-
Chương 1456-1460
Chương 1456 Một thế giới khác
Lực lượng cường đại của Chí Tôn Thần Đan giúp Ngụy Thư Nhai bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, sau đó hắn mới biết lúc trước khi Thiên Khốc Ma Tôn luyện chế viên Chí Tôn Thần Đan này, thậm chí còn mời Độc Cô Duy Ngã luyện hóa một chút lực lượng bản nguyên của Vô Căn Thánh Hỏa vào trong, sau đó lại dùng Vô Căn Thánh Hỏa luyện thành viên thần đan này.
Có được luồng lực lượng bản nguyên của Vô Căn Thánh Hỏa, võ giả có thể điều động lực lượng Vô Căn Thánh Hỏa trong khu vực phụ cận, tạo ra uy lực cực lớn.
Lúc trước Thiên Khốc Ma Tôn luyện chế viên Chí Tôn Thần Đan này, thật ra hắn không định tự sử dụng mà định tạo ra một vị Ma Tôn cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chỉ để khống chế Vô Căn Thánh Hỏa và trận pháp xung quanh.
Có đôi lúc cả giáo chủ và Tứ Đại Ma Tôn đều không có mặt, vị Ma Tôn mới này sẽ phụ trách bảo vệ Côn Luân Ma Giáo. Có bản nguyên của Vô Căn Thánh Hỏa, trên đỉnh Côn Luân Sơn, muốn đánh bại hắn là chuyện khó càng thêm khó.
Chỉ tiếc Thiên Khốc Ma Tôn còn chưa tìm được người phù hợp yêu cầu thì Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt.
Những tin tức này đều được khắc sâu trong Chí Tôn Thần Đan, sau khi Ngụy Thư Nhai luyện hóa Chí Tôn Thần Đan, lão tự động hiểu được.
Sau khi xuất quan, võ giả lưu lại ở Trấn Võ Đường nhanh chóng thuật lại những chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua cho lão, lão còn chưa kịp đau buồn cho Sở Hưu đã thầm nhủ không tốt.
Sở Hưu mà chết, những tông môn Chính đạo khác chắc chắn không thể dung thứ cho Thánh giáo tiếp tục chiếm cứ Côn Luân Sơn, đương nhiên sẽ tới gây chuyện.
Cho nên việc đầu tiên Ngụy Thư Nhai làm sau khi xuất quan là tới Côn Luân Sơn trợ giúp, may là lão tới vừa kịp lúc.
Đương nhiên đây cũng là nhờ đám người Hư Từ không biết rõ về Ngụy Thư Nhai, cho là lão có thể vận dụng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa không giới hạn.
Tuy theo lý luận đúng là không giới hạn, nhưng điều kiện là ngươi có thể chịu được xung kích từ lực lượng này mới được.
Bằng không, nếu bọn họ tiếp tục tấn công, có lẽ người không chịu nổi trước tiên chính là Ngụy Thư Nhai.
Ngụy Thư Nhai thở hổn hển hỏi: “Rốt cuộc Sở Hưu xảy ra chuyện gì?”
Sau khi Lục Giang Hà và Mai Khinh Liên thuật lại mọi chuyện cho Ngụy Thư Nhai, Ngụy Thư Nhai nhìn sang phía tây, hạ giọng nói: “Chắc là Quân Vô Thần, người khác không có thực lực như vậy, cũng không có lý do để làm vậy.
Đi thôi, tất cả giải tán. Từ giờ trở đi nếu không có chuyện gì cần thì đừng xuống dưới Côn Luân Sơn.
Bao năm qua Thánh giáo ta luôn chia năm xẻ bảy, bây giờ vất vả lắm mới tụ tập một chỗ, còn được Vô Căn Thánh Hỏa gia trì, muốn gì có đó, không nhân cơ hội này tích cóp thực lực thì đợi đến lúc nào?
Lần này ép lui đám người Phật môn, chỉ cần chúng ta không quá ngông nghênh, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không có ai tới gây chuyện với chúng ta.”
Mai Khinh Liên hạ giọng nói: “Ngụy lão, có vẻ ngài không lo về Sở Hưu?”
Ngụy Thư Nhai cười khổ một tiếng nói: “Lo lắng cũng có ích gì? Nhưng ta tin là tiểu tử kia sẽ không chết.”
"Vì sao?"
Ngụy Thư Nhai chỉ vào mình nói: “Trực giác, cũng như lúc ta chọn tiểu tử ấy làm người nối nghiệp.
Sinh tử do mệnh, giàu sang nhờ trời.
Lão già ta lựa chọn Sở Hưu làm người nối nghiệp, việc ta có thể làm là dốc hết sức giúp hắn ổn định thế lực, còn những thứ khác thì hắn phải tự mình chém giết.
Lần này hắn chết hay sống thì ta cũng không dám khẳng định. Nhưng ta có lo lắng cũng chẳng giúp được gì, thế thì lo làm gì?
Làm cho tốt việc của mình, còn lại cứ giao cho ông trời.
Từ hàn vi bước lên đỉnh phong, trải qua vô số kiếp nạn, nào có dễ dàng gì? Ai chưa từng trải qua nỗi sợ khủng khiếp trong thời khắc sinh tử?
Kiên nhẫn chờ đợi thôi, nếu Sở Hưu có thể trở về, Thánh giáo ta sẽ lại vang danh trên giang hồ.
Nếu Sở Hưu không về được, chỉ chứng minh trời không phù hộ cho giới Ma đạo chúng ta.
Dù sao cũng là đợi, lo lắng chẳng bằng buông nỗi lo xuống.”
Ngụy Thư Nhai sống mấy trăm năm, cuộc đời lão đã trải qua sóng to gió lớn, sinh ly tử biệt còn nhiều hơn tất cả mọi người.
Người khác không bỏ được, nhưng trước khi đến đây lão đã buông xuống.
Có Ngụy Thư Nhai, lúc này mọi người mới yên tâm hơn, chuẩn bị phong sơn.
Nhưng lúc này Ngụy Thư Nhai lại không lạnh nhạt như vẻ ngoài.
Mấy năm gần đây Ngụy Thư Nhai đã đặt vô số tâm huyết vào Sở Hưu, quan hệ giữa lão và Sở Hưu tuy không phải sư đồ nhưng lại hơn cả sư đồ.
Lão giao tất cả truyền thừa của mình cho Sở Hưu, tuy Sở Hưu không phải đệ tử của lão nhưng là truyền nhân, là hy vọng tương lai của Thánh giáo bọn họ.
Bây giờ Sở Hưu không rõ sống chết, trong lòng lão cũng thấy lo lắng. Nhưng
khi đối mặt với những người khác, nỗi lo này lại không thể hiện ra.
Quay đầu lại nhìn Côn Luân Sơn đang bận rộn, Ngụy Thư Nhai khẽ thở dài một tiếng.
Ít nhất bây giờ nhánh Ẩn Ma đã hoàn toàn hợp nhất, không còn chia năm xẻ bảy như quá khứ, Côn Luân Sơn cũng trở lại trong tay bọn họ, hiện tại đã tốt hơn hẳn quá khứ.
. . .
Trong rừng rậm che khuất cả bầu trời, Sở Hưu từ từ tỉnh lại, nhưng đầu đau như muốn nứt.
Y kiểm tra thương thế trên người mình, rất nặng, rất nghiêm trọng.
Trước khi vận dụng thần thông, sử dụng đã liên tiếp vận dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp và thiêu đốt nguyên thần, hành động liều mạng liên tục này thiếu chút nữa đào rỗng cả người y.
Tuy không biết bây giờ bản nguyên của mình có tổn hại hay không, nhưng hiển nhiên chiến lực của y đã suy yếu tới chín thành chín, nhất định phải khôi phục thực lực mới được.
Sở Hưu lấy hộp báu không gian của mình ra, lôi ra một đống đồ.
Những thứ này đều là Sở Hưu đoạt được từ không gian lúc trước, đều là những thứ rải rác ra từ hộp báu không gian của Độc Cô Duy Ngã.
Trong đó có vật liệu, có công pháp, có đan dược vân vân.
Nhưng rất đáng tiếc, tài liệu thì tạm thời Sở Hưu không dùng được, bất luận là luyện khí hay bày trận đều như vậy.
Còn những công pháp kia, loại mà Sở Hưu dùng được chỉ là số ít, vì công pháp hạch tâm thật sự của Độc Cô Duy Ngã không ở đây.
Thật ra nghĩ lại cũng rất bình thường, làm sao Độc Cô Duy Ngã lại ghi chép những công pháp hạch tâm như Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm hay đao ý Phá Tự Quyết,
Chỉ có những công pháp mà hắn bỏ đi không cần nữa mới được ghi chép lại, chuẩn bị truyền xuống, để người khác tu luyện.
Sở Hưu tạm thời không quan tâm tới chuyện này, y tiện tay cầm một bình đan dược lên, mở ra xem thì là cấp bậc Thanh Long Ất Mộc Hồi Thiên Hóa Sinh Đan.
Xem thử những đan dược khác, tất cả đều là đan fược cực phẩm, không cái nào thấp hơn bát chuyển.
Sở Hưu tặc lưỡi thở dài một tiếng, rất xa xỉ đổ đan dược vào miệng, nhai như nhai đậu phộng.
Dù sao cơ thể của y cũng rất cường đại, không cần lo chuyện không luyện hóa được chỗ đan được này.
Có những đan dược cường đại này giúp sức, chỉ không tới nửa tháng thương thế và tiêu hao của Sở Hưu đã gần khôi phục..
Nhưng lực lượng nguyên thần của y chỉ khôi phục chín phần mười, một phần mười còn lại cần tĩnh dưỡng mới chậm rãi hồi phục.
Đương nhiên kết quả này đã rất khả quan. Đại đa số võ giả mà thiêu đốt nguyên thần sẽ ảnh hưởng tới sản nguyên, lúc này Sở Hưu còn hồi phục được đã là cực kỳ may mắn.
Cho nên Sở Hưu định quan sát thế giới xung quanh, biết mình đã tới một thế giới khác!
Chương 1457 Đột nhiên hiểu ra 1
Chìa khóa Thông Thiên dẫn tới tầng trời nào? Trước đó Sở Hưu còn thấy nghi hoặc, bây giờ y đã hiểu, chìa khóa Thông Thiên không phải dẫn tới tầng trời khác mà là dẫn tới một ‘thiên địa’ khác!
Cây cối ở nơi này giống hệt cảnh tượng mà Sở Hưu thấy trong không gian lúc trước.
Quan trọng nhất là thiên địa nguyên khí ở nơi này cực kỳ nồng đậm, nồng đậm tới mức còn hơn cả những nơi dồi dào thiên địa nguyên khí trong thế giới trước như Tiểu Phàm Thiên bí cảnh.
Quách Tiếu Phong với tu vi Chân Hỏa Luyện Thần trông coi nơi đó mấy chục năm, chỉ dựa vào khí tức thẩm thấu qua mà bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có thể thấy lợi ích của thiên địa nguyên khí nồng đậm như vậy.
Không chỉ giúp ngươi tu luyện thuận tiện hơn, mà còn khiến ngươi... tới gần hơn với thiên địa!
Sở Hưu thở dài một tiếng, mãi tới lúc này y mới đột nhiên hiểu ra, một số chuyện khó hiểu lúc trước cũng đã nghĩ ra.
Chắc chắn Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã đến thế giới này, bằng không ở hạ giới không thể không có chút tin tức nào.
Có rất nhiều thứ trên người y có liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, lúc trước Sở Hưu cũng chưa từng từ bỏ việc tìm manh mối về Độc Cô Duy Ngã, nhưng y vẫn không tìm ra tin tức gì. Y đang định đợi đến lúc mình đứng trên đỉnh phong của giang hồ mơi vận dụng lực lượng các phe phái tìm kiếm.
Kết quả bây giờ thì tốt rồi, không đợi y đứng trên đỉnh cao của giang hồ, manh mối đã bày ra trước mặt y.
Còn Thiên Môn, trước đó Sở Hưu luôn cảm thấy Thiên Môn hết sức kỳ quái, bây giờ nhìn lại, chắc Thiên Môn cũng có liên quan tới thế giới này.
Thiên Môn tìm kiếm chìa khóa Thông Thiên khắp nơi trên thế giới, trên thực tế tác dụng của chìa khóa Thông Thiên chỉ có một, đó là khi xuyên qua hai thế giới không bị lực lượng cường đại giết chết.
Trước đó chìa khóa Thông Thiên có thể giúp Sở Hưu đi qua đi lại giữa Lục Đô, nó có thể sử dụng nhiều lần.
Nhưng lần khi xuyên sang thế giới này, Sở Hưu lại phát hiện trong cơ thể mình đã không còn dấu vết của chìa khóa Thông Thiên, hơn nữa xung quanh cũng không có vết nứt không gian nào. Hiển nhiên tạm thời y không thể trở về.
Nhưng Sở Hưu cũng không lo, miễn còn sống sẽ có cách trở về, không khéo còn liên quan tới Thiên Môn.
Thiên Môn thu thập chìa khóa Thông Thiên, chắc chắn không phải tự sang thế giới khác.
Sở Hưu không biết nhiều năm qua Thiên Môn đã tích cóp được bao nhiêu chìa khóa Thông Thiên, nhưng chắc chắn không phải số ít.
Nếu Thiên Môn thật sự là cánh giữa giữa hai thế giới, vậy người của Thiên Môn mà muốn tới thế giới này, chắc chắn cũng đủ chìa khóa cho môn chủ và Cửu Đại Thần Tướng cùng đi.
Nhưng nhiều năm qua vẫn không có môn chủ hay thần tướng Thiên Môn nào mất tích, theo Sở Hưu, mục đích thu thập chìa khóa Thông Thiên của Thiên Môn không phải tới thế giới này mà là không muốn để người của thế giới trước đi vào thế giới này!
Thiên Môn là người gác cửa, vậy rốt cuộc bọn họ là người gác cửa của hạ giới hay là người gác cửa của thế giới này, chuyện này khó mà nói chính xác được.
Sở Hưu tạm thời không nghĩ mấy chuyện linh tinh này, đợi sau khi y trở về hạ giới rồi mới tìm hiểu cũng không muộn.
Dù sao giữa y và Thiên Môn vẫn còn món nợ cũ!
Nghĩ tới chuyện bị Quân Vô Thần ám toán, ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc thái lạnh lùng.
Đúng là lần này y đã coi thường Quân Vô Thần, y còn tưởng đối phương sẽ bị Chung Thần Tú dọa sợ, không ngờ đối phương vẫn không từ bỏ ý định giết mình.
Ngã một lần là thêm một lần khôn, lần sau khi Sở Hưu ra tay với Thiên Môn, có lẽ cũng là lúc Thiên Môn bị hủy diệt.
Năm trăm năm trước, vì sao Độc Cô Duy Ngã lại tha cho Thiên Môn, không biết.
Nhưng lần này đổi lại là y, cho dù có lý do lớn bằng trời cũng không cản được y giết chết toàn bộ Thiên Môn!
Lần này Sở Hưu cũng tương đối may mắn, y có không ít lá bài tẩy, cuối cùng cũng tránh được một kiếp. Tuy phải lưu lạc tới nơi này nhưng có lẽ lại là chuyện tốt.
Xưa nay cách làm việc của Sở Hưu luôn là bày mưu rồi mới hành động.
Trong thời gian y dưỡng thương, thật ra Sở Hưu cũng nghĩ thông, có lẽ mình lưu lạc sang bên này cũng không phải chuyện xấu.
Bên phía Côn Luân Sơn, tông môn Chính đạo coi y là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Bây giờ y đã ‘chết’ thực chất cũng là biến tướng giảm tải áp lực cho bọn Ngụy Thư Nhai.
Cho dù vẫn còn những tông môn Chính đạo không buông tha, nhưng với thực lực của bọn họ cũng đủ để tự vệ, cùng lắm là bỏ qua Côn Luân Sơn.
Ở hạ giới mình bị hạn chế quá nhiều, cũng có quá nhiều kẻ địch, còn thế giới này mặc cho Sở Hưu phát huy. Quan trọng nhất là tại nơi này thực lực của Sở
Hưu sẽ tăng trưởng nhanh hơn hạ giới.
Thiên địa nguyên khí ở nơi này cực kỳ nồng đậm, tuy tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì thiên địa nguyên khí có nồng đậm hay không cũng không ảnh hưởng nhiều tới tu vi, nhưng những nơi thiên địa nguyên khí càng nồng đậm thì càng gần gũi với thiên địa, năng lực cảm ngộ võ giả cũng tăng lên nhiều lần. Đương nhiên điều kiện là ngươi phải có tư cách đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Ngoài ra, ở đây Sở Hưu có thể truy tìm tung tích của Độc Cô Duy Ngã.
Bất luận Độc Cô Duy Ngã đã chết hay còn sống, dù sao cũng phải có kết quả mới được. Rốt cuộc y là ‘người’ độc lập hay có liên quan gì với Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu nhất định phải tìm hiểu chuyện này.
Vừa đi, Sở Hưu vừa suy nghĩ về những vấn đề này.
Nhưng y đã đi hơn một canh giờ mà còn chưa ra khỏi rừng rậm nguyên thủ này, Sở Hưu cũng hơi kinh ngạc.
Y không đi đường bình thường mà mỗi lần tung mình là đi được hơn mười trượng, tốc độ cực nhanh
Một canh giờ, e là y đã đi vài trăm dặm nhưng vẫn không thấy điểm cuối của khu rừng này. Đây không phải nơi tương tự như Thập Vạn Đại Sơn ở dưới hạ giới đấy chứ?
Nghĩ kỹ lại cũng rất có thể.
Quách Tiếu Phong từng nói năm trăm năm qua chỉ có một người xuyên qua không gian, còn đen đủi gặp phải cường giả trên Chí Tôn Bảng đời trước là Phương Thanh Lam, bị hắn giết chết.
Nếu nơi này không hoang vắng, chắc đã bị người ta tìm ra.
Đúng lúc này phía xa có tiếng chém giết, trong cảm giác của Sở Hưu, một đội võ giả đang đuổi giết một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái kia tướng mạo xinh đẹp, nhưng có vẻ khí khái đặc trưng của võ giả, vẻ ngoài cũng mới hai mươi, theo cảm nhận của Sở Hưu chắc tuổi thật cũng không lớn.
Quan trọng nhất là cô gái này có tu vi cảnh giới Chân Đan, chuyện này rất đáng ngạc nhiên.
Con gái thì trời sinh khó tập võ hơn con trai, trên Long Hổ Bảng thế hệ Sở Hưu, Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung hơn hai mươi tuổi mới có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất.
Lạc Phi Hồng cũng phải hơn ba mươi tuổi mới bước vào cảnh giới Chân Đan.
Sở Hưu còn hỏi Mai Khinh Liên bước vào cảnh giới Chân Đan lúc nào, nhưng bị Mai Khinh Liên bật lại là không thể tùy tiện hỏi tuổi của nữ nhân.
Chương 1458 Đột nhiên hiểu ra 2
Tuy Sở Hưu không biết chuyện đột phá thì liên quan gì tới tuổi thật, nhưng y không dám hỏi nhiều. Có điều chắc chắn Mai Khinh Liên bước vào cảnh giới Chân Đan lúc hơn ba mươi tuổi.
Cánh ngưỡng cửa của thế giới này quá thấp, hay y tùy tiện đi ra ngoài mà gặp phải cao thủ trẻ tuổi thiên phú tuyệt thế?
Những người truy sát cô gái kia lại hết sức bình thường, tổng cộng năm võ giả cảnh giới Chân Đan, không phải trung niên thì tuổi tác cũng cao, hơn nữa còn thuộc nhiều môn phái khác nhau.
Cô gái kia cầm một thanh trường kiếm màu xanh, vừa chống cự vừa chạy trốn, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, không phải bình hoa di động.
“Võ giả thế hệ trước trong mấy môn phái các ngươi liên thủ truy sát một cô gái yếu đuối như ta, nói ra không bị đồng đạo trong võ lâm Phương Lâm Quận chế nhạo hay sao?”
Sở Hưu có thể hiểu được lời của cô gái kia, nhưng không hiểu nhiều.
Bây giờ y có thể khẳng định người trong thế giới này chính là hậu duệ của những người né tránh đại kiếp nạn thời thượng cổ.
Cách phát âm và âm điệu của bọn họ có chỗ khác biệt so với thế giới bên Sở Hưu, nhưng vẫn chung một nguồn gốc.
Cho nên tuy Sở Hưu nghe có chỗ không hiểu, nhưng dù sao y cũng đọc không ít điển tịch, vẫn hiểu được đa số, cũng tương tự như nghe tiếng địa phương.
Lão già mũi ưng dẫn đầu đám người truy sát lạnh lùng nói: “Cô gái yếu đuối, đại tiểu thư của Cửu Phượng Kiếm Tông, Phượng Vũ Huyết Kiếm Lâm Phượng Vũ mà là cô gái yếu đuối, vậy những người chết dưới kiếm của ngươi là gì?
Đệ tử của ta vốn vô tội, chỉ vì vài lời bên khóe miệng mà bị ngươi phế bỏ tiểu huynh đệ, thế mà cũng tự xưng là cô gái yếu đuối?
Huống chi lần này là ngươi tự tìm đường chết, phụ thân của ngươi đã đáp ứng giao Thiên Tuyệt Kiếm Điển cho chúng ta dùng chung, ngươi lại nhất quyết chặn đường, vậy đừng trách chúng ta độc ác!”
Lâm Phượng Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Tên đồ đệ rác rưởi của ngươi mà cũng dám đùa bỡn ta, dám khoa chân múa tay với Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta, phế bỏ thứ đó của hắn đã là ta hạ thủ lưu tình rồi.
Còn Thiên Tuyệt Kiếm Điển vốn là thứ mà Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta bỏ bao công sức, tốn mấy năm mới thu thập đủ, chữa trị lại. Dựa vào đâu mà các ngươi đòi hưởng chung? Vì sao các ngươi không lấy điển tịch bí truyền của tông môn các ngươi ra chia sẻ với Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta?”
Chỉ sau vài lời, Sở Hưu đã đoán được gần hết mọi chuyện, y lắc đầu, đúng là vô nghĩa.
Đơn giản là thất phu vô tội, mang ngọc thành tội.
Cửu Phượng Kiếm Tông nhận được thứ mà người khác ao ước, nhưng lại không có thực lực giữ nó lại.
Phụ thân của cô gái này khá nhút nhát, hay nên nói là thức thời, cho nên định giao đồ ra để giàn xếp mọi chuyện.
Còn tính cách cô nương này lại khá ương ngạnh, nhưng hiển nhiên ngực tuy rất lớn mà đầu óc lại không đủ dùng.
Muốn cứng rắn cũng phải có vốn liếng cứng rắn, không có thực lực mà cứng đầu thì kết cục sẽ rất thê thảm, cũng như lúc này.
Trong lúc nói chuyện, đám người đã xuất hiện trước mặt Sở Hưu.
Lâm Phượng Vũ không ngờ ở nơi này mà cũng có người, cô nàng đang định kêu cứu thì Sở Hưu đã tránh sang một bên, thản nhiên nói: “Chư vị, các ngươi tiếp tục đi.”
Thấy hành động này của Sở Hưu, Lâm Phượng Vũ đang bỏ chạy cũng bị loạn nhịp thở, thiếu chút nữa không khống chế nổi cương khí của bản thân.
Một cô gái yếu đuối xinh đẹp như mình bị một lũ thô kệch hung ác truy sát, bình thường phải là anh hùng cứu mỹ nhân chứ? Cho dù không cứu thì hô hào hai tiếng hỗ trợ cũng được, sao tên này lại trực tiếp né tránh, thật quá vô lý.
Thật ra Sở Hưu vốn là người không thích xen vào chuyện của người khác.
Xưa nay Sở Hưu vốn lười nhúng tay vào nhân quả không liên quan tới mình, trừ phi y thấy có đủ lợi ích.
Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, bất luận là Lâm Phượng Vũ hay những người đuổi giết, ai cũng là sâu kiến, phất tay là chết.
Tâm trạng tốt thì Sở Hưu còn để ý tới chuyện tốt, tâm trạng không tốt có thể cũng quản.
Nhưng bây giờ tâm trạng Sở Hưu tương đối phức tạp, cho nên y không muốn quan tâm.
Mới đến đây, vạn nhất sau lưng đám người này có thế lực gì. Tuy mình không sợ nhưng dù sao cũng là phiền phức, trước khi thăm dò rõ thế giới này, Sở Hưu không muốn gây thêm phiền phức.
Nhưng y không muốn gây chuyện nhưng có vài người lại muốn gây chuyện với y.
Đám người truy sát thấy Sở Hưu vốn đã giật nảy mình.
Bọn họ nhiều người như vậy, lại truy sát một mình Lâm Phượng Vũ, nói thì dễ mà nghe thì khó.
Hơn nữa bọn họ cũng sợ ép phụ thân của Lâm Phượng Vũ quá mức, khiến cho hắn liều mạng cá chết rách lưới. Vì vậy bọn họ mới bố trí, ép đối phương đi vào Đế La Sơn Mạch vốn vắng vẻ này, chết ở đây còn không tìm thấy thi thể.
Tuy Đế La Sơn Mạch là dãy núi khổng lồ vắt ngang từ Đông Vực Sang Bắc Vực, nhưng dãy núi gần Phương Lâm Quận của bọn họ lại cực kỳ hoang vu, thậm chí rất ít người tới đây hái thuốc. Chính vì vậy bọn họ mới yên tâm truy sát Lâm Phượng Vũ ở đây, không ngờ lại gặp người sống. Hơn nữa nhìn dáng vẻ đối phương, vốn không giống võ giả tới hái thuốc, cả khẩu âm và cách ăn mặc đều cực kỳ quái dị, cũng rất khả nghi.
Một người trong số đó đột nhiên nói: “Hình như ta từng nghe nói, năm xưa tổ tiên của Lâm gia trong Cửu Phượng Kiếm Tông xuất thân từ Huyền Thiên Cảnh ở Bắc Vực, tên này mặc áo đen, giọng điệu lại kỳ quặc như vậy, có phải cứu binh mà Lâm Nhai Tử mời từ Huyền Thiên Cảnh đến không? Chỉ có người của Huyền Thiên Cảnh mới thích mặc áo đen toàn thân như vậy thôi.
Trước đó tông chủ đã nói, tuy Lâm Nhai Tử nhút nhát thận trọng, nhưng trong lòng có rất nhiều quỷ kế. Liệu có phải đối phương giả vờ nịnh nọt chúng ta nhưng lại âm thầm mời cứu binh từ Huyền Thiên Cảnh đến không?”
Sở Hưu nhíu mày, rốt cuộc đầu óc đám người này suy nghĩ thứ gì vậy? Thích mặc đồ đen thì là người của Huyền Thiên Cảnh? Đồ đen trêu gì đến ngươi à?
“Ta không phải người của Huyền Thiên Cảnh.” Sở Hưu lắc đầu nói.
Lão già cầm đầu ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Bất luận hắn có phải hay không, hôm nay hắn đã thấy chúng ta giết người, để hắn sống cũng là phiền toái, cứ giết chết rồi tính!”
Lúc này Sở Hưu còn chưa bộc lộ thực lực của bản thân, đến chỗ mới thì phải khiêm nhượng vào. Cho nên Sở Hưu thu liễm lực lượng của bản thân tới cực hạn, định âm thầm quan sát thế giới này rồi xác lập kế hoạch.
Cho nên đám người kia không cảm thấy có gì nguy hiểm trên người Sở Hưu, lại nhìn gương mặt Sở Hưu, vô thức cho rằng đối phương là võ giả cấp thấp bình thường.
Có điều lúc này bọn họ lại không ý thức được, cho dù Sở Hưu là võ giả cấp thấp nhưng không ai trong số họ có thể thấy rõ cảnh giới của Sở Hưu.
Chương 1459 Ngụy trang
Nhìn những người xung quanh, Sở Hưu khẽ lắc đầu tặc lưỡi thở dài: “Không tệ, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, rất hung ác, rất độc địa, làm việc rất chuẩn.
Nhưng các ngươi cần học thêm một thứ, đó là quan sát.
Mà bây giờ các ngươi không còn cơ hội học hỏi rồi, để kiếp sau nhé.”
Trong lúc đám người còn chưa kịp phản ứng, Sở Hưu khẽ búng tay một cái, năm luồng tơ máu lơ lửng vặn vẹo quanh người y, một khắc sau tất cả lực lượng khí huyết trên cơ thể năm người bắt đầu sôi trào. Năm người như quả bom được bơm hơi, thân thể phình to, một khắc sau đã trực tiếp nổ tung thành làn sương máu!
Sở Hưu vung tay, năm sợi tơ máu biến mất, y đưa mắt nhìn sang Lâm Phượng Vũ, lại khiến cô gái này hét lên hoảng hốt.
Lâm Phượng Vũ không phải đại tiểu thư của thế gia bình thường, ngược lại phụ thân của cô Lâm Nhai Tử chỉ có một con gái là cô, vẫn luôn bồi dưỡng cô như người thừa kế. Cô đã sớm tôi luyện chém giết với võ giả giang hồ bình thường, trên tay cũng có không ít máu tươi và mạng người.
Nhưng cho dù có kinh nghiệm tới đâu đi nữa, cô cũng chưa từng thấy thủ đoạn giết người khủng khiếp như Sở Hưu.
Búng tay một cái, cả năm người như bị thổi hơi, phình to rồi nổ tung thành làn sương máu.
Tới giờ Lâm Phượng Vũ mới phát hiện kẻ trước mắt trông như người bình thường nhưng vì sao tới giờ mình vẫn không nhìn thấu tu vi của hắn?
Sở Hưu nhìn Lâm Phượng Vũ, lạnh nhạt nói: “Cô nương, chẳng phải vừa rồi ngươi còn muốn ta cứu ngươi à? Bây giờ ta cứu rồi đấy, ngươi tên là gì? Ta đáng sợ đến vậy à?”
Lâm Phượng Vũ thầm nghĩ trong lòng, đương nhiên ngươi rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn đám người truy sát cô.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lâm Phượng Vũ vẫn cung kính thi lễ với Sở Hưu rồi hạ giọng nói: “Đa tạ vị tiền bối này đã ra tay tương trợ.”
Cô không nhìn ra được chi tiết về Sở Hưu, cũng không biết rốt cuộc đối phương là người như thế nào, đành phải gọi một tiếng tiền bối.
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đã giết người rồi, có phiền toái cũng là chuyện sau này, vừa hay y có thể hỏi cô gái này về tình cảnh trong thế giới hiện tại.
Còn Lâm Phượng Vũ có thể giở thủ đoạn gì hay không, chuyện này thì Sở Hưu không hề lo lắng.
Trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất cứ mưu kế nào cũng là yếu đuối và nực cười.
“Đây là nơi nào?” Sở Hưu hỏi thẳng.
Lâm Phượng Vũ ngơ ngác, có vẻ không ngờ Sở Hưu lại hỏi như vậy.
“Đây là một phần của Đế La Sơn Mạch nằm trong Phương Lâm Quận.”
“Phương Lâm Quận là đâu?”
Lâm Phượng Vũ lại sửng sốt, thận trọng nói: “Nó ở Đông Vực.”
“Bên ngoài Đông Vực thì sao?”
Lâm Phượng Vũ đã không biết nên trả lời như thế nào, bây giờ cô còn nghi ngờ không biết có phải đối phương có chút vấn đề hay không.
Theo truyền thuyết có một số cao nhân tiền bối bế quan quá lâu hay gặp chuyện bất trắc gì đó nên đầu có có vấn đề.
Nghiêm trọng một chút còn hóa điên, giết chóc lung tung.
Cảm nhận được ánh mắt của Sở Hưu đang nghiêm túc quan sát mình, Lâm Phượng Vũ hơi kinh hãi nói: “Bên ngoài Đông Vực thì là đâu được nữa? Đại La Thiên chỉ có bốn vực Đông Tây Nam Bắc và Đại La Thần Cung ở chính giữa, xung quanh là biển rộng vô biên và gió bão vô tận, cho dù là cường giả Võ Tiên cũng không thể đi tới điểm cuối.”
Sở Hưu âm thầm gật đầu, hóa ra nơi này chính là Đại La Thiên, hình như y từng nghe cái tên này rồi.
Y nhớ dường như hạ giới có Phàm Thiên Giới Bi, trên đó có viết Thượng Phàm Tiên, còn có bí cảnh Tiểu Phàm Thiên, chẳng lẽ hạ giới tên là Phàm Thiên, còn thế giới này tên là Đại La Thiên?
Thấy Lâm Phượng Vũ nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, Sở Hưu điềm nhiên nói: “Không cần kinh ngạc, ta theo gia sư tu hành trong núi sâu từ nhỏ, đến giờ mới có tư cách ra ngoài hành tẩu giang hồ. Đời này chỉ làm bạn với võ đạo, gia sư cũng lười dạy ta, ta cũng lười không học.”
Sở Hưu thuận miệng bịa ra lai lịch và xuất thân, nói dối như thật, không hề vấp váp.
Lúc này Lâm Phượng Vũ cũng bình thường trở lại, chẳng trách tuổi tác đối phương còn trẻ mà thực lực lại khủng khiếp như vậy, hóa ra là đệ tử mà các cường giả ẩn tu dạy bảo.
Giọng điệu của đối phương kỳ quái như vậy cũng không phải là lạ, chắc là vì quanh năm y không nói một lời, chuyên tâm tu luyện võ đạo.
Trí tưởng tượng của con người rất phong phú, Sở Hưu tùy ý bịa ra một thân phận, Lâm Phượng Vũ lại tự động tưởng tượng nốt những chỗ chưa hợp lý.
Có lẽ biết được Sở Hưu trước mặt sẽ không uy hiếp tới an toàn của mình, rốt cuộc Lâm Phượng Vũ cũng thở dài một tiếng chắp tay nói: “Tiểu nữ Lâm Phượng Vũ của Cửu Phượng Kiếm Tông, xin hỏi họ tên của tiền bối?”
"Sở Hưu."
Lâm Phượng Vũ chớp mắt, đột nhiên nói: “Sở tiền bối, ngài phụng lệnh sư môn đặt chân lên, chắc bây giờ không có chỗ nghỉ chân, chẳng bằng tới Cửu Phượng Kiếm Tông của ta ở tạm nhé? Coi như ta báo đáp ơn cứu mạng của
ngài.”
Sở Hưu không nói gì chỉ chăm chú quan sát con mắt của Lâm Phượng Vũ.
Khoảnh khắc này, toàn thân Lâm Phượng Vũ đều nổi da gà, cứ như cả người bị lột sạch, mọi mưu kế sâu trong nội tâm đều bại lộ trước mặt Sở Hưu. Áp lực đó khiến cô đổ mồ hôi khắp người, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Ngươi định lợi dụng ta.”
Sở Hưu thu hồi uy áp, lạnh nhạt nói: “Thất phu vô tội mang ngọc thành tội, theo lời đám người vừa rồi, Cửu Phượng Kiếm Tông các ngươi lấy được một bảo vật, kéo theo phiền toái, bây giờ rất nguy hiểm.
Ngươi thấy thực lực của ta nên định kéo ta về, đợi tới khi người khác đánh đến cửa thì lợi dụng ta làm tấm khiên, chống lại những nguy hiểm này.”
Lâm Phượng Vũ vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng nói: “Tiền bối thứ tội, ta thật sự không có ý định làm hại tiền bối, chỉ là Cửu Phượng Kiếm Tông ta an nguy trong sớm tối nên ta...”
"Ta đáp ứng ngươi."
Lâm Phượng Vũ nuốt mấy lời còn lại về, vẻ mặt đờ đẫn như nghe lầm điều gì.
“Tiền bối ngài nói gì?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Chẳng phải ngươi muốn mời ta về Cửu Phượng Kiếm Tông à? Ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi.”
Ta cũng biết ngươi không muốn hại ta, nếu ngươi thật sự có ý định đó, ngươi nghĩ mình có thể đứng yên ổn ở đây nói chuyện với ta sao?”
Nói đoạn, Sở Hưu nhìn sang bên cạnh.
Lâm Phượng Vũ thấy làn sương máu còn chưa tan hết, lại khẽ run rẩy.
Lúc này cô thật sự sợ Sở Hưu.
Đối phương lập tức nhìn ra tất cả âm mưu và tâm tư của cô, mà cô lại không hiểu rốt cuộc vị tiền bối thần bí trước mặt đang suy nghĩ điều gì. Hơn nữa tính cách của hắn đúng là hỉ nộ vô thường, khiến người ta không thể hiểu nổi.
Lâm Phượng Vũ thận trọng nói: “Tiền bối, ngài đã biết ta muốn lợi dụng ngài, sao ngài còn đáp ứng?”
Sở Hưu bộ dạng thờ ơ, ánh mắt nhìn lên trời nói: “Gia sư từng nói, võ đạo tu thần, hồng trần luyện tâm.
Có thực lực thì phải tôi luyện cả tâm cảnh, không thể có sơ hở.
Thiên địa vạn vật đều có nhân quả, ta gặp phải ngươi là nhân quả, giết đám người kia cũng là nhân quả.
Hai chữ nhân quả, trốn cũng không được, né cũng không xong, chỉ có đặt mình vào trong mới lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó.”
Nếu đám người Mai Khinh Liên thấy dáng vẻ lúc này của Sở Hưu, chắc bọn họ sẽ đoán ra Sở Hưu đang bắt chước bộ dạng lải nhải của Chung Thần Tú, nói chuyện chỉ nói có một nửa.
Nhưng đúng là y càng làm vậy, Lâm Phượng Vũ lại càng không hiểu nổi, cảm thấy vị tiền bối trước mặt đúng là thâm sâu khó lường, lời nói rất có đạo lý.
Chương 1460 Rồng và khỉ 1
Sở Hưu chịu đáp ứng yêu cầu của Lâm Phượng Vũ đương nhiên không phải vì ngực của cô nàng to mà vì Sở Hưu phát hiện thật ra mình tham gia Cửu Phượng Kiếm Tông còn dễ tìm hiểu tin tức về thế giới này hơn là ẩn nấp làm võ giả cấp thấp.
Theo những gì vừa trò chuyện, Sở Hưu đã biết Đại La Thiên có bốn vực đông tây nam bắc, Cửu Phượng Kiếm Tông này là một trong những tông môn tọa lạc tại Phương Lâm Quận,
Hơn nữa trong Phương Lâm Quận, thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông chắc thuộc dạng trung bình yếu.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu thực lực của đối phương đủ mạnh, vậy không phải lo đám người ngấp nghé, hơn nữa cũng không ai dám phái người liên thủ ám sát con gái của chưởng môn Lâm Phượng Vũ.
Đương nhiên thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông cũng không quá yếu, nếu nó yếu tới mức không chịu nổi một đòn, vậy đám người này cũng chẳng phải hao tâm tổn sức như vậy, cứ đánh đến cửa diệt sạch đối phương là được.
Hiển nhiên Cửu Phượng Kiếm Tông cũng có đôi chút thực lực, đối phương cũng sợ bọn họ cá chết rách lưới.
Trên con đường của Đế La Sơn Mạch, Lâm Phượng Vũ đi trước dẫn đường, Sở Hưu ở đằng sau hỏi: “Lâm cô nương, ta còn muốn hỏi thăm ngươi về một người, một người từ năm trăm năm trước.”
Lâm Phượng Vũ nghi hoặc nói: “Người của năm trăm năm trước? Nếu thực lực của hắn rất mạnh, nổi danh khắp Đại La Thiên, chắc ta cũng sẽ biết, chẳng hay Sở tiền bối muốn hỏi về ai?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Người kia từng là kẻ địch của tổ tiên chi phái bọn ta, lúc trước chi phái của ta bị ép quy ẩn trong rừng rậm có liên quan tới người này.
Lần này ta hành tẩu giang hồ, sư phụ cũng căn dặn ta, nếu tìm được đệ tử truyền nhân của người kia thì phải đánh bại đối phương, trả lại mối hận này.
Người kia tên là Độc Cô Duy Ngã!”
Với tính cách của Độc Cô Duy Ngã, chỉ cần hắn tới Đại La Thiên, có xung đột với thế lực bản xứ, chắc chắn không cách nào làm hòa, không khéo hắn còn lập một Đại La Ma Giáo ở Đại La Thiên.
Cho nên Sở Hưu tự xưng là kẻ địch của đối phương, cũng bớt chút phiền toái.
Lâm Phượng Vũ nghi hoặc nói: “Độc Cô Duy Ngã? Ta chưa từng nghe thấy cái tên này.”
Sở Hưu khẽ nhíu mày, không có lời đồn đại nào lan truyền hay sao? Chuyện này có vẻ không hợp lý, với thực lực của Độc Cô Duy Ngã, cho dù Đại La Thiên này nguyên khí cực kỳ nồng đậm, thực lực võ giả cũng cao hơn một chút, chắc chắn hắn vẫn đứng trên đỉnh phong, chẳng lẽ hắn đổi tên?
Thấy Sở Hưu lại nhíu mày, Lâm Phượng Vũ sợ đối phương nổi giận nên vội vàng nói: “Sở tiền bối đừng lo lắng, lúc thường ta cũng không hay để tâm vào mấy chuyện này. Giờ có bảo ta nói xem trong Đại La Thiên này có những cường giả nào, ta cũng không trả lời được. Chắc phụ thân ta sẽ biết.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, vừa đi cùng Lâm Phượng Vũ vừa nói bóng nói gió, trong lúc nói chuyện phiếm đã biết đại đa số tin tức liên quan tới Đại La Thiên.
Cô nàng Lâm Phượng Vũ này có chút kế vặt nhưng thực tế lại là ngực to mà không có não, Sở Hưu moi tin từ miệng cô nàng hết sức dễ dàng.
Thật ra điểm khác biệt lớn nhất giữa Đại La Thiên và hạ giới không phải thiên địa nguyên khí nồng đậm hơn một chút mà là chế độ ở nơi này hoàn toàn khác biệt. Ở đây không có hoàng triều, chỉ có các đại phái đỉnh phong thống trị các khu vực.
Hơn nữa võ giả Đại La Thiên rất đông đúc, thậm chí có thể nói là người người đều có thể tập võ.
Ở hạ giới, võ giả luôn là số ít, cho dù là những võ giả cấp thấp chỉ tinh thông một chút công phu quyền cước vẫn là số ít so với người bình thường.
Mà đối với hạ giới, có thể nói Đại La Thiên đúng là tiên cảnh.
Nơi này nguyên khí nồng đậm, cho nên nên nơi này không có chỗ nào quá hoang vu, sản vật phong phú, hầu như không có nạn đói.
Hơn nữa người bình thường sống trong thiên địa nguyên khí như vậy, trời sinh có tuổi thọ và lực lượng cao hơn hạ giới nhiều, trong Đại La Thiên nhìn đâu cũng có thể thấy ông lão trăm tuổi.
Nếu người ở đây tập võ, Luyện Thể Tam Cảnh, Thối Thể Ngưng Huyết Tiên Thiên, mấy thứ này chỉ dành cho trẻ con đặt cơ sở, thậm chí chỉ khi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên mới có tư cách gọi là võ giả.
Còn võ giả cảnh giới Chân Đan như Lâm Phượng Vũ đương nhiên không thể gọi là tông sư, chỉ có thể coi là cao thủ mà thôi.
Nhưng chính vì hoàn cảnh sung túc như vậy nên Sở Hưu lại phát hiện võ giả trong Đại La Thiên cả năng lực thủ đoạn đều hơi yếu, hay có thể nói là bọn họ ít khi đấu đá lẫn nhau, thiếu chém giết rèn luyện, ít nhất là không bằng võ giả hạ giới.
Ví dụ như Lâm Phượng Vũ này, đừng nhìn cô nàng đứng trước Sở Hưu thì chẳng ra làm sao, phương thức hành xử rất tệ, ngực to mà không não, chút mưu kế vặt trong lòng cũng bị Sở Hưu tùy tiện nhận ra.
Nhưng trên thực tế cô nàng lai gì là võ giả xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Phương Lâm Quận, thậm chí không có người thứ hai.
Lần này Thiên Tuyệt Kiếm Điển mà Lâm gia bọn họ lấy được rất quý giá, tuy không phải cường giả Võ Tiên tự mình sáng tạo nhưng cũng được chỉnh sửa
nhiều lần, khiến cho các đối phương khác ngấp nghé. Bằng không nếu là lúc bình thường có xung đột gì, mọi người thường bàn bạc là giải quyết được.
Về phần cảnh giới Võ Tiên, khi còn ở hạ giới Sở Hưu đã nghiên cứu rất lâu, cho rằng đây là cảnh giới bên trên Thiên Địa Thông Huyền.
Sau khi đến Đại La Thiên, rốt cuộc Sở Hưu cũng có thể xác nhận, cảnh giới Võ Tiên quả thật vượt qua Thiên Địa Thông Huyền.
Hai chữ Võ Tiên là tiên nhân trong võ đạo, dùng thân người mà sánh ngang với thiên địa thần phật, là người mạnh nhất trong Đại La Thiên. Chỉ có những đối phương đỉnh phong với có cảnh giới cấp bậc này trấn giữ.
Dọc đường, Sở Hưu lại âm thầm thăm dò thêm không ít chuyện, đi gần một ngày mới ra khỏi khu rừng rậm nguyên thủy này.
Đương nhiên chuyện này cũng là Sở Hưu chiếu cố cho tốc độ của Lâm Phượng Vũ, bằng không vài canh giờ là được.
Khi tới Phương Lâm Quận, lúc này mới coi như Sở Hưu được chứng kiến Đại La Thiên lúc bình thường.
Thành thị của Đại La Thiên nay nên nói là thành thị trong Phương Lâm Quận tạo cho Sở Hưu ấn tượng đầu tiên là lớn, rất lớn.
Trên đường đi ngang qua một số thành thị, cho dù chỉ là tòa thành nhỏ cũng dùng đá xanh chỉnh tề với kích thước lớn dựng lên thành tường, hầu như không tòa thành nào thấp hơn mười trượng.
Hơn nữa dọc đường còn có một số thôn xóm, đều được xây dựng thành lũy, diện tích cũng không nhỏ.
Trong Đại La Thiên võ giả đông đảo, ngay cả người bình thường được thiên địa nguyên khí tẩm bổ, sức lực cũng lớn hơn dưới hạ giới, cho nên bọn họ xây dựng những thứ này cũng không tốn nhiều công sức.
Cửu Phượng Kiếm Tông nằm trên Cửu Tiên Sơn ở phía nam Phương Lâm Quận.
Trên đỉnh núi cao nhất ở nơi này có chín hòn đá lớn trông như tiên nhân nhìn lên bầu trời chuẩn bị phi thăng, nên được gọi là Cửu Tiên Sơn.
Tuy biểu hiện của Lâm Phượng Vũ trước mặt Sở Hưu khá kém cỏi, nhưng dường như cô nàng rất có tiếng trong Cửu Phượng Kiếm Tông, trên con đường lên núi, các đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông thấy Lâm Phượng Vũ đều vui vẻ gọi: “Đại sư tỷ trở về rồi!”
Lực lượng cường đại của Chí Tôn Thần Đan giúp Ngụy Thư Nhai bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, sau đó hắn mới biết lúc trước khi Thiên Khốc Ma Tôn luyện chế viên Chí Tôn Thần Đan này, thậm chí còn mời Độc Cô Duy Ngã luyện hóa một chút lực lượng bản nguyên của Vô Căn Thánh Hỏa vào trong, sau đó lại dùng Vô Căn Thánh Hỏa luyện thành viên thần đan này.
Có được luồng lực lượng bản nguyên của Vô Căn Thánh Hỏa, võ giả có thể điều động lực lượng Vô Căn Thánh Hỏa trong khu vực phụ cận, tạo ra uy lực cực lớn.
Lúc trước Thiên Khốc Ma Tôn luyện chế viên Chí Tôn Thần Đan này, thật ra hắn không định tự sử dụng mà định tạo ra một vị Ma Tôn cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chỉ để khống chế Vô Căn Thánh Hỏa và trận pháp xung quanh.
Có đôi lúc cả giáo chủ và Tứ Đại Ma Tôn đều không có mặt, vị Ma Tôn mới này sẽ phụ trách bảo vệ Côn Luân Ma Giáo. Có bản nguyên của Vô Căn Thánh Hỏa, trên đỉnh Côn Luân Sơn, muốn đánh bại hắn là chuyện khó càng thêm khó.
Chỉ tiếc Thiên Khốc Ma Tôn còn chưa tìm được người phù hợp yêu cầu thì Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt.
Những tin tức này đều được khắc sâu trong Chí Tôn Thần Đan, sau khi Ngụy Thư Nhai luyện hóa Chí Tôn Thần Đan, lão tự động hiểu được.
Sau khi xuất quan, võ giả lưu lại ở Trấn Võ Đường nhanh chóng thuật lại những chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua cho lão, lão còn chưa kịp đau buồn cho Sở Hưu đã thầm nhủ không tốt.
Sở Hưu mà chết, những tông môn Chính đạo khác chắc chắn không thể dung thứ cho Thánh giáo tiếp tục chiếm cứ Côn Luân Sơn, đương nhiên sẽ tới gây chuyện.
Cho nên việc đầu tiên Ngụy Thư Nhai làm sau khi xuất quan là tới Côn Luân Sơn trợ giúp, may là lão tới vừa kịp lúc.
Đương nhiên đây cũng là nhờ đám người Hư Từ không biết rõ về Ngụy Thư Nhai, cho là lão có thể vận dụng lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa không giới hạn.
Tuy theo lý luận đúng là không giới hạn, nhưng điều kiện là ngươi có thể chịu được xung kích từ lực lượng này mới được.
Bằng không, nếu bọn họ tiếp tục tấn công, có lẽ người không chịu nổi trước tiên chính là Ngụy Thư Nhai.
Ngụy Thư Nhai thở hổn hển hỏi: “Rốt cuộc Sở Hưu xảy ra chuyện gì?”
Sau khi Lục Giang Hà và Mai Khinh Liên thuật lại mọi chuyện cho Ngụy Thư Nhai, Ngụy Thư Nhai nhìn sang phía tây, hạ giọng nói: “Chắc là Quân Vô Thần, người khác không có thực lực như vậy, cũng không có lý do để làm vậy.
Đi thôi, tất cả giải tán. Từ giờ trở đi nếu không có chuyện gì cần thì đừng xuống dưới Côn Luân Sơn.
Bao năm qua Thánh giáo ta luôn chia năm xẻ bảy, bây giờ vất vả lắm mới tụ tập một chỗ, còn được Vô Căn Thánh Hỏa gia trì, muốn gì có đó, không nhân cơ hội này tích cóp thực lực thì đợi đến lúc nào?
Lần này ép lui đám người Phật môn, chỉ cần chúng ta không quá ngông nghênh, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không có ai tới gây chuyện với chúng ta.”
Mai Khinh Liên hạ giọng nói: “Ngụy lão, có vẻ ngài không lo về Sở Hưu?”
Ngụy Thư Nhai cười khổ một tiếng nói: “Lo lắng cũng có ích gì? Nhưng ta tin là tiểu tử kia sẽ không chết.”
"Vì sao?"
Ngụy Thư Nhai chỉ vào mình nói: “Trực giác, cũng như lúc ta chọn tiểu tử ấy làm người nối nghiệp.
Sinh tử do mệnh, giàu sang nhờ trời.
Lão già ta lựa chọn Sở Hưu làm người nối nghiệp, việc ta có thể làm là dốc hết sức giúp hắn ổn định thế lực, còn những thứ khác thì hắn phải tự mình chém giết.
Lần này hắn chết hay sống thì ta cũng không dám khẳng định. Nhưng ta có lo lắng cũng chẳng giúp được gì, thế thì lo làm gì?
Làm cho tốt việc của mình, còn lại cứ giao cho ông trời.
Từ hàn vi bước lên đỉnh phong, trải qua vô số kiếp nạn, nào có dễ dàng gì? Ai chưa từng trải qua nỗi sợ khủng khiếp trong thời khắc sinh tử?
Kiên nhẫn chờ đợi thôi, nếu Sở Hưu có thể trở về, Thánh giáo ta sẽ lại vang danh trên giang hồ.
Nếu Sở Hưu không về được, chỉ chứng minh trời không phù hộ cho giới Ma đạo chúng ta.
Dù sao cũng là đợi, lo lắng chẳng bằng buông nỗi lo xuống.”
Ngụy Thư Nhai sống mấy trăm năm, cuộc đời lão đã trải qua sóng to gió lớn, sinh ly tử biệt còn nhiều hơn tất cả mọi người.
Người khác không bỏ được, nhưng trước khi đến đây lão đã buông xuống.
Có Ngụy Thư Nhai, lúc này mọi người mới yên tâm hơn, chuẩn bị phong sơn.
Nhưng lúc này Ngụy Thư Nhai lại không lạnh nhạt như vẻ ngoài.
Mấy năm gần đây Ngụy Thư Nhai đã đặt vô số tâm huyết vào Sở Hưu, quan hệ giữa lão và Sở Hưu tuy không phải sư đồ nhưng lại hơn cả sư đồ.
Lão giao tất cả truyền thừa của mình cho Sở Hưu, tuy Sở Hưu không phải đệ tử của lão nhưng là truyền nhân, là hy vọng tương lai của Thánh giáo bọn họ.
Bây giờ Sở Hưu không rõ sống chết, trong lòng lão cũng thấy lo lắng. Nhưng
khi đối mặt với những người khác, nỗi lo này lại không thể hiện ra.
Quay đầu lại nhìn Côn Luân Sơn đang bận rộn, Ngụy Thư Nhai khẽ thở dài một tiếng.
Ít nhất bây giờ nhánh Ẩn Ma đã hoàn toàn hợp nhất, không còn chia năm xẻ bảy như quá khứ, Côn Luân Sơn cũng trở lại trong tay bọn họ, hiện tại đã tốt hơn hẳn quá khứ.
. . .
Trong rừng rậm che khuất cả bầu trời, Sở Hưu từ từ tỉnh lại, nhưng đầu đau như muốn nứt.
Y kiểm tra thương thế trên người mình, rất nặng, rất nghiêm trọng.
Trước khi vận dụng thần thông, sử dụng đã liên tiếp vận dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp và thiêu đốt nguyên thần, hành động liều mạng liên tục này thiếu chút nữa đào rỗng cả người y.
Tuy không biết bây giờ bản nguyên của mình có tổn hại hay không, nhưng hiển nhiên chiến lực của y đã suy yếu tới chín thành chín, nhất định phải khôi phục thực lực mới được.
Sở Hưu lấy hộp báu không gian của mình ra, lôi ra một đống đồ.
Những thứ này đều là Sở Hưu đoạt được từ không gian lúc trước, đều là những thứ rải rác ra từ hộp báu không gian của Độc Cô Duy Ngã.
Trong đó có vật liệu, có công pháp, có đan dược vân vân.
Nhưng rất đáng tiếc, tài liệu thì tạm thời Sở Hưu không dùng được, bất luận là luyện khí hay bày trận đều như vậy.
Còn những công pháp kia, loại mà Sở Hưu dùng được chỉ là số ít, vì công pháp hạch tâm thật sự của Độc Cô Duy Ngã không ở đây.
Thật ra nghĩ lại cũng rất bình thường, làm sao Độc Cô Duy Ngã lại ghi chép những công pháp hạch tâm như Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm hay đao ý Phá Tự Quyết,
Chỉ có những công pháp mà hắn bỏ đi không cần nữa mới được ghi chép lại, chuẩn bị truyền xuống, để người khác tu luyện.
Sở Hưu tạm thời không quan tâm tới chuyện này, y tiện tay cầm một bình đan dược lên, mở ra xem thì là cấp bậc Thanh Long Ất Mộc Hồi Thiên Hóa Sinh Đan.
Xem thử những đan dược khác, tất cả đều là đan fược cực phẩm, không cái nào thấp hơn bát chuyển.
Sở Hưu tặc lưỡi thở dài một tiếng, rất xa xỉ đổ đan dược vào miệng, nhai như nhai đậu phộng.
Dù sao cơ thể của y cũng rất cường đại, không cần lo chuyện không luyện hóa được chỗ đan được này.
Có những đan dược cường đại này giúp sức, chỉ không tới nửa tháng thương thế và tiêu hao của Sở Hưu đã gần khôi phục..
Nhưng lực lượng nguyên thần của y chỉ khôi phục chín phần mười, một phần mười còn lại cần tĩnh dưỡng mới chậm rãi hồi phục.
Đương nhiên kết quả này đã rất khả quan. Đại đa số võ giả mà thiêu đốt nguyên thần sẽ ảnh hưởng tới sản nguyên, lúc này Sở Hưu còn hồi phục được đã là cực kỳ may mắn.
Cho nên Sở Hưu định quan sát thế giới xung quanh, biết mình đã tới một thế giới khác!
Chương 1457 Đột nhiên hiểu ra 1
Chìa khóa Thông Thiên dẫn tới tầng trời nào? Trước đó Sở Hưu còn thấy nghi hoặc, bây giờ y đã hiểu, chìa khóa Thông Thiên không phải dẫn tới tầng trời khác mà là dẫn tới một ‘thiên địa’ khác!
Cây cối ở nơi này giống hệt cảnh tượng mà Sở Hưu thấy trong không gian lúc trước.
Quan trọng nhất là thiên địa nguyên khí ở nơi này cực kỳ nồng đậm, nồng đậm tới mức còn hơn cả những nơi dồi dào thiên địa nguyên khí trong thế giới trước như Tiểu Phàm Thiên bí cảnh.
Quách Tiếu Phong với tu vi Chân Hỏa Luyện Thần trông coi nơi đó mấy chục năm, chỉ dựa vào khí tức thẩm thấu qua mà bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có thể thấy lợi ích của thiên địa nguyên khí nồng đậm như vậy.
Không chỉ giúp ngươi tu luyện thuận tiện hơn, mà còn khiến ngươi... tới gần hơn với thiên địa!
Sở Hưu thở dài một tiếng, mãi tới lúc này y mới đột nhiên hiểu ra, một số chuyện khó hiểu lúc trước cũng đã nghĩ ra.
Chắc chắn Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã đến thế giới này, bằng không ở hạ giới không thể không có chút tin tức nào.
Có rất nhiều thứ trên người y có liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, lúc trước Sở Hưu cũng chưa từng từ bỏ việc tìm manh mối về Độc Cô Duy Ngã, nhưng y vẫn không tìm ra tin tức gì. Y đang định đợi đến lúc mình đứng trên đỉnh phong của giang hồ mơi vận dụng lực lượng các phe phái tìm kiếm.
Kết quả bây giờ thì tốt rồi, không đợi y đứng trên đỉnh cao của giang hồ, manh mối đã bày ra trước mặt y.
Còn Thiên Môn, trước đó Sở Hưu luôn cảm thấy Thiên Môn hết sức kỳ quái, bây giờ nhìn lại, chắc Thiên Môn cũng có liên quan tới thế giới này.
Thiên Môn tìm kiếm chìa khóa Thông Thiên khắp nơi trên thế giới, trên thực tế tác dụng của chìa khóa Thông Thiên chỉ có một, đó là khi xuyên qua hai thế giới không bị lực lượng cường đại giết chết.
Trước đó chìa khóa Thông Thiên có thể giúp Sở Hưu đi qua đi lại giữa Lục Đô, nó có thể sử dụng nhiều lần.
Nhưng lần khi xuyên sang thế giới này, Sở Hưu lại phát hiện trong cơ thể mình đã không còn dấu vết của chìa khóa Thông Thiên, hơn nữa xung quanh cũng không có vết nứt không gian nào. Hiển nhiên tạm thời y không thể trở về.
Nhưng Sở Hưu cũng không lo, miễn còn sống sẽ có cách trở về, không khéo còn liên quan tới Thiên Môn.
Thiên Môn thu thập chìa khóa Thông Thiên, chắc chắn không phải tự sang thế giới khác.
Sở Hưu không biết nhiều năm qua Thiên Môn đã tích cóp được bao nhiêu chìa khóa Thông Thiên, nhưng chắc chắn không phải số ít.
Nếu Thiên Môn thật sự là cánh giữa giữa hai thế giới, vậy người của Thiên Môn mà muốn tới thế giới này, chắc chắn cũng đủ chìa khóa cho môn chủ và Cửu Đại Thần Tướng cùng đi.
Nhưng nhiều năm qua vẫn không có môn chủ hay thần tướng Thiên Môn nào mất tích, theo Sở Hưu, mục đích thu thập chìa khóa Thông Thiên của Thiên Môn không phải tới thế giới này mà là không muốn để người của thế giới trước đi vào thế giới này!
Thiên Môn là người gác cửa, vậy rốt cuộc bọn họ là người gác cửa của hạ giới hay là người gác cửa của thế giới này, chuyện này khó mà nói chính xác được.
Sở Hưu tạm thời không nghĩ mấy chuyện linh tinh này, đợi sau khi y trở về hạ giới rồi mới tìm hiểu cũng không muộn.
Dù sao giữa y và Thiên Môn vẫn còn món nợ cũ!
Nghĩ tới chuyện bị Quân Vô Thần ám toán, ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc thái lạnh lùng.
Đúng là lần này y đã coi thường Quân Vô Thần, y còn tưởng đối phương sẽ bị Chung Thần Tú dọa sợ, không ngờ đối phương vẫn không từ bỏ ý định giết mình.
Ngã một lần là thêm một lần khôn, lần sau khi Sở Hưu ra tay với Thiên Môn, có lẽ cũng là lúc Thiên Môn bị hủy diệt.
Năm trăm năm trước, vì sao Độc Cô Duy Ngã lại tha cho Thiên Môn, không biết.
Nhưng lần này đổi lại là y, cho dù có lý do lớn bằng trời cũng không cản được y giết chết toàn bộ Thiên Môn!
Lần này Sở Hưu cũng tương đối may mắn, y có không ít lá bài tẩy, cuối cùng cũng tránh được một kiếp. Tuy phải lưu lạc tới nơi này nhưng có lẽ lại là chuyện tốt.
Xưa nay cách làm việc của Sở Hưu luôn là bày mưu rồi mới hành động.
Trong thời gian y dưỡng thương, thật ra Sở Hưu cũng nghĩ thông, có lẽ mình lưu lạc sang bên này cũng không phải chuyện xấu.
Bên phía Côn Luân Sơn, tông môn Chính đạo coi y là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Bây giờ y đã ‘chết’ thực chất cũng là biến tướng giảm tải áp lực cho bọn Ngụy Thư Nhai.
Cho dù vẫn còn những tông môn Chính đạo không buông tha, nhưng với thực lực của bọn họ cũng đủ để tự vệ, cùng lắm là bỏ qua Côn Luân Sơn.
Ở hạ giới mình bị hạn chế quá nhiều, cũng có quá nhiều kẻ địch, còn thế giới này mặc cho Sở Hưu phát huy. Quan trọng nhất là tại nơi này thực lực của Sở
Hưu sẽ tăng trưởng nhanh hơn hạ giới.
Thiên địa nguyên khí ở nơi này cực kỳ nồng đậm, tuy tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì thiên địa nguyên khí có nồng đậm hay không cũng không ảnh hưởng nhiều tới tu vi, nhưng những nơi thiên địa nguyên khí càng nồng đậm thì càng gần gũi với thiên địa, năng lực cảm ngộ võ giả cũng tăng lên nhiều lần. Đương nhiên điều kiện là ngươi phải có tư cách đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Ngoài ra, ở đây Sở Hưu có thể truy tìm tung tích của Độc Cô Duy Ngã.
Bất luận Độc Cô Duy Ngã đã chết hay còn sống, dù sao cũng phải có kết quả mới được. Rốt cuộc y là ‘người’ độc lập hay có liên quan gì với Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu nhất định phải tìm hiểu chuyện này.
Vừa đi, Sở Hưu vừa suy nghĩ về những vấn đề này.
Nhưng y đã đi hơn một canh giờ mà còn chưa ra khỏi rừng rậm nguyên thủ này, Sở Hưu cũng hơi kinh ngạc.
Y không đi đường bình thường mà mỗi lần tung mình là đi được hơn mười trượng, tốc độ cực nhanh
Một canh giờ, e là y đã đi vài trăm dặm nhưng vẫn không thấy điểm cuối của khu rừng này. Đây không phải nơi tương tự như Thập Vạn Đại Sơn ở dưới hạ giới đấy chứ?
Nghĩ kỹ lại cũng rất có thể.
Quách Tiếu Phong từng nói năm trăm năm qua chỉ có một người xuyên qua không gian, còn đen đủi gặp phải cường giả trên Chí Tôn Bảng đời trước là Phương Thanh Lam, bị hắn giết chết.
Nếu nơi này không hoang vắng, chắc đã bị người ta tìm ra.
Đúng lúc này phía xa có tiếng chém giết, trong cảm giác của Sở Hưu, một đội võ giả đang đuổi giết một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái kia tướng mạo xinh đẹp, nhưng có vẻ khí khái đặc trưng của võ giả, vẻ ngoài cũng mới hai mươi, theo cảm nhận của Sở Hưu chắc tuổi thật cũng không lớn.
Quan trọng nhất là cô gái này có tu vi cảnh giới Chân Đan, chuyện này rất đáng ngạc nhiên.
Con gái thì trời sinh khó tập võ hơn con trai, trên Long Hổ Bảng thế hệ Sở Hưu, Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung hơn hai mươi tuổi mới có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất.
Lạc Phi Hồng cũng phải hơn ba mươi tuổi mới bước vào cảnh giới Chân Đan.
Sở Hưu còn hỏi Mai Khinh Liên bước vào cảnh giới Chân Đan lúc nào, nhưng bị Mai Khinh Liên bật lại là không thể tùy tiện hỏi tuổi của nữ nhân.
Chương 1458 Đột nhiên hiểu ra 2
Tuy Sở Hưu không biết chuyện đột phá thì liên quan gì tới tuổi thật, nhưng y không dám hỏi nhiều. Có điều chắc chắn Mai Khinh Liên bước vào cảnh giới Chân Đan lúc hơn ba mươi tuổi.
Cánh ngưỡng cửa của thế giới này quá thấp, hay y tùy tiện đi ra ngoài mà gặp phải cao thủ trẻ tuổi thiên phú tuyệt thế?
Những người truy sát cô gái kia lại hết sức bình thường, tổng cộng năm võ giả cảnh giới Chân Đan, không phải trung niên thì tuổi tác cũng cao, hơn nữa còn thuộc nhiều môn phái khác nhau.
Cô gái kia cầm một thanh trường kiếm màu xanh, vừa chống cự vừa chạy trốn, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, không phải bình hoa di động.
“Võ giả thế hệ trước trong mấy môn phái các ngươi liên thủ truy sát một cô gái yếu đuối như ta, nói ra không bị đồng đạo trong võ lâm Phương Lâm Quận chế nhạo hay sao?”
Sở Hưu có thể hiểu được lời của cô gái kia, nhưng không hiểu nhiều.
Bây giờ y có thể khẳng định người trong thế giới này chính là hậu duệ của những người né tránh đại kiếp nạn thời thượng cổ.
Cách phát âm và âm điệu của bọn họ có chỗ khác biệt so với thế giới bên Sở Hưu, nhưng vẫn chung một nguồn gốc.
Cho nên tuy Sở Hưu nghe có chỗ không hiểu, nhưng dù sao y cũng đọc không ít điển tịch, vẫn hiểu được đa số, cũng tương tự như nghe tiếng địa phương.
Lão già mũi ưng dẫn đầu đám người truy sát lạnh lùng nói: “Cô gái yếu đuối, đại tiểu thư của Cửu Phượng Kiếm Tông, Phượng Vũ Huyết Kiếm Lâm Phượng Vũ mà là cô gái yếu đuối, vậy những người chết dưới kiếm của ngươi là gì?
Đệ tử của ta vốn vô tội, chỉ vì vài lời bên khóe miệng mà bị ngươi phế bỏ tiểu huynh đệ, thế mà cũng tự xưng là cô gái yếu đuối?
Huống chi lần này là ngươi tự tìm đường chết, phụ thân của ngươi đã đáp ứng giao Thiên Tuyệt Kiếm Điển cho chúng ta dùng chung, ngươi lại nhất quyết chặn đường, vậy đừng trách chúng ta độc ác!”
Lâm Phượng Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Tên đồ đệ rác rưởi của ngươi mà cũng dám đùa bỡn ta, dám khoa chân múa tay với Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta, phế bỏ thứ đó của hắn đã là ta hạ thủ lưu tình rồi.
Còn Thiên Tuyệt Kiếm Điển vốn là thứ mà Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta bỏ bao công sức, tốn mấy năm mới thu thập đủ, chữa trị lại. Dựa vào đâu mà các ngươi đòi hưởng chung? Vì sao các ngươi không lấy điển tịch bí truyền của tông môn các ngươi ra chia sẻ với Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta?”
Chỉ sau vài lời, Sở Hưu đã đoán được gần hết mọi chuyện, y lắc đầu, đúng là vô nghĩa.
Đơn giản là thất phu vô tội, mang ngọc thành tội.
Cửu Phượng Kiếm Tông nhận được thứ mà người khác ao ước, nhưng lại không có thực lực giữ nó lại.
Phụ thân của cô gái này khá nhút nhát, hay nên nói là thức thời, cho nên định giao đồ ra để giàn xếp mọi chuyện.
Còn tính cách cô nương này lại khá ương ngạnh, nhưng hiển nhiên ngực tuy rất lớn mà đầu óc lại không đủ dùng.
Muốn cứng rắn cũng phải có vốn liếng cứng rắn, không có thực lực mà cứng đầu thì kết cục sẽ rất thê thảm, cũng như lúc này.
Trong lúc nói chuyện, đám người đã xuất hiện trước mặt Sở Hưu.
Lâm Phượng Vũ không ngờ ở nơi này mà cũng có người, cô nàng đang định kêu cứu thì Sở Hưu đã tránh sang một bên, thản nhiên nói: “Chư vị, các ngươi tiếp tục đi.”
Thấy hành động này của Sở Hưu, Lâm Phượng Vũ đang bỏ chạy cũng bị loạn nhịp thở, thiếu chút nữa không khống chế nổi cương khí của bản thân.
Một cô gái yếu đuối xinh đẹp như mình bị một lũ thô kệch hung ác truy sát, bình thường phải là anh hùng cứu mỹ nhân chứ? Cho dù không cứu thì hô hào hai tiếng hỗ trợ cũng được, sao tên này lại trực tiếp né tránh, thật quá vô lý.
Thật ra Sở Hưu vốn là người không thích xen vào chuyện của người khác.
Xưa nay Sở Hưu vốn lười nhúng tay vào nhân quả không liên quan tới mình, trừ phi y thấy có đủ lợi ích.
Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, bất luận là Lâm Phượng Vũ hay những người đuổi giết, ai cũng là sâu kiến, phất tay là chết.
Tâm trạng tốt thì Sở Hưu còn để ý tới chuyện tốt, tâm trạng không tốt có thể cũng quản.
Nhưng bây giờ tâm trạng Sở Hưu tương đối phức tạp, cho nên y không muốn quan tâm.
Mới đến đây, vạn nhất sau lưng đám người này có thế lực gì. Tuy mình không sợ nhưng dù sao cũng là phiền phức, trước khi thăm dò rõ thế giới này, Sở Hưu không muốn gây thêm phiền phức.
Nhưng y không muốn gây chuyện nhưng có vài người lại muốn gây chuyện với y.
Đám người truy sát thấy Sở Hưu vốn đã giật nảy mình.
Bọn họ nhiều người như vậy, lại truy sát một mình Lâm Phượng Vũ, nói thì dễ mà nghe thì khó.
Hơn nữa bọn họ cũng sợ ép phụ thân của Lâm Phượng Vũ quá mức, khiến cho hắn liều mạng cá chết rách lưới. Vì vậy bọn họ mới bố trí, ép đối phương đi vào Đế La Sơn Mạch vốn vắng vẻ này, chết ở đây còn không tìm thấy thi thể.
Tuy Đế La Sơn Mạch là dãy núi khổng lồ vắt ngang từ Đông Vực Sang Bắc Vực, nhưng dãy núi gần Phương Lâm Quận của bọn họ lại cực kỳ hoang vu, thậm chí rất ít người tới đây hái thuốc. Chính vì vậy bọn họ mới yên tâm truy sát Lâm Phượng Vũ ở đây, không ngờ lại gặp người sống. Hơn nữa nhìn dáng vẻ đối phương, vốn không giống võ giả tới hái thuốc, cả khẩu âm và cách ăn mặc đều cực kỳ quái dị, cũng rất khả nghi.
Một người trong số đó đột nhiên nói: “Hình như ta từng nghe nói, năm xưa tổ tiên của Lâm gia trong Cửu Phượng Kiếm Tông xuất thân từ Huyền Thiên Cảnh ở Bắc Vực, tên này mặc áo đen, giọng điệu lại kỳ quặc như vậy, có phải cứu binh mà Lâm Nhai Tử mời từ Huyền Thiên Cảnh đến không? Chỉ có người của Huyền Thiên Cảnh mới thích mặc áo đen toàn thân như vậy thôi.
Trước đó tông chủ đã nói, tuy Lâm Nhai Tử nhút nhát thận trọng, nhưng trong lòng có rất nhiều quỷ kế. Liệu có phải đối phương giả vờ nịnh nọt chúng ta nhưng lại âm thầm mời cứu binh từ Huyền Thiên Cảnh đến không?”
Sở Hưu nhíu mày, rốt cuộc đầu óc đám người này suy nghĩ thứ gì vậy? Thích mặc đồ đen thì là người của Huyền Thiên Cảnh? Đồ đen trêu gì đến ngươi à?
“Ta không phải người của Huyền Thiên Cảnh.” Sở Hưu lắc đầu nói.
Lão già cầm đầu ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Bất luận hắn có phải hay không, hôm nay hắn đã thấy chúng ta giết người, để hắn sống cũng là phiền toái, cứ giết chết rồi tính!”
Lúc này Sở Hưu còn chưa bộc lộ thực lực của bản thân, đến chỗ mới thì phải khiêm nhượng vào. Cho nên Sở Hưu thu liễm lực lượng của bản thân tới cực hạn, định âm thầm quan sát thế giới này rồi xác lập kế hoạch.
Cho nên đám người kia không cảm thấy có gì nguy hiểm trên người Sở Hưu, lại nhìn gương mặt Sở Hưu, vô thức cho rằng đối phương là võ giả cấp thấp bình thường.
Có điều lúc này bọn họ lại không ý thức được, cho dù Sở Hưu là võ giả cấp thấp nhưng không ai trong số họ có thể thấy rõ cảnh giới của Sở Hưu.
Chương 1459 Ngụy trang
Nhìn những người xung quanh, Sở Hưu khẽ lắc đầu tặc lưỡi thở dài: “Không tệ, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, rất hung ác, rất độc địa, làm việc rất chuẩn.
Nhưng các ngươi cần học thêm một thứ, đó là quan sát.
Mà bây giờ các ngươi không còn cơ hội học hỏi rồi, để kiếp sau nhé.”
Trong lúc đám người còn chưa kịp phản ứng, Sở Hưu khẽ búng tay một cái, năm luồng tơ máu lơ lửng vặn vẹo quanh người y, một khắc sau tất cả lực lượng khí huyết trên cơ thể năm người bắt đầu sôi trào. Năm người như quả bom được bơm hơi, thân thể phình to, một khắc sau đã trực tiếp nổ tung thành làn sương máu!
Sở Hưu vung tay, năm sợi tơ máu biến mất, y đưa mắt nhìn sang Lâm Phượng Vũ, lại khiến cô gái này hét lên hoảng hốt.
Lâm Phượng Vũ không phải đại tiểu thư của thế gia bình thường, ngược lại phụ thân của cô Lâm Nhai Tử chỉ có một con gái là cô, vẫn luôn bồi dưỡng cô như người thừa kế. Cô đã sớm tôi luyện chém giết với võ giả giang hồ bình thường, trên tay cũng có không ít máu tươi và mạng người.
Nhưng cho dù có kinh nghiệm tới đâu đi nữa, cô cũng chưa từng thấy thủ đoạn giết người khủng khiếp như Sở Hưu.
Búng tay một cái, cả năm người như bị thổi hơi, phình to rồi nổ tung thành làn sương máu.
Tới giờ Lâm Phượng Vũ mới phát hiện kẻ trước mắt trông như người bình thường nhưng vì sao tới giờ mình vẫn không nhìn thấu tu vi của hắn?
Sở Hưu nhìn Lâm Phượng Vũ, lạnh nhạt nói: “Cô nương, chẳng phải vừa rồi ngươi còn muốn ta cứu ngươi à? Bây giờ ta cứu rồi đấy, ngươi tên là gì? Ta đáng sợ đến vậy à?”
Lâm Phượng Vũ thầm nghĩ trong lòng, đương nhiên ngươi rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn đám người truy sát cô.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lâm Phượng Vũ vẫn cung kính thi lễ với Sở Hưu rồi hạ giọng nói: “Đa tạ vị tiền bối này đã ra tay tương trợ.”
Cô không nhìn ra được chi tiết về Sở Hưu, cũng không biết rốt cuộc đối phương là người như thế nào, đành phải gọi một tiếng tiền bối.
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đã giết người rồi, có phiền toái cũng là chuyện sau này, vừa hay y có thể hỏi cô gái này về tình cảnh trong thế giới hiện tại.
Còn Lâm Phượng Vũ có thể giở thủ đoạn gì hay không, chuyện này thì Sở Hưu không hề lo lắng.
Trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất cứ mưu kế nào cũng là yếu đuối và nực cười.
“Đây là nơi nào?” Sở Hưu hỏi thẳng.
Lâm Phượng Vũ ngơ ngác, có vẻ không ngờ Sở Hưu lại hỏi như vậy.
“Đây là một phần của Đế La Sơn Mạch nằm trong Phương Lâm Quận.”
“Phương Lâm Quận là đâu?”
Lâm Phượng Vũ lại sửng sốt, thận trọng nói: “Nó ở Đông Vực.”
“Bên ngoài Đông Vực thì sao?”
Lâm Phượng Vũ đã không biết nên trả lời như thế nào, bây giờ cô còn nghi ngờ không biết có phải đối phương có chút vấn đề hay không.
Theo truyền thuyết có một số cao nhân tiền bối bế quan quá lâu hay gặp chuyện bất trắc gì đó nên đầu có có vấn đề.
Nghiêm trọng một chút còn hóa điên, giết chóc lung tung.
Cảm nhận được ánh mắt của Sở Hưu đang nghiêm túc quan sát mình, Lâm Phượng Vũ hơi kinh hãi nói: “Bên ngoài Đông Vực thì là đâu được nữa? Đại La Thiên chỉ có bốn vực Đông Tây Nam Bắc và Đại La Thần Cung ở chính giữa, xung quanh là biển rộng vô biên và gió bão vô tận, cho dù là cường giả Võ Tiên cũng không thể đi tới điểm cuối.”
Sở Hưu âm thầm gật đầu, hóa ra nơi này chính là Đại La Thiên, hình như y từng nghe cái tên này rồi.
Y nhớ dường như hạ giới có Phàm Thiên Giới Bi, trên đó có viết Thượng Phàm Tiên, còn có bí cảnh Tiểu Phàm Thiên, chẳng lẽ hạ giới tên là Phàm Thiên, còn thế giới này tên là Đại La Thiên?
Thấy Lâm Phượng Vũ nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, Sở Hưu điềm nhiên nói: “Không cần kinh ngạc, ta theo gia sư tu hành trong núi sâu từ nhỏ, đến giờ mới có tư cách ra ngoài hành tẩu giang hồ. Đời này chỉ làm bạn với võ đạo, gia sư cũng lười dạy ta, ta cũng lười không học.”
Sở Hưu thuận miệng bịa ra lai lịch và xuất thân, nói dối như thật, không hề vấp váp.
Lúc này Lâm Phượng Vũ cũng bình thường trở lại, chẳng trách tuổi tác đối phương còn trẻ mà thực lực lại khủng khiếp như vậy, hóa ra là đệ tử mà các cường giả ẩn tu dạy bảo.
Giọng điệu của đối phương kỳ quái như vậy cũng không phải là lạ, chắc là vì quanh năm y không nói một lời, chuyên tâm tu luyện võ đạo.
Trí tưởng tượng của con người rất phong phú, Sở Hưu tùy ý bịa ra một thân phận, Lâm Phượng Vũ lại tự động tưởng tượng nốt những chỗ chưa hợp lý.
Có lẽ biết được Sở Hưu trước mặt sẽ không uy hiếp tới an toàn của mình, rốt cuộc Lâm Phượng Vũ cũng thở dài một tiếng chắp tay nói: “Tiểu nữ Lâm Phượng Vũ của Cửu Phượng Kiếm Tông, xin hỏi họ tên của tiền bối?”
"Sở Hưu."
Lâm Phượng Vũ chớp mắt, đột nhiên nói: “Sở tiền bối, ngài phụng lệnh sư môn đặt chân lên, chắc bây giờ không có chỗ nghỉ chân, chẳng bằng tới Cửu Phượng Kiếm Tông của ta ở tạm nhé? Coi như ta báo đáp ơn cứu mạng của
ngài.”
Sở Hưu không nói gì chỉ chăm chú quan sát con mắt của Lâm Phượng Vũ.
Khoảnh khắc này, toàn thân Lâm Phượng Vũ đều nổi da gà, cứ như cả người bị lột sạch, mọi mưu kế sâu trong nội tâm đều bại lộ trước mặt Sở Hưu. Áp lực đó khiến cô đổ mồ hôi khắp người, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Ngươi định lợi dụng ta.”
Sở Hưu thu hồi uy áp, lạnh nhạt nói: “Thất phu vô tội mang ngọc thành tội, theo lời đám người vừa rồi, Cửu Phượng Kiếm Tông các ngươi lấy được một bảo vật, kéo theo phiền toái, bây giờ rất nguy hiểm.
Ngươi thấy thực lực của ta nên định kéo ta về, đợi tới khi người khác đánh đến cửa thì lợi dụng ta làm tấm khiên, chống lại những nguy hiểm này.”
Lâm Phượng Vũ vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng nói: “Tiền bối thứ tội, ta thật sự không có ý định làm hại tiền bối, chỉ là Cửu Phượng Kiếm Tông ta an nguy trong sớm tối nên ta...”
"Ta đáp ứng ngươi."
Lâm Phượng Vũ nuốt mấy lời còn lại về, vẻ mặt đờ đẫn như nghe lầm điều gì.
“Tiền bối ngài nói gì?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Chẳng phải ngươi muốn mời ta về Cửu Phượng Kiếm Tông à? Ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi.”
Ta cũng biết ngươi không muốn hại ta, nếu ngươi thật sự có ý định đó, ngươi nghĩ mình có thể đứng yên ổn ở đây nói chuyện với ta sao?”
Nói đoạn, Sở Hưu nhìn sang bên cạnh.
Lâm Phượng Vũ thấy làn sương máu còn chưa tan hết, lại khẽ run rẩy.
Lúc này cô thật sự sợ Sở Hưu.
Đối phương lập tức nhìn ra tất cả âm mưu và tâm tư của cô, mà cô lại không hiểu rốt cuộc vị tiền bối thần bí trước mặt đang suy nghĩ điều gì. Hơn nữa tính cách của hắn đúng là hỉ nộ vô thường, khiến người ta không thể hiểu nổi.
Lâm Phượng Vũ thận trọng nói: “Tiền bối, ngài đã biết ta muốn lợi dụng ngài, sao ngài còn đáp ứng?”
Sở Hưu bộ dạng thờ ơ, ánh mắt nhìn lên trời nói: “Gia sư từng nói, võ đạo tu thần, hồng trần luyện tâm.
Có thực lực thì phải tôi luyện cả tâm cảnh, không thể có sơ hở.
Thiên địa vạn vật đều có nhân quả, ta gặp phải ngươi là nhân quả, giết đám người kia cũng là nhân quả.
Hai chữ nhân quả, trốn cũng không được, né cũng không xong, chỉ có đặt mình vào trong mới lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó.”
Nếu đám người Mai Khinh Liên thấy dáng vẻ lúc này của Sở Hưu, chắc bọn họ sẽ đoán ra Sở Hưu đang bắt chước bộ dạng lải nhải của Chung Thần Tú, nói chuyện chỉ nói có một nửa.
Nhưng đúng là y càng làm vậy, Lâm Phượng Vũ lại càng không hiểu nổi, cảm thấy vị tiền bối trước mặt đúng là thâm sâu khó lường, lời nói rất có đạo lý.
Chương 1460 Rồng và khỉ 1
Sở Hưu chịu đáp ứng yêu cầu của Lâm Phượng Vũ đương nhiên không phải vì ngực của cô nàng to mà vì Sở Hưu phát hiện thật ra mình tham gia Cửu Phượng Kiếm Tông còn dễ tìm hiểu tin tức về thế giới này hơn là ẩn nấp làm võ giả cấp thấp.
Theo những gì vừa trò chuyện, Sở Hưu đã biết Đại La Thiên có bốn vực đông tây nam bắc, Cửu Phượng Kiếm Tông này là một trong những tông môn tọa lạc tại Phương Lâm Quận,
Hơn nữa trong Phương Lâm Quận, thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông chắc thuộc dạng trung bình yếu.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu thực lực của đối phương đủ mạnh, vậy không phải lo đám người ngấp nghé, hơn nữa cũng không ai dám phái người liên thủ ám sát con gái của chưởng môn Lâm Phượng Vũ.
Đương nhiên thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông cũng không quá yếu, nếu nó yếu tới mức không chịu nổi một đòn, vậy đám người này cũng chẳng phải hao tâm tổn sức như vậy, cứ đánh đến cửa diệt sạch đối phương là được.
Hiển nhiên Cửu Phượng Kiếm Tông cũng có đôi chút thực lực, đối phương cũng sợ bọn họ cá chết rách lưới.
Trên con đường của Đế La Sơn Mạch, Lâm Phượng Vũ đi trước dẫn đường, Sở Hưu ở đằng sau hỏi: “Lâm cô nương, ta còn muốn hỏi thăm ngươi về một người, một người từ năm trăm năm trước.”
Lâm Phượng Vũ nghi hoặc nói: “Người của năm trăm năm trước? Nếu thực lực của hắn rất mạnh, nổi danh khắp Đại La Thiên, chắc ta cũng sẽ biết, chẳng hay Sở tiền bối muốn hỏi về ai?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Người kia từng là kẻ địch của tổ tiên chi phái bọn ta, lúc trước chi phái của ta bị ép quy ẩn trong rừng rậm có liên quan tới người này.
Lần này ta hành tẩu giang hồ, sư phụ cũng căn dặn ta, nếu tìm được đệ tử truyền nhân của người kia thì phải đánh bại đối phương, trả lại mối hận này.
Người kia tên là Độc Cô Duy Ngã!”
Với tính cách của Độc Cô Duy Ngã, chỉ cần hắn tới Đại La Thiên, có xung đột với thế lực bản xứ, chắc chắn không cách nào làm hòa, không khéo hắn còn lập một Đại La Ma Giáo ở Đại La Thiên.
Cho nên Sở Hưu tự xưng là kẻ địch của đối phương, cũng bớt chút phiền toái.
Lâm Phượng Vũ nghi hoặc nói: “Độc Cô Duy Ngã? Ta chưa từng nghe thấy cái tên này.”
Sở Hưu khẽ nhíu mày, không có lời đồn đại nào lan truyền hay sao? Chuyện này có vẻ không hợp lý, với thực lực của Độc Cô Duy Ngã, cho dù Đại La Thiên này nguyên khí cực kỳ nồng đậm, thực lực võ giả cũng cao hơn một chút, chắc chắn hắn vẫn đứng trên đỉnh phong, chẳng lẽ hắn đổi tên?
Thấy Sở Hưu lại nhíu mày, Lâm Phượng Vũ sợ đối phương nổi giận nên vội vàng nói: “Sở tiền bối đừng lo lắng, lúc thường ta cũng không hay để tâm vào mấy chuyện này. Giờ có bảo ta nói xem trong Đại La Thiên này có những cường giả nào, ta cũng không trả lời được. Chắc phụ thân ta sẽ biết.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, vừa đi cùng Lâm Phượng Vũ vừa nói bóng nói gió, trong lúc nói chuyện phiếm đã biết đại đa số tin tức liên quan tới Đại La Thiên.
Cô nàng Lâm Phượng Vũ này có chút kế vặt nhưng thực tế lại là ngực to mà không có não, Sở Hưu moi tin từ miệng cô nàng hết sức dễ dàng.
Thật ra điểm khác biệt lớn nhất giữa Đại La Thiên và hạ giới không phải thiên địa nguyên khí nồng đậm hơn một chút mà là chế độ ở nơi này hoàn toàn khác biệt. Ở đây không có hoàng triều, chỉ có các đại phái đỉnh phong thống trị các khu vực.
Hơn nữa võ giả Đại La Thiên rất đông đúc, thậm chí có thể nói là người người đều có thể tập võ.
Ở hạ giới, võ giả luôn là số ít, cho dù là những võ giả cấp thấp chỉ tinh thông một chút công phu quyền cước vẫn là số ít so với người bình thường.
Mà đối với hạ giới, có thể nói Đại La Thiên đúng là tiên cảnh.
Nơi này nguyên khí nồng đậm, cho nên nên nơi này không có chỗ nào quá hoang vu, sản vật phong phú, hầu như không có nạn đói.
Hơn nữa người bình thường sống trong thiên địa nguyên khí như vậy, trời sinh có tuổi thọ và lực lượng cao hơn hạ giới nhiều, trong Đại La Thiên nhìn đâu cũng có thể thấy ông lão trăm tuổi.
Nếu người ở đây tập võ, Luyện Thể Tam Cảnh, Thối Thể Ngưng Huyết Tiên Thiên, mấy thứ này chỉ dành cho trẻ con đặt cơ sở, thậm chí chỉ khi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên mới có tư cách gọi là võ giả.
Còn võ giả cảnh giới Chân Đan như Lâm Phượng Vũ đương nhiên không thể gọi là tông sư, chỉ có thể coi là cao thủ mà thôi.
Nhưng chính vì hoàn cảnh sung túc như vậy nên Sở Hưu lại phát hiện võ giả trong Đại La Thiên cả năng lực thủ đoạn đều hơi yếu, hay có thể nói là bọn họ ít khi đấu đá lẫn nhau, thiếu chém giết rèn luyện, ít nhất là không bằng võ giả hạ giới.
Ví dụ như Lâm Phượng Vũ này, đừng nhìn cô nàng đứng trước Sở Hưu thì chẳng ra làm sao, phương thức hành xử rất tệ, ngực to mà không não, chút mưu kế vặt trong lòng cũng bị Sở Hưu tùy tiện nhận ra.
Nhưng trên thực tế cô nàng lai gì là võ giả xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Phương Lâm Quận, thậm chí không có người thứ hai.
Lần này Thiên Tuyệt Kiếm Điển mà Lâm gia bọn họ lấy được rất quý giá, tuy không phải cường giả Võ Tiên tự mình sáng tạo nhưng cũng được chỉnh sửa
nhiều lần, khiến cho các đối phương khác ngấp nghé. Bằng không nếu là lúc bình thường có xung đột gì, mọi người thường bàn bạc là giải quyết được.
Về phần cảnh giới Võ Tiên, khi còn ở hạ giới Sở Hưu đã nghiên cứu rất lâu, cho rằng đây là cảnh giới bên trên Thiên Địa Thông Huyền.
Sau khi đến Đại La Thiên, rốt cuộc Sở Hưu cũng có thể xác nhận, cảnh giới Võ Tiên quả thật vượt qua Thiên Địa Thông Huyền.
Hai chữ Võ Tiên là tiên nhân trong võ đạo, dùng thân người mà sánh ngang với thiên địa thần phật, là người mạnh nhất trong Đại La Thiên. Chỉ có những đối phương đỉnh phong với có cảnh giới cấp bậc này trấn giữ.
Dọc đường, Sở Hưu lại âm thầm thăm dò thêm không ít chuyện, đi gần một ngày mới ra khỏi khu rừng rậm nguyên thủy này.
Đương nhiên chuyện này cũng là Sở Hưu chiếu cố cho tốc độ của Lâm Phượng Vũ, bằng không vài canh giờ là được.
Khi tới Phương Lâm Quận, lúc này mới coi như Sở Hưu được chứng kiến Đại La Thiên lúc bình thường.
Thành thị của Đại La Thiên nay nên nói là thành thị trong Phương Lâm Quận tạo cho Sở Hưu ấn tượng đầu tiên là lớn, rất lớn.
Trên đường đi ngang qua một số thành thị, cho dù chỉ là tòa thành nhỏ cũng dùng đá xanh chỉnh tề với kích thước lớn dựng lên thành tường, hầu như không tòa thành nào thấp hơn mười trượng.
Hơn nữa dọc đường còn có một số thôn xóm, đều được xây dựng thành lũy, diện tích cũng không nhỏ.
Trong Đại La Thiên võ giả đông đảo, ngay cả người bình thường được thiên địa nguyên khí tẩm bổ, sức lực cũng lớn hơn dưới hạ giới, cho nên bọn họ xây dựng những thứ này cũng không tốn nhiều công sức.
Cửu Phượng Kiếm Tông nằm trên Cửu Tiên Sơn ở phía nam Phương Lâm Quận.
Trên đỉnh núi cao nhất ở nơi này có chín hòn đá lớn trông như tiên nhân nhìn lên bầu trời chuẩn bị phi thăng, nên được gọi là Cửu Tiên Sơn.
Tuy biểu hiện của Lâm Phượng Vũ trước mặt Sở Hưu khá kém cỏi, nhưng dường như cô nàng rất có tiếng trong Cửu Phượng Kiếm Tông, trên con đường lên núi, các đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông thấy Lâm Phượng Vũ đều vui vẻ gọi: “Đại sư tỷ trở về rồi!”
Bình luận facebook