• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-89

Chương 90: Người vô liêm sỉ như vậy




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
66367.png

Xem ảnh 2
66367_2.png
Hắn không hoàn toàn chỉ vì để cô yên tâm mà phần nhiều là tự tin.



ở đây dù sao cũng là Trung Hải, là nơi mà Phó Cẩm Hành chỉ cần dậm chân một cái, toàn bộ thành phố này đều phải rung lên.



“Không tin anh sao?” Phó Cẩm Hành cố ý cười hỏi.



“Quân tử vĩnh viễn đều không địch lại tiểu nhân, em sợ anh bị thiệt.”



Mạnh Tri Ngư cau chặt mày, nhỏ giọng nói. “Ha ha ha! Em lại cảm thấy anh là quân tử à, hừm, cuối cùng anh cũng tin em thật sự bị mất trí nhớ rồi.”



Phó Cẩm Hành sửng sốt một chút, sau đó lại bật cười ha ha. Hắn vĩnh viễn không thể quên được, lúc mới ở bên nhau, không có ngày nào cô không mắng mình là cặn bã, cầm thú gì gì đó.



Muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu.



“Anh!”



Mạnh Tri Ngư tức giận lườm hắn một cái, cô vốn muốn giơ tay ra đánh hắn, nhưng phát hiện toàn thân không có một chút sức lực nào. “Đói bụng à? Anh đã bảo chị Bình nấu cháo cho em rồi, để anh đi lấy cho em.” Phó Cẩm Hành cố nhịn cười, đứng dậy xuống tầng. Mười mấy tiếng không ăn gì, Mạnh Tri Ngư quả thực đói không chịu nổi rồi, cô ăn một hơi hết cả bát cháo, còn thêm hai cái bánh bao kim sa, thỏa mãn liếm miệng. “Ăn ít ăn nhiều bữa, lát nữa lại ăn tiếp.” Thấy cô vẫn chưa thỏa mãn, Phó Cẩm Hành cầm lấy cái bát không, không đi lấy thêm nữa. Nghỉ ngơi được nửa tiếng thì có người đến. Thấy người đàn ông đứng ở cửa, mặc dù Phó Cẩm Hành cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng vẫn cho anh ta vào. “Thẻ thông hành lần trước anh cho em.”



Phó Cẩm Thiêm lắc cái thẻ từ trên tay, coi như giải thích vì sao anh ta có thể đi thẳng một mạch đến trước cửa nhà hắn mà không ai ngăn cản.



“Trả cho anh.” Anh ta đưa cho Phó Cẩm Hành.



Phó Cẩm Hành nhìn lướt qua, dửng dưng nói: “Cậu cầm lấy đi, cậu là em trai tôi, nơi này cũng giống như nhà của cậu.”



Lời nói khách sáo này chỉ để nghe thôi. Nếu là trước kia, có lẽ Phó Cẩm Thiêm đã cho là thật.



Nhưng bây giờ, anh ta sẽ không tin nữa.



“Đừng như thế, anh vẫn nên nhận lại đi, chị dâu đã trở về rồi, em không thể tùy ý ra vào nơi đây nữa.” Phó Cẩm Thiêm khẽ cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười không phát ra từ nội tâm.



“Vào nhà đã, đừng đứng ở bên ngoài.” Phó Cẩm Hành nhường chỗ cho Phó Cẩm Thiêm vào nhà.



“Chị Bình, pha trà.” Hắn nói lớn.



“Không cần, em sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.” Phó Cẩm Thiêm khéo léo từ chối. “Cẩm Thiêm, cậu...” Phó Cẩm Hành nhìn anh ta, vẻ mặt phức tạp. Cho dù giữa hai người đã có nhiều bất đồng, hắn cũng không muốn mình và Phó Cẩm Thiêm đi đến bước đường này, quá đáng buồn, quá đáng tiếc.



“Sau này em chỉ coi anh như người thừa kế của Phó Thị, vậy thôi. Trước đây em quá không biết lượng sức mình, còn tưởng là thật sự có thể coi anh như anh trai, bây giờ xem ra, thật buồn cười.” Phó Cẩm Thiêm lắc đầu, khẽ thở dài. Giọng điệu của anh ta có chút chua xót, nhưng nếu nhìn kỹ, thực ra trong mắt của Phó Cẩm Thiêm lại không có bất cứ chút tiếc nuối nào. Trái lại, có sự thù hận lóe lên trong mắt anh ta. Thắng làm vua, thua làm giặc, nhưng giặc thua trận cũng không nhất định phải tâm phục khẩu phục. Phó Cẩm Thiêm không hiểu vì sao đều là con cháu nhà họ Phó mà Phó Cẩm Hành lại may mắn như vậy?



Mỗi lần gặp nguy hiểm, hắn đều có thể gặp dữ hóa lành. Mà mình thì sao? Vĩnh viễn chỉ là một vai phụ!



“Anh tin những điều lời đều là lời thật lòng của cậu, anh cũng tin quan hệ giữa chúng ta không thể hồi phục như ban đầu được nữa. Nhưng mà...”



Phó Cẩm Hành mỉm cười, đổi chủ đề: “Nhưng cậu sẽ không cam lòng từ bỏ như vậy, anh rất hiểu cậu.”



Nếu như Phó Cẩm Thiêm thật sự nghĩ đến chuyện rút lui, anh ta sẽ không xuất hiện ở đây, làm ra vẻ khí độ nói nhiều lời như vậy.



Nguyên nhân duy nhất chính là, anh ta đã nghe được tin đồn gì đó, cho nên đặc biệt đến để thăm dò tin tức.



Phó Cẩm Hành nói trắng ra làm Phó Cẩm Thiêm có chút mất mặt, nhưng anh ta cũng thừa nhận, đối phương đã hiểu rõ mình, còn tiếp tục giả bộ nữa, cũng chẳng có ý nghĩa gì.



“Em...”



Anh ta đang định mở miệng, trên cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, còn có hai tiếng ho khan.



Sau đó, Mạnh Tri Ngư bước xuống, cô mặc một cái áo choàng lớn, đang ho. “Em khát, muốn uống nước.”



Cô nói với Phó Cẩm Hành, giọng hơi khàn khàn,



“Anh quên mất.”



Hắn vỗ trán, mải tiếp chuyện Phó Cẩm Thiêm, nên hắn đã quên mang nước lên tầng.



“Không sao, em tự đi rót vậy.” Mạnh Tri Ngư đi thẳng về phía phòng bếp, không nhìn Phó Cẩm Thiêm ở bên cạnh lấy một cái. Dù sao bây giờ cô cũng là người bệnh, cho dù có kiêu ngạo một chút cũng không phạm pháp. “Nếu nước nguội rồi thì em ấn xuống, đun lại lần nữa. Cẩn thận đừng để bị bỏng, để đó đi, lát nữa anh mang lên cho em.”



Phó Cẩm Hành không yên tâm, lại dặn dò.



“Em không phải là đứa trẻ ba tuổi...”



Mạnh Tri Ngư uể oải phản bác, cô chỉ bị sốt thôi, không phải bị ngu đi, làm gì mà phải đối xử đặc biệt như vậy chứ. Chị Bình ở trong phòng bếp đang chuẩn bị bữa tối cũng không nhịn được mà vừa cười vừa nói: “Coi em như đứa bé có gì không tốt đầu, chứng minh đang quan tâm em mà.”



Bầu không khí ấm áp hài hòa như vậy làm cho Phó Cẩm Thiềm tự nhiên sinh ra cảm giác mình đang quấy rầy người khác.



Vì vậy, anh ta quyết định rời đi. Đặt tấm thẻ từ trong tay lên bàn, Phó Cẩm Thiêm gật đầu: “Em đi trước đây.”



Không ngờ, nghe thấy lời này, Mạnh Tri Ngư lại chạy ra.



“Đứng lại!” Cô hô lên.



Phó Cẩm Thiêm sửng sốt, mặc dù khó hiểu, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn dừng bước.



“Chuyện của anh và Hải Đường là sao hả?” Mạnh Tri Ngư đảo mắt, hỏi thẳng vào vấn đề. Trong khoảng thời gian gần đây, cô và Triệu Tuyết Lệ vì chuyện của “Thực toàn thập mỹ” mà gần như cả ngày đều ở bên nhau.



Triệu Tuyết Lệ là một người phụ nữ nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy, để giúp Mạnh Tri Ngư khôi phục trí nhớ, cô ấy đã kể với cô về tất cả những mối quan hệ với nhân vật mà mình biết, đương nhiên cũng bao gồm cả Bạch Hải Đường. Đáng tiếc, cô vẫn không thể nhớ được người bạn thân này.



“Có người nói với tôi, hai người đang hẹn hò, có thật vậy không?” Mạnh Tri Ngư tiến lên một bước, hếch cằm, nhìn thẳng vào mắt Phó Cẩm Thiêm. Bị cô nhìn như vậy, anh ta trở nên căng thẳng.



“Mặc dù tôi không nhớ cái gì, nhưng tôi biết cô ấy là bạn tốt nhất của tôi. Tôi biết, bây giờ tôi còn không lo nổi thân mình, không thể quản được đời sống của người khác, nhưng nếu anh dám làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Cô gằn từng chữ. “Không phải cô không nhớ ra sao? Vậy tại sao cô lại cảm thấy tôi nhất định sẽ làm tổn thương cô ấy?” Khựng lại vài giây, Phó Cẩm Thiêm ổn định lại tinh thần, hỏi ngược lại cô.



“Tôi nhìn thấy trong mắt anh chỉ có đố kỵ, thù hận, không cam tâm, tôi không nhìn thấy tình yêu, sự bao dung và cảm kích. Nếu như anh thích một người con gái, vì muốn được sống bên cô ấy mà cố gắng, thì sẽ không phải nên có dáng vẻ này.”



Mạnh Tri Ngư cầm một cốc nước, không chút nghĩ ngợi phản bác. Cô cũng là phụ nữ, biết rõ phụ nữ lúc yêu sẽ như thế nào, càng biết chắc đàn ông lúc yêu sẽ thế nào.



Thật đáng tiếc, anh ta không phải như vậy. “Đây là chuyện giữa tôi và Hải Đường, hơn nữa, cho dù tôi lừa gạt cô ấy, làm tổn thương cô ấy, chỉ cần cô ấy đồng ý, cô cũng không ngăn cản được, không phải sao?” Phó Cẩm Thiêm cũng tiến lên một bước, đứng dịch lại gần cô. Anh ta rất cao, xấp xỉ Phó Cẩm Hành, áp lực này làm Mạnh Tri Ngư vô thức lui về phía sau hai bước, sau lưng đập vào cái gì đó. Cô vội vàng quay đầu lại, thấy Phó Cẩm Hành, lúc này mới phào nhẹ nhõm.



Hắn mỉm cười với Mạnh Tri Ngư, khoác tay qua vai cô, truyền cho cô cảm giác an toàn. “Cậu ấy nói đúng đấy, chúng ta không thể khoe chân múa tay múa vào chuyện tình cảm của người khác được, giữa nam nữ cũng cần chú ý đến chuyện không thẹn với lương tâm. Cẩm Thiêm là người thông minh, cậu ấy sẽ không tự đào hố chôn mình đâu, em thấy đúng không?” Phó Cẩm Hành nói.



Thật ra, trước đây hắn cũng từng nghe được chuyện giữa Phó Cẩm Thiêm và Bạch Hải Đường.



Chỉ có điều Phó Cẩm Hành cảm thấy, mình là đàn ông, nếu như đi hỏi chuyện như vậy thì có vẻ quá đàn bà.



Hơn nữa, chuyện yêu đương nam nữ, dù sao cũng là anh tình tôi nguyện, nếu như Bạch Hải Đường thật sự cam tâm tình nguyện, ai có thể nói được gì nữa?



Đàn ông chưa lập gia đình, phụ nữ chưa gả chồng, cho dù có ở bên nhau cũng là chuyện bình thường.



Điểm đặc biệt duy nhất chính là động cơ của Phó Cẩm Thiêm chưa chắc đã đơn thuần, nhưng đó cũng là chuyện giữa anh ta và Bạch Hải Đường, không tới lượt người khác nhúng tay vào. “Lời này quả không sai, chỉ cần tôi và Hải Đường vui vẻ là được rồi, mọi người đều là người trưởng thành, tôi cũng không cần phải báo cáo với hai người đúng không?”



Phó Cẩm Thiêm lạnh lùng hỏi ngược lại.



“Báo cáo thì không cần, nhưng tốt nhất anh đừng đùa giỡn với tình cảm của người khác, nếu không sau này anh nhất định sẽ gặp báo ứng!” Mạnh Tri Ngư thò đầu ra, hung dữ lườm anh ta một cái.



Cô không thích người đàn ông này, rất không thích. Rõ ràng anh ta cũng đẹp trai, thậm chí mặt mũi còn có mấy phần tương tự Phó Cẩm Hành, nhưng cô vẫn không hề có chút thiện cảm nào. Nhất là Triệu Tuyết Lệ đã nói cho cô biết, trước đây ở trong công ty, Phó Cẩm Thiêm nói năng và làm việc như thể mình là phó Tổng Giám đốc, giống như lúc nào cũng có thể thành công lên chức, đoạt vị trí của Phó Cẩm Hành.



Hôm nay gặp được, cô cảm thấy Phó Cẩm Thiêm cũng chỉ như vậy mà thôi, so sánh với Phó Cẩm Hành, rõ ràng còn quá non. “Nếu như nói đến chuyện gặp báo ứng thì tương lai không biết người bên cạnh cô sẽ gặp bao nhiêu đây. Nếu như tôi là cô, tôi sẽ sớm đi thắp nhang bái Phật, chứ không ở đây nhàn rỗi quản chuyện của người khác đâu.” Phó Cẩm Thiêm nhếch mép, lộ ra một nụ cười chế nhạo.



Nói xong, không đợi cô có bất cứ phản ứng nào, anh ta đã đi ra tới cửa.



Sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô.



“Anh! Cứ đợi đấy!”



Mạnh Tri Ngư đuổi theo hai bước, cô tức muốn chết, giơ nắm đấm dứ dứ ra bên ngoài. “Tên tiểu nhân vô liêm sỉ đó nguyền rủa anh!”



Cô quay người, oán giận nhìn Phó Cẩm Hành, giống như thật sự lo lắng sau này hắn sẽ gặp bất hạnh. “Không sao cả, ai mà không mắng chửi hoàng đế sau lưng chứ? Số người lén mắng chửi sau lưng anh nhiều lắm, chẳng lẽ em muốn truy cứu từng người một à?” Phó Cẩm Hành cảm thấy hơi buồn cười. “Mắng trước mặt em là không được! Nếu như mắng anh, em... em sẽ... em sẽ...”



Mạnh Tri Ngư nghĩ đi nghĩ lại, hình như cũng không nghĩ ra được phải làm sao.



“Em sẽ thế nào?” Phó Cẩm Hành truy hỏi.



Cô nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Em cũng sẽ mắng chửi người đó! Xem ai mắng ghê gớm hơn! Xem ai nguyền rủa linh nghiệm hơn!” Phó Cẩm Hành: “...”



Thật sự là rất hung dữ nha, hắn day trán, cạn lời lắc đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom