• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-129

Chương 130: Không chịu uất ức




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
67492.png

Xem ảnh 2
67492_2.png
Dù sao, cô vẫn là cô, cũng không coi là mạo danh.



Nghĩ như vậy, Mạnh Tri Ngư thản nhiên hơn nhiều.



Nếu không, cô luôn cảm thấy mình như chim gáy chiếm tổ chim khách, cướp đi hạnh phúc thuộc về người khác.



Nếu Mạnh Tri Ngư chính là Hà Tư Ca, Hà Tư Ca chính là Mạnh Tri Ngư, vậy thì cho dù cô có mất trí nhớ hay không, cũng mặc kệ có tên là gì, tất cả đều không vấn đề gì cả



Con người đều như vậy, chỉ cần trong lòng nghĩ thông thì sẽ không làm mình làm mấy nữa.



“Vâng, cháu đến thăm mọi người.”



Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, tặng quà mà trên đường đi mình mua cho mọi người, về cơ bản thì ai cũng có phần



Mọi người rối rít nói cảm ơn, ngược lại khiến Mạnh Tri Ngư có chút ngượng ngùng.



Hình như nhìn ra cô không được tự nhiên, với Lập Bản bảo mọi người ai làm việc lấy, mình thì đưa cô đến phòng làm việc.



“Tư Ca, rốt cuộc cháu đã xảy ra chuyện gì thế?” Đới Lập Bân sống đã quá nửa đời người, vào nam ra bắc, đã từng gặp vô số người, ánh mắt rất tinh tường



Cho nên ông mơ hồ nhìn ra sự khác thường của cô



Mạnh Tri Ngư cũng biết, mình có thể lừa người khác, chưa chắc có thể lừa được bề trên nhìn xa trông rộng thế này



Cho nên, cô thoải mái nói hết tất cả ra



Bao gồm chuyện mình không phải là con gái của Hà Nguyên Chính, thật ra là con gái của Mạnh Sưởng, cô cũng nói hết cho Đới Lập Bân biết



“Cháu..



cháu nói cái gì?”



Ai ngờ nghe cô nói xong, Đới Lập Bân biển sắc, đứng bật dậy khỏi ghế.



Ông ấn tay lên ngực trái, dường như đang chịu đựng sự đau đớn nào đó.



“Chú Đới, chú sao thế?”



Mạnh Tri Ngư bị dọa vội vàng muốn đỡ ông, nhưng nhìn thấy Đới Lập Bân móc một lọ thuốc nhỏ ra khỏi túi quần.



Sau khi mở ra, ông run run miễn cưỡng đổ ra hai viên thuốc, đến nước cũng không uống, nuốt thẳng xuống.



“Chú không sao.”



Qua hai phút, thuốc phát huy tác dụng, nhìn ông mới đỡ hơn



“Chú Đới, chú bị bệnh tim à? Chú đã đi bệnh viện kiểm tra chưa, không thể dựa vào uống thuốc để chống chọi mãi được!” Mạnh Tri Ngư luống cuống nhìn Đới Lập Bân, vội vàng đi đến bên cạnh rót một cốc nước ấm, nhét vào tay ông



“Cháu nói cháu căn bản không phải con gái của Hà Nguyên Chính, hồi đó Tiểu Nhị bể con đến nhà họ Mạnh, sau đó lén đổi lấy con gái của Mạnh Sưởng về, đúng không?”



Đới Lập Bân giữ lấy cổ tay cô, vội vàng hỏi.



Mặc dù không hiểu tại sao ông phải kích động như vậy, nhưng Mạnh Tri Ngư vẫn gật đầu, trả lời đúng sự thật: “Cháu không lừa chú, cháu đã nói hết những gì cháu biết cho chú.” Đới Lập Bân mệt mỏi buông lỏng tay, ngửa mặt lên trời thở dài



Ông nhắm mắt lại, một giọt nước mắt đục ngầu rơi ra khỏi khóe mắt.



“Oan nghiệt..



oan nghiệt..



là lỗi của chú..



là chú..



Tiểu Nhị, bà thật là hồ đồ! Tại sao bà phải làm như vậy.” Đới Lập Bân vừa nói vừa nện vào ngực mình



Mạnh Tri Ngư vốn muốn ngăn cản nhưng lại sợ làm ông kích động, chỉ đành im lặng ở bên cạnh, cũng không dám hỏi nhiều.



Cô cảm thấy phản ứng của Đới Lập Bân hơi kỳ lạ



Cho dù cách làm của Mạnh Nhị rất không bình thường, làm người ta không thể chấp nhận được, nhưng là bạn cũ, Đới Lập Bân cũng không đến nỗi sinh ra phản ứng như vậy.



Trừ phi...



Lúc Mạnh Tri Ngư đang nghi ngờ trong lòng, Đới Lập Bân lấy tay lau mắt, khàn giọng nói: “Tư Ca, chú nghi mẹ cháu..



đứa bé mà Tiểu Nhị sinh ra kia, thật ra là con của chú.” “Cái gì? Chú Đới..



chú..



hồi đó hai người..



Cô kinh sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch, cảm thấy khó tin



Không ngờ người đàn ông hiền lành chất phác trước mắt này lại khiến Hà Nguyên Chính bị cắm sừng cả đời?! Thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong được



Mạnh Tri Ngư lúng túng mở miệng: “Chú Đới, chuyện này..



cháu cảm thấy đừng nói bừa thì hơn, chẳng may truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chú...” Đới Lập Bân lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Chú đã ngần này tuổi rồi, trừ biết nấu ăn ra còn có danh tiếng gì chứ?”



Dường như ông nghĩ đến cái gì, nghiêm mặt lại: “Tư Ca, cháu yên tâm, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, chú cũng tuyệt đối sẽ không làm liên luỵ đến cháu, cả Đại viện nhà họ Hà nữa



Nơi này là tâm huyết của cháu, chú sẽ không để nó vì chuyện riêng của chú mà gặp phải phiền phức...”



Mặc dù không giỏi ăn nói, nhưng ở thời khắc mấu chốt, Đới Lập Bân không hề hàm hồ, biểu đạt ý mình vô cùng rõ ràng.



“Chú Đới, chú biết cháu không có ý đó mà! Ý cháu là chuyện này liên quan đến quá nhiều người, chưa chắc ai cũng hiểu rõ thiệt hơn giống như chú!”



Mạnh Tri Ngư dùng một chút, dứt khoát nói thẳng: “Được rồi, cháu cũng không vòng vo nữa, nói đến Mạnh Gia Nhàn, chú thật sự cảm thấy cô ấy sẽ chấp nhận sự thật này sao? Nếu như cô ấy không phải là con gái ruột của Mạnh Sưởng, vậy thì cô ấy không phải là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Mạnh nữa!”



Nói như vậy có lẽ tàn nhẫn, nhưng cũng thực tế



Đới Lập Bân sững sờ, đôi mắt dần trở nên tối tăm không có ánh sáng, không khí trầm lặng.



“Chú Đới, cháu không có ý gì khác...” Cảm thấy hình như mình đã vô tình làm tổn thương ông ấy, Mạnh Tri Ngư vội vàng xin lỗi: “Không phải cháu nói là chú không bằng Mạnh Sưởng!” Chẳng qua, trên đời này giàu sang phú quý quá mức mê người, không phải ai cũng có thể dửng dưng với tiền tài



Đới Lập Bân mấp máy môi: “Chú biết, nếu như con bé thật sự là con gái chú, đương nhiên chú cũng hy vọng nó có thể hạnh phúc vui vẻ..” Ý là ông sẽ không ép Mạnh Gia Nhàn và mình nhận nhau, chỉ là muốn làm rõ chân tướng mà thôi.



“Chú Đới, chú và mẹ cháu..



thật sự từng ở bên nhau sao?” Qua một lúc lâu, Mạnh Tri Ngư thăm dò



Cô ngại hỏi quá trực tiếp, nhưng đương nhiên với Lập Bân có thể hiểu được



“Chú nhớ rất rõ, hôm đó trời mưa to, không có khách nào, sau khi đóng cửa, người ở bếp sau đều về nhà cả, chú là người độc thân, trước giờ vẫn ở căn phòng bên cạnh bếp



Ngủ đến nửa đêm, chú nghe thấy có người gõ cửa, còn tưởng là xảy ra chuyện gì nên vội vàng đi kiểm tra



Kết quả, là Tiểu Nhị..



bà ấy dầm mưa, cả người đều ướt đẫm, run lẩy bẩy..



chú vội vàng bảo bà ấy vào nhà, đun nước nóng cho bà ấy, thay quần áo sạch...”



Giọng Đới Lập Bân trở nên nghẹn ngào, nói đến chuyện cũ, ông vô cùng xấu hổ, cũng vô cùng hối hận



Đêm mưa đó, bọn họ đã phạm sai lầm



Cho dù hai người yêu nhau, cho dù anh tình tôi nguyện, nhưng Mạnh Nhị đã gả cho Hà Nguyễn Chính, cho dù hôn nhân của hai người không hạnh phúc mỹ mãn, nhưng cũng không phải là lý do bọn họ có thể làm ra chuyện như vậy.



“Sáng sớm ngày hôm sau bà ấy rời đi, đến mấy tháng sau, chú nghe tin Tiểu Nhị mang thai



Không biết tại sao, chú bỗng nhiên cảm thấy rất bất an, chú lo đứa bé kia...” Nói đến đây, Đới Lập Bân nặng nề thở dài một cái



“Vậy tại sao chú lại nghĩ rằng đứa trẻ là con của chú?” Là một người phụ nữ, Mạnh Tri Ngư cảm thấy sinh con cho người đàn ông không phải chồng mình thật sự là quá mạo hiểm



Mạnh Nhị làm như vậy, nhất định là dùng số phận của mình và con để đánh cược! “Chú cũng không nói rõ được, nhưng lại có cảm giác này, còn rất mãnh liệt



Lại qua hai tháng nữa, Tiểu Nhị mang bụng bầu đến cửa hàng ăn cơm, gặp chú một lần



Bà ấy bảo chú đưa bà ấy đi, đương nhiên chú đã từ chối, chủ nhân cơ hội hỏi bà ấy chuyện đứa bé, kết quả bà ấy khẳng định với chủ đứa bé không liên quan đến chú, bảo chú sau này cách xa bà ấy chút...”



Đới Lập Bân cố gắng nhớ lại, ông dám chắc lúc đó Mạnh Nhị đã lừa mình



“Nhất định là câu trả lời của chủ làm bà ấy đau lòng, cho nên bà ấy thà giấu chú chứ cũng không cho chú biết sự tồn tại của đứa bé đó.”



Mạnh Tri Ngư thở dài một tiếng.



Nhưng những điều này cũng chỉ là suy đoán của hai người họ mà thôi.



Rốt cuộc có phải là thật hay không, vẫn phải đợi đến bước chứng thực



“Nhưng Mạnh Gia Nhàn sẽ không ngoan ngoãn cùng chú đi làm giám định người thân đâu, nói không chừng cô ấy còn cảm thấy chú có mục đích khác.” Bởi vì lén gặp một lần, ấn tượng của Mạnh Tri Ngư với Mạnh Gia Nhàn vô cùng sâu sắc, cô cảm thấy, người phụ nữ này không phải người hiền lành gì



“Tiểu Nhị không còn nữa, chú không biết còn có thể đi hỏi ai..



Tư Ca, cháu giúp chú đi, chú thật sự rất muốn biết rốt cuộc nó có phải là con gái chú không!” Đới Lập Bân kích động đứng lên, nắm chặt tay Mạnh Tri Ngư, khẩn thiết cầu xin



“Cháu..



chú để cháu suy nghĩ đã, được không?” Nhất thời cô không biết phải từ chối thế nào, càng không đành lòng để Đới Lập Bân thất vọng, chỉ đành nhận lời trước.



“Được, cháu nhất định phải giúp chú!” Đới Lập Bân cảm kích nói: “Tư Ca, cả đời này chứ không kết hôn, không có con cái, vốn tưởng là đến chết vẫn cô đơn..



Nếu con bé thật sự là con gái chú, chú nhất định phải bù đắp cho nó.”



Mạnh Tri Ngư nghe những lời này mà xót xa trong lòng.



Bây giờ ông ấy muốn bù đắp cho con gái, nhưng nếu như Mạnh Gia Nhân thật sự là con gái của Đới Lập Bân, liệu cô ta có chấp nhận cha ruột của mình không phải là một người giàu có, mà chỉ là một đầu bếp bình thường không? Mặc dù tàn nhẫn, nhưng đây cũng là một khả năng...



“May mà phần lớn người lớn nhà họ Hà không còn nữa, chắc sẽ không gây sóng gió gì.”



Sau khi bình tĩnh lại, Đới Lập Bân bắt đầu suy nghĩ những phương diện khác



Chuyện này liên quan đến nhà họ Hà, nhà họ Mạnh, nhà họ Phó và nhà họ Tưởng, cho dù xảy ra vấn đề ở chỗ nào đều có thể gây ra một đống phiền phức lớn



“May mà Cẩm Hành thương cháu, chú cũng yên tâm nhiều hơn.” Trải qua thời gian dài, Phó Cẩm Hành là người thế nào, Đới Lập Bân là bề trên, ông nhìn rất rõ, cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ yên tâm



“Anh ấy..



anh ấy khá tốt ạ.”



Vừa nhắc tới Phó Cẩm Hành, Mạnh Tri Ngư không nhịn được có chút xấu hổ



“Vui vẻ sống từng ngày, đừng vướng bận những chuyện nhỏ không có ý nghĩa kia nữa, khó khăn lắm hai đứa mới đoàn tụ, con lại có trai có gái, nhất định phải quý trọng, hiểu chưa?” Đới Lập Bân tận tình khuyên bảo.



“Chú Đới, cháu biết rồi! Thật ra hôm nay cháu đến tìm chú là vì một chuyện khác!” Thấy không còn sớm nữa, Mạnh Tri Ngư chuẩn bị nói rõ ý đồ của mình với ông xem thế nào



“Cháu muốn truyền hình trực tiếp Đại viện nhà họ Hà, chú Đới, chú có biết truyền hình trực tiếp không?”



Mạnh Tri Ngư cầm điện thoại lên, chỉ cho Đới Lập Bân.



Ông ấy đeo kính lão vào, xem qua, cười nói: “Cháu thật sự nghĩ chủ là ông già quê mùa à, mấy đứa học trò của chú đều đăng video làm món ăn lên mạng, còn bị chú mắng cho một trận!” “Đúng, đại loại là như vậy, cháu định thông qua cách truyền hình trực tiếp để quảng cáo cho Đại viện nhà họ Hà.” Sở dĩ cô tràn đầy ý chí chiến đấu trong chuyện này, cũng là muốn chứng minh với Phó Cẩm Hành một điểm..



Mặc dù mình mất trí nhớ, nhưng không kém hơn trước đây chút nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom