• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (3 Viewers)

  • Chương 256-260

Chương 256 Đoạt thần binh

Bị Vô Tướng Ma Tông đánh lén, toàn bộ Kính Hồ Sơn Trang đã hoàn toàn rối loạn.

Lần này Vô Tướng Ma Tông vốn đến để đoạt lại ma kiếm Trường Tương Tư, không nói giá trị bản thân ma kiếm, đối với tông môn luôn trung thành với Côn Luân Ma Giáo như Vô Tướng Ma Tông, bản thân ma kiếm đã là một trong những tiêu chí của Côn Luân Ma Giáo, là thứ bọn họ nhất định phải đoạt lại.

Hơn nữa khi Trình Đình Phong giao thủ với Tư Đồ Lệ lại hoảng sợ phát hiện bại tướng dưới tay mình năm xưa Tư Đồ Lệ lại đã có tu vi và năng lực chiến đấu áp đảo mình.

Tư Đồ Lệ cười gằn nói: “Trình Đình Phong, ngươi tưởng mấy năm qua chỉ mình ngươi khổ tu tiến bộ thôi sao?

Ngày trước ta thua dưới tay ngươi, sau khi trở lại Vô Tướng Ma Tông ta vẫn luôn khổ tu ma công, cuối cùng mới tu luyện được Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp tới mức đại thành, giờ cho ngươi lĩnh giáo uy năng của Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp!”

Dứt lời, Tư Đồ Lệ phất một tay, một luồng ma khí bàng bàng trực tiếp bao phủ lấy Trình Đình Phong, trong luồng ma khí đó, Trình Đình Phong chỉ cảm thấy ảo giác lan tràn, có thiên nữ quyến rũ nhảy múa, lại có Thiên Ma gào thét, bên dưới lại là vô số võ giả bị hắn giết chết hóa thành ác quỷ đánh về phía hắn!

Vô Tướng Thiên Ma Công của Vô Tướng Ma Tông là một môn ma công hết sức phức tạp, trong đó bao hàm vài loại bí pháp che giấu khí tức hoặc biến ảo hình thái.

Còn Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp này khi tu luyện tới cực hạn lại là một bí pháp tà ác quỷ dị có thể dẫn động tâm ma của đối thủ, khiến đối phương chìm trong huyễn cảnh, cũng coi là một trong những bí thuật nguyên thần.

Trình Đình Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Trò vặt!”

Dứt lời, thanh kiếm trong tay hắn trực tiếp chém ra, kiếm khí cường đại lập tức xé tan thiên địa, tiêu diệt toàn bộ những ảo giác kia, thân hình Tư Đồ Lệ cũng xuất hiện trong đó.

Ngay lúc Trình Đình Phong lao về phía Tư Đồ Lệ, thân hình Tư Đồ Lệ không ngờ lại hóa thành hàng trăm ngàn ngàn lao về phía Trình Đình Phong, ma khí vô biên bao bọc lấy hắn, giờ hắn vẫn đang trong ảo giác

kia!

Kinh mạch nghịch chuyển, một ngụm máu tươi phun ra, Trình Đình Phong dùng cách tự tổn hại bản thân mới thoát ly được ảo giá của Thiên Ma Vô Tướng Diệu Pháp.

Tư Đồ Lệ nhìn Trình Đình Phong lạnh lùng nói: “Nhát kiếm năm xưa của ngươi khiến ta phải tu dưỡng bao năm mới khôi phục, giờ mới chỉ là phần lãi mà thôi!”

Nói xong Tư Đồ Lệ lại lao tới.

Vô Tướng Ma Tông đang giao chiến tưng bừng với Tàng Kiếm Sơn Trang, còn bên này Sở Hưu nhận được lời hứa của bọn Mạc Thiên Lâm, trực tiếp đạp lên lôi đài đi về phía phôi thai thần binh.

Thấy động tác của Sở Hưu, mọi người sửng sốt, y định làm gì?

Hạ Hầu Vô Giang trực tiếp ngăn cản trước người Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi định làm gì?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Làm gì? Đương nhiên là tới cầm thần binh ban thưởng của ta rồi, không thì ta tới đây làm gì?”

Nghe Sở Hưu nói vậy mọi người mới nhận ra, lúc này hai bên đánh nhau kịch liệt đến vậy, đều đang tranh đoạt ma kiếm Trường Tương Tư, phôi thai thần binh cũng bị bọn họ ném lại ở đây.

Thứ có giá trị thật sự là thần binh, còn thứ trước mắt mới là phôi thai chưa phải thần binh, nhưng cũng có tiềm lực trở thành thần binh, cũng coi như một món bảo vật.

Lời này của Sở Hưu không khác gì cảnh tỉnh bọn họ, nếu bọn họ lấy được thứ này xem như tới Thần Binh Đại Hội cũng không uổng.

Hạ Hầu Vô Giang cười lạnh nói: “Nực cười, ngươi còn chưa đạt được hạng nhất Thần Binh Đại Hội này mà đã đòi lấy phần thưởng rồi? Huống hồ giờ đại sư Mạc Dã Tử cùng các vị tiền bối Tàng Kiếm Sơn Trang đang giao chiến, ngươi lại chạy tới lấy phôi thần binh như vậy, thế thì khác gì trộm cắp đâu?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đương nhiên có khác rồi, ta cầm quang minh chính đại, chẳng lén lút gì.

Hạng nhất Thần Binh Đại Hội có tư cách đạt được thần binh này, giờ ta đã đánh bại Thẩm Bạch, thậm chí phôi thần binh do ta mà đã ngưng tụ thành hình một thanh đao, các ngươi ai dám so với ta?”

Ánh mắt Sở Hưu lạnh băng nhìn quanh, những võ giả xung quanh ai nấy quay đầu đi, không dám đối mặt với Sở Hưu.

Thời điểm này đám người ở đây không ai dám ngóc đầu lên. Bọn họ vẫn nhớ như in cảnh Sở Hưu phế bỏ Thẩm Bạch, cùng cấp ai địch nổi đây?

Lúc này nhảy ra khiêu khích Sở Hưu khác gì tìm đường chết?

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngươi thấy rồi đấy, bọn họ đều thừa nhận ta là đệ nhất trong Thần Binh Đại Hội này, giờ ta lấy nó, ngươi còn ý kiến gì? Hay là, nơi này chỉ có Hạ Hầu Vô Giang ngươi không phục?”

Lúc này ba người Mạc Thiên Lâm cũng đã đi lên lôi đài, đứng sau lưng Sở Hưu, thái độ đã không cần nói thêm.

Hạ Hầu Vô Giang thấy thế cau mày, trong lòng thầm mắng những võ giả khác hèn nhát, không ngờ lại bị Sở Hưu dọa cho sợ đến như vậy.

Chỉ có điều giờ những người khác không xuất thủ, nếu đối đầu với Sở Hưu hắn cũng không tin tưởng tuyệt đối, lại có cả ba người Mạc Thiên Lâm, coi như hắn thua chắc.

Nhưng Hạ Hầu Vô Giang là kẻ cực kỳ để ý tới mặt mũi, vừa rồi hắn còn chủ động đứng ra ngăn cản Sở Hưu, nếu giờ chỉ vì lời uy hiếp của Sở Hưu mà chùn bước, thể diện của hắn vứt đâu?

Cho nên Hạ Hầu Vô Giang đành nhẹ giọng nói: “Lạc gia tiểu muội, chuyện này không liên quan gì tới muội, muội đừng xen vào.

Còn Tạ Tiểu Lâu, Hạ Hầu thị ta cùng Thiên Hạ Minh nhà ngươi nước sông không phạm nước giếng, thậm chí hai bên còn chút chuyện làm ăn qua lại, hôm nay ngươi đứng về phía Sở Hưu có được Trần minh chủ đồng ý không?”

Hắn muốn khuyên lui Lạc Phi Hồng cùng Tạ Tiểu Lâu, về phần Mạc Thiên Lâm, Hạ Hầu Vô Giang lại chẳng hề nhắc tới.

Mạc Thiên Lâm và hắn đã là tử thù, nếu có cơ hội hắn dám khẳng định Mạc Thiên Lâm chắc hắn sẽ bỏ đá xuống giếng. Cho nên bất luận hắn nói thế nào Mạc Thiên Lâm chắc chắn sẽ không lùi bước.

Lạc Phi Hồng cười lạnh nói: “Hạ Hầu Vô Giang, ngươi có ý đồ gì với ta cũng phải xem ngươi có tư cách không đã! Ta muốn làm gì không cần ngươi xen vào, ngược lại ta đang muốn lĩnh giáo Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị các ngươi rốt cuộc mạnh tới đâu?”

Lạc Phi Hồng đứng hạng mười một Long Hổ Bảng, Hạ Hầu Vô Giang vừa vặn xếp trên nàng. Nếu có cơ hội Lạc Phi Hồng cũng chẳng để ý đá Hạ Hầu Vô Giang ra để leo lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng.

Thấy thái độ đám người, Hạ Hầu Vô Giang lại đắn đo.

Sở Hưu mới quen bọn họ có vài ngày, không ngờ bọn họ lại kiên định đứng cùng phe như vậy, chuyện này khiến Hạ Hầu Vô Giang quả thật rất bất đắc dĩ.

Lúc này Đồng Khai Thái lại đột nhiên nhảy lên lôi đài, cười hắc hắc nói: “Đều là Tam Hoa Tụ Đỉnh, ta và Hạ Hầu huynh còn chưa động thủ ngươi đã đòi lấy phần thưởng rồi, thế có công bằng không?”

Hạ Hầu Vô Giang nhìn Đồng Khai Thái, tên này xuất thân Ma đạo, nghe nói còn là kẻ điên. Nhưng giờ xem ra tên này cũng không quá ngu ngốc, còn biết làm sao mới có lợi cho mình.

Đồng Khai Thái chỉ vào Sở Hưu nói: “Hạ Hầu huynh, ngươi giải quyết ba tên kia giúp ta. Để ta đối phó với Sở Hưu. Sau đó binh khí tặng ngươi, ta chỉ cần, tim của Sở Hưu.”

Hạ Hầu Vô Giang nhíu mày, xem ra Đồng Khai Thái này đúng là điên thật, còn muốn móc tim Sở Hưu? Hắn moi tim phát nghiện rồi à?

Có điều Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng quản nhiều như vậy, dù sao chỉ có người đối phó với Sở Hưu là được rồi, ba người còn lại hắn cũng nắm chắc giải quyết được trong thời gian ngắn.

Đi tới trước đám người Lạc Phi Hồng, Hạ Hầu Vô Giang nói khẽ: “Lạc gia tiểu muội, xin lỗi. Có điều muội yên tâm, ta sẽ không làm muội bị thương.”

Hạ Hầu Vô Giang chỉ nhẹ giọng nói với mình Lạc Phi Hồng, về phần Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm, hắn thậm chí không buồn nhìn sang.

Nếu hai người kia đã nể mặt mà không cần, vậy hắn cũng chẳng việc gì phải nương tay.

Lạc Phi Hồng chẳng muốn nói nhảm với Hạ Hầu Vô Giang, huyết thương Hồng Diên trong tay phát động, ánh thương đâm ra như bách điểu triều phượng, thương ảnh đỏ rực chằng chịt mang theo khí thế huy hoàng đâm ra, vô cùng mạnh mẽ hùng hồn, rất khó tưởng tượng uy thế này lại do một nữ nhân xuất thủ tạo thành.

Bên kia Tạ Tiểu Lâu cũng hành động, Phiêu Vũ Đao sau lưng hắn tỏa ra một luồng sáng sắc bén kỳ dị, đao cương không hề cường đại nhưng lại bám chặt trên thân đao, như xé rách hư không, tốc độ nhanh tới cực hạn, đi sau mà tới trước, chớp mắt đã tới trước người Hạ Hầu Vô Giang!

Mạc Thiên Lâm cuối cùng tay lấp loáng ánh kiếm, nuốt giận xuất thủ, mang theo uy thế cường đại đánh về phía Hạ Hầu Vô Giang.

Thấy ba người đều ra tay, khóe miệng Hạ Hầu Vô Giang nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt.

Chênh lệch giữa Ngoại Cương cảnh và Tam Hoa Tụ Đỉnh mặc dù lớn nhưng vẫn có không ít người có thể vượt cấp giết địch, Hạ Hầu Vô Giang hắn cũng thường xuyên làm chuyện như vậy.

Nhưng giờ hắn đã là Tam Hoa Tụ Đỉnh, những người khác lại chỉ là Ngoại Cương cảnh. Cho dù ba người Lạc Phi Hồng liên thủ cũng chẳng thể đánh bại bản thân, điểm này Hạ Hầu Vô Giang vô cùng tự tin.

Trong mắt hắn bừng lên thần quang, Ngự Thần Thuật toàn lực thi triển, uy áp tinh thần như sắp ngưng tụ thành thực chất!

Bên phía Hạ Hầu Vô Giang đã giao thủ, Sở Hưu lại nhìn Đồng Khai Thái, thản nhiên nói: “ta không tìm ngươi gây chuyện ngươi lại chủ động nhảy ra chịu chết, quả thật hiếm thấy.

Thằng điên không phải thằng ngốc, không biết ai cho ngươi dũng khí khiến ngươi dám đứng ra đối đầu với ta?”

Đồng Khai Thái híp mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, cười hắc hắc nói: “Tim của ngươi là hấp dẫn nhất trong số tất cả các võ giả mà ta từng gặp.

Ta có cảm giác cho dù ta ăn tim của tông sư võ đạo cũng không được lợi nhiều bằng ăn tim của ngươi.

Không bằng ngươi nhường nó cho ta đi?”

Sở Hưu giọng điệu lạnh lẽo đáp: “Ngươi đã muốn chết, vậy thì tốt, ta giúp ngươi một tay!”

Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp kết thành Đại Kim Cương Luân Ấn, đánh về phía Đồng Khai Thái!

Lần trước Sở Hưu đã nổi sát tâm với Đồng Khai Thái. Đối phương có thể cảm nhận được điểm đặc biệt trong trái tim hắn, mặc dù Đồng Khai Thái không biết điểm đặc biệt là gì nhưng bí mật về Lưu Ly Kim Ti Cổ không thể có sơ suất gì được. Sở Hưu vốn không định để hắn sống, chuẩn bị tìm cơ hội xử lý Đồng Khai Thái.

Mà giờ Đồng Khai Thái lại không biết điều nhảy ra tự tìm đường chết, Sở Hưu càng không khách khí với hắn.

Thực lực của Lạc Phi Hồng
Chương 257 Thực lực của Lạc Phi Hồng

Vừa rồi Sở Hưu đã thể hiện thực lực bá đạo khi giao thủ với Thẩm Bạch, cho dù là Hạ Hầu Vô Giang cũng không có lòng tin động thủ với Sở Hưu.

Đồng Khai Thái chỉ là tên điên chứ không phải kẻ ngốc, hắn có gan động thủ với Sở Hưu chỉ vì hắn còn có một chút cơ hội, một chút cơ hội giết chết Sở Hưu!

Vừa rồi Sở Hưu giao thủ với Thẩm Bạch, đại bộ phận mọi người chỉ thấy được thực lực Sở Hưu, lại không để ý thấy Sở Hưu phế bỏ Thẩm Bạch như vậy không phải không thương tổn gì.

Đồng Khai Thái hành xử điên cuồng như vậy không chỉ vì hắn có thực lực mà do hắn có năng lực cảm giác vô cùng kinh người.

Xét tới thiên phú thì Đồng Khai Thái chỉ có thể coi là bình thường, nhưng năng lực cảm giác của hắn lại có thể giúp hắn trốn thoát khỏi tay đông đảo cường giả Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ.

Thậm chí có thể nói nếu không có năng lực cảm giác đó, lúc ở Tây Sở hắn đã bị người của Long Hổ Sơn bắt lại trực tiếp lăng trì rồi.

Hơn nữa trong khi giao chiến năng lực cảm giác của Đồng Khai Thái cũng vô cùng hữu dụng. Hắn có thể phát hiện rất rõ rệt nhược điểm cùng sơ hở của đối phương, đây là một lợi thế cực lớn khi giao chiến.

Lúc này hắn dám ra tay với Sở Hưu đương nhiên là do nhận ra thương thế và tiêu hao trong cơ thể Sở Hưu, trận chiến này chưa hẳn hắn đã không thắng được.

Quan trọng nhất là bên kia còn có Hạ Hầu Vô Giang, chỉ cần Hạ Hầu Vô Giang giải quyết ba võ giả Ngoại Cương cảnh kia đi, bọn họ lấy hai địch một chẳng lẽ còn không thắng nổi mình Sở Hưu?

Tên điên không nghĩa là thằng ngốc. Đồng Khai Thái chỉ hành sử điên cuồng nhưng khi giao chiến tâm tư lại cực kỳ tỉ mỉ linh hoạt, đây cũng có thể coi là một loại thiên phú.

Ngay khi Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đánh xuống, hai tay Đồng Khai Thái phát động, mười ngón tay phủ đầy ma khí hóa thành một cái lưới lớn, trực tiếp chọi cứng với Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu.

Mặc dù lưới ma khí ầm ầm vỡ tan dưới thế ấn của Sở Hưu, nhưng hắn cũng ngăn được sức bật của Đại Kim Cương Luân Ấn. Tiếp đó một đòn Tu La Thủ đánh ra, trực tiếp bóp nát Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu.

Vài chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn đánh xuống nhưng đều bị đường khẩu dùng cách tương tự phá vỡ.

Sở Hưu nhíu mày, ngón tay gõ vang, trong chớp mắt tiếng sấm vang dội nổ ra đinh tai nhức óc, lực lượng Phật âm tỏa khắp nơi.

Sở Hưu thi triển Ngoại Sư Tử Ấn, nhưng Đồng Khai Thái lại như đã sớm phòng bị, huyết khí ma khí của hắn đều bao phủ trong tay, dùng nội lực và khí huyết bản thân chống chọi Ngoại Sư Tử Ấn của Sở Hưu.

Mặc dù bị lực lượng cường đại đó đánh vào, hai lỗ tai hắn cũng chảy ra một tia máu tươi, nhưng phương thức vụng về đó của Đồng Khai Thái cũng ngăn được Ngoại Sư Tử Ấn của Sở Hưu, thậm chí không hề bị ảnh hưởng.

Vài chiêu liên tiếp qua đi, Sở Hưu lại đột nhiên cau mày, cảm thấy không vẻ không đúng.

Có vẻ y đã đoán ra ý đồ của tên Đồng Khai Thái này, hắn định làm mình tiêu hao đến chết!

Mặc dù trước đó Sở Hưu chỉ giao thủ thăm dò với Đồng Khai Thái, nhưng y có thể phát giác ra võ công của Đồng Khai Thái cũng nghiêng theo hướng tấn công, khi giao thủ chắc chắn sẽ không kém cỏi như vậy.

Còn giờ Đồng Khai Thái chặn Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu cũng tốn sức như vậy, còn cần dùng phương pháp ngốc nhất ngăn cản Ngoại Sư Tử Ấn của mình. Hắn làm vậy chỉ có một mục đích, tiêu hao nội lực và lực lượng của Sở Hưu!

Đồng Khai Thái giao thủ với Sở Hưu như vậy, thật ra kẻ tiêu hao nhiều hơn lại là chính hắn.

Nhưng trước đó Sở Hưu đã giao thủ với Thẩm Bạch, di chứng lưu lại không tiêu trừ được nhanh như vậy. Cho dù có Lưu Ly Kim Ti Cổ cũng phải mất một ngày, cho nên tiếp tục đánh như vậy kẻ chịu thiệt sẽ là Sở Hưu.

Nhìn Đồng Khai Thái, Sở Hưu vừa giao thủ vừa cười lạnh nói: “Ta thật không ngờ đấy. Thế nhân đều nói Đồng Khai Thái ngươi hành xử điên cuồng, chẳng khác gì kẻ điên. Thế nhưng trên thực tế ngươi lại là người gian xảo nhất.”

Đồng Khai Thái sắc mặt không quan tâm nói: “Giết người cũng phải dựa vào đầu óc, nếu ta thật sự không có đầu óc chắc đám lỗ mũi trâu Thiên Sư Phủ đã chém cho trăm ngàn nhát rồi.

Sở Hưu, lần này tim ngươi nhất định sẽ thuộc về ta. Ta rất muốn móc nó ra xem bên trong rốt cuộc có thứ gì?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ngươi định dùng chiến thuật tiêu hao đợi Hạ Hầu Vô Giang quay lại giúp ngươi? Ý đồ không tệ, đáng tiếc lại chọn sai mục tiêu. Ngươi đánh giá quá cao Hạ Hầu Vô Giang, lại đánh giá quá thấp bọn Lạc Phi Hồng!”

Đồng Khai Thái không phải kẻ ngốc, dù hắn muốn Sở Hưu tiêu hao đến chết nhưng lại không định đồng quy vu tận cùng Sở Hưu tại đây. Cho nên hắn chỉ không ngừng khiến Sở Hưu tiêu hao, chờ khi Hạ Hầu Vô Giang giải quyết xong, hai người bọn họ liên hợp lại hạ sát thủ với Sở Hưu, sau đó cứ chia theo nhu cầu là được.

Có điều khi nhìn sáng phía Hạ Hầu Vô Giang, hắn lại không khỏi mắng một câu ngu ngốc.

Bên phía Đồng Khai Thái đã cố hết sức câu kéo Sở Hưu, nào ngờ Hạ Hầu Vô Giang ngươi lại như bánh xe tuột xích, đúng là mất hết mặt mũi.

Ba chọi một, mặc dù Hạ Hầu Vô Giang đã là Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng vẫn bị ba người Lạc Phi Hồng áp đảo.

Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị bọn họ có thể dùng tinh thần lực cưỡng ép điều khiển một võ giả chiến đấu cho mình, như điều khiển con rối.

Nhưng giờ trong ba người này, mặc dù thực lực cảnh giới Tạ Tiểu Lâu không bằng Hạ Hầu Vô Giang nhưng tâm chí của hắn vô cùng cứng cỏi, có thể dùng ý chí bản thân cứng rắn đối kháng với Ngự Thần Thuật.

Bên phía Lạc Phi Hồng càng như vậy, vị này thậm chí còn dám mưu phản gia tộc, mặc dù đây là chuyện trong tương lai.

Thậm chí ngay cả Mạc Thiên Lâm sau khi thiếu chút nữa bị Hạ Hầu Vô Giang sỉ nhục, tâm chí cũng cứng cỏi hơn trước nhiều, không dễ trúng chiêu như trước nữa.

Dưới sự liên thủ của ba người, tác dụng của Ngự Thần Thuật bị hạ xuống mức thấp nhất kết quả là hắn bị ba võ giả Ngoại Cương cảnh đuổi theo đánh.

Trong đó người xuất sắc nhất chính là Lạc Phi Hồng. Huyết thương Hồng Diên của nàng nghe nói phải dùng máu tươi của tông sư võ đạo cùng máu của rất nhiều chim chóc làm nhiên liệu, từ đó mới luyện được phôi thương, cuối cùng khi huyết thương Hồng Diên hình thành, nó bao hàm huyết khí cực kỳ nồng đậm, khi ra tay vô cùng mạnh mẽ. Tác dụng của Ngự Thần Thuật tới chỗ nàng là yếu nhất.

Cho nên sau khi hai bên giao thủ mười chiêu, Hạ Hầu Vô Giang thậm chí bắt đầu không địch nổi, từ từ lui lại phía sau.

Bị ba người liên thủ ép tới cực hạn, ánh mắt Hạ Hầu Vô Giang lóe lên ánh sáng lạnh băng.

Vừa rồi hắn không vận dụng sát chiêu trong Ngự Thần Thuật là vì sợ Lạc Phi Hồng bị thương.

Nhưng giờ cô nàng này chẳng hề để ý tới thể diện của mình, trực tiếp hạ tử thủ, vậy việc gì Hạ Hầu Vô Giang phải lưu thủ. Nếu thật sự bị ba người bọn họ liên thủ đánh bại, vậy mới gọi là mất mặt.

Thần quang vàng nhạt xung quanh Hạ Hầu Vô Giang bộc phát, đây là cương khí của hắn, không mạnh mẽ lắm, dù sao Hạ Hầu thị cũng chủ tu tinh thần lực.

Nhưng lúc này Hạ Hầu Vô Giang lại giơ hai tay kéo ngang, cương khí toàn thân như ngưng tụ thành dây đàn, tinh thần lực của bản thân lại tụ tập lại, kích thích dây đàn. Một âm thanh vang vọng chấn động tâm thần lập tức bùng lên!

Ngự Hồn Cầm âm!

Đây là một bí pháp trong Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị, dùng cương khí làm dây cung, dùng tinh thần lực làm tay, đàn một bản Trấn Hồn Khúc, trực tiếp công kích tinh thần lực đối phương.

Đại âm hi thanh, loại công kích có thể truyền thẳng vào tinh thần như vậy mới thật sự là bí thuật nguyên thần.

Ba người đối diện rên lên một tiếng, âm thanh vang vọng trong đầu khiến bọn họ đau đớn kịch liệt, không cách nào ra tay tiếp. Trong đoa Mạc Thiên Lâm tu vi kém một chút thậm chí phun một ngụm máu tươi tại chỗ.

Có điều lúc này Lạc Phi Hồng lại cố gắng chống cây huyết thương Hồng Diên đứng dậy, không hề để ý thương tổn trên thân thể, lực lượng khí huyết vô tận truyền vào thân thương, một thương đâm ra, Phượng Minh Triêu Thiên!

Người dùng đao dùng thương luôn là những võ giả mạnh mẽ hùng hồn trong võ đạo, hơn nữa Lạc Phi Hồng thân là nữ nhi nhưng lại sử dụng chiêu thức mạnh mẽ hùng hồn như vậy, quả thật rất hiếm thấy.

Thế thương của Lạc Phi Hồng không chút lưu thủ, nàng khó chịu với Hạ Hầu Vô Giang đã rất lâu rồi.

Đối phương suốt ngày bám lấy nàng, nói mấy câu ghê tởm kia thì cũng thôi, nhưng hắn lại còn định mê hoặc của Lạc gia, để Lạc gia thông gia với Hạ Hầu thị bọn họ. Đúng là nằm mơ nói mộng!”

Cho nên thế thương mà Lạc Phi Hồng đâm ra mang theo cơn thịnh nộ của nàng, mạnh mẽ hùng hồn, ánh thương máu phá không đánh tới. Hạ Hầu Vô Giang điểm ra một chỉ, Ngự Thần Ngưng Binh, không gì không phá!

Chiêu Ngự Thần Chỉ này cũng là một thức võ công trong Ngự Thần Thuật, dùng lực lượng bản thân làm môi giới, truyền tinh thần lực vào trong đó đạt tới mức ảnh hưởng tâm thần đối phương, thậm chí trực tiếp điều khiển đối phương.

Nhưng lúc này đối mặt với nhát thương đầy phẫn nộ của Lạc Phi Hồng, Ngự Thần Chỉ của Hạ Hầu Vô Giang trực tiếp bị đánh nát, cùng lúc Lạc Phi Hồng cũng bị Ngự Thần Chỉ của Hạ Hầu Vô Giang đâm vào, ngây ra trong nháy mắt.

Có điều lúc này Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng dễ dàng gì, đỡ một thương kinh diễm của Lạc Phi Hồng, hai tay hắn cũng không khỏi run rẩy. Nhưng sau đó Hạ Hầu Vô Giang không nói hai lời, trực tiếp quay người rời đi.

Chuyện này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, không hiểu Hạ Hầu Vô Giang có ý gì?

Đương nhiên lúc này mọi người không thấy được nội phủ Hạ Hầu Vô Giang đã bị nhát thương của Lạc Phi Hồng làm cho chấn động tới mức khí huyết sôi trào. Nếu hắn không bỏ đi sợ rằng hộc máu đương trường, mất hết thể diện.

Có điều lúc này Hạ Hầu Vô Giang vừa đi lại khiến Đồng Khai Thái thiếu chút nữa hộc máu.

Bên này ta còn đang chống đỡ Sở Hưu, sao bên kia ngươi lại bỏ trốn? Có ai lừa đảo như ngươi không?

Sở Hưu cười lạnh nói: “Ta nói mà, ngươi quá coi thường Lạc Phi Hồng, cũng đánh giá quá cao Hạ Hầu Vô Giang.”

Sở Hưu không có lòng tin về Tạ Tiểu Lâu cùng Mạc Thiên Lâm, hắn cũng không hiểu rõ thực lực hai người, nhưng y có lòng tin đối với Lạc Phi Hồng.

Tương lai Lạc Phi Hồng sẽ có thành tựu rất lớn, cũng có thể hiểu thực lực chân chính của Lạc Phi Hồng rốt cuộc ra sao.

“Hạ Hầu Vô Giang đi rồi, ngươi ở lại đây đi!”

Sở Hưu mặc dù có thương thế trong người nhưng ánh mắt y vẫn bùng lên sát cơ. Trí Quyền Ấn ầm ầm đánh ra, giam cầm không gian, trời đất không đường!

Đồng Khai Thái đã muốn chết, vậy hôm nay cũng vừa hay cho y, giải quyết luôn vấn đề phiền phức này!

Thù thế nào, oán ra sao?
Chương 258 Thù thế nào, oán ra sao?

Hạ Hầu Vô Giang đi thẳng, trực tiếp lừa Đồng Khai Thái ở lại nơi này.

Với thực lực của Sở Hưu, cho dù giờ y trọng thương, Đồng Khai Thái cũng không chắc mình có thể thắng Sở Hưu, huống hồ còn ba người Lạc Phi Hồng đứng ngoài nhìn chằm chằm.

Đợi tới khi bốn người hồi khí vây công, mình muốn đi cũng chẳng được.

Cho nên Đồng Khai Thái lập tức quyết định, trốn!

Nhưng dưới Trí Quyền Ấn của Sở Hưu, không gian xung quanh bị phong tỏa, bản thân hắn như lâm vào vũng bùn, không cách nào trốn thoát.

Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu rời vỏ, Huyết Luyện Thần Cương như cuồng phong vũ bão trút xuống, khí thế ầm ầm bộc phát khiến Đồng Khai Thái chỉ có thể đau khổ chèo chống.

May mà giờ Sở Hưu không phải ở trạng thái đỉnh phong nên Trí Quyền Ấn của y cũng không kéo dài được lâu. sau khi thoát khỏi phong tỏa của Trí Quyền Ấn, toàn thân Đồng Khai Thái bùng lên ma khí, ngay cả thân hình cũng hoàn toàn bị ma khí che lấp, như hóa thân thành quỷ thần man hoang trong truyền thuyết, vô cùng kinh khủng.

Một trảo kéo dài mấy trượng đánh xuống, cương khí toàn thân Đồng Khai Thái ngưng tụ vào nhát trảo này, uy thế vô biên, ầm ầm đánh xuống Sở Hưu.

Một trảo này vừa giống Tu La Trảo của Đồng Khai Thái vừa có khác biệt, trong nhát trảo này ngưng tụ ma khí vô cùng cường đại đồng thời xen lẫn một luồng khí huyết sát nồng đậm.

Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu cũng bùng lên ma khí, đao thứ hai của A Tỳ Đạo Tam Đao chém xuống, dùng ma đao đấu với ma trảo. Chỉ trong chớp mắt ma khí tỏa ra khắp nơi, toàn bộ lôi đài đều trở nên âm lãnh.

Thế đao chém tan ma trảo, nhưng cùng lúc A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu cũng bị phá vỡ. Thân hình Đồng Khai Thái trước mặt hóa thành một cái bóng màu đen lao nhanh về phía xa, ngay khi xuất thủ hắn đã bắt đầu trốn, nên nói hắn căn bản không định liều mạng với Sở Hưu.

Người xung quanh đều sửng sốt, tên Đồng Khai Thái này biểu hiện sao lại kém cỏi như vậy, thật sự khác hẳn tác phong điên cuồng của hắn.

Sở Hưu tay nắm Nội Phược Ấn, tốc độ lập tức bùng lên tới cực hạn, vừa đuổi theo Đồng Khai Thái vừa lạnh lùng nói: “Kính Hồ Sơn Trang đã bị trận pháp khóa kín, cho dù ngươi có trốn thì trốn được đến đâu?”

Lúc này đám người Lạc Phi Hồng cũng dần khôi phục sau khi giao thủ cùng Hạ Hầu Vô Giang, đều tập trung về phía Đồng Khai Thái.

Đồng Khai Thái cười hắc hắc nói: “Đương nhiên là trốn ra bên ngoài rồi. Ngươi nhìn kìa, ông trời cũng đang giúp ta!”

Ngay lúc Sở Hưu cùng Đồng Khai Thái giao thủ, Vô Tướng Ma Tông cùng Tàng Kiếm Sơn Trang cũng đã phân thắng bại.

Trình Đình Phong của Tàng Kiếm Sơn Trang không địch nổi Tư Đồ Lệ, thủ hạ của hắn cũng bị người của Vô Tướng Ma Tông áp chế, lần này sợ rằng bọn họ không giữ nổi ma kiếm.

Nhưng cho dù bọn họ có giáo ra ma kiếm, Vô Tướng Ma Tông sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Ngày xưa, trong số các thế lực tham gia vây công Côn Luân Ma Giáo có cả Tàng Kiếm Sơn Trang, hơn nữa Tàng Kiếm Sơn Trang còn tham gia vây giết Vô Tướng Ma Tông, hai bên đã thành tử thù, cho nên có giao ma kiếm ra không thật ra cũng chẳng khác gì.

Có điều bên Tàng Kiếm Sơn Trang lại vô cùng quả quyết, Trình Đình Phong thấy người của mình đã dính bẫy, trực tiếp lựa chọn thiêu đốt tinh huyết vận dụng bí pháp của Tàng Kiếm Sơn Trang đánh vỡ trận pháp, mình thì ở lại phía sau yểm hộ cho những người khác giết ra ngoài.

Lúc này trận pháp đã có lỗ hổng, người của Tàng Kiếm Sơn Trang có thể ra ngoài, Đồng Khai Thái đương nhiên cũng có thể.

“Sở Hưu, ta để tạm trái tim của ngươi lại, chờ lúc nào có cơ hội ta sẽ đến lấy!”

Dứt lời tốc độ Đồng Khai Thái lại nhanh thêm vài phần, bỏ chạy về phía lỗ hổng trận pháp.

Nhìn bóng lưng Đồng Khai Thái, ánh mắt Sở Hưu lại lóe lên sát khí bừng bừng.

Trạng thái hiện tại của y không được tốt, trước đó khi giao chiến cùng Thẩm Bạch đã tiêu hao quá lớn, hơn nữa còn bị thương nhẹ.

Lại thêm tốc độ của Đồng Khai Thái phía trước cũng không chậm, nếu đổi lại là người khác chắc chắn Sở Hưu đã từ bỏ truy sát, sau này tìm cơ hội giải quyết sau.

Có điều kẻ này lại là Đồng Khai Thái, hắn còn phát hiện điểm lạ thường trên trái tim mình. Điểm này Sở Hưu tuyệt đối không thể bỏ qua.

Đồng Khai Thái đã biết bí mật này, khó đảm bảo hắn sẽ không nói cho người khác. Mà việc Sở Hưu lo lắng nhất là chuyện này bị Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo biết được.

Khả năng liên tưởng của con người luôn rất mạnh, trên giang hồ khá nhiều người biết Lưu Ly Kim Ti Cổ nhưng lại ít người biết đặc tính của nó, Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo chính là một trong số đó.

Nếu người của Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo biết trái tim Sở Hưu có điểm dị thường, lại thông qua các dấu vết biết những ‘thiên phú’ kỳ lạ của y, vậy có liên tưởng với Lưu Ly Kim Ti Cổ không? Mặc dù tỷ lệ rất nhỏ nhưng Sở Hưu không dám cam đoan.

Bóp chết nguy cơ ngay lúc nó chưa bắt đầu mới là phương án đảm bảo nhất. Cho nên hôm nay Đồng Khai Thái nhất định phải chết!

Chỉ trong chớp mắt Sở Hưu đã quyết định, hai tay kết thành Nội Phược Ấn, cương khí xung quanh bộc phát, quanh người lại có sương máu tỏa ra, tinh huyết không ngừng thiêu đốt. Thân hình Sở Hưu như mũi tên rời cung, chỉ trong chớp mắt đã tới sau lưng Đồng Khai Thái!

Thấy hành động này của Sở Hưu, Đồng Khai Thái lập tức biến sắc!

Hắn thật sự không hiểu vì sao Sở Hưu lại đuổi đánh hắn như điên như cuồng, thậm chí dùng cả thủ đoạn hại người hại mình như thiêu đốt cả tinh huyết để đuổi theo. Cho dù lúc giao chiến với Thẩm Bạch, Sở Hưu cũng chẳng liều mạng đến vậy.

Mặc dù mình năm lần bảy lượt động thủ với Sở Hưu nhưng thực tế đâu tạo thành thương tổn thực tế nào với y, vì sao tên Sở Hưu này còn đuổi tận giết tuyệt như vậy? Rốt cuộc mình là tên điên hay y là tên điên?

Có điều lúc này Đồng Khai Thái đã chẳng lo được nhiều như vậy, vì Sở Hưu đã chém ra một đao, một đao kia chém xuống lập tức khiến ma khí vô biên vô hạn bao phủ cả Hồng Tụ Đao và thân thể y. Tiếng quỷ tru thê lương vang lên, A Tỳ Địa Ngục, Vĩnh Đọa Vô Gian!

Đồng Khai Thái vô cùng quen thuộc với đao này, vì vừa rồi Sở Hưu dùng chính đao đó đánh bại Thẩm Bạch.

Nhưng vừa rồi mọi người đều chứng kiến tiêu hao của chiêu đao này, Sở Hưu thi triển thêm đao chiêu này chắc chắn cũng không dễ chịu, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn y đã dùng liền hai lần, rốt cuộc y muốn Đồng Khai Thái chết đi tới nhường nào?

Đối mặt với đao chiêu khủng khiếp kia, Đồng Khai Thái cắn răng một cái, cánh tay hắn nổi cả đường gân lẫn kinh mạch, vô số sương máu lượn lờ, một trảo đánh ra đã không phải ma tráo mà là huyết trảo mang theo sương máu vô tận!

Khấp Huyết Ma Thủ!

Đây mới là công pháp tuyệt chiêu của Đồng Khai Thái, có điều phải tiêu hao toàn bộ khí huyết trên người hắn, thậm chí dùng xong cánh tay hắn còn tạm thời bị phế một thời gian.

Trường đao đem theo ma khí của Vô Gian Luyện Ngục lướt qua Khấp Huyết Ma Thủ tạo thành tiếng nổ liên hồi, cảnh tượng giao chiến giữa hai người quả thật là tàn sát giữa hai ma đạo.

Một đao chém xuống, sắc mặt trắng bệch, ma khí phản phệ ầm ầm cuộn tới, thậm chí khiến hai mắt y phủ kín ma khí.

Nhưng ngược lại Đồng Khai Thái đối diện hắn sau khi đỡ được A Tỳ Đạo Tam Đao lại bị thương còn nặng hơn Sở Hưu. Toàn bộ tay phải đã máu me be bét, nhiều chỗ thậm chí để lộ ra cả xương trắng!

“Thằng điên!”

Đồng Khai Thái thầm mắng một tiếng.

Trên giang hồ có rất nhiều người mắng hắn là tên điên, nhưng giờ Đồng Khai Thái lại cho rằng tên Sở Hưu này này mới là người điên.

Mình làm việc điên cuồng hay giết người đều có mục đích, nhưng hắn có làm thế nào cũng không hiểu vì sao Sở Hưu đuổi giết không tha như vậy, thậm chí không tiếc lưỡng bại câu thương. Rốt cuộc là vì sao?

Có điều giờ cũng chẳng quản được nhiều như vậy, giờ một tay đã bị phế, nếu không mau mau bỏ trốn kết cục của hắn sẽ rất thê thảm

Chưa nói bọn Lạc Phi Hồng còn đang đuổi theo phía sau, bản thân Đồng Khai Thái cũng có không ít kẻ thù trên giang hồ.

Thậm chí cho dù một người không có liên quan gì tới hắn cũng có thể ra tay bỏ đá xuống giếng, muốn giết hắn để tới Long Hổ Sơn nhận thưởng.

Có điều ngay lúc hắn định bỏ trốn tiếp, Sở Hưu lại đột nhiên thu đao, hai tay kết ấn.

Đó là một ấn quyết vô cùng đơn giản, tay trái nắm khẽ thành quyền, ngón cái tay phải xiết nhẹ lên khớp nối ngón trỏ tay trái.

Nhưng chính một ấn quyết đơn giản như vậy trong tay Sở Hưu lại bùng lên ánh sáng vô tận, rực rỡ như ánh mặt trời.

Nguyện chúng sinh viên mãn, phóng vô thượng quang minh.

Tiền Tự Quyết, Viên Mãn Bảo Bình Ấn!

Cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong Viên Mãn Bảo Bình Ấn, Đồng Khai Thái gầm lên một tiếng, ma khí vô biên bùng lên quanh người, nhưng lập tức bị ánh sáng vô tận kia nuốt trọn!

Dưới luồng lực lượng đó, tất cả đều tan rã tịch diệt!

Ánh sáng tỏa ra, ma khí hoàn toàn tiêu tán, một tiếng vang nhỏ cất lên, thân thể Đồng Khai Thái như con búp bê vải bị đánh bay sang một bên, vặn vẹo không ra hình người.

Lúc này sắc mặt Sở Hưu càng thêm trắng bệch, quả thật như một xác chết.

Theo tiếng hít thở vang lên, kinh mạch làn da của Sở Hưu đều nứt toác, máu tươi tuôn ra như suối, vô cùng kinh khủng, kẻ không biết còn tưởng Sở Hưu bị người ta lăng trì.

Thấy cảnh này bọn Lạc Phi Hồng từ sau chạy tới đều ngây dại, những võ giả khác cũng ngây ra như phỗng.

Trong quá khứ bọn họ đều cho rằng Đồng Khai Thái là kẻ điên, nhưng giờ bọn họ mới xác đinh, Sở Hưu mới đúng là người điên!

Theo bọn họ thấy thù hận giữa Sở Hưu và Đồng Khai Thái cũng không lớn, chẳng phải chỉ là Đồng Khai Thái trêu chọc Sở Hưu hai lần thôi sao, đâu phải đại sự gì, cùng lắm coi như hai lần xung đột nhỏ mà thôi.

Thế nhưng chỉ vì chút chuyện như vậy, Sở Hưu thà liều mạng lưỡng bại câu thương cũng phải đánh chết Đồng Khai Thái tại chỗ. Thù thế nào, oán ra sao? Mà đến mức phải như vậy?

Mọi người ở đây đều rùng mình, ánh mắt nhìn Sở Hưu đã nhiều thêm vẻ e ngại.

Đôi khi kẻ khiến người ta không đoán được mới là kinh khủng nhất, còn giờ rõ ràng bọn họ đều không hiểu nổi Sở Hưu, người này quả thật không thể phỏng đoán theo lẽ thường.

Ma binh thành hình
Chương 259 Ma binh thành hình

Phần lớn mọi người trong giang hồ đều quen dùng lợi ích để cân nhắc mọi thứ, còn những kẻ làm việc vượt ngoài quy tắc lợi ích hoặc là kẻ ngốc hoặc là thằng điên.

Còn giờ trong mắt mọi người, Sở Hưu chính là loại sau cùng, cũng là loại không thể trêu tới, bởi ngươi không cách nào dùng lợi ích suy đoán rốt cuộc đối phương muốn làm gì.

Tên thực tế Sở Hưu cũng là kẻ theo chủ nghĩa hiện thực, y cũng coi trọng lợi ích.

Nhưng giờ Đồng Khai Thái lại động tới vẩy ngược của Sở Hưu, bóp chết một nguy cơ tiềm tàng như vậy có đánh đổi một số thứ cũng đáng, mặc dù cái giá này theo những người khác thấy là khá lớn.

Đám người Lạc Phi Hồng từ sau chạy tới, thấy bộ dáng của Sở Hưu đều không khỏi cau mày.

Mạc Thiên Lâm trực tiếp hỏi: “Sở huynh, ngươi còn chịu đựng được không? Ta nói này, ngươi liều mạng quá đấy. Đồng Khai Thái kia làm việc tùy tiện sớm đã bị người của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ truy nã truy sát, hôm nay cho dù hắn trốn được thì sớm muộn gì cũng bị người ta bắt lại, đưa tới Thiên Sư Phủ trừng phạt, sao ngươi phải khổ vậy chứ?”

Sở Hưu tay kết thành Nội Sư Tử Ấn, bắt đầu trấn áp thương thế trong cơ thể mình, đồng thời ném một viên đan dược vào trong miệng, thản nhiên nói: “Ta muốn giết là chuyện của ta, Thiên Sư Phủ muốn giết là chuyện của Thiên Sư Phủ, hai chuyện khác nhau.”

Lý do của Sở Hưu khiến người khác bó tay, có điều nghĩ tới Sở Hưu từng có tiền án nổi điên, bọn họ cũng thấy bình thường trở lại.

Những người khác nhớ lại trận ở Thủy Vân Quan, Sở Hưu điên cuồng dùng một địch trăm giết tới mức tất cả mọi người đều sợ hãi. Không khéo lần này y lại phát điên gì đó nên mới liều mình thà bị trọng thương cũng muốn giết chết Đồng Khai Thái.

Nghĩ đến đây, về sau ai muốn đối địch với Sở Hưu cũng phải cân nhắc cẩn thận.

Nếu gặp Sở Hưu lúc bình thường có lẽ hắn còn để ý tới thân phận địa vị của ngươi, suy tính một chút chuyện được mất nếu giết ngươi.

Nhưng nếu gặp phải Sở Hưu lúc nổi điên, vậy không nói trước được.

Hơn nữa mọi người không khỏi cảm khái, lần này Đồng Khai Thái đúng

là tự tìm đường chết, không dưng lại hai lần nhảy ra trêu chọc Sở Hưu.

Thật ra trên giang hồ Đồng Khai Thái vẫn rất cẩn thận, hắn bị cao thủ Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ truy sát lâu như vậy nhưng đều dùng khả năng cảm giác của mình tránh khỏi. Thế nhưng lần này đối mặt với Sở Hưu, chính diện xuất thủ, hắn lại không cách nào tránh né.

Lúc này phôi thần binh giữa năm tòa lôi đài đã thành hình, tạo thành một thanh trường đao.

Có điều khí tức nơi đó lại rất không ổn định, vẫn chưa chính thức trở thành binh khí, dường như vẫn kém một chút.

Một chút này vì sao mọi người cũng đoán ra, vì không có Mạc Dã Tử ở đây kết thúc.

Mặc dù dùng trận luyện khí nhưng chắc chắn phương thức luyện khí này không đơn giản, không phải chí bố trí trận pháp là được. Bằng không chẳng phải chỉ trận pháp này đã tương đương với một đại sư luyện khí rồi?

Cho nên bước cuối cùng này nhất định phải do Mạc Dã Tử ra tay. Nhưng giờ Mạc Dã Tử đã cùng người của Tàng Kiếm Sơn Trang bỏ trốn.

Có điều Sở Hưu cũng chẳng hề để ý, trong lòng y đang có một ý tưởng, có thể thử xem.

Sở Hưu lấy từ trong ngực ra một hộp báu, bên trong là hai mảnh vỡ khá giống nhau, chính là mảnh vỡ Thiên Ma Lệnh Sở Hưu lấy từ Quỷ Vương Tông cùng huynh muội Trương gia.

Thứ này cùng chất liệu với phôi binh khí, nếu ném chúng vào liệu có thể khiến thần binh xảy ra biến hóa gì không?

Điểm này Sở Hưu cũng không dám chắc, có điều y định thử một phen.

Lau máu tươi trên mặt mình, Sở Hưu nói với ba người Mạc Thiên Lâm: “Ba vị, nhờ ba người bảo vệ giúp ta.”

Ba người gật nhẹ đầu, giúp người phải giúp tới cùng.

Thật ra cho dù bọn họ không giúp cũng chẳng sao, vì mọi người xung quanh đều đã sợ tới vỡ mật.

Bọn họ vẫn chưa quên dáng vẻ điên cuồng quyết giết bằng được Đồng Khai Thái của Sở Hưu. Mặc dù lúc này trông Sở Hưu tương đối thê thảm, nhưng ai dám cam đoan giờ y không còn sức chiến đấu nữa? Vì vậy cho dù phía trước là phôi thần binh, bọn họ cũng không dám đi tới hay có ý đồ gì.

Sở Hưu trực tiếp ném hai mảnh vỡ Thiên Ma Lệnh vào trong lò lửa, ba người Mạc Thiên Lâm mặc dù hiếu kỳ thứ bị ném vào là gì nhưng cũng không hỏi nhiều.

Mảnh vỡ Thiên Ma Lệnh bị ném vào trong lò lửa, mảnh Thiên Ma Lệnh không có ma khí đi trước dung nhập vào phôi binh khí, khiến cho hình dáng thanh đao phình lên một chút, xuất hiện chút biến hóa.

Thấy cảnh này, hai mắt Sở Hưu bừng sáng, có hiệu quả!

Còn mảnh Thiên Ma Lệnh thứ hai mặc dù dung nhập vào phôi đao, nhưng lại khiến phôi đao rung động kịch liệt.

Trên mảnh Thiên Ma Lệnh thứ hai có ma khí vô cùng cường đại và tinh khiết, còn mảnh Thiên Ma Lệnh lấy được từ Quỷ Vương Tông cùng phôi đao lại không hề có.

Mảnh vỡ lấy được từ chỗ Quỷ Vương Tông thì Sở Hưu không rõ nguyên nhân, nhưng mảnh vỡ Tàng Kiếm Sơn Trang đưa cho Mạc Dã Tử cũng mang theo rất nhiều ma khí, chắc đã bị Mạc Dã Tử dùng thủ đoạn gì xóa đi.

Dù sao hắn cũng muốn luyện chế thần binh, cho dù thần binh theo hướng Ma đạo vẫn là thần binh nhưng nói ra lại chẳng dễ nghe, cho nên ma khí trên Thiên Ma Lệnh đã bị Mạc Dã Tử xóa bỏ.

Nhưng giờ Sở Hưu lại ném một mảnh Thiên Ma Lệnh tràn ngập ma khí vào, lập tức khiến trên thân đao nhuộm thêm ma tính.

Có điều không biết Mạc Dã Tử dung nhập thêm tài liệu gì trong phôi binh khí, không ngờ lại khiến phôi đao cùng ma tính bài xích lẫn nhau, hai bên không cách nào dung hợp.

Sở Hưu nhíu mày, nếu vậy rất có thể y đã biến khéo thành vụng, thậm chí khiến hai mảnh Thiên Ma Lệnh của y cùng phôi đao đều vỡ nát.

Ngay lúc hai bên giằng cho chừng một khắc đồng hồ, cuối cùng ma khí chiếm cứ thượng phong, một khối tài liệu kim loại không biết là gì bị ép ra, Thiên Ma Lệnh kèm theo ma khí triệt để dung nhập vào phôi đao. Phôi đao vốn màu trắng bạc lúc này lập tức chuyển thành đen kịt.

Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Đáng tiếc, cuối cùng không trở thành thần binh, có điều xem dáng vẻ này chắc cũng phải lục chuyển.”

Thần binh khi được luyện thành sẽ có ánh sáng dị tượng hiển hiện, còn giờ thanh đao này không có, rõ ràng xảy ra sự cố, thiếu mất một bước, không thể thành thần binh.

Sở Hưu ngược lại đã sớm chuẩn bị tâm tư, xảy ra chuyện này hẳn do thứ kim loại bài xích ma khí kia.

Có điều mặc dù không thành thần binh như trong dự đoán nhưng bảo binh lục chuyển cũng đã rất hữu dụng đối với Sở Hưu. Quan trọng nhất là thanh đao này thật ra có căn cơ để trở thành thần binh.

Dù sao bất luận Thiên Ma Lệnh hay vật liệu Mạc Dã Tử thêm vào đều là trân phẩm, chất liệu đó đã định trước thanh đao này có căn cơ trở thành thần binh.

Đúng lúc này, một tiếng đao ngâm vang lên, trường đao kia trực tiếp bay về phía Sở Hưu. Mạc Thiên Lâm vừa định ra tay ngăn cản, Sở Hưu lại khoát tay ý bảo không cần. Y không cảm nhận được sát cơ trên thanh đao này.

Sở Hưu giơ tay, trực tiếp nắm lấy chuôi đao, nhưng trong chớp mắt thanh trường đao lại bắt đầu hấp thu huyết dịch của Sở Hưu, khiến sắc mặt y càng thêm tái nhợt.

Thanh trường đao này hấp thu không ít khí thế sắc bén của Sở Hưu, vốn dĩ đã mang theo ấn ký của y, lúc này hấp thu máu tươi của Sở Hưu xong, đao cùng người đã thật sự thành lập liên hệ. Giờ cho dù người khác lấy được thanh đao này cũng không thể phát huy toàn bộ uy lực.

May mà thanh đao này không hấp thu nhiều khí huyết của Sở Hưu, nhưng sau khi hấp thu, hình dáng đao cũng xảy rất chút thay đổi.

Lúc này mọi người mới quan sát cẩn thận thanh trường đao này. Bất luận Mạc Thiên Lâm hay Tạ Tiểu Lâu, Lạc Phi Hồng, ấn tượng đầu tiên khi thấy thanh đao đều là tà khí, một thanh đao mang đầy tà khí.

Binh khí bình thường chế tạo xong đều được luyện khí sư sửa đổi chút ngoại hình. Thanh đao này vốn cũng sẽ được làm vậy, nhưng giờ không có Mạc Dã Tử ra tay nên thanh đao này chỉ có hình đao đơn giản.

Thân đao dài hơn Hồng Tụ Đao một chút nhưng vẫn theo dáng hẹp dài. Toàn bộ thanh đao có màu đen nhánh, tạo hình hết sức đơn giản.

Có điều điểm tà dị thật sự lại là sau khi hấp thu máu tươi của Sở Hưu. Thân đao nổi lên từng sợi tơ máu hội tụ lại chỗ nối tiếp giữa thân đao và chuôi đao, tạo thành hình thủ quái dị như một con mắt đỏ tươi, càng tăng thêm vẻ tà ma quỷ dị.

Nắm lấy trường đao, cảm nhận lực lượng trong đó, Sở Hưu có thể kết luận phẩm cấp của thanh đao này là bảo binh lục chuyển cực phẩm, chỉ thiếu chút nữa là trở thành thần binh.

Hơn nữa tính chất của thanh đao này cũng giống với huyết thương Hồng Diên trong tay Lạc Phi Hồng, đều là loại bảo binh có tiềm chất trở thành thần binh, luận giá trị cũng vượt xa những bảo binh lục chuyển bình thường.

Mạc Thiên Lâm nói: “Ngươi đặt tên cho nó đi. Bình thường binh khí sẽ do người chế tạo đặt tên, nhưng giờ cho dù là Mạc Dã Tử chắc cũng chẳng nhận ra binh khí này, cứ coi như ngươi là người chế tạo ra nó đi. Ngươi đặt tên là được.”

Sở Hưu nhìn thoáng qua thanh trường đao trong tay mình, trường từng sợi tơ đỏ máu tà ác quỷ dị trên thanh đao lay động. Y suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: “Thiên Ma Vũ.”

Dùng Thiên Ma Lệnh làm vật liệu chủ yếu đương nhiên phải lấy Thiên Ma làm tên, Thiên Ma Vũ này còn mang ý nghĩa Thiên Ma nhảy múa, mỹ lệ mà lại nguy hiểm tà ác quỷ dị.

Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Sở huynh, cái tên ngươi đặt chạm phải kiêng kỵ rồi. Thứ này vốn dùng Thiên Ma Lệnh của Côn Luân Ma Giáo chế tạo thành, giờ ngươi còn đặt thẳng là Thiên ma Vũ, chẳng khác gì nhắc nhở người trong giang hồ thanh đao này có liên hệ với Côn Luân Ma Giáo.”

Sở Hưu chẳng hề để tâm nói: “Nếu là lúc trước còn có kiêng kỵ, nhưng giờ Tàng Kiếm Sơn Trang đã dám liên hợp với Mạc Dã Tử phục hồi lại ma kiếm Trường Tương Tư. So với bọn họ cái tên ta đặt chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, trời sập xuống cũng có người cao gánh cho, không ai chú ý tới ta đâu.”

Mạc Thiên Lâm suy nghĩ, quả thật là vậy.

Lần Thần Binh Đại Hội này lúc đầu thanh thế đã rất lớn, nhưng chắc sau khi chuyện này kết thúc thanh thế sẽ còn lớn nữa.

Thứ hạng thay đổi cùng mọi chuyện tiếp theo.
Chương 260 Thứ hạng thay đổi cùng mọi chuyện tiếp theo.

Không lấy được thần binh nhưng cũng có một bảo binh lục chuyển, Sở Hưu cũng không tính là quá lỗ vốn.

Toàn bộ Tàng Kiếm Sơn Trang đều đã trống không, Sở Hưu cũng bị trọng thương, cho nên y trực tiếp trở lại Tế Châu Phủ cùng bọn Mạc Thiên Lâm, tạm thời dưỡng thương đồng thời chú ý động tĩnh trên giang hồ.

Lần này Sở Hưu bị thương khá nặng, chủ yếu là thương tích kinh mạch.

Y dùng chiêu Viên Mãn Bảo Bình Ấn giết chết Đồng Khai Thái, nhưng võ thuật này phản phệ lại trực tiếp xé rách kinh mạch trong cơ thể Sở Hưu.

Ba thức sau của Khoái Mạn Cửu Tự Quyết mỗi thức đều tiêu hao nội lực nhiều tới kinh người, hơn nữa uy lực bộc phát như vậy còn cần cả năng lực chịu đựng của Sở Hưu.

Chân khí bộc phát trong nháy mắt lập tức xé tan kinh mạch của Sở Hưu, giờ muốn chữa trị cũng cần thời gian nhất định. Cho dù có Lưu Ly Kim Ti Cổ, năng lực hồi phục của Sở Hưu khá kinh người nhưng cũng cần khoảng mười ngày nửa tháng.

Trong thời gian Sở Hưu dưỡng thương, bên ngoài lại xôn xao vì lần Thần Binh Đại Hội này, đương nhiên những chuyện này giờ đã không liên quan gì tới Sở Hưu.

Nửa tháng sau, Sở Hưu khôi phục tạm ổn, bèn trực tiếp xuất quan.

Nghe tin Sở Hưu xuất quan, ba người Mạc Thiên Lâm đều tới, có điều sau khi ba người đẩy cửa vào đều dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá Sở Hưu.

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Mạc Thiên Lâm kho khan một tiếng nói: “Thứ hạng của ngươi trên Long Hổ Bảng thay đổi rồi, ngươi có biết không?”

Sở Hưu gật đầu: “Đoán được.”

Y đã bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, lại còn tạo thanh thế lớn đến vậy tại Thần Binh Đại Hội, nếu còn không khiến thứ hạng trên Long Hổ Bảng tăng lên, vậy phải nghi ngờ tính công bằng của Phong Mãn Lâu rồi.

Mạc Thiên Lâm sắc mặt kỳ quái nói: “Nhưng ngươi biết mình xếp hạng bao nhiêu trên Long Hổ Bảng không?”

“Mười hạng đầu?”

“Hạng sáu!” Mạc Thiên Lâm vỗ bàn một cái nói.

Nghe Mạc Thiên Lâm nói vậy, Sở Hưu cũng khá bất ngờ, Phong Mãn Lâu lại thật sự xếp y cao như vậy, chen Nhiếp Đông Lưu xuống dưới.

Vuốt vuốt cằm, Sở Hưu lẩm bẩm: “Không đúng, ta với Phong Mãn Lâu đâu có quan hệ gì, sao bọn họ lại xếp ta cao vậy?”

Tạ Tiểu Lâu bên cạnh nói: “Cũng khá hợp lý, dù sao lần này trong Thần Binh Đại Hội ngươi trực tiếp phế bỏ Thẩm Bạch, giết chết Đồng Khai Thái.

Mặc dù Thẩm Bạch không có thứ hạng trên Long Hổ Bảng, nhưng chỉ với thực lực mà hắn thể hiện hoàn toàn có thể xếp vào mười hạng đầu Long Hổ Bảng.

Còn Đồng Khai Thái, lúc ở Ngoại Cương cảnh hắn đã đứng hạng mười ba trên Long Hổ Bảng, nói gì đến giờ hắn còn bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, lại còn bị ngươi giết chết. Đây cũng là chiến tích.

Lần Thần Binh Đại Hội này ngươi trực tiếp đánh bại hai người có thể lên mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng, một giết một phế, thứ hạng cao như vậy cũng là bình thường.

Một phần nữa là do tên Nhiếp Đông Lưu kia quá kém cỏi, không chiến tích cũng chẳng thanh danh gì mới. Phong Mãn Lâu đương nhiên sẽ giảm thứ hạng của đối phương xuống rồi. Lần này không phải ngươi chen hắn xuống một hạng mà là trực tiếp đá Nhiếp Đông Lưu khỏi mười hạng đầu, xuống hạng mười một.

Nghe nói Nhiếp Đông Lưu đã bế quan một thời gian, chuẩn bị xung kích cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh. Vốn hắn dựa vào thanh danh mới được lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng, lúc này lại từ bỏ thanh danh mà tu luyện, vậy cũng không thể trách Phong Mãn Lâu giảm thứ hạng của hắn xuống được.

Nếu hắn cũng có thực lực Tam Hoa Tụ Đỉnh, vậy theo quy củ Phong Mãn Lâu cùng lắm cũng chỉ xếp hắn xuống một hạng mà thôi, không phải như bây giờ trực tiếp rời khỏi mười hạng đầu.”

Nói đến Nhiếp Đông Lưu, giọng điệu Tạ Tiểu Lâu đầy vẻ khinh thường.

Hắn là người dùng thực lực thăng hạng, không ưa nhất chính là loại chỉ biết bu quanh tính kế như Nhiếp Đông Lưu.

Mặc dù Nhiếp Đông Lưu tính toán tới mức lọt được vào mười hạng đầu Long Hổ Bảng nhưng lại chẳng hề vững chắc. Cũng như hiện giờ, một khi danh tiếng không theo kịp sẽ nhanh chóng bị người ta dồn

xuống một đống hạng, chỉ có thực lực mới là căn bản.

Lúc này Mạc Thiên Lâm còn chỉ vào Lạc Phi Hồng nói: “Lần này người xuất sắc không chỉ có ngươi, cả Lạc Phi Hồng cũng vậy.

Giờ nàng đã đứng thứ mười trên Long Hổ Bảng, trực tiếp chen Hạ Hầu Vô Giang xuống.

Nói thật ra Hạ Hầu Vô Giang cũng thật xui xẻo, người ta bước vào Tam Hoa Tụ Đỉnh xong thứ hạng sẽ lên, hắn thì lại hạ, hơn nữa còn hạ liền hai hạng, đứng sau Nhiếp Đông Lưu, hạng mười hai.

Mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng có Ngoại Cương cảnh, nhưng thân là Tam Hoa Tụ Đỉnh mà còn không trong mười hạng đầu, vậy chỉ có mình hắn.”

Giọng điệu Mạc Thiên Lâm mang rõ vẻ cười nhạo trên nỗi đau kẻ khác, đối với hắn kẻ địch Hạ Hầu Vô Giang gặp xui xẻo đương nhiên là chuyện vui rồi.

Lần này quả thật do Hạ Hầu Vô Giang tự tìm đường chết, nếu hắn không nhảy ra động thủ với Sở Hưu, vậy đã chẳng bị Lạc Phi Hồng đánh bại. Mặc dù tình huống lúc đó khá phức tạp, thực tế là ba người Lạc Phi Hồng vây công, có điều người chủ công lại là Lạc Phi Hồng, cho nên chiến tích này cũng tính trên đầu Lạc Phi Hồng.

Lạc Phi Hồng bên cạnh lại chẳng hề có ý khiêm tốn, ngược lại cười ha hả đắc ý. Không chỉ dạy cho tên Hạ Hầu Vô Giang một trận, còn bước vào mười hạng đầu Long Hổ Bảng, cảm giác rất không tệ.

Lúc này Mạc Thiên Lâm đột nhiên nói với Tạ Tiểu Lâu: “Lần này có vẻ ngươi gặp xui nhất, Sở huynh cùng Phi Hồng đều được thăng hạng, thứ hạng của ta thì không đổi, chỉ có ngươi bị chen xuống.”

Trước đó tinh thần lực đứng mười hai trên Long Hổ Bảng, giờ Sở Hưu chen vào, những người khác như Nhiếp Đông Lưu cùng Hạ Hầu Vô Giang mặc dù cũng bị hạ thấp thứ hạng nhưng vẫn trước mười hai, cho nên Tạ Tiểu Lâu bị rớt một hạng.

Nhưng do Đồng Khai Thái hạng mười ba bị giết chết, cho nên Mạc Thiên Lâm xếp hạng đằng sau ngược lại không thay đổi gì.

Tạ Tiểu Lâu không quan tâm nhún vai, hắn đã bái phục thực lực Sở Hưu, có bị chen xuống một hạng cũng chẳng thấy có vấn đề gì.

“Đúng rồi, cuối cùng ma kiếm Trường Tương Tư rơi vào tay ai?” Sở Hưu hỏi.

Mạc Thiên Lâm ngừng trêu chọc, trầm giọng nói: “Kể ra cũng rất thú vị, chuyện này cuối cùng thành ra lưỡng bại câu thương.

Vô Tướng Ma Tông đuổi theo không ngừng, Tàng Kiếm Sơn Trang thấy mình trốn không thoát, Trình Đình Phong lựa chọn cưỡng ép phát động ma kiếm Trường Tương Tư còn chưa hoàn toàn phục hồi. Mặc dù bạo phát ra lực lượng kinh người nhưng Trường Tương Tư không phải binh khí hắn khống chế được, cho nên sau khi hắn đánh trọng thương đám võ giả Vô Tướng Ma Tông như Tư Đồ Lệ, bản thân cũng bị phản phệ thụ thương nặng nề.

Quan trọng nhất là ma kiếm Trường Tương Tư. Ngươi cũng thấy hình dáng của nó rồi đấy, còn chưa hoàn toàn phục hồi đã bị phát động, cuối cùng trực tiếp vỡ vụn. Một phần mảnh vỡ bị Vô Tướng Ma Tông đoạt được, phần còn lại rơi vào tay Tàng Kiếm Sơn Trang.

Hai bên đều trọng thương, người dưới cũng thụ thương, nếu cưỡng ép đánh xuống sẽ thành đôi bên cùng chết, cho nên Vô Tướng Ma Tông lựa chọn rút lui.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, Trình Đình Phong này đúng là hạ thủ được, không ngờ còn cưỡng ép phát động ma binh.

Trường Tương Tư mặc dù là ma binh nhưng cũng là trường kiếm chí bảo cửu chuyển, đặt trong Tàng Kiếm Sơn Trang cũng là loại luôn được cung phụng.

Nhưng giờ Trình Đình Phong bị ép tới mức phát động uy năng ma kiếm, hại người hại mình, rõ ràng lúc đó Vô Tướng Ma Tông đã ép Tàng Kiếm Sơn Trang tới đường cùng. Dù sao cuối cùng mọi người chia đôi hai ngả, ai cũng không được lợi lộc gì.

Mạc Thiên Lâm thở dài nói: “Nói ra lần Thần Binh Đại Hội này, người được lợi lớn nhất vẫn là đám tiểu bối chúng ta. Những người khác còn chẳng lấy được gì.

Vô Tướng Ma Tông hao binh tổn tướng, mặc dù khiến cho Tàng Kiếm Sơn Trang không lấy được Trường Tương Tư nhưng cũng khiến Trường Tương Tư hoàn toàn hư hỏng.

Còn Tàng Kiếm Sơn Trang cũng vậy. Lúc đầu bọn họ định cử hành Thần Binh Đại Hội kiếm chút thanh danh, ngấm ngầm sửa chữa Trường Tương Tư, nào ngờ lần này lại mất cả chì lẫn chài.

Xảy ra chuyện như vậy, mặc dù Tàng Kiếm Sơn Trang cũng được tiếng, có điều lại là tiếng xấu, bị người người chế nhạo mắng chửi Tàng Kiếm Sơn Trang thấy lợi quên nghĩa.

Thậm chí ngay cả Mạc Dã Tử cũng bị liên lụy, biết Tàng Kiếm Sơn Trang định sửa chữa ma kiếm Trường Tương Tư mà vẫn ra tay giúp, cũng bị người trong giang hồ phỉ nhổ.”

Mọi người trò chuyện vài câu xong, Mạc Thiên Lâm lại hỏi: “Thần Binh Đại Hội xảy ra nhiều chuyện như vậy, tiếp đó ta phải về Mạc gia báo tin, ba vị tính đi đâu?”

Sở Hưu nói: “Lần này ta vốn mang theo nhiệm vụ của Quan Trung Hình Đường. Giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, đương nhiên ta phải về Quan Trung Hình Đường phục mệnh.”

Tạ Tiểu Lâu nhún vai nói: “Lần này ta ra ngoài giải sầu, mới có mấy hôm, ta chưa định về đâu. Ta sẽ tiếp tục ở lại Đông Tề, đi dạo một vòng rồi mới về.”

Lạc Phi Hồng thì hừ khẽ một tiếng nói: “Hôm qua Lạc gia có người đưa tin tới bảo ta mau mau trở về. Tên Hạ Hầu Vô Giang kia đánh thua lại còn về Hạ Hầu thị tố cáo. Hạ Hầu thị kia lại tới chỗ Lạc gia ta mách tội, chắc sau khi về ta sẽ bị cha trách mắng một chập rồi.”

Lúc nói ra lời này, giọng nói Lạc Phi Hồng lộ rõ vẻ không cam lòng.

Nếu đổi thành Mạc Thiên Lâm đánh bại Hạ Hầu Vô Giang, người của Mạc gia có kém cỏi đến đâu cũng chẳng tỏ ra yếu thế với Hạ Hầu thị như vậy, ngược lại càng dốc thêm sức lực bồi dưỡng Mạc Thiên Lâm.

Nhưng nàng lại khác, dù sao nàng cũng là nữ nhân, không đáng để Lạc gia toàn lực bồi dưỡng, cho nên sau khi nàng đánh bại Hạ Hầu Vô Giang không những không khiến Lạc gia vinh hạnh mà lại tạo thành phiền toái cho Lạc gia.

Mọi người xung quanh đều im lặng, Mạc Thiên Lâm cùng Tạ Tiểu Lâu biết tình hình Lạc gia, Sở Hưu thì còn biết sau này Lạc Phi Hồng sẽ phải đối mặt với tình cảnh ra sao, chuyện này có nói gì cũng vô dụng.

Có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Chư vị, giờ ta có một đề nghị, có thể lợi dụng đôi chút lực lượng sau lưng mỗi chúng ta.”

“Đề nghị gì?” Ba người đều hỏi.

Sở Hưu nhìn ba người nói: “Giờ trong mắt thế lực sau lưng chúng ta, mỗi người chúng ta đều là tiểu bối, nhưng trong tay cũng có chút lực lượng cùng sức ảnh hưởng.

Hơn nữa mấy thế lực chúng ta không có xung đột hay đối địch, chẳng bằng chúng ta âm thầm liên thủ thành lập một tổ chức. Không dính tới thế lực sau lưng, chỉ để cung cấp tài nguyên và trợ giúp lẫn nhau. Các vị thấy sao?”

Cửu Phân Đường
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom