• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (14 Viewers)

  • Chương 401-405

Chương 401 Sầm Phu Tử biết thân biết phận (2)

Lúc này đám người sau lưng lại ồn ào một hồi, Sở Hưu nhíu mày nói: “Có vị đại nhân nào lên núi à?”

Tạ Tiểu Lâu lắc đầu nói: “Những người tiếng tăm lớn đều đã tới Phù Ngọc Sơn từ sớm, lúc này chỉ có võ giả trẻ tuổi lên núi thôi.”

Nói xong, Sở Hưu cùng Tạ Tiểu Lâu đều vô thức đưa mắt nhìn sang người tới. Sở Hưu nhíu mày, Tạ Tiểu Lâu lại nở một nụ cười rất hiếm thấy nói: “Thù hận của Ba Sơn Kiếm Phái với ngươi đã chấm dứt nhưng vị này còn chưa đâu. Nghe nói ở Bắc Yên chỉ cần có người nhắc tới ngươi, vị này lại không giữ được phong độ nữa.”

Người vừa lên núi là một thanh niên tướng mạo anh tuấn khí độ bất phàm, mặc một bộ áo gấm mạ vàng, xung quanh là vô số võ giả.

Thanh niên này cũng coi là người quen cũ của Sở Hưu, có điều đã lâu y không gặp, chính là Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang.

Đúng như Tạ Tiểu Lâu đã nói, thù hận giữa Sở Hưu và Nhiếp Đông Lưu còn chưa xong.

Trước đó y đoạt bảo trong tay Nhiếp Đông Lưu, Nhiếp Đông Lưu cũng phái người truy sát Sở Hưu. Lúc đó Sở Hưu không nơi nương tựa, vô cùng chật vật, thù oán đó y sẽ không quên.

Sở Hưu đưa mắt nhìn Nhiếp Đông Lưu, đột nhiên nói: “Nhiếp Đông Lưu cũng bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên rồi?”

Sở Hưu nhớ mang máng lần trước có tin của Nhiếp Đông Lưu truyền tới hắn chỉ mới Ngoại Cương cảnh, sau đó gặp kích thích gì đó mới chạy về bế quan. Vì chuyện này hắn còn rớt khỏi mười hạng đầu Long Hổ Bảng, không ngờ giờ đã bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên. Là thiên phú bản thân Nhiếp Đông Lưu xuất sắc hay hắn lại gặp cơ duyên gì?

Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Sở Hưu hỏi: “Ngươi không biết?”

“Ta phải biết cái gì?” Sở Hưu hỏi ngược lại.

Tạ Tiểu Lâu bó tay: “Ngươi tốt xấu gì cũng là võ giả xuất thân Bắc Yên, chẳng lẽ không quan tâm gần đây Bắc Yên xảy ra chuyện gì à?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Người trong giang hồ thân như bèo không rễ, nào có xuất thân gì? Chuyện trước mắt còn chưa chú ý hết, ai nhàn rỗi để ý tới tận Bắc Yên?”

Tạ Tiểu Lâu nghe vậy lại lắc đầu, Mạc Thiên Lâm luôn nói hắn làm người đạm mạc, nếu cạo trọc đầu gia nhập Phật môn đọc kinh chắc chắn rất hợp. Thế nhưng giờ xem ra, về một số mặt, Sở Hưu còn đạm mạc hơn cả hắn.

Nhìn Nhiếp Đông Lưu giữa đám người, Tạ Tiểu Lâu trầm giọng nói: “Nhiếp Đông Lưu đạt được cơ duyên, có điều cơ duyên này không phải thứ gì mà là người.

Nghe nói hồi trước Nhiếp Đông Lưu thua dưới tay một nữ nhân, hắn vốn tâm cao khí ngạo không chịu nổi chuyện này, cho nên trực tiếp buông bỏ mọi chuyện trong tay, đi bế quan.

Sau này Tụ Nghĩa Trang xảy ra một số việc cần xử lý nhưng Nhiếp Nhân Long không có mặt, cuối cùng việc rơi xuống đầu Nhiếp Đông Lưu. Song không ngờ hắn lại gặp Thạc Tướng Quân - Hàn Bá Tiên nổi tiếng trong giang hồ Bắc Yên, được người này coi trọng, thu làm đệ tử thân truyền.

Một phụ thân cấp bậc tông sư võ đạo, lại thêm một sư phụ tông sư võ đạo, cơ duyên này đã đủ lớn chưa?”

Sở Hưu hơi ngạc nhiên nhìn Nhiếp Đông Lưu, vận may của tên này tốt thật, đi ra ngoài một chuyến là bái được một tông sư võ đạo. Hơn nữa Hàn Bá Tiên còn không phải tông sư võ đạo bình thường, người này mặc dù không môn không phái nhưng thanh danh vang dội tại Bắc Yên, trong số các tông sư võ đạo cũng là cường giả đỉnh cao.

Biệt hiệu của Thạch Tướng Quân - Hàn Bá Tiên hết sức thú vị, vì trước kia quả thật hắn từng làm tướng quân, thậm chí còn làm tới vị trí thượng tướng Thạch Lâm Quân trấn thủ Yến Tây, trong quân đội Bắc Yên cũng coi là lực lượng trung kiên.

Thậm chí lúc đó Hàn Bá tiên được một vị đại lão trong quân đội Bắc Yên coi trọng, chuẩn bị thu nhận vào Trấn Quốc Ngũ Quân, đảm nhiệm phó tướng.

Kết quả Hàn Bá Tiên say mê võ đạo, ghét bỏ cuộc sống quân đội ảnh hưởng tới tu hành, cho nên Hàn Bá Tiên trực tiếp từ bỏ vị trí thượng tướng Thạch Lâm Quân của mình, chuyên tâm tu luyện, cố ý tới đất Cực Bắc khổ sở lạnh lẽo hay hoang mạc Cực Tây để mài giũa võ đạo bản thân, danh tiếng còn lớn hơn lúc trong quân đội.

Trong truyền thuyết, Hàn Bá Tiên tính cách mạnh mẽ bá đạo, là người hiếu chiến, thậm chí có vẻ khá si mê với võ. Theo lý mà nói tính cách của hắn và Nhiếp Đông Lưu hoàn toàn không hợp, chẳng ngờ Hàn Bá Tiên lại thu Nhiếp Đông Lưu làm đồ đệ, chuyện này khiến Sở Hưu không khỏi lấy làm lạ.

Nhiếp Đông Lưu cũng là người Bắc Yên, đương nhiên được bố trí tới bên Bắc Yên. Mà vị trí của Sở Hưu ngoại trừ không gần Đông Tề, bên trái là Tây Sở, bên phải là Bắc Yên.

Khi Nhiếp Đông Lưu đi tới vị trí của mình, đương nhiên thấy Sở Hưu đứng nơi đó, khiến thần sắc hắn thoáng chút biết đổi, nhưng vẫn mỉm cười bước tới.

Thái độ của Nhiếp Đông Lưu đối với Sở Hưu rất kỳ dị, lúc đầu Nhiếp Đông Lưu thật ra chẳng coi Sở Hưu là đối thủ. Đối với hắn mà nói, Sở Hưu chỉ là một chướng ngại nho nhỏ mà thôi, giết được thì giết, không giết được thì cũng chẳng cần tốn công đuổi giết làm gì.

Cho nên sau vụ đoạt bảo ở Lữ Dương Sơn, Nhiếp Đông Lưu thậm chí không vận dụng lực lượng Tụ Nghĩa Trang truy sát Sở Hưu, chỉ triệu tập một số thế lực mưu toan lấy lòng Tụ Nghĩa Trang ra tay mà thôi.

Kết quả Sở Hưu ra khỏi Bắc Yên lại như tiềm long nhập hải, nhanh chóng dương danh giang hồ, thậm chí nhảy lên thành tuấn kiệt trẻ tuổi mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng.

Tình huống như vậy, nếu nói Nhiếp Đông Lưu không hề ghen ghét, căn bản không thể.

Nhìn một võ giả tán tu ngày trước mình có thể tùy ý bóp chết, giờ lại thành chưởng hình quan một vùng tại Quan Trung Hình Đường, tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng, thứ hạng còn trên cả mình. Nhiếp Đông Lưu đương nhiên không thấy thoải mái gì.

Có điều Nhiếp Đông Lưu cũng chỉ không thoải mái mà thôi, hắn không phải loại tâm tính yếu ớt như Lâm Khai Vân, sẽ không bị chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng.

Thứ thật sự ảnh hưởng tới Nhiếp Đông Lưu không phải chính hắn mà là lời đồn đại bên ngoài.

Trên giang hồ luôn thích những chuyện linh tinh, có một số người không thích nghe chuyện tốt, người ta càng xui xẻo họ càng thích.

Cho dù Nhiếp Đông Lưu là người có vô số hảo hữu, biểu hiện lại vô cùng khiêm tốn lễ độ, nghĩa khí vô song, nhưng vẫn có không ít người muốn nhìn chuyện xui của hắn.

Cho nên chỉ cần bên phía Sở Hưu có tin truyền sang Bắc Yên, bên Bắc Yên lại lập tức có người nói Nhiếp Đông Lưu hắn thế này thế kia, thả cho Sở Hưu chạy mất, kết quả giờ bị người ta giẫm dưới chân, dù sao cũng chỉ có toàn lời khó nghe.

Những lời đồn đại nhảm nhí này đã ảnh hưởng nhất định tới danh tiếng của Nhiếp Đông Lưu, hắn không thể coi như không thấy.

Phương pháp giải quyết chỉ có một, không phải giết những kẻ nói bậy mà là đánh bại Sở Hưu.

Cái trước quá lắm người, đừng nói với năng lực hiện tại của Tụ Nghĩa Trang không giết nổi, cho dù Tụ Nghĩa Trang có thực lực của Đại Quang Minh Tự cũng chẳng giết nổi.

Cho nên đáng tin cậy nhất vẫn là cách sau.

Chỉ cần Sở Hưu thua trong tay hắn hay chết trong tay hắn, tất cả đều được giải quyết. Đơn giản, trực tiếp!
Chương 402 Nhiếp Đông Lưu thay đổi

Trước đó Nhiếp Đông Lưu thích dùng mưu kế, khá coi thường những kẻ mãng phu không có đầu óc. Theo hắn thấy, hạng mãng phu như vậy cho dù thế lực có cường đại đến đâu, sớm muộn gì cũng bị người ta tính toán đến chết.

Nhưng sau khi thua trong tay nữ nhân kia, Nhiếp Đông Lưu đã chịu đả kích khá lớn.

Trước thực lực tuyệt đối, đống mưu kế của hắn chẳng phát huy nổi tác dụng.

Nhiếp Đông Lưu nói mình là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, có người nói: Ngươi bại dưới tay một nữ nhân.

Nhiếp Đông Lưu nói mình là tuấn kiệt Long Hổ Bảng, lại có người nói: Ngươi bại dưới tay một nữ nhân.

Nhiếp Đông Lưu nói mình đã bắt đầu bế quan khổ tu, vẫn có người nói: Ngươi bại dưới tay một nữ nhân.

Chuyện bị đánh bại ngay trước mặt mọi người như vậy căn bản không cách nào tẩy rửa, không thể nào dùng mưu kế tính toán để loại trừ, đơn giản trực tiếp. Cũng khiến Nhiếp Đông Lưu hiểu rõ, đôi khi lực lượng tuyệt đối còn quan trọng hơn nhiều so với mưu kế.

Về sau Nhiếp Đông Lưu lại quen biết sư phụ hiện tại của mình, Hàn Bá Tiên. Vị này thanh danh vang dội Bắc Yên, thực lực mạnh nhưng tính cách vô cùng buông thả, cũng dạy cho Nhiếp Đông Lưu rất nhiều thứ ngoài võ công.

Khi thực lực của ngươi cường đại tới một mức nhất định sẽ có thể đập nát mọi âm mưu. Trước kia Nhiếp Đông Lưu có vẻ lẫn lộn đầu đuôi, hiện giờ hắn mới xem như tỉnh ngộ, dựa vào mưu kế và đầu óc không sai, nhưng thân là võ giả vẫn phải dựa vào nắm đấm của mình.

Nghĩ vậy, Nhiếp Đông Lưu đi về phía Sở Hưu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nói: “Sở huynh, đã lâu không gặp.”

Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn Sở Hưu và Nhiếp Đông Lưu, hai vị này đều là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, mọi người cũng từng nghe ân oán giữa hai người bọn họ.

Có điều mấy năm qua Sở Hưu vẫn luôn ở Quan Trung, Nhiếp Đông Lưu lại bế quan khổ tu bên Bắc Yên, hai bên không có cơ hội tiếp xúc. Lúc này vừa hay gặp mặt trên Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, hai vị này có định làm nóng người trước không?

Sở Hưu cũng nhìn Nhiếp Đông Lưu, thần sắc bình thản đáp: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, quả thật có cảm giác cảnh còn người mất. Nhiếp huynh, ngươi thay đổi rất nhiều.”

Lúc này thái độ của Sở Hưu hết sức bình thản, không thể nhìn ra y và Nhiếp Đông Lưu có đại thù. Hai người hệt như hai bằng hữu lâu năm gặp lại ôn chuyện.

Nhiếp Đông Lưu nhìn thẳng vào Sở Hưu, bước tới một bước, khí thế quanh người vô cùng nặng nề.

Ngày trước Sở Hưu từng giao thủ với Nhiếp Đông Lưu. Nhiếp Đông Lưu hiện tại so với Nhiếp Đông Lưu ngày xưa, khí thế đã hoàn toàn khác biệt, có thể thấy thời gian vừa qua hắn thay đổi lớn tới mức nào.

“Con người luôn phải thay đổi, chẳng phải sao? Có điều những chuyện đã xảy ra sẽ không thay đổi. Sở huynh, ân oán giữa ngươi với ta cũng đã đến lúc chấm chứt.”

Sở Hưu nhíu mày: “Lúc trước người bị đuổi giết vô cùng chật vật là ta, câu này nên để ta nói mới đúng.

Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội là chỗ tốt, nhiều người chứng kiến, đủ cho hai ta giải quyết ân oán năm xưa. Đương nhiên nhìn bộ dáng ngươi chắc đã chẳng đợi kịp nữa rồi. Muốn ra tay ngay lúc này? Được thôi, ta cũng phụng bồi tới cùng.”

Trên người Sở Hưu tỏa ra khí thế áp lực tới cực điểm, không hề thua kém gì Sở Hưu, thậm chí sát khí sát cơ còn cường đại hơn hẳn Nhiếp Đông Lưu.

Sau khi rời Bắc Yên, Sở Hưu vẫn luôn giết chóc trưởng thành, còn Nhiếp Đông Lưu chỉ bế quan khổ tu cùng tu hành với sư phụ, cảnh giới bản thân mặc dù tiến bộ nhanh, nhưng giết người lại chẳng nhiều bằng Sở Hưu.

Ngay lúc mọi người đều cho rằng hai bên chắc chắn sẽ giao chiến, khí thế Nhiếp Đông Lưu lại đột nhiên chuyển đổi, như gió xuân thành mưa, khiến sát cơ sát khí trên người Sở Hưu tiêu trừ thành vô hình.

Nhiếp Đông Lưu cười lớn một tiếng nói: “Sở huynh, ta nói đùa thôi mà ngươi tưởng thật hay sao? n ân oán oán, mấy thứ đó ta đã chẳng để tâm nữa rồi. Chờ sau này nếu có cơ hội, hai ta luận bàn trao đổi một chút cũng được. Có điều giờ Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đã sắp bắt đầu, hai ta động thủ ở đây chẳng phải không nể mặt Ngũ Đại Kiếm Phái ư?”

Sở Hưu cũng đột nhiên cười lạnh nói: “Ta phát hiện trước đó mình nói sai rồi, Nhiếp công tử ngươi chẳng hề thay đổi gì.”

Sau khi nói xong Sở Hưu trực tiếp nhập tọa, không buồn để ý tới Nhiếp Đông Lưu nữa. Bên phía Nhiếp Đông Lưu cũng hệt như vậy, trực tiếp đi tới chỗ của mình, hai bên không nói một câu.

Trước đó Sở Hưu cho rằng Nhiếp Đông Lưu trở nên dứt khoát hơn trước, định trực tiếp dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, không nghĩ hắn vẫn giữ cách hành xử như trước.

Ngày trước người bị đuổi giết là Sở Hưu, kết quả Nhiếp Đông Lưu lại nói không để ân ân oán oán trong lòng, vậy chẳng phải nói y là kẻ hẹp hòi hay sao?

Hơn nữa mới đầu kẻ bộc phát khí thế khiêu khích cũng là Nhiếp Đông Lưu, thế nhưng tới miệng hắn lại là nói đùa, biến Sở Hưu thành kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Người này miệng lưỡi bịa đặt lung tung, tính cách tính toán âm mưu đã ngấm tận xương tủy, mỗi câu nói đều muốn chiếm chút lợi lộc mới chịu được.

Chỉ có điều Sở Hưu không buồn để ý, tại Đông Tề, hay nói là tại toàn bộ giết hắn y cũng chẳng có danh tiếng tốt lành gì. Sở Hưu cũng không cần thanh danh tốt, giờ bị người khác nói là hẹp hòi tính toán chi ly cũng, y cũng chẳng mất gì.

Về phần vì sao cuối cùng Sở Hưu lại không động thủ, nguyên nhân rất đơn giản, là do Nhiếp Đông Lưu không nắm chắc mà thôi.

Nếu Nhiếp Đông Lưu nắm chắc hắn sẽ chẳng để thể diện Ngũ Đại Kiếm Phái vào mắt, trực tiếp ra tay đánh bại Sở Hưu tại chỗ, thậm chí trực tiếp giết chết, kiếm lại thanh danh cho mình.

Dù sao hắn cũng là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, người cũng đã giết, chẳng lẽ Ngũ Đại Kiếm Phái còn khiến hắn chôn cùng hay sao?

Nhiếp Đông Lưu không ra tay chẳng qua vì không nắm chắc. Chỉ với khí thế Sở Hưu bộc lộ vừa rồi, hắn không dám chắc thắng được Sở Hưu, cho nên chỉ có thể tiếp tục chờ.

Sau khi thấy rõ mọi thứ về Sở Hưu, hay khi Sở Hưu kiệt lực thụ thương, trạng thái không tốt, đó mới là lúc ra tay.

Hàn Bá Tiên dạy hắn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, nhưng Nhiếp Đông Lưu vẫn chưa quên những tính toán trong đầu.

Chỉ khi nào tuyệt đối nắm chắc mới nghiền ép đánh bại đối phương, như vậy chẳng phải càng an toàn ư?

Tạ Tiểu Lâu ngồi cạnh Sở Hưu, nhỏ giọng nói: “Lát nữa ngươi định động thủ?”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc thái lạnh: “Cho dù ta không động thủ, vị thiếu trang chủ kia cũng chẳng từ bỏ ý đồ. Ta muốn báo thù, hắn muốn thanh danh, hai bên chúng ta chắc chắn sẽ có một trận chiến.”

Tạ Tiểu Lâu gật đầu: “Cẩn thận, ta chưa từng tiếp xúc với Nhiếp Đông Lưu, có điều sư phụ ta từng đánh giá về phụ thân hắn Nhiếp Nhân Long.

Thực lực bản thân Nhiếp Nhân Long không yếu nhưng cũng chẳng mạnh, thứ khiến người ta thật sự sợ hãi là thủ đoạn của hắn.

Nhân Hòa Lục Bang đa số xuất thân dân dã, có thể đi tới cuối cùng, tiềm lực lớn nhất, ngoại trừ Thiên Hạ Minh ta ở Tây Sở, chính là Tụ Nghĩa Trang ở Bắc Yên.”
Chương 403 Ân oán hội tụ (1)

Một tên vũ phu lỗ mãng chỉ biết chém chém giết giết không khó đối phó, một kẻ xu nịnh chỉ biết trốn trong bóng tối âm thầm tính toán cũng không khó đối phó. Thứ thật sự khó là kết hợp của cả hai, cũng như Nhiếp Đông Lưu hiện tại.

Tụ Nghĩa Trang không dễ chọc, điểm này Sở Hưu biết, có điều thù oán đã kết, sớm muộn gì cũng phải giải quyết.

Lúc này dưới Phù Ngọc Sơn, người nên tới cũng đã tới, đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư đã bắt đầu đi ra giữ gìn trật tự, chuẩn bị chờ đợi Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chính thức bắt đầu. Nhưng ngay lúc này, dưới chân núi vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, hiển nhiên người tới danh tiếng còn lớn hơn Nhiếp Đông Lưu.

Sở Hưu quay đầu nhìn lại, người tới là Đại Quang Minh Tự, Tu Bồ Đề Thiền Viện cùng một số đại phái đỉnh cao.

Những đại phái này đều được Ngũ Đại Kiếm Phái mời tới xem lễ, đại phái đỉnh phong trên giang hồ như vậy xưa nay không thiếu tông sư võ đạo.

Lấy Đại Quang Minh Tự làm ví dụ, Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện, mỗi vị thủ tọa đều có thực lực cảnh giới tông sư võ đạo.

Đại Quang Minh Tự có thủ tọa Kim Cương Viện - Hư Ngôn cùng thủ tọa Không Chấp Thiền Đường - Hư Độ tới đây. Võ viện cùng thiền đường đều phái một người tới, đã đủ nể mặt Ngũ Đại Kiếm Phái.

Thủ tọa Không Chấp Thiền Đường - Hư Độ là một tăng nhân trung niên tướng mạo khoảng bốn mươi, so với những tăng nhân Đại Quang Minh Tự khác, Hư Độ có vẻ ngông nghênh, đi đường lung la lung lay, nếu bỏ đi tăng bào thật sự giống một lão du côn, không như cao tăng đắc đạo.

Nhưng địa vị của người này lại là cao nhất, những võ giả Đại Quang Minh Tự khác chỉ có thể đi theo sau lưng hắn, chuyện này khiến tất cả các đệ tử Đại Quang Minh Tự che mặt, cảm giác mất hết mặt mũi.

Bọn họ thật sự không hiểu vì sao trong chùa lại phái sư bá Hư Độ tới đây, đúng là làm mất hết hình thượng của Đại Quang Minh Tự bọn họ.

Thấy bộ dáng đó của Hư Độ, Hư Ngôn kéo tay Hư Độ, nhỏ giọng truyền âm: “Hư Độ sư huynh, chú ý hình tượng!”

Hư Độ liếc hắn một cái, chẳng buồn để tâm: “Hình tượng, ta có phải phương trượng sư huynh đâu, để ý hình tượng làm gì? Lúc trước sư phụ đặt cho ta pháp hiệu Hư Độ, ta cũng không thể uổng phí tâm tư của lão nhân gia chứ.

Lại nói, Phật có lời: Hết thảy hữu vi pháp, như bong bóng mộng ảo, như làn sương bao phủ, chiếu rọi khắp nhân gian.

Trong lòng ta có Phật, ai nói ta làm bại hoại uy danh Phật tông? Độ Kim Thân, pháp tướng trang nghiêm chính là Phật, tượng bùn đài gỗ che chở cho bách tính khổ sở thì không phải Phật?

Sư đệ, như ngươi là quá mức chấp nhất vào những thứ bề ngoài, như vậy là không tốt, Phật tại tâm, không phải trên áo cà sa.”

Hư Ngôn bị lời này của Hư Độ làm cho không còn gì để nói, hai mắt trợn trắng.

Lục Đại Võ Viện tu võ, Tam Đại Thiền Viện lại là thiền võ đồng tu, nếu xét về lý giải đối với các loại kinh phật, luận mồm mép bọn họ kém xa tít tắp.

Mặc dù Hư Ngôn biết Hư Độ lấy cớ ngụy biện, nhưng hắn nghe xong còn thấy có vẻ rất có lý, lại nhìn những đệ tử Phật môn phía sau cũng đều lộ vẻ ‘Hư Độ sư bá thật lợi hại’, ‘Hư Độ sư thúc quả không hổ danh cao tăng’, ai nấy hết sức khâm phục.

Thấy vậy, Hư Ngôn lại bất đắc dĩ, ưu thương không thôi cho tương lai Đại Quang Minh Tự.

Đúng lúc này, Tuệ Chân sau lưng hắn thân hình cứng đờ, ngừng lại tại chỗ.

“Tuệ Chân, sao vậy?” Hư Ngôn hỏi.

Minh Trần đã chết, Tuệ Chân vốn tuổi tác đã không nhỏ lúc này càng thêm già yếu, cho nên lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này Hư Ngôn mới dẫn Tuệ Chân theo, coi như giải sầu.

Nhìn theo hướng ánh mắt Tuệ Chân, Hư Ngôn cũng thấy Sở Hưu, chuyện này khiến hắn lập tức cau mày, hắn không ngờ Sở Hưu cũng tới đây.

Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội dù sao cũng là thịnh hội giang hồ, còn là đại hội tương đối nghiêm túc, cho nên mỗi thế lực đều phái trụ cột vững chắc của mình tới.

Mặc dù sức chiến đấu của Sở Hưu có thể so với Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng thực tế y vẫn là cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, tư cách trong Quan Trung Hình Đường cũng kém xa các chưởng hình quan hay thủ lĩnh Tập Hình Ti khác, cho nên Hư Ngôn thật sự không ngờ Sở Hưu lại có mặt ở đây.

Hư Ngôn lo lắng nhìn Tuệ Chân, vừa định nói gì đó, lại thấy Tuệ Chân hờ hững quay đầu, khoát tay áo nói: “Tiểu sư thúc, ta không sao, chúng ta đi thôi.”

Tuệ Chân biết Hư Ngôn khó xử, không muốn bị tiểu sư thúc luôn đối xử không tệ với mình tiếp tục gặp khó.

Nhưng một số tăng nhân khác của Kim Cương Viện lại lộ vẻ tức giận nói: “Sở Hưu giết Minh Trần sư huynh, Tuệ Chân bá bá, chẳng lẽ lại bỏ qua chuyện này à?”

Các tăng nhân trong Kim Cương Viện trước này đều cùng tu hành, bọn họ không phải đệ tử Tuệ Chân nhưng cũng rất tức giận vì cái chết của Minh Trần.

Một số ân ân oán oán trên giang hồ thật ra chẳng có đạo lý gì mà bàn, cho dù là Đại Quang Minh Tự cũng không thể chỉ làm theo lý không xét tình thân.

Dù sao trong mắt những võ giả này, Minh Trần là sư huynh của họ, mặc dù đối với người ngoài Minh Trần tính khí nóng nảy dễ nổi giận, nhưng đối với các sư huynh đệ bọn họ lại luôn quan tâm chăm sóc, ngoài lạnh trong nóng.

Giờ Minh Trần bị giết, bọn họ bất kể Minh Trần tới gây sự với Sở Hưu ra sao, chỉ cần biết Minh Trần chết trong tay Sở Hưu là đủ.

Tuệ Chân ngăn cản những người kia, trầm giọng nói: “Đừng xúc động! Ta cũng muốn báo thù cho Minh Trần, nhưng báo thù cũng cần có thời gian địa điểm, giờ các ngươi làm vậy là bôi nhọ thanh danh Đại Quang Minh Tự ta, phải suy nghĩ vì đại cục!”

Trong số những võ giả ở đây, ngược lại Tuệ Chân có đệ tử mất mạng lại là người tỉnh táo nhất. Những người khác mặc dù không cam lòng nhưng Tuệ Chân thân là đệ tử Minh Trần còn nói tạm thời bỏ qua, bọn họ còn làm được gì? Đành đè cơn phẫn nộ trong lòng xuống, coi như không nhìn thấy Sở Hưu.

Hư Độ đi phía trước thấy cảnh này không khỏi lắc đầu nói: “Oan oan tương báo tới khi nào, thù hận vốn không thể đè ép, càng ép xuống lúc bật lên càng kinh khủng. Đến lúc đó e rằng còn tạo thành hậu quả ngoài sức tưởng tượng. Muốn kết thúc hoàn toàn ân oán, trừ phi giết sạch bên kia mới xem như triệt để chấm dứt.

Lần này Hư Vân sư huynh làm sai rồi, vì một ân tình mà hắn không cho Đại Quang Minh Tự ta động thủ, nhưng ân oán sẽ kéo dài sâu hơn, tới sau này phát triển tới mức nào, không ai dám nói trước.”

Hư Ngôn cau mày nói: “Nếu ngươi biết, sao không nói với Hư Vân sư huynh?”

Hư Độ dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn Hư Ngôn: “Với tính cách của Hư Vân sư huynh, cho dù phương trượng có mở miệng hắn cũng chẳng dễ thay đổi, nói chi gặp chuyện như giờ.

Ta không muốn nói chuyện với Hư Vân sư huynh, cho nên nếu lần sau còn gặp chuyện như vậy, ngươi muốn mở miệng thì để ta nhắc, còn ngươi tự đi mà nói.”

Hư Ngôn lập tức nghẹn lời, lúc trước Hư Ngôn cũng không buồn nghĩ tới chuyện tới nói với Hư Vân sư huynh, bằng không lúc trước hắn đã chẳng đáp ứng Hư Vân dứt khoát như vậy.
Chương 404 Ân oán hội tụ (2)

Vị trí của Hư Vân trong Đại Quang Minh Tự hết sức đặc thù, có thể nói gần với phương trượng, thậm chí mơ hồ ngang hàng với phương trượng Hư Từ.

Hơn nữa tính cách Hư Vân như chia thành hai thái cực, bề ngoài hắn là thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự, tu vi Phật pháp cao thâm, là cao tăng đắc đạo hòa ái. Nhưng mặt khác của hắn gần như chỉ có người của Đại Quang Minh Tự tự biết, có thể nói là cố chấp tới kinh người, một số thời điểm những võ giả Đại Quang Minh Tự bọn họ thà tới nói với phương trượng cũng chẳng muốn giao tiếp với Hư Vân.

Người của Đại Quang Minh Tự nhập tọa xong bèn nhìn thẳng phía trước, thậm chí không ai nhìn sang phía Sở Hưu, cho dù Sở Hưu là kẻ thù của Đại Quang Minh Tự bọn họ.

Đây là do Đại Quang Minh Tự đã quen với giới luật, mọi hành động đều nghiêm minh theo kỷ luật, hết sức khắc nghiệt.

Tạ Tiểu Lâu thấy hành động đó của Đại Quang Minh Tự, ngạc nhiên nói: “Chuyện ngươi giết Minh Trần lần trước, Quan Trung Hình Đường giúp ngươi giải quyết rồi à?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Mặc dù lịch sử Quan Trung Hình Đường không lâu, nhưng vẫn có chút nội tình, ta chỉ giết một Minh Trần của Kim Cương Viện, không phải là đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ này của Đại Quang Minh Tự, Minh Vương - Tông Huyền. Quan Trung Hình Đường vẫn đè xuống được.

Đúng rồi, lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này Minh Vương - Tông Huyền có tới không?”

Tạ Tiểu Lâu lắc đầu nói: “Nghe nói mấy năm trước Minh Vương - Tông Huyền bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, ngươi có muốn giết cũng chẳng giết được.

Lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này chủ yếu chuẩn bị cho kiếm tu, nếu Minh Vương - Tông Huyền tới, hắn có lên sân đấu hay không?

Thân là tuấn kiệt mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng, nếu Tông Huyền không ra trận sẽ bị người ta mỉa mai là nhát gan, nhưng nếu hắn ra sân lại thành khiêu khích các đại kiếm phái.

Cho nên lần này Tông Huyền sẽ không tới, Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh cũng sẽ không tới. Năm hạng đầu trên Long Hổ Bảng chỉ có mình Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu tới đây. Đúng rồi, Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung cũng tới. Lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này người thắng cuối cùng quá nửa là Phương Thất Thiếu rồi. Những người khác chắc hoặc nhiều hoặc ít mò được chút chỗ tốt mà thôi. Có điều trong số võ giả thế hệ trẻ, luận tu vi kiếm đạo không ai thắng được Phương Thất Thiếu.”

Ngay lúc Tạ Tiểu Lâu nhắc tới Phương Thất Thiếu, Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội cũng chuẩn bị khai mạc. Mọi người đều đã nhập tọa, nhưng đúng lúc này một

thanh niên từ bên Kiếm Vương Thành đi thẳng về phía Sở Hưu.

Thanh niên kia mặc một bộ y phục võ sĩ màu trắng, trên đầu không quấn khăn trùm tiêu chí của Kiếm Vương Thành, dung mạo không quá anh tuấn nhưng lại tạo cho người ta cảm giác hết sức tự nhiên thoải mái.

Một thanh trường kiếm được dùng vải thô quấn kín chỉ lộ ra chuôi kiếm, vác hắn ờ sau lưng, khí chất hoàn toàn không giống với các võ giả Kiếm Vương Thành khác.

Thanh niên này nhìn như bình thường, không khiến người khác chú ý như Nhiếp Đông Lưu, nhưng hắn vừa hành động, ánh mắt mọi người lại bất giác chuyển lại, tựa như trên người thanh niên này có lực hút thần bí gì đó hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc: “Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu! Ngươi với Phương Thất Thiếu có thù à?”

Sở Hưu nhìn Phương Thất Thiếu đi tới, mặc không đổi sắc nói: “Ta không có thù với Phương Thất Thiếu, nhưng cũng chẳng hòa thuận gì với Kiếm Vương Thành.”

Lúc này Phương Thất Thiếu đã tới trước người Sở Hưu, mỉm cười với y, khí chất ôn hòa.

“Ta là Phương Thất Thiếu, thiếu trong đa thiếu (bao nhiêu) không phải thiếu trong thiếu gia, chắc ngươi đã nghe về ta.”

Sở Hưu vẫn dùng thần sắc lạnh nhạt nói: “Sở Hưu, hưu trong vạn sự giai hưu. Nếu ngươi đã tới tìm ta, vậy chắc cũng biết ta.

Danh tiếng Phương Thất Thiếu trên giang hồ vẫn rất lớn, hạng ba trên Long Hổ Bảng, được xưng là thiên tài kiếm đạo ngàn năm khó gặp một lần. Bảy tuổi học kiếm, trong năm năm đã học hết cả Tứ Đại Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành, tu vi kiếm đao cao tới mức giáo đầu kiếm thuật Kiếm Vương Thành cũng phải mặc cảm.

n oán giữa Sở Hưu cùng Kiếm Vương Thành không nhỏ, đệ tử kiệt xuất gần với Phương Thất Thiếu nhất của Kiếm Vương Thành là Lâm Khai Vân bị y đánh bại, hao tổn tâm cảnh, không gượng dậy nổi.

Còn đệ tử tinh anh Đại Quang Minh Kiếm - Phí Mặc của Kiếm Vương Thành cũng bị hắn đánh cho tàn phế. Cho nên giờ người của Kiếm Vương Thành tới gây sự với Sở Hưu, y cũng chẳng hề kinh ngạc.

Ngay lúc Sở Hưu cho rằng Phương Thất Thiếu sẽ mở miệng bá đao ương ngạnh khiêu chiến, Phương Thất Thiếu lại lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Ngươi hẳn cũng biết ta tới tìm ngươi làm gì, thật ra ta cũng chẳng muốn.

Con người ta thật ra rất lười, ngoại trừ luyện kiếm, việc gì ta cũng lười.

Lâm Khai Vân vẫn luôn ghen tị với vẻ anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, cao lớn uy mãnh, buông thả không bị trói buộc của ta. Lúc ở Kiếm Vương Thành hắn vẫn luôn nói xấu ta, cực kỳ xấu tính, việc gì ta phải báo thù cho hắn.

Còn Phí Mặc, tên kia lại nổi tiếng miệng thúi, còn đặt cái tên đen thùi thũi như vậy. Ta đã nói từ trước rồi mà, không chừng ngày nào đó người ta nhìn hắn ngứa mắt lại nặng tay đánh thành tàn tật.

Giờ xem ra ta thật sự có tiềm năng thành đại sư bói toán. Đúng rồi, ngươi nói xem, nếu ta tới tìm đám lỗ mũi trâu lsh học bói toán thì sao? Ta cùng Trương Thừa Trinh là người quen, nể mặt người thân như vậy, chắc Thiên Sư Phủ sẽ không cự tuyệt ta chứ?

Xin lỗi, lạc đề mất rồi. Ý ta là, mặc dù ta lười báo thù cho họ nhưng những người trong sư môn kia lại nhất quyết ép ta tới đòi lại công đạo cho tên ngu ngốc kia. Dẫu sao ta cũng là đệ tử anh tuấn tiêu sái nhất trong thế hệ này của Kiếm Vương Thành, gánh nặng này chỉ đành đặt lên người ta.

Nhưng ta không muốn đánh mấy trận không có ý nghĩa như vậy. Chẳng bằng thế này đi, lát nữa lên lôi đài, ta ra ba kiếm người ra ba đao, sau đó ngươi giả bộ không địch lại, chúng ta bớt chút công sức. Ngươi thấy sao? Dù sao trên Long Hổ Bảng ngươi xếp hạng sau hạng ba của ta, chứng tỏ ta anh tuấn tiêu sái hơn ngươi. Bại dưới tay ta ngươi cũng không mất mặt, sau đó ta mời ngươi một bữa. Ngươi thấy sao?”

Mồm miệng Phương Thất Thiếu quả thật còn nhanh hơn cả kiếm của hắn, một tràng liên tục nói không ngừng nghỉ khiến cả Sở Hưu cùng Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh đều trợn tròn hai mắt.

Thật không ngờ, quả thật không ngờ. Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu nổi danh thiên hạ, Phương Thất Thiếu được xưng là thiên tài kiếm đạo ngàn năm khó gặp, không ngờ lại là một tên ngu ngốc lắm lời!

Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh càng không biết nói gì, ai nói thứ hạng Long Hổ Bảng là căn cứ theo độ anh tuấn tiêu sái? Nếu sắp xếp như vậy chẳng phải Lã Phụng Tiên đứng đầu rồi ư?

Khả năng tiếp nhận của Sở Hưu lại khá hơn chút, thiên tài mà, luôn có điểm khác với người thường, chỉ có điều vị Phương Thất Thiếu này khác với người thường hơi nhiều mà thôi.

Thấy Sở Hưu không nói gì, Phương Thất Thiếu còn cố ý tiến tới, trợn trừng hai mắt nói: “Đừng nghĩ ta nói đùa. Ta đang nói thật đấy, không tin ngươi nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của ta đây này, Phương Thất Thiếu ta trước nay nói lời giữ lời, chưa từng lừa gạt ai.”

Mọi người xung quanh lúc này đều nghe chẳng lọt nổi nữa, đặc biệt là những võ giả kiếm tu.

Trong thế hệ trẻ của Ngũ Đại Kiếm Phái, đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang tương đối bình thường, Tọa Vong Kiếm Lư cùng Phong Vân Kiếm Trủng mặc dù nội tình thâm hậu nhưng lại yêu cầu quá cao đối với đệ tử trẻ tuổi, thậm chí hiện giờ còn chưa cho đệ tử ra ngoài xông xáo giang hồ.

Mà Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung lại là nữ tử, cho nên những võ giả kiếm tu trẻ tuổi, ai ai cũng coi Phương Thất Thiếu như thần tượng của mình.
Chương 405 Một Phương Thất Thiếu không thể tưởng tượng nổi

Nhưng giờ bọn họ lại thấy bộ dáng thật sự của thần tượng, đều có cảm giác như ảo tưởng sụp đổ, tan nát cõi lòng.

Bên phía Kiếm Vương Thành, một võ giả trung niên Thiên Nhân Hợp Nhất phẫn nộ quát lớn: “Phương Thất Thiếu! Ngươi cút về cho ta! Hôm nay nếu ngươi còn dám nói nhảm thêm một câu ta sẽ lập tức bẩm báo lên sư môn, nhốt ngươi lại cấm đoán một năm!”

Võ giả trung niên kia che mặt, quả thật là mất hết thể diện, khóc không ra nước mắt.

Nhìn Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh của Long Hổ Sơn nhà người ta đi, không chỉ có thực lực Tiểu Thiên Sư, còn có khí độ Tiểu Thiên Sư. Hễ ai gặp Trương Thừa Trinh đều không thể không tán thưởng.

Lại nhìn Minh Vương - Tông Huyền của Đại Quang Minh Tự xem, mấy năm gần đây tiềm tu nơi đất lạnh Cực Bắc, lúc xông xáo giang hồ lại trừ ác trấn ma, được người người trong giang hồ ca tụng.

Cuối cùng quay đầu lại nhìn Phương Thất Thiếu, rốt cuộc Kiếm Vương Thành bọn họ bồi dưỡng thế nào mà ra thế này?

Mặc dù thiên phú kiếm đạo của Phương Thất Thiếu có thể xưng tuyệt thế nhưng hắn lại không thể không lo lắng thay cho tương lai của Kiếm Vương Thành. Giao Kiếm Vương Thành vào tay Phương Thất Thiếu rốt cuộc có phải quyết định chính xác hay không?

Phương Thất Thiếu bất đắc dĩ nhún vai với Sở Hưu, quay người trở lại phái Kiếm Vương Thành. Võ giả Kiếm Vương Thành kia hung hăng trừng mắt với Phương Thất Thiếu nói: “Lần này Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này chính là mấu chốt để Kiếm Vương Thành ta đăng quang đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái!

Thu liễm cái dáng vẻ bại hoại của ngươi lại, Trương Thừa Trinh không tới, Tông Huyền không tới, trong thế hệ trẻ mình ngươi đứng đầu rồi! Nhất định phải đánh cho ra uy danh của Kiếm Vương Thành ta, không được lưu thủ nhẹ tay, có nghe rõ không?”

Phương Thất Thiếu ỉu xìu xìu gật nhẹ đầu.

Võ giả kia thấy bộ dáng này của Phương Thất Thiếu, không khỏi tức giận, lại hét lớn: “Trả lời đi!”

Phương Thất Thiếu chỉ chỉ lên miệng, sắc mặt ủy khuất nói: “Chẳng phải ngươi không cho ta nói chuyện à, nếu ta nói ngươi lại tới mách tội với bọn sư phụ, ta đâu có muốn bị cấm túc.”

Võ giả kia che mặt ngồi phệt xuống, nản lòng thoái chí khoát khoát tay, không muốn nói gì thêm với Phương Thất Thiếu.

Bên phía Sở Hưu, Tạ Tiểu Lâu giờ còn chưa hoàn hồn. Phương Thất Thiếu hạng ba Long Hổ Bảng không ngờ lại có bộ dáng như vậy, quả thật lật đổ tưởng tượng của hắn.

Mà lúc này trên diễn võ trường trung ương, một tiếng kiếm minh đinh tai nhức óc vang lên, chấn thiên động địa, khiến những võ giả huyên náo tại đây lập tức ngừng lại.

Trước đó trên lầu các, tông sư võ đạo Tọa Vong Kiếm Lư dung mạo bình thường kia đi tới chính giữa diễn võ trường, chắp tay với mọi người xung quanh, cao giọng nói: “Hoan nghênh chư vị đã tới tham gia Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội, nếu có gì chiêu đãi không chu toàn, mong chư vị thứ lỗi.”

Thấy người đứng ra là một võ giả trung niên dung mạo bình thường, bên dưới lại vang lên tiếng bàn tán sôi nổi.

Người trung niên này cả tướng mạo lẫn khí chất đều hết sức tầm thường này thân phận không đơn giản, hắn là tông sư võ đạo của Tọa Vong Kiếm Lư, đứng hạng hai mươi chín trên Phong Vân Bảng, Không Minh Kiếm - Hàn Đình Nhất.

Nhân số của Tọa Vong Kiếm Lư thật ra không nhiều, đệ tử nội môn chân chính thật ra chỉ có không đến ba ngàn người, còn lại là những đệ tử ngoại môn chuyên làm việc vặt, dù vậy tổng số người cũng phải hơn vạn.

Cho nên trong Tọa Vong Kiếm, Lư Hàn Đình Nhất không có chức vị gì, chỉ đơn thuần là tông sư võ đạo phụ trách dạy bảo một số đệ tử, xử lý một số việc vặt.

Võ giả Tọa Vong Kiếm Lư tu theo con đường ngộ kiếm, thông kiếm ý, hiểu kiếm lý, tập kiếm pháp, tiến hành theo chất lượng, căn cơ vô cùng vững chắc. Nhưng chuyện này cũng nghĩa là phần lớn thời gian võ giả Tọa Vong Kiếm Lư đều phải bế quan tu hành, vô cùng kín tiếng.

Hàn Đình Nhất cũng vậy, trước kia thậm chí hắn không bước lên Long Hổ Bảng, khi rời núi đã hơn bốn mươi tuổi, chỉ thiếu một bước là lên tới tông sư võ đạo.

Nhưng lần đầu bước vào giang hồ, Hàn Đình Nhất một tiếng kêu vang vọng đất trời. Do một đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư bị Quỷ Vương Tông giết chết, phanh thây luyện đan, Hàn Đình Nhất nhận lệnh báo thù, một mình truy sát cả một nhánh Quỷ Vương Tông hơn hai trăm người, chém liền mười võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, mang thi thể đệ tử kia về Tọa Vong Kiếm Lư.

Sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Hàn Đình Nhất lại liên tục đánh bại hai vị đường chủ trong Tứ Đại Kiếm Đường, uy thế vô song. Người trung niên nhìn rất bình thường này thực lực lại cực kỳ bất phàm.

Phái Hàn Đình Nhất tới chủ trì Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội đã là rất coi trọng. Trong quá khứ, không có nhiều người tới như vậy, người chủ trì đều chỉ là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.

Hàn Đình Nhất trầm giọng nói: “Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội là thịnh hội của người trong Kiếm đạo chúng ta. Từ thời thượng cổ tới nay, kiếm là đứng đầu trong trăm thứ binh khí. Hôm nay Kiếm đạo chúng ta hưng thịnh mới có thể tổ chức Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội mời mọi người tới cùng nhau trao đổi luận bàn, lại khiến giới Kiếm đạo chúng ta càng thêm huy hoàng.”

Lời này của Hàn Đình Nhất khiến những võ giả không sử dụng kiếm đều thấy không thoải mái, cái gì là kiếm đứng đầu trăm thứ binh khí? Bọn họ dùng binh khí khác chẳng lẽ lại kém người ta một bậc?

Có điều mặc dù những người này không cam lòng nhưng lại không thể không thừa nhận, trước mắt trên giang hồ, võ giả kiếm tu chiếm ưu thế về mặt số lượng.

Tỷ như hiện tại trên giang hồ có Ngũ Đại Kiếm Phái nhưng không có Ngũ Đại Đao Môn, thậm chí võ giả dùng thương, côn hay những binh khí kỳ môn lại càng hiếm thấy.

Hàn Đình Nhất tiếp tục nói: “Lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này có nhiều đồng đạo võ lâm tham gia như vậy, quy củ đương nhiên cũng phải thay đổi một chút.

Đại hội tổng cộng chia làm ba lượt, vòng thứ nhất là võ giả trẻ tuổi luận bàn tỉ thí.

Võ lâm, lâm là rừng, một thân cây đơn độc chẳng thể thành rừng. Thế hệ võ giả trẻ tuổi chính là tương lai, là hưng thịnh cho võ đạo sau này, cho nên trận này được bố trí đầu tiên.

Vòng thứ hai lại là tông sư võ đạo luận bàn đọ sức. Võ đạo bản thân đã là thủ đoạn chiến đấu sát phạt, không động thủ chẳng khác gì bàn binh trên giấy, chẳng được tích sự gì. Cho dù tông sư võ đạo cũng không thể đóng cửa trong nhà không giao lưu với ai được.

Hai vòng trước bất luận võ giả kiếm tu hay môn phái khác đều có thể tham gia.

Còn vòng cuối cùng lại là đàm luận kiếm đạo, Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta đều phái một vị tông sư võ đạo tới giảng kiếm đạo. Trong đó nếu có sơ hở hay có gì không đúng, kính mong chư vị chỉ điểm sai lầm.”

Sau khi Hàn Đình Nhất nói xong, những người hưng phấn nhất chính là các võ giả tán tu.

Bọn họ tới Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội vốn không phải để lên lôi đài, bọn họ cũng không có tư cách lên đó.

Những người này vốn chỉ tới vì sự kiện cuối cùng, vì tông sư võ đạo giảng đạo.

Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội trăm năm khó gặp một lần, bọn họ gặp được đã là vinh hạnh cho bản thân họ. Dù sao đây cũng là tông sư võ đạo đích thân giảng đạo, bình thường nào có cơ hội như vậy.

Đúng lúc này, ánh mắt Hàn Đình Nhất lộ ra sắc thái lạ nói: “Nếu đã là tỷ thí lôi đài vậy đương nhiên phải có phần thưởng. Lần này Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta chung tay bỏ ra vài thứ làm phần thưởng, chuẩn bị trao cho tuấn kiệt trẻ tuổi chiến thắng cùng các tông sư võ đạo tham gia tỷ thí.”

Nói xong, Hàn Đình Nhất trực tiếp vung tay, lập tức có người mang đồ đưa lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Chương 936-940

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom