• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-87

Chương 88: Tôi không hề ăn vụng ở bên ngoài




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
66365.png

Xem ảnh 2
66365_2.png
“Dĩ nhiên, tôi luôn khỏe mạnh, tại sao không thể có con?”



Nghe thấy vấn đề của Minh Duệ Viễn, Minh Đạt khinh bỉ nhìn cậu ta giống như đang nhìn một kẻ ngu



“Tôi chưa bao giờ nghe thấy ông nhắc đến.”



Minh Duệ Viễn thấp giọng lẩm bẩm một câu.



Trong ấn tượng, Minh Duệ Tư cũng chưa hề nhắc đến nửa câu



Còn “hắn” có biết hay không, Minh Duệ Viễn càng không rõ



“Muộn rồi, nói gì cũng muộn rồi.” Chỉ thấy Minh Đạt bỗng nhiên cúi thấp gương mặt vốn xơ xác tiêu điều xuống, vẻ mặt thể lương, đôi mắt đã đục ngầu kia trong nháy mắt hiện đầy ai oán



Mặc dù có đế quốc Minh Thị khổng lồ này, nhưng nhìn bề ngoài, Minh Đạt cũng không trẻ hơn người cùng tuổi bao nhiêu



Ngược lại, nhìn ông ta còn già hơn



Trên gương mặt góc cạnh đã lặng lẽ có thêm rất nhiều nếp nhăn sâu, nhìn thoáng qua khiến người ta cảm thấy dữ tợn



“Tôi thậm chí không biết sự tồn tại của đứa bé đó..



đến lúc tôi biết, nó đã chết rất lâu rồi..



Người phụ nữ độc ác đó phản bội tôi, ngay cả con của chúng tôi mà bà ta cũng không bỏ qua! Vì theo đuổi vinh hoa phú quý, vì có thể gả vào nhà họ Phó, bà ta lại...”



Minh Đạt kích động hai tay run rẩy, không nói được nốt phần sau



Mặc dù vẫn chưa quá rõ, nhưng Minh Duệ Viễn nghe vẫn hiểu đại khái, cũng đã biết tại sao Minh Đạt lại thù hận người nhà họ Phó như vậy.



Muốn lật đổ Phó Thị thì không tránh được Phó Cẩm Hành



Cho nên, nếu như muốn lấy lại công đạo, thì không thể không đối địch với Phó Cẩm Hành



Cuối cùng Minh Duệ Viễn cũng hiểu được quan hệ phức tạp trong này



Có điều, đối với cậu ta mà nói, chuyện này không quan trọng.



Việc cậu ta phải làm chính là đợi bọn họ đầu đá lẫn nhau chỉ còn lại chút hơi tàn, ung dung làm ngư ông đắc lợi, quét dọn chiến trường, giành được toàn bộ chiến lợi phẩm.



Trước đó, Minh Duệ Viễn biết, việc duy nhất mình có thể làm chính là giữ thực lực, che giấu dã tâm.



Cậu ta rất rõ Minh Đạt coi thường mình.



Như vậy cũng tốt



“Hừ, cậu đang nghĩ gì thế hả?” Thấy Minh Duệ Viễn không nói gì, Minh Đạt lạnh lùng mở miệng nói: “Ở trước mặt tôi, thu ngay những tâm tư nực cười của cậu lại đi! Nói cho cậu biết, đối với tôi mà nói, cậu chỉ là một thằng nhóc miệng còn hội sữa mà thôi, tôi giữ lại mạng cậu là nể tình cậu vẫn còn hữu dụng



Nếu cậu dám suy nghĩ linh tinh thì đừng trách tôi thưởng cho cậu một viên đạn!”



Ông ta nói được là làm được



Nghe vậy, Minh Duệ Viễn chỉ đành cung kính trả lời: “Tôi biết rồi.” Minh Đạt hừ một tiếng, rời đi



Nghe thấy tiếng ông ta đập cửa bỏ đi, Minh Duệ Viễn mới trầy trật đứng lên.



Khó khăn lắm cậu ta mới kéo lê được cơ thể nặng nề, ném mình lên xô pha, giơ cánh tay không ngừng run rẩy kia lên nhìn mu bàn tay sưng đỏ



“Một ngày nào đó..



tôi sẽ đòi lại tất cả...” Minh Duệ Viễn híp mắt lại, lẩm bẩm với không khí



Vẻ mặt cậu ta lúc này hoàn toàn không giống một thiếu niên đơn thuần, mà giống một kẻ báo thù bị thù hận bủa vây hơn.



Bệnh viện



Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu của Tỉnh Tỉnh lúc ngủ, trái tim Mạnh Tri Ngự mềm nhũn



Có lúc, thậm chí cô còn nghi ngờ tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi



Con gái bảo bối của cô vẫn khỏe mạnh, bình an.



Thế nhưng thực tế quá tàn khốc, trời không chiều lòng người



“Con ngủ rồi, chúng ta về thu dọn đồ đạc trước đi.” Phó Cẩm Hành đi tới khoác vai Mạnh Tri Ngư, nhẹ giọng nói bên tai cô



Dù sao cũng sắp đi xa một chuyến, phải chuẩn bị đồ đạc, hơn nữa, tương lai phải đối mặt với cái gì, cũng không ai biết, chuẩn bị càng đầy đủ càng tốt.



Hai người về đến nhà nói với chị Bình một tiếng, bảo chị ấy chăm sóc Tân Tân thật tốt, ngộ nhỡ có chuyện gì thì đi tìm Triệu Tuyết Lệ hoặc là Lạc Tuyết.



Trừ hai người bọn họ ra, bây giờ Mạnh Tri Ngư không tin ai nữa, bao gồm cả Bạch Hải Đường.



Không phải là cô cảm thấy Bạch Hải Đường sẽ làm gì, nhưng nghĩ đến quan hệ của Bạch Hải Đường và Phó Cẩm Thiêm bây giờ, mọi việc vẫn nên cẩn thận



“Đừng lo, tôi sẽ sắp xếp người quanh biệt thự, tài xế Tiểu Triệu phụ trách đưa đón mọi người, tôi sẽ bảo cậu ấy ở dưới tầng.” Phó Cẩm Hành nói.



Chung sống lâu như vậy, chị Bình đã sớm coi nơi này thành nhà mình rồi, càng đừng nói là Phó Cẩm Hành là một ông chủ rất hào phóng, cũng vô cùng tôn kính chị ấy.



“Cô cậu yên tâm đi, có tôi ở đây, bọn nhỏ và gia đình sẽ không có chuyện gì đâu!” Đừng chỉ coi chị Bình là một người phụ nữ của gia đình như bao người phụ nữ khác, đến thời khắc mấu chốt, chị ấy không hề hàm hồ



Nghe Phó Cẩm Hành nói xong, chị Bình lại không hề hoảng hốt, ngược lại vô cùng bình tĩnh đi chuẩn bị bữa tối



Bọn họ ăn một bữa tối phong phú, sau đó nghỉ ngơi sớm



Sau khi tắm xong, Mạnh Tri Ngư lau khô tóc, nằm ở trên giường, mở mắt ngơ ngác nhìn trần nhà.



Cô luôn có dự cảm, chuyện này đi nhất định sẽ không dễ dàng.



“Ngủ đi.”



Phát hiện ra Mạnh Tri Ngư bất an, Phó Cẩm Hành trở mình, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, dựa đầu vào vai cô, nhẹ giọng nói



Sắc trời dần sáng, hai người không hẹn mà cùng tỉnh lại



Bọn họ đến sân bay, thời tiết cũng không tệ lắm, máy bay cất cánh đúng giờ



Chuyến bay mười mấy tiếng đối với Mạnh Tri Ngự mà nói như ngồi bàn chông, cô không ngừng dùng bản đồ điện tử tìm kiếm, kiểm tra tình hình xung quanh cái địa chỉ kia.



Nhưng kết quả tìm kiếm càng làm Mạnh Tri Ngư lo lắng



Tình hình đường phố khu đó vô cùng phức tạp, tương tự như “khu vực không ai quản lý”, đủ loại người, thậm chí có nhiều thế lực bang phái, lộ ra trạng thái không mấy thân thiện



Dưới điều kiện như vậy, bọn họ muốn tra rõ nguồn gốc những thứ thuốc kia căn bản là hy vọng hão huyền



Rồng mạnh không thắng nổi rắn nhà, có lẽ ở Trung Hải, Phó Cẩm Hành là một sự tồn tại không cần nghi ngờ, ai cũng nể mặt hắn, nhưng một khi đi đến chỗ khác thì chưa chắc



Cho nên, đến tận lúc máy bay hạ cánh, sắc mặt Mạnh Tri Ngư vẫn rất khó coi



Nhìn ra sự lo lắng của cô, Phó Cẩm Hành chủ động khuyên: “Đừng cảm thấy lo lắng vì những chuyện còn chưa xảy ra, có lúc, đi một bước tính một bước cũng là sáng suốt.” Cô biết hắn nói rất có lý, nhưng cô vẫn không nhịn được mà suy nghĩ linh tinh



Bọn họ tới khách sạn, nghỉ ngơi trước, sau đó thuê một chiếc xe, Phó Cẩm Hành đích thân lái xe, Mạnh Tri Ngư ngồi ở ghế phụ



Nhìn hai người giống như một đôi vợ chồng bình thường đi du lịch, không hề gây sự chú ý



Phó Cẩm Hành cố ý đi vòng vèo một vòng, lúc này mới lái đến địa chỉ Tiểu Hào cho.



Đó là một con phố khá huyên náo, loại người nào cũng có, vì tránh phiền phức nên Phó Cẩm Hành chỉ đành đỗ xe ở bãi đậu xe lộ thiên đầu đường, sau đó dắt Mạnh Tri Ngư cùng đi bộ qua đó.



Đến một tiệm thuốc người Hoa, hắn cẩn thận kiểm tra địa chỉ một lần rồi mới đẩy cửa đi vào.



Một bà cụ đang trông coi cửa hàng, vừa thấy có người tới, lập tức hỏi, giọng nói mang khẩu âm nước ngoài: “Chào cậu, tôi có thể giúp gì cho cậu?” Phó Cẩm Hành quan sát xung quanh, dáng vẻ tỏ ra như có chút quẫn bách.



“Chào bà, tôi muốn mua một ít thuốc cho vợ tôi



Vì sức khỏe không tốt nên cô ấy đã sẩy thai hai lần rồi, đều là ngoài ý muốn.”



Hắn nói ra cái cớ đã chuẩn bị từ trước, hy vọng có thể loại bỏ nghi ngờ của đối phương



Bà cụ vừa nghe thấy thế, lập tức nhìn về phía Mạnh Tri Ngư, trong ánh mắt mang chút thông cảm



Nhưng bà ta lại nhanh chóng lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không giúp được hai người, chuyện này cần phải đến bệnh viện chữa trị.” Phó Cẩm Hành lập tức nói: “Chúng tôi đã đi đến rất nhiều bệnh viện, chạy đến chạy đi rất nhiều nước rồi nhưng vẫn không có hiệu quả



Ngoài ra...” Hắn dịch lại gần, hạ thấp giọng: “Bà này, là một người bạn giới thiệu nơi này với tôi, anh ta nói với tôi, chỉ cần tôi đồng ý ra giá là có thể lấy được một số thuốc thần kỳ.” Phó Cẩm Hành cố ý ra vẻ thần bí, giống như vì chữa bệnh mà có thể không tiếc bất cứ giá nào



Mấy câu nói này quả nhiên có hiệu quả, bà cụ lại quan sát hai người bọn họ, định thông qua cách ăn mặc của đôi vợ chồng này mà phán đoán tình hình kinh tế.



Nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay Phó Cẩm Hành, cùng với trang sức Mạnh Tri Ngư đeo trên người, đôi mắt vốn đục ngầu ảm đạm của bà cụ sáng lên



Thuốc ở chợ đen không biết đắt hơn thuốc bình thường bao nhiêu lần, thông thường đều là vô giá



Cho nên chi phí cao như vậy cũng không phải là thứ người bình thường có thể chịu nổi.



Chính vì như vậy, người bán những thứ này đều là ba năm không bán hàng, một khi bán hàng thì đủ ăn đến ba năm, gặp được khách hàng mục tiêu, bọn họ sẽ không nỡ bỏ qua con cá lớn như vậy



Vào giờ phút này, ở trong mắt bà cụ, đôi vợ chồng đáng thương giàu có này chính là hai con cá béo, có thể bỏ ra một khoản tiền lớn



Bà ta nhìn về phía cửa, chắc chắn không có ai để ý mới gật đầu với Phó Cẩm Hành: “Đi theo tôi.”



Hóa ra ở phía sau tiệm thuốc còn có một cái kho



Trong kho có một lối đi dưới lòng đất, xuyên qua nó là có thể đến một con phố khác, nối thẳng tới một quán bar.



Nói cách khác, bọn họ có thể đi từ con phố này đến con phố khác mà không bị bất cứ ai nhìn thấy.



Dưới sự hướng dẫn của bà cụ, Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư đi tới quán bar kia



“Hai người ngồi đợi ở đây, tôi đi thông báo với ông chủ một tiếng.” Bà cụ dẫn bọn họ đến cửa phòng VIP, nhẹ giọng nói



Phó Cẩm Hành nhìn trái phải một vòng, tạm thời không phát hiện ra điều gì khác thường, hắn cố gắng bình tĩnh, mỉm cười nói: “Được, phiền bà rồi.”



Bà cụ đi rất nhanh, giống như một con mèo già, nhanh nhẹn mà cảnh giác.



Đợi bà ta đi rồi, Mạnh Tri Ngư mở miệng, mới vừa định nói gì đó đã bị Phó Cẩm Hành dùng ánh mắt ngắn lại.



Cô ngẩng đầu, phát hiện trong góc cách đó không xa có máy quay



Lưng Mạnh Tri Ngư rét lạnh, cô ngậm miệng lại.



Hai người đi vào phòng VIP, ngồi xuống xô pha



Bởi vì căng thẳng nên Phó Cẩm Hành nghe thấy hai hàm răng của Mạnh Tri Ngư dường như đang run rẩy và vào nhau



Hắn nắm tay cô, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ.”



Cô gật đầu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được



Ngay sau đó, ngoài cửa phòng VIP truyền tới một loạt tiếng bước chân, nghe hình như là năm, sáu người đàn ông đồng thời đi qua bên này



Đây không giống nhịp bước của bà cụ vừa rồi



Phó Cẩm Hành đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía cửa



Chẳng mấy đã có bốn người đàn ông cao lớn đi vào, nhìn dáng vẻ, chắc là vệ sĩ.



Lát sau, một người đàn ông phương Đông khoảng hơn ba mươi tuổi xuất hiện ở trong tầm mắt bọn họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom