Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
"Bỏ tay cô ấy ra!"
Giọng nói này ngoài Tô Lam ra thì còn ai vào đây?
Đường Tịch quay đầu nhìn Tô Lam và Vũ Thất đang đứng đó
Tô Lam từ từ bước đến, dáng đi kêu ngạo, đầy thần thái...
Nhẹ nhàng kéo tay Đường Tịch lui về phía sau lưng mình
"Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?"
Đường Thiên nhíu mày, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười quyến rũ
"Hưm... xin tự giới thiệu! Tôi là bạn trai của Tiểu Tịch! Tô Lam!"
"Xin chào! Tôi là Đường Thiên, anh của Tiểu Tịch!"
"Anh ta không phải là anh trai em!"
Đường Tịch nói, mắt nhìn hai người đang bắt tay
Hai bàn tay bắt lấy nhau giữa không trung, một cuộc chiến tranh ngầm đang diễn ra
Nắm lấy nhau đến nổi gân tay cũng phải nổi lên!
"Vậy thôi nhé Tiểu Tịch! Anh đến đây chỉ muốn nhắc em là sắp đến ngày dỗ của ông ấy rồi!"
Đường Thiên buông tay ra, nhìn Đường Tịch một lúc lâu, nói rồi bỏ đi
Đường Tịch chớp mắt nhìn, cánh tay đang nắm lấy tay cô bỗng siết chặc
Nhìn không khí u ám, cô bèn mở miệng hỏi
"Hai anh đang định đi đâu vậy?"
"Đói chưa?"
Tô Lam nhìn Đường Tịch nhàn nhạt hỏi lại
"Đói rồi!"
Cô làm cái bộ mặt đáng thương nhìn hắn
"Em muốn ăn cái gì?"
"Em muốn ăn lẩu ở Tiêu Viên!"
"Này! Sao cậu không hỏi tôi muốn ăn cái gì?"
Vũ Thất làm bộ dáng đau lòng nói
"Tôi có nói là mời cậu ăn à?"
"Đồ háo sắc quên bạn bè!"
"Đi thôi!"
"Ấy khoan! Chờ Lục Đậu Hũ nữa!"
"Diêu Thanh à? Em ấy ở đâu rồi?"
Vũ Thất đứng kế bên nhìn ngang nhìn dọc tìm kím
Diêu... Diêu Thanh?
Đường Tịch thầm cười trộm rồi chỉ vào cửa hàng tiện lợi nói
"Cậu ấy ở trong đó đang mua một chút đồ!"
"Em gọi điện báo cho bạn cùng phòng đến Tiêu Viên luôn đi!"
Đường Tịch nghe theo lời Tô Lam liền gọi điện báo địa điểm cho bọn Cố Nhanh
Dầu dì cô cũng phải loại người chuyên đi bỏ rơi bạn bè a...
******
Tại quán lẩu Tiêu Viên, bây giờ là đã xế chiều, nên quán ăn cũng đông người hơn
Bàn của bọn cô ngồi gần kế bên cửa sổ, từ đây có thể ngắm nhìn phía bên ngoài
Bọn Cố Nhanh ngồi đó nhao nhao lên nói chuyện rôm rã
"Các em muốn ăn gì thì cứ tự nhiên gọi món đi!"
Tô Lam ngồi kế bên Đường Tịch môi mỏng nhếch lên cười nói
"Vâng!"
"Tớ muốn ăn lẩu! Gọi lẩu cho tớ!"
"Tiểu Tịch! Cậu ăn nhiều như vậy không sợ mập thêm sao?"
"Mập cái đầu heo nhà cậu!"
Đường Tịch trợn to mắt lên nhìn Lục Diêu Thanh, chân ở phía dưới bàn di chuyển, im lặng một phát đạp thẳng...
"A!!!"
Đường Tịch tưởng người la phải là Lục Diêu Thanh chứ? Nhưng không phải.
Người la lại là Vũ Thất!
"Sao vậy?"
Tô Lam nhìn bộ dáng đau đớn của Vũ Thất nhíu mày nói
"Tiểu Tịch! Em có cần ác với anh như vậy không?"
Nhìn thấy Tô Lam đang nhìn mình chầm chầm, cô vội nói
"Hơ? Em... em có làm gì đâu? Chỉ là đạp Lục Đậu Hũ thôi..."
Nói tới đây, não Đường Tịch như được thông ra.
Thì ra cô đạp chân Lục Đậu Hũ, nhưng mà chân của ai đó lại đi quấn với chân của ai kia!
Nên Đường Tịch cô mới đạp sai đối tượng.
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Lục Diêu Thanh.
Chu choa! Thật sự Đường Tịch muốn ngó xuống bàn xem sao.
Nhưng mà đồ ăn đã được dọn lên rồi nên thôi, cô đành phải lắp đầy cái bụng mình trước đã...
******
Khi ăn xong, sắc trời cũng đã tối dần...
"Cảm ơn giáo sư Tô vì bửa ăn!"
Cố Nhanh đại diện thành phần ăn chùa, mở miệng cười nói
"Không có gì!"
"Nè! Sao cậu không cảm ơn tớ?"
"Cậu là người trả tiền à?"
"Tơ... tớ..."
"Được rồi! Sau này nhờ các em chiếu cố cho Tiểu Tịch vậy!"
Tay Tô Lam đưa lên vỗ vỗ đầu Đường Tịch, cong môi lên cười nói
Cố Nhanh thấy như vậy, liền nở nụ cười tươi cho bạn mình...
"Chào giáo sư Tô, chúng em đi về trường đây!"
"Chiếu cố cái gì nửa không biết!"
Đường Tịch nhìn bọn Cố Nhanh đi rồi, quay đầu bĩu môi nói
Đường phố nhộn nhịp, ánh đèn đêm thấp sáng cả con đường
Tô Lam và Đường Tịch chậm rãi đi bộ, xem như là để cho tiêu cơm đi
Đường Tịch ôm lấy cánh tay của Tô Lam, vừa đi vừa ngâm nga hát
"Người đàn ông hồi chiều là anh trai em à?"
Tô Lam nhẹ giọng hỏi
Vốn là đang hát, nhưng Đường Tịch lại ngưng vì câu hỏi
Tô Lam cũng đứng lại nhìn vào mắt của Đường Tịch, im lặng chờ đợi câu trả lời
"Lúc trước phải, bây giờ thì không phải!"
"Là anh ruột của em à?"
"Không phải! Anh ta chẳng qua chỉ là anh trai nuôi mà thôi!"
"Bỏ tay cô ấy ra!"
Giọng nói này ngoài Tô Lam ra thì còn ai vào đây?
Đường Tịch quay đầu nhìn Tô Lam và Vũ Thất đang đứng đó
Tô Lam từ từ bước đến, dáng đi kêu ngạo, đầy thần thái...
Nhẹ nhàng kéo tay Đường Tịch lui về phía sau lưng mình
"Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?"
Đường Thiên nhíu mày, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười quyến rũ
"Hưm... xin tự giới thiệu! Tôi là bạn trai của Tiểu Tịch! Tô Lam!"
"Xin chào! Tôi là Đường Thiên, anh của Tiểu Tịch!"
"Anh ta không phải là anh trai em!"
Đường Tịch nói, mắt nhìn hai người đang bắt tay
Hai bàn tay bắt lấy nhau giữa không trung, một cuộc chiến tranh ngầm đang diễn ra
Nắm lấy nhau đến nổi gân tay cũng phải nổi lên!
"Vậy thôi nhé Tiểu Tịch! Anh đến đây chỉ muốn nhắc em là sắp đến ngày dỗ của ông ấy rồi!"
Đường Thiên buông tay ra, nhìn Đường Tịch một lúc lâu, nói rồi bỏ đi
Đường Tịch chớp mắt nhìn, cánh tay đang nắm lấy tay cô bỗng siết chặc
Nhìn không khí u ám, cô bèn mở miệng hỏi
"Hai anh đang định đi đâu vậy?"
"Đói chưa?"
Tô Lam nhìn Đường Tịch nhàn nhạt hỏi lại
"Đói rồi!"
Cô làm cái bộ mặt đáng thương nhìn hắn
"Em muốn ăn cái gì?"
"Em muốn ăn lẩu ở Tiêu Viên!"
"Này! Sao cậu không hỏi tôi muốn ăn cái gì?"
Vũ Thất làm bộ dáng đau lòng nói
"Tôi có nói là mời cậu ăn à?"
"Đồ háo sắc quên bạn bè!"
"Đi thôi!"
"Ấy khoan! Chờ Lục Đậu Hũ nữa!"
"Diêu Thanh à? Em ấy ở đâu rồi?"
Vũ Thất đứng kế bên nhìn ngang nhìn dọc tìm kím
Diêu... Diêu Thanh?
Đường Tịch thầm cười trộm rồi chỉ vào cửa hàng tiện lợi nói
"Cậu ấy ở trong đó đang mua một chút đồ!"
"Em gọi điện báo cho bạn cùng phòng đến Tiêu Viên luôn đi!"
Đường Tịch nghe theo lời Tô Lam liền gọi điện báo địa điểm cho bọn Cố Nhanh
Dầu dì cô cũng phải loại người chuyên đi bỏ rơi bạn bè a...
******
Tại quán lẩu Tiêu Viên, bây giờ là đã xế chiều, nên quán ăn cũng đông người hơn
Bàn của bọn cô ngồi gần kế bên cửa sổ, từ đây có thể ngắm nhìn phía bên ngoài
Bọn Cố Nhanh ngồi đó nhao nhao lên nói chuyện rôm rã
"Các em muốn ăn gì thì cứ tự nhiên gọi món đi!"
Tô Lam ngồi kế bên Đường Tịch môi mỏng nhếch lên cười nói
"Vâng!"
"Tớ muốn ăn lẩu! Gọi lẩu cho tớ!"
"Tiểu Tịch! Cậu ăn nhiều như vậy không sợ mập thêm sao?"
"Mập cái đầu heo nhà cậu!"
Đường Tịch trợn to mắt lên nhìn Lục Diêu Thanh, chân ở phía dưới bàn di chuyển, im lặng một phát đạp thẳng...
"A!!!"
Đường Tịch tưởng người la phải là Lục Diêu Thanh chứ? Nhưng không phải.
Người la lại là Vũ Thất!
"Sao vậy?"
Tô Lam nhìn bộ dáng đau đớn của Vũ Thất nhíu mày nói
"Tiểu Tịch! Em có cần ác với anh như vậy không?"
Nhìn thấy Tô Lam đang nhìn mình chầm chầm, cô vội nói
"Hơ? Em... em có làm gì đâu? Chỉ là đạp Lục Đậu Hũ thôi..."
Nói tới đây, não Đường Tịch như được thông ra.
Thì ra cô đạp chân Lục Đậu Hũ, nhưng mà chân của ai đó lại đi quấn với chân của ai kia!
Nên Đường Tịch cô mới đạp sai đối tượng.
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Lục Diêu Thanh.
Chu choa! Thật sự Đường Tịch muốn ngó xuống bàn xem sao.
Nhưng mà đồ ăn đã được dọn lên rồi nên thôi, cô đành phải lắp đầy cái bụng mình trước đã...
******
Khi ăn xong, sắc trời cũng đã tối dần...
"Cảm ơn giáo sư Tô vì bửa ăn!"
Cố Nhanh đại diện thành phần ăn chùa, mở miệng cười nói
"Không có gì!"
"Nè! Sao cậu không cảm ơn tớ?"
"Cậu là người trả tiền à?"
"Tơ... tớ..."
"Được rồi! Sau này nhờ các em chiếu cố cho Tiểu Tịch vậy!"
Tay Tô Lam đưa lên vỗ vỗ đầu Đường Tịch, cong môi lên cười nói
Cố Nhanh thấy như vậy, liền nở nụ cười tươi cho bạn mình...
"Chào giáo sư Tô, chúng em đi về trường đây!"
"Chiếu cố cái gì nửa không biết!"
Đường Tịch nhìn bọn Cố Nhanh đi rồi, quay đầu bĩu môi nói
Đường phố nhộn nhịp, ánh đèn đêm thấp sáng cả con đường
Tô Lam và Đường Tịch chậm rãi đi bộ, xem như là để cho tiêu cơm đi
Đường Tịch ôm lấy cánh tay của Tô Lam, vừa đi vừa ngâm nga hát
"Người đàn ông hồi chiều là anh trai em à?"
Tô Lam nhẹ giọng hỏi
Vốn là đang hát, nhưng Đường Tịch lại ngưng vì câu hỏi
Tô Lam cũng đứng lại nhìn vào mắt của Đường Tịch, im lặng chờ đợi câu trả lời
"Lúc trước phải, bây giờ thì không phải!"
"Là anh ruột của em à?"
"Không phải! Anh ta chẳng qua chỉ là anh trai nuôi mà thôi!"
Bình luận facebook