• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (2 Viewers)

  • Chương 276-280

Chương 276 Đại án cùng sai lệch cốt truyện

Thân là đại tộc Quan Tây, Vệ gia đương nhiên sẽ không nhận thua.

Đưa một phần lợi nhuận cho Sở Hưu như các thế gia khác, bỏ tiền tài ra tiêu trừ tai họa rất đơn giản, nhưng thể diện mất đi ai đền cho họ?

Đại tộc như Vệ gia, thể diện còn quan trọng hơn những thứ khác.

Ngụy Cửu Đoan nhức đầu xoa xoa trán, Sở Hưu vô cùng bá đạo, Vệ gia cùng Trương gia lại không muốn nhượng bộ, bảo hắn làm gì đây?

Cuối cùng Ngụy Cửu Đoan đành nói: “Cho các ngươi mấy châu phủ của phân bộ Quan Tây đấy, các ngươi chuyển chuyện làm ăn buôn bán của mình tới đó. Sở Hưu có vươn tay xa nữa cũng không tới được dưới tay ta!”

Thân là chưởng hình quan, những châu phủ trực thuộc phân bộ Quan Tây đều do Ngụy Cửu Đoan trực tiếp quản lý. Hiếu kính của những châu phủ này cũng thuộc về Ngụy Cửu Đoan. Giờ Ngụy Cửu Đoan giao chuyện làm ăn ở nơi đó cho Vệ gia và Trương gia, như vậy hai gia tộc này cũng phải lấy một phần ra biếu xén cho Ngụy Cửu Đoan, tính ra hắn cũng chẳng thiệt gì.

Nhưng sự tình đã phát triển tới nước này, dẫu sao cũng có người chịu thiệt. Người chịu thiệt chân chính là những thế lực võ lâm vốn đóng đô tại châu phủ dưới trướng Ngụy Cửu Đoan.

Hai đại tộc Vệ gia cùng Trương gia nhúng tay vào châu phủ này, vậy thế lực võ lâm còn gì mà ăn? Chỉ sợ ngay nước canh còn chẳng uống được.

Đương nhiên Vệ gia cùng Trương gia sẽ không cố kỵ chuyện này, Ngụy Cửu Đoan đã nói vậy, cả hai cũng trực tiếp chắp tay nói: “Đã vậy chúng ta cũng nể mặt Ngụy đại nhân, không truy cứu nữa.”

Nói xong cả hai dẫn người rời đi.

Sự tình tạm thời kết thúc nhưng sóng gió đất Quan Tây chưa hề ngừng lại.

Sau chuyện lần này bất luận là tuần sát sứ Quan Tây hay các thế lực võ lâm bản xứ đều đã thấy cách hành xử bá đạo của Sở Hưu, thậm chí ngay Ngụy Cửu Đoan cũng không có cách gì xử lý tên thuộc hạ này, Vệ gia Trương gia càng không làm được gì.

Sau khi nghĩ thông điểm này, những thế lực võ lâm châu phủ khác triệt để chịu phục, không muốn bị cướp hết công việc làm ăn buôn bán thì chỉ có thể ngoan ngoãn biếu xén cho Sở Hưu.

Còn về những tuần sát sứ như Khương Đào Nhiên, sau chuyện này cũng thấy được rất nhiều thứ, Ngụy Cửu Đoan e là đã già, thái độ của bọn họ cũng nên thay đổi!

Lúc này trong Vệ gia, lão tổ Vệ gia nghe Vệ Mặc Cù báo cáo, sắc mặt nghiêm nghị.

Nửa ngày sau lão tổ Vệ gia mới thở dài nói: “Thời thế rối loạn!”

Vệ Mặc Cù nghi hoặc: “Chẳng phải mọi chuyện đều đã được giải quyết ư? Vệ gia ta không lùi bước cũng không chịu thiệt, đâu có vấn đề gì?”

Lão tổ Vệ gia thở dài nói: “Ánh mắt ngươi phải đưa xa ra chút, chuyện trước mắt đã được giải quyết, thế nhưng sau này thì sao?

Nghe ngươi miêu tả, tính cách tên Sở Hưu kia vô cùng bá đạo, có vẻ cũng có hùng tâm tráng trí, không phải kẻ cam lòng an phận.

Giờ hắn chỉ là tuần sát sứ, mới gây dựng được chút thanh danh trong tuần sát sứ đã dám làm lớn chuyện như vậy, thậm chí đối đầu với Ngụy Cửu Đoan. Chờ tới khi hắn thành chưởng hình quan, khi đó sẽ ra sao?

Ngụy Cửu Đoan đã già, tinh nhuệ chân chính của Quan Trung Hình Đường lại trong Tập Hình Ti, những người kia chỉ giỏi giết người chứ không biết quản lý.

Cho nên tỷ lệ Sở Hưu lên chức thành chưởng hình quan rất lớn.

Giờ Vệ gia ta đã kết thù kết oán với Sở Hưu kia, ngẫm lại tính cách của hắn, nếu hắn thật sự trở thành chưởng hình quan sẽ làm việc ra sao, Vệ gia ta còn yên ổn được sao?”

Vệ Mặc Cù chần chờ nói: “Vậy thưa lão tổ, Vệ gia ta nên làm gì?”

Lão tổ Vệ gia trầm giọng nói: “Chờ! Giờ Sở Hưu kia đang có đại thế, Ngụy Cửu Đoan còn không động được tới hắn nói gì tới Vệ gia ta.

Đợi tới khi hào quang trên người hắn biến mất, không cần Vệ gia ta tới gây sự, người như Ngụy Cửu Đoan chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.

Đến lúc đó chúng ta chỉ cần đứng bên trợ giúp là được, sẽ tự có người giải quyết tên Sở Hưu này!”

Vệ Mặc Cù gật nhẹ đầu, thật ra trong lòng hắn cũng không mấy lo lắng.

Vệ gia bọn họ trải qua bao mưa to gió lớn trên đất Quan Trung này, thậm chí lịch sử gia tộc họ còn dài hơn Quan Trung Hình Đường, kẻ địch có mạnh hơn Sở Hưu cũng từng gặp, chẳng phải cuối cùng cũng bị Vệ gia bọn họ làm thịt cả ư? Một tên Sở Hưu, không tính là gì.

Giờ các thế lực đều thu liễm không muốn động thủ, Sở Hưu thấy dưới trướng mình đã không có chuyện gì bèn căn dặn những người khác vài lời rồi quay lại bế quan.

Ban đầu ở Thủy Vân Quan, Huyền Thành đạo nhân từng giảng đạo về Ngũ Khí Triều Nguyên, Sở Hưu cũng khá tán thành quan điểm của Đạo gia.

Tâm thuộc hỏa nên phải hàng phục tâm viên, ngưng tâm định thần.

Đem ngũ tạng bản thân coi như năm quan ải rèn luyện tỉ mỉ, mỗi thứ đạt tới cực hạn mới có thể khiến ngũ hành trong cơ thể hợp nhất, luân chuyển không thôi, đạt tới đỉnh phong của Ngũ Khí Triều Nguyên, căn cơ thâm hậu.

Có thể nói phương thức tu luyện như vậy tương đối chậm nhưng lại là

cách có thể xây dựng căn cơ vững chắc nhất. Nếu Sở Hưu dùng cách này mài giũa cẩn thận, vậy khi y thật sự vừa đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên cũng đã có thể sánh với võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên đại thành.

Công pháp đạo gia công chính bình thản, mặc dù nhìn ngoài thì như tu luyện chậm chạp nhưng lại chú trọng căn cơ nhất.

Công pháp đầu tiên Sở Hưu nhận được là Tiên Thiên Công của Đạo môn, cho nên việc tu luyện của y cũng mang đậm đấu vết Đạo môn.

Đối với Sở Hưu hiện tại, y xem như Phật Đạo Ma đồng tu, trong đó công pháp Đạo môn xây dựng căn cơ cho y, công pháp Ma môn mang tới lực lượng cường đại cho y.

Về phần công pháp Phật môn lại bao hàm cả công lẫn thủ, có thể đứng giữa điều tiết khiến tu vi Sở Hưu càng thêm hòa hợp.

Sau khi bế quan ba tháng, cảnh giới Sở Hưu thật ra không tăng thêm bao nhiêu nhưng lĩnh ngộ của y đối với cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên đã sâu sắc hơn nhiều, lực lượng ngũ tạng trong cơ thể cũng mạnh mẽ thêm nhiều.

Đây là quá trình tốn công tốn sức, cũng cần đốn ngộ. Giai đoạn trước mặc dù khá phí sức nhưng đến cuối lại có thể cất cánh bay thẳng tới trời.

Ba tháng sau Sở Hưu xuất quan hoạt động đôi chút.

Trong đường khẩu tuần sát sứ phần lớn mọi người đều tới các châu phủ khác hoạt động, chỉ có hai người Đỗ Quảng Trọng cùng Quỷ Thủ Vương tương đối am hiểu việc tạp vụ nội chính nên lưu lại trong đường khẩu tuần sát sứ.

Thấy Sở Hưu xuất quan, Quỷ Thủ Vương hỏi: “Đại nhân bế quan lần này có thu hoạch gì không?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Mới ba tháng mà thôi, sao có thu hoạch gì được? Đúng rồi, thời gian vừa qua Quan Tây có xảy ra chuyện gì không?”

