• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (5 Viewers)

  • Chương 261-265

Chương 261 Cửu Phân Đường

Đề nghị này của Sở Hưu lập tức khiến ba người hứng thú, Mạc Thiên Lâm trầm ngâm nói: “Sở huynh, nói chi tiết hơn đi, cụ thể ra sao?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ý của ta rất đơn giản, như hôm nay ba vị giúp ta, ân tình này ta sẽ ghi nhớ, tương lai chắc chắn sẽ trả.

Có điều chuyện hôm nay chỉ là may mắn gặp đúng dịp, nếu chúng ta liên hợp lại thì một bên cần hỗ trợ những bên khác nếu có năng lực đều sẽ tới giúp.

Đương nhiên giúp đỡ này cũng không phải giúp xuông, anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng. Người nhờ giúp đỡ hoặc dùng vật gì có ích báo đáp, hoặc trả ân tình.

Lợi ích luôn không bền vững nhưng lại cũng là kiên cố nhất, dùng lợi ích tạo liên minh đôi khi còn vững chắc hơn nghĩa khí.

Nói ngắn gọn thì ta muốn thành lập một tổ chức chỉ vì chúng ta mà thôi, không bao gồm thế lực sau lưng chúng ta. Nói vậy chư vị đã hiểu chưa?”

Bọn Mạc Thiên Lâm gật nhẹ đầu, gương mặt lộ vẻ trầm tư, đương nhiên họ hiểu ý Sở Hưu.

Mình là mình, thế lực sau lưng mình lại là thế lực sau lưng mình, Sở Hưu xây dựng liên minh này với đối tượng là chính bọn họ, thậm chí một số lúc việc bọn họ cần trợ giúp lại liên quan tới cảnh khó khăn của tông môn mình.

Tỷ như Sở Hưu, ở Quan Trung Hình Đường hắn cũng gặp nguy cơ bốn bề, còn có kẻ làm cấp trên như Ngụy Cửu Đoan, Sở Hưu muốn không đấu đá cũng chẳng được.

Về phần Mạc Thiên Lâm, mặc dù hắn là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Mạc gia, nhưng trong Mạc gia vẫn có vô số người muốn cản trở.

Về phần Lạc Phi Hồng càng không cần nói nhiều, mọi người đều biết tình hình của nàng.

Tạ Tiểu Lâu là người thoải mái nhất trong nhóm, sư phụ hắn Trần Thanh Đế độc bá Thiên Hạ Minh, chỉ cần sư phụ hắn vẫn còn, vị trí của hắn cũng không cần lo lắng gì. Có điều cho dù như vậy trong Thiên Hạ Minh vẫn có những người không phục hắn, bằng mặt mà không bằng lòng.

Trước kia gặp chuyện khó như vậy bọn họ chỉ có thể tự mình đối mặt, cho dù bọn họ là hảo hữu chí giao nhưng nhiều khi cũng khó lòng mở miệng nhờ giúp đỡ.

Nhưng nếu làm theo lời Sở Hưu, mọi người xây dựng thành tổ chức, mặc dù vẫn có giao tình với nhau nhưng phần nhiều lại là quan hệ lợi ích, muốn nhờ cậy cũng có thể quang minh chính đại lên tiếng, cùng lắm thì ngày sau ghi nợ ân tình hoặc lấy lợi lộc gì đó ra trả là được.

Sở Hưu tiếp tục nói: “Hơn nữa tổ chức mà chúng ta thành lập cũng có

thể tiếp tục thu nhận những người khác, bất luận võ giả tán tu hay xuất thân tông môn, chỉ cần chư vị cảm thấy người đó đáng tin cậy đều có thể thu nhận vào trong tổ chức. Tỷ như Lã Phụng Tiên Lã huynh chẳng hạn.

Lã huynh có quen biết với ta và Tạ huynh, là người rất đáng tin cậy, thực lực cũng là siêu quần. Nếu khi cần giúp đỡ chư vị mời được một cao thủ đáng tin cậy như vậy, lợi ích sẽ vượt qua tưởng tượng của các vị.”

Nghe Sở Hưu miêu tả như vậy, ba người đều khá động tâm.

Ba người bọn họ đều có những mối quan hệ riêng, cũng có nhiều người đáng tin cậy, chỉ cần kéo những người đó vào, để bọn họ cảm nhận được thực lực cùng tiện lợi của tổ chức, những người đó sẽ kéo thêm người vào.

Cứ như vậy, chỉ cần trong quá trình không có gì bất ngờ, dù chỉ mười năm tới thôi, tổ chức bọn họ cũng sẽ như quả cầu tuyết, hoàn toàn lớn mạnh.

“Vạn nhất có người phản bội chúng ta thì sao? Sở huynh, ngươi muốn xây dựng thế lực như vậy, bất luận ở tông môn thế gia chúng ta hay tổ chức của ngươi đều là việc đại kỵ đấy.” Tạ Tiểu Lâu đột nhiên hỏi.

Đối với các đại tông môn đại thế gia, bọn họ càng hy vọng đệ tử nhà mình toàn tâm toàn ý trung thành với thế lực của mình. Còn giờ bọn họ lại âm thầm thành lập thế lực khác, có tư tâm như vậy. Chuyện này có đặt ở đâu cũng là việc mà những người chấp chưởng thế lực lớn không thể tha thứ.

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ta ghét nhất là kẻ phản bội, nếu mọi người được lợi từ tổ chức này, vậy kẻ có ý đồ phá hoại chính là kẻ địch chung của mọi người.

Nếu hắn đã trở thành kẻ địch chung, vậy được đối xử ra sao cũng không cần nhiều lời.”

Mạc Thiên Lâm nghe vậy lập tức phát run, nếu tổ chức của họ thật sự phát triển tới một mức nhất định chứ không như bây giờ chỉ có bốn người bọn họ, vậy kết cục của kẻ phản đồ bị coi là địch nhân của tất cả mọi người sẽ rất thê thảm.

Lạc Phi Hồng lại rất hứng thú: “Đề nghị này không tệ, ta đồng ý.”

Mạc Thiên Lâm cũng nói: “Ta cũng không ý kiến.”

Hắn đã giúp Sở Hưu, Sở Hưu cũng đã giúp hắn, hai bên đều có ân tình, cho nên theo lý mà nói, hắn đã tự trải nghiệm lợi ích của việc này, nếu có thể phát triển thêm nhiều người hơn, vậy hắn cũng sẽ nhận được càng nhiều lợi ích.

Tạ Tiểu Lâu suy nghĩ rồi trầm ngâm nói: “Vậy tổ chức của chúng ta do ai quản lý?”

Nói xong, Tạ Tiểu Lâu nhìn Sở Hưu.

Hắn đã bội phục Sở Hưu, nhưng chỉ là bội phục về thực lực, hắn chưa từng có ý định đặt mình bên dưới Sở Hưu.

Sở Hưu cười cười nói: “Một tổ chức quy củ đơn giản như vậy cần gì người quản lý, chỉ cần người giám sát thôi. Mỗi thành viên chúng ta thật ra đều là người giám sát lẫn nhau.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Tạ Tiểu Lâu cũng gật đầu: “Vậy thì tốt, ta cũng đồng ý.”

Lúc này Lạc Phi Hồng chợt nói: “Đợi đã, mặc dù ít người nhưng dẫu sao cũng là một tổ chức cơ mà, dẫu sao cũng phải đặt một cái tên kêu kêu chút chứ?”

Mạc Thiên Lâm nói: “Nếu chúng ta đã định thu nạp toàn bộ cường giả trên giang hồ, kết nối cao thủ khắp thiên hạ, vậy chẳng bằng gọi là Thiên Hạ Hội, mọi người thấy sao?”

Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh trợn mắt nói: “Ngươi đang gây sự với Thiên Hạ Minh ta đấy à? Đến lúc đó nếu chọc giận sư phụ ta, ta không xen vào đâu.”

Sở Hưu cũng nói nhỏ trong lòng, ngươi gọi là Thiên Hạ Hội, sẽ khiến Hùng Bá nghĩ sao?

“Vậy ngươi nói xem nên gọi là gì?” Mạc Thiên Lâm không phục hỏi ngược lại.

Tạ Tiểu Lâu vỗ vỗ Phiêu Vũ Đao sau lưng nói: “Mọi người đều dùng đao dùng kiếm, chẳng bằng gọi là Đao Kiếm Minh đi, được không?”

Lạc Phi Hồng bất mãn chỉ chỉ vào huyết thương Hồng Diên bên tay mình, hừ một tiếng nói: “Chẳng lẽ không dùng đao dùng kiếm thì không cho gia nhập hay sao? Tên kiểu quái gì vậy?”

Nói xong Lạc Phi Hồng nhìn sang Sở Hưu nói: “Hai tên này đều không đáng tin cậy, đề nghị này là của ngươi, vậy ngươi nghĩ nên đặt tên ra sao?”

Sở Hưu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Chúng ta ngấm ngầm thành lập tổ chức liên thủ, chuyện này dù sao cũng phải kín tiếng, không cần đặt tên nghe quá kêu, gọi là Cửu Phân Đường thì sao?”

Ba người ai mặt nhìn nhau, Lạc Phi Hồng lấy làm lạ: “Cửu Phân Đường? Có ý gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Bỏ chín phần sức làm ra mười phần thành tích, lưu một phần lại không đến mức khiến cả thể xác tinh thần đều mệt mỏi.

Ngươi ta sinh trong giang hồ, đời này đều đứng trước vô số chém giết sinh tử, giãy dụa trong loạn thế này.

Ta muốn liên hợp chư vị thành lập Cửu Phân Đường chỉ là muốn mọi người được dễ chịu hơn trong giang hồ loạn thế, chỉ bỏ chín phần lực mà hoàn thành việc nặng mười phần, không cần mọi người dốc hết toàn lực. Cho nên mới gọi là Cửu Phân Đường.”

Ba người gật nhẹ đầu, đều cảm khái. Có lẽ người cảm khái nhiều nhất chính là Lạc Phi Hồng hay ra vẻ không đứng đắn.

Thân là nữ tử, con đường này nàng phải gánh chịu nhiều hơn hẳn so với người khác.

Lúc này Sở Hưu lại lấy một kim tệ ra, đây là Cửu Long Tệ chỉ có ở Đông Tề. Đất Đông Tề giàu có phồn hoa cho nên ngoại trừ tiền đồng cùng ngân lượng ra, đệ tử còn chuyên môn chế tạo đồng vàng như vậy làm vật giao dịch bình thường, bên trên có khắc cảnh hoàng tộc họ Khương được cửu long truyền thụ thần công bí pháp.

Hoàng tộc họ Lữ sau khi thượng vị muốn biểu lộ phong thái rộng lượng phóng khoáng của mình nên không cấm Cửu Long Tệ này mà tiếp tục phát hành.

Sở Hưu giơ tay cắt một góc xuống nói: “Thiên hạ đều xôn xao vì lợi ích, Cửu Phân Đường không vì nghĩa khí chỉ vì lợi ích chung, cho nên bất luận chính ma, chỉ cần đáng tin cậy, có thực lực đều có thể gia nhập Cửu Phân Đường.

Cửu Long Tệ chỉ có chín phần này chính là tiêu chí của chúng ta, ai dẫn người mới vào Cửu Phân Đường đều cần lưu lại ấn ký võ công của mình trên Cửu Long Tệ này giao cho đối phương, để chứng minh thân phận của đối phương.

Dù sao chúng ta cũng phân tán khắp giang hồ, vạn nhất người được ngươi dẫn vào lại không biết những người khác, xảy ra hiểu lầm gì. như vậy sẽ rất khó xử.”

Ba người Lạc Phi Hồng đều gật nhẹ đầu, Sở Hưu suy nghĩ rất chu đáo.

Sau khi trao đổi đại khái, mọi người trò chuyện vài câu rồi rời khỏi. Thật ra mọi người cũng không mấy để tâm tới chuyện Cửu Phân Đường, có lẽ ngay chính bọn họ cũng không ngờ nổi tổ chức có vẻ qua loa mà bọn họ vừa thành lập cuối cùng sẽ phát triển tới mức nào.

Sở Hưu đứng bên bệ cửa quán trọ, nhìn bóng lưng bọn Mạc Thiên Lâm rời đi, tay mân mê viên Cửu Long Tệ thiếu một góc kia.

Y kéo bọn Lạc Phi Hồng thành lập Cửu Phân Đường chỉ là một phút bốc đồng, có điều lúc trước y cũng từng có ý tưởng như vậy.

Trên giang hồ thực lực là trên hết, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải có thực lực một mình khiêu chiến thiên hạ. Thậm chí cho dù ngươi có đạt tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã và Tiên Nhân Ninh Huyền Cơ ngày xưa cũng không dám nói mình vô địch thiên hạ.

Trong cốt truyện gốc, mặc dù sau này mình sẽ trở thành giáo chủ Ma giáo nhưng còn xa mới đạt tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã năm xưa.

Giờ mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi, cũng là lúc Sở Hưu lợi dụng ưu thế bản thân phát triển một con đường riêng của mình, một con đường có lợi cho y.

Thành lập Cửu Phân Đường chính là một trong những kế hoạch của y. Bất luận Lạc Phi Hồng hay Lã Phụng Tiên trong cốt truyện gốc đều là nhân tài kiệt xuất. Sở Hưu sẽ tận lực kết giao với họ, cuối cùng dệt thành một tấm lưới lớn bao phủ toàn bộ giang hồ.

Vừa rồi Tạ Tiểu Lâu hỏi Cửu Phân Đường có người quản lý không, Sở Hưu trả lời là không. Nhưng chỉ là giờ không có, tương lai có hay không vẫn là ẩn số.

Về Quan Trung
Chương 262 Về Quan Trung

Chuyện ở Đông Tề đã chấm dứt, Sở Hưu không muốn ở lại nữa mà trực tiếp trở về Quan Trung Hình Đường.

Khi Sở Hưu trở lại Quan Trung, tất cả các võ giả trong Quan Trung Thành khi thấy Sở Hưu, cho dù thực lực có mạnh hơn y cũng gật đầu tỏ ý chào.

Những người thực lực và chức vị yếu hơn Sở Hưu, cho dù là võ giả Tập Hình Ti của tổng đường cũng chắp tay cung kính gọi Sở Hưu một tiếng đại nhân.

Quan Trung Hình Đường vô cùng thực tế, trước kia Sở Hưu không có danh tiếng gì trong Quan Trung, thậm chí tiếng tăm của y ở đây còn không bằng những người trong thế hệ trẻ tuổi ở Quan Trung Hình Đường như Uất Trì, Chung Bình.

Nhưng sau khi trải qua Thần Binh Đại Hội, Sở Hưu nhảy lên thành tuấn kiệt hạng sáu trên Long Hổ Bảng, có thể nói là sau một đêm vang danh thiên hạ. Quan Trung Hình Đường không phải phong bế, ngay khi Thần Binh Đại Hội vừa kết thúc bọn họ đã biết tình hình qua người buôn tin giang hồ.

Lần này Sở Hưu đại biểu cho Quan Trung Hình Đường tham gia Thần Binh Đại Hội, cho nên Sở Hưu tạo thành thanh thế càng lớn tại Thần Binh Đại Hội, Quan Trung Hình Đường cũng càng vẻ vang, càng có thể diện.

Về phần ghen tị ư, khi một người chênh lệch đôi chút với ngươi, có lẽ ngươi còn ganh tị. Nhưng khi chênh lệch giữa ngươi và hắn đã lớn tới một mức nhất định, vậy chẳng còn ganh tị gì nữa.

Dù sao ngươi có phấn đấu cả đời cũng chẳng đạt tới mức như người ta, nói ganh tị chẳng qua chỉ là chuyện cười mà thôi.

Cũng như hiện giờ trên giang hồ chẳng ai đi ghen tị với Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, vì bọn họ đã đạt tới đẳng cấp truyền thuyết rồi.

Sở Hưu còn chưa đến cửa tổng bộ Hình Đường đã thấy Sở Nguyên Thăng đi tới, hưng phấn vỗ vỗ bả vai Sở Hưu nói: “Sở huynh đệ, lần này làm tốt lắm, ngươi đã gúp Quan Trung Hình Đường ta vẻ vang rồi!”

Mặc dù tính rõ ra Sở Nguyên Thăng không phải người của Quan Trung Hình Đường, nhưng thực tế quan hệ giữa hắn và Quan Trung Hình Đường đã không dứt bỏ được.

Cho nên Sở Hưu giúp tăng thêm thanh danh cho Quan Trung Hình Đường, thật ra cũng là thêm thể diện cho hắn.

Sở Hưu cười cười nói: “Đại ca khách khí quá rồi, giờ ta đã là người của Quan Trung Hình Đường, đương nhiên phải nghĩ cho danh tiếng của Quan Trung Hình Đường, đều là chuyện trong bổn phận mà thôi.”

Sở Nguyên Thăng nghe vậy không khỏi mỉm cười đắc ý, nói kỹ lại thì hắn xem như người dẫn Sở Hưu vào Quan Trung Hình Đường.

Ban đầu Sở Hưu cứu hắn, vốn dĩ hắn cũng có thể lựa chọn tặng Sở Hưu thứ khác để báo đáp ân cứu mạng, nhưng lúc đó không biết vì sao hắn lại chỉ muốn dẫn Sở Hưu vào Quan Trung Hình Đường. Giờ xem ra hắn đã lôi kéo được cho Quan Trung Hình Đường một nhân tài kiệt xuất.

Trong quá khứ Sở Nguyên Thăng cũng từng tiến cử không ít người vào Quan Trung Hình Đường, nhưng những người này mặc dù có chút năng lực nhưng tổng thể lại rất bình thường không có gì nổi bật, còn xa mới xuất sắc bằng Sở Hưu.

Giờ Sở Hưu lại lập được công lao lớn cho Quan Trung Hình Đường, thân là người tiến cử, hắn cũng thấy hãnh diện.

“Đúng rồi, Sở đại ca, thời gian vừa qua Quan Trung Hình Đường có xảy ra đại sự gì không?” Sở Hưu hỏi.

Dù sao y cũng đi tới mấy tháng, không biết thủ hạ mình có xảy ra vấn đề gì không.

Sở Nguyên Thăng lắc đầu nói: “Đại sự thì không, xảy ra một chuyện duy nhất thì lại có liên quan tới ngươi.”

“Ồ? Chuyện gì?” Sở Hưu híp mắt hỏi.

Sở Nguyên Thăng cười nói: “Lúc trước ở Đông Tề, ngươi ra tay phế bỏ đệ tử tinh anh đời trước của Kiếm Vương Thành, Đại Quang Minh Kiếm - Phí Mặc. Chuyện này khiến Kiếm Vương Thành vô cùng phẫn nộ, nửa tháng trước đường chủ Hình Kiếm Đường, Thiên Cơ Kiếm Tông - Bùi Trường Lâm đã tự mình tới Quan Trung Hình Đường, muốn Quan Trung Hình Đường phải đưa ra một câu trả lời. Ý của bọn chúng là muốn nghiêm trị ngươi trả lại công bằng cho Kiếm Vương Thành.

Đám người Kiếm Vương Thành kia đúng là phách lối thành tính rồi, Bùi Trường Lâm cũng thật ngông cuồng, vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo đã dám tới khiêu chiến với đường chủ. Kết quả ngay kiếm còn chưa xuất đã bị một chiêu của đường chủ bức lui, hậm hực bỏ đi.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, thật ra y cũng đã sớm đoán sẽ có chuyện này. Giờ y đang đại biểu cho thể diện của Quan Trung Hình Đường, bản thân gây dựng uy danh lớn như vậy cho Quan Trung Hình Đường, nếu nội bộ Quan Trung Hình Đường lại trừng trị y vì những chuyện như vậy chắc chắn sẽ khiến rất nhiều võ giả của Quan Trung Hình Đường thất vọng, cũng khiến Quan Trung Hình Đường mất hết thể diện.

Đương nhiên một phần là do Sở Hưu chỉ phế bỏ Phí Mặc chứ không phải phế bỏ Phương Thất Thiếu, cho nên chỉ là một đường chủ của Kiếm Vương Thành tới chứ không phải tông chủ của Kiếm Vương Thành đích thân tới.

Nếu Sở Hưu thật sự phát rồ gây ra phiền toái lớn, vậy cho dù Quan Tư Vũ che chở cho y cũng không được.

“Đúng rồi, Quan đường chủ có đang trong tổng đường không? Lần này ta về dẫu sao cũng phải tới chỗ Quan đường chủ để báo cáo trước

đã.” Sở Hưu nói.

Sở Nguyên Thăng nói: “Bên Quan Đông có một số việc cần đường chủ đích thân xử lý, chắc mai mới về. Ngươi cứ ở lại chỗ ta một ngày, mai hẵng đến chỗ đường chủ báo cáo. Tiện thì kể cho ta về Thần Binh Đại Hội đi.

Giờ chuyện về Thần Binh Đại Hội đều do Phong Mãn Lâu truyền tin đưa tới, trong đó có nhiều chi tiết không rõ, chắc chắn không bằng người trong cuộc là ngươi được.”

Sở Hưu cười cười nói: “Vậy hôm nay ta làm phiền đại ca rồi.”

Nói xong Sở Hưu đi cùng Sở Nguyên Thăng về trạch viện của hắn.

Ngay lúc Sở Hưu trở lại Quan Trung Hình Đường, Thẩm Bạch bị phế sạch tu vi cũng được đưa về Thương Lan Kiếm Tông.

Ban đầu khi Thẩm Bạch bị Sở Hưu phế bỏ, võ giả Kính Hồ Sơn Trang nâng hắn xuống chữa trị. Về sau người trong Kính Hồ Sơn Trang đều bỏ chạy, chẳng ai để ý tới Thẩm Bạch. May mà có vài võ giả tán tu mang Thẩm Bạch rời đi, hộ tống hắn về tới Thương Lan Kiếm Tông.

Đương nhiên những võ giả tán tu này cũng chẳng hảo tâm gì, bọn họ muốn dùng chuyện này kiếm ít lợi lộc từ Thương Lan Kiếm Tông mà thôi.

Lúc này trong đại đường của Thương Lan Kiếm Tông, Thẩm Bạch vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên cáng, đặt chính giữa đại đường.

Liễu Công Nguyên nhìn Thẩm Bạch hơi thở đã vô cùng mỏng manh, phảng phất như lại già đi thêm mười tuổi.

Xung quanh còn có vài đệ tử hạch tâm của Thương Lan Kiếm Tông như Đậu Quảng Thần, bầu không khí đã vô cùng ngột ngạt.

Dám võ giả tán tu hộ tống Thẩm Bạch trở về lúc này lại thấy hối hận.

Xem bộ dáng này, vạn nhất người của Thương Lan Kiếm Tông phẫn nộ trút giận lên họ thì sao?

Ngay lúc đám người kinh hãi gần chết, Liễu Công Nguyên lại thở dài một hơi, khoát tay một cái nói: “Đa tạ các ngươi đã đưa đồ nhi của ta về. Đi xuống đi, lát sẽ có người đưa các ngươi chút đan dược coi như tạ lễ.”

Mấy võ giả tán tu kia lúc này mới thở phào một hơi, vội vàng nói: “Đa tạ Liễu tiền bối, đây là việc tiểu nhân nên làm thôi.”

Nói xong đám người vội vã thối lui.

Sau khi bọn họ đi khỏi, Đậu Quảng Thần hai mắt đỏ bừng nói: “Phải giết tên Sở Hưu kia! Sư phụ, tiểu sự đệ bị phế bỏ, chuyện này chúng ta nhất định phải tìm tên Sở Hưu này kia đòi lại công bằng!”

Thẩm Bạch là hy vọng tương lai của Thương Lan Kiếm Tông. Mặc dù trong lòng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút hâm mộ và ghen tị đối với Thẩm Bạch, nhưng bọn họ cũng biết tiềm lực của bọn họ giờ đã hết, tương lai người có thể dẫn dắt Thương Lan Kiếm Tông quật khởi chỉ có Thẩm Bạch.

Môi hở răng lạnh? Chỉ khi Thẩm Bạch quật khởi Thương Lan Kiếm Tông mới có thể quật khởi, bọn họ vẫn sẽ là đệ tử Thất Tông Bát Phái.

Kết quả giờ Thẩm Bạch bị phế, hy vọng quật khởi của Thương Lan Kiếm Tông bọn họ cũng bị Sở Hưu chém vỡ. Sau khi Liễu Công Nguyên chết, Thương Lan Kiếm Tông bọn họ sẽ bị đã khỏi hàng ngũ Thất Tông Bát Phái!

Liễu Công Nguyên nhắm mắt lại, gương mặt già nua đầy bi thương, nếp nhăn như hằn sâu hơn.

“Phải giết Sở Hưu, nhưng chúng ta giết thế nào đây? Anh hùng của người ta, kẻ thù của mình.

Đối với chúng ta mà nói, Sở Hưu là kẻ thù chắc chắn phải giết chết. Nhưng đối với Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu lại là anh hùng giúp họ vinh danh.

Cho dù ta đích thân đánh đến Quan Trung Hình Đường, các ngươi nghĩ Quan Trung Hình Đường sẽ giao người hay sao? Ta đã già rồi, không dùng nổi Trầm Giang Nhất Kiếm nữa, huống hồ cho dù ta dùng chiêu kiếm này cũng không đánh nổi Thần Thông Cửu Biến của Quan Tư Vũ.

Đương nhiên nếu nhất định phải giết chết Sở Hưu, vậy cũng không khó. Mặc dù ta đã già nhưng vẫn cầm được kiếm, cùng lắm thì không cần thể diện nữa, canh giữ xung quanh Quan Trung Hình Đường. Sở Hưu cũng không thể trốn trong Quan Trung Hình Đường cả đời không ra được.

Nhưng hậu quả sẽ ra sao, các ngươi có biết không? Hậu quả là ta ỷ lớn hiếp nhỏ, Thương Lan Kiếm Tông mất hết thanh danh, người trong giang hồ sẽ nói Thương Lan Kiếm Tông chúng ta không thua nổi.

Hơn nữa cho dù ta không cần danh tiếng, cố tình ra tay giết chết Sở Hưu cũng sẽ chọc giận Quan Trung Hình Đường. Cho dù chỉ vì thể diện, Quan Trung Hình Đường cũng sẽ không giữ im lặng.

Khi ta còn, ta liều cái mạng già này vẫn có thể bảo vệ các ngươi, nhưng nếu ta chết thì sao? Các ngươi sẽ phải đối mặt với Quan Trung Hình Đường chèn ép không ngừng nghỉ. Lúc đó Thương Lan Kiếm Tông sẽ không phải bị đá khỏi Thất Tông Bát Phái mà là bị diệt môn!”

Bọn Đậu Quảng Thần hai mắt đỏ bừng, im lặng không nói gì.

Bọn họ đều biết không phải Liễu Công Nguyên không muốn báo thù cho Thẩm Bạch, thậm chí hắn muốn giết chết Sở Hưu hơn bất cứ ai.

Thẩm Bạch là để tử hắn chăm sóc từ nhỏ, vì bồi dưỡng Thẩm Bạch, Liễu Công Nguyên đã trút hết tâm huyết, con như con trai ruột.

Nhưng giờ Liễu Công Nguyên chọn ẩn nhẫn không phải vì hắn sợ mà vì bọn họ. Sợ sau khi mình chết bọn họ sẽ bị Quan Trung Hình Đường trả thù.

Liễu Công Nguyên ngồi xổm xuống lấy linh dược đút vào miệng Thẩm Bạch, đồng thời tự mình dùng chân khính điều chỉnh dược lực.

Hắn nhắm mắt lại thở dài nói: “Thẩm Bạch bị phế là sai lầm của ta. Ban đầu ta lưu lại Sở Hưu vốn định làm đá mài đao cho Thẩm Bạch, để nó tự tay giết chết kẻ thù, công thành danh toại.

Nào ngờ Sở Hưu lại trưởng thành nhanh chóng kinh khủng như vậy, hắn không những không thành đá mài đao của Thẩm Bạch, ngược lại Thẩm Bạch thành đá mài đao cho hắn. Ta đã nóng vội quá rồi.”

Đậu Quảng Thần vội vàng nói: “Sư phụ, người đừng nói vậy. Tên Sở Hưu kia ra tay quá mức tàn nhẫn, bình thường khi đệ tử đại phái giao thủ đều sẽ lưu thủ đôi chút, ai ngờ tên Sở Hưu này chẳng hề để ý tới quy củ, biến sư đệ thành tàn tật thế này.”

Liễu Công Nguyên khoát tay nói: “Sai chính là sai, không cần giải thích nhiều. Sở Hưu và Thẩm Bạch có huyết thù, bất luận phế hay giết đều là quả quyết. Nếu hắn lưu thủ mới là thiếu quyết đoán. Được rồi, các ngươi xuống trước đi.”

Nghe Liễu Công Nguyên nói vậy, đám người Đậu Quảng Thần bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Cơ hội cuối cùng
Chương 263 Cơ hội cuối cùng

Trong đại đường, được chân khí của Liễu Công Nguyên truyền vào, dược lực không ngừng rót vào cơ thể Thẩm Bạch khiến Thẩm Bạch vốn hôn mê gần một tháng rốt cuộc cũng chậm rãi tỉnh lại.

Ngay khi thấy Liễu Công Nguyên, Thẩm Bạch đã hiểu mình đang ở đâu, trong mắt hắn khó nén nổi hiện lên đau đớn và không cam lòng, nửa ngày sau mới khổ sở lên tiếng: “Sư phụ, xin lỗi, con thua rồi.”

Ngoại trừ xin lỗi ra, Thẩm Bạch đã không biết nên nói gì cho phải.

Hắn không phải loại người tâm cảnh yếu ớt như Lâm Khai Vân, bị đả kích một lần rồi triệt để nản lòng thoái chí, tinh thần ủ rũ.

Cho dù lúc này tu vi đã phế, Thẩm Bạch phần nhiều là áy náy, với Thương Lan Kiếm Tông, cũng là với sư phụ hắn Liễu Công Nguyên.

Liễu Công Nguyên coi hắn như con trai, dốc hết bản lãnh truyền thụ, thậm chí gửi gắm cả tương lai Thương Lan Kiếm Tông lên người hắn.

Kết quả thì sao? Sau một trận chiến, hắn bại, cũng đã bị phế. Bại lại cực kỳ thảm hại, có thể nói tương lai toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông đều bại mất trong tay hắn, làm sao có thể không hổ thẹn được đây?

Thậm chí hận ý đối với Sở Hưu còn không nặng bằng áy náy hôm nay.

Vỗ vỗ tay Thẩm Bạch, Liễu Công Nguyên thở dài nói: “Không cần xin lỗi, tất cả đều là vận mệnh, là nhân quả. Ngay cả ta cũng không ngờ nổi Sở Hưu kia lại trưởng thành tới mức này.

Nếu trời đã muốn tuyệt đường của Thương Lan Kiếm Tông ta, không có Sở Hưu còn có Trương Hưu, Vương Hưu, kết quả cũng vậy mà thôi.”

“Nhưng con không cam lòng!”

Thẩm Bạch cắn răng nói: “Khổ tu hơn mười năm, chỉ thiếu chút nữa thôi con có thể dẫn Thương Lan Kiếm Tông quật khởi, nhưng giờ con đã phế, tâm huyết của sư phụ cũng uổng phí mất rồi!”

Thương Lan Kiếm Tông bồi dưỡng hắn phải trả giá bao nhiêu, Thẩm Bạch đều biết.

Cho dù giờ Thương Lan Kiếm Tông tìm lại được một võ giả trẻ tuổi thiên phú như Thẩm Bạch, môn phái cũng chẳng thể bồi dưỡng được Thẩm Bạch thứ hai.

Bởi vì tài nguyên của Thương Lan Kiếm Tông chỉ có hạn, tinh lực của Liễu Công Nguyên cũng chỉ có hạn.

Có điều đúng lúc này Liễu Công Nguyên lại đột nhiên nói: “Con thật sự không cam lòng?”

Thẩm Bạch gật đầu nặng nề, chuyện này có đổi thành ai cũng không cam lòng.

Liễu Công Nguyên thở dài nói: “Trời không tuyệt đường người, Thương Lan Kiếm Tông ta hôm nay đang đứng trước nguy cơ lụi bại, may mà tổ tiên vẫn lưu lại chút hy vọng sống. Mặc dù chút hy vọng này vô cùng mong manh, thậm chí ngay cả ta cũng không biết rốt cuộc nó là thật

hay giả. Nhưng hôm nay trừ nó ra ta cũng không còn phương pháp nào khác để chấn hưng Thương Lan Kiếm Tông. Con có đồng ý thử một lần hay không?”

Thẩm Bạch giãy dụa đứng lên, cắn răng nói: “Bất luận là phương pháp gì, đệ tử đều nguyện đi thử!”

Liễu Công Nguyên lại thở dài một hơi nói: “Nếu đã vậy, con đi theo ta.”

Nói xong Liễu Công Nguyên trực tiếp dẫn Thẩm Bạch đi tới sau núi của Thương Lan Kiếm Tông, nơi đây ngoại trừ Liễu Công Nguyên tuyệt đối không cho phép những người khác tiến vào.

“Thẩm Bạch, con có nhớ truyền thuyết thuyết về lai lịch Thương Lan Kiếm Tông ta không?” Liễu Công Nguyên hỏi.

Thẩm Bạch gật đầu nói: “Con nhớ!”

Trong truyền thuyết, hai cường giả thượng cổ giao chiến, một người dùng kiếm chém ra tạo thành sông Thương Lan, đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, thật giả ra sao không rõ.

Có điều điểm duy nhất có thể khẳng định là tại sông Thương Lan có cao thủ kiếm đạo từng xuất thủ. Tổ sư khai sơn của Thương Lan Kiếm Tông thấy vết kiếm giao thủ của cường giả đó mới đột nhiên đốn ngộ, thực lực tăng mạnh, từ đó khai tông lập phái. Lại qua mấy ngàn năm phát triển mới trở thành Thương Lan Kiếm Tông đứng trong Thất Tông Bát Phái.

Liễu Công Nguyên lại đột nhiên nói: “Nếu ta nói truyền thuyết là thật thì sao? Sông Thương Lan rộng lớn như vậy là do người ta chém ra thì sao?”

Ánh mắt Thẩm Bạch đầy khiếp sợ: “Cái gì? Là thật ư?”

Với cảnh giới hiện tại của Thẩm Bạch, hắn cũng không thể tưởng tượng một một kiếm chém ra một con sông là thế nào, cho dù tông sư võ đạo như Liễu Công Nguyên cũng chẳng thể làm được tới mức đó.

Làm được như vậy đã chẳng phải là người, nên gọi bọn họ là tiên hoặc là thần mới càng phù hợp.

Liễu Công Nguyên trầm giọng nói: “Nghe thì không thể tưởng tượng nổi, nhưng đây là sự thật.

Hơn nữa khi hai cường giả đó giao chiến, một người còn bị trọng thương, ngay ở vị trí Thương Lan Kiếm Tông chúng ta.

Ngày trước tổ sư của Thương Lan Kiếm Tông chỉ là một thợ săn bình thường mà thôi, tình cờ cứu được cường giả đó. Có điều cường giả như vậy thậm chí đã vượt qua cực hạn của con người, thủ đoạn bình thường không cách nào cứu chữa, huống hồ cường giả kia đã gần tới mức dầu hết đèn tắt.

Có điều trước khi chết, cường giả kia vẽ lại một vết kiếm mang theo chân lý võ đạo truyền thừa lại cho sư tổ Thương Lan Kiếm Tông ta, chính nhờ vết kiếm đó nên mới có Thương Lan Kiếm Tông ta hiện giờ.

Bằng không nếu giống như trong truyền thuyết, sư tổ Thương Lan Kiếm Tông ta thấy vết tích giao chiến của cường giả để lại liền sáng lập ra Thương Lan Kiếm Tông. Vậy sư tổ đã là kỳ tài ngút trời, chỉ sợ đã sớm được đại phái thu nhận vào tông môn chứ chẳng phải hạng vô danh.”

Thẩm Bạch nghe Liễu Công Nguyên nói ra bí mật này, gương mặt tái nhợt cũng khó nén nổi vẻ khiếp sợ.

Với cảnh giới hiện tại của hắn, nghe được chuyện này quả thật không khác gì truyền thuyết.

Trước khi chết lưu lại một vết kiếm đã đủ để sáng tạo ra Thương Lan Kiếm Tông một trong Thất Tông Bát Phái, người này rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Quan trọng nhất là cường giả như vậy nhưng vẫn bị người ta làm cho trọng thương sắp chết, vậy người giết hắn còn mạnh đến đâu nữa?

Liễu Công Nguyên trầm giọng nói: “Những điều này đều là bí mật quan trọng của Thương Lan Kiếm Tông chúng ta, nhất định phải là lúc chuyển giao chức chưởng môn, đời trước mới được phép nói cho người thừa kế đời sau. Cho nên, dù là bọn đại sư huynh của ngươi cũng không biết chuyện này.

Cường giả năm xưa còn để lại một môn công pháp cường đại, để tổ sư Thương Lan Kiếm Tông ta tìm một người hữu duyên giúp hắn truyền lại. Đương nhiên Thương Lan Kiếm Tông ta tu luyện cũng được, nhưng cường giả này nói thẳng, tổ sư Thương Lan Kiếm Tông ta căn bản không có tư cách tu luyện môn công pháp này.

Người người đều có tư tâm, vị sư tổ Thương Lan Kiếm Tông ta cũng vậy, ngài ấy cũng từng thử tu luyện công pháp này nhưng lại phát hiện mình không cách nào hạ quyết tâm tu luyện.

Còn những đời tiếp theo Thương Lan Kiếm Tông ta cũng không lộ môn công pháp này ra cho người ngoài, chỉ để những anh tài tuấn kiệt trong tông môn thử nghiệm. Nhưng không hề có ngoại lệ, tất cả đều thất bại.”

Vị cường giả năm xưa nhờ Thương Lan Kiếm Tông tìm một người hữu duyên truyền lại công pháp, kết quả Thương Lan Kiếm Tông lại chiếm công pháp này làm của riêng, chỉ cho môn nhân nhà mình thử nghiệm. Không thể không nói, hành động này quả thật rất không hợp đạo nghĩa, rất ích kỷ.

Nhưng các đời trưởng môn của Thương Lan Kiếm Tông không ai muốn đem bộ công pháp đó cho người ngoài xem, là do tham lam ích kỷ, nhưng cũng là chuyện thường của con người.

Công pháp cường giả như vậy lưu lại sẽ là cấp bậc gì? Là công pháp cửu chuyển hay là công pháp chí tôn, hay là tuyệt thế thần công trong truyền thuyết?

Nếu Thương Lan Kiếm Tông giao loại công pháp này cho người ngoài mới, vậy mới thật là ngu ngốc.

Có điều không biết do tư tâm bọn họ quấy phá hay nguyên nhân gì khác, nhiều năm như vậy, vô số tuấn kiệt anh tài của Thương Lan Kiếm Tông, thậm chí cả chưởng môn đích thân thử nghiệm, tất cả đều thất bại.

Liễu Công Nguyên ấn cơ quan, một hang động sau núi hiện ra.

Dẫn Thẩm Bạch vào trong hang động, chỗ sâu nhất trong hang là một bộ xương trắng ngồi xếp bằng.

Bộ xương đó mười phần kỳ dị, mặc dù đã là xương khô nhưng không khiến người ta có cảm giác sợ hãi, ngược lại toàn thân trắng bóc, còn tỏa ra ý vị sắc bén như kiếm phong kiếm khí, bộ xương khô này quả thật giống như một thanh kiếm, khiến Thẩm Bạch thân là kiếm khách cũng không nhịn được sinh lòng muốn cúi bái!

Lúc này bên cạnh bộ xương khô kia còn mười mấy bộ xương khác, tất cả đều tạo thành tư thế cúi lạy bộ xương ở chính giữa.

Liễu Công Nguyên trầm giọng nói: “Bộ xương ở chính giữa là xương cốt của vị cường giả năm xưa, qua ngàn vạn năm vẫn bất hủ, sắc bén như lưỡi kiếm.

Còn những bộ xương cốt xung quanh là tuấn kiệt các đời của Thương Lan Kiếm Tông chúng ta thử tu luyện môn công pháp này. Trong đó thậm chí có người là chưởng môn, sau khi truyền vị cho đời kế tiếp liền lựa chọn tới đây bế quan sinh tử, tu luyện môn công pháp này.

Con cũng thấy kết quả rồi đấy, không thành công sẽ là chết, những tiền bối quỳ gối ở đây cũng có ý tạ lỗi với vị cường giả năm xưa.

Các tiền bối tới đây tu luyện môn công pháp này đều có thiên phú kinh người, thậm chí có một số còn mạnh hơn con, cũng không ít người đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo, nhưng tất cả đều chết tại đây.

Nếu con lựa chọn tu luyện môn công pháp này, vậy tỷ lệ gần như thập tử vô sinh.

Còn nếu con không tu luyện, mặc dù võ công của con đã phế, nhưng con vẫn còn trẻ, Thương Lan Kiếm Tông ta vẫn có thể cho con sống cả đời phú quý.”

Thẩm Bạch không cần suy nghĩ lập tức nói ngay: “Sư phụ, không cần nói nhiều, con chọn tu luyện môn công pháp này.”

Trên giang hồ không ít người bị phế võ công, nhưng với phần lớn võ giả, bị phế võ giả thậm chí còn khó chịu hơn chết.

Nếu bọn họ chưa từng có lực lượng cường đại đến vậy, để họ làm người thường cả đời chắc cũng không sao.

Nhưng họ đã từng nếm trải cảm giác có lực lượng, giờ lại như bị rơi từ trên tầng mây xuống đất, cảm giác này quả thật sống không bằng chết.

Nếu là một số võ giả thực lực chẳng ra sao, vậy cũng tạm thôi, bọn họ có thể sẽ lựa chọn cách sống tạm bợ.

Nhưng Thẩm Bạch lại khác, hắn là người vô cùng kiêu ngạo. Ngày trước khi đối mặt với Sở Hưu trên lôi đài, thời khắc cuối cùng hắn đã biết thua nhiều thắng ít, thế nhưng hắn không chọn cách xin trợ giúp để trốn thoát mà vận dụng bí pháp liều mạng tới cùng với Sở Hưu. Giờ đương nhiên hắn cũng không chọn cách sống tạm đầy khuất nhục như vậy.

Nếu trước mắt còn có cơ hội, cho dù xa vời đến đâu hắn cũng nhất định phải nắm bắt lấy. Không thành công thì thành nhân!

Liễu Công Nguyên thở dài một tiếng nói: “Con đã quyết tâm như vậy, ta cũng không nói nhiều nữa, công pháp ở đây.”

Nói xong Liễu Công Nguyên vung tay, quét tro bụi trên vách tường xuống, từng hàng văn tự mang theo nét chữ như vết kiếm sắc bén hiện lên, như được dùng trường kiếm khắc thành.

Trong đó nổi bật nhất chính là bốn câu nói mở đầu.

“Vạn khí tự sinh, kiếm xung phế huyệt, quy nguyên võ học, tông viễn công trường.”

Liễu Công Nguyên trầm giọng nói: “Muốn thực lực công pháp này trước tiên phải phế bỏ võ công bản thân. Bước đầu tiên này đã khiến chín thành chín số người đọc được lùi bước.

Ngày trước ta cũng từng động tâm muốn tu luyện công pháp này nhưng cuối cùng không có dũng khí bước ra bước đó, đặt cược một cơ hội xa vời.

Giờ bộ công pháp này là cơ hội cuối cùng của con, cũng là cơ hội cuối cùng của Thương Lan Kiếm Tông. Chỉ xem con có nắm được hay không.

Nhớ kỹ, môn công pháp này tên là: Vạn, Kiếm, Quy, Tông!”

Ta có thể chạm vào đao của ngươi không?
Chương 264 Ta có thể chạm vào đao của ngươi không?

Thương Lan Kiếm Tông cùng Thẩm Bạch đều đang đánh cược chút may mắn cuối cùng của mình, bầu không khí cực kỳ bi tráng.

So với Thương Lan Kiếm Tông, Tà Cực Tông cũng bị Sở Hưu giết mất đệ tử tinh anh, nhưng bầu không khí lại rất thoải mái.

Bắc Nguyên Tà Cực Tông thân là một trong Thất Tông Bát Phái, nhưng do dính líu tới Côn Luân Ma Giáo năm xưa nên vẫn khá kín tiếng giấu tài.

Hơn nữa Thương Châu Thành mặc dù không phải ở tận cùng cực bắc như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nhưng cách Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng khá gần, có thể coi là hàng xóm. Mấy năm nay Tà Cực Tông càng giấu mình kín tiếng.

Lúc này trong một gian thiên điện của Tà Cực Tông, một võ giả trẻ tuổi để trần nửa thân trên, tướng mạo tuấn mỹ tới mức kỳ dị ngồi dưới đất tu luyện. Trước ngực hắn có một hình xăm giao long màu đỏ máu, theo chân khí của hắn vận hành, giao long đỏ máu trên người hắn không ngờ lại phồng lên theo quy luật hít thở của hắn, càng thêm kỳ dị.

Bên cạnh hắn là một thanh trường thương màu đỏ máu, toàn bộ thân thương được khắc thành hình rồng, đuôi rồng chính là mũi thương, đầu rồng lại là chuôi thương, dáng vẻ dữ tợn.

Lúc này một võ giả toàn thân bao phủ trong bộ đồ đen đẩy cửa bước vào, nam tử kia lập tức mở mắt. Kỳ dị nhất là hai mắt nam tử này trong một nháy mắt con ngươi thẳng đứng, đỏ rực quỷ dị như mắt rắn, có điều lại lập tức khôi phục bình thường.

“Gõ cửa là một thói quen tốt, nếu ngươi không học được, ta sẽ dùng Huyết Giao dạy ngươi.”

Võ giả áo đen kia cười xấu hổ nói: “Diệp Thiên Tà, ngươi đừng có dọa dẫm như vậy, ta tới đưa tin cho ngươi. Một tin tốt, một tin xấu. Ngươi muốn nghe tin nào trước?”

Thấy con mắt Diệp Thiên Tà đã đỏ rực như máu, con ngươi cũng bắt đầu dựng thẳng, võ giả kia vội vàng nói: “Được được được, ta không lấp lửng nữa, tin tức tốt là trên Thần Binh Đại Hội đám Vô Tướng Ma Tông nhảy ra gây chuyện định đoạt lấy ma kiếm Trường Tương Tư ở chỗ Tàng Kiếm Sơn Trang. Kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương.”

Diệp Thiên Tà thản nhiên nói: “Đây coi như tin tức tốt với tông môn nhưng đâu tốt gì cho ta?”

Cùng là tông môn ma đạo, nhưng Thương Châu Thành thân là kẻ phản bội Côn Luân Ma Giáo năm xưa, còn Vô Tướng Ma Tông lại là thành phần trung thành đến chết với Côn Luân Ma Giáo, hai bên coi nhau như tử địch.

Người áo đen kia cười nói: “Tông môn trả giá lớn như vậy bồi dưỡng ngươi, tin tức tốt cho tông môn chẳng phải tin tức tốt cho ngươi? Đừng so đo vậy chứ.

Có điều cũng có tin xấu, tên Liệp Thủ Nhân Ma - Đồng Khai Thái mà ngươi chọn đưa ra đỡ đòn đã chết, chết trong tay tuấn kiệt trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu.”

Diệp Thiên Tà nghe vậy mặt không đổi sắc, chỉ thản nhiên nói: “Chết nhanh vậy à? Đúng là vô dụng, ta còn tưởng ít nhất hắn cũng chống đỡ được một thời gian cơ đấy.

Có điều đầu óc tên này cũng không được tốt, nếu Tà Cực Tông ta không cứu hắn, chắc hắn đã bị đám lỗ mũi trâu Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ giết chết từ lâu rồi.”

Khi Đồng Khai Thái xuất hiện trên Thần Binh Đại Hội, phần lớn mọi người trên giang hồ đều cho rằng Tà Cực Tông thật sự xuống dốc, yên lặng bao năm như vậy nhưng không bồi dưỡng được nhân tài nào xuất sắc mà phải mời chào một tán tu người ngoài thanh danh bất hảo như Đồng Khai Thái để giữ thể diện.

Nhưng thực tế thì sao? Mấy năm gần đây Tà Cực Tông vẫn luôn kín tiếng. Bọn họ không buồn để ý tới thanh danh bên ngoài, chỉ có bản thân tự phát triển mới là mấu chốt.

Những năm gần đây Ma đạo suy thoái, Tà Cực Tông bọn họ ở gần Đại Quang Minh Tự cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đều trên đất Bắc Yên, nên cúi đầu ẩn nhẫn mới càng thỏa đáng.

Cũng như Vô Tướng Ma Tông, mấy năm gần đây chẳng chịu an phận, cố sống cố chết bám lấy cái Côn Luân Ma Giáo đã mất từ lâu. Kết quả thì sao? Chẳng phải bị người ta đuổi đánh như chó nhà có tang ư?

Đồng Khai Thái chỉ là chiêu tung hỏa mù mà bọn Tà Cực Tông tung ra để người ngoài nghĩ rằng bọn họ rất yếu nhưng lại sợ mất thể diện nên mới tìm một người như vậy cố giữ mặt mũi.

Người áo đen lắc đầu nói: “Không phải ta nói nhưng ngươi thật sự không hứng thú gì với Long Hổ Bảng ư? Người ngoài không biết chứ ta biết, nếu ngươi rời núi hoàn toàn có thể tranh phong với đám người Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu cùng Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh.”

Diệp Thiên Tà sắc mặt không đổi, thản nhiên đáp: “Sớm muộn gì ta cũng rời núi tranh đấu với chúng, có điều không phải hiện tại mà là sau này.

Xếp hạng trên Long Hổ Bảng chẳng qua chỉ là thứ mà Phong Mãn Lâu đem ra lừa gạt đám người ngu ngốc trên giang hồ mà thôi, cần gì phải quan tâm?

Người sống được, thăng cấp trên Long Hổ Bảng mới có tư cách tranh phong với ta trong tương lai, bằng không cũng như tên ngu ngốc Đồng Khai Thái kia, cho dù lên tới mười vị trí đầu trên Long Hổ Bảng thì đã sao? Đáng chết vẫn chết thôi.

Có điều, dù sao hắn cũng là kẻ Tà Cực Tông ta ném ra ngoài tung hỏa mù, lại do ta đích thân lựa chọn. Hắn chết, Tà Cực Tông ta không thể không tỏ thái độ được.

Đi nói với tông chủ, tìm cơ hội gây chút phiền phức cho Quan Trung Hình Đường hoặc Sở Hưu đi, để bọn họ biết Tà Cực Tông ta vẫn còn là được.”

Bình thường mà nói, một đệ tử dám to tiếng ra lệnh với tông chủ như vậy là đại nghịch bất đạo.

Nhưng đặt trong Tà Cực Tông, chuyện này lại hết sức bình thường. Diệp Thiên Tà có thân phận đặc thù, bọn họ đã sớm quen thuộc.

Cho nên người áo đen chỉ gật nhẹ đầu rồi lập tức lui ra ngoài.

...

Lúc này trong Quan Trung Hình Đường, bất luận chuyện ở Thương Lan Kiếm Tông hay Tà Cực Tông, Sở Hưu đều không hề hay biết. Y uống rượu với Sở Nguyên Thăng một đêm, hôm sau lại tới tổng đường báo cáo chuyện Thần Binh Đại Hội với Quan Tư Vũ.

Trong phòng tiếp khách của tổng đường, Sở Hưu ngồi chờ tại đây, Quan Tư Vũ còn phải xử lý xong công chuyện mới có thể đi được.

Không phải Quan Tư Vũ cố ý bắt Sở Hưu chờ mà là thói quen của hắn, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, hắn sẽ không thay đổi quy luật của mình.

Đúng lúc này, trong đại sảnh thoang thoảng làn gió thơm, Mai Khinh Liên chậm rãi bước vào, đặt một chén trà trước người Sở Hưu rồi nói khẽ: “Lão gia còn phải lát nữa mới ra được, Sở đại nhân xin chờ cho đôi chút.”

Sở Hưu vội vàng đứng dậy chắp tay một cái nói: “Làm phiền phu nhân.”

Đối với nữ nhân này, Sở Hưu chưa từng coi thường nàng. Mặc dù Mai Khinh Liên là thê tử của Quan Tư Vũ, mặc dù vẻ ngoài nàng không có bất cứ quyền lực gì ở Quan Trung Hình Đường, nhưng chỉ cần nàng nói nhỏ vài lời bên tai Quan Tư Vũ cũng sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện.

Cứ nhìn thái độ của đám chưởng hình quan như Ngụy Cửu Đoan là biết, bọn họ đều rất cẩn thận với người phụ nữ này.

Lúc này Mai Khinh Liên lại đột nhiên tới gần Sở Hưu, gương mặt lạnh lùng đột nhiên nở nụ cười.

Toàn thân nàng đều tràn ngập cảm giác thành thục quyến rũ, thế nhưng biểu cảm vẫn luôn lạnh lùng thanh đạm, lúc này cười một tiếng lại càng thêm yêu diễm mị hoặc. Nếu không phải trình độ Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu không thấp, tinh thần lực cũng cường đại, sợ rằng lúc này đã bêu xấu rồi.

“Lần này Sở đại nhân đại biểu cho Quan Trung Hình Đường tham gia Thần Binh Đại Hội, đã làm vẻ vang cho Quan Trung Hình Đường ta rồi. Một chén trà đã là gì? Nô gia chỉ là một nữ nhân, muốn góp sức cho Quan Trung Hình Đường mà còn chẳng có cơ hội.”

Sở Hưu mặt không đổi sắc nói: “Trên giang hồ chỉ có mạnh yếu, không phân biệt nam nữ. Lần này ta tới Thần Binh Đại Hội làm quen được với một cô gái, mặc dù là nữ nhân nhưng lại mạnh hơn đại đa số nam nhân.”

“Ồ, ai vậy?” Mai Khinh Liên ánh mắt đong đưa, hai hàng mi rạo rực phong tình, vô cùng quyến rũ.

“Ngô Quận Lạc gia, Lạc Phi Hồng.” Sở Hưu lui lại nửa bước, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm.

Mai Khinh Liên thuận thế ngồi lên ghế cạnh Sở Hưu, thở dài một tiếng nói: “Lạc Phi Hồng? Ta cũng từng nghe tới nàng, tiểu muội muội này quả thật vô cùng ghê gớm. Đáng tiếc là sinh sai chỗ.

Nữ nhân chúng ta đôi khi chính là như vậy, lòng cao hơn trời nhưng mệnh mỏng hơn giấy. Muốn tranh, muốn đoạt còn khó hơn gấp trăm ngàn lần đàn ông các ngươi.”

Sở Hưu gõ bàn một cái, thản nhiên đáp: “Có chí ắt làm nên, người khổ tâm trời không cô phụ. Không sợ khó, chỉ sợ không có tâm chí hành động mà thôi.”

Lúc này Mai Khinh Liên lại đột nhiên nhoẻn miệng cười nói: “Nói hay lắm, chẳng trách Sở đại nhân còn trẻ đã có thực lực như vậy.

Đúng rồi, nghe nói lần này Sở đại nhân nhận được thần binh do Mạc Dã Tử đại sư tự tay chế tác? Chẳng hay có thể để nô gia thưởng thức chút không?”

Sở Hưu nhướn mày, có điều y vẫn cởi Thiên Ma Vũ bên hông ra, đưa tới trước người Mai Khinh Liên nói: “Thần Binh Đại Hội xảy ra chuyện, thanh đao ta nhận được không phải thần binh, chỉ là bảo binh lục chuyển.”

Mai Khinh Liên duỗi ngón tay ngọc thon thả ra, nhẹ nhàng vuốt ve thân đao, ánh mắt lộ vẻ mê ly.

Có điều thấy cảnh này, trong mắt Sở Hưu lại lóe lên thần thái khác lạ.

Thiên Ma Vũ là hung binh Ma đạo, khi chế tác đầu tiên được dung nhập khí thế phong duệ của bọn Sở Hưu khi giao thủ, sau lại bổ sung ma khí tinh khiết trên Thiên Ma Lệnh, cuối cùng thậm chí dung hợp huyết khí của Sở Hưu, huyết sát ngập trời.

Có thể nói đây là hung binh Ma đạo tiêu chuẩn, đừng nói người bình thường, cho dù võ giả cảnh giới Tiên Thiên tùy tiện chạm vào cũng sẽ bị tà khí sắc bén của Thiên Ma Vũ làm bị thương ngón tay.

Thế nhưng giờ Mai Khinh Liên nhẹ nhàng vuốt ve Thiên Ma Vũ, bàn tay ngọc không chút dị thường nhưng lại không có chân khí bộc phát. Điều này nghĩa là sao? Nghĩa là cường độ thân thể đối phương cao tới kinh người, chỉ dùng cơ thể còn mạnh hơn võ giả Tiên Thiên phát động nội lực!

Nhưng trong ấn tượng của Sở Hưu, có vẻ như không ai nói Mai Khinh Liên biết võ công, nhưng cũng không ai nói nàng không biết võ công.

Dù sao giờ Sở Hưu cũng không nhìn ra sâu cạn của cô ta, trong mắt Sở Hưu, đối phương chỉ là người bình thường mà thôi.

“Thanh đao này tên là gì?” Mai Khinh Liên đột nhiên hỏi.

“Thiên Ma Vũ.”

Mai Khinh Liên buông đao cười khẽ nói: “Thiên Ma Vũ? Tên hay lắm, dùng Thiên Ma Lệnh thánh vật Côn Luân Ma Giáo chế tác thành đao, dùng Thiên Ma làm tên cũng thật chính xác.

Có điều Côn Luân Ma Giáo là cấm kỵ trên giang hồ, Sở đại nhân dùng binh khí mang đậm tính Ma giáo như vậy, chẳng lẽ không sợ bị người ta lên án ư?”

Đôi mắt thanh tú của Mai Khinh Liên nhướn lên, nhìn chằm chằm vào Sở Hưu không chớp mắt.

Ban thưởng
Chương 265 Ban thưởng

Khi Mai Khinh Liên hỏi chuyện liên quan tới Côn Luân Ma Giáo, ánh mắt Sở Hưu lập tức lộ ra sắc thái lạ.

Mai Khinh Liên hẳn cũng biết địa vị của Côn Luân Ma Giáo trên giang hồ, tương đối mẫn cảm, chỉ có hảo hữu thân quen mới có thể thảo luận loại chuyện này. Giữa y và Mai Khinh Liên đâu quen thuộc tới mức như vậy?

Có điều Sở Hưu cũng chẳng hề kiêng kỵ, y đã coi Thiên Ma Vũ như binh khí tùy thân, còn kiêng kỵ gì nữa?

Cho nên Sở Hưu trực tiếp trả lời: “Một món binh khí mà thôi, có gì mà lên án? Phải biết đại phái như Tàng Kiếm Sơn Trang còn âm thầm khôi phục ma kiếm Trường Tương Tư một trong tam đại ma binh của Côn Luân Ma Giáo nữa cơ mà.

Từ chuyện này cũng có thể thấy thái độ của người giang hồ đối với Ma giáo ra sao. Nói thẳng ra là bọn họ thật ra không sợ Côn Luân Ma Giáo, chỉ sợ có một thế lực cường đại tùy ý nghiền ép bọn họ mà thôi

Ai cũng muốn làm chí tôn trong thiên hạ, ai cũng muốn trở thành người chí cao vô thượng, không ai muốn có kẻ cưỡi lên đầu mình.

Nhưng năm xưa Côn Luân Ma Giáo lại làm được, để ký ức kinh khủng năm xưa không trở lại, bọn họ mới toàn lực vây giết tất cả những gì liên quan tới Côn Luân Ma Giáo.

Cho nên thật ra không phải bọn họ sợ Côn Luân Ma Giáo, mà là sợ có kẻ, có thế lực mạnh hơn quá nhiều so với họ mà thôi.

Mọi người đều chứng kiến ta làm sao lấy được thanh đao này, có ma kiếm Trường Tương Tư đi trước, chút chuyện nhỏ này của ta không tính là gì.”

Ánh mắt Mai Khinh Liên nhìn về phía Sở Hưu lóe lên sắc thái lạ, đang lúc nàng định nói gì đó, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân. Mai Khinh Liên lập tức đứng dậy đứng cách xa Sở Hưu một khoảng.

Quan Tư Vũ đi tới thấy Mai Khinh Liên ở đây bèn ồ lên một tiếng nói: “Phu nhân, sao nàng lại ở đây?”

Mai Khinh Liên sẵng giọng: “Chẳng phải vì lão gia chàng à?

Lần này Sở đại nhân đại biểu Quan Trung Hình Đường giúp chúng ta giương oai giang hồ, lập được đại công, chàng lại để người ta lại đây, thế đâu có được? Người ngoài nhìn vào khéo lại bảo Quan Trung Hình Đường chúng ta bạc đãi công thần. Thiếp tới đây chiêu đãi Sở đại nhân một chút.”

Quan Tư Vũ cười cười nói: “Vẫn là phu nhân chu đáo.”

Quay đầu lại, Quan Tư Vũ nói với Sở Hưu: “Sở Hưu, đừng để ý, gần đây trong Quan Trung Hình Đường hơi nhiều việc, khiến ngươi chờ lâu rồi.”

Sở Hưu vội vàng đáp: “Đường chủ đại nhân ngày bận trăm công nghìn việc, chờ đợi một chút có đáng gì.”

Quan Tư Vũ hài lòng gật nhẹ đầu, hắn chỉ sợ Sở Hưu lần này lập đại công, ỷ vào công lao mà kiêu ngạo, giờ xem ra y vẫn rất tỉnh táo.

Chế độ của Quan Trung Hình Đường đã quyết định cho dù là người xuất sắc đến đâu cũng không nhận được ưu đãi gì, tất cả đều phải dựa vào công lao.

Mặc dù như vậy khiến cho Quan Trung Hình Đường phát triển không tệ nhưng lại khiến một số người tài năng xuất chúng trong Quan Trung Hình Đường cảm thấy bất công.

Dù sao nếu ở bên ngoài, nhân tài như Sở Hưu cho dù không dốc hết lực lượng cả tông môn ra bồi dưỡng cũng nhận được khá nhiều ưu đãi.

Mai Khinh Liên lúc này lại nói: “Hai người cần bàn chính sự, hạng nữ lưu như nô gia nghe cũng không hiểu, không dám xen vào.”

Nói xong, Mai Khinh Liên chậm rãi đi khỏi, có điều khi đi ngang qua Sở Hưu, nàng lại liếc qua Sở Hưu một chút, ánh mắt như mang ý vị gì đó.

Sở Hưu cúi đầu chắp tay nói: “Phu nhân đi thong thả.”

Quan Tư Vũ bảo Sở Hưu ngồi xuống rồi nói: “Kể lại chuyện ở Thần Binh Đại Hội đi, chi tiết một chút.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, thuật lại tỉ mỉ mọi việc cho Quan Tư Vũ.

Nghe xong, Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Ta cũng không ngờ Thần Binh Đại Hội lại có ẩn tình như vậy, Tàng Kiếm Sơn Trang lần này thật quá nóng nảy.

Ma binh cửu chuyển đâu dễ loại trừ ma tính, cho dù lần này không có đám Vô Tướng Ma Tông phá đám, ta nghĩ Tàng Kiếm Sơn Trang cũng khó lòng khôi phục ma kiếm Trường Tương Tư, càng khó loại trừ ma tính.

Tàng Kiếm Sơn Trang là một kiếm phái, nhưng chấp nhất về kiếm đã vượt qua bản thân kiếm đạo, đây là một con đường cực đoan. Theo ta thấy, cũng là đã đi lệch.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, trong lòng cũng có suy đoán, nếu không có mình chắc Tàng Kiếm Sơn Trang đã chẳng lấy Trường Tương Tư ra sớm như vậy.

Chính do y tạo thành hiệu ứng hồ điệp nên mới khiến mảnh vỡ Thiên Ma Lệnh rơi vào tay Tàng Kiếm Sơn Trang, từ đó khiến Tàng Kiếm Sơn Trang có ý nghĩ khác, bày ra cạm bẫy như vậy, âm thầm phục hồi ma kiếm trong Thần Binh Đại Hội.

Nếu không có Sở Hưu, không chừng Tàng Kiếm Sơn Trang còn tiếp tục cất giữ ma kiếm, đợi tới lúc họ nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa mới ra tay chữa trị.

Sau khi hỏi Sở Hưu vài vấn đề, Quan Tư Vũ mới trầm giọng nói: “Quan Trung Hình Đường sẽ giúp ngươi giải quyết phiền toái ngươi gây ra ở Thần Binh Đại Hội.

Đám người Kiếm Vương Thành đã rút lui, bên Thương Lan Kiếm Tông cho dù Liễu Công Nguyên đích thân tới ta cũng không sợ. Về phần Bắc Nguyên Tà Cực Tông, giờ Ma đạo suy thoái, cho dù ngươi giết cao thủ trẻ tuổi mà chúng đẩy ra để giữ thể diện, bọn chúng cũng không dám làm gì quá trắng trợn, cùng lắm là trả thù tượng trưng đôi chút thôi, không cần để ý.

Nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ. Chuyện lần này Quan Trung Hình Đường ta chống đỡ giúp ngươi là do trên người ngươi có nhiệm vụ của Quan Trung Hình Đường. Nếu lần sau ngươi còn làm xằng làm bậy như vậy, trêu phải tai vạ gì, dựa theo quy củ của Quan Trung Hình Đường cũng phải nghiêm trị không tha!”

Nói tới cuối, Quan Tư Vũ cũng cảnh cáo Sở Hưu đôi chút.

Sở Hưu chắp tay một cái nói: “Đường chủ yên tâm, thuộc hạ tự có giới hạn.”

Quan Tư Vũ gật đầu nói: “Có giới hạn thì tốt, lần này ngươi lập công lớn, lẽ ra nên thưởng. Có điều nếu dựa theo quy củ, chút tài nguyên mà nội bộ Hình Đường phát xuống quá ít, chắc ngươi cũng chướng mắt.”

Sở Hưu âm thầm bĩu môi, Quan Tư Vũ cũng biết bổng lộc hay phần thưởng của Quan Trung Hình Đường ít tới mức đáng thương, có điều do ngại đủ thứ nguyên nhân, sợ là trong thời gian ngắn hắn cũng chẳng thể sửa đổi.

Quan Tư Vũ tiếp tục nói: “Cho nên lần này, phần thưởng nên trao vẫn sẽ trao, nhưng ta sẽ cho ngươi thêm một thân phận.”

Nói xong, Quan Tư Vũ đưa cho Sở Hưu một tấm lệnh bài, bên trên ngoại trừ tiêu chí đao kiếm của Quan Trung Hình Đường còn có ba chữ “Tập Hình Ti” cùng một chữ “bảy”.

“Từ nay trở đi, ngươi ngoại trừ là tuần sát sứ Quan Tây ra còn là mật thám Tập Hình Ti cấp bảy. Thường thì phải là võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên mới được trao cho tư cách mật thám cấp bảy, tiếp tục lên trên mật thám cấp tám lại do tinh nhuệ trong cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên đảm đương, đồng thời cũng là phó thủ lĩnh Tập Hình Ti. Còn mật thám cấp chín là đỉnh điểm, cũng là thủ lĩnh Tập Hình Ti.

Giờ mật thám cấp bảy của ngươi chỉ là thân phận, không nằm dưới quản lý của bất cứ thủ lĩnh Tập Hình Ti nào, nhưng nếu ngươi có nhu cầu có thể điều động bất cứ mật thám Tập Hình Ti nào dưới cấp bảy. Nói chính xác hơn, chức vị hiện giờ của ngươi có quyền lực còn lớn hơn tuần sát sứ Kiến Châu Phủ.”

Lần này Quan Tư Vũ quả thật hào phóng, ngay cả Sở Hưu cũng không ngờ Quan Tư Vũ lại ban thưởng một phần quyền lực Tập Hình Ti như vậy.

Thật ra nghĩ lại thì Quan Tư Vũ có vẻ chưa từng hẹp hòi. Từ khi quản lý Quan Trung Hình Đường tới nay, Quan Trung Hình Đường vẫn hay ủy thác quyền lực cho mọi người. Bất luận chưởng hình quan hay tuần sát sứ như Sở Hưu, quyền lực trong tay đều không nhỏ.

Sở Hưu không hiểu rõ về Tập Hình Ti nhưng chắc hẳn cũng không nhỏ.

Sở Hưu nhận lấy lệnh bài, chắp tay với Quan Tư Vũ nói: “Đa tạ đường chủ!”

Quan Tư Vũ phất phất tay nói: “Được rồi, bên ta xong rồi đấy, ngươi về Quan Tây báo cáo đi.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, sau khi cáo từ lập tức lên đường về Kiến Châu Phủ.

Tin tức Sở Hưu trở về đã sớm truyền khắp Quan Trung Hình Đường, sau khi Sở Hưu trở lại Kiến Châu Phủ, đám thuộc hạ Quan Tư Vũ cùng Đỗ Quảng Trọng đều đã đứng trước cửa đường khẩu tuần sát sứ nghênh đón y.

Thấy Sở Hưu xuất hiện, mọi người lập tức chắp tay thi lễ: “Chúc mừng đại nhân giương danh giang hồ, uy chấn võ lâm!”

Đám người buôn tin giang hồ đã sớm loan truyền biểu hiện của Sở Hưu tại Thần Binh Đại Hội ra khắp giang hồ, bọn họ đương nhiên cũng được biết.

Sau khi biết tin này, bất luận Đỗ Quảng Trọng hay bọn Quỷ Thủ Vương đều vô cùng mừng rỡ.

Bọn họ đã gia nhập dưới trướng Sở Hưu, quan hệ với Sở Hưu là có nhục cùng nhục có vinh cùng vinh.

Giờ Sở Hưu giương danh giang hồ, thực lực cũng tăng cường, thân là thuộc hạ đương nhiên được vinh cùng.

Sở Hưu khoát tay áo nói: “Được rồi, đừng nói mấy lời nịnh bợ như vậy. Giương danh giang hồ thì đúng, có điều chẳng phải danh tiếng tốt lành gì.

Về phần uy chấn võ lâm càng không phải, ngay cả tông sư võ đạo còn chẳng dám nói vậy, nếu giờ ta nói chẳng phải khiến người ta cười rớt quai hàm à?”

Trêu chọc hai câu xong, Sở Hưu hỏi mọi người tình hình Kiến Châu Phủ. Theo báo cáo của bọn Quỷ Thủ Vương, trong thời gian y vắng mặt tại Kiến Châu Phủ, mọi thứ đều rất bình ổn. Trước đó chuyện làm ăn còn bị ảnh hưởng đôi chút nhưng sau khi chuyện Quỷ Vương Tông kết thúc, tất cả đã khôi phục bình thường.

Hơn nữa thủ hạ của Sở Hưu, Lang Vương và Hỏa Nô đều đã bước vào Ngoại Cương cảnh.

Trước đó cả hai đã là Nội Cương cảnh đỉnh phong, có điều khi ở Thanh Long Hội, bọn họ phải gánh nhiều nhiệm vụ, thời gian chấp hành nhiệm vụ còn nhiều hơn thời gian tu luyện cho nên vẫn kẹt trên cảnh giới đó, không thể đột phá.

Còn sau khi gia nhập dưới trướng Sở Hưu, số lần thật sự tới tay bọn họ động thủ lại không nhiều, có nhiều thời gian rảnh rỗi lại có tài nguyên tu luyện, cho nên hai người cũng thuận lý thành chương bước vào Ngoại Cương cảnh.

Còn Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy thực lực lại không có gì thay đổi, dù sao bọn họ cần đột phá cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, không phải chỉ tích lũy nội lực bỏ thời gian ra là được mà cần đốn ngộ.

Lần này Sở Hưu có thể bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, một là phải cám ơn Huyền Thành đạo nhân ở Thủy Vân Quan, còn một lại phải cảm tạ Yến Đình Đình.

Nếu không có trận chiến một chọi một trăm kia, Sở Hưu cũng không thể bước vào Tam Hoa Tụ Đỉnh trước Thần Binh Đại Hội. Còn nếu tu vi của y chỉ có Ngoại Cương cảnh, vậy cũng không cách nào làm được nhiều chuyện như vậy ở Thần Binh Đại Hội, cho nên lần này Yến Đình Đình quả thật đã giúp Sở Hưu.

Lúc này Đỗ Quảng Trọng lại đột nhiên nói: “Đại nhân, thời gian vừa qua mặc dù Kiến Châu Phủ bình an vô sự, nhưng đất Quan Tây lại xảy ra một số thay đổi về nhân sự.”

Bị chơi xỏ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom