Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Nghi phạm xuất hiện 3
“Có rồi! Chúng tôi phát hiện ở nhà An Cường có đôi giày thể thao trùng khớp với vết chân ở hiện trường vụ án. Hơn nữa, trên đôi giày này còn có vết máu”.
“Tôi biết rồi!”, Đỗ Chí Huân thản nhiên nói, trong ánh mắt như bùng lên ngọn lửa.
Anh thật sự rất hiếm gặp phạm nhân nào ngoan cố như An Cường. Chắc ngồi tù nhiều thành tinh rồi, chỉ cần có lỗ hổng là có thể chui ra được, chết đến nơi rồi mà vẫn dám chối cãi.
Lúc Đỗ Chí Huân nói cho An Cường nghe thông tin này thì mặt hắn nguội như tro tàn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Hiện giờ chứng cứ đều đủ cả, anh còn gì giải thích nữa không?”
“Tôi… Tôi không giết người”, An Cường cắn răng nói.
Chuyện đến nước này, An Cường cũng hoảng loạn. Để chứng minh mình trong sạch, hắn lại nói ra ‘chân tướng’ khác.
“Hôm đó sau khi cãi nhau với Thái Phượng Cầm, có mấy ngày tôi không gặp bà ta. Sau đó có một lần Đại Bảo lại chạy lung tung, vợ tôi bảo tôi đi tìm nó. Tôi tìm khắp nơi thì tìm đến nhà Thái Phượng Cầm, tôi nhìn thấy Đại Bảo đang lượn lờ ở trong nhà bà ta nên gọi nó ra. Nào ngờ thằng nhóc này không những không nghe lời tôi mà còn chạy hẳn vào trong phòng. Tôi liền đi vào phòng tìm thì không ngờ nhìn thấy…”.
Nói đến đây, sắc mặt An Cường xanh như tàu lá, dường như bị cái gì đó hù dọa.
“Anh đã nhìn thấy cái gì?”
“Một phòng toàn người chết”, An Cường hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Họ bị trói trên ghế, mặt toàn là máu, hình như còn bị cắt mất da mặt. Đại Bảo đi qua đi lại mấy người chết đó. Thằng bé không biết sợ là gì, còn tôi thì đã sợ sắp đái ra quần. Vì vậy liền kéo nó chạy ra ngoài… Không giấu gì anh, thật ra mấy ngày nay tôi đều lo lắng, nghĩ tới những người chết ngồi trên ghế mà tôi sợ không ngủ được. Ai biết được kẻ giết người kia có nhắm vào nhà tôi hay không, ngỡ hắn giết tôi diệt khẩu thì sao…”.
“Anh ở trong tù bao nhiêu năm vậy, có phạm nhân nào mà chưa từng gặp phải đâu. Vậy thì anh còn sợ cái gì?”, Đỗ Chí Huân nói.
“Khác nhau chứ! Tôi cũng chỉ trộm đồ, đánh nhau thôi chứ chưa từng giết người. Anh không biết đâu, phạm nhân đáng sợ nhất trong tù không phải những kẻ như chúng tôi mà chính là những kẻ giết người thủ đoạn tàn nhẫn kia. Trên người họ luôn toát ra sát khí, ở cạnh họ lúc nào cũng thấy lạnh hết sống lưng. Những người như vậy mới đáng sợ nhất, không ai dám dây vào họ”.
“Nếu anh không giết người, lại sợ bị hung thủ báo thù, vậy tại sao lúc đó anh không báo cảnh sát?”
“Không phải tôi không muốn mà tôi không dám nói. Tôi biết tôi có thân phận như nào, ngộ nhỡ các anh điều tra ra tôi ngồi tù mấy lần thì chắc chắn sẽ coi tôi là nghi phạm. Nếu như nói cho các anh biết quá nhiều thì bản thân tôi cũng không rửa sạch tội được”.
“Hừm! Anh không nói thì anh càng khó rửa sạch tội”, Đỗ Chí Huân nói xong thì bảo cảnh sát tạm thời giam An Cường ở trong đội cảnh sát hình sự.
Mặc dù An Cường kêu oan nhưng dựa vào những chứng cứ hiện giờ thì đủ định tội hắn rồi. Nhưng, Đỗ Chí Huân là người làm việc thận trọng nên ít khi dễ dàng kết luận vụ án, anh ta vẫn cần phải xem xét nhiều chứng cứ hơn.
Anh ta bảo người lấy máu xét nghiệm cho An Cường, anh ta muốn xem gần đây An Cường có tiếp xúc với ma túy không. Nếu như là loại ‘Methcathinone’ gây ảo giác thì càng dễ dàng giải thích tại sao hung thủ lại đi kiểu xác sống như vậy.
Kết quả kiểm tra cho thấy, trong mẫu máu của An Cường ngoài nồng độ rượu nhất định thì không có ma túy. Còn những người dùng ma túy thì kể cả cách đó mấy ngày trước thì hiện giờ vẫn có thể kiểm tra ra. Điều này có nghĩa là, loại bỏ giả thiết An Cường dùng ma túy mất đi lý trí.
Lúc bên này thẩm tra An Cường thì bên pháp y, Liễu Phi cũng bắt đầu khám nghiệm tử thi.
Điểm đáng sợ nhất của vụ án này là cách xử lý xác chết một cách kỳ quái. Sáu người bị hại đều bị cắt hết da mặt, còn bị lấy mất nội tạng rồi cho những người khác ăn. Thủ đoạn quái dị của hung thủ đúng là khiến người khác khó hiểu.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hơn nữa, hắn còn là kẻ có hành vi như một xác sống.
Những nghi hoặc này như làm khó Đỗ Chí Huân. Anh ta hi vọng có thể phát hiện được gì đó từ việc khám nghiệm tử thi kia.
…
Trong phòng giải phẫu của phòng pháp y.
Trong không gian lạnh lẽo nồng nặc mùi thuốc khử trùng, nó có thể che đi mùi máu tanh và mùi thối của xác chết đã thối rữa tản ra.
Bốn chiếc bàn giải phẫu đặt vuông vắn ở giữa phòng.
Do khám nghiệm tử thi cho nhiều người bị hại nên Liễu Phi đã chọn phòng giải phẫu lớn nhất của Cục Công an.
Bốn bàn giải phẫu đều đặt xác chết, góc tường còn có hai cáng di động, bên trên đặt hai xác chết.
Tổng cộng có sáu xác chết, bốn nam hai nữ. Da mặt mỗi người đều bị cắt hết, ngực và bụng đều có vết dao lớn. Vị trí vết dao đều không giống nhau. Lúc phát hiện ra những thi thể này thì những vết thương đều được khâu chằng chịt. Để tiến hành kiểm tra nên nhân viên pháp y đã cắt hết những vết khâu đó ra, mở vết thương ra xem thì lộ ra một lỗ hổng. Ở trong đó vốn phải đặt nội tạng tương ứng. Lúc này những nội tạng đều được đặt trong một cái khay ở bên cạnh bàn giải phẫu. Không phải là pháp y lấy ra mà là hung thủ lấy ra. Hắn đã moi nội tạng của người bị hại ra rồi đặt vào trong đĩa, sau đó khâu vết thương đó lại.
Ở bên cạnh bàn giải phẫu có đặt một khay inox hình vuông, ở trong đó có đặt dụng cụ giải phẫu của pháp y: một chiếc cân, dao phẫu thuật, dao giải phẫu loại lớn, kéo, nhíp, cưa xương, kéo lớn, cưa sọ.
Có cái dùng để cắt biểu bì, có cái để cưa xương, cưa sọ… Chỉ nghe thôi đã khiến người khác tê dại, chứ càng không nói nếu nhân viên pháp y là một cô gái thì sẽ như thế nào?
Liễu Phi đeo khẩu trang gần như che kín nửa khuôn mặt, trong ba tiếng hơn cô ta không nói một lời, dùng các dụng cụ rồi chuyên tâm giải phẫu các thi thể. Người phụ nữ như này chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta sợ hãi rồi, đoán chừng mụ dạ xoa trong thần thoại cũng như này.
Đứng trước những thi thể đầy mùi máu tanh nhưng thỉnh thoảng cô ta mới chau mày chứ không nhìn ra biểu cảm gì quá lớn.
Đỗ Chí Huân chắp tay sau lưng đứng sau cô ta, không nói lời nào mà nhìn cô ta dùng găng tay động vào người mấy thi thể đó, hai tay nhuốm đầy máu nhưng vẫn không có biểu cảm gì.
Đây là người phụ nữ lạnh lùng khiến người ta cũng lạnh theo.
“Vết thương trên mặt những người này cho thấy bị tróc da, dưới da còn xuất hiện sự thâm nhập của tế bào bạch cầu và sự gia tăng serotonin trong máu”, Liễu Phi nói ra một tràng thuật ngữ y học khiến người khác nghe mà như nghe kinh thánh.
“Vậy thì chứng tỏ điều gì?”, Đỗ Chí Huân hỏi.
“Chứng tỏ những người bị hại lúc bị cắt da mặt là họ vẫn còn sống, vì vậy vết thương đã lành lại rồi. Sau khi bị cắt da mặt họ vẫn còn sống được ít nhất một tiếng nữa. Trong tình huống này cũng xuất hiện vết thương ở vùng ngực vùng bụng của người bị hại. Nhưng thời gian quá ngắn, điều đó chứng tỏ hung thủ đã moi nội tạng của họ trong lúc họ vẫn còn sống. Hay nói cách khác, những người này bị dày vò đến chết”.
“Có lẽ bị tên xác sống đó dọa chết cũng nên”, ở cửa phòng giải phẫu truyền lại giọng nói trêu chọc.
Liễu Phi và Đỗ Chí Huân nhìn lại thì thấy Đinh Chiến đang định vào bên trong phòng.
Liễu Phi chau mày, hỏi Đỗ Chí Huân: “Anh cho anh ta vào đây hả?”
“Đâu có!”
“Tôi biết rồi!”, Đỗ Chí Huân thản nhiên nói, trong ánh mắt như bùng lên ngọn lửa.
Anh thật sự rất hiếm gặp phạm nhân nào ngoan cố như An Cường. Chắc ngồi tù nhiều thành tinh rồi, chỉ cần có lỗ hổng là có thể chui ra được, chết đến nơi rồi mà vẫn dám chối cãi.
Lúc Đỗ Chí Huân nói cho An Cường nghe thông tin này thì mặt hắn nguội như tro tàn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Hiện giờ chứng cứ đều đủ cả, anh còn gì giải thích nữa không?”
“Tôi… Tôi không giết người”, An Cường cắn răng nói.
Chuyện đến nước này, An Cường cũng hoảng loạn. Để chứng minh mình trong sạch, hắn lại nói ra ‘chân tướng’ khác.
“Hôm đó sau khi cãi nhau với Thái Phượng Cầm, có mấy ngày tôi không gặp bà ta. Sau đó có một lần Đại Bảo lại chạy lung tung, vợ tôi bảo tôi đi tìm nó. Tôi tìm khắp nơi thì tìm đến nhà Thái Phượng Cầm, tôi nhìn thấy Đại Bảo đang lượn lờ ở trong nhà bà ta nên gọi nó ra. Nào ngờ thằng nhóc này không những không nghe lời tôi mà còn chạy hẳn vào trong phòng. Tôi liền đi vào phòng tìm thì không ngờ nhìn thấy…”.
Nói đến đây, sắc mặt An Cường xanh như tàu lá, dường như bị cái gì đó hù dọa.
“Anh đã nhìn thấy cái gì?”
“Một phòng toàn người chết”, An Cường hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Họ bị trói trên ghế, mặt toàn là máu, hình như còn bị cắt mất da mặt. Đại Bảo đi qua đi lại mấy người chết đó. Thằng bé không biết sợ là gì, còn tôi thì đã sợ sắp đái ra quần. Vì vậy liền kéo nó chạy ra ngoài… Không giấu gì anh, thật ra mấy ngày nay tôi đều lo lắng, nghĩ tới những người chết ngồi trên ghế mà tôi sợ không ngủ được. Ai biết được kẻ giết người kia có nhắm vào nhà tôi hay không, ngỡ hắn giết tôi diệt khẩu thì sao…”.
“Anh ở trong tù bao nhiêu năm vậy, có phạm nhân nào mà chưa từng gặp phải đâu. Vậy thì anh còn sợ cái gì?”, Đỗ Chí Huân nói.
“Khác nhau chứ! Tôi cũng chỉ trộm đồ, đánh nhau thôi chứ chưa từng giết người. Anh không biết đâu, phạm nhân đáng sợ nhất trong tù không phải những kẻ như chúng tôi mà chính là những kẻ giết người thủ đoạn tàn nhẫn kia. Trên người họ luôn toát ra sát khí, ở cạnh họ lúc nào cũng thấy lạnh hết sống lưng. Những người như vậy mới đáng sợ nhất, không ai dám dây vào họ”.
“Nếu anh không giết người, lại sợ bị hung thủ báo thù, vậy tại sao lúc đó anh không báo cảnh sát?”
“Không phải tôi không muốn mà tôi không dám nói. Tôi biết tôi có thân phận như nào, ngộ nhỡ các anh điều tra ra tôi ngồi tù mấy lần thì chắc chắn sẽ coi tôi là nghi phạm. Nếu như nói cho các anh biết quá nhiều thì bản thân tôi cũng không rửa sạch tội được”.
“Hừm! Anh không nói thì anh càng khó rửa sạch tội”, Đỗ Chí Huân nói xong thì bảo cảnh sát tạm thời giam An Cường ở trong đội cảnh sát hình sự.
Mặc dù An Cường kêu oan nhưng dựa vào những chứng cứ hiện giờ thì đủ định tội hắn rồi. Nhưng, Đỗ Chí Huân là người làm việc thận trọng nên ít khi dễ dàng kết luận vụ án, anh ta vẫn cần phải xem xét nhiều chứng cứ hơn.
Anh ta bảo người lấy máu xét nghiệm cho An Cường, anh ta muốn xem gần đây An Cường có tiếp xúc với ma túy không. Nếu như là loại ‘Methcathinone’ gây ảo giác thì càng dễ dàng giải thích tại sao hung thủ lại đi kiểu xác sống như vậy.
Kết quả kiểm tra cho thấy, trong mẫu máu của An Cường ngoài nồng độ rượu nhất định thì không có ma túy. Còn những người dùng ma túy thì kể cả cách đó mấy ngày trước thì hiện giờ vẫn có thể kiểm tra ra. Điều này có nghĩa là, loại bỏ giả thiết An Cường dùng ma túy mất đi lý trí.
Lúc bên này thẩm tra An Cường thì bên pháp y, Liễu Phi cũng bắt đầu khám nghiệm tử thi.
Điểm đáng sợ nhất của vụ án này là cách xử lý xác chết một cách kỳ quái. Sáu người bị hại đều bị cắt hết da mặt, còn bị lấy mất nội tạng rồi cho những người khác ăn. Thủ đoạn quái dị của hung thủ đúng là khiến người khác khó hiểu.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hơn nữa, hắn còn là kẻ có hành vi như một xác sống.
Những nghi hoặc này như làm khó Đỗ Chí Huân. Anh ta hi vọng có thể phát hiện được gì đó từ việc khám nghiệm tử thi kia.
…
Trong phòng giải phẫu của phòng pháp y.
Trong không gian lạnh lẽo nồng nặc mùi thuốc khử trùng, nó có thể che đi mùi máu tanh và mùi thối của xác chết đã thối rữa tản ra.
Bốn chiếc bàn giải phẫu đặt vuông vắn ở giữa phòng.
Do khám nghiệm tử thi cho nhiều người bị hại nên Liễu Phi đã chọn phòng giải phẫu lớn nhất của Cục Công an.
Bốn bàn giải phẫu đều đặt xác chết, góc tường còn có hai cáng di động, bên trên đặt hai xác chết.
Tổng cộng có sáu xác chết, bốn nam hai nữ. Da mặt mỗi người đều bị cắt hết, ngực và bụng đều có vết dao lớn. Vị trí vết dao đều không giống nhau. Lúc phát hiện ra những thi thể này thì những vết thương đều được khâu chằng chịt. Để tiến hành kiểm tra nên nhân viên pháp y đã cắt hết những vết khâu đó ra, mở vết thương ra xem thì lộ ra một lỗ hổng. Ở trong đó vốn phải đặt nội tạng tương ứng. Lúc này những nội tạng đều được đặt trong một cái khay ở bên cạnh bàn giải phẫu. Không phải là pháp y lấy ra mà là hung thủ lấy ra. Hắn đã moi nội tạng của người bị hại ra rồi đặt vào trong đĩa, sau đó khâu vết thương đó lại.
Ở bên cạnh bàn giải phẫu có đặt một khay inox hình vuông, ở trong đó có đặt dụng cụ giải phẫu của pháp y: một chiếc cân, dao phẫu thuật, dao giải phẫu loại lớn, kéo, nhíp, cưa xương, kéo lớn, cưa sọ.
Có cái dùng để cắt biểu bì, có cái để cưa xương, cưa sọ… Chỉ nghe thôi đã khiến người khác tê dại, chứ càng không nói nếu nhân viên pháp y là một cô gái thì sẽ như thế nào?
Liễu Phi đeo khẩu trang gần như che kín nửa khuôn mặt, trong ba tiếng hơn cô ta không nói một lời, dùng các dụng cụ rồi chuyên tâm giải phẫu các thi thể. Người phụ nữ như này chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta sợ hãi rồi, đoán chừng mụ dạ xoa trong thần thoại cũng như này.
Đứng trước những thi thể đầy mùi máu tanh nhưng thỉnh thoảng cô ta mới chau mày chứ không nhìn ra biểu cảm gì quá lớn.
Đỗ Chí Huân chắp tay sau lưng đứng sau cô ta, không nói lời nào mà nhìn cô ta dùng găng tay động vào người mấy thi thể đó, hai tay nhuốm đầy máu nhưng vẫn không có biểu cảm gì.
Đây là người phụ nữ lạnh lùng khiến người ta cũng lạnh theo.
“Vết thương trên mặt những người này cho thấy bị tróc da, dưới da còn xuất hiện sự thâm nhập của tế bào bạch cầu và sự gia tăng serotonin trong máu”, Liễu Phi nói ra một tràng thuật ngữ y học khiến người khác nghe mà như nghe kinh thánh.
“Vậy thì chứng tỏ điều gì?”, Đỗ Chí Huân hỏi.
“Chứng tỏ những người bị hại lúc bị cắt da mặt là họ vẫn còn sống, vì vậy vết thương đã lành lại rồi. Sau khi bị cắt da mặt họ vẫn còn sống được ít nhất một tiếng nữa. Trong tình huống này cũng xuất hiện vết thương ở vùng ngực vùng bụng của người bị hại. Nhưng thời gian quá ngắn, điều đó chứng tỏ hung thủ đã moi nội tạng của họ trong lúc họ vẫn còn sống. Hay nói cách khác, những người này bị dày vò đến chết”.
“Có lẽ bị tên xác sống đó dọa chết cũng nên”, ở cửa phòng giải phẫu truyền lại giọng nói trêu chọc.
Liễu Phi và Đỗ Chí Huân nhìn lại thì thấy Đinh Chiến đang định vào bên trong phòng.
Liễu Phi chau mày, hỏi Đỗ Chí Huân: “Anh cho anh ta vào đây hả?”
“Đâu có!”
Bình luận facebook