Đỗ Quảng Trọng nghe vậy cũng phải im lặng, đại nhân nhà họ thật bá đạo.

Những tuần sát sứ khác bế quan xong đi ra, câu đầu tiên hỏi chắc chắn là châu phủ dưới tay mình có xảy ra chuyện gì không? Còn đại nhân nhà họ thì hơn hẳn rồi, trực tiếp hỏi đất Quan Tây có xảy ra chuyện gì không, y làm vậy khác gì đặt mình lên vị trí Ngụy Cửu Đoan?

Đương nhiên giờ Sở Hưu cũng có tư cách hỏi như vậy.

Toàn bộ đất Quan Tây, ngoại trừ những châu phủ Ngụy Cửu Đoan trực tiếp quản lý, chuyện làm ăn buôn bán những nơi khác đều nằm trong tay Sở Hưu.

Hơn nữa các thế lực võ lâm tại Quan Tây, trừ hai đại tộc Vệ gia cùng Trương gia, còn lại đều đã lựa chọn gia nhập dưới trướng Sở Hưu.

Còn các tuần sát sứ như Khương Đào Nhiên, giờ bọn họ kính sợ Sở Hưu còn hơn Ngụy Cửu Đoan. Có thể nói hiện tại Sở Hưu ngoại trừ không có chức chưởng hình quan, còn quyền lực của y đã không thua chưởng hình quan chính hiệu như Ngụy Cửu Đoan!

Quỷ Thủ Vương ở bên cạnh nói: “Thời gian vừa qua khá yên ổn, những thế lực võ lâm Quan Tây đều rất thành thật.

Vệ gia cùng Trương gia cũng khá an phận, không có động tĩnh gì.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, y cũng đoán được kết quả như vậy, dù sao giờ y đang có đại thế trên người, Vệ gia cùng Trương gia không phải ngu ngốc, đương nhiên sẽ không tới gây sự với y trong lúc này.

Có điều Đỗ Quảng Trọng lại đột nhiên nói: “Có điều mấy ngày trước bên tổng có tin truyền lại. Bên Đông Tề xảy ra một án mạng, cả nhà của trường chủ của Phi Mã Mục Trường - Thu Chấn Thanh bị diệt môn, chuyện này thậm chí kinh động tới hoàng tộc Đông Tề, cho nên giờ bên hoàng tộc Đông Tề phái người tới tổng đường, muốn tổng đường cho người điều tra chuyện này, nghe nói trả giá rất cao. Giờ tổng đường đang suy nghĩ xem nên điều ai tới điều tra.”

Nghe câu nói này, Sở Hưu sửng sốt, trường chủ Phi Mã Mục Trường - Thu Chấn Thanh chết rồi? Cốt truyện gốc lại xảy ra sai lệch rồi!

Phi Mã Mục Trường là nông trường lớn nhất Đông Tề, ngựa được thuần dưỡng tại đó đều được cung cấp cho quân đội Đông Tề.

Thu Chấn Thanh thân là trường chủ Phi Mã Mục Trường, hắn không phải người của triều đình Đông Tề mà là người giang hồ. Ngựa của Phi Mã Mục Trường ban đầu cũng bán cho các thế lực giang hồ để đi đường.

Chỉ có điều về sau do giống ngựa khá tốt cho nên Phi Mã Mục Trường bị triều đình Đông Tề nhắm vào, Thu Chấn Thanh cũng khá thức thời, trực tiếp hiến tặng Phi Mã Mục Trường lên cho triều đình Đông Tề, nhảy lên thành người trong triều đình.

Triều đình Đông Tề cũng có qua có lại, công việc đều cần người có chuyên môn, Phi Mã Mục Trường vẫn do Thu Chấn Thanh quản lý, hơn nữa triều đình Đông Tề cũng bỏ lượng lớn tiền tài và tài nguyên giao cho Thu Chấn Thanh, để y mở rộng Phi Mã Mục Trường, nhưng ngựa sản xuất được chủ yếu cung cấp cho quân đội Đông Tề.

Vốn một kẻ nuôi ngựa danh tiếng có lớn đến đâu đi nữa cũng chẳng thể tính là nhập lưu, nhưng trong cốt truyên gốc, Thu Chấn Thanh lại bất ngờ nhận được một môn công pháp thượng cổ vô cùng cường đại từ một hải đảo Đông Hải, có thể dự đoán thiên cơ, nhìn thấu biến hóa tam tài thiên địa nhân, uy năng vô cùng cường đại.

Thu Chấn Thanh bế quan ba năm lĩnh ngộ thần công, bước thẳng lên cảnh giới tông sư võ đạo, chỉ xuất một chiêu đã đánh trọng thương một tông sư Ma đạo. Từ đó trở đi Thu Chấn Thanh giương danh giang hồ, thậm chí ngay cả triều đình Đông Tề cũng cho hắn nhiều ưu đãi hơn, để hắn tiếp tục ở lại Phi Mã Mục Trường.

Một đại nhân vật thanh danh hiển hách trong cốt truyện gốc như vậy, nhưng giờ lại đã chết. Mọi thứ đã thay đổi tới mức Sở Hưu không hiểu thấu nữa.

Nhiệm vụ
Chương 277 Nhiệm vụ

Một vị đại nhân trong tương lai lại đột nhiên mất đi như vậy khiến Sở Hưu cũng không kịp phản ứng lại.

Đến lúc y tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên Sở Hưu nghĩ tới là việc này rốt cuộc có gì lợi và hại cho y.

Dù sao mọi thứ cũng đã thay đổi, Thu Chấn Thanh sống hay chết cũng chẳng liên quan gì tới y, nhưng y rất coi trọng môn công pháp trong tay Thu Chấn Thanh.

Sở Hưu biết vị trí một số công pháp cường đại, cũng biết nó nằm trong tay ai. Nhưng vấn đề là thực lực của y bày ngay đấy, có muốn đoạt cũng chẳng nổi.

Sở Hưu đương nhiên muốn có môn công pháp trong tay Thu Chấn Thanh nhưng vấn đề ở chỗ Thu Chấn Thanh là trường chủ Phi Mã Mục Trường, bản thân còn là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa Phi Mã Mục Trường là sản nghiệp của triều đình, với tu vi kém cỏi hiện giờ của Sở Hưu, muốn đoạt đồ trong tay Thu Chấn Thanh khác nào tự sát?

Sở Hưu đột nhiên quay sang hỏi Đỗ Quảng Trọng: “Lúc chết thực lực Thu Chấn Thanh ra sao?”

Đỗ Quảng Trọng ngẩn người nói: “Là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều Phi Mã Mục Trường vô cùng quan trọng đối với triều đình Đông Tề. Cho nên chuyện này mới kinh động tới hoàng thất Đông Tề, còn khiến họ phải tới Quan Trung Hình Đường ta mời người điều tra.”

Đỗ Quảng Trọng còn tưởng Sở Hưu hỏi thực lực Thu Chấn Thanh ra sao là vì tò mò vì sao việc này kinh động tới hoàng tộc Đông Tề.

Sở Hưu nghe vậy ánh mắt lộ ra sắc thái lạ.

Nếu như vậy, giờ Thu Chấn Thanh chắc hẳn đã nhận được môn công pháp kia nhưng lại chưa tu luyện thành công. Có điều không biết vì sao hắn bị người ta giết chết?

Trước mắt Sở Hưu cũng không biết sau khi Thu Chấn Thanh chết môn công pháp kia có rơi vào tay những người khác không, thậm chí y không biết cái chết của Thu Chấn Thanh liệu có liên quan gì tới môn công pháp này không. Có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc Sở Hưu qua đó điều tra một phen. Nếu công pháp còn chưa bị người khác cướp mất, vậy lần này Sở Hưu kiếm lợi lớn.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp hỏi: “Bên đường chủ định phái ai đi?”

Đỗ Quảng Trọng nói: “Trước mắt còn chưa quyết định, người chết tuy không phải tông sư võ đạo những chuyện này đã khiến hoàng tộc Đông Tề chú ý, cho nên đường chủ đại nhân định chọn một số tinh nhuệ tới Đông Tề. Đại nhân ngài cũng hứng thú à?”

Đỗ Quảng Trọng lấy làm lạ, chuyện này với người khác còn là việc tốt

nhưng với Sở Hưu lại đâu mấy ý nghĩa?

Bộ đầu giang hồ được các thực lực khác mời đi đương nhiên có thêm chút thu nhập bên ngoài, chắc chắn cao hơn bổng lộc Quan Trung Hình Đường.

Nhưng Sở Hưu đâu có thiếu tiền? Toàn bộ chuyện buôn bán thương mại tại Quan Tây đều nằm trong tay Sở Hưu, chút tiền lẻ ấy cũng chướng mắt.

Huống hồ về mặt thực lực mặc dù Sở Hưu là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi tại Quan Trung Hình Đường, nhưng mấy bản lĩnh giữ nhà của Quan Trung Hình Đường như năng lực thăm dò dấu vết, theo dấu hung thủ vân vân, y đâu biết thứ gì? Thậm chí bộ đầu giang hồ Cảnh giới Tiên Thiên còn khá hơn Sở Hưu.

Cho nên trước nay Đỗ Quảng Trọng đều cảm thấy Sở Hưu không nên làm tuần sát sứ, y tới Tập Hình Ti mới càng phù hợp.

Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là có hứng thú, ta tới tổng đường một chuyến xem có nhận chuyện này được không.”

Nhiệm vụ của Hình Đường mặc dù đều do đường chủ đích thân phân phó, nhưng Sở Hưu đương nhiên có cách nhận lấy nhiệm vụ này.

Căn dặn Đỗ Quảng Trọng cùng Quỷ Thủ Vương vài câu xong, Sở Hưu trực tiếp tới Quan Trung Thành, có điều y không trực tiếp tới tổng đường mà qua chỗ Sở Nguyên Thăng trước.

Thấy Sở Hưu tới, Sở Nguyên Thăng còn tưởng y tới Quan Trung làm việc, không ngờ Sở Hưu lại nói: “Lần này ta tới cần nhờ Sở đại nhân ngươi giúp một chút.”

Sở Nguyên Thăng vung tay lên nói: “Có gì cần? Sở huynh đệ cứ nói thẳng là được.”

Những người khác nhờ giúp đỡ, đại đa số thời điểm Sở Nguyên Thăng đều đáp ứng, nói chi tới Sở Hưu.

Đối với Sở Nguyên Thăng hiện tại, hắn tự nhận là người thân của Sở Hưu, quan hệ vô cùng thân thiết.

Sở Hưu nói: “Là thế này, nghe nói bên phía Đông Tề có một vụ án cần người tới tra xét, vừa hay ta cũng chuẩn bị tới Đông Tề một chuyến.

Ta cùng đệ tử Thương Dương Mạc gia Mạc Thiên Lâm là hảo hữu, đối phương cũng hẹn ta trao đổi vài chuyện. Vừa vặn giờ ta đang không có lý do nên muốn mượn vụ án này qua Đông Tề một chuyến.”

Sở Hưu giao hảo cùng Mạc Thiên Lâm của Thương Dương Mạc gia, chuyện này rất nhiều người biết. Sở Nguyên Thăng cũng không nghi ngờ gì mà nói thẳng: “Yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta, vừa hay mai đường chủ sẽ quyết định chọn người. Sở huynh đệ, thực lực của ngươi bày ngay đấy, đường chủ chắc chắn sẽ không cự tuyệt.”

Sở Hưu chắp tay một cái nói: “Vậy phải phiền Sở đại ca rồi.”

“Giữa chúng ta còn cần khách khí làm gì? đi thôi, qua chỗ ta uống rượu nào.” Sở Nguyên Thăng trực tiếp lôi kéo Sở Hưu vào trạch viện của mình.

Sáng sớm hôm sau, từ tinh mơ Sở Nguyên Thăng đã tới đại sảnh của Quan Trung Hình Đường.

Lúc này trong đại sảnh ngoại trừ Quan Tư Vũ cùng Tam thủ lĩnh Tập Hình Ti, Huyết U Đồ - Tư Minh ra, còn một thái giám mặc áo gấm màu đen, mặt trắng không râu.

Thái giám kia dùng giọng cao cao bén nhọn chậm rãi nói: “Quan đường chủ, lần này bệ hạ phái ta tới đã nói, nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này. Quan Trung Hình Đường tốt nhất nên phái thêm một số người tới đó, sau này ban thưởng cũng không ít đâu.”

Quan Tư Vũ gật gật đầu, vừa định nói gì lại thấy Sở Nguyên Thăng được người dẫn vào.

Quan Tư Vũ giới thiệu cho Sở Nguyên Thăng: “Vị này là phó tổng quản chưởng ấn Điện Tiền Ti trong đại nội Đông Tề, Vương Cẩn Vương công công.”

Sở Nguyên Thăng gật nhẹ đầu, lần này Đông Tề phái người có chức tước không thấp tới.

Đại nội Đông Tề tổng cộng có tam ti, là cơ cấu chỉ trung thành với hoàng thất, trong đó tổng quản đều là đại thái giám cấp bậc tông sư võ đạo.

Trong truyền thuyết đại nội Đông Tề còn có một vị đại tổng quản tam ti, thống trị tất cả lực lượng trong đại nội Đông Tề, là một lão quái vật đã hầu hạ hoàng thất Đông Tề tới mấy đời, thực lực cao thâm cường hãn kinh người.

Vương Cẩn này mặc dù chỉ là phó tổng quản nhưng cũng là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hẳn cũng là tâm phúc của hoàng đế. Hoàng thất Đông Tề phái hắn ra chứng tỏ rất coi trọng chuyện này.

Sau đó Quan Tư Vũ lại chỉ vào Sở Nguyên Thăng nói: “Đây là Sở Nguyên Thăng, hậu duệ của đường chủ đời trước của Quan Trung Hình Đường, Sở Cuồng Ca.”

Vương Cẩn nghe tới tên Sở Cuồng Ca lập tức đứng dậy chắp tay với Sở Nguyên Thăng: “Hóa ra là Quan Trung Đại Hiệp, ta thất lễ rồi.

Đừng nhìn ta chỉ là hoạn quan, bình sinh ta kính nể nhất chính là người như Sở cự hiệp, chỉ hận không thể tận mắt chứng kiến chiến công của Sở cự hiệp. Thật đáng tiếc!”

Dáng vẻ này của Vương Cẩn không như giả vờ, thậm chí thái độ của hắn với Sở Nguyên Thăng còn tốt hơn đối với Quan Tư Vũ.

Sở Nguyên Thăng mỉm cười, không mấy để ý.

Rất nhiều người giống như Vương Cẩn, vừa gặp đã nhắc tới phụ thân hắn, nói mình kính nể bái phục cỡ nào. Hắn gặp quá nhiều, cũng quá quen rồi.

Quan Tư Vũ hỏi: “Nguyên Thăng, ngươi có chuyện gì vậy? ta đang trao đổi cùng Vương công công, nếu ngươi không vội thì chờ chút, lát hẵng nói.”

Sở Nguyên Thăng nói: “Ta tới chính là vì việc này.

Quan đại ca, chẳng phải ngươi còn đắn đo không biết cử ai tới Đông Tề à? Ngươi thấy Sở Hưu ra sao?

Trong số những võ giả Quan Trung Hình Đường, thực lực Sở Hưu là mạnh nhất trong giới trẻ, hơn nữa hắn còn từng tới Tế Châu Phủ Đông Tề, nơi đó cách Phi Mã Mục Trường không xa. Phái hắn đi chẳng phù hợp sao?”

Sở Hưu do Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, giờ Sở Nguyên Thăng muốn đề cử Sở Hưu chấp hành nhiệm vụ lần này, vậy cũng rất bình thường.

Có điều điểm duy nhất khiến Quan Tư Vũ lo lắng là năng lực của Sở Hưu.

Về mặt thực lực thì không cần nhiều lời, trên Thần Binh Đại Hội, biểu hiện của Sở Hưu đã chứng minh hết thảy.

Nhưng lần này Quan Trung Hình Đường bọn họ phái người tới tra án, bảo Sở Hưu giết người còn được, nhưng bảo y đi tra án, y có làm được không?

Đúng lúc này Vương Cẩn đột nhiên nói: “Sở Hưu mà các ngươi nói có phải Sở Hưu xuất hiện trên Thần Binh Đại Hội, phế bỏ Thẩm Bạch của Thương Lan Kiếm Tông, giết chết Đồng Khai Thái của Tà Cực Tông, đứng hạng sáu trên Long Hổ Bảng phải không?”

Sở Nguyên Thăng gật đầu nói: “Đúng vậy, Vương công công từng nghe tới tên hắn à?”

Vương Cẩn gật đầu nói: “Tuấn kiệt trẻ tuổi xuất sắc nhất thế hệ này của Quan Trung Hình Đường , đương nhiên chúng ta phải nghe danh chứ. Mấy tháng trước hắn vô cùng uy phong tại Thần Binh Đại Hội. Tên Sở Hưu này không tệ, để hắn đi đi.”

Lần này bệ hạ đích thân căn dặn Vương Cẩn hắn, cần làm thật ổn thỏa, mời thêm người tới.

Nhưng vấn đề là Vương Cẩn thật sự không hiểu nhân sự nội bộ Quan Trung Hình Đường ra sao.

Giờ được Sở Nguyên Thăng nhắc nhở như vậy, Vương Cẩn mới nhớ ra Sở Hưu có danh tiếng khá lớn, có thể nói còn nổi tiếng hơn chính thành chín các võ giả Quan Trung Hình Đường khác.

Nếu vậy chọn Sở Hưu chắc hẳn không sai, dù sao theo Vương Cẩn, thanh danh thực lực càng mạnh, năng lực bản thân chắc cũng càng tốt.

Nghe Vương Cẩn nói vậy, Quan Tư Vũ đành nói: “Vậy được rồi, lần này để Sở Hưu dẫn đầu tới Đông Tề, mang thêm một số người nữa đi cùng.

Sở Hiếu Đức nghĩa tử Sở Tư Ma, Trình Chu Hải đệ tử Tiêu Tập, Vương Thiên Bình đệ tử mới nhận của Ân Bá Thông, cùng Chu Bình đệ tử của Tư Minh ngươi. Tất cả cùng đi theo, do Sở Hưu cầm đầu.”

Quan Tư Vũ cũng sợ một mình Sở Hưu không chống đỡ nổi cục diện, trong số các vị này, đừng nhìn Sở Hiếu Đức cùng Trình Chu Hải tuổi còn trẻ, họ đều là bộ đầu giang hồ kinh nghiệm phong phú, sở trường tra xét dấu vết.

Trước đó đệ tử của Ân Bá Thông là Lệ Thiên Hào bị Sở Hưu phế bỏ, hắn lại thu nhận một đệ tử mới tên Vương Thiên Bình, cũng là một bộ đầu giang hồ lão luyện tại Quan Trung Hình Đường, năng lực phương diện này cũng không tệ.

Người duy nhất không am hiểu tra án sợ rằng chỉ có Sở Hưu cùng Chung Bình. Có điều vậy cũng không sao, hai vị này chỉ cần giỏi giết người là được.

Quan Tư Vũ quay đầu lại nói với Vương Cẩn: “Những người này đều là nhân vật ưu tú nhất trong giới trẻ của Quan Trung Hình Đường. Ta phái họ đi như vậy, Vương công công có hài lòng không?”

Vương Cẩn gật đầu nói: “Được, không tệ, Vậy lần này phiền Quan đường chủ rồi.”

Vương Cẩn làm sao biết tình hình cụ thể về đám người Sở Hưu, mặc dù sao hắn cũng chỉ nghe được những người này hoặc là đệ tử nghĩa tử của chưởng hình quan, hoặc là đệ tử thủ lĩnh Tập Hình Ti, nghe có vẻ không phải hạng phàm tục. Chỉ cần dẫn họ về Đông Tề, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành phân nửa.

Người chết là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, không phải tông sư võ đạo, dẫn đám người Sở Hưu về đã đủ rồi.

Thu Chấn Thanh
Chương 278 Chương 278. Thu Chấn Thanh

Ngoài cửa tổng bộ Hình Đường, Sở Hưu và những võ giả được điểm danh đi Đông Tề đều đã có mặt.

Trong đó Sở Hưu cùng Sở Hiếu Đức và Chung Bình không tính quá quen, gặp mặt xong hai bên chỉ chào hỏi nhau một tiếng mà thôi.

Còn Trình Chu Hải đã từng giao thủ với Sở Hưu, coi như tâm phục khẩu phục y, hắn cười tủm tỉm nói: “Sở huynh, lại gặp mặt rồi, quả không hổ là người đánh bại được ta. Ta biết ngay ngươi sẽ giương danh trên Thần Binh Đại Hội mà.”

Chung Bình ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Đánh bại ngươi thì nhiều người làm được, nhưng giương danh trên giang hồ thì chưa chắc.”

Thu Chấn Thanh nhún vai với Sở Hưu nói: “Nói chuyện với cái loại không biết đùa như ngươi đúng là nhàm chán, Sở huynh, vụ án lần này Quan đường chủ bảo ngươi dẫn đầu, có tin tức gì không?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta cũng chỉ nghe nói đôi chút, biết được đại khái mà thôi, huống hồ phương diện này ta không am hiểu, vẫn phải nhờ vào chư vị thôi.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, cả Thu Chấn Thanh cùng Sở Hiếu Đức đều thêm chút hảo cảm với Sở Hưu.

Bọn họ biết Chung Bình cùng Sở Hưu đều không am hiểu tra xét dấu vết, nhưng do danh tiếng cùng thực lực cả Sở Hưu lớn nhất cho nên đường chủ mới giao cho Sở Hưu dẫn đầu.

Thu Chấn Thanh chỉ sợ Sở Hưu bảo thủ cố chấp, ngoài nghề chỉ huy trong nghề, vậy vụ án này khó mà tra nổi.

Vụ án này được hoàng thất Đông Tề coi trọng như vậy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ phần thưởng cũng không ít, nhưng nếu bọn họ làm hỏng việc, không chỉ làm tổn hại thanh danh Quan Trung Hình Đường, khi trở về cũng sẽ bị phạt.

Giờ xem ra Sở Hưu cũng tự biết mình, hiểu chuyện chuyên môn cần người chuyên nghiệp làm.

Lúc này một võ giả Ngoại Cương cảnh hơn ba mươi tuổi đi tới chắp tay với mọi người áy náy cười nói: “Chư vị, xin lỗi, tại hạ tới muộn.”

Trình Chu Hải âm thầm truyền âm cho Sở Hưu: “Tên này chính là đệ tử mà Ân Bá Thông vừa thu nhận, Vương Thiên Bình. Sở huynh cẩn thận một chút, tên này nổi danh là kẻ khẩu Phật tâm xà.

Sau lần trước Lệ Thiên Hào bị ngươi phế bỏ, dẫu sao Ân Bá thông cũng phải thu nhận một đệ tử giữ thể diện, Vương Thiên Bình này thực lực bình thường nhưng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, xử lý vài đối thủ cạnh tranh, lại thêm hắn giỏi nịnh nọt nên mới thành đệ tử Ân Bá Thông.”

Lúc này Vương Thiên Bình đi tới trực tiếp chắp tay với Sở Hưu, tư thái cúi thấp vô cùng: “Vị này hẳn là Sở Hưu Sở đại nhân? Sở đại nhân quả không hổ là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi Quan Trung Hình Đường ta, tuấn kiệt có một không hai, nhiệm vụ lần này có Sở đại nhân dẫn dắt chắc chắn sẽ vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái hoàn thành!”

Sở Hưu híp mắt nhìn Vương Thiên Bình.

Theo lý mà nói hắn là đệ tử của Ân Bá Thông, thái độ với Sở Hưu nên mang địch ý mới đúng, kết quả tên này lại khá nhún nhường, thậm chí có ý nịnh bợ như vậy.

Trên thực tế chút mưu vặt của hắn cũng bị Sở Hưu nhìn thấu, người này đúng như Trình Chu Hải nói, là kẻ khẩu phật tâm xà.

Mặt ngoài là hắn nịnh bợ Sở Hưu, nói lời hay ý đẹp tâng bốc Sở Hưu, nhưng xung quanh Sở Hưu còn có Trình Chu Hải, Sở Hiếu Đức, tất cả đều là tuấn kiệt trẻ tuổi tại Quan Trung Hình Đường. Vương Thiên Bình nói vậy là định tâng bốc Sở Hưu, khích bọn Trình Chu Hải oán hận và không phục Sở Hưu.

Chỉ có điều tính toán này của hắn đã là sai lầm, cho dù nghe hắn nói vậy, bọn Trình Chu Hải cũng không có gì không phục.

Không phải tâm địa họ rộng lượng mà do ban đầu khi tỷ thí Sở Hưu đã thể hiện thực lực hoàn toàn áp đảo bọn họ, xứng danh người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường. Đây chỉ là lời nói thật, bọn họ có gì mà ghen tị?

Vương Thiên Bình không chứng kiến trận chiến đó, giờ còn chơi mấy trò vặt này trước mặt Sở Hưu, rõ là nực cười.

Lúc này Sở Hưu chỉ nhìn Vương Thiên Bình, không nói gì.

Mãi tới lúc Vương Thiên Bình bị nhìn tới mức sợ hãi hắn mới thản nhiên nói: “Nhiệm vụ lần này do đường chủ đích thân phân phó, đối phương còn là người của hoàng tộc Đông Tề, chuyện lớn như vậy ngươi lại nói với ta là nhẹ nhàng với lại thoải mái ư? Thái độ lười biếng như vậy có làm được nhiệm vụ không? Có cần ta nói với đường chủ thay người khác không?”

Vương Thiên Bình biến sắc cười gượng nói: “Sở đại nhân nói đùa rồi, tại hạ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đến lúc đó chúng ta đều cần nghiêm túc điều tra, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, vậy mới không phụ kỳ vọng của đường chủ.”

Cảnh cáo Vương Thiên Bình một câu, lúc này Chưởng ấn ti Phó tổng quản Vương Cẩn cũng dẫn người tới.

Sở Hưu chắp tay với Vương Cẩn nói: “Tham kiến Vương công công.”

Thấy khí thế trên người Sở Hưu, Vương Cẩn hài lòng gật đầu nói: “Ngươi là Sở Hưu? Ừm, không tệ, Quan đường chủ đã giao mọi việc cho ngươi, ta cũng tin tưởng ánh mắt của Quan đường chủ, mau chóng tra rõ bản án này, chúng ta cũng có thể báo cáo lại cho bệ hạ. Các ngươi chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng rất lớn.”

Sở Hưu chắp tay nói: “Vương công công xin cứ yên tâm, chuyện chuyên môn cứ giao cho người chuyên nghiệp xử lý. Phương diện này Quan Trung Hình Đường chúng ta tuyệt đối là chuyên nghiệp.”

Vương Cẩn gật đầu nói: “Vậy thì được, chúng ta lên đường thôi.”

Nói xong đám người trực tiếp cưỡi khoái mã dùng tốc độ nhanh nhất khởi hành tới Đông Tề.

Trên đường Sở Hưu hỏi Vương Cẩn: “Vương công công, Thu Chấn Thanh bị giết, bên phía Đông Tề có phát hiện manh mối gì không?”

Đám người Trình Chu Hải cũng nghiêng tai lắng nghe, lời này là Sở Hưu hỏi thay bọn họ, dù sao chuyện này họ mới là những người am hiểu.

Vương Cẩn lắc đầu nói: “Gần như không có manh mối gì, mặc dù Thu Chấn Thanh là trường chủ của Phi Mã Mục Trường nhưng hắn không thể ở mãi trong trại chăn nuôi được, mà thường ở trong một điền trang cạnh trại.

Hơn nữa Thu Chấn Thanh tính cách đơn giản không thích xa hoa, hắn không có đệ tử, trong điền trang cũng chỉ có vợ con của hắn cùng năm người hầu phụ giúp việc sinh hoạt hàng ngày. Kết quả chỉ trong một đêm tất cả đều bị giết, ba ngày sau người của Phi Mã Mục Trường lấy làm lạ vì đã lâu ngày Thu Chấn Thanh không xuất hiện, tự mình tới điền trang tìm hắn mới phát hiện hắn đã chết.”

“Vậy bình thường Thu Chấn Thanh có kẻ thù gì không?” Sở Hưu lại hỏi.

Vương Cẩn lắc đầu nói: “Chuyện giang hồ báo thù đúng là có khả năng nhất, bên Đông Tề cũng có người điều tra nhưng không hề có manh mối gì.

Khi Thu Chấn Thanh chưa gia nhập Đông Tề, nói thẳng ra thì chỉ là người buôn ngựa, nửa người giang hồ nửa người làm ăn, hơn nữa hay có thiện chí giúp đỡ người khác, thanh danh cũng rất khá.

Nghe nói có một số người giang hồ nghèo khổ không mua nổi ngựa, Thu Chấn Thanh sẽ chủ động đưa tặng, không nhận một đồng bạc.

Sau khi Thu Chấn Thanh gia nhập triều đình Đông Tề, triều đình Đông Tề càng không keo kiệt với người mình. Thực lực của Thu Chấn Thanh tăng cường, quy mô của Phi Mã Mục Trường cũng sẽ mở rộng.

Từ đó trở đi, Thu Chấn Thanh cũng trợ giúp một số người giang hồ qua lại Phi Mã Mục Trường, kết được không ít thiện duyên, chỉ cần hắn có thể giúp được, lại không vi phạm đạo nghĩa giang hồ, thường thì Thu Chấn Thanh sẽ không cự tuyệt.

Theo ta thấy, Thu Chấn Thanh mới thật sự là người nhân nghĩa, ít ra cũng khá hơn cái loại nhân nghĩa bỏ đi của Tụ Nghĩa Trang bên Bắc Yên nhiều.

Bao năm qua, không ít người nhận được ân huệ của Thu Chấn Thanh, nhưng nếu nói ai có thù với hắn lại không tìm ra nổi.”

Sở Hưu nhướn mày, y thật sự không ngờ Thu Chấn Thanh lại có danh tiếng tốt như vậy.

Chỉ có điều trong cốt truyện gốc, Thu Chấn Thanh nổi danh là nhờ hắn vô tình nhận được bộ công pháp kia.

Dù sao thiên phú thực lực Thu Chấn Thanh đều chỉ coi là bình thường, Phi Mã Mục Trường mặc dù quy mô không nhỏ nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là chăn ngựa.

Nhưng Thu Chấn Thanh lại dùng một môn công pháp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, có thể thấy môn công pháp này cường đại tới mức nào, cho nên phần lớn mọi người đều đặt ánh mắt lên bộ công pháp đó.

Lần này Sở Hưu cũng nghi ngờ cái chết của Thu Chấn Thanh có liên quan tới bộ công pháp kia, chỉ hy vọng y nghĩ sai, bằng không lần này Sở Hưu đi uổng công rồi.

Nửa tháng sau đám người Sở Hưu tới Tế Châu Phủ, có điều bọn họ không vào châu phủ mà trực tiếp tới thôn trang của Thu Chấn Thanh.

Phi Mã Mục Trường nằm trên một bình nguyên phía đông Tế Châu Phủ, điền trang của Thu Chấn Thanh cách Phi Mã Mục Trường không xa, diện tích cũng không lớn. Đúng như Vương Cẩn nói, Thu Chấn Thanh sống rất đơn giản.

Tỷ như Sở Hưu từng thấy trạch viện của La gia tại Kiến Châu Phủ, phải xa hoa hơn điền trang của Thu Chấn Thanh tới trăm lần.

Thế nhưng một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất như Thu Chấn Thanh lại ở nơi như vậy, quả thật là vô cùng giản dị. Đặc biệt là tài sản của Phi Mã Mục Trường thậm chí còn giàu có hơn một số tông môn.

Sau khi bước vào điền trang, bên trong vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, Vương Cẩn lập tức cau mày.

Lúc này trong đình viện của điền trang, một thanh niên hơn hai mươi tuổi tức giận nới với một võ giả trung niên thân mặc chiến giáp: “Vị đại nhân này, ta phận là con, nhưng giờ phụ thân chết, thậm chí không được thấy thi thể, không có tư cách tế bái hay sao?”

Võ giả trung niên mặc chiến giáp sắc mặt lạnh băng, bản thân cũng có tu vi cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nghe vậy chỉ lạnh lùng nói: “Thu công tử, xin lỗi, bên trên đã có lệnh, trước khi người của Quan Trung Hình Đường tới không ai được phép chạm vào thi thể. Dù là tòa điền trang này cũng đã bị Long Kỵ Cấm Quân ta tiếp quản, không ai được tự ý ra vào!”

Thanh niên kia sắc mặt đau buồn, bên cạnh hắn còn năm võ giả, bốn nam một nữ, thực lực đều không yếu, ba Ngũ Khí Triều Nguyên cùng hai Tam Hoa Tụ Đỉnh, lúc này ai nấy đều khuyên can an ủi thanh niên kia.

Vương Cẩn đi vào cau mày nói: “Mất trật tự, chuyện gì xảy ra vậy?”

Thấy ánh mắt mọi người nhìn lại, Vương Cẩn nói với Sở Hưu: “Vị này là tham tướng Phá Phong Doanh của Long Kỵ Cấm Quân, Trường Minh Đao - Phương Trấn Kỳ, cũng là người bệ hạ phái tới hiệp trợ phá án lần này.”

Nhìn Phương Trấn Kỳ, ánh mắt Sở Hưu không khỏi lộ vẻ kỳ quái. Lúc trước để trốn thoát khỏi sự truy sát của Thiên Tội đà chủ, y đã giả mạo Long Kỵ Cấm Quân, cũng dùng chính lệnh bài của Phá Phong Doanh.

Ngày trước, mấy tên Long Kỵ Cấm Quân chết tại Sở gia cũng là người của Phá Phong Doanh, kể cả lão cha hờ của Sở Hưu cũng vậy.

Chỉ có điều Sở Hưu thật sự không ngờ hôm nay lại gặp phải chính chủ.

Giang Đông Ngũ Hiệp
Chương 279 Giang Đông Ngũ Hiệp

Lý Quỳ gặp Lý Quỳ, Sở Hưu chẳng hề e ngại, thoải mái chắp tay với Phương Trấn Kỳ nói: “Tại hạ ra mắt Phương tướng quân.”

Chuyện Sở Hưu giả mạo Long Kỵ Cấm Quân không mấy ai biết.

Thiên Tội đà chủ đã về tổng bộ Thanh Long Hội, đoán chừng Long Kỵ Cấm Quân cũng không có giao tiếp gì với hắn.

Còn bên Bạch Hổ Đường, vị đường chủ bị lừa đã bị Thiên Tội đà chủ giết chết, đã không có chứng cớ, vậy việc gì Sở Hưu phải sợ?

Phương Trấn Kỳ nhìn Sở Hưu gật đầu, ngữ khí lạnh lùng nói: “Mọi thứ trong trang viên đều được giữ nguyên, thi thể cũng được bảo tồn, các ngươi có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.”

Vương Cẩn nhìn những người trong trang, cau mày nói: “Bọn họ là ai? Sao lại ở đây làm loạn như vậy? Chẳng phải bệ hạ đã có lệnh rồi à? Trước khi người của Quan Trung Hình Đường tới không cho phép người ngoài bước vào điền trang.”

Phương Trấn Kỳ còn chưa nói gì, thanh niên kia đã mang vẻ mặt buồn bã nói: “Đây là điền trang của Thu gia ta, giờ phụ thân ta chết oan chết uổng, sao ta lại thành người ngoài?”

Vương Cẩn kinh ngạc nói: “Con trai Thu Chấn Thanh chẳng phải đã chết rồi à? Hắn rốt cuộc là ai?”

Phương Trấn Kỳ thản nhiên nói: “Hắn là con tư sinh của Thu Chấn Thanh, Thu Đông Mậu. Hắn vẫn luôn ở bên Thương Dương Quận, lần này nghe tin Thu Chấn Thanh đã mất nên mới chạy tới.”

Vương Cẩn gật nhẹ đầu, Sở Hưu lại đứng sau lưng Vương Cẩn, bí mật truyền âm hỏi: “Vương công công, chuyện con tư sinh này rốt cuộc là sao? Thu Chấn Thanh là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn cũng không phải người của thế gia gì, sao còn có con tư sinh?”

Bình thường những phú thương có tiền thường thê thiếp thành đàn, võ giả cấp bậc như Thu Chấn Thanh lại có thân phận là trường chủ Phi Mã Mục Trường, muốn bao nhiêu nữ nhân mà chẳng được?

Hơn nữa các đại thế gia thường vì giữ sự cao quý của huyết mạch mới hay tìm những con gái trong thế gia cùng cấp bậc thông gia. Con cháu những thế gia như vậy mới hay có con tư sinh bên ngoài. Thu Chấn Thanh chỉ là một võ giả dân dã, đương nhiên càng nhiều con càng tốt, sao lại có con tư sinh?

Vương Cẩn truyền âm giải thích: “Thu Chấn Thanh khởi nghiệp từ tầng chót dân gian, quả thật là người giang hồ tầng thấp nhất, làm áp tiêu chăn ngựa cho người ta, người vợ cũng theo hắn từ khi hắn còn chưa giàu có gì. Từ đó trở đi Thu Chấn Thanh đã thề cả đời này chỉ yêu mình vợ hắn, chuyện này thậm chí còn thành một chuyện tình đẹp lưu truyền trong võ lâm Đông Tề.

Cho nên Thu Chấn Thanh có con tư sinh thật, vậy hắn cũng thẹn với lời

hứa cùng vợ mình, nuôi dưỡng con riêng bên ngoài cũng rất bình thường.”

Nói xong Vương công công nhìn Phương Trấn Kỳ, Phương Trấn Kỳ cũng gật nhẹ đầu, chứng minh Thu Đông Mậu quả thật là con trai của Thu Chấn Thanh.

Long Kỵ Cấm Quân có con đường tình báo riêng của mình, nếu Thu Đông Mậu này là giả mạo, hắn đã chẳng vào được điền trang.

“Những người còn lại là ai?” Vương Cẩn hỏi.

Phương Trấn Kỳ thản nhiên nói: “Là Giang Đông Ngũ Hiệp, bọn họ ngày trước nhận ân huệ của Thu Chấn Thanh cho nên hộ tống đứa con duy nhất còn lại của Thu Chấn Thanh tới đây, đồng thời còn ‘không biết tự lượng sức mình’ muốn báo thù cho Thu Chấn Thanh.”

Giọng nói của Phương Trấn Kỳ mang đậm vẻ chế nhạo, ngay triều đình Đông Tề bọn họ còn không tra ra hung thủ, đám người này còn muốn báo thù giúp người ta?

Có điều Sở Hưu nghe tới Giang Đông Ngũ Hiệp lại bất giác nhìn đối phương thêm vài lần.

Năm người tự xưng là Giang Đông Ngũ Hiệp này xuất thân từ vùng Giang Đông ở Đông Tề, bắt chước Tụ Nghĩa Trang kết nghĩa kim lan, dốc lòng hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn trợ nguy.

Hành động kết nghĩa kim lan này theo loại người chủ nghĩa hiện thực như Sở Hưu, quả thật rất nực cười, đặc biệt là đám người này còn bắt chước Tụ Nghĩa Trang.

Danh tiếng của Tụ Nghĩa Trang trên giang hồ quả thật rất lớn, ba mươi năm trước năm người kết nghĩa, ba mươi năm sau Tụ Nghĩa Trang trở thành một trong Nhân Hòa Lục Bang.

Nhưng chỉ người thật sự hiểu rõ ẩn tình mới biết, vì sao năm xưa có năm người kết nghĩa giờ lại chỉ còn một? Một vài chuyện trong đó quả thật rất châm chọc.

Giang Đông Ngũ Hiệp này chỉ vừa hiển lộ tài hoa, cho nên năm người này thật sự kết bái vì nghĩa khí, mấy năm qua cũng làm không ít chuyện hiệp nghĩa trên giang hồ, thanh danh tại Giang Đông Quận không tệ, kể cả danh hiệu Giang Đông Ngũ Hiệp cũng là người trong võ lâm Giang Đông Quận phong cho họ.

Chỉ có điều trong theo cốt truyện gốc, y biết năm người này cuối cùng sẽ lục đục cuối cùng hoàn toàn tan rã, ẩn tình trong đó cũng rất thú vị, đủ cho giới giang hồ bàn tán vài tháng.

Năm người Giang Đông Ngũ Hiệp này thực lực cũng xứng với bốn chữ ‘tuấn kiệt trẻ tuổi’, mặc dù không cách nào sánh nổi người trên Long Hổ Bảng như Sở Hưu, nhưng cũng tương đối xuất sắc.

Năm người này theo thứ tự là lão đại ‘Huyết Nhiễm Đan Thanh’ Trình Bất Húy, chừng hơn bốn mươi tuổi, có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên, mặc một bộ áo vài thô, sau lưng đeo một thanh trọng kiểm phong cách cổ xưa nhưng khí thế bất phàm, tướng mạo đoan chính kiên nghị, cũng là người trầm ổn nhất.

Lão nhị ‘Cao Thâm Lưu Thủy’ Đổng Tương Nghi tuổi gần bốn mươi, tướng mạo anh tuấn, lưu lại hai hàng ria mép, dáng vẻ phong lưu không trói buộc, tựa như thế gia công tử, thân mặc áo gấm, tay cầm quạt xếp thực lực cũng là Ngũ Khí Triều Nguyên.

Lão tam ‘Tị Huyết Kiếm’ Lã Đồng hơn ba mươi tuổi, hai bên mặt trái phải đều có vết sẹo giao ngang nhau, có vẻ rất thiếu tự nhiên, tướng mạo lạnh lùng, cũng có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên, có điều chỉ là sơ kỳ.

Lão tứ Thu Nguyệt Đao - Ngô Thiên Đông cũng khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn lãng tử, mặc một bộ y phục võ sĩ màu trắng, hông đeo song đao, dáng vẻ như hiệp khách giang hồ, có tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Khiến người ta chú ý nhất là người nhỏ tuổi nhất trong Ngũ Hiệp, Vũ Liễu Hồi Phong - Liễu Khanh Khanh, cũng là cô gái duy nhất trong năm người.

Dáng vẻ của Liễu Khanh Khanh như mới chỉ hai mươi nhưng tuổi tác thực tế hẳn phải trên ba mươi, có điều nàng bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh từ sớm, cho nên tướng mạo vẫn giữ như thời trẻ, mặc một bộ váy trắng, ống tay áo rộng lớn, phần eo dùng dây buộc lại, đề phòng lúc giao thủ ảnh hưởng tới chiến đấu, lại càng tôn lên đường cong của thân hình nàng.

Sắc mặt Sở Hưu khá kỳ quái quan sát Liễu Khanh Khanh, ai cũng nói nữ nhân là họa thủy, Liễu Khanh Khanh tướng mạo chỉ xinh đẹp chứ chưa tới mức tuyệt sắc, song lại thật sự là họa thủy.

Trong kịch bản gốc, Giang Đông Ngũ Hiệp vốn tiền đồ không thể ước lượng bị huỷ trong tay chính nữ nhân này, mặc dù cô nàng không cố ý.

Mà lúc này Liễu Khanh Khanh cũng cảm nhận được ánh mắt của Sở Hưu, cô nàng cau mày, thân hình lui lại phía sau, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.

Nữ nhân xông xáo giang hồ cuối cùng sẽ gặp đủ các thứ chuyện, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp.

Liễu Khanh Khanh qua lại giang hồ đã lâu, gặp không ít người có ánh mắt kỳ dị với mình, nhưng ánh mắt của Sở Hưu lại khiến cô nàng cảm giác rất không thoải mái, có cảm giác như bị nhìn thấu tất cả.

Phát hiện ánh mắt Sở Hưu cùng biểu hiện của Liễu Khanh Khanh, lão tứ Ngô Thiên Đông bước tới ngăn trước người Liễu Khanh Khanh, tức giận quát lớn với Sở Hưu: “Nhìn cái gì? Chưa thấy nữ nhân bao giờ sao?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Nữ nhân thì gặp rồi, có điều ta chưa từng gặp nữ nhân tự tác đa tình như vậy thôi.

Lạc Phi Hồng của Ngô Quận Lạc gia là hảo hữu của ta, người này mặc dù hành xử chẳng giống nữ nhân nhưng tướng mạo không phải cô gái

nào cũng có thể sánh được.

Còn ngươi, ngươi sợ nữ nhân của ngươi bị người ta nhìn vậy giấu trong nhà mà làm tiểu thư khuê các, đã bước chân vào giang hồ còn sợ bị người ta nhìn hay sao?”

Liễu Khanh Khanh bị Sở Hưu nói vậy giận tới sắc mặt trắng bệch.

Mặc dù cô nàng là người trong giang hồ nhưng cũng là nữ nhân, có nữ nhân nào chịu nổi việc bị người ta nói mình tự tác đa tình, tướng mạo không bằng người khác? Cho dù là thật sự không bằng.

Ngô Thiên Đông tính tính nóng nảy, Liễu Khanh Khanh lại là cô gái mà hắn yêu thầm, nghe vậy trực tiếp rút hai thanh Thu Nguyệt Đao mảnh khảnh bên hông ra tức giận quát lớn: “Có gan ngươi lặp lại lần nữa?”

Không đợi Sở Hưu lên tiếng, Vương Cẩn đã dùng giọng the thé quát lớn: “Tất cả dừng tay cho ta.”

Đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất nổi giận, còn là vị Phó tổng quản Điện Tiền Ti Vương Cẩn, lão đại trong Ngũ Hiệp Trình Bất Húy lập tức kéo Ngô Thiên Đông lại, nhỏ giọng nói: “Tứ đệ, bình tĩnh một chút, thu đao lại!”

Trình Bất Húy có danh tiếng lớn nhất trong Giang Đông Ngũ Hiệp. Đại ca đã nói vậy, Ngô Thiên Đông có không cam lòng cũng phải thu đao lại.

Vương Cẩn hừ lạnh một tiếng nói: “Bản án của Thu Chấn Thanh từ giờ trở đi sẽ giao cho Sở Hưu Sở đại nhân của Quan Trung Hình Đường tra xét, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự chỉ huy của Sở đại nhân!

Nể mặt Thu Đông Mậu, năm người các ngươi có thể ở lại quan sát, có điều nếu dám làm loạn, ta bất kể các ngươi là ngũ hiệp hay ngũ thử, cút hết cho ta!”

Thu Chấn Thanh dù sao cũng coi như người của triều đình Đông Tề, mấy năm gần đây cũng bồi dưỡng không ít ngựa tốt cho triều đình Đông Tề, xem như cúc cung tận tụy.

Hoàng tộc Đông Tề cho dù chỉ vì lung lạc lòng người cũng phải tra xét minh bạch chuyện này, mà giờ Thu Đông Mậu thân là con trai duy nhất còn lại của Thu Chấn Thanh, có lẽ cũng sẽ nhận được chút ưu ái của triều đình Đông Tề, cho nên ngược lại Vương Cẩn phải nể mặt hắn.

Bằng không cho dù thanh danh của Giang Đông Ngũ Hiệp trên giang hồ có lớn nữa cũng tác dụng gì? Vài tên giang hồ quê mùa mà thôi, hắn chẳng đặt cả năm trong mắt, nói cút là phải cút.

Bọn người Trình Bất Húy còn chưa kịp phẫn nộ trước ngữ khí của Vương Cẩn lại đã kinh ngạc trước thân phận của Sở Hưu.

Trước đó bọn họ chỉ biết kẻ tới là người của Quan Trung Hình Đường, không ngờ lại là Sở Hưu tỏa sáng trong Thần Binh Đại Hội mấy tháng trước.

Thật ra danh tiếng của Sở Hưu tại Đông Tề còn lớn hơn ở Quan Trung Hình Đường.

Dù sao lúc đó những người tận mắt chứng kiến Sở Hưu đại triển thần uy trong Thần Binh Đại Hội đại đa số đều là võ giả Đông Tề.

Giang Đông Ngũ Hiệp đều là người Đông Tề, bọn họ cũng từng nghe tới uy danh của Sở Hưu, ai nấy lộ vẻ nghiêm nghị.

Vị này quả thật không dễ chọc, cả trước và sau khi Thần Binh Đại Hội bắt đầu, những người đối địch với hắn không chết thì cũng tàn phế, người thường chỉ thấy uy danh của Sở Hưu, nhưng họ lại thấy sự tàn nhẫn hung ác ẩn dưới thực lực của y.

Trình Bất Húy lặng lẽ kéo tay Ngô Thiên Đông, ý bảo hắn tạm thời không nên xung đột với Sở Hưu.

Lần này bọn họ bảo hộ Thu Đông Mậu tới đây, Thu Chấn Thanh bị diệt môn, Thu Đông Mậu thân là con trai duy nhất còn lại của Thu Chấn Thanh, e là cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Hơn nữa bọn họ cũng muốn báo thù cho ân nhân xưa Thu Chấn Thanh, xung đột với Sở Hưu ở đây không có ý nghĩa gì.

Điểm đáng ngờ
Chương 280 Điểm đáng ngờ

Sau khi cục diện ổn định lại, Sở Hưu không dây dưa với năm người nữa, y trực tiếp phân phó cho đám người Sở Hiếu Đức: “Các ngươi vào đi, bắt đầu điều tra.”

Đám người Sở Hiếu Đức gật nhẹ đầu, bắt đầu tiến vào từng gian phòng trong điền trang tra xét dấu vết, đồng thời khám nghiệm tử thi.

Lúc này Thu Đông Mậu nói: “Người của Quan Trung Hình Đường đã tới, ta có thể vào nhìn di thể phụ thân không?”

Trình Bất Húy nhìn nhằm chằm vào Sở Hưu, mặc dù bọn họ không muốn có xung đột gì với Sở Hưu, nhưng nếu Sở Hưu không đáp ứng yêu cầu nhỏ nhoi của nhi tử muốn phúng viếng di thể phụ thân, vậy y thật sự quá đáng.

Thu Chấn Thanh là ân công của bọn họ, Thu Đông Mậu là con trai duy nhất còn sống của Thu Chấn Thanh, bọn họ đương nhiên phải ra mặt giúp Thu Đông Mậu.

Lần này Sở Hưu không làm khó hắn, chỉ thản nhiên đáp: “Được, có điều tốt nhất các ngươi đừng động vào bất cứ vật gì, bằng không làm hỏng hiện trường, các ngươi không gánh nổi đâu.”

Ngô Thiên Đông hừ lạnh một tiếng, những người khác không ai phản bác, trực tiếp dẫn Thu Đông Mậu vào xem thi thể Thu Chấn Thanh.

Thi thể người nhà họ Thu đều được đặt trong một gian phòng trống, người của Long Kỵ Cấm Quân đã dùng quan tài băng bảo tồn.

Thu Chấn Thanh là một người trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, hắn bước vào Tam Hoa Tụ Đỉnh khá muộn cho nên dung mạo có hơi già, có điều tướng mạo hắn cũng khá chính trực phóng khoáng.

Lúc này trên thi thể Thu Chấn Thanh không có bất cứ vết thương nào, nhưng sắc mặt lại là màu trắng xám, còn tỏa ra màu xanh đen quỷ dị, có vẻ cực kỳ tà ác kỳ quái.

Chứng kiến thi thể Thu Chấn Thanh, Thu Đông Mậu lập tức suy sụp, cúi người trước quan tài băng của Thu Chấn Thanh gào khóc thảm thiết, tiếng khóc như đứt gan đứt ruột, cực kỳ thê thảm.

Trình Bất Húy ở bên cạnh khuyên can: “Thu công tử, ân công đã đi rồi, xin công tử bớt đau buồn. Chuyện cấp bách bây giờ là tìm ra hung thủ, giết chết hắn để an ủi linh hồn ân công trên trời.”

Thu Đông Mậu buồn bã gật nhẹ đầu nhưng vẫn không nén nổi tiếng khóc.

Sở Hưu thấy cảnh này lại cau mày, một cảm giác không hợp lý dâng lên, nguồn gốc của cảm giác này lại chính là Thu Đông Mậu.

Sở Hưu không phải người tốt lành gì, y cũng không để ý chuyện dùng ác ý để suy đoán con người.

Thu Đông Mậu là con tư sinh của Thu Chấn Thanh. Thật ra nếu dựa theo thân phận và thực lực của Thu Chấn Thanh, Thu Đông Mậu cũng là con hắn, căn bản không tính là con tư sinh.

Nhưng chỉ vì lời thề ban đầu của Thu Chấn Thanh, nhưng cùng là con của hắn mà một người được ở lại cạnh phụ thân, được dạy bảo cẩn thận, tương lai còn có thể trở thành người thừa kế Phi Mã Mục Trường, dựa lưng vào Đông Tề, mắt nhìn ra giang hồ, kế thừa những giao tiếp của Thu Chấn Thanh, tiền đồ không thể hạn lượng.

Còn Thu Đông Mậu lại chỉ có thể bị ném bên Thương Dương Quận, mọi thứ nhận được đều vô cùng ít ỏi, thậm chí một năm không gặp phụ thân được mấy lần.

Con trai lớn của Thu Chấn Thanh, Thu Đông Ninh đã có thực lực Nội Cương cảnh, còn Thu Đông Mậu tuổi tác rõ ràng đã ngoài hai mươi, thế nhưng vẫn chỉ là Cảnh giới Ngưng Huyết, hai bên chênh lệch một trời một vực.

Tình huống như vậy, nếu đổi lại là Sở Hưu, chắc chắn y sẽ vô cùng oán hận, hay nên nói có đổi người nào vào vị trí đó cũng sẽ thấy bất công.

Kết quả giờ Thu Đông Mậu lại có vẻ đau thương buồn bã như vậy, mà lại rất chân thực. Vậy hoặc đối phương thật sự là người có hiếu, chỉ để tâm tới tình cha con, hoàn toàn không quan tâm tới việc mình bị đối xử như thế nào.

Hoặc, Thu Đông Mậu này chỉ đang diễn trò. Có điều nếu vậy khả năng giả tạo của hắn đã vô cùng tốt, không để ý tới tính hợp lý trong đó thì bộ dáng khóc lóc đau đớn như cha chết, như đứt từng khúc ruột này khiến cả Sở Hưu cũng không soi mói nổi. Đương nhiên cũng đúng là cha hắn chết thật.

Chỉ có điều so với cái trước, Sở Hưu càng tin tưởng trường hợp sau, nhân tính vốn theo hướng ác, Người lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, mấy ai tâm hướng thiện đây?

Lúc này Trình Chu Hải lại thản nhiên nói: “Thu công tử xin tránh ra ra một chút, chúng ta cần khám nghiệm thi thể Thu Chấn Thanh.”

Nói xong, Trình Chu Hải lấy ra một lưỡi đao nhỏ tinh tế, mũi nhọn lấp lóe ánh sáng.

Thu Đông Mậu biến sắc nói: “Các ngươi định khám nghiệm ra sao?”

Trình Chu Hải còn chưa nói gì, Sở Hưu đã thản nhiên đáp: “Thu công tử, chúng ta khám nghiệm ra sao hình như không liên quan gì tới ngươi. Chẳng lẽ Quan Trung Hình Đường chúng ta làm việc còn phải báo cáo cho ngươi à?”

Thu Đông Mậu sắc mặt đau thương, chỉ vào Trình Chu Hải nói: “Hắn định hủy hoại thi thể phụ thân ta, chẳng lẽ còn muốn ta đứng nhìn hay sao?”

Lúc này Trình Bất Húy kéo tay Thu Đông Mậu khuyên can: “Thu công tử, Quan Trung Hình Đường rất đáng tin cậy trong phương diện truy tìm dấu vết cùng điều tra vụ án. Có Quan Trung Hình Đường ra tay, tin rằng hung thủ sát hại ân công sẽ nhanh chóng bị tìm ra.”

Nghe Trình Bất Húy nói vậy, Thu Đông Mậu mới không nói gì nữa đứng sang một bên, có điều ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm sang Trình Chu Hải.

Bên kia Trình Chu Hải thuần thục bắt tay vào kiểm tra thi thể Thu Chấn Thanh, cuối cùng lột hết quần áo của hắn ra. Trước ngực Thu Chấn Thanh đột nhiên có một vết chưởng màu tím đen, chuyện này khiến tất cả mọi người bất giác nhìn sang phía Sở Hưu.

Theo Long Hổ Bảng được công bố, một số dấu vết công pháp của Sở Hưu cũng được người của Phong Mãn Lâu ghi lên Long Hổ Bảng.

Trên giang hồ không ít người biết trong số võ công của Sở Hưu có một một chưởng pháp tà ác quỷ dị, đánh lên người đối phương sẽ để lại vết chưởng như vậy, sau đó ma diễm nhập thể, thiêu đốt kinh mạch nội tạng đối phương.

Có điều không ai cho rằng cái chết của Thu Chấn Thanh có liên quan tới Sở Hưu.

Khi Thu Chấn Thanh chết Sở Hưu còn đang bế quan trong Quan Trung Hình Đường, hơn nữa Thu Chấn Thanh là đại cao thủ bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhiều năm, cho dù giết muốn giết cũng chẳng giết được. Trên giang hồ cũng không ít chưởng pháp lưu lại dấu vết như vậy.

Trình Chu Hải rạch thi thể Thu Chấn Thanh ra, chỉ thấy nội tạng Thu Chấn Thanh đã biến thành màu đen, bắt đầu hư thối, tỏa ra mùi hôi gay mũi.

Trình Chu Hải nhíu mày, hắn lại lấy một loạt công cụ kỳ quái, thậm chí là một số loại thuốc ra tra xét cẩn thận. Mãi một khắc sau hắn mới khâu thi thể Thu Chấn Thanh lại, sang kiểm tra thi thể người khác xong, sau đó mới thở phào một hơi.

Sở Hưu hỏi: “Kết quả thế nào?”

Trình Chu Hải trầm giọng nói: “Nguyên nhân cái chết của Thu Chấn Thanh là bị một cao thủ dùng một loại chưởng lực âm tà tới cực điểm đánh vào ngực. Chưởng lực đó trực tiếp nghiền nát kinh mạch Thu Chấn Thanh, làm thương tổn tới nội tạng, một chưởng mất mạng.

Trên thi thể có dấu vết giao đấu, kẻ giết người hẳn không phải là tông sư võ đạo mà là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều thực lực mạnh hơn Thu Chấn Thanh.”

Mọi người ở sửng sổt, Trình Chu Hải nói vậy chẳng phải lời thừa ư, kẻ giết người không mạnh bằng Thu Chấn Thanh thì hắn chết thế nào?

Có điều tiếp đó Trình Chu Hải lại nói: “Cùng là Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng Thu Chấn Thanh chết quá nhanh. Chưởng kia của kẻ giết người là nguyên nhân chủ yếu gây ra cái chết, nhưng nguyên nhân thứ yếu lại do cơ thể Thu Chấn Thanh trúng một loại độc phát tác chậm tên là Thất Nguyệt Hải Đường. Hay nói chính xác hơn là trúng một loại linh dược mang hơi độc.

Thất Nguyệt Hải Đường chỉ có ở Miêu Cương, hàng năm tháng bảy khi ánh trăng sáng nhất mới nở hoa. Thứ hoa này dược lý phức tạp, có thể ngăn cản chân khí, gia cố kinh mạch, là tài liệu tốt để chế nhiều loại thuốc trị thương.

Có điều Thất Nguyệt Hải Đường chưa qua luyện chế lại có hơi độc, dùng lâu dài có thể chậm rãi khiến kinh mạch trong cơ thể hoàn toàn cố định, không chỉ khiến người ta tàn phế, thậm chí còn làm cho chân khí phản phệ, có thể còn trọng thương.

Thu Chấn Thanh bị giết chết dễ dàng như vậy là do lúc động thủ kinh mạch trong cơ thể có dấu vết cố định, cho nên ra tay chậm hơn một bước.

Đối với võ giả cấp bậc như hắn, chậm một bước chính là bước chết, kết quả cũng là đối phương nhân cơ hội xuất chưởng giết chết.

Có điều chất độc trong cơ thể Thu Chấn Thanh cũng hết sức kỳ lạ.

Thất Nguyệt Hải Đường vô sắc vô vị, nói nghiêm chỉnh thì thậm chí không tính là độc dược, cho nên nếu trúng độc sẽ là cả quá trình bất tri bất giác. Đặc biệt là võ giả cấp bậc như Thu Chấn Thanh, chỉ cần không ra tay toàn lực hắn cũng không phát hiện ra điểm lạ. Hơn nữa cho dù trúng nhiều Thất Nguyệt Hải Đường hơn, hắn cũng không bị chân khí phản phệ.

Cho nên ta cảm giác Thất Nguyệt Hải Đường này là do người khác bố trí hạ độc. Thân thể mọi người trong điền trang đều có độc tố của Thất Nguyệt Hải Đường, đặc biệt là con trai Thu Chấn Thanh Thu Đông Ninh, hắn mới chỉ là Nội Cương, cương khí mới thành, kinh mạch còn chưa cứng cỏi, nếu dùng Thất Nguyệt Hải Đường thêm vài tháng, người đầu tiên bị phế chính là hắn.”

Trình Chu Hải thuật lại một loạt những điều hắn tra được, Sở Hưu ở bên cạnh gật nhẹ đầu.

Lần này may mà Quan Tư Vũ dự kiến trước phái bọn Trình Chu Hải đi cùng, bằng không chỉ mình Sở Hưu tới cùng lắm cũng chỉ nhìn ra Thu Chấn Thanh bị người ta xuất một chưởng đánh chết. Còn về độc tố Thất Nguyệt Hải Đường, có đánh chết hắn cũng không nhìn ra được.

“Có thể nhìn ra căn cơ của hung thủ không?” Sở Hưu hỏi.

Trình Chu Hải chần chừ một lúc rồi lắc đầu nói: “Chỉ từ thi thể không thể nhìn ra được.

Thời gian động thủ quá ngắn, hai bên giao đấu chưa tới mười chiêu, Thu Chấn Thanh đã bị người ta giết chết, cho nên hầu như không có dấu vết gì lưu lại.

Hơn nữa dấu chưởng kia cũng không phải võ công tiêu biểu của đại phái giang hồ hay cường giả tán tu nào, rất có thể là công pháp do người ta tự sáng tạo hoặc được mở từ hộp báu thượng cổ, người ngoài không biết được.

Hơn nữa ta cảm thấy người hạ độc cùng hung thủ giang hồ không

phải là một.

Nếu cả hai là một, vậy đối phương hẳn phải biết đặc tính của Thất Nguyệt Hải Đường, biết thứ dược vật này chỉ có thể tạo thành một chút ảnh hưởng đối với cao thủ như Thu Chấn Thanh , không thể trực tiếp đoạt mạng hắn.

Thế nhưng hung thủ kia lại chấp nhận nguy cơ phát hiện Thu Chấn Thanh trúng độc, khi Thất Nguyệt Hải Đường đã ngấm vào cơ thể Thu Chấn Thanh một thời gian ngắn mới động thủ. Theo suy đoán của ta, hung thủ hẳn không biết Thu Chấn Thanh đã trúng độc.”

Sở Hưu vuốt cằm trầm ngâm một lát rồi mới hỏi: “Thu Chấn Thanh cùng những người khác trúng độc từ bao giờ?”

Trình Chu Hải nói: “Khoảng một tháng trước đó. Có điều với tu vi của Thu Chấn Thanh, sau mười ngày độc tố của Thất Nguyệt Hải Đường đã không sâu thêm, còn những người khác độc tố vẫn đang tiếp tục chuyển biến xấu.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đột nhiên nghiêng đầu sang hỏi Thu Đông Mậu: “Thu công tử, một tháng trước ngươi ở đâu?”

Miệng thối thì đừng nói chuyện
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 946-950

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom