-
Chương 1461-1465
Chương 1461 Rồng và khỉ 2
Khi tới trước sơn môn, lập tức có người ra nghênh tiếp, đó là một nam tử thanh niên hơn ba mươi tuổi, tướng mạo có thể coi là anh tuấn, tuy cũng có thực lực cảnh giới Chân Đan nhưng khí tức có vẻ bất ổn, hiển nhiên mới đột phá chưa lâu, không bằng Lâm Phượng Vũ.
Nam tử thanh niên kia thấy Lâm Phượng Vũ trở về, gương mặt vui mừng thấy rõ: Rốt cuộc sư muội cũng trở về rồi, muội có biết không, ta và sư phụ đang lo muốn chết đây. Thời gian vừa qua muội đã đi đâu?”
Vừa nói nam tử kia vừa định nắm lấy tay Lâm Phượng Vũ nhưng lại bị Lâm Phượng Vũ nhẹ nhàng né tránh.
“Nói ra thì dài dòng lắm, đợi vào trong rồi nói từ từ.”
Lâm Phượng Vũ quay sang phía Sở Hưu nói: “Tiền bối, đây là sư huynh của ta, Triệu Lương Ngọc.”
Sở Hưu khẽ gật đầu, Cửu Phượng Kiếm Tông này đúng là thú vị, thực lực của sư huynh còn không bằng sư muội.
Triệu Lương Ngọc thấy sư muội của mình lại thân cận với một nam nhân xa lạ như vậy, thái độ còn khiêm cung như vậy, hắn cau mày hỏi: “Sư muội, hắn là ai? Vì sao muội lại dẫn một người lai lịch bất minh tới Cửu Phượng Kiếm Tông ta?”
Lâm Phượng Vũ vội vàng nói: “Sư huynh đừng nói lung tung, lần này ta bị người khác đuổi giết, chính vị Sở tiền bối này đã cứu ta, phụ thân của ta đang ở đâu?”
“Đang ở trong điện.”
Triệu Lương Ngọc không nói gì thêm nhưng ánh mắt nhìn sang phải Sở Hưu vẫn mang chút địch ý.
Dọc đường hai người đi vào đại điện của Cửu Phượng Kiếm Tông, Sở Hưu đột nhiên truyền âm cho Lâm Phượng Vũ nói: “Sư huynh của ngươi có địch ý với ta.”
Lâm Phượng Vũ lập tức giật mình, cô vội vàng giải thích: “Tiền bối không cần để ý, sư huynh của ta vốn là người tốt, chẳng qua hơi đa nghi chút thôi, hắn không cố ý đâu.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Không phải hắn đa nghi mà là vì ngươi nên mới đa nghi.
Ta có thể nhìn ra, lòng ái mộ của hắn đối với ngươi, thậm chí còn có ý muốn chiếm hữu cực mạnh.
Cho nên khi thấy ta ở bên cạnh ngươi, đương nhiên sẽ có địch ý.
Hơn nữa trong tính cách của hắn còn ẩn giấu một chút tự ti.
Ngươi là sư muội, hắn là sư huynh, kết quả tu vi của hắn lại không bằng ngươi. Chuyện này càng khiến hắn lo lắng sẽ có người đoạt ngươi đi.
Cho nên một khi thấy có bất cứ người khác phái nào xuất hiện trước mặt ngươi, biểu hiện của hắn chẳng khác nào con khỉ bị xâm nhập vào lãnh địa, giương nanh múa vuốt, muốn dọa lui đối phương.”
Sau khi Sở Hưu nói xong một tràng, sau lưng Lâm Phượng Vũ đã đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ vừa chạm mắt, y đã đoán được tới tám chín phần mười tâm tư của Triệu Lương Ngọc.
Sở Hưu suy đoán cũng không sai, Triệu Lương Ngọc là đại đệ tử của Lâm Nhai Tử, vẫn luôn được hắn bồi dưỡng như người nối nghiệp.
Sau này Lâm Phượng Vũ ra đời, Lâm Nhai Tử cũng có lòng tác hợp hai người, để đệ tử biến thành con rể, tiếp quản Cửu Phượng Kiếm Tông.
Nhưng ai ngờ sau này biểu hiện của Lâm Phượng Vũ còn xuất sắc hơn hẳn Triệu Nguyên Phong, chuyện này khiến Triệu Lương Ngọc cảm thấy áp lực rất lớn.
Hơn nữa tính cách Lâm Phượng Vũ vốn phóng khoáng hướng ngoại, tuy cô rất cảm kích vị sư huynh chăm sóc chu đáo cho mình từ nhỏ, nhưng chỉ là tình cảnh sư huynh muội, không có chút tình yêu nam nữ nào. Chuyện này càng khiến Triệu Lương Ngọc đối xử với cô chu đáo hơn, nhưng cũng khiến Lâm Phượng Vũ không thích ứng được.
“Sở tiền bối, ngài đã nhìn ra sư huynh của ta chỉ vô tình, ngài sẽ không chấp nhặt với sư huynh chứ?” Lâm Phượng Vũ thận trọng hỏi Sở Hưu.
Cô vẫn chưa quên cảnh lúc trước, Sở Hưu búng tay một cái là khiến năm võ giả cảnh giới Chân Đan nổ tung thành làn sương máu.
Trong lòng cô, vị Sở tiền bối này đúng là hung ác tới mức ‘không còn nhân tính’.
Sở Hưu mỉm cười xán lạn với Lâm Phượng Vũ nói: “Rồng sẽ không để ý tới khỉ nhe răng trợn mắt uy hiếp, nhưng nếu con khỉ nhảy nhót quá phiền toái, có lẽ sẽ bị rồng giơ chân đạp chết. Ngươi đoán thử xem?”
Khoảnh khắc này, Lâm Phượng Vũ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bay thẳng vào đáy lòng.
Sở Hưu hù dọa Lâm Phượng Vũ tại đây không phải cố ý ức hiếp cô bé nhà người ta mà chỉ là cảnh cáo.
Giả heo ăn thịt hổ, khiêm nhượng, lên mặt dạy đời, từ đầu Sở Hưu đã không định dùng những cách này, không những không có hiệu quả mà còn kéo theo phiền toái.
Cho nên từ đầu, Sở Hưu đã đặt bản thân mình ở vai vế bề trên.
Y tới đây không phải để chơi đồ hàng với đám trẻ con này, mau mau chóng chóng tìm ra manh mối liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, đồng thời tìm kiếm phương pháp trở về, đây mới là điều quan trọng.
Trong đại điện của Cửu Phượng Kiếm Tông, một người trung niên tướng mạo đường hoàng thấy Lâm Phượng Vũ đi tới, hắn lập tức đứng dậy, giọng điệu oán trách nói: “Con gái, thời gian qua con lại đi đâu vậy? Con có biết vi phụ lo tới phát điên rồi không, thiếu chút nữa đã lệnh cho Cửu Phượng Kiếm Tông chia ra khắp Phương Lâm Quận tìm con.”
Người trung niên này chính là tông chủ Cửu Phượng Kiếm Tông hiện tại, Lâm Nhai Tử. Bề ngoài của hắn cũng không tệ, chắc lúc còn trẻ cũng là mỹ nam tử.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu xấu hắn đã chẳng sinh được con gái có tướng mạo như Lâm Phượng Vũ.
Giọng nói của Lâm Phượng Vũ mang theo ý hận: “Là đám thế lực Trường Hà Phái liên thủ định giết con.
Bọn chúng bố trí người ép con vào trong rừng rậm không người ở Đế La Sơn Mạch, ý đồ giết con diệt khẩu, tất cả là vì Thiên Tuyệt Kiếm Điển.
Dù sao từ trước tới giờ con luôn ngăn cản phụ thân giao Thiên Tuyệt Kiếm Điển cho bọn chúng.”
Gương mặt Lâm Nhai Tử lập tức lộ vẻ tức giận, quát khẽ lên: “Đúng là khinh người quá đáng!”
Thân là người chấp chưởng Cửu Phượng Kiếm Tông, tính cách của Lâm Nhai Tử lại không mấy cứng rắn.
Nhưng cho dù tính cách của hắn có mềm yếu đến đâu đi nữa cũng không thể chấp nhận chuyện người khác định giết con gái yêu quý của hắn.
Lâm Phượng Vũ chỉ vào Sở Hưu nói: “Vốn dĩ lần này con đã dữ nhiều lành ít, nhưng may mắn gặp vị Sở tiền bối này xuất thủ, giết những kẻ đó cứu con.”
Lâm Nhai Tử nghe vậy vội vàng thi lễ với Sở Hưu nói: “Đa tạ vị tiểu huynh đệ này.
Lần này tiểu huynh đệ cứu được tính mạng của con gái ta, chắc chắn tại hạ sẽ báo đáp!”
Lúc này Triệu Lương Ngọc ở bên cạnh lại nói một câu không lạnh không nóng: “Không khéo hắn cố tình cấu kết với mấy môn phái kia lừa muội thì sao? Không phải ta đa nghi nhưng trong Đế La Sơn Mạch ở Phương Lâm Quận, ngoài cây ra thì làm gì có cái gì. Người bình thường có ai tới nơi đó?”
Lâm Phượng Vũ nghĩ tới ví von của Sở Hưu lúc vừa rồi về rồng và khỉ, cô nàng vội vàng quát khẽ: “Sư huynh! Đừng nói lung tung!
Khi Sở tiên bối cứu muội đã giết tới năm võ giả cảnh giới Chân Đan, có ai ngu ngốc tới mức hy sinh tận năm võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ để xếp một kẻ nội gian vào?”
Cho dù là ở hạ giới hay ở Đại La Thiên, cảnh giới Chân Đan cũng không phải kẻ yếu, ít nhất cũng là lực lượng nòng cốt của một tông môn.
Nghe Lâm Phượng Vũ nói vậy, Lâm Nhai Tử mới chú ý quan sát thực lực của
Sở Hưu.
Kết quả vừa quan sát, hắn lại giật nảy mình.
Chương 1462 Truyền nhân của Cổ Tôn
Tuy Sở Hưu không thể hiện cảnh giới nhưng hắn cũng không cách nào chủ động điều tra cảnh giới của Sở Hưu. Điều này cho thấy có lẽ cảnh giới của Sở Hưu còn cao hơn hắn.
Nhưng chỉ riêng uy áp mơ hồ mà Sở Hưu để lộ ra cũng đủ thấy chắc chắn đối phương là một cường giả!
Cho nên lần này Lâm Nhai Tử thận trọng chắp tay với Sở Hưu nói: “Xin hỏi vị huynh đệ này xuất thân từ môn phái nào?”
Lần trước Lâm Nhai Tử hành lễ chỉ là khách khí cảm tạ, còn lần này hắn hành lễ lại là khách khí và cung kính khi gặp cường giả.
Lâm Phượng Vũ ở bên cạnh vội vàng bổ sung: “Sở tiền bối này là đệ tử của một cao nhân ẩn thế, lần này vào giang hồ rèn luyện.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu một cái.
Lâm Nhai Tử nghe vậy mới cảm thấy thoải mái, hóa ra là đệ tử mà mấy lão quái vật kia bồi dưỡng ra, chẳng trách có thực lực như vậy.
Trong Đại La Thiên, thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng đậm cho nên ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan cũng không khó khăn, hơn nữa hầu như không có nguy cơ phản ngược, cho nên số lượng võ giả cảnh giới Chân Đan ở nơi này vượt xa hạ giới.
Nhưng tới Chân Hỏa Luyện Thần lại không phải võ giả nào cũng có thể đột phá, lĩnh ngộ thiên địa luôn khó khăn hơn tích lũy lực lượng.
Lâm Nhai Tử là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho nên hắn cũng biết độ khó của cảnh giới này.
Người trẻ tuổi trước mặt có vẻ không lớn hơn Lâm Phượng Vũ bao nhiêu nhưng đã sớm đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí cảnh giới còn cao hơn hắn một chút. Nếu y là đệ tử của đám lão quái vật kia, vậy chuyện này cũng rất bình thường.
Lâm Nhai Tử cười ha hả nói: “Hóa ra vị huynh đệ này là truyền nhân của Cổ Tôn. Chẳng trách tuổi còn trẻ mà có thực lực như vậy, đúng là bái phục.
Thiên tư như ta đây, không có mấy chục năm thì không thể tu luyện tới cảnh giới hiện tại, chắc Cổ Tôn cũng thấy chướng mắt.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Lâm tông chủ khiêm tốn quá rồi, thực lực và thế lực vốn không thể vẹn toàn.
Thuở nhỏ ta theo gia sư tập võ, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, chỉ có hai chữ võ đạo, cho nên mới có thực lực như hiện tại.
Lâm tông chủ lại phát triển Cửu Phượng Kiếm Tông tới quy mô như vậy, chắc chắn cũng bỏ không ít tâm huyết.”
Lâm Nhai Tử mỉm cười nói: “Cơ nghiệp được tổ tiên truyền lại không thể sa sút trong tay ta được.
Sở huynh đệ, lần này cứu được Phượng Vũ, ngươi chính là ân nhân của Lâm Nhai Tử ta và toàn bộ Cửu Phượng Kiếm Tông.
Đợi buổi tối ta sẽ bố trí tiệc rượu chiêu đãi Sở huynh đệ. Giờ ta sẽ cho người dẫn Sở huynh đệ xuống dưới nghỉ ngơi một lát, ngươi thấy sao?”
Sở Hưu suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Được, vậy làm phiền Lâm tông chủ.”
Sở Hưu và một đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông đi khỏi, nhưng y lại lặng lẽ ra tay, để lại một chút lực lượng tinh thần nhỏ bé trong đại điện.
Đây là lực lượng của tâm ma, nó vốn không phải một chỉnh thể, nếu chỉ chia nhỏ để nhìn lén cũng không tốn quá nhiều lực lượng.
Quả nhiên, sau khi Sở Hưu đi khỏi, Lâm Nhai Tử vung tay, đầu tiên là điều động lực lượng thiên địa phong tỏa âm thanh và cảm giác xung quanh, không còn thái độ khách khí và khiêm nhường lúc trước, khiển trách Lâm Phượng Vũ: “Trước đó vi phụ đã dạy con rồi, làm việc phải khiêm nhường một chút, biết Cửu Phượng Kiếm Tông ta có phiền toái tới cửa mà con còn ra ngoài không dẫn theo hộ vệ. Làm thế chẳng phải tự biến mình thành mục tiêu của người ta à?”
Lâm Phượng Vũ nghịch ngợm lè lưỡi hạ giọng nói: “Lần sau sẽ không làm vậy nữa, hơn nữa con cũng khá may mắn, không ngờ lại gặp được Sở tiên bối cứu giúp.”
Triệu Lương Ngọc ở bên cạnh hừ khẽ một tiếng nói: “Sư phụ, lai lịch của người này rất đáng khả nghi, chẳng lẽ ngài không thấy nghi ngờ à?”
Lâm Phượng Vũ quay sang Triệu Lương Ngọc hét lớn: “Sư huynh, đừng nói linh tinh nữa, Sở tiền bối có gì khả nghi chứ. Phụ thân đã nói rồi, hắn là truyền nhân của Cổ Tôn...”
Nói đến đây, Lâm Phượng Vũ đột nhiên thấy nghi hoặc nhìn sang phía Lâm Nhai Tử: “Đúng rồi, phụ thân, thế nào là truyền nhân của Cổ Tôn? Sao con cứ thấy cái tên này quen tai?”
Lông mày Sở Hưu giật giật, đây cũng là chuyện y muốn biết, nhưng để tránh hiềm nghi nên y không hỏi.
Lâm Nhai Tử hừ khẽ một tiếng rồi nói: “Trước đây ta đã nói rồi, con là con gái, cứ chém chém giết giết thì thôi, lại còn không chịu học những kiến thức thông thường như vậy, nói ra đúng là khiến người ta cười đến rụng răng.
Lai lịch của Cổ Tôn rất xa xưa, phải tra tới vạn năm trước.
Nghe nói vạn năm trước khi các tiền bối của chúng ta tới Đại La Thiên, bọn họ đều đi theo môn phái, tông môn, thế gia.
Nhưng còn một số cường giả tán tu, bọn họ cũng theo các tiền bối của chúng ta tới Đại La Thiên.
Những cường giả tán tu này không khai tông lập phái trong Đại La Thiên mà truy tìm võ đạo cực hạn, cho nên họ quy ẩn nơi rừng núi, dốc lòng dạy dỗ võ đạo cho đệ tử, truy tìm cực hạn.
Truyền thừa của những người này quá lâu đời, chấp nhất đối với võ đạo cũng vượt quá tưởng tượng, là người mà các đại phái trên giang hồ không muốn trêu chọc nhất. Bọn họ tự xưng là Cổ Tôn.
Bình thường thì chỉ có hai loại truyền nhân của Cổ Tôn rời núi. Một là biểu hiện không được tốt khiến Cổ Tôn cảm thấy thất vọng, không thể làm người nhận truyền thừa nên bị đuổi ra ngoài, còn Cổ Tôn sẽ thu nhận một vị truyền nhân mới.
Đương nhiên biểu hiện của loại này không được tốt là dựa theo tiêu chuẩn của bọn họ, bất cứ ai được Cổ Tôn thu nhận làm đệ tử, thiên phú đều cực kỳ xuất sắc.
Trên giang hồ có không ít đại nhân vật từng là đệ tử truyền nhân của Cổ Tôn. Tuy không đạt tới yêu cầu của Cổ Tôn, nhưng một khi đặt ra bên ngoài cũng là cao thủ nhất đẳng.
Loại còn lại lại là biểu hiện quá tốt, thậm chí tu vi võ đạo vượt qua tu vi tâm cảnh, điều này sẽ dẫn tới căn cơ của bản thân bất ổn, cho nên được phái ra ngoài rèn luyện tâm cảnh.”
Lâm Phượng Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy Sở tiền bối là loại nào? Thực lực của hắn rất mạnh, chắc là loại sau? Hơn nữa hắn cũng nói sư phụ bảo hắn rời núi rèn luyện hồng trần.”
Lâm Nhai Tử nhìn Lâm Phượng Vũ đầy ẩn ý: “Con gái ngốc, người ta nói gì thì con tin cả à? Ta khẳng định hắn là truyền nhân của Cổ Tôn lúc nào? Hắn cũng đâu có thừa nhận.”
Lâm Phượng Vũ vội vàng nói: “Nhưng đúng là Sở tiên bối đã cứu con.”
Lâm Nhai Tử lắc đầu nói: “Con đừng nhìn nhận phiến diện như vậy, đợi lát nữa tới buổi tiệc, ta lại thăm dò hắn thêm, xem rốt cuộc hắn là truyền nhân của Cổ Tôn thật hay là có mưu đồ gì khác.
Phượng Vũ, con theo sư huynh xuống dưới đi, thời gian qua sư huynh cũng rất lo cho con đấy.”
Tuy thực lực của Lâm Phượng Vũ còn mạnh hơn Triệu Lương Ngọc, nhưng Lâm Nhai Tử vẫn muốn tác hợp cho bọn họ.
Dù sao Lâm Phượng Vũ cũng là con gái, một nữ nhân chưởng quản Cửu Phượng Kiếm Tông đúng là nói thì dễ mà nghe thì khó, vẫn có điểm không tiện.
Ngược lại Triệu Lương Ngọc là đệ tử mà hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, chẳng khác nào con trai ruột. Sau khi hai người kết hợp, thậm chí con cái sinh ra vẫn mang họ Lâm, tương đương với ở rể. Triệu Lương Ngọc cũng không oán hận chuyện này, tới lúc đó Cửu Phượng Kiếm Tông vẫn là của Lâm gia.
Ánh mắt Triệu Lương Ngọc lóe sáng, Lâm Phượng Vũ vẫn giữ vẻ bất đắc dĩ.
Trong một căn phòng khác, Sở Hưu thu hồi luồng lực lượng của tâm ma, cười lạnh một tiếng.
Chẳng trách Lâm Nhai Tử chấp chưởng Cửu Phượng Kiếm Tông mà thực lực lại không ra sao, chuyện này có liên quan rất lớn tới chức tông chủ của hắn.
Làm việc do dự đa nghi, tin thì tin, không tin thì không tin, lề mà lề mề, ngược lại càng khiến người ta chán ghét.
Chương 1463 Thời điểm lên mặt làm màu 1
Trong buổi tiệc tối, Lâm Nhai Tử mời tất cả giới cao tầng trong Cửu Phượng Kiếm Tông tới, ngược lại cũng khiến Sở Hưu chứng kiến thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông.
Trong toàn bộ Cửu Phượng Kiếm Tông, võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ có mười mấy người, cộng thêm tông chủ Chân Hỏa Luyện Thần, thực lực này đặt ở Phương Lâm Quận đã là thế lực không kém nhưng chỉ ở mức trung bình, còn đặt ra toàn bộ Đông Vực thì không có danh tiếng gì.
Nhưng nếu ở hạ giới, thực lực như vậy đã đủ tư cách trở thành đại phái trong ca dao giang hồ, thậm chí số đại phái trên ca dao giang hồ cũng có thể xếp hạng trung bình.
Đương nhiên chuyện này cũng không có gì đáng so sánh, vì tuy Sở Hưu không biết diện tích cụ thể của một quận trong Đại La Thiên, nhưng hiển nhiên diện tích một quận ở nơi này lớn hơn một quận ở hạ giới.
Có lẽ vì không có hoàng triều quản lý, cho nên phương thức quản lý của toàn bộ Đại La Thiên tương đối thô kệch.
Toàn bộ Đông Vực chỉ có mười mấy quận, Cửu Phượng Kiếm Tông có thể xếp hạng như vậy trong một quận đã là môn phái khá có thể diện, cho dù không phải đại phái nhưng cũng không phải môn phái nhỏ.
Sau khi mời Sở Hưu vài chén rượu để ngỏ ý cám ơn, Lâm Nhai Tử lại hỏi dò Sở Hưu: “Sở huynh đệ, danh tiếng Cổ Tôn như sấm rền bên tai, nhưng không ai biết những chuyện chi tiết hơn.
Cho nên tại hạ cũng hết sức hiếu kỳ, không biết rốt cuộc sư thừa của Sở huynh đệ tới từ phương nào?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Tạm thời ta cũng không tiện nói rõ lai lịch về chi phái của ta, năm trăm năm trước sư tổ chi phái của ta bị người khác đánh bại. Từ đó trở đi sư môn coi chuyện này là sỉ nhục, nhất định phải đánh bại truyền nhân của kẻ thủ, rửa sạch nỗi nhục mới có thể công bố lai lịch sư thừa.
Nhưng khi nói chuyện phiếm với ta, người từng nói chi phái của ta từng luận đạo với Đạo Tôn của Tam Thanh Điện, từng luận thiên với cao tăng của Thiên La Bảo Tự.
Còn từng giao thủ với cao thủ của Cực Lạc Ma Cung, còn từng uống rượu với tông chủ của Lăng Tiêu Tông.”
Ngày trước trong Huyễn Hư Lục Cảnh, Sở Hưu từng nghe tên những đối phương đỉnh phong thời thượng cổ này.
Tuy y cũng không biết hiện tại những đối phương này còn đứng trên đỉnh cao hay không, nhưng cũng không sao, cho dù bây giờ không còn thì mấy lời khoác lác của y vẫn là về thời thượng cổ, không sợ bị vạch trần.
Dù sao Lâm Nhai Tử nghe xong mấy cái tên vang dội này, trong lòng cũng thấy khiếp sợ.
Lâm Nhai Tử không thấy sơ hở gì trên gương mặt Sở Hưu nên lại nói: “Sở huynh đệ, nghe nói võ giả trong những chi phái của Cổ Tôn đều rất cố chấp đối với võ đạo, chắc có lý giải khác biệt đối với võ đạo. Chẳng hay hôm nay Sở huynh đệ có thể giúp bọn ta được mở mang tầm mắt không?”
Nếu là ở hạ giới, hành động của Lâm Nhai Tử là rất thiếu lễ phép, không thân không quen, ai lại giảng võ đạo cho ngươi?
Nhưng trước đó khi ở hạ giới, trong bí cảnh, Sở Hưu cũng hiểu được một chút phong tục thời thượng cổ,
Thời thượng cổ hành động giảng đạo hết sức thịnh hành, các cường giả Đạo môn hay Phật tông thường công khai giảng đạo, thu hút đệ tử tìm tới.
Đương nhiên bọn họ chỉ giảng giải võ đạo thông dụng chứ không phải công pháp bí truyền.
Gương mặt Sở Hưu mang biểu cảm như cười như không nói: “Được, chẳng hay Lâm tông chủ muốn nghe về phương diện nào?
Lâm Nhai Tử thận trọng nói: “Chẳng hay chi phái của Sở huynh đệ am hiểu về phương diện nào?”
Thật ra trong Đại La Thiên không nhiều người có tư cách gọi là Cổ Tôn.
Vạn năm trước những cường giả Cổ Tôn ẩn cư trong rừng núi, theo đuổi võ đạo cực hạn, đại đa số đều là nhất mạch đơn truyền.
Tuy bọn họ có thực lực nhưng chuyện thu đồ đệ không phải chỉ có thực lực là được, còn phải có vận may.
Cho nên một số truyền thừa Cổ Tôn đã bị đoạn tuyệt, số Cổ Tôn còn lại trong Đại La Thiên đã không nhiều, có một số tuy quanh năm quy ẩn nơi rừng núi, nhưng truyền thuyết về bọn họ vẫn lưu truyền trong giang hồ.
Lâm Nhai Tử hỏi như vậy cũng là muốn thông qua công pháp để thăm dò, xem xem liệu Sở Hưu trước mặt là người của chi phái nào.
Sở Hưu tùy tiện xua tay nói: “Gia sư đồng tu cả ba nhánh Đạo Phật Ma, quyền cước binh khí, đao thương kiếm kích đều hiểu sơ, Lâm chưởng môn muốn hỏi gì cũng được.”
Lâm Nhai Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Cửu Phượng Kiếm Tông ta là kiếm phái, đương nhiên cũng muốn thỉnh giáo kiếm pháp.”
Lâm Nhai Tử muốn hỏi về kiếm pháp không chỉ vì Cửu Phượng Kiếm Tông bọn họ là kiếm phái mà còn vì... nếu hỏi cái khác có khi hắn nghe không hiểu.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Kiếm đạo biến hóa trăm đường, đối với võ giả luyện kiếm mà nói, thật ra quan trọng nhất không phải tu vi của ngươi cũng không phải kiếm pháp của ngươi mà là tín niệm trong lòng ngươi.”
"Tín niệm?"
Mọi người ở đây đều sửng sốt, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe quan điểm
này.
Triệu Lương Ngọc ở bên dưới còn bĩu môi hạ giọng nói: “Cố tình ra vẻ!”
Lâm Phượng Vũ trừng mắt lườm hắn một cái, ra hiệu cho hắn đừng nói lung tung.
Lâm Nhai Tử cũng không hiểu, chắp ta nói: “Xin hỏi hai chữ này giải thích ra sao?”
Sở Hưu chỉ vào kiếm trong tay Lâm Nhai Tử nói: “Kẻ tập kiếm, có người dùng trọng kiếm, có người dùng kiếm mỏng, có người kiếm đạo cương mãnh, có người kiếm đạo âm nhu.
Nếu xét tới biến hóa, thật ra bất cứ binh khí nào cũng không bằng một thanh trường kiếm ngay thẳng.
Cho nên ta nói kiếm đạo bách biến, không có loại kiếm đạo nào là tuyệt đối chính xác, nhưng kẻ tập kiếm phải có một loại tín niệm.
Ngoài kiếm ra không có thứ gì khác, kiếm trong tay ngươi cũng là mạng của ngươi.
Khi loại tín niệm này lên tới cực hạn, bất luận ngươi tu luyện kiếm pháp gì, trình độ kiếm đạo của ngươi cũng không quá thấp.
Nếu ngươi chỉ coi kiếm trong tay mình là binh khí bình thường, vậy ngươi không xứng là kiếm khách, không xứng là người dùng kiếm, chỉ là võ giả tập kiếm mà thôi.
Cũng tức là thực chất trong tay ngươi cầm kiếm hay cầm gậy cời lò, cũng chẳng có gì khác biệt.”
Sở Hưu không biết kiếm đạo, kiếm pháp duy nhất mà y biết chính là Thiên Mệnh Kiếm Đạo trong Huyền Vũ Chân Công.
Nhưng Sở Hưu không biết kiếm pháp chứ không nghĩa là y không hiểu kiếm pháp.
Bên cạnh Sở Hưu có không ít cường giả dùng kiếm, y cũng tiếp xúc với không ít người.
Ví dụ như Phá Trận Tử, kiếm đạo trời sinh, tuy hắn khá lười, tu vi cũng hơi yếu kém nhưng lý giải về kiếm đạo của hắn không kém gì những cường giả đỉnh cao của Kiếm Vương Thành.
Còn có vị Đông Hải Kiếm Thánh Khang Động Minh, kiếm đạo thông thần, cảnh giới vẫn là Chân Hỏa Luyện Thần nhưng lĩnh ngộ vè kiếm đạo đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Tiếp xúc với những người này lâu ngày, nêu tên Sở Hưu kia còn không lừa được đám người Lâm Nhai Tử, y sống cũng uổng công.
Hơn nữa tuy Lâm Nhai Tử là võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng thật ra cả hắn và toàn bộ Cửu Phượng Kiếm Tông chỉ lý giải rất thô sơ về kiếm đạo. Thậm chí theo Sở Hưu, tuy thực lực bọn họ không yếu hơn so với hạ giới nhưng còn không bằng Việt Nữ Cung bị hủy dưới tay Sở Hưu. Cũng tức là chỉ tương đương cỡ Ba Sơn Kiếm Phái dưới hạ giới, tuy là kiếm phái nhưng không có tư cách đứng trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Chương 1464 Thời điểm lên mặt làm màu 2
Trong Đại La Thiên thiên địa nguyên khí nồng đậm phong phú, khiến cho võ giả thăng cấp hết sức dễ dàng.
Nhưng điều này cũng khiến cho các võ giả Đại La Thiên lý giải về võ đạo không tương xứng với cảnh giới của mình, thường khá thấp, bị một người ngoài nghề như Sở Hưu lừa tới mức ngây ngẩn.
Thật ra nếu nói nghiêm chỉnh thì không phải Sở Hưu đang lừa dối bọn họ.
Y đã chứng kiến các cường giả kiếm đạo, đúng là phát huy tín niệm kiếm đạo của bản thân tới mức cực hạn, cũng không ít người làm tới mức ngoài kiếm ra không có gì khác.
Chẳng qua những người này đều đứng trên đỉnh cao kiếm đạo dưới hạ giới, với trình độ của đám người Cửu Phượng Kiếm Tông, cho dù bọn họ có biết cũng không cách nào đạt tới cảnh giới này.
Ví dụ như cửa ải Thiên Địa Thông Huyền, không đến mức người người trên giang hồ đều biết, chí ít chỉ cần là võ giả có truyền thừa đối phương đều sẽ biết.
Nhưng biết thì biết, có mấy ai có tư cách đặt chân lên cảnh giới đỉnh phong Thiên Địa Thông Huyền?
Lúc này toàn bộ đại điện bỗng trở nên tĩnh lặng, trừ Triệu Lương Ngọc nhìn Sở Hưu với vẻ khó chịu, đám người Lâm Nhai Tử và Lâm Phượng Vũ đã ngây ra tại chỗ, trong lòng không ngừng suy tư, càng nghĩ càng kinh hãi.
Nửa ngày sau Lâm Nhai Tử mới thở dài một tiếng, đứng dậy, trịnh trọng thi lễ với Sở Hưu nói: “Sở huynh đệ không hổ danh truyền nhân của Cổ Tôn, nghe ngài nói một bổ còn hơn mười năm đọc kiếm phổ!”
Lâm Nhai Tử có nhiều mưu kế thế nào thì cũng là chưởng môn của một phái, cũng là một võ giả, hắn thật sự bái phục những lý luận mà Sở Hưu vừa nói.
Sống tại Đông Vực, trước đây Lâm Nhai Tử cũng từng tới một số đại phái đỉnh phong tại Đông Vực như Lăng Tiêu Tông, Hoàng Thiên Các, nghe cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giảng đạo.
Nhưng hắn lại cảm thấy những lời Sở Hưu vừa giảng tuy rất ngắn gọn nhưng ẩn chứa nội dung phong phú, càng nghĩ càng khiến người ta kinh ngạc.
Lúc này hắn đã gần như xác nhận, người trước mắt chính là truyền nhân của Cổ Tôn.
Võ giả tu luyện kiếm đạo bình thường không thể nói ra những lời như vậy được, hơn nữa trong điển tịch kiếm đạo cũng không ghi lại những cảm ngộ như vậy.
Sau khi nghi ngờ về Sở Hưu yếu bớt, thái độ của Lâm Nhai Tử đối với Sở Hưu càng lúc càng nhiệt tình hơn.
Cường giả có danh hiệu Cổ Tôn tuy rất mạnh nhưng thường ẩn cư nơi rừng núi, không nhúng tay vào phân tranh trên giang hồ, cho nên lực uy hiếp không lớn như một số cường giả đại phái.
Nhưng tương tự, cũng rất ít người ở thế giới bên ngoài lại chịu đắc tội với cường giả như vậy.
Mỗi vị truyền nhân của Cổ Tôn đặt chân lên giang hồ, nếu đối phương muốn lưu lại trong giang hồ thành lập cơ nghiệp thế lực, vậy xác suất thành công sẽ lớn hơn võ giả bình thường rất nhiều.
Nếu đối phương chỉ hắn hành tẩu rèn luyện, vậy kết giao một chút cũng không có gì bất lợi, để lại chút thiện duyên nhân quả, ai biết lúc nào sẽ dùng tới.
Hai bên nói vài lời khách sáo dối trá, sau đó hỏi Lâm Nhai Tử: “Lâm chưởng môn, lần này tại hạ rời núi ngoài làm theo yêu cầu của sư phụ bước chân vào giang hồ rèn luyện, ta còn muốn tìm kẻ thù của chi phái ta, tìm đệ tử truyền thừa của đối phương, báo thù cho sư môn. Chẳng hay Lâm chưởng môn từng nghe tới người này chưa?”
Nói đoạn, Sở Hưu lại thuật lại chuyện mà mình đã nói với Lâm Phượng Vũ cho Lâm Nhai Tử.
Lâm Nhai Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Độc Cô Duy Ngã? Sở huynh đệ thứ lỗi, ta cũng chưa từng nghe cái tên này.
Rốt cuộc thực lực của vị cường giả này ra sao, có tư liệu kỹ càng hơn không?”
Sở Hưu gõ bàn nói: “Hắn là người của Ma đạo, chắc là dùng đao, cũng am hiểu binh khí khác.
Còn thực lực của hắn à, ta chỉ có thể nói là so với sư tổ của chi phái chúng ta, thực lực của hắn mạnh hơn, hơn rất nhiều!”
Lâm Nhai Tử nghe vậy không khỏi hít một hơi lạnh, còn mạnh hơn cường giả Cổ Tôn, rốt cuộc là cường giả cỡ nào?
Sở Hưu muốn thăm dò tin tức về Độc Cô Duy Ngã từ chỗ Lâm Nhai Tử, đáng tiếc lại thất bại.
Lâm Nhai Tử cười khổ nói: “Sở huynh đệ, ta thật sự chưa từng nghe tới tên Độc Cô Duy Ngã, trong số những cường giả mà ta biết không vị nào giống như vậy.
Đương nhiên cũng có thể vì tại hạ cô văn quả lậu.
Thật ra lịch sử của Cửu Phượng Kiếm Tông ta cũng không quá dài, chỉ mới hơn bốn trăm năm, qua ba đời người mà thôi.
Tằng tổ phụ của ta chính là đệ tử đại phái Huyền Thiên Cảnh ở Bắc Vực, do một chuyện tình cờ mà tới Phương Lâm Quận của Đông Vực an cư lạc nghiệp.
Thiên phú của tổ phụ ta quá kém, thậm chí không hoàn toàn kế thừa võ đạo của Lâm gia ta, mãi tới khi phụ thân ta ra đời mới coi như quật khởi, hơn nữa thành lập Cửu Phượng Kiếm Tông.
Cho nên ta chỉ biết rất ít về bí mật trên giang hồ.
Nếu Sở huynh đệ hỏi một số chuyện trên giang hồ hiện tại, có lẽ ta còn trả lời được, nhưng chuyện năm trăm năm trước thì ta cũng lực bất tòng tâm.”
Nghe Lâm Nhai Tử nói vậy, Sở Hưu không tiếp tục hỏi đối phương có biết Ninh Huyền Cơ hay không.
Ngay cả Độc Cô Duy Ngã với tính cách như vậy mà còn không lưu lại tên họ, nói chi Ninh Huyền Cơ.
Nhưng Sở Hưu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Với tính cách và thực lực của Độc Cô Duy Ngã, cho dù đặt ở đâu cũng là vầng mặt trời chói mắt.
Có lẽ Ninh Huyền Cơ sẽ không lưu lại tiếng tăm quá lớn, nhưng chỉ cần Độc Cô Duy Ngã xuất hiện trên thế giới này, chắc chắn hắn sẽ không làm loại người vô danh.
Cửu Phượng Kiếm Tông quá nhỏ, có lẽ không biết về một số bí ẩn lớn, xem ra mình nên tìm hiểu sâu hơn về Đại La Thiên mới được.
Lúc này Lâm Nhai Tử lại thận trọng dò xét Sở Hưu: “Lần này Sở huynh đệ hành tẩu giang hồ, chẳng hay mục đích chủ yếu là gì?”
Sở Hưu gãi đầu ra vẻ đang phiền não nói: “Gia sư nói thực lực của ta tiến bộ quá nhanh, tâm cảnh theo không kịp thực lực, cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng tới thời gian tu luyện tiếp theo cho nên bảo ta tạm thời không tăng cường tu vi, bước vào giang hồ trọc thế, hồng trần luyện tâm. Lúc nào cảm thấy tâm cảnh của mình tương xứng với thực lực mới có thể trở về, tiện đó tìm truyền nhân của kẻ thù rửa nhục.”
Đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông ở bên dưới nghe mà trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên bọn họ nghe có người lại thấy ghét bỏ thực lực của mình tiến bộ quá nhanh.
Triệu Lương Ngọc bĩu môi, cho rằng người này đúng là vô sỉ, có ai khoác lác là thực lực của mình tiến bộ quá nhanh?
Nhưng Lâm Nhai Tử lại cảm thấy rất bình thường.
Sở Hưu trẻ tuổi như vậy nhưng ngay cả hắn cũng không nhìn thấy thực lực của y, trừ Cổ Tôn ra còn ai dạy được đệ tử xuất sắc như vậy?
Huống chi cho dù như vậy, có lẽ những cường giả Cổ Tôn kia còn không hài lòng.
Bọn họ chỉ chọn một đệ tử, nhất mạch đơn truyền, phải là loại ưu tú tới cực hạn, không thể có chút tì vết nào.
Đối với những võ giả khác có lẽ tâm cảnh là thứ rất quái đản, nhưng nếu là truyền nhân của Cổ Tôn lại rất quan trọng.
Lâm Nhai Tử lôi kéo Sở Hưu nói: “Sở huynh đệ là truyền nhân của Cổ Tôn, về mặt tu luyện võ đạo, nếu tại hạ nói ra đề nghị gì thì đúng là tự chuốc lấy nhục.
Nhưng nếu Sở huynh đệ cần rèn luyện trên giang hồ, ta có thể cho ngươi một đề nghị.
Chương 1465 Khách khanh
Thế nào là giang hồ? Nói trắng ra giang hồ là khúc mắc về lợi ích, chém chém giết giết mà thôi.
Giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò. Tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta không lớn không nhỏ, vốn đã là lăn lộn trên giang hồ, cũng là cách giang hồ gần nhất.”
Tâm ma trong đầu Sở Hưu nghe Lâm Nhai Tử nói vậy, nếu không phải nó vốn không có nhiều cảm xúc của loài người, không khéo đã cười ra tiếng.
Hắn còn ở đây nói chuyện giang hồ lợi ích với Sở Hưu, đúng là nực cười.
Tâm ma sống trong Nguyên Thủy Ma Quật bao nhiêu lâu như vậy, có thể coi là chứng kiến vô số lòng người. Sở Hưu tuyệt đối là người đặc thù nhất, tâm tư phức tạp tới mức khó lòng tưởng tượng.
Lúc này gương mặt Sở Hưu không có bất cứ biểu cảm gì, cứ như đang thụ giáo, lẳng lặng nghe Lâm Nhai Tử khoác lác.
Y có thể nói ra những lời giang hồ chỉ là chém chém giết giết, đủ chứng minh tầm mắt của bản thân.
Chỉ là thông minh vặt mà thôi, không thể nhìn nhận thấu triệt về đại cục.
Lâm Nhai Tử tiếp tục nói: “Cho nên nếu Sở huynh đệ muốn rèn luyện trên giang hồ, chẳng bằng gia nhập Cửu Phượng Kiếm Tông của ta đi?
Đương nhiên với thực lực và sư thừa của Sở huynh đệ, ta cũng không dám nói là Sở huynh đệ bái vào Cửu Phượng Kiếm Tông, mà là Cửu Phượng Kiếm Tông ta mời Sở huynh đệ làm khách khanh, địa vị gần như chỉ dưới ta, toàn bộ tông môn sẽ nghe lệnh của Sở huynh đệ!”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Khách khanh? Một khách khanh mà có quyền lực lớn vậy à?”
Tuy tầm mắt của Lâm Nhai Tử không đủ cao, nhưng vẫn có chút thông minh vặt, giao quyền lực lớn như vậy cho một khách khanh, có phải điên rồi không?
Ở hạ giới, khách khanh và môn khách linh tinh là thứ mà chỉ hoàng thất và thế gia mới có, nhưng cũng là người ngoài, được trả nhiều tiền của mời tới, tương đương với tay sai cao cấp, không thể có quyền lực lớn như vậy được.
Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Sở Hưu, Lâm Nhai Tử vỗ đầu một cái nói: “Tại hạ quên mất, Sở huynh đệ chính là truyền nhân của Cổ Tôn, trước giờ chưa từng đặt chân vào giang hồ nên không hiểu nhiều về mấy chuyện này.
Trong Đại La Thiên hiện tại, việc chiêu mộ khách khanh đang rất phổ biến, ngay cả một số đại phái còn chiêu mộ khách khanh, hơn nữa phong trào này tình cờ là do một vị truyền nhân của Cổ Tôn hơn ba trăm năm trước.
Hơn ba trăm năm trước, trong số Cổ Tôn, đệ tử của Võ Tiên Tinh Hà Nhân là Mạnh Tinh Hà xuất thế hành tẩu giang hồ, kết bái huynh đệ với người nối nghiệp đương thời của thế lực Hàn Giang Thành ở Đông Vực là Diệp Duy Không.
Khi đó Hàn Giang Thành còn chưa phải đại phái đỉnh phong trong Đông Vực, chỉ có thể nói là không yếu thôi, đương nhiên cũng mạnh hơn Cửu Phượng Kiếm Tông này nhiều.
Sau này Hàn Giang Thành vô tình đắc tội với đại phái đứng đầu Nam Vực là Đại Thiên Môn, thậm chí ngay cả thành chủ đương thời của Hàn Giang Thành cũng gặp bất trắc.
Diệp Duy Không vội vàng tiếp quản Hàn Giang Thành, gạt bỏ lời ong tiếng ve của đám người, để Mạnh Tinh Hà lên làm khách khanh, còn giao cho hắn quyền lợi cực lớn.
Sư phụ của Mạnh Tinh Hà là Tinh Hà Tán Nhân, không chỉ am hiểu võ đạo mà tinh tượng thuật sợ, mưu lược kế sách không gì không biết.
Dưới sự lãnh đạo của Mạnh Tinh Hà và lòng tín nhiệm của Diệp Duy Không, Hàn Giang Thành tung hoành tại Đông Vực, vừa chống cự lại Đại Thiên Môn, vừa tích cóp lực lượng. Đợi tới khi thực lực của họ đạt tới trình độ nhất định là bắt đầu phản công lại Đại Thiên Môn, cuối cùng thắng trận, khiến cho Đại Thiên Môn bị trọng thương. Hàn Giang Thành cũng nhảy lên thành thế lực đứng đầu Đông Vực, có thể sánh vai với những môn phái tồn tại từ vạn năm trước.
Sau này Mạnh Tinh Hà cảm giác mình rèn luyện trên giang hồ đã đủ nên tặng cho Diệp Duy Không một môn công pháp rồi thản nhiên rời khỏi, trở lại trong núi rừng tiếp nhận đạo thống của chi phái Tinh Hà Tán Nhân.
Sự tích của hai người này đã thành một truyền thuyết nổi danh trên giang hồ, từ đó trở đi các thế lực cũng quen dần với việc chiêu mộ khách khanh.
Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người. Nếu phát huy tác dụng của khách khanh, thậm chí còn có hiệu quả hơn đệ tử của bổn môn.
Mạnh Tinh Hà đảm nhiệm chức vụ khách khanh cho Hàn Giang Thành, bản thân cũng được rèn luyện, nhận được đủ loại cơ duyên bảo vật... Cuối cùng thậm chí Mạnh Tinh Hà được tôn là vị có thực lực mạnh nhất trong số các đời Tinh Hà Tán Nhân.”
Lâm Nhai Tử không giấu diếm Sở Hưu về chuyện này, dù sao đây là chuyện mà mọi người trên giang hồ đều biết.
Nhưng trong lời nói của Lâm Nhai Tử cũng có ý dụ dỗ.
Mạnh Tinh Hà gia nhập Hàn Giang Thành trợ giúp Hàn Giang Thành trở thành đại phái đứng đầu ở Đông Vực, nhưng bản thân cũng trở thành người mạnh nhất trong các đời Tinh Hà Tán Nhân, thậm chí không thua kém sư tổ.
Bây giờ nếu Sở Hưu ngươi giúp đỡ Cửu Phượng Kiếm Tông ta, không khéo cũng đạt được cảnh giới của Mạnh Tinh Hà năm xưa?
Nói đoạn, Lâm Nhai Tử còn nhìn về phái Lâm Phượng Vũ, đây là lần đầu tiên
hắn cảm thấy đứa con gái thiên phú xuất chúng nhưng hay gây chuyện này làm được một việc đúng đắn.
Chẳng qua hắn cũng không nghĩ đến, nếu giúp ai cũng là rèn luyện hồng trần trên giang hồ, vậy vì sao Sở Hưu lại phải giúp Cửu Phượng Kiếm Tông của hắn? Chẳng lẽ là vì con gái hắn ngực to? Trong toàn bộ Đông Vực, số tông môn mạnh hơn Cửu Phượng Kiếm Tông nhiều vô số kể.
Sở Hưu chỉ trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười khó lòng nắm bắt nói: “Được, sau khi ta rời núi, người đầu tiên gặp được là Lâm cô nương, đây là nhân quả cũng là duyên phận, không chừng trong cõi u minh tự có thiên ý.”
Lâm Nhai Tử lập tức cười ha hả nói: “Đúng đúng đúng, chính là thiên ý!”
Thấy Sở Hưu đáp ứng, Lâm Nhai Tử mặt mày hớn hở hẳn ra, nhìn con gái mình càng thấy thuận mắt, đúng là con gái tìm được một đại cơ duyên.
Nhưng Lâm Nhai Tử lại không hề nghĩ tới chuyện tác hợp Lâm Phượng Vũ và Sở Hưu.
Nguyên nhân rất đơn giản, truyền nhân của Cổ Tôn vô tình vô dục, chỉ truy tìm cực hạn của võ đạo, tình dục và con cháu sẽ ảnh hưởng tới điều này.
Rèn luyện hồng trần trong giang hồ, cũng là khảo nghiệm xem truyền nhân có chịu được sự mê hoặc của thất tình lục dục hay không.
Nếu có truyền nhân của Cổ Tôn nào không qua nổi khảo nghiệm này, vậy ngươi không phải truyền nhân hợp cách, tự động bị loại. Chi phái Cổ Tôn đó cũng thu nhận đệ tử khác.
Tuy không tàn khốc tới mức thu hồi võ công trên người ngươi, nhưng cũng cắt đứt hoàn toàn quan hệ nhan quả, từ nay về sau mỗi người một ngả, ngươi sống hay chết, Cổ Tôn đó cũng không để ý tới ngươi.
Bây giờ nếu hắn đi tác hợp con gái mình và Sở Hưu, rất dễ khiến Sở Hưu hiểu lầm là phá hoại lòng cầu đạo của y.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Nhai Tử lập tức tuyên bố chuyện này với mọi người, hầu hết đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông đều rất hưng phấn.
Trong Đại La Thiên, truyền nhân của Cổ Tôn hết sức nổi tiếng, huống chi cho dù Sở Hưu không phải truyền nhân của Cổ Tôn mà chỉ là võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường, Cửu Phượng Kiếm Tông bọn họ cũng có thêm một cường giả, vẫn là chuyện tốt.
Chỉ có Triệu Lương Ngọc sắc mặt âm trầm, có vẻ không hề cao hứng.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Triệu Lương Ngọc còn kéo Lâm Phượng Vũ đang định rời khỏi nói: “Sư muội, muội tới khuyên sư phụ đi, sao lại tùy tiện để Sở Hưu làm khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông ta, còn cho hắn quyền lợi lớn như vậy?”
Lâm Phượng Vũ bất đắc dĩ nói: “Sư huynh, huynh đừng như vậy có được không? Sở tiền bối là truyền nhân của Cổ Tôn, trong lòng chỉ có võ đạo cực hạn, không có những tình cảm phàm tục. Cho dù ta để ý tới người ta, người ta cũng chướng mắt với ta, ta và hắn thật sự không có quan hệ gì.”
Triệu Lương Ngọc lo lắng nói: “Sư muội! Không phải vì điều này nên ta nói hắn không tốt mà vì tên Sở Hưu kia thật sự không phải người tốt lành gì!”
Khi tới trước sơn môn, lập tức có người ra nghênh tiếp, đó là một nam tử thanh niên hơn ba mươi tuổi, tướng mạo có thể coi là anh tuấn, tuy cũng có thực lực cảnh giới Chân Đan nhưng khí tức có vẻ bất ổn, hiển nhiên mới đột phá chưa lâu, không bằng Lâm Phượng Vũ.
Nam tử thanh niên kia thấy Lâm Phượng Vũ trở về, gương mặt vui mừng thấy rõ: Rốt cuộc sư muội cũng trở về rồi, muội có biết không, ta và sư phụ đang lo muốn chết đây. Thời gian vừa qua muội đã đi đâu?”
Vừa nói nam tử kia vừa định nắm lấy tay Lâm Phượng Vũ nhưng lại bị Lâm Phượng Vũ nhẹ nhàng né tránh.
“Nói ra thì dài dòng lắm, đợi vào trong rồi nói từ từ.”
Lâm Phượng Vũ quay sang phía Sở Hưu nói: “Tiền bối, đây là sư huynh của ta, Triệu Lương Ngọc.”
Sở Hưu khẽ gật đầu, Cửu Phượng Kiếm Tông này đúng là thú vị, thực lực của sư huynh còn không bằng sư muội.
Triệu Lương Ngọc thấy sư muội của mình lại thân cận với một nam nhân xa lạ như vậy, thái độ còn khiêm cung như vậy, hắn cau mày hỏi: “Sư muội, hắn là ai? Vì sao muội lại dẫn một người lai lịch bất minh tới Cửu Phượng Kiếm Tông ta?”
Lâm Phượng Vũ vội vàng nói: “Sư huynh đừng nói lung tung, lần này ta bị người khác đuổi giết, chính vị Sở tiền bối này đã cứu ta, phụ thân của ta đang ở đâu?”
“Đang ở trong điện.”
Triệu Lương Ngọc không nói gì thêm nhưng ánh mắt nhìn sang phải Sở Hưu vẫn mang chút địch ý.
Dọc đường hai người đi vào đại điện của Cửu Phượng Kiếm Tông, Sở Hưu đột nhiên truyền âm cho Lâm Phượng Vũ nói: “Sư huynh của ngươi có địch ý với ta.”
Lâm Phượng Vũ lập tức giật mình, cô vội vàng giải thích: “Tiền bối không cần để ý, sư huynh của ta vốn là người tốt, chẳng qua hơi đa nghi chút thôi, hắn không cố ý đâu.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Không phải hắn đa nghi mà là vì ngươi nên mới đa nghi.
Ta có thể nhìn ra, lòng ái mộ của hắn đối với ngươi, thậm chí còn có ý muốn chiếm hữu cực mạnh.
Cho nên khi thấy ta ở bên cạnh ngươi, đương nhiên sẽ có địch ý.
Hơn nữa trong tính cách của hắn còn ẩn giấu một chút tự ti.
Ngươi là sư muội, hắn là sư huynh, kết quả tu vi của hắn lại không bằng ngươi. Chuyện này càng khiến hắn lo lắng sẽ có người đoạt ngươi đi.
Cho nên một khi thấy có bất cứ người khác phái nào xuất hiện trước mặt ngươi, biểu hiện của hắn chẳng khác nào con khỉ bị xâm nhập vào lãnh địa, giương nanh múa vuốt, muốn dọa lui đối phương.”
Sau khi Sở Hưu nói xong một tràng, sau lưng Lâm Phượng Vũ đã đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ vừa chạm mắt, y đã đoán được tới tám chín phần mười tâm tư của Triệu Lương Ngọc.
Sở Hưu suy đoán cũng không sai, Triệu Lương Ngọc là đại đệ tử của Lâm Nhai Tử, vẫn luôn được hắn bồi dưỡng như người nối nghiệp.
Sau này Lâm Phượng Vũ ra đời, Lâm Nhai Tử cũng có lòng tác hợp hai người, để đệ tử biến thành con rể, tiếp quản Cửu Phượng Kiếm Tông.
Nhưng ai ngờ sau này biểu hiện của Lâm Phượng Vũ còn xuất sắc hơn hẳn Triệu Nguyên Phong, chuyện này khiến Triệu Lương Ngọc cảm thấy áp lực rất lớn.
Hơn nữa tính cách Lâm Phượng Vũ vốn phóng khoáng hướng ngoại, tuy cô rất cảm kích vị sư huynh chăm sóc chu đáo cho mình từ nhỏ, nhưng chỉ là tình cảnh sư huynh muội, không có chút tình yêu nam nữ nào. Chuyện này càng khiến Triệu Lương Ngọc đối xử với cô chu đáo hơn, nhưng cũng khiến Lâm Phượng Vũ không thích ứng được.
“Sở tiền bối, ngài đã nhìn ra sư huynh của ta chỉ vô tình, ngài sẽ không chấp nhặt với sư huynh chứ?” Lâm Phượng Vũ thận trọng hỏi Sở Hưu.
Cô vẫn chưa quên cảnh lúc trước, Sở Hưu búng tay một cái là khiến năm võ giả cảnh giới Chân Đan nổ tung thành làn sương máu.
Trong lòng cô, vị Sở tiền bối này đúng là hung ác tới mức ‘không còn nhân tính’.
Sở Hưu mỉm cười xán lạn với Lâm Phượng Vũ nói: “Rồng sẽ không để ý tới khỉ nhe răng trợn mắt uy hiếp, nhưng nếu con khỉ nhảy nhót quá phiền toái, có lẽ sẽ bị rồng giơ chân đạp chết. Ngươi đoán thử xem?”
Khoảnh khắc này, Lâm Phượng Vũ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bay thẳng vào đáy lòng.
Sở Hưu hù dọa Lâm Phượng Vũ tại đây không phải cố ý ức hiếp cô bé nhà người ta mà chỉ là cảnh cáo.
Giả heo ăn thịt hổ, khiêm nhượng, lên mặt dạy đời, từ đầu Sở Hưu đã không định dùng những cách này, không những không có hiệu quả mà còn kéo theo phiền toái.
Cho nên từ đầu, Sở Hưu đã đặt bản thân mình ở vai vế bề trên.
Y tới đây không phải để chơi đồ hàng với đám trẻ con này, mau mau chóng chóng tìm ra manh mối liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, đồng thời tìm kiếm phương pháp trở về, đây mới là điều quan trọng.
Trong đại điện của Cửu Phượng Kiếm Tông, một người trung niên tướng mạo đường hoàng thấy Lâm Phượng Vũ đi tới, hắn lập tức đứng dậy, giọng điệu oán trách nói: “Con gái, thời gian qua con lại đi đâu vậy? Con có biết vi phụ lo tới phát điên rồi không, thiếu chút nữa đã lệnh cho Cửu Phượng Kiếm Tông chia ra khắp Phương Lâm Quận tìm con.”
Người trung niên này chính là tông chủ Cửu Phượng Kiếm Tông hiện tại, Lâm Nhai Tử. Bề ngoài của hắn cũng không tệ, chắc lúc còn trẻ cũng là mỹ nam tử.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu xấu hắn đã chẳng sinh được con gái có tướng mạo như Lâm Phượng Vũ.
Giọng nói của Lâm Phượng Vũ mang theo ý hận: “Là đám thế lực Trường Hà Phái liên thủ định giết con.
Bọn chúng bố trí người ép con vào trong rừng rậm không người ở Đế La Sơn Mạch, ý đồ giết con diệt khẩu, tất cả là vì Thiên Tuyệt Kiếm Điển.
Dù sao từ trước tới giờ con luôn ngăn cản phụ thân giao Thiên Tuyệt Kiếm Điển cho bọn chúng.”
Gương mặt Lâm Nhai Tử lập tức lộ vẻ tức giận, quát khẽ lên: “Đúng là khinh người quá đáng!”
Thân là người chấp chưởng Cửu Phượng Kiếm Tông, tính cách của Lâm Nhai Tử lại không mấy cứng rắn.
Nhưng cho dù tính cách của hắn có mềm yếu đến đâu đi nữa cũng không thể chấp nhận chuyện người khác định giết con gái yêu quý của hắn.
Lâm Phượng Vũ chỉ vào Sở Hưu nói: “Vốn dĩ lần này con đã dữ nhiều lành ít, nhưng may mắn gặp vị Sở tiền bối này xuất thủ, giết những kẻ đó cứu con.”
Lâm Nhai Tử nghe vậy vội vàng thi lễ với Sở Hưu nói: “Đa tạ vị tiểu huynh đệ này.
Lần này tiểu huynh đệ cứu được tính mạng của con gái ta, chắc chắn tại hạ sẽ báo đáp!”
Lúc này Triệu Lương Ngọc ở bên cạnh lại nói một câu không lạnh không nóng: “Không khéo hắn cố tình cấu kết với mấy môn phái kia lừa muội thì sao? Không phải ta đa nghi nhưng trong Đế La Sơn Mạch ở Phương Lâm Quận, ngoài cây ra thì làm gì có cái gì. Người bình thường có ai tới nơi đó?”
Lâm Phượng Vũ nghĩ tới ví von của Sở Hưu lúc vừa rồi về rồng và khỉ, cô nàng vội vàng quát khẽ: “Sư huynh! Đừng nói lung tung!
Khi Sở tiên bối cứu muội đã giết tới năm võ giả cảnh giới Chân Đan, có ai ngu ngốc tới mức hy sinh tận năm võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ để xếp một kẻ nội gian vào?”
Cho dù là ở hạ giới hay ở Đại La Thiên, cảnh giới Chân Đan cũng không phải kẻ yếu, ít nhất cũng là lực lượng nòng cốt của một tông môn.
Nghe Lâm Phượng Vũ nói vậy, Lâm Nhai Tử mới chú ý quan sát thực lực của
Sở Hưu.
Kết quả vừa quan sát, hắn lại giật nảy mình.
Chương 1462 Truyền nhân của Cổ Tôn
Tuy Sở Hưu không thể hiện cảnh giới nhưng hắn cũng không cách nào chủ động điều tra cảnh giới của Sở Hưu. Điều này cho thấy có lẽ cảnh giới của Sở Hưu còn cao hơn hắn.
Nhưng chỉ riêng uy áp mơ hồ mà Sở Hưu để lộ ra cũng đủ thấy chắc chắn đối phương là một cường giả!
Cho nên lần này Lâm Nhai Tử thận trọng chắp tay với Sở Hưu nói: “Xin hỏi vị huynh đệ này xuất thân từ môn phái nào?”
Lần trước Lâm Nhai Tử hành lễ chỉ là khách khí cảm tạ, còn lần này hắn hành lễ lại là khách khí và cung kính khi gặp cường giả.
Lâm Phượng Vũ ở bên cạnh vội vàng bổ sung: “Sở tiền bối này là đệ tử của một cao nhân ẩn thế, lần này vào giang hồ rèn luyện.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu một cái.
Lâm Nhai Tử nghe vậy mới cảm thấy thoải mái, hóa ra là đệ tử mà mấy lão quái vật kia bồi dưỡng ra, chẳng trách có thực lực như vậy.
Trong Đại La Thiên, thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng đậm cho nên ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan cũng không khó khăn, hơn nữa hầu như không có nguy cơ phản ngược, cho nên số lượng võ giả cảnh giới Chân Đan ở nơi này vượt xa hạ giới.
Nhưng tới Chân Hỏa Luyện Thần lại không phải võ giả nào cũng có thể đột phá, lĩnh ngộ thiên địa luôn khó khăn hơn tích lũy lực lượng.
Lâm Nhai Tử là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho nên hắn cũng biết độ khó của cảnh giới này.
Người trẻ tuổi trước mặt có vẻ không lớn hơn Lâm Phượng Vũ bao nhiêu nhưng đã sớm đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí cảnh giới còn cao hơn hắn một chút. Nếu y là đệ tử của đám lão quái vật kia, vậy chuyện này cũng rất bình thường.
Lâm Nhai Tử cười ha hả nói: “Hóa ra vị huynh đệ này là truyền nhân của Cổ Tôn. Chẳng trách tuổi còn trẻ mà có thực lực như vậy, đúng là bái phục.
Thiên tư như ta đây, không có mấy chục năm thì không thể tu luyện tới cảnh giới hiện tại, chắc Cổ Tôn cũng thấy chướng mắt.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Lâm tông chủ khiêm tốn quá rồi, thực lực và thế lực vốn không thể vẹn toàn.
Thuở nhỏ ta theo gia sư tập võ, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, chỉ có hai chữ võ đạo, cho nên mới có thực lực như hiện tại.
Lâm tông chủ lại phát triển Cửu Phượng Kiếm Tông tới quy mô như vậy, chắc chắn cũng bỏ không ít tâm huyết.”
Lâm Nhai Tử mỉm cười nói: “Cơ nghiệp được tổ tiên truyền lại không thể sa sút trong tay ta được.
Sở huynh đệ, lần này cứu được Phượng Vũ, ngươi chính là ân nhân của Lâm Nhai Tử ta và toàn bộ Cửu Phượng Kiếm Tông.
Đợi buổi tối ta sẽ bố trí tiệc rượu chiêu đãi Sở huynh đệ. Giờ ta sẽ cho người dẫn Sở huynh đệ xuống dưới nghỉ ngơi một lát, ngươi thấy sao?”
Sở Hưu suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Được, vậy làm phiền Lâm tông chủ.”
Sở Hưu và một đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông đi khỏi, nhưng y lại lặng lẽ ra tay, để lại một chút lực lượng tinh thần nhỏ bé trong đại điện.
Đây là lực lượng của tâm ma, nó vốn không phải một chỉnh thể, nếu chỉ chia nhỏ để nhìn lén cũng không tốn quá nhiều lực lượng.
Quả nhiên, sau khi Sở Hưu đi khỏi, Lâm Nhai Tử vung tay, đầu tiên là điều động lực lượng thiên địa phong tỏa âm thanh và cảm giác xung quanh, không còn thái độ khách khí và khiêm nhường lúc trước, khiển trách Lâm Phượng Vũ: “Trước đó vi phụ đã dạy con rồi, làm việc phải khiêm nhường một chút, biết Cửu Phượng Kiếm Tông ta có phiền toái tới cửa mà con còn ra ngoài không dẫn theo hộ vệ. Làm thế chẳng phải tự biến mình thành mục tiêu của người ta à?”
Lâm Phượng Vũ nghịch ngợm lè lưỡi hạ giọng nói: “Lần sau sẽ không làm vậy nữa, hơn nữa con cũng khá may mắn, không ngờ lại gặp được Sở tiên bối cứu giúp.”
Triệu Lương Ngọc ở bên cạnh hừ khẽ một tiếng nói: “Sư phụ, lai lịch của người này rất đáng khả nghi, chẳng lẽ ngài không thấy nghi ngờ à?”
Lâm Phượng Vũ quay sang Triệu Lương Ngọc hét lớn: “Sư huynh, đừng nói linh tinh nữa, Sở tiền bối có gì khả nghi chứ. Phụ thân đã nói rồi, hắn là truyền nhân của Cổ Tôn...”
Nói đến đây, Lâm Phượng Vũ đột nhiên thấy nghi hoặc nhìn sang phía Lâm Nhai Tử: “Đúng rồi, phụ thân, thế nào là truyền nhân của Cổ Tôn? Sao con cứ thấy cái tên này quen tai?”
Lông mày Sở Hưu giật giật, đây cũng là chuyện y muốn biết, nhưng để tránh hiềm nghi nên y không hỏi.
Lâm Nhai Tử hừ khẽ một tiếng rồi nói: “Trước đây ta đã nói rồi, con là con gái, cứ chém chém giết giết thì thôi, lại còn không chịu học những kiến thức thông thường như vậy, nói ra đúng là khiến người ta cười đến rụng răng.
Lai lịch của Cổ Tôn rất xa xưa, phải tra tới vạn năm trước.
Nghe nói vạn năm trước khi các tiền bối của chúng ta tới Đại La Thiên, bọn họ đều đi theo môn phái, tông môn, thế gia.
Nhưng còn một số cường giả tán tu, bọn họ cũng theo các tiền bối của chúng ta tới Đại La Thiên.
Những cường giả tán tu này không khai tông lập phái trong Đại La Thiên mà truy tìm võ đạo cực hạn, cho nên họ quy ẩn nơi rừng núi, dốc lòng dạy dỗ võ đạo cho đệ tử, truy tìm cực hạn.
Truyền thừa của những người này quá lâu đời, chấp nhất đối với võ đạo cũng vượt quá tưởng tượng, là người mà các đại phái trên giang hồ không muốn trêu chọc nhất. Bọn họ tự xưng là Cổ Tôn.
Bình thường thì chỉ có hai loại truyền nhân của Cổ Tôn rời núi. Một là biểu hiện không được tốt khiến Cổ Tôn cảm thấy thất vọng, không thể làm người nhận truyền thừa nên bị đuổi ra ngoài, còn Cổ Tôn sẽ thu nhận một vị truyền nhân mới.
Đương nhiên biểu hiện của loại này không được tốt là dựa theo tiêu chuẩn của bọn họ, bất cứ ai được Cổ Tôn thu nhận làm đệ tử, thiên phú đều cực kỳ xuất sắc.
Trên giang hồ có không ít đại nhân vật từng là đệ tử truyền nhân của Cổ Tôn. Tuy không đạt tới yêu cầu của Cổ Tôn, nhưng một khi đặt ra bên ngoài cũng là cao thủ nhất đẳng.
Loại còn lại lại là biểu hiện quá tốt, thậm chí tu vi võ đạo vượt qua tu vi tâm cảnh, điều này sẽ dẫn tới căn cơ của bản thân bất ổn, cho nên được phái ra ngoài rèn luyện tâm cảnh.”
Lâm Phượng Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy Sở tiền bối là loại nào? Thực lực của hắn rất mạnh, chắc là loại sau? Hơn nữa hắn cũng nói sư phụ bảo hắn rời núi rèn luyện hồng trần.”
Lâm Nhai Tử nhìn Lâm Phượng Vũ đầy ẩn ý: “Con gái ngốc, người ta nói gì thì con tin cả à? Ta khẳng định hắn là truyền nhân của Cổ Tôn lúc nào? Hắn cũng đâu có thừa nhận.”
Lâm Phượng Vũ vội vàng nói: “Nhưng đúng là Sở tiên bối đã cứu con.”
Lâm Nhai Tử lắc đầu nói: “Con đừng nhìn nhận phiến diện như vậy, đợi lát nữa tới buổi tiệc, ta lại thăm dò hắn thêm, xem rốt cuộc hắn là truyền nhân của Cổ Tôn thật hay là có mưu đồ gì khác.
Phượng Vũ, con theo sư huynh xuống dưới đi, thời gian qua sư huynh cũng rất lo cho con đấy.”
Tuy thực lực của Lâm Phượng Vũ còn mạnh hơn Triệu Lương Ngọc, nhưng Lâm Nhai Tử vẫn muốn tác hợp cho bọn họ.
Dù sao Lâm Phượng Vũ cũng là con gái, một nữ nhân chưởng quản Cửu Phượng Kiếm Tông đúng là nói thì dễ mà nghe thì khó, vẫn có điểm không tiện.
Ngược lại Triệu Lương Ngọc là đệ tử mà hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, chẳng khác nào con trai ruột. Sau khi hai người kết hợp, thậm chí con cái sinh ra vẫn mang họ Lâm, tương đương với ở rể. Triệu Lương Ngọc cũng không oán hận chuyện này, tới lúc đó Cửu Phượng Kiếm Tông vẫn là của Lâm gia.
Ánh mắt Triệu Lương Ngọc lóe sáng, Lâm Phượng Vũ vẫn giữ vẻ bất đắc dĩ.
Trong một căn phòng khác, Sở Hưu thu hồi luồng lực lượng của tâm ma, cười lạnh một tiếng.
Chẳng trách Lâm Nhai Tử chấp chưởng Cửu Phượng Kiếm Tông mà thực lực lại không ra sao, chuyện này có liên quan rất lớn tới chức tông chủ của hắn.
Làm việc do dự đa nghi, tin thì tin, không tin thì không tin, lề mà lề mề, ngược lại càng khiến người ta chán ghét.
Chương 1463 Thời điểm lên mặt làm màu 1
Trong buổi tiệc tối, Lâm Nhai Tử mời tất cả giới cao tầng trong Cửu Phượng Kiếm Tông tới, ngược lại cũng khiến Sở Hưu chứng kiến thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông.
Trong toàn bộ Cửu Phượng Kiếm Tông, võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ có mười mấy người, cộng thêm tông chủ Chân Hỏa Luyện Thần, thực lực này đặt ở Phương Lâm Quận đã là thế lực không kém nhưng chỉ ở mức trung bình, còn đặt ra toàn bộ Đông Vực thì không có danh tiếng gì.
Nhưng nếu ở hạ giới, thực lực như vậy đã đủ tư cách trở thành đại phái trong ca dao giang hồ, thậm chí số đại phái trên ca dao giang hồ cũng có thể xếp hạng trung bình.
Đương nhiên chuyện này cũng không có gì đáng so sánh, vì tuy Sở Hưu không biết diện tích cụ thể của một quận trong Đại La Thiên, nhưng hiển nhiên diện tích một quận ở nơi này lớn hơn một quận ở hạ giới.
Có lẽ vì không có hoàng triều quản lý, cho nên phương thức quản lý của toàn bộ Đại La Thiên tương đối thô kệch.
Toàn bộ Đông Vực chỉ có mười mấy quận, Cửu Phượng Kiếm Tông có thể xếp hạng như vậy trong một quận đã là môn phái khá có thể diện, cho dù không phải đại phái nhưng cũng không phải môn phái nhỏ.
Sau khi mời Sở Hưu vài chén rượu để ngỏ ý cám ơn, Lâm Nhai Tử lại hỏi dò Sở Hưu: “Sở huynh đệ, danh tiếng Cổ Tôn như sấm rền bên tai, nhưng không ai biết những chuyện chi tiết hơn.
Cho nên tại hạ cũng hết sức hiếu kỳ, không biết rốt cuộc sư thừa của Sở huynh đệ tới từ phương nào?”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Tạm thời ta cũng không tiện nói rõ lai lịch về chi phái của ta, năm trăm năm trước sư tổ chi phái của ta bị người khác đánh bại. Từ đó trở đi sư môn coi chuyện này là sỉ nhục, nhất định phải đánh bại truyền nhân của kẻ thủ, rửa sạch nỗi nhục mới có thể công bố lai lịch sư thừa.
Nhưng khi nói chuyện phiếm với ta, người từng nói chi phái của ta từng luận đạo với Đạo Tôn của Tam Thanh Điện, từng luận thiên với cao tăng của Thiên La Bảo Tự.
Còn từng giao thủ với cao thủ của Cực Lạc Ma Cung, còn từng uống rượu với tông chủ của Lăng Tiêu Tông.”
Ngày trước trong Huyễn Hư Lục Cảnh, Sở Hưu từng nghe tên những đối phương đỉnh phong thời thượng cổ này.
Tuy y cũng không biết hiện tại những đối phương này còn đứng trên đỉnh cao hay không, nhưng cũng không sao, cho dù bây giờ không còn thì mấy lời khoác lác của y vẫn là về thời thượng cổ, không sợ bị vạch trần.
Dù sao Lâm Nhai Tử nghe xong mấy cái tên vang dội này, trong lòng cũng thấy khiếp sợ.
Lâm Nhai Tử không thấy sơ hở gì trên gương mặt Sở Hưu nên lại nói: “Sở huynh đệ, nghe nói võ giả trong những chi phái của Cổ Tôn đều rất cố chấp đối với võ đạo, chắc có lý giải khác biệt đối với võ đạo. Chẳng hay hôm nay Sở huynh đệ có thể giúp bọn ta được mở mang tầm mắt không?”
Nếu là ở hạ giới, hành động của Lâm Nhai Tử là rất thiếu lễ phép, không thân không quen, ai lại giảng võ đạo cho ngươi?
Nhưng trước đó khi ở hạ giới, trong bí cảnh, Sở Hưu cũng hiểu được một chút phong tục thời thượng cổ,
Thời thượng cổ hành động giảng đạo hết sức thịnh hành, các cường giả Đạo môn hay Phật tông thường công khai giảng đạo, thu hút đệ tử tìm tới.
Đương nhiên bọn họ chỉ giảng giải võ đạo thông dụng chứ không phải công pháp bí truyền.
Gương mặt Sở Hưu mang biểu cảm như cười như không nói: “Được, chẳng hay Lâm tông chủ muốn nghe về phương diện nào?
Lâm Nhai Tử thận trọng nói: “Chẳng hay chi phái của Sở huynh đệ am hiểu về phương diện nào?”
Thật ra trong Đại La Thiên không nhiều người có tư cách gọi là Cổ Tôn.
Vạn năm trước những cường giả Cổ Tôn ẩn cư trong rừng núi, theo đuổi võ đạo cực hạn, đại đa số đều là nhất mạch đơn truyền.
Tuy bọn họ có thực lực nhưng chuyện thu đồ đệ không phải chỉ có thực lực là được, còn phải có vận may.
Cho nên một số truyền thừa Cổ Tôn đã bị đoạn tuyệt, số Cổ Tôn còn lại trong Đại La Thiên đã không nhiều, có một số tuy quanh năm quy ẩn nơi rừng núi, nhưng truyền thuyết về bọn họ vẫn lưu truyền trong giang hồ.
Lâm Nhai Tử hỏi như vậy cũng là muốn thông qua công pháp để thăm dò, xem xem liệu Sở Hưu trước mặt là người của chi phái nào.
Sở Hưu tùy tiện xua tay nói: “Gia sư đồng tu cả ba nhánh Đạo Phật Ma, quyền cước binh khí, đao thương kiếm kích đều hiểu sơ, Lâm chưởng môn muốn hỏi gì cũng được.”
Lâm Nhai Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Cửu Phượng Kiếm Tông ta là kiếm phái, đương nhiên cũng muốn thỉnh giáo kiếm pháp.”
Lâm Nhai Tử muốn hỏi về kiếm pháp không chỉ vì Cửu Phượng Kiếm Tông bọn họ là kiếm phái mà còn vì... nếu hỏi cái khác có khi hắn nghe không hiểu.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Kiếm đạo biến hóa trăm đường, đối với võ giả luyện kiếm mà nói, thật ra quan trọng nhất không phải tu vi của ngươi cũng không phải kiếm pháp của ngươi mà là tín niệm trong lòng ngươi.”
"Tín niệm?"
Mọi người ở đây đều sửng sốt, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe quan điểm
này.
Triệu Lương Ngọc ở bên dưới còn bĩu môi hạ giọng nói: “Cố tình ra vẻ!”
Lâm Phượng Vũ trừng mắt lườm hắn một cái, ra hiệu cho hắn đừng nói lung tung.
Lâm Nhai Tử cũng không hiểu, chắp ta nói: “Xin hỏi hai chữ này giải thích ra sao?”
Sở Hưu chỉ vào kiếm trong tay Lâm Nhai Tử nói: “Kẻ tập kiếm, có người dùng trọng kiếm, có người dùng kiếm mỏng, có người kiếm đạo cương mãnh, có người kiếm đạo âm nhu.
Nếu xét tới biến hóa, thật ra bất cứ binh khí nào cũng không bằng một thanh trường kiếm ngay thẳng.
Cho nên ta nói kiếm đạo bách biến, không có loại kiếm đạo nào là tuyệt đối chính xác, nhưng kẻ tập kiếm phải có một loại tín niệm.
Ngoài kiếm ra không có thứ gì khác, kiếm trong tay ngươi cũng là mạng của ngươi.
Khi loại tín niệm này lên tới cực hạn, bất luận ngươi tu luyện kiếm pháp gì, trình độ kiếm đạo của ngươi cũng không quá thấp.
Nếu ngươi chỉ coi kiếm trong tay mình là binh khí bình thường, vậy ngươi không xứng là kiếm khách, không xứng là người dùng kiếm, chỉ là võ giả tập kiếm mà thôi.
Cũng tức là thực chất trong tay ngươi cầm kiếm hay cầm gậy cời lò, cũng chẳng có gì khác biệt.”
Sở Hưu không biết kiếm đạo, kiếm pháp duy nhất mà y biết chính là Thiên Mệnh Kiếm Đạo trong Huyền Vũ Chân Công.
Nhưng Sở Hưu không biết kiếm pháp chứ không nghĩa là y không hiểu kiếm pháp.
Bên cạnh Sở Hưu có không ít cường giả dùng kiếm, y cũng tiếp xúc với không ít người.
Ví dụ như Phá Trận Tử, kiếm đạo trời sinh, tuy hắn khá lười, tu vi cũng hơi yếu kém nhưng lý giải về kiếm đạo của hắn không kém gì những cường giả đỉnh cao của Kiếm Vương Thành.
Còn có vị Đông Hải Kiếm Thánh Khang Động Minh, kiếm đạo thông thần, cảnh giới vẫn là Chân Hỏa Luyện Thần nhưng lĩnh ngộ vè kiếm đạo đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Tiếp xúc với những người này lâu ngày, nêu tên Sở Hưu kia còn không lừa được đám người Lâm Nhai Tử, y sống cũng uổng công.
Hơn nữa tuy Lâm Nhai Tử là võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng thật ra cả hắn và toàn bộ Cửu Phượng Kiếm Tông chỉ lý giải rất thô sơ về kiếm đạo. Thậm chí theo Sở Hưu, tuy thực lực bọn họ không yếu hơn so với hạ giới nhưng còn không bằng Việt Nữ Cung bị hủy dưới tay Sở Hưu. Cũng tức là chỉ tương đương cỡ Ba Sơn Kiếm Phái dưới hạ giới, tuy là kiếm phái nhưng không có tư cách đứng trong Ngũ Đại Kiếm Phái.
Chương 1464 Thời điểm lên mặt làm màu 2
Trong Đại La Thiên thiên địa nguyên khí nồng đậm phong phú, khiến cho võ giả thăng cấp hết sức dễ dàng.
Nhưng điều này cũng khiến cho các võ giả Đại La Thiên lý giải về võ đạo không tương xứng với cảnh giới của mình, thường khá thấp, bị một người ngoài nghề như Sở Hưu lừa tới mức ngây ngẩn.
Thật ra nếu nói nghiêm chỉnh thì không phải Sở Hưu đang lừa dối bọn họ.
Y đã chứng kiến các cường giả kiếm đạo, đúng là phát huy tín niệm kiếm đạo của bản thân tới mức cực hạn, cũng không ít người làm tới mức ngoài kiếm ra không có gì khác.
Chẳng qua những người này đều đứng trên đỉnh cao kiếm đạo dưới hạ giới, với trình độ của đám người Cửu Phượng Kiếm Tông, cho dù bọn họ có biết cũng không cách nào đạt tới cảnh giới này.
Ví dụ như cửa ải Thiên Địa Thông Huyền, không đến mức người người trên giang hồ đều biết, chí ít chỉ cần là võ giả có truyền thừa đối phương đều sẽ biết.
Nhưng biết thì biết, có mấy ai có tư cách đặt chân lên cảnh giới đỉnh phong Thiên Địa Thông Huyền?
Lúc này toàn bộ đại điện bỗng trở nên tĩnh lặng, trừ Triệu Lương Ngọc nhìn Sở Hưu với vẻ khó chịu, đám người Lâm Nhai Tử và Lâm Phượng Vũ đã ngây ra tại chỗ, trong lòng không ngừng suy tư, càng nghĩ càng kinh hãi.
Nửa ngày sau Lâm Nhai Tử mới thở dài một tiếng, đứng dậy, trịnh trọng thi lễ với Sở Hưu nói: “Sở huynh đệ không hổ danh truyền nhân của Cổ Tôn, nghe ngài nói một bổ còn hơn mười năm đọc kiếm phổ!”
Lâm Nhai Tử có nhiều mưu kế thế nào thì cũng là chưởng môn của một phái, cũng là một võ giả, hắn thật sự bái phục những lý luận mà Sở Hưu vừa nói.
Sống tại Đông Vực, trước đây Lâm Nhai Tử cũng từng tới một số đại phái đỉnh phong tại Đông Vực như Lăng Tiêu Tông, Hoàng Thiên Các, nghe cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giảng đạo.
Nhưng hắn lại cảm thấy những lời Sở Hưu vừa giảng tuy rất ngắn gọn nhưng ẩn chứa nội dung phong phú, càng nghĩ càng khiến người ta kinh ngạc.
Lúc này hắn đã gần như xác nhận, người trước mắt chính là truyền nhân của Cổ Tôn.
Võ giả tu luyện kiếm đạo bình thường không thể nói ra những lời như vậy được, hơn nữa trong điển tịch kiếm đạo cũng không ghi lại những cảm ngộ như vậy.
Sau khi nghi ngờ về Sở Hưu yếu bớt, thái độ của Lâm Nhai Tử đối với Sở Hưu càng lúc càng nhiệt tình hơn.
Cường giả có danh hiệu Cổ Tôn tuy rất mạnh nhưng thường ẩn cư nơi rừng núi, không nhúng tay vào phân tranh trên giang hồ, cho nên lực uy hiếp không lớn như một số cường giả đại phái.
Nhưng tương tự, cũng rất ít người ở thế giới bên ngoài lại chịu đắc tội với cường giả như vậy.
Mỗi vị truyền nhân của Cổ Tôn đặt chân lên giang hồ, nếu đối phương muốn lưu lại trong giang hồ thành lập cơ nghiệp thế lực, vậy xác suất thành công sẽ lớn hơn võ giả bình thường rất nhiều.
Nếu đối phương chỉ hắn hành tẩu rèn luyện, vậy kết giao một chút cũng không có gì bất lợi, để lại chút thiện duyên nhân quả, ai biết lúc nào sẽ dùng tới.
Hai bên nói vài lời khách sáo dối trá, sau đó hỏi Lâm Nhai Tử: “Lâm chưởng môn, lần này tại hạ rời núi ngoài làm theo yêu cầu của sư phụ bước chân vào giang hồ rèn luyện, ta còn muốn tìm kẻ thù của chi phái ta, tìm đệ tử truyền thừa của đối phương, báo thù cho sư môn. Chẳng hay Lâm chưởng môn từng nghe tới người này chưa?”
Nói đoạn, Sở Hưu lại thuật lại chuyện mà mình đã nói với Lâm Phượng Vũ cho Lâm Nhai Tử.
Lâm Nhai Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Độc Cô Duy Ngã? Sở huynh đệ thứ lỗi, ta cũng chưa từng nghe cái tên này.
Rốt cuộc thực lực của vị cường giả này ra sao, có tư liệu kỹ càng hơn không?”
Sở Hưu gõ bàn nói: “Hắn là người của Ma đạo, chắc là dùng đao, cũng am hiểu binh khí khác.
Còn thực lực của hắn à, ta chỉ có thể nói là so với sư tổ của chi phái chúng ta, thực lực của hắn mạnh hơn, hơn rất nhiều!”
Lâm Nhai Tử nghe vậy không khỏi hít một hơi lạnh, còn mạnh hơn cường giả Cổ Tôn, rốt cuộc là cường giả cỡ nào?
Sở Hưu muốn thăm dò tin tức về Độc Cô Duy Ngã từ chỗ Lâm Nhai Tử, đáng tiếc lại thất bại.
Lâm Nhai Tử cười khổ nói: “Sở huynh đệ, ta thật sự chưa từng nghe tới tên Độc Cô Duy Ngã, trong số những cường giả mà ta biết không vị nào giống như vậy.
Đương nhiên cũng có thể vì tại hạ cô văn quả lậu.
Thật ra lịch sử của Cửu Phượng Kiếm Tông ta cũng không quá dài, chỉ mới hơn bốn trăm năm, qua ba đời người mà thôi.
Tằng tổ phụ của ta chính là đệ tử đại phái Huyền Thiên Cảnh ở Bắc Vực, do một chuyện tình cờ mà tới Phương Lâm Quận của Đông Vực an cư lạc nghiệp.
Thiên phú của tổ phụ ta quá kém, thậm chí không hoàn toàn kế thừa võ đạo của Lâm gia ta, mãi tới khi phụ thân ta ra đời mới coi như quật khởi, hơn nữa thành lập Cửu Phượng Kiếm Tông.
Cho nên ta chỉ biết rất ít về bí mật trên giang hồ.
Nếu Sở huynh đệ hỏi một số chuyện trên giang hồ hiện tại, có lẽ ta còn trả lời được, nhưng chuyện năm trăm năm trước thì ta cũng lực bất tòng tâm.”
Nghe Lâm Nhai Tử nói vậy, Sở Hưu không tiếp tục hỏi đối phương có biết Ninh Huyền Cơ hay không.
Ngay cả Độc Cô Duy Ngã với tính cách như vậy mà còn không lưu lại tên họ, nói chi Ninh Huyền Cơ.
Nhưng Sở Hưu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Với tính cách và thực lực của Độc Cô Duy Ngã, cho dù đặt ở đâu cũng là vầng mặt trời chói mắt.
Có lẽ Ninh Huyền Cơ sẽ không lưu lại tiếng tăm quá lớn, nhưng chỉ cần Độc Cô Duy Ngã xuất hiện trên thế giới này, chắc chắn hắn sẽ không làm loại người vô danh.
Cửu Phượng Kiếm Tông quá nhỏ, có lẽ không biết về một số bí ẩn lớn, xem ra mình nên tìm hiểu sâu hơn về Đại La Thiên mới được.
Lúc này Lâm Nhai Tử lại thận trọng dò xét Sở Hưu: “Lần này Sở huynh đệ hành tẩu giang hồ, chẳng hay mục đích chủ yếu là gì?”
Sở Hưu gãi đầu ra vẻ đang phiền não nói: “Gia sư nói thực lực của ta tiến bộ quá nhanh, tâm cảnh theo không kịp thực lực, cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng tới thời gian tu luyện tiếp theo cho nên bảo ta tạm thời không tăng cường tu vi, bước vào giang hồ trọc thế, hồng trần luyện tâm. Lúc nào cảm thấy tâm cảnh của mình tương xứng với thực lực mới có thể trở về, tiện đó tìm truyền nhân của kẻ thù rửa nhục.”
Đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông ở bên dưới nghe mà trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên bọn họ nghe có người lại thấy ghét bỏ thực lực của mình tiến bộ quá nhanh.
Triệu Lương Ngọc bĩu môi, cho rằng người này đúng là vô sỉ, có ai khoác lác là thực lực của mình tiến bộ quá nhanh?
Nhưng Lâm Nhai Tử lại cảm thấy rất bình thường.
Sở Hưu trẻ tuổi như vậy nhưng ngay cả hắn cũng không nhìn thấy thực lực của y, trừ Cổ Tôn ra còn ai dạy được đệ tử xuất sắc như vậy?
Huống chi cho dù như vậy, có lẽ những cường giả Cổ Tôn kia còn không hài lòng.
Bọn họ chỉ chọn một đệ tử, nhất mạch đơn truyền, phải là loại ưu tú tới cực hạn, không thể có chút tì vết nào.
Đối với những võ giả khác có lẽ tâm cảnh là thứ rất quái đản, nhưng nếu là truyền nhân của Cổ Tôn lại rất quan trọng.
Lâm Nhai Tử lôi kéo Sở Hưu nói: “Sở huynh đệ là truyền nhân của Cổ Tôn, về mặt tu luyện võ đạo, nếu tại hạ nói ra đề nghị gì thì đúng là tự chuốc lấy nhục.
Nhưng nếu Sở huynh đệ cần rèn luyện trên giang hồ, ta có thể cho ngươi một đề nghị.
Chương 1465 Khách khanh
Thế nào là giang hồ? Nói trắng ra giang hồ là khúc mắc về lợi ích, chém chém giết giết mà thôi.
Giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò. Tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta không lớn không nhỏ, vốn đã là lăn lộn trên giang hồ, cũng là cách giang hồ gần nhất.”
Tâm ma trong đầu Sở Hưu nghe Lâm Nhai Tử nói vậy, nếu không phải nó vốn không có nhiều cảm xúc của loài người, không khéo đã cười ra tiếng.
Hắn còn ở đây nói chuyện giang hồ lợi ích với Sở Hưu, đúng là nực cười.
Tâm ma sống trong Nguyên Thủy Ma Quật bao nhiêu lâu như vậy, có thể coi là chứng kiến vô số lòng người. Sở Hưu tuyệt đối là người đặc thù nhất, tâm tư phức tạp tới mức khó lòng tưởng tượng.
Lúc này gương mặt Sở Hưu không có bất cứ biểu cảm gì, cứ như đang thụ giáo, lẳng lặng nghe Lâm Nhai Tử khoác lác.
Y có thể nói ra những lời giang hồ chỉ là chém chém giết giết, đủ chứng minh tầm mắt của bản thân.
Chỉ là thông minh vặt mà thôi, không thể nhìn nhận thấu triệt về đại cục.
Lâm Nhai Tử tiếp tục nói: “Cho nên nếu Sở huynh đệ muốn rèn luyện trên giang hồ, chẳng bằng gia nhập Cửu Phượng Kiếm Tông của ta đi?
Đương nhiên với thực lực và sư thừa của Sở huynh đệ, ta cũng không dám nói là Sở huynh đệ bái vào Cửu Phượng Kiếm Tông, mà là Cửu Phượng Kiếm Tông ta mời Sở huynh đệ làm khách khanh, địa vị gần như chỉ dưới ta, toàn bộ tông môn sẽ nghe lệnh của Sở huynh đệ!”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Khách khanh? Một khách khanh mà có quyền lực lớn vậy à?”
Tuy tầm mắt của Lâm Nhai Tử không đủ cao, nhưng vẫn có chút thông minh vặt, giao quyền lực lớn như vậy cho một khách khanh, có phải điên rồi không?
Ở hạ giới, khách khanh và môn khách linh tinh là thứ mà chỉ hoàng thất và thế gia mới có, nhưng cũng là người ngoài, được trả nhiều tiền của mời tới, tương đương với tay sai cao cấp, không thể có quyền lực lớn như vậy được.
Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Sở Hưu, Lâm Nhai Tử vỗ đầu một cái nói: “Tại hạ quên mất, Sở huynh đệ chính là truyền nhân của Cổ Tôn, trước giờ chưa từng đặt chân vào giang hồ nên không hiểu nhiều về mấy chuyện này.
Trong Đại La Thiên hiện tại, việc chiêu mộ khách khanh đang rất phổ biến, ngay cả một số đại phái còn chiêu mộ khách khanh, hơn nữa phong trào này tình cờ là do một vị truyền nhân của Cổ Tôn hơn ba trăm năm trước.
Hơn ba trăm năm trước, trong số Cổ Tôn, đệ tử của Võ Tiên Tinh Hà Nhân là Mạnh Tinh Hà xuất thế hành tẩu giang hồ, kết bái huynh đệ với người nối nghiệp đương thời của thế lực Hàn Giang Thành ở Đông Vực là Diệp Duy Không.
Khi đó Hàn Giang Thành còn chưa phải đại phái đỉnh phong trong Đông Vực, chỉ có thể nói là không yếu thôi, đương nhiên cũng mạnh hơn Cửu Phượng Kiếm Tông này nhiều.
Sau này Hàn Giang Thành vô tình đắc tội với đại phái đứng đầu Nam Vực là Đại Thiên Môn, thậm chí ngay cả thành chủ đương thời của Hàn Giang Thành cũng gặp bất trắc.
Diệp Duy Không vội vàng tiếp quản Hàn Giang Thành, gạt bỏ lời ong tiếng ve của đám người, để Mạnh Tinh Hà lên làm khách khanh, còn giao cho hắn quyền lợi cực lớn.
Sư phụ của Mạnh Tinh Hà là Tinh Hà Tán Nhân, không chỉ am hiểu võ đạo mà tinh tượng thuật sợ, mưu lược kế sách không gì không biết.
Dưới sự lãnh đạo của Mạnh Tinh Hà và lòng tín nhiệm của Diệp Duy Không, Hàn Giang Thành tung hoành tại Đông Vực, vừa chống cự lại Đại Thiên Môn, vừa tích cóp lực lượng. Đợi tới khi thực lực của họ đạt tới trình độ nhất định là bắt đầu phản công lại Đại Thiên Môn, cuối cùng thắng trận, khiến cho Đại Thiên Môn bị trọng thương. Hàn Giang Thành cũng nhảy lên thành thế lực đứng đầu Đông Vực, có thể sánh vai với những môn phái tồn tại từ vạn năm trước.
Sau này Mạnh Tinh Hà cảm giác mình rèn luyện trên giang hồ đã đủ nên tặng cho Diệp Duy Không một môn công pháp rồi thản nhiên rời khỏi, trở lại trong núi rừng tiếp nhận đạo thống của chi phái Tinh Hà Tán Nhân.
Sự tích của hai người này đã thành một truyền thuyết nổi danh trên giang hồ, từ đó trở đi các thế lực cũng quen dần với việc chiêu mộ khách khanh.
Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người. Nếu phát huy tác dụng của khách khanh, thậm chí còn có hiệu quả hơn đệ tử của bổn môn.
Mạnh Tinh Hà đảm nhiệm chức vụ khách khanh cho Hàn Giang Thành, bản thân cũng được rèn luyện, nhận được đủ loại cơ duyên bảo vật... Cuối cùng thậm chí Mạnh Tinh Hà được tôn là vị có thực lực mạnh nhất trong số các đời Tinh Hà Tán Nhân.”
Lâm Nhai Tử không giấu diếm Sở Hưu về chuyện này, dù sao đây là chuyện mà mọi người trên giang hồ đều biết.
Nhưng trong lời nói của Lâm Nhai Tử cũng có ý dụ dỗ.
Mạnh Tinh Hà gia nhập Hàn Giang Thành trợ giúp Hàn Giang Thành trở thành đại phái đứng đầu ở Đông Vực, nhưng bản thân cũng trở thành người mạnh nhất trong các đời Tinh Hà Tán Nhân, thậm chí không thua kém sư tổ.
Bây giờ nếu Sở Hưu ngươi giúp đỡ Cửu Phượng Kiếm Tông ta, không khéo cũng đạt được cảnh giới của Mạnh Tinh Hà năm xưa?
Nói đoạn, Lâm Nhai Tử còn nhìn về phái Lâm Phượng Vũ, đây là lần đầu tiên
hắn cảm thấy đứa con gái thiên phú xuất chúng nhưng hay gây chuyện này làm được một việc đúng đắn.
Chẳng qua hắn cũng không nghĩ đến, nếu giúp ai cũng là rèn luyện hồng trần trên giang hồ, vậy vì sao Sở Hưu lại phải giúp Cửu Phượng Kiếm Tông của hắn? Chẳng lẽ là vì con gái hắn ngực to? Trong toàn bộ Đông Vực, số tông môn mạnh hơn Cửu Phượng Kiếm Tông nhiều vô số kể.
Sở Hưu chỉ trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười khó lòng nắm bắt nói: “Được, sau khi ta rời núi, người đầu tiên gặp được là Lâm cô nương, đây là nhân quả cũng là duyên phận, không chừng trong cõi u minh tự có thiên ý.”
Lâm Nhai Tử lập tức cười ha hả nói: “Đúng đúng đúng, chính là thiên ý!”
Thấy Sở Hưu đáp ứng, Lâm Nhai Tử mặt mày hớn hở hẳn ra, nhìn con gái mình càng thấy thuận mắt, đúng là con gái tìm được một đại cơ duyên.
Nhưng Lâm Nhai Tử lại không hề nghĩ tới chuyện tác hợp Lâm Phượng Vũ và Sở Hưu.
Nguyên nhân rất đơn giản, truyền nhân của Cổ Tôn vô tình vô dục, chỉ truy tìm cực hạn của võ đạo, tình dục và con cháu sẽ ảnh hưởng tới điều này.
Rèn luyện hồng trần trong giang hồ, cũng là khảo nghiệm xem truyền nhân có chịu được sự mê hoặc của thất tình lục dục hay không.
Nếu có truyền nhân của Cổ Tôn nào không qua nổi khảo nghiệm này, vậy ngươi không phải truyền nhân hợp cách, tự động bị loại. Chi phái Cổ Tôn đó cũng thu nhận đệ tử khác.
Tuy không tàn khốc tới mức thu hồi võ công trên người ngươi, nhưng cũng cắt đứt hoàn toàn quan hệ nhan quả, từ nay về sau mỗi người một ngả, ngươi sống hay chết, Cổ Tôn đó cũng không để ý tới ngươi.
Bây giờ nếu hắn đi tác hợp con gái mình và Sở Hưu, rất dễ khiến Sở Hưu hiểu lầm là phá hoại lòng cầu đạo của y.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Nhai Tử lập tức tuyên bố chuyện này với mọi người, hầu hết đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông đều rất hưng phấn.
Trong Đại La Thiên, truyền nhân của Cổ Tôn hết sức nổi tiếng, huống chi cho dù Sở Hưu không phải truyền nhân của Cổ Tôn mà chỉ là võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường, Cửu Phượng Kiếm Tông bọn họ cũng có thêm một cường giả, vẫn là chuyện tốt.
Chỉ có Triệu Lương Ngọc sắc mặt âm trầm, có vẻ không hề cao hứng.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Triệu Lương Ngọc còn kéo Lâm Phượng Vũ đang định rời khỏi nói: “Sư muội, muội tới khuyên sư phụ đi, sao lại tùy tiện để Sở Hưu làm khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông ta, còn cho hắn quyền lợi lớn như vậy?”
Lâm Phượng Vũ bất đắc dĩ nói: “Sư huynh, huynh đừng như vậy có được không? Sở tiền bối là truyền nhân của Cổ Tôn, trong lòng chỉ có võ đạo cực hạn, không có những tình cảm phàm tục. Cho dù ta để ý tới người ta, người ta cũng chướng mắt với ta, ta và hắn thật sự không có quan hệ gì.”
Triệu Lương Ngọc lo lắng nói: “Sư muội! Không phải vì điều này nên ta nói hắn không tốt mà vì tên Sở Hưu kia thật sự không phải người tốt lành gì!”
Bình luận facebook