Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-128
Chương 129: Đừng để hiểu nhầm qua đêm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cảnh tượng trước mắt khiến Hà Tư Ca hoàn toàn ngẩn ra.
Nhưng cô đi giày cao gót, lại là phụ nữ, chắc chắn không phải là đối thủ của đám đàn ông, cho nên cô chỉ đành đứng tại chỗ, có chút lo lắng nhìn theo
“Đứng lại! Đừng chạy nữa!”
May mắn là bình thường Tưởng Thành Hủ luôn rèn luyện thân thể, chỉ chốc lát anh đã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với người đàn ông kia, giữ lấy bả vai đối phương.
Người đàn ông cường tráng đầu trọc cũng chạy đến, chế ngự bên còn lại
Sau đó, hắn và Tưởng Thành Hủ một trái một phải dẫn tên kia quay lại
“Đại ca, anh vừa nhìn thấy em đã chạy, chẳng nể mặt em gì cả!” Người đàn ông cường tráng đầu trọc đổ đầy mồ hôi, không vui bĩu môi, lớn tiếng hô.
“Mẹ! Cậu chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, ai biết cậu có dẫn cảnh sát đến hại tôi không!” Ông chủ tiệm bảo dưỡng xe chửi lấy chửi để
Tưởng Thành Hủ cau mày: “Để ý mồm miệng chút, tôi không phải là cảnh sát!” Người đàn ông cường tráng đầu trọc cũng ở bên cạnh giải thích: “Đúng vậy, đại ca, anh nghĩ em là ai chứ? Bọn họ không phải là cảnh sát, chỉ muốn tìm anh hỏi thăm một chuyện...” Nghe vậy, quả nhiên ông chủ bình tĩnh hơn nhiều
Hắn vùng vẫy, đứng thẳng người, còn dùng tay chỉnh lại tóc, lẩm bẩm: “Không nói sớm, mẹ, dọa chết tôi rồi
Gần đây có mấy chiếc xe không rõ nguồn gốc...”
Nói xong, hắn ta cảnh giác ngậm miệng lại
“Tôi không quan tâm những thứ này, tôi hỏi anh, sáu năm trước, có phải là có người tìm anh động tay động chân với một chiếc xe, còn nói với anh nếu như lúc đó không chết thì hắn sẽ tự giải quyết chuyện này không?” Tưởng Thành Hủ sầm mặt lại, lạnh lùng chất vấn.
Nghe lời này, ông chủ lập tức đảo mắt, cuối cùng ánh mắt rơi vào Hà Tư Ca
Hắn cực kỳ hoảng sợ: “Là..
là cô...” Nhìn phản ứng của hắn đã đủ để chứng minh tất cả.
“Bây giờ anh nói thật với tôi hay tôi báo cảnh sát, để cảnh sát đến điều tra chân tướng?” Tưởng Thành Hủ tiến lên một bước, vẻ mặt như cười như không nhìn hắn.
Giằng co mấy giây, ông chủ lau mồ hôi lạnh trên trán, vẫn giơ tay ra chỉ: “Bình thường tôi đều sống ở phía sau, mấy người đi theo tôi, đừng đứng ở đây nói chuyện.”
Bốn người đi đến phía sau cửa hàng bảo dưỡng xe hơi, đó là một căn phòng đơn, bên trong bừa bộn, trên bàn trà là mấy hộp cơm hộp vẫn chưa ăn xong, còn có một đống vỏ chai bia, trên đất cũng lót báo cũ
Hà Tư Ca đi sau cùng, cẩn thận tránh những thứ rác rưởi kia.
Sau khi vào phòng, cô không nhịn được hỏi ngay: “Ai sai anh hại tôi? Chúng ta trước kia không oán gần đây không thù, tại sao anh phải đóng tay động chân lên xe tôi?” Ông chủ ấp úng: “Tôi..
tôi có thể nói cho cô biết..
nhưng cô cũng phải hứa với tôi..
không..
không được giao tôi cho cảnh sát...” Không đợi hắn nói xong, Tưởng Thành Hủ đã nhấc chân lên đạp vào sau đầu gối hắn.
Hắn lảo đảo ngã nhào về phía trước, ngồi phịch xuống đất
“Bớt phí lời đi, bây giờ anh không có tư cách nói điều kiện với tôi! Có gì mau nói, đừng có để tôi đổi ý, lúc đó anh có muốn nói cũng muộn rồi!” Tưởng Thành Hủ tiến lên một bước, túm lấy cổ áo hắn, giận dữ gầm lên.
Người đàn ông cường tráng đầu trọc cũng ở bên cạnh hùa theo: “Đại ca, anh mau nói đi, nếu không hai chúng ta đều không có kết cục tốt đâu! Lý lịch của chúng ta vốn chẳng sạch sẽ gì, còn không bằng có gì cứ nói thẳng ra, bớt phiền phức!”
Hai người kẻ xướng người họa, dọa ông chủ mồ hôi lạnh đầm đìa, cuối cùng hắn chỉ đành nói thật: “Là thế này, khoảng sáu năm trước, lúc đó tôi vừa mới đến Trung Hải, có một người phụ nữ nói giọng Nam Bình đến tìm tôi, đưa cho tôi một bức ảnh...”
Nghe miêu tả của hắn, quả nhiên không khác với người đàn ông cường tráng đầu trọc là bao.
“Lạ thật, Trung Hải lớn như vậy, sao anh có thể bảo đảm tôi nhất định sẽ mang xe đến chỗ anh bảo dưỡng?”
Hà Tư Ca không chút nghĩ ngợi phản bác lại ngay
“Là cô..
chúng tôi làm côn đồ có mạng lưới giao thiệp của mình
Không giấu gì cô, mặc dù tôi là người Nam Bình, nhưng cũng coi là đứng vững ở Trung Hải, đặc biệt là mảng sửa chữa và tân trang xe cộ..
chỉ cần tôi nói một lời, cho dù cô đến cửa hàng nào bảo dưỡng định kỳ, tôi cũng có thể nhận được tin tức ngay...” Không biết có phải do nói đến sở trường của mình không, người đàn ông vốn sợ hãi lúc này cũng không nhịn được ưỡn ngực lên, trên mặt lộ vẻ đắc ý
“Cho nên, ý anh là chỉ cần tôi mang xe đến bất cứ cửa hàng nào, chỉ cần anh quen biết ông chủ của cửa hàng đó thì anh sẽ biết ngay à?” Hà Tư Ca nghẹn họng hỏi.
“Gần như vậy, có lẽ có một số cửa hàng nhỏ không đáng để ý
Nhưng cô nghĩ xem, một người chủ của con xe tám trăm nghìn tệ, chắc chắn sẽ không tùy tùy tiện tiện tìm một cửa hàng nhỏ để bảo dưỡng đúng không?”
Ông chủ hỏi ngược lại
“Thời gian một lần bảo dưỡng không ngắn, đủ cho anh làm gì đó với chiếc xe, đúng không?” Tưởng Thành Hủ có chút tức giận, lại nhấc chân lên đạp vào ngực hắn, hắn đau đớn ngã nhào xuống đất, kêu gào
“Anh nghe đi, tôi không nói dối! Anh Tưởng, khoản tiền anh hứa cho tôi...”
Người đàn ông cường tráng đầu trọc sáng mắt lên, vội vàng liếm môi
“Biết rồi
Cút đi, nếu như có chuyện gì tìm anh, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Tưởng Thành Hủ trầm giọng nói.
Nghe thấy anh nói thế, người đàn ông cường tráng đầu trọc vội vàng đi ngay
Trước khi đi, hắn còn có chút tham lam nhìn Hà Tư Ca thêm mấy cái.
“Cút! Còn nhìn nữa, có tin tôi móc mắt anh ra không!” Tưởng Thành Hủ tức giận
Hắn sợ chết khiếp vội vàng đi mất.
“Còn anh...”
Đợi người đàn ông cường tráng đầu trọc đi xa hẳn rồi, Tưởng Thành Hủ mới giơ tay ra, lại kéo ông chủ từ dưới đất lên
Cơ thể hắn lảo đảo một lúc, cuối cùng mới đứng vững được
“Nói tiếp đi!” Tưởng Thành Hủ hét lên.
“Đợi..
đợi tôi nhận được tin tức, lập tức chạy đến hiện trường, mới phát hiện..
phát hiện không thấy người đâu cả..
Tôi cũng không biết rốt cuộc đã xong chuyện chưa, có điều tôi..
tôi vẫn...”
Ông chủ lắp bắp nói
“Có điều anh vẫn muốn lấy được khoản tiền kia, cho nên nói với người thuê là đã giải quyết được người, xử lý xong việc rồi, đúng không?” Hà Tư Ca tức giận nhìn hắn.
Hắn kinh hoàng gật đầu
“Nói đi, người tìm anh rốt cuộc là ai? Tôi muốn biết là ai hận tôi đến thế, lại tốn bao công sức để giải quyết tôi!” Cổ túm cổ áo ông chủ, bởi vì tức giận, sắc mặt Hà Tư Ca trắng bệch, mắt đỏ ngầu, năm ngón tay siết chặt đến nỗi khớp xương cũng tái xanh
“Tôi..
thật ra tôi không quen bà ta..
là bà ta chủ động đến tìm tôi..
là..
là bà Mạnh...”
Hắn do dự một chút, liếc thấy Tưởng Thành Hủ đứng ở bên cạnh hình như lại định đánh mình, chỉ đành nghiến răng nói ra người xúi giục sau lưng.
“Là bà ta? Tôi căn bản không quen biết bà ta, tại sao bà ta phải hại tôi?”
Hà Tư Ca lập tức ngẩn người, theo bản năng buông tay ra
“Tôi thật sự không biết! Tôi chỉ nhận tiền làm việc, không dám hỏi quá nhiều! Biết quá nhiều sẽ không có lợi!” Ông chủ lui về phía sau một bước, không ngừng xua tay, thiếu mỗi nước quỳ xuống dập đầu
“Bà ta cho anh bao nhiêu tiền?”
Tưởng Thành Hủ cau mày, tức giận nhìn hắn.
“Cho..
cho tôi tám triệu tệ, vốn đã nói là mười triệu rồi, nhưng bà ta muốn tôi chụp ảnh thi thể, tôi nói tôi ném thi thể xuống biển rồi, chưa kịp chụp, bà ta liền trừ của tôi hai triệu tệ” Nói đến đây, hình như hắn vẫn còn căm giận, rõ ràng cảm thấy đau xót vì hai triệu tệ thiếu hụt đó.
“Tám triệu tệ, anh liền giết người à?”
Hà Tư Ca đỏ mắt, quay người lại nhặt cái vỏ chai bia rỗng lên, định đập vào đầu người đàn ông kia
Nhưng cuối cùng, cô vẫn kiềm chế được
“Đừng nói tám triệu tệ, cho dù là tám mươi nghìn tệ, nếu thiếu tiền thì cũng có người làm!” Hắn lại mở miệng như không sợ chết, dường như không hề hối hận về hành vi của mình.
Loại người như vậy từ nhỏ đã trộm cắp, số lần đến đồn công an còn nhiều hơn về nhà, cho dù ngồi tù rồi, nhưng chỉ cần vừa ra ngoài sẽ lại phạm tội ngay
Bọn họ căn bản không biết cái gì gọi là sợ, cái gì gọi là đạo đức
“Tư Ca, em về trước đi, ở đây cứ để anh lo.” Tưởng Thành Hủ giật lấy vỏ chai bia ra khỏi tay Hà Tư Ca, có chút lo lắng nói: “Em yên tâm, anh sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, em là phụ nữ, không thích hợp nhúng tay vào đâu, em mau về đi.”
Sắc mặt cô không tốt lắm, Tưởng Thành Hủ lo lắng nếu còn ở lại cái nơi quỷ quái này nữa, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì
“Em thật sự không hiểu, tại sao bà ta phải đối xử với em như vậy...” Hà Tư Ca lẩm bẩm
“Có phải là bà ta biết cái gì, cho nên mới...”
Tưởng Thành Hủ thăm dò.
Được anh nhắc nhở, dường như Hà Tư Ca nghĩ đến điều gì đó, biến sắc.
“Em sao thế?” Tưởng Thành Hủ hỏi.
Cô lắc đầu, miễn cưỡng khiến mình bình tĩnh lại: “Không có gì
Anh nói đúng, loại người như vậy chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn suýt nữa đã hại chết em, em cũng không cần nhân từ với hắn!” Dứt lời, Hà Tư Ca đi về phía trước một bước, nhấc chân lên dùng sức đạp vào vị trí quan trọng của đàn ông
Người đàn ông lập tức đau đớn như heo bị chọc tiết, dùng hai tay che chỗ đó lại, mặt sưng đỏ lên như gan lợn.
Cô lạnh lùng nói: “Tiếp tục hỏi, nói không chừng còn có thể hỏi ra được chuyện gì đó!” Tưởng Thành Hủ khẽ mỉm cười: “Anh biết rồi
Em về trước đi.”
Hà Tư Ca thở dài một cái, vội vàng rời khỏi cái nơi bẩn thỉu này
Mùi đồ ăn thối rữa mốc meo, dầu mỡ, còn có mùi mồ hôi....
Vừa đi ra ngoài, gió thổi qua, cái mùi đó lại làm người ta buồn nôn.
Nghĩ đến chuyện mình bị tai nạn mất trí nhớ hoàn toàn là do có người hãm hại, Hà Tư Ca không nhịn được cảm thấy khó chịu, buồn nôn.
Cô cúi người xuống, há miệng, nước chua cuộn trào từ dạ dày lên
Buổi trưa chưa ăn cơm, trong dạ dày không có gì, Hà Tư Ca nôn mãi cũng không nôn ra được cái gì
Cô lau miệng, nghe thấy điện thoại để trong túi xách kêu lên
Là Phó Cẩm Hành gọi đến
Hà Tư Ca hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại trạng thái rồi mới nhận điện thoại: “Alô, em sắp về rồi đây.” Thấy cô vẫn bình thường, Phó Cẩm Hành yên tâm: “Được, vậy em đi đường cẩn thận.” Khoảng thời gian này, hắn đặc biệt bố trí người đi theo Hà Tư Ca
Vừa rồi Phó Cẩm Hành nhận được điện thoại của cấp dưới, nói người Hà Tư Ca đi gặp không phải là khách hàng của công ty, mà là Tưởng Thành Hủ
Hơn nữa, hai người bọn họ còn dẫn một người đàn ông lạ mặt đến một cửa hàng bảo dưỡng xe hơi.
Nghe thấy thế, hắn lập tức căng thẳng.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng cô đi giày cao gót, lại là phụ nữ, chắc chắn không phải là đối thủ của đám đàn ông, cho nên cô chỉ đành đứng tại chỗ, có chút lo lắng nhìn theo
“Đứng lại! Đừng chạy nữa!”
May mắn là bình thường Tưởng Thành Hủ luôn rèn luyện thân thể, chỉ chốc lát anh đã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với người đàn ông kia, giữ lấy bả vai đối phương.
Người đàn ông cường tráng đầu trọc cũng chạy đến, chế ngự bên còn lại
Sau đó, hắn và Tưởng Thành Hủ một trái một phải dẫn tên kia quay lại
“Đại ca, anh vừa nhìn thấy em đã chạy, chẳng nể mặt em gì cả!” Người đàn ông cường tráng đầu trọc đổ đầy mồ hôi, không vui bĩu môi, lớn tiếng hô.
“Mẹ! Cậu chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, ai biết cậu có dẫn cảnh sát đến hại tôi không!” Ông chủ tiệm bảo dưỡng xe chửi lấy chửi để
Tưởng Thành Hủ cau mày: “Để ý mồm miệng chút, tôi không phải là cảnh sát!” Người đàn ông cường tráng đầu trọc cũng ở bên cạnh giải thích: “Đúng vậy, đại ca, anh nghĩ em là ai chứ? Bọn họ không phải là cảnh sát, chỉ muốn tìm anh hỏi thăm một chuyện...” Nghe vậy, quả nhiên ông chủ bình tĩnh hơn nhiều
Hắn vùng vẫy, đứng thẳng người, còn dùng tay chỉnh lại tóc, lẩm bẩm: “Không nói sớm, mẹ, dọa chết tôi rồi
Gần đây có mấy chiếc xe không rõ nguồn gốc...”
Nói xong, hắn ta cảnh giác ngậm miệng lại
“Tôi không quan tâm những thứ này, tôi hỏi anh, sáu năm trước, có phải là có người tìm anh động tay động chân với một chiếc xe, còn nói với anh nếu như lúc đó không chết thì hắn sẽ tự giải quyết chuyện này không?” Tưởng Thành Hủ sầm mặt lại, lạnh lùng chất vấn.
Nghe lời này, ông chủ lập tức đảo mắt, cuối cùng ánh mắt rơi vào Hà Tư Ca
Hắn cực kỳ hoảng sợ: “Là..
là cô...” Nhìn phản ứng của hắn đã đủ để chứng minh tất cả.
“Bây giờ anh nói thật với tôi hay tôi báo cảnh sát, để cảnh sát đến điều tra chân tướng?” Tưởng Thành Hủ tiến lên một bước, vẻ mặt như cười như không nhìn hắn.
Giằng co mấy giây, ông chủ lau mồ hôi lạnh trên trán, vẫn giơ tay ra chỉ: “Bình thường tôi đều sống ở phía sau, mấy người đi theo tôi, đừng đứng ở đây nói chuyện.”
Bốn người đi đến phía sau cửa hàng bảo dưỡng xe hơi, đó là một căn phòng đơn, bên trong bừa bộn, trên bàn trà là mấy hộp cơm hộp vẫn chưa ăn xong, còn có một đống vỏ chai bia, trên đất cũng lót báo cũ
Hà Tư Ca đi sau cùng, cẩn thận tránh những thứ rác rưởi kia.
Sau khi vào phòng, cô không nhịn được hỏi ngay: “Ai sai anh hại tôi? Chúng ta trước kia không oán gần đây không thù, tại sao anh phải đóng tay động chân lên xe tôi?” Ông chủ ấp úng: “Tôi..
tôi có thể nói cho cô biết..
nhưng cô cũng phải hứa với tôi..
không..
không được giao tôi cho cảnh sát...” Không đợi hắn nói xong, Tưởng Thành Hủ đã nhấc chân lên đạp vào sau đầu gối hắn.
Hắn lảo đảo ngã nhào về phía trước, ngồi phịch xuống đất
“Bớt phí lời đi, bây giờ anh không có tư cách nói điều kiện với tôi! Có gì mau nói, đừng có để tôi đổi ý, lúc đó anh có muốn nói cũng muộn rồi!” Tưởng Thành Hủ tiến lên một bước, túm lấy cổ áo hắn, giận dữ gầm lên.
Người đàn ông cường tráng đầu trọc cũng ở bên cạnh hùa theo: “Đại ca, anh mau nói đi, nếu không hai chúng ta đều không có kết cục tốt đâu! Lý lịch của chúng ta vốn chẳng sạch sẽ gì, còn không bằng có gì cứ nói thẳng ra, bớt phiền phức!”
Hai người kẻ xướng người họa, dọa ông chủ mồ hôi lạnh đầm đìa, cuối cùng hắn chỉ đành nói thật: “Là thế này, khoảng sáu năm trước, lúc đó tôi vừa mới đến Trung Hải, có một người phụ nữ nói giọng Nam Bình đến tìm tôi, đưa cho tôi một bức ảnh...”
Nghe miêu tả của hắn, quả nhiên không khác với người đàn ông cường tráng đầu trọc là bao.
“Lạ thật, Trung Hải lớn như vậy, sao anh có thể bảo đảm tôi nhất định sẽ mang xe đến chỗ anh bảo dưỡng?”
Hà Tư Ca không chút nghĩ ngợi phản bác lại ngay
“Là cô..
chúng tôi làm côn đồ có mạng lưới giao thiệp của mình
Không giấu gì cô, mặc dù tôi là người Nam Bình, nhưng cũng coi là đứng vững ở Trung Hải, đặc biệt là mảng sửa chữa và tân trang xe cộ..
chỉ cần tôi nói một lời, cho dù cô đến cửa hàng nào bảo dưỡng định kỳ, tôi cũng có thể nhận được tin tức ngay...” Không biết có phải do nói đến sở trường của mình không, người đàn ông vốn sợ hãi lúc này cũng không nhịn được ưỡn ngực lên, trên mặt lộ vẻ đắc ý
“Cho nên, ý anh là chỉ cần tôi mang xe đến bất cứ cửa hàng nào, chỉ cần anh quen biết ông chủ của cửa hàng đó thì anh sẽ biết ngay à?” Hà Tư Ca nghẹn họng hỏi.
“Gần như vậy, có lẽ có một số cửa hàng nhỏ không đáng để ý
Nhưng cô nghĩ xem, một người chủ của con xe tám trăm nghìn tệ, chắc chắn sẽ không tùy tùy tiện tiện tìm một cửa hàng nhỏ để bảo dưỡng đúng không?”
Ông chủ hỏi ngược lại
“Thời gian một lần bảo dưỡng không ngắn, đủ cho anh làm gì đó với chiếc xe, đúng không?” Tưởng Thành Hủ có chút tức giận, lại nhấc chân lên đạp vào ngực hắn, hắn đau đớn ngã nhào xuống đất, kêu gào
“Anh nghe đi, tôi không nói dối! Anh Tưởng, khoản tiền anh hứa cho tôi...”
Người đàn ông cường tráng đầu trọc sáng mắt lên, vội vàng liếm môi
“Biết rồi
Cút đi, nếu như có chuyện gì tìm anh, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Tưởng Thành Hủ trầm giọng nói.
Nghe thấy anh nói thế, người đàn ông cường tráng đầu trọc vội vàng đi ngay
Trước khi đi, hắn còn có chút tham lam nhìn Hà Tư Ca thêm mấy cái.
“Cút! Còn nhìn nữa, có tin tôi móc mắt anh ra không!” Tưởng Thành Hủ tức giận
Hắn sợ chết khiếp vội vàng đi mất.
“Còn anh...”
Đợi người đàn ông cường tráng đầu trọc đi xa hẳn rồi, Tưởng Thành Hủ mới giơ tay ra, lại kéo ông chủ từ dưới đất lên
Cơ thể hắn lảo đảo một lúc, cuối cùng mới đứng vững được
“Nói tiếp đi!” Tưởng Thành Hủ hét lên.
“Đợi..
đợi tôi nhận được tin tức, lập tức chạy đến hiện trường, mới phát hiện..
phát hiện không thấy người đâu cả..
Tôi cũng không biết rốt cuộc đã xong chuyện chưa, có điều tôi..
tôi vẫn...”
Ông chủ lắp bắp nói
“Có điều anh vẫn muốn lấy được khoản tiền kia, cho nên nói với người thuê là đã giải quyết được người, xử lý xong việc rồi, đúng không?” Hà Tư Ca tức giận nhìn hắn.
Hắn kinh hoàng gật đầu
“Nói đi, người tìm anh rốt cuộc là ai? Tôi muốn biết là ai hận tôi đến thế, lại tốn bao công sức để giải quyết tôi!” Cổ túm cổ áo ông chủ, bởi vì tức giận, sắc mặt Hà Tư Ca trắng bệch, mắt đỏ ngầu, năm ngón tay siết chặt đến nỗi khớp xương cũng tái xanh
“Tôi..
thật ra tôi không quen bà ta..
là bà ta chủ động đến tìm tôi..
là..
là bà Mạnh...”
Hắn do dự một chút, liếc thấy Tưởng Thành Hủ đứng ở bên cạnh hình như lại định đánh mình, chỉ đành nghiến răng nói ra người xúi giục sau lưng.
“Là bà ta? Tôi căn bản không quen biết bà ta, tại sao bà ta phải hại tôi?”
Hà Tư Ca lập tức ngẩn người, theo bản năng buông tay ra
“Tôi thật sự không biết! Tôi chỉ nhận tiền làm việc, không dám hỏi quá nhiều! Biết quá nhiều sẽ không có lợi!” Ông chủ lui về phía sau một bước, không ngừng xua tay, thiếu mỗi nước quỳ xuống dập đầu
“Bà ta cho anh bao nhiêu tiền?”
Tưởng Thành Hủ cau mày, tức giận nhìn hắn.
“Cho..
cho tôi tám triệu tệ, vốn đã nói là mười triệu rồi, nhưng bà ta muốn tôi chụp ảnh thi thể, tôi nói tôi ném thi thể xuống biển rồi, chưa kịp chụp, bà ta liền trừ của tôi hai triệu tệ” Nói đến đây, hình như hắn vẫn còn căm giận, rõ ràng cảm thấy đau xót vì hai triệu tệ thiếu hụt đó.
“Tám triệu tệ, anh liền giết người à?”
Hà Tư Ca đỏ mắt, quay người lại nhặt cái vỏ chai bia rỗng lên, định đập vào đầu người đàn ông kia
Nhưng cuối cùng, cô vẫn kiềm chế được
“Đừng nói tám triệu tệ, cho dù là tám mươi nghìn tệ, nếu thiếu tiền thì cũng có người làm!” Hắn lại mở miệng như không sợ chết, dường như không hề hối hận về hành vi của mình.
Loại người như vậy từ nhỏ đã trộm cắp, số lần đến đồn công an còn nhiều hơn về nhà, cho dù ngồi tù rồi, nhưng chỉ cần vừa ra ngoài sẽ lại phạm tội ngay
Bọn họ căn bản không biết cái gì gọi là sợ, cái gì gọi là đạo đức
“Tư Ca, em về trước đi, ở đây cứ để anh lo.” Tưởng Thành Hủ giật lấy vỏ chai bia ra khỏi tay Hà Tư Ca, có chút lo lắng nói: “Em yên tâm, anh sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, em là phụ nữ, không thích hợp nhúng tay vào đâu, em mau về đi.”
Sắc mặt cô không tốt lắm, Tưởng Thành Hủ lo lắng nếu còn ở lại cái nơi quỷ quái này nữa, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì
“Em thật sự không hiểu, tại sao bà ta phải đối xử với em như vậy...” Hà Tư Ca lẩm bẩm
“Có phải là bà ta biết cái gì, cho nên mới...”
Tưởng Thành Hủ thăm dò.
Được anh nhắc nhở, dường như Hà Tư Ca nghĩ đến điều gì đó, biến sắc.
“Em sao thế?” Tưởng Thành Hủ hỏi.
Cô lắc đầu, miễn cưỡng khiến mình bình tĩnh lại: “Không có gì
Anh nói đúng, loại người như vậy chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn suýt nữa đã hại chết em, em cũng không cần nhân từ với hắn!” Dứt lời, Hà Tư Ca đi về phía trước một bước, nhấc chân lên dùng sức đạp vào vị trí quan trọng của đàn ông
Người đàn ông lập tức đau đớn như heo bị chọc tiết, dùng hai tay che chỗ đó lại, mặt sưng đỏ lên như gan lợn.
Cô lạnh lùng nói: “Tiếp tục hỏi, nói không chừng còn có thể hỏi ra được chuyện gì đó!” Tưởng Thành Hủ khẽ mỉm cười: “Anh biết rồi
Em về trước đi.”
Hà Tư Ca thở dài một cái, vội vàng rời khỏi cái nơi bẩn thỉu này
Mùi đồ ăn thối rữa mốc meo, dầu mỡ, còn có mùi mồ hôi....
Vừa đi ra ngoài, gió thổi qua, cái mùi đó lại làm người ta buồn nôn.
Nghĩ đến chuyện mình bị tai nạn mất trí nhớ hoàn toàn là do có người hãm hại, Hà Tư Ca không nhịn được cảm thấy khó chịu, buồn nôn.
Cô cúi người xuống, há miệng, nước chua cuộn trào từ dạ dày lên
Buổi trưa chưa ăn cơm, trong dạ dày không có gì, Hà Tư Ca nôn mãi cũng không nôn ra được cái gì
Cô lau miệng, nghe thấy điện thoại để trong túi xách kêu lên
Là Phó Cẩm Hành gọi đến
Hà Tư Ca hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại trạng thái rồi mới nhận điện thoại: “Alô, em sắp về rồi đây.” Thấy cô vẫn bình thường, Phó Cẩm Hành yên tâm: “Được, vậy em đi đường cẩn thận.” Khoảng thời gian này, hắn đặc biệt bố trí người đi theo Hà Tư Ca
Vừa rồi Phó Cẩm Hành nhận được điện thoại của cấp dưới, nói người Hà Tư Ca đi gặp không phải là khách hàng của công ty, mà là Tưởng Thành Hủ
Hơn nữa, hai người bọn họ còn dẫn một người đàn ông lạ mặt đến một cửa hàng bảo dưỡng xe hơi.
Nghe thấy thế, hắn lập tức căng thẳng.
Bình luận facebook