Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9. KỊCH ĐÃ BẮT ĐẦU (P5)
Kỳ Nam thắc mắc hỏi, “Sao thầy anh có thể biết đích xác chiều dài ngón giữa của anh vậy?”
Tôi cười, “Nếu em chịu khó để ý, chiều dài ngón tay của một người cho đến lúc trưởng thành luôn tuân thủ theo một công thức nhất định. Biết công thức đó, không khó, chỉ cần khéo léo thống kê, thầy anh làm về mô phạm, việc thống kê và theo dõi số liệu với thời gian dài là điều dễ dàng với ông.”
Tôi cầm mảnh giấy được gấp lại cẩn thận, thói quen của thầy tôi, cực kỳ tỉ mỉ.
- Ủa Phi, hôm nay hình như phòng anh sáng hơn mọi khi?
- À, ban nãy Kỳ Nam đọc sách, nên tôi cho phép mở đèn nhiều hơn.
- À há, thảo nào, tôi biết anh ưa ánh sáng dịu hơn. Thôi, bắt đầu, một bức thư thầy gửi cho chúng ta, Phong à. À khoan, hai anh giữ im lặng, im lặng tuyệt đối. – Tôi đưa một ngón tay lên miệng. – Chà chà, lý ra tôi cần chú ý điều này sớm hơn.
Phong, Phi và Kỳ Nam đều nhìn tôi. Tôi nhướn chân mày, mở bức thư ra, rồi đi đến phía cửa sổ phòng khách, dõng dạc nói.
- Trước khi đọc bức thư này, tôi muốn một thành viên quen thuộc của mọi người chúng ta, học trò của thầy chúng ta. Vô Khuyết! Mời anh bước vào phòng!
Tôi kéo mạnh chiếc màn, Vô Khuyết đứng bên ngoài cửa sổ, anh lạnh lùng bước vào.
- Vô Danh, anh biết không, tôi vẫn chưa bao giờ đánh giá thấp khả năng của anh.
- Không, tôi chưa bao giờ đoán được anh ở ngoài kia, trừ một việc, anh có một người học trò quá thành thật. Kỳ Nam. Nhìn đây, ôi, chàng trai trẻ, anh chắc rằng khi lớn lên em sẽ là một người đủ làm say mê người khác bởi đôi mắt sáng ngời và chân thật này. Khi thấy đèn trong phòng quá sáng, tôi nghĩ đến một việc là nó muốn làm lu mờ không gian bên ngoài, vì nếu mờ hơn, thì cái bóng của anh sẽ hiện lên bức rèm cửa bởi ánh đèn bên ngoài. Và thêm nữa, Kỳ Nam, em nếu để chế độ gọi điện, và chắc có lẽ anh đã ở bên ngoài nghe thông tin qua điện thoại, thì em, Kỳ Nam, đừng bật loa ngoài. Âm thanh tiếng gió bắt đầu mùa Đông đủ để một lỗ tai thính nghe thấy, nó còn ù ù trong túi quần của Kỳ Nam.
- Sao anh có thể nhạy bén như vậy? – Kỳ Nam ngạc nhiên.
- À, thật ra, cả bốn người tụi anh ở đây đều nhạy bén với âm thanh, đúng không Phi, Phong và Vô Khuyết? Những con người học nhạc từ nhỏ như chúng ta, đặc biệt nhạy bén với âm thanh. Tôi có thể phân biệt chính xác từng tần số một tương ứng với note nhạc nào trên phím đàn, và đó không phải là điều gì quá đặc biệt với những ai học đàn dương cầm hoặc vĩ cầm trên mười năm, à, phải nhớ là chơi cổ điển.
Dáng vẻ của Vô Khuyết vẫn lạnh lùng, anh hướng người về khung cửa sổ, hai tay chắp phía sau, dáng người đứng thẳng, trên đầu vẫn vấn mảnh vải che mái tóc dài gần như bạc trắng. Tôi bắt đầu cầm bức thư lên, và đọc.
Tôi đoán được ai sẽ là người tìm ra nó, bức thư này.
Tôi xin dành những lời dự liệu của mình là lời xin lỗi.
Ta muốn xin lỗi con, con trai, đứa học trò đáng mến của ta. Kiệt. Hẳn đã rất bất công với con, con trai, và khi con tìm ra bức thư này thì con phải đối mặt với hai vấn đề của hội: Niềm tin của hội dành cho ta đã suy giảm, ta bị xem như kẻ phản bội; hoặc là, hội đang phải đối diện với sự tồn vong của mình.
Ta là một trong mười hai nguyên lão của hội, và những đứa con là lớp sinh đồ đặc biệt của hội. Không một người nào trong hội được các nguyên lão trực tiếp đào tạo, trừ sáu đứa con.
Khi các con nhận được lời này, ta đã không còn nữa. Dù mọi dự đoán của ta có thể sai sót và bản tính mỗi con người sẽ thay đổi theo thời gian, nhân cách cũng có sự vận động của riêng nó; nhưng căn tính của sáu đứa con ta vẫn nhận ra rằng, sẽ không thay đổi.
Hải Nam, con là đứa trẻ cương nghị và sắc sảo, kỹ thuật và máy móc chưa bao giờ làm khó con. Con là người sinh ra dành cho sáng tạo kỹ nghệ khoa học. Nhưng phẩm chất của một người không muốn làm bạn với ai, hẳn con cô đơn hơn bất kỳ ai trên cõi đời này. Nếu không có nhóm bạn này của con, hẳn con đã gieo đầu xuống vực thẳm mà tìm đến nơi xa rời khỏi loài người.
Hải Yến, con là cô bé duy nhất của ta, con hội tụ đầy đủ sự đằm thắm của cô gái Hà Nội và bản lĩnh của người đàn ông, quyết đoán đầy mạnh mẽ. Không phải một cô gái nào cũng hội đủ hai phẩm chất hiếm có trong cùng một người, từ bi và dũng khí. Dũng khí đó, chỉ khiến con đi đầu trong mọi cuộc cách mạng, quả cảm và kiên cường khiến cho người đàn ông nào cũng cúi mình trước con.
Thanh Phong, con là người của tiếng nói xa xăm vọng lại, là tiếng thở dài của lịch sử hơn là người của thời đại này. Con sẽ tận tụy suốt đời cho ngôn ngữ cổ xưa, điều đó chỉ khiến con cô độc suốt cuộc đời.
Anh Tuấn, con là chàng trai ngay thẳng với nếp sống chuẩn mực từ hành vi đến suy nghĩ, con không bao giờ tỏ ra là người có khả năng tạo nên cuộc cách mạng tư tưởng, nhưng con sẽ là người hấp thụ mọi nền tư tưởng. Cuộc sống kiên trung đó chỉ khiến trái tim con trở nên già cỗi.
Anh Kiệt, con là đứa học trò kỳ lạ, sức sáng tạo và tinh thần vượt khỏi bản ngã của con sẽ tiếp bước cho con vào hành trình khai phá những gì mà người ta chưa nghĩ đến, con đã đi đầu và đặt chân đến đó. Nơi con sống, nằm ở tương lai chứ không phải thế kỷ này. Và đó là bi kịch đời con.
Và Vô Khuyết, ta nghĩ cho đến giờ cũng chẳng ai biết đến tên con, trừ ta. Ta đã gây đau khổ cho con khi biến con thành linh thần gác cổng cho tòa nhà tri thức, vì ngoại trừ con ra, không ai đủ khả năng làm việc đó. Công việc đòi hỏi sự cô đơn và lãnh đạm với đời, công việc của người gác cổng tòa nhà Thượng Đế.
Thật ra, cả sáu người đứa con nằm trong bảy người được chọn. Nhưng ta đành để lại một người ở Hà Nội, thật vô lý khi tước đoạt tinh hoa của Hà Nội mà mang vào Saigon. Ta đã để lại một chàng trai ở nơi đó, và đó là người anh em của con, Phong. Bảy người các con chính là bảy ngôi trong chòm Bắc Đẩu, ánh sáng duy nhất dẫn đường trong đêm tối, vượt khỏi trùng khơi tìm miền đất hứa. Thế hệ nguyên lão của chúng ta đã kiệt sức trong việc giữ gìn tri thức cổ xưa khỏi bàn tay nhân loại, tri thức đó có sức hủy diệt hơn là xây dựng, phải khó khăn lắm nền văn minh chủng loài này mới có được ngày hôm nay. Ở Việt Nam, hội cũng phải thực hiện công việc bảo vệ hiểu biết cổ xưa kia khỏi những đầu óc tham lam nhất, nếu có sự hiểu biết đó, mọi cái đầu nào cũng không giữ được điềm tĩnh và chúng sẽ biến nơi này thành địa ngục. Lịch sử đã từng chứng minh điều đó, nó tiêu diệt cả nền văn minh Bắc Ấn trước khi người Aryan đặt chân đến, nhấn chìm thành phố Atlantic xuống đáy biển khơi, biến cả Ai Cập trở thành kẻ dốt nát trước nền văn minh mà họ tạo ra, và người Maya đã trở thành dĩ vãng.
Nhưng chúng ta không thể hủy hoại tri thức cổ xưa, vì nó là nguồn cứu nguy duy nhất khi văn minh nhân loại lâm nguy. Người đầu tiên và khai sáng duy nhất đã giữ gìn tri thức cổ xưa đến giờ, là vị tổ duy nhất của hội. Triết gia Plato. Người mất mười hai năm lang thang từ Hy Lạp, sang Ai Cập, Lưỡng Hà, phiêu lãng qua vùng Trung Á rồi tận Bắc Ấn Độ để viết lại hiểu biết hai ngàn năm trước đó và bảo tồn nó đến tận ngày nay.
Bảy người các con đã đến lúc phải bảo vệ tri thức cổ xưa mà Trương Vĩnh Ký đã bảo vệ, vì chắc chắn, khi các con nhận được bức thư này, nghĩa rằng tri thức cổ xưa đã có kẻ dòm ngó đến. Chúng đang làm mọi cách xâm nhập vào hội và lấy đi khỏi chúng ta. Bảy người các con là những người ta chọn để đào tạo mới mục đích kế thừa di sản tiền nhân.
Hãy nghe ta, trận chiến đã bắt đầu. Nó không phải là một cuộc chiến mới, mà là một cuộc chiến cũ đã được khơi mào.
Bắt đầu từ Công Lý cho Trương Vĩnh Ký.
Thầy của các con.
Tôi im lặng và mọi người im lặng.
- Tôi đoán là thầy chúng ta đã nhầm lẫn, lúc này đây, chỉ còn ba người. Cùng lắm, là Tuấn có thể từ Mỹ trở về giúp chúng ta.
Sự im lặng đó, tôi hiểu, cả bốn người chúng tôi đang nghĩ về hai con người mà với chúng tôi đã trở thành huyền thoại: Hải Yến và Hải Nam. Nhưng họ đã mất tích trong chuyến đi trên Tây Tạng, và thật ra, tôi chưa bao giờ hi vọng rằng hai người họ còn sống. Dù tôi rất muốn mình hi vọng.
Tôi cười, “Nếu em chịu khó để ý, chiều dài ngón tay của một người cho đến lúc trưởng thành luôn tuân thủ theo một công thức nhất định. Biết công thức đó, không khó, chỉ cần khéo léo thống kê, thầy anh làm về mô phạm, việc thống kê và theo dõi số liệu với thời gian dài là điều dễ dàng với ông.”
Tôi cầm mảnh giấy được gấp lại cẩn thận, thói quen của thầy tôi, cực kỳ tỉ mỉ.
- Ủa Phi, hôm nay hình như phòng anh sáng hơn mọi khi?
- À, ban nãy Kỳ Nam đọc sách, nên tôi cho phép mở đèn nhiều hơn.
- À há, thảo nào, tôi biết anh ưa ánh sáng dịu hơn. Thôi, bắt đầu, một bức thư thầy gửi cho chúng ta, Phong à. À khoan, hai anh giữ im lặng, im lặng tuyệt đối. – Tôi đưa một ngón tay lên miệng. – Chà chà, lý ra tôi cần chú ý điều này sớm hơn.
Phong, Phi và Kỳ Nam đều nhìn tôi. Tôi nhướn chân mày, mở bức thư ra, rồi đi đến phía cửa sổ phòng khách, dõng dạc nói.
- Trước khi đọc bức thư này, tôi muốn một thành viên quen thuộc của mọi người chúng ta, học trò của thầy chúng ta. Vô Khuyết! Mời anh bước vào phòng!
Tôi kéo mạnh chiếc màn, Vô Khuyết đứng bên ngoài cửa sổ, anh lạnh lùng bước vào.
- Vô Danh, anh biết không, tôi vẫn chưa bao giờ đánh giá thấp khả năng của anh.
- Không, tôi chưa bao giờ đoán được anh ở ngoài kia, trừ một việc, anh có một người học trò quá thành thật. Kỳ Nam. Nhìn đây, ôi, chàng trai trẻ, anh chắc rằng khi lớn lên em sẽ là một người đủ làm say mê người khác bởi đôi mắt sáng ngời và chân thật này. Khi thấy đèn trong phòng quá sáng, tôi nghĩ đến một việc là nó muốn làm lu mờ không gian bên ngoài, vì nếu mờ hơn, thì cái bóng của anh sẽ hiện lên bức rèm cửa bởi ánh đèn bên ngoài. Và thêm nữa, Kỳ Nam, em nếu để chế độ gọi điện, và chắc có lẽ anh đã ở bên ngoài nghe thông tin qua điện thoại, thì em, Kỳ Nam, đừng bật loa ngoài. Âm thanh tiếng gió bắt đầu mùa Đông đủ để một lỗ tai thính nghe thấy, nó còn ù ù trong túi quần của Kỳ Nam.
- Sao anh có thể nhạy bén như vậy? – Kỳ Nam ngạc nhiên.
- À, thật ra, cả bốn người tụi anh ở đây đều nhạy bén với âm thanh, đúng không Phi, Phong và Vô Khuyết? Những con người học nhạc từ nhỏ như chúng ta, đặc biệt nhạy bén với âm thanh. Tôi có thể phân biệt chính xác từng tần số một tương ứng với note nhạc nào trên phím đàn, và đó không phải là điều gì quá đặc biệt với những ai học đàn dương cầm hoặc vĩ cầm trên mười năm, à, phải nhớ là chơi cổ điển.
Dáng vẻ của Vô Khuyết vẫn lạnh lùng, anh hướng người về khung cửa sổ, hai tay chắp phía sau, dáng người đứng thẳng, trên đầu vẫn vấn mảnh vải che mái tóc dài gần như bạc trắng. Tôi bắt đầu cầm bức thư lên, và đọc.
Tôi đoán được ai sẽ là người tìm ra nó, bức thư này.
Tôi xin dành những lời dự liệu của mình là lời xin lỗi.
Ta muốn xin lỗi con, con trai, đứa học trò đáng mến của ta. Kiệt. Hẳn đã rất bất công với con, con trai, và khi con tìm ra bức thư này thì con phải đối mặt với hai vấn đề của hội: Niềm tin của hội dành cho ta đã suy giảm, ta bị xem như kẻ phản bội; hoặc là, hội đang phải đối diện với sự tồn vong của mình.
Ta là một trong mười hai nguyên lão của hội, và những đứa con là lớp sinh đồ đặc biệt của hội. Không một người nào trong hội được các nguyên lão trực tiếp đào tạo, trừ sáu đứa con.
Khi các con nhận được lời này, ta đã không còn nữa. Dù mọi dự đoán của ta có thể sai sót và bản tính mỗi con người sẽ thay đổi theo thời gian, nhân cách cũng có sự vận động của riêng nó; nhưng căn tính của sáu đứa con ta vẫn nhận ra rằng, sẽ không thay đổi.
Hải Nam, con là đứa trẻ cương nghị và sắc sảo, kỹ thuật và máy móc chưa bao giờ làm khó con. Con là người sinh ra dành cho sáng tạo kỹ nghệ khoa học. Nhưng phẩm chất của một người không muốn làm bạn với ai, hẳn con cô đơn hơn bất kỳ ai trên cõi đời này. Nếu không có nhóm bạn này của con, hẳn con đã gieo đầu xuống vực thẳm mà tìm đến nơi xa rời khỏi loài người.
Hải Yến, con là cô bé duy nhất của ta, con hội tụ đầy đủ sự đằm thắm của cô gái Hà Nội và bản lĩnh của người đàn ông, quyết đoán đầy mạnh mẽ. Không phải một cô gái nào cũng hội đủ hai phẩm chất hiếm có trong cùng một người, từ bi và dũng khí. Dũng khí đó, chỉ khiến con đi đầu trong mọi cuộc cách mạng, quả cảm và kiên cường khiến cho người đàn ông nào cũng cúi mình trước con.
Thanh Phong, con là người của tiếng nói xa xăm vọng lại, là tiếng thở dài của lịch sử hơn là người của thời đại này. Con sẽ tận tụy suốt đời cho ngôn ngữ cổ xưa, điều đó chỉ khiến con cô độc suốt cuộc đời.
Anh Tuấn, con là chàng trai ngay thẳng với nếp sống chuẩn mực từ hành vi đến suy nghĩ, con không bao giờ tỏ ra là người có khả năng tạo nên cuộc cách mạng tư tưởng, nhưng con sẽ là người hấp thụ mọi nền tư tưởng. Cuộc sống kiên trung đó chỉ khiến trái tim con trở nên già cỗi.
Anh Kiệt, con là đứa học trò kỳ lạ, sức sáng tạo và tinh thần vượt khỏi bản ngã của con sẽ tiếp bước cho con vào hành trình khai phá những gì mà người ta chưa nghĩ đến, con đã đi đầu và đặt chân đến đó. Nơi con sống, nằm ở tương lai chứ không phải thế kỷ này. Và đó là bi kịch đời con.
Và Vô Khuyết, ta nghĩ cho đến giờ cũng chẳng ai biết đến tên con, trừ ta. Ta đã gây đau khổ cho con khi biến con thành linh thần gác cổng cho tòa nhà tri thức, vì ngoại trừ con ra, không ai đủ khả năng làm việc đó. Công việc đòi hỏi sự cô đơn và lãnh đạm với đời, công việc của người gác cổng tòa nhà Thượng Đế.
Thật ra, cả sáu người đứa con nằm trong bảy người được chọn. Nhưng ta đành để lại một người ở Hà Nội, thật vô lý khi tước đoạt tinh hoa của Hà Nội mà mang vào Saigon. Ta đã để lại một chàng trai ở nơi đó, và đó là người anh em của con, Phong. Bảy người các con chính là bảy ngôi trong chòm Bắc Đẩu, ánh sáng duy nhất dẫn đường trong đêm tối, vượt khỏi trùng khơi tìm miền đất hứa. Thế hệ nguyên lão của chúng ta đã kiệt sức trong việc giữ gìn tri thức cổ xưa khỏi bàn tay nhân loại, tri thức đó có sức hủy diệt hơn là xây dựng, phải khó khăn lắm nền văn minh chủng loài này mới có được ngày hôm nay. Ở Việt Nam, hội cũng phải thực hiện công việc bảo vệ hiểu biết cổ xưa kia khỏi những đầu óc tham lam nhất, nếu có sự hiểu biết đó, mọi cái đầu nào cũng không giữ được điềm tĩnh và chúng sẽ biến nơi này thành địa ngục. Lịch sử đã từng chứng minh điều đó, nó tiêu diệt cả nền văn minh Bắc Ấn trước khi người Aryan đặt chân đến, nhấn chìm thành phố Atlantic xuống đáy biển khơi, biến cả Ai Cập trở thành kẻ dốt nát trước nền văn minh mà họ tạo ra, và người Maya đã trở thành dĩ vãng.
Nhưng chúng ta không thể hủy hoại tri thức cổ xưa, vì nó là nguồn cứu nguy duy nhất khi văn minh nhân loại lâm nguy. Người đầu tiên và khai sáng duy nhất đã giữ gìn tri thức cổ xưa đến giờ, là vị tổ duy nhất của hội. Triết gia Plato. Người mất mười hai năm lang thang từ Hy Lạp, sang Ai Cập, Lưỡng Hà, phiêu lãng qua vùng Trung Á rồi tận Bắc Ấn Độ để viết lại hiểu biết hai ngàn năm trước đó và bảo tồn nó đến tận ngày nay.
Bảy người các con đã đến lúc phải bảo vệ tri thức cổ xưa mà Trương Vĩnh Ký đã bảo vệ, vì chắc chắn, khi các con nhận được bức thư này, nghĩa rằng tri thức cổ xưa đã có kẻ dòm ngó đến. Chúng đang làm mọi cách xâm nhập vào hội và lấy đi khỏi chúng ta. Bảy người các con là những người ta chọn để đào tạo mới mục đích kế thừa di sản tiền nhân.
Hãy nghe ta, trận chiến đã bắt đầu. Nó không phải là một cuộc chiến mới, mà là một cuộc chiến cũ đã được khơi mào.
Bắt đầu từ Công Lý cho Trương Vĩnh Ký.
Thầy của các con.
Tôi im lặng và mọi người im lặng.
- Tôi đoán là thầy chúng ta đã nhầm lẫn, lúc này đây, chỉ còn ba người. Cùng lắm, là Tuấn có thể từ Mỹ trở về giúp chúng ta.
Sự im lặng đó, tôi hiểu, cả bốn người chúng tôi đang nghĩ về hai con người mà với chúng tôi đã trở thành huyền thoại: Hải Yến và Hải Nam. Nhưng họ đã mất tích trong chuyến đi trên Tây Tạng, và thật ra, tôi chưa bao giờ hi vọng rằng hai người họ còn sống. Dù tôi rất muốn mình hi vọng.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook