-
Chương 246-250
Chương 246 Bạch Vô Kỵ gặp xui
Thương Lan Kiếm Tông thân là một trong Thất Tông Bát Phái, cho dù giờ xuống dốc cũng hơn xa Kính Hồ Sơn Trang.
Vũ lực của Kính Hồ Sơn Trang thật ra rất yếu chẳng qua có Mạc Dã Tử là đại tông sư luyện khí các chủ đời trước của Thần Binh Các nên mới có thanh danh lớn ở Đông Tề.
Cho nên dưới uy thế cường đại này của Thẩm Bạch, đệ tử Kính Hồ Sơn Trang suýt nữa bật khóc, hắn cũng không biết nên làm gì mới phải.
Chỗ ngồi hàng trước đều đã đầy người, lúc này nếu hắn lên đuổi người rõ ràng là đắc tội với người ta.
Còn nếu hắn không đuổi vậy lại là đắc tội với Thẩm Bạch, căn bản không thể lấy lòng cả đôi bên.
Thấy bên này có động tĩnh, mọi người xung quanh đều nhìn sang phía Thẩm Bạch, trong lòng nói thầm loại tông môn xuống dốc như Thương Lan Kiếm Tông không ngờ cũng tới, thanh danh không lớn mà tính khí lại lớn đến vậy.
Những năm gần đây đệ tử Thương Lan Kiếm Tông chẳng có tiếng vang gì lớn trên giang hồ, thậm chí tìm khắp Thương Lan Kiếm Tông không mấy người hành tẩu giang hồ.
Thời kỳ đỉnh phong của Thương Lan Kiếm Tông là khi Ngụy Quốc còn tồn tại, lúc đó Thương Lan Kiếm Tông có quan hệ mật thiết cùng hoàng thất Ngụy Quốc, cho nên nhận được sự ủng hộ của toàn bộ hoàng thất Ngụy Quốc.
Về sau Ngụy Quốc bị Bắc Yên tiêu diệt biến thành Ngụy Quận của Bắc Yên, Thương Lan Kiếm Tông cũng bị triều đình cùng thế lực võ lâm Bắc Yên chèn ép, dần dần suy tàn.
Thậm chí nếu lần này Thẩm Bạch không xuất hiện ở đây, không khéo những võ giả xung quanh còn quên trong Thất Tông Bát Phái có Thương Lan Kiếm Tông.
Lúc này sắc mặt Phương Hoài bên cạnh Bạch Vô Kỵ có phần khó coi, vì chỗ ngồi của hắn hiện giờ thật ra là chuẩn bị cho đệ tử đại phái đỉnh phong như Thẩm Bạch.
Phương gia của Phương Hoài đương nhiên không cách nào đánh đồng với Thương Lan Kiếm Tông, cho nên ban đầu hắn được bố trí ở phía sau.
Nhưng do không có người đến, Bạch Vô Kỵ mới lên tiếng kéo hắn lên phía trước cho nên vị trí này thật ra là chính hắn đi lên. Kính Hồ Sơn Trang thấy Thần Binh Đại Hội sắp khai mạc, dù sao chỗ trống cũng lãng phí nên mới đồng ý.
Thế nhưng giờ Thẩm Bạch đến muốn lấy chỗ, chẳng phải chỗ hắn thì là chỗ ai?
Cho nên Phương Hoài cười lạnh nói: “Thương Lan Kiếm Tông không có thực lực mà tính khí thì tinh tướng nhỉ, tự mình đến chậm còn trách Kính Hồ Sơn Trang không chuẩn bị vị trí cho ngươi, có phải nếu ngươi không đến thì Thần Binh Đại Hội này cũng chẳng cần mở, ở đây đợi ngươi đúng không?”
Mặc dù thực lực Phương gia không bằng Thương Lan Kiếm Tông nhưng Phương gia thân là thế gia Bắc Yên, còn giao hảo cùng đại phái Bắc Yên như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đương nhiên không cần khách khí với thế lực Ngụy Quận như Thương Lan Kiếm Tông, càng không sợ bọn họ.
Hơn nữa giờ Thương Lan Kiếm Tông suy sụp tới mức này, Thẩm Bạch cũng chỉ là hạng vô danh trên giang hồ, việc gì hắn phải sợ?
Thẩm Bạch đưa mắt nhìn sang Phương Hoài, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
Phương Hoài đứng lên thản nhiên đáp: “Yến Nam Phương gia, Phương Hoài.”
Thẩm Bạch cười lạnh một tiếng, gương mặt lần đầu tiên có biểu cảm rõ ràng, khinh thường miệt thị nói: “Một thế gia bất nhập lưu không danh không tiếng cũng dám ở đây sủa, cút!”
Dứt lời Thẩm Bạch vẫy tay một cái, một luồng kiếm khí băng lam xé gió bắn tới người Phương Hoài!
Kiếm khí kia nhanh tới cực hạn, mọi người ở đây không ai kịp phản ứng lại, đệ tử Thương Lan Kiếm Tông này sao lại cuồng ngạo như vậy, trực tiếp xuất thủ trước mặt bao người, hắn cho mình là Hạ Hầu Vô Giang hay Sở Hưu?
Cho nên trong thời gian ngắn không ai ngăn cản, thậm chí Phương Hoài đứng mũi chịu sào cũng bị dọa cho giật nảy mình, đến khi hắn muốn xuất thủ ngăn cản, kiếm khí kia đã đánh đến trước người.
Đúng lúc này một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.
Ánh mắt Bạch Vô Kỵ lóe lên một vệt u quang lạnh lùng, cương khí ngưng tụ giữa không trung, kiếm khí của Thẩm Bạch không ngờ lại bị ánh mắt của Bạch Vô Kỵ đông cứng phá tan!
Đây là bí thuật Băng Phách Thần Mục của Bạch gia Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, sau khi đại thành thậm chí ngay nguyên thần cũng có thể đóng băng phong tỏa.
Phương Hoài do hắn dẫn tới, cũng là hắn gọi Phương Hoài lên ngồi cạnh trước.
Nói một câu dễ nghe, đánh chó phải ngó mặt chủ, Thẩm Bạch ngươi phách lối như vậy có hỏi qua Bạch Vô Kỵ hắn không?
Hơn nữa thời gian vừa qua Bạch Vô Kỵ cũng vô cùng bức bối, nguyên nhân chủ yếu là do Sở Hưu.
Trước đó hắn không gặp Sở Hưu thì cũng thôi, Bạch Vô Kỵ cũng biết tỷ lệ thắng của mình trong Thần Binh Đại Hội lần này không lớn.
Nhưng sau khi gặp Sở Hưu hắn không ngừng bị áp chế, thậm chí tới cuối cùng không có cả tư cách giao thủ cùng Sở Hưu, đây là một chuyện rất bức bối khó chịu.
Cho nên từ khi gặp Sở Hưu ở Tụ Long Các, Bạch Vô Kỵ luôn kiềm nén một luồng lửa giận muốn phát tiết, kết quả giờ Thẩm Bạch lại đưa tới cửa.
Thương Lan Kiếm Tông cùng tông môn Bắc Yên bọn họ vốn có xích mích, lần trước lúc truy sát Sở Hưu, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ cùng Tụ Nghĩa Trang còn có xung đột lớn với Thương Lan Kiếm Tông, khiến người của hai phái bọn họ buộc phải rời khỏi Ngụy Quận.
Thù mới hận cũ gộp chung, Bạch Vô Kỵ không hề thu liễm trực tiếp cầm thương bạc lên, cương khí quanh người bộc phát, mang theo khí thế vô cùng cường đại trực tiếp đâm thẳng về phía Thẩm Bạch.
“Ếch ngồi đáy giếng cũng dám tới đây phách lối? Đây không phải Ngụy Quận của các ngươi, không phải nơi quê mùa mà Thương Lan Kiếm Tông các ngươi một tay che trời! Hôm nay để ta dạy ngươi một bài học cho con ếch nhà ngươi biết thế nào là quy củ!”
Thương bạch bùng lên từng luồng sương lạnh, lực lượng khí huyết mạnh mẽ bám lên thân thương, vô cùng cương mãnh bá đạo.
Thẩm Bạch đối diện thấy Bạch Vô Kỵ xuất thủ, ánh mắt lại bừng sáng.
Tu hành võ đạo hơn mười năm, đây là lần đầu tiên Thẩm Bạch đặt chân lên giang hồ.
Thẩm Bạch còn nhớ sư phụ Liễu Công Nguyên của mình từng nói, lần này bước vào giang hồ, hắn không còn đường quay đầu.
Lúc này trên vai Thẩm Bạch đang gánh toàn bộ danh vọng uy thế của Thương Lan Kiếm Tông!
Nhất định phải dương danh giang hồ, khiến toàn bộ giang hồ chấn động.
Trận chiến này, Thẩm Bạch muốn để tòan bộ giang hồ thấy kiếm của hắn, thấy kiếm của Thương Lan Kiếm Tông bọn họ!
Cho nên ngay khi thương của Bạch Vô Kỵ đâm ra, kiếm của Thẩm Bạch cũng rời vỏ.
Đó là một thanh trường kiếm cực kỳ mỹ lệ, không biết được tạo ra từ chất liệu gì, thân kiếm như bảo thạch màu lam thanh tịnh trong vắt, nhưng trên mũi kiếm lại mang theo kiếm ý lạnh lẽo sắc bén!
Một kiếm đâm ra, cương khí băng lam ngưng tụ thành giọt mưa, mỗi giọt đều ẩn chứa kiếm khí mãnh liệt.
Nhưng khi tới trước người Bạch Vô Kỵ, những giọt mưa kiếm khí kia lại hòa vào làm một, hóa thành kiếm mang sắc bén vô biên, xé tan trời đất!
Lấy một điểm phá cả bề mặt, kiếm mang sắc bén do ngàn vạn giọt mưa kiếm khí ngưng tụ thành đâm tới, cương khí hộ thân của Bạch Vô Kỵ lập tức bị phá tan, huyết khí trên trường thương cũng đứt đoạn, thậm chí ngay thanh trường thương trong tay hắn cũng bị đánh bay, thân thương lưu lại một vệt kiếm sâu hoắm.
Dưới lực lượng cường đại đó, Bạch Vô Kỵ trực tiếp bị chiêu kiếm chém bay ra ngoài, kiếm khí nhập thể xé rách kinh mạch trong cơ thể hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Thẩm Bạch.
Tam Hoa Tụ Đỉnh, Thẩm Bạch này cũng đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh!
Khoảnh khắc đó mọi người xung quanh á khẩu, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Bạch cũng đầy kinh ngạc.
Thần Binh Đại Hội lần này rốt cuộc dẫn tới bao nhiêu cường giả trẻ tuổi? Tính cả Thẩm Bạch đã có tới bốn cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh rồi.
Hơn nữa sức chiến đấu của Thẩm Bạch cũng cường hãn tới cực hạn, mặc dù hắn cao hơn Bạch Vô Kỵ một cảnh giới nhưng Bạch Vô Kỵ dẫu sao cũng là tuấn kiệt trẻ tuổi của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không ngờ lại không đỡ nổi một chiêu của Thẩm Bạch đã trọng thương. Sức chiến đấu đó thật quá dọa người.
Thu kiếm vào vỏ, Thẩm Bạch nhìn về phía đệ tử Kính Hồ Sơn Trang, mặt không đổi sắc nói: “Giờ ta có tư cách ngồi lên hàng trước chưa?”
Đệ tử Kính Hồ Sơn Trang kia sợ tới choáng váng, Trình Đông Vọng vừa mới đi xong lại chạy về, sắc mặt bất đắc dĩ.
Hắn vừa đi an bài vài chuyện, không ngờ bên này lại đã đánh nhau, hơn nữa lần này còn ác hơn, Bạch Vô Kỵ bị đánh trọng thương. Đám người trẻ tuổi này sao tính tình nóng nảy như vậy? Khi còn trẻ hắn cũng từng xông xáo giang hồ nhưng đâu như đám người này, một lời không hợp trực tiếp động thủ, chẳng khác gì lên tiếng chào cái chết cả.
“Người dưới chiêu đãi không chu toàn, mong Thẩm tiểu hữu đừng để bụng, đương nhiên tiểu hữu có tư cách ngồi lên chỗ phía trước rồi.”
Nhưng đúng lúc này giọng nói của Trình Đông Vọng lại xoay chuyển, trầm giọng nói: “Có điều giờ Thần Binh Đại Hội đã sắp bắt đầu, có ân oán gì mời lên lôi đài giải quyết. Chư vị chẳng lẽ không chờ mấy khắc được sao? Giờ nếu ai động thủ nữa là không nể mặt Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta, chư vị cũng đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ, không nể tình ai!”
Trình Đông Vọng đã rất bực tức, bắt đầu cảnh cáo những võ giả tiểu bối tại đây.
Sau khi cảnh cáo, Trình Đông Vọng nhanh chóng phái người khiêng Bạch Vô Kỵ đi chữa trị.
Đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thụ thương trong Thần Binh Đại Hội, nếu hắn không chăm sóc chu đáo vạn nhất xảy ra chuyện chẳng phải sẽ thành đối tượng trút giận của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành?
Bạch Vô Kỵ lúc bị người ta khiêng đi sắc mặt vẫn không thể tin nổi.
Hắn cũng tới Thần Binh Đại Hội để dương danh, nhưng giờ đại hội còn chưa bắt đầu trước thì bị Sở Hưu áp chế, sau lại bị một kẻ vô danh xuất một kiếm đánh bại, thành đá kê chân cho đối phương!
Xếp hạng trên Long Hổ Bảng hoặc xem chiến tích, hoặc nhìn thanh danh.
Ngày trước Sở Hưu có thể dồn hắn xuống một phần là nhờ chiến tích, một phần là do mâu thuẫn giữa Phong Mãn Lâu và Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ.
Nhưng lần này hắn bị Thẩm Bạch đánh bại ngay trước mặt mọi người, thứ hạng trên Long Hổ Bảng ra sao cũng chẳng cần phải đoán. Chắc chắn sẽ bị Thẩm Bạch thay thế, còn hắn lại biến thành một chiến tích của Thẩm Bạch trên Long Hổ Bảng.
Nghĩ đến đây trong lòng Bạch Vô Kỵ lại đầy phẫn nộ cùng không cam lòng, lại thêm kiếm khí trong cơ thể xé rách kinh mạch, lửa giận công tâm khiến hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Khiêu khích
Chương 247 Khiêu khích
Được làm vua thua làm giặc, bốn chữ này đủ thuyết minh hơn chín thành chín những chuyện chém giết trên giang hồ.
Bạch Vô Kỵ xuất thân có hiển hách, thanh danh có lớn, thì hắn cũng đã bại mà còn bại rất thê thảm.
Cho nên lúc này mọi người không tiếp tục chú ý tới Bạch Vô Kỵ nữa mà đều chuyển ánh mắt sang người Thẩm Bạch.
Thương Lan Kiếm Tông tiếng tăm rất kém trong Thất Tông Bát Phái, thậm chí thấp tới mức nếu không có đệ tử Thương Lan Kiếm Tông xuất hiện, phần lớn mọi người trong giang hồ còn không nhớ nổi có tông môn này.
Mà giờ đây chứng kiến chiêu kiếm của Thẩm Bạch, mọi người mới nhớ ra tại Ngụy Quận còn một môn phái trong Thất Tông Bát Phái được xếp vào ca dao giang hồ.
Một số võ giả thấy Thẩm Bạch thậm chí còn nhớ tới vị chưởng môn Thương Lan Kiếm Tông, Nhất Kiếm Trầm Giang - Liễu Công Nguyên năm xưa cũng từng tung hoành giang hồ, uy danh hiển hách
Đôi khi một môn phái quật khởi chỉ cần dựa vào một người là đủ, tỷ như Quan Trung Hình Đường nhờ vào Sở Cuồng Ca cùng Quan Tư Vũ, tỷ như Thần Vũ Môn nhờ vào Yến Hoài Nam.
Lúc này mọi người đều nhìn về Thẩm Bạch, rõ ràng vị này là tuấn kiệt chân chính vừa được Thương Lan Kiếm Tông bồi dưỡng mấy năm gần đây, thiên tài kinh diễm có thể chấn hưng tông môn.
Thẩm Bạch ngồi trên ghế trước, hắn thậm chí không buồn nhìn lại Bạch Vô Kỵ.
Một kẻ thất bại mà thôi, không có tư cách khiến hắn chú ý.
Cho nên lúc này ánh mắt Thẩm Bạch đều đặt trên người Sở Hưu, ánh mắt không có hận ý, thậm chí không hề thay đổi, chỉ có lạnh lẽo như băng giá.
Sở Hưu chưa từng thấy Thẩm Bạch, nhưng là kẻ địch giết đệ đệ mình, Thẩm Bạch đương nhiên nhận ra Sở Hưu.
Lần trước Thương Lan Kiếm Tông bọn họ không bắt được Sở Hưu, Thẩm Bạch chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối, còn lần này chưa tới Tế Châu Phủ hắn đã nghe tới tên Sở Hưu.
Một kẻ ngày trước mình chỉ tiện tay là bóp chết được giờ đã thành tuấn kiệt uy danh hiển hách trong giới trẻ giang hồ, chuyện này quả thật khiến Thẩm Bạch khó lòng tiếp nhận.
Có điều so với hai năm trước, Thẩm Bạch đã thành thục hơn nhiều, hắn biết mình muốn làm gì, cũng biết mình nên làm gì.
Trên vai của hắn còn gánh vác kỳ vọng của sư phụ Liễu Công Nguyên, gánh vác toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông. Sau khi hắn bước vào giang hồ chỉ có thể thắng, không thể bại, chỉ có thể tiến thẳng, không thể lùi. Thà chỉ nghĩ tiến lên ra sao chứ đừng nghĩ lùi lại thế nào.
Cho nên Bạch Vô Kỵ là đá đặt chân để hắn dương danh, mà Sở Hưu cũng vậy!
Thẩm Bạch chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, kiếm chưa rời vỏ nhưng lại đảo ngược chuôi kiếm, chỉ vào Sở Hưu điểm hờ ba lần, hành động này khiến mọi người xung quanh cùng biến sắc.
Đây là hành động khiêu khích đối thủ của kiếm khách, hay có thể nói là ám hiệu hạ chiến thư, đao kiếm tương giao, không hỏi sinh tử!
Mặc dù im lặng nhưng ám hiệu hạ chiến thư đó còn trực tiếp hơn lên tiếng hù dọa hay khiêu khích, bình thường nếu không phải đại thù sinh tử, không ai lại làm vậy.
Chỉ có điều bọn họ không hiểu, chẳng lẽ trước đó Sở Hưu và Thẩm Bạch có quen biết gì sao? Thẩm Bạch rõ ràng chỉ vừa bước chân vào giang hồ, vì sao hai bên lại như có thù hận không chết không thôi?
Nếu Thẩm Bạch chỉ vì dương danh, vậy đâu cần làm nặng tới vậy, trực tiếp khiêu chiến không chết không thôi?
Tất cả mọi người không biết ẩn tình trong đó nhưng không cản được họ cảm khái, năng lực thu hút thù hận của tên Sở Hưu này cũng thật mạnh.
Y kết giao được không ít bằng hữu ở Đông Tề, ba người Mạc Thiên Lâm đang ngồi bên cạnh y.
Nhưng rõ ràng kẻ thù của y còn nhiều hơn, thậm chí còn là những kẻ thực lực cao nhất.
Tỉ như Hạ Hầu Vô Giang, tỷ như Đồng Khai Thái, lại cả Thẩm Bạch vừa dùng một chiêu đánh trọng thương Bạch Vô Kỵ, tất cả đều là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Mạc Thiên Lâm bên cạnh Sở Hưu hỏi: “Trước đây ngươi có thù oán gì với tên này à? Thương Lan Kiếm Tông có một cao thủ trẻ tuổi như vậy từ bao giờ thế?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Quê ta vốn ở Ngụy Quận mà, lúc đầu ta rời Ngụy Quận có một phần là do ta xử lý đệ đệ của hắn.
Thật ra danh tiếng Thẩm Bạch tại Ngụy Quận rất lớn, dù sao hắn cũng là đệ tử quan môn của Thương Lan Kiếm Tông, chỉ có điều không bước chân vào giang hồ mà thôi.
Ba năm không bay, cất cánh lượn tới trời. Ba năm không gáy, vừa gáy vọng khắp nơi.
Khi còn bé Thẩm Bạch đã được Liễu Công Nguyên thu làm đệ tử, hắn ẩn nhẫn đâu phải chỉ một hai năm, hiển nhiên có ý định vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người chấn kinh.”
Mạc Thiên Lâm ở bên cạnh tính toán thời gian một chút, khi Sở Hưu dương danh là lúc làm sát thủ ở Thanh Long Hội, như vậy lúc ở Ngụy Quận thậm chí hắn còn chưa tới Tiên Thiên, cuối cùng lại làm thịt mất đệ đệ ruột của đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, năng lực gây chuyện này quả thật khiến Mạc Thiên Lâm bó tay.
“Lát nữa cẩn thận chút.” Mạc Thiên Lâm nhắc nhở.
Sở Hưu gật nhẹ đầu thản nhiên nói: “Thật ra lúc nào ta cũng rất cẩn thận, dù sao ta cũng đắc tội với không ít người trên giang hồ, bớt Thẩm Bạch đi cũng chẳng ít.
Phần lớn người trong giang hồ một khi bước chân vào giang hồ đều phải hiểu một chuyện, hoặc giết người, hoặc bị người ta giết.
Lúc nào ngươi buông lỏng cảnh giác, vậy coi như ngươi đã cách cái chết không xa.”
Mạc Thiên Lâm như có cảm ngộ gật nhẹ đầu, hai người trò chuyện vài câu, Thần Binh Đại Hội đã chính thức bắt đầu.
Trên đài cao, một vài võ giả đi tới, trong đó có hai người khiến mọi người chú ý nhất.
Một là ông lão thân hình cao lớn uy mãnh, mặc dù râu tóc bạc trắng nhưng làn da hồng thuận, tướng mạo không giận mà uy.
Ông lão này chính là đại sư luyện khí Mạc Dã Tử nổi danh trên giang hồ, các chủ đời trước của Thần Binh Các.
Thật ra xét theo thực lực, Mạc Dã Tử cũng có tu vi cấp bậc đại tông sư, nhưng đại tông sư võ đạo của hắn chỉ là ‘ngụy võ đạo tông sư”, chỉ có cảnh giới, không có thực lực.
Vì sao võ giả lại học võ? Nói trắng ra là vì chiến đấu chém giết mà thôi, riêng chữ “võ” tách ra cũng mang ý chiến đấu rồi.
Đạo phải giết được người mới là võ đạo chân chính.
Còn Thần Binh Các chỉ say mê luyện khí, đối với bọn họ sức chiến đấu võ đạo chỉ là thứ yếu, nội lực chỉ là thủ đoạn tôi rèn binh khí, cho nên đệ tử Thần Binh Các mỗi đời đều tu luyện nội công nhưng chín thành chín võ giả Thần Binh Các lại không biết tới một chiêu nửa thức võ thuật, thậm chí cả đời không động thủ với ai.
Có điều cho dù sức chiến đấu của Thần Binh Các rất thấp nhưng địa vị trên giang hồ lại ngược lại, dù sao không tông môn nào muốn đắc tội với một đám đại sư luyện khí không tranh đoạt quyền thế.
Hơn nữa Thần Binh Các không phải không có thực lực tự vệ, trong truyền thuyết, Thần Binh Các có một thần binh tuyệt thế đã ẩn chứa khí linh hoàn chỉnh, có thể bảo vệ Thần Binh Các đời đời bình an.
Tuyệt thế thần binh xuất thế có uy năng kinh thiên động địa, thậm chí truyền thuyết còn nói có thể tùy ý chém giết tông sư võ đạo.
Chỉ có điều đây là truyền thuyết, bao năm rồi cũng không ai dám động tới Thần Binh Các cho nên không ai chứng kiến ‘thần binh tuyệt thế’ này ra sao.
Còn người đi cùng Mạc Dã Tử thân mặc cẩm bào, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, tay mang trường kiếm, ăn mặc chỉnh chu, tuổi chừng trung niên.
Người này là đệ đệ của Vô Tâm Kiếm Trủng - Trình Đình Sơn trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, Thất Phân Kiếm - Trình Đình Phong.
Người này là tông sư võ đạo hàng thật giá thật, thậm chí thiên phú còn cao hơn ca ca của mình là trang chủ Trình Đình Sơn.
Chỉ có điều thời gian trước Trình Đình Phong từng bị thương nặng, thậm chí để lại thương tích về mặt tâm cảnh, cuối cùng phải cầu khẩn đại sư của Bồ Đề Thiền Viện xuất thủ, vận dụng bí pháp Vọng Nguyệt Không Thiền Kinh tẩy đi một phần ký ức. Mặc dù đã lãng quên hoàn toàn nhưng tâm cảnh trở nên không hoàn chỉnh, chỉ dùng được bảy phần kiếm ý. Từ đó mới bị mọi người gọi là Thất Phân Kiếm.
Có điều mặc dù Trình Đình Phong chỉ vận dụng được bảy phần kiếm ý nhưng thực lực vẫn ngạo nghễ quần hùng, không thể coi thường.
Mạc Dã Tử đứng dậy nhìn những võ giả xung quanh trầm giọng nói: “Chư vị, anh tài tuấn kiệt trên giang hồ đều đã đến, ta cũng không giải thích nhiều nữa, Thần Binh Đại Hội để làm gì chắc chư vị đều đã biết rồi.
Thần binh có linh, đặc biệt là thần binh trời sinh, nhất định phải do chủ
nhân được nó công nhận mới có thể phát huy tác dụng và tiềm lực lớn nhất.
Trước nay binh khí do lão phu rèn ra luôn là binh khí chọn người chứ không phải người chọn binh khí.
Chém giết trên giang hồ, mỗi võ giả có thể sẽ đổi vô số binh khí, nhưng binh khí có linh tính chân chính lại chỉ có một chủ nhân. Cho nên chư vị xin chớ cô phụ đao kiếm trong tay mình!”
Quan niệm về binh khí của Mạc Dã Tử đã thành cố chấp nhưng mọi người cũng có thể hiểu được.
Đối với phần lớn võ giả, thời gian làm bạn với binh khí của họ còn dài hơn với người thân.
Mạc Dã Tử tiếp tục nói: “Được rồi, ta không nói linh tinh nữa, lần này vai chính của Thần Binh Đại Hội đương nhiên là thần binh. Có điều giờ thần binh còn chưa triệt để thành hình, lần này lão phu định dùng một phương thức luyện khí mới cho nên binh khí luyện chế ra cuối cùng là gì, ngay cả lão phu cũng không biết được.
Có điều nếu cuối cùng thật sự thành công, thần binh sinh ra sẽ có tiềm lực vô cùng, thậm chí tương lai có thể trở thành thần binh cửu chuyển!”
Nghe xong lời này, mọi người xung quanh lập tức nóng nảy.
Đối với phần lớn võ giả, thần binh vốn chỉ gặp được chứ không thể cầu, trừ Thần Binh Các có năng lực chế tạo thần binh ra, số thần binh trong các thế lực khác chỉ đếm trên đầu ngón tay, đại đa số là được uẩn dưỡng trong thời gian dài, từ bảo binh lục chuyển sản sinh linh tính thành thần binh. Hoặc tìm được vật liệu quý giá mời đại sư luyện khí dung nhập vào trong bảo binh khiến nó biến thành thần binh.
Hơn nữa những thần binh này phẩm cấp đại đa số chỉ có thất chuyển, muốn để nó trở thành bát chuyển thậm chí cửu chuyển còn khó hơn lên trời. Hơn nữa cứ thêm một chuyển uy năng lại tăng vọt thêm về chất.
Nếu thanh thần binh mà Mạc Dã Tử chế tạo có tiềm lực trở thành thần binh cửu chuyển, vậy thần binh này hoàn toàn có thể làm chí bảo truyền thừa cho một đại môn phái.
Nhìn mọi người xung quanh một hồi, Mạc Dã Tử trực tiếp vung tay, vài đệ tử Kính Hồ Sơn Trang đi ra tới giữa lôi năm tòa lôi đài, ấn một cơ quan gì đó. Trong nháy mắt giữa đất trống dâng lên một lò lửa cực đại, xung quanh còn có trận pháp bao phủ, một luồng nhiệt lực kinh người tỏa ra bốn phía!
Lôi đài
Chương 248 Lôi đài
Lò lửa cực lớn cháy hừng hực tỏa ra nhiệt lượng kinh người, thậm chí ngọn lửa cháy lên đã không phải lửa bình thường. Được trận pháp gia trì, ánh lửa đã dần tỏa ra màu xanh yếu ớt, có vẻ vô cùng thần dị.
Trong lò lửa đó còn có một chút kim loại trạng thái lỏng đang không ngừng sôi trào, kỳ lạ nhất là thứ trong kim loại thể lỏng đó cũng có vô số phù văn nhấp nháy, mười phần thần dị.
Thấy cảnh này mọi người đều sửng sốt, đây là thần binh à? Sao có cảm giác không có cả phôi đúc?
Mạc Dã Tử trầm giọng nói: “Binh khí vốn là thứ sát phạt, trước nay binh khí vừa được rèn ra không trải qua sát khí tẩy rửa.
Lần này ta sẽ vận dụng một loại thủ đoạn luyện khí mới mà ta nghiên cứu đã hơn mười năm, dùng trận luyện khí!
Trước mắt các ngươi chính là phôi thai binh khí, chỉ có điều ta chưa để binh khí thành hình ngược lại khiến nó không ngừng lưu chuyển trong trận pháp.
Lát nữa các ngươi lên lôi đài giao thủ, khi các ngươi động thủ sẽ tạo thành khí thế sát phạt sắc bén, tất cả sẽ được trận pháp dẫn vào phôi thai, khiến nó thành hình.
Đến cuối cùng phôi thai binh khí hấp thu đủ khí thế sát phạt sắc bén sẽ thành hình gì, ngay cả ta cũng không biết, điều này hoàn toàn do chủng loại và chất lượng khí thế sát phạt sắc bén mà các ngươi am hiểu.
Cho nên lần này Thần Binh Đại Hội người luyện khí không chỉ có ta mà còn có cả các vị tuấn kiệt ngồi đây, binh khí đản sinh ra cuối cùng có hình dáng gì hoàn toàn do các ngươi quyết định.”
Nghe Mạc Dã Tử giải thích như vậy mọi người mới hiểu ra, chẳng trách trước Thần Binh Đại Hội, Mạc Dã Tử đã nói lần này thần binh được rèn ra rốt cuộc có hình dáng gì ngay chính hắn cũng không biết.
Lúc đầu mọi người còn lấy làm lạ, một đại tông sư luyện khí lại nói binh khí hắn rèn ra là gì hắn cũng không biết, chẳng phải thành trò đùa ư? Tới giờ mọi người mới hiểu lời này có ý gì, cũng hiểu vì sao Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Mạc Dã Tử lại khuếch trương thanh thế như vậy.
Không có bọn họ, phương pháp luyện khí mà Mạc Dã Tử mới nghiên cứu ra cũng không thành công được.
Mạc Dã Tử nói xong, Trình Đình Phong đã đứng ra trầm giọng nói: “Thứ gì nên nói đại sư Mạc Dã Tử cũng đã nói, lần này vật liệu Thần Binh Đại Hội do Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta cung cấp, người ra tay luyện khí là Mạc Dã Tử đại sư nhưng cũng cần chư vị cùng chung sức hoàn thành, cuối cùng thần binh này thuộc về ai cũng rất rõ rệt rồi.
Thần binh chọn chủ, chỉ người mạnh nhất mới có thể thành chủ nhân của thần binh này, không hề có chuyện gian lận.
Về phần quy tắc tỷ thí lôi đài cũng rất đơn giản. Năm lôi đài đồng thời tỷ thí, đối tượng tỷ thí do rút thăm quyết định.”
Nói đến đây, Trình Đình Phong ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Mọi người đều là đồng đạo trong giang hồ, lần Thần Binh Đại Hội này cũng là luận võ giao lưu là chính, cho nên sẽ có võ giả của Tàng Kiếm Sơn Trang làm trọng tài, tránh chuyện đao kiếm không mắt quyền cước vô tâm. Nếu lúc giao chiến không khống chế được lực lượng, vậy thật không tốt.
Đương nhiên nếu trong các ngươi có người nhất quyết muốn dùng đao thật thương thật đánh tới chết, Tàng Kiếm Sơn Trang ta cũng không ngăn cản, nhưng nhất định phải do hai bên đồng ý mới được.”
Câu nói cuối cùng của Trình Đình Phong rõ ràng đang chỉ những người có thù oán với Sở Hưu.
Bình thường khi giao thủ luận bàn mọi người đều khống chế lực lượng, thậm chí không bị thương.
Nhưng nhìn dáng vẻ xung đột của vài người với Sở Hưu, rõ ràng chuyện này không dễ chấm dứt như vậy, vạn nhất đánh nhau thành ra vấn đề gì, Tàng Kiếm Sơn Trang ngăn cản thì không tốt, mà không ngăn cản cũng không tốt nốt.
Cho nên chẳng bằng trước khi bắt đầu nói rõ mọi chuyện, tới lát nữa có xảy ra vấn đề gì, tông môn phía sau có đến gây sự cũng chẳng nói được Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ.
Sau khi giảng giải quy củ xong, một số đệ tử Kính Hồ Sơn Trang cầm một cái rương lớn tới, bên trong có viết thiên can địa chi, thậm chí số hiệu canh giờ. Võ giả rút được cùng số hiệu sẽ được người của sát thủ gọi số hiệu để lên tỷ thí.
Những võ giả đi lên lúc đầu chỉ là loại không có danh tiếng gì, bọn họ cũng biết không có hy vọng gì tranh đoạt thần binh cho nên hai bên chỉ giao thủ luận bàn đôi chút, thật sự là trao đổi, không mấy ai đánh tới mức nảy lửa, cho nên tiến độ cũng rất nhanh.
Nhóm võ giả thứ hai vào sân có Tạ Tiểu Lâu, đối thủ của hắn là một võ giả hơn ba mươi tuổi chỉ có Tiên Thiên, rõ ràng là tới tham gia cho vui.
Không đợi Tạ Tiểu Lâu lên tiếng, võ giả kia đã mỉm cười chắp tay nói: “Tại hạ Lâm Chiêu người đất Thục Tây Sở, lần này được đứng trên cùng lôi đài với Tạ công tử là vinh hạnh cho tại hạ. Có điều tại hạ không dám động thủ với tuấn kiệt như Tạ công tử, cho nên ván này tại hạ xin nhận thua.”
Sau khi nói xong, Lâm Chiêu chắp tay trực tiếp đi xuống khỏi lôi đài, không hề dây dưa.
Thấy cảnh này mọi người xung quanh đều thầm khen hắn thông minh.
Thật ra những người tới tham gia Thần Binh Đại Hội trừ võ giả cấp bậc như Tạ Tiểu Lâu hay Sở Hưu, phần lớn mọi người đều không ảo tưởng mình cầm được thần binh.
Cho nên bọn họ tới đây chủ yếu là để xem giao đấu, còn một phần là muốn kết giao với tuấn kiệt giang hồ mà thôi.
Cũng như Lâm Chiêu vừa rồi, mặc dù thẳng thắn dứt khoát đầu hàng nhận thua nhưng cũng nêu ra tên họ xuất thân của mình, lưu lại chút ấn tượng cho Tạ Tiểu Lâu.
Đây không tính là ân tình vì vốn dĩ hắn không đánh nổi Tạ Tiểu Lâu, có điều nếu sau đó hắn gặp được Tạ Tiểu Lâu ở Tây Sở, vậy hắn có thể lấy chuyện trên lôi đài hôm nay ra ôn chuyện. Đây mới là cách làm của người thông minh.
Kế tiếp phần lớn các võ giả cũng vậy, gặp phải người chênh lệch thực lực không nhiều thì còn tỷ thí đôi chút, nhưng nếu gặp những người nổi tiếng như Sở Hưu vậy trực tiếp đầu hàng nhận thua.
Qua lại vài lượt như vậy, chín thành võ giả ở đây đã bị đào thải, thậm chí một phần trong số họ còn không rút thăm, trực tiếp từ bỏ. Những người này vốn đến xem quyết đấu, thậm chí không hứng thú kết giao với đệ tử đại phái.
Sở Hưu vẫn luôn ngó chừng phôi thai thần binh trong lò lửa, hắn luôn cảm thấy khối kim loại bị hòa tan này có khí tức quen thuộc.
Trên lôi đài đang có một số người giao đấu khá kịch liệt, có điều có thể do người giao thủ thực lực quá thấp cho nên trận pháp cũng không thu được bao nhiêu khí thế sắc bén, chỉ khiến ngọn lửa trong lò trắng thêm một chút mà thôi.
Khí thế phong duệ thuộc tính là kim, ngọn lửa bốc lên cũng tạo thành màu trắng, nếu ngọn lửa biến sắc tức là thủ đoạn luyện khí của Mạc Dã Tử đã có tác dụng.
Có điều lúc này Sở Hưu lại phát hiện có người cũng đang quan sát lò lửa.
Đó là một võ giả rất kỳ quái, toàn thân bao phủ trong áo choàng đen, đầu đội mũ trùm cũng màu đen.
Trang phục này của hắn cũng không lạ, ba nước Trung Nguyên mỗi nơi phong cách bất đồng, đặc biệt là ở Tây Sở, luôn có những võ giả ăn mặc kỳ quái.
Hơn nữa Sở Hưu còn có chút ấn tượng về võ giả này. Ban đầu hắn không để lộ thực lực bản thân, kết quả trận đầu gặp phải Tiên Thiên, y chỉ thể hiện thực lực cảnh giới Tiên Thiên, đến khi gặp võ giả Nội Cương cảnh, thực lực hắn lại tăng lên tới Nội Cương cảnh.
Hai trận tiếp đó hắn gặp võ giả Ngoại Cương cảnh, thực lực cũng biến thành Ngoại Cương cảnh. Thậm chí tới giờ Sở Hưu còn chưa phán đoán được liệu đối phương có thực lực Tam Hoa Tụ Đỉnh không. Thủ đoạn che giấu khí tức của người này quả thật là cực hạn trong cùng cấp độ.
Lúc này người kia cũng như cảm nhận được Sở Hưu đang chú ý tới mình, võ giả này lập tức quay đầu lại nhìn, ánh mắt lóe lên sắc thái lạ, có điều không có hành động gì.
Đúng lúc này, người của Tàng Kiếm Sơn Trang trên đài hô lên số hiệu của Sở Hưu, y lập tức nhảy lên lắc người lướt tới lôi đài.
Mấy trận phía trước Sở Hưu chưa hề ra tay, những đối thủ khác nghe tới tên hắn đều trực tiếp nhận thua.
Còn lần này đối thủ của Sở Hưu lại là một võ giả Ngoại Cương cảnh xuất thân Bắc Yên, khoảng hơn ba mươi tuổi, tay cầm một thanh loan đao hình dáng kỳ quái. Sau khi thấy Sở Hưu, gương mặt võ giả kia lại lộ rõ vẻ đắn đo.
Lý do hắn đắn đo rất đơn giản, vì người này trước đó đi cùng bọn Bạch Vô Kỵ.
Lần này số võ giả Bắc Yên tới đây tương đối ít, Bạch Vô Kỵ là người có địa vị cao nhất, cho nên bọn họ tập trung xung quanh Bạch Vô Kỵ.
Hắn cũng thấy quan hệ giữa Bạch Vô Kỵ và Sở Hưu, nếu đổi lại là người khác hắn có đầu hàng cũng được. Nhưng giờ người trước mặt là Sở Hưu, nếu hắn không chịu đánh đã đầu hàng, sau này liệu Bạch Vô Kỵ có giận chó đánh mèo trút lên đầu hắn không?
Nhưng nếu hắn ra tay, đánh thì chắc chắn không thắng được Sở Hưu, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến vẻ tà ác điên cuồng của y.
Ngay cả đại tiểu thư Thần Vũ Môn y còn muốn giết, đệ tử tinh anh của Kiếm Vương Thành cũng dám phế. Nếu mình ra tay với y, liệu Sở Hưu có đánh mình trọng thương hay phế bỏ mình không?
Thật ra võ giả này lo lắng quá nhiều, Sở Hưu căn bản không biết hắn là ai.
Ngay cả Bạch Vô Kỵ y còn chẳng để trong mắt nữa là mấy tên lâu la tùy tùng bên cạnh Bạch Vô Kỵ.
Nhưng hắn cứ rầu rĩ đứng đó làm trễ nải thời gian khiến Sở Hưu cau mày: “Rốt cuộc ngươi có đánh hay không?”
Trọng tài Ngũ Khí Triều Nguyên của Tàng Kiếm Sơn Trang cũng thúc giục: “Nếu muốn đánh thì mau mau lên, nếu không nắm chắc thì trực tiếp đầu hàng đi.”
Theo trọng tài này thấy, trận này vốn chẳng có gì phải lo.
Không đề cập tới hung danh vang dội của Sở Hưu bên ngoài, cho dù chỉ xét theo khía cạnh võ giả Ngoại Cương cảnh bình thường giao thủ cùng võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, tỷ lệ thắng cũng chẳng nhiều, tên này còn đắn đo cái nỗi gì?
Đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Ngươi không muốn đánh với hắn, vậy đổi lại thành ta được không?”
Mọi người nhìn theo giọng nói, chỉ thấy Thẩm Bạch đứng lên tay cầm trường kiếm nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.
Đồng thời quanh người hắn cũng tỏa ra kiếm khí sắc bén vô song khiến những võ giả xung quanh không nhịn được phải lui lại, ánh mắt ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc.
Thẩm Bạch tự tin
Chương 249 Thẩm Bạch tự tin
Thẩm Bạch đột nhiên đứng ra chủ động khiêu khích như vậy khiến mọi người xung quanh đồng loạt đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người.
Vừa rồi bọn họ đều chứng kiến hành động khiêu khích của Thẩm Bạch, giờ Thẩm Bạch lại lên tiếng như vậy rõ ràng ân oán giữa hắn và Sở Hưu không hề nhỏ, đã tới mức không chờ kịp muốn ra tay với đối phương.
Nhìn hành động này của Thẩm Bạch, võ giả định khiêu chiến Sở Hưu kia như trút được gánh nặng, vội vàng nói: “Ta không có ý kiến!”
Bên này hắn đang lo lắng không biết nên làm thế nào, giờ đổi lại thành kẻ vừa làm Bạch Vô Kỵ bị thương, Thẩm Bạch ra tay càng phù hợp. Dù sao hai người bọn họ đều xem như kẻ thù của Bạch Vô Kỵ, để họ ra tay tàn sát nhau càng tốt.
Thẩm Bạch nhìn trọng tài của Tàng Kiếm Sơn Trang trầm giọng nói: “Dù sao tới cuối cũng là quyết đấu để chọn một người thắng, đánh sớm đánh muộn gì chẳng là đánh, ta làm vậy không tính là phá hỏng quy củ.”
Trọng tài của Tàng Kiếm Sơn Trang nhíu mày, vội vàng nhìn sang phía Trình Đình Phong.
Trình Đình Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi Sở Hưu: “Ngươi có đồng ý không?”
Hắn chẳng muốn dính tới ân oán giữa những võ giả tiểu bối này, dẫu sao giờ cũng không như lúc đầu, sớm muộn gì chẳng là đánh, không liên quan gì tới Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ nữa, chỉ cần hai bên đồng ý là được.
Sở Hưu đột nhiên mỉm cười nói: “Đã có người không đợi nổi vậy ta cũng nguyện ý phụng bồi.”
Trình Đình Phong trầm giọng nói: “Nếu đã định động thủ vậy cũng đừng quên lời ta nói lúc trước, giao thủ thật sự như vậy nếu xảy ra chuyện gì Tàng Kiếm Sơn Trang cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
Trình Đình Phong không sợ Thương Lan Kiếm Tông cùng Quan Trung Hình Đường, nhưng nếu đệ tử nhà họ gặp chuyện trên lôi đài khéo lại tới đòi Tàng Kiếm Sơn Trang trả lời, Trình Đình Phong cũng ngại phiền toái đó.
Sở Hưu cùng Thẩm Bạch đều gật nhẹ đầu. Ngay khi Sở Hưu chứng kiến Thẩm Bạch y đã biết chuyện này chắc chắn không thể chấm dứt dễ dàng được, đây là nhân quả cần trả. Chỉ có một bên đứng thẳng một
bên nằm xuống, nhân quả này mới chân chính chấm dứt.
Thấy hai bên đều đã đồng ý, võ giả kia vội vàng đi xuống lôi đài. Cứ để hai tên này ra tay với nhau, hắn đứng dưới nhìn là được.
Trên lôi đài, Thẩm Bạch nhìn Sở Hưu, trong mắt đã không có hận ý, chỉ có chiến ý.
Không phải hắn không hận, ngày trước khi Sở Hưu xuất hiện ở Ngụy Quận, hắn còn cầu xin Liễu Công Nguyên vận dụng lực lượng Thương Lan Kiếm Tông giết chết Sở Hưu. Chỉ có điều sau lần đó Thẩm Bạch cũng hiểu rốt cuộc trên vai mình đang gánh vác trách nhiệm lớn đến đâu, từ đó trở đi hắn đã chôn sâu cừu hận đó tận dưới đáy lòng.
Toàn bộ Thẩm gia không ít người có quan hệ huyết mạch với hắn nhưng với Thẩm Bạch tất cả đều chỉ là người xa lạ mà thôi. Thân nhân duy nhất mà hắn thừa nhận chỉ có Thẩm Mặc.
Sở Hưu giết người thân duy nhất của hắn, thù oán này Thẩm Bạch nhất định phải trả, nhưng báo thù đã không còn là mục đích duy nhất của hắn. Vừa rồi Bạch Vô Kỵ là đá kê chân cho hắn, giờ Sở Hưu cũng vậy!
Đánh một trận tại Thần Binh Đại Hội, Thẩm Bạch muốn toàn bộ giang hồ nghe tới tên tuổi mình, để tất cả biết Thương Lan Kiếm Tông đã lại hưng thịnh quật khởi!
Nhìn Sở Hưu, Thẩm Bạch trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi không ngờ ta xuất hiện ở đây phải không?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là không ngờ, có điều khi thấy ngươi ta lại nhớ tới tên Thẩm Mặc chết dưới đao của ta.
Các ngươi mặc dù là huynh đệ ruột thịt nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt, ngươi mạnh hơn tên rác rưởi kia nhiều.”
Ánh mắt Thẩm Bạch lóe lên sát cơ lạnh lẽo, có điều hắn không nổi giận, chỉ dùng giọng nói lạnh lùng trả lời: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc, ban đầu sao ngươi lại giết Thẩm Mặc? Sở gia các ngươi gặp biến cố, Thẩm Mặc có chết dưới tay kẻ khác thì cũng thôi, nhưng nó lại chết dưới tay ngươi. Rốt cuộc là vì sao?”
Trận chiến đó mọi người của Sở gia đều đã chết, chỉ mình Sở Hưu còn sống sót, cho nên kẻ biết chân tướng chỉ có Sở Hưu.
Sở Hưu như cười như không đáp lại Thẩm Bạch: “Ta nói rồi thì có lợi lộc gì?”
Thẩm Bạch lạnh lùng nói: “Không nói, ngươi sẽ chết rất thê thảm. Nói, ngươi có thể chết thống khoái hơn một chút.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nếu đã thế bí mật này cả đời ngươi cũng chẳng biết được.
Tự tin quá mức sẽ biến thành tự phụ, ta không biết ai cho ngươi lòng tin nói ra câu đó.
Hai năm trước ngươi là đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt của một gia tộc nhỏ.
Còn giờ Sở Hưu ta đã là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, tay nắm quyền lực một phương, đứng hạng trước hai mươi trên Long Hổ Bảng. Còn Thẩm Bạch ngươi vẫn chỉ là đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, có tư cách gì mà nói vậy với ta?”
Thẩm Bạch chậm rãi rút trường kiếm bên hông: “Ngươi xuất thân dân dã, làm được đến vậy đã không dễ rồi, nếu đặt ta vào vị trí của ngươi không khéo ta còn chẳng bằng ngươi.
Nhưng đáng tiếc thế gian này nào có nếu như, ta ngồi trước Ngộ Kiếm Thạch không ăn không uống, ngộ kiếm ba tháng bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh. Vì hôm nay ta đã ẩn nhẫn mười năm không bước chân vào giang hồ, ghi nhớ tất cả kiếm điển của Thương Lan Kiếm Tông vào trong lòng.
Tất cả mọi thứ đều vì hôm nay, một bước bay thẳng tới bầu trời!
Bạch Vô Kỵ kia còn chẳng đủ tư cách làm đá kê chân cho ta, Sở Hưu ngươi thì đủ đấy. Không nói bí mật đó cho ta cũng chẳng sao, thân tử đạo tiêu, tất cả đều sẽ chấm dứt.”
Lời nói của Thẩm Bạch mang theo vẻ tự tin mãnh liệt, thậm chí có nói là tự phụ cũng được.
Thân là đại đệ tử của Thương Lan Kiếm Tông, hắn được Liễu Công Nguyên thu làm đệ tử quan môn đích thân dạy bảo, Liễu Công Nguyên cũng đã nói tương lai sẽ giao Thương Lan Kiếm Tông cho hắn.
Từ đó trở đi Thẩm Bạch đã biết mình đã khác.
Nếu không nhờ thiên phú của hắn, tiềm lực của hắn, một võ đạo tông sư như Liễu Công Nguyên đã chẳng dốc nhiều tâm huyết như vậy, đã chẳng đặt toàn bộ tương lai Thương Lan Kiếm Tông lên vai hắn.
Nhiều năm như vậy Liễu Công Nguyên vẫn ngăn cản không cho hắn bước chân vào giang hồ chính là vì muốn hắn vừa xuất sơn lập tức làm cả giang hồ chấn động, một bước bay tận trời cao.
Lần này đặt chân vào giang hồ, Thẩm Bạch nhắm thẳng vào mười vị trí đầu trên Long Hổ Bảng. Loại thực lực như Bạch Vô Kỵ thậm chí chẳng đủ tư cách làm đá kê chân cho hắn, phải như Sở Hưu mới tạm coi là đủ.
Còn kẻ địch chân chính của hắn lại là người của thế lực lớn đỉnh cao trên giang hồ, tuấn kiệt trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng như Hạ Hầu Vô Giang.
Bình định viên đá kê chân Sở Hưu chẳng qua là bước đầu tiên đi vào giang hồ của hắn mà thôi.
Trường kiếm rời vỏ, Thẩm Bạch không tiếp tục nói nhảm với Sở Hưu. Nói chính xác hơn, những lời hắn vừa nói không phải chỉ cho Sở Hưu nghe mà để tất cả mọi người xung quanh đều nghe được. Thương Lan Kiếm Tông bọn họ đã trở về.
Đời trước khi Thương Lan Kiếm Tông hưng thịnh chính là lúc Liễu Công Nguyên tung hoành giang hồ, còn đời này sẽ do Thẩm Bạch hắn dương danh thiên hạ!
Kiếm ra khỏi vỏ, phong vân biến sắc.
Thẩm Bạch đâm kiếm ra, chỉ trong chớp mắt những luồng hơi nước nhỏ bé không thể nhận ra trong không khí được cương khí chuyển hóa, ngưng tụ thành một khối băng khổng lồ dài chừng vài trượng, như một thanh trường kiếm bằng băng trực tiếp chém về phía Sở Hưu ngay từ trên không trung. Kiếm khí cường đại sắc bén xé tan không khí, tạo ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Kiếm này đâm ra khiến tất cả mọi người không khỏi biến sắc, cho dù Trình Đình Phong cũng phải kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Bạch.
Uy thế một kiếm này của Thẩm Bạch cùng nhát kiếm làm trọng thương Bạch Vô Kỵ, quả thật là một trời một vực.
Thấy uy thế kiếm pháp của Thẩm Bạch, ngay cả Mạc Thiên Lâm và Tạ Tiểu Lâu cũng phải lo lắng thay cho Sở Hưu, rốt cuộc tên này ở đâu chui ra mà có thực lực kinh khủng như vậy?
Nhưng càng kinh khủng hơn là Thương Lan Kiếm Tông có đệ tử thiên phú cao tuyệt như vậy nhưng che giấu mãi tới tận bây giờ mới cho ra ngoài xông xáo giang hồ.
Bất luận Thương Lan Kiếm Tông ẩn giấu hay bản thân Thẩm Bạch kiên nhẫn, trong giang hồ luôn trọng danh lợi này đều là một hành động kinh người.
Có điều bên phía Sở Hưu lại đã chuẩn bị tâm lý với thực lực của Thẩm Bạch.
Nếu Liễu Công Nguyên đã ẩn giấu Thẩm Bạch hơn mười năm, giờ mới cho hắn ra ngoài, vậy có thể thấy kỳ vọng của Liễu Công Nguyên đối với Thẩm Bạch lớn đến đâu. Rõ ràng là coi đối phương như tương lai như hy vọng của Thương Lan Kiếm Tông.
Những người như Lâm Khai Vân, Bạch Vô Kỵ, thực lực thiên phú của họ cũng không tệ có thể gọi là tinh anh, tương lai cũng có khả năng nhất định được thừa kế tông môn, trở thành người cầm quyền.
Nhưng đây chỉ là có thể mà thôi, nếu Thẩm Bạch cùng cấp bậc với họ, Liễu Công Nguyên đã chẳng coi trọng hắn tới vậy.
Cho nên giờ Thẩm Bạch có thể hiện uy thế như vậy cũng rất bình thường, bằng không ẩn nhẫn hơn mười năm mà chỉ bồi dưỡng được đệ tử thực lực như Bạch Vô Kỵ, vậy Thương Lan Kiếm Tông chấp nhận lụi tàn luôn đi.
Có điều thực lực vốn không chỉ dựa vào tu vi cảnh giới.
Thẩm Bạch ẩn nhẫn hơn mười năm, tập hợp mọi tài nguyên Thương Lan Kiếm Tông để khổ tu, còn Sở Hưu vừa vặn người lại, mỗi giờ mỗi khắc đều chém giết bươn trải trong giang hồ. Y muốn xem xem rốt cuộc thực lực mà Thẩm Bạch khổ tu ra mạnh hơn, hay thực lực mà y chém giết thành gió tanh mưa máu trên giang hồ mạnh hơn?
Ngay khi thế đao của Thẩm Bạch đâm tới, Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu đã rời vỏ, ma khí đen kịt lượn lờ trên thân đao, tạo thành dáng vẻ tà ác dị thường kinh khủng vô cùng.
Thấy cảnh này bất luận võ giả Kính Hồ Sơn Trang hay người của Tàng Kiếm Sơn Trang đều hơi cau mày.
Dù sao bọn họ đều xuất thân Chính đạo, giờ thấy Sở Hưu không hề kiêng kỵ thi triển Ma công như vậy, bọn họ không thích ứng được.
Chỉ có điều lần này Thần Binh Đại Hội không hạn chế chính ma, ngay Đồng Khai Thái còn tới, Sở Hưu vận dụng Ma công cũng không tính là gì.
Hơn nữa mặc dù Quan Trung Hình Đường được coi là tông môn Chính đạo nhưng lại không bài xích Ma công. Quan Trung Hình Đường còn không quản, bọn họ quản nhiều làm gì?
Lúc này giữa lôi đài, A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu chém ra, tảng băng kia dưới lưỡi đao ma khí của Sở Hưu lập tức vỡ vụn từng tấc một. Thế đao của Sở Hưu càng tiến tới, ma khí cuộn trào càng mãnh liệt, tới cuối
cùng trên thân đao và đôi mắt của Sở Hưu đã tràn ngập ma khí, thế đao của y cũng trực tiếp chuyển từ đao thứ nhất sang đao thứ hai.
Ma khí ngập trời càn quét khắp nơi, tảng băng khổng lồ ầm ầm tan vỡ, thế đao mang theo ma khí hận ý trực tiếp chém về phía Thẩm Bạch!
Trầm Giang Nhất Kiếm
Chương 250 Trầm Giang Nhất Kiếm
A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu chỉ cần trấn áp được luồng ma khí phản phệ, lực lượng tuyệt đối là một trong những võ thuật có lực sát thương cường đại nhất trong cùng cấp độ, hại người hại mình, vô cùng cực đoan.
Ngày trước khi giao thủ cùng Phí Mặc của Kiếm Vương Thành, cho dù hắn dùng tất cả vốn liếng cũng bị thế đao của Sở Hưu chém cho hộc máu. Còn giờ đối thủ đổi thành Thẩm Bạch, đối mặt với thế đao của y, Thẩm Bạch không lùi mà tiến, thế đao trong tay hắn đột nhiên thay đổi, từ sắc bén vô song chuyển thành mạnh mẽ hùng hồn, kiếm khí vô tận như tràng giang đại hải lập tức cuốn tới!
Lúc này mọi người đã không thấy rõ hình dáng Sở Hưu cùng Thẩm Bạch nữa, hai người đều bao phủ trong kiếm khí, mọi người chỉ có thể mơ hồ chứng kiến ánh đao đen kịt của Sở Hưu tung hoành trong kiếm khí.
Thương Lan Hãn Hải, Tịch Quyển Thiên Hạ!
Kiếm pháp của Thương Lan Kiếm Tông vốn vô cùng bá đạo, nếu không đã chẳng có chuyện Liễu Công Nguyên dùng một nhát kiếm đánh chìm cả con sông.
Lúc này Thẩm Bạch cũng phát huy kiếm pháp của Thương Lan Kiếm Tông tới cực hạn, A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu dẫu mạnh nhưng hắn cũng có thể vận dụng kiếm khí cường đại liên miên bất tuyệt này ngăn cản.
Thực lực của hai người đang giao thủ lật đổ nhận biết của mọi người về võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Kính Hồ Sơn Trang cùng Tàng Kiếm Sơn Trang cũng có không ít võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng trong số họ không ai có cường độ chân khí sánh nổi hai người trước mắt. Căn cơ cường đại đó cho dù võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên ra mặt cũng chẳng sánh nổi.
Quái vật, hai quái vật!
Sở Hưu có căn cơ cường đại như vậy không phải dựa vào thiên phú mà là công pháp bản thân cùng kỳ ngộ.
Nói tới thiên phú thật ra Sở Hưu rất bình thường, nhưng bất luận Cảnh giới Tiên Thiên hay Lưu Ly Kim Ti Cổ rồi Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công mà y nhận được sau này đều từ từ tích lũy gia tăng thiên phú của Sở Hưu, dần dần phát triển tới mức kinh khủng như hiện giờ.
Còn Thẩm Bạch lại hoàn toàn ngược lại, thiên phú bản thân hắn vốn cực kỳ kinh khủng, hơn nữa trong Thương Lan Kiếm Tông hắn được Liễu Công Nguyên đích thân dạy bảo, người ngoài không cách nào tưởng tượng nổi mười năm qua hắn sống ra sao.
Có thể nói là ngăn sạch mọi dụ hoặc của thế giới bên ngoài, hết khổ tu lại tới khổ tu, chẳng khác gì những khổ tu sĩ của Phật môn.
Căn cơ do thiên phú và khổ tu không kém gì Sở Hưu.
Lúc này trong kiếm cương như bão tố giữa biển đó, Sở Hưu dẫn ma khí của A Tỳ Đạo Tam Đao nhập thể, bộc phát lực lượng của Huyết Luyện Thần Cương, trực tiếp lấy lực lượng đánh thẳng vào thế đao của Thẩm Bạch.
Trong quá khứ Sở Hưu thích nhất là dùng lực ép người, bởi bất luận võ giả cùng giai hay võ giả hơn cấp, tích lũy về mặt lực lượng đều không bằng y, còn giờ xem như y gặp được đối thủ.
Thế đao mạnh mẽ hùng hồn của Thương Lan Kiếm Tông được Thẩm Bạch thi triển tới cực hạn, trong thời gian ngắn Sở Hưu cũng không đột phá nổi.
Trong kiếm cương tung hoành, Thẩm Bạch mặt không đổi sắc nói: “Ta đã nói mà, ngươi không thắng được ta đâu. Ngươi tu luyện công pháp ma đạo tà ác quái dị đó, mặc dù có sức bật cường hãn tới kinh người, nhưng ngươi kiên trì được bao lâu? Hao tổn tới cuối sợ rằng ta chẳng cần ra tay giết ngươi, bản thân ngươi đã bị Ma công kia phản phệ tới chết.”
Sở Hưu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng nói: “Ai bảo ngươi ta chỉ biết Ma công?”
Lấy chính khắc kỳ, lấy kỳ khắc chính.
Võ đạo của Sở Hưu trước nay không theo con đường cố định nào, y chỉ theo đuổi lực sát thương cực hạn. Chỉ cần giết được người, dùng võ công gì cũng như nhau, loại này không được thì ta đổi loại khác!
Sở Hưu vốn thân hình bao phủ trong ma khí, kết thành Nội Sư Tử Ấn trấn áp bản thân sau đó lại nhanh chóng đánh ra một quyền ấn, phương viên vài trượng xung quanh người y lập tức bị cương khí bao phủ quấn quanh như một cái lưới lớn phong tỏa không gian, ngưng trệ mọi vật!
Liệt Tự Quyết Trí Quyền Ấn!
Kiếm cương vốn mạnh mẽ hùng hồn của Thẩm Bạch đánh vào phạm vi của Trí Quyền Ấn lại lập tức chậm lại, bị cương khí của Sở Hưu quấn lấy, giam cầm lại.
Còn Sở Hưu lại nhân lúc này đánh tay luồng cương khí hùng hồn phía trước, tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn trực tiếp đánh ra, tiếng nổ ầm ầm vang lên!
Thẩm Bạch cau mày, hắn chưa từng thấy Sở Hưu xuất thủ, đương nhiên chưa lĩnh giáo Khoái Mạn Cửu Tự Quyết vô cùng thần dị này.
Ngưng trệ không gian như lĩnh vực, không ngờ còn trực tiếp phá hỏng thế đao của hắn. Hơn nữa Sở Hưu có vẻ còn am hiểu dùng tay không chiến đấu cận thân, chẳng phải y dùng đao à?
Thẩm Bạch giơ kiếm trước người, mũi kiếm lập tức nổi lên từng khối kiếm băng nhỏ bé chằng chịt, như má khí bạo vũ lê hoa bắn về phía Sở Hưu.
Mấy năm qua Thẩm Bạch học hết công pháp kiếm điển của Thương Lan Kiếm Tông, trừ công pháp bí truyền của Thương Lan Kiếm Tông bọn họ là Thương Lan Kiếm Kinh, giờ hắn dùng Ngưng Băng Chỉ Kiếm Quyết, đây là kiếm pháp hắn vận dụng thuần thục nhất.
Dùng cương khí dung hợp với kiếm khí, cô đọng hơi nước trong không trung hóa thành kiếm, mặc dù uy năng cực lớn biến hóa khó lường nhưng yêu cầu đối với kiếm khí và cương khí lại vô cùng hà khắc. Toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông không ai muốn đi tu luyện môn công pháp vừa tốn thời gian tốn công sức vừa khó nhập môn này.
Nhưng Thẩm Bạch thiên phú dị bẩm, lại thêm hắn khổ tu hơn mười năm, tâm cảnh bản thân cực kỳ trầm ổn, có thể khống chế kiếm khí cương khí tinh tế tới mức nhập vi, ngược lại tùy tiện nhập môn kiếm pháp này.
Mỗi khối băng nhỏ bé đều là một luồng kiếm khí, nhưng dưới Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, Phật quang chói mắt bùng lên, uy thế Kim Cương Hàng Ma hoàn toàn hiển lộ, những khối băng kia lần lượt tan rã.
Quyền ấn đánh lên mũi kiếm Thẩm Bạch, lập tức vang lên một tiếng keng nhỏ, Thẩm Bạch bị đánh lui lại phía sau một bước.
Sở Hưu nheo mắt lại, kiếm của Thẩm Bạch là bảo binh lục chuyển, xem ra Liễu Công Nguyên thật sự rất thương đệ tử của mình.
Phải biết đôi khi đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không có tư cách dùng bảo binh lục chuyển.
Lúc này thân hình Sở Hưu lại không hề dừng lại, ngay khi đòn thế Đại
Kim Cương Luân Ấn đánh lui Thẩm Bạch, y lại đánh liền ba chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn, mỗi lần đều xuất thủ toàn lực, ba đòn quyền ấn trực tiếp ép Thẩm Bạch lui lại ba bước, hoàn toàn áp đảo.
Trận chiến giữa Sở Hưu cùng Thẩm Bạch khiến mọi người vô cùng kinh hãi thán phục, thực lực hai người có đặt đâu cũng đủ ngạo thị quần hùng.
Có điều giờ xem ra Sở Hưu vẫn cao hơn một bậc, quyền ấn cương mãnh vô song đó có đổi đối thủ thành ai đi nữa cũng chẳng dễ chịu. Thực lực Thẩm Bạch dẫu mạnh nhưng giờ cũng bị Sở Hưu áp chế.
Nhưng không đợi mọi người kinh ngạc, ngay khi lui lại kiếm của Thẩm Bạch đã bùng lên một luồng thần mang chói mắt, cương khí toàn thân Thẩm Bạch hội tụ trong nhát kiếm này, ngưng đọng không tan. Trong nháy mắt kiếm khí ngập trời, nhát kiếm như phá núi đoạn sống, kiếm ý kinh người!
Thấy chiêu kiếm này, Trình Đình Phong vốn không chút động tĩnh lại đột nhiên biến sắc, hắn kinh hãi nói: “Liễu Công Nguyên lại dạy cả kiếm ý Trầm Giang Nhất Kiếm cho Thẩm Bạch rồi, hắn điên rồi ư? Hay coi Thẩm Bạch này là hy vọng duy nhất của Thương Lan Kiếm Tông?”
Chiêu kiếm Thẩm Bạch đang thi triển rất quen thuộc với Trình Đình Phong, chính là Trầm Giang Nhất Kiếm vang danh giang hồ của Liễu Công Nguyên. Khi đó Trình Đình Phong còn chưa tới cảnh giới tông sư võ đạo, trước mặt Liễu Công Nguyên hắn cũng chỉ là một tiểu bối mà thôi, chiêu kiếm kia khiến hắn cực kỳ ấn tượng.
Quan trọng nhất, đây vốn không phải kiếm pháp mà là kiếm ý. Liễu Công Nguyên học kiếm cả đời, đem lĩnh ngộ của bản thân với kiếm đạo phát huy tới cực hạn phát huy ra một kiếm đỉnh phong, thứ này không thể giảng giải hay dùng văn tự truyền lại được.
Muốn học kiếm này thật ra rất đơn giản, chỉ cần Liễu Công Nguyên biểu thị thần vận ra cho Thẩm Bạch là được. Chỉ khi người sử dụng đích thân truyền thụ thần vận mới có thể lĩnh ngộ kiếm ý.
Chỉ có điều Liễu Công Nguyên đã hơn mười năm chưa từng xuất thủ, giờ hắn cũng rất già, tuổi thọ sắp hết. Trầm Giang Nhất Kiếm này khi hắn còn đỉnh phong dùng ra còn tiêu hao không ít, giờ hắn sử dụng khi không còn đỉnh phong, có thể hiểu Liễu Công Nguyên phải trả giá ra sao, rõ ràng là tự cắt bớt tuổi thọ bản thân!
Lúc này giữa trận, Thẩm Bạch dùng ra kiếm này, lạnh lùng nói: “Do ta tính sai. Trước đó ta cứ nghĩ mình đã đánh giá cao ngươi, giờ xem ra là ta khinh địch rồi. Chiêu kiếm này vốn không chuẩn bị vì ngươi, giờ ngươi được thấy là vinh hạnh cho ngươi rồi.”
Từ ban đầu Thẩm Bạch đã nói, Sở Hưu chỉ là đá kê chân cho hắn, mục tiêu của hắn là mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng. Tuyệt chiêu cuối cùng Trầm Giang Nhất Kiếm hắn cũng chuẩn bị vì bọn họ.
Nhưng khi thật sự giao thủ, Thẩm Bạch mới phát hiện lực lượng của Sở Hưu vượt ngoài tưởng tượng của hắn. Có trời mới biết hắn tu luyện ra sao mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã tích lũy được nội tình thậm hậu đến vậy, dẫu sao cũng không thể là thiên phú.
Nếu thiên phú Sở Hưu này thật sự kinh khủng đến vậy, Thương Lan Kiếm Tông cũng chẳng phải ngu ngốc mà bỏ qua một thiên tài như vậy không để ý tới. Nếu thế chắc người được Liễu Công Nguyên thu làm đệ tử không phải Thẩm Bạch hắn mà là Sở Hưu.
Cho nên khi thấy lực lượng nội tình của Sở Hưu, Thẩm Bạch cũng quả quyết xuất thủ, trực tiếp xuất ra Trầm Giang Nhất Kiếm kết thúc trận chiến này.
“Không phải chuẩn bị cho ta? Lát nữa ngươi sẽ biết ngươi nên chuẩn bị thêm vài chiêu nữa cho ta mới được!
Đây là kiếm ý của Liễu Công Nguyên chứ không phải kiếm ý của ngươi. Ngày trước Liễu Công Nguyên có thể nhất kiếm trầm giang, nhưng ngươi, không làm được!”
Sở Hưu đón lấy chiêu kiếm uy thế kinh người đó, mỗi bước tiến lên ma khí quanh người lại mãnh liệt thêm một phần, tới cuối cùng toàn thân y đã bao phủ trong ma khí hận ý vô biên vô tận.
Nhưng thân trong ma khí, Sở Hưu lại như một Tà Thần đứng thẳng giữa trận, không chỉ toát lên ma khí hận ý điên cuòng mà còn bao hàm một chút thần tính uy nghiêm.
A Tỳ Địa Ngục, Vĩnh Đọa Vô Gian!
A Tỳ Đạo Tam Đao vốn là đao pháp Địa Ngục dùng A Tỳ Địa Ngục làm chân ý, phàm là kẻ phạm vào năm nghịch tội đều bị đánh vào trong A Tỳ Địa Ngục vĩnh viễn không được siêu sinh. Chân ý của đao cuối cùng trong A Tỳ Đạo Tam Đao chính là hóa thân thành Địa Ngục Minh Thần, thành lưỡi đao phán quyết tội nghiệt trên thế gian!
Ma đao cực hạn
Thương Lan Kiếm Tông thân là một trong Thất Tông Bát Phái, cho dù giờ xuống dốc cũng hơn xa Kính Hồ Sơn Trang.
Vũ lực của Kính Hồ Sơn Trang thật ra rất yếu chẳng qua có Mạc Dã Tử là đại tông sư luyện khí các chủ đời trước của Thần Binh Các nên mới có thanh danh lớn ở Đông Tề.
Cho nên dưới uy thế cường đại này của Thẩm Bạch, đệ tử Kính Hồ Sơn Trang suýt nữa bật khóc, hắn cũng không biết nên làm gì mới phải.
Chỗ ngồi hàng trước đều đã đầy người, lúc này nếu hắn lên đuổi người rõ ràng là đắc tội với người ta.
Còn nếu hắn không đuổi vậy lại là đắc tội với Thẩm Bạch, căn bản không thể lấy lòng cả đôi bên.
Thấy bên này có động tĩnh, mọi người xung quanh đều nhìn sang phía Thẩm Bạch, trong lòng nói thầm loại tông môn xuống dốc như Thương Lan Kiếm Tông không ngờ cũng tới, thanh danh không lớn mà tính khí lại lớn đến vậy.
Những năm gần đây đệ tử Thương Lan Kiếm Tông chẳng có tiếng vang gì lớn trên giang hồ, thậm chí tìm khắp Thương Lan Kiếm Tông không mấy người hành tẩu giang hồ.
Thời kỳ đỉnh phong của Thương Lan Kiếm Tông là khi Ngụy Quốc còn tồn tại, lúc đó Thương Lan Kiếm Tông có quan hệ mật thiết cùng hoàng thất Ngụy Quốc, cho nên nhận được sự ủng hộ của toàn bộ hoàng thất Ngụy Quốc.
Về sau Ngụy Quốc bị Bắc Yên tiêu diệt biến thành Ngụy Quận của Bắc Yên, Thương Lan Kiếm Tông cũng bị triều đình cùng thế lực võ lâm Bắc Yên chèn ép, dần dần suy tàn.
Thậm chí nếu lần này Thẩm Bạch không xuất hiện ở đây, không khéo những võ giả xung quanh còn quên trong Thất Tông Bát Phái có Thương Lan Kiếm Tông.
Lúc này sắc mặt Phương Hoài bên cạnh Bạch Vô Kỵ có phần khó coi, vì chỗ ngồi của hắn hiện giờ thật ra là chuẩn bị cho đệ tử đại phái đỉnh phong như Thẩm Bạch.
Phương gia của Phương Hoài đương nhiên không cách nào đánh đồng với Thương Lan Kiếm Tông, cho nên ban đầu hắn được bố trí ở phía sau.
Nhưng do không có người đến, Bạch Vô Kỵ mới lên tiếng kéo hắn lên phía trước cho nên vị trí này thật ra là chính hắn đi lên. Kính Hồ Sơn Trang thấy Thần Binh Đại Hội sắp khai mạc, dù sao chỗ trống cũng lãng phí nên mới đồng ý.
Thế nhưng giờ Thẩm Bạch đến muốn lấy chỗ, chẳng phải chỗ hắn thì là chỗ ai?
Cho nên Phương Hoài cười lạnh nói: “Thương Lan Kiếm Tông không có thực lực mà tính khí thì tinh tướng nhỉ, tự mình đến chậm còn trách Kính Hồ Sơn Trang không chuẩn bị vị trí cho ngươi, có phải nếu ngươi không đến thì Thần Binh Đại Hội này cũng chẳng cần mở, ở đây đợi ngươi đúng không?”
Mặc dù thực lực Phương gia không bằng Thương Lan Kiếm Tông nhưng Phương gia thân là thế gia Bắc Yên, còn giao hảo cùng đại phái Bắc Yên như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đương nhiên không cần khách khí với thế lực Ngụy Quận như Thương Lan Kiếm Tông, càng không sợ bọn họ.
Hơn nữa giờ Thương Lan Kiếm Tông suy sụp tới mức này, Thẩm Bạch cũng chỉ là hạng vô danh trên giang hồ, việc gì hắn phải sợ?
Thẩm Bạch đưa mắt nhìn sang Phương Hoài, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
Phương Hoài đứng lên thản nhiên đáp: “Yến Nam Phương gia, Phương Hoài.”
Thẩm Bạch cười lạnh một tiếng, gương mặt lần đầu tiên có biểu cảm rõ ràng, khinh thường miệt thị nói: “Một thế gia bất nhập lưu không danh không tiếng cũng dám ở đây sủa, cút!”
Dứt lời Thẩm Bạch vẫy tay một cái, một luồng kiếm khí băng lam xé gió bắn tới người Phương Hoài!
Kiếm khí kia nhanh tới cực hạn, mọi người ở đây không ai kịp phản ứng lại, đệ tử Thương Lan Kiếm Tông này sao lại cuồng ngạo như vậy, trực tiếp xuất thủ trước mặt bao người, hắn cho mình là Hạ Hầu Vô Giang hay Sở Hưu?
Cho nên trong thời gian ngắn không ai ngăn cản, thậm chí Phương Hoài đứng mũi chịu sào cũng bị dọa cho giật nảy mình, đến khi hắn muốn xuất thủ ngăn cản, kiếm khí kia đã đánh đến trước người.
Đúng lúc này một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.
Ánh mắt Bạch Vô Kỵ lóe lên một vệt u quang lạnh lùng, cương khí ngưng tụ giữa không trung, kiếm khí của Thẩm Bạch không ngờ lại bị ánh mắt của Bạch Vô Kỵ đông cứng phá tan!
Đây là bí thuật Băng Phách Thần Mục của Bạch gia Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, sau khi đại thành thậm chí ngay nguyên thần cũng có thể đóng băng phong tỏa.
Phương Hoài do hắn dẫn tới, cũng là hắn gọi Phương Hoài lên ngồi cạnh trước.
Nói một câu dễ nghe, đánh chó phải ngó mặt chủ, Thẩm Bạch ngươi phách lối như vậy có hỏi qua Bạch Vô Kỵ hắn không?
Hơn nữa thời gian vừa qua Bạch Vô Kỵ cũng vô cùng bức bối, nguyên nhân chủ yếu là do Sở Hưu.
Trước đó hắn không gặp Sở Hưu thì cũng thôi, Bạch Vô Kỵ cũng biết tỷ lệ thắng của mình trong Thần Binh Đại Hội lần này không lớn.
Nhưng sau khi gặp Sở Hưu hắn không ngừng bị áp chế, thậm chí tới cuối cùng không có cả tư cách giao thủ cùng Sở Hưu, đây là một chuyện rất bức bối khó chịu.
Cho nên từ khi gặp Sở Hưu ở Tụ Long Các, Bạch Vô Kỵ luôn kiềm nén một luồng lửa giận muốn phát tiết, kết quả giờ Thẩm Bạch lại đưa tới cửa.
Thương Lan Kiếm Tông cùng tông môn Bắc Yên bọn họ vốn có xích mích, lần trước lúc truy sát Sở Hưu, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ cùng Tụ Nghĩa Trang còn có xung đột lớn với Thương Lan Kiếm Tông, khiến người của hai phái bọn họ buộc phải rời khỏi Ngụy Quận.
Thù mới hận cũ gộp chung, Bạch Vô Kỵ không hề thu liễm trực tiếp cầm thương bạc lên, cương khí quanh người bộc phát, mang theo khí thế vô cùng cường đại trực tiếp đâm thẳng về phía Thẩm Bạch.
“Ếch ngồi đáy giếng cũng dám tới đây phách lối? Đây không phải Ngụy Quận của các ngươi, không phải nơi quê mùa mà Thương Lan Kiếm Tông các ngươi một tay che trời! Hôm nay để ta dạy ngươi một bài học cho con ếch nhà ngươi biết thế nào là quy củ!”
Thương bạch bùng lên từng luồng sương lạnh, lực lượng khí huyết mạnh mẽ bám lên thân thương, vô cùng cương mãnh bá đạo.
Thẩm Bạch đối diện thấy Bạch Vô Kỵ xuất thủ, ánh mắt lại bừng sáng.
Tu hành võ đạo hơn mười năm, đây là lần đầu tiên Thẩm Bạch đặt chân lên giang hồ.
Thẩm Bạch còn nhớ sư phụ Liễu Công Nguyên của mình từng nói, lần này bước vào giang hồ, hắn không còn đường quay đầu.
Lúc này trên vai Thẩm Bạch đang gánh toàn bộ danh vọng uy thế của Thương Lan Kiếm Tông!
Nhất định phải dương danh giang hồ, khiến toàn bộ giang hồ chấn động.
Trận chiến này, Thẩm Bạch muốn để tòan bộ giang hồ thấy kiếm của hắn, thấy kiếm của Thương Lan Kiếm Tông bọn họ!
Cho nên ngay khi thương của Bạch Vô Kỵ đâm ra, kiếm của Thẩm Bạch cũng rời vỏ.
Đó là một thanh trường kiếm cực kỳ mỹ lệ, không biết được tạo ra từ chất liệu gì, thân kiếm như bảo thạch màu lam thanh tịnh trong vắt, nhưng trên mũi kiếm lại mang theo kiếm ý lạnh lẽo sắc bén!
Một kiếm đâm ra, cương khí băng lam ngưng tụ thành giọt mưa, mỗi giọt đều ẩn chứa kiếm khí mãnh liệt.
Nhưng khi tới trước người Bạch Vô Kỵ, những giọt mưa kiếm khí kia lại hòa vào làm một, hóa thành kiếm mang sắc bén vô biên, xé tan trời đất!
Lấy một điểm phá cả bề mặt, kiếm mang sắc bén do ngàn vạn giọt mưa kiếm khí ngưng tụ thành đâm tới, cương khí hộ thân của Bạch Vô Kỵ lập tức bị phá tan, huyết khí trên trường thương cũng đứt đoạn, thậm chí ngay thanh trường thương trong tay hắn cũng bị đánh bay, thân thương lưu lại một vệt kiếm sâu hoắm.
Dưới lực lượng cường đại đó, Bạch Vô Kỵ trực tiếp bị chiêu kiếm chém bay ra ngoài, kiếm khí nhập thể xé rách kinh mạch trong cơ thể hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Thẩm Bạch.
Tam Hoa Tụ Đỉnh, Thẩm Bạch này cũng đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh!
Khoảnh khắc đó mọi người xung quanh á khẩu, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Bạch cũng đầy kinh ngạc.
Thần Binh Đại Hội lần này rốt cuộc dẫn tới bao nhiêu cường giả trẻ tuổi? Tính cả Thẩm Bạch đã có tới bốn cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh rồi.
Hơn nữa sức chiến đấu của Thẩm Bạch cũng cường hãn tới cực hạn, mặc dù hắn cao hơn Bạch Vô Kỵ một cảnh giới nhưng Bạch Vô Kỵ dẫu sao cũng là tuấn kiệt trẻ tuổi của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không ngờ lại không đỡ nổi một chiêu của Thẩm Bạch đã trọng thương. Sức chiến đấu đó thật quá dọa người.
Thu kiếm vào vỏ, Thẩm Bạch nhìn về phía đệ tử Kính Hồ Sơn Trang, mặt không đổi sắc nói: “Giờ ta có tư cách ngồi lên hàng trước chưa?”
Đệ tử Kính Hồ Sơn Trang kia sợ tới choáng váng, Trình Đông Vọng vừa mới đi xong lại chạy về, sắc mặt bất đắc dĩ.
Hắn vừa đi an bài vài chuyện, không ngờ bên này lại đã đánh nhau, hơn nữa lần này còn ác hơn, Bạch Vô Kỵ bị đánh trọng thương. Đám người trẻ tuổi này sao tính tình nóng nảy như vậy? Khi còn trẻ hắn cũng từng xông xáo giang hồ nhưng đâu như đám người này, một lời không hợp trực tiếp động thủ, chẳng khác gì lên tiếng chào cái chết cả.
“Người dưới chiêu đãi không chu toàn, mong Thẩm tiểu hữu đừng để bụng, đương nhiên tiểu hữu có tư cách ngồi lên chỗ phía trước rồi.”
Nhưng đúng lúc này giọng nói của Trình Đông Vọng lại xoay chuyển, trầm giọng nói: “Có điều giờ Thần Binh Đại Hội đã sắp bắt đầu, có ân oán gì mời lên lôi đài giải quyết. Chư vị chẳng lẽ không chờ mấy khắc được sao? Giờ nếu ai động thủ nữa là không nể mặt Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta, chư vị cũng đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ, không nể tình ai!”
Trình Đông Vọng đã rất bực tức, bắt đầu cảnh cáo những võ giả tiểu bối tại đây.
Sau khi cảnh cáo, Trình Đông Vọng nhanh chóng phái người khiêng Bạch Vô Kỵ đi chữa trị.
Đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thụ thương trong Thần Binh Đại Hội, nếu hắn không chăm sóc chu đáo vạn nhất xảy ra chuyện chẳng phải sẽ thành đối tượng trút giận của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành?
Bạch Vô Kỵ lúc bị người ta khiêng đi sắc mặt vẫn không thể tin nổi.
Hắn cũng tới Thần Binh Đại Hội để dương danh, nhưng giờ đại hội còn chưa bắt đầu trước thì bị Sở Hưu áp chế, sau lại bị một kẻ vô danh xuất một kiếm đánh bại, thành đá kê chân cho đối phương!
Xếp hạng trên Long Hổ Bảng hoặc xem chiến tích, hoặc nhìn thanh danh.
Ngày trước Sở Hưu có thể dồn hắn xuống một phần là nhờ chiến tích, một phần là do mâu thuẫn giữa Phong Mãn Lâu và Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ.
Nhưng lần này hắn bị Thẩm Bạch đánh bại ngay trước mặt mọi người, thứ hạng trên Long Hổ Bảng ra sao cũng chẳng cần phải đoán. Chắc chắn sẽ bị Thẩm Bạch thay thế, còn hắn lại biến thành một chiến tích của Thẩm Bạch trên Long Hổ Bảng.
Nghĩ đến đây trong lòng Bạch Vô Kỵ lại đầy phẫn nộ cùng không cam lòng, lại thêm kiếm khí trong cơ thể xé rách kinh mạch, lửa giận công tâm khiến hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Khiêu khích
Chương 247 Khiêu khích
Được làm vua thua làm giặc, bốn chữ này đủ thuyết minh hơn chín thành chín những chuyện chém giết trên giang hồ.
Bạch Vô Kỵ xuất thân có hiển hách, thanh danh có lớn, thì hắn cũng đã bại mà còn bại rất thê thảm.
Cho nên lúc này mọi người không tiếp tục chú ý tới Bạch Vô Kỵ nữa mà đều chuyển ánh mắt sang người Thẩm Bạch.
Thương Lan Kiếm Tông tiếng tăm rất kém trong Thất Tông Bát Phái, thậm chí thấp tới mức nếu không có đệ tử Thương Lan Kiếm Tông xuất hiện, phần lớn mọi người trong giang hồ còn không nhớ nổi có tông môn này.
Mà giờ đây chứng kiến chiêu kiếm của Thẩm Bạch, mọi người mới nhớ ra tại Ngụy Quận còn một môn phái trong Thất Tông Bát Phái được xếp vào ca dao giang hồ.
Một số võ giả thấy Thẩm Bạch thậm chí còn nhớ tới vị chưởng môn Thương Lan Kiếm Tông, Nhất Kiếm Trầm Giang - Liễu Công Nguyên năm xưa cũng từng tung hoành giang hồ, uy danh hiển hách
Đôi khi một môn phái quật khởi chỉ cần dựa vào một người là đủ, tỷ như Quan Trung Hình Đường nhờ vào Sở Cuồng Ca cùng Quan Tư Vũ, tỷ như Thần Vũ Môn nhờ vào Yến Hoài Nam.
Lúc này mọi người đều nhìn về Thẩm Bạch, rõ ràng vị này là tuấn kiệt chân chính vừa được Thương Lan Kiếm Tông bồi dưỡng mấy năm gần đây, thiên tài kinh diễm có thể chấn hưng tông môn.
Thẩm Bạch ngồi trên ghế trước, hắn thậm chí không buồn nhìn lại Bạch Vô Kỵ.
Một kẻ thất bại mà thôi, không có tư cách khiến hắn chú ý.
Cho nên lúc này ánh mắt Thẩm Bạch đều đặt trên người Sở Hưu, ánh mắt không có hận ý, thậm chí không hề thay đổi, chỉ có lạnh lẽo như băng giá.
Sở Hưu chưa từng thấy Thẩm Bạch, nhưng là kẻ địch giết đệ đệ mình, Thẩm Bạch đương nhiên nhận ra Sở Hưu.
Lần trước Thương Lan Kiếm Tông bọn họ không bắt được Sở Hưu, Thẩm Bạch chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối, còn lần này chưa tới Tế Châu Phủ hắn đã nghe tới tên Sở Hưu.
Một kẻ ngày trước mình chỉ tiện tay là bóp chết được giờ đã thành tuấn kiệt uy danh hiển hách trong giới trẻ giang hồ, chuyện này quả thật khiến Thẩm Bạch khó lòng tiếp nhận.
Có điều so với hai năm trước, Thẩm Bạch đã thành thục hơn nhiều, hắn biết mình muốn làm gì, cũng biết mình nên làm gì.
Trên vai của hắn còn gánh vác kỳ vọng của sư phụ Liễu Công Nguyên, gánh vác toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông. Sau khi hắn bước vào giang hồ chỉ có thể thắng, không thể bại, chỉ có thể tiến thẳng, không thể lùi. Thà chỉ nghĩ tiến lên ra sao chứ đừng nghĩ lùi lại thế nào.
Cho nên Bạch Vô Kỵ là đá đặt chân để hắn dương danh, mà Sở Hưu cũng vậy!
Thẩm Bạch chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, kiếm chưa rời vỏ nhưng lại đảo ngược chuôi kiếm, chỉ vào Sở Hưu điểm hờ ba lần, hành động này khiến mọi người xung quanh cùng biến sắc.
Đây là hành động khiêu khích đối thủ của kiếm khách, hay có thể nói là ám hiệu hạ chiến thư, đao kiếm tương giao, không hỏi sinh tử!
Mặc dù im lặng nhưng ám hiệu hạ chiến thư đó còn trực tiếp hơn lên tiếng hù dọa hay khiêu khích, bình thường nếu không phải đại thù sinh tử, không ai lại làm vậy.
Chỉ có điều bọn họ không hiểu, chẳng lẽ trước đó Sở Hưu và Thẩm Bạch có quen biết gì sao? Thẩm Bạch rõ ràng chỉ vừa bước chân vào giang hồ, vì sao hai bên lại như có thù hận không chết không thôi?
Nếu Thẩm Bạch chỉ vì dương danh, vậy đâu cần làm nặng tới vậy, trực tiếp khiêu chiến không chết không thôi?
Tất cả mọi người không biết ẩn tình trong đó nhưng không cản được họ cảm khái, năng lực thu hút thù hận của tên Sở Hưu này cũng thật mạnh.
Y kết giao được không ít bằng hữu ở Đông Tề, ba người Mạc Thiên Lâm đang ngồi bên cạnh y.
Nhưng rõ ràng kẻ thù của y còn nhiều hơn, thậm chí còn là những kẻ thực lực cao nhất.
Tỉ như Hạ Hầu Vô Giang, tỷ như Đồng Khai Thái, lại cả Thẩm Bạch vừa dùng một chiêu đánh trọng thương Bạch Vô Kỵ, tất cả đều là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Mạc Thiên Lâm bên cạnh Sở Hưu hỏi: “Trước đây ngươi có thù oán gì với tên này à? Thương Lan Kiếm Tông có một cao thủ trẻ tuổi như vậy từ bao giờ thế?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Quê ta vốn ở Ngụy Quận mà, lúc đầu ta rời Ngụy Quận có một phần là do ta xử lý đệ đệ của hắn.
Thật ra danh tiếng Thẩm Bạch tại Ngụy Quận rất lớn, dù sao hắn cũng là đệ tử quan môn của Thương Lan Kiếm Tông, chỉ có điều không bước chân vào giang hồ mà thôi.
Ba năm không bay, cất cánh lượn tới trời. Ba năm không gáy, vừa gáy vọng khắp nơi.
Khi còn bé Thẩm Bạch đã được Liễu Công Nguyên thu làm đệ tử, hắn ẩn nhẫn đâu phải chỉ một hai năm, hiển nhiên có ý định vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người chấn kinh.”
Mạc Thiên Lâm ở bên cạnh tính toán thời gian một chút, khi Sở Hưu dương danh là lúc làm sát thủ ở Thanh Long Hội, như vậy lúc ở Ngụy Quận thậm chí hắn còn chưa tới Tiên Thiên, cuối cùng lại làm thịt mất đệ đệ ruột của đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, năng lực gây chuyện này quả thật khiến Mạc Thiên Lâm bó tay.
“Lát nữa cẩn thận chút.” Mạc Thiên Lâm nhắc nhở.
Sở Hưu gật nhẹ đầu thản nhiên nói: “Thật ra lúc nào ta cũng rất cẩn thận, dù sao ta cũng đắc tội với không ít người trên giang hồ, bớt Thẩm Bạch đi cũng chẳng ít.
Phần lớn người trong giang hồ một khi bước chân vào giang hồ đều phải hiểu một chuyện, hoặc giết người, hoặc bị người ta giết.
Lúc nào ngươi buông lỏng cảnh giác, vậy coi như ngươi đã cách cái chết không xa.”
Mạc Thiên Lâm như có cảm ngộ gật nhẹ đầu, hai người trò chuyện vài câu, Thần Binh Đại Hội đã chính thức bắt đầu.
Trên đài cao, một vài võ giả đi tới, trong đó có hai người khiến mọi người chú ý nhất.
Một là ông lão thân hình cao lớn uy mãnh, mặc dù râu tóc bạc trắng nhưng làn da hồng thuận, tướng mạo không giận mà uy.
Ông lão này chính là đại sư luyện khí Mạc Dã Tử nổi danh trên giang hồ, các chủ đời trước của Thần Binh Các.
Thật ra xét theo thực lực, Mạc Dã Tử cũng có tu vi cấp bậc đại tông sư, nhưng đại tông sư võ đạo của hắn chỉ là ‘ngụy võ đạo tông sư”, chỉ có cảnh giới, không có thực lực.
Vì sao võ giả lại học võ? Nói trắng ra là vì chiến đấu chém giết mà thôi, riêng chữ “võ” tách ra cũng mang ý chiến đấu rồi.
Đạo phải giết được người mới là võ đạo chân chính.
Còn Thần Binh Các chỉ say mê luyện khí, đối với bọn họ sức chiến đấu võ đạo chỉ là thứ yếu, nội lực chỉ là thủ đoạn tôi rèn binh khí, cho nên đệ tử Thần Binh Các mỗi đời đều tu luyện nội công nhưng chín thành chín võ giả Thần Binh Các lại không biết tới một chiêu nửa thức võ thuật, thậm chí cả đời không động thủ với ai.
Có điều cho dù sức chiến đấu của Thần Binh Các rất thấp nhưng địa vị trên giang hồ lại ngược lại, dù sao không tông môn nào muốn đắc tội với một đám đại sư luyện khí không tranh đoạt quyền thế.
Hơn nữa Thần Binh Các không phải không có thực lực tự vệ, trong truyền thuyết, Thần Binh Các có một thần binh tuyệt thế đã ẩn chứa khí linh hoàn chỉnh, có thể bảo vệ Thần Binh Các đời đời bình an.
Tuyệt thế thần binh xuất thế có uy năng kinh thiên động địa, thậm chí truyền thuyết còn nói có thể tùy ý chém giết tông sư võ đạo.
Chỉ có điều đây là truyền thuyết, bao năm rồi cũng không ai dám động tới Thần Binh Các cho nên không ai chứng kiến ‘thần binh tuyệt thế’ này ra sao.
Còn người đi cùng Mạc Dã Tử thân mặc cẩm bào, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, tay mang trường kiếm, ăn mặc chỉnh chu, tuổi chừng trung niên.
Người này là đệ đệ của Vô Tâm Kiếm Trủng - Trình Đình Sơn trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, Thất Phân Kiếm - Trình Đình Phong.
Người này là tông sư võ đạo hàng thật giá thật, thậm chí thiên phú còn cao hơn ca ca của mình là trang chủ Trình Đình Sơn.
Chỉ có điều thời gian trước Trình Đình Phong từng bị thương nặng, thậm chí để lại thương tích về mặt tâm cảnh, cuối cùng phải cầu khẩn đại sư của Bồ Đề Thiền Viện xuất thủ, vận dụng bí pháp Vọng Nguyệt Không Thiền Kinh tẩy đi một phần ký ức. Mặc dù đã lãng quên hoàn toàn nhưng tâm cảnh trở nên không hoàn chỉnh, chỉ dùng được bảy phần kiếm ý. Từ đó mới bị mọi người gọi là Thất Phân Kiếm.
Có điều mặc dù Trình Đình Phong chỉ vận dụng được bảy phần kiếm ý nhưng thực lực vẫn ngạo nghễ quần hùng, không thể coi thường.
Mạc Dã Tử đứng dậy nhìn những võ giả xung quanh trầm giọng nói: “Chư vị, anh tài tuấn kiệt trên giang hồ đều đã đến, ta cũng không giải thích nhiều nữa, Thần Binh Đại Hội để làm gì chắc chư vị đều đã biết rồi.
Thần binh có linh, đặc biệt là thần binh trời sinh, nhất định phải do chủ
nhân được nó công nhận mới có thể phát huy tác dụng và tiềm lực lớn nhất.
Trước nay binh khí do lão phu rèn ra luôn là binh khí chọn người chứ không phải người chọn binh khí.
Chém giết trên giang hồ, mỗi võ giả có thể sẽ đổi vô số binh khí, nhưng binh khí có linh tính chân chính lại chỉ có một chủ nhân. Cho nên chư vị xin chớ cô phụ đao kiếm trong tay mình!”
Quan niệm về binh khí của Mạc Dã Tử đã thành cố chấp nhưng mọi người cũng có thể hiểu được.
Đối với phần lớn võ giả, thời gian làm bạn với binh khí của họ còn dài hơn với người thân.
Mạc Dã Tử tiếp tục nói: “Được rồi, ta không nói linh tinh nữa, lần này vai chính của Thần Binh Đại Hội đương nhiên là thần binh. Có điều giờ thần binh còn chưa triệt để thành hình, lần này lão phu định dùng một phương thức luyện khí mới cho nên binh khí luyện chế ra cuối cùng là gì, ngay cả lão phu cũng không biết được.
Có điều nếu cuối cùng thật sự thành công, thần binh sinh ra sẽ có tiềm lực vô cùng, thậm chí tương lai có thể trở thành thần binh cửu chuyển!”
Nghe xong lời này, mọi người xung quanh lập tức nóng nảy.
Đối với phần lớn võ giả, thần binh vốn chỉ gặp được chứ không thể cầu, trừ Thần Binh Các có năng lực chế tạo thần binh ra, số thần binh trong các thế lực khác chỉ đếm trên đầu ngón tay, đại đa số là được uẩn dưỡng trong thời gian dài, từ bảo binh lục chuyển sản sinh linh tính thành thần binh. Hoặc tìm được vật liệu quý giá mời đại sư luyện khí dung nhập vào trong bảo binh khiến nó biến thành thần binh.
Hơn nữa những thần binh này phẩm cấp đại đa số chỉ có thất chuyển, muốn để nó trở thành bát chuyển thậm chí cửu chuyển còn khó hơn lên trời. Hơn nữa cứ thêm một chuyển uy năng lại tăng vọt thêm về chất.
Nếu thanh thần binh mà Mạc Dã Tử chế tạo có tiềm lực trở thành thần binh cửu chuyển, vậy thần binh này hoàn toàn có thể làm chí bảo truyền thừa cho một đại môn phái.
Nhìn mọi người xung quanh một hồi, Mạc Dã Tử trực tiếp vung tay, vài đệ tử Kính Hồ Sơn Trang đi ra tới giữa lôi năm tòa lôi đài, ấn một cơ quan gì đó. Trong nháy mắt giữa đất trống dâng lên một lò lửa cực đại, xung quanh còn có trận pháp bao phủ, một luồng nhiệt lực kinh người tỏa ra bốn phía!
Lôi đài
Chương 248 Lôi đài
Lò lửa cực lớn cháy hừng hực tỏa ra nhiệt lượng kinh người, thậm chí ngọn lửa cháy lên đã không phải lửa bình thường. Được trận pháp gia trì, ánh lửa đã dần tỏa ra màu xanh yếu ớt, có vẻ vô cùng thần dị.
Trong lò lửa đó còn có một chút kim loại trạng thái lỏng đang không ngừng sôi trào, kỳ lạ nhất là thứ trong kim loại thể lỏng đó cũng có vô số phù văn nhấp nháy, mười phần thần dị.
Thấy cảnh này mọi người đều sửng sốt, đây là thần binh à? Sao có cảm giác không có cả phôi đúc?
Mạc Dã Tử trầm giọng nói: “Binh khí vốn là thứ sát phạt, trước nay binh khí vừa được rèn ra không trải qua sát khí tẩy rửa.
Lần này ta sẽ vận dụng một loại thủ đoạn luyện khí mới mà ta nghiên cứu đã hơn mười năm, dùng trận luyện khí!
Trước mắt các ngươi chính là phôi thai binh khí, chỉ có điều ta chưa để binh khí thành hình ngược lại khiến nó không ngừng lưu chuyển trong trận pháp.
Lát nữa các ngươi lên lôi đài giao thủ, khi các ngươi động thủ sẽ tạo thành khí thế sát phạt sắc bén, tất cả sẽ được trận pháp dẫn vào phôi thai, khiến nó thành hình.
Đến cuối cùng phôi thai binh khí hấp thu đủ khí thế sát phạt sắc bén sẽ thành hình gì, ngay cả ta cũng không biết, điều này hoàn toàn do chủng loại và chất lượng khí thế sát phạt sắc bén mà các ngươi am hiểu.
Cho nên lần này Thần Binh Đại Hội người luyện khí không chỉ có ta mà còn có cả các vị tuấn kiệt ngồi đây, binh khí đản sinh ra cuối cùng có hình dáng gì hoàn toàn do các ngươi quyết định.”
Nghe Mạc Dã Tử giải thích như vậy mọi người mới hiểu ra, chẳng trách trước Thần Binh Đại Hội, Mạc Dã Tử đã nói lần này thần binh được rèn ra rốt cuộc có hình dáng gì ngay chính hắn cũng không biết.
Lúc đầu mọi người còn lấy làm lạ, một đại tông sư luyện khí lại nói binh khí hắn rèn ra là gì hắn cũng không biết, chẳng phải thành trò đùa ư? Tới giờ mọi người mới hiểu lời này có ý gì, cũng hiểu vì sao Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Mạc Dã Tử lại khuếch trương thanh thế như vậy.
Không có bọn họ, phương pháp luyện khí mà Mạc Dã Tử mới nghiên cứu ra cũng không thành công được.
Mạc Dã Tử nói xong, Trình Đình Phong đã đứng ra trầm giọng nói: “Thứ gì nên nói đại sư Mạc Dã Tử cũng đã nói, lần này vật liệu Thần Binh Đại Hội do Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta cung cấp, người ra tay luyện khí là Mạc Dã Tử đại sư nhưng cũng cần chư vị cùng chung sức hoàn thành, cuối cùng thần binh này thuộc về ai cũng rất rõ rệt rồi.
Thần binh chọn chủ, chỉ người mạnh nhất mới có thể thành chủ nhân của thần binh này, không hề có chuyện gian lận.
Về phần quy tắc tỷ thí lôi đài cũng rất đơn giản. Năm lôi đài đồng thời tỷ thí, đối tượng tỷ thí do rút thăm quyết định.”
Nói đến đây, Trình Đình Phong ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Mọi người đều là đồng đạo trong giang hồ, lần Thần Binh Đại Hội này cũng là luận võ giao lưu là chính, cho nên sẽ có võ giả của Tàng Kiếm Sơn Trang làm trọng tài, tránh chuyện đao kiếm không mắt quyền cước vô tâm. Nếu lúc giao chiến không khống chế được lực lượng, vậy thật không tốt.
Đương nhiên nếu trong các ngươi có người nhất quyết muốn dùng đao thật thương thật đánh tới chết, Tàng Kiếm Sơn Trang ta cũng không ngăn cản, nhưng nhất định phải do hai bên đồng ý mới được.”
Câu nói cuối cùng của Trình Đình Phong rõ ràng đang chỉ những người có thù oán với Sở Hưu.
Bình thường khi giao thủ luận bàn mọi người đều khống chế lực lượng, thậm chí không bị thương.
Nhưng nhìn dáng vẻ xung đột của vài người với Sở Hưu, rõ ràng chuyện này không dễ chấm dứt như vậy, vạn nhất đánh nhau thành ra vấn đề gì, Tàng Kiếm Sơn Trang ngăn cản thì không tốt, mà không ngăn cản cũng không tốt nốt.
Cho nên chẳng bằng trước khi bắt đầu nói rõ mọi chuyện, tới lát nữa có xảy ra vấn đề gì, tông môn phía sau có đến gây sự cũng chẳng nói được Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ.
Sau khi giảng giải quy củ xong, một số đệ tử Kính Hồ Sơn Trang cầm một cái rương lớn tới, bên trong có viết thiên can địa chi, thậm chí số hiệu canh giờ. Võ giả rút được cùng số hiệu sẽ được người của sát thủ gọi số hiệu để lên tỷ thí.
Những võ giả đi lên lúc đầu chỉ là loại không có danh tiếng gì, bọn họ cũng biết không có hy vọng gì tranh đoạt thần binh cho nên hai bên chỉ giao thủ luận bàn đôi chút, thật sự là trao đổi, không mấy ai đánh tới mức nảy lửa, cho nên tiến độ cũng rất nhanh.
Nhóm võ giả thứ hai vào sân có Tạ Tiểu Lâu, đối thủ của hắn là một võ giả hơn ba mươi tuổi chỉ có Tiên Thiên, rõ ràng là tới tham gia cho vui.
Không đợi Tạ Tiểu Lâu lên tiếng, võ giả kia đã mỉm cười chắp tay nói: “Tại hạ Lâm Chiêu người đất Thục Tây Sở, lần này được đứng trên cùng lôi đài với Tạ công tử là vinh hạnh cho tại hạ. Có điều tại hạ không dám động thủ với tuấn kiệt như Tạ công tử, cho nên ván này tại hạ xin nhận thua.”
Sau khi nói xong, Lâm Chiêu chắp tay trực tiếp đi xuống khỏi lôi đài, không hề dây dưa.
Thấy cảnh này mọi người xung quanh đều thầm khen hắn thông minh.
Thật ra những người tới tham gia Thần Binh Đại Hội trừ võ giả cấp bậc như Tạ Tiểu Lâu hay Sở Hưu, phần lớn mọi người đều không ảo tưởng mình cầm được thần binh.
Cho nên bọn họ tới đây chủ yếu là để xem giao đấu, còn một phần là muốn kết giao với tuấn kiệt giang hồ mà thôi.
Cũng như Lâm Chiêu vừa rồi, mặc dù thẳng thắn dứt khoát đầu hàng nhận thua nhưng cũng nêu ra tên họ xuất thân của mình, lưu lại chút ấn tượng cho Tạ Tiểu Lâu.
Đây không tính là ân tình vì vốn dĩ hắn không đánh nổi Tạ Tiểu Lâu, có điều nếu sau đó hắn gặp được Tạ Tiểu Lâu ở Tây Sở, vậy hắn có thể lấy chuyện trên lôi đài hôm nay ra ôn chuyện. Đây mới là cách làm của người thông minh.
Kế tiếp phần lớn các võ giả cũng vậy, gặp phải người chênh lệch thực lực không nhiều thì còn tỷ thí đôi chút, nhưng nếu gặp những người nổi tiếng như Sở Hưu vậy trực tiếp đầu hàng nhận thua.
Qua lại vài lượt như vậy, chín thành võ giả ở đây đã bị đào thải, thậm chí một phần trong số họ còn không rút thăm, trực tiếp từ bỏ. Những người này vốn đến xem quyết đấu, thậm chí không hứng thú kết giao với đệ tử đại phái.
Sở Hưu vẫn luôn ngó chừng phôi thai thần binh trong lò lửa, hắn luôn cảm thấy khối kim loại bị hòa tan này có khí tức quen thuộc.
Trên lôi đài đang có một số người giao đấu khá kịch liệt, có điều có thể do người giao thủ thực lực quá thấp cho nên trận pháp cũng không thu được bao nhiêu khí thế sắc bén, chỉ khiến ngọn lửa trong lò trắng thêm một chút mà thôi.
Khí thế phong duệ thuộc tính là kim, ngọn lửa bốc lên cũng tạo thành màu trắng, nếu ngọn lửa biến sắc tức là thủ đoạn luyện khí của Mạc Dã Tử đã có tác dụng.
Có điều lúc này Sở Hưu lại phát hiện có người cũng đang quan sát lò lửa.
Đó là một võ giả rất kỳ quái, toàn thân bao phủ trong áo choàng đen, đầu đội mũ trùm cũng màu đen.
Trang phục này của hắn cũng không lạ, ba nước Trung Nguyên mỗi nơi phong cách bất đồng, đặc biệt là ở Tây Sở, luôn có những võ giả ăn mặc kỳ quái.
Hơn nữa Sở Hưu còn có chút ấn tượng về võ giả này. Ban đầu hắn không để lộ thực lực bản thân, kết quả trận đầu gặp phải Tiên Thiên, y chỉ thể hiện thực lực cảnh giới Tiên Thiên, đến khi gặp võ giả Nội Cương cảnh, thực lực hắn lại tăng lên tới Nội Cương cảnh.
Hai trận tiếp đó hắn gặp võ giả Ngoại Cương cảnh, thực lực cũng biến thành Ngoại Cương cảnh. Thậm chí tới giờ Sở Hưu còn chưa phán đoán được liệu đối phương có thực lực Tam Hoa Tụ Đỉnh không. Thủ đoạn che giấu khí tức của người này quả thật là cực hạn trong cùng cấp độ.
Lúc này người kia cũng như cảm nhận được Sở Hưu đang chú ý tới mình, võ giả này lập tức quay đầu lại nhìn, ánh mắt lóe lên sắc thái lạ, có điều không có hành động gì.
Đúng lúc này, người của Tàng Kiếm Sơn Trang trên đài hô lên số hiệu của Sở Hưu, y lập tức nhảy lên lắc người lướt tới lôi đài.
Mấy trận phía trước Sở Hưu chưa hề ra tay, những đối thủ khác nghe tới tên hắn đều trực tiếp nhận thua.
Còn lần này đối thủ của Sở Hưu lại là một võ giả Ngoại Cương cảnh xuất thân Bắc Yên, khoảng hơn ba mươi tuổi, tay cầm một thanh loan đao hình dáng kỳ quái. Sau khi thấy Sở Hưu, gương mặt võ giả kia lại lộ rõ vẻ đắn đo.
Lý do hắn đắn đo rất đơn giản, vì người này trước đó đi cùng bọn Bạch Vô Kỵ.
Lần này số võ giả Bắc Yên tới đây tương đối ít, Bạch Vô Kỵ là người có địa vị cao nhất, cho nên bọn họ tập trung xung quanh Bạch Vô Kỵ.
Hắn cũng thấy quan hệ giữa Bạch Vô Kỵ và Sở Hưu, nếu đổi lại là người khác hắn có đầu hàng cũng được. Nhưng giờ người trước mặt là Sở Hưu, nếu hắn không chịu đánh đã đầu hàng, sau này liệu Bạch Vô Kỵ có giận chó đánh mèo trút lên đầu hắn không?
Nhưng nếu hắn ra tay, đánh thì chắc chắn không thắng được Sở Hưu, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến vẻ tà ác điên cuồng của y.
Ngay cả đại tiểu thư Thần Vũ Môn y còn muốn giết, đệ tử tinh anh của Kiếm Vương Thành cũng dám phế. Nếu mình ra tay với y, liệu Sở Hưu có đánh mình trọng thương hay phế bỏ mình không?
Thật ra võ giả này lo lắng quá nhiều, Sở Hưu căn bản không biết hắn là ai.
Ngay cả Bạch Vô Kỵ y còn chẳng để trong mắt nữa là mấy tên lâu la tùy tùng bên cạnh Bạch Vô Kỵ.
Nhưng hắn cứ rầu rĩ đứng đó làm trễ nải thời gian khiến Sở Hưu cau mày: “Rốt cuộc ngươi có đánh hay không?”
Trọng tài Ngũ Khí Triều Nguyên của Tàng Kiếm Sơn Trang cũng thúc giục: “Nếu muốn đánh thì mau mau lên, nếu không nắm chắc thì trực tiếp đầu hàng đi.”
Theo trọng tài này thấy, trận này vốn chẳng có gì phải lo.
Không đề cập tới hung danh vang dội của Sở Hưu bên ngoài, cho dù chỉ xét theo khía cạnh võ giả Ngoại Cương cảnh bình thường giao thủ cùng võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, tỷ lệ thắng cũng chẳng nhiều, tên này còn đắn đo cái nỗi gì?
Đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Ngươi không muốn đánh với hắn, vậy đổi lại thành ta được không?”
Mọi người nhìn theo giọng nói, chỉ thấy Thẩm Bạch đứng lên tay cầm trường kiếm nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.
Đồng thời quanh người hắn cũng tỏa ra kiếm khí sắc bén vô song khiến những võ giả xung quanh không nhịn được phải lui lại, ánh mắt ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc.
Thẩm Bạch tự tin
Chương 249 Thẩm Bạch tự tin
Thẩm Bạch đột nhiên đứng ra chủ động khiêu khích như vậy khiến mọi người xung quanh đồng loạt đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người.
Vừa rồi bọn họ đều chứng kiến hành động khiêu khích của Thẩm Bạch, giờ Thẩm Bạch lại lên tiếng như vậy rõ ràng ân oán giữa hắn và Sở Hưu không hề nhỏ, đã tới mức không chờ kịp muốn ra tay với đối phương.
Nhìn hành động này của Thẩm Bạch, võ giả định khiêu chiến Sở Hưu kia như trút được gánh nặng, vội vàng nói: “Ta không có ý kiến!”
Bên này hắn đang lo lắng không biết nên làm thế nào, giờ đổi lại thành kẻ vừa làm Bạch Vô Kỵ bị thương, Thẩm Bạch ra tay càng phù hợp. Dù sao hai người bọn họ đều xem như kẻ thù của Bạch Vô Kỵ, để họ ra tay tàn sát nhau càng tốt.
Thẩm Bạch nhìn trọng tài của Tàng Kiếm Sơn Trang trầm giọng nói: “Dù sao tới cuối cũng là quyết đấu để chọn một người thắng, đánh sớm đánh muộn gì chẳng là đánh, ta làm vậy không tính là phá hỏng quy củ.”
Trọng tài của Tàng Kiếm Sơn Trang nhíu mày, vội vàng nhìn sang phía Trình Đình Phong.
Trình Đình Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi Sở Hưu: “Ngươi có đồng ý không?”
Hắn chẳng muốn dính tới ân oán giữa những võ giả tiểu bối này, dẫu sao giờ cũng không như lúc đầu, sớm muộn gì chẳng là đánh, không liên quan gì tới Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ nữa, chỉ cần hai bên đồng ý là được.
Sở Hưu đột nhiên mỉm cười nói: “Đã có người không đợi nổi vậy ta cũng nguyện ý phụng bồi.”
Trình Đình Phong trầm giọng nói: “Nếu đã định động thủ vậy cũng đừng quên lời ta nói lúc trước, giao thủ thật sự như vậy nếu xảy ra chuyện gì Tàng Kiếm Sơn Trang cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
Trình Đình Phong không sợ Thương Lan Kiếm Tông cùng Quan Trung Hình Đường, nhưng nếu đệ tử nhà họ gặp chuyện trên lôi đài khéo lại tới đòi Tàng Kiếm Sơn Trang trả lời, Trình Đình Phong cũng ngại phiền toái đó.
Sở Hưu cùng Thẩm Bạch đều gật nhẹ đầu. Ngay khi Sở Hưu chứng kiến Thẩm Bạch y đã biết chuyện này chắc chắn không thể chấm dứt dễ dàng được, đây là nhân quả cần trả. Chỉ có một bên đứng thẳng một
bên nằm xuống, nhân quả này mới chân chính chấm dứt.
Thấy hai bên đều đã đồng ý, võ giả kia vội vàng đi xuống lôi đài. Cứ để hai tên này ra tay với nhau, hắn đứng dưới nhìn là được.
Trên lôi đài, Thẩm Bạch nhìn Sở Hưu, trong mắt đã không có hận ý, chỉ có chiến ý.
Không phải hắn không hận, ngày trước khi Sở Hưu xuất hiện ở Ngụy Quận, hắn còn cầu xin Liễu Công Nguyên vận dụng lực lượng Thương Lan Kiếm Tông giết chết Sở Hưu. Chỉ có điều sau lần đó Thẩm Bạch cũng hiểu rốt cuộc trên vai mình đang gánh vác trách nhiệm lớn đến đâu, từ đó trở đi hắn đã chôn sâu cừu hận đó tận dưới đáy lòng.
Toàn bộ Thẩm gia không ít người có quan hệ huyết mạch với hắn nhưng với Thẩm Bạch tất cả đều chỉ là người xa lạ mà thôi. Thân nhân duy nhất mà hắn thừa nhận chỉ có Thẩm Mặc.
Sở Hưu giết người thân duy nhất của hắn, thù oán này Thẩm Bạch nhất định phải trả, nhưng báo thù đã không còn là mục đích duy nhất của hắn. Vừa rồi Bạch Vô Kỵ là đá kê chân cho hắn, giờ Sở Hưu cũng vậy!
Đánh một trận tại Thần Binh Đại Hội, Thẩm Bạch muốn toàn bộ giang hồ nghe tới tên tuổi mình, để tất cả biết Thương Lan Kiếm Tông đã lại hưng thịnh quật khởi!
Nhìn Sở Hưu, Thẩm Bạch trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi không ngờ ta xuất hiện ở đây phải không?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là không ngờ, có điều khi thấy ngươi ta lại nhớ tới tên Thẩm Mặc chết dưới đao của ta.
Các ngươi mặc dù là huynh đệ ruột thịt nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt, ngươi mạnh hơn tên rác rưởi kia nhiều.”
Ánh mắt Thẩm Bạch lóe lên sát cơ lạnh lẽo, có điều hắn không nổi giận, chỉ dùng giọng nói lạnh lùng trả lời: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc, ban đầu sao ngươi lại giết Thẩm Mặc? Sở gia các ngươi gặp biến cố, Thẩm Mặc có chết dưới tay kẻ khác thì cũng thôi, nhưng nó lại chết dưới tay ngươi. Rốt cuộc là vì sao?”
Trận chiến đó mọi người của Sở gia đều đã chết, chỉ mình Sở Hưu còn sống sót, cho nên kẻ biết chân tướng chỉ có Sở Hưu.
Sở Hưu như cười như không đáp lại Thẩm Bạch: “Ta nói rồi thì có lợi lộc gì?”
Thẩm Bạch lạnh lùng nói: “Không nói, ngươi sẽ chết rất thê thảm. Nói, ngươi có thể chết thống khoái hơn một chút.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Nếu đã thế bí mật này cả đời ngươi cũng chẳng biết được.
Tự tin quá mức sẽ biến thành tự phụ, ta không biết ai cho ngươi lòng tin nói ra câu đó.
Hai năm trước ngươi là đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt của một gia tộc nhỏ.
Còn giờ Sở Hưu ta đã là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, tay nắm quyền lực một phương, đứng hạng trước hai mươi trên Long Hổ Bảng. Còn Thẩm Bạch ngươi vẫn chỉ là đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, có tư cách gì mà nói vậy với ta?”
Thẩm Bạch chậm rãi rút trường kiếm bên hông: “Ngươi xuất thân dân dã, làm được đến vậy đã không dễ rồi, nếu đặt ta vào vị trí của ngươi không khéo ta còn chẳng bằng ngươi.
Nhưng đáng tiếc thế gian này nào có nếu như, ta ngồi trước Ngộ Kiếm Thạch không ăn không uống, ngộ kiếm ba tháng bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh. Vì hôm nay ta đã ẩn nhẫn mười năm không bước chân vào giang hồ, ghi nhớ tất cả kiếm điển của Thương Lan Kiếm Tông vào trong lòng.
Tất cả mọi thứ đều vì hôm nay, một bước bay thẳng tới bầu trời!
Bạch Vô Kỵ kia còn chẳng đủ tư cách làm đá kê chân cho ta, Sở Hưu ngươi thì đủ đấy. Không nói bí mật đó cho ta cũng chẳng sao, thân tử đạo tiêu, tất cả đều sẽ chấm dứt.”
Lời nói của Thẩm Bạch mang theo vẻ tự tin mãnh liệt, thậm chí có nói là tự phụ cũng được.
Thân là đại đệ tử của Thương Lan Kiếm Tông, hắn được Liễu Công Nguyên thu làm đệ tử quan môn đích thân dạy bảo, Liễu Công Nguyên cũng đã nói tương lai sẽ giao Thương Lan Kiếm Tông cho hắn.
Từ đó trở đi Thẩm Bạch đã biết mình đã khác.
Nếu không nhờ thiên phú của hắn, tiềm lực của hắn, một võ đạo tông sư như Liễu Công Nguyên đã chẳng dốc nhiều tâm huyết như vậy, đã chẳng đặt toàn bộ tương lai Thương Lan Kiếm Tông lên vai hắn.
Nhiều năm như vậy Liễu Công Nguyên vẫn ngăn cản không cho hắn bước chân vào giang hồ chính là vì muốn hắn vừa xuất sơn lập tức làm cả giang hồ chấn động, một bước bay tận trời cao.
Lần này đặt chân vào giang hồ, Thẩm Bạch nhắm thẳng vào mười vị trí đầu trên Long Hổ Bảng. Loại thực lực như Bạch Vô Kỵ thậm chí chẳng đủ tư cách làm đá kê chân cho hắn, phải như Sở Hưu mới tạm coi là đủ.
Còn kẻ địch chân chính của hắn lại là người của thế lực lớn đỉnh cao trên giang hồ, tuấn kiệt trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng như Hạ Hầu Vô Giang.
Bình định viên đá kê chân Sở Hưu chẳng qua là bước đầu tiên đi vào giang hồ của hắn mà thôi.
Trường kiếm rời vỏ, Thẩm Bạch không tiếp tục nói nhảm với Sở Hưu. Nói chính xác hơn, những lời hắn vừa nói không phải chỉ cho Sở Hưu nghe mà để tất cả mọi người xung quanh đều nghe được. Thương Lan Kiếm Tông bọn họ đã trở về.
Đời trước khi Thương Lan Kiếm Tông hưng thịnh chính là lúc Liễu Công Nguyên tung hoành giang hồ, còn đời này sẽ do Thẩm Bạch hắn dương danh thiên hạ!
Kiếm ra khỏi vỏ, phong vân biến sắc.
Thẩm Bạch đâm kiếm ra, chỉ trong chớp mắt những luồng hơi nước nhỏ bé không thể nhận ra trong không khí được cương khí chuyển hóa, ngưng tụ thành một khối băng khổng lồ dài chừng vài trượng, như một thanh trường kiếm bằng băng trực tiếp chém về phía Sở Hưu ngay từ trên không trung. Kiếm khí cường đại sắc bén xé tan không khí, tạo ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Kiếm này đâm ra khiến tất cả mọi người không khỏi biến sắc, cho dù Trình Đình Phong cũng phải kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Bạch.
Uy thế một kiếm này của Thẩm Bạch cùng nhát kiếm làm trọng thương Bạch Vô Kỵ, quả thật là một trời một vực.
Thấy uy thế kiếm pháp của Thẩm Bạch, ngay cả Mạc Thiên Lâm và Tạ Tiểu Lâu cũng phải lo lắng thay cho Sở Hưu, rốt cuộc tên này ở đâu chui ra mà có thực lực kinh khủng như vậy?
Nhưng càng kinh khủng hơn là Thương Lan Kiếm Tông có đệ tử thiên phú cao tuyệt như vậy nhưng che giấu mãi tới tận bây giờ mới cho ra ngoài xông xáo giang hồ.
Bất luận Thương Lan Kiếm Tông ẩn giấu hay bản thân Thẩm Bạch kiên nhẫn, trong giang hồ luôn trọng danh lợi này đều là một hành động kinh người.
Có điều bên phía Sở Hưu lại đã chuẩn bị tâm lý với thực lực của Thẩm Bạch.
Nếu Liễu Công Nguyên đã ẩn giấu Thẩm Bạch hơn mười năm, giờ mới cho hắn ra ngoài, vậy có thể thấy kỳ vọng của Liễu Công Nguyên đối với Thẩm Bạch lớn đến đâu. Rõ ràng là coi đối phương như tương lai như hy vọng của Thương Lan Kiếm Tông.
Những người như Lâm Khai Vân, Bạch Vô Kỵ, thực lực thiên phú của họ cũng không tệ có thể gọi là tinh anh, tương lai cũng có khả năng nhất định được thừa kế tông môn, trở thành người cầm quyền.
Nhưng đây chỉ là có thể mà thôi, nếu Thẩm Bạch cùng cấp bậc với họ, Liễu Công Nguyên đã chẳng coi trọng hắn tới vậy.
Cho nên giờ Thẩm Bạch có thể hiện uy thế như vậy cũng rất bình thường, bằng không ẩn nhẫn hơn mười năm mà chỉ bồi dưỡng được đệ tử thực lực như Bạch Vô Kỵ, vậy Thương Lan Kiếm Tông chấp nhận lụi tàn luôn đi.
Có điều thực lực vốn không chỉ dựa vào tu vi cảnh giới.
Thẩm Bạch ẩn nhẫn hơn mười năm, tập hợp mọi tài nguyên Thương Lan Kiếm Tông để khổ tu, còn Sở Hưu vừa vặn người lại, mỗi giờ mỗi khắc đều chém giết bươn trải trong giang hồ. Y muốn xem xem rốt cuộc thực lực mà Thẩm Bạch khổ tu ra mạnh hơn, hay thực lực mà y chém giết thành gió tanh mưa máu trên giang hồ mạnh hơn?
Ngay khi thế đao của Thẩm Bạch đâm tới, Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu đã rời vỏ, ma khí đen kịt lượn lờ trên thân đao, tạo thành dáng vẻ tà ác dị thường kinh khủng vô cùng.
Thấy cảnh này bất luận võ giả Kính Hồ Sơn Trang hay người của Tàng Kiếm Sơn Trang đều hơi cau mày.
Dù sao bọn họ đều xuất thân Chính đạo, giờ thấy Sở Hưu không hề kiêng kỵ thi triển Ma công như vậy, bọn họ không thích ứng được.
Chỉ có điều lần này Thần Binh Đại Hội không hạn chế chính ma, ngay Đồng Khai Thái còn tới, Sở Hưu vận dụng Ma công cũng không tính là gì.
Hơn nữa mặc dù Quan Trung Hình Đường được coi là tông môn Chính đạo nhưng lại không bài xích Ma công. Quan Trung Hình Đường còn không quản, bọn họ quản nhiều làm gì?
Lúc này giữa lôi đài, A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu chém ra, tảng băng kia dưới lưỡi đao ma khí của Sở Hưu lập tức vỡ vụn từng tấc một. Thế đao của Sở Hưu càng tiến tới, ma khí cuộn trào càng mãnh liệt, tới cuối
cùng trên thân đao và đôi mắt của Sở Hưu đã tràn ngập ma khí, thế đao của y cũng trực tiếp chuyển từ đao thứ nhất sang đao thứ hai.
Ma khí ngập trời càn quét khắp nơi, tảng băng khổng lồ ầm ầm tan vỡ, thế đao mang theo ma khí hận ý trực tiếp chém về phía Thẩm Bạch!
Trầm Giang Nhất Kiếm
Chương 250 Trầm Giang Nhất Kiếm
A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu chỉ cần trấn áp được luồng ma khí phản phệ, lực lượng tuyệt đối là một trong những võ thuật có lực sát thương cường đại nhất trong cùng cấp độ, hại người hại mình, vô cùng cực đoan.
Ngày trước khi giao thủ cùng Phí Mặc của Kiếm Vương Thành, cho dù hắn dùng tất cả vốn liếng cũng bị thế đao của Sở Hưu chém cho hộc máu. Còn giờ đối thủ đổi thành Thẩm Bạch, đối mặt với thế đao của y, Thẩm Bạch không lùi mà tiến, thế đao trong tay hắn đột nhiên thay đổi, từ sắc bén vô song chuyển thành mạnh mẽ hùng hồn, kiếm khí vô tận như tràng giang đại hải lập tức cuốn tới!
Lúc này mọi người đã không thấy rõ hình dáng Sở Hưu cùng Thẩm Bạch nữa, hai người đều bao phủ trong kiếm khí, mọi người chỉ có thể mơ hồ chứng kiến ánh đao đen kịt của Sở Hưu tung hoành trong kiếm khí.
Thương Lan Hãn Hải, Tịch Quyển Thiên Hạ!
Kiếm pháp của Thương Lan Kiếm Tông vốn vô cùng bá đạo, nếu không đã chẳng có chuyện Liễu Công Nguyên dùng một nhát kiếm đánh chìm cả con sông.
Lúc này Thẩm Bạch cũng phát huy kiếm pháp của Thương Lan Kiếm Tông tới cực hạn, A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu dẫu mạnh nhưng hắn cũng có thể vận dụng kiếm khí cường đại liên miên bất tuyệt này ngăn cản.
Thực lực của hai người đang giao thủ lật đổ nhận biết của mọi người về võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Kính Hồ Sơn Trang cùng Tàng Kiếm Sơn Trang cũng có không ít võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng trong số họ không ai có cường độ chân khí sánh nổi hai người trước mắt. Căn cơ cường đại đó cho dù võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên ra mặt cũng chẳng sánh nổi.
Quái vật, hai quái vật!
Sở Hưu có căn cơ cường đại như vậy không phải dựa vào thiên phú mà là công pháp bản thân cùng kỳ ngộ.
Nói tới thiên phú thật ra Sở Hưu rất bình thường, nhưng bất luận Cảnh giới Tiên Thiên hay Lưu Ly Kim Ti Cổ rồi Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công mà y nhận được sau này đều từ từ tích lũy gia tăng thiên phú của Sở Hưu, dần dần phát triển tới mức kinh khủng như hiện giờ.
Còn Thẩm Bạch lại hoàn toàn ngược lại, thiên phú bản thân hắn vốn cực kỳ kinh khủng, hơn nữa trong Thương Lan Kiếm Tông hắn được Liễu Công Nguyên đích thân dạy bảo, người ngoài không cách nào tưởng tượng nổi mười năm qua hắn sống ra sao.
Có thể nói là ngăn sạch mọi dụ hoặc của thế giới bên ngoài, hết khổ tu lại tới khổ tu, chẳng khác gì những khổ tu sĩ của Phật môn.
Căn cơ do thiên phú và khổ tu không kém gì Sở Hưu.
Lúc này trong kiếm cương như bão tố giữa biển đó, Sở Hưu dẫn ma khí của A Tỳ Đạo Tam Đao nhập thể, bộc phát lực lượng của Huyết Luyện Thần Cương, trực tiếp lấy lực lượng đánh thẳng vào thế đao của Thẩm Bạch.
Trong quá khứ Sở Hưu thích nhất là dùng lực ép người, bởi bất luận võ giả cùng giai hay võ giả hơn cấp, tích lũy về mặt lực lượng đều không bằng y, còn giờ xem như y gặp được đối thủ.
Thế đao mạnh mẽ hùng hồn của Thương Lan Kiếm Tông được Thẩm Bạch thi triển tới cực hạn, trong thời gian ngắn Sở Hưu cũng không đột phá nổi.
Trong kiếm cương tung hoành, Thẩm Bạch mặt không đổi sắc nói: “Ta đã nói mà, ngươi không thắng được ta đâu. Ngươi tu luyện công pháp ma đạo tà ác quái dị đó, mặc dù có sức bật cường hãn tới kinh người, nhưng ngươi kiên trì được bao lâu? Hao tổn tới cuối sợ rằng ta chẳng cần ra tay giết ngươi, bản thân ngươi đã bị Ma công kia phản phệ tới chết.”
Sở Hưu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng nói: “Ai bảo ngươi ta chỉ biết Ma công?”
Lấy chính khắc kỳ, lấy kỳ khắc chính.
Võ đạo của Sở Hưu trước nay không theo con đường cố định nào, y chỉ theo đuổi lực sát thương cực hạn. Chỉ cần giết được người, dùng võ công gì cũng như nhau, loại này không được thì ta đổi loại khác!
Sở Hưu vốn thân hình bao phủ trong ma khí, kết thành Nội Sư Tử Ấn trấn áp bản thân sau đó lại nhanh chóng đánh ra một quyền ấn, phương viên vài trượng xung quanh người y lập tức bị cương khí bao phủ quấn quanh như một cái lưới lớn phong tỏa không gian, ngưng trệ mọi vật!
Liệt Tự Quyết Trí Quyền Ấn!
Kiếm cương vốn mạnh mẽ hùng hồn của Thẩm Bạch đánh vào phạm vi của Trí Quyền Ấn lại lập tức chậm lại, bị cương khí của Sở Hưu quấn lấy, giam cầm lại.
Còn Sở Hưu lại nhân lúc này đánh tay luồng cương khí hùng hồn phía trước, tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn trực tiếp đánh ra, tiếng nổ ầm ầm vang lên!
Thẩm Bạch cau mày, hắn chưa từng thấy Sở Hưu xuất thủ, đương nhiên chưa lĩnh giáo Khoái Mạn Cửu Tự Quyết vô cùng thần dị này.
Ngưng trệ không gian như lĩnh vực, không ngờ còn trực tiếp phá hỏng thế đao của hắn. Hơn nữa Sở Hưu có vẻ còn am hiểu dùng tay không chiến đấu cận thân, chẳng phải y dùng đao à?
Thẩm Bạch giơ kiếm trước người, mũi kiếm lập tức nổi lên từng khối kiếm băng nhỏ bé chằng chịt, như má khí bạo vũ lê hoa bắn về phía Sở Hưu.
Mấy năm qua Thẩm Bạch học hết công pháp kiếm điển của Thương Lan Kiếm Tông, trừ công pháp bí truyền của Thương Lan Kiếm Tông bọn họ là Thương Lan Kiếm Kinh, giờ hắn dùng Ngưng Băng Chỉ Kiếm Quyết, đây là kiếm pháp hắn vận dụng thuần thục nhất.
Dùng cương khí dung hợp với kiếm khí, cô đọng hơi nước trong không trung hóa thành kiếm, mặc dù uy năng cực lớn biến hóa khó lường nhưng yêu cầu đối với kiếm khí và cương khí lại vô cùng hà khắc. Toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông không ai muốn đi tu luyện môn công pháp vừa tốn thời gian tốn công sức vừa khó nhập môn này.
Nhưng Thẩm Bạch thiên phú dị bẩm, lại thêm hắn khổ tu hơn mười năm, tâm cảnh bản thân cực kỳ trầm ổn, có thể khống chế kiếm khí cương khí tinh tế tới mức nhập vi, ngược lại tùy tiện nhập môn kiếm pháp này.
Mỗi khối băng nhỏ bé đều là một luồng kiếm khí, nhưng dưới Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, Phật quang chói mắt bùng lên, uy thế Kim Cương Hàng Ma hoàn toàn hiển lộ, những khối băng kia lần lượt tan rã.
Quyền ấn đánh lên mũi kiếm Thẩm Bạch, lập tức vang lên một tiếng keng nhỏ, Thẩm Bạch bị đánh lui lại phía sau một bước.
Sở Hưu nheo mắt lại, kiếm của Thẩm Bạch là bảo binh lục chuyển, xem ra Liễu Công Nguyên thật sự rất thương đệ tử của mình.
Phải biết đôi khi đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không có tư cách dùng bảo binh lục chuyển.
Lúc này thân hình Sở Hưu lại không hề dừng lại, ngay khi đòn thế Đại
Kim Cương Luân Ấn đánh lui Thẩm Bạch, y lại đánh liền ba chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn, mỗi lần đều xuất thủ toàn lực, ba đòn quyền ấn trực tiếp ép Thẩm Bạch lui lại ba bước, hoàn toàn áp đảo.
Trận chiến giữa Sở Hưu cùng Thẩm Bạch khiến mọi người vô cùng kinh hãi thán phục, thực lực hai người có đặt đâu cũng đủ ngạo thị quần hùng.
Có điều giờ xem ra Sở Hưu vẫn cao hơn một bậc, quyền ấn cương mãnh vô song đó có đổi đối thủ thành ai đi nữa cũng chẳng dễ chịu. Thực lực Thẩm Bạch dẫu mạnh nhưng giờ cũng bị Sở Hưu áp chế.
Nhưng không đợi mọi người kinh ngạc, ngay khi lui lại kiếm của Thẩm Bạch đã bùng lên một luồng thần mang chói mắt, cương khí toàn thân Thẩm Bạch hội tụ trong nhát kiếm này, ngưng đọng không tan. Trong nháy mắt kiếm khí ngập trời, nhát kiếm như phá núi đoạn sống, kiếm ý kinh người!
Thấy chiêu kiếm này, Trình Đình Phong vốn không chút động tĩnh lại đột nhiên biến sắc, hắn kinh hãi nói: “Liễu Công Nguyên lại dạy cả kiếm ý Trầm Giang Nhất Kiếm cho Thẩm Bạch rồi, hắn điên rồi ư? Hay coi Thẩm Bạch này là hy vọng duy nhất của Thương Lan Kiếm Tông?”
Chiêu kiếm Thẩm Bạch đang thi triển rất quen thuộc với Trình Đình Phong, chính là Trầm Giang Nhất Kiếm vang danh giang hồ của Liễu Công Nguyên. Khi đó Trình Đình Phong còn chưa tới cảnh giới tông sư võ đạo, trước mặt Liễu Công Nguyên hắn cũng chỉ là một tiểu bối mà thôi, chiêu kiếm kia khiến hắn cực kỳ ấn tượng.
Quan trọng nhất, đây vốn không phải kiếm pháp mà là kiếm ý. Liễu Công Nguyên học kiếm cả đời, đem lĩnh ngộ của bản thân với kiếm đạo phát huy tới cực hạn phát huy ra một kiếm đỉnh phong, thứ này không thể giảng giải hay dùng văn tự truyền lại được.
Muốn học kiếm này thật ra rất đơn giản, chỉ cần Liễu Công Nguyên biểu thị thần vận ra cho Thẩm Bạch là được. Chỉ khi người sử dụng đích thân truyền thụ thần vận mới có thể lĩnh ngộ kiếm ý.
Chỉ có điều Liễu Công Nguyên đã hơn mười năm chưa từng xuất thủ, giờ hắn cũng rất già, tuổi thọ sắp hết. Trầm Giang Nhất Kiếm này khi hắn còn đỉnh phong dùng ra còn tiêu hao không ít, giờ hắn sử dụng khi không còn đỉnh phong, có thể hiểu Liễu Công Nguyên phải trả giá ra sao, rõ ràng là tự cắt bớt tuổi thọ bản thân!
Lúc này giữa trận, Thẩm Bạch dùng ra kiếm này, lạnh lùng nói: “Do ta tính sai. Trước đó ta cứ nghĩ mình đã đánh giá cao ngươi, giờ xem ra là ta khinh địch rồi. Chiêu kiếm này vốn không chuẩn bị vì ngươi, giờ ngươi được thấy là vinh hạnh cho ngươi rồi.”
Từ ban đầu Thẩm Bạch đã nói, Sở Hưu chỉ là đá kê chân cho hắn, mục tiêu của hắn là mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng. Tuyệt chiêu cuối cùng Trầm Giang Nhất Kiếm hắn cũng chuẩn bị vì bọn họ.
Nhưng khi thật sự giao thủ, Thẩm Bạch mới phát hiện lực lượng của Sở Hưu vượt ngoài tưởng tượng của hắn. Có trời mới biết hắn tu luyện ra sao mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã tích lũy được nội tình thậm hậu đến vậy, dẫu sao cũng không thể là thiên phú.
Nếu thiên phú Sở Hưu này thật sự kinh khủng đến vậy, Thương Lan Kiếm Tông cũng chẳng phải ngu ngốc mà bỏ qua một thiên tài như vậy không để ý tới. Nếu thế chắc người được Liễu Công Nguyên thu làm đệ tử không phải Thẩm Bạch hắn mà là Sở Hưu.
Cho nên khi thấy lực lượng nội tình của Sở Hưu, Thẩm Bạch cũng quả quyết xuất thủ, trực tiếp xuất ra Trầm Giang Nhất Kiếm kết thúc trận chiến này.
“Không phải chuẩn bị cho ta? Lát nữa ngươi sẽ biết ngươi nên chuẩn bị thêm vài chiêu nữa cho ta mới được!
Đây là kiếm ý của Liễu Công Nguyên chứ không phải kiếm ý của ngươi. Ngày trước Liễu Công Nguyên có thể nhất kiếm trầm giang, nhưng ngươi, không làm được!”
Sở Hưu đón lấy chiêu kiếm uy thế kinh người đó, mỗi bước tiến lên ma khí quanh người lại mãnh liệt thêm một phần, tới cuối cùng toàn thân y đã bao phủ trong ma khí hận ý vô biên vô tận.
Nhưng thân trong ma khí, Sở Hưu lại như một Tà Thần đứng thẳng giữa trận, không chỉ toát lên ma khí hận ý điên cuòng mà còn bao hàm một chút thần tính uy nghiêm.
A Tỳ Địa Ngục, Vĩnh Đọa Vô Gian!
A Tỳ Đạo Tam Đao vốn là đao pháp Địa Ngục dùng A Tỳ Địa Ngục làm chân ý, phàm là kẻ phạm vào năm nghịch tội đều bị đánh vào trong A Tỳ Địa Ngục vĩnh viễn không được siêu sinh. Chân ý của đao cuối cùng trong A Tỳ Đạo Tam Đao chính là hóa thân thành Địa Ngục Minh Thần, thành lưỡi đao phán quyết tội nghiệt trên thế gian!
Ma đao cực hạn
Bình luận facebook