Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Nghi phạm xuất hiện 2
Đỗ Chí Huân không hề nổi giận mà còn cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu anh không giết người thì tại sao lại nói dối là không quen Thái Phượng Cầm? Tại sao khi tôi nói ra thân phận của mình thì anh lại bỏ chạy?”
“Lúc đó… Tôi căng thẳng quá…”.
“Trong lòng không có gì mờ ám thì căng thẳng nỗi gì?”
“Tôi cứ nhìn thấy cảnh sát là căng thẳng”.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Hừm! Giảo biện! Tôi thấy không phải là anh căng thẳng mà vì anh chột dạ. Anh sớm đã biết nhà Thái Phượng Cầm xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
“…”, An Cường run rẩy, cúi đầu để tránh ánh mắt nhìn trực diện của Đỗ Chí Huân.
“Anh tưởng anh không nói là có thể trốn được sao? Ban nãy tôi có điều tra nhân thân của anh rồi… Anh có nhiều tiền án tiền sự, tám năm trước vì cướp giật nên bị xử tù hai năm, mãn hạn được thả ra chưa bao lâu thì lại bị kết án hai năm về tội hành hung. Sau đó anh lại bị xử năm năm vì tội cướp giật và làm bị thương người khác. Anh mới được thả ra vào đầu năm trước. Mấy năm nay anh đều ngồi tù, tôi hiểu rất rõ trong đầu những người như anh nghĩ cái gì?”
Đỗ Chí Huân rời khỏi chỗ ngồi rồi đi đến trước mặt An Cường, giơ tay đặt lên vai hắn, nói: “Pháp luật chỉ dùng để trói buộc những người bình thường nhưng không thể trói buộc được những dục vọng đen tối trong lòng các anh. Bất cứ chút kích thích nào cũng khiến anh làm liều được. Anh không quan tâm đến mấy năm xử phạt đó, điều khiến anh kích thích hơn cả chính là nghĩ cách thoát khỏi những chế tài của pháp luật…”.
“Nhưng… Tôi… Tôi không giết người”, An Cường cảm thấy tay của Đỗ Chí Huân có áp lực vô hình khiến tim hắn đập nhanh vô cùng.
“Đúng! Trước đây anh không giết người nhưng anh gần chạm đến ngưỡng đó rồi. Hơn nữa chúng tôi còn biết anh có tiền sử dùng ma túy. Có thể ban đầu anh không muốn giết người nhưng vụ án phát triển nằm ngoài dự tính, có lẽ ban đầu anh chỉ định ăn cắp nhưng không lấy được gì. Hoặc có thể là sáu người trong nhà Thái Phượng Cầm có người phản kháng, hôm đó lại đúng hôm anh hít thuốc nên có chút kích thích khiến mình mất kiểm soát, điên cuồng hơn. Vì vậy anh đã trút hết oán hận ngồi tù mấy năm lên sáu người vô tội đó. Phải nói rằng, anh ở trong tù cũng học được kỹ xảo phạm tội rất tinh vi. Anh có thể một lúc giết được sáu người, còn có thể giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn định gạt cảnh sát chúng tôi nữa. Nhưng anh có một sơ suất, sơ suất chí mạng”.
An Cường ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Đỗ Chí Huân.
“Có một người bị hại đã may mắn trốn được, cô gái đó là con gái của Thái Phượng Cầm. Cô ta nhớ là trước khi xảy ra vụ án anh từng đến tìm Thái Phượng Cầm và còn cãi nhau với bà ta. Sau đó sáu người nhà họ liền bị sát hại. Còn anh thì từ đầu đến cuối đều phủ nhận mình quen biết Thái Phượng Cầm. Bởi vì trong lòng anh lo sợ nên tất nhiên anh không dám thừa nhận”.
“Tôi không giết người”, An Cường lớn tiếng hét lên: “Đúng là tôi nói dối nhưng tôi không giết người. Hôm Thái Phượng Cầm bị giết, tôi có cãi nhau với bà ta, cũng có nguyên do cả”.
“Sao hai người lại cãi nhau?”
“Bởi vì con trai tôi”.
“An Đại Bảo? Nó là con ruột của anh sao?”
“Đúng vậy!”
“Mấy năm nay anh ở trong tù thì làm sao sinh được đứa con trai này?”
“Tất nhiên nó là con trai tôi rồi”, thấy Đỗ Chí Huân như kiểu châm chọc mình, An Cường sốt sắng nói: “Mặc dù mấy năm nay tôi ở tù nhưng vẫn có thời gian được thả ra, còn lấy được vợ nữa. Mặc dù ở bên nhau không lâu tôi lại phải vào tù nhưng không ngờ vợ tôi lại đậu thai luôn. Người phụ nữ này cũng giỏi, đẻ cho tôi đứa con bụ bẫm, mặt mũi giống y tôi. Anh nhìn kỹ thì biết ngay đó là con tôi”.
“Anh nói là hôm xảy ra vụ án anh cãi nhau với Thái Phượng Cầm là vì con trai anh. Chuyện đó là thế nào?”
An Cường thở dài một hơi mới nói: “Chắc anh từng nhìn thấy con trai tôi rồi, có phải cảm thấy nó không giống với những đứa trẻ bình thường khác? Bác sĩ nói là, nó bẩm sinh đã vậy rồi, còn có tên khoa học là ‘kích động về mặt tinh thần’. Đứa trẻ như này sẽ kém thông minh hơn đứa trẻ khác, mà nó còn tăng động nữa. Nó thường chạy linh tinh, cứ không để ý chút là nó lại chạy mất tiêu…”.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Đỗ Chí Huân thầm nghĩ ‘điều này đúng như Đinh Chiến nói’. Đinh Chiến vừa nhìn một cái đã có thể nói chính xác triệu chứng bệnh của đứa trẻ này, đúng là không phải hư danh.
“… Hôm đó, mẹ Đại Bảo không trông coi tốt nên nó lại chạy mất tiêu. Kết quả là nó chạy sang nhà Thái Phượng Cầm. Mụ già này lạnh lùng bá đạo, không nói lý, không hỏi rõ ràng đã nắm lấy con trai tôi dạy dỗ một trận. Lúc tôi đến nơi thì mụ ta đang quát lớn về phía con tôi khiến thằng bé sợ phát khóc. Trẻ con nô nghịch chút thì đã làm sao. Lúc đó tôi bực quá nên lên trước cãi nhau với mụ đó… Quả thật tôi từng uy hiếp một câu ‘Tôi sẽ cho cả nhà đó chết’ nhưng lúc đó tôi chỉ tiện mồm nói để dọa bà ta thôi”.
Đỗ Chí Huân như bừng tỉnh, nói: “Hóa ra anh còn nói được câu ‘sẽ cho cả nhà bà ta chết’ cơ à?”
Lúc này An Cường mới phát hiện ra mình đã nói quá nhiều nên vội ôm mặt.
“Các người cãi nhau đến cuối cùng rồi sao?”
“Không sao cả! Tôi liền dẫn con về”.
“Sau đó thì sao? Anh luôn ở bên cạnh con trai mình sao?”
“Tôi…”, An Cường định nói gì thì phát hiện ánh mắt đầy thâm ý của Đỗ Chí Huân, trực giác cho hắn biết mình lại mắc lừa rồi. Vì vậy hắn không dám nói nhiều nữa.
“Câu hỏi này rất đơn giản! Anh chỉ cần nói, chiều hôm đó anh có ở bên cạnh con trai mình không?”
“Tôi… Tôi…”.
“Rốt cuộc là có hay không?”
“…Không”, An Cường bị hỏi dồn nên phải trả lời.
Hai mắt Đỗ Chí Huân nheo lại, nhìn lên mặt An Cường.
Hành động kỳ quái khi An Đại Bảo học cách đi đứng của zombie tại hiện trường vụ án đã thu hút sự chú ý của cảnh sát. Đinh Chiến đoán, rất có thể nó vô ý nhìn thấy hung thủ giết người, vì trong lòng có ấn tượng sâu sắc nên đã nó mô phỏng lại.
Theo như giả thiết này, sau khi An Đại Bảo được bố mình dẫn rời khỏi nhà Thái Phượng Cầm thì chắc chắn nó lại quay lại đây lần nữa.
Nếu như An Cường một mực khẳng định sau đó An Đại Bảo luôn đi bên cạnh mình, vậy thì người mà cậu nhóc đó miêu tả chính là bố mình. Về lý mà nói, điều này hoàn toàn phù hợp.
Nhưng, gã lưu manh An Cường này một hồi lâu vẫn phủ nhận.
“Anh nói anh không ở cạnh con trai, vậy thì sau đó con trai anh đi đâu?”
“Nó chạy ra ngoài chơi một lát rồi lại về nhà…”, An Cường đang nói thì có người gõ cửa phòng thẩm tra.
Cửa mở ra một nửa, Liễu Phi đeo khẩu trang khoát tay về phía Đỗ Chí Huân.
Đỗ Chí Huân đi đến cửa, Liễu Phi thấp giọng nói: “Đã có kết quả kiểm tra năm vết chân ở hiện trường vụ án rồi. Những vết chân này đều của cùng một người, là của người đàn ông…”.
Đỗ Chí Huân nghiêng đầu nhìn về phía An Cường đang ngồi trên ghế, sau đó hỏi Liễu Phi: “Đã có kết quả đối chiếu chưa?”
“Lúc đó… Tôi căng thẳng quá…”.
“Trong lòng không có gì mờ ám thì căng thẳng nỗi gì?”
“Tôi cứ nhìn thấy cảnh sát là căng thẳng”.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Hừm! Giảo biện! Tôi thấy không phải là anh căng thẳng mà vì anh chột dạ. Anh sớm đã biết nhà Thái Phượng Cầm xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
“…”, An Cường run rẩy, cúi đầu để tránh ánh mắt nhìn trực diện của Đỗ Chí Huân.
“Anh tưởng anh không nói là có thể trốn được sao? Ban nãy tôi có điều tra nhân thân của anh rồi… Anh có nhiều tiền án tiền sự, tám năm trước vì cướp giật nên bị xử tù hai năm, mãn hạn được thả ra chưa bao lâu thì lại bị kết án hai năm về tội hành hung. Sau đó anh lại bị xử năm năm vì tội cướp giật và làm bị thương người khác. Anh mới được thả ra vào đầu năm trước. Mấy năm nay anh đều ngồi tù, tôi hiểu rất rõ trong đầu những người như anh nghĩ cái gì?”
Đỗ Chí Huân rời khỏi chỗ ngồi rồi đi đến trước mặt An Cường, giơ tay đặt lên vai hắn, nói: “Pháp luật chỉ dùng để trói buộc những người bình thường nhưng không thể trói buộc được những dục vọng đen tối trong lòng các anh. Bất cứ chút kích thích nào cũng khiến anh làm liều được. Anh không quan tâm đến mấy năm xử phạt đó, điều khiến anh kích thích hơn cả chính là nghĩ cách thoát khỏi những chế tài của pháp luật…”.
“Nhưng… Tôi… Tôi không giết người”, An Cường cảm thấy tay của Đỗ Chí Huân có áp lực vô hình khiến tim hắn đập nhanh vô cùng.
“Đúng! Trước đây anh không giết người nhưng anh gần chạm đến ngưỡng đó rồi. Hơn nữa chúng tôi còn biết anh có tiền sử dùng ma túy. Có thể ban đầu anh không muốn giết người nhưng vụ án phát triển nằm ngoài dự tính, có lẽ ban đầu anh chỉ định ăn cắp nhưng không lấy được gì. Hoặc có thể là sáu người trong nhà Thái Phượng Cầm có người phản kháng, hôm đó lại đúng hôm anh hít thuốc nên có chút kích thích khiến mình mất kiểm soát, điên cuồng hơn. Vì vậy anh đã trút hết oán hận ngồi tù mấy năm lên sáu người vô tội đó. Phải nói rằng, anh ở trong tù cũng học được kỹ xảo phạm tội rất tinh vi. Anh có thể một lúc giết được sáu người, còn có thể giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn định gạt cảnh sát chúng tôi nữa. Nhưng anh có một sơ suất, sơ suất chí mạng”.
An Cường ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Đỗ Chí Huân.
“Có một người bị hại đã may mắn trốn được, cô gái đó là con gái của Thái Phượng Cầm. Cô ta nhớ là trước khi xảy ra vụ án anh từng đến tìm Thái Phượng Cầm và còn cãi nhau với bà ta. Sau đó sáu người nhà họ liền bị sát hại. Còn anh thì từ đầu đến cuối đều phủ nhận mình quen biết Thái Phượng Cầm. Bởi vì trong lòng anh lo sợ nên tất nhiên anh không dám thừa nhận”.
“Tôi không giết người”, An Cường lớn tiếng hét lên: “Đúng là tôi nói dối nhưng tôi không giết người. Hôm Thái Phượng Cầm bị giết, tôi có cãi nhau với bà ta, cũng có nguyên do cả”.
“Sao hai người lại cãi nhau?”
“Bởi vì con trai tôi”.
“An Đại Bảo? Nó là con ruột của anh sao?”
“Đúng vậy!”
“Mấy năm nay anh ở trong tù thì làm sao sinh được đứa con trai này?”
“Tất nhiên nó là con trai tôi rồi”, thấy Đỗ Chí Huân như kiểu châm chọc mình, An Cường sốt sắng nói: “Mặc dù mấy năm nay tôi ở tù nhưng vẫn có thời gian được thả ra, còn lấy được vợ nữa. Mặc dù ở bên nhau không lâu tôi lại phải vào tù nhưng không ngờ vợ tôi lại đậu thai luôn. Người phụ nữ này cũng giỏi, đẻ cho tôi đứa con bụ bẫm, mặt mũi giống y tôi. Anh nhìn kỹ thì biết ngay đó là con tôi”.
“Anh nói là hôm xảy ra vụ án anh cãi nhau với Thái Phượng Cầm là vì con trai anh. Chuyện đó là thế nào?”
An Cường thở dài một hơi mới nói: “Chắc anh từng nhìn thấy con trai tôi rồi, có phải cảm thấy nó không giống với những đứa trẻ bình thường khác? Bác sĩ nói là, nó bẩm sinh đã vậy rồi, còn có tên khoa học là ‘kích động về mặt tinh thần’. Đứa trẻ như này sẽ kém thông minh hơn đứa trẻ khác, mà nó còn tăng động nữa. Nó thường chạy linh tinh, cứ không để ý chút là nó lại chạy mất tiêu…”.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Đỗ Chí Huân thầm nghĩ ‘điều này đúng như Đinh Chiến nói’. Đinh Chiến vừa nhìn một cái đã có thể nói chính xác triệu chứng bệnh của đứa trẻ này, đúng là không phải hư danh.
“… Hôm đó, mẹ Đại Bảo không trông coi tốt nên nó lại chạy mất tiêu. Kết quả là nó chạy sang nhà Thái Phượng Cầm. Mụ già này lạnh lùng bá đạo, không nói lý, không hỏi rõ ràng đã nắm lấy con trai tôi dạy dỗ một trận. Lúc tôi đến nơi thì mụ ta đang quát lớn về phía con tôi khiến thằng bé sợ phát khóc. Trẻ con nô nghịch chút thì đã làm sao. Lúc đó tôi bực quá nên lên trước cãi nhau với mụ đó… Quả thật tôi từng uy hiếp một câu ‘Tôi sẽ cho cả nhà đó chết’ nhưng lúc đó tôi chỉ tiện mồm nói để dọa bà ta thôi”.
Đỗ Chí Huân như bừng tỉnh, nói: “Hóa ra anh còn nói được câu ‘sẽ cho cả nhà bà ta chết’ cơ à?”
Lúc này An Cường mới phát hiện ra mình đã nói quá nhiều nên vội ôm mặt.
“Các người cãi nhau đến cuối cùng rồi sao?”
“Không sao cả! Tôi liền dẫn con về”.
“Sau đó thì sao? Anh luôn ở bên cạnh con trai mình sao?”
“Tôi…”, An Cường định nói gì thì phát hiện ánh mắt đầy thâm ý của Đỗ Chí Huân, trực giác cho hắn biết mình lại mắc lừa rồi. Vì vậy hắn không dám nói nhiều nữa.
“Câu hỏi này rất đơn giản! Anh chỉ cần nói, chiều hôm đó anh có ở bên cạnh con trai mình không?”
“Tôi… Tôi…”.
“Rốt cuộc là có hay không?”
“…Không”, An Cường bị hỏi dồn nên phải trả lời.
Hai mắt Đỗ Chí Huân nheo lại, nhìn lên mặt An Cường.
Hành động kỳ quái khi An Đại Bảo học cách đi đứng của zombie tại hiện trường vụ án đã thu hút sự chú ý của cảnh sát. Đinh Chiến đoán, rất có thể nó vô ý nhìn thấy hung thủ giết người, vì trong lòng có ấn tượng sâu sắc nên đã nó mô phỏng lại.
Theo như giả thiết này, sau khi An Đại Bảo được bố mình dẫn rời khỏi nhà Thái Phượng Cầm thì chắc chắn nó lại quay lại đây lần nữa.
Nếu như An Cường một mực khẳng định sau đó An Đại Bảo luôn đi bên cạnh mình, vậy thì người mà cậu nhóc đó miêu tả chính là bố mình. Về lý mà nói, điều này hoàn toàn phù hợp.
Nhưng, gã lưu manh An Cường này một hồi lâu vẫn phủ nhận.
“Anh nói anh không ở cạnh con trai, vậy thì sau đó con trai anh đi đâu?”
“Nó chạy ra ngoài chơi một lát rồi lại về nhà…”, An Cường đang nói thì có người gõ cửa phòng thẩm tra.
Cửa mở ra một nửa, Liễu Phi đeo khẩu trang khoát tay về phía Đỗ Chí Huân.
Đỗ Chí Huân đi đến cửa, Liễu Phi thấp giọng nói: “Đã có kết quả kiểm tra năm vết chân ở hiện trường vụ án rồi. Những vết chân này đều của cùng một người, là của người đàn ông…”.
Đỗ Chí Huân nghiêng đầu nhìn về phía An Cường đang ngồi trên ghế, sau đó hỏi Liễu Phi: “Đã có kết quả đối chiếu chưa?”
Bình luận facebook