• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-121

Chương 122: Lần đầu tiên mất mặt




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67073.png

Xem ảnh 2
67073_2.png
Ba người bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện tư nhân nổi tiếng kia, kết quả, thái độ của đối phương cũng rất kiên quyết



Người phụ trách từ chối tiết lộ bất cứ tin tức gì liên quan tới khách hàng, nói đây là chuyện riêng tư, trừ phi cần phải phối hợp với cảnh sát để điều tra, nếu không sẽ giữ bí mật



Phó Cẩm Hành lạnh lùng đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc, không nói một lời.



“Tôi không cần tin tức về những khách hàng khác, tôi chỉ muốn xác định xem có phải là ở đây có người mà tôi muốn tìm không.”



Minh Duệ Tư ở bên cạnh thì vẫn thủ thuyết phục người phụ trách đó, hy vọng anh ta có thể đồng ý.



“A Hải.”



Đúng lúc này, Phó Cẩm Hành đột nhiên quay đầu lại, hếch cằm lên với A Hải



“Dạy cho anh đây chút đạo lý làm người.” Hắn trầm giọng nói.



A Hải trước giờ chỉ nghe lời Minh Duệ Tư, nhưng lần này lại không có bất cứ chút do dự nào, mau chóng đi đến thuần thục trói người phụ trách lại.



“Các người..



các người làm vậy là phạm luật! Chúng tôi làm ăn hợp pháp, được pháp luật nơi này bảo vệ...” Người phụ trách mặc dù không thể cử động chân tay, nhưng vẫn có thể nói chuyện



Đến nước ngoài sinh con thật ra là chuyện không theo quy chuẩn bình thường, tuy anh ta tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng, nếu thật sự báo cảnh sát, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.



Cho nên, Phó Cẩm Hành đã sớm nhận ra sự chột dạ của anh ta.



Nếu đối phương phối hợp, hắn cũng sẽ không nói gì.



Nhưng nếu như đối phương dùng mọi cách ngăn cản, không biết điều, vậy thì đừng trách hắn dùng cách không quang minh.



“Đừng có nói pháp luật với tôi, anh nghĩ tôi bị dọa mà lớn đến giờ à?” Phó Cẩm Hành đi qua, khẽ híp mắt lại, vẻ mặt vô cùng đáng sợ



Mấy phút sau, bọn họ đã lấy được thông tin liên quan.



“Mạnh Tri Ngư..



Minh Duệ...”



Minh Duệ Tư lặp đi lặp lại hai cái tên này, trong mắt thoáng qua sự vui vẻ



Minh Duệ, không phải là hai chữ đầu trong Minh Duệ Viễn sao?



Đợi bọn họ chạy đến phòng bệnh, mới nhìn thấy bên trong chỉ có một nhân viên đang quét dọn.



“Người đâu?” A Hải kinh hãi, tóm lấy người phụ nữ kia



Người phụ nữ hoảng sợ hét chói tai



“Im miệng!” A Hải thấy cô ta có thể nghe hiểu lời mình, nói thẳng: “Ở đây không phải vốn có một sản phụ sao? Người đâu?” Người phụ nữ hoang mang lo sợ, trả lời: “Đúng vậy, cô ấy sinh một đứa con gái, đã làm thủ tục xuất viện rồi



Tôi không biết gì cả, tôi chỉ là nhân viên vệ sinh thôi.” Phó Cẩm Hành quan sát xung quanh, nhìn thấy ở đầu giường vẫn còn ít đồ ăn vặt chưa ăn xong



Hắn đi qua xem, trong đó vừa vặn có một hộp bánh quẩy thập cẩm nhân hoa quế.



Vừa nhìn thấy nó, Phó Cẩm Hành càng chắc chắn trước đó nhất định bọn họ đang ở nơi này!



“Xuất viện?”



Minh Duệ Tư nghe được trọng điểm, đi đến trước mặt người phụ nữ đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Đi đâu?”



Người phụ nữ kêu lên: “Sao tôi biết được? Người đến đây sinh con đều là người giàu có, hoặc là tình nhân của người giàu có, ai cũng rất khó hầu hạ.” Cô ta đã sợ đến tái cả mặt, run cầm cập



Minh Duệ Tư đưa mắt ra hiệu, A Hải buông tay ra, móc mấy tờ tiền ra khỏi ví, nhét vào trong tay người phụ nữ



“Nói chuyện cô biết đi.” A Hải cố gắng dùng giọng ôn hòa nói



Người phụ nữ vừa nhìn thấy tiền, sắc mặt tốt hơn hẳn.



Cô ta cẩn thận cất tiền đi rồi mới lên tiếng: “Cô Mạnh này vào đây khoảng từ tuần hai mươi lăm, rất yếu ớt, ngược lại khá dễ sống chung, cũng không nói nhiều



Bình thường có một cậu bé thỉnh thoảng đến thăm cô ấy, cậu ta ăn mặc kỳ quái lắm, tôi thấy chắc cậu ta chỉ mười bảy mười tám tuổi...”



Suy nghĩ một chút, người phụ nữ lại bổ sung: “À, đúng rồi, còn có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, nhìn dáng vẻ anh ta chắc là người lo liệu công việc, chuyện gì cũng là anh ta ra mặt.” Nghe cô ta nói thế, trong lòng ba người đã sáng như gương



“Cô đi ra ngoài trước đi.” A Hải trầm giọng nói



Người phụ nữ rời khỏi phòng bệnh như một làn khói, ngay cả dụng cụ quét dọn cũng không cầm.



“Người cô ta nói chắc là Tiểu Hào, tôi và Tiểu Hào tiếp xúc mấy lần, hắn đúng là một người có năng lực, chỉ có điều tâm cơ quá sâu.”



A Hải trước giờ ít nói lại mở miệng trước, vẻ mặt có chút lo lắng



Mấy tháng nay, tình hình dần dần sáng tỏ, chỉ dựa vào thằng nhóc tuổi dậy thì như Minh Duệ Viễn, cậu ta tuyệt đối không thể nào vạch ra một kế hoạch chạy trốn tỉ mỉ chu toàn như vậy



Nếu như không phải là Tiểu Hào giật dây phía sau, chuyện nhất định sẽ không phát triển đến bước này.



“Nguy rồi.” Minh Duệ Tư lập tức phản ứng lại, “hắn” nhìn những vật dụng hằng ngày không mang theo kia, phiền não nói: “Chúng ta không giấu được thằng nhóc đó, bọn họ đi vội như vậy, sẽ tìm một điểm dừng chân để trốn!” So sánh ra, điều Phó Cẩm Hành để ý hơn là Hà Tư Ca mới sinh con xong, mẹ con cô căn bản không chịu nổi giày vò như vậy! “Tôi sẽ tiếp tục điều tra.” A Hải không chút nghĩ ngợi nói



Phó Cẩm Hành lại lắc đầu: “Tạm thời đừng điều tra nữa, ít nhất là hai tháng tiếp theo!” A Hải không hiểu nhìn hắn, lại nhìn về phía Minh Duệ Tư, trưng cầu ý kiến “hắn”.



Không ngờ, Minh Duệ Tư nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng thế, đợi qua đợt này đã rồi hãy nói



Mười tháng mang thai, lại sinh con, cơ thể người mẹ cần được điều dưỡng, đứa bé cũng không chịu nổi chạy ngược chạy xuôi như vậy.”



Ngộ nhỡ A Hải đuổi theo phía sau, Tiểu Hào dẫn bọn họ chạy phía trước, một khi xuất hiện tình hình gì không tốt, sẽ không có ai gánh được trách nhiệm



Đến lúc này rồi, Phó Cẩm Hành có thể không quan tâm ai cả, nhưng không thể không quan tâm vợ con mình.



“Tôi biết rồi.”



A Hải gật đầu.



Không quan tâm đúng sai, chỉ cần là Minh Duệ Tư nói, hắn sẽ nghe theo



Nhất thời, ba người không nói gì nữa.



Trong lòng Phó Cẩm Hành đủ loại cảm xúc, hắn không ngờ là mình chỉ chậm một bước mà thôi



Nếu như sớm mấy tiếng, nói không chừng hắn có thể gặp cô, còn cả con của bọn họ.



Nhưng bây giờ, Minh Duệ Viễn chó cùng rút giậu, vì trốn sự truy đuổi của bọn họ mà không biết muốn chạy đến nơi núi sâu rừng hoang nào nữa.



Hà Tư Ca vẫn còn đang ở cữ, ngộ nhỡ để lại hậu quả gì..



Lại nghĩ đến đứa bé mới ra đời chưa được bao lâu đó, Phó Cẩm Hành đau đầu



“Cậu đừng lo lắng quá, A Viễn mặc dù bướng bỉnh nhưng bản chất của nó không xấu...” Chuyện đến nước này, Minh Duệ Tư chỉ có thể an ủi Phó Cẩm Hành như vậy, đồng thời, “hẳn” cũng yên lặng cầu nguyện, chỉ mong Minh Duệ Viễn có thể hồi tâm chuyển ý, đừng trốn đông trốn tây nữa.



“Rốt cuộc cậu hai muốn làm gì?”



Vấn đề này đã quanh quẩn trong đầu A Hải rất lâu rồi



Nhưng hắn là một người lỗ mãng, chỉ cần Minh Duệ Tư không nhắc đến, A Hải sẽ không nói.



Chuyện đến giờ này, hắn cũng không nhịn được mà hỏi ra nghi ngờ trong lòng.



Phó Cẩm Hành thu hồi tầm mắt, lại nhìn Minh Duệ Tư một cái, lạnh lùng hỏi: “Có phải cậu có chuyện gì giấu Minh Duệ Viễn, cho nên mới khiến cậu ta làm ra những chuyện này không?”



“Tôi..



tôi có thể giấu nó cái gì chứ.” Minh Duệ Tư lúng túng trả lời, có chút chột dạ.



Qua mấy giây, “hắn” lại nói: “Lúc nhỏ A Viễn luôn ầm ĩ đòi mẹ, chúng tôi chỉ đành lừa nó, nói mẹ nó là một người phụ nữ vì tiền mà sinh nó xong chạy mất



Sau này nó nghe trộm được tối và Minh Đạt nói chuyện với nhau, có lẽ hiểu lầm cậu là ba ruột của nó, nên mới đặc biệt chạy đến Trung Hải vì gặp cậu một lần...”



“Hồ đồ! Chẳng trách lúc đó cậu ta hỏi tôi có phải tôi là ba ruột của cậu ta không, hóa ra là vậy!” Phó Cẩm Hành tức giận mắng.



Dù sao cũng đuối lý, Minh Duệ Tư không nói gì nữa.



“Nhưng tôi đã giải thích với nó rồi, vợ cậu chắc cũng đã nói với nó, tại sao bây giờ nó vẫn không chịu quay đầu...”



“Hắn” vẫn không hiểu.



A Hải ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Cậu hai trưởng thành rất sớm, anh luôn coi cậu ấy là trẻ con, nhưng có lẽ nội tâm cậu ấy đã không còn là trẻ con nữa



Bên cạnh cậu ấy có rất nhiều nữ sinh bằng tuổi, nhưng theo em biết, cậu ấy chưa từng yêu ai, nói không chừng là chế bọn họ quá ấu trĩ, không đủ trưởng thành.”



Nếu Minh Duệ Tư nghe còn không hiểu thì đúng là kẻ ngu.



“Không phải nó thật sự...” Minh Duệ Tư kinh ngạc nhìn về phía Phó Cẩm Hành, ngay cả câu nói tiếp theo cũng quên luôn không nói



“Có trách thì trách cậu khiến cậu ta chưa bao giờ có được tình yêu của người mẹ!”



Phó Cẩm Hành ném lại một câu rồi rời đi trước.



Cứ nghĩ đến chuyện thằng nhóc miệng còn hôi sữa lúc nào cũng ngấp nghé người phụ nữ của mình, Phó Cẩm Hành lại tức đến nghiến răng nghiến lợi



Trên máy bay quay về Trung Hải, tâm trạng Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Tư đều vô cùng nặng nề.



Lúc đến đây, bọn họ đều mang theo một tia mong đợi



Mà bây giờ, chỉ có thất vọng



Biết tung tích của bọn họ, nhưng lại không tìm được bọn họ, cảm giác này rất giày vò người ta



Phó Cẩm Hành vừa xuống máy bay đã tìm người đi điều tra tất cả những gì liên quan đến “Mạnh Tri Ngư “.



Hắn biết, đây là thân phận giả, cho dù điều tra được cái gì thì cũng là giả.



Nhưng hắn không thể không làm gì, ngược lại, Phó Cẩm Hành mơ hồ cảm thấy, mục đích Minh Duệ Viễn làm như vậy, tuyệt đối sẽ không đơn giản



Họ Mạnh, chỉ riêng cái chi tiết đó thôi đã đủ khiến Phó Cẩm Hành kinh ngạc rồi.



Rời khỏi sân bay, Phó Cẩm Hành bảo tài xế đưa hắn về thẳng công ty.



“Anh Phó, tôi vừa nhận được điện thoại của anh, lập tức đi thông báo cho các cán bộ cấp cao, sau nửa tiếng nữa sẽ tổ chức một cuộc họp, có mấy người đã đến phòng họp rồi, có điều, hình như có người cũng nhận được tin tức...”



Vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, Lạc Tuyết bước nhanh lên đón



Cô y hạ thấp giọng, nhanh chóng báo cáo tình hình trước mắt cho Phó Cẩm Hành



Chân hắn hơi khựng lại, nhưng không dừng bước mà vẫn đi thẳng đến phòng làm việc.



“Anh Phó..” Lạc Tuyết muốn nói lại thôi



Cô khẽ nghiến răng, vẫn nói: “Rất nhiều cán bộ cấp cao đều rất bất mãn, cảm thấy lần này anh quá nhân từ, mới dung túng Tào Cảnh Đồng một lần nữa.” Theo lẽ thường, xí nghiệp nhỏ như bất động sản Thành Uy đối với tập đoàn lớn như Phó Thị mà nói căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.



Cho nên, Phó Cẩm Hành mới không quan tâm



Không chỉ vì bất động sản Thành Uy là công ty của Tào Cảnh Đông, cho dù đổi thành là của người khác thì cũng chưa chắc hẳn đã đích thân ra tay, hỏi đến đối thủ cạnh tranh không tính là đối thủ như vậy.



Căn bản không liên quan đến việc có phải là Tào Cảnh Đồng hay không



Có điều, ở trong mắt những người khác, điều này dường như chứng tỏ Phó Cẩm Hành thay tính đổi nết rồi.



Rất nhiều người đều nói Phó Cẩm Hành bây giờ quá nhân từ, nghĩ đến tình xưa, dễ dàng tha thứ cho kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa Tào Cảnh Đồng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom