ngoại Sư Tử Ấn, một tiếng nổ như sấm rền vang lên, chấn cho thân hình Cửu Tương Tử ngưng bặt lại, không nhịn nổi rên khẽ một tiếng, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn.
Tên Sở Hưu này đã không định buông tha, vậy hôm nay ta muốn xem xem người chết cuối cùng là ai!
Cửu Tương Tử là võ giả Ma đạo của Ngũ Độc Giáo, tính cách đương nhiên hung ác ngoan độc, trước đó hắn muốn rút lui chẳng qua là vì phát hiện Sở Hưu am hiểu công pháp Phật môn, giao thủ với y sẽ chịu thiệt mà thôi.
Nhưng giờ Sở Hưu cứ dây dưa không tha, vậy được, mình liều xuất thêm tuyệt kỹ, xem xem cuối cùng hươu chết vào tay ai!
Ngay lúc xoay người, song chưởng Cửu Tương Tử cùng xuất, đại lượng sương độc bộc phát, nghênh đón Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu.
Chỉ thấy một luồng Phật quang bùng lên, tất cả sương độc của Cửu Tương Tử đều bị chấn nát, có điều lúc này hai con rắn nhỏ vàng kim lại lao ra trong làn sương độc, đánh về phía Sở Hưu.
Hai con rắn vàng lớn cỡ bàn tay, tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Sở Hưu.
Sở Hưu tay niết Độc Cô Ấn, tình huống kỳ dị lại diễn ra, hai con rắn nhỏ không ngờ hoàn toàn không bị cương khí của Sở Hưu ảnh hưởng, vẫn tiếp tục lao về phía y.
Sở Hưu nhíu mày, vừa lui lại vừa vung Thiên Ma Vũ trong tay lên, nhưng ma khí đao cương đều không mấy ảnh hưởng tới hai con rắn vàng kim này. Chỉ nghe hai tiếng keng keng vang lên, hai con rắn vàng kim đều bị Sở Hưu chém bay nhưng chỉ lưu lại một vệt trắng nhỏ trên người chúng. Bảo binh lục chuyển chém lên người không ngờ cũng chẳng mấy hiệu quả.
Cửu Tương Tử thấy vậy không khỏi cười lạnh một tiếng.
Hai con rắn nhỏ này là dị chủng hắn phát hiện trong dãy núi ở Miêu Cương, tên là Tiểu Kim Cương Xà, cương khí không nhập, không sợ bách binh, mặc dù không phải hung thú nhưng lại có đủ loại uy năng kỳ dị.
Chỉ có điều nuôi nấng loài Tiểu Kim Cương Xà này quá mức khó khăn, thứ này không ngờ chỉ ăn cốt tủy, hơn nữa còn phải là cốt tủy của võ giả, thực lực càng mạnh càng tốt.
Cho dù Cửu Tương Tử mỗi ngày đều giết người cũng không nuôi nổi, cho nên đại đa số thời điểm hắn luôn để hai con Tiểu Kim Cương Xà này tạm thời ngủ đông, tới lúc mấu chốt mới vận dụng.
Mặc dù sau khi vận dụng, Cửu Tương Tử lại phải đi khắp nơi giết người lấy tủy nuôi nấng hai con Tiểu Kim Cương Xà này, nhưng chỉ cần giết chết Sở Hưu, tất cả đều đáng giá.
Phải biết mặc dù Sở Hưu không phải đại nhân vật trong tông môn Chính đạo, nhưng dù sao y cũng là tuấn kiệt trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, công lao cũng không nhỏ.
Dưới sự chỉ huy bằng cương khí của Cửu Tương Tử, hai con tiểu Kim Cương Xà lại lao tới đánh về phía Sở Hưu. Nhưng lần này Sở Hưu đứng yên, uy năng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp bộc phát, chỉ trong nháy mắt hai con Tiểu Kim Cương Xà đã chảy máu cả miệng mũi, co quắp một hồi rồi không còn động tĩnh.
Thứ này không sợ cương khí, trăm binh không thương tới thân thể, chẳng lẽ tinh thần lực còn cường đại được sao?
Còn Cửu Tương Tử thấy cảnh này, quả thật đau tới mức trái tim rỉ máu.
Nhớ lại ngày trước vì hai con Tiểu Kim Cương Xà này, Cửu Tương Tử phải mạo hiểm bị đám võ giả Chính đạo truy sát giết người lấy tủy, khó khăn lắm mới nuôi sống được hai con rắn nhỏ, kết quả giờ đều chết dưới tay Sở Hưu!
“Sở Hưu! Ta sẽ giết ngươi!”
Cửu Tương Tử nổi giận gầm lên một tiếng, chủ động đánh về phía Sở Hưu.
Có điều mặc dù Cửu Tương Tử phẫn nộ nhưng lại không phải ngu ngốc. Hắn không am hiểu áp sát cận chiến, đương nhiên sẽ không nhào tới liều chết chém giết với Sở Hưu.
Ngay lúc tới gần Sở Hưu, từ trong tay áo Cửu Tương Tử bùng lên một luồng sáng đỏ tươi như máu, bắn thẳng về phía Sở Hưu!
Luồng sáng đỏ tươi đó tựa như kiếm khí, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, không ngờ đó lại là con rết dữ tợn màu đỏ máu dài chừng một xích, lớn cỡ thanh đoản kiếm.
Thứ này tên là Vận Độc Huyết Ngô, là một loại độc trùng bí truyền do Ngũ Độc Giáo luyện chế ra.
Dùng tinh huyết nuôi nấng, mang theo vô số độc vật, trong lúc đó còn không thể để Vạn Độc Huyết Ngô chết đi.
Mặc dù Vạn Độc Huyết Ngô mà Cửu Tương Tử luyện chế ra còn chưa đạt tới mức mang cả vạn loại độc tố nhưng cũng phải hơn ngàn loại, uy năng hết sức cường đại, không tới mức thấy máu là chết nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.
Vốn dĩ Cửu Tương Tử còn chưa hoàn toàn luyện chế xong Vạn Độc Huyết Ngô, giờ vận dụng sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của Vạn Độc Huyết Ngô.
Nhưng giờ hắn đã cực kỳ thù hận Sở Hưu, chẳng nghĩ nhiều được như vậy. Lần này hắn nhất quyết phải giết chết Sở Hưu!
Có điều không đợi Vạn Độc Huyết Ngô tới người, Cửu Tương Tử đã trợn tròn hai mắt, thần sắc không dám tin tưởng.
Chỉ thấy con Vạn Độc Huyết Ngô mà hắn coi là thủ đoạn cuối cùng lại bị Sở Hưu dễ dàng kẹp giữa hai ngón tay. Vạn Độc Huyết Ngô vốn dữ tợn hung ác tới tay Sở Hưu lại như một con côn trùng nhỏ yếu đuối, không ngờ còn run lên lẩy bẩy!
Hai ngón tay Sở Hưu xiết lại, Vạn Độc Huyết Ngô bị cương khí của y cắt đứt thành hai nửa!
“Không!”
Cửu Tương Tử gầm lên một tiếng, đáng tiếc đã muộn. Phải nói Cửu Tương Tử dùng mấy loại độc vật cổ trùng đối phó với Sở Hưu vốn đã là quyết định sai lầm.
Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể Sở Hưu trời sinh đã có năng lực áp chế các loại độc vật cùng cổ trùng, trừ phi cổ trùng có đẳng cấp vượt qua Lưu Ly Kim Ti Cổ, nếu không những thứ độc vật cổ trùng này gặp phải Sở Hưu chỉ có thể thành rác rưởi.
Chương 430 Giết Hạ Hầu! (1)
Trước đó Lục tiên sinh đã nói với Sở Hưu, Ngũ Độc Giáo tôn Bái Nguyệt Giáo làm chủ, như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Trước đó Sở Hưu còn tưởng do Ngũ Độc Giáo ở gần Bái Nguyệt Giáo, nhưng giờ xem ra còn ẩn tình khác.
Bái Nguyệt Giáo cũng am hiểu luyện cổ, có điều không như Ngũ Độc Giáo chỉ luyện chế độc cổ mà còn có cổ trùng cao cấp hơn, như Lưu Ly Kim Ti Cổ trong cơ thể Sở Hưu.
Mà luyện cổ chỉ là một nhánh tu luyện của Bái Nguyệt Giáo, thậm chí chỉ coi là phụ trợ, võ giả Bái Nguyệt Giáo đều chủ tu ma công cực kỳ cường đại.
Cho nên cứ như vậy võ giả Bái Nguyệt Giáo hoàn toàn áp đảo khắc chế Ngũ Độc Giáo, chẳng trách Ngũ Độc Giáo kính cẩn nghe theo Bái Nguyệt Giáo như vậy.
Lúc này Sở Hưu đối mặt với Cửu Tương Tử cũng là như vậy, hoàn toàn áp đảo tới mức đối phương không thở nổi.
Cửu Tương Tử giờ đã chẳng còn chiến ý, đáng tiếc Sở Hưu không định cho hắn cơ hội bỏ chạy.
Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh xuống, vài ấn liên tiếp đã khiến Cửu Tương Tử hộc máu.
Có điều càng đánh Cửu Tương Tử càng có cảm giác quen thuộc, dù sao dung mạo công pháp có thể thay đổi nhưng một số thói quen khi giao chiến của một người lại không cách nào cải biến.
Điểm này có lẽ người khác không cách nào phát giác, nhưng Cửu Tương Tử thân là loại lõi đời trên giang hồ, lần mò trên giang hồ suốt mấy chục năm, kinh nghiệm chiến đấu hết sức phong phú.
Cửu Tương Tử đột nhiên nhớ lại lúc ở Ma Đạo Hội Minh, khi mình giao thủ với Lâm Diệp kia, mặc dù mình không vận dụng những cổ trùng ẩn giấu nhưng cổ trùng của mình đều mất hiệu lực trước mặt đối phương, cũng như lúc này.
Cửu Tương Tử nhìn Sở Hưu, hai mặt mở to, sợ hãi hét lên: “Ngươi là…”
Có điều lời tiếp đó của hắn không nói ra được khỏi miệng, chỉ thấy trong mắt Sở Hưu bừng lên ánh sáng rực rỡ, phật quang chói mắt ngưng tụ tất cả lực lượng quanh người Sở Hưu ầm ầm đánh tới!
Viên Mãn Bảo Bình Ấn!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Cửu Tương Tử trực tiếp bị Viên Mãn Bảo Bình Ấn của Sở Hưu đánh nát tâm mạch, câu nói cuối cùng vĩnh viễn không ra khỏi miệng.
Sở Hưu nhíu mày, trực tiếp bước qua thi thể Cửu Tương Tử, liếc mắt với Lục tiên sinh. Hai người mặt không đổi sắc tránh khỏi đám người, tới một chỗ tối phía ngoài cùng ẩn nấp.
Một Cửu Tương Tử chết đi không khiến nhiều người chú ý, dù sao nơi này cũng là chiến trường đại chiến Chính Ma, đừng nói một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như Cửu Tương Tử, cho dù tông sư võ đạo chết đi cũng là chuyện hết sức bình thường, không ai buồn để ý.
Lúc này sau một tảng đá lớn bên rìa Phù Ngọc Sơn, Sở Hưu cùng Lục tiên sinh đều nấp tại chỗ, Sở Hưu lại thay một bộ quần áo, đeo mặt nạ lên.
Lục tiên sinh cười hắc hắc nói: “Làm không tệ, tên Cửu Tương Tử chết tiệt kia luôn khiến người ta căm ghét. Ta muốn giết hắn từ lâu rồi nhưng vẫn không có cơ hội.
Giờ hắn vì Ma đạo ta ‘hy sinh thân mình’ tin rằng người của Ngũ Độc Giáo sẽ lập đền thờ cho hắn.”
Sau khi nói xong, Lục tiên sinh nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi định giết người à? Giết ai?”
Trước đó Sở Hưu cũng đã truyền âm cho Lục tiên sinh, nhờ hắn phối hợp giết một người.
Giờ Sở Hưu thân có hai loại thân phận, vừa vặn đục nước béo cò trong Đại chiến chính ma này.
Thậm chí có thể nói chỉ cần Sở Hưu không phách lối tới mức tìm tới tông sư võ đạo, võ giả cùng cấp không ai làm gì được y.
Sở Hưu híp mắt nói: “Đương nhiên là giết Nhiếp Đông Lưu với Hạ Hầu Vô Giang. Hai tên này cực kỳ đáng ghét, luôn gây phiền toái cho ta.
Mặc dù nói quân tử báo thù mười năm không muộn, có điều giờ ta muốn báo cái thù này luôn đi!”
Nhiếp Đông Lưu không cần phải nói, ngày trước Sở Hưu bị đuổi giết chật vật như vậy, cho dù Nhiếp Đông Lưu muốn hòa giải Sở Hưu cũng sẽ không đáp ứng, dù sao lòng dạ Sở Hưu vốn chẳng lớn.
Còn Hạ Hầu Vô Giang lại như con ruồi suốt ngày vo ve gây chuyện cũng khiến Sở Hưu nổi sát tâm.
Lục tiên sinh gật đầu, nhìn về phía chiến trường nhíu mày nói: “Ngươi muốn giết ai trước? Giết Nhiếp Đông Lưu trước thì hơi phiền phức, tên này cực kỳ giảo hoạt, đi theo sau một đám tông sư võ đạo làm bộ làm tịch, muốn giết hắn khá khó đấy!”
Lần này Tụ Nghĩa Trang không có tông sư võ đạo tới, dù sao hiện tại toàn bộ Tụ Nghĩa Trang chỉ có mình Nhiếp Nhân Long là tông sư võ đạo, hắn rời khỏi Tụ Nghĩa Trang một thời gian dài như vậy cũng không ổn. Cho nên những người theo Nhiếp Đông Lưu tới chỉ có một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Tụ Nghĩa Trang mà thôi.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu nhanh chóng nghĩ cách dựa thế.
Trong Bắc Yên Tụ Nghĩa Trang có danh tiếng rất lớn, Nhiếp Nhân Long lại giao du rộng rãi, vô số hảo hữu. Lần này những tông sư võ đạo từ Bắc Yên tới hầu
hết đều có giao tình với Nhiếp Nhân Long. Nhiếp Đông Lưu đi theo sau bọn họ rất an toàn, còn có thể thừa cơ chém giết một số võ giả Ma đạo thực lực không bằng hắn, tích lũy thêm thanh thế. Giờ Sở Hưu muốn giết Nhiếp Đông Lưu quả thật rất khó, trừ phi giải quyết hết những người bên cạnh Nhiếp Đông Lưu mới được.
Giờ mặc dù Sở Hưu coi như tân tú trong giới Ma đạo, cũng coi như có chút thể diện, nhưng rõ ràng thể diện của hắn còn chưa lớn tới mức đó.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp nhìn sang Hạ Hầu Vô Giang nói: “Giải quyết Hạ Hầu Vô Giang trước đã, lát nữa nếu có cơ hội thì xử lý Nhiếp Đông Lưu sau!”
Hạ Hầu Vô Giang thật ra luôn đi theo phía sau Hạ Hầu Trấn, có điều bên Hạ Hầu Trấn chỉ có một người, Hạ Hầu Vô Giang được phụ thân che chở, giao thủ với những võ giả Ma đạo, cũng coi như tích lũy kinh nghiệm.
Lục tiên sinh híp mắt nói: “Cái này dễ giải quyết, động thủ đi!”
Đồng thời Lục tiên sinh rời đi tới báo cho tông sư võ đạo bên Vô Tướng Ma Tông.
Đối phó với tông sư võ đạo như Hạ Hầu Trấn, đương nhiên hắn không làm được, cho nên vẫn phải mời cao thủ Vô Tướng Ma Tông mới ổn.
Lần này bên Vô Tướng Ma Tông có không ít tông sư võ đạo tới, trong đó có một người xuất thủ tại Thần Binh Đại Hội ngày trước, m Ma Sứ - Tư Đồ Lệ.
Vị này có thù oán với võ giả Tàng Kiếm Sơn Trang, lúc này đang nhắm vào võ giả Tàng Kiếm Sơn Trang đánh giết.
Sau khi nhận được tin của Lục tiên sinh, ánh mắt Tư Đồ Lệ lóe lên sắc thái lạ, trực tiếp thay đổi đối thủ, đánh về phía Hạ Hầu Trấn.
Tư Đồ Lệ biết chuyện về Sở Hưu, thậm chí có thê rnói trong Vô Tướng Ma Tông có rất nhiều người biết. Bọn họ cũng không phản đối thái độ kết giao trợ giúp của Lục tiên sinh đối với Sở Hưu.
Mấy năm gần đây danh tiếng của Vô Tướng Ma Tông trong nhánh Ẩn Ma vốn không tệ. Ngày nay nhân số nhánh Ẩn Ma đã ít dần, bắt đầu điêu linh, lúc này lại xuất hiện một vị tuấn kiệt trẻ tuổi trực hệ Ma Giáo, đây là chuyện mừng đối với Vô Tướng Ma Tông, huống hồ với thực lực và tiềm lực mà Sở Hưu bộc lộ hiện tại cũng đáng để Vô Tướng Ma Tông đầu tư.
Quan trọng nhất là Sở Hưu do Lục tiên sinh khai quật ra, địa vị của Lục tiên sinh trong Vô Tướng Ma Tông còn cao hơn tưởng tượng của Sở Hưu.
Bình luận facebook