Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
"Không phải! Anh ta chẳng qua chỉ là anh trai nuôi mà thôi!"
"Anh trai nuôi?"
Ánh mắt Tô Lam như đã hiểu ra cái gì đó, chỉ nhếch môi cười rồi bước đi tiếp
Cô không muốn nói chuyện gì liên quan đến Đường Thiên. Thấy Tô Lam không hỏi nửa nên Đường Tịch cũng im hẵn
Khi Đường Tịch được Tô Lam đưa về kí túc xá. Cô thấy Tô Lam đột nhiên khác hẵn ra
Nhưng rồi cũng không để ý liền vọt lên giường nhắm mắt mà ngủ
*****
"Anh yêu em! Tiểu Tịch!"
"..."
"Anh yêu em! Tiểu Tịch!"
"..."
"Anh yêu em! Tiểu Tịch!"
"Vâng!"
Mỗi câu nói, anh yêu em, đối với một cô gái mới bước vào tuổi 18 là rất ý nghĩa, rất thơ mộng.
Nhưng....
"Đường Thiên! Chuyện này là sao?"
Nhìn người đàn ông và người phụ nữ đang thân mật với nhau ở trước mặt.
Cô như không tin vào mắt mình, giọng run run gọi tên người con trai mình yêu.
Nhưng đổi lại cô chỉ thấy một ánh mắt lạnh lùng, đỏ ngầu, tràng đầy dục vọng, đôi môi người đang ông khẽ hé mở...
"Tiểu Tịch..."
*******
"Tiểu Tịch?"
"Tiểu Tịch? Dậy ngay cho bà!"
Đường Tịch mở đôi mắt ra nhìn chầm chầm Cố Nhanh
"Dậy làm gì? Sáng nay đâu có tiết?"
"Đi dạo phố với bọn tớ!"
"Không đi!"
Nói rồi lại chui vào chăn ngủ, mặc cho bọn Cố Nhanh la hét ồn ào
Nghe thấy tiếng đống cửa, Đường Tịch mở mắt ra
Lạ thật...
Giấc mơ đó đã rất lâu rồi cô không có mơ thấy. Vậy mà bây giờ lại khơi gợi cho cô nhớ về cảnh của 3 năm trước
Đột nhiên điện thoại vang lên, là Tô Lam gọi
"Đang làm gì vậy?"
"Ngủ!"
"Gọi em là heo đúng là không sai mà!"
Tiếng cười nhè nhẹ vang lên
"Tô Lam!"
"Hửm?"
"Em đói!"
"Rồi sao?"
"Anh không biết mua đồ ăn sáng cho bạn gái anh ăn à?"
Đường Tịch nằm trong chăn, tự nhíu mày nói
"Bây giờ tôi đang bận..."
Tô Lam ở bên kia đầu giây nói bằng giọng có vẻ khó xử, như là đang thật sự rất là bận
"Tô Lam! Anh đi chết đi! Chết ngay cho em!"
Đường Tịch cay nghiệt nói rồi cúp máy, lại chui vào chăn ngủ tiếp.
Nhưng cho dù có nhắm mắt thì cũng không thể nào ngủ được nửa
Điện thoại lại vang lên một lần nửa
"Sao? Không phải anh nói bận à?"
Bên kia im lặng một lúc lâu, rồi cười dịu dàng nói
"Anh đây!"
Đường Tịch ngớ người, cô cứ tưởng là Tô Lam gọi
"Lại sao nửa? Có chuyện gì à?"
"Anh đang ở trường của em"
"Anh đến đây làm gì? Tôi đâu có gọi anh đến? Anh về đi"
Một câu nói của Đường Thiên thôi đã làm cho Đường Tịch nhảy dựng lên rồi. Thật may là đây chỉ là cuộc nói chuyện qua điện thoại
"Vậy à? Nếu em không xuống thì anh sẽ đến gặp quản lí để thông báo gọi em!"
Nguy hiểm, anh ta lúc nào cũng nguy hiểm. Anh ta luôn luôn biết cách để điều khiển con người cô
Đường Tịch liền vội chạy xuống lầu
Đường Thiên trên người mặc âu phục, dáng người cứng cỏi, khuôn mặt thì lúc nào cũng tỏ ra ấm áp
"Chắc anh đã quấy rầy lúc em ngủ rồi?"
Ánh mắt của Đường Thiên dáng trên người Đường Tịch đang mặc bồ đồ ngủ thoải mái
"Đây là lần đầu anh thấy em mặc áo ngủ kể từ ba năm về trước"
"Anh đến tìm tôi có chuyện gì không?"
Đường Tịch cụp mắt, nhẹ giọng hỏi. Hiển nhiên cô vẫn còn ảnh hưởng bởi giấc mơ
"Em không mời anh vào kí túc xá à?"
"Nói luôn ở đây đi"
"Người đàn ông hôm qua là bạn trai của em thật à?"
"Anh nghĩ là giả à?"
"Em có biết lai lịch anh ta thế nào không? Gia đình anh ta ra sao em có biết không? Anh ta không phải người tốt!"
"Anh hỏi làm gì? Chuyện này liên quan đến anh à? Anh ấy còn tốt gắp trăm ngàn lần hơn anh!"
"Chia tay với Tô Lam đi"
"Tại sao? Anh có quyền gì cấm cản tôi yêu đương?"
Đường Thiên bước lên một bước nhỏ, ngay lập tức Đường Tịch liền lui về phía sau một bước
Đường Thiên lại bước tới nhanh hơn, một tay nắm lấy tay Đường Tịch, một tay đặt lên đầu vỗ vỗ
Cuối mặt xuống, rất gần, rất gần tai của cô khẽ nói
"Anh là gì của em, anh không nói chắc em cũng biết?"
Rồi đứng thẳng lên, như không có chuyện gì xảy ra, cất giọng trầm ấm có chút cảnh cáo nói
"Tốt nhất em nên chia tay với Tô Lam đi. Nếu không hậu quả sẽ do một mình em chịu!"
"Không phải! Anh ta chẳng qua chỉ là anh trai nuôi mà thôi!"
"Anh trai nuôi?"
Ánh mắt Tô Lam như đã hiểu ra cái gì đó, chỉ nhếch môi cười rồi bước đi tiếp
Cô không muốn nói chuyện gì liên quan đến Đường Thiên. Thấy Tô Lam không hỏi nửa nên Đường Tịch cũng im hẵn
Khi Đường Tịch được Tô Lam đưa về kí túc xá. Cô thấy Tô Lam đột nhiên khác hẵn ra
Nhưng rồi cũng không để ý liền vọt lên giường nhắm mắt mà ngủ
*****
"Anh yêu em! Tiểu Tịch!"
"..."
"Anh yêu em! Tiểu Tịch!"
"..."
"Anh yêu em! Tiểu Tịch!"
"Vâng!"
Mỗi câu nói, anh yêu em, đối với một cô gái mới bước vào tuổi 18 là rất ý nghĩa, rất thơ mộng.
Nhưng....
"Đường Thiên! Chuyện này là sao?"
Nhìn người đàn ông và người phụ nữ đang thân mật với nhau ở trước mặt.
Cô như không tin vào mắt mình, giọng run run gọi tên người con trai mình yêu.
Nhưng đổi lại cô chỉ thấy một ánh mắt lạnh lùng, đỏ ngầu, tràng đầy dục vọng, đôi môi người đang ông khẽ hé mở...
"Tiểu Tịch..."
*******
"Tiểu Tịch?"
"Tiểu Tịch? Dậy ngay cho bà!"
Đường Tịch mở đôi mắt ra nhìn chầm chầm Cố Nhanh
"Dậy làm gì? Sáng nay đâu có tiết?"
"Đi dạo phố với bọn tớ!"
"Không đi!"
Nói rồi lại chui vào chăn ngủ, mặc cho bọn Cố Nhanh la hét ồn ào
Nghe thấy tiếng đống cửa, Đường Tịch mở mắt ra
Lạ thật...
Giấc mơ đó đã rất lâu rồi cô không có mơ thấy. Vậy mà bây giờ lại khơi gợi cho cô nhớ về cảnh của 3 năm trước
Đột nhiên điện thoại vang lên, là Tô Lam gọi
"Đang làm gì vậy?"
"Ngủ!"
"Gọi em là heo đúng là không sai mà!"
Tiếng cười nhè nhẹ vang lên
"Tô Lam!"
"Hửm?"
"Em đói!"
"Rồi sao?"
"Anh không biết mua đồ ăn sáng cho bạn gái anh ăn à?"
Đường Tịch nằm trong chăn, tự nhíu mày nói
"Bây giờ tôi đang bận..."
Tô Lam ở bên kia đầu giây nói bằng giọng có vẻ khó xử, như là đang thật sự rất là bận
"Tô Lam! Anh đi chết đi! Chết ngay cho em!"
Đường Tịch cay nghiệt nói rồi cúp máy, lại chui vào chăn ngủ tiếp.
Nhưng cho dù có nhắm mắt thì cũng không thể nào ngủ được nửa
Điện thoại lại vang lên một lần nửa
"Sao? Không phải anh nói bận à?"
Bên kia im lặng một lúc lâu, rồi cười dịu dàng nói
"Anh đây!"
Đường Tịch ngớ người, cô cứ tưởng là Tô Lam gọi
"Lại sao nửa? Có chuyện gì à?"
"Anh đang ở trường của em"
"Anh đến đây làm gì? Tôi đâu có gọi anh đến? Anh về đi"
Một câu nói của Đường Thiên thôi đã làm cho Đường Tịch nhảy dựng lên rồi. Thật may là đây chỉ là cuộc nói chuyện qua điện thoại
"Vậy à? Nếu em không xuống thì anh sẽ đến gặp quản lí để thông báo gọi em!"
Nguy hiểm, anh ta lúc nào cũng nguy hiểm. Anh ta luôn luôn biết cách để điều khiển con người cô
Đường Tịch liền vội chạy xuống lầu
Đường Thiên trên người mặc âu phục, dáng người cứng cỏi, khuôn mặt thì lúc nào cũng tỏ ra ấm áp
"Chắc anh đã quấy rầy lúc em ngủ rồi?"
Ánh mắt của Đường Thiên dáng trên người Đường Tịch đang mặc bồ đồ ngủ thoải mái
"Đây là lần đầu anh thấy em mặc áo ngủ kể từ ba năm về trước"
"Anh đến tìm tôi có chuyện gì không?"
Đường Tịch cụp mắt, nhẹ giọng hỏi. Hiển nhiên cô vẫn còn ảnh hưởng bởi giấc mơ
"Em không mời anh vào kí túc xá à?"
"Nói luôn ở đây đi"
"Người đàn ông hôm qua là bạn trai của em thật à?"
"Anh nghĩ là giả à?"
"Em có biết lai lịch anh ta thế nào không? Gia đình anh ta ra sao em có biết không? Anh ta không phải người tốt!"
"Anh hỏi làm gì? Chuyện này liên quan đến anh à? Anh ấy còn tốt gắp trăm ngàn lần hơn anh!"
"Chia tay với Tô Lam đi"
"Tại sao? Anh có quyền gì cấm cản tôi yêu đương?"
Đường Thiên bước lên một bước nhỏ, ngay lập tức Đường Tịch liền lui về phía sau một bước
Đường Thiên lại bước tới nhanh hơn, một tay nắm lấy tay Đường Tịch, một tay đặt lên đầu vỗ vỗ
Cuối mặt xuống, rất gần, rất gần tai của cô khẽ nói
"Anh là gì của em, anh không nói chắc em cũng biết?"
Rồi đứng thẳng lên, như không có chuyện gì xảy ra, cất giọng trầm ấm có chút cảnh cáo nói
"Tốt nhất em nên chia tay với Tô Lam đi. Nếu không hậu quả sẽ do một mình em chịu!"