Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-92
Chương 93: Bát nháo thắng tân hôn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghe thấy tiếng, Hà Tư Ca không để ý tay vẫn còn ướt chưa lau mà lập tức chạy từ phòng bếp ra. “ Cô thấy trong phòng khách chỉ còn lại một mình Phó Cẩm Hành, lúc này mới hừ giọng nói: “Người đã đi rồi, anh còn đứng ngẩn ra đó, hồn bay phách lạc làm gì hả?” Phó Cẩm Hành không biết phải làm sao, ngước mắt lên nhìn Hà Tư Ca một cái, không nhịn được cười nói: “Em thấy anh hồn bay phách lạc chỗ nào?” Cô cười khan hai tiếng, lúc này mới quay lại phòng bếp. Được chị Bình đích thân hướng dẫn, cuối cùng Hà Tư Ca cũng làm ra được một món sườn xào chua ngọt. Thật ra thì món này không hề khó, chỉ duy nhất cần phải chú ý chính là pha chế đường và giảm, cùng với nước sốt cuối cùng kia.
“Mau, mọi người nếm thử đi.”
Hà Tư Ca hưng phấn bê món ăn lên bàn ăn, cô nghĩ, nếu đã có chị Bình hộ giá ở bên cạnh, chắc là không có vấn đề gì.
Nhìn đĩa sườn xào chua ngọt màu sắc tươi đẹp kia, Phó Cẩm Hành có chút do dự, lựa chọn đứng xem.
Sự thật chứng minh, thầy giỏi chưa chắc đã dạy ra trò giỏi, chị Bình nếm thử một miếng trước, cũng rất nghi ngờ: “Làm theo từng bước mà sao mùi vị lại tệ như vậy chứ?” Phó Cẩm Hành: “...”
Hắn để đũa xuống, nghiêm mặt nói: “Anh đi tắm trước, lát nữa ăn.”
Nói xong, Phó Cẩm Hành như bôi dầu dưới chân, quay người chạy mất. Hà Tư Ca tức giận, cầm đũa lên gắp một miếng lớn nhất, hung hăng nhét vào trong miệng. Cô nhai mấy cái, ngũ quan vặn vẹo, ngay trước mặt chị Bình, Hà Tư Ca muốn nhổ ra lại ngại, muốn nuốt lại không nuốt được, giằng co nửa ngày, cuối cùng cố nuốt xuống dạ dày.
“Quá ngọt quá chua! Nhưng đúng là em pha theo tỷ lệ mà...” Hà Tư Ca uống một ngụm nước lớn, lẩm bẩm.
Chị Bình cười nói: “Thử thêm mấy lần là có thể tìm được bí quyết, cô đi làm đã đủ bận rồi, những chuyện như mua đồ ăn nấu cơm cứ giao cho tôi là được. Muốn ăn cái gì thì nói trước với tôi, tôi sẽ chuẩn bị.”
Nói xong, chị ấy cầm đồ của Tân Tân lên, về bệnh viện trước.
Hà Tư Ca tiễn chị Bình đi, xoay người nhìn đĩa sườn xào chua ngọt trên bàn ăn, lắc đầu, đổ hết đi.
Sở dĩ cô phải đặc biệt đi nhờ chị Bình chỉ bảo, học làm món ăn này, là bởi vì có một lần nói chuyện với Phó Cẩm Thiêm, anh ta vô tình nói đây là món ăn bình thường mà Phó Cẩm Hành thích ăn nhất. Hà Tư Ca rất bất ngờ, bởi vì với thân phận và địa vị của Phó Cẩm Hành, có sơn hào hải vị nào là chưa từng ăn, sao lại chung tình với món sườn xào chua ngọt.
“Khẩu vị mỗi người khác nhau, nếu như anh ấy thích ăn, cô rảnh thì ở nhà nấu xem, nhất định anh ấy sẽ ăn thêm một bát cơm.” Lúc đó Phó Cẩm Thiêm đã cười nói như vậy. Người nói vô tình, người nghe có ý, Hà Tư Ca im lặng nhớ trong lòng.
Cô nghĩ, Phó Cẩm Hành làm nhiều việc vì mình và Tân Tân như vậy, có qua có lại mới toại lòng nhau, làm một món ăn cho hắn, cũng là chút tấm lòng thôi. Đáng tiếc là hôm nay làm quá thất bại, căn bản khó mà nuốt nổi. Hà Tư Ca lấy điện thoại ra, tìm được bản ghi chép, phía trên ghi tỷ lệ pha đường và giảm, cô lặng lẽ đọc hai lần, cố gắng nhớ lại rốt cuộc là sai ở bước nào... Đợi Phó Cẩm Hành tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, vừa định nếm thử tay nghề của Hà Tư Ca những phát hiện cô đã đổ đi hết rồi.
Hắn cau mày: “Anh còn chưa ăn mà.”
Cô có chút không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, khẽ ho một tiếng: “Để hôm khác rồi ăn, đợi em nghiêm túc làm lại một lần, tuyệt đối khiến anh kinh ngạc! Phải biết, em không làm thì thôi, đã làm là tuyệt vời!” Cuối cùng, Hà Tư Ca vẫn không quên dát vàng lên mặt mình. Cố nén cười, Phó Cẩm Hành lắc đầu, đi thẳng vào phòng bếp. Không bao lâu, từ trong phòng bếp đã vang lên tiếng xoong nồi muôi gáo, Hà Tư Ca ngẩn ra, lập tức chạy đến xem. Chỉ thấy người đàn ông cao lớn đang cởi trần, mặc một cái quần ngủ đang đích thân xuống bếp, nhìn các loại nguyên liệu nấu ăn đặt bên cạnh hắn, hiển nhiên cũng đang định làm món sườn xào chua ngọt! Hà Tư Ca liếm môi, cảm thấy cảnh tượng trước mắt này thật sự là quá cám dỗ! Woa, nhìn bắp thịt kia, nhìn đường nét kia, nhìn tấm lưng kia, lại nhìn hai cái hôm lưng nhỏ kia...
Vào lúc này, đối với cô mà nói, thứ cản trở nhất chính là cái quần ngủ rộng rãi kia, hoàn toàn che mất đối chân dài, đúng là phí của trời!
“Cởi ra!”
Hà Tư Ca nhất thời kích động, buột miệng nói. Vừa vặn Phó Cẩm Hành thả nguyên liệu nấu ăn vào nồi, phát ra tiếng động lớn nên hắn không nghe rõ, cau mày hỏi: “Em nói cái gì?” Cô giật mình, lập tức hoàn hồn lại, vội vàng sửa lời: “A, em nói nhiều rồi, nhiều rồi!” Phó Cẩm Hành nghiêng đầu nhìn Hà Tư Ca một cái, càng cau mày chặt hơn: “Đâu có nhiều, vừa vặn, không nhiều.”
Cô rụt cổ lại, không dám nói nữa.
Ngộ nhỡ bị Phó Cẩm Hành biết mình trốn ở đây lén lén lút lút nhìn trộm cơ thể hắn, còn không khiến hắn đắc ý chết à, thế nào cũng phải đắc ý đến phổng mũi! Đang suy nghĩ, Hà Tư Ca cảm thấy mũi ngứa ngáy, hình như có một luồng nhiệt đang chảy xuống, cô còn tưởng là bị lạnh nên chảy nước mũi, tùy tiện dùng mu bàn tay lau đi. Màu màu đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trước mắt, ý thức được mình lại đáng xấu hổ đến nỗi nhìn đàn ông mà chảy máu mũi, cô hét chói tai, nhấc chân chạy đi.
“Sao thế?” Phó Cẩm Hành ngẩn ra, nhưng hắn lại không đi được, chỉ đành gân cổ hô lên: “Rốt cuộc làm sao thế? Anh phải canh lửa, không đi được, em không sao chứ?” Hà Tư Ca che mũi, buồn bực trả lời: “Em không sao.” Ừm, thật sự không sao, chỉ mất mặt thôi. Cô nhanh chóng dùng nước lạnh rửa vết máu, lại dùng khăn lông lạnh đắp lên, rất nhanh đã cầm được máu. Nhìn vào gương, Hà Tư Ca lắc đầu, hình như cũng không có bất cứ cảm giác không thoải mái nào.
Đang suy nghĩ, từ phòng bếp phảng phất truyền đến mùi thơm chua ngọt. Cô hít hít mũi, thật là thơm!
Như kẻ gian chạy ra khỏi phòng vệ sinh, Hà Tư Ca thấy Phó Cẩm Hành đang bề một đĩa sườn xào chua ngọt lớn mới ra lò, còn kẹp hai bát cơm trong tay, nhanh nhẹn đặt xuống bàn ăn.
“Ăn cơm.”
Thật ra hắn cũng hơi thấp thỏm, đã lâu mình không xuống bếp, không biết tay nghề có bị thụt lùi hay không.
Hiếm khi giả ngầu trước mặt Hà Tư Ca, mong rằng đừng có mà hỏng mất. “Có một món thôi à, đơn điệu quá.” Rõ ràng Hà Tư Ca đã thèm ăn đến sắp chảy nước miếng rồi, nhưng cô giả vờ dửng dưng, kéo ghế ra, cụt hứng ngồi xuống. “Món ăn này của anh có thể khiến em nếm ra được đủ loại mùi vị, đến lúc đó đừng giành với anh là được.”
Nhét đôi đũa vào tay cô, Phó Cẩm Hành ngồi xuống đối diện, gắp trước một miếng, nếm thử mùi vị.
ům, ngon!
Hắn liền yên tâm và một miếng cơm lớn. Thấy vậy, Hà Tư Ca cũng không cam chịu rớt lại phía sau, vội vàng gắp một miếng lên ngửi trước rồi mới cho vào miệng.
Woa!
Chua chua, ngọt ngọt, thịt lại mềm, chín, hơn nữa không xơ một chút nào, nhai lúc còn nóng, mùi thơm ngát lập tức dậy lên trong miệng!
Thật sự là ngon đến nỗi đánh vào miệng cũng sẽ không chịu đặt đũa xuống!
Hà Tư Ca đột nhiên thèm ăn, không nói nhiều lời, một tay bế bát cơm, một tay cầm đũa, một miếng thịt, một miếng cơm, ăn ngon lành. Hai người lặng lẽ ăn sạch một đĩa sườn xào chua ngọt lớn, Phó Cẩm Hành còn xới thêm cơm một lần.
“Sao lại ngon như vậy chứ? Anh dạy em đi!” Sau khi ăn no, Hà Tư Ca nhìn Phó Cẩm Hành với ánh mắt lấp lánh. Hắn lặng lẽ dọn dẹp bát đũa, vặn nước ra rửa bát. Hà Tư Ca vội vàng đi đến, nịnh bợ: “Anh đã phụ trách nấu cơm rồi, vậy em sẽ phụ trách rửa bát.”
Phó Cẩm Hành lắc đầu: “Hại da tay, để anh làm đi, em phụ trách nói chuyện với anh.”
Không cần rửa bát, đương nhiên cô vui vẻ nhàn rỗi, lại quấn lấy hắn hỏi. “Phương thức của anh là tuyệt mật, tóm lại không truyền ra ngoài. Nếu như em muốn ăn thì biểu hiện tốt một chút, anh mà vui, nói không chừng sẽ làm cho em một lần.”
Hắn vừa rửa bát vừa đắc ý huýt sáo, kiêu ngạo nói.
“Cái gì gọi là biểu hiện tốt một chút? Không phải chỉ là một món ăn thôi à, đắc ý cái gì, quỷ hẹp hòi!” Hà Tư Ca mất kiên nhẫn, xoay người định đi.
Không ngờ Phó Cẩm Hành lại dùng cái tay đầy bọt ôm lấy cô, khiến Hà Tư Ca lập tức kinh hãi kêu lên: “Ôi ôi, đừng động vào em, làm bẩn em bây giờ...”
Hắn vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng hổi cũng phả vào cô: “Biểu hiện tốt một chút, chẳng lẽ em còn không hiểu sao? Em biết mà, anh chính là muốn làm bẩn em...”
Hà Tư Ca dở khóc dở cười.
Cô luôn cảm thấy, khoảng thời gian gần đây, Phó Cẩm Hành trở nên hơi bám người.
Nhưng cái này không phù hợp với tính cách trước giờ của hắn! Giống như một con chó nghiệp vụ cao ngạo lạnh lùng cảnh giác đột nhiên lắc mình một cái biến thành một con Golden, cả ngày quấn lấy người, chảy nước miếng, muốn người chơi với nó.
“Mau rửa sạch đi, trước đó Lạc Tuyết gửi cho em một email, em phải đi kiểm tra xem.”
Sợ Phó Cẩm Hành nhất thời cao hứng, xử luôn mình ở trong phòng bếp, Hà Tư Ca vội vàng đẩy hắn ra, nhảy ra hai bước, nói xong liền chạy đi.
Phó Cẩm Hành cũng không đuổi theo cô, tập trung dọn dẹp.
Đi vào phòng sách, Hà Tư Ca vừa mở máy ra, điện thoại đã vang lên. Là Phó Cẩm Thiêm gửi tin nhắn wechat: [Về nhà chưa? Tối nay có thể sẽ mưa, đừng đi dạo ở bên ngoài quá lâu.]
Xem ra, anh ta có chút hối hận vì sự lạnh nhạt mình thể hiện ra trước đó, cho nên chủ động nhắn tin đến, lấy lòng Hà Tư Ca.
Người trưởng thành qua lại với nhau, dù sao cũng không cần thẳng thắn quá, rất nhiều lúc, nếu như đối phương cúi đầu trước, vậy tương đương với xin lỗi rồi.
Nghĩ cũng đúng, ai mà không có chút lòng tự trọng chứ? Vì vậy, Hà Tư Ca cũng không làm cao, nhắn lại ngay:[Yên tâm đi, tôi đã ở nhà rồi, tối nay anh trai anh nấu cơm, ngon lắm. Anh ăn cơm chưa?]
Một câu nói chuyện về gia đình hết sức bình thường, nhưng cô lại không biết, khi nhìn thấy câu này, Phó Cẩm Thiêm căm giận thế nào. Anh ta ngồi ở trong phòng làm việc của mình, nắm chặt điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi. Người đàn ông như Phó Cẩm Hành sẽ đích thân xuống bếp ư? Đúng là không thể tưởng tượng nổi! Lại qua một lúc lâu, Phó Cẩm Thiêm mới gõ một hàng chữ: [Vậy thì tốt, tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm với đồng nghiệp, sau đó quay về tăng ca.]
Anh ta vừa đặt xuống, điện thoại lại vang lên một tiếng, Hà Tư Ca đã nhắn lại.
[Chú ý sức khỏe.] Bốn chữ đơn giản khiến tâm trạng Phó Cẩm Thiêm lập tức rộn rạo, anh ta không biết mình còn có thể làm gì, nhưng lại không muốn buông tay vào lúc này.
“Hoắc Tư Giai, rốt cuộc cô đang ở đâu?” Anh ta hướng về phía nơi xa xăm mà lẩm bẩm, vẻ mặt lo lắng bất an.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Mau, mọi người nếm thử đi.”
Hà Tư Ca hưng phấn bê món ăn lên bàn ăn, cô nghĩ, nếu đã có chị Bình hộ giá ở bên cạnh, chắc là không có vấn đề gì.
Nhìn đĩa sườn xào chua ngọt màu sắc tươi đẹp kia, Phó Cẩm Hành có chút do dự, lựa chọn đứng xem.
Sự thật chứng minh, thầy giỏi chưa chắc đã dạy ra trò giỏi, chị Bình nếm thử một miếng trước, cũng rất nghi ngờ: “Làm theo từng bước mà sao mùi vị lại tệ như vậy chứ?” Phó Cẩm Hành: “...”
Hắn để đũa xuống, nghiêm mặt nói: “Anh đi tắm trước, lát nữa ăn.”
Nói xong, Phó Cẩm Hành như bôi dầu dưới chân, quay người chạy mất. Hà Tư Ca tức giận, cầm đũa lên gắp một miếng lớn nhất, hung hăng nhét vào trong miệng. Cô nhai mấy cái, ngũ quan vặn vẹo, ngay trước mặt chị Bình, Hà Tư Ca muốn nhổ ra lại ngại, muốn nuốt lại không nuốt được, giằng co nửa ngày, cuối cùng cố nuốt xuống dạ dày.
“Quá ngọt quá chua! Nhưng đúng là em pha theo tỷ lệ mà...” Hà Tư Ca uống một ngụm nước lớn, lẩm bẩm.
Chị Bình cười nói: “Thử thêm mấy lần là có thể tìm được bí quyết, cô đi làm đã đủ bận rồi, những chuyện như mua đồ ăn nấu cơm cứ giao cho tôi là được. Muốn ăn cái gì thì nói trước với tôi, tôi sẽ chuẩn bị.”
Nói xong, chị ấy cầm đồ của Tân Tân lên, về bệnh viện trước.
Hà Tư Ca tiễn chị Bình đi, xoay người nhìn đĩa sườn xào chua ngọt trên bàn ăn, lắc đầu, đổ hết đi.
Sở dĩ cô phải đặc biệt đi nhờ chị Bình chỉ bảo, học làm món ăn này, là bởi vì có một lần nói chuyện với Phó Cẩm Thiêm, anh ta vô tình nói đây là món ăn bình thường mà Phó Cẩm Hành thích ăn nhất. Hà Tư Ca rất bất ngờ, bởi vì với thân phận và địa vị của Phó Cẩm Hành, có sơn hào hải vị nào là chưa từng ăn, sao lại chung tình với món sườn xào chua ngọt.
“Khẩu vị mỗi người khác nhau, nếu như anh ấy thích ăn, cô rảnh thì ở nhà nấu xem, nhất định anh ấy sẽ ăn thêm một bát cơm.” Lúc đó Phó Cẩm Thiêm đã cười nói như vậy. Người nói vô tình, người nghe có ý, Hà Tư Ca im lặng nhớ trong lòng.
Cô nghĩ, Phó Cẩm Hành làm nhiều việc vì mình và Tân Tân như vậy, có qua có lại mới toại lòng nhau, làm một món ăn cho hắn, cũng là chút tấm lòng thôi. Đáng tiếc là hôm nay làm quá thất bại, căn bản khó mà nuốt nổi. Hà Tư Ca lấy điện thoại ra, tìm được bản ghi chép, phía trên ghi tỷ lệ pha đường và giảm, cô lặng lẽ đọc hai lần, cố gắng nhớ lại rốt cuộc là sai ở bước nào... Đợi Phó Cẩm Hành tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, vừa định nếm thử tay nghề của Hà Tư Ca những phát hiện cô đã đổ đi hết rồi.
Hắn cau mày: “Anh còn chưa ăn mà.”
Cô có chút không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, khẽ ho một tiếng: “Để hôm khác rồi ăn, đợi em nghiêm túc làm lại một lần, tuyệt đối khiến anh kinh ngạc! Phải biết, em không làm thì thôi, đã làm là tuyệt vời!” Cuối cùng, Hà Tư Ca vẫn không quên dát vàng lên mặt mình. Cố nén cười, Phó Cẩm Hành lắc đầu, đi thẳng vào phòng bếp. Không bao lâu, từ trong phòng bếp đã vang lên tiếng xoong nồi muôi gáo, Hà Tư Ca ngẩn ra, lập tức chạy đến xem. Chỉ thấy người đàn ông cao lớn đang cởi trần, mặc một cái quần ngủ đang đích thân xuống bếp, nhìn các loại nguyên liệu nấu ăn đặt bên cạnh hắn, hiển nhiên cũng đang định làm món sườn xào chua ngọt! Hà Tư Ca liếm môi, cảm thấy cảnh tượng trước mắt này thật sự là quá cám dỗ! Woa, nhìn bắp thịt kia, nhìn đường nét kia, nhìn tấm lưng kia, lại nhìn hai cái hôm lưng nhỏ kia...
Vào lúc này, đối với cô mà nói, thứ cản trở nhất chính là cái quần ngủ rộng rãi kia, hoàn toàn che mất đối chân dài, đúng là phí của trời!
“Cởi ra!”
Hà Tư Ca nhất thời kích động, buột miệng nói. Vừa vặn Phó Cẩm Hành thả nguyên liệu nấu ăn vào nồi, phát ra tiếng động lớn nên hắn không nghe rõ, cau mày hỏi: “Em nói cái gì?” Cô giật mình, lập tức hoàn hồn lại, vội vàng sửa lời: “A, em nói nhiều rồi, nhiều rồi!” Phó Cẩm Hành nghiêng đầu nhìn Hà Tư Ca một cái, càng cau mày chặt hơn: “Đâu có nhiều, vừa vặn, không nhiều.”
Cô rụt cổ lại, không dám nói nữa.
Ngộ nhỡ bị Phó Cẩm Hành biết mình trốn ở đây lén lén lút lút nhìn trộm cơ thể hắn, còn không khiến hắn đắc ý chết à, thế nào cũng phải đắc ý đến phổng mũi! Đang suy nghĩ, Hà Tư Ca cảm thấy mũi ngứa ngáy, hình như có một luồng nhiệt đang chảy xuống, cô còn tưởng là bị lạnh nên chảy nước mũi, tùy tiện dùng mu bàn tay lau đi. Màu màu đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trước mắt, ý thức được mình lại đáng xấu hổ đến nỗi nhìn đàn ông mà chảy máu mũi, cô hét chói tai, nhấc chân chạy đi.
“Sao thế?” Phó Cẩm Hành ngẩn ra, nhưng hắn lại không đi được, chỉ đành gân cổ hô lên: “Rốt cuộc làm sao thế? Anh phải canh lửa, không đi được, em không sao chứ?” Hà Tư Ca che mũi, buồn bực trả lời: “Em không sao.” Ừm, thật sự không sao, chỉ mất mặt thôi. Cô nhanh chóng dùng nước lạnh rửa vết máu, lại dùng khăn lông lạnh đắp lên, rất nhanh đã cầm được máu. Nhìn vào gương, Hà Tư Ca lắc đầu, hình như cũng không có bất cứ cảm giác không thoải mái nào.
Đang suy nghĩ, từ phòng bếp phảng phất truyền đến mùi thơm chua ngọt. Cô hít hít mũi, thật là thơm!
Như kẻ gian chạy ra khỏi phòng vệ sinh, Hà Tư Ca thấy Phó Cẩm Hành đang bề một đĩa sườn xào chua ngọt lớn mới ra lò, còn kẹp hai bát cơm trong tay, nhanh nhẹn đặt xuống bàn ăn.
“Ăn cơm.”
Thật ra hắn cũng hơi thấp thỏm, đã lâu mình không xuống bếp, không biết tay nghề có bị thụt lùi hay không.
Hiếm khi giả ngầu trước mặt Hà Tư Ca, mong rằng đừng có mà hỏng mất. “Có một món thôi à, đơn điệu quá.” Rõ ràng Hà Tư Ca đã thèm ăn đến sắp chảy nước miếng rồi, nhưng cô giả vờ dửng dưng, kéo ghế ra, cụt hứng ngồi xuống. “Món ăn này của anh có thể khiến em nếm ra được đủ loại mùi vị, đến lúc đó đừng giành với anh là được.”
Nhét đôi đũa vào tay cô, Phó Cẩm Hành ngồi xuống đối diện, gắp trước một miếng, nếm thử mùi vị.
ům, ngon!
Hắn liền yên tâm và một miếng cơm lớn. Thấy vậy, Hà Tư Ca cũng không cam chịu rớt lại phía sau, vội vàng gắp một miếng lên ngửi trước rồi mới cho vào miệng.
Woa!
Chua chua, ngọt ngọt, thịt lại mềm, chín, hơn nữa không xơ một chút nào, nhai lúc còn nóng, mùi thơm ngát lập tức dậy lên trong miệng!
Thật sự là ngon đến nỗi đánh vào miệng cũng sẽ không chịu đặt đũa xuống!
Hà Tư Ca đột nhiên thèm ăn, không nói nhiều lời, một tay bế bát cơm, một tay cầm đũa, một miếng thịt, một miếng cơm, ăn ngon lành. Hai người lặng lẽ ăn sạch một đĩa sườn xào chua ngọt lớn, Phó Cẩm Hành còn xới thêm cơm một lần.
“Sao lại ngon như vậy chứ? Anh dạy em đi!” Sau khi ăn no, Hà Tư Ca nhìn Phó Cẩm Hành với ánh mắt lấp lánh. Hắn lặng lẽ dọn dẹp bát đũa, vặn nước ra rửa bát. Hà Tư Ca vội vàng đi đến, nịnh bợ: “Anh đã phụ trách nấu cơm rồi, vậy em sẽ phụ trách rửa bát.”
Phó Cẩm Hành lắc đầu: “Hại da tay, để anh làm đi, em phụ trách nói chuyện với anh.”
Không cần rửa bát, đương nhiên cô vui vẻ nhàn rỗi, lại quấn lấy hắn hỏi. “Phương thức của anh là tuyệt mật, tóm lại không truyền ra ngoài. Nếu như em muốn ăn thì biểu hiện tốt một chút, anh mà vui, nói không chừng sẽ làm cho em một lần.”
Hắn vừa rửa bát vừa đắc ý huýt sáo, kiêu ngạo nói.
“Cái gì gọi là biểu hiện tốt một chút? Không phải chỉ là một món ăn thôi à, đắc ý cái gì, quỷ hẹp hòi!” Hà Tư Ca mất kiên nhẫn, xoay người định đi.
Không ngờ Phó Cẩm Hành lại dùng cái tay đầy bọt ôm lấy cô, khiến Hà Tư Ca lập tức kinh hãi kêu lên: “Ôi ôi, đừng động vào em, làm bẩn em bây giờ...”
Hắn vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng hổi cũng phả vào cô: “Biểu hiện tốt một chút, chẳng lẽ em còn không hiểu sao? Em biết mà, anh chính là muốn làm bẩn em...”
Hà Tư Ca dở khóc dở cười.
Cô luôn cảm thấy, khoảng thời gian gần đây, Phó Cẩm Hành trở nên hơi bám người.
Nhưng cái này không phù hợp với tính cách trước giờ của hắn! Giống như một con chó nghiệp vụ cao ngạo lạnh lùng cảnh giác đột nhiên lắc mình một cái biến thành một con Golden, cả ngày quấn lấy người, chảy nước miếng, muốn người chơi với nó.
“Mau rửa sạch đi, trước đó Lạc Tuyết gửi cho em một email, em phải đi kiểm tra xem.”
Sợ Phó Cẩm Hành nhất thời cao hứng, xử luôn mình ở trong phòng bếp, Hà Tư Ca vội vàng đẩy hắn ra, nhảy ra hai bước, nói xong liền chạy đi.
Phó Cẩm Hành cũng không đuổi theo cô, tập trung dọn dẹp.
Đi vào phòng sách, Hà Tư Ca vừa mở máy ra, điện thoại đã vang lên. Là Phó Cẩm Thiêm gửi tin nhắn wechat: [Về nhà chưa? Tối nay có thể sẽ mưa, đừng đi dạo ở bên ngoài quá lâu.]
Xem ra, anh ta có chút hối hận vì sự lạnh nhạt mình thể hiện ra trước đó, cho nên chủ động nhắn tin đến, lấy lòng Hà Tư Ca.
Người trưởng thành qua lại với nhau, dù sao cũng không cần thẳng thắn quá, rất nhiều lúc, nếu như đối phương cúi đầu trước, vậy tương đương với xin lỗi rồi.
Nghĩ cũng đúng, ai mà không có chút lòng tự trọng chứ? Vì vậy, Hà Tư Ca cũng không làm cao, nhắn lại ngay:[Yên tâm đi, tôi đã ở nhà rồi, tối nay anh trai anh nấu cơm, ngon lắm. Anh ăn cơm chưa?]
Một câu nói chuyện về gia đình hết sức bình thường, nhưng cô lại không biết, khi nhìn thấy câu này, Phó Cẩm Thiêm căm giận thế nào. Anh ta ngồi ở trong phòng làm việc của mình, nắm chặt điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi. Người đàn ông như Phó Cẩm Hành sẽ đích thân xuống bếp ư? Đúng là không thể tưởng tượng nổi! Lại qua một lúc lâu, Phó Cẩm Thiêm mới gõ một hàng chữ: [Vậy thì tốt, tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm với đồng nghiệp, sau đó quay về tăng ca.]
Anh ta vừa đặt xuống, điện thoại lại vang lên một tiếng, Hà Tư Ca đã nhắn lại.
[Chú ý sức khỏe.] Bốn chữ đơn giản khiến tâm trạng Phó Cẩm Thiêm lập tức rộn rạo, anh ta không biết mình còn có thể làm gì, nhưng lại không muốn buông tay vào lúc này.
“Hoắc Tư Giai, rốt cuộc cô đang ở đâu?” Anh ta hướng về phía nơi xa xăm mà lẩm bẩm, vẻ mặt lo lắng bất an.
Bình luận facebook