Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-123
Chương 124: Anh đối với em, nhất kiến chung tình
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Anh đã sớm quen rồi, hoặc là nói, da mặt anh đã rèn luyện đến độ dày nhất định. Dù sao, ai mà chẳng bị người ta nói sau lưng, chỉ cần không ăn nói linh tinh ở trước mặt anh là được.”
Phó Cẩm Hành không để tâm.
“Cho dù nói thế nào cũng làm phiền anh rồi, anh.”
Dừng một chút, Phó Cẩm Thiêm chân thành nói. “Người một nhà, làm gì mà phải khách sáo như vậy, đừng nói như người ngoài thể. Mau khỏe lại đi, công ty còn một đồng chuyện phải làm, hạng mục cậu phụ trách đó, anh vẫn chưa sắp xếp ai vào cả.” Phó Cẩm Hành vỗ vai anh ta, mỉm cười nói. Hà Tư Ca ở bên cạnh không nhịn được nói chen vào: “Anh chưa sắp xếp ai vào, anh căn bản là dùng tôi làm nhân lực miễn phí.”
“Cùng lắm thì bảo tài vụ thêm tiền ăn và đi lại cho em, cũng không tính là hoàn toàn miễn phí.”
Phó Cẩm Hành cười ranh mãnh.
“Cảm ơn, đừng quên bảo đảm đãi ngộ, tiền lương tôi không cần.” Hà Tư Ca lườm hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thấy hai người bọn họ anh một câu tôi một câu cãi nhau, Phó Cẩm Thiêm cũng chỉ đành mỉm cười. Chỉ là nụ cười của anh ta phảng phất chút chua xót. Trước khi đi, Hà Tư Ca quay đầu lại, vô tình nhìn thấy cái khăn lụa của phụ nữ quẩn trên tay vịn đầu giường Phó Cẩm Thiêm.
Cô không nhịn được nhìn thêm mấy cái, cảm thấy càng quen mắt hơn. “Sao thế?”
Phó Cẩm Thiêm có chút kinh ngạc.
Hà Tư Ca quay lại đầu giường, cầm một góc khăn lụa lên, quan sát tỉ mỉ, chắc chắn mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi. “Cái này có phải là của cô gái đã cứu anh không?”
Cô tò mò hỏi.
“Đúng vậy, trước kia đã nói với cô rồi.”
Phó Cẩm Thiêm gật đầu.
Trong đầu hình như lóe lên, Hà Tư Ca buột miệng nói ra: “Tôi biết là ai rồi, sẽ không trùng hợp như vậy chứ!”
Phó Cẩm Hành đã đi đến cửa phòng bệnh thấy cô không đi theo, cũng chỉ đành quay lại, đúng lúc nghe thấy Hà Tư Ca nói câu này. Hắn và Phó Cẩm Thiêm đều cảm thấy không hiểu, hai người cùng hỏi: “Cô nói cái gì?” Cô vòng vo, cười hì hì nói: “Tôi biết người tốt đó là ai rồi, đợi lần sau tôi sẽ dẫn cô ấy đến gặp anh, để hai người làm quen với nhau!”
Phó Cẩm Thiêm vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Thật không? Cô quen cô ấy à?”
Hà Tư Ca gật đầu: “Chẳng trách tôi nhìn cái khăn lụa này cứ cảm thấy quen mắt, tám phần là cô ấy rồi, chắc không sai đâu!” Không đợi anh ta truy hỏi nữa, cô đã giữ bí mật, không chịu nói tiếp. Đến tận lúc đi vào trong thang máy, Phó Cẩm Hành mới to gan suy đoán nói: “Chẳng lẽ người cứu Cẩm Thiêm là Bạch Hải Đường à?”
Hà Tư Ca lộ ra vẻ mặt kính phục, cảm khái nói: “Đầu óc anh đúng là rất đủ dùng.”
Hắn hừ nhẹ: “Phụ nữ, biết cấp cứu, vừa vặn em lại quen, lại dùng cái khăn lụa màu sắc già như vậy, trừ cô ấy ra, tôi thật sự không nghĩ được người thứ hai.” Cô thu hồi vẻ mặt trước đó lại, tức giận giơ tay đấm Phó Cẩm Hành, còn mắng: “Anh mới già ấy! Anh già nhất, vừa già vừa quê!” Dám nói xấu bạn thân của mình, đúng là không muốn sống mà!
Phó Cẩm Hành mặc cho Hà Tư Ca đấm vào ngực mình, chậm rãi nói: “Vốn dĩ chính là quê mùa, cái màu đó gần giống cái màu mẹ tôi dùng...”
Cổ tay cô mỏi nhừ rồi nhưng hắn chẳng mảy may nhúc nhích, Hà Tư Ca chỉ đành tức giận thu tay về.
“Hải Đường là một sách mà, anh cũng nghe rồi, lúc đang đi học cô ấy không có bạn, cả ngày học bài, không biết ăn mặc, bây giờ đã tốt hơn trước đây nhiều rồi, nhưng chắc chắn cũng không bằng những nữ minh tinh kia.” Hà Tư Ca bất bình thay Bạch Hải Đường. Một cô gái từ thời kỳ trưởng thành trở đi đã chống lại mọi loại cám dỗ, chuyên tâm học tập, kết quả lại bị người khác phái chê cười, nói khiếu thẩm mỹ của cô ấy có vấn đề, đây là cái thói đời gì thế!
“Được rồi, là tôi không đúng, tôi xin lỗi em.”
Nhận ra giọng cô là lạ, hơn nữa còn nhắc đến nữ minh tinh gì đó, Phó Cẩm Hành cảm thấy tình hình không đúng, vội vàng chủ động cầu hòa. Ngộ nhỡ lại nói đến Trương Tử Hân, há chẳng phải là mình lại chọc vào tổ kiến lửa à!
“Hừ, ngoài miệng anh thừa nhận không đúng, nhưng trong lòng chắc chắn không nghĩ như vậy. Đúng rồi, nữ minh tinh người ta xinh đẹp như vậy, chải chuốt điệu đà, mặt nào cũng đẹp!” Hà Tư Ca vẫn không vui, cô ném lại một câu rồi sải bước rời đi.
Phó Cẩm Hành đứng tại chỗ: “...”
Đến trong lòng hắn nghĩ như thế nào cô cũng biết luôn hả?!
Hắn vội vàng đuổi theo Hà Tư Ca, mặt dày mày dạn kéo cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Em đẹp nhất, không có ai đẹp bằng em cả, cho dù là so với ai cũng là em đẹp hơn!” Trải qua mấy lần tương tự như vậy, Phó Cẩm Hành cũng thông minh hơn rồi, ham muốn sống đã rất mạnh.
Nếu không chính hắn cũng không biết tại sao mình chết!
Mặc dù biểu tình trên mặt Hà Tư Ca vẫn khó chịu, nhưng ánh mắt cô đã dịu dàng rồi. Phó Cẩm Hành thở phào nhẹ nhõm, thầm nói trong lòng, nguy hiểm quá! Hai người vừa mới xuống đến chân bệnh viện, Phó Cẩm Hành lại nhận được điện thoại của Hoàng Nhất Sơn. Ông ta khóc nức nở, cầu xin trong điện thoại: “Phó tổng, tôi đã làm việc theo dặn dò của anh rồi, tại sao anh vẫn muốn để Thiên Thiên vào tù...” Phó Cẩm Hành nhướng mày lên: “Hoàng Nhất Sơn, ông nên cảm ơn tới, gần đây con trai ông đang hút ma túy, ông có biết không?” Nghe thấy thế, Hoàng Nhất Sơn lập tức ngẩn ra, hình như không tin lắm. “Ông làm ba mà quá hồ đồ rồi, ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không biết. Cứ để nó vào đó trước, vừa vặn hoàn toàn cắt đứt liên lạc với đám bạn xấu kia. Đợi nó ngoan ngoãn rồi, tôi sẽ nghĩ cách đưa nó ra, ông nghe hiểu rồi chứ?” Phó Cẩm Hành nghiêm giọng nói, Hoàng Nhất Sơn nghe mà đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng không dám nói gì nữa.
Đặt điện thoại xuống, hắn khẽ hừ một tiếng. Hà Tư Ca mím môi, cô đã hiểu toàn bộ ý đồ của Phó Cẩm Hành. “Anh đúng là biết tính toán, ném Hoàng Thiên Thiên vào tù trước, cho hắn nêm chút khổ, coi như báo thù cho Phó Cẩm Thiêm, còn có thể tiếp tục kiềm chế Hoàng Nhất Sơn, để ông ta hết lòng làm việc cho anh, tránh cho Hoàng Ảnh ở bên kia chưa được hai ngày đã nhảy lên.”
Cô chậc lưỡi nói, cũng không biết là khen hắn, hay là đang chửi hắn. “Cảm ơn đã khen, tôi biết bây giờ chắc chắn em vô cùng bái phục tội.” Da mặt Phó Cẩm Hành quả nhiên dày như Trường Thành, là cái loại đâm cũng không khủng. Vừa mới định tiếp tục chế giễu hắn mấy câu, Hà Tư Ca đột nhiên nhớ ra, bây giờ mình vẫn đang phải nhờ vả Phó Cẩm Hành, nếu như cô muốn gặp Phùng Thư Dương, vẫn phải trông cậy vào hắn.
Cho nên, cô quả quyết ngậm miệng lại.
Phó Cẩm Hành thật sự cũng không khiến Hà Tư Ca thất vọng, chiều hôm đó, hắn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói với cô, sau khi Phùng Thư Dương đến khách sạn, sẽ có một thời gian nghỉ ngơi ngắn, cô có thể gặp ông ta vào lúc đó. Nhưng mà, cho dù có thể gặp mặt, thời gian cũng rất ngắn, rất có thể chỉ có mấy phút. Bởi vì lần này Phùng Thư Dương chỉ ở Trung Hải chưa đến hai ngày, lộ trình của ông ta đã xếp chật kín rồi. “Tận dụng triệt để thời gian, tôi chỉ có thể nói như vậy.”
Phó Cẩm Hành nghiêm mặt nói.
Mặc dù chỉ có mấy phút, nhưng Hà Tư Ca đã cảm thấy rất hài lòng. Cô nói từ tận đáy lòng: “Cảm ơn anh.” Chỉ là ba chữ đơn giản nhất, nhưng đối với Hà Tư Ca mà nói, đây là lần đầu tiên cô thật tình thật ý.
Đương nhiên Phó Cẩm Hành cảm nhận được sự chân thành của cô. Hắn ngẩn ra, lại không biết trả lời cái gì.
Rất nhanh, Phùng Thư Dương đã được mời đến Trung Hải. Tin tức ông ta về nước, trước một ngày mới chính thức tuyên bố với bên ngoài.
Nhưng một vài người trong giới y học đều đã biết trước, ví dụ như Bạch Hải Đường. Bệnh viện chỗ cô ấy làm chính là nơi đứng ra tổ chức hạng mục trao đổi này. Cô ấy chủ động xin đi, dựa vào khả năng ngoại ngữ chuẩn mực, cùng với kinh nghiệm lâm sàng phong phú, giữ chức phiên dịch bên cạnh viện trưởng, có thể tiếp xúc với Phòng Thư Dương ở khoảng cách gần.
Vốn dĩ, Bạch Hải Đường còn nghĩ xong dự định xấu nhất, nếu thật sự không được, cô ấy định để Hà Tư Ca ăn mặc thành bác sĩ hoặc là y tá, thừa nước đục thả câu, trà trộn vào khách sạn
Hà Tư Ca không muốn để cô ấy bị liên lụy, ngộ nhỡ mất việc, vậy thì hỏng bét. May mà Phó Cẩm Hành ra mặt xử lý xong tất cả.
Còn tại sao hắn làm được, Hà Tư Ca quấn lấy Phó Cẩm Hành, hỏi hơn nửa ngày, hắn cũng không nói thật.
Còn cần hỏi à, đương nhiên là dùng tiền rồi.
“Nếu như ông ta không nói thật với tôi thì làm thế nào?”
Ngồi ở trong quán cà phê ở tầng một khách sạn, Hà Tư Ca có chút căng thẳng, mười ngón tay xoắn lấy nhau. Phó Cẩm Hành lại rất bình tĩnh: “Vậy thì nghĩ cách khác.”
Cô cạn lời.
Đợi khoảng bốn mươi phút, chiếc xe chở Phùng Thư Dương chậm rãi dừng ở cửa khách sạn.
Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca không vội tiến lên. Từ xa hai người bọn họ đã thấy một đoàn người vây quanh một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi vào khách sạn, tiến về phía thang máy.
Cô định đứng dậy, Phó Cẩm Hành ngăn lại: “Đợi một chút, trợ lý của ông ta sẽ liên lạc với chúng ta, đừng vội hành động.”
Hà Tư Ca chỉ đành đưa mắt nhìn đám người Phùng Thư Dương tiến vào thang máy.
Mười phút sau, quả nhiên điện thoại của Phó Cẩm Hành vang lên. Hắn bắt máy, nói mấy câu sau đó dẫn Hà Tư Ca lên tầng. Phùng Thư Dương ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn, do người đứng ra tổ chức đã thu xếp trước cho ông ta. Riêng điều này cũng nhìn ra được, quả nhiên bây giờ ông ta không phải là người bình thường, rất được coi trọng trong nghề.
Phó Cẩm Hành dẫn Hà Tư Ca ra khỏi thang máy, trợ lý của Phòng Thư Dương là một người đàn ông trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, da vàng mắt đen, chắc là một người Mỹ gốc Hoa, từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, vẻ mặt lúc cười lên giống y hệt người nước ngoài. Không biết có phải là đi theo Phùng Thư Dương đã lâu hay không mà cậu ta nói chuyện vẫn mang chút khẩu âm Trung Hải: “Anh Phó, chào anh! Giáo sư Phùng đang đợi mọi người rồi. Nhưng bởi vì ngài ấy phải lập tức tham dự một buổi dạ tiệc chào mừng, cho nên mọi người chỉ có thời gian mười phút.”. Phó Cẩm Hành nhẹ giọng cảm ơn cậu ta, sau đó ôm eo Hà Tư Ca, cùng cô đi vào.
Tim Hà Tư Ca đập như đánh trống. Nếu như không phải là Phó Cẩm Hành đi ở bên cạnh, cô nghi ngờ có lẽ nào đến cả sức đi bộ cô cũng không có không. Bọn họ đi vào phòng khách trong phòng, phát hiện ra một người đàn ông tóc hoa râm đang ngồi trên ghế sô pha trước mặt. Ông ta đeo kính, nhìn già hơn so với tuổi thật một chút.
“Giáo sư Phùng.”
Phó Cẩm Hành mở miệng trước: “Thấy rằng thời gian của ông quý báu, tôi cũng không rảnh rỗi, vậy thì nói thẳng ra luôn đi. Tôi nghĩ, chắc chắn ông sẽ không quên Hà Nguyên Chính đúng không? Cho dù không nhớ ông ta, Đỗ Uyển Thu vợ trước của ông, ông tuyệt đối không quên được.”
Hà Tư Ca ở bên cạnh im lặng siết chặt nắm tay, kiềm chế sự căng thẳng trong lòng.
Cô muốn nghe xem, Phùng Thư Dương rốt cuộc sẽ trả lời thế nào?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phó Cẩm Hành không để tâm.
“Cho dù nói thế nào cũng làm phiền anh rồi, anh.”
Dừng một chút, Phó Cẩm Thiêm chân thành nói. “Người một nhà, làm gì mà phải khách sáo như vậy, đừng nói như người ngoài thể. Mau khỏe lại đi, công ty còn một đồng chuyện phải làm, hạng mục cậu phụ trách đó, anh vẫn chưa sắp xếp ai vào cả.” Phó Cẩm Hành vỗ vai anh ta, mỉm cười nói. Hà Tư Ca ở bên cạnh không nhịn được nói chen vào: “Anh chưa sắp xếp ai vào, anh căn bản là dùng tôi làm nhân lực miễn phí.”
“Cùng lắm thì bảo tài vụ thêm tiền ăn và đi lại cho em, cũng không tính là hoàn toàn miễn phí.”
Phó Cẩm Hành cười ranh mãnh.
“Cảm ơn, đừng quên bảo đảm đãi ngộ, tiền lương tôi không cần.” Hà Tư Ca lườm hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thấy hai người bọn họ anh một câu tôi một câu cãi nhau, Phó Cẩm Thiêm cũng chỉ đành mỉm cười. Chỉ là nụ cười của anh ta phảng phất chút chua xót. Trước khi đi, Hà Tư Ca quay đầu lại, vô tình nhìn thấy cái khăn lụa của phụ nữ quẩn trên tay vịn đầu giường Phó Cẩm Thiêm.
Cô không nhịn được nhìn thêm mấy cái, cảm thấy càng quen mắt hơn. “Sao thế?”
Phó Cẩm Thiêm có chút kinh ngạc.
Hà Tư Ca quay lại đầu giường, cầm một góc khăn lụa lên, quan sát tỉ mỉ, chắc chắn mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi. “Cái này có phải là của cô gái đã cứu anh không?”
Cô tò mò hỏi.
“Đúng vậy, trước kia đã nói với cô rồi.”
Phó Cẩm Thiêm gật đầu.
Trong đầu hình như lóe lên, Hà Tư Ca buột miệng nói ra: “Tôi biết là ai rồi, sẽ không trùng hợp như vậy chứ!”
Phó Cẩm Hành đã đi đến cửa phòng bệnh thấy cô không đi theo, cũng chỉ đành quay lại, đúng lúc nghe thấy Hà Tư Ca nói câu này. Hắn và Phó Cẩm Thiêm đều cảm thấy không hiểu, hai người cùng hỏi: “Cô nói cái gì?” Cô vòng vo, cười hì hì nói: “Tôi biết người tốt đó là ai rồi, đợi lần sau tôi sẽ dẫn cô ấy đến gặp anh, để hai người làm quen với nhau!”
Phó Cẩm Thiêm vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Thật không? Cô quen cô ấy à?”
Hà Tư Ca gật đầu: “Chẳng trách tôi nhìn cái khăn lụa này cứ cảm thấy quen mắt, tám phần là cô ấy rồi, chắc không sai đâu!” Không đợi anh ta truy hỏi nữa, cô đã giữ bí mật, không chịu nói tiếp. Đến tận lúc đi vào trong thang máy, Phó Cẩm Hành mới to gan suy đoán nói: “Chẳng lẽ người cứu Cẩm Thiêm là Bạch Hải Đường à?”
Hà Tư Ca lộ ra vẻ mặt kính phục, cảm khái nói: “Đầu óc anh đúng là rất đủ dùng.”
Hắn hừ nhẹ: “Phụ nữ, biết cấp cứu, vừa vặn em lại quen, lại dùng cái khăn lụa màu sắc già như vậy, trừ cô ấy ra, tôi thật sự không nghĩ được người thứ hai.” Cô thu hồi vẻ mặt trước đó lại, tức giận giơ tay đấm Phó Cẩm Hành, còn mắng: “Anh mới già ấy! Anh già nhất, vừa già vừa quê!” Dám nói xấu bạn thân của mình, đúng là không muốn sống mà!
Phó Cẩm Hành mặc cho Hà Tư Ca đấm vào ngực mình, chậm rãi nói: “Vốn dĩ chính là quê mùa, cái màu đó gần giống cái màu mẹ tôi dùng...”
Cổ tay cô mỏi nhừ rồi nhưng hắn chẳng mảy may nhúc nhích, Hà Tư Ca chỉ đành tức giận thu tay về.
“Hải Đường là một sách mà, anh cũng nghe rồi, lúc đang đi học cô ấy không có bạn, cả ngày học bài, không biết ăn mặc, bây giờ đã tốt hơn trước đây nhiều rồi, nhưng chắc chắn cũng không bằng những nữ minh tinh kia.” Hà Tư Ca bất bình thay Bạch Hải Đường. Một cô gái từ thời kỳ trưởng thành trở đi đã chống lại mọi loại cám dỗ, chuyên tâm học tập, kết quả lại bị người khác phái chê cười, nói khiếu thẩm mỹ của cô ấy có vấn đề, đây là cái thói đời gì thế!
“Được rồi, là tôi không đúng, tôi xin lỗi em.”
Nhận ra giọng cô là lạ, hơn nữa còn nhắc đến nữ minh tinh gì đó, Phó Cẩm Hành cảm thấy tình hình không đúng, vội vàng chủ động cầu hòa. Ngộ nhỡ lại nói đến Trương Tử Hân, há chẳng phải là mình lại chọc vào tổ kiến lửa à!
“Hừ, ngoài miệng anh thừa nhận không đúng, nhưng trong lòng chắc chắn không nghĩ như vậy. Đúng rồi, nữ minh tinh người ta xinh đẹp như vậy, chải chuốt điệu đà, mặt nào cũng đẹp!” Hà Tư Ca vẫn không vui, cô ném lại một câu rồi sải bước rời đi.
Phó Cẩm Hành đứng tại chỗ: “...”
Đến trong lòng hắn nghĩ như thế nào cô cũng biết luôn hả?!
Hắn vội vàng đuổi theo Hà Tư Ca, mặt dày mày dạn kéo cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Em đẹp nhất, không có ai đẹp bằng em cả, cho dù là so với ai cũng là em đẹp hơn!” Trải qua mấy lần tương tự như vậy, Phó Cẩm Hành cũng thông minh hơn rồi, ham muốn sống đã rất mạnh.
Nếu không chính hắn cũng không biết tại sao mình chết!
Mặc dù biểu tình trên mặt Hà Tư Ca vẫn khó chịu, nhưng ánh mắt cô đã dịu dàng rồi. Phó Cẩm Hành thở phào nhẹ nhõm, thầm nói trong lòng, nguy hiểm quá! Hai người vừa mới xuống đến chân bệnh viện, Phó Cẩm Hành lại nhận được điện thoại của Hoàng Nhất Sơn. Ông ta khóc nức nở, cầu xin trong điện thoại: “Phó tổng, tôi đã làm việc theo dặn dò của anh rồi, tại sao anh vẫn muốn để Thiên Thiên vào tù...” Phó Cẩm Hành nhướng mày lên: “Hoàng Nhất Sơn, ông nên cảm ơn tới, gần đây con trai ông đang hút ma túy, ông có biết không?” Nghe thấy thế, Hoàng Nhất Sơn lập tức ngẩn ra, hình như không tin lắm. “Ông làm ba mà quá hồ đồ rồi, ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không biết. Cứ để nó vào đó trước, vừa vặn hoàn toàn cắt đứt liên lạc với đám bạn xấu kia. Đợi nó ngoan ngoãn rồi, tôi sẽ nghĩ cách đưa nó ra, ông nghe hiểu rồi chứ?” Phó Cẩm Hành nghiêm giọng nói, Hoàng Nhất Sơn nghe mà đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng không dám nói gì nữa.
Đặt điện thoại xuống, hắn khẽ hừ một tiếng. Hà Tư Ca mím môi, cô đã hiểu toàn bộ ý đồ của Phó Cẩm Hành. “Anh đúng là biết tính toán, ném Hoàng Thiên Thiên vào tù trước, cho hắn nêm chút khổ, coi như báo thù cho Phó Cẩm Thiêm, còn có thể tiếp tục kiềm chế Hoàng Nhất Sơn, để ông ta hết lòng làm việc cho anh, tránh cho Hoàng Ảnh ở bên kia chưa được hai ngày đã nhảy lên.”
Cô chậc lưỡi nói, cũng không biết là khen hắn, hay là đang chửi hắn. “Cảm ơn đã khen, tôi biết bây giờ chắc chắn em vô cùng bái phục tội.” Da mặt Phó Cẩm Hành quả nhiên dày như Trường Thành, là cái loại đâm cũng không khủng. Vừa mới định tiếp tục chế giễu hắn mấy câu, Hà Tư Ca đột nhiên nhớ ra, bây giờ mình vẫn đang phải nhờ vả Phó Cẩm Hành, nếu như cô muốn gặp Phùng Thư Dương, vẫn phải trông cậy vào hắn.
Cho nên, cô quả quyết ngậm miệng lại.
Phó Cẩm Hành thật sự cũng không khiến Hà Tư Ca thất vọng, chiều hôm đó, hắn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói với cô, sau khi Phùng Thư Dương đến khách sạn, sẽ có một thời gian nghỉ ngơi ngắn, cô có thể gặp ông ta vào lúc đó. Nhưng mà, cho dù có thể gặp mặt, thời gian cũng rất ngắn, rất có thể chỉ có mấy phút. Bởi vì lần này Phùng Thư Dương chỉ ở Trung Hải chưa đến hai ngày, lộ trình của ông ta đã xếp chật kín rồi. “Tận dụng triệt để thời gian, tôi chỉ có thể nói như vậy.”
Phó Cẩm Hành nghiêm mặt nói.
Mặc dù chỉ có mấy phút, nhưng Hà Tư Ca đã cảm thấy rất hài lòng. Cô nói từ tận đáy lòng: “Cảm ơn anh.” Chỉ là ba chữ đơn giản nhất, nhưng đối với Hà Tư Ca mà nói, đây là lần đầu tiên cô thật tình thật ý.
Đương nhiên Phó Cẩm Hành cảm nhận được sự chân thành của cô. Hắn ngẩn ra, lại không biết trả lời cái gì.
Rất nhanh, Phùng Thư Dương đã được mời đến Trung Hải. Tin tức ông ta về nước, trước một ngày mới chính thức tuyên bố với bên ngoài.
Nhưng một vài người trong giới y học đều đã biết trước, ví dụ như Bạch Hải Đường. Bệnh viện chỗ cô ấy làm chính là nơi đứng ra tổ chức hạng mục trao đổi này. Cô ấy chủ động xin đi, dựa vào khả năng ngoại ngữ chuẩn mực, cùng với kinh nghiệm lâm sàng phong phú, giữ chức phiên dịch bên cạnh viện trưởng, có thể tiếp xúc với Phòng Thư Dương ở khoảng cách gần.
Vốn dĩ, Bạch Hải Đường còn nghĩ xong dự định xấu nhất, nếu thật sự không được, cô ấy định để Hà Tư Ca ăn mặc thành bác sĩ hoặc là y tá, thừa nước đục thả câu, trà trộn vào khách sạn
Hà Tư Ca không muốn để cô ấy bị liên lụy, ngộ nhỡ mất việc, vậy thì hỏng bét. May mà Phó Cẩm Hành ra mặt xử lý xong tất cả.
Còn tại sao hắn làm được, Hà Tư Ca quấn lấy Phó Cẩm Hành, hỏi hơn nửa ngày, hắn cũng không nói thật.
Còn cần hỏi à, đương nhiên là dùng tiền rồi.
“Nếu như ông ta không nói thật với tôi thì làm thế nào?”
Ngồi ở trong quán cà phê ở tầng một khách sạn, Hà Tư Ca có chút căng thẳng, mười ngón tay xoắn lấy nhau. Phó Cẩm Hành lại rất bình tĩnh: “Vậy thì nghĩ cách khác.”
Cô cạn lời.
Đợi khoảng bốn mươi phút, chiếc xe chở Phùng Thư Dương chậm rãi dừng ở cửa khách sạn.
Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca không vội tiến lên. Từ xa hai người bọn họ đã thấy một đoàn người vây quanh một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi vào khách sạn, tiến về phía thang máy.
Cô định đứng dậy, Phó Cẩm Hành ngăn lại: “Đợi một chút, trợ lý của ông ta sẽ liên lạc với chúng ta, đừng vội hành động.”
Hà Tư Ca chỉ đành đưa mắt nhìn đám người Phùng Thư Dương tiến vào thang máy.
Mười phút sau, quả nhiên điện thoại của Phó Cẩm Hành vang lên. Hắn bắt máy, nói mấy câu sau đó dẫn Hà Tư Ca lên tầng. Phùng Thư Dương ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn, do người đứng ra tổ chức đã thu xếp trước cho ông ta. Riêng điều này cũng nhìn ra được, quả nhiên bây giờ ông ta không phải là người bình thường, rất được coi trọng trong nghề.
Phó Cẩm Hành dẫn Hà Tư Ca ra khỏi thang máy, trợ lý của Phòng Thư Dương là một người đàn ông trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, da vàng mắt đen, chắc là một người Mỹ gốc Hoa, từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, vẻ mặt lúc cười lên giống y hệt người nước ngoài. Không biết có phải là đi theo Phùng Thư Dương đã lâu hay không mà cậu ta nói chuyện vẫn mang chút khẩu âm Trung Hải: “Anh Phó, chào anh! Giáo sư Phùng đang đợi mọi người rồi. Nhưng bởi vì ngài ấy phải lập tức tham dự một buổi dạ tiệc chào mừng, cho nên mọi người chỉ có thời gian mười phút.”. Phó Cẩm Hành nhẹ giọng cảm ơn cậu ta, sau đó ôm eo Hà Tư Ca, cùng cô đi vào.
Tim Hà Tư Ca đập như đánh trống. Nếu như không phải là Phó Cẩm Hành đi ở bên cạnh, cô nghi ngờ có lẽ nào đến cả sức đi bộ cô cũng không có không. Bọn họ đi vào phòng khách trong phòng, phát hiện ra một người đàn ông tóc hoa râm đang ngồi trên ghế sô pha trước mặt. Ông ta đeo kính, nhìn già hơn so với tuổi thật một chút.
“Giáo sư Phùng.”
Phó Cẩm Hành mở miệng trước: “Thấy rằng thời gian của ông quý báu, tôi cũng không rảnh rỗi, vậy thì nói thẳng ra luôn đi. Tôi nghĩ, chắc chắn ông sẽ không quên Hà Nguyên Chính đúng không? Cho dù không nhớ ông ta, Đỗ Uyển Thu vợ trước của ông, ông tuyệt đối không quên được.”
Hà Tư Ca ở bên cạnh im lặng siết chặt nắm tay, kiềm chế sự căng thẳng trong lòng.
Cô muốn nghe xem, Phùng Thư Dương rốt cuộc sẽ trả lời thế nào?
Bình luận facebook