Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Trước đêm ngày nhập học.
Đường Tịch vất vả lắm mới có thể canh lúc Tô Lam đi ra ngoài mà xâm nhập vào phòng ngủ của hắn
Cô ở đây lâu như vậy rồi, bây giờ mới được đặt chân được vào phòng ngủ của Tô Lam
Lòng háo hức đi vào xem, nhưng khi vào thì. Cả căn phòng cùng lắm cũng như bao phòng ngủ khác
Nhưng có đều là phòng của Tô Lam đặc biệt gọn gàng, ngăn nấp, không có bừa bộn...
Bước lại mở tủ quần áo ra ngó nhìn, trong đó có nhiều đồ mới, toàn là những nhãn hiệu nổi tiếng
Ngoài trừ cái tủ đồ đắt giá thì những thứ còn lại đều bình thường
Cả căn phòng đơn giản như vậy, có cái gì hay ho đâu mà Tô Lam lại cầu kì không cho cô vào chứ?
Đường Tịch vừa định đi ra thì một thứ trên bàn được đặt kế giường đã thu hút cô
Bước tới cầm khung ảnh được úp xuống lên nhìn
Trong ảnh là một cô gái khoảng 18, 19 tuổi. Khuôn mặt rất đẹp, trong ảnh cô ấy đang cười, nụ cười tựa như thiên sứ vậy...
Đường Tịch nhìn đến mê mẩn, nhưng rồi lòng dâng lên cảm giác khó chịu
Cô gái này là ai? Có quan hệ ra sao với Tô Lam???
"Em đang làm cái gì ở trong này vậy?"
Giọng điệu lạnh nhạt vang lên ở sau lưng
Đường Tịch giật mình quay lại nhìn Tô Lam đứng ngay cửa. Không nói lời nào cầm lấy khung hình đưa ra hỏi
"Cô gái này là ai?"
Ánh mắt Tô Lam đang chứa ý cười, trong phút chốc liền trở nên lạnh toát.
Nhíu mày đưa tay cầm lại khung ảnh, cất giọng lạnh tanh nói
"Ai cho em đụng vào?"
Dường như cảm thấy mình hơi nặng lời nên Tô Lam khẽ thở dài nhẹ giọng nói tiếp
"Ở đây cũng không có gì cho em ngắm! Em ra ngoài trước đi!!!"
Đường Tịch ngớ người, sau đó tức giận, hùng hùng hổ hổ lớn tiếng cải lại
"Ra ngoài là sao? Tô Lam nói cho em biết... người trong ảnh này là ai? Có quan hệ gì tới anh? Hay là người tình bí mật của anh???"
"Em nghĩ quá nhiều rồi!"
Tô Lam trầm mặt nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như trước
Đường Tịch một mặt thất vọng, một mặt thì khó chịu
Rõ ràng... rõ ràng cô là bạn gái của hắn mà? Vậy mà một chút gì về cái con người trước mắt này cô cũng không biết...
Đường Tịch căm tức nhìn Tô Lam hồi lâu, sau đó bước ra khỏi phòng.
Nhìn thấy trên bàn là túi đồ ăn mà Tô Lam mới vừa mua về, ngay lập tức đem vào bếp ăn
Với châm ngôn của Đường Tịch. Cho dù buồn, vui hay tức giận, cô đều phải ăn mới được
Tô Lam đi vào, thấy vậy, đặt tô cháo rồi ngồi xuống bên cạnh Đường Tịch mở miệng hỏi
"Cháo ngon không?"
"..."
Thấy Đường Tịch không trả lời mà vẫn cấm đầu cấm cổ ăn, ánh mắt Tô Lam khẽ lắng xuống
Đường Tịch ăn xong liền đứng dậy rồi bỏ đi ra ngoài, ngồi ở sofa xem ti vi
Rồi lại một lần nửa, Tô Lam ngồi xuống bên cạnh cô điềm tĩnh mà ngước nhìn xem ti vi
"Vẫn còn giận?"
Đường Tịch không trả lời, cô đang cố gắng không để ý Tô Lam thì lại nghe hắn nói tiếp
"Thật ra... người trong ảnh chính là em gái của tôi!"
Em... em gái?
"Anh có em gái???"
Đường Tịch ngạc nhiên hỏi... không lẽ cô đã hiểu lầm rồi?
"Ừ!"
"Haha... em gái của anh đẹp thật!"
Đường Tịch cười híp mắt, trong phút chốc lòng vui phơi phới. Cô nhào qua ôm lấy cánh tay của Tô Lam tiếp tục cười nói
"Vậy em gái của anh đâu rồi? Sao đó giờ em chưa thấy?"
"Em ấy... chết rồi!"
Giọng điệu nhẹ nhàng cất lên, không nghe một chút bất kì đau thương nào...
Đường Tịch nghe xong, nhìn Tô Lam, tim đột nhiên nhói lên một cái
"Tô Lam! Xin lỗi...!"
Cô gái đó đẹp như vậy mà lại...
Tô Lam mỉm cười, nhếch môi, giọng chế giễu cất lên
"Không sao! Nếu không nói ra chỉ sợ tối ngủ tôi sẽ bị ám ảnh bởi khuôn mặt ghen tuông của em mất!"
Trước đêm ngày nhập học.
Đường Tịch vất vả lắm mới có thể canh lúc Tô Lam đi ra ngoài mà xâm nhập vào phòng ngủ của hắn
Cô ở đây lâu như vậy rồi, bây giờ mới được đặt chân được vào phòng ngủ của Tô Lam
Lòng háo hức đi vào xem, nhưng khi vào thì. Cả căn phòng cùng lắm cũng như bao phòng ngủ khác
Nhưng có đều là phòng của Tô Lam đặc biệt gọn gàng, ngăn nấp, không có bừa bộn...
Bước lại mở tủ quần áo ra ngó nhìn, trong đó có nhiều đồ mới, toàn là những nhãn hiệu nổi tiếng
Ngoài trừ cái tủ đồ đắt giá thì những thứ còn lại đều bình thường
Cả căn phòng đơn giản như vậy, có cái gì hay ho đâu mà Tô Lam lại cầu kì không cho cô vào chứ?
Đường Tịch vừa định đi ra thì một thứ trên bàn được đặt kế giường đã thu hút cô
Bước tới cầm khung ảnh được úp xuống lên nhìn
Trong ảnh là một cô gái khoảng 18, 19 tuổi. Khuôn mặt rất đẹp, trong ảnh cô ấy đang cười, nụ cười tựa như thiên sứ vậy...
Đường Tịch nhìn đến mê mẩn, nhưng rồi lòng dâng lên cảm giác khó chịu
Cô gái này là ai? Có quan hệ ra sao với Tô Lam???
"Em đang làm cái gì ở trong này vậy?"
Giọng điệu lạnh nhạt vang lên ở sau lưng
Đường Tịch giật mình quay lại nhìn Tô Lam đứng ngay cửa. Không nói lời nào cầm lấy khung hình đưa ra hỏi
"Cô gái này là ai?"
Ánh mắt Tô Lam đang chứa ý cười, trong phút chốc liền trở nên lạnh toát.
Nhíu mày đưa tay cầm lại khung ảnh, cất giọng lạnh tanh nói
"Ai cho em đụng vào?"
Dường như cảm thấy mình hơi nặng lời nên Tô Lam khẽ thở dài nhẹ giọng nói tiếp
"Ở đây cũng không có gì cho em ngắm! Em ra ngoài trước đi!!!"
Đường Tịch ngớ người, sau đó tức giận, hùng hùng hổ hổ lớn tiếng cải lại
"Ra ngoài là sao? Tô Lam nói cho em biết... người trong ảnh này là ai? Có quan hệ gì tới anh? Hay là người tình bí mật của anh???"
"Em nghĩ quá nhiều rồi!"
Tô Lam trầm mặt nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như trước
Đường Tịch một mặt thất vọng, một mặt thì khó chịu
Rõ ràng... rõ ràng cô là bạn gái của hắn mà? Vậy mà một chút gì về cái con người trước mắt này cô cũng không biết...
Đường Tịch căm tức nhìn Tô Lam hồi lâu, sau đó bước ra khỏi phòng.
Nhìn thấy trên bàn là túi đồ ăn mà Tô Lam mới vừa mua về, ngay lập tức đem vào bếp ăn
Với châm ngôn của Đường Tịch. Cho dù buồn, vui hay tức giận, cô đều phải ăn mới được
Tô Lam đi vào, thấy vậy, đặt tô cháo rồi ngồi xuống bên cạnh Đường Tịch mở miệng hỏi
"Cháo ngon không?"
"..."
Thấy Đường Tịch không trả lời mà vẫn cấm đầu cấm cổ ăn, ánh mắt Tô Lam khẽ lắng xuống
Đường Tịch ăn xong liền đứng dậy rồi bỏ đi ra ngoài, ngồi ở sofa xem ti vi
Rồi lại một lần nửa, Tô Lam ngồi xuống bên cạnh cô điềm tĩnh mà ngước nhìn xem ti vi
"Vẫn còn giận?"
Đường Tịch không trả lời, cô đang cố gắng không để ý Tô Lam thì lại nghe hắn nói tiếp
"Thật ra... người trong ảnh chính là em gái của tôi!"
Em... em gái?
"Anh có em gái???"
Đường Tịch ngạc nhiên hỏi... không lẽ cô đã hiểu lầm rồi?
"Ừ!"
"Haha... em gái của anh đẹp thật!"
Đường Tịch cười híp mắt, trong phút chốc lòng vui phơi phới. Cô nhào qua ôm lấy cánh tay của Tô Lam tiếp tục cười nói
"Vậy em gái của anh đâu rồi? Sao đó giờ em chưa thấy?"
"Em ấy... chết rồi!"
Giọng điệu nhẹ nhàng cất lên, không nghe một chút bất kì đau thương nào...
Đường Tịch nghe xong, nhìn Tô Lam, tim đột nhiên nhói lên một cái
"Tô Lam! Xin lỗi...!"
Cô gái đó đẹp như vậy mà lại...
Tô Lam mỉm cười, nhếch môi, giọng chế giễu cất lên
"Không sao! Nếu không nói ra chỉ sợ tối ngủ tôi sẽ bị ám ảnh bởi khuôn mặt ghen tuông của em mất!"
Bình luận facebook