Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9. KỊCH ĐÃ BẮT ĐẦU (P4)
Tiếng nhạc vừa dứt, giọng Khánh Ly im bặt. Bức màn nhung nặng nề kéo lên, một sân khấu ọp ẹp trên mặt sàn bằng gỗ mà xem chừng nó quá cũ đến mức ván sàn cong lên vì ảnh hưởng nhiệt, mặt sàn bóng láng vì chịu sức ma sát của lau chùi thường xuyên. Trên sân khấu có bốn người đứng trước bốn tư thế kỳ cục, một người xoay mặt vào trong hai tay đưa lên trời cao, người kế tiếp quỳ xuống tay chắp lại dáng vẻ cầu xin người thứ nhất, người thứ ba thì trong khuôn mặt được trang điểm như hung thần giận dữ với bàn tay đưa ra như chuẩn bị cào xé ai, người cuối cùng chính là một anh hề với hai tay chắp ra phía sau, bờ vai nhún nhẹ. Tất cả đều bất động. Và tất cả đều già nua, rất già.
Tiếng động phát ra dường như từ một máy cát-sét nào đó,
- Ta! Ta là kẻ chịu oan khuất tày trời. - Người thứ nhất bắt đầu chuyển động, nhưng cổ họng không hề rung lên, rõ ràng là vở kịch câm được diễn theo âm thanh được phát.
Rồi kẻ thứ nhất tiếp tục múa may.
- Ta! Ta đã dâng hiến cả đời cho đức tin. Ta đã chiến đấu hết mình để đoạt lại vùng đất thánh từ tay bọn ngoại đạo, ta anh dũng bên Jacques de Molay. Ôi, ngài Molay đáng kính tôi ơi, ngài cũng như tôi, ngài đã bị niềm tin của chính mình hủy diệt, ngài đã bị ngọn lửa hung thần đốt cháy thể xác, còn tôi đây trở về trong thân xác hoang dại khi lửa thần thiêu rụi trái tim. – Rồi kẻ thứ nhất xoay người lại, khuôn mặt trắng bệt có một thập tự giá màu đỏ. Tôi sớm nhận ra đó là ký hiệu của những Hiệp sĩ đền Thánh, và cái tên Jacques de Molay rất quen thuộc với tôi, nó ẩn hiện đâu đó trong đầu, thấp thoáng ở một vùng ký ức khác, không phải lúc này. Kẻ thứ nhất dường như hiểu được suy nghĩ của tôi, hắn nhìn tôi và cất tiếng, vẫn là tiếng nói từ một máy cát-sét nào đó, khi hắn mở miệng ra tôi giật mình khi trong vòm miệng trống hoác và sâu thẳm, cái lưỡi của người diễn viên đã mất. – Ngài Molay của tôi ơi, ngài nghe tôi chăng, chàng dũng sĩ đã theo ngài qua cuộc thập tự chinh cuối cùng, cùng với anh em, xương máu của tôi đã mục rữa trên đất thành và trở về đây, giữa kinh thành Paris mà lắng nghe tiếng nói của ngài. Ngài Molay ơi!
Ba diễn viên còn lại lập tức cong người, quấn trên mình mảnh vải đỏ, lắc lư theo tiếng vọng của cô đồng từ đâu đó, nghe có vẻ rất xa xăm mà lại gần gũi. Đó là tiếng của kẻ thứ nhất, nhưng hắn léo nhéo như tiếng đàn bà.
- Chàng dũng sĩ ơi, chàng chevalier của tôi ơi, chàng nhìn thấy không? Ba ngọn lửa kia đã bùng lên, trên giàn giáo cách không xa cổng nhà của Chúa, ngôi nhà thờ Notre-Dame de Paris, khung cảnh quảng trường u tối, tiếng gió thốc từng cơn cho những trò ma mị đua ghen nhau đổ về cây cầu đá Neuf.
Trên giào giáo kia, Jacques de Molay, Thủ lãnh cuối cùng của Hiệp sĩ đền Thánh, ôi, Hiệp sĩ Templar cuối cùng dưới chòm râu bạc và ánh nhìn quắc thước. Mặc cho lời kêu oan khuất, ngọn lửa bốc lên từ ba phía, dòng sông Sene hòa cùng tội lỗi, tiếp thêm những cơn gió u buồn ngày xuân tháng ba. Thân thể ngài lách tách theo tiếng rơm rạ cháy, mùi cháy da thịt bao phủ cả trời Paris.
Rồi người diễn viên khuỵu chân xuốn sàn diễn, tay già nua không ngăn được sức mạnh trỗi lên từ vai diễn. Chàng đấm mạnh tay xuống sàn gỗ thét lớn!
- Quỷ thần xui khiến ta! Bên dưới lớp gỗ này là màu nhiệm thân xác ai? Dưới lớp đất này liệu che phủ được bao lâu tấm thân anh dũng chưa gột rửa tội lỗi mà người ta vu vạ cho ngài, ôi, ngài Molay đáng kính của tôi ơi. Quỷ sứ đã chui vào tâm hồn của kẻ dẫn dắt con chiên, lũ quỷ trong lốt thầy tu. Chúng vu vạ cho ngài tội lỗi mà ngài chưa hề phạm phải.
Và rồi bỗng dưng cả bốn diễn viên cứng người lại, thân thể tôi như bất động, một cảm giác ngột ngạt và khó thở, tôi cố hít thật sâu nhưng vẫn không thở được. Ngạt, ngạt quá. Mắt tôi mờ dần, bàn tay lay mạnh.
- Anh Kiệt! Anh Kiệt! Anh có sao không?
- Phi đấy à?
- Tôi đây.
- Phong đâu?
- Tôi đây, tôi đã làm mọi cách đưa anh về thực tại, phải rất khó khăn vì anh đã tự nín thở.
- Tôi cần chút không khí.
Hít thật sâu rồi thở mạnh, vở kịch vẫn chưa xong, nhưng tôi hiểu ngụ ý của nó. Đơn giản, nó quá quen thuộc, thầy tôi là một người khá hiểu tôi khi ông năm xưa đã cho tôi xem vở kịch đó, chắc chắn, ông đã nhắn nhủ một điều mà ông đã tiên liệu trước về chúng tôi. Khi lấy chút tinh thần lại.
- Phi. Không còn thời gian, mang cái rương lại đây. Phong này, anh còn nợ thầy một lời xin lỗi.
- Tôi?
- Tôi hiểu được vấn đề của chúng ta gặp phải là gì rồi. Năm xưa, thử thách cuối cùng của anh có phải là một vở kịch phải không?
- Đúng vậy, anh cũng vậy sao?
- Xem ra, chúng ta có khả năng đều xem chung một vở kịch, nhưng không ai xem trọn vẹn vở kịch đó. Nó được tách ra thành nhiều trường đoạn, mà mỗi chúng ta chỉ được xem một phần trong đó. Để chắc chắn rằng, không một ai có được trọn vẹn vở kịch đó.
- Vậy nó là một thông điệp thầy để lại cho chúng ta.
- Không. Để lại cho hội, và chúng ta là người giữ nó.
Vắn tắt, không lâu, tôi tóm tắt nhanh nội dung ngắn gọn của vở kịch mà tôi xem. Vở kịch rất ngắn, chỉ có ba lời độc thoại.
- Kiệt hiểu nó thế nào?
- Nó ám chỉ bí mật của những Hiệp sĩ đền Thánh, trong giai đoạn cuối cùng của dòng Đền, những hiệp sĩ bị vu vạ cho tội tà giáo, quy chụp vào ngoại đạo, mà thật ra vì lực lượng của họ của lớn có khả năng uy hiếp đức vua và giáo hoàng. Phong, anh đừng quên, Hội Tam Điểm của chúng ta cũng từng liên quan đến Hiệp sĩ đền Thánh, có giả thuyết còn cho rằng, những hiệp sĩ đền Thánh còn sống sót đã kết hợp với những cái đầu thông minh nhất thời đại để tạo ra Hội Tam Điểm.
- Thủ lãnh cuối cùng của Hiệp sĩ dòng Thánh là Jacques de Molay, ông ta đã bị thiêu chết tại Paris, nếu Phong nhớ không nhầm là năm 1314.
- Trí nhớ anh vẫn còn tốt, xem ra thời gian chưa làm phai nhòa trí nhớ siêu việt của anh. Phong, anh còn nhớ câu chuyện về hiệp sĩ đền Thánh cuối cùng liên quan đến cái gì không?
- Chén Thánh.
- Đúng vậy, thật ra nó chỉ là biểu tượng về…
- Tri thức cổ xưa.
- Đây là điều mà học giả ngày nay không còn lạ nữa.
- Cho nên vở kịch mà Kiệt đã xem, ngụ ý nói đến một người đã bị kết tội phản giáo vì bảo vệ tri thức cổ xưa.
- Đó chính là hình ảnh của thầy chúng ta. Ông là người duy nhất nắm giữ hệ thống tìm ra anh tài đất nước. Và, Phong hãy thú nhận đi, có phải ông đã là nạn nhân của lòng nghi ngờ từ anh không? Anh nghi ngờ rất đúng và phải phép, nếu là tôi, tôi cũng vậy. Thật may, tôi tin vào chứng cứ nhiều hơn. À há, cái rương đã đến.
Tôi lao đến cái rương như bắt được cổ vật và săm soi nó.
- Phong này, người hiệp sĩ trong vở kịch đấm mạnh tay xuống sàn, ông ta nói, “Bên dưới lớp gỗ này là màu nhiệm thân xác ai?” Anh hiểu không, đây này, chiều cao của rương này là hai gang tay tôi, nó quá cao để chứa một tài liệu và quá rộng để đựng một quyển sách. Nếu cần cất giữ một tài liệu, nếu là tôi, tôi chỉ cần một cái hộp sắt đủ cứng và đủ an toàn để cài vào đó những thuật toán mật mã nhằm ngăn chặn kẻ lấy nó. Nhưng cái rương này rộng lớn để làm gì? Để đánh lạc hướng và gây hụt hẫng, khi mở cái rương to đùng thế này ra mà bên trong trống rỗng, hẳn, nó gây tổn thương lớn lắm với kẻ chờ đợi. Xem nào, bên trong rương, Phong, anh xem đây, chỉ một gang tay hơn một chút, nó có phần bên dưới. Cẩn thận nào, coi chừng những lọ acide xung quanh đổ xuống đáy rương, cẩn thận, chúng ra tháo nó ra, tốt. Và giờ, xem nào, nếu có thứ bên dưới rương, mà không phần gỗ này được đúc liền với thành rương, có nghĩa rằng không thể tiếp cận nó bằng đường ở trên, vậy nó phải từ ở dưới. Lật ngược rương lên nào, giúp tôi một tay Phi!
Chiếc rương được lật ngược, một biểu tượng tam giác dưới đáy rương.
- À há, ít nhất phải vậy chứ, xem nào, đây là tam giác đều, chính xác, mỗi cạnh dài bằng đúng ba đốt ngón tay giữa của tôi. Mỗi góc trong tam giác đều là sáu mươi độ, hình tam giác này nằm không đều đặn, vậy rõ ràng mỗi đỉnh của nó đều có ý nghĩa, xem nào, à há, đúng vậy, mỗi đỉnh đều hướng về cạnh rương có mã khóa. Hai con số, ôi, thầy tôi đùa giỡn, xoay sáu mươi nào. Bên kia cũng sáu mươi, và đây cũng sáu mươi. Chậc, không ra à? Lạ nhỉ. À khoan, ba, ba đốt ngón tay, nó vừa in với ba đốt ngón tay của tôi mà không phải là của ai khác, do đó, nó được làm riêng cho tôi. À, tôi hiểu rồi, một hình tam giác, ba đốt ngón tay và số sáu từ sáu mươi độ, một bài toán hình học lớp 7. Phong, anh còn nhớ cái rương này được hoàn thành khi chúng ta học lớp 7, thầy đã rất tinh ý khi chọn bài toán này.
- Tôi đoán đây là một bài toán hình học?
- Chính xác một trăm thùng dầu!
- Một trăm thùng dầu? – Phi tò mò hỏi.
- À, tiếng lóng thời đi học của chúng tôi, nghĩa là chính xác trăm phần trăm, vì có đổ 100 thùng dầu vào nước thì dầu luôn nổi trên mặt nước. Một điều hiển nhiên.
- Vậy bài toán này là gì? – Phi hỏi.
- Gọi con số cần tìm là x, và một hình tam giác, ba đốt ngón tay, số sáu từ 60 độ, kết hợp với tổng ba góc trong tam giác là 180 độ. Nghĩa rằng, hãy kết hợp nó lại, một hình tam giác nghĩa là một x, ba đốt ngón tay là 3x, sáu là 6x. Ta có phương trình: x + 3x + 6x = 180. Nghĩa rằng 10x = 180, tức là x = 18. Xem nào, 18 chỗ này, 18 chỗ bên đây và đầu kia, Phi anh xoay vào số 18 xem. Trúng phóc!
Tiếng lách cách bên dưới chiếc rương, và mảnh gỗ dưới đáy rương rời ra, một xấp giấy nhỏ được gấp lại rớt ra ngoài.
Tiếng động phát ra dường như từ một máy cát-sét nào đó,
- Ta! Ta là kẻ chịu oan khuất tày trời. - Người thứ nhất bắt đầu chuyển động, nhưng cổ họng không hề rung lên, rõ ràng là vở kịch câm được diễn theo âm thanh được phát.
Rồi kẻ thứ nhất tiếp tục múa may.
- Ta! Ta đã dâng hiến cả đời cho đức tin. Ta đã chiến đấu hết mình để đoạt lại vùng đất thánh từ tay bọn ngoại đạo, ta anh dũng bên Jacques de Molay. Ôi, ngài Molay đáng kính tôi ơi, ngài cũng như tôi, ngài đã bị niềm tin của chính mình hủy diệt, ngài đã bị ngọn lửa hung thần đốt cháy thể xác, còn tôi đây trở về trong thân xác hoang dại khi lửa thần thiêu rụi trái tim. – Rồi kẻ thứ nhất xoay người lại, khuôn mặt trắng bệt có một thập tự giá màu đỏ. Tôi sớm nhận ra đó là ký hiệu của những Hiệp sĩ đền Thánh, và cái tên Jacques de Molay rất quen thuộc với tôi, nó ẩn hiện đâu đó trong đầu, thấp thoáng ở một vùng ký ức khác, không phải lúc này. Kẻ thứ nhất dường như hiểu được suy nghĩ của tôi, hắn nhìn tôi và cất tiếng, vẫn là tiếng nói từ một máy cát-sét nào đó, khi hắn mở miệng ra tôi giật mình khi trong vòm miệng trống hoác và sâu thẳm, cái lưỡi của người diễn viên đã mất. – Ngài Molay của tôi ơi, ngài nghe tôi chăng, chàng dũng sĩ đã theo ngài qua cuộc thập tự chinh cuối cùng, cùng với anh em, xương máu của tôi đã mục rữa trên đất thành và trở về đây, giữa kinh thành Paris mà lắng nghe tiếng nói của ngài. Ngài Molay ơi!
Ba diễn viên còn lại lập tức cong người, quấn trên mình mảnh vải đỏ, lắc lư theo tiếng vọng của cô đồng từ đâu đó, nghe có vẻ rất xa xăm mà lại gần gũi. Đó là tiếng của kẻ thứ nhất, nhưng hắn léo nhéo như tiếng đàn bà.
- Chàng dũng sĩ ơi, chàng chevalier của tôi ơi, chàng nhìn thấy không? Ba ngọn lửa kia đã bùng lên, trên giàn giáo cách không xa cổng nhà của Chúa, ngôi nhà thờ Notre-Dame de Paris, khung cảnh quảng trường u tối, tiếng gió thốc từng cơn cho những trò ma mị đua ghen nhau đổ về cây cầu đá Neuf.
Trên giào giáo kia, Jacques de Molay, Thủ lãnh cuối cùng của Hiệp sĩ đền Thánh, ôi, Hiệp sĩ Templar cuối cùng dưới chòm râu bạc và ánh nhìn quắc thước. Mặc cho lời kêu oan khuất, ngọn lửa bốc lên từ ba phía, dòng sông Sene hòa cùng tội lỗi, tiếp thêm những cơn gió u buồn ngày xuân tháng ba. Thân thể ngài lách tách theo tiếng rơm rạ cháy, mùi cháy da thịt bao phủ cả trời Paris.
Rồi người diễn viên khuỵu chân xuốn sàn diễn, tay già nua không ngăn được sức mạnh trỗi lên từ vai diễn. Chàng đấm mạnh tay xuống sàn gỗ thét lớn!
- Quỷ thần xui khiến ta! Bên dưới lớp gỗ này là màu nhiệm thân xác ai? Dưới lớp đất này liệu che phủ được bao lâu tấm thân anh dũng chưa gột rửa tội lỗi mà người ta vu vạ cho ngài, ôi, ngài Molay đáng kính của tôi ơi. Quỷ sứ đã chui vào tâm hồn của kẻ dẫn dắt con chiên, lũ quỷ trong lốt thầy tu. Chúng vu vạ cho ngài tội lỗi mà ngài chưa hề phạm phải.
Và rồi bỗng dưng cả bốn diễn viên cứng người lại, thân thể tôi như bất động, một cảm giác ngột ngạt và khó thở, tôi cố hít thật sâu nhưng vẫn không thở được. Ngạt, ngạt quá. Mắt tôi mờ dần, bàn tay lay mạnh.
- Anh Kiệt! Anh Kiệt! Anh có sao không?
- Phi đấy à?
- Tôi đây.
- Phong đâu?
- Tôi đây, tôi đã làm mọi cách đưa anh về thực tại, phải rất khó khăn vì anh đã tự nín thở.
- Tôi cần chút không khí.
Hít thật sâu rồi thở mạnh, vở kịch vẫn chưa xong, nhưng tôi hiểu ngụ ý của nó. Đơn giản, nó quá quen thuộc, thầy tôi là một người khá hiểu tôi khi ông năm xưa đã cho tôi xem vở kịch đó, chắc chắn, ông đã nhắn nhủ một điều mà ông đã tiên liệu trước về chúng tôi. Khi lấy chút tinh thần lại.
- Phi. Không còn thời gian, mang cái rương lại đây. Phong này, anh còn nợ thầy một lời xin lỗi.
- Tôi?
- Tôi hiểu được vấn đề của chúng ta gặp phải là gì rồi. Năm xưa, thử thách cuối cùng của anh có phải là một vở kịch phải không?
- Đúng vậy, anh cũng vậy sao?
- Xem ra, chúng ta có khả năng đều xem chung một vở kịch, nhưng không ai xem trọn vẹn vở kịch đó. Nó được tách ra thành nhiều trường đoạn, mà mỗi chúng ta chỉ được xem một phần trong đó. Để chắc chắn rằng, không một ai có được trọn vẹn vở kịch đó.
- Vậy nó là một thông điệp thầy để lại cho chúng ta.
- Không. Để lại cho hội, và chúng ta là người giữ nó.
Vắn tắt, không lâu, tôi tóm tắt nhanh nội dung ngắn gọn của vở kịch mà tôi xem. Vở kịch rất ngắn, chỉ có ba lời độc thoại.
- Kiệt hiểu nó thế nào?
- Nó ám chỉ bí mật của những Hiệp sĩ đền Thánh, trong giai đoạn cuối cùng của dòng Đền, những hiệp sĩ bị vu vạ cho tội tà giáo, quy chụp vào ngoại đạo, mà thật ra vì lực lượng của họ của lớn có khả năng uy hiếp đức vua và giáo hoàng. Phong, anh đừng quên, Hội Tam Điểm của chúng ta cũng từng liên quan đến Hiệp sĩ đền Thánh, có giả thuyết còn cho rằng, những hiệp sĩ đền Thánh còn sống sót đã kết hợp với những cái đầu thông minh nhất thời đại để tạo ra Hội Tam Điểm.
- Thủ lãnh cuối cùng của Hiệp sĩ dòng Thánh là Jacques de Molay, ông ta đã bị thiêu chết tại Paris, nếu Phong nhớ không nhầm là năm 1314.
- Trí nhớ anh vẫn còn tốt, xem ra thời gian chưa làm phai nhòa trí nhớ siêu việt của anh. Phong, anh còn nhớ câu chuyện về hiệp sĩ đền Thánh cuối cùng liên quan đến cái gì không?
- Chén Thánh.
- Đúng vậy, thật ra nó chỉ là biểu tượng về…
- Tri thức cổ xưa.
- Đây là điều mà học giả ngày nay không còn lạ nữa.
- Cho nên vở kịch mà Kiệt đã xem, ngụ ý nói đến một người đã bị kết tội phản giáo vì bảo vệ tri thức cổ xưa.
- Đó chính là hình ảnh của thầy chúng ta. Ông là người duy nhất nắm giữ hệ thống tìm ra anh tài đất nước. Và, Phong hãy thú nhận đi, có phải ông đã là nạn nhân của lòng nghi ngờ từ anh không? Anh nghi ngờ rất đúng và phải phép, nếu là tôi, tôi cũng vậy. Thật may, tôi tin vào chứng cứ nhiều hơn. À há, cái rương đã đến.
Tôi lao đến cái rương như bắt được cổ vật và săm soi nó.
- Phong này, người hiệp sĩ trong vở kịch đấm mạnh tay xuống sàn, ông ta nói, “Bên dưới lớp gỗ này là màu nhiệm thân xác ai?” Anh hiểu không, đây này, chiều cao của rương này là hai gang tay tôi, nó quá cao để chứa một tài liệu và quá rộng để đựng một quyển sách. Nếu cần cất giữ một tài liệu, nếu là tôi, tôi chỉ cần một cái hộp sắt đủ cứng và đủ an toàn để cài vào đó những thuật toán mật mã nhằm ngăn chặn kẻ lấy nó. Nhưng cái rương này rộng lớn để làm gì? Để đánh lạc hướng và gây hụt hẫng, khi mở cái rương to đùng thế này ra mà bên trong trống rỗng, hẳn, nó gây tổn thương lớn lắm với kẻ chờ đợi. Xem nào, bên trong rương, Phong, anh xem đây, chỉ một gang tay hơn một chút, nó có phần bên dưới. Cẩn thận nào, coi chừng những lọ acide xung quanh đổ xuống đáy rương, cẩn thận, chúng ra tháo nó ra, tốt. Và giờ, xem nào, nếu có thứ bên dưới rương, mà không phần gỗ này được đúc liền với thành rương, có nghĩa rằng không thể tiếp cận nó bằng đường ở trên, vậy nó phải từ ở dưới. Lật ngược rương lên nào, giúp tôi một tay Phi!
Chiếc rương được lật ngược, một biểu tượng tam giác dưới đáy rương.
- À há, ít nhất phải vậy chứ, xem nào, đây là tam giác đều, chính xác, mỗi cạnh dài bằng đúng ba đốt ngón tay giữa của tôi. Mỗi góc trong tam giác đều là sáu mươi độ, hình tam giác này nằm không đều đặn, vậy rõ ràng mỗi đỉnh của nó đều có ý nghĩa, xem nào, à há, đúng vậy, mỗi đỉnh đều hướng về cạnh rương có mã khóa. Hai con số, ôi, thầy tôi đùa giỡn, xoay sáu mươi nào. Bên kia cũng sáu mươi, và đây cũng sáu mươi. Chậc, không ra à? Lạ nhỉ. À khoan, ba, ba đốt ngón tay, nó vừa in với ba đốt ngón tay của tôi mà không phải là của ai khác, do đó, nó được làm riêng cho tôi. À, tôi hiểu rồi, một hình tam giác, ba đốt ngón tay và số sáu từ sáu mươi độ, một bài toán hình học lớp 7. Phong, anh còn nhớ cái rương này được hoàn thành khi chúng ta học lớp 7, thầy đã rất tinh ý khi chọn bài toán này.
- Tôi đoán đây là một bài toán hình học?
- Chính xác một trăm thùng dầu!
- Một trăm thùng dầu? – Phi tò mò hỏi.
- À, tiếng lóng thời đi học của chúng tôi, nghĩa là chính xác trăm phần trăm, vì có đổ 100 thùng dầu vào nước thì dầu luôn nổi trên mặt nước. Một điều hiển nhiên.
- Vậy bài toán này là gì? – Phi hỏi.
- Gọi con số cần tìm là x, và một hình tam giác, ba đốt ngón tay, số sáu từ 60 độ, kết hợp với tổng ba góc trong tam giác là 180 độ. Nghĩa rằng, hãy kết hợp nó lại, một hình tam giác nghĩa là một x, ba đốt ngón tay là 3x, sáu là 6x. Ta có phương trình: x + 3x + 6x = 180. Nghĩa rằng 10x = 180, tức là x = 18. Xem nào, 18 chỗ này, 18 chỗ bên đây và đầu kia, Phi anh xoay vào số 18 xem. Trúng phóc!
Tiếng lách cách bên dưới chiếc rương, và mảnh gỗ dưới đáy rương rời ra, một xấp giấy nhỏ được gấp lại rớt ra ngoài.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook