• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HAI THẾ KỶ- -phần tiếp theo Những ngày cuối tháng 4 (4 Viewers)

  • Chương 9. KỊCH ĐÃ BẮT ĐẦU (P1)

Hai đứa chúng tôi lang thang khắp Saigon, từ Hồng Thập Tự đến Công Lý, Tự Do. Từ Nguyễn Du đến Gia Long, Duy Tân. Từ Lê Lợi đến Nguyễn Huệ, Hàm Nghi. Chỉ là đi, bên cạnh, không tiếng nói không thảo luận, đôi lúc, thoáng chốc nhìn nhau mỉm cười.

Tính Phong là vậy, anh rất ít nói, ngay cả nụ cười cũng là hạn hẹn. Phong có đôi mắt thiền sư, lúc nào cũng trầm mặc suy tư, như bức tranh vẽ đức Phật tọa thiền bên dòng sông dưới ánh trăng. Ánh mắt như vậy phải đi cùng với một tâm hồn thanh thản.

Đột ngột điện thoại tôi reo, nhận ra Phi gọi.

- Tôi nghe đây, Phi ơi.

- Biết làm phiền thời gian quý báu của hai anh, nhưng Gate chỉ có thể dành cho chúng ta hai tiếng vào lúc mười giờ sáng này. Đầu giờ chiều ông ta bay về Mỹ. Tôi có thể phiền anh đến với tôi lúc này không? Gate đang trên đường đến đây.

- Chúng tôi sẽ về liền.

- Thật phiền cho sức khỏe của anh, thức cả đêm qua và còn là sáng nay.

- Một lời nói của anh đủ để tôi sống thêm vài chục năm rồi.

Ngắt điện thoại, tôi gọi cho người tài xế đến đón chúng tôi.

***

Về đến nhà, Gate đã đến trước chúng tôi. Phong xin từ chối cuộc nói chuyện và muốn lên phòng nghỉ ngơi. Tôi biết tính anh, anh chỉ tập trung vào một số vấn đề nhất định và cụ thể, anh chưa bao giờ tò mò quá nhiều thứ, trừ khi thật cần thiết. Ngay cả việc anh về Việt Nam cũng vì lí do an toàn của hội, ngoài việc đó ra, anh chỉ muốn nghe tóm tắt từ tôi, và loại bỏ những gì không cần thiết để hình thành nên mạch suy nghĩ riêng biệt của mình. Đó là phương pháp tư duy khá độc đáo, nó loại bỏ rất nhanh những gì không thuộc về vấn đề và nhận diện trọng tâm những gì cần suy nghĩ.

Gate không khác biệt lắm so với trong hình mà tôi thấy ở nhà ông ta, khác chăng là vẻ tiều tụy so với trong hình và xem chừng đã sụt mất vài cân.

- Chào ngài Gate, tôi không dám phiền ông quá lâu.

- Tôi cần cảm ơn hai anh vì đã cứu tôi.

- Nghe giọng của ông có lẽ ông đã ở Việt Nam nhiều hơn tôi nghĩ, ông từng tham chiến tại Việt Nam?

- Sao anh biết?

- Phi, anh biết không, kỷ luật từ quân đội ảnh hưởng sâu sắc đến người lính nhiều như tôn giáo ảnh hưởng đến giáo dân. Tác phong ngồi của ông khi vừa nhìn thấy tôi là lưng thẳng, ngực ưỡn ra trước, cái bắt tay mạnh mẽ và quyết đoán, cái nhìn trực diện vào mắt người khác; tất cả, chỉ có thể từ tác phong quân đội. Giọng nói của ông phân biệt được khá tinh tế giữa dấu hỏi và ngã, điều này cho thấy ông nói tiếng Việt khá nhiều, một người sống tại Việt Nam vài năm không thể nào làm được, tôi nghĩ là nhiều hơn. Nếu một người Mỹ đến Việt Nam và ở khá lâu, chắc chắn vì tình cảm, mà tình cảm luôn đi kèm ký ức, ký ức đó hẳn phải sâu sắc lắm, như là ký ức về cuộc chiến chẳng hạn.

- Anh nói đúng, tôi từng là quân nhân tham chiến tại Việt Nam.

- Tôi xin hỏi ông ba câu hỏi, hỏi xong, ông có thể thu xếp việc trở về Mỹ.

- Được, tôi chờ đợi được trả lời.

- Đầu tiên, ông đến Việt Nam này một mình để tìm con trai của mình?

- Hả? Sao anh biết?

- Thật đau buồn cho ông, con trai của ông đã trở thành một người khác, hắn uy hiếp ông và ở ngay trong chính căn nhà ông cùng đồng bọn?

- Trời! Anh có mặt ở nhà tôi suốt thời gian đó sao?

- Và câu hỏi cuối cùng, nhìn cảnh con trai mình hằng ngày đau đớn về việc giải phẫu mà không thể chia sẻ nỗi đau cùng nó, tệ hơn, ông ngày càng nhận ra đứa con trai của mình tràn ngập lòng căm thù cha nó. Tôi muốn hỏi câu cuối, tại sao con trai ông lại căm thù ông? À há, nhìn khuôn mặt của anh kìa Phi, tôi biết rằng anh đang nghĩ đến ai, chính xác, Trần Mạnh Khoa giả chính là con trai ngài Gate đây.

Gate ngả người về phía sau, thở dài, rồi đôi bàn tay run rẩy ôm lấy mặt vuốt nhẹ xuống miệng. Đối diện với ký ức không phải lúc nào cũng dễ chịu.

- Vì mẹ nó.

- Cho phép tôi nhiều chuyện, điều đó có liên quan đến cái chết của bà nhà không?

- Nó trách tôi đã không cứu cho mẹ nó. Tôi đã làm hết sức, đám cháy kinh hoàng, tôi chỉ có thể ôm nó cùng chú chó trong nhà lao ra ngoài trước. Rồi ngọn lửa bùng lên.

- Tôi nghĩ bà nhà chưa thể chết trong đám lửa đó, vì rõ ràng ông đã hết sức để cứu con ông, nó không thể căm thù ông vì điều gần như bất khả kháng như vậy?

- Đúng vậy, bà nhà tôi bị một thanh xà ngang đổ xuống đầu, toàn thân cháy xém và rơi vào đời sống thực vật. Suốt hai năm tìm mọi cách cứu chữa, nhưng vô ích, tôi đã sai lầm khi chọn - Gate ôm mặt khóc rức lên - chọn cho bà nhà tôi cái chết êm ái.

- Ở Mỹ chưa cho phép điều đó, ông sẽ phạm tội giết người.

- Không, trong đêm tối đó, bà nhà tôi sực tỉnh, tôi lao ra ngoài tìm bác sĩ, nhưng bà nhà tôi đã ngăn lại, bà không nói được. Một bên con mắt đã cháy đen năm xưa, con mắt còn lại thì mờ nhạt ràn rụa nước mắt. Vợ tôi nhìn lên sợi dây truyền ống thở, rồi nhìn tôi thật tha thiết. Tôi hiểu rằng, bà ấy muốn chấm dứt cuộc sống đầy nỗi đau này. Tôi đã tháo ống thở và dây truyền dịch ra, bà ấy co giật mạnh mẽ trên giường, thời điểm ấy con tôi bước vào. Nó đã hiểu lầm tôi. Tòa án không trách phạt tôi điều đó, nhưng nó đã bỏ tôi mà đi. Tôi sống cô đơn cùng con chó trong nhà. Cho đến khi nó vào đại học, tôi nhận được thông báo từ trường đại học là nó đã dừng học suốt nửa năm. Thông qua thám tử điều tra, tôi biết con tôi đã đến Việt Nam vài năm trước.

- Và ngày ông gặp lại con ông cũng là lúc nó muốn trở thành con người khác?

- Nó trở về trong thân thể lành lặn mà khuôn mặt băng kín. Với hai người theo cạnh nó, tôi sợ rằng nó phạm pháp, nên giấu kín nó trong nhà. Cho đến khi nó mở băng ra, một khuôn mặt hoàn toàn khác. Tôi mới biết nó đã giải phẫu chỉnh hình.

- Thôi được rồi, tôi đã biết những gì cần biết. Tôi sẽ làm mọi cách để mang đứa con ông trở lại trong lành lặn. Nhưng tôi không hứa chắc điều đó, tâm hồn lương thiện của nó đã bị bào mòn. Gate này, nếu như ông có nhận được tin xấu từ chúng tôi, thì nên hiểu rằng, tôi đã cố gắng hết sức để giúp con ông. Và giờ, ông có thể trở về thực tại, và đi càng xa Việt Nam càng lâu càng tốt, con trai ông muốn thực hiện sứ mệnh của Satan là giết chết người sinh thành ra hắn. Chúng tôi không chắc sẽ bảo vệ ông tại Việt Nam được.

- Nhưng tại sao nó trở nên như vậy?

- Tôi rất muốn biết câu trả lời, cái gì khiến người ta giết chết tình cảm của mình để trở thành một giống loài vô cảm. Định mệnh thật trớ trêu, tôi đã không ngăn cản được một bi kịch có trước ông, và tôi không cho phép bi kịch đó được lặp lại lần thứ hai. Hãy trở về Mỹ, và tốt nhất là du lịch đâu đó cho khuây khỏa. Được chứ? Ngài Gate, hãy nhìn tôi và nói với tôi rằng, ông sẽ làm điều đó?

- Tôi thật cảm ơn anh.

- Tôi ước gì mình có thể cao thượng. Nhưng tôi e rằng con ông đã phạm tội ác. Nếu thật sự là như vậy, công lý phải được thực thi. Tôi không phải là luật pháp, càng không phải là luật pháp tại Việt Nam. Nhưng tôi sẽ lôi mọi hành vi tội ác của con ông, nếu có, ra ánh sáng.

- Hãy hứa với tôi, anh sẽ không làm hại tính mạng của nó.

- Công lý với tôi, chưa bao giờ là mạng đổi mạng. Sinh mạng con người là thiêng liêng và cao quý nhất trong tâm hồn tôi. Ông có thể đặt niềm tin vào điều đó nơi tôi. Xin tạm biệt ông. À, tôi có thể biết tên con trai của ông chứ?

- Nó tên Peter, Peter Anderson.

- Rất tốt, tôi sẽ ghi sổ tay cái tên này.

***

Cuộc gặp gỡ diễn ra chóng vánh đến mức Phi tròn mắt ngạc nhiên.

- Tại sao anh biết Trần Mạnh Khoa giả là con trai của Gate?

- Chỉ cần khéo léo suy luận và bổ sung một chút ít trí tưởng tượng phong phú, tôi nghĩ rằng ai cũng nhận ra mọi mối quan hệ luôn cần một câu chuyện dẫn dắt. Tôi là nhà văn, trí tưởng tượng đặc biệt phong phú, nên giả thuyết cho những dữ kiện xảy ra tôi luôn có thừa. Vấn đề, giả thuyết nào phù hợp với dữ kiện cao nhất, tôi chọn nó.

- Anh chia sẻ được chứ?

- Có thời gian tôi sẽ kể về điều này. Giờ, anh phải quý trọng sức khỏe của tôi. Tôi cần mượn phòng khách của anh để ngủ lúc này. Và, tối nay, chúng ta sẽ bắt đầu một trận đánh phản công.

- Tôi hào hứng vì điều đó.

- Anh cần đi ngủ, hãy nhìn đôi mắt anh kìa, sự tiều tụy của anh làm hủy hoại khuôn mặt của một chàng hoàng tử Arab. Tôi sẽ đau lòng dùm những cô gái hoặc chàng trai nào nhìn thấy anh trong lúc này.

- Anh khéo nói đùa.

- Anh biết không, đứng giữ thế giới tràn ngập nỗi đau này, không có tiếng cười, hẳn, thế giới này chỉ còn là địa ngục. Ngủ thôi.

Tôi ngả người xuống sô-pha nằm nhắm nghiền mắt lại.
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom