Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-84
Chương 85: Anh phó có tâm sự
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Minh Duệ Tư đưa lưng về phía Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca, “hắn” cố gắng thẳng lưng lên, nhưng bộ quần áo màu đen rộng thùng thình kia khiến “hắn” trồng quá gầy yếu.
“Hơn nữa, các vệ sĩ bên cạnh hắn đều cao khoảng mét tám, càng khiến “hắn” trông thấp bé hơn
“Nếu như cậu muốn biết thì đi hỏi mẹ cậu đi, xem bà ta có muốn nói cho cậu biết không.” Sau khi để lại lời này, Minh Duệ Tư rời đi.
Phó Cẩm Hành vẫn muốn đuổi theo, nhưng hiển nhiên những vệ sĩ kia không phải ăn chay, lập tức hung ác nhìn về phía hắn, dường như bất lúc nào cũng có thể ra tay.
Lần này, đổi thành Hà Tư Ca kéo hắn lại
Bọn họ đến một mình, không mang theo nhiều người, nếu như cứng rắn quá, người thua thiệt chỉ là mình
“Được rồi, để cô ta đi đi, chúng ta cũng về thôi, em không muốn ở lại đây một giây nào nữa!” Hà Tư Ca nhẹ giọng nói
Đợi bọn họ lên xe, Phó Cẩm Hành mở bản đồ trực tuyến ra, điểm đích là trung tâm điều dưỡng thần kinh mà Mai Lan đang ở
Cô kinh ngạc: “Đã muộn thế này rồi, anh vẫn muốn đi sao?” Lái xe từ thành phố đến nơi đó phải hơn hai tiếng đồng hồ
Lúc đến nơi, có lẽ phần lớn bệnh nhân đều đã ngủ rồi, chỉ sợ bác sĩ trực ban cũng sẽ không cho phép bọn họ vào thăm
“Nếu không đi, anh sợ cả đêm anh sẽ không ngủ được.” Phó Cẩm Hành trầm giọng nói, sau đó khởi động xe
Đợi bọn họ đến trung tâm điều dưỡng thần kinh đã là mười một giờ tối
Theo quy định, giờ này người đến thăm căn bản không thể vào
Có điều, thân phận của Phó Cẩm Hành đặc biệt, sau khi gọi một cuộc điện thoại, bác sĩ trực ban vẫn cho hắn và Hà Tư Ca vào.
Mai Lan và cô Lan đã nghỉ ngơi rồi, nghe thấy tiếng, hai người đều ngồi dậy, vẻ mặt kinh ngạc
Đợi bọn họ mặc quần áo xong, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đã nhanh chóng đẩy cửa phòng ra và đi vào
“Đã muộn thế này rồi, sao hai đứa lại chạy đến đây?” Cửa phòng vừa mở ra, khí lạnh ở hành lang tràn vào, cô Lan vội vàng đi đun nước, muốn cho bọn họ uống chút nước nóng, làm ấm cơ thể
“Cô Lan, cổ đừng vội, chúng cháu không lạnh, trong xe có điều hòa.” Hà Tư Ca kéo tay cô Lan, kéo bà ấy sang một bên
Phó Cẩm Hành đứng thẳng người, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Mai Lan: “Con có chuyện muốn hỏi mẹ.” Nửa đêm nửa hôm hẳn xuất hiện không chút báo trước, Mai Lan biết nhất định là đã có chuyện xảy ra
Nếu không, Phó Cẩm Hành sẽ không đích thân đến đây
“Lại sao nữa?” Qua một khoảng thời gian chữa trị, tình hình của Mai Lan đã tốt hơn nhiều rồi
Bây giờ nhìn bà ta gần như không có gì khác với người bình thường
Đương nhiên, trạng thái tinh thần của bà ta vẫn tương đối có vấn đề, không chịu nổi kích thích, cho nên vẫn cần phải tiếp tục ở nơi này, kiên trì chữa trị
Thấy Phó Cẩm Hành dẫn theo Hà Tư Ca đến đây vào đêm hôm khuya khoắt, Mai Lan đã không vui lắm rồi, lại nghe thấy giọng điệu của Phó Cẩm Hành, bà ta càng tức giận không có chỗ phát tiết
Nhiều ngày như vậy hắn không đến thăm bà ta, vừa đến đã có vẻ mặt thế này, đây là thái độ của người làm con trai nên có à? “Đúng rồi, chuyện lần trước con bảo mẹ làm, mẹ đã làm theo lời con dặn dò rồi, kết quả thế nào?” Ý Mai Lan là Phó Cẩm Hành nói với bà ta trong điện thoại, nếu như Phó Trí Hán đến tìm mình thì thể hiện ngạo mạn một chút, cố ý nói một số lời kích thích ông ta
Ban đầu bà ta không đồng ý, cho đến lúc hắn nói mình đã biết Phó Trí Hán nằm trong tay một đống ảnh và video dùng để uy hiếp
Lúc này Mai Lan mới biết, giấy không gói được lửa
Xem ra, chuyện của bà ta đã gần đến mức ai cũng biết rồi..
Phó Trí Uyên, Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca..
đều biết cả! Cho nên, Mai Lan chỉ có thể phối hợp
“Thất bại rồi, ông ta rất cẩn thận, đã nghi ngờ từ trước
Người con sai đi không lấy được ảnh, còn để lộ thân phận của mình.”
Phó Cẩm Hành bình tĩnh nói kết quả này với Mai Lan.
Dù sao cũng không có gì mà giấu, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ biết.
“Quả nhiên, ha, biết ngay cái con nhỏ đó không làm được chuyện lớn mà!”
Hình như Mai Lan đã sớm đoán được, cong khóe miệng lên thành một nụ cười châm biếm, vẻ mặt xem thường
“Cô ấy thất bại, đối với mẹ mà nói cũng không phải chuyện gì tốt, cần gì phải làm Gia Cát Lượng sau khi sự việc xảy ra? Nếu như ban đầu mẹ cảm thấy không được, tại sao lúc đó không chủ động nói ra, cứ phải đợi đến bây giờ mới châm chọc?” Không chiếu theo bà ta nữa, Phó Cẩm Hành lạnh lùng hỏi ngược lại
Bị hắn bật lại mấy câu ngay trước mặt, sắc mặt Mai Lan lập tức trở nên khó coi
Cô Lan ngồi trên sô pha hình như có chút lo lắng, bà định đứng lên nói mấy câu xoa dịu bầu không khí, tránh cho Phó Cẩm Hành và Mai Lan lại cãi nhau
Từ trong thâm tâm, bà vẫn hướng về Mai Lan, nhưng lại thương yêu Phó Cẩm Hành, coi hắn như con trai, cho nên không hy vọng mẹ con bọn họ thật sự có khoảng cách.
“Cố Lan.”
Hà Tư Ca kéo tay cô Lan lại, khẽ lắc đầu với bà.
Cô Lan biết, dù sao mình cũng chỉ là người ngoài, can dự vào sẽ hỏng chuyện
Hà Tư Ca thấy bà hiểu ý mình, lại gật đầu với cô Lan, thấp giọng nói: “Anh ấy có chuyện rất quan trọng nhất định phải làm rõ, chúng ta đừng quấy rầy.” Hình như muốn nghiệm chứng lời cô, Hà Tư Ca vừa nói xong, Phó Cẩm Hành lại mở miệng: “Con hỏi mẹ, có phải mẹ từng đi gặp Hoắc Tư Giai không?” Mai Lan bị hỏi ngẩn ra, vẻ mặt ngỡ ngàng
“Hoắc gì cơ? Hoắc..
Hoắc Tư Giai...” Ban đầu bà ta vẫn chưa nghĩ ra, sau đó, hình như Mai Lan nhớ đến cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi
Nhìn phản ứng của bà ta, Phó Cẩm Hành âm thầm siết chặt tay lại.
Nhất định bà ta biết Hoắc Tư Giai, xem ra, đúng là bà ta đã giấu mình làm chuyện bẩn thỉu gì rồi!
“Mẹ từng gặp cô ấy!” Lần này, giọng điệu Phó Cẩm Hành vô cùng chắc nịch
Trải qua luống cuống lúc đầu, Mai Lan không hổ là người từng gặp nhiều sóng to gió lớn, bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại, thậm chí còn kiêu căng hếch cằm lên như thường
Cho dù được bảo dưỡng tốt hơn nữa cũng hơn năm mươi tuổi rồi, bà ta vừa dùng sức, nếp nhăn trên cổ lập tức hiện ra, giống như từng sợi dây thừng nhỏ siết lấy sinh mạng
Phó Cẩm Hành thu hồi tầm mắt, có chút hỗn loạn nhìn về phía khác
Hẳn cảm thấy mất mặt, bởi vì mẹ hắn là một người phụ nữ ác độc vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào
Trên người hắn cũng chảy dòng máu của bà ta.
Hắn ghét cái cảm giác này
“Sao tự dưng con lại nhớ đến cái con nhỏ đó? Đúng, mẹ từng gặp cô ta, là rất nhiều năm trước, hơn mười năm rồi.”
Mai Lan đứng thẳng lên, giơ tay lên vén tóc
Vừa rồi bà ta đang ngủ, ngay cả tóc cũng bị xẹp xuống
“Rốt cuộc mẹ đã làm gì?” Phó Cẩm Hành vừa nghe thấy bà ta chính miệng thừa nhận, không nén nổi tức giận
Không ai hiểu mẹ bằng con, hắn gần như có thể đoán được thủ đoạn của Mai Lan đáng sợ thế nào.
“Khoảng thời gian đó, cả ngày không thấy bóng dáng con đâu cả, mẹ vốn cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là con đi ra ngoài chơi với bạn
Ai ngờ có người nói với mẹ là nhìn thấy con và một cô gái trẻ tuổi đi khám thai ở bệnh viện phụ sản! Cho nên, có một ngày mẹ nhân lúc con không có ở đó liền đi gặp cô ta.”
Mai Lan dùng giọng điệu vô cùng thản nhiên.
“Sau đó thì sao?”
Phó Cẩm Hành rít mấy chữ ra khỏi kẽ răng.
“Sau đó cái gì! Sau đó mẹ đã gặp được cô ta rồi, mẹ biết con trai mẹ mới mười tám tuổi đã làm người ta có bầu, con tiểu tiện nhân đó còn muốn sinh đứa bé ra nữa!”
Vẻ mặt Mai Lan đột nhiên kích động, bà ta quát lên.
Hình như bà ta lập tức nghĩ đến Hoàng Ảnh, lại nghĩ đến Phó Trí Uyên mới kết hôn với mình không lâu đã tìm tình nhân ở bên ngoài.
Các mối quan hệ của từng người ở trong đầu bà ta bắt đầu trở nên vô cùng hỗn loạn, hình ảnh không ngừng hiện lên trước mắt khiến Mai Lan điên cuồng hét lên: “Cô ta muốn sinh con trai, trói buộc con, sau đó gả vào nhà họ Phó! Mẹ không cho phép, mẹ tuyệt đối không cho phép!”
Phó Cẩm Hành gầm lên: “Đứa bé trong bụng cô ấy không phải là của con!” Hiển nhiên Mai Lan không tin: “Không phải là của con? Ngày nào con cũng chạy qua chăm sóc cô ta làm gì? Con thần kinh à?”
Phó Cẩm Hành cảm thấy một lời khó mà nói hết được
Hẳn biết với tình hình lúc đó, mình bỏ tiền bỏ sức, quả thực rất dễ khiến người khác hiểu lầm
Nhưng Hoắc Tư Giai đã như vậy rồi, nếu như hắn còn không quan tâm, cô ấy và đứa bé trong bụng tuyệt đối sẽ chết
Hai mạng người, Phó Cẩm Hành không thờ ơ được
“Con nói rồi, đứa bé không phải là của con, mẹ không có tư cách đi tìm cô ấy!” Phó Cẩm Hành siết chặt tay, lớn tiếng gào lên
Liên tưởng đến phản ứng năm đó của Hoắc Tư Giai, còn lời cô ta nói, Mai Lan cũng không nhịn được ngập ngừng: “Chẳng lẽ, thật sự không phải là của con...”
Bà ta vẫn nhớ mình đến bệnh viện Santa Maria Ann, tìm được phòng bệnh của cô gái kia
Nhìn cô gái đó rất gầy yếu, mặc dù mang thai, nhưng mặt và người lại không bị béo lộ ra, vẻ mặt còn có chút sầu muộn, giống như một người đẹp bị bệnh
Mai Lan nhìn một cái là xác định ngay nhất định có ả này quyến rũ con trai mình
Mặc dù Hoắc Tư Giai thể thốt phủ nhận nói đứa bé không phải là con của Phó Cẩm Hành, nhưng Mai Lan căn bản không tin, Không chỉ như vậy, bà ta còn tìm đến bác sĩ
“Bà Phó, đứa bé là của ai, tôi..
tôi cũng không rõ.” Bác sĩ khó xử nói.
“Làm sao để giám định được đứa bé này có phải là con của con trai tôi không?”
Mai Lan hỏi
Bác sĩ nói với bà ta, bây giờ đã có phương pháp khoa học kỹ thuật giám định, đợi thai nhi đến tháng nhất định là có thể rút nước ối, tiến hành giám định quan hệ huyết thống
Nhưng lúc thai nhi quá nhỏ, không có cách nào tiến hành được
Ngoài ra, phương pháp này cũng có ảnh hưởng nhất định với thai nhi, có thể sẽ gây ảnh hưởng đến mẹ và con, dẫn đến sinh non
Hoắc Tư Giai khăng khăng đứa bé không phải là con của Phó Cẩm Hành, nhưng sau khi nghe bác sĩ nói xong, cô ấy không chịu đi chọc lấy nước ổi, lo lắng ảnh hưởng đến đứa bé
“Sau khi sinh ra, mọi người muốn giám định người thân thể nào cũng được, cháu thể đứa bé không phải là con của cậu ấy!”
Hoắc Tư Giai cầu xin Mai Lan, thậm chí quỳ xuống
“Đợi sinh ra rồi còn có thể nhét lại à? Tôi nói cho cô biết, loại phụ nữ giống như cô, tôi gặp nhiều rồi
Tự cho là mình xinh đẹp, trong bụng đầy mưu mô, muốn dựa vào con mà để nửa đời sau của mình được sống sung sướng...” Mai Lan lớn tiếng khiển trách, sau đó bảo bác sĩ đi sắp xếp phẫu thuật phá thai.
“Nhất định phải bỏ đứa bé! Tôi sẽ không để cô sinh nó ra, cho dù đợi mấy tháng, tôi cũng không đợi được
Con trai tôi không thể bị người phụ nữ như cố hại, nó vẫn còn trẻ, nếu như để người ta biết mười tám tuổi nó đã làm cha sẽ bị mọi người chế nhạo chết!”
Bà ta lạnh lùng nói, đẩy Hoắc Tư Giai ra.
Chuyện cũ giống như thước phim cũ xuất hiện trước mắt Mai Lan.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Hơn nữa, các vệ sĩ bên cạnh hắn đều cao khoảng mét tám, càng khiến “hắn” trông thấp bé hơn
“Nếu như cậu muốn biết thì đi hỏi mẹ cậu đi, xem bà ta có muốn nói cho cậu biết không.” Sau khi để lại lời này, Minh Duệ Tư rời đi.
Phó Cẩm Hành vẫn muốn đuổi theo, nhưng hiển nhiên những vệ sĩ kia không phải ăn chay, lập tức hung ác nhìn về phía hắn, dường như bất lúc nào cũng có thể ra tay.
Lần này, đổi thành Hà Tư Ca kéo hắn lại
Bọn họ đến một mình, không mang theo nhiều người, nếu như cứng rắn quá, người thua thiệt chỉ là mình
“Được rồi, để cô ta đi đi, chúng ta cũng về thôi, em không muốn ở lại đây một giây nào nữa!” Hà Tư Ca nhẹ giọng nói
Đợi bọn họ lên xe, Phó Cẩm Hành mở bản đồ trực tuyến ra, điểm đích là trung tâm điều dưỡng thần kinh mà Mai Lan đang ở
Cô kinh ngạc: “Đã muộn thế này rồi, anh vẫn muốn đi sao?” Lái xe từ thành phố đến nơi đó phải hơn hai tiếng đồng hồ
Lúc đến nơi, có lẽ phần lớn bệnh nhân đều đã ngủ rồi, chỉ sợ bác sĩ trực ban cũng sẽ không cho phép bọn họ vào thăm
“Nếu không đi, anh sợ cả đêm anh sẽ không ngủ được.” Phó Cẩm Hành trầm giọng nói, sau đó khởi động xe
Đợi bọn họ đến trung tâm điều dưỡng thần kinh đã là mười một giờ tối
Theo quy định, giờ này người đến thăm căn bản không thể vào
Có điều, thân phận của Phó Cẩm Hành đặc biệt, sau khi gọi một cuộc điện thoại, bác sĩ trực ban vẫn cho hắn và Hà Tư Ca vào.
Mai Lan và cô Lan đã nghỉ ngơi rồi, nghe thấy tiếng, hai người đều ngồi dậy, vẻ mặt kinh ngạc
Đợi bọn họ mặc quần áo xong, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đã nhanh chóng đẩy cửa phòng ra và đi vào
“Đã muộn thế này rồi, sao hai đứa lại chạy đến đây?” Cửa phòng vừa mở ra, khí lạnh ở hành lang tràn vào, cô Lan vội vàng đi đun nước, muốn cho bọn họ uống chút nước nóng, làm ấm cơ thể
“Cô Lan, cổ đừng vội, chúng cháu không lạnh, trong xe có điều hòa.” Hà Tư Ca kéo tay cô Lan, kéo bà ấy sang một bên
Phó Cẩm Hành đứng thẳng người, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Mai Lan: “Con có chuyện muốn hỏi mẹ.” Nửa đêm nửa hôm hẳn xuất hiện không chút báo trước, Mai Lan biết nhất định là đã có chuyện xảy ra
Nếu không, Phó Cẩm Hành sẽ không đích thân đến đây
“Lại sao nữa?” Qua một khoảng thời gian chữa trị, tình hình của Mai Lan đã tốt hơn nhiều rồi
Bây giờ nhìn bà ta gần như không có gì khác với người bình thường
Đương nhiên, trạng thái tinh thần của bà ta vẫn tương đối có vấn đề, không chịu nổi kích thích, cho nên vẫn cần phải tiếp tục ở nơi này, kiên trì chữa trị
Thấy Phó Cẩm Hành dẫn theo Hà Tư Ca đến đây vào đêm hôm khuya khoắt, Mai Lan đã không vui lắm rồi, lại nghe thấy giọng điệu của Phó Cẩm Hành, bà ta càng tức giận không có chỗ phát tiết
Nhiều ngày như vậy hắn không đến thăm bà ta, vừa đến đã có vẻ mặt thế này, đây là thái độ của người làm con trai nên có à? “Đúng rồi, chuyện lần trước con bảo mẹ làm, mẹ đã làm theo lời con dặn dò rồi, kết quả thế nào?” Ý Mai Lan là Phó Cẩm Hành nói với bà ta trong điện thoại, nếu như Phó Trí Hán đến tìm mình thì thể hiện ngạo mạn một chút, cố ý nói một số lời kích thích ông ta
Ban đầu bà ta không đồng ý, cho đến lúc hắn nói mình đã biết Phó Trí Hán nằm trong tay một đống ảnh và video dùng để uy hiếp
Lúc này Mai Lan mới biết, giấy không gói được lửa
Xem ra, chuyện của bà ta đã gần đến mức ai cũng biết rồi..
Phó Trí Uyên, Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca..
đều biết cả! Cho nên, Mai Lan chỉ có thể phối hợp
“Thất bại rồi, ông ta rất cẩn thận, đã nghi ngờ từ trước
Người con sai đi không lấy được ảnh, còn để lộ thân phận của mình.”
Phó Cẩm Hành bình tĩnh nói kết quả này với Mai Lan.
Dù sao cũng không có gì mà giấu, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ biết.
“Quả nhiên, ha, biết ngay cái con nhỏ đó không làm được chuyện lớn mà!”
Hình như Mai Lan đã sớm đoán được, cong khóe miệng lên thành một nụ cười châm biếm, vẻ mặt xem thường
“Cô ấy thất bại, đối với mẹ mà nói cũng không phải chuyện gì tốt, cần gì phải làm Gia Cát Lượng sau khi sự việc xảy ra? Nếu như ban đầu mẹ cảm thấy không được, tại sao lúc đó không chủ động nói ra, cứ phải đợi đến bây giờ mới châm chọc?” Không chiếu theo bà ta nữa, Phó Cẩm Hành lạnh lùng hỏi ngược lại
Bị hắn bật lại mấy câu ngay trước mặt, sắc mặt Mai Lan lập tức trở nên khó coi
Cô Lan ngồi trên sô pha hình như có chút lo lắng, bà định đứng lên nói mấy câu xoa dịu bầu không khí, tránh cho Phó Cẩm Hành và Mai Lan lại cãi nhau
Từ trong thâm tâm, bà vẫn hướng về Mai Lan, nhưng lại thương yêu Phó Cẩm Hành, coi hắn như con trai, cho nên không hy vọng mẹ con bọn họ thật sự có khoảng cách.
“Cố Lan.”
Hà Tư Ca kéo tay cô Lan lại, khẽ lắc đầu với bà.
Cô Lan biết, dù sao mình cũng chỉ là người ngoài, can dự vào sẽ hỏng chuyện
Hà Tư Ca thấy bà hiểu ý mình, lại gật đầu với cô Lan, thấp giọng nói: “Anh ấy có chuyện rất quan trọng nhất định phải làm rõ, chúng ta đừng quấy rầy.” Hình như muốn nghiệm chứng lời cô, Hà Tư Ca vừa nói xong, Phó Cẩm Hành lại mở miệng: “Con hỏi mẹ, có phải mẹ từng đi gặp Hoắc Tư Giai không?” Mai Lan bị hỏi ngẩn ra, vẻ mặt ngỡ ngàng
“Hoắc gì cơ? Hoắc..
Hoắc Tư Giai...” Ban đầu bà ta vẫn chưa nghĩ ra, sau đó, hình như Mai Lan nhớ đến cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi
Nhìn phản ứng của bà ta, Phó Cẩm Hành âm thầm siết chặt tay lại.
Nhất định bà ta biết Hoắc Tư Giai, xem ra, đúng là bà ta đã giấu mình làm chuyện bẩn thỉu gì rồi!
“Mẹ từng gặp cô ấy!” Lần này, giọng điệu Phó Cẩm Hành vô cùng chắc nịch
Trải qua luống cuống lúc đầu, Mai Lan không hổ là người từng gặp nhiều sóng to gió lớn, bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại, thậm chí còn kiêu căng hếch cằm lên như thường
Cho dù được bảo dưỡng tốt hơn nữa cũng hơn năm mươi tuổi rồi, bà ta vừa dùng sức, nếp nhăn trên cổ lập tức hiện ra, giống như từng sợi dây thừng nhỏ siết lấy sinh mạng
Phó Cẩm Hành thu hồi tầm mắt, có chút hỗn loạn nhìn về phía khác
Hẳn cảm thấy mất mặt, bởi vì mẹ hắn là một người phụ nữ ác độc vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào
Trên người hắn cũng chảy dòng máu của bà ta.
Hắn ghét cái cảm giác này
“Sao tự dưng con lại nhớ đến cái con nhỏ đó? Đúng, mẹ từng gặp cô ta, là rất nhiều năm trước, hơn mười năm rồi.”
Mai Lan đứng thẳng lên, giơ tay lên vén tóc
Vừa rồi bà ta đang ngủ, ngay cả tóc cũng bị xẹp xuống
“Rốt cuộc mẹ đã làm gì?” Phó Cẩm Hành vừa nghe thấy bà ta chính miệng thừa nhận, không nén nổi tức giận
Không ai hiểu mẹ bằng con, hắn gần như có thể đoán được thủ đoạn của Mai Lan đáng sợ thế nào.
“Khoảng thời gian đó, cả ngày không thấy bóng dáng con đâu cả, mẹ vốn cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là con đi ra ngoài chơi với bạn
Ai ngờ có người nói với mẹ là nhìn thấy con và một cô gái trẻ tuổi đi khám thai ở bệnh viện phụ sản! Cho nên, có một ngày mẹ nhân lúc con không có ở đó liền đi gặp cô ta.”
Mai Lan dùng giọng điệu vô cùng thản nhiên.
“Sau đó thì sao?”
Phó Cẩm Hành rít mấy chữ ra khỏi kẽ răng.
“Sau đó cái gì! Sau đó mẹ đã gặp được cô ta rồi, mẹ biết con trai mẹ mới mười tám tuổi đã làm người ta có bầu, con tiểu tiện nhân đó còn muốn sinh đứa bé ra nữa!”
Vẻ mặt Mai Lan đột nhiên kích động, bà ta quát lên.
Hình như bà ta lập tức nghĩ đến Hoàng Ảnh, lại nghĩ đến Phó Trí Uyên mới kết hôn với mình không lâu đã tìm tình nhân ở bên ngoài.
Các mối quan hệ của từng người ở trong đầu bà ta bắt đầu trở nên vô cùng hỗn loạn, hình ảnh không ngừng hiện lên trước mắt khiến Mai Lan điên cuồng hét lên: “Cô ta muốn sinh con trai, trói buộc con, sau đó gả vào nhà họ Phó! Mẹ không cho phép, mẹ tuyệt đối không cho phép!”
Phó Cẩm Hành gầm lên: “Đứa bé trong bụng cô ấy không phải là của con!” Hiển nhiên Mai Lan không tin: “Không phải là của con? Ngày nào con cũng chạy qua chăm sóc cô ta làm gì? Con thần kinh à?”
Phó Cẩm Hành cảm thấy một lời khó mà nói hết được
Hẳn biết với tình hình lúc đó, mình bỏ tiền bỏ sức, quả thực rất dễ khiến người khác hiểu lầm
Nhưng Hoắc Tư Giai đã như vậy rồi, nếu như hắn còn không quan tâm, cô ấy và đứa bé trong bụng tuyệt đối sẽ chết
Hai mạng người, Phó Cẩm Hành không thờ ơ được
“Con nói rồi, đứa bé không phải là của con, mẹ không có tư cách đi tìm cô ấy!” Phó Cẩm Hành siết chặt tay, lớn tiếng gào lên
Liên tưởng đến phản ứng năm đó của Hoắc Tư Giai, còn lời cô ta nói, Mai Lan cũng không nhịn được ngập ngừng: “Chẳng lẽ, thật sự không phải là của con...”
Bà ta vẫn nhớ mình đến bệnh viện Santa Maria Ann, tìm được phòng bệnh của cô gái kia
Nhìn cô gái đó rất gầy yếu, mặc dù mang thai, nhưng mặt và người lại không bị béo lộ ra, vẻ mặt còn có chút sầu muộn, giống như một người đẹp bị bệnh
Mai Lan nhìn một cái là xác định ngay nhất định có ả này quyến rũ con trai mình
Mặc dù Hoắc Tư Giai thể thốt phủ nhận nói đứa bé không phải là con của Phó Cẩm Hành, nhưng Mai Lan căn bản không tin, Không chỉ như vậy, bà ta còn tìm đến bác sĩ
“Bà Phó, đứa bé là của ai, tôi..
tôi cũng không rõ.” Bác sĩ khó xử nói.
“Làm sao để giám định được đứa bé này có phải là con của con trai tôi không?”
Mai Lan hỏi
Bác sĩ nói với bà ta, bây giờ đã có phương pháp khoa học kỹ thuật giám định, đợi thai nhi đến tháng nhất định là có thể rút nước ối, tiến hành giám định quan hệ huyết thống
Nhưng lúc thai nhi quá nhỏ, không có cách nào tiến hành được
Ngoài ra, phương pháp này cũng có ảnh hưởng nhất định với thai nhi, có thể sẽ gây ảnh hưởng đến mẹ và con, dẫn đến sinh non
Hoắc Tư Giai khăng khăng đứa bé không phải là con của Phó Cẩm Hành, nhưng sau khi nghe bác sĩ nói xong, cô ấy không chịu đi chọc lấy nước ổi, lo lắng ảnh hưởng đến đứa bé
“Sau khi sinh ra, mọi người muốn giám định người thân thể nào cũng được, cháu thể đứa bé không phải là con của cậu ấy!”
Hoắc Tư Giai cầu xin Mai Lan, thậm chí quỳ xuống
“Đợi sinh ra rồi còn có thể nhét lại à? Tôi nói cho cô biết, loại phụ nữ giống như cô, tôi gặp nhiều rồi
Tự cho là mình xinh đẹp, trong bụng đầy mưu mô, muốn dựa vào con mà để nửa đời sau của mình được sống sung sướng...” Mai Lan lớn tiếng khiển trách, sau đó bảo bác sĩ đi sắp xếp phẫu thuật phá thai.
“Nhất định phải bỏ đứa bé! Tôi sẽ không để cô sinh nó ra, cho dù đợi mấy tháng, tôi cũng không đợi được
Con trai tôi không thể bị người phụ nữ như cố hại, nó vẫn còn trẻ, nếu như để người ta biết mười tám tuổi nó đã làm cha sẽ bị mọi người chế nhạo chết!”
Bà ta lạnh lùng nói, đẩy Hoắc Tư Giai ra.
Chuyện cũ giống như thước phim cũ xuất hiện trước mắt Mai Lan.
Bình luận facebook