Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-90
Chương 91: Tắm chung
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dừng lại mấy giây, hắn lại nói: “Có điều, anh tin tưởng mọi việc không trùng hợp như vậy. Sau khi anh dạy dỗ mấy người đó không lâu, chuyện đó liền xảy ra, không thể đơn giản chỉ là ngoài ý muốn được.”
Nghe Phó Cẩm Hành nói thế, vẻ mặt Hà Tư Ca cũng thay đổi, cô cẩn thận nghĩ lại một chút, gật đầu. “Em quan sát mấy người phụ nữ đó, một người trong đó chắc là thủ lĩnh của bọn họ, chính là cái người nói chuyện quái gở đó. Nhìn dáng vẻ cổ ta, hình như rất căm ghét Hoắc Tư Giai, còn cố ý nhắc đến cô ấy.”
Đúng là ứng với câu nói kia, chỉ có phụ nữ mới có thể nhìn thấu phụ nữ, Hà Tư Ca nhìn một cái là ra ngay, người phụ nữ kia tuyệt đối ghen ghét Hoắc Tư Giai, mười mấy năm trôi qua rồi vẫn không thể quên.
“Ông nội và cha cô ta đều là quan chức nơi này, năm đó cô ta cầm đầu bắt nạt Hoắc Tư Giai, chính là cha cô ta đích thân ra mặt giải quyết, ngay cả lãnh đạo trường học cũng không dám nói gì, chỉ qua loa lấy lệ một chút bên ngoài thôi.”
Vừa nghĩ đến chuyện cũ, Phó Cẩm Hành cũng không tránh được có chút tức giận. “Chẳng trách cô ta có thể ngạo mạn như vậy. Có điều, cô ta cũng tầm tuổi anh, bây giờ chắc chắn cho cô ta cũng về hưu rồi, em xem cô ta có thể phách lối đến lúc nào!”
Hà Tư Ca xì một cái, đi đến phòng vệ sinh nữ.
Biết cô muốn lề mề một lúc, nhìn xung quanh một vòng, Phó Cẩm Hành nhìn thấy bên cạnh chính là một gian phòng hút thuốc, hắn liền đi thẳng vào đó. Lúc Hà Tư Ca đi từ trong phòng ra, cô nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa. Nơi này là phòng vệ sinh của khách sạn, người đến người đi quá bình thường, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều, đi ra rửa tay, lại dặm lại lớp trang điểm, lúc này mới rời đi.
“Xong rồi à?”
Phó Cẩm Hành đến phòng hút thuốc một mình, im lặng hút một điếu thuốc, lúc hắn đi ra, vừa vặn gặp Hà Tư Ca. “Vâng, chúng ta quay lại thôi.” Hà Tư Ca khoác cánh tay hắn, cùng hắn quay lại phòng VIP.
Vừa ngồi xuống, cô đã phát hiện bàn bên cạnh thiếu một người.
Chính là người phụ nữ ỷ vào mình là con cháu nhà quan chức mà vô cùng lớn lối đó, chỗ ngồi của cô ta trống không.
Không biết có phải mấy người tay sai đắc lực của cô ta đã tìm được mục tiêu rồi không, bọn họ đều đang nói chuyện với đàn ông, còn thỉnh thoảng vén tóc, cắn môi, có lẽ muốn nhân cơ hội tìm được một số hoa lửa năm đó.
Vừa nghĩ nếu như mình không đến, nói không chừng bọn họ sẽ giống như con bạch tuộc quấn lấy Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca liền muốn trợn mắt, rất muốn cào mặt đám phụ nữ không biết xấu hổ này ra.
“Nào, ăn cơm.”
Nhưng Phó Cẩm Hành lại như không nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, còn chủ động gắp mấy món ăn nổi tiếng của khách sạn này vào bát trước mặt Hà Tư Ca, bảo cô nếm thử. “Tức no rồi.” Cô dịch lại gần một chút, nhỏ giọng nói bên tai hắn. Phó Cẩm Hành không nhịn được cười lên: “Cái này có gì mà tức, mọi người đều là người trưởng thành rồi, biết mình đang làm gì. Dù sao, ngồi một lúc nữa, anh sẽ đưa em về trước, tầng một khách sạn này có một tiệm bánh ngọt rất ngon, chắc chắn em sẽ thích.”
Xem ra hẳn đã sớm tính toán xong rồi, cái gọi là tham gia họp lớp chỉ là điểm danh mà thôi. Căn cứ theo cuộc nói chuyện của những người bạn học cũ này, chắc bọn họ cũng không biết tình hình gần đây của Hoắc Tư Giai, cho nên Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đều cảm thấy ở lại cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Nghe thấy lời này, lúc này Hà Tư Ca mới đổi giận thành vui, tâm tư của cô đã không còn ở nơi này nữa, đợi lát nữa là được ăn bánh ngọt rồi. Qua mấy phút, lớp trưởng đột nhiên nói với Hà Tư Ca: “Cái đó, cô Phó...” Cô ngẩn người, rồi mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười lễ phép, khách sáo trả lời: “Lớp trưởng, có chuyện gì sao?” Thấy Hà Tư Ca không hề làm cao, lớp trưởng mới tiếp tục nói: “Là thế này, vừa rồi lúc cô đến phòng vệ sinh, cô có nhìn thấy Ngô Hân Du không? Cô ấy đã đi ra ngoài rất lâu rồi mà chưa thấy quay lại, không biết có phải là uống nhiều rồi không...”
Ngô Hân Du là ai?
Hà Tư Ca nhìn Phó Cẩm Hành một cái, lại nhìn cái chỗ trống ở bàn bên cạnh, lúc này mới phản ứng được, à, chính là người phụ nữ cao ngạo kẻ cả đó.
Cô cười nhìn về phía lớp trưởng: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy.”
Hà Tư Ca không hề nói dối, từ lúc cô đi từ phòng vệ sinh ra luôn không nhìn thấy bất cứ ai khác, bao gồm cả lúc dặm lại lớp trang điểm. Có điều, cô cẩn thận nhớ lại một chút, chắc chắn hình như có người vào phòng bên cạnh thật. “Tôi bảo người đi xem xem, vừa nãy cô ấy uống không ít, tôi sợ cô ấy say rồi.” Suy cho cùng vẫn là lớp trưởng, trước giờ tương đối có tinh thần trách nhiệm, hơn nữa, anh ta cũng sợ ngộ nhỡ có người xảy ra chuyện ở buổi họp lớp, mình là người tổ chức, chắc chắn không tránh khỏi phải chịu trách nhiệm. Chỉ thấy lớp trưởng đứng dậy, đi đến bên cạnh mấy người phụ nữ kia, nhẹ giọng nói gì đó với bọn họ. Bọn họ xua tay, vẻ mặt bực mình, có lẽ là không muốn đi xem. Nhưng không chịu nổi lớp trưởng lải nhà lải nhải, cuối cùng có một người phụ nữ cũng đứng lên, đi về phía cửa. Phòng vệ sinh ở đối diện hành lang, cách phòng VIP không xa, phòng nam và nữ đối diện nhau. “Vừa rồi, hình như có người đi vào phòng bên cạnh em, nhưng em không biết là ai, có thể chính là Ngô Hân Du đó?”
Hà Tư Ca cau mày, nhỏ giọng nói với Phó Cẩm Hành. Hắn lắc đầu: “Chúng ta quay lại cũng đến mười phút rồi, nói không chừng cô ta uống nhiều thật, ngủ ở trong đó luôn.” Cô lại nhìn về phía chỗ ngồi của Ngô Hân Du, cảm thấy không hiểu: “Không phải chứ, có hai ba cốc bia thôi, có ai tửu lượng kém như vậy à, huống hồ là cái kiểu phụ nữ như cô ta...”
Vừa dứt lời, trên hành lang đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai...
“A!! Giết người!!!”
Tiếng hét cực lớn, cho dù cách một cánh cửa vẫn nghe thấy rõ ràng. Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Phó Cẩm Hành phản ứng lại đầu tiên, hắn nắm chặt tay Hà Tư Ca, kéo cô về phía mình, đồng thời lao đến cửa phòng VIP.
Những người khác cũng đứng dậy theo, bọn họ quên cả cầm đồ, chen tới chen lui. “Chuyện gì thế?” Sắc mặt Hà Tư Ca trắng bệch, cô nghe thấy rõ ràng, đó là tiếng một người phụ nữ. Nếu cô không nghe nhầm, người phụ nữ phát ra tiếng hét chói tại đó chắc là người đi tìm Ngô Hân Du, cũng là một trong những tay sai đắc lực của cô ta.
“Không biết.” Vẻ mặt Phó Cẩm Hành nghiêm túc, hắn mím môi, cả người đầy vẻ phòng bị, kéo chặt Hà Tư Ca, bảo vệ cô ở trong lòng mình để tránh xảy ra nguy hiểm. Không nhịn được tò mò, sau khi đợi mấy phút, chắc chắn không sao, tất cả mọi người đều chạy ra khỏi phòng VIP, kiểm tra chỗ phát ra âm thanh.
Đẩy cửa phòng ra, mùi máu tanh đập vào mũi, mà mùi đó phát ra từ trong phòng vệ sinh nữ. Có người báo cảnh sát, chốc lát sau, cảnh sát đã chạy đến hiện trường. Phòng vệ sinh nữ được xác nhận là hiện trường xảy ra án mạng, Ngô Hân Du chết ở bên trong một gian phòng. Tình trạng khi chết của cô ta vô cùng đáng sợ, hai phần ba máu trong cơ thể đều chảy hết ra ngoài, trong phòng vệ sinh nồng nặc mùi máu tanh, chẳng trách người phụ nữ đi tìm Ngô Hân Du kia sợ hãi kêu thảm thiết, trực tiếp ngất đi.
Bởi vì miệng bị dán một lớp băng dính dày, vì vậy lúc bị hung thủ sát hại, chắc là Ngô Hân Du không phát ra được bất cứ âm thanh nào, lặng lẽ chịu đựng đau đớn, gặp phải thủ đoạn hiểm độc.
Sự thật chứng minh, tiếng động ở cửa mà Hà Tư Ca nghe thấy đúng là Ngô Hân Du tạo ra, hai người một trước một sau vào phòng vệ sinh nữ. Căn cứ vào camera, trừ hai người bọn họ ra, mấy phút trước và sau đó đều không có ai ra vào phòng vệ sinh nữ. Nhưng camera chỉ có thể quay được bên ngoài phòng vệ sinh nữ, bao gồm chỗ rửa tay và gương, bởi vì liên quan đến tính riêng tư của khách, không thể nào quay ở bên trong. “Chào cô, mời cô nói rõ tình hình lúc đó.” Một người cảnh sát phụ trách lấy lời khai của Hà Tư Ca.
Cô không biết phải nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng phối hợp: “Tôi... tôi vào trong đi vệ sinh, sau đó đi rửa tay, trang điểm lại. Lúc tôi ngồi ở trên bồn cầu, nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động ở cửa, biết có người đi vào, nhưng không nhìn thấy là ai, tôi lại không thể chào hỏi cô ta được.”
Vừa nghĩ tới việc Ngô Hân Du chết ở trong phòng vệ sinh nữ, Hà Tư Ca không nhịn được mà buồn nôn, cũng có chút sợ hãi. Mặc dù cô không thích người phụ nữ này, nhưng cũng không đến nỗi nguyền rủa cô ta chết đi. Những người khác cũng lần lượt bị hỏi, mọi người đều không có ai ra vào nơi này, về cơ bản là lời khai đều gần như nhau. Có điều, bởi vì Hà Tư Ca là người duy nhất trừ người chết ra xuất hiện ở hiện trường xảy ra án mạng, cho nên cô rất bất hạnh trở thành đối tượng trọng điểm bị cảnh sát khoanh vùng. “Xin hỏi, trước kia cô và Ngô Hân Du có quen biết nhau không? Hai người từng có mâu thuẫn không?”
Lúc hỏi, một người cảnh sát nghiêm giọng nói với cô.
Hà Tư Ca nhìn anh ta một cái, lập tức phòng bị: “Câu hỏi này của anh là có ý gì? Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi không biết bọn họ, bao gồm Ngô Hân Du. Còn nữa, bây giờ tôi muốn liên lạc với luật sư của tôi, chắc tôi có quyền này chứ?” Không phải là cô xem phim nhiều nên mới vậy, mà là với tình hình trước mắt, Hà Tư Ca cảm thấy cô không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào có tính chỉ hướng thế này nữa, tránh bị cảnh sát cho rằng mình có hiềm nghi giết người. Những người khác đều quay lại, chỉ có Hà Tư Ca là mãi không về, Phó Cẩm Hành cảm thấy căng thẳng, đồng thời cũng dự liệu được nguy hiểm. Cho nên, hắn lập tức gọi điện thoại cho luật sư. Cùng lúc đó, Hà Tư Ca cũng liên lạc với luật sư. Từ chỗ luật sư, cô biết được Phó Cẩm Hành đã tìm ông ấy rồi, ông ấy đang dẫn trợ lý đến đây. Có luật sư ở đây, hiển nhiên cảnh sát đã khách sáo hơn nhiều.
Lấy lời khai xong, Hà Tư Ca cùng luật sư đi ra ngoài.
Phó Cẩm Hành lập tức lên đón, dùng ánh mắt hỏi cô.
“Em không sao, đi thôi.” Hà Tư Ca lắc đầu, không muốn nói nhiều, bây giờ cô chỉ muốn về nhà tắm rửa, thay bộ quần áo khác. Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cứ mơ hồ cảm thấy toàn thân đều nhiễm mùi máu tanh, cứ nhắm mắt là dường như lại thấy màu đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình.
Luật sư cũng theo bọn họ cùng lên xe, thấp giọng thảo luận với Phó Cẩm Hành. “Trước mắt, cảnh sát chỉ có thể xác nhận người chết là bị giết, cô Phó một không có động cơ giết người, hai không có điều kiện giết người, cho nên bọn họ cũng chỉ hỏi một chút, không làm được gì cả.”
Luật sư nhẹ giọng nói. Nhìn từ tình hình hiện trường khắp nơi là máu, kẻ giết người rất khó không bị máu của người chết bắn lên, nếu như thật sự là Hà Tư Ca làm thì cô không thể nào sạch sẽ quay lại phòng VIP, mà cũng không đủ thời gian. “Đương nhiên tôi biết vợ tôi không phải là hung thủ giết người, bây giờ mấu chốt là khiến những cảnh sát kia đừng có đến quấy rầy cô ấy nữa!”
Cứ nghĩ đến trong nửa tiếng vừa rồi, Hà Tư Ca lại bị thẩm vấn như phạm nhân, Phó Cẩm Hành liền tức đến run người, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Hắn chẳng thèm quan tâm Ngô Hân Du chết như thế nào hay bị ai giết, chỉ cần đừng có lỗi Hà Tư Ca vào là được.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghe Phó Cẩm Hành nói thế, vẻ mặt Hà Tư Ca cũng thay đổi, cô cẩn thận nghĩ lại một chút, gật đầu. “Em quan sát mấy người phụ nữ đó, một người trong đó chắc là thủ lĩnh của bọn họ, chính là cái người nói chuyện quái gở đó. Nhìn dáng vẻ cổ ta, hình như rất căm ghét Hoắc Tư Giai, còn cố ý nhắc đến cô ấy.”
Đúng là ứng với câu nói kia, chỉ có phụ nữ mới có thể nhìn thấu phụ nữ, Hà Tư Ca nhìn một cái là ra ngay, người phụ nữ kia tuyệt đối ghen ghét Hoắc Tư Giai, mười mấy năm trôi qua rồi vẫn không thể quên.
“Ông nội và cha cô ta đều là quan chức nơi này, năm đó cô ta cầm đầu bắt nạt Hoắc Tư Giai, chính là cha cô ta đích thân ra mặt giải quyết, ngay cả lãnh đạo trường học cũng không dám nói gì, chỉ qua loa lấy lệ một chút bên ngoài thôi.”
Vừa nghĩ đến chuyện cũ, Phó Cẩm Hành cũng không tránh được có chút tức giận. “Chẳng trách cô ta có thể ngạo mạn như vậy. Có điều, cô ta cũng tầm tuổi anh, bây giờ chắc chắn cho cô ta cũng về hưu rồi, em xem cô ta có thể phách lối đến lúc nào!”
Hà Tư Ca xì một cái, đi đến phòng vệ sinh nữ.
Biết cô muốn lề mề một lúc, nhìn xung quanh một vòng, Phó Cẩm Hành nhìn thấy bên cạnh chính là một gian phòng hút thuốc, hắn liền đi thẳng vào đó. Lúc Hà Tư Ca đi từ trong phòng ra, cô nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa. Nơi này là phòng vệ sinh của khách sạn, người đến người đi quá bình thường, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều, đi ra rửa tay, lại dặm lại lớp trang điểm, lúc này mới rời đi.
“Xong rồi à?”
Phó Cẩm Hành đến phòng hút thuốc một mình, im lặng hút một điếu thuốc, lúc hắn đi ra, vừa vặn gặp Hà Tư Ca. “Vâng, chúng ta quay lại thôi.” Hà Tư Ca khoác cánh tay hắn, cùng hắn quay lại phòng VIP.
Vừa ngồi xuống, cô đã phát hiện bàn bên cạnh thiếu một người.
Chính là người phụ nữ ỷ vào mình là con cháu nhà quan chức mà vô cùng lớn lối đó, chỗ ngồi của cô ta trống không.
Không biết có phải mấy người tay sai đắc lực của cô ta đã tìm được mục tiêu rồi không, bọn họ đều đang nói chuyện với đàn ông, còn thỉnh thoảng vén tóc, cắn môi, có lẽ muốn nhân cơ hội tìm được một số hoa lửa năm đó.
Vừa nghĩ nếu như mình không đến, nói không chừng bọn họ sẽ giống như con bạch tuộc quấn lấy Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca liền muốn trợn mắt, rất muốn cào mặt đám phụ nữ không biết xấu hổ này ra.
“Nào, ăn cơm.”
Nhưng Phó Cẩm Hành lại như không nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, còn chủ động gắp mấy món ăn nổi tiếng của khách sạn này vào bát trước mặt Hà Tư Ca, bảo cô nếm thử. “Tức no rồi.” Cô dịch lại gần một chút, nhỏ giọng nói bên tai hắn. Phó Cẩm Hành không nhịn được cười lên: “Cái này có gì mà tức, mọi người đều là người trưởng thành rồi, biết mình đang làm gì. Dù sao, ngồi một lúc nữa, anh sẽ đưa em về trước, tầng một khách sạn này có một tiệm bánh ngọt rất ngon, chắc chắn em sẽ thích.”
Xem ra hẳn đã sớm tính toán xong rồi, cái gọi là tham gia họp lớp chỉ là điểm danh mà thôi. Căn cứ theo cuộc nói chuyện của những người bạn học cũ này, chắc bọn họ cũng không biết tình hình gần đây của Hoắc Tư Giai, cho nên Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đều cảm thấy ở lại cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Nghe thấy lời này, lúc này Hà Tư Ca mới đổi giận thành vui, tâm tư của cô đã không còn ở nơi này nữa, đợi lát nữa là được ăn bánh ngọt rồi. Qua mấy phút, lớp trưởng đột nhiên nói với Hà Tư Ca: “Cái đó, cô Phó...” Cô ngẩn người, rồi mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười lễ phép, khách sáo trả lời: “Lớp trưởng, có chuyện gì sao?” Thấy Hà Tư Ca không hề làm cao, lớp trưởng mới tiếp tục nói: “Là thế này, vừa rồi lúc cô đến phòng vệ sinh, cô có nhìn thấy Ngô Hân Du không? Cô ấy đã đi ra ngoài rất lâu rồi mà chưa thấy quay lại, không biết có phải là uống nhiều rồi không...”
Ngô Hân Du là ai?
Hà Tư Ca nhìn Phó Cẩm Hành một cái, lại nhìn cái chỗ trống ở bàn bên cạnh, lúc này mới phản ứng được, à, chính là người phụ nữ cao ngạo kẻ cả đó.
Cô cười nhìn về phía lớp trưởng: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy.”
Hà Tư Ca không hề nói dối, từ lúc cô đi từ phòng vệ sinh ra luôn không nhìn thấy bất cứ ai khác, bao gồm cả lúc dặm lại lớp trang điểm. Có điều, cô cẩn thận nhớ lại một chút, chắc chắn hình như có người vào phòng bên cạnh thật. “Tôi bảo người đi xem xem, vừa nãy cô ấy uống không ít, tôi sợ cô ấy say rồi.” Suy cho cùng vẫn là lớp trưởng, trước giờ tương đối có tinh thần trách nhiệm, hơn nữa, anh ta cũng sợ ngộ nhỡ có người xảy ra chuyện ở buổi họp lớp, mình là người tổ chức, chắc chắn không tránh khỏi phải chịu trách nhiệm. Chỉ thấy lớp trưởng đứng dậy, đi đến bên cạnh mấy người phụ nữ kia, nhẹ giọng nói gì đó với bọn họ. Bọn họ xua tay, vẻ mặt bực mình, có lẽ là không muốn đi xem. Nhưng không chịu nổi lớp trưởng lải nhà lải nhải, cuối cùng có một người phụ nữ cũng đứng lên, đi về phía cửa. Phòng vệ sinh ở đối diện hành lang, cách phòng VIP không xa, phòng nam và nữ đối diện nhau. “Vừa rồi, hình như có người đi vào phòng bên cạnh em, nhưng em không biết là ai, có thể chính là Ngô Hân Du đó?”
Hà Tư Ca cau mày, nhỏ giọng nói với Phó Cẩm Hành. Hắn lắc đầu: “Chúng ta quay lại cũng đến mười phút rồi, nói không chừng cô ta uống nhiều thật, ngủ ở trong đó luôn.” Cô lại nhìn về phía chỗ ngồi của Ngô Hân Du, cảm thấy không hiểu: “Không phải chứ, có hai ba cốc bia thôi, có ai tửu lượng kém như vậy à, huống hồ là cái kiểu phụ nữ như cô ta...”
Vừa dứt lời, trên hành lang đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai...
“A!! Giết người!!!”
Tiếng hét cực lớn, cho dù cách một cánh cửa vẫn nghe thấy rõ ràng. Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Phó Cẩm Hành phản ứng lại đầu tiên, hắn nắm chặt tay Hà Tư Ca, kéo cô về phía mình, đồng thời lao đến cửa phòng VIP.
Những người khác cũng đứng dậy theo, bọn họ quên cả cầm đồ, chen tới chen lui. “Chuyện gì thế?” Sắc mặt Hà Tư Ca trắng bệch, cô nghe thấy rõ ràng, đó là tiếng một người phụ nữ. Nếu cô không nghe nhầm, người phụ nữ phát ra tiếng hét chói tại đó chắc là người đi tìm Ngô Hân Du, cũng là một trong những tay sai đắc lực của cô ta.
“Không biết.” Vẻ mặt Phó Cẩm Hành nghiêm túc, hắn mím môi, cả người đầy vẻ phòng bị, kéo chặt Hà Tư Ca, bảo vệ cô ở trong lòng mình để tránh xảy ra nguy hiểm. Không nhịn được tò mò, sau khi đợi mấy phút, chắc chắn không sao, tất cả mọi người đều chạy ra khỏi phòng VIP, kiểm tra chỗ phát ra âm thanh.
Đẩy cửa phòng ra, mùi máu tanh đập vào mũi, mà mùi đó phát ra từ trong phòng vệ sinh nữ. Có người báo cảnh sát, chốc lát sau, cảnh sát đã chạy đến hiện trường. Phòng vệ sinh nữ được xác nhận là hiện trường xảy ra án mạng, Ngô Hân Du chết ở bên trong một gian phòng. Tình trạng khi chết của cô ta vô cùng đáng sợ, hai phần ba máu trong cơ thể đều chảy hết ra ngoài, trong phòng vệ sinh nồng nặc mùi máu tanh, chẳng trách người phụ nữ đi tìm Ngô Hân Du kia sợ hãi kêu thảm thiết, trực tiếp ngất đi.
Bởi vì miệng bị dán một lớp băng dính dày, vì vậy lúc bị hung thủ sát hại, chắc là Ngô Hân Du không phát ra được bất cứ âm thanh nào, lặng lẽ chịu đựng đau đớn, gặp phải thủ đoạn hiểm độc.
Sự thật chứng minh, tiếng động ở cửa mà Hà Tư Ca nghe thấy đúng là Ngô Hân Du tạo ra, hai người một trước một sau vào phòng vệ sinh nữ. Căn cứ vào camera, trừ hai người bọn họ ra, mấy phút trước và sau đó đều không có ai ra vào phòng vệ sinh nữ. Nhưng camera chỉ có thể quay được bên ngoài phòng vệ sinh nữ, bao gồm chỗ rửa tay và gương, bởi vì liên quan đến tính riêng tư của khách, không thể nào quay ở bên trong. “Chào cô, mời cô nói rõ tình hình lúc đó.” Một người cảnh sát phụ trách lấy lời khai của Hà Tư Ca.
Cô không biết phải nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng phối hợp: “Tôi... tôi vào trong đi vệ sinh, sau đó đi rửa tay, trang điểm lại. Lúc tôi ngồi ở trên bồn cầu, nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động ở cửa, biết có người đi vào, nhưng không nhìn thấy là ai, tôi lại không thể chào hỏi cô ta được.”
Vừa nghĩ tới việc Ngô Hân Du chết ở trong phòng vệ sinh nữ, Hà Tư Ca không nhịn được mà buồn nôn, cũng có chút sợ hãi. Mặc dù cô không thích người phụ nữ này, nhưng cũng không đến nỗi nguyền rủa cô ta chết đi. Những người khác cũng lần lượt bị hỏi, mọi người đều không có ai ra vào nơi này, về cơ bản là lời khai đều gần như nhau. Có điều, bởi vì Hà Tư Ca là người duy nhất trừ người chết ra xuất hiện ở hiện trường xảy ra án mạng, cho nên cô rất bất hạnh trở thành đối tượng trọng điểm bị cảnh sát khoanh vùng. “Xin hỏi, trước kia cô và Ngô Hân Du có quen biết nhau không? Hai người từng có mâu thuẫn không?”
Lúc hỏi, một người cảnh sát nghiêm giọng nói với cô.
Hà Tư Ca nhìn anh ta một cái, lập tức phòng bị: “Câu hỏi này của anh là có ý gì? Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi không biết bọn họ, bao gồm Ngô Hân Du. Còn nữa, bây giờ tôi muốn liên lạc với luật sư của tôi, chắc tôi có quyền này chứ?” Không phải là cô xem phim nhiều nên mới vậy, mà là với tình hình trước mắt, Hà Tư Ca cảm thấy cô không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào có tính chỉ hướng thế này nữa, tránh bị cảnh sát cho rằng mình có hiềm nghi giết người. Những người khác đều quay lại, chỉ có Hà Tư Ca là mãi không về, Phó Cẩm Hành cảm thấy căng thẳng, đồng thời cũng dự liệu được nguy hiểm. Cho nên, hắn lập tức gọi điện thoại cho luật sư. Cùng lúc đó, Hà Tư Ca cũng liên lạc với luật sư. Từ chỗ luật sư, cô biết được Phó Cẩm Hành đã tìm ông ấy rồi, ông ấy đang dẫn trợ lý đến đây. Có luật sư ở đây, hiển nhiên cảnh sát đã khách sáo hơn nhiều.
Lấy lời khai xong, Hà Tư Ca cùng luật sư đi ra ngoài.
Phó Cẩm Hành lập tức lên đón, dùng ánh mắt hỏi cô.
“Em không sao, đi thôi.” Hà Tư Ca lắc đầu, không muốn nói nhiều, bây giờ cô chỉ muốn về nhà tắm rửa, thay bộ quần áo khác. Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cứ mơ hồ cảm thấy toàn thân đều nhiễm mùi máu tanh, cứ nhắm mắt là dường như lại thấy màu đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình.
Luật sư cũng theo bọn họ cùng lên xe, thấp giọng thảo luận với Phó Cẩm Hành. “Trước mắt, cảnh sát chỉ có thể xác nhận người chết là bị giết, cô Phó một không có động cơ giết người, hai không có điều kiện giết người, cho nên bọn họ cũng chỉ hỏi một chút, không làm được gì cả.”
Luật sư nhẹ giọng nói. Nhìn từ tình hình hiện trường khắp nơi là máu, kẻ giết người rất khó không bị máu của người chết bắn lên, nếu như thật sự là Hà Tư Ca làm thì cô không thể nào sạch sẽ quay lại phòng VIP, mà cũng không đủ thời gian. “Đương nhiên tôi biết vợ tôi không phải là hung thủ giết người, bây giờ mấu chốt là khiến những cảnh sát kia đừng có đến quấy rầy cô ấy nữa!”
Cứ nghĩ đến trong nửa tiếng vừa rồi, Hà Tư Ca lại bị thẩm vấn như phạm nhân, Phó Cẩm Hành liền tức đến run người, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Hắn chẳng thèm quan tâm Ngô Hân Du chết như thế nào hay bị ai giết, chỉ cần đừng có lỗi Hà Tư Ca vào là được.
Bình luận facebook