• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-126

Chương 127: Chúng ta tổ chức hôn lễ đi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67489.png

Xem ảnh 2
67489_2.png
“Chỉ là anh cảm thấy tình hình bây giờ quá phức tạp, chờ tất cả yên ổn rồi, chúng ta hãy đi...”



Nhất thời, Phó Cẩm Hành cũng không nghĩ ra được cái cớ gì hay cả.



Cho nên, hắn chỉ có thể nghĩ cách kéo dài chút thời gian.



“Vậy thì không cần đâu.”



Đối mặt với việc Phó Cẩm Hành từ chối một lần nữa, Hà Tư Ca có cảm giác bị tát vào mặt hết lần này đến lần khác.



Cô không hiểu, có phải là cô quên mất điều gì không, có phải là tình cảm của bọn họ đã sớm thay đổi trong khi cô liên tục mất trí nhớ không...



“Anh có chuyện anh phải làm, em cũng có chuyện em phải làm, nếu mọi người đều bận rộn như vậy, thế thì ai lo việc nấy đi. Khoảng thời gian này em sẽ ở chỗ Tiểu Phù. Anh yên tâm, hằng ngày em sẽ đến bệnh viện thăm Tỉnh Tỉnh. Còn việc học hành của Tân Tân, anh phải quan tâm nhiều hơn.”



Hà Tư Ca hít một hơi thật sâu, ép mình không rơi nước mắt.



“Em có ý gì hả?” Phó Cẩm Hành kinh hãi.



“Em có ý gì? Em không có ý gì cả. Tỉnh Tỉnh là con gái, từ nhỏ đã gặp phải chuyện bất hạnh này, cho dù thế nào thì em cũng sẽ không bỏ nó. Còn Tân Tân, nó luôn được anh giáo dục làm người thừa kế, Phó Thị sau này cũng cần nó, em biết.”



Thấy Hà Tư Ca giống như đã đang chia quyền nuôi dưỡng con cái, Phó Cẩm Hành bắt lấy tay cô, vội vàng ngắt lời: “Em đang nói linh tinh gì thế? Anh nói rồi, chỉ cần qua khoảng thời gian này, cả nhà bốn người chúng ta sẽ có thể sống yên ổn bên nhau! Tại sao em không chịu nghe...”



“Là em không chịu nghe, hay là anh không chịu nói?” Cô hất tay hắn ra, nước mắt kìm nén đã lâu liền chảy xuống.



“Em không muốn nghe nữa, em còn có việc, đi trước đây.”



Hà Tư Ca dùng sức gạt nước mắt, xoay người rời đi.



Vốn dĩ muốn đuổi theo cô, nhưng nghĩ đến bây giờ Hà Tư Ca không nghe lọt cái gì cả, Phó Cẩm Hành đành kiềm chế.



Chút vui sướng và hy vọng vì thu mua được cổ phần của Tập đoàn Minh Thị giờ phút này đã không còn gì cả.



Phó Cẩm Hành đứng một mình tại chỗ, chống một tay lên bàn họp, vẻ mặt hắn nghiêm nghị trước giờ chưa từng có.



Không biết qua bao lâu, ở cửa phòng họp truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của Lạc Tuyết: “Đây là phòng họp, anh không thể vào được! Tôi sẽ đi gọi bảo vệ!”



Người này ở đâu chui ra, cô hoàn toàn không biết.



Nghe thấy tiếng, Phó Cẩm Hành ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện người đến là Mộ Kính Nhất.



Từ tầng một đến đây, có thể nói Phó Thị có tầng tầng an ninh, tại sao hắn lại vào được?



“Mộ Kính Nhất! Anh cũng càn rỡ quá vừa phải thôi! Đây là Phó Thị, anh không mời mà tới, rốt cuộc muốn làm gì?” Phó Cẩm Hành trầm giọng hỏi.



Chỉ thấy Mộ Kính Nhất cầm một cái thẻ mỏng trong tay, lắc trước mặt Phó Cẩm Hành.



Nhìn hắn không có chút căng thẳng nào.



Nghe nói người đàn ông này chính là Mộ Kính Nhất, Lạc Tuyết không chút nghĩ ngợi cầm lấy điện thoại, muốn gọi bảo vệ lên bắt người.



“Trợ lý Lạc, không cần gọi bảo vệ, còn nữa, cô đi trước đi.” Phó Cẩm Hành ngăn cô lại.



“Nhưng mà...”



Lạc Tuyết vẫn muốn nói gì, nhưng trước giờ cô luôn phục tùng mệnh lệnh của Phó Cẩm Hành vô điều kiện, không có ngoại lệ.



Cho nên, Lạc Tuyết chỉ lo lắng nhìn bên này mấy lần, vẫn để điện thoại xuống rồi yên lặng rời đi.



Lạc Tuyết đi rồi, Mộ Kính Nhất mới mở miệng nói: “Phó Cẩm Hành, chỗ này của cậu cũng chẳng ra sao cả, tôi chỉ dùng một tấm thẻ vạn năng là có thể đi thẳng một mạch không gặp trở ngại gì. Cậu nói xem, nếu tôi mang theo một khẩu súng, há chẳng phải là một mình có thể giết cậu rồi à?”



“Vậy tại sao anh không làm như vậy?” Phó Cẩm Hành hỏi ngược lại.



“Trò chơi vẫn chưa kết thúc, nếu như cậu chết thì đâu còn thú vị nữa.” Mộ Kính Nhất cười nhạo không hề che giấu.



“Ồ, hóa ra anh là vì hứng thú mới đặc biệt đối nghịch với tôi.”



Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, gật đầu: “Ừm, anh thật thú vị.”



Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, tâm trạng Mộ Kính Nhất rõ ràng không còn sảng khoái như vừa rồi nữa.



Hắn đi tới, ánh mắt rơi vào chỗ Phó Cẩm Hành bị thương, dừng lại mấy giây.



“Mới qua một đêm mà cậu đã dồi dào sinh khí trở lại, xem ra tố chất thân thể thật sự không tệ.” Mộ Kính Nhất nửa tán thưởng nửa chế giễu.



“Không cần hâm mộ, có cơ hội, tôi cũng sẽ cho anh thử nghiệm một chút.”



Lúc nói chuyện, Phó Cẩm Hành nhìn chằm chằm cái gọi là thẻ vạn năng trong tay hắn.



Rốt cuộc tên này lấy cái thứ này ở đâu ra?



Nếu thật sự thần kỳ như hắn nói, vậy thì vấn đề an toàn của Phó Thị đã biến thành trò cười mất rồi. Mà đến lúc đó, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.



“Không cần căng thẳng như vậy đâu, cậu chỉ cần kêu người tăng thêm một tầng mật mã an toàn trong hệ thống là được rồi. Có điều, nếu như tôi thật sự muốn lấy mạng cậu, bây giờ đúng là cậu đã chết rồi.” Mộ Kính Nhất cười lạnh, vỗ tấm thẻ kia lên trên bàn họp.



Sau đó, hắn nhẹ nhàng bẻ gãy nó.



“Còn chuyện viết mật mã này cũng không cần tôi đích thân dạy bọn họ chứ?”



Lần nữa nhìn về phía Phó Cẩm Hành, trên mặt Mộ Kính Nhất đầy vẻ châm biếm.



“Đừng vòng vo nữa, anh đặc biệt chạy đến đây, chắc không chỉ là tới khảo sát chỉ số an ninh của Phó Thị chứ?” Phó Cẩm Hành nhếch khóe miệng lên, lạnh lùng hỏi.



Hắn không cho là Mộ Kính Nhất sẽ tốt bụng như vậy.



“Nghe nói cậu đang thu mua cổ phần của Minh Thị khắp nơi, ngay cả cổ phần lẻ cũng không buông tha? Phó Cẩm Hành, hóa ra bản lĩnh của cậu cũng chỉ như vậy thôi à, chính là định góp đủ cổ phần hòng khiến Minh Thị đổi chủ hả?”



Tin tức của Mộ Kính Nhất vô cùng nhạy bén, Phó Cẩm Hành mới gặp ba cổ đông kia mấy tiếng mà hắn đã biết rồi.



“Hóa ra anh dễ kích động như vậy, vừa nghe thấy chút tin tức đã đích thân chạy tới đây?” Phó Cẩm Hành bật cười.



“Nếu Minh Đạt đã giao công ty cho anh, đương nhiên anh có quyền hỏi tất cả việc lớn nhỏ. Giống như là có cổ đông quyết định chuyển nhượng cổ phần trên tay, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu anh để ý thì đi tổ chức đại hội cổ đông đi, chạy đến chỗ tôi diễu võ dương oai làm gì?”



Về cơ bản hắn có thể khẳng định, sở dĩ Mộ Kính Nhất vẫn nhớn nhác tới làm nhục mình như vậy là bởi vì những cổ đông kia đã lén đạt được nhận thức chung, chuẩn bị cùng buông tay.



Nếu không, hắn cũng sẽ không mất lý trí đến thế.



“Đừng nói rằng cậu nghĩ tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn đấy chứ?” Mộ Kính Nhất nghiến răng, hỏi ngược lại.



“Không liên quan đến tôi. Vả lại, anh và Minh Đạt mới là cha con ruột, tôi là người ngoài, cần gì phải đi gây xích mích ly gián?” Lúc nói chuyện, Phó Cẩm Hành vô cùng ung dung.



Nếu lúc này Mộ Kính Nhất bỏ tiền vào Minh Thị, vậy chính là chiến thuật thêm dầu.



Đến lúc đó, mười triệu không đủ, thêm năm mươi triệu, năm mươi triệu không đủ, thêm một trăm triệu, một trăm triệu vẫn không đủ, thêm một tỉ...



Vĩnh viễn không có điểm kết thúc.



Cái chảo dầu Minh Thị này giống như không có đáy, đổ vào bao nhiêu tiền cũng không nghe thấy tiếng vang, chỉ có thể bị đốt sạch.



Phó Cẩm Hành chắc chắn Mộ Kính Nhất sẽ không ngu ngốc như vậy.



Càng đừng nói là hắn lại chẳng có bất cứ tình cảm gì với Minh Thị.



“Xem ra, cậu đây là chắc chắn rồi, cảm thấy tôi không thể ném tiền vào đó.” Im lặng mấy giây, Mộ Kính Nhất bỗng nhiên bật cười.



“Có phải cậu tự phụ quá rồi không? Chẳng lẽ tôi không thể vì đấu với cậu mà tiêu tiền à? Không phải các người có một câu là Phật không thiếu không thừa, sẽ không tham một nén hương của người cầu xin à?” Hắn chậm rãi hỏi.



“Tùy anh, anh muốn tranh đó là chuyện của anh, không cần tới thông báo với tôi. Có điều, đừng quên bây giờ quan hệ của anh và gia tộc Bruno căng thẳng thế nào, cho dù người em khác cha khác mẹ đó của anh không để ý, thì những người khác cũng sẽ không dung túng cho anh mãi, nhất là khi mẹ nuôi của anh đã không còn nữa.” Phó Cẩm Hành nhắc nhở.



Mộ Kính Nhất là tuyệt đối sẽ không chịu đem tiền của mình đi vớt cái Tập đoàn Minh Thị đã sắp chìm đến đáy này.



Nhưng tiền hắn có thể lấy ra từ gia tộc Bruno cũng vô cùng có hạn.



“Nếu không phải là quá khả năng, tôi rất hoan nghênh. Mộ Kính Nhất, anh và tôi không giống nhau, cả Phó Thị đều do tôi định đoạt, nhưng anh ở gia tộc Bruno thì lại không có quyền phát ngôn. Muốn trách thì trách xuất thân của anh đi, dù sao không phải Minh Đạt vẫn luôn truyền bá tư tưởng trả thù cho anh sao?”



Phó Cẩm Hành biết, đối với Minh Đạt mà nói, bây giờ Mộ Kính Nhất chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.



Ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho dù là con trai ruột của mình.



“Xuất thân? Thật buồn cười. Cậu tưởng là xuất thân của cậu cao quý hơn tôi à? Một đứa con riêng, nực cười cho cái chuyện chưa cưới mà sinh con, nếu như truyền ra ngoài, rốt cuộc ai mất mặt hơn ai?”



Bởi vì tức giận, khóe miệng Mộ Kính Nhất cũng đang giật giật.



Xem ra hắn nổi giận thật rồi.



“Muốn biết câu trả lời, anh có thể thử xem?” Phó Cẩm Hành nhướng mày.



“Ồ, đúng rồi, cho dù anh không phải là quân tử gì, tôi cũng hy vọng anh có thể làm rõ ràng chuyện nào ra chuyện nấy, hận tôi thì được, nhưng đừng cắt thuốc của con gái tôi.” Hắn lại nói tiếp.



Không nói còn tốt, Phó Cẩm Hành vừa nhắc tới chuyện này, Mộ Kính Nhất lập tức càng tức giận hơn: “Rõ ràng cậu đã sai người tổng hợp lại đơn thuốc của tôi, cần gì phải giả vờ muốn cầu cạnh tôi nữa?”



Nhìn bề ngoài, Phó Cẩm Hành vẫn luôn đợi thuốc Mộ Kính Nhất đưa tới.



Nhưng trên thực tế, hắn căn bản không yên tâm, không chỉ kiểm tra nhiều lần, còn âm thầm xây dựng một phòng thí nghiệm riêng, chuyên dùng để tìm tòi thành phần thuốc, thử điều chế những loại thuốc này.



Tránh cho ngày nào đó Mộ Kính Nhất trở mặt, không cấp thuốc nữa.



“Vẫn không nhanh như vậy, tôi thừa nhận, ở phương diện này anh thật sự rất có bản lĩnh, cả nhóm chuyên gia cũng không bằng một mình anh.”



Thấy hắn đã biết rồi, Phó Cẩm Hành cũng dứt khoát không phủ nhận làm gì.



Nhưng chuyện này không thể có một chút sai sót nào cả, cho nên, hắn mới không nói với Hà Tư Ca để tránh làm cô thất vọng.



Chỉ cần hoàn toàn nghiên cứu chế tạo ra được thuốc có thể chữa được cho Tỉnh Tỉnh, bọn họ sẽ không cần bị Mộ Kính Nhất dắt mũi nữa.



Đương nhiên đến lúc đó cũng có thể tái hôn.



Chỉ có điều, tạm thời Phó Cẩm Hành không thể nói ra.



“Cậu tưởng có thuốc là đủ rồi à?” Mộ Kính Nhất đột nhiên cười.



Độc, là hắn hạ. Cho nên, hắn có sự tự tin là trừ hắn ra thì không ai có thể giải độc hoàn toàn.



“Đừng tưởng cố làm ra vẻ huyền bí là có thể nắm được quyền chủ động.”



Qua chút kinh ngạc ban đầu, Phó Cẩm Hành cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.



Vào lúc này, mỗi một câu Mộ Kính Nhất nói đều không thể tin.



“Vậy sao? Thế thì cứ đợi đi.”



Mộ Kính Nhất cong khóe miệng lên, cười vô cùng gian xảo.



Hắn xoay người, đột nhiên lại nhớ ra điều gì liền quay lại nói: “Nghe nói cô ấy đã dọn ra khỏi nhà cậu rồi, thật là đáng ăn mừng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom