-
Chap 4: Đừng có mà lười!
- Tại mày đó con ạ! - tôi khó chịu trách cứ.
- Tiểu bảo bối trách ta ư? - nó tỉnh bơ "phè phỡn".
- Hộc... hộc! Giờ mà mày còn đùa được? - đứt hơi.
- Nhanh lên! Mới có mười vòng thôi! - nhe răng.
Nó vù vù phóng trước.
- Thằng khỉ! Đợi tao! - bằng chút sức lực cuối, tôi gào lên, vận "nội công" mà gắng chạy theo.
Ừ! Tôi với Trường mới chạy được có mười vòng thôi! Vị chi là còn cái khái niệm bốn mươi vòng nữa. Tôi nhìn sang trái, mấy ông bảo vệ kê dù, đặt bàn, uống nước thư giãn thảnh thơi, chốc chốc lại:
- Nhanh lên!
Hoặc
- Đừng có mà lười!
Thằng kia thì cứ như “trâu”, nó hùng hục chạy mặc dù tôi có bao giờ thấy nó vận động gì đâu. Trời trưa nắng nóng như thiêu như đốt vậy mà thầy nỡ lòng nào hành chúng tôi vầy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thế này thì còn gì làn da- hai thằng “công tử” nữa chứ.
Quên, thằng Trường, tên đầy đủ là Nguyễn Nam Trường. Nó bằng tuổi tôi thì ai cũng biết, hoàn cảnh cũng như tôi, tính tình thì nhí nha nhí nhố, mặt mũi nó phải công nhận một câu: Đẹp! (tôi nghe mấy đứa trong lớp nói thế)
Gọi là hùng hổ thì có quá, tốc độ của Trường là 2km/h, chỉ nhanh hơn mỗi tôi thôi.
- Kỳ! - nó bất chợt gọi.
- Sao? - tôi ngạc nhiên.
- Mày mệt chưa?
- Hỏi ngu! - bó tay nó luôn.
- Thôi dừng lại đi, tao mệt!
- Ờ! - chỉ một tiếng, kết thúc "nhẹ nhàng" đồng tình.
Tôi với nó đứng lại, mấy ông bảo vệ thấy thế thì giục, cằn nhằn. Mà mấy ổng có là cái gì đâu chứ? Chúng tôi mệt, chúng tôi nghỉ!
- Thằng bạn cháu có tiền sử bệnh tim đấy! Đây này nó đau tim này!!! - tôi chỉ chỉ.
Tôi la lên, cốt để mấy ổng nghe, vừa nói vừa ra “ám hiệu”.
Thằng Trường thông minh ra phết, nó phối hợp ăn ý với tôi. Đầu tiên nó nhăn mặt đau khổ và uất ức, sau tay để lên ngực, kéo kéo xong lại vò vò quá tội cho cái áo, cuối cùng là "nhẹ nhàng" gục vào người tôi. Mấy người kia hốt hoảng rồi cứ đứng như trời trồng. Thế nào tôi với nó ngon ơ, đường hoàng vô phòng y tế đánh một giấc.
-
- Trường, mày đi làm diễn viên được rồi đấy! - tôi làm bộ mặt "dễ thương" mà "nịnh nọt"
Nó khoái:
- Thật hả? Kỳ ơi mày đúng là có mắt nhìn người! - thằng Trường sung sướng và rất đỗi biểu cảm.
- Không tao đùa đấy!!!! - tôi "nhẹ" kết thúc niềm tin của nó.
Tự nhiên thấy có bóng ai thập thò ngoài cửa sổ. Tôi chồm dậy đưa tay với thì chạm vào cái gì cứng cứng. Giằng co thử nhưng không nổi. Điện thoại!
- Tách!
Đèn flash lóe lên, tôi hoa mắt té xỉu xuống giường. Trường đứng dậy thì người kia chạy mất, tôi cũng chưa kịp nhìn mặt.
- Đen rồi mày ạ! - nó hướng ra phía cửa sổ, biểu cảm nói với tôi.
Câu này nghe hoài, tôi biết mà. Chúng tôi đang trong tình trạng.... lõa.... nửa thân trên. Mà không, trời nóng quá nên mới chỉ tháo nút áo thôi. Có sao đâu, con trai đứa nào chả thế, vả lại hai thằng thì ngại cái gì? Nhưng với chúng nó lại khác, tụi nó nghĩ khác, nhất khi đối tượng là tôi với thằng này thì càng khác- những người luôn vướng rắc rối cùng nhau.
-
- Chào cậu chủ ạ! - lễ phép cúi chào.
Tiếng người làm đồng thanh. Tôi phớt lờ, phi thẳng một mạch lên phòng rồi nằm vật xuống giường, tôi như vận động viên Ma-ra-tông cả ngày nay rồi.
Tay chân mềm nhũn, mỏi nhừ. Tôi tưởng như nó gẫy ra từng khúc luôn ý. Cơ chân cơ tay được dịp “dãn” nên tiện thể “dãn” hết luôn. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tôi cảm thấy như thế này đây. Mở mắt ra, tự nhiên mọi thứ lộn tùng phèo, quay quay quay. Đã thế tôi còn bị chi phối bởi nhà hàng xóm: ” Quay đều, quay đều, mối tình ngày xưa yêu dấu, quay đều, quay đều...”
- Hơ! - cái âm thanh là lạ phát ra.
Tôi ngờ nghệch.
Đầu tóc rũ rượi, ngồi dậy, cảm thấy người mình bốc ra cái thứ mùi gì kinh khủng quá. Đánh liều.
- Eo ơi!!! - nhăn mặt, may là... tôi chưa chết.
Mở tủ, lân la tới lui một hồi mà chẳng chọn được, thôi kệ, vì cái phòng này có mình tôi thì sợ gì chứ?
Bước vào, tôi đóng cửa nhà tắm cái rầm, tiếng nước xả đều đều vang lên. Nước mát lạnh, tôi cứ đứng yên đó để nó chảy tự do, muốn đi đâu thì đi. Đê mê, đầu óc tôi như đang ở thế giới cực lạc nào đó, nó chẳng còn “yên vị” ở hiện tại nữa rồi. Cuối cùng thì đây chắc là cái kết “có hậu” sau một ngày “quay phim hành động” của tôi. Hạnh phúc quá!
Mãi. “Thế giới cực lạc” đến giờ “đóng cửa”, tôi khóa nước, tay hớt qua mặt, quay quay tìm đồ.
- Ơ! Đâu rồi? Mất rồi trời ạ! - tôi đâm bấn loạn ra.
Xong, tự nhiên đứng si đần cười một mình, có mang đếch đâu mà tìm.
Thôi thì tôi choàng cái khăn tắm cũng được vậy. Ra ngoài, đạp trúng đôi dép hình thỏ mẹ để trong phòng, tự nhiên da gà nó cứ thi nhau nổi lên. Thế là “cảm xúc” nó theo gió bay đi.... với con thỏ hết rồi!!!
- Tiểu bảo bối trách ta ư? - nó tỉnh bơ "phè phỡn".
- Hộc... hộc! Giờ mà mày còn đùa được? - đứt hơi.
- Nhanh lên! Mới có mười vòng thôi! - nhe răng.
Nó vù vù phóng trước.
- Thằng khỉ! Đợi tao! - bằng chút sức lực cuối, tôi gào lên, vận "nội công" mà gắng chạy theo.
Ừ! Tôi với Trường mới chạy được có mười vòng thôi! Vị chi là còn cái khái niệm bốn mươi vòng nữa. Tôi nhìn sang trái, mấy ông bảo vệ kê dù, đặt bàn, uống nước thư giãn thảnh thơi, chốc chốc lại:
- Nhanh lên!
Hoặc
- Đừng có mà lười!
Thằng kia thì cứ như “trâu”, nó hùng hục chạy mặc dù tôi có bao giờ thấy nó vận động gì đâu. Trời trưa nắng nóng như thiêu như đốt vậy mà thầy nỡ lòng nào hành chúng tôi vầy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thế này thì còn gì làn da- hai thằng “công tử” nữa chứ.
Quên, thằng Trường, tên đầy đủ là Nguyễn Nam Trường. Nó bằng tuổi tôi thì ai cũng biết, hoàn cảnh cũng như tôi, tính tình thì nhí nha nhí nhố, mặt mũi nó phải công nhận một câu: Đẹp! (tôi nghe mấy đứa trong lớp nói thế)
Gọi là hùng hổ thì có quá, tốc độ của Trường là 2km/h, chỉ nhanh hơn mỗi tôi thôi.
- Kỳ! - nó bất chợt gọi.
- Sao? - tôi ngạc nhiên.
- Mày mệt chưa?
- Hỏi ngu! - bó tay nó luôn.
- Thôi dừng lại đi, tao mệt!
- Ờ! - chỉ một tiếng, kết thúc "nhẹ nhàng" đồng tình.
Tôi với nó đứng lại, mấy ông bảo vệ thấy thế thì giục, cằn nhằn. Mà mấy ổng có là cái gì đâu chứ? Chúng tôi mệt, chúng tôi nghỉ!
- Thằng bạn cháu có tiền sử bệnh tim đấy! Đây này nó đau tim này!!! - tôi chỉ chỉ.
Tôi la lên, cốt để mấy ổng nghe, vừa nói vừa ra “ám hiệu”.
Thằng Trường thông minh ra phết, nó phối hợp ăn ý với tôi. Đầu tiên nó nhăn mặt đau khổ và uất ức, sau tay để lên ngực, kéo kéo xong lại vò vò quá tội cho cái áo, cuối cùng là "nhẹ nhàng" gục vào người tôi. Mấy người kia hốt hoảng rồi cứ đứng như trời trồng. Thế nào tôi với nó ngon ơ, đường hoàng vô phòng y tế đánh một giấc.
-
- Trường, mày đi làm diễn viên được rồi đấy! - tôi làm bộ mặt "dễ thương" mà "nịnh nọt"
Nó khoái:
- Thật hả? Kỳ ơi mày đúng là có mắt nhìn người! - thằng Trường sung sướng và rất đỗi biểu cảm.
- Không tao đùa đấy!!!! - tôi "nhẹ" kết thúc niềm tin của nó.
Tự nhiên thấy có bóng ai thập thò ngoài cửa sổ. Tôi chồm dậy đưa tay với thì chạm vào cái gì cứng cứng. Giằng co thử nhưng không nổi. Điện thoại!
- Tách!
Đèn flash lóe lên, tôi hoa mắt té xỉu xuống giường. Trường đứng dậy thì người kia chạy mất, tôi cũng chưa kịp nhìn mặt.
- Đen rồi mày ạ! - nó hướng ra phía cửa sổ, biểu cảm nói với tôi.
Câu này nghe hoài, tôi biết mà. Chúng tôi đang trong tình trạng.... lõa.... nửa thân trên. Mà không, trời nóng quá nên mới chỉ tháo nút áo thôi. Có sao đâu, con trai đứa nào chả thế, vả lại hai thằng thì ngại cái gì? Nhưng với chúng nó lại khác, tụi nó nghĩ khác, nhất khi đối tượng là tôi với thằng này thì càng khác- những người luôn vướng rắc rối cùng nhau.
-
- Chào cậu chủ ạ! - lễ phép cúi chào.
Tiếng người làm đồng thanh. Tôi phớt lờ, phi thẳng một mạch lên phòng rồi nằm vật xuống giường, tôi như vận động viên Ma-ra-tông cả ngày nay rồi.
Tay chân mềm nhũn, mỏi nhừ. Tôi tưởng như nó gẫy ra từng khúc luôn ý. Cơ chân cơ tay được dịp “dãn” nên tiện thể “dãn” hết luôn. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tôi cảm thấy như thế này đây. Mở mắt ra, tự nhiên mọi thứ lộn tùng phèo, quay quay quay. Đã thế tôi còn bị chi phối bởi nhà hàng xóm: ” Quay đều, quay đều, mối tình ngày xưa yêu dấu, quay đều, quay đều...”
- Hơ! - cái âm thanh là lạ phát ra.
Tôi ngờ nghệch.
Đầu tóc rũ rượi, ngồi dậy, cảm thấy người mình bốc ra cái thứ mùi gì kinh khủng quá. Đánh liều.
- Eo ơi!!! - nhăn mặt, may là... tôi chưa chết.
Mở tủ, lân la tới lui một hồi mà chẳng chọn được, thôi kệ, vì cái phòng này có mình tôi thì sợ gì chứ?
Bước vào, tôi đóng cửa nhà tắm cái rầm, tiếng nước xả đều đều vang lên. Nước mát lạnh, tôi cứ đứng yên đó để nó chảy tự do, muốn đi đâu thì đi. Đê mê, đầu óc tôi như đang ở thế giới cực lạc nào đó, nó chẳng còn “yên vị” ở hiện tại nữa rồi. Cuối cùng thì đây chắc là cái kết “có hậu” sau một ngày “quay phim hành động” của tôi. Hạnh phúc quá!
Mãi. “Thế giới cực lạc” đến giờ “đóng cửa”, tôi khóa nước, tay hớt qua mặt, quay quay tìm đồ.
- Ơ! Đâu rồi? Mất rồi trời ạ! - tôi đâm bấn loạn ra.
Xong, tự nhiên đứng si đần cười một mình, có mang đếch đâu mà tìm.
Thôi thì tôi choàng cái khăn tắm cũng được vậy. Ra ngoài, đạp trúng đôi dép hình thỏ mẹ để trong phòng, tự nhiên da gà nó cứ thi nhau nổi lên. Thế là “cảm xúc” nó theo gió bay đi.... với con thỏ hết rồi!!!
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook