• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (5 Viewers)

  • Chương 396-400

Chương 396 Ma đạo chi tranh

Bên cạnh có người nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngụy tiền bối, đó là hai chữ.”

Ngụy Thư Nhai trợn mắt nhìn đối phương, môt luồng uy áp đánh tới, Ngụy Thư Nhai vốn tuổi già sức yếu, khí thế lại như con ác long vừa tỉnh ngủ, vô cùng kinh khủng, khiến võ giả kia không khỏi rụt cổ, không dám lắm miệng nữa.

Thần Vu Tế Sơn Quỷ của Bái Nguyệt Giáo cũng không chút biểu cảm gật đầu nói: “Chuyện này không cần nói nhiều, chắc chắn phải đánh rồi. Có điều nên đánh như thế nào? Cứ ngây ngốc xông lên chẳng phải chịu chết à?”

Cửu Tương Tử bên cạnh lập tức phụ họa: “Bái Nguyệt Giáo là đại phái đệ nhất Ma đạo ta, giáo chủ đại nhân đã tu luyện Bổ Thiên Tâm Kinh tới đại thành, Huyễn Ma Thần Huyết Thần Chú của Đại Tế Ti lại có thể chú sát tông sư võ đạo cùng giai, do Bái Nguyệt Giáo dẫn đầu mạch Ma Giáo ta tiến công Phù Ngọc Sơn là phù hợp nhất!”

Ngũ Độc Giáo cùng Bái Nguyệt Giáo cùng ở đất Miêu Cương Tây Sở, hai bên đều trong nhánh Minh Ma. Có thể nói từ đầu Ngũ Độc Giáo đã tôn Bái Nguyệt Giáo làm chủ, thời điểm này có phất cờ phụ họa cho Bái Nguyệt Giáo cũng rất bình thường.

Những người khác của Minh Ma cũng biểu thị đồng ý, không phải vì bọn họ nguyện tôn Bái Nguyệt Giáo làm chủ mà đối với toàn bộ nhánh Minh Ma bọn họ, chỉ cần chiếm được thế chủ đạo đã là đủ rồi.

Lục tiên sinh ở một bên cười lạnh nói: “Chuyện này không phải ai thực lực mạnh thì nghe theo người đó. Bái Nguyệt Giáo thực lực cường đại, vậy được, chúng ta đều không xuất thủ, để xem một mình Bái Nguyệt Giáo làm sao giải quyết cả Ngũ Đại Kiếm Phái, như vậy chẳng phải càng phù hợp hơn à?”

Cửu Tương Tử vỗ mạnh lên bàn quát lớn: “Lục Tấn, người đừng có giở quẻ nữa! Chuyện này liên quan tới thể diện toàn bộ Ma đạo chúng ta, đừng có gây chuyện!”

Lục tiên sinh quay sang phản bác: “Ta gây chuyện? Ta thấy óc người lấy việc công làm việc tư mới đúng!”

Theo hai người cãi lộn, đám người Minh Ma cùng Ẩn Ma cũng lời ra tiếng vào, nhanh chóng ầm ĩ khắp nơi.

Đối với nhánh Minh Ma, thực lực bên ngoài bọn họ công lại mạnh hơn nhiều so với bọn Lục tiên sinh, đã vậy lần tiến công Phù Ngọc Sơn này giao cho họ chỉ huy là đương nhiên, ngược lại mới là không thích hợp.

Còn đối với võ giả Ẩn Ma, giao quyền chỉ huy cho nhánh Minh Ma, bọn họ rất không yên tâm.

Trong mắt những người nhánh Ẩn Ma, nhánh Minh Ma rõ ràng là kẻ phản bội. Giờ giao bản thân vào tay bọn chúng, liệu đám người này có phản bội lần

nữa không? Điểm này không ai dám nói chắc.

Quan trọng hơn hết là ai làm người chỉ huy? Đây là một thân phận liên quan tới thể diện, không ai muốn ở dưới người khác, cho nên vấn đề này lại tiếp tục giằng co, không ai làm gì được ai.

Thấy lại bên lại bắt đầu cãi lộn, Sơn Quỷ của Bái Nguyệt Giáo vung tay lên, trầm giọng nói: “Đừng có ồn ào nữa! Cứ tiếp tục cãi cọ như vậy e là tới khi Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội bắt đầu chúng ta cũng chẳng bàn ra kết quả gì.

Ngụy Thư Nhai, thực lực nhánh Ẩn Ma các ngươi đặt ngay đấy, không cho Bái Nguyệt Giáo ta chỉ huy chuyện này, chẳng lẽ lại bắt toàn bộ nhánh Minh Ma nghe lệnh các ngươi hay sao?

Ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì, chuyện đã qua thì đều đã qua. Ngày trước Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt đâu có phải do chúng ta tạo thành. Độc Cô Duy Ngã chết rồi, lầu cao của Côn Luân Ma Giáo cũng đã sụp đổ, chẳng lẽ còn bắt chúng ta chôn cùng, toàn bộ Ma đạo hoàn toàn bộ hủy diệt mới xứng với Ma đạo?

Lần này Ngũ Đại Kiếm Phái đang gây sự với toàn bộ Ma đạo, bất luận Bái Nguyệt Giáo hay nhánh Minh Ma, không ai dám giở trò vào lúc này. Các ngươi yên tâm đi.”

Ngụy Thư Nhai nâng mắt nhìn sq, thản nhiên nói: “Ngươi gọi thẳng tên ta còn chưa tính, danh tự của Ma Chủ đại nhân là để ngươi gọi hay sao?

Bái Nguyệt Giáo đúng là đời sau không bằng đời trước, với thứ đức hạnh đó của các ngươi, coi mình là đại phái đệ nhất Ma đạo thật sao?

Ta biết hai người kế thừa danh hiệu Sơn Quỷ của Bái Nguyệt Giáo, kẻ thứ nhất miệng thối bị người của Trương gia Thiên Sư Phủ dùng lôi pháp đánh thành tro bụi. Kẻ thứ hai thì tranh đoạt cổ trùng với hòa thượng Đại Quang Minh Tự bị đập nát đầu.

Kẻ kế thừa danh xưng Sơn Quỷ đều chẳng trường thọ. Nếu ngươi còn không giữ mồm giữ miệng, không biết quy củ, không khéo còn không sống lâu bằng hai vị tiền bối kia đâu.”

Sơn Quỷ nghe vậy ánh mắt lóe lên vẻ giận dữ, sắc mặt âm trầm nói: “Ngụy Thư Nhai, đừng cậy già lên mặt. Ngày xưa năm người các ngươi nâng cờ chịu chết trên Cửu Thiên Sơn, tự mình chết thì thôi còn liên lụy tới một loại võ giả Ma đạo. Ngươi còn tư cách gì mà dạy đời ở đây?”

Thân thể nhìn như già nua của Ngụy Thư Nhai chậm rãi đứng dậy, khí thế quanh người như một con hùng sư vừa tỉnh ngủ, hùng hồn mạnh mẽ tới cùng cực, áp lực kinh hồn.

Tất Đạt Di đang định nói gì, có điều hắn chỉ mới mở miệng lại lập tức ngậm lại, đứng một bên như chuyện không liên quan gì tới mình.

Sơn Quỷ hừ lạnh một tiếng, nói cho lắm rốt cuộc cũng phải động thủ thôi? Trước khi tới hắn đã chuẩn bị tâm tư rồi.

Danh tiếng Ngọc Diện Thiên Ma - Ngụy Thư Nhai quả thật rất lớn, mặc dù Sơn Quỷ luôn miệng nói Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn tự tìm đường chết, nhưng thực tế khi năm người kia vung tay kêu gọi cũng thật sự tụ tập vô số cao thủ ma đạo. Cũng khiến đám võ lâm Chính đạo thấy được uy thế của Ma đạo bọn họ, không phải hạng mà Chính đạo tùy tiện trêu chọc được. Cái khẩu hiệu trừ ma vệ đao kia tốt nhất nghĩ cho kỹ rồi hẵng hô.

Từ đó trở đi thái độ của võ lâm Chính đạo đối với Ma đạo quả thật hòa hoãn hơn nhiều, mặc dù Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn bị giết mất bốn nhưng võ lâm Chính đạo cũng phải trả giá lớn, không ai muốn lại ép ra năm vị Thiên Ma khác.

Nhưng thanh danh có lớn đến đâu cũng là từ hai trăm năm trước, trên giang hồ không phải ai bối phận già hơn thì nghe người đó, đây là thói quen của đám tông môn Chính đạo mà thôi.

Đặt sang Ma đạo đương nhiên là ai nắm tay to hơn thì nghe theo người đó. Mà giờ Ngụy Thư Nhai chẳng qua chỉ là một lão già khí huyết đã suy bại, nắm đấm của Bái Nguyệt Giáo bọn họ mới là lớn nhất!

Thân hình Sơn Quỷ đột nhiên hóa thành một làn sương đen quanh quẩn trong đại sảnh, thân hình như biến thành quỷ vật, hòa tan vào không khí. Thậm chí ngay cả Tất Đạt Di cũng không phát giác được tung tích của Sơn Quỷ.

Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo mỗi vị đều có công pháp truyền thừa của riêng mình, nhánh Sơn Quỷ cũng vậy.

Trong làn sương mù màu đen đó như có tiếng ác quỷ tru gào, như trong đó nhốt cả ngàn vạn ác quỷ, vô cùng kinh khủng.

Làn sương đen co lại, quỷ khí sâu thẳm bộc phát, trực tiếp ép về phía Ngụy Thư Nhai.

Nhưng Ngụy Thư Nhai đứng giữa làn sương quỷ màu đen mặt không đổi sắc, hắn chỉ làm ra một động tác.

Tay phải đưa ra, duỗi tới một hướng, ma khí vô biên từ trong cơ thể bộc phát hóa thành chưởng ấn lớn hơn mười trượng, một chưởng đã đập bay Sơn Quỷ từ trong làn sương quỷ ra ngoài, trực tiếp đánh xuống mặt đất tạo thành một cái hố lớn hình người.
Chương 397 Uy thế của Chân Hỏa Luyện Thần (1)

Có thể tới Ma Đạo Hội Minh đều là lực lượng trung kiên trong các đại phái, có người thậm chí như Lục tiên sinh, đã đạp nửa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, cho nên bọn họ đều đã từng thấy tông sư võ đạo giao thủ.

Có điều Sơn Quỷ cùng Ngụy Thư Nhai giao thủ chiêu này lại chẳng hề giống tông sư võ đạo giao thủ, đây rõ ràng là áp đảo hoàn toàn.

Nhìn Sơn Quỷ thổ huyết, dáng vẻ chật vật trong hố lớn, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Sơn Quỷ trong Cửu Đại Thần Vu Tế, khi ra tay uy thế kinh người, không ngờ lại bị lão già họm hẹm như Ngụy Thư Nhai quất một phát tới hộc máu, cảm giác tương phản thật quá lớn.

Sơn Quỷ che ngực xấu hổ, tức giận vô cùng, nhưng cùng lúc trong mắt cũng đầy vẻ kinh sợ.

Lão già này đã không phải cảnh giới Võ Đạo Chân Đan mà là Chân Hỏa Luyện Thần!

Ngưng tụ Chân Đan đã không dễ, bước vào Chân Hỏa Luyện Thần lại càng khó.

Trên giang hồ phần lớn võ giả sau khi bước vào tông sư võ đạo cũng không cho rằng bản thân đã viên mãn, ngược lại càng chuyên tâm khổ tu, bởi bọn họ đều biết con đường tương lai sẽ càng dài, bọn họ muốn đạt tới cảnh giới cao hơn.

Nhưng thực tế trong mười tông sư võ đạo hầu như không tìm ra được một người bước vào Chân Hỏa Luyện Thần, một lão già hom hem như Ngụy Thư Nhai, tuổi thọ đã gần cạn, dựa vào cái gì để bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần?

Lúc này Sơn Quỷ cũng không ngừng chửi mắng nhánh Ẩn Ma vô sỉ.

Nếu biết trước Ngụy Thư Nhai là Chân Hỏa Luyện Thần, Bái Nguyệt Giáo bọn họ đã để người mạnh nhất trong Cửu Đại Thần Vu Tế là Đông Hoàng Thái Nhất hay thậm chí Đại Tế Ti đến đây.

Tất Đạt Di vừa rồi còn không nói gì lúc này mới lên tiếng: “Hai vị, chẳng lẽ các ngươi định biến Ma Đạo Hội Minh thành chiến trường nội đấu? Nếu đã vậy chúng ta cũng chẳng cần thương lượng tấn công Phù Ngọc Sơn làm gì, trước tiên cứ đánh một trận cho thống khoái đi.”

Ngụy Thư Nhai thản nhiên nói: “Lão già ta không muốn đánh với người ta, nhưng có người miệng thối, nên đánh!

Giờ một số kẻ trong Ma đạo có vẻ quên mất thân phận mình rồi, cái gì cũng nói được, không biết kính sợ là gì nữa rồi.

Côn Luân Ma Giáo đúng là không thể đại biểu cho mạch Ma đạo chúng ta, nhưng cũng từng khiến Ma đạo chúng ta huy hoàng một thời gian!

Các ngươi không nhìn thử xem, đệ tử Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện có bao giờ chửi bới tiên hiền đạt ma Phật tông thời thượng cổ? Đạo môn có ai dám chửi bới chân nhân Lã Thuần Dương?

Với chút thực lực của Bái Nguyệt Giáo các ngươi mà cũng dám coi thường Côn Luân Ma Giáo, chờ đến lúc các ngươi có thực lực của Côn Luân Ma Giáo hẵng nói!”

Sơn Quỷ sắc mặt tức giận nhưng cũng không dám nói thêm gì.

Biết rõ không địch lại mà còn lên tiếng phản bác, đó là tự tìm đường chết.

Tất Đạt Di chắp tay trước ngực, thở dài nói: “Ngụy tiền bối, kẻ địch đang trước mắt, Minh Ma cùng Ẩn Ma chẳng lẽ không thể tạm thời bỏ qua ân oán lúc trước à?”

Ngụy Thư Nhai mí mắt không buồn nâng lên, nói thẳng: “Tạm thời bỏ qua ân oán cũng được, có điều xem thái độ của đám người Bái Nguyệt Giáo rõ ràng không có thành ý gì. Ẩn Ma chúng ta không phải ngớ ngẩn, chuyện quá đáng như vậy chắc chắn sẽ không đáp ứng.”

Tất Đạt Di cũng nhíu mày, xem ra còn phải giằng co trên vấn đề này.

Người của nhánh Ẩn Ma không muốn lui bước, còn bên nhánh Minh Ma lực lượng bản thân cũng rất cường đại, lại càng không thể nhún nhường, thế này thì mọi chuyện làm sao bàn tiếp được?

Lúc này Sở Hưu ngồi bên cạnh im lặng một hồi lâu lại đột nhiên mở miệng: “Nếu đã không thể liên thủ vậy dứt khoát không ai nghe ai đi, mỗi bên tự làm việc của mình, chẳng lẽ không được sao?”

Mọi người ở đây vô thức đưa mắt nhìn sang Sở Hưu, Cửu Tương Tử trực tiếp cười lạnh nói: “Ngươi có tư cách gì mà đòi lên tiếng ở đây?”

Sở Hưu nhíu mày: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói năng lung tung ở đây, vì sao ta lại không được? Ta đại biểu cho m Ma Tông tới đây, ngươi nói ta không có tư cách nói chuyện có phải cho rằng m Ma Tông không có tư cách lên tiếng không? Được, những lời này sau khi trở về ta sẽ chuyển lại cho Thánh nữ đại nhân.”

Cửu Tương Tử hừ lạnh một tiếng, định nói gì đó nhưng lại cố nhịn trở lại.

m Ma Tông mặc dù chỉ còn mình nữ nhân kia, có điều lại nổi tiếng không dễ chọc trong Ma đạo, chí ít Ngũ Độc Giáo hắn không muốn trêu vào.

Đổi thành những người khác có lẽ còn bỏ qua chuyện đấu khẩu thế này, hai bên đều không coi là thật, có điều đặt lên người nữ nhân kia lại không nhất định. Dù sao nữ nhân kia cũng nổi tiếng hỉ nộ vô thường, tâm địa hẹp hòi.

Sở Hưu cười cười, hắn phát hiện danh tiếng của Mai Khinh Liên trong Ma đạo có vẻ rất lớn, tiền bối Ma đạo như Ngụy Thư Nhai cũng biết tới nàng, mà uy danh của Mai Khinh Liên còn có thể hù dọa cả tông môn Ma đạo không mạnh lắm như Ngũ Độc Giáo.

Ngụy Thư Nhai nhìn Sở Hưu, ánh mắt lóe lên sắc lạ, nói: “Tự làm việc của mình? Nói thử cái nhìn của ngươi xem nào.”

Sở Hưu xòe tay nói: “Quan điểm của ta rất đơn giản, nếu trước mắt không cách nào liên thủ, sao nhánh Minh Ma với Ẩn Ma cứ phải cưỡng ép liên hợp lại làm gì?

Dù sao mục đích mọi người cũng giống nhau, đều muốn tạo phiền toái cho Ngũ Đại Kiếm Phái, chỉ cần đạt được kết quả, quá trình không quan trọng.

Bên Minh Ma các ngươi cho rằng thực lực mình mạnh, vậy có thể chính diện tấn công Phù Ngọc Sơn trong lúc cử hành Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội.

Còn nhánh Ẩn Ma đã quen ẩn nấp rồi, lần này Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội mời nhiều người tới như vậy, người của Ẩn Ma chúng ta muốn lẩn vào cũng chẳng khó khăn gì. Như vậy trong ngoài cùng ra tay, đâu có xung đột gì, dù sao kết quả cuối cùng cũng như nhau.”

Ý tưởng của Sở Hưu không được tốt nhưng cũng không phải là xấu, chí ít với hiểu hiện lúc này của hai đám người, đặc biệt là với nhánh Ẩn Ma, ý tưởng này không tệ.

Phần lớn người trong nhánh Ẩn Ma đều quen làm việc đơn độc, cho dù không phải một thân một mình cũng rất ít khi tập trung số lượng lớn, dễ khiến người ta chú ý. Như Vô Tướng Ma Tông có thể giữ được quy mô không nhỏ, chỉ là số ít trong các thế lực Ẩn Ma.

Mà Vô Tướng Ma Tông làm được chuyện này không phải vì thực lực bọn họ mạnh nhất trong Ẩn Ma mà là công pháp của Vô Tướng Ma Tông giỏi che giấu khí tức và thay đổi dung mạo, có thể xưng là đỉnh phong trên giang hồ.

Cho nên so với việc liên thủ với Minh Ma rồi phải đề phòng ngờ vực, chẳng bằng ai làm việc của người nấy, dù sao với họ kết quả cũng giống nhau.

Ngụy Thư Nhai cười to hai tiếng nói: “Thằng nhóc này nói có lý, nếu hai bên đã không thỏa thuận được thì dứt khoát không cần nói nữa, ai đánh của người đấy là được.”

Tất Đạt Di cau mày nói: “Nhưng như vậy không có người ở giữa điều hành, không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Ngụy Thư Nhai thản nhiên nói: “Nhưng ai có tư cách đứng ra chỉ huy? Ma đạo chúng ta từ sau khi Ma Chủ mất tích, không ai đủ tư cách thống lĩnh toàn bộ Ma đạo. Người như vậy nhánh Ẩn Ma chúng ta không có, Bái Nguyệt Giáo bọn họ cũng không có.

Có kẻ đứng ra chỉ huy lung tung ngược lại còn là cản trở, chúng ta dứt khoát làm một trận quần ma loạn vũ đi, đúng như thằng nhóc kia đã nói, dẫu sao kết quả cũng như nhau.”
Chương 398 Uy thế của Chân Hỏa Luyện Thần (2)

Tất Đạt Di nghe vậy đưa mắt nhìn sang nhánh Minh Ma, chỉ cần bọn họ đồng ý, chuyện này sẽ quyết định như vậy.

Sơn Quỷ hừ lạnh nói: “Các ngươi đã không để tâm tới đại cục, ta còn nói gì được đây? Có điều đến lúc đó nếu có gì bất ngờ, các ngươi cũng đừng hối hận!”

Sau khi nói xong, Sơn Quỷ trực tiếp quay người rời đi, có điều xem thái độ rõ ràng là hắn cũng đã chấp nhận chuyện này.

Sau khi nhánh Minh Ma rời khỏi, Ngụy Thư Nhai đi tới vỗ vỗ bải vai Sở Hưu nói: “Thằng nhóc nhà ngươi không tệ, Ma đạo chúng ta coi như có người kế nghiệp.”

Sau khi nói xong, Ngụy Thư Nhai bước ra một bước, thân hình trực tiếp rời khỏi đại sảnh.

Lúc này những võ giả Ẩn Ma trong đại sảnh đều dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn Sở Hưu.

Có thể được Ngụy Thư Nhai coi trọng, thậm chí được khen ngợi trước mặt mọi người như vậy, tiền đồ của kẻ này trong Ma đạo không thể ước lượng nổi.

Trong nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai không phải lão quái vật tư cách lâu đời nhất, cũng không phải kiêu hùng Ma đạo thực lực mạnh nhất, nhưng hắn lại là người thanh danh uy vọng lớn nhất.

Ngày trước trên Cửu Thiên Sơn, Ngũ Đại Thiên Ma liên thủ nâng cờ kết minh, dựng lại Côn Luân Ma Giáo. Đây là lần cuối cùng Ma đạo rầm rộ, mặc dù chết yểu giữa đường nhưng cũng được coi là lần huy hoàng cuối cùng của Ma đạo.

Lúc trước năm người Ngụy Thư Nhai mặc dù thất bại nhưng cũng khiến cả giang hồ thấy được lực lượng cùng khả năng ngưng tụ của Ma đạo, khiến những tông môn Chính đạo cũng phải thu liễm lại.

Cho nên đừng nhìn Ngụy Thư Nhai đã già, trên lưng hắn cõng toàn bộ ân tình cùng uy vọng và khả năng hiệu triệu cường đại lúc đó.

Người như vậy cực kỳ hiếm thấy trên giang hồ, Sở Hưu không ngờ lại nhận được hảo cảm của Ngụy Thư Nhai, có thể nói chỉ cần Ngụy Thư Nhai mở miệng, cho dù chỉ một chút di trạch cũng đủ cho Sở Hưu ăn cả đời.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Vị Ngụy tiền bối này không hổ danh tiền bối Ma đạo, khí độ bất phàm, còn giống tiền bối cao nhân hơn so với đám trưởng lão danh môn chính phái.”

Lục tiên sinh như cười như không nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi cho rằng Ngụy tiền bối thực lực rất mạnh, tính cách hiền hòa, tương đối dễ nói chuyện?”

Không đợi Sở Hưu trả lời, Lục tiên sinh đã cười như tự giễu nói: “Ngụy tiền bối không dễ nói chuyện đâu, trước đây tính khí hắn nóng nảy cực dễ xúc

động. Bằng không đã chẳng cùng bốn người khác liên hợp thành Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn trong lúc thiên tư kinh người, tiền đồ tương lai không thể ước lượng như vậy, lại còn chọi cứng với võ lâm Chính đạo.

Huống hồ Ma đạo chúng ta trước nay không có thói quen dìu dắt hậu bối, võ giả Ma đạo cạnh tranh tàn khốc, nội đấu chém giết đều hết sức bình thường.

Chỉ có điều sau khi Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn bị hủy diệt, Ngụy tiền bối cũng thay đổi đôi chút ý tưởng, đặc biệt là nhân số Ẩn Ma chúng ta vốn ít ỏi, nếu còn làm việc như lúc trước sớm muộn gì cũng có ngày bị hủy.

Cho nên ngươi gặp may đấy, lúc trước ngươi gặp ta với Thánh nữ đại nhân đều là nhánh Ẩn Ma, chúng ta không ngại giúp ngươi một tay, miễn là đủ khả năng.

Nhưng nếu ngươi gặp phải Bái Nguyệt Giáo hay Tà Cực Tông, khả năng lớn nhất là bọn chúng giết chết ngươi, sau đó cướp lấy công pháp truyền thừa trong tay ngươi!”

Chương 382: Ngũ Đại Kiếm Phái

Lần Ma Đạo Hội Minh này không mấy vui vẻ, song phương tan rã trong không vui, có điều chí ít đám người Ma đạo cũng xác định được một việc, đó là giờ khắc này song phương buông bỏ thành kiến liên thủ, nhất định phải đoạt lại Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ.

Sau khi Ma Đạo Hội Minh kết thúc, Sở Hưu đi theo Lục tiên sinh cải trang thành hiệp khách chính đạo Từ Tùng Đào, trở lại Kiếm Ly Các chờ Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội khai mạc.

Một tháng sau, Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chính thức khai mạc trên Phù Ngọc Sơn, Sở Hưu cũng theo đám người cùng nhau lên núi.

Diện tích Phù Ngọc Sơn rất lớn, đây là một khu mỏ ngọc thạch, cho nên được gọi là Phù Ngọc Sơn, có điều sau khi mỏ quặng bị khai thác triệt để đã trở nên hoang phế.

Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội được cử hành tại đây chính là bởi nơi này rộng rãi, có thể chứa được nhiều võ giả.

Sở Hưu đi theo dòng người lên Phù Ngọc Sơn, nơi đây đã được người Ngũ Đại Kiếm Phái xây dựng vô số đình đài lầu các, chính giữa lại là một diễn võ trường, dùng để cử hàng tỷ thí các loại.

Sở Hưu thân là đại biểu Quan Trung Hình Đường, cũng có địa vị nhất định, cho nên vị trí tương đối gần phía trước. Còn Lục tiên sinh cải trang thành Từ Tùng Đào mặc dù mặt ngoài là hiệp khách chính đạo nhưng chỉ là tán tu, cho nên được bố trí ở phía sau. Có điều Lục tiên sinh khoa tay ra dấu với Sở Hưu, đến lúc đó ra tay tùy hoàn cảnh.

Trên Phù Ngọc Sơn nơi nào cũng hết sức náo nhiệt, võ giả kiếm tu cùng một số võ giả tán tu mộ danh tới đây ai nấy bàn luận huyên náo, dáng vẻ hưng phấn khi gặp thịnh hội trăm năm. Có điều bọn họ đều không biết, lát nữa Phù Ngọc Sơn náo nhiệt này sẽ biến thành máu chảy như sông.

Hơn nữa bọn họ càng không biết, không khéo người đang trò chuyện sôi nổi bên cạnh lại là hung đồ Ma đạo nào đó.

Lúc này trên một đài cao phía chính bắc Phù Ngọc Sơn, năm võ giả cầm kiếm nhìn đám người bên dưới, nam nữ đều có, khí thế nội liễm đáng sợ.

Năm người này chính là người chấp chưởng Ngũ Đại Kiếm Phái đương thời, Tọa Vong Kiếm Lư, Phong Vân Kiếm Trủng, Kiếm Vương Thành, Tàng Kiếm Sơn Trang, Việt Nữ Cung. Hoặc là chưởng môn, không thì cũng là tông sư võ đạo có thực quyền.

Chưởng môn Việt Nữ Cung là một mỹ phụ phong thái yểu điệu, mặc một bộ cung trang, mặc dù tuổi tác không nhỏ nhưng phong vận vẫn còn.

Nhìn những võ giả bên dưới, chưởng môn Việt Nữ Cung môi son trầm giọng nói: “Người trong Ma đạo sẽ tới thật sao?”

Bên cạnh nàng, một võ giả mặc áo bào trắng, đầu dùng lụa trắng bọc lại, thậm chí gương mặt cũng đeo khăn che màu trắng, tay cầm kiếm, trầm giọng nói: “Tới hay không cũng chẳng sao, người của Ma đạo tới thì chúng ta sóng vai tiếp chiến. Người của Ma đạo không đến thì chúng ta tự làm, dù sao kết quả cũng như nhau.”

Một võ giả trung niên khác gương mặt chính trực, mặc áo gấm, lưng đeo bảy thanh trường kiếm cười lạnh nói: “Kiếm Vương Thành các ngươi cố chấp với vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái này quá đấy. Kiếm Vương Thành ở đất Trần Vân xa xôi, cho dù vị trí đứng đầu rơi vào người các ngươi, ngoại trừ chút thanh danh ra thì còn lợi lộc gì?”

Võ giả áo trắng híp mắt nói: “Kiếm Vương Thành ta chỉ cần thanh danh, không giống Tàng Kiếm Sơn Trang các ngươi, muốn thanh danh cũng chẳng có cơ hội.”

Người của Tàng Kiếm Sơn Trang lộ vẻ giận dữ, đang định nói gì đó thì một thanh niên bên cạnh thản nhiên lên tiếng: “Người ngoài chưa tới các ngươi đã định cãi lộn hay đánh nhau rồi? Tiết kiệm chút sức lực đi, không khéo trong những võ giả bên dưới đã hội tụ không biết bao nhiêu người trong Ma đạo, muốn động thủ thì đợi lát nữa đi.”
Chương 399 Ngũ Đại Kiếm Phái

Thanh niên vừa lên tiếng dáng vẻ chỉ chưa tới ba mươi tuổi, nếu không để ý tới vẻ tang thương trong mắt hắn, quả thật không khác gì những võ giả thế hệ trẻ tuổi bên dưới.

Điểm kỳ quái nhất là cách ăn mặc của người này, thanh niên này tướng mạo mạnh mẽ anh tuấn nhưng mi tâm lại có hình xăm thanh kiếm gãy màu vang kim, trông như con mắt thứ ba.

Hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, hai chân để trần, đeo chéo một thanh kiếm ở thắt lưng, nhìn kỹ mới phát hiện đó lại là một thanh kiếm gãy.

“Nói đúng lắm, vị trí Ngũ Đại Kiếm Phái đã lâu không công bố, cũng đã đến lúc phân ra cao thấp. Có điều chúng ta không cần tự giết lẫn nhau ở đây, muốn động thủ sau này còn nhiều cơ hội.

Huống hồ mấy năm gần đây đám người Ma đạo đang có hấu hiệu khôi phục, hành động càng lúc càng lớn, cũng đến thời điểm chèn ép đối phương một chút.

Người cuối cùng vừa nói chuyện là một trung niên tướng mạo bình thường, mặc một bộ áo vải màu xanh cũng rất bình thường.

Toàn thân hắn từ trên xuống dưới không có gì đặc biệt, hết sức bình thường, là loại ném vào giữa đám người là không thể tìm ra nữa.

Nếu không phải người này mang theo một thanh trường kiếm vỏ gỗ lim, thậm chí không ai cho rằng hắn là người giang hồ.

Có điều người cầm kiếm này có vẻ địa vị rất cao trong năm phái, hắn vừa mở miệng, võ giả Kiếm Vương Thành cùng Tàng Kiếm Sơn Trang đang đối chọi nhau cũng đều yên lặng.

Chỉ có thanh niên chân trần thản nhiên nói: “Tọa Vong Kiếm Lư các ngươi ở gần Bái Nguyệt Giáo nhất, gần đây cảm thấy áp lực à?”

Người trung niên kia gật nhẹ đầu nói: “Đó là đại phái đệ nhất Ma đạo, Bái Nguyệt Giáo đấy, đương nhiên thấy áp lực rồi.

Hơn hai mươi năm trước giáo chủ Bái Nguyệt Giáo Dạ Thiều Nam do một con cổ trùng ra tay giao thủ với Đại Quang Minh Tự. Thủ tọa Lục Đại Võ Viện không ai đỡ nổi ba chiêu của hắn, nếu không phải thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường Hư Vân liên thủ với phương trượng Hư Từ, e rằng lần đó bên thua thiệt là Đại Quang Minh Tự rồi.

Tới nay đã hai mươi năm Dạ Thiều Nam chưa từng xuất thủ, nghe nói Bổ Thiên Tâm Kinh của hắn đã đại thành, ma uy đã gần với Côn Luân Ma Giáo năm xưa. Làm hàng xóm với loại người như vậy, chỉ có người chết mới không thấy áp lực.

Lúc trước chúng ta sai rồi, cho dù Bái Nguyệt Giáo không có quan hệ với Côn Luân Ma Giáo, chúng ta cũng nên diệt trừ chúng đi. Những tông môn Ma đạo khác cũng vậy, mới chưa bao lâu mà Ma đạo đã bắt đầu khôi phục rồi.”

Thanh niên đi chân trần nhìn lên trời nói: “Phong Vân Kiếm Trủng chúng ta cũng có ghi chép về lần xuất chiến với Côn Luân Ma Giáo năm xưa, cho dù Độc Cô Duy Ngã không có mặt, Côn Luân Ma Giáo vẫn rất cường đại, cường đại vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.

Trận chiến đó tông môn Chính đạo phải dốc hết toàn lực, cao tăng Phật môn chết, chân nhân Đạo môn cũng chết, cường giả tuyệt thế thời đó của Phong Vân Kiếm Trủng chúng ta, danh xưng Kiếm Hoàng, cũng bị một Ma Tôn trong Côn Luân Ma Giáo bẻ gãy cả kiếm trong tay lẫn đầu trên người.

Sau khi hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, không phải tông môn Chính đạo không muốn hốt gọn mà là không còn sức nữa.

Sẽ không xuất hiện thế lực cường đại như Côn Luân Ma Giáo nữa đâu, Bái Nguyệt Giáo còn kém xa lắm.

Lần này không biết Dạ Thiều Nam có tới không, nếu Dạ Thiều Nam dám tới, ta thật muốn xem xem rốt cuộc Bổ Thiên Tâm Kinh của Bái Nguyệt Giáo phủ kín mặt trời lật nghiêng mặt trăng hay là thần kiếm Tuyệt Uyên của Phong Vân Kiếm Trủng chúng ta thiên hạ vô song.”

Người trung niên Tọa Vong Kiếm Lư sắc mặt hơi đổi: “Phong Vân Kiếm Trủng mời được Tuyệt Uyên ra?”

Người thanh niên kia nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề: “Từ sau khi đại chiến với Côn Luân Ma Giáo, đã mấy trăm năm Tuyệt Uyên chưa từng xuất thế. Hôm nay Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội là thời điểm Kiếm đạo của chúng ta rầm rộ, cũng đến lúc Tuyệt Uyên xuất thế tắm ánh thái dương… cùng máu tươi.”

Bốn người còn lại cả kinh, chỉ võ giả xuất thân Ngũ Đại Kiếm Phái mới biết rốt cuộc thanh kiếm này kinh khủng tới mức nào. Ngoại trừ nội tình của Phong Vân Kiếm Trủng, không ai trấn áp được thanh kiếm này. Đây là một binh khí danh nghĩa là thần kiếm nhưng thực chất là hung binh vô cùng quỷ dị!

Lúc này những võ giả bên dưới còn chưa cảm giác được khí tức mưa núi sắp tới gió khắp lầu. Đối với bọn họ mà nói, lần thịnh hội này chỉ cần được nghe tông sư võ đạo giảng đạo, dù chỉ đôi ba câu thôi cũng đủ mang lại lợi ích vô cùng.

Chỗ ngồi do chính Tọa Vong Kiếm Lư an bài, cơ bản chiếu theo vị trí đại khái của Tây Sở, Đông Tề cùng Bắc Yên.

Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, nằm trong khe hở nhỏ giữa ba nước, cho nên hắn được an bài giữa Tây Sở cùng Bắc Yên, cách khá xa Đông Tề.

Võ giả Tọa Vong Kiếm Lư an bài vị trí cho Sở Hưu có vẻ rất nhanh trí, biết y từng đại khai sát giới tại Đông Tề, không được võ giả Đông Tề chào đón nên cố ý an bài Sở Hưu ở khu vực giữa Tây Sở và Bắc Yên. Chỉ có điều hắn cũng không

ngờ, ngoại trừ Đông Tề ngứa mắt với Sở Hưu, bên Bắc Yên với Tây Sở cũng chẳng ít người không ưa y.

Sở Hưu nhập tọa không lâu đã có người của môn phái khác tới, môn phái mới tới vừa thấy Sở Hưu, thân hình cứng đờ ra tại đó.

Phía sau hắn có người kinh ngạc nói: “Sầm trưởng lão, sao ngươi không đi nữa? Ngồi xuống đi.”

Sở Hưu quay đầu lại, chỉ thấy Sầm Phu Tử của Ba Sơn Kiếm Phái cùng vài đệ tử đang đi tới, chỗ ngồi của họ ngay cạnh Sở Hưu.

Thấy người tới là Sầm Phu Tử, Sở Hưu nhếch miệng cười với hắn một cái, hàm răng trắng như tuyết, nụ cười như tỏa nắng.

“Hóa ra là Sầm trưởng lão, lần trước Sầm trưởng lão chạy nhanh lắm. Lúc đó ta mới biết hóa ra Ba Sơn Kiếm Phái không chỉ có kiếm pháp cao minh, khinh công cũng chẳng tệ.”

Sầm Phu Tử bị lời châm chọc này của Sở Hưu làm cho sắc mặt đỏ bừng. Ngày trước dẫu sao hắn cũng là người đọc sách, lần trước tại Thông Thiên Tháp quả thật rất mất mặt.

Vốn hắn đã tạm thời buông bỏ ân oán giữa mình và Sở Hưu, chỉ cần hắn chịu đứng về Sở Hưu lúc đó, vậy một phần ba những thứ trong Thông Thiên Tháp là thuộc về hắn.

Đáng tiếc cuối cùng Sầm Phu Tử lựa chọn sai lầm, đứng về phía Hạ Hầu Vô Giang, rốt cuộc chỉ mò được có nửa trái tim hung thú rồi xám xịt bỏ trốn. Nghĩ lại chuyện này hắn vẫn đau lòng, hối hận không thôi, so với lúc đệ tử Trương Bách Đào bị Sở Hưu giết chết còn đau lòng hơn.

Lúc này một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất sau lưng Sầm Phu Tử kinh ngạc nói: “Sầm trưởng lão, vị bằng hữu này là ai? Người quen của ngươi à?”

Lần này chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái không tới, Ba Sơn Kiếm Phái thực lực không mạnh, chỉ có một vị tông sư võ đạo, đương nhiên không thể tới tham gia náo nhiệt mà không để ý tới tông môn. Cho nên chỉ có Sầm Phu Tử cùng một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khác dẫn theo mấy đệ tử trẻ tuổi tới.

Sở Hưu cười cười với võ giả kia nói: “Hân hạnh, tại hạ Sở Hưu, là bạn cũ của Sầm trưởng lão.”
Chương 400 Sầm Phu Tử biết thân biết phận (1)

Người của Ba Sơn Kiếm Phái đương nhiên đã nghe tới tên Sở Hưu, lại còn do Sầm Phu Tử truyền ra, dẫu sao đệ tử thân truyền của hắn đã chết, cũng phải báo cáo lại cho tông môn.

Có điều tông môn như Ba Sơn Kiếm Phái sẽ không gióng trống khua chiêng phát động lực lượng báo thù cho một đệ tử bình thường. Bọn họ còn nhiều đệ tử, bỏ công bỏ sức đi báo thù, lúc đó tổn thất sẽ không phải chỉ một đệ tử mà là càng nhiều.

Cho nên nếu Sở Hưu chỉ là hạng vô danh thì cũng thôi, nhưng y lại là chưởng hình quan của Quan Trung Hình Đường, vậy chưởng môn Ba Sơn Kiếm Phái chỉ có thể nói với Sầm Phu Tử một câu nén bi thương mà thôi. Có điều nhìn bộ dáng này của Sầm Phu Tử, hắn cũng chẳng bi ai gì.

Có điều lúc này thấy người phía trước là Sở Hưu, võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia lại định phát tác.

Trước đó hắn không gặp Sở Hưu thì cũng thôi, nhưng giờ Sở Hưu đang ngồi ngay đó, nếu vờ câm vờ điếc thì có vẻ quá kém cỏi hèn nhát.

Thế nhưng không đợi hắn lên tiếng, Sầm Phu Tử đã kéo lại, rỉ tai nói vài câu rồi dẫn hắn sang bên ngồi xuống.

Thật ra đừng nhìn thực lực Sầm Phu Tử không cao siêu máy, tính cách còn khá giả dối, thực tế hắn vẫn là kẻ biết mình biết người.

Thực lực bản thân ra sao chính hắn cũng biết, thực lực Ba Sơn Kiếm Phái ra sao hắn cũng tự minh bạch, đấu với Sở Hưu bên chịu thiệt chỉ có thể là hắn.

Cho nên dù đồ đệ bị giết, Sầm Phu Tử đã không còn muốn đấu với Sở Hưu từ lâu rồi.

Đây không phải kém cỏi hèn nhát mà là lý trí, Sầm Phu Tử hắn tung hoành giang hồ bao năm, làm tới trưởng lão của Ba Sơn Kiếm Phái là dựa vào ‘lý trí’ này, bằng không e là đã bị người ta giết tới chục lần rồi.

Lúc này thấy Sầm Phu Tử ‘biết điều’ như vậy, Sở Hưu cũng lười nhắm vào hắn.

Tính cách y vẫn biết phân rõ phải trái, là Sầm Phu Tử có thù với y chứ không phải y có thù với Sầm Phu Tử.

Sở Hưu đương nhiên cũng nhận ra lúc này Sầm Phu Tử không phải đang chơi trò chịu nhục mà là thật sự không muốn báo thù nữa.

Lúc này một giọng nói lại vang lên sau lưng Sở Hưu: “Sở huynh, lại gặp mặt rồi.”

Sở Hưu nhìn lại, người tới chính là Tạ Tiểu Lâu của Thiên Hạ Minh.

Bên cạnh Tạ Tiểu Lâu còn vài võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, hiển nhiên là cao thủ của Thiên Hạ Minh.

Thực lực Tạ Tiểu Lâu đặt đó, hắn đến chỉ là quần chúng chứ không phải đại biểu như Sở Hưu.

Sở Hưu cười cười nói: “Ta đã đoán ngươi sẽ tới mà. Lần này Ngũ Đại Kiếm Phái mở Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội ở Tây Sở, đương nhiên phải mời Thiên Hạ Minh các người rồi. Đúng rồi, minh chủ Thiên Hạ Minh các ngươi có tới không?”

Tạ Tiểu Lâu lắc đầu nói: “Thiên Hạ Minh nhiều việc phải xử lý như vậy, sư phụ ta lấy đâu ra thời gian rỗi tới đây chơi với bọn họ? Hơn nữa với tính cách của sư phụ ta, nếu đám tông sư võ đạo kia giảng đạo nói sai gì đó, chắc chắn sư phụ sẽ đứng lên lý luận với người ta, cuối cùng thậm chí đánh nhau cũng rất có thể.”

Sở Hưu vuốt cằm, y cũng từng nghe tin đồn, vị minh chủ Thiên Hạ Minh, Trần Thanh Đế quả thật là người không dễ nói chuyện.

Lúc này, Tạ Tiểu Lâu dựa gần người Sở Hưu nhỏ giọng nói: “Sở huynh, lát nữa nếu Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội xuất hiện vấn đề gì hay kết thúc sớm, ngươi cũng lập tức rời khỏi Phù Ngọc Sơn đi, không nên ở lại lâu.”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc thái lạ nói: “Ngươi nghe được tin gì à?”

Tạ Tiểu Lâu gật đầu nói: “Là sư phụ ta nói, lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này có vẻ không yên ổn, hành động của Ngũ Đại Kiếm Phái là đang gây hấn với Ma đạo, chuyện này ta đoán Ma đạo sẽ không dễ từ bỏ đâu.

Dù sao sư phụ nói nếu đổi lại thành hắn, hắn chắc chắn sẽ ra tay, đập nát bét cái Phù Ngọc Sơn này ra.

Cho nên lần này Thiên Hạ Minh chỉ tới xem náo nhiệt, xem xong thì đi, tốt nhất là đừng dính vào chuyện giữa Ma đạo cùng Ngũ Đại Kiếm Phái.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu nhưng trong lòng lại nghĩ khác, những tông môn khác quả nhiên không ngốc, đều biết Ngũ Đại Kiếm Phái đang định làm gì.

Chỉ có điều đây là chuyện nội bộ của Ngũ Đại Kiếm Phái, hơn nữa mấy năm đây Ma đạo có dấu hiệu phục hưng, nhất định phải chèn ép đôi chút, cho nên không ai ngăn cản.

Sở Hưu hỏi: “Nếu Trần minh chủ đã biết việc này? Sao hắn còn dám để các ngươi tới Phù Ngọc Sơn?”

Tạ Tiểu Lâu trả lời đương nhiên: “Sao lại không dám? Lần này là Ma đạo và Ngũ Đại Kiếm Phái tranh đoạt, những người khác đâu định nhúng tay. Thiên Hạ Minh chúng ta chỉ ở bên cạnh xem trò, không định động thủ.”

Sở Hưu im lặng không nói gì, xem ra Trần Thanh Đế vẫn đoán sai một chút, lần này quả thật Ma đạo sẽ ra tay, có điều lần hành động này sẽ rất lớn.

Hắn cho rằng Phù Ngọc Sơn chỉ là chuyện giữa nhánh Kiếm đạo cùng Ma đạo, lại không biết chuyện này lộn xộn tới cuối lại trực tiếp biến thành hai bên Đại chiến chính ma.

Đương nhiên cho dù như vậy cũng chẳng liên quan tới Thiên Hạ Minh, bởi vì loại bang phái như Thiên Hạ Minh vốn không thuộc về Chính đạo, cũng chẳng thuộc về Ma đạo. Cho nên khi hai bên giao thủ, không ai lại đi trêu chọc một thế lực trung lập như Thiên Hạ Minh.

Lúc này Tạ Tiểu Lâu cũng nhìn sang Sầm Phu Tử ở bên cạnh, nhếch miệng nói: “Đây chẳng phải trưởng lão Ba Sơn Kiếm Phái đào tẩu lần trước à? Sao thế, thù hận giữa ngươi với hắn chấm dứt rồi à?”

Tạ Tiểu Lâu quen biết Sở Hưu một thời gian, cũng dần hiểu rõ tính cách Sở Hưu, ương ngạnh bá đạo cùng một chút điên cuồng.

Chỉ có hai loại người kết thù kết oán với Sở Hưu hiện giờ, một là không giết được thì còn sống, hai là người giết được thì đã chết.

Giờ người của Ba Sơn Kiếm Phái ngồi rất hòa bình với Sở Hưu, khiến Tạ Tiểu Lâu không tưởng tượng nổi.

Sở Hưu sửa lại: “Là bọn họ có thù với ta chứ không phải ta có thù với bọn họ.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Tạ Tiểu Lâu lập tức hiểu ý, hóa ra là người của Ba Sơn Kiếm Phái nhận thua.

Có điều Tạ Tiểu Lâu cũng cảm thấy rất bình thường, hắn là người Tây Sở, đương nhiên biết đức hạnh của đám người Ba Sơn Kiếm Phái ra sao.

Trong số các thế lực đại phái đỉnh phong trên giang hồ, Ba Sơn Kiếm Phái xếp chót, bởi vì bọn họ chỉ có một tông sư võ đạo trấn giữ.

Chuyện này thì cũng thôi, nhưng thực lực vị tông sư võ đạo này còn chẳng mạnh, đời sau lại chẳng có người nào xuất sắc, vì vậy địa vị rất lúng túng.

Một khi thế hệ nào đó của Ba Sơn Kiếm Phái xuất hiện đứt gãy, Ba Sơn Kiếm Phái sẽ lập tức sụp đổ, triệt để xóa tên trong ca dao giang hồ.

Cho nên những tông môn cùng loại với Ba Sơn Kiếm Phái luôn có biểu hiện khá nhút nhát, tương tự như những môn phái nhỏ mạo xưng đại phái đỉnh cao. Một khi gặp phải đối thủ khó dây vào, bọn họ đều không để ý quả quyết nhận thua.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom