Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-122
Chương 123: Lần thứ hai mất mặt
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vấn đề này hiển nhiên đã làm khó cô Lan.
Bà luôn làm việc, không thích nhiều lời, mặc dù đã ở bên cạnh Mai Lan hơn ba mươi năm, là người thân tín của Mai Lan, nhưng trước giờ cô Lan không ỷ vào thân phận để bắt nạt những người giúp việc khác.
“Cô... cháu cũng biết cô mà, con người cô ăn nói vụng về, trí nhớ cũng không tốt lắm... nếu nói đến điểm đặc biệt, cô nhớ là người đàn ông kia hút thuốc, hơn nữa, lúc ông ta hút thuốc nhất định phải lấy phần đầu lọc ra, nuốt thẳng, nhìn rất buồn nôn...” Cô Lan ra sức nhớ lại, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, sau đó, bà thật sự nhớ được gì đó.
Nói xong, cô Lan lộ ra vẻ ghê tởm.
Phó Cẩm Hành nghiêm túc lắng nghe, không để sót một chữ nào.
Cắn đứt đầu lọc rồi ăn, nghe quả thực rất ít thấy, nhưng hắn lại cảm thấy đây không phải là sở thích ăn uống dị thường, mà đơn thuần là không muốn để lại thông tin ADN của mình.
Cẩn thận như vậy... quả nhiên không giống người bình thường.
“Còn điều khác nữa không ạ?” Phó Cẩm Hành truy hỏi.
Cô Lan lắc đầu.
“A, đúng rồi.”
Bà chần chừ, nói: “Nếu cô nhớ không lầm, ông ta đã từng nói, ông ta thích ăn nhất loại mì cán tay ở một cửa hàng ở bên cầu cửa Đông, đặc biệt là khi trời mưa, ăn một bát mì lớn chính là cảm giác hưởng thụ chốn nhân gian. Nhưng đó là chuyện hơn ba mươi năm trước rồi, cô cũng không biết ở bây giờ bên cầu cửa Đông còn quán mì kia không nữa...”
Hơn nữa, năm đó Minh Đạt và Mai Lan ở bên nhau là lén lút, giấu giếm người nhà của bà ta.
Hai người lén lút ở bên nhau mấy tháng, ngoại trừ cô Lan, người nhà Mai Lan đều không phát hiện ra.
Chính vì thế mà chuyện bà ta từng mang thai, sinh con mới không bị bại lộ.
“Cảm ơn cô, cô Lan, mẹ cháu phải nhờ cô chăm sóc rồi.”
Lấy được một thông tin quan trọng như vậy, cho dù có ích hay không, Phó Cẩm Hành cũng muốn đích thân đi chứng thực.
Thấy hắn định đi, cô Lan vội vàng đuổi theo, ân cần hỏi thăm: “Sao cháu lại có thể ly hôn? Hai đứa bé bây giờ phải làm thế nào? Con bé vừa mới trở về, đầu óc lại bị thương, có phải cháu đã làm chuyện gì có lỗi với con bé không...”
Là bề trên, lý do ly hôn duy nhất mà bà có thể nghĩ ra cũng chính là đàn ông vượt quá giới hạn....
Phó Cẩm Hành bất đắc dĩ kéo khóe miệng lên: “Cô Lan, cháu là loại người này sao? Ly hôn là thật, nhưng tuyệt đối không phải như cô nghĩ, cháu cũng có nỗi khổ tâm. Chờ cháu giải quyết xong những chuyện này rồi, chúng cháu sẽ không sao nữa, bây giờ thì chỉ có thể như vậy...”
Dường như cô Lan đã hiểu được cái gì, lẩm bẩm nói: “Có phải là... có phải là có liên quan đến người đàn ông kia không? Ông ta vẫn không chịu buông tha cho mấy đứa sao? Ông ta muốn báo thù cho đứa bé kia, thật là nghiệp chướng...”
Trước kia Mai Lan sinh ra một đứa con trai, có bệnh bẩm sinh, còn rất nghiêm trọng, lúc ấy cô Lan ở bên cạnh, tất nhiên biết rõ toàn bộ quá trình sự việc.
Bà cũng từng khuyên Mai Lan, nói không chừng có thể chữa khỏi, nhưng Mai Lan cho rằng, giữ lại đứa bé, chẳng khác nào giữ lại tai họa về sau.
“Nếu như lúc ấy cô có thể kiên trì hơn một chút, chắc cũng sẽ không có chuyện như hôm nay rồi...”
Cô Lan cực kỳ hối hận.
“Không liên quan gì đến cô đâu, cô Lan, cô không cần tự trách. Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, người nào làm sai, người đó nên bị trừng phạt.”
Phó Cẩm Hành bình tĩnh nói, từ biệt bà.
Sau khi rời đi, hắn lập tức chạy tới khu bên cầu cửa Đông trong truyền thuyết.
Nơi này là khu vực nội thành cũ, đã từng hết sức phồn hoa náo nhiệt, dân số đông đúc.
Nhưng theo quy hoạch đô thị hai mươi năm gần đây, tốc độ phát triển của khu thành phố mới vượt xa khu thành phố cũ, rất nhiều người cũng chuyển ra khỏi những căn nhà cũ, sang bên thành phố kia mua nhà mới.
Khu thành phố cũ ngày càng suy tàn, nhưng vẫn còn không ít người nguyện ý trông coi nơi này.
Thời điểm náo nhiệt nhất mỗi ngày ở khu vực gần đầu cầu chính là buổi sáng và buổi tối.
Buổi sáng có chợ sáng, buổi tối có chợ đêm, đều là nơi một số người lớn tuổi thích đến để đi dạo hoặc mua ít đồ đẹp giá rẻ.
“Ông ơi, ông có biết gần đây có quán mì cán tay nào không ạ?”
Phó Cẩm Hành dừng xe lại, hắn đi dọc theo đầu cầu vào bên trong, trên đường đi thấy vài ông lão, liền đi lên hỏi thăm.
Hắn chỉ thuận miệng hỏi, một trong số các cụ già đã cười nói: “Ha, tìm quán mì Từ Ký đùng không? Nhìn không ra nha, đàn ông trẻ tuổi như vậy mà cũng biết đến nhà ông ấy ăn mì à? Nhà bọn họ mở cửa hàng đó dã được ba đời rồi, toàn là khách hàng già, tuổi như chúng tôi mới đến đó, vừa rẻ vừa có nhiều ưu đãi!”
Phó Cẩm Hành nghe xong, vội vàng cười nói: “Cháu cũng là nghe người lớn trong nhà nhắc đến nên tới đây thử vận may.”
Thấy hắn ăn mặc không tầm thường, mấy ông lão cũng không nhịn được mà quan sát một chút.
Nhưng lại cảm thấy thái độ của Phó Cẩm Hành vô cùng khách sáo, bọn họ dứt khoát chỉ đường qua đó.
May mà có người dẫn đường, nếu không thì ngõ nhỏ quanh co, biển hiệu của quán mì lại không nổi bật, Phó Cẩm Hành căn bản sẽ không tìm thấy.
Hắn liên tục nói cảm ơn, sau đó đi vào trong quán.
Ông cụ không gạt người, người tới nơi này ăn phần lớn đều là người có tuổi, cũng có một số ít là thanh niên trai tráng từ nơi khác đến làm việc.
Một bát mì rau cải lớn cán tay chỉ có sáu tệ, có thể thêm trứng chần nước sôi, thịt bò sốt, giá cả cũng vô cùng hợp lý, nước dùng có thể uống thoải mái, ăn no mới thôi.
Cái giá này tại Trung Hải, thật sự đi nát giày cũng không tìm ra cửa hàng thứ hai.
Chẳng trách vị trí khó tìm, nhưng vẫn kinh doanh rất tốt.
Điều kiện của quán mì không được tốt lắm, đương nhiên nhưng người tới nơi này ăn cũng không quan tâm điểm này.
Không hiểu rõ nơi này nên Phó Cẩm Hành không dám đánh rắn động cỏ.
Hắn quan sát một lát, gọi một bát mì chay, ăn mấy miếng hết bát mì rồi móc tiền lẻ ra trả, sau đó rời đi.
Ngay sau đó, Phó Cẩm Hành đã phái người đi điều tra quán mì này, phát hiện căn bản rất sạch sẽ, tổ tiên ba đời đều dựa vào quán mì nhỏ này mà duy trì kế sinh nhai, không giống có liên quan với ai.
Nếu đã như vậy, Minh Đạt thích đến đây ăn mì, có lẽ cũng chỉ đơn thuần là thích thôi.
Đêm xuống, mưa tí tách rơi lên mặt đất.
Mưa không lớn, nhưng kéo dài.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Ông chủ quán mì Từ Ký đã sắp sáu mươi tuổi, chỉ có một đứa con trai hơn ba mươi tuổi, kế thừa tay nghề của mình.
Nhìn màn mưa nhỏ bên ngoài, ông Từ lẩm bẩm: “Sao tự dưng lại mưa không biết? Cái thời tiết quái quỷ gì đây...”
Tiểu Từ ở trong bếp, vừa cán mì, vừa cười nói: “Ba, đây gọi là biến đổi khí hậu toàn cầu, khiến thời tiết cũng không bình thường, có gì kỳ quái đâu?”
Ông Từ phiền muộn châm một điếu thuốc, nhét vào trong miệng, mấp máy môi: “Con thì biết cái gì, đừng thấy mưa không lớn thì không sao, hễ mưa là người tới ăn sẽ ít đi hai phần ba!”
Tiểu Từ không cho là thế, đáp lại: “Sợ cái gì, cũng không thể mưa mấy ngày liền được. Hơn nữa, chúng ta vẫn có khách hàng thích đến ăn một bát mì nóng hổi vào ngày trời mưa!”
Ông Từ rất thích nghe lời kiểu này, ông nheo mắt lại, trong khói mù lập lờ, đợi giờ cơm trưa.
Đúng như lời Tiểu Từ nói, gần đến mười hai giờ, đã có mấy người lục tục đến.
Anh ta bận rộn ở phòng bếp phía sau, ông Từ ở phía trước tiếp đón khách khứa, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Đến rồi đấy à? Tự tìm chỗ ngồi đi, vẫn như cũ chứ?”
Ông Từ nhanh nhẹn cầm bát lên, tay kia lau bàn, đon đả chào mời.
Người đến chính là Minh Đạt đã biến mất một khoảng thời gian.
“Vẫn như cũ.”
Minh Đạt tìm một vị trí không bắt mắt, ngồi xuống, thuần thục cầm đũa, lại với tay lấy giấm chua.
Chỉ cần ông ta trở lại Trung Hải, nhất định sẽ đến ăn một bát mì cán tay ở Từ Ký trong ngày mưa, đây đã là một thói quen không thể thiếu được của ông ta.
Còn thời gian thì cũng xấp xỉ gần bốn mươi năm rồi.
Bê bát mì làm bằng tay nóng hôi hổi lên, phía dưới còn có một quả trứng chần nước sôi, ông Từ cười he he: “Không cần trả tiền đâu.”
Vị khách này để lại cho ông ấn tượng quá sâu đậm, đã hơn hai mươi năm ông ta chưa từng tới đây, lúc xuất hiện lại, bao giờ cũng là vào một ngày mưa, dáng vẻ vẫn không khác ngày trước là bao.
“Cảm ơn anh.”
Minh Đạt mỉm cười nói cảm ơn, cầm đũa lên, ăn từng miếng lớn.
Cho dù bây giờ ông ta có thân thế cao sang, không còn là cậu thanh niên nghèo rớt mùng tơi năm đó nữa, nhưng bát mì này vẫn đủ làm cho Minh Đạt cảm thấy ấm áp lạ thường trong những ngày ướt lạnh này.
Thấy ông ta đã bắt đầu ăn, ông Từ cảm thấy thỏa mãn đi tiếp các khách hàng khác, cũng không phát hiện ra bất cứ điều khác thường nào.
Nhưng lúc Minh Đạt ăn đến miếng thứ ba, bàn tay cầm đôi đũa hơi khựng lại.
Ông ta thản nhiên đặt đũa xuống, cầm khăn tay, lau khóe miệng.
Cửa quán mì Từ Ký thoạt nhìn vẫn giống như bình thường, một con hẻm cũ nát, thậm chí trên sợi dây phơi quần áo ở giữa còn treo mấy bộ áo quần.
Ánh mắt Minh Đạt dường như xuyên qua mấy bộ áo quần, rơi vào nơi cách đó khoảng mười mét.
Ông ta không tiếp tục ăn mì nữa, mà móc ra một tờ tiền có mệnh giá lớn, nhét vào dưới cái bát.
Nếu như Minh Đạt đoán không sai, sau này chắc ông ta sẽ không trở lại đây nữa.
“Ôi, sao lại...”
Ông Từ quay lại nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên.
Chẳng lẽ hôm nay Tiểu Từ thất thần, làm không ngon à?
Không thể nào, nước canh là do chính ông canh lửa, hầm xương trọn vẹn mười hai tiếng, còn mì cán tay, con trai được chân truyền, sẽ không xảy ra sự cố...
“Tôi tạm thời có việc, đi trước đây.”
Minh Đạt cười, ông ta không mở ô, bước thẳng ra khỏi ngưỡng cửa.
“Này, trả lại tiền cho cậu...”
Ông Từ phát hiện tờ tiền dưới bát mì, cầm lên, gọi lớn.
“Quay lại!”
Minh Đạt quay phắt lại, trầm giọng quát một tiếng, ông Từ sợ tới mức đứng sững ra tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Khách ngồi ở cửa kêu bị mưa bay vào, lẩm bẩm mấy câu rồi tự đi đóng cửa lại.
Một cánh cửa, dường như ngăn cách thành hai thế giới.
Minh Đạt đi mấy bước, kéo mấy bộ quần áo chắn trước mặt sang một bên, quả nhiên nhìn thấy Phó Cẩm Hành.
Hắn đứng ở sau dây phơi quần áo, được áo quần che chắn, chắc là từ lúc Minh Đạt đi vào quán mì Từ Ký.
“Tôi thật sự đã xem thường cậu rồi, cậu lại có thể tìm tới nơi này.”
Minh Đạt cười lạnh nói.
Đúng là ông ta đã quá chủ quan, không ngờ một niềm vui nhỏ trong cuộc sống của mình cũng trở thành kẽ hở.
“Mì ở quán ông ấy thật sự rất ngon.”
Phó Cẩm Hành nói sang chuyện khác: “Nếu đổi lại là tôi, nhiều năm không trở về như vậy, nhất định cũng phải quay lại nếm thử, xem có còn là mùi vị cũ năm đó hay không.”
Hắn giơ tay chỉ vào chiếc xe đỗ ở đầu ngõ, giọng nói kiên quyết không thể cự tuyệt: “Tôi chỉ có một yêu cầu, hy vọng ông có thể đến thăm mẹ tôi, đây là bệnh án chẩn đoán mới nhất của bà ấy, mới lấy được vào sáng nay.”
Nói xong, Phó Cẩm Hành đưa đồ trong tay cho Minh Đạt.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bà luôn làm việc, không thích nhiều lời, mặc dù đã ở bên cạnh Mai Lan hơn ba mươi năm, là người thân tín của Mai Lan, nhưng trước giờ cô Lan không ỷ vào thân phận để bắt nạt những người giúp việc khác.
“Cô... cháu cũng biết cô mà, con người cô ăn nói vụng về, trí nhớ cũng không tốt lắm... nếu nói đến điểm đặc biệt, cô nhớ là người đàn ông kia hút thuốc, hơn nữa, lúc ông ta hút thuốc nhất định phải lấy phần đầu lọc ra, nuốt thẳng, nhìn rất buồn nôn...” Cô Lan ra sức nhớ lại, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, sau đó, bà thật sự nhớ được gì đó.
Nói xong, cô Lan lộ ra vẻ ghê tởm.
Phó Cẩm Hành nghiêm túc lắng nghe, không để sót một chữ nào.
Cắn đứt đầu lọc rồi ăn, nghe quả thực rất ít thấy, nhưng hắn lại cảm thấy đây không phải là sở thích ăn uống dị thường, mà đơn thuần là không muốn để lại thông tin ADN của mình.
Cẩn thận như vậy... quả nhiên không giống người bình thường.
“Còn điều khác nữa không ạ?” Phó Cẩm Hành truy hỏi.
Cô Lan lắc đầu.
“A, đúng rồi.”
Bà chần chừ, nói: “Nếu cô nhớ không lầm, ông ta đã từng nói, ông ta thích ăn nhất loại mì cán tay ở một cửa hàng ở bên cầu cửa Đông, đặc biệt là khi trời mưa, ăn một bát mì lớn chính là cảm giác hưởng thụ chốn nhân gian. Nhưng đó là chuyện hơn ba mươi năm trước rồi, cô cũng không biết ở bây giờ bên cầu cửa Đông còn quán mì kia không nữa...”
Hơn nữa, năm đó Minh Đạt và Mai Lan ở bên nhau là lén lút, giấu giếm người nhà của bà ta.
Hai người lén lút ở bên nhau mấy tháng, ngoại trừ cô Lan, người nhà Mai Lan đều không phát hiện ra.
Chính vì thế mà chuyện bà ta từng mang thai, sinh con mới không bị bại lộ.
“Cảm ơn cô, cô Lan, mẹ cháu phải nhờ cô chăm sóc rồi.”
Lấy được một thông tin quan trọng như vậy, cho dù có ích hay không, Phó Cẩm Hành cũng muốn đích thân đi chứng thực.
Thấy hắn định đi, cô Lan vội vàng đuổi theo, ân cần hỏi thăm: “Sao cháu lại có thể ly hôn? Hai đứa bé bây giờ phải làm thế nào? Con bé vừa mới trở về, đầu óc lại bị thương, có phải cháu đã làm chuyện gì có lỗi với con bé không...”
Là bề trên, lý do ly hôn duy nhất mà bà có thể nghĩ ra cũng chính là đàn ông vượt quá giới hạn....
Phó Cẩm Hành bất đắc dĩ kéo khóe miệng lên: “Cô Lan, cháu là loại người này sao? Ly hôn là thật, nhưng tuyệt đối không phải như cô nghĩ, cháu cũng có nỗi khổ tâm. Chờ cháu giải quyết xong những chuyện này rồi, chúng cháu sẽ không sao nữa, bây giờ thì chỉ có thể như vậy...”
Dường như cô Lan đã hiểu được cái gì, lẩm bẩm nói: “Có phải là... có phải là có liên quan đến người đàn ông kia không? Ông ta vẫn không chịu buông tha cho mấy đứa sao? Ông ta muốn báo thù cho đứa bé kia, thật là nghiệp chướng...”
Trước kia Mai Lan sinh ra một đứa con trai, có bệnh bẩm sinh, còn rất nghiêm trọng, lúc ấy cô Lan ở bên cạnh, tất nhiên biết rõ toàn bộ quá trình sự việc.
Bà cũng từng khuyên Mai Lan, nói không chừng có thể chữa khỏi, nhưng Mai Lan cho rằng, giữ lại đứa bé, chẳng khác nào giữ lại tai họa về sau.
“Nếu như lúc ấy cô có thể kiên trì hơn một chút, chắc cũng sẽ không có chuyện như hôm nay rồi...”
Cô Lan cực kỳ hối hận.
“Không liên quan gì đến cô đâu, cô Lan, cô không cần tự trách. Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, người nào làm sai, người đó nên bị trừng phạt.”
Phó Cẩm Hành bình tĩnh nói, từ biệt bà.
Sau khi rời đi, hắn lập tức chạy tới khu bên cầu cửa Đông trong truyền thuyết.
Nơi này là khu vực nội thành cũ, đã từng hết sức phồn hoa náo nhiệt, dân số đông đúc.
Nhưng theo quy hoạch đô thị hai mươi năm gần đây, tốc độ phát triển của khu thành phố mới vượt xa khu thành phố cũ, rất nhiều người cũng chuyển ra khỏi những căn nhà cũ, sang bên thành phố kia mua nhà mới.
Khu thành phố cũ ngày càng suy tàn, nhưng vẫn còn không ít người nguyện ý trông coi nơi này.
Thời điểm náo nhiệt nhất mỗi ngày ở khu vực gần đầu cầu chính là buổi sáng và buổi tối.
Buổi sáng có chợ sáng, buổi tối có chợ đêm, đều là nơi một số người lớn tuổi thích đến để đi dạo hoặc mua ít đồ đẹp giá rẻ.
“Ông ơi, ông có biết gần đây có quán mì cán tay nào không ạ?”
Phó Cẩm Hành dừng xe lại, hắn đi dọc theo đầu cầu vào bên trong, trên đường đi thấy vài ông lão, liền đi lên hỏi thăm.
Hắn chỉ thuận miệng hỏi, một trong số các cụ già đã cười nói: “Ha, tìm quán mì Từ Ký đùng không? Nhìn không ra nha, đàn ông trẻ tuổi như vậy mà cũng biết đến nhà ông ấy ăn mì à? Nhà bọn họ mở cửa hàng đó dã được ba đời rồi, toàn là khách hàng già, tuổi như chúng tôi mới đến đó, vừa rẻ vừa có nhiều ưu đãi!”
Phó Cẩm Hành nghe xong, vội vàng cười nói: “Cháu cũng là nghe người lớn trong nhà nhắc đến nên tới đây thử vận may.”
Thấy hắn ăn mặc không tầm thường, mấy ông lão cũng không nhịn được mà quan sát một chút.
Nhưng lại cảm thấy thái độ của Phó Cẩm Hành vô cùng khách sáo, bọn họ dứt khoát chỉ đường qua đó.
May mà có người dẫn đường, nếu không thì ngõ nhỏ quanh co, biển hiệu của quán mì lại không nổi bật, Phó Cẩm Hành căn bản sẽ không tìm thấy.
Hắn liên tục nói cảm ơn, sau đó đi vào trong quán.
Ông cụ không gạt người, người tới nơi này ăn phần lớn đều là người có tuổi, cũng có một số ít là thanh niên trai tráng từ nơi khác đến làm việc.
Một bát mì rau cải lớn cán tay chỉ có sáu tệ, có thể thêm trứng chần nước sôi, thịt bò sốt, giá cả cũng vô cùng hợp lý, nước dùng có thể uống thoải mái, ăn no mới thôi.
Cái giá này tại Trung Hải, thật sự đi nát giày cũng không tìm ra cửa hàng thứ hai.
Chẳng trách vị trí khó tìm, nhưng vẫn kinh doanh rất tốt.
Điều kiện của quán mì không được tốt lắm, đương nhiên nhưng người tới nơi này ăn cũng không quan tâm điểm này.
Không hiểu rõ nơi này nên Phó Cẩm Hành không dám đánh rắn động cỏ.
Hắn quan sát một lát, gọi một bát mì chay, ăn mấy miếng hết bát mì rồi móc tiền lẻ ra trả, sau đó rời đi.
Ngay sau đó, Phó Cẩm Hành đã phái người đi điều tra quán mì này, phát hiện căn bản rất sạch sẽ, tổ tiên ba đời đều dựa vào quán mì nhỏ này mà duy trì kế sinh nhai, không giống có liên quan với ai.
Nếu đã như vậy, Minh Đạt thích đến đây ăn mì, có lẽ cũng chỉ đơn thuần là thích thôi.
Đêm xuống, mưa tí tách rơi lên mặt đất.
Mưa không lớn, nhưng kéo dài.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Ông chủ quán mì Từ Ký đã sắp sáu mươi tuổi, chỉ có một đứa con trai hơn ba mươi tuổi, kế thừa tay nghề của mình.
Nhìn màn mưa nhỏ bên ngoài, ông Từ lẩm bẩm: “Sao tự dưng lại mưa không biết? Cái thời tiết quái quỷ gì đây...”
Tiểu Từ ở trong bếp, vừa cán mì, vừa cười nói: “Ba, đây gọi là biến đổi khí hậu toàn cầu, khiến thời tiết cũng không bình thường, có gì kỳ quái đâu?”
Ông Từ phiền muộn châm một điếu thuốc, nhét vào trong miệng, mấp máy môi: “Con thì biết cái gì, đừng thấy mưa không lớn thì không sao, hễ mưa là người tới ăn sẽ ít đi hai phần ba!”
Tiểu Từ không cho là thế, đáp lại: “Sợ cái gì, cũng không thể mưa mấy ngày liền được. Hơn nữa, chúng ta vẫn có khách hàng thích đến ăn một bát mì nóng hổi vào ngày trời mưa!”
Ông Từ rất thích nghe lời kiểu này, ông nheo mắt lại, trong khói mù lập lờ, đợi giờ cơm trưa.
Đúng như lời Tiểu Từ nói, gần đến mười hai giờ, đã có mấy người lục tục đến.
Anh ta bận rộn ở phòng bếp phía sau, ông Từ ở phía trước tiếp đón khách khứa, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Đến rồi đấy à? Tự tìm chỗ ngồi đi, vẫn như cũ chứ?”
Ông Từ nhanh nhẹn cầm bát lên, tay kia lau bàn, đon đả chào mời.
Người đến chính là Minh Đạt đã biến mất một khoảng thời gian.
“Vẫn như cũ.”
Minh Đạt tìm một vị trí không bắt mắt, ngồi xuống, thuần thục cầm đũa, lại với tay lấy giấm chua.
Chỉ cần ông ta trở lại Trung Hải, nhất định sẽ đến ăn một bát mì cán tay ở Từ Ký trong ngày mưa, đây đã là một thói quen không thể thiếu được của ông ta.
Còn thời gian thì cũng xấp xỉ gần bốn mươi năm rồi.
Bê bát mì làm bằng tay nóng hôi hổi lên, phía dưới còn có một quả trứng chần nước sôi, ông Từ cười he he: “Không cần trả tiền đâu.”
Vị khách này để lại cho ông ấn tượng quá sâu đậm, đã hơn hai mươi năm ông ta chưa từng tới đây, lúc xuất hiện lại, bao giờ cũng là vào một ngày mưa, dáng vẻ vẫn không khác ngày trước là bao.
“Cảm ơn anh.”
Minh Đạt mỉm cười nói cảm ơn, cầm đũa lên, ăn từng miếng lớn.
Cho dù bây giờ ông ta có thân thế cao sang, không còn là cậu thanh niên nghèo rớt mùng tơi năm đó nữa, nhưng bát mì này vẫn đủ làm cho Minh Đạt cảm thấy ấm áp lạ thường trong những ngày ướt lạnh này.
Thấy ông ta đã bắt đầu ăn, ông Từ cảm thấy thỏa mãn đi tiếp các khách hàng khác, cũng không phát hiện ra bất cứ điều khác thường nào.
Nhưng lúc Minh Đạt ăn đến miếng thứ ba, bàn tay cầm đôi đũa hơi khựng lại.
Ông ta thản nhiên đặt đũa xuống, cầm khăn tay, lau khóe miệng.
Cửa quán mì Từ Ký thoạt nhìn vẫn giống như bình thường, một con hẻm cũ nát, thậm chí trên sợi dây phơi quần áo ở giữa còn treo mấy bộ áo quần.
Ánh mắt Minh Đạt dường như xuyên qua mấy bộ áo quần, rơi vào nơi cách đó khoảng mười mét.
Ông ta không tiếp tục ăn mì nữa, mà móc ra một tờ tiền có mệnh giá lớn, nhét vào dưới cái bát.
Nếu như Minh Đạt đoán không sai, sau này chắc ông ta sẽ không trở lại đây nữa.
“Ôi, sao lại...”
Ông Từ quay lại nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên.
Chẳng lẽ hôm nay Tiểu Từ thất thần, làm không ngon à?
Không thể nào, nước canh là do chính ông canh lửa, hầm xương trọn vẹn mười hai tiếng, còn mì cán tay, con trai được chân truyền, sẽ không xảy ra sự cố...
“Tôi tạm thời có việc, đi trước đây.”
Minh Đạt cười, ông ta không mở ô, bước thẳng ra khỏi ngưỡng cửa.
“Này, trả lại tiền cho cậu...”
Ông Từ phát hiện tờ tiền dưới bát mì, cầm lên, gọi lớn.
“Quay lại!”
Minh Đạt quay phắt lại, trầm giọng quát một tiếng, ông Từ sợ tới mức đứng sững ra tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Khách ngồi ở cửa kêu bị mưa bay vào, lẩm bẩm mấy câu rồi tự đi đóng cửa lại.
Một cánh cửa, dường như ngăn cách thành hai thế giới.
Minh Đạt đi mấy bước, kéo mấy bộ quần áo chắn trước mặt sang một bên, quả nhiên nhìn thấy Phó Cẩm Hành.
Hắn đứng ở sau dây phơi quần áo, được áo quần che chắn, chắc là từ lúc Minh Đạt đi vào quán mì Từ Ký.
“Tôi thật sự đã xem thường cậu rồi, cậu lại có thể tìm tới nơi này.”
Minh Đạt cười lạnh nói.
Đúng là ông ta đã quá chủ quan, không ngờ một niềm vui nhỏ trong cuộc sống của mình cũng trở thành kẽ hở.
“Mì ở quán ông ấy thật sự rất ngon.”
Phó Cẩm Hành nói sang chuyện khác: “Nếu đổi lại là tôi, nhiều năm không trở về như vậy, nhất định cũng phải quay lại nếm thử, xem có còn là mùi vị cũ năm đó hay không.”
Hắn giơ tay chỉ vào chiếc xe đỗ ở đầu ngõ, giọng nói kiên quyết không thể cự tuyệt: “Tôi chỉ có một yêu cầu, hy vọng ông có thể đến thăm mẹ tôi, đây là bệnh án chẩn đoán mới nhất của bà ấy, mới lấy được vào sáng nay.”
Nói xong, Phó Cẩm Hành đưa đồ trong tay cho Minh Đạt.
Bình luận facebook