Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
"Đẹp hơn em nhiều!"
Câu nói như muốn Đường Tịch rơi thẳng xuống địa ngục
"Vậy... vậy anh có thích cô ta không?"
"Em nghĩ sao?"
"Thôi rồi! Thôi rồi! Thân hình em mập như vậy! Nên anh thích cô gái đó rồi đúng không?"
"Cũng không hẵn..."
Tô Lam nheo mắt lại nhìn bộ dạng đau khổ của Đường Tịch, nhếch miệng cười
"Tôi không ghét bỏ em là được!"
"Vì sao? Em mập như vậy mà?"
"Bởi vì, mập mập như vậy ôm nó sẽ thoải mái hơn!"
"Hả...?"
Đường Tịch ngớ người, có chút vui vui nhưng vẫn ủ rũ
"Vậy tại sao anh lại đồng ý đi xem mắt? Trong khi đó anh đã có bạn gái rồi?"
"Mẹ ép!"
"Vậy anh đã từ chối cô gái đó chưa?"
"Rồi"
"Ôi Tô Lam! Yêu anh quá đi!!!"
Đường Tịch hưng phấn nhào lại ôm hôn một phát vào má của Tô Lam
"À mà, ba mẹ của anh đang ở đâu?"
"Kể từ khi em gái tôi chết thì gia đình liền chuyển sang định cư ở Mỹ! Tôi cũng chỉ mới về trong thời gian gần đây thôi!"
Tô Lam nhàn nhạt mở miệng
"Vậy em gái anh làm sao mà chết vậy?"
Đường Tịch biết là cô không nên hỏi, nhưng cô muốn hiểu thêm một chút về hắn mà thôi
"Em ấy bị bệnh tim bẩm sinh! Vì không được cấp cứu kịp thời nên đã qua đời!"
Đây là lần đầu tiên Tô Lam kể về gia đình của mình cho cô nghe
Đường Tịch trầm ngâm rồi lại đi đánh trống lãng
"Mà chuyện của anh và em, bạn cùng phòng của em đã biết rồi!"
"Ừm!"
"Anh có gì để nói à?"
"Không có!"
Tô Lam dựa vào thành sofa, mắt nhắm lại, tay nhè nhẹ xoa mi tâm, mở miệng trả lời lại
"Đúng rồi! Tô Lam cho em số điện thoại của Vũ Thất đi?"
"Em lấy để làm gì?"
"Có chuyện!"
"Chuyện gì?"
"Anh nói nhiều quá! Cho em đi mà?"
"Đường Tịch!"
Tô Lam mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Đường Tịch, giọng điệu lạnh lùng cất lên
"Em đang ở trước mặt bạn trai của mình mà đi xin số điện thoại của người con trai khác?"
"Chu choa! Tô Lam anh đang ghen à?"
"Em nghĩ nhiều rồi!"
"Thừa nhận một câu là anh ghen thì anh sẽ chết à?"
Đường Tịch bỉu môi rồi nói tiếp
"Thật ra là em thấy Vũ Thất và Lục Đậu Hũ rất hợp đôi. Nên em muốn làm bà mai ấy"
"Lục Đậu Hũ?"
"À... là Lục Diêu Thanh!"
Tô Lam đã ngừng soạn giáo án. Nhếch môi nhẹ giọng nói
"Em đừng có lo chuyện bao đồng! Rãnh thì về ôn lại bài vở đi"
Một câu nói ra lệnh đuổi khách, cứ thế Đường Tịch bị chính người bạn trai bí ẩn của mình tống cổ ra khỏi nhà chỉ để về kí túc xá ôn bài!!!
******
"Này Lục Đậu Hũ! Cậu thấy ý kiến của tớ như thế nào?"
"Tào lao!"
"Khốn kiếp! Bà đây là đang cứu khổ cứu nạn, cứu cho cậu thoát kiếp ế. Vậy mà lại nói tào lao?"
Đường Tịch trên tay cầm chay nước ép, hung tợn nói với Lục Diêu Thanh
Chiều hôm nay nhân lúc không có khóa nên Đường Tịch hẹn Lục Đậu Hũ ra vừa chạy bộ vừa bàn chuyện
Vậy mà...
"Tớ và anh ta không hợp nhau đâu!"
"Tại sao? Cậu chưa thử mà?"
"Anh ta... anh ta không yêu tớ!"
"Anh ta không yêu cậu? Vậy cậu đã yêu anh ta rồi à?"
Đường Tịch bắt ngay trọng điểm hỏi, rồi tay mò vào túi quần rút ra một tờ giấy
"Nè cho cậu! Số điện thoại của Vũ Thất. Tớ phải vất vả lắm mới lấy được từ chổ của Tô Lam đấy!"
"Không cần đâu! Tớ đã có rồi!"
Lục Diêu Thanh nhìn Đường Tịch chớp mắt nói
Đường Tịch ngớ người, rồi đưa tay đập một phát vào lưng của Lục Đậu Hũ, cười híp cả mắt nói
"Cái tên này! Số điện thoại cũng đã có rồi mà còn ngại cái gì không biết?"
"Thôi! Cậu chờ tớ chút, tớ đi vào tiệm mua một ít đồ rồi ra!"
"Ừ...!"
Đường Tịch ngồi ở băng ghế đá bên đường, ngẩng đầu nhìn qua nhìn lại, rồi ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đang đi tới
Tại sao anh ta lại ở đây???
Đường Tịch liền đứng dậy, ánh mắt thì chán ghét liếc nhìn Đường Thiên, quay đầu định bỏ đi...
"Tiểu Tịch! Đừng trốn tránh anh nữa!"
Đường Thiên đưa tay nắm lấy tay Đường Tịch ôn nhu nói
"Bỏ tay ra!"
"Không!"
"Được! Anh muốn nói gì đây?"
"Tiểu Tịch! Em có biết sắp tới là ngày gì không?"
Nghe lời nói Đường Tịch khẽ trầm ngâm
Ngày đó! Dĩ nhiên là ngày cô phải nhớ chứ!
Vừa định mở miệng trả lời thì lại bị giọng nói lạnh lùng, quen thuộc ở sau lưng làm cho giật mình
"Bỏ tay cô ấy ra!"
"Đẹp hơn em nhiều!"
Câu nói như muốn Đường Tịch rơi thẳng xuống địa ngục
"Vậy... vậy anh có thích cô ta không?"
"Em nghĩ sao?"
"Thôi rồi! Thôi rồi! Thân hình em mập như vậy! Nên anh thích cô gái đó rồi đúng không?"
"Cũng không hẵn..."
Tô Lam nheo mắt lại nhìn bộ dạng đau khổ của Đường Tịch, nhếch miệng cười
"Tôi không ghét bỏ em là được!"
"Vì sao? Em mập như vậy mà?"
"Bởi vì, mập mập như vậy ôm nó sẽ thoải mái hơn!"
"Hả...?"
Đường Tịch ngớ người, có chút vui vui nhưng vẫn ủ rũ
"Vậy tại sao anh lại đồng ý đi xem mắt? Trong khi đó anh đã có bạn gái rồi?"
"Mẹ ép!"
"Vậy anh đã từ chối cô gái đó chưa?"
"Rồi"
"Ôi Tô Lam! Yêu anh quá đi!!!"
Đường Tịch hưng phấn nhào lại ôm hôn một phát vào má của Tô Lam
"À mà, ba mẹ của anh đang ở đâu?"
"Kể từ khi em gái tôi chết thì gia đình liền chuyển sang định cư ở Mỹ! Tôi cũng chỉ mới về trong thời gian gần đây thôi!"
Tô Lam nhàn nhạt mở miệng
"Vậy em gái anh làm sao mà chết vậy?"
Đường Tịch biết là cô không nên hỏi, nhưng cô muốn hiểu thêm một chút về hắn mà thôi
"Em ấy bị bệnh tim bẩm sinh! Vì không được cấp cứu kịp thời nên đã qua đời!"
Đây là lần đầu tiên Tô Lam kể về gia đình của mình cho cô nghe
Đường Tịch trầm ngâm rồi lại đi đánh trống lãng
"Mà chuyện của anh và em, bạn cùng phòng của em đã biết rồi!"
"Ừm!"
"Anh có gì để nói à?"
"Không có!"
Tô Lam dựa vào thành sofa, mắt nhắm lại, tay nhè nhẹ xoa mi tâm, mở miệng trả lời lại
"Đúng rồi! Tô Lam cho em số điện thoại của Vũ Thất đi?"
"Em lấy để làm gì?"
"Có chuyện!"
"Chuyện gì?"
"Anh nói nhiều quá! Cho em đi mà?"
"Đường Tịch!"
Tô Lam mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Đường Tịch, giọng điệu lạnh lùng cất lên
"Em đang ở trước mặt bạn trai của mình mà đi xin số điện thoại của người con trai khác?"
"Chu choa! Tô Lam anh đang ghen à?"
"Em nghĩ nhiều rồi!"
"Thừa nhận một câu là anh ghen thì anh sẽ chết à?"
Đường Tịch bỉu môi rồi nói tiếp
"Thật ra là em thấy Vũ Thất và Lục Đậu Hũ rất hợp đôi. Nên em muốn làm bà mai ấy"
"Lục Đậu Hũ?"
"À... là Lục Diêu Thanh!"
Tô Lam đã ngừng soạn giáo án. Nhếch môi nhẹ giọng nói
"Em đừng có lo chuyện bao đồng! Rãnh thì về ôn lại bài vở đi"
Một câu nói ra lệnh đuổi khách, cứ thế Đường Tịch bị chính người bạn trai bí ẩn của mình tống cổ ra khỏi nhà chỉ để về kí túc xá ôn bài!!!
******
"Này Lục Đậu Hũ! Cậu thấy ý kiến của tớ như thế nào?"
"Tào lao!"
"Khốn kiếp! Bà đây là đang cứu khổ cứu nạn, cứu cho cậu thoát kiếp ế. Vậy mà lại nói tào lao?"
Đường Tịch trên tay cầm chay nước ép, hung tợn nói với Lục Diêu Thanh
Chiều hôm nay nhân lúc không có khóa nên Đường Tịch hẹn Lục Đậu Hũ ra vừa chạy bộ vừa bàn chuyện
Vậy mà...
"Tớ và anh ta không hợp nhau đâu!"
"Tại sao? Cậu chưa thử mà?"
"Anh ta... anh ta không yêu tớ!"
"Anh ta không yêu cậu? Vậy cậu đã yêu anh ta rồi à?"
Đường Tịch bắt ngay trọng điểm hỏi, rồi tay mò vào túi quần rút ra một tờ giấy
"Nè cho cậu! Số điện thoại của Vũ Thất. Tớ phải vất vả lắm mới lấy được từ chổ của Tô Lam đấy!"
"Không cần đâu! Tớ đã có rồi!"
Lục Diêu Thanh nhìn Đường Tịch chớp mắt nói
Đường Tịch ngớ người, rồi đưa tay đập một phát vào lưng của Lục Đậu Hũ, cười híp cả mắt nói
"Cái tên này! Số điện thoại cũng đã có rồi mà còn ngại cái gì không biết?"
"Thôi! Cậu chờ tớ chút, tớ đi vào tiệm mua một ít đồ rồi ra!"
"Ừ...!"
Đường Tịch ngồi ở băng ghế đá bên đường, ngẩng đầu nhìn qua nhìn lại, rồi ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đang đi tới
Tại sao anh ta lại ở đây???
Đường Tịch liền đứng dậy, ánh mắt thì chán ghét liếc nhìn Đường Thiên, quay đầu định bỏ đi...
"Tiểu Tịch! Đừng trốn tránh anh nữa!"
Đường Thiên đưa tay nắm lấy tay Đường Tịch ôn nhu nói
"Bỏ tay ra!"
"Không!"
"Được! Anh muốn nói gì đây?"
"Tiểu Tịch! Em có biết sắp tới là ngày gì không?"
Nghe lời nói Đường Tịch khẽ trầm ngâm
Ngày đó! Dĩ nhiên là ngày cô phải nhớ chứ!
Vừa định mở miệng trả lời thì lại bị giọng nói lạnh lùng, quen thuộc ở sau lưng làm cho giật mình
"Bỏ tay cô ấy ra!"
Bình luận facebook