• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (13 Viewers)

  • Chương 161-165

Chương 161 Há miệng sư tử

Người của Giang gia cực kỳ khách khí dẫn Sở Hưu vào trong phòng khách, Giang Tây Thần cũng tới chắp tay với Lưu Thành Lễ nói: “Lưu đại nhân, đã lâu ngài không tới, chẳng hay lần này có việc gì muốn làm?”

Trong Kiến Châu Phủ người Giang gia quen nhất chính là Lưu Thành Lễ này, trước đó Tề Thành luôn nằm dưới sự quản lý của Lưu Thành Lễ.

Lưu Thành Lễ chỉ Sở Hưu sau lưng nói: “Vị này là tuần sát sứ tân nhiệm của Kiến Châu Phủ chúng ta, Sở Hưu Sở đại nhân.”

Đám người Giang gia Giang Tây Thần vừa định tiến lên bái kiến nhưng khi thấy thực lực Sở Hưu lại đều sửng sốt một hồi.

Hiển nhiên bọn họ không ngờ vị tuần sát sứ mới tới này lại chỉ là Ngoại Cương cảnh.

Có điều Giang Tây Thần cũng không lộ vẻ ngạc nhiên gì, chỉ cười ha hả nói: “Hóa ra là Sở đại nhân, là lỗi của chúng ta rồi. Khi Sở đại nhân nhậm chức quá kín tiếng, nếu không Giang gia ta chắc chắn sẽ đích thân đưa lễ tới.”

Những lời này của Giang Tây Thần đương nhiên chỉ là khách khí, cho dù Sở Hưu có kín tiếng đến đâu, chẳng lẽ Giang gia còn không biết tuần sát sứ mới tới nhận chứ? Chẳng qua bọn hắn đều không định làm vậy.

Sở Hưu cũng chẳng để tâm khoát tay áo nói: “Gia chủ Giang gia khách khí quá rồi, Quan Trung Hình Đường bảo hộ một phương, quyền chức gì chỉ là bề ngoài, có hay không cũng chẳng quan trọng.”

Giang Tây Thần cười ha hả nói: “Sở đại nhân không thấy quan trọng nhưng Giang gia ta lại không thể không thấy quan trọng. Ta sẽ lập tức sai người chuẩn bị rượu thịt, mời Sở đại nhân vào bàn.”

Thấy thái độ của Sở Hưu cũng khá hòa thuận, đám người Giang gia mới thở dài một hơi.

Bọn hắn chỉ sợ tuần sát sứ tân nhiệm là người khó đối phó như Phương Chính Nguyên, mềm không được cứng cũng chẳng xong, vậy mới càng đau đầu.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Chuyện cơm nước không vội, thật ra ta tới lần này là muốn Giang gia giúp đỡ đôi chút.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng. Mọi người trong Giang gia chỉ sợ Sở Hưu nói muốn Giang gia bọn họ hỗ trợ điều tra cái chết bất ngờ của tuần sát sứ tiền nhiệm.

Giang Tây Thần ngược lại vẫn bình thản đáp: “Sở đại nhân có việc gì xin cứ nói thẳng, chỉ cần Giang gia ta có thể giúp được, chắc chắn sẽ không từ chối!”

Sở Hưu cười cười nói: “Dễ thôi dễ thôi, thật ra lần này ta tới tìm Giang gia chủ là muốn hóa duyên.

Chuyện đất Quan Trung Giang gia chủ ngươi cũng biết mà. Võ giả cùng các đội buôn ba vùng Bắc Yên, Đông Tề, Tây Sở lại thêm một số kẻ thượng vàng hạ cám đều tập trung ở đây, dẫn tới toàn bộ Quan Trung rồng rắn lẫn lộn, còn dẫn tới không ít hung đồ ma đạo muốn thừa dịp loạn mưu lợi.

Quan Trung Hình Đường gìn giữ bình an cho mảnh đất này cũng chẳng dễ dàng gì. Mấy năm nay không ít người hy sinh, điển hình là vị tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên cùng vị bộ đầu giang hồ Ngũ Tư Bình dưới trướng ta cách đây không lâu. Những người này đều hy sinh vì nhiệm vụ gìn giữ bình an cho Quan Trung ta.”

Những người Giang gia khác nghe tới ba chữ Phương Chính Nguyên đều cảm thấy căng thẳng, có điều Giang Tây Thần mặt không hề đổi sắc, vì hắn biết vị tuần sát sứ tân nhiệm này không tới vì chuyện Phương Chính Nguyên, bằng không y đã không nói thêm cả Ngũ Tư Bình.

Rốt cuộc Ngũ Tư Bình xảy ra chuyện gì, người ngoài còn thấy rõ rành rành. Vị bộ đầu giang hồ này trước nay kiêu ngạo bất kham nhưng làm việc cẩn thận chi tiết, tuyệt đối không dễ dàng mạo hiểm. Kết quả vị tuần sát sứ này vừa tới Ngũ Tư Bình đã hy sinh vì nhiệm vụ, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?

Chỉ có điều chuyện của Ngũ Tư Bình cũng như của Phương Chính Nguyên, không có chứng cứ chỉ nghi ngờ cũng vô dụng. Dân bất lực quan không tra xét, dù sao nếu không ai thăm dò tới cùng, vậy sẽ an toàn tuyệt đối.

Cho nên sự chú ý của Giang Tây Thần đều đặt trên hai chữ ‘hóa duyên’ của Sở Hưu, hắn không khỏi hỏi lại: “Ý của Sở đại nhân là?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đơn giản thôi. Quan Trung Hình Đường bảo hộ bình an cho khu vực này nhưng các huynh đệ thủ hạ thậm chí tay cầm đao cùn kiếm gãy cũng không nỡ đổi. Nghe nói Giang gia giàu có thậm chí Tề Thành còn có người gọi là Giang Bán Thành, cho nên tại hạ mới mặt dày mày dạn tới nhờ Giang gia chủ giúp đỡ đôi chút.”

Người Giang gia nghe Sở Hưu nói vậy lập tức thở dài một tiếng.

Hóa ra là tới đòi tiền, nếu vậy lại dễ nói chuyện hơn nhiều.

Ở nơi khác nếu thế lực võ lâm địa phương bị triều đình đòi tiền như vậy, bọn họ đương nhiên cực kỳ chán ghét chống cự.

Nhưng tại Quan Trung, chín thành chín thế gia đặt chân tại Quan Trung đều có giao dịch với người của ba nước khác.

Quan Trung Hình Đường nắm giữ mạch máu của họ cho nên việc xây dựng quan hệ với Quan Trung Hình Đường là rất cần thiết. Đừng nói chỉ là tống tiền như vậy, khối Thanh Tâm Noãn Ngọc Phật mà Giang gia tặng cho Ngụy Cửu Đoan thậm chí tốn tới một phần năm gia sản Giang gia, xem như xuất huyết lớn.

Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên vì sao mà chết? Không phải vì hắn tham, mà là vì hắn không tham.

Giờ Sở Hưu chủ động giơ tay đòi tiền, đây ngược lại là việc tốt.

Cho nên Giang Tây Thần lập tức gọi một hạ nhân tới, rỉ tai dặn vài câu rồi quay sang phía Sở Hưu nói: “Sở đại nhân yên tâm đi. Giang gia chúng ta thân ở Quan Trung nhiều năm như vậy cũng nhận được sự che chở của Quan Trung Hình Đường, đương nhiên cũng nên cống hiến đôi chút cho Hình Đường.”

Một lúc lâu sau, hạ nhân cầm một hộp gấm đi tới, Giang Tây Thần đưa hộp gấm tới trước mặt Sở Hưu, mỉm cười nói: “Sở đại nhân xin vui lòng nhận cho.”

Sở Hưu mở hộp gấm, bên trong là một số tử kim lớn cỡ đầu ngón tay cùng hai bình đan dược.

Giang Tây Thần khẽ vươn tay: “Hai trăm lượng tử kim cùng hai bình đan dược hai mươi viên Dưỡng Linh Đan ngũ chuyển. Chút lòng thành nho nhỏ, không đủ thể hiện kính ý.”

Sở Hưu nhìn thoáng qua đồ trong hộp gấm, cầm một viên tử kim lên vê vê trong tay rồi nhìn sang phía Giang Tây Thần thản nhiên nói: “Đúng là chút lòng thành nhỏ thật, Giang gia chủ, ngươi coi Sở Hưu ta là ăn mày chắc?”

“Ầm!”

Sở Hưu hất văng hộp gấm sang bên, hành động đột ngột này khiến đám người giật nảy mình, ngay bọn Đỗ Quảng Trọng cũng không ngờ Sở Hưu lại trở mặt với người của Giang gia ngay tại chỗ như vậy.

Người bên Giang gia lộ vẻ giận dữ, hành động này của Sở Hưu chẳng khác gì tát lên mặt bọn họ. Người tính khí nóng nảy như Giang Diệu định phát tác tại chỗ nhưng lại bị Giang Tây Thần ngăn lại.

Giang Tây Thần thụ lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Sở Hưu nói: “Sở đại nhân, ngươi làm vậy là có ý gì?”

Sở Hưu lạnh lùng đáp: “Có ý gì ư? Hai trăm lượng tử kim cùng hai bình đan dược ngũ chuyển cũng đủ đuổi một võ giả Ngoại Cương cảnh rồi, nhưng ngươi định đuổi cả hai trăm bộ đầu bộ khoái giang hồ trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu sao?”

Giang Tây Thần đè nén cơn thịnh nộ trong lòng nói: “Vậy Sở đại nhân ngươi muốn bao nhiêu?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Không nhiều, một phần mười sản nghiệp Giang gia các ngươi là được.”

Nghe xong lời này, Giang Tây Thần giận quá hóa cười nói: “Sở đại nhân khẩu vị lớn thật! Người ta thì há miệng sư tử, ngươi vừa mở miệng còn rộng hơn cả ác long. Há miệng đã đòi một phần mười gia sản Giang gia, lấy gì ra mà đòi như vậy?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Giang gia các ngươi giàu có lắm cơ mà, mừng thọ cho chưởng hình quan đại nhân còn có thể chi cả một phần năm gia sản, chẳng lẽ vị tuần sát sứ ta còn chẳng đáng một phần mười?”

Mọi người trong Giang gia đều có thể nhìn ra Sở Hưu này rõ là đang cố tình gây sự.

Chi một phần năm gia sản Giang gia làm lễ mừng cho Ngụy Cửu Đoan là do Giang gia bọn họ quyết đoán, hạ quyết tâm tìm một người che chở.

Trên thực tế cũng đúng thật là vậy, Giang gia tại Kiến Châu Phủ còn tính là thế lực lớn nhưng đặt ra toàn bộ Quan Tây lại chẳng đáng chú ý.

Nhưng khi đó Giang Tây Thần gạt bỏ ý kiến mọi người khác, bỏ một phần năm gia sản mua một khối Thanh Tâm Ngọc Noãn Phật tặng cho Ngụy Cửu Đoan, sau đó Giang gia bọn họ lập tức bộc lộ tài năng trở thành người xuất sắc nhất trong buổi tiệc mừng thọ. Còn Ngụy Cửu Đoan cũng ngỏ ý hài lòng với món quà của Giang gia.

Những người khác thấy thái độ của Ngụy Cửu Đoan như vậy cũng biết hắn nhận ân tình này của Giang gia, cho nên ngày thường không ai tới trêu chọc Giang gia, cũng khiến mấy năm nay Giang gia luôn thuận buồm xuôi gió.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ. Tỷ như tên Phương Chính Nguyên kia không nhìn thái độ của Ngụy Cửu Đoan mà nhất quyết làm khó bọn họ. Còn Giang gia muốn điều Phương Chính Nguyên tới nơi khác cũng chẳng được.

Mặc dù Ngụy Cửu Đoan ghi nhớ ân tình này của Giang gia nhưng lại không phải Giang gia nói cái gì Ngụy Cửu Đoan sẽ làm theo thế đó. Bởi đây chỉ là một ân tình chứ không phải giao dịch, Ngụy Cửu Đoan muốn cho thì cho, Ngụy Cửu Đoan không muốn cho bọn hắn cũng chẳng thể đi đòi.

Nếu Giang gia trực tiếp phái người tới tìm Ngụy Cửu Đoan nhờ hắn điều Phương Chính Nguyên đi, vậy chắc chắn Ngụy Cửu Đoan sẽ đánh đuổi người Giang gia đi, đồng thời cho rằng Giang gia không biết điều.

Từ bao giờ mà một gia tộc nho nhỏ cũng dám nhúng tay vào việc bổ nhiệm tuần sát sứ? Quả thật không biết điều.

Cho nên khi đó Giang gia mới lựa chọn đi nước cờ hiểm diệt trừ Phương Chính Nguyên. Chỉ cần bọn họ làm kín kẽ một chút, không lưu lại chứng cứ rõ ràng, cho dù tình báo có tới trước mặt Ngụy Cửu Đoan, Ngụy Cửu Đoan mới lệnh cho người dưới không tra xét gì Giang gia. Nếu không một tuần sát sứ chết đi theo thông lệ hẳn phải tra xét nghiêm ngặt.

Một loạt sự tình diễn ra, tiền đưa lễ mừng thọ Ngụy Cửu Đoan họ cũng sớm kiếm lại được, vụ mua bán này cũng khá có lời.

Còn nhìn lại tên Sở Hưu trước mắt, mặc dù hắn là tuần sát sứ nhưng chỉ là người mới, quan trọng nhất là chỉ có Ngoại Cương cảnh.

Một tên tuần sát sứ Ngoại Cương cảnh có thể mang lại lợi lộc gì cho bọn họ? Điểm này người của Giang gia nghĩ không ra, cho nên Sở Hưu vừa lên tiếng đòi một phần mười gia sản Giang gia, vậy chỉ có thể dùng năm chữ để mô tả, đó là ‘nằm mơ giữa ban ngày’!

Lúc này ngay cả những trưởng lão Giang gia vẫn luôn do dự cũng định trở mặt, song Giang Tây Thần lại đột nhiên giơ tay ngăn bọn họ lên tiếng.

Nhìn Sở Hưu, khóe miệng Giang Tây Thần nở thành một nụ cười nói: “Sở đại nhân, thứ ngài muốn quý giá quá, tại hạ nhất định phải bẩm báo lên lão tổ mới có thể quyết định.

Huống hồ một phần mười gia sản Giang gia ta không chỉ trong Tề Thành, còn có ở các thành thị bên ngoài, cần có thời gian thu xếp.

Chẳng hay Sở đại nhân có thể thư thả cho ba ngày không? Ba ngày sau Giang gia ta sẽ cho Sở đại nhân một câu trả lời chắc chắn.”

Sở Hưu nhìn Giang Tây Thần một hồi rồi nói: “Vậy thì được, ta cho Giang gia chủ ngươi ba ngày. Hy vọng sau ba ngày ngươi sẽ có một lựa chọn lý trí.”

Lực lượng của Giang gia
Chương 162 Lực lượng của Giang gia

Bên ngoài Tề Thành, Sở Hưu nhìn Giang gia một chút rồi thản nhiên nói: “Chẳng trách Giang gia quật khởi được tại Kiến Châu Phủ, Giang Tây Thần này cũng có chút bản lĩnh.”

Đỗ Quảng Trọng gật đầu nói: “Không sai, ngày trước Giang gia dám ra tay với Phương Chính Nguyên, đúng là gan to bằng trời.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không có ý đó, ta đang nói thái độ của hắn hôm nay.

Vừa rồi ta đã quá đáng như vậy, thực lực của ta cũng bày ngay đó nhưng Giang Tây Thần vẫn nhịn được không trở mặt với ta. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có làm được không?”

Đỗ Quảng Trọng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp: “Không làm được.”

Đổi lại là hắn, Sở Hưu làm như vừa rồi rõ ràng là tới gây sự, hắn thân là gia chủ một gia tộc, đồng ý mới là lạ.

Đừng nói kẻ thực lực cường đại như Giang Tây Thần thậm chí dám tính toán hạ sát một tuần sát sứ, cho dù những gia tộc nhỏ cũng chẳng chịu để Sở Hưu ức hiếp như vậy.

Ngươi là tuần sát sứ là có thể há miệng đòi tận một phần mười tài sản gia tộc ta, rốt cuộc ngươi là Quan Trung Hình Đường hay là Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu?

“Vậy đại nhân, ba ngày sau chúng ta phải làm gì?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Còn làm gì? Ta đã nói rồi mà, ba ngày sau hy vọng Giang gia có một lựa chọn lý trí. Quyền lựa chọn này không ở chỗ ta mà trên tay bọn hắn.”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi.

Mà lúc này trong Giang gia, Giang Diệu bất mãn nói: “Gia chủ, tên Sở Hưu kia lớn lối thế sao ngươi vẫn phải nhún nhường? Một phần mười gia sản, vậy mà hắn cũng mở miệng nói ra được! Đúng là không biết điều!”

Giang Tây Thần lạnh giọng đáp: “Đương nhiên ta biết tên Sở Hưu chỉ định dọa dẫm Giang gia ta, có điều Giang gia ta đi được tới nước này luôn dựa vào hai chữ cẩn thận và quả quyết.

Lúc nên xuất thủ đương nhiên phải quả quyết xuất thủ, nhưng lại không thể lỗ mãng xuất thủ. Các ngươi nghĩ kỹ đi, tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường luôn do cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đảm

nhiệm, sao lại đột nhiên xuất hiện một võ giả Ngoại Cương cảnh như vậy. Không có bối cảnh gì hắn ngồi được lên vị trí đó chắc?

Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên hành xử cứng nhắc, không biết biến báo, vốn đã bị Ngụy đại nhân ngứa mắt, sau lưng lại chẳng có chỗ dựa cho nên chúng ta mới dám ra tay. Nhưng với Sở Hưu này, trước mắt phải điều tra lai lịch của hắn, xem hắn rốt cuộc có tư cách gì mà đòi một phần mười gia sản Giang gia ta!”

Nói xong, Giang Tây Thần quay sang Diêu gia nói: “Đi thôi, cùng ta tới Thương Châu Phủ hỏi thăm Vệ Hàn Sơn đại nhân lai lịch tên Sở Hưu này!”

Lần này Giang gia chỉ bỏ ít đồ ra đuổi Sở Hưu như vậy ngược lại không phải coi thường Sở Hưu mà là bọn họ đã chi một phần tiền cho tuần sát sứ. Chỉ có điều tuần sát sứ này không phải Sở Hưu mà là tuần sát sứ Thương Châu Vệ Hàn Sơn.

Trước đó sau khi Phương Chính Nguyên chết, Vệ Hàn Sơn hoạt bát nhất, hắn muốn nhân cơ hội này ôm cả Kiến Châu Phủ. Giang gia cũng sớm đầu tư, tặng một khoản lễ lớn cho Vệ Hàn Sơn.

Có điều chẳng ai ngờ nổi cuối cùng Vệ Hàn Sơn không tiếp quản được Kiến Châu Phủ, ngược lại bên trên phái một vị tuần sát sứ mới xuống, cũng khiến cho đại lễ của Giang gia thành ra tặng không.

Đương nhiên cũng không thể coi là tặng không, tối thiểu Vệ Hàn Sơn cũng ghi nhận tâm ý của Giang gia, cho dù cuối cùng hắn không ôm được Kiến Châu Phủ nhưng cũng có quan hệ nhất định với Giang gia.

Diện tích của Thương Châu Phủ cũng gần gần với Kiến Châu Phủ nhưng lại phồn hoa hơn nhiều, trong châu phủ này có tổng cộng hơn hai mươi tòa thành nhỏ, Thương Châu Thành ở trung tâm cũng phồn hoa hơn Kiến Châu Thành.

Hơn nữa biểu lộ của Vệ Hàn Sơn cũng khác với đại đa số các tuần sát sứ khác.

Đại bộ phận các tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường cho dù có trạch viện bên ngoài nhưng thời gian chủ yếu vẫn ở lại trong đường khẩu tuần sát sứ. Còn Vệ Hàn Sơn lại thích hưởng thụ xa hoa, tại Thương Châu Thành hắn có một đại trạch riêng của mình, thậm chí làm việc ngay trong trạch viện của bản thân, trừ phi có đại sự gì diễn ra hắn mới tới đường khẩu tuần sát sứ.

Lúc này Giang Tây Thần dẫn người tới trước đại trạch của Vệ Hàn Sơn, sau khi cho người thông báo bọn hắn được đưa vào trong phòng tiếp khách. Nửa ngày sau Vệ Hàn Sơn mới ngáp ngắn ngáp dài mặc một bộ áo gấm rộng thùng thình đi ra, chậm rãi nói: “Chẳng phải Giang gia chủ à, sao còn rảnh rỗi tới chỗ này của ta?”

Trước đó Vệ Hàn Sơn còn khá nhiệt tình với Giang gia, nếu hắn có thể thuận lợi tiếp quản Kiến Châu Phủ, vậy đại tộc bản địa như Giang gia chắc chắn sẽ là đối tượng kết giao của hắn.

Chỉ có điều giờ tuần sát sứ tân nhiệm ở Kiến Châu cũng đã nhận chức, hắn cũng chẳng còn ý tưởng đó nữa, thái độ đối với Giang gia cũng trở nên tùy tiện. Nhưng dẫu sao cũng nhận quà của người ta, người ta tới cũng nên gặp.

Giang Tây Thần cung kính chắp tay một cái nói: “Lần này tại hạ tới tìm Vệ đại nhân thật ra là muốn hỏi chuyện về vị tuần sát sứ tân nhiệm ở Kiến Châu. Vị Sở đại nhân kia đúng là kinh người quá đáng!”

Nghe thấy chuyện có liên quan tới Sở Hưu, Vệ Hàn Sơn ngược lại dấy lên chút hứng thú, hắn hỏi: “Sao vậy, tuần sát sứ đại nhân mới tới chỗ các ngươi đã gây chuyện gì à?”

Giang Tây Thần gương mặt bi phẫn nói: “Tên Sở Hưu miệng nói tới Giang gia ta hóa duyên, Giang gia ta cũng theo quy củ dâng không ít tiền tài lên cho hắn. Nào ngờ tên hắn lại mở hàm sư tử, há miệng đã đòi một phần mười gia sản của Giang gia ta!”

Nghe xong lời này Vệ Hàn Sơn cũng líu lưỡi, hắn chậc chậc một hồi rồi thở dài: “Tên Sở Hưu này thật to gan, một phần mười gia sản, hắn nghèo quá phát điên rồi hay sao?”

Vị trí tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường coi như quyền thế một phương, quản lý một châu phủ ít nhất cũng phải mười mấy tòa thành nhỏ, thế lực lớn nhỏ cộng lại cùng vài chục. Nếu có chuyện cần nhờ tới Quan Trung Hình Đường, bình thường bỏ chút tiền hiếu kính cũng không có gì là lạ, nhưng Sở Hưu trực tiếp mở miệng đòi một phần mười gia sản nhà người ta, thế này có khác gì trắng trợn cướp bóc? Vệ Hàn Sơn hắn còn chẳng dám làm thế, Sở Hưu kia lấy gì mà đòi nhiều như vậy?

Cho nên Vệ Hàn Sơn cũng kinh ngạc hỏi: “Sở Hưu kia đã quá đáng như vậy mà ngươi vẫn không trở mặt với hắn à?”

Giang Tây Thần nói: “Ta cũng muốn trở mặt, nhưng tên Sở Hưu kia bộ dáng hùng hùng hổ hổ, ta cũng không đoán được sau lưng đối phương

có ai không. Vạn nhất đối phương có quan hệ gì trên tổng đường, muốn ức hiếp một thế gia nhỏ như Giang gia ta chẳng dễ như trở bàn tay?

Cho nên ta mới tới nhờ Vệ đại nhân giúp đỡ, hỏi thăm nội tình tên Sở Hưu này.”

Vệ Hàn Sơn như cười như không nhìn Giang Tây Thần nói: “Giang gia chủ thật cẩn thận.”

Giang Tây Thần cười bồi: “Người trong giang hồ mà, không cẩn thận khéo đã chết từ lâu. Sau lưng ta còn rất nhiều tộc nhân của Giang gia, ta không thể không cẩn thận được.”

Vệ Hàn Sơn phất phất tay nói: “Thôi được rồi, Giang gia chủ ngươi đã nói đến vậy ta cũng đành giúp ngươi lần này. Thân phận lai lịch tên Sở Hưu kia quả không đơn giản, cũng có chỗ dựa.”

Nghe xong câu này của Vệ Hàn Sơn, Giang Tây Thần không khỏi than một tiếng, thật nguy hiểm.

Quan Trung Hình Đường nước sâu thăm thẳm, tứ đại chưởng hình quan cũng chỉ là thế lực ngoài sáng, những võ giả sức chiến đấu cường đại đều ở trong nội bộ tổng đường, tỷ như mấy thủ lĩnh Tập Hình Ti, nghe nói thực lực bọn họ còn mạnh hơn bốn vị chưởng hình quan kia.

Có điều sau đó Vệ Hàn Sơn lại nói: “Chẳng qua ngươi cũng không cần phải lo, tên Sở Hưu kia không uy hiếp được ngươi.

Đừng nhìn Sở Hưu kia tuổi còn trẻ, trong thế hệ trẻ tuổi hắn vẫn rất có uy danh, là người có tên trên Long Hổ Bảng đấy.

Hắn đã từng là tán tu, sau này gia nhập Thanh Long Hội, còn từng làm sát thủ tại Thanh Long Hội một thời gian, nghe nói còn khiến cả Yến Đông xôn xao.

Về sau không biết chuyện gì xảy ra mà hắn lại đột nhiên mưu phản Thanh Long Hội, gia nhập Quan Trung Hình Đường, trở thành tuần sát sứ Kiến Châu.

Còn chỗ dựa của hắn cũng là mấu chốt khiến hắn trở thành tuần sát sứ, chính là Quan Trung Đại Hiệp - Sở Nguyên Thăng. Kẻ này được Sở Nguyên Thăng tự mình tiến cử cho Quan Tư Vũ đại nhân, nghe nói còn là họ hàng xa của Sở đại hiệp.

Nếu Sở đại hiệp đã mở miệng, Quan Tư Vũ đại nhân đương nhiên phải nể mặt Sở đại hiệp, bằng không ngươi nghĩ vì sao một võ giả Ngoại Cương cảnh như hắn có thể trở thành tuần sát sứ?”

Vệ Hàn Sơn nhìn Giang Tây Thần, lạnh lùng nói: “Sở Hưu kia mặc dù là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng nhưng thanh danh hắn đều ở Yến Đông, cho dù là tuấn kiệt nhưng cũng chỉ trong giới trẻ mà thôi, không đáng lo.

Về phần Sở đại hiệp tiến cử ngươi cũng không cần quan tâm. Mấy năm nay Sở đại hiệp tiến cử còn ít người sao, ngươi thấy những người hắn tiến cử ra sao?

Huống hồ cho dù Sở đại hiệp có muốn nhúng tay vào cũng chẳng được. Đây là chuyện nội bộ của Quan Trung Hình Đường chúng ta, Sở đại nhân cũng tự có chừng mực.”

Nghe xong những lời này Giang Tây Thần thở dài chắp tay với Vệ Hàn Sơn nói: “Đa tạ Vệ đại nhân đã chỉ bảo.”

Tin tức này của Vệ Hàn Sơn cực kỳ quan trọng đối với Giang Tây Thần, không có lực lượng tuyệt đối sao hắn dám trở mặt với Sở Hưu?

Ngày xưa Giang gia dám xuống tay với Phương Chính Nguyên cũng là do Phương Chính Nguyên không có chỗ dựa, thậm chí còn bị Ngụy Cửu Đoan ngứa mắt. Mà Giang gia cũng có chút ân tình ở chỗ Ngụy Cửu Đoan.

Còn Sở Hưu này mặc dù yếu hơn Phương Chính Nguyên nhiều nhưng lại có chỗ dựa, tuy chỗ dựa này thật ra lại chẳng tác dụng gì.

Quan Trung Đại Hiệp thanh danh rất lớn trên đất Quan Trung, nhưng chỉ là thanh danh lớn chứ không phải quyền thế lớn.

Cũng như Vệ Hàn Sơn đã nói, Sở Nguyên Thăng sẽ không dễ dàng nhúng tay vào chuyện nội bộ của Quan Trung Hình Đường, nếu người nào hắn tiến cử xảy ra chuyện hắn cũng phải giúp, vậy Quan Trung Hình Đường này rốt cuộc do ai định đoạt?

Giang Tây Thần cười tủm tỉm đưa một hộp gấm tới, bên trong rõ ràng là năm trăm lượng tử kim cùng hai viên đan dược lục chuyển. Mặc dù chỉ có hai viên nhưng giá trị còn cao hơn hai bình định cho Sở Hưu trước đó.

Trong hộp gấm này không ngờ còn giá trị gấp đôi cái hộp định đưa cho Sở Hưu.

“Giang gia chủ làm vậy là sao?” Vệ Hàn Sơn mặt không đổi sắc thu hộp gấm lại rồi mới hỏi.

Giang Tây Thần cười tủm tỉm nói: “Chút lòng thành thôi mà, mong Vệ đại nhân không ghét bỏ. Sắp tới Giang gia ta chuẩn bị mở rộng chuyện

làm ăn tới Thương Châu Phủ. Đến lúc đó mong Vệ đại nhân chiếu cố nhiều hơn.

Còn nếu tên Sở Hưu kia vẫn cố tình làm khó Giang gia ta, mong lúc đó Vệ đại nhân có thể đứng ra nói mấy lời công bằng cho Giang gia ta.”

Có câu ‘quan huyện không bằng hiện quản’, mặc dù Giang gia tạo được chút ấn tượng chỗ Ngụy Cửu Đoan nhưng vẫn cần kết giao với những tuần sát sứ bên dưới.

Vốn Sở Hưu là một lựa chọn rất tốt nhưng y quá tham lam cho nên bọn họ chỉ có thể bỏ gần tìm xa, tới kết giao với Vệ Hàn Sơn. Cùng lắm thì chuyển một phần chuyện làm ăn buôn bán sang bên Thương Châu Phủ.

Coi trời bằng vung
Chương 163 Coi trời bằng vung

Ba ngày sau Sở Hưu trực tiếp gọi ba người Đỗ Quảng Trọng tới, đồng thời lệnh cho bọn họ gọi toàn bộ bộ đầu bộ khoái giang hồ tập kết đông đủ ngoài thành.

Ba người Đỗ Quảng Trọng nghe vậy giật mình vội hỏi: “Đại nhân, ngài định làm gì vậy?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đã qua ba ngày, thời hạn ta cho Giang gia cũng đã đến. Giờ xem Giang gia lựa chọn ra sao. Nếu Giang gia lựa chọn sai lầm, vậy đành xin lỗi.”

Ba người Đỗ Quảng Trọng lập tức toàn thân phát lạnh, nhìn bộ dáng này của Sở Hưu là hiểu đành xin lỗi của y là có ý gì.

Có điều ba người cũng chẳng gan đâu khuyên can gì về quyết định của Sở Hưu, chỉ có thể nghe lệnh làm việc.

Dùng uy hiếp xây dựng quyền uy chỉ có một điểm lợi, đó chính là trong thời gian ngắn khiến đám thủ hạ không dám làm trái nửa câu.

Thi thể bọn Ngũ Tư Bình chỉ vừa hạ táng, bọn họ đương nhiên không muốn bước lên vết xe đổ của Ngũ Tư Bình.

Lần thứ hai tới Tề Thành, Sở Hưu dẫn người đi vào đại trạch của Giang gia, lần này thậm chí chẳng ai nghênh đón, bọn Giang Tây Thần thấy Sở Hưu tới cũng chẳng buồn đứng lên.

Sở Hưu chẳng buồn để ý, hắn chỉ thản nhiên nói: “Giang gia chủ, ba ngày đã qua, chẳng hay các ngươi suy nghĩ ra sao rồi?”

Giang Tây Thần thản nhiên đáp thẳng: “Thật xin lỗi, yêu cầu của Sở đại nhân tại hạ khó lòng làm theo nổi. Đúng là Quan Trung Hình Đường là bảo vệ bình an cho đất Quan Trung, nhưng không nghĩa là thế lực võ lâm Quan Trung ta phải khúm núm với Quan Trung Hình Đường, bó tay chịu trận!”

Sở Hưu híp mắt thản nhiên đáp: “Giang gia chủ, đây là kết quả sau ba ngày suy nghĩ của ngươi phải không?

Một phần mười gia sản kia ta cũng chẳng lấy không, những chuyện Giang gia ngươi lén lút làm tại Kiến Châu Phủ đâu lừa được người khác.

Con người ta thật ra rất dễ nói chuyện, chỉ cần chịu giao tiền, ta sẽ bao bọc cho chuyện làm ăn của Giang gia tại Kiến Châu Phủ này, không cần lén lén lút lút như lúc trước nữa.”

Giang Tây Thần quát lớn: “Sở Hưu! Cho dù ngươi là tuần sát sứ Quan

Trung Hình Đường cũng không thể ngậm máu phun người như vậy được! Giang gia ta làm chuyện lén lút lúc nào?

Huống hồ Quan Trung Hình Đường luôn làm việc theo chứng cứ, giờ ngươi nói vậy có chứng cứ gì không?”

Giang Tây Thần đối mặt với Sở Hưu cực kỳ hùng hổ. Chỗ dựa của đối phương là Sở Nguyên Thăng sẽ không nhúng tay vào chuyện nội bộ Quan Trung Hình Đường, còn Giang gia hắn cũng đã xử lý tất cả chứng cứ buôn lậu, nên giấu đã giấu, nên hủy đã hủy, có thể nói còn trong sạch hơn bất cứ ai. Cho dù giờ bọn họ bỏ mặc cho Sở Hưu tra xét, y cũng chẳng tra ra cái gì.

Có điều do liên lụy tới Sở Nguyên Thăng nên Giang gia cũng không thể làm gì Sở Hưu. Phương Chính Nguyên chết không ai quản nhưng nếu tuần sát sứ tân nhiệm Sở Hưu chết, chắc chắn sẽ có người quản.

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà chết liền hai tuần sát sứ, trong đó có một còn do Quan Trung Đại Hiếp - Sở Nguyên Thăng giới thiệu, phía trên không phái người xuống tra xét mới gọi là lạ.

Nhưng không giết Sở Hưu không có nghĩa bọn họ sẽ bỏ mặc Sở Hưu phách lối ở đây. Sau ngày hôm nay Giang Tây Thần chuẩn bị liên hợp tất cả các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ đồng loạt chống lại Sở Hưu, để tên tuần sát sứ này mất hết thanh danh!

Quan Trung Hình Đường xét duyệt tuần sát sứ cũng phải xem chiến tích, ngươi một tuần sát sứ mất hết thanh danh trong khu vực của mình, có thể hiểu ấn tượng của Quan Trung Hình Đường với ngươi sẽ ra sao, nhẹ thì răn dạy, nặng… thậm chí trực tiếp phế truất chức vị tuần sát sứ!

Nhìn dáng vẻ trước cung kính sang ngạo mạn của Giang Tây Thần, Sở Hưu lắc đầu thở dài nói: “Giang gia chủ, ba ngày trước ta đã nói với ngươi rồi. Mong rằng ngươi sẽ có một lựa chọn lý trí. Đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn sai lầm.

Chẳng phải ngươi muốn chứng cứ ư? Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ cho ngươi chứng cứ.”

Nói xong Sở Hưu lấy từ trong hộp báu không gian ra một đống khoáng thạch vứt xuống đất, lạnh giọng nói: “Đây là khoáng thạch quý giá xuất xứ từ Bắc Yên, Đoạt Thối Kim, bị nghiêm cấm buôn bán sang quốc gia khác.

Tê Thành Giang gia miệt thị pháp quy Hình Đường, vi phạm lệnh cấm buôn lâu, phá hoại thanh danh Quan Trung, tội đáng chém đầu!”

Đám người Giang gia đã sợ tới ngây người, kể cả bọn Đỗ Quảng Trọng cũng không ngờ Sở Hưu lại trắng trợn vu oan hãm hại như vậy!

Giang Diệu tính khí nóng nảy trực tiếp nhảy ra chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Sở Hưu! Ngươi coi Giang gia ta toàn kẻ ngu ngốc, hay coi Quan Trung Hình Đường là ngu ngốc đây?

Ngươi cứ chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu! Giang gia ta có quan hệ với Ngụy Cửu Đoan đại nhân, sau ngày hôm nay Giang gia ta nhất định sẽ tới chỗ Ngụy Cửu Đoan đại nhân tố cáo ngươi. Để loại người như ngươi làm tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường rõ là làm loạn!”

Một tiếng cười lạnh khinh thường đột nhiên vang lên, không đợi đám người kịp phản ứng, tiếng cười vừa dứt tay Sở Hưu đã đặt lên chuôi Hồng Tụ Đao!

Huyết Luyện Thần Cương ngưng tụ thành đao mang rời vỏ, Thanh Long Xuất Hải, thế đao ngập trời!

Chỉ trong chớp mắt này đao mang màu đỏ rực mỹ lệ đã tràn ngập khắp nơi trong đại sảnh, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, lực lượng cũng cường đại tới cực hạn.

Mọi người tại đây không ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên xuất thủ như vậy, kể cả bọn thủ hạ của y như Đỗ Quảng Trọng.

Có điều một đao Tụ Lý Thanh Long của Sở Hưu nhanh chóng tới cực hạn, nhanh tới mức khi bọn Giang Diệu phản ứng lại, đao mang kia đã tới trước người hắn!

"Ngự!”

Giang Diệu thậm chí không kịp rút kiếm, hắn trực tiếp giơ xong chưởng đánh tới, cương khí màu xám ầm ầm bộc phát, ngưng tụ thành một tấm thuẫn cương khí, định tạm thời ngăn cản thế đao của Sở Hưu.

Nhưng uy năng của Huyết Luyện Thần Cương vượt ngoài tưởng tượng của hắn, thuẫn cương khí của hắn thậm chí không ngăn nổi đao cương của Sở Hưu dù chỉ trong chớp mắt, trưc tiếp bị thế đao chém vỡ. Một tiếng nổ cương khi ầm ầm vang lên, Giang Diệu bị Sở Hưu xuất đao chém bay, vết đao trước ngực phun ra máu tươi, sống chết không rõ.

Sở Hưu mang theo Hồng Tụ Đao, lạnh lùng nói: “Ta không coi ai là kẻ ngu cả, chỉ có điều trong một số thời điểm quá trình thật ra không quan trọng, kết quả mới là quan trọng. Hôm nay ta tiêu diệt Giang gia các ngươi, vậy ta nói Giang gia các ngươi buôn lậu hàng cấm tức là các

ngươi buôn lậu hàng cấm. Ta nói các ngươi cấu kết tà ma tức là các ngươi cấu kết tà ma!

Các ngươi có làm hay không không quan trọng, quan trọng là ta nói các ngươi đã làm là các ngươi đã làm!”

Ánh mắt Giang Tây Thần vô cùng phẫn nộ nhưng phần nhiều là hối hận và hoảng sợ!

Lúc trước hắn đối đãi với Sở Hưu theo thái độ với tuần sát sứ bình thường.

Nhưng tới giờ hắn mới hiểu, Sở Hưu khác với những kẻ khác.

Phương Chính Nguyên muốn tra xét Giang gia hắn còn phải làm theo quy củ, sau khi điều tra tìm bằng chứng, thu thập đủ bằng chứng mới động thủ.

Nhưng với Sở Hưu, phương thức làm việc của y rõ ràng là coi trời bằng vung, không có bất cứ quy củ gì!

Sở Hưu quay sang phía bọn Đỗ Quảng Trọng còn đang ngây ra tại chỗ nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Không tha cho bất cứ tên tội đồ Giang gia nào!”

Ba người Đỗ Quảng Trọng cắn răng, dù sao giờ cả ba coi như đã lên phải thuyền giặc của Sở Hưu, nhược điểm cũng đã nằm trong tay y. Cho dù Sở Hưu làm quá đáng đến đâu bọn họ cũng buộc phải làm theo.

Kết quả ba người buộc phải lấy ra tên tín hiệu, ra ngoài phòng nghị sự phóng lên trời. Những võ giả đường khẩu tuần sát sứ mai phục bên ngoài lập từc ùa vào trong thành, khiến tất cả các võ giả Tề Thành chú ý tới.

Phải biết Quan Trung Hình Đường trừ phi có một số nhiệm vụ cỡ lớn, ngoài ra rất ít khi tập kết nhiều võ giả như vậy vào một chỗ. Lúc này bọn họ còn tưởng trong Tề Thành có ác đồ Ma đạo hung danh hiển hách nào đó.

Giang Tây Thần cắn răng nói: “Được được được! Sở Hưu, xem ra ngươi đã sớm tính toán động thủ với Giang gia ta. Vậy thì tốt, hôm nay Giang gia ta sẽ bồi tiếp tới cùng!”

Lời vừa dứt, Giang Tây Thần chuẩn bị triệu tập tất cả võ giả Giang gia cùng ngăn cản Sở Hưu, dẫu sao cũng không thể ngồi chờ chết được.

Nhưng đúng lúc này một giọng nói già nua lại vang lên: “Chậm đã!”

Bên ngoài phòng nghị sự, một lão già mặc trường bào màu xanh đi tới, râu tóc bạc trắng, gương mặt đầy những nếp nhăn, khí tức trên thân cực kỳ mơ hồ, loáng thoáng lộ ra hơi hướm mục nát.

“Lão tổ? Sao ngài lại ra đây?”

Bọn Giang Tây Thần vội vàng tới đỡ lão tổ nhà họ Giang nhưng bị lão tổ Giang gia cản lại.

“Không cần đâu ta còn chưa già tới mức cần người đỡ.”

Lão tổ Giang gia nhìn Sở Hưu một hồi rồi nói: “Sở đại nhân tuổi trẻ tài cao, thủ đoạn kinh người. Lần này là Giang gia ta nhìn lầm rồi. Giang gia ta nguyện trao một phần mười gia sản cho Sở đại nhân, từ nay về sau Giang gia ta cũng nguyện theo Sở đại nhân, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó!”

“Lão tổ!” Giang Tây Thần vội vàng lên tiếng.

Những tộc nhân Giang gia khác cũng dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn lão tổ Giang gia. Bọn họ đều tưởng lão tổ thấy lần này gia tộc gặp nguy nên mới xuất quan ra tay cứu giúp. Nhưng bọn họ có nghĩ thế nào cũng chẳng ngờ được chuyện đầu tiên lão tổ Giang gia làm lại là nhận thua với Sở Hưu.

Lão tổ Giang gia nhìn Giang Tây Thần một hồi, thở dài nói: “Hồ đồ! Ngày trước trong số tiểu bối Giang gia ngươi là người trầm ổn nhất nên ta mới chọn ngươi chấp chưởng Giang gia, nào ngờ lần này ngươi lại ngu ngốc như vậy.

Đừng quên nơi này là đâu, nơi này là Quan Trung! Là Quan Trung dưới sự quản lý của Quan Trung Hình Đường! Sở đại nhân muốn đối phó với Giang gia ta chỉ cần tìm bừa một lý do nào đó, chuyện náo động đến cùng vẫn là Giang gia ta chịu thiệt thôi. Bởi vì Quan Trung Hình Đường sẽ không sai!”

Sở Hưu như cười như không nhìn nhìn lão tổ Giang gia, lão đầu này mặc dù đã già nhưng còn chưa tới mức già quá hóa hồ đồ, ngược lại nhìn nhận mọi chuyện hết sức rõ ràng.

Nhưng Giang Tây Thần vẫn còn biện bạch: “Quan Tư Vũ đại nhân thiết diện vô tư, nếu làm lớn chuyện Quan Tư Vũ đại nhân chắc chắn sẽ không mặc kệ!”

Lão tổ Giang gia lắc đầu thở dài: “Ngươi vẫn không hiểu, cho dù có thiết diện vô tư tới đâu, trong lòng Quan đại nhân vẫn sẽ hướng về lợi ích của Quan Trung Hình Đường.

Giang gia ta nói với bên ngoài tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường cướp của giết người, đây là sự thật nhưng cuối cùng lại làm tổn hại hình tượng toàn bộ Quan Trung Hình Đường. Chuyện này Quan Trung Hình Đường tuyệt đối không cho phép.

Cho nên nếu thật sự làm lớn chuyện, Sở đại nhân đương nhiên vi phạm quy củ bị trừng trị, nhưng Giang gia ta cũng sẽ bị xếp vào thứ tội danh không đáng tin cậy đó, cuối cùng bị gạt bỏ!

Tại Quan Trung này, Quan Trung Hình Đường sẽ không sai lầm, kẻ sai chỉ có thể là chúng ta. Một khi làm lớn chuyện, cục diện cùng lắm là lưỡng bại câu thương!”

Các ngươi không có cơ hội
Chương 164 Các ngươi không có cơ hội

So với Giang Tây Thần lão tổ Giang gia sống tại Quan Trung đã hơn trăm năm, chứng kiến toàn bộ quá trình quật khởi của Quan Trung Hình Đường từ yếu thành mạnh, đương nhiên cũng hiểu rõ Quan Trung Hình Đường hơn Giang Tây Thần.

Quan Trung Hình Đường sẽ không để người khác làm ảnh hưởng tới hình tượng của mình, một khi lớn chuyện cho dù Sở Hưu ném cái gọi là bằng chứng này ra trước mắt bao người, Quan Trung Hình Đường cũng sẽ bám vào chuyện này xử lý đến cùng!

Cho nên nếu làm lớn chuyện cùng lắm là lưỡng bại câu thương. Giang gia bọn họ cắm rễ tại Quan Trung đã lâu như vậy nhưng đây là lần đầu thấy một tuần sát sứ không tuân theo quy củ đến mức này.

Chỉ tiếc cho dù Sở Hưu không tuân theo quy củ thì thân phận Quan Trung Hình Đường vẫn đó, Giang gia không cách nào chống lại. Hắn lại không như Phương Chính Nguyên sau lưng không chỗ dựa, bọn họ có thể lén lút giải quyết giải quyết được. Nhưng Sở Hưu trước mắt công khai vu oan như vậy nhưng ngoại trừ nhận thua đợi sau này vãn hồi danh dự, lão tổ Giang gia cũng chẳng nghĩ ra biện pháp nào khác.

Sở Hưu nhìn lão tổ Giang gia, thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói: “Giang gia các ngươi cũng có người hiểu chuyện đấy. Đáng tiếc, ta đã cho Giang gia các ngươi cơ hội nhưng các ngươi không chọn quý trọng nó.”

Lão tổ Giang gia biến sắc: “Sở đại nhân, ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nhất quyết muốn lưỡng bại câu thương với Giang gia ta sao? Ngươi hành xử quá đáng như vậy, nếu gây loạn tới tai cấp trên, vị trí tuần sát sứ của ngươi cũng chẳng giữ được. Giang gia ta không có thâm thù đại hận gì với ngươi, làm vậy có đáng không?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Sao ta phải gây loạn tới tai cấp trên? Diệt sạch Giang gia các ngươi chẳng phải không còn loạn liếc gì sao?

Ta nói rồi mà, ta đã cho các ngươi cơ hội, là các ngươi không quý trọng nó thôi.

Lão Giang, ngươi cũng là người lão luyện trên chốn giang hồ, hẳn nên biết mọi chuyện, hoặc không làm, hoặc đã làm phải làm tới cùng.

Hôm nay Giang gia ngươi bị ép cúi đầu lấy ra một phần mười gia sản, chắc trong lòng cũng chẳng cam tâm? Ngày sau không chừng lại tính kế trả thù ta.

Để tránh sau này phiền phức, cho nên, mời chư vị chết cả thôi!”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp quát lớn: “Giết!”

Chữ ‘giết’ vừa thốt lên, đám người Đỗ Quảng Trọng lập tức giết tới, trong thời gian bọn họ nói chuyện những bộ đầu giang hồ đường khẩu tuần sát sứ cũng đã tới Giang gia, giờ cùng xông tới.

Lão tổ Giang gia thấy vậy trợn tròn hai mắt, chỉ vào Sở Hưu quát lớn: “Ngươi điên rồi! Ngươi tự tin mình diệt được Giang gia ta ư? Chẳng lẽ ngươi không biết quan hệ của Giang gia ta cùng Ngụy Cửu Đoan đại nhân? Ngươi diệt Giang gia ta có nghĩ tới hậu quả không?”

Sở Hưu cầm Hồng Tụ Đao trong tay, bước từng bước một về phía lão tổ Giang gia, thản nhiên đáp: “Nói cả nửa ngày rốt cuộc vẫn là các ngươi dựa vào Ngụy Cửu Đoan đại nhân mà thôi. Đáng tiếc Ngụy đại nhân giờ không có ở đây, lực lượng không phải của mình thì rốt cuộc vẫn không phải của mình. Giang gia các ngươi thật quá yếu.”

Lời này vừa nói ra, Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu đột nhiên chém tới, đao cương đỏ rực kéo dài một trượng, huyết khí dữ tợn tràn ngập sát khí khiến không khí trong phòng nghị sự đột nhiên lạnh toát.

Lão tổ Giang gia hai mắt đột nhiên trở nên sắc bén, quát lớn: “Gia tộc đang thời khắc nguy nan, tất cả không cần lưu thủ. Giang gia ta có vượt qua kiếp nạn hay không phải xem hôm nay!”

Lúc trước lão tổ Giang gia thật sự sợ hãi, bị Sở Hưu ép tới mức này vẫn chọn nhận thua.

Nhưng thực tế lão tổ Giang gia chỉ suy nghĩ vì đại cục, không muốn lưỡng bại câu thương với Sở Hưu.

Nhưng giờ Sở Hưu đã quyết định làm tới cùng, vậy Giang gia hắn cũng có dũng khí liều mạng!

Lão tổ Giang gia mặc dù đã già, khí huyết suy bại nhưng không phải người mà tiểu bối Ngoại Cương cảnh trước mắt muốn giết thì giết!

Đón lấy thế đao của Sở Hưu, lão tổ Giang gia xiết tay thành quyền, ầm ầm đánh ra, thân thể nhìn như suy bại lại tỏa ra một luồng phong mang sắc bén, cương khí màu bạch kim ầm ầm bộc phát, thế quyền đánh ra như vạn hoa nở rộ, từng tầng chồng chất lên nhau, từng đợt cương khí nổ vang, không ngờ trực tiếp hất văng Sở Hưu!

Cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh là ngưng tụ tinh khí thần đến trạng thái đỉnh phong, hội tụ một thể, tỏa thần tụ khí, hoàn toàn bước lên một tầng thiên địa khác. Thậm chí chỉ cần ngươi bước lên Tam Hoa Tụ Đỉnh khi trẻ, ngươi còn có thể trì hoán sự già yếu của bản thân.

Trong Ngự Khí Ngũ Trọng, Nội Cương cùng Ngoại Cương là một tầng thiên địa, Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên là một tầng thiên địa, cuối cùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất lại là đỉnh phong trong Ngự Khí.

Ngày trước Sở Hưu có thể nhẹ nhàng dùng Nội Cương giết Ngoại Cương, nhưng giờ y muốn dùng Ngoại Cương cảnh giết chết một cường giả Tam Hoa tụ đỉnh lại là khó càng thêm khó, cho dù người trước mắt thật sự đã già yếu.

Lão tổ Giang gia lạnh lùng nói: “Lão phu dẫu già nhưng vẫn có thể vung quyền!”

“Thật không? Chẳng hay giờ lão Giang ngươi có thế vung được mấy quyền?”

Ánh mắt Sở Hưu lại bừng lên sắc bén, thu đao xuất quyền, tay niết quyền ấn, Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra, cương khí vàng kim óng ánh nở rộ, Trấn Tà Tru Ma!

Thấy Sở Hưu sắp xuất công pháp Phật môn, lão tổ Giang gia cực kỳ kinh ngạc.

Sở Hưu này tâm địa độc ác âm tàn, làm việc không lưu lại đường thoát, người như vậy mà dùng được công pháp Phật môn? Đùa gì vậy?

Nhưng lúc này lão tổ Giang gia cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy, thân thể già cỗi của hắn lại bùng lên chấn động cương khí vô cùng cường đại. Theo từng quyền đánh ra, cương khí như trăm hoa đua nở, chồng chất tầng tầng lớp lớp bộc phát ra uy thế kinh người. Chỗ tinh diệu của loại quyền pháp này là có thể khiến một tầng cương khí bộc phát ra hai tầng thậm chí càng nhiều hơn.

Tinh khí thần hợp nhất, cương khí bùng lên mạnh mẽ, lúc này lão tổ Giang gia như khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong, xuất thủ cực kỳ cường đại, cho dù Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu thế mạnh lực trầm cũng chỉ chịu kết quả bị một quyền đánh bay, nội phủ cũng chịu chút chấn động.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại không không cảm giác được, chỉ điên cuồng lao tới, đem sát pháp cận chiến trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết thi triển tới cực hạn, thi thoảng còn lấy Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ đánh lén.

Chỉ tiếc môn chưởng pháp tà môn này không mấy tác dụng với võ giả cấp bậc lão tổ Giang gia. Tu vi nội lực của hắn vượt xa Sở Hưu, Tử

Dương Ma Diễm vừa nhập thể đã bị hắn cưỡng ép bức ra, cuối cùng còn xuất quyền đánh ngược về phía Sở Hưu.

Ban đầu lão tổ Giang gia còn không cảm thấy gì, thậm chí các võ giả Giang gia thấy lão tổ nhà mình vẫn sắc bén như vậy lại càng thêm dũng mãnh, khí thế càng dồi dào. Nhưng đánh tới sau, lão tổ Giang gia lại cảm thấy không đúng.

Quyền xuất chỉ sợ gặp trẻ, câu này đặt lên giang hồ còn có chút vấn đề nhưng trong cùng cấp bậc, nhất là một bên đang lúc tráng niên một bên khí huyết lại đang suy bại, một khi thực lực hai bên không cách biệt quá nhiều, kẻ chiến thắng phân nửa là người trước. Dù sao thân là võ giả, cơ thể suy bại ảnh hưởng tới sức chiến đấu là chuyện không cách nào tránh khỏi.

Giờ lão tổ Giang gia đã đủ già, thậm chí già mới mức cần bế quan giảm bớt hoạt động để kéo dài tuổi thọ.

Đừng nhìn tình hình trước mắt hắn áp chế được Sở Hưu, nhưng Sở Hưu lại dùng thương tích đổi lấy mạng! Giờ mỗi khi lão tổ Giang gia xuất quyền đánh ra, thật ra thứ hắn đánh ra chính là tính mệnh không còn nhiều của bản thân!

Lão tổ Giang gia hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết.

Đây là kiếp nạn của Giang gia, cũng là báo ứng của Giang gia. Cũng đã đến lúc rồi.

Lúc trước Giang Tây Thần muốn giết Phương Chính Nguyên cũng có báo lên cho hắn. Lão tổ Giang gia cũng đồng ý.

Bởi vì Phương Chính Nguyên kia thật sự quá mức cố chấp, phải nói là ngoan cố tới cực điểm, mềm không được cứng cũng chẳng xong. Đồng thời khi đó Phương Chính Nguyên để ý tới Giang gia, một khi để hắn phát hiện nhược điểm, vậy sẽ rất lớn chuyện. Cho dù Ngụy Cửu Đoan muốn bảo vệ Giang gia bọn họ cũng hết sức khó khăn.

Cho nên Giang gia mới đi một chiêu hiểm, trực tiếp xử lý Phương Chính Nguyên, như vậy không còn ai nhắm vào Giang gia bọn họ nữa.

Nào ngờ tên Phương Chính Nguyên cổ hủ cố chấp tuân thủ quy củ tới cực điểm chết đi, lại tới một tên điên gan to bằng trời.

Người trước dẫu phiền nhưng lại không cần tính mạng Giang gia, còn người sau lại thật sự có can đảm diệt Giang gia bọn họ!

Đây có lẽ là nhân quả báo ứng, có điều giờ hối hận gì cũng đã muộn. Việc hắn có thể làm chỉ là dùng toàn lực giết chết Sở Hưu, như vậy mới tranh thủ được chút sinh cơ cuối cùng cho Giang gia bọn họ.

Chỉ trong chớp mắt, cương khí màu bạch kim bùng lên quanh người lão tổ Giang gia, quyền kình cường đại ngưng tụ lại một điểm, bừng sáng chói mắt. Thế nhưng ngược lại, thân thể lão tổ Giang gia lại như già đi mấy chục tuổi, khí tức mục nát càng lúc càng rõ.

Thân thể gầy yếu mục nát cùng quyền thế chói mắt tạo thành cảnh tượng mười phần tương phản, nhưng một quyền này đánh ra lại khiến khí thế cường đại lan tỏa khắp phòng nghị sự, như tạo thành một vòng xoáy kéo hết sự chú ý của mọi người về phía đó!

Đón đỡ quyền thế này của lão tổ Giang gia, ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ nghiêm nghị.

Loại võ giả tuổi thọ sắp hết chỉ có thể sống tạm bợ như lão tổ Giang gia nhìn như rất yếu, nhưng khi thật sự phải liều mạng, bọn họ lại kinh khủng hơn bất cứ ai.

Bởi vì người như lão tổ Giang gia biết tuổi thọ mình sắp hết, chắc chắn phải chết, cho nên trong trận chiến cuối cùng này bọn họ ngược lại có thể không để ý tới sinh tử, thăng hoa tới cực hạn, bộc phát uy năng cường đại nhất của bản thân.

Quyền thế rực rỡ mỹ lệ đó là thành quả thiêu đốt sinh mệnh của lão tổ Giang gia, đồng thời phong tỏa tất cả không gian né tránh xung quanh Sở Hưu, khiến y chỉ có thể đón đỡ.

Nắm chặt Hồng Tụ Đao trong tay, khoảnh khắc này khí tức trên người Sở Hưu hóa thành vô cùng kinh khủng, chẳng khác nào ác quỷ chui ra từ Địa Ngục. Hắc khí âm tà mang theo hận ý vô tận lượn lờ trên thân đao Sở Hưu, trong mắt Sở Hưu.

Một đao chém ra như cánh cửa Địa Ngục mở rộng, luồng khí tức âm hàn đó khiến nhiệt độ toàn bộ phòng nghị sự lập tức hạ xuống như ngày đông giá rét!

A Tỳ Đạo Tam Đao!

Lần này Sở Hưu không dùng đao thứ nhất mà trực tiếp bộc phát uy năng kinh khủng của đao thứ hai.

Đao mang đen nhánh như sắp vỡ vụn dưới quyền kình rực rỡ chói mắt kia. Nhưng cuối cùng ma đao kinh khủng đó lại chợt bộc phát ra một luồng lực lượng huyết sát kinh người. Tiếng cương khí bùng nổ vang lên ầm ầm, quyền kình tiêu tán, lão tổ Giang gia nhìn Sở Hưu như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng thân thể chỉ lung lay, ngã thẳng xuống đất!

"Lão tổ!”

Bọn Giang Tây Thần phía sau cùng hét lên thảm thiết, ánh mắt đầy đau thương.

Thế nào là kính sợ
Chương 165 Thế nào là kính sợ

Cho dù là Sở Hưu hiện tại cũng không thể hoàn toàn khống chế lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao. Ngày trước Sở Hưu dùng đao thứ hai đã thiếu chút nữa không áp chế nổi lực lượng phản phệ cường đại kia, mà giờ đây sau khi sử dụng đao thứ hai, y lập tức kết xuất Giả Tự Quyết, Nội Sư Tử Ấn, dùng lực lượng cường đại của Nội Sư Tử Ấn nhẹ nhàng trấn áp lực lượng phản phệ của mình.

Theo lão tổ Giang gia bị giết, những tộc nhân khác của Giang gia đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Đúng như Sở Hưu nói, lần này y vốn không định cho bọn họ cơ hội làm lớn chuyện. Toàn bộ Giang gia chết sạch, còn ai đi làm lớn chuyện đây?

“Trốn! Mau trốn đi!”

Giang Tây Thần quát với đám tiểu bối Giang gia. Giờ hắn chỉ mong đám con cháu thiên phú tốt này có thể bỏ trốn, như vậy Giang gia bọn họ mới còn chút hy vọng.

Có điều lúc này Sở Hưu đã dùng Nội Sư Tử Ấn triệt để trấn áp phản phệ của A Tỳ Đạo Tam Đao. Y cầm đao bước tới, thản nhiên nói: “Giờ mới nhớ tới bỏ trốn ư? Hơi muộn một chút!”

Nếu lão tổ Giang gia liên thủ cùng Giang Tây Thần ngăn cản bọn Sở Hưu, những người khác của Giang gia một lòng bỏ chạy, vậy còn có cơ hội.

Đáng tiếc giờ lão tổ Giang gia đã chết, mình Giang Tây Thần mà muốn ngăn cản Sở Hưu, rõ là nằm mơ nói mộng!

Hồng Tụ Đao chém tới, đao mang lập tức bùng lên như cuồng phong vũ bão liên miên bất tuyệt, Huyết Luyện Thần Cương cường đại xen lẫn bộc phất trong đao mang. Lực lượng cường đại đó khiến người ta run rẩy, trực tiếp ép Giang Tây Thần tới đường cùng.

“Ta liều mạng với ngươi!”

Giang Tây Thần gầm lên một tiếng cương khí màu trắng quanh người lúc này phủ thêm màu máu, khí huyết toàn thân cuồn cuộn dâng trào, điên cuồng thiêu đốt. Một quyền đánh ra, ánh quyền màu máu càng làm tôn lên thân thể kinh khủng của hắn.

“Đã liều mạng còn cố để lại chút đường sống, ngươi thật sự kém xa lão tổ nhà mình!”

Đao thứ nhất trong A Tỳ Đạo Tam Đao chém ra, Vô Gian Địa Ngục mở

cửa, đao mang đen nhánh lướt nhanh tới, thi thể Giang Tây Thần ầm ầm ngã xuống mặt đất, bị chém thành hai nửa đầy quỷ dị, không chảy ra chút máu tươi nào.

Nhìn thi thể Giang Tây Thần, Sở Hưu lắc đầu. Nếu Giang Tây Thần này thật sự ra tay liều mạng với y có lẽ còn có chút uy hiếp.

Nhưng vừa rồi kẻ này vẫn còn lưu lại chút khí lực, có lẽ tưởng chính mình đánh trọng thương Sở Hưu xong vẫn có thể đào tẩu, nhưng làm vậy thật sự là tự tìm đường chết.

Ngay là liều mạng cũng không dám liều triệt để, kẻ như vậy không chết thì ai chết?

Bên này lão tổ Giang gia cùng Giang Tây Thần vừa chết, những võ giả Giang gia khác thật sự không đủ tư cách so sánh với võ giả Quan Trung Hình Đường.

Võ giả của Quan Trung Hình Đường bất luận do tự thân bồi dưỡng hay gia nhập giữa đường như Sở Hưu, điểm khác không nói, chí ít thực lực đều cao hơn một bậc so với võ giả cùng cấp trên giang hồ.

Cũng như những trưởng lão Giang gia này, trong số họ còn có vài Ngoại Cương cảnh nhưng lại hoàn toàn không phải đối thủ của đám người Đỗ Quảng Trọng.

Một khắc sau, Đỗ Quảng Trọng đi tới chắp tay với Sở Hưu, giọng nói vẫn chưa thích ứng: “Sở đại nhân, người của Giang gia đã… bị giết sạch toàn bộ!”

Chuyện hôm nay quả thật vô cùng chấn động đối với Đỗ Quảng Trọng.

Trước kia Đỗ Quảng Trọng chỉ là một bộ đầu giang hồ lạc hậu, mặc dù lòng mang hiệp nghĩa nhưng tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của Quan Trung Hình Đường.

Kết quả mấy năm gần đây hắn lại hoàn toàn sa đọa, không chỉ tham ô tiền thuế thu, giờ lại trong tình huống không đủ chứng cứ ra tay tàn sát thế lực võ lâm Quan Trung, thậm chí đuổi tận giết tuyệt. Đây là lần đầu hắn làm chuyện như vậy cho nên còn cảm thấy không thích ứng.

“Đi thôi, mở kho bảo vật của Giang gia ra, chuyển hết tài nguyên về phòng nghị sự.” Sở Hưu phân phó.

Một lúc lâu sau, ba người Đỗ Quảng Trọng mới đem đồ lên phòng nghị sự, có công pháp bí tịch, cũng có tài nguyên tu luyện, còn có một số binh khí đao kiếm quý giá cùng các vật phẩm giá trị như tử kim. Tất cả khoảng mười cái rương lớn.

Gọi tất cả võ giả Quan Trung Hình Đường tham gia đồ sát tới, Sở Hưu nhìn mọi người trầm giọng nói: “Quan Trung Hình Đường có quy củ của Quan Trung Hình Đường nhưng Sở Hưu ta cũng có quy củ của Sở Hưu ta. Nghe lời có thưởng, bỏ công bỏ sức nhiều nhất cũng có thưởng!”

Sở Hưu chỉ vào những thứ vơ vét được từ Giang gia, trầm giọng nói: “Chỗ này có hai thành là của các ngươi, ba thành là của ta, năm thành giao lên cho Hình Đường. Có thể nhận bao nhiêu không do ta, mà do các ngươi có năng lực làm việc không!”

Lời này vừa nói ra, đám bộ khoái đường khẩu tuần sát sứ trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc cùng hưng phấn.

Không phải bọn họ chưa từng thấy đồ tốt mà Quan Trung Hình Đường chưa từng dùng cách đơn giản thô bạo như vậy chia đồ cho họ.

Tỷ như thuế má đều do tầng chót của Quan Trung Hình Đường thu thập rồi nộp lên bên trên, sau đó bên trên lại dựa theo cấp bậc nhân viên phát xuống. Cho bao nhiêu hoàn toàn do nội bộ Hình Đường quyết định.

Còn giờ Sở Hưu lại đặt hết lợi lộc ra trước mắt bọn họ. Nhận được bao nhiêu không nhìn những người khác, chỉ xem năng lực chính ngươi!

Như vậy những thứ họ được chia vượt xa so với chấp hành nhiệm vụ bình thường.

Nhìn những người này, ánh mắt Sở Hưu lại lộ vẻ trầm tư.

Thực lực Quan Trung Hình Đường rất mạnh, ngày xưa sau khi Sở Cuồng Ca đánh ra cơ sở cho Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ lại dẫn Hình Đường quật khởi, đều dựa vào hai chữ quy củ.

Mặc dù ban đầu Quan Trung Hình Đường quả thật giữ gìn quy củ sâm nghiêm, nhưng càng về sau tầng chót của Quan Trung Hình Đường lại càng lười biếng. Cho dù Quan Tư Vũ thật sự thiết diện vô tư, hắn cũng chẳng quản được lòng người.

Lượng tài nguyên bộ khoái bộ đầu giang hồ tầng chót nhận được quá ít. Ban đầu moi người còn giữ được tấm lòng son, nhưng càng về mục đích của những bộ đầu giang hồ gia nhập Quan Trung Hình Đường càng lúc càng thiên lệch.

Khi phần lớn những bộ khoái bộ đầu giang hồ cảm thấy mình không còn hy vọng thăng cấp, họ sẽ trở nên lười biếng, không còn lý tưởng nữa. Dù sao chỉ cần bọn họ không phạm sai lầm, bọn họ sẽ luôn là người của Quan Trung Hình Đường, đồng thời cứ tới hạn lại được nhận

một khoản bộc lộc không nhỏ.

Cứ như vậy mặc dù không thành vấn đề lớn nhưng lại khiến tất cả trở nên âm u thiếu sức sống.

Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu trầm giọng nói: “Đất Quan Trung có Quan Trung Hình Đường mới có yên bình hiện nay. Tất cả đều nhờ công lao của tiền bối các thời đại xây dựng căn cơ cho Quan Trung Hình Đường.

Nhưng những thế lực võ lâm đất Quan Trung này lại tự cho mình mới là chủ nhân của Quan Trung này, không buồn để ý tới luật pháp kỷ cương, không đặt Quan Trung Hình Đường chúng ta trong mắt.

Tuần sát sứ tiền nhiệm hành xử ra sao ta mặc kệ, chưởng hình quan đại nhân làm việc thế nào ta cũng bất quản. Nhưng trong địa bàn của Sở Hưu ta, vô luận tông môn hay thế gia đều phải học được hai chữ: kính sợ!

Đừng sợ ai làm lớn chuyện, cho dù có kẻ làm lớn chuyện cũng có ta đứng ra làm chỗ dựa cho các ngươi!”

Trong mắt đám bộ khoái bộ đầu ở đây đều lộ ra sắc lạ, trầm giọng đáp: “Vâng thưa đại nhân!”

Đối với những bộ khoái bộ đầu giang hồ đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu, bọn họ chịu ủy khuất đã đủ lâu rồi.

Trước thời Phương Chính Nguyên, các đời tuần sát sứ Kiến Châu đều là người tầm thường, chỉ cầu một chữ ‘ổn’ mà thôi. Chỉ cần không gây ra chuyện gì lớn đa phần đều nhượng bộ các tông môn thế gia.

Sau này tuần sát sứ đổi thành Phương Chính Nguyên, mặc dù hắn không nhượng bộ các tông môn thế gia nhưng hành xử lại cực kỳ cổ hủ, nhất định phải có chứng cứ vô cùng xác thực mới chịu động thủ.

Nhưng mấu chốt của vấn đề là, nếu các tông môn thế gia Kiến Châu Phủ đã làm chuyện vi phạm pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường, chẳng lẽ bọn họ còn để lại sơ hở rõ rành rành hay sao?

Hơn nữa Phương Chính Nguyên không chỉ đối ngoại cổ hủ, đối nội cũng quá nghiêm khắc khiến cho thủ hạ dưới trướng rất ít thu nhập màu xám, khiến người người oán than dậy đất. Thanh danh hắn thậm chí còn chẳng bằng mấy vị tuần sát sứ bình thường trước đấy.

Còn hành động của Sở Hưu lại bộc lộ cho họ một thứ rất bất đồng, đó là bá khí!”

Đất Quan Trung vốn lấy Quan Trung Hình Đường làm chủ, kết quả bọn họ lại phải chịu ủy khuất như vậy. Đúng như Sở Hưu nói, bọn họ nên để những tông môn thế gia bên dưới biết thế nào là kính sợ, biết rốt cuộc ai mới là chủ nhân của đất Quan Trung này!

Bất kể ngươi có tội hay không có tội, bất kể bên mình có chứng cớ hay không chứng cớ. Dù sao chỉ cần ta nói ngươi có tội vậy tức là ngươi có tội, đơn giản tới cực điểm!

Đương nhiên điểm khiến những bộ đầu bộ khoái này tán thành Sở Hưu nhất là sự hào phóng của y. Hai thành tài nguyên của Giang gia chia cho bọn họ, hành động này đã là tương đối rộng lượng. Lại xem tư thái của Sở Hưu, đoán chắc sau này cũng sẽ như vậy.

Nhìn khí thế đám người trước mắt, lúc này Sở Hưu mới hài lòng gật đầu.

Trước đó lần đầu chứng kiến đám bộ đầu bộ khoái Kiến Châu Phủ dưới trướng mình, Sở Hưu chỉ cảm thấy bọn họ ai cũng bị bao phủ trong không khí âm u thiếu sức sống. Đây không phải hiện tượng tốt đẹp gì, nhưng giờ dưới trọng thưởng đám người này lại đã có động lực, đương nhiên theo Sở Hưu thấy thực lực vẫn hơi thấp.

Có thể do trước kia Sở Hưu từng làm sát thủ trong phân đà Thiên Tội, vô thức lấy bọn họ ra làm mẫu cho nên mới cảm thấy mấy bộ khoái bộ đầu đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ này thực lực hơi yếu.

Trên thực tế thực lực những người này đã tương đối xuất sắc trong số võ giả cùng cấp, còn trong Thiên Tội đà chủ, sát thủ đã là tinh anh trong võ giả cùng cấp.

Nếu không ban đầu Thiên Tội đà chủ mà nới lỏng yêu cầu thực lực lựa chọn sát thủ, vậy phân đà Thiên Tội đã không chỉ có hơn trăm sát thủ, ít đến đáng thương.

Ba người Đỗ Quảng Trọng liếc mắt nhìn nhau, giờ họ mới tạm hiểu đôi chút về phong cách hành sự của vị Sở đại nhân này. Có điều cảm giác này cũng không tệ, chí ít cũng tốt hơn Phương Chính Nguyên cùng các tuần sát sứ đời trước nhiều.

“Người đâu, đem đồ về đường khẩu tuần sát sứ, đồng thời lệnh cho thủ hạ loan truyền tội danh của Giang gia tới tất cả các thành trì Kiến Châu Phủ, gán chắc tội danh cho bọn chúng.” Sở Hưu phân phó.

“Vâng thưa đại nahan.” Ba người Đỗ Quảng Trọng lập tức chắp tay chấp hành mệnh lệnh.

Một ngày sau, trong Thương Châu Phủ kế bên Kiến Châu Phủ, Vệ Hàn

Sơn nhận tờ tin tức hạ nhân đưa lên, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói: “Tên Sở Hưu này đúng là gan to bằng trời!”

Dùng thực lực nói chuyện
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 861-865

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom