Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-88
Chương 89: Cố ý thăm dò
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Không nghe nhầm chứ?! AS Làm loại chuyện đó... kéo lên giường... Hai câu này giống như tiếng sét không ngừng vang lên bên tại Hà Tư Ca, khiến cô lạnh toát từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu!
Chẳng lẽ, ngoài mặt Hà Nguyên Chính yêu thương bảo vệ, chiều chuộng Hà Thiên Nhu đủ điều, thật ra sau lưng lại làm loại chuyện không bằng cầm thú với cô ta? Nghĩ đến đây, trong lòng Hà Tư Ca không nhịn được lộ vẻ bất bình. Cô oán hận Hà Nguyên Chính, Đỗ Uyển Thu và Hà Thiên Nhu, cảm thấy ba người bọn họ có lỗi với mẹ và mình, chuyện này là thật, nhưng oán hận là một chuyện, biết được Hà Thiên Nhu bị làm nhục lại là một chuyện khác.
Chẳng trách nhìn bề ngoài Hà Thiên Nhu điềm đạm nho nhã ngoan ngoãn, nhưng có những lúc nói chuyện lại khiến người ta cảm thấy cô ta bị tâm thần.
Đặt điện thoại xuống, Hà Tư Ca đứng ngồi không yên.
Cô không quan tâm đến sống chết của Đỗ Uyển Thu, nhưng bây giờ hình như trạng thái tinh thần của Hà Thiên Nhu có vấn đề, ngộ nhỡ thật sự gây ra phiền phức gì...
Do dự một chút, Hà Tư Ca vẫn quyết định đi tìm Phó Cẩm Hành. Đợi cô nói xong, hiển nhiên Phó Cẩm Hành cũng bất ngờ: “Thật hay giả vậy? Sao nghe lại khó tin như vậy, không phải lại là cạm bẫy gì chứ!” Rất hiển nhiên, hắn không tin lý do của Hà Thiên Nhu. “Cô ta lải nhải ở trong điện thoại, nhưng em cảm thấy Hà Thiên Nhu không hề giống đang nói dối. Anh nghĩ xem, trước đó cô ta chủ động giao chiếc USB của Phòng Thư Dương cho em, không phải là hy vọng em ra mặt kiềm chế Đỗ Uyển Thu sao? Kết quả em không làm gì cả, nên cô ta không đợi được nữa rồi!” Hà Tư Ca cau mày, lúc đó cô nghĩ Hà Thiên Nhu muốn lợi dụng cô, nhưng cô lại không hành động.
“Đó là mẹ ruột cô ta.” Phó Cẩm Hành do dự nói. “Có lúc, sự tổn thương đến từ người thân nhất mới là sâu sắc nhất.” Hà Tư Ca buột miệng nói ra.
Sau đó, cô nhìn thấy mặt Phó Cẩm Hành biến sắc. Hà Tư Ca vội vàng giải thích: “Cái đó, em không có ý gì khác.”
Hắn lắc đầu: “Không sao. Em nói rất đúng. Có điều, theo anh nghĩ thì trước tiên đừng vội báo cảnh sát, sai người âm thầm đi điều tra một chút xem Hà Thiên Nhu dừng chân ở đâu đã.”
Cô ta là một cô gái trẻ, một thân một mình, không thể nào chạy quá xa, có lẽ là ở trong một cái khách sạn nào đó. Chỉ sau đó thôi, suy đoán của Phó Cẩm Hành đã được chứng thực... Hà Thiên Nhu chạy đến một khách sạn, thuê một phòng, nghe nói cô cho tiền típ tiền rất hào phóng, nhưng mấy ngày liên tục đều từ chối quét dọn phòng, đã mấy ngày nhân viên vệ sinh của khách sạn chưa vào đó rồi.
Có điều, liên quan đến vấn đề riêng tư của khách, khách sạn cũng không thể miễn cưỡng. “Cô ta lén lén lút lút trốn trong khách sạn là muốn làm gì?” Sau khi lấy được những tin tức này, Hà Tư Ca vô cùng nghi ngờ, chẳng lẽ Hà Thiên Nhu muốn tự sát trong khách sạn ư? “Không biết.” Hình như Phó Cẩm Hành không quá hứng thú với chuyện này, theo hắn thấy, cả nhà bọn họ sống hay chết đều không liên quan đến mình, không cần phí tâm.
Có điều, hắn cũng biết, dù sao Hà Tư Ca cũng là con gái ruột của Hà Nguyên Chính, nếu như ông ta xảy ra chuyện, cô khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng. “Anh bảo Tào Cảnh Đồng cùng em qua đó xem sao.” Cân nhắc một lúc, Phó Cẩm Hành chủ động nói.
Ngoài miệng Hà Tư Ca không nói gì, nhưng trong lòng cũng muốn đi, vừa nghe thấy Phó Cẩm Hành mở miệng, cô vui mừng: “Được, được, vậy bọn em qua đó...”
Thấy cô như vậy, Phó Cẩm Hành lại không yên tâm. “Bỏ đi, anh đi cùng hai người qua đó, tránh xảy ra chuyện.” Mặc dù ngồi xe lăn không tiện lắm, nhưng khi thể của Phó Cẩm Hành vẫn còn đó, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, Hà Tư Ca cũng không đến nỗi quá hoảng loạn. “Chồng, anh thật tốt!”
Hà Tư Ca hôn lên má hắn một cái, không quên dùng thể tiến công ngọt ngào. Thật ra cô hy vọng Phó Cẩm Hành đi cùng mình, nhưng lại sợ hắn không vui, bây giờ hắn chủ động đề nghị, đương nhiên Hà Tư Ca vui rồi.
Trên đường đi, Hà Tư Ca không ngừng gọi điện thoại cho Hà Nguyên Chính, hy vọng ông ta có thể đích thân ra mặt nói rõ ràng. Nếu như điều Hà Thiên Nhu nói là thật, vậy thì cô ta đi đến bước này, Hà Nguyên Chính phải chịu trách nhiệm rất lớn.
“Gọi được, nhưng không có ai nghe máy.” Hà Tư Ca có chút lo lắng, trong lòng dấy lên một dự cảm không tốt.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ cảm thấy dường như sắp xảy ra chuyện gì đó. “Gọi điện thoại cho Đỗ Uyển Thu hoặc là Phùng Thư Dương, nói địa chỉ cho bọn họ, đi hay không là chuyện của bọn họ.” Phó Cẩm Hành suy nghĩ một chút, quả quyết đưa ra quyết định.
“Đúng.” Không sai, Hà Tư Ca vô trán, đúng là mình cuống đến váng đầu rồi, chỉ quan tâm tìm Hà Nguyên Chính, suýt nữa quên mất còn có một người như Đỗ Uyển Thu. “Tắt máy rồi. Điện thoại của bà ta, điện thoại của Phòng Thư Dương, điện thoại của Hà Thiên Nhu đều đồng thời tắt máy.” Lần này Hà Tư Ca hoàn toàn ngẩn ra, cô cảm thấy đây tuyệt đối không phải là trùng hợp. Lúc cổ và Hà Thiên Nhu nói chuyện với nhau đã là sáu tiếng trước. Trong sáu tiếng đó, cô không có bất cứ tin tức gì liên quan đến Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu, bọn họ cũng không tìm cô nữa. “Liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tiểu Triệu, phiền cậu lại nhanh thêm chút nữa, chúng ta phải mau qua đó!” Càng lúc Hà Tư Ca càng cảm thấy bất an, cô giục tài xế.
Trên thực tế, ngay cả Phó Cẩm Hành cũng không bình tĩnh được như trước nữa. Ba người này cùng mất liên lạc, điều này đã đủ để chứng minh vấn đề rồi.
Nhưng hắn cảm thấy, Hà Thiên Nhu chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt, chẳng lẽ thật sự muốn ra tay với cha mẹ ruột và cha nuôi của mình à?
Đến khách sạn, Tào Cảnh Đồng đi hỏi thăm thông tin ở chỗ lễ tân trước, nhưng chỉ nhận được trả lời là không thể cung cấp thông tin riêng tư liên quan đến khách hàng.
Cậu ta cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
Ngay sau đó, lễ tân lập tức nhận được điện thoại. Tức thì, Tào Cảnh Đồng đã lấy được thông tin hữu dụng, hóa ra là vào mấy tiếng trước, Hà Nguyên Chính đến khách sạn, đại khái một tiếng sau đó, Phùng Thư Dương và Đỗ Uyển Thu cũng chạy đến.
Căn cứ vào lịch sử ghi lại ở camera khách sạn, tất cả bọn họ đều vào phòng của Hà Thiên Nhu, đến giờ vẫn chưa thấy đi ra.
Trong khoảng thời gian đó, Hà Thiên Nhu gọi điện thoại cho phục vụ phòng, gọi rất nhiều đồ ăn, còn có một chai rượu vang giá trị không rẻ.
“Bốn người bọn họ còn có tâm tình ăn ăn uống uống à?”
Nghe đến đây, Hà Tư Ca vô cùng kinh ngạc. Sắc mặt Phó Cẩm Hành thì sa sầm lại, đợi lễ tân nói xong, hắn cau mày, nói thẳng: “Phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, mau đi thông báo cho bảo vệ khách sạn, chúng tôi đi lên đó trước, bảo bọn họ mau qua đó.”
Tào Cảnh Đồng gật đầu: “Vâng, tôi đi thông báo cho bảo vệ.”
Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca vội vàng vào thang máy dành cho khách, nhìn con số trước mặt đang tăng dần lên, sự bất an trong lòng hai người cũng trào dâng mãnh liệt.
“Ting...”
Thang máy dừng lại, Hà Tư Ca đẩy xe lăn của Phó Cẩm Hành, cùng hắn bước lên thảm, đi đến phòng của Hà Thiên Nhu, dọc theo hành lang yên tĩnh dị thường.
Trong hành lang, ngay cả một người cũng không có, dường như mỗi bước lại cách cái chết gần hơn một chút. Đến khi đứng ngay trước cửa, Hà Tư Ca hít sâu một hơi rồi bấm chuông. Cô như sợ người ở bên trong không nghe thấy, nên không ngừng bấm chuông mãi cho đến khi bị Phó Cẩm Hành giữ tay lại.
Hắn nhẹ giọng nói: “Bình tĩnh, đừng kích động cô ta.”
Lúc này Hà Tư Ca mới như bị bỏng, vội vàng rụt tay lại.
Qua khoảng năm phút, Hà Thiên Nhu mới đi ra mở cửa. Cửa phòng vừa mở ra, nhìn rõ người trước mặt, Hà Tư Ca lập tức hít một hơi lạnh: “Cô...” Chỉ thấy Hà Thiên Nhu mặc một chiếc váy dài màu trắng, xõa mái tóc dài màu đen, thoạt nhìn không có bất cứ điểm gì khác với bình thường, trừ...
Trừ một vết màu đỏ lớn trên ngực cô ta. Màu đỏ trên nền trắng, cực kỳ chói mắt. “Làm gì thế? Đó là rượu vang đổ vào, không phải máu, dọa chị rồi à?”
Nhìn thấy phản ứng của Hà Tư Ca, Hà Thiên Nhu nham hiểm hỏi.
Hà Tư Ca cố gắng bình phục tâm trạng, bình tĩnh lại: “Tôi biết ba người bọn họ đều ở đây, cô cũng cho chúng tôi vào đi.” Nói xong, có bổ sung thêm một câu: “Trước đó cô chủ động gọi điện thoại cho tôi, không phải cũng là có chút tín nhiệm tối à? Nếu tôi đã đến rồi, vậy cô cũng không có lý do gì từ chối tối.” Hà Thiên Nhu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không nói gì. Phó Cẩm Hành để ý thấy cô ta luôn đặt một tay sau lưng, chưa hề giơ ra.
Hắn nghi ngờ trên tay Hà Thiên Nhu có dao.
Thầy Phó Cẩm Hành nhìn mình, Hà Thiên Nhu cười hì hì giơ cái tay sau lưng ra.
Không phải dao, là một cái khui nắp chai rượu.
Hà Tư Ca cũng thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, Hà Thiên Nhu cảnh giác nhìn về phía cửa, dường như lo lắng có người xuất hiện ở trong hành lang, nhìn thấy cảnh này.
“Đi vào đi.”
Cô ta nghiêng người ra, nhường chỗ cho Hà Tư Ca và Phó Cẩm Hành vào phòng. Bọn họ mới vừa đi vào, Hà Thiên Nhu đã nhanh chóng đóng cửa phòng lại, còn khóa trái, động tác nhanh đến nỗi làm người ta giật mình.
Cô ta thuê một căn phòng rất lớn, ngay bên ngoài là phòng khách, phòng ngủ ở sâu trong cùng.
Trên bàn trà trong phòng khách bày một đống trái cây, các loại điểm tâm, còn có rượu vang, chỉ còn lại gần nửa chai, trên thảm có vết rượu rõ ràng. Sau khi đi vào, Hà Tư Ca nhanh chóng quan sát mọi thứ xung quanh. Cô không nhìn thấy ba người kia, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. “Chị tìm cái gì thế?” Hà Thiên Nhu đi qua, cô ta tung cái khui rượu trong tay, khóe môi cong lên một nụ cười bỡn cợt đời rất xa lạ.
Trong ký ức của Hà Tư Ca, cô ta chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy. Hà Tư Ca khựng lại một lúc, nhưng vẫn truy hỏi: “Ba người bọn họ đi rồi à?” Hà Thiên Nhu cũng không nói dối, giơ tay chỉ về phía phòng ngủ: “Chưa đi, ngồi ở bên trong ấy.” Giọng cô ta rất tự nhiên, làm Hà Tư Ca ngẩn ra: “Ngồi?” Hà Thiên Nhu nhún vai: “Đúng vậy.”
Hà Tư Ca định đi kiểm tra xem thế nào thì bị Phó Cẩm Hành ngăn lại: “Để anh đi, em đứng yên đó đừng đi đâu.”
Cô hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Phó Cẩm Hành di chuyển xe lăn, nhìn về phía phòng ngủ một cái, lập tức thất thanh nói: “Cô làm gì bọn họ thế hả?” Hà Thiên Nhu ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn, mỉm cười trả lời: “Không làm gì cả, chỉ là cho ít thuốc vào trong nước uống thổi, hai người đến vừa kịp.” Vừa dứt lời, giống như muốn kiểm chứng lời cô ta, Phùng Thư Dương và Đỗ Uyển Thu cùng phát ra một tiếng rên khẽ, bọn họ mở mắt ra, hình như vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc phát hiện tay chân mình đều bị trói vào ghế, không thể nhúc nhích được, Đỗ Uyển Thu vẫn hét lên: “A!” Hà Thiên Nhu cau mày, không vui quát lớn: “Im miệng! Gào cái gì! Không phải bà dạy tôi là thục nữ không nên hô to quát lớn à!”
Phùng Thư Dương hiển nhiên cũng ngẩn ra, ông ta thử cựa quậy mấy cái, phát hiện căn bản không cởi được dây trói, chỉ đành từ bỏ, quay sang cầu khẩn Hà Thiên Nhu: “Con gái ngoan, có gì từ từ nói.”
Hai người bọn họ đều tỉnh rồi, mà Hà Nguyên Chính bị trói ở trên giường hình như vẫn đang ngủ mê mệt, chỉ có điều, cơ thể đỏ ửng bất thường.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chẳng lẽ, ngoài mặt Hà Nguyên Chính yêu thương bảo vệ, chiều chuộng Hà Thiên Nhu đủ điều, thật ra sau lưng lại làm loại chuyện không bằng cầm thú với cô ta? Nghĩ đến đây, trong lòng Hà Tư Ca không nhịn được lộ vẻ bất bình. Cô oán hận Hà Nguyên Chính, Đỗ Uyển Thu và Hà Thiên Nhu, cảm thấy ba người bọn họ có lỗi với mẹ và mình, chuyện này là thật, nhưng oán hận là một chuyện, biết được Hà Thiên Nhu bị làm nhục lại là một chuyện khác.
Chẳng trách nhìn bề ngoài Hà Thiên Nhu điềm đạm nho nhã ngoan ngoãn, nhưng có những lúc nói chuyện lại khiến người ta cảm thấy cô ta bị tâm thần.
Đặt điện thoại xuống, Hà Tư Ca đứng ngồi không yên.
Cô không quan tâm đến sống chết của Đỗ Uyển Thu, nhưng bây giờ hình như trạng thái tinh thần của Hà Thiên Nhu có vấn đề, ngộ nhỡ thật sự gây ra phiền phức gì...
Do dự một chút, Hà Tư Ca vẫn quyết định đi tìm Phó Cẩm Hành. Đợi cô nói xong, hiển nhiên Phó Cẩm Hành cũng bất ngờ: “Thật hay giả vậy? Sao nghe lại khó tin như vậy, không phải lại là cạm bẫy gì chứ!” Rất hiển nhiên, hắn không tin lý do của Hà Thiên Nhu. “Cô ta lải nhải ở trong điện thoại, nhưng em cảm thấy Hà Thiên Nhu không hề giống đang nói dối. Anh nghĩ xem, trước đó cô ta chủ động giao chiếc USB của Phòng Thư Dương cho em, không phải là hy vọng em ra mặt kiềm chế Đỗ Uyển Thu sao? Kết quả em không làm gì cả, nên cô ta không đợi được nữa rồi!” Hà Tư Ca cau mày, lúc đó cô nghĩ Hà Thiên Nhu muốn lợi dụng cô, nhưng cô lại không hành động.
“Đó là mẹ ruột cô ta.” Phó Cẩm Hành do dự nói. “Có lúc, sự tổn thương đến từ người thân nhất mới là sâu sắc nhất.” Hà Tư Ca buột miệng nói ra.
Sau đó, cô nhìn thấy mặt Phó Cẩm Hành biến sắc. Hà Tư Ca vội vàng giải thích: “Cái đó, em không có ý gì khác.”
Hắn lắc đầu: “Không sao. Em nói rất đúng. Có điều, theo anh nghĩ thì trước tiên đừng vội báo cảnh sát, sai người âm thầm đi điều tra một chút xem Hà Thiên Nhu dừng chân ở đâu đã.”
Cô ta là một cô gái trẻ, một thân một mình, không thể nào chạy quá xa, có lẽ là ở trong một cái khách sạn nào đó. Chỉ sau đó thôi, suy đoán của Phó Cẩm Hành đã được chứng thực... Hà Thiên Nhu chạy đến một khách sạn, thuê một phòng, nghe nói cô cho tiền típ tiền rất hào phóng, nhưng mấy ngày liên tục đều từ chối quét dọn phòng, đã mấy ngày nhân viên vệ sinh của khách sạn chưa vào đó rồi.
Có điều, liên quan đến vấn đề riêng tư của khách, khách sạn cũng không thể miễn cưỡng. “Cô ta lén lén lút lút trốn trong khách sạn là muốn làm gì?” Sau khi lấy được những tin tức này, Hà Tư Ca vô cùng nghi ngờ, chẳng lẽ Hà Thiên Nhu muốn tự sát trong khách sạn ư? “Không biết.” Hình như Phó Cẩm Hành không quá hứng thú với chuyện này, theo hắn thấy, cả nhà bọn họ sống hay chết đều không liên quan đến mình, không cần phí tâm.
Có điều, hắn cũng biết, dù sao Hà Tư Ca cũng là con gái ruột của Hà Nguyên Chính, nếu như ông ta xảy ra chuyện, cô khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng. “Anh bảo Tào Cảnh Đồng cùng em qua đó xem sao.” Cân nhắc một lúc, Phó Cẩm Hành chủ động nói.
Ngoài miệng Hà Tư Ca không nói gì, nhưng trong lòng cũng muốn đi, vừa nghe thấy Phó Cẩm Hành mở miệng, cô vui mừng: “Được, được, vậy bọn em qua đó...”
Thấy cô như vậy, Phó Cẩm Hành lại không yên tâm. “Bỏ đi, anh đi cùng hai người qua đó, tránh xảy ra chuyện.” Mặc dù ngồi xe lăn không tiện lắm, nhưng khi thể của Phó Cẩm Hành vẫn còn đó, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, Hà Tư Ca cũng không đến nỗi quá hoảng loạn. “Chồng, anh thật tốt!”
Hà Tư Ca hôn lên má hắn một cái, không quên dùng thể tiến công ngọt ngào. Thật ra cô hy vọng Phó Cẩm Hành đi cùng mình, nhưng lại sợ hắn không vui, bây giờ hắn chủ động đề nghị, đương nhiên Hà Tư Ca vui rồi.
Trên đường đi, Hà Tư Ca không ngừng gọi điện thoại cho Hà Nguyên Chính, hy vọng ông ta có thể đích thân ra mặt nói rõ ràng. Nếu như điều Hà Thiên Nhu nói là thật, vậy thì cô ta đi đến bước này, Hà Nguyên Chính phải chịu trách nhiệm rất lớn.
“Gọi được, nhưng không có ai nghe máy.” Hà Tư Ca có chút lo lắng, trong lòng dấy lên một dự cảm không tốt.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ cảm thấy dường như sắp xảy ra chuyện gì đó. “Gọi điện thoại cho Đỗ Uyển Thu hoặc là Phùng Thư Dương, nói địa chỉ cho bọn họ, đi hay không là chuyện của bọn họ.” Phó Cẩm Hành suy nghĩ một chút, quả quyết đưa ra quyết định.
“Đúng.” Không sai, Hà Tư Ca vô trán, đúng là mình cuống đến váng đầu rồi, chỉ quan tâm tìm Hà Nguyên Chính, suýt nữa quên mất còn có một người như Đỗ Uyển Thu. “Tắt máy rồi. Điện thoại của bà ta, điện thoại của Phòng Thư Dương, điện thoại của Hà Thiên Nhu đều đồng thời tắt máy.” Lần này Hà Tư Ca hoàn toàn ngẩn ra, cô cảm thấy đây tuyệt đối không phải là trùng hợp. Lúc cổ và Hà Thiên Nhu nói chuyện với nhau đã là sáu tiếng trước. Trong sáu tiếng đó, cô không có bất cứ tin tức gì liên quan đến Hà Nguyên Chính và Đỗ Uyển Thu, bọn họ cũng không tìm cô nữa. “Liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tiểu Triệu, phiền cậu lại nhanh thêm chút nữa, chúng ta phải mau qua đó!” Càng lúc Hà Tư Ca càng cảm thấy bất an, cô giục tài xế.
Trên thực tế, ngay cả Phó Cẩm Hành cũng không bình tĩnh được như trước nữa. Ba người này cùng mất liên lạc, điều này đã đủ để chứng minh vấn đề rồi.
Nhưng hắn cảm thấy, Hà Thiên Nhu chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt, chẳng lẽ thật sự muốn ra tay với cha mẹ ruột và cha nuôi của mình à?
Đến khách sạn, Tào Cảnh Đồng đi hỏi thăm thông tin ở chỗ lễ tân trước, nhưng chỉ nhận được trả lời là không thể cung cấp thông tin riêng tư liên quan đến khách hàng.
Cậu ta cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.
Ngay sau đó, lễ tân lập tức nhận được điện thoại. Tức thì, Tào Cảnh Đồng đã lấy được thông tin hữu dụng, hóa ra là vào mấy tiếng trước, Hà Nguyên Chính đến khách sạn, đại khái một tiếng sau đó, Phùng Thư Dương và Đỗ Uyển Thu cũng chạy đến.
Căn cứ vào lịch sử ghi lại ở camera khách sạn, tất cả bọn họ đều vào phòng của Hà Thiên Nhu, đến giờ vẫn chưa thấy đi ra.
Trong khoảng thời gian đó, Hà Thiên Nhu gọi điện thoại cho phục vụ phòng, gọi rất nhiều đồ ăn, còn có một chai rượu vang giá trị không rẻ.
“Bốn người bọn họ còn có tâm tình ăn ăn uống uống à?”
Nghe đến đây, Hà Tư Ca vô cùng kinh ngạc. Sắc mặt Phó Cẩm Hành thì sa sầm lại, đợi lễ tân nói xong, hắn cau mày, nói thẳng: “Phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, mau đi thông báo cho bảo vệ khách sạn, chúng tôi đi lên đó trước, bảo bọn họ mau qua đó.”
Tào Cảnh Đồng gật đầu: “Vâng, tôi đi thông báo cho bảo vệ.”
Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca vội vàng vào thang máy dành cho khách, nhìn con số trước mặt đang tăng dần lên, sự bất an trong lòng hai người cũng trào dâng mãnh liệt.
“Ting...”
Thang máy dừng lại, Hà Tư Ca đẩy xe lăn của Phó Cẩm Hành, cùng hắn bước lên thảm, đi đến phòng của Hà Thiên Nhu, dọc theo hành lang yên tĩnh dị thường.
Trong hành lang, ngay cả một người cũng không có, dường như mỗi bước lại cách cái chết gần hơn một chút. Đến khi đứng ngay trước cửa, Hà Tư Ca hít sâu một hơi rồi bấm chuông. Cô như sợ người ở bên trong không nghe thấy, nên không ngừng bấm chuông mãi cho đến khi bị Phó Cẩm Hành giữ tay lại.
Hắn nhẹ giọng nói: “Bình tĩnh, đừng kích động cô ta.”
Lúc này Hà Tư Ca mới như bị bỏng, vội vàng rụt tay lại.
Qua khoảng năm phút, Hà Thiên Nhu mới đi ra mở cửa. Cửa phòng vừa mở ra, nhìn rõ người trước mặt, Hà Tư Ca lập tức hít một hơi lạnh: “Cô...” Chỉ thấy Hà Thiên Nhu mặc một chiếc váy dài màu trắng, xõa mái tóc dài màu đen, thoạt nhìn không có bất cứ điểm gì khác với bình thường, trừ...
Trừ một vết màu đỏ lớn trên ngực cô ta. Màu đỏ trên nền trắng, cực kỳ chói mắt. “Làm gì thế? Đó là rượu vang đổ vào, không phải máu, dọa chị rồi à?”
Nhìn thấy phản ứng của Hà Tư Ca, Hà Thiên Nhu nham hiểm hỏi.
Hà Tư Ca cố gắng bình phục tâm trạng, bình tĩnh lại: “Tôi biết ba người bọn họ đều ở đây, cô cũng cho chúng tôi vào đi.” Nói xong, có bổ sung thêm một câu: “Trước đó cô chủ động gọi điện thoại cho tôi, không phải cũng là có chút tín nhiệm tối à? Nếu tôi đã đến rồi, vậy cô cũng không có lý do gì từ chối tối.” Hà Thiên Nhu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không nói gì. Phó Cẩm Hành để ý thấy cô ta luôn đặt một tay sau lưng, chưa hề giơ ra.
Hắn nghi ngờ trên tay Hà Thiên Nhu có dao.
Thầy Phó Cẩm Hành nhìn mình, Hà Thiên Nhu cười hì hì giơ cái tay sau lưng ra.
Không phải dao, là một cái khui nắp chai rượu.
Hà Tư Ca cũng thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, Hà Thiên Nhu cảnh giác nhìn về phía cửa, dường như lo lắng có người xuất hiện ở trong hành lang, nhìn thấy cảnh này.
“Đi vào đi.”
Cô ta nghiêng người ra, nhường chỗ cho Hà Tư Ca và Phó Cẩm Hành vào phòng. Bọn họ mới vừa đi vào, Hà Thiên Nhu đã nhanh chóng đóng cửa phòng lại, còn khóa trái, động tác nhanh đến nỗi làm người ta giật mình.
Cô ta thuê một căn phòng rất lớn, ngay bên ngoài là phòng khách, phòng ngủ ở sâu trong cùng.
Trên bàn trà trong phòng khách bày một đống trái cây, các loại điểm tâm, còn có rượu vang, chỉ còn lại gần nửa chai, trên thảm có vết rượu rõ ràng. Sau khi đi vào, Hà Tư Ca nhanh chóng quan sát mọi thứ xung quanh. Cô không nhìn thấy ba người kia, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. “Chị tìm cái gì thế?” Hà Thiên Nhu đi qua, cô ta tung cái khui rượu trong tay, khóe môi cong lên một nụ cười bỡn cợt đời rất xa lạ.
Trong ký ức của Hà Tư Ca, cô ta chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy. Hà Tư Ca khựng lại một lúc, nhưng vẫn truy hỏi: “Ba người bọn họ đi rồi à?” Hà Thiên Nhu cũng không nói dối, giơ tay chỉ về phía phòng ngủ: “Chưa đi, ngồi ở bên trong ấy.” Giọng cô ta rất tự nhiên, làm Hà Tư Ca ngẩn ra: “Ngồi?” Hà Thiên Nhu nhún vai: “Đúng vậy.”
Hà Tư Ca định đi kiểm tra xem thế nào thì bị Phó Cẩm Hành ngăn lại: “Để anh đi, em đứng yên đó đừng đi đâu.”
Cô hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Phó Cẩm Hành di chuyển xe lăn, nhìn về phía phòng ngủ một cái, lập tức thất thanh nói: “Cô làm gì bọn họ thế hả?” Hà Thiên Nhu ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn, mỉm cười trả lời: “Không làm gì cả, chỉ là cho ít thuốc vào trong nước uống thổi, hai người đến vừa kịp.” Vừa dứt lời, giống như muốn kiểm chứng lời cô ta, Phùng Thư Dương và Đỗ Uyển Thu cùng phát ra một tiếng rên khẽ, bọn họ mở mắt ra, hình như vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc phát hiện tay chân mình đều bị trói vào ghế, không thể nhúc nhích được, Đỗ Uyển Thu vẫn hét lên: “A!” Hà Thiên Nhu cau mày, không vui quát lớn: “Im miệng! Gào cái gì! Không phải bà dạy tôi là thục nữ không nên hô to quát lớn à!”
Phùng Thư Dương hiển nhiên cũng ngẩn ra, ông ta thử cựa quậy mấy cái, phát hiện căn bản không cởi được dây trói, chỉ đành từ bỏ, quay sang cầu khẩn Hà Thiên Nhu: “Con gái ngoan, có gì từ từ nói.”
Hai người bọn họ đều tỉnh rồi, mà Hà Nguyên Chính bị trói ở trên giường hình như vẫn đang ngủ mê mệt, chỉ có điều, cơ thể đỏ ửng bất thường.
Bình luận facebook