Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Một đêm nằm ngủ trên sofa, do lạ chỗ nên sáng ra cả người Đường Tịch đều ê ẩm, khuôn mặt thì bơ phờ
Cô đưa tay gãy cái đầu tổ quạ của mình, ngước mắt nhìn thấy Tô Lam đang từ bếp đi ra
"Dậy rồi à?" Tô Lam hé môi hỏi
"Ừm!"
"Ngủ không được hả?"
"Đúng vậy!" Đường Tịch nghe vậy liền trưng bộ mặt làm nũng ra nhìn hắn
"Ngủ ở đây không quen! Anh xem hai mắt em thâm quần rồi còn gì? Tối nay cho em ngủ ở giường nhé?"
"Em yên tâm..."
Tô Lam dựa vào thành sofa cầm tờ báo mở miệng cười nói
"Bây giờ ngủ không quen thì từ từ nó cũng sẽ quen thôi!"
Ước mơ của Đường Tịch ngay lập tức tan biến, cô hung hăng cắn răng
"Tô Lam! Anh là người đàn ông ga lăng nhất thế giới. Chỉ sợ không có ai ga lăng được bằng anh!!!"
"Cảm ơn đã khen!"
Đường Tịch đứng dậy tức giận bỏ vào tolet rửa mặt...
Sau khi ăn sáng xong, Đường Tịch lại buồn chán ngồi xem ti vi.
Mắt thấy Tô Lam ăn mặt chỉnh tề liền hỏi
"Anh định đi đâu à?"
"Ừm!"
"Đi đâu vậy???"
"Đi đánh bóng với Vũ Thất!"
Đường Tịch liền đứng dậy ôm lấy cánh tay của Tô Lam, lắc qua lắc lại mặt mày hớn hở nói
"Cho em đi theo với?"
"Em đi theo làm gì?
Tô Lam trầm mặt hỏi lại
"Ở nhà một mình chán lắm! Cho em đi theo nha? Nha? Nha...?"
Năng nỉ một hồi, tốn bao nhiêu nước bọt cuối cùng Đường Tịch cũng nhận được một cái gật đầu từ Tô Lam
*****
Trên đường đi đến nơi đánh bóng...
Đường Tịch đi kế bên Tô Lam, ngước nhìn bóng dáng cao lớn.
Cô chớp mắt, cánh tay run run đưa ra một phát nắm lấy bàn tay to lớn của ai đó.
Lòng hơi hồi hợp, nhưng rồi cô lại nghĩ đã là người yêu thì nắm tay có là xá gì đâu mà phải hồi hợp?
Đường Tịch nắm tay lắc lên lắc xuống, cười nói
"Tô Lam này!"
"Hửm?" Tô Lam quay đầu nhìn hỏi lại
"Ưm... chuyện hai đứa mình đang quen nhau tạm thời giấu kín nhé?"
Tuy nay là thời hiện đại, nhưng chuyện yêu đương đối với nhà trường là rất nghiêm trọng.
Lơ tơ mơ một cái là đi đời...
"Em sợ à?" Tô Lam khẽ cười nói
"Đúng vậy! Chẳng lẽ anh không sợ à???"
"Nếu em đã nói vậy thì tạm thời cứ giấu kính đi!"
Đường Tịch cười cười, bàn tay nắm càng chặt tay của Tô Lam hơn!
*****
Vừa đến chỗ đánh bóng, cô đã thấy thấp thoáng hai bóng dáng quen thuộc rồi.
Là Vũ Thất và Lục đậu hũ, nhưng tại sao Lục Đậu Hũ lại ở đây vậy kìa?
Tô Lam khẽ tách hai tay đang nắm ra, sau đó ung dung đút tay vào túi quần, đi đến trước mắt Vũ Thất
"Lam! Sao cậu đến trể vậy? A? Có cả Tiểu Tịch nửa à?"
Vũ Thất trực tiếp bỏ qua Tô Lam, híp đôi mắt đào hoa lại nhìn Đường Tịch, nở nụ cười quyến rũ hỏi
"A? Haha... em đi trên đường đúng lúc thì gặp thầy Tô, nên em theo đến đây luôn...!"
Đường Tịch cười haha cho có lệ sau đó chỉa ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Lục Diêu Thanh...
"Đi vào thôi!"
Tô Lam lạnh nhạt lên tiếng sau đó xung phong đi vào trước
Đường Tịch và Lục Diêu Thanh ngồi ở trong uống nước ăn bánh mà nhàn nhã nhìn Tô Lam và Vũ Thất đánh bóng
"Lục Đậu Hũ, tại sao cậu lại đi cùng với Vũ Thất vậy? Sao cậu còn chưa về nhà?"
Tính bà tám của Đường Tịch lại bắt đầu nổi dậy
"Ba mẹ tớ biết chuyện của tớ rồi... nên hiện giờ tớ không muốn về nhà!"
Lục Diêu Thanh khẽ nói
"Vậy... vậy bây giờ cậu tính sao?"
Con đường yêu đương giữa con trai với con trai đối với cha mẹ mà nói... có lẽ là họ sẽ khó chấp nhận cho lắm!!!
"Tớ chưa..."
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Tô Lam bước vào ngồi xuống bên cạnh Đường Tịch thờ ơ hỏi
"Không có gì đâu!"
Đường Tịch vội lắc đầu nói, quay đầu nhìn thấy trán Tô Lam có mồ hôi. Cô liền lanh chanh đưa tay ra lau
Lau rồi lau... rồi tay Đường Tịch đột nhiên ngừng lại.
Đầu cứng ngắt từ từ quay lại nhìn bốn con mắt đang mở to nhìn mình
"Ha! Ha...! Trán thầy Tô có mồ hôi ấy mà..."
Đường Tịch vội vang rút tay lại, giả nai cười khan hai tiếng...
"Hựm... Em gái Tiểu Tịch! Anh đây cũng có mồ hôi vậy? Sao em không lau?"
Vũ Thất nhếch môi cười thích thú hỏi lại
Nghe vậy Tô Lam liền lạnh giọng nói
"Cô ấy làm em gái của cậu từ khi nào vậy?"
Một đêm nằm ngủ trên sofa, do lạ chỗ nên sáng ra cả người Đường Tịch đều ê ẩm, khuôn mặt thì bơ phờ
Cô đưa tay gãy cái đầu tổ quạ của mình, ngước mắt nhìn thấy Tô Lam đang từ bếp đi ra
"Dậy rồi à?" Tô Lam hé môi hỏi
"Ừm!"
"Ngủ không được hả?"
"Đúng vậy!" Đường Tịch nghe vậy liền trưng bộ mặt làm nũng ra nhìn hắn
"Ngủ ở đây không quen! Anh xem hai mắt em thâm quần rồi còn gì? Tối nay cho em ngủ ở giường nhé?"
"Em yên tâm..."
Tô Lam dựa vào thành sofa cầm tờ báo mở miệng cười nói
"Bây giờ ngủ không quen thì từ từ nó cũng sẽ quen thôi!"
Ước mơ của Đường Tịch ngay lập tức tan biến, cô hung hăng cắn răng
"Tô Lam! Anh là người đàn ông ga lăng nhất thế giới. Chỉ sợ không có ai ga lăng được bằng anh!!!"
"Cảm ơn đã khen!"
Đường Tịch đứng dậy tức giận bỏ vào tolet rửa mặt...
Sau khi ăn sáng xong, Đường Tịch lại buồn chán ngồi xem ti vi.
Mắt thấy Tô Lam ăn mặt chỉnh tề liền hỏi
"Anh định đi đâu à?"
"Ừm!"
"Đi đâu vậy???"
"Đi đánh bóng với Vũ Thất!"
Đường Tịch liền đứng dậy ôm lấy cánh tay của Tô Lam, lắc qua lắc lại mặt mày hớn hở nói
"Cho em đi theo với?"
"Em đi theo làm gì?
Tô Lam trầm mặt hỏi lại
"Ở nhà một mình chán lắm! Cho em đi theo nha? Nha? Nha...?"
Năng nỉ một hồi, tốn bao nhiêu nước bọt cuối cùng Đường Tịch cũng nhận được một cái gật đầu từ Tô Lam
*****
Trên đường đi đến nơi đánh bóng...
Đường Tịch đi kế bên Tô Lam, ngước nhìn bóng dáng cao lớn.
Cô chớp mắt, cánh tay run run đưa ra một phát nắm lấy bàn tay to lớn của ai đó.
Lòng hơi hồi hợp, nhưng rồi cô lại nghĩ đã là người yêu thì nắm tay có là xá gì đâu mà phải hồi hợp?
Đường Tịch nắm tay lắc lên lắc xuống, cười nói
"Tô Lam này!"
"Hửm?" Tô Lam quay đầu nhìn hỏi lại
"Ưm... chuyện hai đứa mình đang quen nhau tạm thời giấu kín nhé?"
Tuy nay là thời hiện đại, nhưng chuyện yêu đương đối với nhà trường là rất nghiêm trọng.
Lơ tơ mơ một cái là đi đời...
"Em sợ à?" Tô Lam khẽ cười nói
"Đúng vậy! Chẳng lẽ anh không sợ à???"
"Nếu em đã nói vậy thì tạm thời cứ giấu kính đi!"
Đường Tịch cười cười, bàn tay nắm càng chặt tay của Tô Lam hơn!
*****
Vừa đến chỗ đánh bóng, cô đã thấy thấp thoáng hai bóng dáng quen thuộc rồi.
Là Vũ Thất và Lục đậu hũ, nhưng tại sao Lục Đậu Hũ lại ở đây vậy kìa?
Tô Lam khẽ tách hai tay đang nắm ra, sau đó ung dung đút tay vào túi quần, đi đến trước mắt Vũ Thất
"Lam! Sao cậu đến trể vậy? A? Có cả Tiểu Tịch nửa à?"
Vũ Thất trực tiếp bỏ qua Tô Lam, híp đôi mắt đào hoa lại nhìn Đường Tịch, nở nụ cười quyến rũ hỏi
"A? Haha... em đi trên đường đúng lúc thì gặp thầy Tô, nên em theo đến đây luôn...!"
Đường Tịch cười haha cho có lệ sau đó chỉa ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Lục Diêu Thanh...
"Đi vào thôi!"
Tô Lam lạnh nhạt lên tiếng sau đó xung phong đi vào trước
Đường Tịch và Lục Diêu Thanh ngồi ở trong uống nước ăn bánh mà nhàn nhã nhìn Tô Lam và Vũ Thất đánh bóng
"Lục Đậu Hũ, tại sao cậu lại đi cùng với Vũ Thất vậy? Sao cậu còn chưa về nhà?"
Tính bà tám của Đường Tịch lại bắt đầu nổi dậy
"Ba mẹ tớ biết chuyện của tớ rồi... nên hiện giờ tớ không muốn về nhà!"
Lục Diêu Thanh khẽ nói
"Vậy... vậy bây giờ cậu tính sao?"
Con đường yêu đương giữa con trai với con trai đối với cha mẹ mà nói... có lẽ là họ sẽ khó chấp nhận cho lắm!!!
"Tớ chưa..."
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Tô Lam bước vào ngồi xuống bên cạnh Đường Tịch thờ ơ hỏi
"Không có gì đâu!"
Đường Tịch vội lắc đầu nói, quay đầu nhìn thấy trán Tô Lam có mồ hôi. Cô liền lanh chanh đưa tay ra lau
Lau rồi lau... rồi tay Đường Tịch đột nhiên ngừng lại.
Đầu cứng ngắt từ từ quay lại nhìn bốn con mắt đang mở to nhìn mình
"Ha! Ha...! Trán thầy Tô có mồ hôi ấy mà..."
Đường Tịch vội vang rút tay lại, giả nai cười khan hai tiếng...
"Hựm... Em gái Tiểu Tịch! Anh đây cũng có mồ hôi vậy? Sao em không lau?"
Vũ Thất nhếch môi cười thích thú hỏi lại
Nghe vậy Tô Lam liền lạnh giọng nói
"Cô ấy làm em gái của cậu từ khi nào vậy?"
Bình luận facebook