• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (5 Viewers)

  • Chương 281-285

Chương 281 Miệng thối thì đừng nói chuyện

Sở Hưu đột nhiên đặt câu hỏi khiến mọi người đều sửng sốt.

Thu Đông Mậu vừa định nói gì, hắn vô thức há miệng nhưng lại lập tức nuốt về, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Đương nhiên là ở Thương Dương rồi!

Sở đại nhân ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta hạ độc phụ thân hay sao?”

Trình Bất Húy ở bên cạnh dùng ánh mắt bất thiện nhìn Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Sở đại nhân, Quan Trung Hình Đường đúng là giỏi về khám nghiệm dấu vết cùng tra án, có điều mọi việc đều cần có chứng cớ, ngươi hỏi Thu công tử như vậy là có ý gì?”

Giang Đông Ngũ Hiệp hộ tống Thu Đông Mậu đến Phi Mã Mục Trường, năm người bọn họ đều có thiện cảm với Thu Đông Mậu.

Thu Chấn Thanh làm người trọng nghĩa khinh tài, sống giản dị, nhưng con trai lớn của hắn Thu Đông Ninh lại khá ăn chơi vênh váo. Năm người đều từng gặp, ấn tượng không được tốt.

Còn Thu Đông Mậu lại khiêm tốn lễ độ, còn là người chí thiện chí hiếu, trên đường thường xuyên buồn bã vì chuyện Thu Chấn Thanh đã mất. Năm người đều tận mắt chứng kiến nên cảm giác về Thu Đông Mậu không tệ.

Kết quả giờ Sở Hưu lại dùng giọng thẩm vấn phạm nhân hỏi Thu Đông Mậu, thật sự khiến năm người bất mãn

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đừng kích động, ta chỉ hỏi thăm một chút thôi mà, các ngươi nhạy cảm như vậy làm gì?”

Ánh mắt Thu Đông Mậu tức tối nhìn sang, Sở Hưu lại chẳng hề để ý.

Thật ra Thu Chấn Thanh chết thế nào thì chết, y không quan tâm. Thứ Sở Hưu thật sự quan tâm là công pháp của Thu Chấn Thanh rốt cuộc ở đâu? Nếu bị người khác cướp đi hay Thu Chấn Thanh học thuộc sau đó hủy đi, vậy Sở Hưu quả thật xui xẻo rồi.

Vừa rồi y chỉ thuận miệng hỏi Thu Đông Mậu một câu, định lừa đối phương một chút mà thôi.

Nhân tính bản ác, từ đầu Sở Hưu đã không tin thế gian có người chịu bất công như vậy mà vẫn không oán hận gì.

Độc tố của Thất Nguyệt Hải Đường không giết được Thu Chấn Thanh nhưng lại có thể giết chết Thu Đông Ninh.

Thu Đông Ninh chết đi, ai là người hưởng lợi lớn nhất? Đương nhiên là Thu Đông Mậu.

Thu Chấn Thanh cần người kế thừa võ công của hắn, kế thừa kỹ thuật nuôi ngựa của hắn, kế thừa vị trí chủ nhân Phi Mã Mục Trường.

Người này trước kia chắc chắn là Thu Đông Ninh, nhưng một khi Thu Đông Ninh chết đi, vậy chỉ còn lại Thu Đông Mậu.

Lúc này đám người Sở Hiếu Đức cũng đã tra xét xong những dấu vết trong điền trang trở về báo cáo. Sở Hiếu Đức lắc đầu nói: “Đối phương

chỉ tới vì giết người, trong trang trừ dấu vết giết người ra hắn không động tới bất cứ vật gì khác, thủ đoạn thẳng thắn dứt khoát cực kỳ, không hề có dấu vết nào để lại.”

Vương Cẩn ở bên cạnh cau mày nói: “Sở đại nhân, chẳng lẽ các ngươi không có manh mối gì ư?”

Quan Trung Hình Đường trước nay đều nổi tiếng về tra xét dấu vết cùng phá án, vừa rồi bọn Trình Chu Hải cũng thể hiện tác phong rất nguyên nghiệp, đổi lại thành người khác cho dù là tông sư võ đạo cũng không nhìn ra được những điểm này.

Nhưng vấn đề là triều đình Đông Tề muốn thấy hung thủ, muốn có câu trả lời. Không có, vậy đều là vô dụng.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Vương công công đừng sốt ruột, Quan Trung Hình Đường phá án cũng phải tìm dấu vết, tìm đầu mối.

Trước mắt hung thủ hành sự quá mức sạch sẽ, trong thời gian ngắn không tra ra được. Bằng không, nếu như vụ án này đơn giản như vậy, Đông Tề đã có thể tự giải quyết, sao phải khổ sở tới tìm Quan Trung Hình Đường ta?

Vương công công xin cứ yên tâm, vụ án này chúng ta chắc chắn sẽ cho Đông Tề một câu trả lời thích đáng.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Vương Cẩn mặc dù vẫn có bất mãn nhưng cũng đành gật đầu nói: “Vậy thì được. Ta về Hoàng thành báo cáo trước đã, một hai ngày nữa ta sẽ quay lại đây. Hy vọng đến lúc đó Sở đại nhân ngươi đã có manh mối.”

Sau khi nói xong, Vương Cẩn trực tiếp quay người bỏ đi.

Lúc này Ngô Thiên Đông đột nhiên nhỏ giọng lầm bầm một câu khinh thường: “Quan Trung Hình Đường? Chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.”

Sở Hưu đột nhiên ngẩng đầu, Thiên Ma Vũ trong tay đã rời vỏ, mang theo ma khí âm u chém thẳng về phía Ngô Thiên Đông. Mọi người ở đây không ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên xuất thủ như vậy, ngay cả Phương Trấn Kỳ cũng không kịp phản ứng.

Ngô Thiên Đông giật nảy mình, song đao Thu Nguyệt vô thức giơ lên trước người, đao như trăng tròn. Một tiếng nổ vang lên cùng đao mang sáng chói bộc phát, nhưng vẫn bị thế đao của Sở Hưu chém bay ra ngoài, tựa lưng vào vách tường, hai tay run rẩy, thậm chí không giữ nổi đao.

Bốn người Trình Bất Húy thấy vậy lập tức rút binh khí ra, cương khí trên người bùng phát, phẫn nộ quát: “Sở Hưu! Ngươi định làm gì?”

Giang Đông Ngũ Hiệp kết nghĩa kim lan, thân như huynh muội, cho dù người trước mặt là Sở Hưu, là Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường, bọn họ vẫn dám động thủ.

Sở Hưu thu hồi Thiên Ma Vũ chậm rãi nói: “Không biết nói năng thì im mồm lại. Quan Trung Hình Đường là để loại rác rưởi ngu ngốc như ngươi chửi bới hay sao?

Con người phải tự chịu trách nhiệm về lời nói của mình, sống đến chừng đó tuổi rồi mà không tự quản được lời nói của mình. Phải biết họa từ miệng mà ra, miệng thối thì đừng nói chuyện, hiểu không?”

Ngô Thiên Đông căm tức nhìn Sở Hưu, gương mặt vừa giận dữ vừa xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng không khỏi sợ hãi.

Hắn cùng Sở Hưu cùng là võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, thế nhưng vừa rồi một đao của Sở Hưu lại khiến hắn dâng lên cảm giác bất lực. Đó là cảm giác bất lực căn bản không cách nào chống cự.

Phương Trấn Kỳ ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Năm người các ngươi còn làm loạn như vậy nữa thì cút ngay cho ta!

Còn Sở Hưu, ngươi cũng kiềm chế chút đi, Đông Tề mời các ngươi tới đây để giải quyết vấn đề, không phải để gây sự!”

Phương Trấn Kỳ thân là tham tướng của Long Kỵ Cấm Quân, hắn coi trọng nhất là quy củ, Long Kỵ Cấm Quân cũng yêu cầu kỷ luật nghiêm minh.

Còn Sở Hưu này tính cách hỉ nộ vô thường, vừa rồi xuất thủ cũng chẳng hề có dấu hiệu gì trước, loại người này nếu là thuộc hạ của hắn, chắc chắn hắn sẽ giáo huấn một phen.

Sở Hưu nhún vai nói: “Người khác không chọc tới ta, ta cũng chẳng hơi đâu trêu chọc người khác.”

Sở Hưu quay đầu lại nói với Sở Hiếu Đức: “Dẫn ta vào trong điền trang xem xét cẩn thận lại từ trên xuống dưới, xem có gì như mật thất không.

Thu Chấn Thanh có nhân duyên không tệ trên giang hồ, giờ lại vô duyên vô cớ bị giết chết, trong đó không khéo có ẩn tình gì.”

Sở Hiếu Đức gật nhẹ đầu, cùng Sở Hưu bắt đầu kiểm tra lại một lượt trong điền trang, lần này Thu Đông Mậu cũng theo sát sau lưng như đang lo Sở Hưu lấy mất di vật gì của Thu Chấn Thanh.

Thực tế đúng là Sở Hưu đang tìm dấu vết của bộ công pháp kia, mặc dù hắn biết bộ công pháp kia chắc không thể bị Thu Chấn Thanh đặt ở bên ngoài.

Giờ đại đa số các công pháp đỉnh cao đều được khắc vào ngọc giản truyền công, như vậy mới dễ lý giải chân lý võ đạo ẩn chứa trong đó.

Còn một phần lại như Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú mà Sở Hưu nhận được, viết lên vật liệu đặc thù, cũng mang theo chân lý võ đạo.

Thứ này rất dễ phát hiện, điền trang của Thu gia cũng không lớn, không tới mười gian phòng, tìm tòi một hồi vẫn không có kết quả gì.

Lúc này sắc trời đã tối, đám người Sở Hưu cũng không còn tâm tư đâu dò xét tiếp, ngay cả Phương Trấn Kỳ cũng cáo từ, có điều Thu Đông Mậu vẫn nhất quyết muốn ở lại cạnh quan tài Thu Chấn Thanh, cuối cùng bị bị Phương Trấn Kỳ đuổi ra.

Long Kỵ Cấm Quân là tư quân của hoàng thất Đông Tề, kỷ luật vô

cùng nghiêm minh, cho dù Thu Đông Mậu là con trai của Thu Chấn Thanh cũng đừng hòng ở lại đây một mình.

Đám người Sở Hưu ở lại tại Phi Mã Mục Trường, nơi này có một số phòng khách, người của Đông Tề bố trí cho Sở Hưu tại đây.

Trong phòng khách, Sở Hưu nhìn mọi người xung quanh nói: “Chư vị, các vị cũng biết ta không mấy am hiểu về chuyện này, trước mắt mọi người có đề nghị gì không?”

Chung Bình lạnh lùng lắc đầu, hắn là người Tập Hình Ti, chỉ biết giết người, chuyện khác tốt nhất đừng tìm hắn.

Vương Thiên Bình cười cười nói: “Lần này đường chủ để Sở đại nhân cầm đầu, Sở đại nhân nói thế nào ta làm thế đó thôi.”

Trên đường đi, biểu hiện của Vương Thiên Bình cực kỳ ẩn nhẫn giấu tài, bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy, cũng không giở trò lá mặt lá trái, cứ như giữa hắn và Sở Hưu thật sự không có ân oán gì.

Nhưng Sở Hưu sẽ không bị bộ dáng đó mê hoặc, kẻ này vốn là loại người khẩu Phật tâm xà, lần đầu gặp mặt đã định bẫy Sở Hưu, giờ không chừng lại có tâm tư gì khác.

Ở đây người thật sự chịu bỏ công bỏ sức chỉ có Sở Hiếu Đức cùng Trình Chu Hải, hai người đưa mắt nhìn nhau, Trình Chu Hải nói: “Vụ án này thật sự khó giải quyết.

Đầu tiên là dấu vết giao chiến trên thi thể, manh mối ít tới mức đáng thương, căn bản không hề có đầu mối nào, có thể coi đây là đường cụt.

Hơn nữa danh tiếng của Thu Chấn Thanh trên giang hồ không tệ, gần như không có kẻ thù, cho dù ngẫu nhiên có ân oán cũng không đến mức giết người, thậm chí không có năng lực giết người.

Hai con đường quan trọng hiệu quả nhất đều đã đứt đoạn, cho dù dùng phương thức ngu ngốc nhất loại trừ từng kẻ thù của Thu Chấn Thanh cũng không làm được.”

Mọi người ở đây đều nhìn về phía Sở Hưu, mặc dù nói là Sở Hưu không am hiểu chuyện này nhưng lần này do y cầm đầu, nếu vụ án không phá được, trách nhiệm của Sở Hưu cũng nặng hơn bọn họ, y không thể không đếm xỉa.

Sở Hưu trầm ngâm trong chốc lát: “Ta không am hiểu phương diện này nhưng ta biết bất cứ chuyện báo thù giang hồ nào đều không thoát khỏi hai chữ: cừu hận cùng lợi ích.

Thu Chấn Thanh gần như không có kẻ thù, vậy chúng ta dứt khoát suy đoán đối phương giết người vì lợi ích đi. Thu Chấn Thanh chắc chắn đã động chạm tới lợi ích một số người nên mới bị giết.

Ban ngày từ dấu vết trên cơ thể Thu Chấn Thanh đã có thể thấy, hạ độc cùng giết người là hai kẻ khác nhau, rõ ràng người động sát tâm với Thu Chấn Thanh là đột nhiên có ý đồ.

Chúng ta đi ngược theo con đường này, trước tiên không tính tới manh mối trong điền trang mà xem xem thời gian vừa qua hắn đi những nơi nào ở bên ngoài, làm những việc gì, có lẽ sẽ có thu hoạch.”

Trình Chu Hải suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng có lý, có thể thử xem. Trước mắt manh mối đều đã gián đoạn, cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Sau khi nghĩ kỹ kế hoạch, mọi người tạm thời nghỉ ngơi chờ hôm sau Sở bọn Sở Hưu hỏi những người dưới trướng Phi Mã Mục Trường, lúc này mới biết phần lớn thời gian Thu Chấn Thanh đều ở trong Phi Mã Mục Trường cùng điền trang, chỉ có một tháng trước hắn tới Tế Châu Phủ. Đám người Sở Hưu lập tức lên đường tới Tế Châu Phủ thăm dò.

Điều tra
Chương 282 Chương 282. Điều tra

Nếu bàn về trong một châu phủ ai tin tức linh thông nhất vậy chắc chắn là thế lực bản địa của châu phủ.

Sở Hưu nhớ mang máng Tử Vân Lâu là sản nghiệp của Ngũ Nguyên Bang, thế lực bản xứ Tế Châu Phủ.

Cho nên sau khi tới Tế Châu Phủ, Sở Hưu trực tiếp tìm tới Tử Vân Lâu.

Lúc này trong Tử Vân Lâu, đường chủ Ngũ Nguyên Bang, Khẩu Phật Tâm Xà - Hàn Khuê đang nhàm chán vuốt ve một viên Cửu Long Tệ.

Thời gian trước tổ chức Thần Binh Đại Hội, chuyện làm ăn của Tử Vân Lâu vô cùng tốt, cho dù Sở Hưu cùng đệ tử Kiếm Vương Thành giao thủ đánh hỏng mất một tầng nhưng thời gian đó Tử Vân Lâu cũng kiếm bộn tiền, còn giờ lại vắng vẻ hơn nhiều.

Lúc này có mấy người bước vào trong Tử Vân Lâu, Hàn Khuê vừa thấy dung mạo người tới, tay run rẩy, Cửu Long Tệ trong tay cũng lăn xuống đất.

Tên sát thần này sao lại xuất hiện ở đây?

Có điều mặc dù Hàn Khuê kinh hãi không thôi nhưng vẫn mỉm cười nịnh bợ, đi tới nói: “Sở đại nhân sao lại tới Tử Vân Lâu ta?”

Sở Hưu như cười như không nói: “Ngươi không chào đón à?”

Hàn Khuê vội vàng nói: “Tuyệt đối không! Sở đại nhân đại giá quang lâm Tử Vân Lâu nho nhỏ này, ta cao hứng còn không kịp nữa là.

Mời các vị đại nhân lên lầu, ta đi chuẩn bị tiệc rượu cho các vị.”

Sở Hưu khoát tay áo nói: “Cứ thong thả, hôm nay ta tới là muốn hỏi ngươi một việc.”

Hàn Khuê lập tức nói: “Sở đại nhân có gì cứ hỏi, tiểu nhân biết gì nói nấy.”

“Đây không phải nơi nói chuyện, tới chỗ khác đi.” Sở Hưu nói.

Sau khi Hàn Khuê tìm một gian phòng yên tĩnh, Sở Hưu mới hỏi: “Ngươi có biết Thu Chấn Thanh trường chủ Phi Mã Mục Trường không?”

Ánh mắt Hàn Khuê lộ vẻ hiểu ra: “Đương nhiên là biết, Sở đại nhân tới đây là vì vụ án này?”

Thu Chấn Thanh khá nổi danh tại Đông Tề, giờ hắn bị giết, Tế Châu Phủ lại gần Phi Mã Mục Trường như vậy, đương nhiên cũng là nơi đầu tiên nhận được tin.

Lại liên tưởng tới thân phận Quan Trung Hình Đường của Sở Hưu, Hàn Khuê nhanh chóng đoán ra đối phương được triều đình Đông Tề mời tới đây tra án.

Sở Hưu nói: “Thời gian trước Thu Chấn Thanh từng tới Tế Châu Phủ một lần. Ta muốn biết rốt cuộc Thu Chấn Thanh đã làm gì tại Tế Châu Phủ, đã gặp ai? Càng tỉ mỉ càng tốt.”

Hàn Khuê khóe miệng giật giật, vừa định nói gì, Sở Hưu lại trực tiếp dùng giọng lạnh lẽo nói: “Đừng cự tuyệt, cũng đừng kiếm cớ.

Vụ án lần này là đại án đối với Quan Trung Hình Đường ta, còn là lần đầu tiên Sở Hưu ta cầm đầu, cho nên cực kỳ quan trọng với ta. Ta không muốn nghe cớ kiếc gì cả.

Hơn nữa Sở Hưu ta làm việc không bạc đãi người, lần trước làm hỏng một tầng Tử Vân Lâu của ngươi, vừa vặn lần này đền bù luôn.”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp lấy một viên đan dược lục chuyển ra. Với võ giả như Hàn Khuê, đây là chuyện chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Nghe vậy gương mặt Hàn Khuê lộ vẻ bất đắc dĩ, hắn biết chuyện hôm nay mình không cách nào cự tuyệt.

Cho nên Hàn Khuê đành cầm viên đan được trên bàn, gọi một bang chúng Ngũ Nguyên Bang tới, ghé tai hắn rì rầm vài câu rồi phất tay cho đối phương rời đi.

Không tới một canh giờ sau, bang chúng kia đem tin tức trở lại giao cho Hàn Khuê.

Hàn Khuê đưa tờ tin tức cho Sở Hưu nói: “Sở đại nhân, một tháng trước quả thật Thu Chấn Thanh đã tới Tế Châu Phủ. Có điều sau khi tới Tế Châu Phủ Thu Chấn Thanh chỉ tới Tụ Long Các ngồi không tới một canh giờ rồi đi khỏi, sau đó không tiếp xúc với bất cứ ai.

Về phần Thu Chấn Thanh tới Tụ Long Các làm gì, gặp ai, chuyện này tiểu nhân không cách nào tra được.

Dù sao Tụ Long Các cũng không phải nơi bình thường, với chút thực lực của Ngũ Nguyên Bang chúng ta chắc chỉ có bang chủ mới có tư cách tiến vào trong đó, hơn nữa cũng chỉ là bốn tầng dưới.”

Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ quỷ dị nói: “Được rồi, ta hiểu, ngươi ra ngoài trước đi.”

Hàn Khuê như trút được gánh nặng, lập tức cầm đan dược ra ngoài.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Chư vị, nhìn ra có gì không đúng không?”

Bọn Trình Chu Hải gật nhẹ đầu, manh mối rõ ràng như vậy, đương nhiên bọn họ nhận ra.

Thu Chấn Thanh vốn dĩ giản dị đạm bạc, bất kể là tính cách hay hắn cố tình giả bộ, dù sao thói quen này hắn cũng đã giữ cả đời.

Thế nhưng lúc đó hắn lại tới nơi xa hoa tới cực điểm như Tụ Long Các dùng bữa. Bất luận là hắn mời người khác hay người khác mời hắn đều có vẻ không đúng.

“Đi thôi, tới Tụ Long Các nhìn một chút, gặp vị An Nhạc Vương kia một lần.”

Lúc này trong Tụ Long Các, An Nhạc Vương Khương Văn Nguyên đang đứng trên tầng chín quan sát Tế Châu Phủ bên dưới, bên cạnh hắn là một võ giả trung niên dung mạo bình thường, không ngờ lại chính là Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông.

“Lần này hoàng thất Đông Tề mời người của Quan Trung Hình Đường tới. Lúc ngươi giết Thu Chấn Thanh có để lại dấu vết gì không?” Khương Văn Nguyên đột nhiên hỏi.

Lục tiên sinh nhếch miệng cười cười nói: “Vương gia xin cứ yên tâm, Vô Tướng Ma Tông chúng ta là chuyên gia giết người rồi. Thực Cốt Thôi Tâm Chưởng của ta chưa từng thi triển trước mặt người ngoài, cho dù là Quan Trung Hình Đường cũng tuyệt đối không thể nhìn ra.

Chỉ có điều giờ ta vẫn thấy khó hiểu, vì sao vương gia ngài lại muốn giết Thu Chấn Thanh, chẳng phải ngài đã liên thủ cùng vị kia à?”

Khương Văn Nguyên cười lạnh nói: “Liên thủ? Nực cười! Họ Lữ vốn chẳng phải hạng tốt lành gì, bọn chúng chỉ đang lợi dụng ta mà thôi, tưởng ta không biết chắc?

Nếu nước đã bị khuấy đục, vậy dứt khoát cho nó đục thêm chút nữa, Lữ gia bọn họ không nội đấu tới cùng, ta làm sao có cơ hội?”

Lục tiên sinh bên cạnh cười cười không nói, hắn cũng chẳng muốn để ý tới mấy chuyện linh tinh trong nội bộ Đông Tề, dù sao Vô Tướng Ma Tông bọn hắn chỉ nhận tiền tài thay người tiêu tai.

Chỉ có điều thời gian vừa qua Khương Văn Nguyên có vẻ càng ngày càng nôn nóng, cứ tiếp tục như vậy Vô Tướng Ma Tông sẽ phải suy nghĩ hợp tác với người khác.

Lúc này bên dưới lại đột nhiên có người tới báo cáo, nói là Sở Hưu dẫn theo người của Quan Trung Hình Đường muốn tới kiểm tra ghi chép khách khứa qua lại Tụ Long Các, chuyện này khiến Khương Văn Nguyên sửng sốt.

Hắn đột nhiên đưa mắt sang Lục tiên sinh, hừ lạnh nói: “Chẳng phải ngươi nói mình làm rất sạch sẽ ư? Sao giờ Quan Trung Hình Đường lại tìm tới Tụ Long Các ta rồi?”

Lục tiên sinh sửng sốt một hồi, sau đó lại cười nói: “Vương gia đang nói oan cho ta rồi. Nếu ta bại lộ người của Quan Trung Hình Đường chỉ tra được tới Vô Tướng Ma Tông, đối phương chắc chắn phải tìm ra ta trước sau đó mới thông qua ta tìm ra vương gia ngài.

Nhưng giờ bọn họ lại đi thẳng tới Tụ Long Các, rõ ràng là bên vương gia ngài bại lộ tung tích, khiến đối phương phát giác.

Từ đầu ta đã nói rồi mà, Thu Chấn Thanh mới tới Tụ Long Các chưa được bao lâu ngài đã xuống tay với hắn, vội vàng nóng nảy như vậy khó đảm bảo không bị người ta phát hiện dấu vết.”

Khương Văn Nguyên sắc mặt âm trầm hừ lạnh một tiếng nói: “Dấu vết để lại? Hắn cũng phải có năng lực tới tra xét trong Tụ Long Các ta đã!

Cho dù là hoàng tộc Đông Tề còn không thể tùy tiện tới giương oai trong Tụ Long Các, nói chi một Quan Trung Hình Đường.

Ta muốn xem xem ai dám tới tra xét trong Tụ Long Các này!”

Lúc này dưới tầng một Tụ Long Các, các võ giả Tụ Long Các vây chặt tầng thứ nhất giằng co cùng bọn Sở Hưu. Những người này đều là môn khách của Khương Văn Nguyên, tỷ như những người từng giao thủ với Sở Hưu, Bá Kiếm - Tra Khôi, Huyết Vũ Hàn Quang Kiếm - Tiêu Đỉnh, cùng với Kỳ bá. Đều là người quen của Sở Hưu.

Xung quanh còn vô số võ giả đứng xem, dám tới Tụ Long Các gây sự, chuyện này đã bao năm chưa từng thấy?

Kỳ bá ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Hưu nói: “Sở Hưu, đừng tưởng ngươi chiến thắng trên Thần Binh Đại Hội, có chút danh tiếng là có thể tới Tụ Long Các ta giương oai! Nơi này là Đông Tề, không phải Quan Trung Hình Đường của các ngươi!”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Lão nhân gia đừng tức giận vậy chứ, mọi thứ đều cần giảng đạo lý.

Ta không muốn làm khó ngươi, nhưng lần này ta đại biểu Quan Trung Hình Đường tới Đông Tề tra án. Sao nào, chẳng lẽ Tụ Long Các ngươi không phải người Đông Tề à?”

Kỳ bá hừ lạnh nói: “Thu Chấn Thanh chết ngươi tới Phi Mã Mục Trường mà tra chứ, tới Tụ Long Các của chúng ta làm gì?”

“Rất đơn giản! Ta nghi ngờ cái chết của Thu Chấn Thanh có liên quan tới Tụ Long Các các người!” Sở Hưu vùa mở miệng đã như sấm động trời xanh, khiến tất cả mọi người sửng sốt.

Trong ấn tượng của bọn họ, Tụ Long Các vốn không hề có quan hệ gì với Thu Chấn Thanh của Phi Mã Mục Trường. Khương Văn Nguyên rảnh rỗi nhàm chán gì mà giết Thu Chấn Thanh? Giết Thu Chấn Thanh hắn cũng chẳng chiếm được Phi Mã Mục Trường.

Đúng lúc này, Khương Văn Nguyên dẫn người xuống lầu, lạnh giọng nói: “Sở Hưu, nếu ngươi còn dám nói hươu nói vượn dù sau lưng ngươi là Quan Trung Hình Đường, là Quan Tư Vũ, bọn họ cũng chẳng gánh nổi cho ngươi! Ta và Thu Chấn Thanh không oán không thù, giết hắn làm gì?

Sở Hưu thản nhiên nói: “Lời ấy của vương gia sai rồi, trước giờ ta chưa từng nói ngươi giết Thu Chấn Thanh, ta chỉ nói cái chết của Thu Chấn Thanh có liên quan tới Tụ Long Các. Ngược lại vương gia ngài tự nói mình giết Thu Chấn Thanh như vậy, quả thật có hiềm nghi chưa đánh đã khai.”

Khương Văn Nguyên hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng có chơi mấy trò bới móc câu chữ ấy! Tụ Long Các là sản nghiệp của ta, ngươi nói Thu Chấn Thanh chết có liên quan tới Tụ Long Các chẳng phải đang nói ta giết Thu Chấn Thanh à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta không có ý đó, chỉ có điều căn cứ theo nguồn tin đáng tin cậy, một tháng trước Thu Chấn Thanh từng tới Tụ Long Các của ngươi. Kết quả một tháng sau Thu Chấn Thanh lại bị giết, ta chỉ muốn điều tra chuyện này mà thôi.”

Khương Văn Nguyên phất tay áo cười lạnh nói: “Nực cười! Ngày

thường vô số võ giả qua lại Tụ Long Các ta, người trong giang hồ ai biết mai mình sống hay chết? Nếu bọn họ chết chẳng lẽ cũng trách Tụ Long Các ta à?”

Sở Hưu tiến tới một bước trầm giọng nói: “Thế nhân ai cũng biết Thu Chấn Thanh là người giản dị, thân là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng lại chỉ ở trong một điền trang nhỏ. Thế nhưng một tháng trước Thu Chấn Thanh lại đột nhiên tới Tụ Long Các các ngươi tiêu phí một phen, giờ ta đang rất hiếu kỳ, rốt cuộc Thu Chấn Thanh tới Tụ Long Các của các người để gặp ai?

Ta muốn kiểm tra ghi chép khách khứa qua lại Tụ Long Các, như vậy không quá đáng chứ?”

Giết Sở Hưu!
Chương 283 Giết Sở Hưu!

Lời này của Sở Hưu khiến sắc mặt Khương Văn Nguyên hơi đổi, chỉ là một sơ hở rất nhỏ mà thôi, cùng lắm chỉ đáng ngờ, nhưng thật không nghĩ tới Sở Hưu lại vì điểm đáng ngờ này mà tra tới người Tụ Long Các.

Có điều Khương Văn Nguyên vẫn dùng thái độ cường ngạnh nói: “Tụ Long Các ta tự có quy củ của mình, không thể tùy tiện tiết lộ tin tức của khách khứa! Quan Trung Hình Đường các ngươi không có tư cách tới đây tra xét! Trong vòng mười hơi thở lập tức cút ra ngoài cho ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”

Nói xong Khương Văn Nguyên vung tay, lập tức có hơn mười môn khách của hắn xúm lại, nhìn chằm chằm vào bọn Sở Hưu.

Tại Đông Tề, Khương Văn Nguyên có tư cách phách lối như vậy, dù sao hắn cũng có kim bài miễn tử, người của hoàng thất Đông Tề còn không làm gì được hắn, nói gì tới người ngoài như Sở Hưu.

Trình Chu Hải tới gần Sở Hưu, nhỏ giọng nói: “Sở huynh, phiền toái rồi, làm sao đây? Không thì tạm thời rút lui?”

Đừng nhìn Trình Chu Hải còn trẻ tuổi, thật ra hắn cũng là bộ đầu giang hồ lão luyện ở Quan Trung Hình Đường, từng được phái tới các nơi khác chấp hành nhiệm vụ, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp chuyện như vậy.

Quan Trung Hình Đường được người ta mời tới, theo lý mà nói các thế lực bản xứ phải phối hợp mới đúng, không ngờ mọi chuyện lại náo loạn tới mức gần động thủ như vậy. Bọn họ tới phá án chứ không phải tới đoạt địa bàn, cần gì phải thế?

Sở Hưu thản nhiên nói: “Rút lui ư? Rút lui thì dễ, nhưng ngươi đừng quên giờ chúng ta đang đại biểu cho Quan Trung Hình Đường, một khi rút lui cũng tức là Quan Trung Hình Đường bị mất mặt. Với tính tình của Quan đường chủ, có thể tha cho ta, nhưng có tha cho các ngươi không?”

Trình Chu Hải lập tức nghẹn lời, thứ này đúng là khó nói, nhận thua thì dễ, nhưng sẽ làm mất danh tiếng.

Nhưng đúng lúc này, Khương Văn Nguyên lại hừ lạnh một tiếng nói: “Không chịu cút phải không? Được, đánh đuổi chúng ra ngoài cho ta!”

Dứt lời đám môn khách dưới trướng Khương Văn Nguyên lập tức lao về phía bọn Sở Hưu.

Đám thủ hạ của Khương Văn Nguyên có Nội Cương cảnh, có Ngoại Cương cảnh, có cả Tam Hoa Tụ Đỉnh cùng Ngũ Khí Triều Nguyên, hơn nữa số lượng cũng nhiều hơn so với bên Quan Trung Hình Đường, cho nên vừa giao thủ, đám người của Quan Trung Hình Đường lập tức bị áp chế.

Đặc biệt là Sở Hưu, hắn rất được ‘ưu đãi’ ba võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên đồng loạt tấn công về phái Sở Hưu, đánh cho y không ngừng lui lại phía sau.

Thật ra Sở Hưu không đến mức thê thảm như vậy, chẳng qua y không muốn bộc phát toàn lực mà thôi.

Lần này tới Đông Tề mục tiêu chủ yếu của y là công pháp trong tay Thu Chấn Thanh chứ không phải chân tướng vụ án này. Liều mạng vì chuyện này? Không đáng!

Chỉ cần biểu hiện ở Tụ Long Các không quá kém, không làm mất mặt Quan Trung Hình Đường là được.

Sở Hưu mặc dù chật vật nhưng vẫn khá nhẹ nhõm, có điều bọn Trình Chu Hải đã dốc hết toàn lực chống đỡ. Dù sao thực lực bọn họ cũng chỉ có vậy, thậm chí không ai là Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Ngay lúc bọn họ sắp không ngăn được, Sở Hưu cũng giả bộ như thật sự không địch nổi rút lui, một giọng the thé đột nhiên vang lên: “Tất cả dừng tay cho ta.”

Vương Cẩn dẫn người vội vàng chạy tới, sắc mặt tức giận.

Hắn chỉ về hoàng thành báo cáo mà thôi, mới có một ngày ngắn ngủi, sao mọi chuyện lại náo loạn tới mức này?

Nhìn Sở Hưu, Vương Cẩn bực tức nói: “Đông Tề ta tìm Quan Trung Hình Đường ngươi tới là để tra xét vụ án của Thu Chấn Thanh, sao các ngươi lại tra ra Tụ Long Các?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Không phải chúng ta tra ra Tụ Long Các mà là manh mối chỉ về phía Tụ Long Các.

Vương công công, Quan Trung Hình Đường ta là chuyên nghiệp trong phương diện này, sẽ không nói oan cho người vô tội.”

Nói xong, Sở Hưu thuật lại phỏng đoán của đám người mình cho Vương Cẩn.

Sau khi nghe xong Vương Cẩn cũng nhíu mày, nếu là người khác, Vương Cẩn hoàn toàn có thể dùng thân phận của mình khiến họ nhượng bộ, nhưng với Khương Văn Nguyên lại không được.

Vương Cẩn là phó tổng quản Điện Tiền Ti, là tâm phúc của hoàng đế, mặc dù chức quan không cao nhưng cũng đủ để hoành hành khắp Đông Tề, dù là bàng hệ của hoàng tộc cũng phải khách khí với hắn.

Nhưng Khương Văn Nguyên lại là một kẻ gây chuyện tại Đông Tề, không ai trêu chọc được hắn.

Hắn là đền thờ mà hoàng thất Đông Tề lập nên, năm xưa hoàng tộc họ Lữ từng nói sẽ để đời đời họ Khương đều hưởng an nhạc, muốn chứng minh bản thân khác với hoàng tộc họ Khương. Giờ nếu động đến hắn chẳng phải tự tát lên mặt mình?

Cho nên triều đình Đông Tề không ai muốn đắc tội với Khương Văn Nguyên, ai nấy chỉ đứng xa trông lại.

Nhưng giờ chuyện đã náo loạn khá lớn, Vương Cẩn cũng đành đi tới chắp tay với Khương Văn Nguyên nói: “An Nhạc Vương, cái chết của Thu Chấn Thanh đã kinh động tới bệ hạ, cho nên mong ngài phối hợp một chút, nếu chuyện này thật sự không liên quan gì tới Tụ Long Các, vậy chúng ta sẽ không quấy rầy ngài nữa. Chỉ là danh sách khách khứa mà thôi, Tụ Long Các mỗi ngày đều ghi chép lại, xem qua một lượt cũng là chuyện rất đơn giản mà thôi.”

Khương Văn Nguyên hừ lạnh nói: “Danh sách? Tụ Long Các ta mỗi ngày bao người giang hồ qua lại, nếu đều ghi thành danh sách, vậy phải bảo tồn bao lâu? Đương nhiên cứ mấy ngày lại thanh lý một lần rồi.”

Khương Văn Nguyên nói vậy quá qua loa, ngay cả Vương Cẩn cũng không tin.

Tụ Long Các không như các quán rượu khác, khách khứa qua lại đều có danh tiếng trên giang hồ, mỗi lần đều phải ghi chép tỉ mỉ.

Nhưng giờ Khương Văn Nguyên lại nói mấy ngày hắn đã thanh lý một lần. Hắn đường đường là An Nhạc Vương, chẳng lẽ không có nơi cất giữ hay sao?

Vương Cẩn còn định nói gì đó, lại nghe Khương Văn Nguyên hừ lạnh một tiếng nói: “Vương Cẩn, ta giải thích cho tên hoạn quan nhà ngươi nhiều như vậy đã là nể mặt ngươi lắm rồi. Muốn điều tra Tụ Long Các ta, có giỏi thì ngươi tự mời bệ hạ tới đây, bằng không cho dù đại tổng quản Điện Tiên Ti Trương Nhượng ra mặt cũng chẳng vào được Tụ Long Các của ta!”

Hai chữ hoạn quan của Khương Văn Nguyên khiến Vương Cẩn âm thầm tức giận. Mặc dù hắn là hoạn quan, thậm chí còn từng tự chế giễu bản thân như vậy, nhưng tự giễu với bị người khác sỉ nhục là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Có điều lúc này Vương Cẩn quả thật không dám trở mặt với Khương Văn Nguyên, dù sao hắn cũng chỉ là thái giám, là nô tài cho hoàng thất.

Nếu Khương Văn Nguyên thất thế, hắn cũng dám bỏ đá xuống giếng, giẫm thêm một cước. Nhưng nếu hoàng tộc Đông Tề không muốn động tới Khương Văn Nguyên, hắn cũng chẳng có cách nào.

Rơi vào đường cùng, Vương Cẩn đành nói với bọn Sở Hưu: “Rút lui thôi, chuyện này ta sẽ bẩm báo lại với bệ hạ, đến lúc đó để bệ xạ xử trí!”

Vương Cẩn đã lên tiếng như vậy, bọn Sở Hưu đương nhiên không tiếp tục kiên trì, đều theo Vương Cẩn rời khỏi.

Đám người Tụ Long Các thấy vậy cũng kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng, vị vương gia khác họ Khương Văn Nguyên này quả thật uy phong, thậm chí không để tâm phúc hoàng đế, phó tổng quản Điện Tiền Ti trong mắt.

Nhìn bóng người bọn Sở Hưu rời đi, ánh mắt Khương Văn Nguyên chợt lộ ra sắc lạnh.

Sau khi trở lại tầng chín, Lục tiên sinh đang chờ tại đó, hắn cũng chứng kiến cảnh bên dưới, có điều Lục tiên sinh lại thấy Khương Văn Nguyên quá nóng nảy.

Tất cả mọi thứ của Khương Văn Nguyên đều được xây dựng trên tiền đề hoàng tộc Đông Tề không muốn động tới hắn, cho nên hắn mới có thể không chút kiêng kỵ, có thể phách lối cuồng vọng, thậm chí không để tâm phúc của hoàng đế như Vương Cẩn trong mắt.

Nhưng vạn nhất hắn làm quá, hoàng tộc Đông Tề không thể chịu đựng nổi nữa, vậy kết cục của Khương Văn Nguyên sẽ hết sức thê thảm.

Đến lúc đó, những kẻ như Vương Cẩn, trước đây phải chịu ủy khuất hoặc tạm thời nhượng bộ trước Khương Văn Nguyên, lúc đó có lẽ sẽ bộc phát càng hung ác.

Lúc này Khương Văn Nguyên lại không phát giác ra tâm tư của Lục tiên sinh, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Lục tiên sinh, hôm nay tìm một thời điểm giải quyết tên Sở Hưu kia cho ta!”

Lục tiên sinh nghe vậy giật mình nói: “Vương gia, tên Sở Hưu này vừa mới xung đột với ngài, ngài đã bảo ta đi giết hắn. Thế chẳng phải nói rõ ngài là hung thủ à? Cho dù kẻ ngu cũng nhận ra liên hệ trong đó.”

Khương Văn Nguyên thản nhiên nói: “Không sai, kẻ ngu cũng nhận ra liên hệ trong đó, nhưng ngươi thấy ta giống kẻ ngu ư?

Cho nên không ai cho rằng ta là kẻ ngu ngốc tới mức giết Sở Hưu vào lúc này, chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng Sở Hưu chết do chuyện khác hoặc hung thủ cố ý vu oan hãm hại.”

Lục tiên sinh sửng sốt, cũng có lý.

Hắn luôn cảm thấy đầu óc Khương Văn Nguyên không đủ tốt, nhưng giờ xem ra cũng có đôi chút năng lực.

Chỉ đáng tiếc thân phận của Khương Văn Nguyên lại như vậy, nếu hắn là người trong hoàng thất bình thường chắc đã chẳng tới nước như hiện giờ.

“Nếu vương gia đã có chuẩn bị thì được thôi. Đợi trời tối ta sẽ động thủ, cam đoan sẽ khiến vương gia ngài hài lòng.” Lục tiên sinh chắp tay, thân hình lập tức biến mất không còn tung tích.

Tới khi đêm xuống, Vương Cẩn nghiến răng nghiến lợi định viết tấu chương tố cáo Khương Văn Nguyên một hồi.

Hắn vừa từ kinh thành trở về, không cần mệt nhọc lên đường lần nữa, chỉ cần viết thư là được.

Còn bên Sở Hưu, ngoại trừ chính y không để tâm, những người khác ai cũng bực bội. Vụ án khó giải này rốt cuộc nên làm thế nào?

Sở Hưu tới đây chủ yếu là muốn kiếm công pháp trong tay Thu Chấn Thanh, có phá được án không y cũng chẳng mất mát, cùng lắm được thêm chút công tích.

Đương nhiên nếu thất bại, tình hình trước mắt cũng đủ cho bọn họ về báo cáo. Không phải họ làm hỏng uy danh của Quan Trung Hình Đường mà do tranh đấu quyền lực trong triều đình Đông Tề quá mức phức tạp. Bọn họ chỉ là người ngoài, khó lòng nhúng tay vào.

Những người khác ngồi trong phòng khách trầm tư suy nghĩ, Sở Hưu lại chẳng muốn ngồi buồn trong đó, rảo bước dạo chơi trong Tế Châu Phủ.

Nói thật, làn trước khi Thần Binh Đại Hội tổ chức, y còn chưa đi dạo quanh Tế Châu Phủ lần nào.

Lúc đó trước Thần Binh Đại Hội, không khí căng thẳng, hoặc có người muốn giết Sở Hưu, hoặc Sở Hưu giết người, tình hình rất khẩn trương.

Còn giờ Sở Hưu ngược lại không mang tâm tư nhất định phải lấy được công pháp mà ôm tâm lý ‘lấy được là ta may, không được là do vận mệnh’ để đến Đông Tề, cho nên lần này y rất thoải mái.

Có điều ngay khi Sở Hưu đi vào một con ngõ nhỏ, một luồng sát khí mãnh liệt ầm ầm bộc phát, khí thế cường đại hùng hồn đánh về phía Sở Hưu. Y rút Thiên Ma Vũ bên hông ra theo bản năng, ma khí bùng phát, A Tỳ Ma Đao lập tức chém ra!

‘Giả mạo’ Ma giáo
Chương 284 Giả mạo’ Ma giáo

Đối với người tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp cùng Khoái Mạn Cửu Tự Quyết như Sở Hưu, muốn đánh lén y cũng chẳng dễ dàng gì.

Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp tăng cường tinh thần lực Sở Hưu, còn Ngoại Phược Ấn trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết lại chú trọng cảm ứng, có thể xu cát tị hung, gia tăng năng lực cảm giác.

Hai loại công pháp cộng lại khiến võ giả cùng giai gần như không cách nào đánh lén Sở Hưu, thậm chí người cao hơn y một cấp độ cũng không thể.

Đương nhiên nếu có võ giả thực lực cao hơn y rất nhiều, Sở Hưu cũng chẳng có cách nào. Ví dụ như lúc này.

Kẻ đột nhiên xuất thủ thực lực vô cùng cường đại, thậm chí đối phương đã xuất thủ Sở Hưu mới phát giác ra sát khí. A Tỳ Đạo Tam Đao vội vàng phát động.

Ma khí ngập trời bùng lên, chỉ nghe một tiếng vang lớn, Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng chưởng lực âm tà tới cực điểm trực tiếp đánh bay y ra, thậm chí luồng chưởng lực đó còn theo Thiên Ma Vũ xâm nhập kinh mạch y, buộc Sở Hưu phải kết thành Nội Sư Tử Ấn mới khu trục được chưởng lực vô cùng âm tà đó.

“Chậc chậc, quả không hổ là binh khí được rèn từ Thiên Ma Lệnh, tuy năng bất phàm.”

Lục tiên sinh toàn thân bao phủ trong áo choàng đen từ trong bóng tối bước ra, ma khí ngập trời, dáng vẻ vô cùng kinh khủng.

Sở Hưu nheo mắt nói: “Vô Tướng Ma Tông? Ta cùng Vô Tướng Ma Tông các ngươi không oán không cừu, thậm chí trên tay ta còn cầm binh khí rèn từ Thiên Ma Lệnh. Kẻ muốn giết ta đáng lý phải là những tông môn Chính đạo mới đúng. Vì sao ngươi lại ra tay với ta?”

Lục tiên sinh lắc đầu nói: “Thật ra thói quen của ta là không lảm nhảm trước lúc giết người. Có điều nể mặt binh khí của ngươi do Thiên Ma Lệnh chế tạo thành, ta có thể dạy ngươi một đạo lý. Đó là làm ngươi tốt nhất nên ẩn nhẫn giấu tài một chút.

Cây to hay gặp gió lớn, nếu có kiếp sau nhớ phải kín tiếng giấu tài một chút. Thanh đao trên tay ngươi không tệ, sau khi giết ngươi ta sẽ giúp ngươi bảo quản thật tốt.”

Sau khi dứt lời, ma khí toàn thân Lục tiên sinh lập tức dâng trào, thực lực thi triển không ngờ lại đã là Thiên Nhân Hợp Nhất đỉnh phong, gần với tông sư võ đạo!

Sở Hưu cau mày, thực lực Lục tiên sinh này quả thật kinh khủng, xem khí thế thậm chí còn cường đại hơn Thiên Tội đà chủ ngày trước.

Đương nhiên Sở Hưu hiện tại cũng không phải Sở Hưu khi đối mặt với Thiên Tội đà chủ. Y dám chắc mình trốn được, nhưng phải trả giá đến đâu? Ngay bản thân Sở Hưu cũng không biết.

Nhưng lúc này, Sở Hưu như đột nhiên nhớ ra điều gì, y trực tiếp cao giọng nói: “Thiên Ma vô tướng, đại đao vô cương, Thánh hỏa luyện tâm, ma diễm thôn thiên!”

Lục tiên sinh đang định xuất thủ nghe vậy thân hình ngưng bặt, ánh mắt đầy khiếp sợ quát lên: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Bốn câu nói vừa rồi của Sở Hưu chính là khẩu hiệu của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, hơn nữa chỉ có trực hệ của Côn Luân Ma Giáo mới có tư cách nói.

Mấy trăm năm trước không ít người biết bốn câu này, nhưng đặt tới hiện tại, Côn Luân Ma Giáo đã hoàn toàn bị các đại tông môn vây giết, bị xóa bỏ tất cả dấu vết. Bốn câu nói này cũng chỉ còn những người trung thành với Côn Luân Ma Giáo như Vô Tướng Ma Tông còn nhớ.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Vị tiền bối Vô Tướng Ma Tông này, tính kỹ ra, tại hạ kỳ thật là đệ tử Thánh giáo. Ta được truyền thừa công pháp của đường chủ Ma Tâm Đường của Côn Luân Ma Giáo, Cửu Chuyển Ma Tâm - Nam Cung Vô Minh.

Ngày trước ta xuất thân dân dã giang hồ, chính nhờ truyền thừa của Nam Cung Vô Minh nên mới có tu vi hiện tại.

Vì muốn che giấu thân phận xuất thân Thánh giáo, ta thậm chí còn cố ý tu luyện công pháp Phật môn cùng Đạo gia, nhờ đó mới đạt tới cảnh giới hiện tại.”

Lục tiên sinh nghe vậy trầm giọng nói: “Nơi này không an toàn, tới nơi khác nói kỹ hơn.”

Lục tiên sinh nói vậy thật ra đã tin tưởng thân phận của Sở Hưu.

Ngày trước cơ cấu của Côn Luân Ma Giáo hết sức phức tạp, dưới trướng có đường, có điện, thậm chí còn nhiều tổ chức công năng bất đồng. Những tổ chức này ra sao, không phải người trong nội bộ Côn Luân Ma Giáo không thể biết được. Hơn nữa Sở Hưu còn nói rõ tên đường chủ Nam Cung Vô Minh, điều này càng chứng minh rõ nét thân phận của Sở Hưu.

Ban đầu khi Côn Luân Ma Giáo bị công phá, một số võ giả Côn Luân Ma Giáo bị người trong chính đạo truy sát khắp bốn phương, cho nên truyền thừa có thất lạc tại nơi khác cũng hết sức bình thường.

Hơn nữa kết hợp cùng biểu hiện của Sở Hưu từ trước tới nay, y không bài xích Ma đạo, còn tu luyện khá nhiều Ma công cực kỳ cường đại, điểm này rất phù hợp với thân phận Ma đạo tiềm ẩn trong giang hồ.

Thật ra trừ thân phận là giả, những thứ khác đều là thật, có điều nó diễn ra ở tương lai.

Mấy năm sau thật sự có tân tú Ma đạo giương oai trên giang hồ, thân phận đối phương chính là người thừa kế Nam Cung Vô Minh cho nên bị đông đảo cao thủ Chính đạo đồng loạt truy sát.

Giờ Sở Hưu tạm thời mượn dùng thân phận này cũng không khiến người khác nghi ngờ.

Sở Hưu cùng Lục tiên sinh tới một khu ổ chuột rách nát hoang tàn, xung quanh nơi này đều là dân chúng tầm thường ở Tế Châu Phủ, những người giàu có thường còn chẳng tới chỗ như vậy nói chi với cảnh giới võ đạo.

Lục tiên sinh chắp tay thi lễ với Sở Hưu nói: “May mà vừa rồi Sở tiểu hữu ngươi bộc lộ thân phận, bằng không thiếu chút nữa ta gây ra sai lầm lớn rồi.”

Thái độ của Lục tiên sinh rất khách khí với Sở Hưu, rõ ràng coi y như người ngang hàng.

Hắn đã nhận định Sở Hưu là truyền nhân của Côn Luân Ma Giáo, còn hắn chỉ là người của Vô Tướng Ma Tông, là tông môn phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo trước kia. Cho nên theo quy củ, hắn thậm chí còn thấp hơn Sở Hưu một cấp. Có điều giờ Côn Luân Ma Giáo đã không còn, cho dù bọn họ là người của Vô Tướng Ma Tông cũng không kiên trì truyền thống như trước kia.

Sở Hưu cũng nói: “Tiền bối không cần để ý, thân phận của ta cực kỳ mẫn cảm nên không dám bại lộ trên giang hồ.

Lần trước tại Thần Binh Đại Hội, thật ra ta cũng muốn tiếp xúc với chư vị tiền bối Vô Tướng Ma Tông, có điều lúc đó mọi chuyện căng thẳng, cuối cùng lỡ dịp.”

Lục tiên sinh gật đầu nói: “Người trong Thánh giáo chúng ta giờ bị người người hô đánh, vạn nhất bị đám tông môn Chính đạo phát hiện thân phận, vậy sẽ rất phiền toái. Ngươi cẩn thận như vậy cũng không sai.

Hơn nữa ngươi gia nhập Quan Trung Hình Đường, chiêu này quả thật rất cao minh. Quan Trung Hình Đường nằm giữa triều đình và giang hồ, cũng ở giữa Chính đạo và Ma đạo, cho dù ngươi vận dụng một số công pháp Ma đạo cũng không sao. Nếu đổi thành nơi khác chắc đã không dễ dàng như vậy.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Tiền bối, rốt cuộc vừa rồi là ai muốn giết ta? Ta đâu có thù oán gì với Vô Tướng Ma Tông, rõ ràng không phải Vô Tướng Ma Tông muốn động thủ với ta.”

Mặc dù Vô Tướng Ma Tông đang hợp tác với Khương Văn Nguyên, nhưng cũng chỉ là hợp tác mà thôi.

Giờ Lục tiên sinh đã nhận định Sở Hưu là người của Côn Luân Ma Giáo, vậy y mới thật sự là người mình.

Một bên chỉ là người hợp tác, một bên là người mình, lựa chọn ra sao còn cần phải hỏi ư? Cho nên Lục tiên sinh gần như không cần suy nghĩ, lập tức bán rẻ Khương Văn Nguyên.

Lục tiên sinh nói thẳng: “Kẻ muốn ta giết ngươi chính là An Nhạc Vương Khương Văn Nguyên.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Sở Hưu lập tức lóe lên sắc thái lạ, vì chính y cũng không ngờ ban ngày y vừa xảy ra xung đột với Khương Văn Nguyên, đến đêm Khương Văn Nguyên đã phái người giết y. Chuyện ngu ngốc như vậy chắc chắn Khương Văn Nguyên sẽ không làm.

Nhưng kết quả là Khương Văn Nguyên lại ra một quyết định nhìn như ngu ngốc như vậy, ngược lại có thể tránh khỏi hiềm nghi.

Trước đó Sở Hưu vẫn cho rằng Khương Văn Nguyên khăng khăng tìm đường chết, là tên ngu ngốc, giờ xem ra kẻ này chẳng qua do chấp niệm quá sâu mà thôi, cứ nhất quyết dùng trí khôn vặt của mình vào chuyện không thể thành công.

“Vô Tướng Ma Tông có hợp tác với Khương Văn Nguyên?” Sở Hưu hỏi.

Lục tiên sinh gật đầu nói: “Đã hợp tác từ lâu, lần trước chúng ta bày đại trận ngoài Kính Hồ Sơn Trang, chính là thủ hạ của Khương Văn Nguyên làm.

Đệ tử Vô Tướng Ma Tông chúng ta lẻn được vào Kính Hồ Sơn Trang như vậy cũng là nhờ Khương Văn Nguyên hỗ trợ.

Ngươi cũng biết chuyện Thánh giáo rồi đó, khá mẫn cảm, phần lớn thời điểm mọi người chỉ có thể ẩn nhẫn giấu tài, cúi đầu làm việc. Rất ít tông môn chịu hợp tác với chúng ta.

Khương Văn Nguyên có dã tâm, vì dã tâm hắn có làm gì cũng được, hợp tác với Vô Tướng Ma Tông chúng ta cũng không tính là gì.

Vừa rồi ta bảo ngươi làm việc phải kín tiếng giấu tài một chút không phải chế nhạo, mà vì hành động khoa trương của ngươi đã khiến Khương Văn Nguyên chú ý, cho nên hắn mới khăng khăng muốn giết ngươi.

Hắn vốn là kẻ điên, giờ chuyện gì hắn cũng dám làm, ngay cả ta cũng không thể đoán được.”

Nghe Lục tiên sinh nói vậy, Sở Hưu cũng âm thầm suy xét lại, thời gian vừa qua mình làm việc quả thật quá ngông nghênh, mặc dù không đến mức phách lối nhưng chỉ nghĩ tới chuyện lợi hại trước mắt mà lại quên mất lòng người.

Lợi và hại là căn cứ tốt nhất để suy đoán, giờ Sở Hưu được Quan Trung Hình Đường phái tới Đông Tề phá án, Quan Trung Hình Đường là chỗ dựa của y, Đông Tề cũng là chỗ dựa cho y. Ai động tới y cũng là gây hấn với cả Quan Trung Hình Đường và triều đình Đông Tề, cho nên bình thường y cũng không cần lo lắng.

Nhưng Khương Văn Nguyên lại chẳng phải kẻ bình thường, dã tâm của hắn đã bành trướng tới không còn biên giới, chẳng hề cố kỵ điều gì. Giết Sở Hưu hay không chỉ là một trong suy nghĩ của hắn.

“Đúng rồi, tiền bối, vụ án Thu Chấn Thanh rốt cuộc là sao? Thật sự là Khương Văn Nguyên ra tay?” Sở Hưu nghi hoặc.

Trước đó Sở Hưu tra tới Tụ Long Các nhưng y vẫn không hiểu nổi. Quan hệ giữa Khương Văn Nguyên cùng Thu Chấn Thanh căn bản bắn

đại bác cũng không tới, hắn đi giết Thu Chấn Thanh làm gì? Không dưng lại dính vạ.

Lục tiên sinh cười hắc hắc nói: “Đúng là Khương Văn Nguyên là chủ mưu, hơn nữa còn là ta tự mình ra tay giết chết Thu Chấn Thanh.

Về phần nguyên nhân cụ thể ư. Thật ra do nội bộ hoàng tộc Đông Tề lục đục, mấy chuyện cứt chó xúi quẩy ấy mà. Khương Văn Nguyên định nhúng tay vào, cuối cùng lại náo loạn thành một đại án như vậy.”

Sở Hưu nhíu mày, không ngờ chuyện này còn liên lụy tới tranh đấu trong nội bộ hoàng tộc Đông Tề, xem ra thật sự rất phiền phức.

Nhân quả
Chương 285 Nhân quả

Lục tiên sinh đã hoàn toàn coi Sở Hưu như người mình, cho nên biết gì nói nấy, thuật lại hết tiền căn hậu quả cho Sở Hưu.

Đông Tề Khai Nguyên Đế - Lữ Hạo Xương không phải hoàng đế nổi danh nhất Đông Tề, cũng không phải hoàng đế năng lực xuất chúng nhất, nhưng lại là hoàng đế xuất thân long đong nhất.

Hoàng đế Đông Tề đời trước bất ngờ mất mạng, không con không cái, khiến cho hoàng tộc Đông Tề nội loạn, có thể nói là máu chảy thành sông, cuối cùng thậm chí liên lụy tới một số thế lực trong triều đình Đông Tề, khiến cho căn cơ Đông Tề tổn thất nặng nề.

Cuối cùng một vị lão tổ hoàng tộc Đông Tề ẩn cư nhiều năm đích thân ra tay can thiệp mới bình ổn được cục diện, nhưng kết quả lại là trong số đông đảo trực hệ của hoàng tộc lại chọn ra một người năng thiên phú tu luyện thấp, năng lực cũng tương đối bình thường là Lữ Hạo Xương lên làm hoàng đế.

Còn khi vừa kế vị, chuyện đầu tiên Lữ Hạo Xương làm là sinh con, liều mạng sinh con.

Vết xe đổ của hoàng đế đời trước còn đó, không con không cái khiến cho ngai vàng bất ổn, có thể nói hại người hại mình.

Kết quả là bao năm qua Lữ Hạo Xương không làm được chuyện gì lớn, thành tựu lớn nhất là sinh hơn ba mươi đứa con trai, mà bản thân giờ còn thoải mái sống tới tám mươi tuổi nhưng lại không hề có ý định thoái vị.

Lữ Hạo Xương năng lực tầm thường nhưng đám con trai hắn không mấy kẻ bình phàm, đặc biệt là những đứa đầu.

Căn nguyên vụ án Thu Chấn Thanh là tranh đấu giữa Thái tử và nhị hoàng tử Đông Tề.

Lữ Hạo Xương tại vị quá lâu, mặc dù đã lập Thái tử nhưng lại biến tướng cho các hoàng tử khác cơ hội, đặc biệt là nhị hoàng tử Đông Tề Lữ Long Quang, người này dã tâm năng lực đều không kém gì Thái tử, đã sớm có tâm tư thay vào vị trí đó.

Do thái độ bá đạo của nhị hoàng tử, Thái tử cũng cảm thấy nguy cơ, không ngừng tìm kiếm minh hữu trong Đông Tề.

Khương Văn Nguyên là một trong số những minh hữu của Thái tử, một người khác là đường chỉ Bạch Hổ Đường, kết quả vị đường chủ kia mới đáp ứng Thái tử chưa được bao lâu đã bị người ta giết chết. Chuyện này lại khiến Thái tử nôn nóng chuyển mục tiêu, nhìn sang Thu Chấn Thanh ở Phi Mã Mục Trường.

Một tháng trước Thu Chấn Thanh tới Tụ Long Các, người mời chính là Thái tử, định lôi kéo Thu Chấn Thanh gia nhập phe Thái tử, kết quả lại là Thu Chấn Thanh cự tuyệt.

Mà về sau Thái tử âm thầm điều tra, kết quả lại bất ngờ biết được

trước đó Thu Chấn Thanh đã âm thầm liên lạc cùng nhị hoàng tử.

Nói công bằng thì Phi Mã Mục Trường rất quan trọng đối với Đông Tề, nhưng bản thân Thu Chấn Thanh lại không quá quan trọng.

Bởi vì Thu Chấn Thanh dù sao cũng chỉ là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, cảnh giới này đặt tại giang hồ là đại cao thủ được người người kính ngưỡng, nhưng đặt trên toàn bộ triều đình Đông Tề chỉ có thể tính là lực lượng trung kiên mà thôi.

Tỷ như phó tổng quản Vương Cẩn, tham tướng Phương Trấn Kỳ, đều là Thiên Nhân Hợp Nhất, cảnh giới này triều đình Đông Tề không thiếu.

Cho nên dù biết Thu Chấn Thanh gia nhập dưới trướng vào nhị hoàng tử, thật ra Thái tử cũng không có sát tâm gì với Thu Chấn Thanh. Khương Văn Nguyên phái Lục tiên sinh đi giết Thu Chấn Thanh chẳng qua muốn khuấy cho nước thêm đục, không cho thực lực nhị hoàng tử vượt qua Thái tử quá nhiều, để hoàng thất Đông Tề tự giết lẫn nhau.

Sau khi nghe xong Sở Hưu cũng thở dài một hơi, thật không ngờ chuyện này lại thật sự liên quan tới y.

Hiệu ứng hồ điệp quả thật kinh khủng, vị đường chủ của Bạch Hổ Đường kia mà không chết, e là Thái tử cũng không nảy sinh ý mời chào Thu Chấn Thanh, đương nhiên cũng không kéo theo một loạt chuyện như vậy.

Nói ra cũng là Thu Chấn Thanh bị y gián tiếp liên lụy mới chết, quả thật là tạo hóa trêu ngươi.

Có điều lúc này Sở Hưu lại chợt nhớ ra điều gì, y hỏi: “Đúng rồi, tiền bối lúc giao thủ với Thu Chấn Thanh có cảm thấy đối phương có điểm lạ không?

Quan Trung Hình Đường ta sau đó khám nghiệm tử thi, phát hiện trước đó Thu Chấn Thanh đã trúng độc tố Thất Nguyệt Hải Đường.”

Lục tiên sinh cười hắc hắc nói: “Đương nhiên phát hiện chứ, Thu Chấn Thanh mặc dù xuất thân dân dã nhưng nào phải hạng vô danh. Ta còn tưởng giết hắn sẽ phải tốn công đôi chút, nào ngờ lại đơn giản như vậy.

Trước đó ta tưởng Khương Văn Nguyên âm thầm xuất thủ, sau mới biết hóa ra cũng không phải thủ đoạn mà Khương Văn Nguyên bố trí.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, chuyện này giống với suy tính của Trình Chu Hải, hạ độc cùng giết người không phải là một, xem ra vẫn còn chút ẩn tình nữa.

Lục tiên sinh nói: “Người là do ta giết, giờ Khương Văn Nguyên còn định giết ngươi, ngươi tính sao?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Tiền bối yên tâm, chuyện này sẽ không liên lụy tới Vô Tướng Ma Tông, mà thực tế chuyện này quả thật không liên quan gì tới Vô Tướng Ma Tông.

Thật ra lần này nếu Khương Văn Nguyên không giết ta, ta cũng chẳng hơi đâu để ý tới hắn, vụ án này tra tới chỗ Khương Văn Nguyên, lại còn động tới tranh đấu giữa Thái tử và nhị hoàng tử, ta không cần để ý tới.

Nhưng lần này Khương Văn Nguyên đã có ý định giết ta, nếu ta buông tha cho hắn, khó tránh khỏi hắn sẽ lại muốn giết ta lần thứ hai.”

Tại Đông Tề, thân phận của Khương Văn Nguyên cực kỳ đặc thù, mặc dù hắn không ngừng tìm đường chết nhưng không thể phủ nhận, lực lượng mà hắn có thể vận dụng cũng vượt xa bình thường.

Trước mắt hắn có thể hợp tác cùng Vô Tướng Ma Tông, có thể sai khiến Vô Tướng Ma Tông xuất thủ, nhưng thực tế dưới trướng Khương Văn Nguyên cũng có đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa còn không chỉ có một.

Lục tiên sinh nói: “Ngươi đã có ý tưởng là được, cùng là người trong Thánh giáo, có cần ta hỗ trợ thì cứ liên hệ với ta, không cần khách khí.

Hơn nữa nếu ngươi bị bại lộ thân phận tại Quan Trung Hình Đường cũng không cần phải sợ, có thể đến Vô Tướng Ma Tông ta.

Mặc dù Thánh giáo đã bị hủy diệt nhưng người của Thánh giáo vẫn còn, sẽ không để ngươi không đất dung thân đâu.”

Sở Hưu chắp tay một cái nói: “Đa tạ tiền bối.”

Lục tiên sinh lắc đầu nói: “Không cần khách khí, giờ Thánh giáo ta đã lụi tàn tới nước này, đừng nói ngươi vốn là trực hệ của Thánh giáo ta, cho dù nửa đường muốn gia nhập Vô Tướng Ma Tông ta, Vô Tướng Ma Tông cũng sẽ đối đãi như vậy.”

Nói xong, Lục tiên sinh điểm nhẹ lên phía sau Sở Hưu hai lần, ánh mắt lóe lên thần thái quỷ dị, nhỏ giọng nói: “Phía sau chúng ta có một con chuột nhỏ, công phu ẩn nấp không tệ, thiếu chút nữa thì lừa được cả ta. Ngươi xem đó mà làm.”

sau khi nói xong Lục tiên sinh trực tiếp rời khỏi, ánh mắt Sở Hưu lại lóe lên ánh sáng lạ. Nội Phược Ấn bộc phát, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, chỉ chớp mắt đã tới trong con hẻm phía sau, xuất hiện trước mắt hắn không ngờ lại là Sở Hiếu Đức vẻ mặt kinh hoảng chuẩn bị bỏ trốn bất cứ lúc nào!

Lúc này Sở Hiếu Đức hối hận vô cùng, hối hận vì sao mình cứ hiếu kỳ đi theo quan sát.

Trước đó Sở Hưu đi dạo trong Tế Châu Phủ, thật ra Sở Hiếu Đức cũng vậy, nhưng hắn không cố tình theo dõi Sở Hưu mà vô tình thấy bóng dáng y.

Khi đó Sở Hiếu Đức định tới chào hỏi Sở Hưu, không ngờ lại thấy Sở Hưu cùng một bóng đen nhanh chóng đi khỏi, Sở Hiếu Đức nghi hoặc trong lòng bèn bám theo phía sau.

Hắn là nghĩa tử của Sở Tư Ma, nhưng thực tế không tu luyện bao nhiêu công pháp Tây Vực, chỉ có một môn hắn tình cờ nhận được, có thể gia tăng tốc độ bản thân, che giấu khí tức.

Chính nhờ môn công pháp này hắn mới có thể trốn ở chỗ xa nghe lén

Lục tiên sinh và Sở Hưu nói chuyện.

Chỉ có điều những thứ Sở Tư Ma nghe được thật quá kinh khủng, chân tướng cái chết của Thu Chấn Thanh thì cũng thôi, nội đấu trong hoàng thất mà thôi, dù sao hắn ở Quan Trung Hình Đường nhiều năm như vậy, vụ án ly kỳ tới đâu mà chẳng gặp rồi.

Nhưng những lời kế tiếp Sở Hưu nói với người áo đen liên quan tới Côn Luân Ma Giáo lại khiến Sở Hiếu Đức cả kinh thiếu chút nữa hét lên.

Hắn thật sự không ngờ Sở Hưu lại có liên quan tới Côn Luân Ma Giáo! Đây quả thật là chuyện đòi mạng!

Chính tin tức quá chấn động khiến cho khiến cho tâm cảnh Sở Hiếu Đức xao động đôi chút, dẫn tới việc ẩn nấp của hắn xuất hiện sơ hở, bị Lục tiên sinh phát hiện.

Sở Hưu nhìn Sở Hiếu Đức, mặt không biểu cảm nói: “Nếu ta nói thật ra ta không liên quan tới Côn Luân Ma Giáo, vừa rồi chỉ là lừa gạt người kia, ngươi có tin không?”

Sở Hiếu Đức nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc với Sở Hưu nói: “Ta nói tin, ngươi có tin không?”

Sở Hiếu Đức nói cũng là sự thật, thực tế gặp chuyện này cho dù hắn nói tin, chẳng lẽ Sở Hưu lại tin ư?

Sở Hưu nhìn xung quanh thản nhiên nói: “Nơi này không có võ giả nào tới, ngươi cũng biết thực lực của ta, có nắm chắc trốn thoát dưới tay ta không?”

Sở Hiếu Đức trong lòng trầm xuống, đừng nói giờ Sở Hưu đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, cho dù là Ngoại Cương cảnh như khi tỷ thí ở Quan Trung Hình Đường, hắn cũng chỉ có thể ngước mắt nhìn lên.

Lệ Thiên Hào kia tùy ý đánh bại hắn, sỉ nhục hắn. Còn Sở Hưu lại tùy ý phế bỏ Lệ Thiên Hào, chênh lệch thực lực đôi bên đã không cần nói nhiều.

Ngay lúc Sở Hiếu Đức định liều mạng, Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Ngươi muốn chết hay muốn sống?”

Ánh mắt Sở Hiếu Đức ngây dại, vô thức nói: “Đương nhiên là muốn sống.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngươi đã muốn sống, vậy ta cho ngươi một cơ hội sống sót.

Ta có phải người của Côn Luân Ma Giáo không thật ra đã chẳng quan trọng. Ngươi đã chứng kiến tất cả, vậy ta cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi được.

Ngày trước Côn Luân Ma Giáo có ấn ký bí truyền tên là Thánh Hỏa Ấn, hình dạng thứ này vốn căn cứ theo Vô Căn Thánh Hỏa trên đỉnh Tây Côn Luân phác họa thành.

Ta biết hình dáng ấn ký này, để ta lưu lại dấu Thánh Hỏa Ấn trên cánh tay ngươi, như vậy ngươi ta đều là người của Côn Luân Ma Giáo, đều có nhược điểm trên tay đối phương, đương nhiên ta cũng không cần giết ngươi nữa.”

Sở Hiếu Đức nghe vậy biến sắc, tức giận nói: “Làm vậy chẳng phải ta thành nô bộc cho Sở Hưu ngươi ư, có nhược điểm trên tay ngươi, ngươi muốn làm gì ta mà chẳng được. Như vậy chẳng thà ngươi giết ta luôn đi!”

Theo Sở Hiếu Đức, Sở Hưu vốn là người Côn Luân Ma Giáo, cho dù y có bị phát hiện cũng có thể gia nhập dưới trướng Vô Tướng Ma Tông, từ tuấn kiệt trẻ tuổi của Quan Trung Hình Đường biến thành tuấn kiệt Ma đạo.

Còn Sở Hiếu Đức hắn lại thật sự oan uổng, nhược điểm bị Sở Hưu nắm trong tay cả đời, mặc cho đối phương sai sử, theo Sở Hiếu Đức như vậy quả thật là sống không bằng chết!

Đại cục đã định
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 946-950

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom