-
Chap 10: Tan nát!
Mặt trời lấp ló phía rạng đông, tôi không tài nào mở nổi hai con mắt.
- Kỳ! Dậy!
Đang vươn vai thì bị làm giật mình, ai mà sáng sớm đã oang oang.
- Ô! Mẹ! – Tôi thốt lên kinh ngạc.
- Ừ làm gì ngạc nhiên thế?
Mẹ cười cười, ngồi xuống giường. Tôi còn chưa tin vào mắt mình, chắc là ngái ngủ, dụi dụi, mẹ vẫn ở đây. Tôi thử tát mình một phát!
- Ô thằng này điên à? – Mẹ hoảng hốt, mặt biến sắc mà giữ chặt tay tôi.
- Dạ... không!
Tự nhiên nhìn mặt tôi mẹ đâm lo lắng:
- Học nhiều rồi có bị làm sao không con?
- Ơ mẹ nói kỳ cục! – Tôi nhăn mặt – Hôm nay mẹ không đi làm à? – liền thốt ra điều mình đang thắc mắc.
- À có! – Mẹ vui vẻ trả lời nhưng tôi cảm thấy trong đó có chút bối rối, mờ ám.
Mẹ đang ấp úng thì thấy cái bản mặt ngờ nghệch của tôi, “đấm yêu” cho một phát.
Ngã lăn xuống giường, tôi nằm đó, ngạc nhiên không hiểu, mở to hai mắt:
- Cái quái gì đang diễn ra vậy?
-
- Ê mẹ tao lạ lắm mày ạ! – Tôi đăm chiêu cắn bút.
- Ừ!
-Sáng nay mẹ tao còn “chào” tao trước khi đi làm nữa, lạ quá! – Tôi “nhiệt tình” tâm sự, đầu lắc qua lắc lại.
- Ừ!
- Mày có nghe tao nói gì không? – Tôi nổi quạu, quát ầm lên khi mà Trường trả lời kiểu đó.
Chợt, một giọng nói khác nhẹ nhàng vang lên từ phía trước:
- Kỳ! Ra ngoài hành lang cho thầy!
Giật mình, mặt mũi xụi lơ, tôi đau khổ lủi thủi ra đi, không quên “gửi” cho Trường ánh mắt tiếc nuối ấy vậy mà thằng khỉ vẫn không thèm để ý!
-
Ngày gì mà đen thế không biết? Tôi đứng dựa tường hành lang, nắng óng ánh ngoài khung cửa kính trước phía trước. Nào giờ Trường có bao giờ thế đâu, chỉ trừ lúc có chuyện quan trọng. Suy nghĩ vẩn vơ, nhìn cái mặt nó tập trung mà tôi không khỏi tò mò tự hỏi.
Được một lúc “tự kỷ” chán quá, tôi ngồi luôn xuống sàn hành lang, chân hơi gập, lưng dựa vô tường, thế là bắt đầu mơ màng ngủ...
Hồn vía lên mây, tim giật thót khi nghe tiếng thầy chủ nhiệm “nổ” bên tai. Tôi hãi hùng ngẩng đầu lên thì bắt gặp một gương mặt hết sức thân thương.
- Trường! Mày đến thăm tao à? – Tôi bồi hồi mủi lòng, cảnh tượng “cảm động” hệt như những người ruột thịt xa cách gặp lại nhau (như chưa hề có cuộc chia li).
- Thôi đi hai ông tướng! – Thầy gõ cây thước cốc cốc vào cửa – Đoàn tụ với bạn đi em!
Tiếp theo, thầy kéo cửa lớp cái “rầm”. Tôi nhăn mặt bịt tai, lơ đãng quay sang hỏi:
- Vì sao đưa mày đến?
- Bị phạt, không thấy à? – Nó trả lời tỉnh bơ, ngồi xuống cạnh tôi.
- Sao bị phạt? – Tôi lèm bèm hỏi tiếp.
- Làm việc riêng trong giờ học!
- Há há ngu! – Tôi cười phá lên, bộ mặt chế giễu, nhưng chợt im bặt khi bắt gặp ánh mắt lườm lườm của nó, đành “ngoan hiền” cúi xuống.
Cớ sao chỉ được một lúc, tôi lại lải nhải:
- Mày làm cái gì mà để thầy phạt?
- Làm việc riêng. – Nó lạnh lùng trả lời
-Ô hay! Tao hỏi cái nội dung “công việc riêng” của mày ấy!
- Tìm người!
Trường bị sao ấy nhỉ? Bình thường sức nói của nó ngang với tôi mà, hôm nay lại bị như vậy. Xong, có chuyện rồi, tôi kết luận là như thế!
- Mày có anh em họ hàng con cháu gì thất lạc à? – Tôi tuôn một tràng, tỉnh bơ hỏi.
- Không! – Nó lại trả lời hết sức ngắn gọn – Chỉ là cần tìm người có tội! – Sát khí tỏa ra.
Ôi trời thiệt là đáng sợ.
-Bình tĩnh, bình tĩnh! – Tôi vỗ vai Trường – Để tao giúp mày, tao rất giỏi! – Giọng nói đầy tự tin, vỗ ngực ánh mắt hi vọng.
Nó chỉ khẽ nói với tôi:
- Kỳ ơi, đợi mày tìm ra thì chắc là tao không đợi được. Để cho mày thì tao thà từ bỏ còn hơn!
- Thật... ư? – Trái tim và niềm tin bị tan nát, tôi bi quan lôi cổ nó dậy – Cái gì mà từ bỏ, ý mày là sao?
- Ờ! – Nó tỉnh ruồi nhún vai – Để Dương Thiên Kỳ tìm người thì đến lúc Nguyễn Nam Trường chín mươi tuổi cũng chưa chắc tìm ra! – Nó cười hì hì.
- TRƯỜNG! – Tôi lộn tiết kéo dài từng chữ trong tên nó.
- Ê đằng sau mày có ai kìa! – Đột ngột la lên.
- Hử? – Vẫn nắm chặt cổ áo nó, tôi tò mò quay lại – Này! – Giật mình và chỉ kịp thốt lên một tiếng duy nhất sau khi chứng kiến thằng oắt đứng nhe răng xô tôi bay xa.
Mất đà, tôi bị hụt chân.
- (Tiếng đổ vỡ chói tai vang lên liên tục)
Nhăn mặt, tôi đếm từng tiếng tan nát. Thấy mặt Trường hết chuyển từ màu xanh lại sang màu tím, màu vàng, tôi ngạc nhiên mà quay lại nhìn thì ôi thôi.
- Mẹ ơi!
Một bãi “chiến trường”, đúng hơn là bãi mảnh sành, chai lọ, đồ thủy tinh nằm lung tung, rải rác và đều vỡ vụn. Mặt trời chiếu vào, tôi nhìn mà hoa hết cả mắt.
Đâm hoảng sợ, tôi bất giác ngồi thụp xuống, đưa tay ra trước...
Chợt một bàn tay khác cũng từ đâu đó, nắm chặt, giữ tay tôi lại. Ngạc nhiên, tôi mở to hai mắt mà nhìn chằm chằm. Bàn tay thon, rất nhỏ, trắng nõn. Chẳng hiểu sao mặt tôi cứ đỏ dần rồi nóng ran lên, trống ngực loạn xị. Nhìn thì đều đoán được cái này chắc chắn là tay con gái, hơn nữa cô ấy một tỉ tỉ phần trăm là tiểu thư vì lòng bàn tay mềm như vậy mà (vô lí nhỉ?). Aaaaa! Tôi phải làm gì đây?
- Kỳ! Dậy!
Đang vươn vai thì bị làm giật mình, ai mà sáng sớm đã oang oang.
- Ô! Mẹ! – Tôi thốt lên kinh ngạc.
- Ừ làm gì ngạc nhiên thế?
Mẹ cười cười, ngồi xuống giường. Tôi còn chưa tin vào mắt mình, chắc là ngái ngủ, dụi dụi, mẹ vẫn ở đây. Tôi thử tát mình một phát!
- Ô thằng này điên à? – Mẹ hoảng hốt, mặt biến sắc mà giữ chặt tay tôi.
- Dạ... không!
Tự nhiên nhìn mặt tôi mẹ đâm lo lắng:
- Học nhiều rồi có bị làm sao không con?
- Ơ mẹ nói kỳ cục! – Tôi nhăn mặt – Hôm nay mẹ không đi làm à? – liền thốt ra điều mình đang thắc mắc.
- À có! – Mẹ vui vẻ trả lời nhưng tôi cảm thấy trong đó có chút bối rối, mờ ám.
Mẹ đang ấp úng thì thấy cái bản mặt ngờ nghệch của tôi, “đấm yêu” cho một phát.
Ngã lăn xuống giường, tôi nằm đó, ngạc nhiên không hiểu, mở to hai mắt:
- Cái quái gì đang diễn ra vậy?
-
- Ê mẹ tao lạ lắm mày ạ! – Tôi đăm chiêu cắn bút.
- Ừ!
-Sáng nay mẹ tao còn “chào” tao trước khi đi làm nữa, lạ quá! – Tôi “nhiệt tình” tâm sự, đầu lắc qua lắc lại.
- Ừ!
- Mày có nghe tao nói gì không? – Tôi nổi quạu, quát ầm lên khi mà Trường trả lời kiểu đó.
Chợt, một giọng nói khác nhẹ nhàng vang lên từ phía trước:
- Kỳ! Ra ngoài hành lang cho thầy!
Giật mình, mặt mũi xụi lơ, tôi đau khổ lủi thủi ra đi, không quên “gửi” cho Trường ánh mắt tiếc nuối ấy vậy mà thằng khỉ vẫn không thèm để ý!
-
Ngày gì mà đen thế không biết? Tôi đứng dựa tường hành lang, nắng óng ánh ngoài khung cửa kính trước phía trước. Nào giờ Trường có bao giờ thế đâu, chỉ trừ lúc có chuyện quan trọng. Suy nghĩ vẩn vơ, nhìn cái mặt nó tập trung mà tôi không khỏi tò mò tự hỏi.
Được một lúc “tự kỷ” chán quá, tôi ngồi luôn xuống sàn hành lang, chân hơi gập, lưng dựa vô tường, thế là bắt đầu mơ màng ngủ...
Hồn vía lên mây, tim giật thót khi nghe tiếng thầy chủ nhiệm “nổ” bên tai. Tôi hãi hùng ngẩng đầu lên thì bắt gặp một gương mặt hết sức thân thương.
- Trường! Mày đến thăm tao à? – Tôi bồi hồi mủi lòng, cảnh tượng “cảm động” hệt như những người ruột thịt xa cách gặp lại nhau (như chưa hề có cuộc chia li).
- Thôi đi hai ông tướng! – Thầy gõ cây thước cốc cốc vào cửa – Đoàn tụ với bạn đi em!
Tiếp theo, thầy kéo cửa lớp cái “rầm”. Tôi nhăn mặt bịt tai, lơ đãng quay sang hỏi:
- Vì sao đưa mày đến?
- Bị phạt, không thấy à? – Nó trả lời tỉnh bơ, ngồi xuống cạnh tôi.
- Sao bị phạt? – Tôi lèm bèm hỏi tiếp.
- Làm việc riêng trong giờ học!
- Há há ngu! – Tôi cười phá lên, bộ mặt chế giễu, nhưng chợt im bặt khi bắt gặp ánh mắt lườm lườm của nó, đành “ngoan hiền” cúi xuống.
Cớ sao chỉ được một lúc, tôi lại lải nhải:
- Mày làm cái gì mà để thầy phạt?
- Làm việc riêng. – Nó lạnh lùng trả lời
-Ô hay! Tao hỏi cái nội dung “công việc riêng” của mày ấy!
- Tìm người!
Trường bị sao ấy nhỉ? Bình thường sức nói của nó ngang với tôi mà, hôm nay lại bị như vậy. Xong, có chuyện rồi, tôi kết luận là như thế!
- Mày có anh em họ hàng con cháu gì thất lạc à? – Tôi tuôn một tràng, tỉnh bơ hỏi.
- Không! – Nó lại trả lời hết sức ngắn gọn – Chỉ là cần tìm người có tội! – Sát khí tỏa ra.
Ôi trời thiệt là đáng sợ.
-Bình tĩnh, bình tĩnh! – Tôi vỗ vai Trường – Để tao giúp mày, tao rất giỏi! – Giọng nói đầy tự tin, vỗ ngực ánh mắt hi vọng.
Nó chỉ khẽ nói với tôi:
- Kỳ ơi, đợi mày tìm ra thì chắc là tao không đợi được. Để cho mày thì tao thà từ bỏ còn hơn!
- Thật... ư? – Trái tim và niềm tin bị tan nát, tôi bi quan lôi cổ nó dậy – Cái gì mà từ bỏ, ý mày là sao?
- Ờ! – Nó tỉnh ruồi nhún vai – Để Dương Thiên Kỳ tìm người thì đến lúc Nguyễn Nam Trường chín mươi tuổi cũng chưa chắc tìm ra! – Nó cười hì hì.
- TRƯỜNG! – Tôi lộn tiết kéo dài từng chữ trong tên nó.
- Ê đằng sau mày có ai kìa! – Đột ngột la lên.
- Hử? – Vẫn nắm chặt cổ áo nó, tôi tò mò quay lại – Này! – Giật mình và chỉ kịp thốt lên một tiếng duy nhất sau khi chứng kiến thằng oắt đứng nhe răng xô tôi bay xa.
Mất đà, tôi bị hụt chân.
- (Tiếng đổ vỡ chói tai vang lên liên tục)
Nhăn mặt, tôi đếm từng tiếng tan nát. Thấy mặt Trường hết chuyển từ màu xanh lại sang màu tím, màu vàng, tôi ngạc nhiên mà quay lại nhìn thì ôi thôi.
- Mẹ ơi!
Một bãi “chiến trường”, đúng hơn là bãi mảnh sành, chai lọ, đồ thủy tinh nằm lung tung, rải rác và đều vỡ vụn. Mặt trời chiếu vào, tôi nhìn mà hoa hết cả mắt.
Đâm hoảng sợ, tôi bất giác ngồi thụp xuống, đưa tay ra trước...
Chợt một bàn tay khác cũng từ đâu đó, nắm chặt, giữ tay tôi lại. Ngạc nhiên, tôi mở to hai mắt mà nhìn chằm chằm. Bàn tay thon, rất nhỏ, trắng nõn. Chẳng hiểu sao mặt tôi cứ đỏ dần rồi nóng ran lên, trống ngực loạn xị. Nhìn thì đều đoán được cái này chắc chắn là tay con gái, hơn nữa cô ấy một tỉ tỉ phần trăm là tiểu thư vì lòng bàn tay mềm như vậy mà (vô lí nhỉ?). Aaaaa! Tôi phải làm gì đây?
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook