• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-91

Chương 92: Đánh rắn đánh giập đầu




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
66369.png

Xem ảnh 2
66369_2.png
Ngục Minh Duệ Tư phập phồng dữ dội, hiển nhiên là tức giận bởi sự khiêu khích của Minh Duệ Viễn.



Hắn siết chặt quyển sách trong tay, giống như là một kẻ chết đuối vớ được một khúc gỗ nổi, tuyệt đối không dám buông tay, cho đến lúc khớp xương trắng bệch



“Đừng có nói vớ vẩn! Đó là chuyện của anh, không liên quan đến em!” Minh Duệ Tư quay mặt đi chỗ khác, trầm giọng khiển trách



“Hừ, bớt thể hiện sai phong cậu cả trước mặt em đi, người khác sợ anh, nhưng em thì còn lâu!” Thấy hắn không nể mặt mình, sự tùy hứng ngang ngược của Minh Duệ Viễn cũng tăng lên, cậu ta dứt khoát đứng lên, chiều cao một mét tám khiến cậu ta không giống một cậu bé mới mười lăm tuổi một chút nào



“Em biết anh rất lợi hại, ba cũng coi trọng anh, sau này toàn bộ nhà họ Minh đều là của anh!” Minh Duệ Viễn bĩu môi, hình như có chút không phục: “Anh nhìn em không vừa mắt, em còn chế anh đáng ghét đẩy, đợi em tròn mười tám tuổi rồi, em sẽ lấy phần thuộc về em, tự xây dựng cuộc sống!” Cậu ta nói như vậy, sắc mặt Minh Duệ Tư càng thêm khó coi



“Em đang nói cái gì? Tự xây dựng cuộc sống?” Hắn hiển nhiên không ngờ Minh Duệ Viễn lại có suy nghĩ như vậy



Hẳn chỉ cho là em trai còn nhỏ, từ nhỏ lại không có ai quan tâm dạy dỗ cẩn thận mới khiến Minh Duệ Viễn trưởng thành sớm mà còn ngang ngược



Qua mấy năm nữa lớn lên rồi là sẽ ổn



Không ngờ, cậu ta lại chỉ muốn sớm thoát khỏi nhà họ Minh..



“Nếu không thì sao, chẳng lẽ ba người đàn ông chúng ta sống với nhau cả đời à? Ai cũng thần kinh, sắp biến thành cả nhà biến thái rồi!” Minh Duệ Viễn không kiêng nể gì cả.



“Im miệng! Em có tư cách gì ở đây nói những lời này, không có nhà họ Minh thì lấy đâu ra em, nhà họ Minh cho em ăn sung mặc sướng, để em sống cuộc sống trên người khác, em im miệng cho anh!”



Minh Duệ Tư lập tức hét lớn.



“Anh tưởng em thích làm cậu hai nhà họ Minh à? Anh có bản lĩnh thì lấy luôn cái danh này đi, em còn lâu mới thèm!” Minh Duệ Viễn cũng nổi giận, nhấc chân đạp cái ghế ở bên cạnh



Cậu ta xoay người bỏ đi, hiển nhiên không định quay lại.



“Em đi đâu thế?”



Minh Duệ Tư vội vàng đuổi theo, vội vàng hỏi



Dù sao thì cậu ta mới chỉ là một đứa bé mười lăm tuổi! Nơi đây lại là Trung Hải, không phải địa bàn của mình, mặc dù Minh Duệ Viễn đã đến đây mấy lần, nhưng lần nào cũng chỉ ở mấy ngày, không quen với cuộc sống ở đây



“Ở khách sạn!” Minh Duệ Viễn cáu giận trả lời một câu, nghênh ngang bỏ đi



Tuổi cậu ta căn bản chưa được thi lấy bằng lái



Có điều cậu ta muốn lái xe ra ngoài, ai dám ngăn cản? Thấy Minh Duệ Viễn lái một chiếc xe đi mất, Minh Duệ Tự tức giận đến nỗi cả người phát run, cơ thể như nhũn ra, lại ngã vào trong ghế mây



“Oan nghiệt!” Hắn lặng lẽ phun ra hai chữ, trong lòng vô cùng buồn bực



Minh Duệ Viễn rời khỏi biệt thự, phiền não trong lòng lái xe cả đường, cũng không biết đi đâu



Cuối cùng, cậu ta nhanh trí mở bản đồ trực tuyến ra, quay lại nơi vừa gặp Hà Tư Ca



Đỗ xe xong, Minh Duệ Viễn chạy nhanh vào trung tâm thương mại



Đáng tiếc, từ lúc cậu ta đi khỏi nơi này đến bây giờ đã hơn một tiếng, đương nhiên Hà Tư Ca không thể nào còn ở trong cái cửa hàng lúc trước được



Minh Duệ Viễn nghĩ một chút, bình ổn lại tâm trạng, đi vào, tìm được cửa hàng trưởng.



“Chị họ tôi đâu?”



Cậu ta vừa vào đã hỏi ngay



“Tôi không gọi được điện thoại cho chị ấy, tôi mới ra ngoài uống cốc nước thôi mà đã không tìm được chị ấy rồi, không phải vừa nãy chị ấy vẫn còn mua đồ ở đây à?” Minh Duệ Viễn làm ra vẻ sốt ruột



Cửa hàng trưởng phản ứng lại: “Em là em họ của cô Phó à? Cô ấy mua đồ xong đã đi rồi.” Minh Duệ Viễn gật đầu: “Đúng thế, chị họ tôi nói đưa tôi đi dạo phố, nói muốn mua đồ cho anh rể”



Vừa nghe thấy cậu ta là người thân của vợ chồng Phó Cẩm Hành, cửa hàng trưởng càng khách sáo hơn, vui vẻ nói: “Cô Phó chọn cà vạt cho anh Phó xong, đã đi từ nửa tiếng trước rồi, tôi nghe cô ấy nói hình như lên tầng năm ăn cơm...”



Lấy được thông tin mình muốn, Minh Duệ Viễn cũng không chậm trễ, xoay người rời đi



Cửa hàng trưởng hơi ngẩn ra



Minh Duệ Viễn chạy thẳng lên tầng năm, phát hiện kết cấu của trung tâm thương mại lớn trong nước đều xêm xêm nhau, trên tầng thường đều là khu ăn uống và rạp chiếu phim



Tầng năm có hơn mười nhà hàng, cậu ta cau mày, quan sát bốn phía



Bởi vì ngoại hình của cậu ta tương đối chói mắt, nhìn là biết kiểu ăn mặc trên đường phố, không ít người đi ngang qua đều không nhịn được nhìn thêm mấy cái



Minh Duệ Viễn không vui



Cậu ta không phải là động vật trong vườn bách thú, dựa vào cái gì mà để người khác nhìn nhìn ngó ngó? Vì vậy, ai nhìn cậu ta, cậu ta đều trừng mắt lại, toàn thân tản ra sự nguy hiểm.



Hà Tư Ca vừa ăn xong bánh ngọt định đi ăn trưa, vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy một người giống như ôn thần đứng ở phía trước, nhìn quần áo có chút quen mắt.



Kết quả, Minh Duệ Viễn xoay người lại, cô liền ngẩn ra



Lại là cái tên nhóc ngỗ nghịch đó! Vừa rồi mình xem đồ ở cửa hàng, vốn tưởng là cậu ta tất tả đi theo, ai ngờ chớp mắt đã không thấy đâu nữa



Giờ lại xuất hiện, xuất quỷ nhập thần! “Còn nói không phải đi theo tôi à?”



Hà Tư Ca xách mấy cái túi giấy, đi tới trước mặt cậu ta, hừ lạnh một tiếng.



“Chị gái này.”



Minh Duệ Viễn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chị có tiền không? Tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm, nhưng tôi không có tiền.” “Nhìn cậu cũng không giống người thiếu tiền



Này, tôi nhận ra nhãn hiệu này, một cái mặt dây chuyền rẻ nhất cũng phải hơn bảy nghìn tệ.” Hà Tư Ca giơ tay chỉ cái mặt dây chuyền hình đầu lâu bằng bạc mà Minh Duệ Viễn đeo ở cổ, cô đã từng đến cửa hàng xem rồi, một cái mặt dây chuyền bạc lớn bằng cái móng tay cũng phải hơn mười nghìn tệ



“Vậy tôi cũng không thể bán nó đi lấy tiền được



Tôi mới từ nước ngoài về, trong điện thoại của tôi không có có ali...” Cậu ta có chút quẫn bách, nhất thời lại không nghĩ ra



“Alipay hả? Bây giờ đều là thanh toán qua alipay hoặc là wechat, cậu không có à?” Hà Tư Ca lập tức tự hào, nhìn đi, từ nước ngoài về thì đã sao, còn không phải là phải cảm khái phương thức thanh toán nhanh chóng thuận tiện của chúng tôi à!



Minh Duệ Viễn hừ mũi một tiếng



“Được rồi, vừa vặn tôi muốn đi ăn cơm, đưa cả cậu đi vậy



Cậu tên là gì, học trường nào?” Hà Tư Ca đột nhiên nảy sinh lòng tốt, mở miệng hỏi



Sau đó, cô đi đến nhà hàng món cay Tứ Xuyên bên cạnh, Minh Duệ Viễn hơi do dự một chút, nhưng vẫn đi theo



“Tôi tên là A Viễn, tôi vừa mới về nước, vẫn chưa đi học.” Cậu ta buồn bực nói



“Ồ



Vậy ba mẹ cậu đâu?” Hà Tư Ca dẫn cậu ta vào nhà hàng, tìm một góc rồi ngồi xuống



“Ba tôi bận công việc, tôi không có mẹ, mẹ tôi không phải là vợ của ba tôi, là tình nhân của ông ấy, sau khi tôi ra đời, bà ta cầm tiền rồi đi, tôi chưa bao giờ gặp bà ta.” Minh Duệ Viễn hung dữ nói một hơi



Nghe vậy, khóe mắt Hà Tư Ca giật giật, đây là gia đình quái dị gì vậy? “Vậy cậu..



cậu cùng ai về nước thế?” Cô có chút thông cảm, hiểu được tại sao nhìn cậu bé này lại là cái dáng vẻ hận đời, rất không nghe lời như vậy



Hóa ra là giáo dục gia đình xuất hiện vấn đề



May mà Tân Tân của cô có thể lớn lên trong một gia đình hòa thuận



Đối với một đứa bé mà nói thì gia đình là vô cùng quan trọng, nhất là đứa bé đang ở thời kỳ trưởng thành



“Anh tôi, anh ấy với tôi không phải cùng một mẹ, anh ấy lớn tuổi hơn tới nhiều, ngày nào cũng dùng thân phận bề trên để quản lý tồi!” Sau khi ngồi xuống, Minh Duệ Viễn quan sát xung quanh



Vừa nhìn thấy Hà Tư Ca muốn ăn món cay Tứ Xuyên, trong lòng cậu ta có chút sợ hãi



“Vậy hả..



à, đúng rồi, cậu đã ăn món cay Tứ Xuyên bao giờ chưa? Món Tứ Xuyên rất cay, nhưng ăn rất đã ghiền.” Hà Tư Ca đưa thực đơn cho cậu ta, “Cậu xem trước đi, có muốn ăn không.” Minh Duệ Viễn nhận lấy, nhìn một lúc, dửng dưng nói: “Không vấn đề, chị gọi đi



Nói trước rồi đấy, tôi không có tiền đâu.” Thấy dáng vẻ thận trọng của cậu ta, Hà Tư Ca bật cười, cô luôn miệng nói: “Được rồi được rồi, mới bao tuổi mà nói nhiều thật đấy



Cậu là trẻ con, tôi có thể để cậu chi tiền à?” “Chị nói ai là trẻ con? Chị nhìn tôi chỗ nào giống trẻ con hả” Minh Duệ Viễn không vui, cau chặt mày lại, cái tay đặt trên bàn cũng siết chặt.



Nhìn vóc dáng cậu ta đúng là trưởng thành sớm, giống như người lớn rồi



“Cậu cao nhưng cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi chứ gì? Con trai tôi cũng hơn năm tuổi rồi, ở trong mắt tôi, đương nhiên cậu là trẻ con!” Hà Tư Ca cầm bình trà lên, rót hai cốc, tự cầm một cốc trong đó, thong thả ung dung nói



“Con trai?” Minh Duệ Viễn suy nghĩ một chút, a, đúng, mình điều tra về Phó Cẩm Hành, đúng là hắn có một cậu con trai năm tuổi



Chỉ có điều người phụ nữ trước mặt này nhìn rất trẻ, chỉ như hai mươi tuổi, cho nên Minh Duệ Viễn suýt nữa quên mất chuyện này



“Đúng vậy, con trai tôi rất đáng yêu.” Vừa nhắc đến Tân Tân, Hà Tư Ca lập tức tươi cười, cả khuôn mặt cũng rực rỡ và dịu dàng



Nụ cười kia khiến Minh Duệ Viễn cảm thấy có chút chói mắt.



“Tôi đói rồi.”



Cậu ta lại hừ một tiếng, “Chị mau gọi đổ đi.” Vừa vặn, Hà Tư Ca cũng đói, cô gọi phục vụ đến, gọi bổn món mặn một món canh



Nơi này là nhà hàng món cay Tứ Xuyên chính thống, cô thích ăn đồ Tứ Xuyên, cho nên bốn món cô gọi đương nhiên đều cay



“Nghĩ đến chuyện cậu mới về nước, không biết có thể ăn được cay hay không nên tôi bảo đầu bếp chỉ làm hơi cay thôi.” Đợi đồ ăn được mang lên, Hà Tư Ca tốt bụng giải thích



Kết quả, Minh Duệ Viễn nếm thử một miếng, mặt liền đỏ đến tận mang tai.



Hơi cay?



Đây rõ ràng chính là cay chết rồi! Thấy vậy, Hà Tư Ca cũng vội ăn một miếng, nhai kỹ



“Không cay mà không cay, vừa vặn, mau ăn đi.”



Cô vùi đầu ăn.



Minh Duệ Viễn: “



Trước giờ cậu ta không ăn được cay, từ nhỏ đều ăn đồ Tây, thỉnh thoảng đi đến phố người Hoa cũng tùy tiện ăn một chút đồ chua ngọt, tuyệt đối không bước vào nhà hàng món cay Tứ Xuyên một bước



Có điều, thấy Hà Tư Ca ăn ngon như vậy, Minh Duệ Viễn cũng nghiến răng cầm đũa lên, bắt đầu liều mình ăn



Kết thúc bữa cơm, Hà Tư Ca hố to đã ghiền.



Mà Minh Duệ Viễn thì cảm thấy miệng mình đã không còn cảm giác nữa, cả khoang miệng và mũi cùng với cổ họng đều là khô không khốc



Không chỉ như vậy, cậu ta còn uống cạn một bình trà



“Ha ha, dần dần rồi sẽ quen.” Hà Tư Ca nhìn cái miệng nhỏ của cậu ta đỏ ửng lên, không nhịn được cười nói



Tính tiền xong, cô nhìn đồng hồ, nên trở về công ty rồi



“Á Viễn, tôi phải đi làm đây, tình cờ gặp nhau cũng là duyên phận, sau này cậu phải nghe lời



Còn nhỏ tuổi, đừng bướng bỉnh quá.” Trước khi đi, Hà Tư Ca lại dặn dò mấy câu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom