• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-127

Chương 128: Động lòng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67490.png

Xem ảnh 2
67490_2.png
Từ video mà camera thu lại hoàn toàn không thấy có hình ảnh Mai Lan đi ra khỏi phòng.



Nhưng bà ta lại biến mất



Một người sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất như vậy làm cô Lan sợ hãi.



“Làm sao bây giờ? Nếu như thật sự xảy ra chuyện, mình phải ăn nói với mọi người thế nào?” Cô Lan ngồi ở trên sô pha lẩm bẩm một mình



Bà lo Mai Lan biến mất, chắc chắn Phó Cẩm Hành sẽ trách mình.



“Cô đừng nghĩ nhiều như vậy, cô Lan, cô yên tâm, chuyện này không phải lỗi của cô.” Dường như nhìn thấu tâm tư của cô Lan, Phó Cẩm Hành chủ động trấn an.



Nghe hắn nói thế, mặc dù cô Lan không còn căng thẳng như vậy nữa nhưng càng lo lắng cho sự an toàn của Mai Lan hơn



“Chúng ta đã ở đây lâu như vậy rồi, còn đắc tội với ai sao?” Cô Lan cảm thấy khó hiểu.



Có điều, lời bà nói đã nhắc nhở Phó Cẩm Hành.



Tại sao đối phương phải ra tay vào lúc này? Không sớm không muộn, lại đúng hôm nay



Hắn cảm thấy, đây tuyệt đối không phải chuyện trùng hợp.



“Cô cứ ở lại đây, nếu mẹ cháu quay lại thì lập tức thông báo cho cháu.” Phó Cẩm Hành dặn dò một câu, mặc dù hắn rõ hơn ai hết, xác suất này cực kỳ nhỏ



Đối phương tốn bao tâm tư bắt Mai Lan đi, trước khi không đạt được mục đích thì sẽ không dễ thả bà ta ra



Rời khỏi trung tâm điều dưỡng thần kinh, Phó Cẩm Hành lái xe trở về thành phố.



Trời đã rất tối rồi, Hà Tư Ca ở nhà đợi nửa ngày vẫn không biết xảy ra chuyện gì.



“Chị Bình, chị cho Tấn Tân ăn trước đi, không cần đợi nữa



Dù sao em cũng không đói, em đợi anh ấy một lúc nữa.” Hà Tư Ca nhìn đồng hồ, nói với chị Bình



“Vậy cũng được, chị múc cho em bát canh, nhân lúc còn nóng uống đi.” Chị Bình gật đầu rồi đi đến phòng bếp



Đúng lúc này, Phó Cẩm Hành gọi điện thoại về.



“Công ty có chút việc gấp, anh vốn đã sắp về đến nhà rồi, bây giờ phải quay lại xem thế nào



Mọi người ăn cơm trước đi, không cần đợi anh.”



Phó Cẩm Hành điều chỉnh lại tâm trạng, giả vờ tỏ ra thoải mái.



Dù thế nào, bây giờ Hà Tư Ca đang có thai, hắn không muốn để cô biết chuyện không tốt rồi lại đâm ra lo lắng, ảnh hưởng đến tinh thần.



Huống hồ, chuyện này tuyệt đối không đơn giản



“Xảy ra chuyện gì thế?” Hà Tư Ca đi ra khỏi phòng ăn, thấp giọng nói



Trực giác của phụ nữ đều rất chuẩn, hai tiếng trước Phó Cẩm Hành nói sắp về đến nơi nhưng mãi mà không thấy về, khoảng thời gian này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó



Cho dù hắn không nói, Hà Tư Ca cũng có thể nhận ra



“Anh có thể có chuyện gì, bọn họ làm việc không năng suất, cần anh đi xem một chút thôi.”



Phó Cẩm Hành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thế những ánh mắt vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.



“Anh cảm thấy anh có thể lừa được em à?”



Nếu như ban đầu chỉ là nghi ngờ, vậy thì sau khi nghe câu này, Hà Tư Ca đã chắc chắn hắn đang nói dối.



“Anh...”



Phó Cẩm Hành có chút bất đắc dĩ, hai người dù sao cũng là vợ chồng, sớm chiều bên nhau, hắn có thể lừa người khác, nhưng chưa chắc đã có thể giấu được Hà Tư Ca.



“Mẹ anh mất tích rồi.” Hắn chỉ đành nói thật



Trong đầu Hà Tư Ca lập tức “đùng” một tiếng, cô vội vàng bám vào xô pha, ngồi xuống



“Có phải có liên quan đến người kia không?”



Cô nghĩ đến lời Mai Lan đã từng nói, nhanh chóng liên tưởng đến.



“Tạm thời vẫn chưa biết, nhưng anh cảm thấy là ông ta, không sai.” Trong vấn đề này, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca có cái nhìn giống nhau



Xem ra, đối phương trăm phương ngàn kế gây ra bao nhiêu chuyện chính là nhắm vào Mai Lan



“Chúng ta đưa bà ấy đến nơi đó chính là vì bảo đảm an toàn cho bà ấy, đáng tiếc vẫn...”



Hà Tư Ca thở dài: “Vậy bây giờ anh định đi đâu?”



Người mất tích, trừ báo cảnh sát ra, cô cũng không nghĩ được cách nào khác



Nhưng với tính cách của Phó Cẩm Hành, chưa chắc hẳn sẽ báo cảnh sát.



“Qua chuyện lần trước Tân Tân bị bắt cóc, anh đã không muốn để cho cảnh sát nhúng tay vào nữa rồi



Để anh yên tĩnh một chút, em và Tân Tân đi ăn cơm đi.” Nói xong, Phó Cẩm Hành cúp điện thoại.



Bây giờ trong lòng hắn rất rối bời, thật sự không có cách nào tiếp tục nói chuyện nữa



Hà Tư Ca ngồi thêm một lúc mới quay lại phòng ăn



“Công ty có việc, anh ấy phải tăng ca, chúng ta ăn thôi.” Cô ngồi xuống, lặng lẽ ăn cơm.



Phó Cẩm Hành lái xe không mục đích trên đường, cuối cùng, hắn dừng xe trước một tòa nhà.



Hắn biết, ngay tháng trước, Minh Duệ Tư thuế ba tầng trong tòa nhà này, đặt chi nhánh công ty của Tập đoàn Minh Thị tại Trung Hải ở đây



Xem ý của “hắn”, chắc là muốn đứng vững ở Trung Hải, phát triển mọi việc



Đỗ xe xong, Phó Cẩm Hành đi vào.



Dọc đường đi cũng không gặp trở ngại gì chuyện này làm hắn có chút giật mình



Theo lý mà nói thì với tính cách của Minh Duệ Tư, không phải nên vô cùng phòng bị sao? Đến tận lúc hắn ra khỏi thang máy, nhìn thấy A Hải, Phó Cẩm Hành mới biết, không phải là đối phương không có phòng bị mà là đoán được hẳn sẽ xuất hiện, cho nên cố ý chờ đợi.



“Anh Phó, ông chủ tôi đã đợi anh lâu lắm rồi.” Quả nhiên, vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, A Hải liền chủ động tiến lên đón.



“Sao anh Minh lại biết tôi sẽ đến tìm anh ta?” Phó Cẩm Hành mờ mịt



Ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại phải đến tìm Minh Duệ Tư.



Nhưng dường như Minh Duệ Tư đoán được mình nhất định sẽ đến.



“Chuyện này tôi không biết, có gì mời anh hỏi thẳng ông chủ của tôi



Mời đi theo tôi.”



A Hải cung kính làm một động tác mới, dẫn Phó Cẩm Hành đến gặp Minh Duệ Tư.



Bên trong phòng làm việc rộng lớn sang trọng, Minh Duệ Tư đang ngồi ở trên sô pha



Tư thế ngồi của “hắn” tương đối tùy ý, trên bàn trà còn có mấy hộp cơm chưa ăn xong, một đĩa trái cây, hai chai nước lọc.



Xem ra là vừa ăn tối xong.



“Mặc dù tôi đang đợi cậu, nhưng tôi không chuẩn bị cơm tối cho cậu.” Minh Duệ Tư cười nói.



Phó Cẩm Hành thu hồi ánh mắt quan sát, khẽ nhíu mày: “Khách sáo rồi, không cần.”



Dừng một chút, hắn lại thăm dò: “Hình như khẩu vị của cậu không tệ.”



Một mình gọi bốn món ăn, quả thật khẩu vị không tồi.



Minh Duệ Tư cười: “Đương nhiên rồi, không phải là mẹ tôi mất tích, tôi có cái gì mà ăn không ngon ngủ không yên chứ? Cậu nói có đúng không?”



Vừa dứt lời, Phó Cẩm Hành lập tức biến sắc



Hắn tức giận: “Cậu làm gì bà ấy rồi?”



Minh Duệ Tư xua tay, làm ra vẻ không quan tâm, liên tục khuyên nhủ: “Cậu không cần căng thẳng như vậy



Huống hồ, tôi cũng không biết bà ta ở đâu, chỉ thuận miệng nói thôi.”



Nghe ý “hẳn” thì chắc là biết chuyện Mai Lan rồi.



Phó Cẩm Hành chỉ đành nén lửa giận, cố gắng tỏ ra ôn hòa hỏi: “Chuyện này có liên quan đến cậu không?” Vấn đề này hình như làm khó Minh Duệ Tư, bởi vì “hắn” lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, giống như vô cùng khó xử



“Tôi nói không, cậu cũng sẽ không tin



Tôi nói có, vậy chính là tự tìm lấy phiền phức



Cho nên, cho dù là có hay không, đối với tôi mà nói đều không có lợi



Rất lâu sau, “hắn” hậm hực trả lời



“Cậu biết thế thì tốt.”



Phó Cẩm Hành nhìn chằm chằm vào mắt Minh Duệ Tư, vẻ mặt lạnh lùng



Đánh bậy đánh bạ, không ngờ lại có thu hoạch như vậy, thật sự là ngoài mong đợi



Có điều, như vậy cũng chỉ có thể chứng minh một chuyện.



Đó chính là, ở trong tiềm thức của Phó Cẩm Hành, hắn đã sớm xác định được nhất định Minh Duệ Tư có liên quan đến chuyện này



Đầu óc con người chính là thần kỳ như vậy, có lẽ vào lúc bản thân còn chưa ý thức được thì đã có phản ứng bước đầu rồi.



“Chuyện này không phải tôi làm, nhưng đúng là tôi biết sẽ xảy ra chuyện này



Vậy thì đã sao chứ, không mật báo tin tức trước cho cậu cũng không coi là phạm pháp chứ?” Giằng co một lúc, hình như Minh Duệ Tư lười vòng vo thêm, dứt khoát nói thẳng ra



“Vậy tại sao cậu lại biết?” Phó Cẩm Hành nghĩ, quả nhiên là có liên quan đến “hắn”.



“Nhiều bạn, mạng lưới giao thiệp rộng, hết cách rồi, tôi mới đến đây, muốn giành miếng cơm với Phó Thị, thế nào cũng phải quen một số người mới được.” Minh Duệ Tư cười ha ha một tiếng, trả lời qua loa



“Cậu!” Cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng có chút tức giận



Trước lúc đó, hắn luôn khắc chế



“Làm gì mà tức giận như vậy? Tôi thấy mẹ cậu cũng chẳng phải là mẹ hiền vợ tốt gì, không ngờ tình cảm của cậu với bà ta vẫn sâu sắc như vậy.”



Minh Duệ Tư đứng lên, đi quanh Phó Cẩm Hành đi một vòng, chặc lưỡi.



“Bà ấy đối xử với tôi có tốt hay không thì đều không phải là lý do bà ấy có thể bị những người khác làm hại!” Phó Cẩm Hành trầm giọng nói.



Hắn thừa nhận, Mai Lan đối với mình thật sự khá lạnh nhạt.



Có lẽ là bởi vì hắn căn bản không phải là con trai ruột của Phó Trí Uyên, mỗi lần nhìn thấy hắn sẽ khiến Mai Lan nhớ đến việc mình phản bội chồng.



Cảm giác vô đạo đức này sẽ khiến bà ta không tự chủ được mà lạnh nhạt với đứa con này.



“Thật cảm động.” Nghe hắn nói thế, Minh Duệ Tư làm ra vẻ cảm động vỗ tay.



“Hắn” hờ hững nhìn Phó Cẩm Hành, cười lạnh một tiếng: “Đúng là một đứa con trai hiếu thuận, chẳng trách ban đầu cho dù bà ta vẫn không xác định được cậu là con của ai, nhưng vẫn mạo hiểm sinh cậu ra.” Thân thể của Phó Cẩm Hành vốn là một bí mật liên quan đến bê bối gia tộc, nhưng nghe giọng điệu Minh Duệ Tư thì có vẻ “hắn” đã biết hết rồi.



“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Chuyện đã đến nước này, Phó Cẩm Hành hiểu, Minh Duệ Tư không thể giơ tay giúp đỡ được



Trừ phi “hắn” có thể đạt được đủ nhiều lợi ích



Không có lợi không làm.



“Món nợ giữa tôi và Mai Lan, nếu có người bằng lòng tính hộ tối, đương nhiên tôi rất mừng.” Minh Duệ Tư nhún vai.



Phó Cẩm Hành nhìn chằm chằm “hẳn” nửa ngày, đột nhiên mở miệng hỏi: “Người kia có phải chính là Minh Đạt không?”



Vừa nói cái tên này ra, Minh Duệ Tư ngẩn người



Nhìn phản ứng của “hắn”, Phó Cẩm Hành biết mình đoán đúng rồi.



Người có thể có bản lĩnh này, hơn nữa hận Mai Lan và nhà họ Phó đến vậy, thật ra cũng không nhiều



Cho dù dùng phương pháp loại bỏ, Phó Cẩm Hành cũng nghĩ đến người này



Ông ta luôn không xuất hiện, chỉ vì ông ta không cần đích thân ra tay, vì đã có người đang bán mạng cho ông ta



Minh Duệ Tư giống ông ta, đều có va chạm với Mai Lan, vì có mục tiêu giống nhau, hai người rất tự nhiên kết thành đồng minh



“Tôi tưởng phải mất một khoảng thời gian nữa, cậu mới có thể nghĩ đến.”



Minh Duệ Tư nhếch miệng lên, rõ ràng đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại u ám, hung ác.



“Minh Đạt chính người thần bí năm đó đã cứu cậu, Minh Duệ Viễn căn bản không phải là em trai cậu, mà là con trai cậu! Đừng tưởng chỉ có cậu biết rõ chuyện của tôi, có tin tôi sẽ đi nói cho cậu ta, để cậu ta và cậu mẹ con nhận nhau không?”



Phó Cẩm Hành cười lạnh, giơ một ngón tay ra chỉ vào Minh Duệ Tư



Nếu như không nhìn lầm, trong mắt Minh Duệ Tư lướt nhanh qua một tia hoảng loạn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom